Bài viết: 280 

Chương 28
Trà đặc khiến tinh thần tỉnh táo, cho trà đặc vào sữa dê, bởi vậy mà chế ra trà sữa có tác dụng nâng cao tinh thần lên gấp bội. Trước khi ngủ Thành Ngọc uống nửa ly trà nên ngủ không được yên giấc, bởi vậy khi Đế Chiêu Hi nửa đêm lẻn vào lều quận chúa, đập vào mắt chính là Thành Ngọc đang trợn tròn mắt vì mất ngủ.
Hai bên đều sửng sốt, vẫn là Chiêu Hi phản ứng trước, nâng tay hướng gáy Thành Ngọc áp xuống.
Thành Ngọc cản kịp: "Thế tử làm cái gì thế?" Ngữ khí không tức giận, không kinh hãi, tựa như chỉ có nghi hoặc.
Chiêu Hi dừng lại, trấn an nàng: "Đừng sợ, ta mang nàng tới một nơi." Nhân lúc nàng không chuẩn bị, tay phải rất nhanh liền hạ xuống gáy nàng, ở bên tai ấn một cái. Thành Ngọc không kịp nói gì, chỉ cảm thấy sau tai tê rần, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Thành Ngọc cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu, lúc khôi phục lại ký ức, nàng cảm thấy có người khẽ chạm vào tóc mai nàng như có như không, động tác ôn nhu, cũng không khiến người khác cảm thấy không thoải mái, nhưng trong lòng nàng đối với tiếp xúc thân mật như vậy có sự kháng cự, bởi vậy ép bản thân chống đỡ lại sự mệt mỏi, cố hết sức mở mắt ra. Đập vào mắt chính là bàn tay thon dài kia đang chuẩn bị hạ xuống, lần này là phủ lên trán nàng, lòng bàn tay ấm áp, hơi có cảm giác thô ráp.
Thành Ngọc cả kinh, mạnh mẽ đẩy bàn tay kia ra lập tức ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh, mới nhìn rõ chủ nhân bàn tay đó hóa ra là Quý Minh Phong, mà mới vừa rồi nàng thế mà lại nằm trong ngực Quý Minh Phong. Một màn diễn ra trước khi nàng lâm vào hôn mê đột nhiên hiện lại, Thành Ngọc rất nhanh nhìn thoáng qua nơi bọn họ hiện giờ, thấp giọng: "Trăng sáng, núi không, dưới tùng, bên suối," tám chữ đã khái quát quang cảnh xung quanh, nàng nghi hoặc nhíu mày, "Đây là nơi nào?" Lại hỏi, "Ngươi.."
Nàng vốn muốn hỏi vì sao ngươi mang ta tới đây, nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện ý tưởng nhìn qua thực vớ vẩn nhưng lại tựa hồ vô cùng có khả năng, khiến nàng nhất thời không biết nói gì. Không thể nào, nàng thần sắc phức tạp nhìn Quý Minh Phong, có chút do dự nghĩ.
Ánh trăng nhàn nhạt, cây tùng cổ nằm bên cạnh suối, tán cây giống như một đám mây màu lục, rễ cây già cỗi tạo thành một cái chiếu ngồi. Quý thế tử một thân y phục màu đen, đầu gối khẽ khom, ngồi trên chiếu, thần sắc trầm tĩnh, hơn nữa từ đầu đến cuối, thần sắc hắn vẫn luôn trầm tĩnh. Giống như Thành Ngọc đột nhiên tỉnh lại, phát hiện hắn đối với nàng, che giấu, mà tư thế còn quá thân mật, đều là kế hoạch của hắn, hắn chính là đang chờ nàng phát hiện ra. Hơn nữa, hắn cũng biết rõ Thành Ngọc muốn hỏi hắn cái gì.
Cho nên, hắn trả lời vấn đề thứ nhất của Thành Ngọc: "Đây là phàm giới nàng sinh ra, nhưng lại là tiểu thế giới tồn tại độc lập với phàm thế đó, là một nơi mà ai cũng không thể tìm thấy. Mặc cho người đó có là Chu Cẩn hay Liên Tống, cũng không có biện pháp tìm tới đây."
Ngay lúc nàng đang khiếp sợ, tay hắn nhẹ nhàng gõ đầu gối: "Còn muốn hỏi vì sao ta mang nàng tới đây, đúng không?" Ngữ khí hắn bình thản tiếp tục giải thích nghi hoặc cho nàng, trả lời câu hỏi thứ hai nàng chưa nói ra một cách hoàn chỉnh, "Gia gia nàng, Duệ Tông hoàng đế, từng dạy dỗ tiên đế, nói vương triều của Thành thị ngoảnh mặt về phương nam, không có đồng minh, không tiến cống, nếu quốc gia lâm nguy, tướng quân phải chết nơi sa trường, quân chủ phải chết vì xã tắc; Phía trên quốc thổ của Hi triều, vương tử có thể chôn xương, công chúa không thể hòa thân."
Nói tới đây, ngữ điệu có chút trào phúng: "Duệ Tông mới chết chưa được bao lâu, Thành Quân liền quên tổ huấn. Hiện giờ đất nước cũng không tính là lâm nguy, tướng quân còn chưa chết nơi sa trường, quân chủ cũng chưa chết vì xã tắc, thế mà đã phái quận chúa đi man tộc hòa thân, cả triều văn võ cư nhiên không có ý kiến gì. Dựa vào cạp váy nữ nhân để bình thiên hạ, chư vị quần tử đúng là không biết xấu hổ."
Thành Ngọc run sợ, nàng còn tưởng Quý Minh Phong mang nàng tới nơi này, là do bởi vì thích nàng mà liều chết đoạt tân nương. Lúc này mới biết là đã hiểu lầm Quý thế tử, không khỏi hổ thẹn: "Hóa ra thế tử nghĩ đến lợi ích chung, cứu ta khỏi khổ ải," Quý thế tử vừa mới phê bình kim thượng cùng quần thần, đúng là có đạo lý, nhưng nàng cũng lý giải Thành Quân lựa chọn như thế là bất đắc dĩ, không khỏi phản bác lại, "Hoàng huynh luôn đối xử với ta không tệ, mang ta đi hòa thân, không phải là hoàng huynh vô năng, lựa chọn dùng cạp váy nữ tử để bình ổn thiên hạ. Ngày đó Hi Vệ phân tranh, quân vương chưa kiệt sức, tướng quân cũng chưa ngừng chiến, thực tại là bởi vì tình thế phức tạp, kết minh với Ô Na Tố là.."
