Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 38: Tình nghĩa quân thần

[HIDE-THANKS]
Ta hỏi Đỗ Hoa: Tại sao ngài lại không giải thích?

Hắn cười: Giải thích cho ai nghe? Bọn họ cùng nhau diễn một vở kịch cho ta xem, lẽ nào ta bảo với bọn họ là bọn họ diễn không thật à?

- Sao ngài và hoàng thượng bỗng nhiên lại đi đến bước đường này? Ta nghi ngờ nói.

- Quan hệ quân thần mà thôi, năm đó ta giúp hắn đăng lên hoàng vị, hắn đương nhiên có vài phần cảm ơn ta, nhưng hôm nay, đôi cánh của hắn đã dần cứng cáp rồi, lại thêm mấy lão thần đó quạt gió thổi lửa, hắn đương nhiên không chịu bị ta quản chế nữa.

Đỗ Hoa nói với vẻ đương nhiên, ta lại cảm thấy có chút buồn cho Phúc Long. Ta tin, một Phúc Long luôn coi Đỗ Hoa như thầy như bạn như tri kỉ, hiện giờ phối hợp với các đại thần hại Đỗ Hoa chắc chắn không chỉ đơn thuần vì quyền lực.

Đỗ Hoa dường như hiểu được ý nghĩ của ta, cười nói: Nàng đừng cho rằng Phúc Long chỉ là một kẻ si tình, nếu như hắn thật sự muốn làm, thì còn độc ác hơn bất cứ ai. Lần này ta xuất chinh Mạt Bắc, hắn phái một tâm phúc đến làm phó tướng cho ta, trong ứng ngoài hợp, một bên gửi cho hắn tình hình của ta, một đằng khác lại báo cho quân địch chiến lược của ta, mười vạn gánh lương thực cũng thiếu chút nữa bị hắn tự mình thiêu rụi.

Tự thiêu lương thực của chính mình? Ta ngac nhiên tới mức không nói ra lời. Mười vạn gánh lương thực có ý nghĩa thế nào với Đại Ngụy, có ý nghĩa thế nào với hàng vạn bách tính vẫn đang nhịn đói nhịn rét, lai có ý nghĩa như thế nào với mười vạn tướng sĩ đang hành quân đánh trận?

Ta không nhẫn tâm phỏng đoán Phúc Long như vậy, nhưng cũng biết nhưng lời Đỗ Hoa nói đều là sự thật.

Đỗ Hoa nói: Đây chính là chỗ lợi hại của Phúc Long, hắn đủ tuyệt tình. Vì để hủy đi thế lực của ta, không tiếc cái giá là tự đốt mười vạn gánh lương thực, hủy đi tính mạng của mười vạn tướng sĩ.

- Cho nên ngài giết phó tướng? Vận chuyển lương thực? Ta hỏi

- Lương thực đúng là do ta chuyển đi, nhưng phó tướng lại không phải do ta giết.

Sắc mặt của Đỗ Hoa vẫn bình tĩnh như cũ, hắn không để ý tới việc ta kinh ngạc mà tiếp tục nói: Chuyển lương thực vào doanh trại địch là phương pháp tốt nhất, lúc đó hai mặt đối địch, lại cần phải bảo vệ lương thực, ta chỉ có thể chuyển lương thực vào doanh trại địch, lại dùng thời gian một ngày công chiếm doanh trại địch. Kế hoạch của Phúc Long bị thất bại, chỉ có thể trộm giết phó tướng, để chết không đối chứng.

Ta cắn cắn môi, cách song sắt nhà tù nhìn người nam tử dùng sức mạnh của một người đảo ngược lại tình thế này, hắn nhàn tản dựa vào bức tường ẩm ướt, như cười như không, dường như chỉ là vừa kể xong một câu chuyện cười của đám trẻ con.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, hơi nhếch mi nói: Nàng đừng có dùng loại ánh mắt nhân từ này nhìn ta, ta kể những việc này, chỉ là để cho nàng nhìn cho rõ, tiểu hoàng đế Phúc Long không phải là người có thể dựa vào.

Ta rụt rụt người vào góc tường, lại một lần nữa nhắm mắt lại.

- Cơm của ta không đủ ăn!

Trong ngục giam vang lên tiếng nói già lua khàn khàn mang theo sự hung ác.

- Hứa lão tiên sinh, lượng cơm vẫn như vậy mà! Quản ngục vẫn thấp giọng nhỏ nhẹ như vậy.

Có tư cách tiến vào thiên lao, vốn là những kẻ không giàu cũng tôn quý, dù cho thân đang ở trong ngục tù, cũng có cách khiến cho một quản ngục nhỏ nhỏ chết rất thảm.

- Đem cơm của cô nương đó đến cho ta! Hứa lão tiên sinh sai khiến quản ngục.

Quản ngục khó xử nói: Hứa lão tiên sinh, điều này không hợp với quy củ đâu ạ.

Tiếng nói của kẻ bị gọi là Hứa tiên sinh đó càng thêm gớm ghiếc: Nếu như ta nhớ không nhầm thì bữa trước đã có người phá quy củ rồi, bây giờ quy củ đã bị phá rồi, ngươi lại từ chối như vậy, chỉ sợ là không hợp lý.

Người mà hắn nói phá vỡ quy cũ đương nhiên là Đỗ Hoa, nhưng mà lão ta dường như vẫn không hiểu rõ, cơm của ta đương nhiên là do ta lập quy củ.

Trong phòng giam yên tĩnh vô cùng, đều đang nhìn xem màn kịch này sẽ tiếp diễn như thế nào, nếu như hôm nay Hứa lão tiên sinh thành công, vài kẻ ghê gớm bọn hắn cũng không cần phải chấp nhận chỉ một bát cơm khô nữa.

- Ta muốn ăn. Ta thản nhiên nói, mắt vẫn hơi nhắm lại như cũ.

Quản ngục khó xử quay đầu nhìn Hứa lão tiên sinh, Hứa lão tiên sinh đó dường như bị kinh ngạc, tiếng nói càng âm trầm: Cô nói gì cơ?

Quản ngục bị dọa tới run rẩy, đứng nép vào trước cửa phòng giam của ta, làm một cử chỉ im lặng.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói thanh lãng mang theo chút vui đùa, nói: Nàng ý nói nàng ý muốn ăn.

Có lẽ là cả thiên lao đều nghe thấy câu nói của Đỗ Hoa, gợi lên vài câu thì thầm và cười nhạo, Hứa lão đầu biết rằng, ở chốn mạnh sống yếu chết này, nếu như ngậm bồ hòn làm ngọt thì sẽ không thể ngẩng đầu lên được nữa, trong đôi mắt đục ngầu của lão ta ánh ra sự sảo quyệt khi muốn làm hại người khác.

Lão hỏi: Cơm của nàng ta chỉ có đại tướng quân có thể ăn, còn ta thì không thể?

Đỗ Hoa cười tới vân đạm phong kinh nói: Hứa lão tiên sinh sợ là hiểu lầm, nếu như đã là cơm của nàng ý thì đương nhiên chỉ có nàng ý ăn, nếu như nàng ý không ăn, người khác ăn cũng được, nàng ý đã nói là nàng ý ăn, ngài lại cố tình cướp như thế sợ là không hợp tình hợp lý.

Hứa lão tiên sinh phát ra một tiếng cười lạnh, vô cùng thô lỗ khó nghe, lão nói: Hứa mỗ ta trước giờ kính trọng đại tướng quân là một đại anh hùng, không muốn có khúc mắc gì với ngài, nếu như hôm nay Đỗ tướng quân không muốn giữa lại chút mặt mũi cho già này.. Lão dừng lại một chút, hắng giọng, nói tiếp: Nếu đã như vậy, người của Hứa mỗ đương nhiên sẽ không khách khí, Hứa gia ta chắc chắn sẽ khiến cho phủ Đỗ tướng quân không được yên bình.

Đỗ Hoa cười nhẹ một tiếng nói: Vậy thì đành phải phiền Hứa lão tiên sinh rồi

Sau này ta mới biết, kẻ bị gọi là Hứa lão tiên sinh này bị người trong kinh thành gọi là con chuột trong ống cống, chuyên làm những việc làm ăn đen tối, nhỏ từ trộm gà bắt chó, lớn đến phóng hỏa giết người, chỉ vì lợi ích mà sinh ra, chỉ vì lợi ích mà chết đi.

Triều đình tuy là phí rất nhiều công sức bắt hắn nhốt vào trong thiên lao, những thủ hạ của lão vẫn tiêu dao tự tại gây ác bên ngoài, khiến cho triều đình rất là đau đầu.

Đỗ Hoa tham gia lần này, vừa đúng là tạo ra một vấn đề khó cho Phúc Long.

Đám người Hứa gia thường thường gây rắc rối, Phúc Long sợ hổ phù của Đỗ Hoa bị bọn người Hứa gia trộm mất trước, đến lúc đó, bất kể người nào cũng không có cách nào cứu vãn tình thế nữa.

Đỗ Hoa từng nói, một khi động vào lợi ích, tình nghĩa quân thần chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi, mà ta đối với Phúc Long, càng chỉ là một kẻ không có chút ý nghĩa gì.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 39: Ba kiếp không hối hận

[HIDE-THANKS]
Ngày mà Phúc Long đến, ánh nắng tốt vô cùng, ta đang ôm gối ngồi tại chỗ duy nhất có ánh nắng mặt trời chiếu đến lim dim ngủ, bỗng nhiên cảm thấy dường như có ai đó đang đứng chặn ánh nắng, ta không vui mở mắt, lại nhìn thấy thân hình cao lớn ý đang đi về phía Đỗ Hoa.

