Chương 38: Tình nghĩa quân thần
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Ta hỏi Đỗ Hoa: Tại sao ngài lại không giải thích?
Hắn cười: Giải thích cho ai nghe? Bọn họ cùng nhau diễn một vở kịch cho ta xem, lẽ nào ta bảo với bọn họ là bọn họ diễn không thật à?
- Sao ngài và hoàng thượng bỗng nhiên lại đi đến bước đường này? Ta nghi ngờ nói.
- Quan hệ quân thần mà thôi, năm đó ta giúp hắn đăng lên hoàng vị, hắn đương nhiên có vài phần cảm ơn ta, nhưng hôm nay, đôi cánh của hắn đã dần cứng cáp rồi, lại thêm mấy lão thần đó quạt gió thổi lửa, hắn đương nhiên không chịu bị ta quản chế nữa.
Đỗ Hoa nói với vẻ đương nhiên, ta lại cảm thấy có chút buồn cho Phúc Long. Ta tin, một Phúc Long luôn coi Đỗ Hoa như thầy như bạn như tri kỉ, hiện giờ phối hợp với các đại thần hại Đỗ Hoa chắc chắn không chỉ đơn thuần vì quyền lực.
Đỗ Hoa dường như hiểu được ý nghĩ của ta, cười nói: Nàng đừng cho rằng Phúc Long chỉ là một kẻ si tình, nếu như hắn thật sự muốn làm, thì còn độc ác hơn bất cứ ai. Lần này ta xuất chinh Mạt Bắc, hắn phái một tâm phúc đến làm phó tướng cho ta, trong ứng ngoài hợp, một bên gửi cho hắn tình hình của ta, một đằng khác lại báo cho quân địch chiến lược của ta, mười vạn gánh lương thực cũng thiếu chút nữa bị hắn tự mình thiêu rụi.
Tự thiêu lương thực của chính mình? Ta ngac nhiên tới mức không nói ra lời. Mười vạn gánh lương thực có ý nghĩa thế nào với Đại Ngụy, có ý nghĩa thế nào với hàng vạn bách tính vẫn đang nhịn đói nhịn rét, lai có ý nghĩa như thế nào với mười vạn tướng sĩ đang hành quân đánh trận?
Ta không nhẫn tâm phỏng đoán Phúc Long như vậy, nhưng cũng biết nhưng lời Đỗ Hoa nói đều là sự thật.
Đỗ Hoa nói: Đây chính là chỗ lợi hại của Phúc Long, hắn đủ tuyệt tình. Vì để hủy đi thế lực của ta, không tiếc cái giá là tự đốt mười vạn gánh lương thực, hủy đi tính mạng của mười vạn tướng sĩ.
- Cho nên ngài giết phó tướng? Vận chuyển lương thực? Ta hỏi
- Lương thực đúng là do ta chuyển đi, nhưng phó tướng lại không phải do ta giết.
Sắc mặt của Đỗ Hoa vẫn bình tĩnh như cũ, hắn không để ý tới việc ta kinh ngạc mà tiếp tục nói: Chuyển lương thực vào doanh trại địch là phương pháp tốt nhất, lúc đó hai mặt đối địch, lại cần phải bảo vệ lương thực, ta chỉ có thể chuyển lương thực vào doanh trại địch, lại dùng thời gian một ngày công chiếm doanh trại địch. Kế hoạch của Phúc Long bị thất bại, chỉ có thể trộm giết phó tướng, để chết không đối chứng.
Ta cắn cắn môi, cách song sắt nhà tù nhìn người nam tử dùng sức mạnh của một người đảo ngược lại tình thế này, hắn nhàn tản dựa vào bức tường ẩm ướt, như cười như không, dường như chỉ là vừa kể xong một câu chuyện cười của đám trẻ con.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, hơi nhếch mi nói: Nàng đừng có dùng loại ánh mắt nhân từ này nhìn ta, ta kể những việc này, chỉ là để cho nàng nhìn cho rõ, tiểu hoàng đế Phúc Long không phải là người có thể dựa vào.
Ta rụt rụt người vào góc tường, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
- Cơm của ta không đủ ăn!
Trong ngục giam vang lên tiếng nói già lua khàn khàn mang theo sự hung ác.
- Hứa lão tiên sinh, lượng cơm vẫn như vậy mà! Quản ngục vẫn thấp giọng nhỏ nhẹ như vậy.
Có tư cách tiến vào thiên lao, vốn là những kẻ không giàu cũng tôn quý, dù cho thân đang ở trong ngục tù, cũng có cách khiến cho một quản ngục nhỏ nhỏ chết rất thảm.