Nhưng Quý Minh Phong lại giống như không bình tĩnh nghe nàng nói thay hoàng đế: "Không cần tìm cớ cho bọn họ," hắn đánh gãy lời nàng, hàng lông mày cau lại, như là không hiểu được nhìn nàng, "Hòa thân đi Ô Na Tố, gả cho Mẫn Đạt kia, đều không phải mong muốn của nàng, không phải sao?"
Quý Minh Phong ngừng nói, hai người lâm vào yên tĩnh.
Phía xa truyền tới tiếng chim rừng kêu trong đêm, gió thổi qua cây tùng, Thành Ngọc chỉnh lại tóc mai bị gió thổi bay, sau đó mở miệng: "Ta thực cảm kích thế tử đã lo lắng cho ta nhiều như vậy." Nàng nở nụ cười không rõ, "Hòa thân.. Vốn không phải chuyện ta mong muốn. Ai muốn xa nhà chứ, lại đi tới cái nơi không biết nơi nào?" Nhìn về màn đêm, "Nhưng, lúc đó hoàng huynh hỏi ý nguyện của ta, ta đã chính miệng đáp ứng. Khi đã đáp ứng rồi, đó chính là trách nhiệm của ta."
Nàng bình thản phỏng đoán: "Thế tử đem ta tới nơi này, Lý tướng quân bọn họ không tìm được ta, ắt sẽ báo về triều đình, rồi sau đó, hoàng huynh lại thay công chúa khác đi thế ta." Nàng khẽ thở dài, "Thế tử cũng biết, hòa thân không phải chuyện của riêng ai, là việc không thể ngăn cản được. Trong hoàng cung có đến trăm vị công chúa, đa số đều là người đáng thương, cho dù là hy sinh vị nào trong số các nàng đến thay ta gánh vác vận mệnh, ta đều không thể an tâm." Nàng nhìn Quý Minh Phong, gương mặt bình thản, "Cho nên thế tử vẫn nên mang ta trở về thôi."
Dòng nước chảy róc rách, âm thanh có thể nghe thấy. Quý Minh Phong vẫn duy trì tư thế ngồi trên chiếu, nhưng hắn lại nâng tay phải đặt trên đầu gối, thưởng thức đồ vật trong tay, nhất thời không nói gì. Lòng bàn tay lộ ra chút ánh sáng xanh, Thành Ngọc nhìn chăm chú, bỗng nhiên phát hiện ra, Quý Minh Phong đang thưởng thức chính là cây trâm bạch ngọc vốn cắm trên đầu nàng.
Nàng hoảng hốt một chút.
Lúc này Quý Minh Phong liền ngẩng đầu lên, gương mặt không chút thay đổi nhìn nàng: "Kỳ thật mang nàng tới nơi này, không phải là đạo nghĩa gì cả, cũng không phải vì nàng, cho nên mang nàng về, ta không làm được."
Thành Ngọc vẫn còn đang hoảng hốt, lúc này cái ý nghĩa vớ vẩn trong đầu nàng lúc trước lại xoẹt qua. "Cái gì?" Nàng hỏi.
Quý Minh Phong hiển nhiên có chú ý tới biểu tình của nàng, hắn bình tĩnh nhìn nàng: "Nàng kỳ thật có đoán được mà, A Ngọc, mang nàng tới đây, là bởi vì ta thích nàng, không muốn nàng đi Ô Na Tố hòa thân mà thôi. Đạo nghĩa gì chứ, nghe thì hay lắm, bất quá là bởi vì ta cho rằng như thế mới thuyết phục được nàng."
Hắn nhìn Thành Ngọc, ánh mắt thận trọng, trong thận trọng chứa mong đợi, thực mỏng manh, nhưng không phải không có ai phát hiện được. Ánh mắt mâu thuẫn như thế, tựa như hắn tuy đã sớm đoán ra việc Thành Ngọc đoán ra suy nghĩ thực sự của hắn, nhưng lại hy vọng bản thân lầm rồi, nàng kỳ thật gì cũng không biết, mà khi nàng hiểu được tâm ý của hắn, sẽ rung động, sẽ đáp lại.
Cho dù chỉ là một tia rung động, trong nháy mắt muốn đáp lại.
Hắn cho nàng một khoảng thời gian không tính là dài, nhưng cuối cùng hắn vẫn thất vọng rồi.
Nàng nhìn không có chút giật mình, hơi cúi mặt, như là không biết nên nói cái gì, hoặc là không muốn nói gì. Nhưng ngoài ra không còn phản ứng khác biệt, giống như lời thổ lộ của hắn không có chút để tâm.
"Không có gì để nói sao?" Quý Minh Phong nở nụ cười, nụ cười đó thật nhạt, chỉ dừng lại nơi khóe miệng ngắn ngủi, nhưng thật vô vị, "Ta đây tiếp tục nói." Hắn thản nhiên, "Nàng đã quyết tâm hòa thân đến thế, lời nói có tốt đẹp đến đâu cũng không nghe vào, ta đây đành phải cho nàng thấy rõ sự thực."
Âm thanh hắn hoàn toàn nghiêm túc, lời nói khiến người ta sợ hãi: "Ta đã sớm mưu tính tất cả, nhân lúc Chu Cẩn cùng Liên Tống không ở đó, đem nàng mang tới đây. Đây là tính toán của ta: Đem nàng nhốt ở đây, cùng ta suốt quãng đời còn lại. Từ khi thành công đem nàng tới nơi này, ta liền chẳng sợ gì nữa, không bao giờ thả nàng đi."
Ánh trăng lạnh lẽo, dưới cây chỉ còn tiếng gió tiếng nước. Hai người lại lâm vào yên tĩnh.
Rốt cuộc, Thành Ngọc nhíu mày mở miệng: "Ngươi.." Hình như có chút do dự, nhưng nhìn không ra chút sợ hãi, giống như sắp nói gì đó thật quan trọng, cần phải cân nhắc rất nhiều.
Hắn lường trước được nàng muốn nói cái gì, sắc mặt không kìm được trầm xuống, từ chiếu đứng lên, cơ hồ có thể coi là thô bạo đánh gãy đắn đo của nàng: "Nàng không cần phải nói thêm gì cả." Hắn cứng nhắc nói, "Ta biết nàng nhất thời không thể tiếp nhận, nhưng ta rất nhanh sẽ giúp nàng nghĩ thông suốt." Hắn từ trên cao nhìn xuống, tùy ý nhìn nàng, "Nếu ngay cả Mẫn Đạt cũng có thể, tiếp nhận hôn nhân tùy tiện như vậy, vậy gả cho ta, đương nhiên cũng có thể, đúng không?"