Đỗ Hoa cười rất ấm áp: Hoàng thượng, đã lâu không gặp

Phúc Long không nói cười gì, đi đến gần thì dừng lại, đứng trên cao nhìn xuống Đỗ Hoa

Đỗ Hoa quỳ gối ở trên mặt đất, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Phúc Long: Dường như tinh thần của Hoàng thượng không được tốt

Phúc Long vẫn giữ tự thế đứng đó, giống như một thiếu niên bướng bỉnh không chịu nhận thua, sắc mặt của hắn trắng xanh, trên trán có mồ hôi chảy ra, có lẽ do bệnh tình lại trở lên nghiêm trọng, chỉ là trên đôi môi xinh đẹp vẫn biểu hiện ra nét quật cường

Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng mở miệng: Giết chết hết đám tàn dư của Hứa gia, trẫm hứa sẽ phán ngươi vô tội

Đỗ Hoa lắc đầu cười sang sảng nói: Cái giá mà hoàng thượng đưa ra sợ là không đủ.

Khuôn mặt trắng xanh của Phúc Long càng khó coi, cố gắng để không ho ra tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự lạnh lẽo: Đại tướng quân trước giờ chưa từng bàn điều kiện với ta

Đỗ Hoa nhìn hắn, thần sắc dường như rất nghiêm túc, nhưng nét cười vẫn treo ở trên mặt: Trước đây ta không nói đến điều kiện, vì điều kiện đều nằm trong tay ta, ta không cần thiết nói điều kiện với bản thân mình. Mà ngày hôm nay, trong tay hoàng thượng nắm điều kiện, ta đương nhiên phải đề cập đến nó rồi

Phúc Long vẫn đứng thẳng tắp như thế, không chịu nhượng bộ, chậm chầm quay đầu nhìn ta, nói: Hình như gầy đi chút

Trước đây khi vẫn còn ở bên cạnh cha ta, ta chưa từng phải nhịn nhục hay phải chịu khổ sở gì, người khác bất nhân thì ta bất nghĩa, ta chưa từng tin những lời nói dối kiểu như lấy đức báo oán. Đương nhiên, những người bên cạnh ta cũng không phải là những kẻ hiền lành gì, tuy ta từng lặn lộn làm mất mặt rất nhiều lần nhưng cũng chưa từng phải chịu thiệt thòi bao giờ.

Nhưng từ khi gặp Mặc Uyên, ta lại không muốn tính toán bất kỳ việc gì nữa, cảm thấy số mệnh đối với ta thật tốt, khiến cho số mệnh rối loạn của ta có thể gặp được một người thông minh như vậy, toàn tâm toàn ý nghĩ cho ta, vừa đảm bảo được đại cục lại chưa từng làm thất vọng ta, mỗi ngày chỉ cần được nhìn thấy huynh ấy, ta đã cảm thấy ta đã rất mãn nguyện rồi.

Tiểu Chúc Long nói rằng Khánh Khương tốt với ta như vậy, sao vẫn không được ta chú ý. Ta nói rằng Khánh Khương rất tốt, cũng không phải là ta không chú ý tới huynh ấy, vì huynh ấy ta có thể làm mọi việc, nhưng mà hai chữ ái tình thật sự là rất khó nói, ta thích tất cả mọi thứ của Mặc Uyên, như say như ngốc, ba kiếp không hối hận. Giống như Ly Lạc và tiểu Chúc Long, ta trước giờ thích xuyên tạc những lời của tiểu Chúc Long, nhưng tự đáy lòng ta luôn cảm thấy, Ly Lạc không xứng với tiểu Chúc Long. Không cần biết là tài hoa hay tiên lực, tiểu Chúc Long đều đứng thứ nhất thứ hai. Nhưng đến mãi sau này, cũng chỉ có một mình Ly Lạc có thể khiến cho nàng ta nguội lòng chết tâm.

Lúc đó tiểu Chúc Long lạnh lùng cười: Cô thì hiểu cái gì? Ba kiếp không hối hận? Mặc Uyên chỉ cần khiến cho ngươi đau tận tâm can một lần, cô sẽ không còn cách nào để tiếp tục yêu nữa.

Lúc đó ta chắc rằng Mặc Uyên chắc chắn sẽ không làm ta tổn thương, đối với những lời tiểu Chúc Long nói cũng không cho là đúng.

Nhưng mà đến ngày hôm nay, ta mới biết, cái gì gọi là đau đến tận tâm can.

Hai năm thời gian, hơn bảy trăm ngày đêm, ta nghe những câu hát não nề trong hậu cung nhẫn nhịn trôi qua từng ngày, trước giờ chưa từng dám nghĩ đến một ngay mây tan trăng tỏ, chỉ mong Phúc Long có thể đối với ta cho dù chỉ là một chút khác với người khác

Nhưng ta ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một kẻ đê tiện đối với hắn trung thành hơn những người khác mà thôi, chắn dao giúp hắn, chắn tên giúp hắn, không cho phép bất kỳ ai nói một câu không phải về hắn, cũng không cho phép hắn tự tổn thương bản thân một chút

Cho nên, hắn vừa không coi trọng sự trung thành của ta, lại không chút bận tâm mà làm tổn thương ta, hơi không như ý thì dẫm chân một cái, như dẫm chết một con kiến kinh tởm.

Ta sớm biết, nhưng ta không dám dễ dàng nói ra miệng, bởi vì, ta không dám cũng không thể hối hận

Phúc Long thấy ta ngẩn ngơ, dường như phát ra một tiếng cười mỉa mai từ trong mũi, quay đầu nói với Đỗ Hoa: Ta đồng ý với điều kiện của ngươi, nhưng mà ngươi tốn bao nhiêu thời gian, nàng ta sẽ phải chịu giày vò thêm từng ý thời gian

Đỗ Hoa nói: Tốt

Ta nghe những lời bọn họ nói mà cảm thấy bị xỉ nhục, vì bản thân trở thành ưu thế của Phúc Long, càng vì bản thân trở thành yếu điểm của Đỗ Hoa

Cho nên ta nói với Phúc Long: Huynh ghét ta?

Phúc Long gật đầu: Cô là một người đàn bà ngu ngốc không biết trời cao đất rộng lại thích tự mình đa tình. Chưa hết, hắn lại nói thêm một câu: Trừ có vài phần nhan sắc, thì không khác gì hơn ba nghìn người đàn bà trong hậu cung

Ta cười tới mức chắc chắn là rất khó coi, bởi vì ta nhìn thấy sự không kiên nhẫn trên mặt Phúc Long, nước mắt của ta muốn lăn ra, đành hơi hơi ngẩng đầu: Bất luận thế nào, ta cũng mong huynh luôn khỏe mạnh.

Phúc Long dường như hơi ngẩn ra, lại thay đổi thành nụ cười khiến người ta thấy lạnh lùng, nói với Đỗ Hoa: Đại tướng quân, ngươi nhìn xem người đàn bà này thích ta như thế, là bởi vì ta là hoàng thượng!

Đỗ Hoa không nói chuyện, trên mặt lạnh lùng, không có sự tức giận, cũng không có chút ý cười nào.

Ta cũng không nói chuyện, Đỗ Hoa từng nói với ta, thế lực của Hứa lão tiên sinh không ít, để hoàn toàn tiêu diệt phải cần ít nhất ba tháng. Ta vừa không muốn thoát khỏi khổ hình mà Phúc Long tặng cho ta, vừa không muốn nhận ân tình của Đỗ Hoa, ta cần phải ở trong này nhận đủ ba tháng giày vò mà Phúc Long tặng cho ta, từng chút từng chút nhớ ở trong lòng, không hối không hận, rồi quay về bệnh cạnh người cha đang bệnh nặng của ta chuộc tộị

Để rồi từ đây những chuyện xảy ra ở nơi trần gian này, coi như không liên quan đến ta.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 40: Bốn mươi bốn ngày

[HIDE-THANKS]
Ngày bốn mươi bốn sau khi Đỗ Hoa đi

Phúc Long đến thăm ta

Có lẽ do ta bị thương quá nặng không ngẩng được đầu, lần này huynh ấy cuối cùng cũng cong người xuống, nhìn măt ta

Ta vốn định dùng quần áo rách nát che đi khuôn mặt sung phù nhem nhuốc máu, sau đó lại đổi ý, không lâu nữa sẽ là người xa lạ, ta trông thế nào đều không sao cả

Trong mắt huynh ấy dường như có một tia không kiên nhẫn lướt qua, dừng lại một chút, mới nói: Đỗ Hoa đánh trận rất tốt

Ta không nói gì, trong lòng lại thấy rất buồn cười, huynh ấy là đang cổ vũ ta kiên trì đợi Đỗ Hoa đến cứu à?

Rõ ràng người đem ta nhốt ở nơi này là huynh ấy

Nhưng mà ta không muốn cãi lại, bởi vì huynh ấy là Mặc Uyên. Đối với Mặc Uyên, bất luận huynh ấy đối xử với ta thế nào ta đều nhận cả. Cho dù hiện nay ta đã hoàn toàn thua, nhưng cũng không muốn để lại cho huynh ấy ấn tượng xấu xí

Huynh ấy nhìn cái bát được ăn sạch sẽ trước mặt ta, nói: Xem ra là ta coi thường nàng rồi, ta chưa từng gặp người nào nhận hình phạt nặng như vậy vẫn có thể ăn cơm ngon lành như vậy.