- Đem cơm của cô nương đó đến cho ta! Hứa lão tiên sinh sai khiến quản ngục.
Quản ngục khó xử nói: Hứa lão tiên sinh, điều này không hợp với quy củ đâu ạ.
Tiếng nói của kẻ bị gọi là Hứa tiên sinh đó càng thêm gớm ghiếc: Nếu như ta nhớ không nhầm thì bữa trước đã có người phá quy củ rồi, bây giờ quy củ đã bị phá rồi, ngươi lại từ chối như vậy, chỉ sợ là không hợp lý.
Người mà hắn nói phá vỡ quy cũ đương nhiên là Đỗ Hoa, nhưng mà lão ta dường như vẫn không hiểu rõ, cơm của ta đương nhiên là do ta lập quy củ.
Trong phòng giam yên tĩnh vô cùng, đều đang nhìn xem màn kịch này sẽ tiếp diễn như thế nào, nếu như hôm nay Hứa lão tiên sinh thành công, vài kẻ ghê gớm bọn hắn cũng không cần phải chấp nhận chỉ một bát cơm khô nữa.
- Ta muốn ăn. Ta thản nhiên nói, mắt vẫn hơi nhắm lại như cũ.
Quản ngục khó xử quay đầu nhìn Hứa lão tiên sinh, Hứa lão tiên sinh đó dường như bị kinh ngạc, tiếng nói càng âm trầm: Cô nói gì cơ?
Quản ngục bị dọa tới run rẩy, đứng nép vào trước cửa phòng giam của ta, làm một cử chỉ im lặng.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói thanh lãng mang theo chút vui đùa, nói: Nàng ý nói nàng ý muốn ăn.
Có lẽ là cả thiên lao đều nghe thấy câu nói của Đỗ Hoa, gợi lên vài câu thì thầm và cười nhạo, Hứa lão đầu biết rằng, ở chốn mạnh sống yếu chết này, nếu như ngậm bồ hòn làm ngọt thì sẽ không thể ngẩng đầu lên được nữa, trong đôi mắt đục ngầu của lão ta ánh ra sự sảo quyệt khi muốn làm hại người khác.
Lão hỏi: Cơm của nàng ta chỉ có đại tướng quân có thể ăn, còn ta thì không thể?
Đỗ Hoa cười tới vân đạm phong kinh nói: Hứa lão tiên sinh sợ là hiểu lầm, nếu như đã là cơm của nàng ý thì đương nhiên chỉ có nàng ý ăn, nếu như nàng ý không ăn, người khác ăn cũng được, nàng ý đã nói là nàng ý ăn, ngài lại cố tình cướp như thế sợ là không hợp tình hợp lý.
Hứa lão tiên sinh phát ra một tiếng cười lạnh, vô cùng thô lỗ khó nghe, lão nói: Hứa mỗ ta trước giờ kính trọng đại tướng quân là một đại anh hùng, không muốn có khúc mắc gì với ngài, nếu như hôm nay Đỗ tướng quân không muốn giữa lại chút mặt mũi cho già này.. Lão dừng lại một chút, hắng giọng, nói tiếp: Nếu đã như vậy, người của Hứa mỗ đương nhiên sẽ không khách khí, Hứa gia ta chắc chắn sẽ khiến cho phủ Đỗ tướng quân không được yên bình.
Đỗ Hoa cười nhẹ một tiếng nói: Vậy thì đành phải phiền Hứa lão tiên sinh rồi
Sau này ta mới biết, kẻ bị gọi là Hứa lão tiên sinh này bị người trong kinh thành gọi là con chuột trong ống cống, chuyên làm những việc làm ăn đen tối, nhỏ từ trộm gà bắt chó, lớn đến phóng hỏa giết người, chỉ vì lợi ích mà sinh ra, chỉ vì lợi ích mà chết đi.
Triều đình tuy là phí rất nhiều công sức bắt hắn nhốt vào trong thiên lao, những thủ hạ của lão vẫn tiêu dao tự tại gây ác bên ngoài, khiến cho triều đình rất là đau đầu.
Đỗ Hoa tham gia lần này, vừa đúng là tạo ra một vấn đề khó cho Phúc Long.
Đám người Hứa gia thường thường gây rắc rối, Phúc Long sợ hổ phù của Đỗ Hoa bị bọn người Hứa gia trộm mất trước, đến lúc đó, bất kể người nào cũng không có cách nào cứu vãn tình thế nữa.
Đỗ Hoa từng nói, một khi động vào lợi ích, tình nghĩa quân thần chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi, mà ta đối với Phúc Long, càng chỉ là một kẻ không có chút ý nghĩa gì.