Từ quá khứ xa xôi cho tới hiện tại, hắn chưa từng có được vận khí tốt như vậy có thể cùng nàng dùng thật tâm đổi thật tâm, sắm vai một kẻ cướp chân chính, cũng không phải không thể.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch.
Hắn chung quy vẫn không đành lòng, nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía nàng: "Thời điểm không còn sớm, ta vào nhà trúc phía trước nghỉ ngơi, nếu nàng mệt, cũng vào đó nghỉ ngơi đi." Nói xong liền nâng bước rời đi.
Lúc này, nàng liền gọi hắn lại: "Ngươi khoan đã." Âm thanh không cao.
Hắn ngừng một chút, nhưng không dừng bước chân.
Nàng nâng âm lượng: "Thế tử ca ca, ngươi khoan đi đã."
Xưng hô đã lâu này khiến hắn chấn động, hắn không tiếp tục đi tiếp. "Lâu rồi nàng không có gọi ta như vậy," thật lâu sau, hắn thấp giọng nói, "Nhưng là," hắn như cười tự giễu, giọng điệu rất nhanh liền khôi phục lạnh lùng, "Muốn mê hoặc tâm trí ta, sau đó thuyết phục ta, vô dụng thôi."
Thành Ngọc không để ý đến trào phúng của hắn, "Ta cũng không tin tưởng," nàng lại nói, "Như lời ngươi nói, mặc cho ta có suy nghĩ thế nào, cũng quyết tâm giam cầm ta nơi này. Nếu đã như thế, ngươi thông minh mà kiên nhẫn như vậy, hoàn toàn có thể một mặt lấy cớ gạt ta ở trong này, ôn nhu làm đủ mọi cách khiến ta mất đi ý nghĩ muốn rời đi. Ngươi hoàn toàn không cần phải sốt ruột nói cho ta ý tưởng thật sự của ngươi như vậy, liền có thể đạt được mục đích, không phải sao?"
Hắn không phủ nhận, nhưng không thừa nhận, vẫn đưa lưng về phía nàng, nở nụ cười: "Vậy nàng nói ta vì cái gì?"
Nàng nhẹ giọng: "Trước giờ, tuy ta với ngươi có rất nhiều hiểu lầm, nhưng ta chưa từng hoài nghi vương thế tử Lệ Xuyên là một người quang minh lỗi lạc. Hành vi của ngươi mâu thuẫn như thế, là bởi vì đáy lòng ngươi không muốn gạt ta." Nàng dừng lại, "Kỳ thật sớm muộn gì cũng nghĩ thông suốt, bị thuyết phục không phải là ta, mà là ngươi." Nàng bình tĩnh nhìn bóng lưng hắn, "Nguyện vọng của ta đối với ngươi, kỳ thật rất quan trọng, đúng không?"
Hắn cứng người, không nói gì.
Ánh mắt nàng trấn định mà rõ ràng, dù chưa nhận được lời đáp lại của hắn, cũng tiếp tục nói: "Có lẽ khi đáp ứng hòa thân, ta đã hành động theo cảm tính, nhưng càng tới gần Ô Na Tố, ta liền biết được kỳ thật trách nhiệm ta gánh trên vai có bao nhiêu quan trọng. Kỳ thật từ rất sớm, ta liền biết số mệnh của chính mình, thích.." Nàng dừng một chút, bỏ qua cái tên kia, "Khi đó, là thời khắc ta rất muốn giãy giụa trước số mệnh đã định. Nhưng cuối cùng phát hiện không làm được, kỳ thật cũng không có gì nuối tiếc." Thần sắc nàng nghiêm nghị, "Hiện giờ, nghĩ tới để ta gả đi xa, đại chiến có thể ngừng, mà ta ở Ô Na Tố một ngày, biên cảnh Đại Hi liền thanh bình một ngày, quãng đời còn lại của ta, có quan trọng đến đâu, khiến tâm ta được an ủi, ta nguyện vì Đại Hi làm điều đó." Nàng quỳ xuống, dùng tay chạm đất, "Cho nên, ta cầu xin thế tử ca ca mang ta trở về."
Quý Minh Phong cứng người hồi lâu, cuối cùng vẫn xoay người. Hắn nhìn bóng dáng xinh đẹp của Thành Ngọc thật lâu, giọng nói có chút khàn: "Đúng vậy, ý nguyện của nàng đối với ta rất quan trọng, nhưng ý nguyện của ta đối với nàng, cũng không đáng nhắc tới? Cho dù quá khứ hay hiện tại, nàng thật sự, chưa bao giờ đặt ta vào trong lòng."
Thành Ngọc ngẩng đầu lên, có chút giật mình nhìn Quý Minh Phong. Âm thanh hắn u uất, khuôn mặt lại thê lương, nàng có chút mơ hồ nhận thức được, quá khứ cùng hiện tại trong miệng hắn, tựa hồ không chỉ có hai năm trước bọn họ kết duyên ở Lệ Xuyên tới nay, mà là thời gian càng rộng lớn, càng mênh mông lại càng cô tịch, cho nên hắn mới có biểu tình như vậy.
Quý Minh Phong ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nàng, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, hốc mắt lại đỏ: "Nàng thật sự vô tình, nàng có biết không?"
Thành Ngọc cảm thấy chua xót, nàng bị cảm giác chua xót này bủa vây, nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, hốc mắt phiếm hồng, đôi môi khẽ nhếch, không nhịn được kéo ống tay áo hắn: "Ta.." Nàng cảm nhận được thương tâm của hắn, muốn nói gì đó an ủi, nhất thời lại không biết nói gì. Tựa hồ thời điểm này, không khiến hắn toại nguyện, vậy thì có nói cái gì cũng đều có vẻ vô tình, nhưng nàng lại không thể đáp ứng hắn.
Quý Minh Phong rủ mắt nhìn tay nàng đang nắm ống tay áo hắn, đưa tay cầm tay nàng.
Nàng không phản kháng.
Hắn nhìn tay nàng chăm chú, nháy mắt một cái, bỗng nhiên có một giọt lệ rơi xuống. Sau đó hắn đem tay nàng nâng lên, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn. Giọt lệ kia liền đọng trên tay nàng.
Giọt nước mắt cùng nụ hôn kia, hắn nhẹ giọng nói: "Nàng nói đúng, ta chưa từng có biện pháp thực sự làm trái ý nàng."