Ta vẫn không nói câu nào, nhưng trong lòng thấy vô cùng mệt mỏi

Ngày đi Đỗ Hoa gõ vào bức tường dặn dò ta: Nhất định phải ăn cơm, ăn cơm mới có sức chịu đừng những hình phạt rút da róc xương, mới có thể đợi được đến ngày ta đến đón nàng

Có trời mới biết, cơm này khó ăn như thế nào

Lúc Đỗ Hoa mới đi, người trong ngục có lẽ nhìn ta chỉ còn một mình, lại nhìn thấy Phúc Long đối với ta cũng không có cảm tình gì, bèn bắt đầu nhòm ngó phần cơm của ta.

Vài kẻ độc ác vô cùng, ép buộc lao ngục bắt nạt ta

Ta cắn đứt một bên tai của tên quản ngục đó, nhổ cái tai đó trên mặt đất, nghiêm giọng nói: Mỗi một ánh mắt ngày hôm nay của các ngươi ta đều sẽ khắc ghi, đợi một ngày nào đó ta được ra ngoài sẽ giết hết cả nhà các ngươi, nếu ta có lời nào dối trá, ta tự mình cắn đứt đầu lưỡi của mình

Những người có trong ngục này, có gì mà chưa từng nhìn thấy, bọn họ tuy bị những lời của một cô gái nhỏ bé như ta nói ra khiến cho ngẩn ngơ, nhưng lại không tin ta có năng lực làm những việc đó

Trong lao vang lên những tiếng cười đinh tai nhức óc, tên quản ngục bị mất một tai đang lăn lộn trên mặt đất bèn đưa một tay về phía ta

Ta tuy là đáng thương hắn bị người ta ép buộc, nhưng nếu ta không xuống tay với hắn thì hắn sẽ xuống tay với ta. Bất giác nghĩ đến câu nói mà thường ngày tiểu Chúc long vẫn hay lầm bầm, người không vì mình trời tru đất diệt. Lúc đó ta chỉ nghĩ câu nói này lệ khí quá nặng, rất không thích. Ngày hôm nay nghĩ đến lại bỗng nhiên thấy có chút thú vị

Ta gạt đôi tay đang thò ra của hắn sang bên, nhặt mấy cây cỏ tương đối chắc dưới mặt đất lên, thắt mấy cái nút, tay bắt đầu đánh lên. Trước đây sư phụ ta nói, đánh đàn đến cảnh giới nhất định, đàn sẽ ở trong tim, một cành cây một ngọn cỏ đều có thể biến thành sự ôn nhu vô hạn hoặc tiêm đao lợi kiếm. Lúc đó ta còn cảm thấy câu nói này cao thâm khó lường, ngày hôm nay bị ép tới mức không còn đường lùi, mới dám lấy cỏ làm đàn làm đao.

Tay ta bị đứt gân đau đớn, vết sẹo năm đó thay Phúc Long đỡ dao, khiến cho ta không có cách nào trở thành một cầm sư lợi hại nhất. Nếu như sư phụ ta mà biết chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta, nhưng bản thân ta lại không cảm thấy chuyện này có tiếc nuối gì. Bởi vì ta học đánh đàn không phải vì để trở thành một cầm sư nổi tiếng, lúc đầu là vì Mặc Uyên mới học, sau này sẽ vì bản thân mình.

Mồ hôi từ trán ta chảy ra từng giọt, vết sẹo trong lòng bàn tay rỉ máu, ta chuyển tất cả sức lực về đầu ngón tay, tên quản ngục đó kêu to một tiếng tê tâm liệt phế, trong mắt mũi chảy ra máu tươi.

Người trong ngục này cho rằng ta là yêu quái, từ đó không dám có ý đồ xấu gì với ta nữa, tên quản ngục đó cũng biệt vô âm tín

Chỉ nghe tên quản ngục mới đến sợ sệt nói với mấy kẻ lắm chuyện ở đây, nói Phúc Long đã trừng trị tên quản ngục cũ rất là thảm, sống không bằng chết

Mỗi ngày ta đều bị hành hình nhưng trước giờ ta chưa từng tìm cách trốn tránh, que tre đâm vào đầu ngón tay, thanh sắt nóng ấn lên người ta, hoặc là bị ép uống đoạn trường thảo, ta đều thành thành thật thật mà chịu đựng. Phúc Long đưa cho ta, ta là vạn lần không dám lơ là. Mỗi một lần đau tới mức cơ hồ muốn cắn nát đầu lưỡi, ta đều sẽ nghĩ đến Mặc Uyên, huynh ấy cho ta nhiều như thế, ta chỉ nhận những trừng phạt này thì làm sao đủ để quên đi hết những điểm tốt của huynh ấy

Bởi vì trên cơ thể không còn chỗ nào lành lặn, ta ăn cơm cũng rất khó khăn, dùng cùi trỏ nâng bát, chúi đầu vào bát cơm, cẩn thận liếm sạch sẽ, chỉ vì để sống sót.

Mỗi lần ta giống như tấm vải rách bị vứt vào phòng giam, những âm thanh xì xào ở trong phòng giam cũng dường như biến mất, có vài người mới đến sẽ nói vài câu mỉa mai, một ông chú râu dài bèn lớn tiếng nói với bọn họ: Xương cốt của tiểu cô nương này cứng rắn hơn chúng ta rất nhiều, nếu còn để ta nghe thấy những lời lèo nhèo của các người nữa thì ta sẽ đánh chết đó

Ta nằm trên mặt đất thở gấp, chầm chậm bò đến ăn cơm của bản thân, có những khi máu chảy vào bát còn nhiều hơn cả cơm

Tiểu Chúc Long luôn nói ta là một kẻ xương mềm, yếu yếu đuối đuối không có chủ kiến, ngày hôm nay lại trở thành kẻ xương cứng nhất trong chốn ngư long hỗn tạp như nhà lao này, thật sự là rất buồn cười

Ta cố gắng ngẩng đầu lên, lại là một trận thở gấp, nhìn chằm chằm vào mắt Phúc Long, muốn cười nhưng lại đau tới mức không có sức lực: Huynh có lẽ không tin nhưng ta vẫn mong huynh mọi chuyện đều tốt

Phúc Long cúi mắt, lông mi dài để lại những cái bóng mờ mờ trên khuôn mặt huynh ấy, gật đầu nói: Ta không biết lí do là gì, nhưng mà ta có chút tin tưởng. Nói xong đứng thẳng lưng đi ra bên ngoài, thanh âm lạnh như băng: Nhưng mà, vậy thì có tác dụng gì chứ?

Ta nhìn bóng lưng ngày càng đi xa của huynh ấy, trong lòng nghĩ: Thật tốt, bất luận thế nào ta cũng không hận được huynh ấy.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 41: Chuyện cũ như mây trôi

[HIDE-THANKS]
Ngày thứ năm mươi chín ta ở trong ngục giam

Trọng Quân lắc lư đến thăm ta

Ta vốn biết hắn rất giàu có nhưng không nghĩ rằng hắn lại giàu tới mức đó. Trong thiên lao này loại người gì mà không có, tiện tay túm trúng ba người thì có tới hai người giàu tới mức chảy mỡ, nhưng chưa thấy ai có thể khiến cho quản ngục vì mình mà cong lưng cúi đầu. Quy định mà Phúc Long đặt ra trước giờ rất nghiêm khắc, hơn nữa nơi này lại là thiên lao cấm địa, quản ngục chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể dẫn đến họa sát thân, bản thân cũng không được chết một cách yên ổn.

Ngày hôm đó ta nhận hình phạt nhẹ hơn những ngày khác, dùng sức kéo khóe miệng mà cũng kéo ra được một nụ cười miễn cưỡng

Trên mặt treo nụ cười ta hỏi: Huynh rất cục có bao nhiêu tiền

Lại không nghĩ là Trọng Quân không có tâm trạng nói đùa với ta, khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận: Ta có bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến cô? Ta là gì của cô? Tại sao ta lại phải tham gia vào chuyện của cô? Ta vốn cho rằng cô tuy nhìn có chút ngốc nghếch, nhưng ít nhất vẫn có chút tinh ý, chỉ là bình thường cha cô và Mặc Uyên bảo vệ tốt quá, cô mới có bộ dạng mơ mơ hồ hồ đó. Cho nên ta mới yên tâm để cô vào cung rèn luyện, cứ nghĩ rằng cô dù có vô dụng cũng đường đường là công chúa ma tộc, lại là đồ đệ đích truyền của Miên Thuật, chắc chắn sẽ không bị đám người phàm này làm khó, lại không ngờ rằng mới mấy ngày không gặp, cô lại quỳ ở trong nhà tù này mặc người trà đạp!

Huynh ấy có lẽ tức tới mức không nói lên lời, hít một hơi sâu mới chỉ vào ta tức giận nói: Cô thật sự là có bản lĩnh đó!

Trên người ta đau tới mức không còn tâm trí để cãi lại, thực ra đại khái là cũng cảm thấy những lời huynh ấy nói có lý đi. Ta hôm nay có bộ dạng này, sợ rằng bản thân ta cũng xem thường mình. Nhưng mà càng là xem thường, ta mới có thể nhớ thật kỹ những chuyện hôm nay, mới có thể quên hết những chuyện đã qua.

Trọng Quân trước giờ không phải là người lắm chuyện, thậm chí có thể nói là lãnh huyết vô tình

Trước đây Mặc Uyên nói với ta, bàn chuyện làm ăn với Trọng Quân là một việc rất là kỳ diệu, hắn có sự lõi đời nhưng lại không khiến người ta chán ghét, cái gì cũng dám cược cái gì cũng dám thắng, hầu như không có ai có thể chiếm tiện nghi của hắn. Mặc Uyên dường như không thích việc ta quá thân thiết với Trọng Quân, nhưng lại bảo ta không cần phải đề phòng hắn.