Hắn cười: Giải thích cho ai nghe? Bọn họ cùng nhau diễn một vở kịch cho ta xem, lẽ nào ta bảo với bọn họ là bọn họ diễn không thật à?
- Sao ngài và hoàng thượng bỗng nhiên lại đi đến bước đường này? Ta nghi ngờ nói.
- Quan hệ quân thần mà thôi, năm đó ta giúp hắn đăng lên hoàng vị, hắn đương nhiên có vài phần cảm ơn ta, nhưng hôm nay, đôi cánh của hắn đã dần cứng cáp rồi, lại thêm mấy lão thần đó quạt gió thổi lửa, hắn đương nhiên không chịu bị ta quản chế nữa.
Đỗ Hoa nói với vẻ đương nhiên, ta lại cảm thấy có chút buồn cho Phúc Long. Ta tin, một Phúc Long luôn coi Đỗ Hoa như thầy như bạn như tri kỉ, hiện giờ phối hợp với các đại thần hại Đỗ Hoa chắc chắn không chỉ đơn thuần vì quyền lực.
Đỗ Hoa dường như hiểu được ý nghĩ của ta, cười nói: Nàng đừng cho rằng Phúc Long chỉ là một kẻ si tình, nếu như hắn thật sự muốn làm, thì còn độc ác hơn bất cứ ai. Lần này ta xuất chinh Mạt Bắc, hắn phái một tâm phúc đến làm phó tướng cho ta, trong ứng ngoài hợp, một bên gửi cho hắn tình hình của ta, một đằng khác lại báo cho quân địch chiến lược của ta, mười vạn gánh lương thực cũng thiếu chút nữa bị hắn tự mình thiêu rụi.
Tự thiêu lương thực của chính mình? Ta ngac nhiên tới mức không nói ra lời. Mười vạn gánh lương thực có ý nghĩa thế nào với Đại Ngụy, có ý nghĩa thế nào với hàng vạn bách tính vẫn đang nhịn đói nhịn rét, lai có ý nghĩa như thế nào với mười vạn tướng sĩ đang hành quân đánh trận?
Ta không nhẫn tâm phỏng đoán Phúc Long như vậy, nhưng cũng biết nhưng lời Đỗ Hoa nói đều là sự thật.
Đỗ Hoa nói: Đây chính là chỗ lợi hại của Phúc Long, hắn đủ tuyệt tình. Vì để hủy đi thế lực của ta, không tiếc cái giá là tự đốt mười vạn gánh lương thực, hủy đi tính mạng của mười vạn tướng sĩ.
- Cho nên ngài giết phó tướng? Vận chuyển lương thực? Ta hỏi
- Lương thực đúng là do ta chuyển đi, nhưng phó tướng lại không phải do ta giết.
Sắc mặt của Đỗ Hoa vẫn bình tĩnh như cũ, hắn không để ý tới việc ta kinh ngạc mà tiếp tục nói: Chuyển lương thực vào doanh trại địch là phương pháp tốt nhất, lúc đó hai mặt đối địch, lại cần phải bảo vệ lương thực, ta chỉ có thể chuyển lương thực vào doanh trại địch, lại dùng thời gian một ngày công chiếm doanh trại địch. Kế hoạch của Phúc Long bị thất bại, chỉ có thể trộm giết phó tướng, để chết không đối chứng.
Ta cắn cắn môi, cách song sắt nhà tù nhìn người nam tử dùng sức mạnh của một người đảo ngược lại tình thế này, hắn nhàn tản dựa vào bức tường ẩm ướt, như cười như không, dường như chỉ là vừa kể xong một câu chuyện cười của đám trẻ con.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, hơi nhếch mi nói: Nàng đừng có dùng loại ánh mắt nhân từ này nhìn ta, ta kể những việc này, chỉ là để cho nàng nhìn cho rõ, tiểu hoàng đế Phúc Long không phải là người có thể dựa vào.
Ta rụt rụt người vào góc tường, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
- Cơm của ta không đủ ăn!
Trong ngục giam vang lên tiếng nói già lua khàn khàn mang theo sự hung ác.
- Hứa lão tiên sinh, lượng cơm vẫn như vậy mà! Quản ngục vẫn thấp giọng nhỏ nhẹ như vậy.
Có tư cách tiến vào thiên lao, vốn là những kẻ không giàu cũng tôn quý, dù cho thân đang ở trong ngục tù, cũng có cách khiến cho một quản ngục nhỏ nhỏ chết rất thảm.