Hơi thở hắn ấm áp lướt qua mu bàn tay nàng.
Thành Ngọc có chút đau thương nhìn Quý Minh Phong, ngầm đồng ý động tác của hắn. Nỗi đau của việc yêu mà không được, nàng so với ai khác còn hiểu rõ hơn, nàng đối với thống khổ của hắn cảm nhận được. Xuyên qua ánh mắt Quý Minh Phong, nàng tựa như thấy được chính mình, chua xót rất nhiều, lại thương xót bấy nhiêu.
Quý Minh Phong cuối cùng vẫn đáp ứng đưa Thành Ngọc trở về, tựa hồ đúng như lời hắn, hắn chưa từng có biện pháp làm trái ý nàng. Nhưng Thành Ngọc sau khi nhớ lại câu nó kia của hắn, lại có chút mơ hồ cảm nhận được, giọng nói đó bao hàm bi ai quá mức thâm trầm, không phải quãng thời gian hai năm có thể chịu được. Nàng thậm chí còn có suy nghĩ vớ vẩn, Quý Minh Phong có được tiên duyên, là phàm nhân không tầm thường, biết được kiếp trước, mà ở kiếp trước nàng cùng hắn có quan hệ sâu xa. Nhưng càng nghĩ sâu, càng phiền não, nàng kỳ thật cũng không tò mò như vậy, bởi vậy mà bỏ qua.
Quý Minh Phong hy vọng có thể cùng nàng nghỉ ngơi mấy ngày, vốn hắn muốn nói, hồi tưởng lại quá khứ của bọn họ, bọn họ trong lúc đó sẽ yên ổn sống chung như lúc trước, hắn hy vọng bọn họ có ba ngày bình thường ở chung, cho hắn lưu lại chút ký ức, cũng coi như giải quyết tâm nguyện của hắn, để khi nàng rời đi hắn không đến mức thương tiếc không thôi.
Lời này thực thương cảm, khẩn cầu cũng không quá phận, Thành Ngọc không đành lòng cự tuyệt.
Nhưng hai người không có đủ ba ngày nơi biên cảnh.
Ngày thứ hai, Liên tam điện hạ đã tìm tới.
Lúc này đang là mùa xuân, gió nhẹ ấm áp, có chút mây trên không trung.
Thành Ngọc cùng Quý Minh Phong đang ngồi câu cá bên sông. Có con cá cắn câu, Quý thế tử nhanh tay giật cần cây, một con cá mập ú treo trên cần cây, giãy giụa. Thành Ngọc hô to một tiếng, nụ cười hân hoan lâu mới xuất hiện, vội cầm cành trúc tới đón.
Ngay lúc này, một đạo ngân quang bức người đột nhiên áp tới, Quý Minh Phong nhận ra đầu tiên, ôm Thành Ngọc lui về phía sau, nhưng còn chưa chạm tới thắt lưng của Thành Ngọc, thân ảnh áo trắng như tia sét xoẹt qua, người đã bị cướp đi mất.
Thành Ngọc chỉ ngửi thấy một mùi hương bạch kỳ nam lành lạnh, ngọt mà lạnh, sau khi bị ôm lấy lại bị đẩy một cái, chỉ trong chớp mắt. Nàng phục hồi tinh thần thì phát hiện bản thân đang đứng cạnh cây lê cách xa dòng suối, mà cạnh dòng suối, thanh nhiên áo trắng cùng thanh nhiên áo đen đang đánh nhau. Trường kiếm cùng sáo ngọc đấu nhau, tuy sáo ngọc không tạo ra sát khí, nhưng mỗi một chiêu thức đều mang tính uy hiếp, mà trường kiếm mặc dù đa số là phòng thủ, cũng không tầm thường, kiếm khí lành lạnh. Trong nháy mắt, khung cảnh bên sông đã bị hai người hủy không còn bộ dạng ban đầu.
Thành Ngọc dùng một cái chớp mắt phản ứng được đây là tình huống gì, không cần nghĩ ngợi liền vén váy chạy qua, tới gần cuộc chiến, hơi lo lắng ngăn hai người lại: "Dừng tay, đừng đánh!"
Nghe được âm thanh ngăn cản của Thành Ngọc, Quý Minh Phong động chân mày, thu kiếm trước, mà Tam điện hạ mang theo tức giận lại không thể thu tay kịp lúc, sáo ngọc trong tay tạo ra ngân quang trong lúc Quý Minh Phong không phòng bị đánh thẳng vào ngực hắn. Quý Minh Phong bị ép lui về sau mấy bước, ói ra máu.
Đả thương Quý Minh Phong, là lúc hắn buông bỏ tất cả phòng bị, có thể nói là bị thương không dùng võ, cũng không phù hợp với tác phong đánh đấm của Tam điện hạ, hắn lập tức ngừng tay, từ xa nhìn Quý Minh Phong, hàng lông mày nhíu chặt trên gương mặt lạnh như băng.
Thành Ngọc thấy Quý Minh Phong bị thương, trong lòng kinh hãi, chạy qua kiểm tra vết thương của hắn, thấy hắn đã lấy ống tay áo lau môi nhưng bên môi vẫn còn vết máu, suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy một cái khăn lụa ra đưa cho hắn.
Đợi Quý Minh Phong xử lý xong vết máu, Thành Ngọc mới quay đầu nhìn Liên tam, chần chừ chốc lát, nàng mở miệng: "Tướng quân vừa tới liền động võ, có phải có hiểu lầm gì không?"
Liên Tống nhìn hai người đứng gần nhau, tay nắm chặt sáo ngọc, môi mím thành một đường, thật lâu sau, mới cứng nhắc trả lời nàng: "Dám cả gan bắt cóc người, chẳng lẽ không nên bắt hắn trả giá?" Như là vẫn hàm chứa tức giận không thể biểu đạt, liều mạng khắc chế chính mình, mới có thể bình tĩnh trả lời vấn đề của nàng.
Thành Ngọc tức cười.
Trong lúc Thành Ngọc cùng Liên Tống đáp lời, Quý Minh Phong rốt cuộc lấy lại bình thường. "Đoản địch của Thiếu Quán." Hắn nhìn chằm chằm sáo ngọc trong tay Liên Tống, "Ta còn nghĩ cho dù ngươi tìm được nơi này, cũng không thể vào được, không nghĩ tới Thiếu Quán quân đã đem đoản địch giao cho ngươi. Có cây sáo này, đúng vậy, bất luận dị giới nào có liên quan tới nàng, ngươi đều có thể tìm tới." Hắn thở dài trong lòng, "Liên tam, ta thật sự hâm mộ vận khí của ngươi, trước giờ đều thuận lợi như vậy."