Dưới sự lạnh nhạt của ta huynh ấy cũng dần dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng tới mức không nghe được thở dài một tiếng, nói: Cô khiến cho bản thân biến thành bộ dáng người không giống người quỷ không giống quỷ này để trả thù ai? Trả thù Mặc Uyên? Đáng không?

Ta lắc đầu, đó là Mặc Uyên đấy, ta làm sao lỡ báo thù huynh ấy chứ.

Huynh ấy nhìn ta không nói gì, cuối cùng kiên nhẫn nói: Ngày hôm nay trên thiên đình loạn như một nồi cháo, bệnh của cha cô cũng rất nặng, Khánh Khương đi khắp nơi tìm cô, mấy ngày hôm trước vừa tìm đến chỗ của ta. Hắn tiều tụy nói bản thân đã tìm Đông Hoa, nhưng Đông Hoa không nói gì, dù thế nào cũng không chịu nói ra hướng đi của cô.

Thực ra ta cũng không sợ Đông Hoa tiết lộ hành tung của mình, bề ngoài huynh ấy là một kẻ tiêu diêu tự tại không tranh với đời, nhưng thực ra lại là một kẻ vô cùng cứng đầu, là người duy nhất không biết uống rượu nhưng vẫn có thể chuốc say Mặc Uyên

Chỉ là ta nghe thấy những khó khăn của cha và Khánh Khương trong lòng thấy rất xấu hổ. Nếu nói tất cả những việc ta làm đều vì Mặc Uyên, vậy thì tất cả những việc mà hai người họ làm đều vì ta. Ta luôn biết bản thân là một kẻ tùy tính, nhưng vẫn có thể phân biệt ai là kẻ thật lòng tốt với ta, ai chỉ là giả vờ, những người không ưa ta chửi thầm ta mấy câu sau lưng ta cũng không cảm thấy bản thân mất cái gì, nhưng mà những người thật lòng thật dạ đối với ta chỉ cần vì ta mà phải chịu một chút xíu khổ cực thì ta sẽ không chịu được. Như ngày hôm nay ta đã tự mình dồn bản thân tới bước đường này, vô cùng thê thảm, sống không được mà chết cũng chẳng xong, để rồi bẻ mài dũa góc cạnh của bản thân, quay về làm công chúa ma tộc, phụ từ tử hiếu yêu quý bạn bè, mới là lựa chọn chính xác. Ta cắn cắn môi có chút run rẩy

Có lẽ Trọng Quân cho rằng ta lạnh, quỳ xuống dùng áo choàng của bản thân choàng lên người ta, lại không cẩn thận động vào đôi tay đã nát bét của ta

Ta đau tới mức nhăn mày, nhẹ rên ra tiếng. Huynh ấy giống như bị điện giật bắn ra ngoài, giống như điên vứt áo choàng trên nền đất, đôi con ngươi như sương mù chứa đầy lửa giận, càng cháy càng to.

Ta đưa tay nhặt áo choàng thêu hình phượng hoàng bằng sợi chỉ vàng mà huynh ấy dẫm dưới chân lên, cảm thấy thứ đồ tốt như vậy rơi ở nơi thiên lao bẩn thỉu này, thì quá là đáng tiếc

Huynh ấy càng tức giận, nhấc bổng ta lên, hai tay cầm chắc tay của ta, trong mắt mây gió thay đổi, ta thậm chí nghe thấy tiếng răng huynh ấy run cầm cập.

Ta bình tĩnh nhìn huynh ấy, cũng nhìn hai bàn tay nhiễm đầy máu tươi của mình, nghĩ tới ngày trở về nhất định phải che dấu thật tốt, để cha ta và Khánh Khương khỏi lo lắng

Trọng Q uân quả nhiên là một người đầy mâu thuẫn, huynh ấy có lẽ sợ nhìn thấy đôi tay ta, cố gắng nhắm chặt hai mắt, nhưng lại nhịn không được không nhìn, giống như đứa trẻ con muốn ăn đường nhưng lại sợ sâu răng, thật sự có chút buồn cười.

Huynh ấy cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm tiếp tục nhìn, nhìn về phía mấy tia nắng ngoài cửa phòng giam, thanh âm có sự mê hoặc trước nay chưa từng có: Thiếu quán, theo ta trở về đi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 43: Những năm tháng cũ

[HIDE-THANKS]
Ngày thứ tám mươi bảy, chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày hẹn của ta và Đỗ Hoa.

Đỗ Hoa khởi binh ép đến kinh thành

Trên tường thành hùng vĩ, dưới chân thành là hùng binh chiếm đóng, ta đứng trên tường thành, nhìn Đỗ Hoa đại tướng quân ngồi trên con ngựa cao to ở đằng xa, ta không nhìn rõ sắc mặt của huynh ấy, nhưng lại có thể cảm giác được ánh mắt sáng như đuốc của huynh ấy đang nhìn qua. Ta vui vẻ nghĩ: Đỗ Hoa quả nhiên vẫn là Đỗ Hoa, huynh ấy cuối cùng vẫn làm phản rồi.

Không có ai hiểu được huynh ấy làm sao có thể mà ở ngoài sáng dưới sự giám sát của Phúc Long vẫn diệt trừ hết đám người của Hứa lão đầu lai ở trong bóng tối tập trung người ngựa đánh vào kinh thành. Đợi Phúc Long nghe thấy tin tức, huynh ấy đã một đường giết thẳng tới kinh thành.

Con dao đằng sau ta dí sát vào eo, dường như muốn đâm vào bên trong, người đằng sau nói: Hoàng thượng của chúng ta nói rồi, đợi chút nữa nếu người nói gì lung tung, thì tính mạng này cũng không còn nữa

Ta cúi đầu nhìn áo long bào màu vàng trên người, trong lòng cảm thấy thất vọng, đến cuối cùng Phúc Long cũng không chịu tin tưởng ta

Ta nghiêng đầu nhìn về phía Phúc Long, nói thật, huynh ấy mặc quần áo phụ nữ quả thật rất xinh đẹp. Huynh ấy đội một cái mặt nạ rất giống ta, trên miệng là nụ cười ôn hòa, đẹp thì đẹp, chỉ là, đối với ta lại quá đỗi xa lạ

Đêm hôm qua, là lần đầu tiên ta nhìn thấy bộ dạng huynh ấy đóng giả ta

Ta bị người đón từ trong thiên lao ra, được tắm rửa sạch sẽ băng bó vết thương, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, rồi bị vội vội vàng vàng nâng vào trong tẩm điện của Phúc Long

Trong điện ánh nến lắc lư, hoặt sắc sinh hương, Phúc Long ngồi trên sạp, chầm chậm quay đầu lại

Là một khuôn mặt giống hệt ta

Huynh ấy lạnh nhạt hỏi: Có đẹp không?

Ta gật đầu, ta đương nhiên là cảm thấy dung mạo của mình xinh đẹp rồi

Đôi tay xinh đẹp của huynh ấy chỉ chỉ về cái ghế mềm ở gần sập nhất, người hầu dìu ta ngồi xuống ghế, rồi yên lặng đi ra ngoài.

Huynh ấy tháo mặt nạ trên mặt xuống, tiện tay ném lên trên sập, đi đến gần chiếc ghế mềm mà ta đang ngồi, nhẹ giọng hỏi: Nàng muốn làm hoàng hậu không?

Ta gật đầu lại lắc đầu, huynh ấy bình tĩnh như thế, lại khiến ta có cảm giác hoảng loạn. Còn đối với việc có muốn làm hoàng hậu hay không? Trước đây thì là có

Huynh ấy không hề cảm thấy phiền chán vì đáp án không dứt khoát của ta, hoặc có lẽ huynh ấy cảm thấy đáp án quá dễ thấy, ngày hôm nay hỏi ta một lần, chỉ là thực hiện một nghi lễ mà thôi. Cho nên huynh ấy vẫn nhẹ giọng hỏi ta: Nàng muốn cùng ta trở thành vợ chồng không?

Ta nhìn huynh ấy gật đầu, cười nhẹ, đúng vậy, ta đã từng ngày mong đêm nhớ như vậy.

Huynh ấy hiểu ý cười, nhếch mép ôn hòa: Vậy ta thành toàn cho nàng

Huynh ấy đi xuống giường, cúi người, khuôn mặt đẹp trai dính sát vào mặt ta, tóc dài buông xuống, quệt vào trên đùi ta, mềm mượt như lụa. Cửa sổ bằng gỗ hồng mộc khắc hoa văn hình rồng, có ánh trăng chiếu vào, chiếu lên trên mặt huynh ấy, mềm mại mà an nhiên.

Mùi mặc hương vương vấn trên người huynh ấy, vạt áo mở rộng, lộ ra thân hình cân đối.

Huynh ấy là một người đàn ông đẹp đẽ như thế.

Phúc Long. Ta nói

Huynh ấy nhẹ đáp một tiếng, thanh âm mềm mại như nước, đầu ngón tay mềm mại xuyên qua mái tóc dầy của ta, sờ lên vết sẹo trên trán ta, nhẹ nhàng ma sát

Ta lại gọi: Phúc Long

Huynh ấy trả lời: Uhm.

Huynh ấy nâng đầu ta lên, cúi thấp đầu hôn lên trán ta.

Ta lại nhắc lại lần nữa: Phúc Long

Huynh ấy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn ta, thanh âm vẫn ấm áp mê hoặc lòng người như thế: Thiếu Quán? Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua huynh ấy gọi ta như thế, nhẹ nhàng mềm mại như nước

Xin lỗi, ta hối hận rồi. Ta nhìn vào đôi mắt nhu tình ấy, trong lòng cảm thấy đau đớn, nhưng lại nói ra một cách điềm tĩnh.