- Đem cơm của cô nương đó đến cho ta! Hứa lão tiên sinh sai khiến quản ngục.
Quản ngục khó xử nói: Hứa lão tiên sinh, điều này không hợp với quy củ đâu ạ.
Tiếng nói của kẻ bị gọi là Hứa tiên sinh đó càng thêm gớm ghiếc: Nếu như ta nhớ không nhầm thì bữa trước đã có người phá quy củ rồi, bây giờ quy củ đã bị phá rồi, ngươi lại từ chối như vậy, chỉ sợ là không hợp lý.
Người mà hắn nói phá vỡ quy cũ đương nhiên là Đỗ Hoa, nhưng mà lão ta dường như vẫn không hiểu rõ, cơm của ta đương nhiên là do ta lập quy củ.
Trong phòng giam yên tĩnh vô cùng, đều đang nhìn xem màn kịch này sẽ tiếp diễn như thế nào, nếu như hôm nay Hứa lão tiên sinh thành công, vài kẻ ghê gớm bọn hắn cũng không cần phải chấp nhận chỉ một bát cơm khô nữa.
- Ta muốn ăn. Ta thản nhiên nói, mắt vẫn hơi nhắm lại như cũ.
Quản ngục khó xử quay đầu nhìn Hứa lão tiên sinh, Hứa lão tiên sinh đó dường như bị kinh ngạc, tiếng nói càng âm trầm: Cô nói gì cơ?
Quản ngục bị dọa tới run rẩy, đứng nép vào trước cửa phòng giam của ta, làm một cử chỉ im lặng.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói thanh lãng mang theo chút vui đùa, nói: Nàng ý nói nàng ý muốn ăn.
Có lẽ là cả thiên lao đều nghe thấy câu nói của Đỗ Hoa, gợi lên vài câu thì thầm và cười nhạo, Hứa lão đầu biết rằng, ở chốn mạnh sống yếu chết này, nếu như ngậm bồ hòn làm ngọt thì sẽ không thể ngẩng đầu lên được nữa, trong đôi mắt đục ngầu của lão ta ánh ra sự sảo quyệt khi muốn làm hại người khác.
Lão hỏi: Cơm của nàng ta chỉ có đại tướng quân có thể ăn, còn ta thì không thể?
Đỗ Hoa cười tới vân đạm phong kinh nói: Hứa lão tiên sinh sợ là hiểu lầm, nếu như đã là cơm của nàng ý thì đương nhiên chỉ có nàng ý ăn, nếu như nàng ý không ăn, người khác ăn cũng được, nàng ý đã nói là nàng ý ăn, ngài lại cố tình cướp như thế sợ là không hợp tình hợp lý.
Hứa lão tiên sinh phát ra một tiếng cười lạnh, vô cùng thô lỗ khó nghe, lão nói: Hứa mỗ ta trước giờ kính trọng đại tướng quân là một đại anh hùng, không muốn có khúc mắc gì với ngài, nếu như hôm nay Đỗ tướng quân không muốn giữa lại chút mặt mũi cho già này.. Lão dừng lại một chút, hắng giọng, nói tiếp: Nếu đã như vậy, người của Hứa mỗ đương nhiên sẽ không khách khí, Hứa gia ta chắc chắn sẽ khiến cho phủ Đỗ tướng quân không được yên bình.
Đỗ Hoa cười nhẹ một tiếng nói: Vậy thì đành phải phiền Hứa lão tiên sinh rồi
Sau này ta mới biết, kẻ bị gọi là Hứa lão tiên sinh này bị người trong kinh thành gọi là con chuột trong ống cống, chuyên làm những việc làm ăn đen tối, nhỏ từ trộm gà bắt chó, lớn đến phóng hỏa giết người, chỉ vì lợi ích mà sinh ra, chỉ vì lợi ích mà chết đi.
Triều đình tuy là phí rất nhiều công sức bắt hắn nhốt vào trong thiên lao, những thủ hạ của lão vẫn tiêu dao tự tại gây ác bên ngoài, khiến cho triều đình rất là đau đầu.
Đỗ Hoa tham gia lần này, vừa đúng là tạo ra một vấn đề khó cho Phúc Long.
Đám người Hứa gia thường thường gây rắc rối, Phúc Long sợ hổ phù của Đỗ Hoa bị bọn người Hứa gia trộm mất trước, đến lúc đó, bất kể người nào cũng không có cách nào cứu vãn tình thế nữa.
Đỗ Hoa từng nói, một khi động vào lợi ích, tình nghĩa quân thần chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi, mà ta đối với Phúc Long, càng chỉ là một kẻ không có chút ý nghĩa gì.