Như Quý Minh Phong từng nói với Thành Ngọc, nơi này xác thực là một thế giới nhỏ ở nơi phàm thế này mà sinh ra, nhưng hắn không có nói cho Thành Ngọc biết, đây là tiểu thế giới mà nữ thần thủy tổ Ma tộc Thiếu Quán quân tạo ra.
Hai mươi mốt vạn năm trước, Thiếu Quán dùng lực phượng hoàng niết bàn để mở cổng Nhược Mộc ngăn Bát Hoang cùng mười triệu phàm thế, để cho Nhân tộc có thể dời tới phàm thế. Mà trước đó, trong quá trình trợ giúp phụ thần sáng thế, Thiếu Quán ở rất nhiều phàm thế đều sáng tạo ra một tiểu thế giới, dùng đó là nơi lánh nạn cho Nhân tộc ở phàm thế khi gặp họa diệt tộc.
Tiểu thế giới đó được mệnh danh là tiểu sa la cảnh.
Sau khi Thiếu Quán niết bàn Tổ Thị hiến tế, tiểu sa la cảnh đều do nhân chủ Đế Chiêu Hi nắm giữ, thế gian chỉ có nhân chủ biết phương pháp nhập cảnh.
Quý Minh Phong, đúng là Chiêu Hi, sau khi cứu Thành Ngọc khỏi lũ cát, hắn vẫn một mực tìm kiếm thời cơ mang nàng đi.
Sau khi Liên Tống tìm tới, Chu Cẩn quả thực tránh đi như hắn mong muốn, chỉ để lại Diêu Hoàng, Tử Ưu Đàm cùng Lê Hưởng chiếu cố Thành Ngọc. Đối với Chiêu Hi mà nói, ba yêu kia không thể gây khó khăn cho hắn, phiền toái nhất chính là làm thế nào để dẫn Thành Ngọc chạy đi trước mắt Liên Tống lúc nào cũng nhìn chằm chằm.
Cũng may hai ngày trước, Túc Cập mang Yên Lan chạy tới. Hắn liền thuận lý thành chương giấu Yên Lan đi, dẫn Liên Tống rời đi, giành giật từng giây mang Thành Ngọc mang tới cổ mộ Nam Nhiễm ở Lệ Xuyên.
Đúng vậy, chỗ vào tiểu sa la cảnh ở phàm thế này, chính là trong quan tài đặt tiên thân của hắn - Cổ mộ Nam Nhiễm.
Chiêu Hi đã đoán được, chờ đến khi phát hiện hắn mang Thành Ngọc rời đi, với khả năng của Liên Tống, nhất định sẽ tìm đến được cổ mộ Nam Nhiễm. Nhưng đến được thì sao? Đến lúc đó hắn đã mang Thành Ngọc vào bên trong tiểu sa la cảnh.
Hắn không ngờ tới được là Liên Tống có thể đi vào tiểu sa la cảnh.
Nhưng thủy thần, hắn đúng là con cưng của trời, tốt số như vậy, bất cứ lúc nào cũng gặp may mắn. Mà chính mình bại bởi hắn, tựa hồ chính là thua bởi số mệnh hay vận mệnh trời định.
Nhận thức này khiến cho khí huyết Chiêu Hi nổi sóng, nhất thời không nhịn được, lại ói ra ngụm máu.
Thành Ngọc lập tức đỡ hắn, gương mặt lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?" Vẻ mặt lo lắng cùng ngữ khí quan tâm của nàng tuy không vượt quá giới hạn, nhưng như vậy cũng đủ để cho gương mặt vị thủy thần đứng đối diện kia càng lộ thêm vẻ tức giận.
Nhìn thấy thủy thần như vậy, Chiêu Hi chợt thấy thú vị, oán hận một khắc trước bỗng nhiên vơi đi rất nhiều, hắn nhíu mày, đi loạng choạng về phía Liên tam: "Nếu Tam điện hạ đã xuất hiện ở nơi này, vậy xem ra đã tìm được tung tích công chúa Yên Lan, rốt cuộc yên tâm, mới rảnh rỗi thuận đường đi tìm A Ngọc?"
"Câm miệng." Thanh niên nhìn thẳng hắn, âm thanh lạnh như băng.
Chiêu Hi còn nhớ rõ lúc ở rừng Đại Uyên, chính mình đã bị thanh niên xảo trá kiêu ngạo này khiến cho tức giận không còn bộ dạng, hiện giờ có thể khiến hắn không thể kiềm chết mà thất thố trước mặt mình, hắn đương nhiên không muốn ngậm miệng. Giống như đột ngột nhớ ra, Chiêu Hi dùng ngón trỏ khẽ gõ vào thái dương: "Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên, hơn một tháng trước khi ở rừng rậm Đại Uyên, ngươi không phải đã đáp ứng ta, chỉ cần ta nói cho ngươi nơi tôn thượng hạ phàm, ngươi liền vĩnh viễn không gặp A Ngọc sao? Lại nói tiếp, ngươi hình như đã nuốt lời rồi đó."
Nghe được mấy lời châm ngòi ly gián của Chiêu Hi, thần sắc thanh nhiên khẽ biến, bàn tay cầm sáo ngọc áp xuống, bàn tay vốn trắng như ngọc kia, giờ mu bàn tay đã hiện rõ gân xanh: "Chiêu Hi, ngươi đừng có quá phận." Hắn trầm giọng, trong giọng nói bao hàm tức tối, tức giận đó giống như, gió xuân ấm áp xung quanh chợt áp xuống, "Lời ngươi nói ngày đó đối với ta có bao nhiêu giá trị, trong lòng ngươi tự biết, hôm nay còn dám trách ta nuốt lời."
Chiêu Hi cả kinh, thần sắc có chút biến hóa, nở nụ cười không còn độ ấm: "Quả nhiên không thể xem thường ngươi."
Nhưng thanh niên không hề để ý tới hắn, nghiêng người đối mặt với Thành Ngọc, ánh mắt hoàn toàn dừng trên người nàng, vươn bàn tay còn lại hướng về phía nàng, âm thanh so với vừa rồi đã ôn hòa đi ít nhiều: "Theo ta đi," hắn nói. Con người xưa nay không có kiên nhẫn giải thích, hiện tại lại phá lệ bổ sung một câu, "Mấy chuyện trong miệng hắn, chờ ra khỏi dị giới này, ta sẽ giải thích với nàng."