Trong mắt huynh ấy ngoài ý nhiều hơn là phẫn nộ, chỉ trong chớp mắt, lại cúi thấp đầu, lại hôn về phía ngực ta, nhẹ nhàng mà nhiệt liệt

Ta dùng một chân đá huynh ấy ra, do không hề có sự phòng bị nên huynh ấy bị trực tiếp bị đá xuống đất

Huynh ấy bò lên, không thể tưởng tượng được gọi ta: Thiếu Quán

Phúc Long, xin lỗi. Ta nói.

Đúng vậy, ta hối hận rồi, ta từng cho rằng bản thân mình ba kiếp sẽ không hề hối hận.

Thực ra Phúc Long đã từng phụ bạc ta ư? Là ta cứ nhất quyết tham gia vào cuộc sống của huynh ấy, mặc định mà xem huynh ấy là Mặc Uyên, không hỏi lý do mà vì huynh ấy trả giá. Huynh ấy xem ta như thần tử, ta ngược lại lại xem huynh ấy như Mặc Uyên, rốt cục là ai không công bằng với ai, sợ là khó mà nói rõ được.

Sự thành toàn của huynh ấy trong đêm nay, tuy là chắc chắn có việc cầu xin ta, nhưng mà, đối với huynh ấy mà nói há chẳng phải là một loại dằn vặt lăng trì hay sao

Ta nhớ đến trước kia, chỉ cần ta không cẩn thận chạm vào huynh ấy dù là chỉ với một đầu ngón tay, huynh ấy đều bản năng cảm thấy buồn nôn và trốn tránh.

Huynh ấy là Phúc Long, huynh ấy là Phúc Long, trong lòng ta cảm thấy tuyệt vọng, Mặc Uyên là Mặc Uyên, Phúc Long cuối cùng vẫn là Phúc Long.

Huynh ấy vẫn ngồi trên nền đất, trên khuôn mặt tú mĩ phảng phất có một tia khổ sở, huynh ấy tránh mặt ta, giống như một tiểu thụ cô độc, huynh ấy nói: Thiếu Quán, ta..

Ta đồng ý. Ta không nhẫn tâm tiếp tục nghe huynh ấy nói, có việc cầu xin ta, chắc chắn là nỗi tủi nhục lớn nhất của huynh ấy

Huynh ấy bất ngờ quay đầu nhìn ta, lộ ra một tia cười khổ: Nàng vẫn là có thể vì ta làm tất cả mọi việc.

Ta gật đầu: Đúng, việc gì cũng có thể làm.

Thực ra, ta biết Phúc Long là một người thông minh, huynh ấy sớm biết ta sẽ đồng ý. Chuyện mua bán lòng người này, huynh ấy giỏi hơn ai hết. Cho dù là như thế, ta vẫn là sẽ đồng ý.

Huynh ấy lùi lại phía sau, dựa vào một chiếc ghế mềm, dường như muốn cố tránh ánh trăng đang chiếu vào. Tẩm điện rộng lớn của huynh ấy, khiến cho người khác có cảm giác cô độc như ăn vào xương tủy. Hậu cung của huynh ấy có ba nghìn cô gái đang ngày đêm trông chờ hoàng ân cuồn cuộn, còn huynh ấy lại lựa chọn cô độc qua ngày trong tòa cung điện này.

Huynh ấy nói: Thiếu Quán, ta kể cho nàng nghe một câu chuyện cũ nhé

Những năm tháng cũ

Đã từng, mẫu phi của ta là phi tử mà phụ hoàng sủng ái nhất, lúc đó mẫu phi đang mang thai ta, phụ hoàng nói, con của mẫu phi chắc chắn sẽ là trữ quân tương lai

Sau đó, vào ngày ta sinh ra, mẫu phi vì khó sinh mà qua đời

Phụ hoàng cho rằng ta là hung thủ khắc chết mẫu phi, nhìn thấy ta như nhìn thấy kẻ thù. Đem ta ném cho bà vú, không thăm không hỏi

Năm ta ba tuổi, mấy bà vú của ta lần lượt chết đi, tiếng xấu khắc nữ nhân của ta dần dần truyền ra. Các cung nữ nhìn thấy ta đều đi đường vòng, lúc đó ta vẫn còn nhỏ, bản thân cũng không biết mình đã làm gì sai, hà cớ gì người người đều tránh ta như tránh ôn dịch. Một hoàng tử một khi mất đi sự sủng ái của phụ hoàng thì không bằng cả một thường dân

Những năm tháng đó ta sống rất cẩn thận, đặc biệt là không dám có tiếp xúc gì với nữ tử, thời gian lâu dần trở thành một loại bản năng.

Sau đó nữa, ta gặp được Đỗ Hoa

Đỗ Hoa là con trai một sủng thần của phụ vương, huynh ấy nói một cách không có lí do là sẽ giúp ta thượng vị

Những năm đó, chúng ta tính toán từng bước, ăn qua khổ ngồi qua lao, nhưng trong lòng ta rất là vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng có một người hết lòng hết dạ cùng ta làm một việc.

Ta vô cùng tin tưởng huynh ấy, đương nhiên, huynh ấy cũng đáng giá ta làm như thế. Năm ta mười ba tuổi, ta cuối cùng cũng đăng cơ, phong Đỗ Hoa làm đại tướng quân, dưới một người trên vạn người. Thật ra, nếu khi ấy huynh ấy nói huynh ấy muốn làm hoàng thượng ta cũng sẽ đồng ý, vốn dĩ là công lao của huynh ấy, ta chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Nhưng mà, trong lòng huynh ấy, hoàng vị chỉ là một thứ không đáng giá nhắc đến, huynh ấy thật ra không hề quan tâm ai thắng ai bại, chỉ quan tâm lựa chọn như thế nào sẽ càng thú vị

Ngày hôm nay nghĩ đến, năm đó huynh ấy lựa chọn phò trợ ta, chỉ là cảm thấy biến một việc từ không có khả năng đến có khả năng là một việc rất thú vị mà thôi

Chỉ là lúc ta hiểu ra đã quá muộn

Huynh ấy là Đỗ Hoa, một người không hề giống những người tầm thường khác, mọi người đều nói ta đối với huynh ấy bội bạc, nhưng thật ra từ đầu đến cuối huynh ấy đều là kẻ tuyệt tình, huynh ấy đối với ta không giống với những người khác, chỉ là biểu hiện ra tình nghĩa quân thần mà thôi

Cho dù là như thế, ta cũng chấp nhận. Dù sao huynh ấy đối với ai cũng như vậy, ta chẳng có gì để so đo cả. Nhưng ngày hôm nay huynh ấy lại vì nàng mà làm phản, ta là không thể nào hiểu nổi, ta nào có sợ thua huynh ấy? Ta là sợ thua nàng.

Có những lúc ta nghĩ, nếu như nàng xuất hiện trước huynh ấy, liệu ta có thể trôi qua cuộc sống tốt hơn bây giờ hay không, có phải là cũng sẽ làm một vị hoàng đế tốt hay không? Có phải cũng có thể cùng nàng cầm sắt hòa minh, làm một đôi phu thê bình thường trong chốn kinh thành phồn hoa này hay không?

Thiếu Quán, xin lỗi, ta chưa từng thi ân cũng chưa từng bạc nghĩa, nhưng cuối cùng vẫn là phụ nàng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 44: Trẫm rất vừa lòng

[HIDE-THANKS]
Người đứng trên tường thành gào to về phía Đỗ Hoa: Đỗ Tướng quân, hoàng thượng của chúng ta đã từng nói, nếu như ngài đồng ý buông vũ khí đầu hàng, thì những chuyện trước kia sẽ coi như bỏ qua không tính toán nữa, nếu như ngài vẫn quyết làm theo ý mình, đợi chút nữa hỗn loạn chúng ta cũng không thể bảo đảm sự an toàn của hoàng hậu nương nương.

Đỗ Hoa ngẩng đầu nhìn ta, âm thanh rõ ràng: Mời hoàng thượng tự mình nói chuyện với ta

Người đứng trên tường thành có đôi chút khó xử nhìn về phía Phúc Long bị treo trên cột trụ, lai nhìn về phía ta đang mặc long bào

Ta gật đầu, người đằng sau dùng giọng của Phúc Long để nói: Đây là ý của trẫm.

Giờ phút này ở trên thành lầu chỉ có hai người là người vừa gào lên lúc nãy và người cầm dao đang đứng sau lưng ta biết rõ ai là hoàng thượng thật ai là hoàng thượng giả, Phúc long trước giờ làm việc cẩn thận, hắn lấy giả làm thật, tất nhiên cũng có thể tìm được một người có giọng nói không khác gì bản thân, cho dù những người khác đang đứng trên thành lầu cũng không thể phân biệt được.

Ta trước nay đều tự mình cảm thấy bản thân đã rất quen thuộc với giọng nói của Phúc Long, bây giờ đứng nghe ở khoảng cách gần như vậy cũng khó mà phân rõ được càng đừng nói Đỗ Hoa cách ta xa như vậy, cách tiếng gió và tiếng người, cho dù là người cẩn thận như Đỗ Hoa cũng dường như không thể nhận ra có vấn đề.

Đỗ Hoa cười nhẹ nói: Địa điểm mà hoàng thượng bàn điều kiện với ta luôn khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn!