Chiêu Hi hừ một tiếng cười lạnh.
Nhưng Thành Ngọc không phản ứng gì, nàng không nói gì chỉ đứng nguyên một chỗ, đầu hơi cúi, như là thất thần.
Thanh nhiên đi về phía trước từng bước, lại hô một tiếng: "A Ngọc."
Bị hắn gọi, thiếu nữ tựa như hồi hồn. Gió nhẹ phất qua, một cánh hoa lê theo gió bay tới, tầm mắt của nàng hướng theo cánh hoa lê đang bay dừng trên góc váy. Sau một lúc trầm mặc, mới nhẹ giọng nói, lại cố ý hướng về Liên Tống nói: "Tướng quân, chúng ta nói chuyện chút đi."
Chiêu Hi tránh đi.
Thành Ngọc đề nghị Chiêu Hi tránh đi, hắn đáp ứng thật thống khoái, nhưng lại cố ý ho khan hai tiếng, khụ ra hai ngụm máu. Thành Ngọc không có nhìn ra hắn cố ý, có chút lo lắng, bảo Liên Tống chờ một chút, đỡ Chiêu Hi một đường trở về trúc lâu, mới lần nữa quay trở lại cạnh suối.
Lúc Chiêu Hi diễn trò, Liên Tống nhìn hắn một phen làm vẻ ta đây, thật cũng không ngăn cản, nhưng thấy Thành Ngọc cùng Chiêu Hi cùng đi, sắc mặt liền trở nên tối đen khó hiểu, đợi sau khi Thành Ngọc quay lại, mới cứng nhắc mở miệng: "Nàng kỳ thật là tự nguyện cùng hắn rời đi, đúng không?"
Thành Ngọc vừa mới đứng cách Liên Tống không xa, nghe vậy liền có chút kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt nàng lóe sáng một chút, hỏi lại hắn: "Là tự nguyện thì sao, mà không tự nguyện thì sao?"
Liên Tống hôm nay thực sự đã tức giận, Thành Ngọc biết, nhưng nàng phát hiện ra, trước đó hắn tức giận là giận Quý Minh Phong, giận Quý Minh Phong mang nàng đi. Nhưng lúc này, hắn dường như giận chính nàng. Nghe hắn hỏi, nàng đại khái cũng hiểu được vì sao hắn lại như vậy, nhưng nàng cảm thấy hắn không có lý do, bởi vậy cũng không có trả lời.
Nàng trả lời ba phải khiến hắn càng tức giận, nhưng hắn vẫn kiềm chế, cau mày nhìn nàng hồi lâu, hắn tiến lên từng bước, như không hiểu mà hỏi nàng: "Không phải nàng thích ta sao? Vì sao lại đi cùng hắn?"
Thành Ngọc giật mình, tiếp đó nàng trầm mặc. "Ngài đều biết a," một lát sau nàng đáp lời hắn qua loa.
Nàng không phải giật mình vì sao Liên Tống biết việc này, dù sao nàng chưa bao giờ giấu diếm điều này trước mặt người khác, Tiểu Hoa biết, Quý Minh Phong biết, ngay cả Thiên Bộ cũng biết. Chính là hắn nói toạc ra như vậy, khiến nàng có chút trở tay không kịp, nhưng nàng cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay xấu hổ.
Thanh niên bất mãn sự qua loa lấy lệ của nàng: "Nàng chưa có trả lời vấn đề của ta, A Ngọc." Nói xong lại hướng nàng đi tới.
Khoảng cách này quá gần rồi, Thành Ngọc bất động thanh sắc lui về sau từng bước, bỏ qua lông mày đang nhíu chặt lại của thanh nhiên khi thấy nàng lui về sau. Nàng không muốn trả lời vấn đề của hắn, bởi vì nàng biết được hậu quả khi bị hắn nắm thóp. Mà nàng hôm nay cũng thật sự muốn bình tĩnh cùng hắn bàn chuyện chính sự.
"Chúng ta trước tiên nói về việc khác đi." Nàng bình tĩnh trong chốc lát, nói, "Đêm đó Thiên Bộ tỷ tỷ tới tìm ta, nói về cách làm có thể thuận lời mang ta rời đi mà không bị triều đình truy cứu, ngài đã có chu toàn." Nàng nâng con ngươi lên, "Có thể cho ta nghe một chút biện pháp của ngài không?"
Gương mặt thanh niên hiện ra một tia kinh ngạc, như không rõ vì sao nàng đột nhiên hỏi tới vấn đề này, nhưng hắn rất nhanh đã thu lại tia kinh ngạc đó, tùy tiện đối đáp với những thăm dò nàng đưa ra. Hắn trầm mặc một lát, lựa chọn chi tiết trả lời nàng: "Sa mạc Giáng Nguyệt sắp nghênh đón một trận lũ cát lớn nữa."
Thành Ngọc lập tức hiểu: "Lúc đó, ta liền không may mắn, đúng không?"
Không đợi thanh nhiên trả lời, đã từng câu phơi bày kế hoạch của hắn: "Tin tức ta táng thân trong lũ cát rất nhanh sẽ truyền tới triều đình. Quận chúa hòa thân bất hạnh lâm nạn trên đường hòa thân, trên dưới Hi Quốc đều đau xót. Ô Na Tố muốn gắn bó với Đại Hi, ắt sẽ không nhân lúc này cháy nhà đi hôi của, đem người đi hòa thân đổi thành thập cửu hoàng tỷ. Đến lúc đó, vị công chúa nào thay thế ta đi Ô Na Tố thành hôn với Mẫn Đạt, liền theo ý của hoàng huynh."
Nàng nhẹ giọng tán thưởng: "Biện pháp này đúng là không tồi."
Khen ngợi một lúc, nàng liền khẽ thở dài: "Hóa ra, tướng quân thật sự có biện pháp bảo toàn cho thập cửu hoàng tỷ, cũng tiện bảo vệ cho ta."
Môi Liên Tống giật giật, nhưng cuối cùng, hắn cái gì cũng không nói, chỉ là trong ánh mắt giống như chứa nỗi khổ riêng.
Nhưng Thành Ngọc lại nghi ngờ là mình nhìn nhầm. Nàng không muốn nghĩ tới, bởi vì nàng nói đều là sự thật, cho nên hắn vô lực phản bác. Nhưng nhắc tới điều này không phải là muốn cùng hắn lôi lại chuyện cũ ra nói, nàng hiện giờ cũng không muốn thấy hắn áy náy hay hối hận, nàng cúi đầu giải thích: "Ta cũng không phải oán hận ngài lúc đó không ra tay tương trợ ta." Sau đó lại nhẹ nhàng, nở nụ cười không có hàm nghĩa gì, "Bởi vì khi đó dù cho ngài có quyết định như vậy, ta cũng không nhận an bài của ngài. Khi chính miệng đáp ứng hoàng huynh ta đi hòa thân, ta không thể để người khác thay ta đi chịu khổ. Hỏi ngài câu đó, chỉ là ta có chút tò mò mà thôi."
Thanh niên nhìn nàng chăm chú: "Tò mò sao?" Con ngươi màu hổ phách giống như mặt biển lúc hoàng hôn, tất cả cảm xúc lúc trước đều theo sóng biển trôi ra biển rộng, chỉ còn lại chút đau thương di động trên mặt biển yên lặng.
"Người và thần yêu nhau, luật trời không dung." Thanh niên đột nhiên nói, âm thanh có chút khàn, hàm chứa tia trào phúng rất nhỏ, "Đương nhiên, ta cũng không phải vị thần ngay thẳng, bởi vậy luôn không bao giờ để vào mắt mấy cái luật pháp linh tinh kia. Nhưng giữa ta và nàng, ta không thể không lo lắng thêm một chút."
Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, có chút mờ mịt, nàng không biết hắn nói gì.
"Ta có tuổi thọ bất tận," thanh niên thấy gương mặt mờ mịt của nàng, như cảm thấy nàng có chút ngây thơ lại có chút buồn cười, "Nhưng nàng chỉ là phàm nhân, cho dù sống lâu, bất quá cũng chỉ trăm năm. Mà một trăm năm, với ta mà nói, quá ngắn."
"Ta muốn, không phải là giây phút hoan ái ngắn ngủi, mà là cùng nàng nắm tay mãi mãi. Nhưng để có được như vậy, chúng ta chỉ có hai con đường. Hoặc là ta giúp nàng thành tiên, rồi sau đó mang nàng rời khỏi thiên đình, lưu lạc tứ hải; hoặc là nàng vẫn là một phàm nhân, nhưng sau khi đi Minh Ti không phải uống nước Vong Xuyên, mỗi đời đều chờ ta đi tìm nàng."
Đôi mắt hạnh của Thành Ngọc chậm rãi mở to.
Ánh mắt thanh niên có chút trống rỗng đặt ở điểm cuối của tiểu sa la cảnh: "Hai con đường này đối với ta mà nói, cũng không là gì, ta đều có thể làm được, nhưng sẽ khiến nàng chịu đau khổ rất lớn. Nỗi khổ của phàm nhân thành tiên, nàng không thể tưởng tượng được đâu. Mà không uống nước Vong Xuyên, nghịch thiên sửa mệnh, đem nhân duyên mỗi đời đều giao hết cho ta, lúc ta không thể bảo vệ nàng nữa, nàng ắt sẽ bị trời phạt, nàng cũng không tưởng đượng được. Hai con đường này, đều rất khó đi."
Nói xong những lời này, hắn như cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nâng tay day thái dương: "Khi đó ta muốn nàng coi ta như ca ca, với ta mà nói, nàng đối với ta không có tình, ta liền không thể ích kỷ khiến con đường đời của nàng thêm nhiều đau khổ, cho nên ta lựa chọn, rời khỏi số mệnh của nàng, không can thiệp vào cuộc sống của nàng."
"Hóa ra là như vậy.." Thành Ngọc thì thào.
"Vốn nên như vậy," thanh niên nhắm mắt, "Ta cho tới bây giờ, vẫn cho rằng phải suy tính như vậy. Nhưng Hoa Phi Vụ kia nói cho ta biết nàng thích ta, nghĩ tới nàng cũng thích ta," hắn nhìn nàng, giọng nói khô khốc, như là sung sướng lại như thương tiếc nở nụ cười, "Ta liền cái gì cũng không thèm quản nữa."
Hắn lại tiến gần từng bước, nhìn nàng rất sâu: "Nàng cũng thích ta, cho nên ta mới có hy vọng xa vời, hy vọng nàng có thể vì ta mà thành tiên."
Trong ấn tượng của Thành Ngọc, Liên Tống chưa bao giờ ở trước mặt mình nói nhiều như vậy, nàng nhất thời có chút thất thần. Vô số suy nghĩ tràn ngập trong đầu nàng, khiến cả người nàng mơ hồ. Cuối cùng, vui mừng không kìm nén được mà ào ra, từng chút, từng chút, tụ thành bọt biển lớn, tràn ngập trong ngực nàng. Bọt biển kia có bảy loại sắc thái, hoa lệ đáng yêu, nhưng nàng đồng thời hiểu được, bọt biển này càng lớn càng đẹp, càng dễ tan biến. Sau đó nàng không biết làm sao trong chớp mắt lại thấy bi quan, câu nói của đại phu Tiểu Lý đột nhiên xông vào đầu nàng, khiến nàng bình tĩnh lại, cũng thanh tỉnh lại.
"Việc ta đối với tình yêu, không có gì nghiên cứu. Chỉ là trước kia vì giúp đỡ Tiểu Hoa, có xem qua một chút thoại bản." Nàng nghe được chính mình trả lời vấn đề của Liên Tống.
"Có thoại bản nói về một câu chuyện xưa, nói về một tú tài trong tiết thanh minh có nhất kiến chung tình với một vị tiểu thư nhà quan, vì nàng mà cơ thể tiều tụy dần. Nhưng tiểu thư sống trong phú quý, tú tài lại gia cảnh bần hàn, hai nhà thực sự rất khác biệt."
"Tú tài tự biết hôn sự này sẽ không thành, vì thế bệnh nặng một hồi, sau khi khỏi bệnh, buông được vị tiểu thư quan gia kia, cưới một nữ nhân cùng thôn làm nghề dạy học. Nữ hài tử gọi là A Tú, tuy là thôn cô, nhưng biết chữ, tính tình lại hiền lành, sau khi gả cho tú tài phu xướng phụ tùy, hai người luôn hòa hợp vui vẻ."
"Bằng hữu của ta là đại phu Tiểu Lý am hiểu chuyện gió trăng, có bình về chuyện này, nói tú tài đối với quan gia tiểu thư đúng là thích, nhưng bất quá chỉ là thấy sắc nổi lòng tham mà thôi, con người chỉ là thấy sắc liền nổi lên lòng yêu thích, cho nên mới có thể lý trí cân nhắc suy xét như vậy, cuối cùng lại chọn nữ nhân dạy học. Nếu hắn thật tình yêu tiểu thư kia, cho dù có phải vượt tường, cũng phải thử hỏi xem có thể cùng vị tiểu thư kia có tương lai hay không. Bởi vì yêu một người, chính là sẽ liều lĩnh như vậy."