Người đứng đằng sau bỗng nhiên không biết phải trả lời thế nào, hoảng loạn nhìn về phía Phúc Long, nhưng không nhận được hồi âm gì, chỉ có thể im lặng không nói, chỉ là con dao đặt ở eo của ta lại nhích gần thêm chút nữa

Ta nói: Việc mà ta không muốn nhìn thấy nhất chính là phải thỏa thuận điều kiện với Đỗ đại tướng quân!

Phúc Long giật mình nhìn sang, có lẽ là cảm thấy ngoài ý muốn vì ta bắt chước giọng nói của hắn một cách hoàn hảo đến thế

Ta đi theo sư phụ học nhiều năm âm luật như thế, một giọt nước rơi nặng hay nhẹ đều có thể phân biệt ra, càng đừng nói đến giọng nói con người, ta nói, ít nhất so với người đằng sau cầm đao nói thì càng hợp lý hơn.

Đỗ Hoa nhìn ta cười nói: Việc này không thể trách hoàng thượng được, người và thần đều biết, sớm muộn gì cũng có hôm nay. Chỉ là, điều kiện mà hoàng thượng hôm nay dùng để bàn bạc với thần, vẫn không đủ.

Ta cười: Đại tướng quân sai rồi, ngày hôm nay cho dù đại tướng quân tuyển như thế nào, ta cũng sẽ không thua.

Phúc Long nhìn ta, mặt nạ mà huynh ý đeo khiến cho ta có chút không thoải mái, dường như có một ta thứ hai đang đứng nhìn ta đóng kịch, như vậy cũng tốt, ta sẽ không cảm thấy quá là cô đơn.

Phúc Long khiến cho sự việc phát triển tới như ngày hôm nay, đã không còn cách nào thay đổi được nữa rồi, lấy tính cách của Đỗ Hoa cũng sẽ không chịu ngồi yên mặc người chém giết, cho nên ngày hôm nay, chỉ có hai loại khả năng, Đỗ Hoa giết ta, hoặc Phúc Long giết ta. Không cần biết là loại kết quả nào, đối với Phúc long mà nói, cũng là việc vui.

Đỗ Hoa ngồi trên lưng ngựa, trên môi mang theo nụ cười chế giễu, huynh ấy nhìn ta, hoặc có lẽ huynh ấy nhìn Phúc Long, giống như đám công tử ăn chơi đang xem diễn trò, trong mắt toàn là sự thờ ơ.

Ta không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh, thậm chí hoài nghi, huynh ấy biết ta là ai, huynh ấy chỉ là muốn nhìn xem ta sẽ diễn tiếp như thế nào.

Ta đồng ý với Phúc Long sẽ diễn kịch với huynh ấy, thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần không thể toàn thân mà lui, ta biết, nếu mấy người cha ta mà biết chắc sẽ hận ta, nhưng mà, ta không thể nhìn Mặc Uyên chịu khổ được. Phúc Long là Phúc Long, Mặc Uyên là Mặc Uyên, nhưng mà ta vẫn là Thiếu Quán, chỉ cần ta nghĩ đến một chút xíu những điểm tốt của Mặc Uyên với ta, ta lại không thể nhẫn tâm nhìn huynh ấy chịu khổ.

Nhưng ta bỗng nhiên phát hiện ra, khi mà bản thân tin tưởng Đỗ Hoa hơn cả Phúc Long, khi ta gặp mặt Đỗ Hoa khiến ta vui vẻ hơn cả khi gặp mặt Phúc Long, ta lại vô cùng hoảng loạn, nghĩ tới việc tiểu Chúc Long mắng ta lăng nhăng cũng không phải là không có lí do. Nhưng mà, cho dù thế nào, Mặc Uyên của ta, ta không thể tha thứ cho việc bản thân mình để huynh ấy bị thương. Chấp niệm, là thứ khiến ta sợ hãi. Cho nên trong lòng ta nghĩ, được rồi, chỉ một lần cuối cùng thôi.

Đỗ Hoa khởi binh cứu ta, ta lại phối hợp với Phúc Long lừa huynh ấy, nếu như ta là Đỗ Hoa, chắc sẽ hận tới mức không thể tự móc mắt mình ra.

Ta nhìn Đỗ Hoa, trong mắt có chút né tránh, trong lòng tự an ủi: Đợi ta giao ra tính mạng của bản thân mình, chẳng phải là sau này Đỗ Hoa muốn tìm người để tính toán cũng không tìm được sao? Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, sớm biết thế này, thật sự nên nghe người khác khuyên bảo, không đến phàm trần tham gia vào vũng nước đục này, có lẽ như vậy sẽ khiến cho hai người bọn họ hòa hòa hợp hợp, hạnh phúc mĩ mãn.

Cổ họng ta hơi nghẹn lại, nuốt nuốt nước bọt mới nói: Đỗ đại tướng quân mau chọn đi, trẫm rất là mong chờ.

Nói như thế xong mới nghĩ trước mặt mình vẫn còn năm trăm nghìn đại quân, chỉ đành bổ sung: Ta là nói toàn bộ tướng sĩ đang đợi.

Nói xong vẫn còn cảm thấy không hợp lễ nghi, nhưng cũng không thể lại thay đổi nữa, chỉ có thể câm miệng

Đỗ Hoa vẫn treo nụ cười, đưa tay từ đằng sau lấy ra cung tiễn, ngắm chuẩn vào người mặc long bào là ta, đồng thời, những tay cung tiễn đứng rậm rạp trên thành lầu cũng tập trung vào một mình huynh ấy

Trên miệng Phúc Long như có như không cười lạnh, chẳng phải đây là kết quả mà huynh ấy muốn nhìn thấy sao, chỉ là, không phải là kết quả quá tệ mà thôi.

Trong lòng ta cảm thấy rất là thoải mái, Phúc Long Đỗ Hoa và ta, cuối cùng đều không giành được thứ mà bản thân muốn, nhưng đây là kết quả duy nhất mà ta dám đối mặt. Chết vào tay một người không muốn giết ta, chắc sẽ tốt hơn là chết vào tay một người chủ tâm muốn giết ta.

Ta cười: Ngài chọn xong rồi?

Đỗ Hoa gật đầu: Ta chọn xong rồi.

Nhưng mà khi ta nghe thấy tiếng gầm thống khổ của bản thân mình, không mà ta không hề do dự nhảy về phía Phúc Long đang cười, trong khoảnh khắc ý, ta bỗng nhiên thấy rất hận.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 46: Khiết kiếp – Kiếp nạn ở biển Tử tinh

[HIDE-THANKS]
"Thiên lịch ba mươi sáu vạn năm

Tuyết phủ tam giới

Vạn vật đổi mới

Thần tộc đại thắng

Ma tộc diệt vong"

"Thiên lịch"

Tuy rằng trên thiên lịch của thần tộc chỉ có vẻn vẹn vài dòng như vậy ghi chú về sự kiện này, nhưng cho dù là mười mấy vạn năm về sau, ta vô tình nhìn thấy những dòng này cũng cảm thấy chân tay run rẩy. Những thứ mà ta để ý trước giờ không nhiều, nhưng vào ngày hôm đó, ta mất đi tất cả những gì ta quan tâm, cuối cùng không thể quay đầu.

Muội nghĩ rằng nhảy từ trên tường thành cao mười trượng thì có thể vứt bỏ tính mạng này sao? Trọng Quân không vui nhẹ quát một câu, cầm lấy khăn tay lau đi nước ở trên mặt ta.

Đỗ Hoa hắn..

Ta không có đủ dũng cảm tỉnh lại lại phải đối mặt những điều này, cho nên chỉ có thể lựa chọn làm một tên đào binh.

Thật là kỳ quái, muội tỉnh dậy câu đầu tiên không hỏi Phúc Long mà lại hỏi Đỗ Hoa. Hiện nay tam giới hỗn loạn giống như một nồi cháo, thần mà hai giới đều muốn tranh thủ khi biển Tử Tinh có đại kiếp mà kiếm được chỗ tốt, nghe đồn trong khi cha muội tự mình dựa vào thần lực của bản thân canh giữ biển Tử Tinh trong ba canh giờ thì những thần tiên đó lại nhân cơ hội đánh vào phủ ma quân.

Những lời sau đó của Trọng Quân ta không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu ta chỉ toàn là an nguy của cha ta. Chỉ nhớ là cuối cùng Trọng Quân lắc đầu nói:

Ma tộc tranh thủ lúc người ta gặp nguy nan thì cũng thôi đi, dù sao danh tiếng hằng ngày của bọn họ cũng không tốt đẹp gì, chỉ là không ngờ rằng đám thần tộc cũng có thể đường đường chính chính chiếm chỗ tốt của người khác như thế, thật sự không phải là hành vi của bậc quân tử

Sau này ta mới biết, Trọng Quân lắc đầu bình phẩm ma tộc thần tộc như vậy, bản thân huynh ấy cũng tranh thủ đại kiếp này kiếm được không ít chỗ tốt. Nhưng mà huynh ấy là một tên tiểu nhân rõ ràng, cho nên cũng không vừa mắt với những kẻ ngụy quân tử.

Đợi đến khi ta chạy đến biển Tử Tinh, nhìn thấy bộ dạng của tiểu Chúc Long đã trở lên rất lôi thôi, đầu tóc rối loạn, trên quần áo đầy vết máu, nhưng nàng ta vẫn đứng bên bờ biển Tử Tinh, đằng sau nàng ta là cha ta nằm giống như đang ngủ say, trước mặt là chúng thần tiên đang từng bước ép sát.

Bộ quần áo trắng của cha ta đã biến thành màu hồng, vũng lõm dưới thân mình đã đọng không ít máu tươi.

Tiểu Chúc long cũng đã nhìn thấy ta, bộ dạng của nàng ta như thể như muốn một đập đập chết ta, chỉ là thất sự không đủ sức nữa, nàng ta thở gấp, cắn môi, trên mặt rất là bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại lạnh tới mức dọa người. Những thần tiên đó có lẽ vẫn còn nhớ nàng ta là con gái của thiên quân, do dự không dám dùng đến những thủ đoạn ác độc.

Ta đứng ngay phía trước tiểu Chúc Long, lưng dựa vào cha ta, không nhìn tiểu Chúc Long, hai chân mềm nhũn, ngay cả hô hấp cũng run run, nhưng đôi tay cầm lấy đàn tỳ bà lại đàn lên vài âm điing đing đang đang, máu trên đầu ngón tay chảy theo dây đàn nhỏ xuống mặt đất. Tiểu Chúc Long không nói lời nào, nàng ta cúi người liếc nhìn vết thương của cha ta, rồi lại đứng thẳng lên. Ta vốn muốn hỏi xem cha ta thế nào, cuối cùng vẫn là không dám hỏi ra tiếng, chỉ đành cắn chặt môi.

Một đám thần tiên đông đúc đứng trước mặt chúng ta, người người đều ăn mặc rất là nghiêm chỉnh, miệng lúc mở lúc đóng dường như đang nói gì đó, chòm dâu dê dưới cằm rung rung khiến cho ta rất là ác cảm.

Ta dường như nghe thấy những thần tiên có tư lịch lâu năm dùng giọng điệu hiên ngang nói: Cha ngươi đã tiên thệ, lý là nên trở về với biển Tử Tinh, ngươi cố sống chết ngăn ở đây hoàn toàn không có tác dụng gì.

Biển Tử Tinh là nơi thần ma phải trở về khi đã chết đi, giống như bãi tha ma dưới phàm trần vậy. Chỉ cần thân thể chìm vào biển Tử Tinh, thì sẽ biến thành một đoàn trọc khí, sẽ không thể tỉnh lại nữa. Bọn họ hại chết cha ta, lại còn gấp rút như vậy muốn để người chìm vào biển Tử Tinh, trừ phi là sợ nếu như cha ta tỉnh lại thì bọn họ không cách nào đối phó được.

Nhưng mà cho dù cha ta mãi mãi không tỉnh lại được, bọn họ cũng tuyệt đối không thể trải qua những ngày tháng yên vui như trước kia được, bởi vì, chỉ cần ta còn lại một hơi, chắc chắn sẽ không để cho bọn họ có một giây phút yên bình.

Ta đương nhiên biết, bọn họ chịu kiên nhẫn đứng ở đây nói chuyện với ta, hoàn toàn không phải vì bọn họ nể mặt cha ta như lời bọn họ vẫn nói, mất đi cha ta, ta sẽ không bằng cả cỏ rác trong tam giới này, ngay cả những thần tiên thấp kém khi xưa không dám lớn tiếng nói chuyện cũng sẽ cố tình vô ý đạp ta một cước, nếu như ta dừng tiếng đàn trong tay, thi thể của cha ta chắc chắc sẽ bị bọn họ cướp mất, ta không thể nhường cha ta hóa thành luồng xú khí trong biển Tử Tinh.

Ta hơi híp mắt không nói lời nào, chỉ là gảy động đàn trong tay không cho bọn họ đến gần nửa phần.

Nếu chúng ta tiếp tục đứng trên bờ biển Tử Tinh, tu vi của hai người chúng ta sợ là sẽ bị cạn kiệt, cho dù thế nào, chúng ta cũng phải kiên trì hai ngày. Tiểu Chúc Long quỳ một chân, muốn khiêng cha ta lên, nhưng cuối cùng cũng không khiêng được.

Bình thường ta hay bị tiểu Chúc Long cười là người gầy như que củi, tay không thể nhấc vai không thể khiêng, nhưng giờ phúc này sức lực của ta lại rất lớn, cõng cha ta từng bước từng bước đi từ bờ biển Tử Tinh về. Cha ta bình thường chê cười ta vóc dáng nhỏ bé, ngay cả giỏ trúc cũng không cho ta cầm, mà cha ta, thân thể cao lớn, quả thực là một hán tử uy mãnh, ta cúi đầu cắn răng, lại không dám dừng lại một bước, ta sợ chỉ cần dừng lại, sẽ nhìn thấy bao nhiêu máu của cha ta rơi đầy đằng sau. Ta dường như nghe thấy cha ta ở trên lưng ta nhè nhẹ hít thở, tiếng nói cũng không rõ ràng: Thiếu Quán, những tính xấu do trước đây ta chiều con mà ra thì sau này con phải sửa hết đi.

Ta lau nước mắt trên mặt, có lẽ là máu của cha ta, cắn cắn môi, mới có sức mà nói: Cha, con sửa đổi, con nhất định sửa đổi, chỉ cần người còn sống, con cái gì cũng sửa. Đó là lần đầu tiên trong vòng hơn hai nghìn năm, ta nghiêm túc trả lời người như thế. Cũng là lần đầu tiên trong vòng hai vạn năm, người lệnh cho ta phải sửa đổi tất cả tật xấu.

Còn nhớ lúc nhỏ, có lần ta và người khác đánh nhau, tiểu thần tiên đó mà ta đánh cho mặt mũi bầm dập, cha mẹ của tiểu thần tiên đó rất là bực mình nói ta bị cha ta nuôi thành ngang ngược bá đạo như vậy sớm muộn cũng có ngày trở thành bà cô già không có ai muốn. Cha ta lạnh nhạt nói một câu: Con gái ta, ta chiều được thì ta cũng nuôi được. Khiến cho hai người đó trợn mắt há mồm không nói được lời nào nữa. Bình thường người nổi cáu với ta, nhốt ta vào phòng tối, nhưng chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai nói điều gì không hay về con gái của người.

Lúc Mặc Uyên và cha ta ôm bình uống rượu, ta mang khuôn mặt háo sắc nhìn chằm chằm Mặc Uyên không chớp mắt, cha ta nói: Đứa con gái này của ta, bị ta chiều tới mức không còn thể thống gì, tương lai nếu như ta biến thành bụi bặm, không biết nó sẽ bị trà đạp như thế nào. Mặc Uyên nhướn mi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: Sau này ta sẽ chiều chuộng nàng ấy.

Nhưng có lẽ đêm đó là do ta uống say, ngày hôm nay tỉnh lại chỉ cảm thấy bản thân đã có một giấc mơ buồn cười.

Ta đứng ở nơi đó đánh đàn tròn sáu mươi ngày, đầu ngón tay huyết nhục mơ hồ, lục phủ ngũ tạng bị chấn vỡ vài cái, cái đàn làm từ loại gỗ tiên quả này cũng không chịu được sự ma sát của đầu ngón tay ta, những mạt gỗ bị vỡ ra cũng chầm chầm rơi xuống dưới chân, dây đàn nóng tới mức dường như chuẩn bị bốc cháy, nhưng mà ta không hề thấy đau đớn, chỉ thấy cả người mệt mỏi.

Trong phút giây mơ hồ đó, ta bèn muốn đánh cho mình một cái thật mạnh, nếu không phải ta cứ thích làm theo ý mình, cha ta liệu có rơi vào hoàn cảnh này? Rốt cục là thiên mệnh không thể trái, từ nay về sau, bảo vệ cha ta, bảo vệ phủ ma quân, bình bình an an trôi qua một đời là tốt rồi.

Ta nghe thấy tiểu Chúc Long lạnh nhạt nói: Nếu như cô hối hận việc khi đó, thì nên cố gắng sống sót, mới có cơ hội mà hối hận.

Nàng ta cùng ta đứng ở nơi này sáu mươi cái ngày đêm, lai dùng toàn bộ tiên lực bảo vệ thi thể cha ta, hiện nay trên khuôn mặt lạnh lùng đã hiện lên vẻ trắng xám, bên môi cũng lộ ra tia máu đỏ tươi. Lúc nàng ta nói những lời đạo lý lớn vẫn thần thanh khỉ sảng như vậy, vẫn là bộ dạng muốn ăn đánh.

Ta biết những lời nàng ta nói có đạo lý, nhưng những lời cha ta nói có đạo lý nhiều như vậy, ta chẳng phải cũng chưa từng một lần nghe theo sao?

Tiếng đàn cuối cùng ngừng lại, cây đàn tỳ bà rách nát vang một tiếng rơi xuống đất, ta lại cảm thấy cả người mệt mỏi, ngã về phía thi thể cha ta. Trong giây phút đó, Tiểu Chúc Long đưa tay dùng tiên lực bảo vệ tâm mạch của ta, sức lực của những thần tiên đó liền đập hết vào tay nàng ta, lập tức nhìn thấy cả xương trắng. Nàng ta đau tới mức nhăn mày, trên miệng mang theo sự chế diễu, lạnh giọng nói: Cô đừng có mà cảm ơn công đức của ta, ta mới nhớ ra cô còn nợ ta hai mươi ba năm bát chưa rửa, không thể để cô chết dễ dàng thế được.

Đến lúc này mà miệng nàng ta vẫn sắc như dao không buông tha ai như thế

Ta đã có chút đứng không vững, nhổ tóc của bản thân làm thành dây đàn, một tay gãy nộng, một tay khác nghiêng nghiêng tại bên người đẩy tiểu Chúc Long ra đằng sau người, đầu ngón tay lướt qua quần áo của nàng ta, để lại từng vết máu. Ta biết, tình huống như hôm nay ta sợ là không sống được, mà chỉ cần cầm cự tới lúc tên mặt lạnh Ly lạc đến, tiểu Chúc Long có lẽ sẽ có cơ hội sống sót.

Từ nhỏ cha ta đã bảo vệ ta rất tốt, ngược lại khiến cho ta không quan tâm tới tính mạng của mình. Bọn họ làm ta bị thương hoặc là giết ta, ta lại chẳng thấy có chút phẫn nộ nào, chỉ là bọn họ hại cha ta phải nằm ở trong quan tài lạnh lẽo, hại đôi tay như ngọc như ngà của Tiểu Chúc Long biến thành xương trắng, ta lại cảm thấy vô cùng tức giận, lục phủ ngũ tạng đều nóng, hai mắt phát đau, ta ngẩng đầu nhìn bọn họ, tiếng nói khàn khàn:

Nếu như các người dám động vào một cọng lông của cha ta, ta sẽ vặt đầu các ngươi, chặt chân tay của các ngươi đi nuôi chó.

Ta hận tới mức cắn môi chảy máu, nhưng lại nói rõ ràng từng chữ một. Trong đôi mắt hoang mang của bọn họ ta nhìn thấy bản thân mình mắt mở trừng trừng điên cuồng, đầu tóc rối loạn dính máu, hơn bảy vạn năm nay, cha ta cuối cùng cũng vẫn không thể nuôi dạy ta trở thành một thục nữ được.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 47: Khiết kiếp - 2

[HIDE-THANKS]
Lúc Khánh Khương mặc áo bào nguyệt bạch nhiễm máu chạy đến, vết máu dưới chân huynh ấy uốn lượn kéo dài đến tận thủy lao. Huynh ấy quay lưng về phía đoàn người đối mặt với ta, hướng về phía ta cười ấm áp: Thiếu Quán, ta tới rồi. Huynh ấy không để ý đến những âm thanh ồn ào xung quanh, một lòng một dạ nhìn ta, giống như những năm niên thiếu, giống như chỉ là đến một buổi hẹn với ta.

Sau này ta mới biết, trong hai năm mà ta mất tích, huynh ấy giống như phát điên lên trời xuống đất tìm kiếm ta, cuối cùng làm cho Dao Quang nổi giận, cũng khiến cho cha mẹ huynh ấy mất mặt, vì để cho huynh ấy chịu thua, bọn họ đã nhốt huynh ấy vào trong thủy lao.

Trong thủy lao đó nhốt toàn là những thành phần phản nghịch của ma tộc, đều là những người sinh ra đã có cốt cách phản nghịch, vô cùng hung ác. Lần này Khánh Khương có thể từ trong thủy lao chạy ra, không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc phá vỡ sợi dây giáng ma thừng có sức mạng phá vỡ năm nghìn năm linh lực đã có thể mài mất mấy tầng da của những yêu tộc có yêu lực không yếu rồi, càng không cần nói đến việc phải xông qua hai mươi cấm môn được tôi luyện hơn ba trăm năm trong tử kim hỏa, quả là hành động cực kỳ nguy hiểm.

Tiểu Chúc Long mân miệng không nói chuyện, nếu như là trước đây, nàng ta nhất định không bỏ qua loại hành động gần như là tìm đường chết này, nhưng mà lần này, nàng ta cũng lựa chọn cách tương tự, nên càng không thể nói lời nào.

Khánh Khương tuy là thế tử ma tộc, nhưng đồng thời cũng là vị hôn phu của Họa Vị. Lần này ma tộc gặp nạn, cha mẹ Dao Quang đóng vai trò gì không cần nói cũng biết, chỉ là bọn họ quả thật nhận được sự tôn trọng của thần tộc.

Những tiên nhân đó vì trở ngại mặt mũi của cha mẹ Hoa Vị dường như có chút chần chờ, dù sao cũng là chàng rể của Dao Quang, chẳng ai muốn mất công đi làm việc khiến cho người khác chán ghét.

Tiếng nói của ta đã rất yếu, không biết trên cơ thể mình có bao nhiêu vết thương, cả người bị máu nhuộm ướt. Ta nhẹ nhàng đẩy Khánh Khương, nhưng không đẩy được, ta dán đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: Khánh Khương, huynh mau đi khỏi nơi này được không? Đợi ngày nào đó huynh lên làm ma quân, cần phải trả thù thay cho muội, huynh nhanh đi đi, nhanh đi. Ta nói có chút hữu khí vô lực, đẩy cũng là hữu khí vô lực.

Trong mắt Khánh Khương dường như có ánh sao lấp lánh, thanh âm của huynh ấy đau khổ mà nhu hòa, huynh ấy nói: Thiếu Quán, muội không hiểu, toàn bộ là do sai lầm của ta, mới hại cha muội đến bước đường này. Ngày đó Dao Quang khóc đến tìm ta, trách ta hủy hôn ước của nàng ta, yêu cầu ta cùng uống rượu, ta không từ chối được, nên đã đồng ý đi uống một chén, không ngờ rằng nàng ta bỏ thuốc vào trong rượu, lợi dụng lúc ta ngủ say ăn trộm mất binh phù của phủ ma quân.

Huynh ấy đau đớn nhìn ta, nói: Thiếu Quán, việc do ta làm sai, chết chưa hết tội, chỉ là liên lụy đến muội và ma quân, cho dù ta có chết ngàn lần cũng không thể đền bù được tội lỗi này.

Ta lắc đầu, muốn cười nhưng lại rất khổ sở, ta nói: Khánh Khương, tình nghĩa giữa ta và huynh đâu đến mức phải nói những lời như người ngoài như thế, trước đây ta từng nói, cho dù huynh cầm dao kề lên cổ ta, ta cũng sẽ tin đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Huynh và ta đều hiểu thần tộc sớm đã có ý xấu với ma tộc, có hay không có bản đồ bố trí binh lực đều không phải là vấn đề mấu chốt. Nếu có trách, tự nhiên phải trách ta, làm trái với ý trời, mới dẫn đến trận kiếp nạn này. Cho nên, Khánh Khương, nhân lúc mấy người này vẫn còn chút cố kị, huynh mau đi đi! Ta không muốn để những kẻ này có thể cười đến cuối cùng, cha ta không thể chết vô ích như vậy được!

Khánh Khương đến cuối cùng vẫn là không chịu, huynh ấy trước giờ phân rõ phải trái đúng sai, nhưng ngày hôm nay lại chọn lựa tùy tính.

Lúc Dao Quang xuất hiện, Khánh Khương đang run rẩy nhìn đôi tay đầy máu của ta, vết thương mới vết thương cũ tầng tầng lớp lớp, huynh ấy khó tin nhìn ta, trong mắt là sự tức giận chưa từng có, huynh ấy đau đớn tới mức nói không ra lời, cố chấp nắm lấy tay ta, dường như đang đợi ta giải thích.

Ta cười nói: Khánh Khương, đều qua rồi đều trôi qua rồi. Đó là những lời ta nói với khánh Khương, cũng là nói với chính mình, ta nhớ lại ngày hôm đó, tất cả những người và những sự vật đều bị ta cố tình quên lãng, mà chỉ có duy nhất câu nói đó cứ lặp đi lặp lại, rằng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quay đầu.

Dao Quang dường như bị những gì sảy ra trước mắt kích thích, đám mây của nàng ta dừng cũng không vững, lai làm ra bộ dạng bay bổng thướt tha, nàng ta nâng một bộ cung tiễn tinh xảo lên, ngắm về phía Khánh Khương, đầu mũi tên của nàng ta sáng lấp lánh, không biết đã thoa loại độc nào, nàng ta lạnh lùng nói: Khánh Khương, chàng tránh ra.

Khánh Khương ngay cả đầu cũng không quay lại nhìn nàng ta, vẫn ấm áp cười với ta: Thiếu Quán, muội phải tiếp tục sống, ta biết muội kiên cường hơn ta.

Dao Quang kéo căng cung tiễn, trong tiếng kinh hô của cha mẹ Khánh Khương vừa nghe tin chạy đến, trực tiếp cắm vào ngực của Khánh Khương.

Đôi mắt của Khánh Khương vẫn nhìn vào ta, ấm áp như ánh nắng mùa xuân.

Dao Quang nhìn bóng lưng của Khánh Khương cắn môi, đè ép tiếng nói không dễ dàng gì mới cười ra được mấy tiếng: Các vị thúc bá huynh đệ, các vị thượng tiên đại nhân, cha mẹ ta từng nói với ta làm đại sự thì không thể để ý đến những chi tiết nhỏ, nếu như Khánh Khương thế tử không phải là người chú ý đến đại cục, ta chỉ có thể việc công làm theo phép công, những việc còn lại giao lại cho mọi người, hi vọng ta làm ra việc dẫn đầu này không tính là việc xấu. Dao Quang nói xong quay người liền đi, loạng choạng vài bước mới bước lên đám mây.

Dao Quang đúng là làm một cái mở đầu hay, nàng ta đường đường chính chính nói ra những lời lấy đại nghĩa diệt thân, những thần tiên đó dường như bị ảnh hưởng, cảm thấy chỉ là một tiểu cô nương ma tộc cũng quyết đoán như thế, bọn họ cũng không thể thua người ta quá nhiều, bởi thế, bọn họ nâng lên hơn tám mươi loại vũ khí trên tay, giơ về hướng ta và Khánh Khương.

Trong giây phút ấy, Khánh Khương ôm chặt ta, ta cảm thấy lưng của Khánh Khương, ngực của ta, giống như tấm vải rách bị thủng một lỗ, mềm mại ngã xuống.

Trong khắc đó, ta nghĩ, cha, xin lỗi, ta đã làm việc khiến cho người mất mặt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back