Kể xong chuyện này, nàng không nhìn hắn, ánh mắt vẫn dừng bên cây lê cạnh bờ suối kia, nói xong chuyện xưa, mới lần nữa đem ánh mắt dời về thanh niên trước mặt: "Ta có nghe về chuyện Liên tam ca ca liều lĩnh khi xưa."
Nàng rốt cuộc lần nữa gọi hắn là Liên tam ca ca. Nhưng lần này nàng gọi hắn, lại không khiến hắn có chút vui sướng. Hắn biết ý của nàng khi kể câu chuyện kia. Quả nhiên lại nghe nàng tiếp tục nói: "Chết ở tháp khóa yêu, biết rõ thần tiên không có luân hồi, Liên tam vẫn bất chấp mất nửa tu vi, nhất quyết vì Trường Y giành lấy một kiếp. Nhưng đối với ta, như ngài vừa nói, ngài kỳ thật có thể thực hiện."
Lời nói giống như mang theo ít ai oán, nhưng giọng điệu lại bình thản, ngữ khí cũng không có ai oán. Bản thân nàng có lẽ cũng nhận ra lời này dễ gây hiểu lầm, liền mím môi, còn thật sự giải thích một chút: "Ta cũng không phải oán hận gì, cũng không phải là không cam lòng, Liên tam ca ca có thể nói cho ta biết suy nghĩ trong lòng, biết ngài thật sự lo lắng cho ta rất nhiều, ta kỳ thật đã rất thoải mái."
Khi nàng đổi về xưng hô "Liên tam ca ca", khoảng cách của bọn họ tựa như được kéo gần một lần nữa, nàng rốt cuộc không còn nhìn hắn xa cách nữa, lại khôi phục bộ dáng chân thành hồn nhiên trước giờ. Nàng nâng mắt nhìn hắn: "Ta nói thế, chính là muốn ngài hiểu được lòng chính mình. Ngài thật sự thích ta, nhưng người ngài yêu lại là Trường Y. Cho nên, ta không thể vì ngài mà thành tiên được." Nói xong, đôi mắt trong suốt của nàng xoẹt qua một cái gì đó, như là sầu não, lại không phải. Bởi vì giọng điệu của nàng rất chắc chắn, không giống như vì điều này mà sầu não.
Liên Tống dừng ở đôi mắt một lần nữa trở nên thân thiết mà ôn nhu của Thành Ngọc. Hắn yêu thích ôn nhu cùng thân thiết của nàng, nhưng lúc này, hắn lại tình nguyện nàng giống như trước đây, chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng mà đối với hắn, bởi vì lời nói khi tức giận mới không tính là thật tình.
Ngực hắn sinh đau, cau mày nhìn Thành Ngọc, hồi lâu, rất chậm hỏi nàng: "Nàng cảm thấy, nàng so với ta còn hiểu rõ lòng ta hơn, phải không?"
Nàng cười cười: "Bởi vì người trong cuộc chưa rõ, người ngoài ngõ đã thông, trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo."
Ý cười bình tĩnh kia giống như lưỡi đao sắc bén, cứa qua tim hắn khiến hắn vô cùng đau đớn. Hắn không phản bác, chỉ nói: "Vậy sao?"
Thành Ngọc gật đầu. Suy nghĩ một lát, lại mở miệng: "Ta thừa nhận lần trước khi nhìn thấy ngài, còn mang lòng oán hận, cho nên nhiều lời nói không lý trí. Nhưng hiện giờ, ta thật sự đã buông bỏ được. Ta không phải người Liên tam ca ca yêu, chúng ta ở chung một chỗ, bất quá chỉ có mấy tháng, trong con đường sinh mệnh dài dằng dẵng của ngài, bất quá chỉ là nháy mắt, trong lúc đó ta và ngài.. thực sự không cần câu nệ." Nàng thản nhiên nở nụ cười, "Cho dù chúng ta có thích nhau, cũng không phải tình cảm sâu đậm, ngài hãy quên ta đi." Lại bổ sung một câu, "Ngài rất nhanh sẽ quên ta thôi, việc đó không khó khăn đâu."
"Nàng thì sao?" Hắn hỏi nàng.
"Cái gì?"
Câu hỏi của hắn hôm nay đặc biệt nhiều, như là thật sự muốn cùng nàng lãnh giáo: "Nàng cho rằng tình cảm của chúng ta rất cạn, hơn nữa, nàng cảm thấy nàng rất nhanh sẽ quên ta, phải không?"
"Ta.." Thành Ngọc đình trệ chốc lát, cuối cùng, nàng không phủ nhận lời nói của hắn, đổi nhanh đề tài, nhìn nhà trúc phía xa, cúi đầu nói, "Quý thế tử rất nhanh sẽ mang ta về, sau khi hắn mang ta về, Liên tam ca ca liền quay về triều đình phục mệnh, chúng ta nên đường ai nấy đi, đây mới là biện pháp tốt nhất."
Hai người rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng nước suối chảy róc rách.
Nàng chỉnh lại tóc, cùng hắn xác nhận: "Ngài sẽ đáp ứng ta đúng không?"
Hắn nhìn nàng hồi lâu: "Được, ta đáp ứng nàng."
Có được câu trả lời của hắn, nàng gật đàu: "Ta đây.."
Nàng đang muốn nói ta về trước đây, chấm dứt cuộc nói chuyện dài dòng, tổn hao tinh lực, lại khiến người khác thương cảm này, lại bị hắn đánh gãy. "Khoan đã", hắn nói.
Nàng dừng lại, có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn nhẹ nhàng khoát tay, một trận gió thổi qua, hoa lê bên bờ bay đầy trời, khung cảnh như mưa hoa, gió xuân như hiểu ý người, mang theo cánh hoa dừng ở lòng bàn tay hắn.
Bàn tay như bạch ngọc lật một cái, cánh hoa không thấy đâu, chỉ còn lại một kẹp tóc bạch ngọc nơi lòng bàn tay.
Hắn tiến lại gần, gần hơn, tư thế như dán sát vào người nàng, tay trái đặt lên vai nàng, tay phải đem kẹp tóc kia cài vào tóc nàng. Giọng nói hắn trầm thấp lành lạnh vang lên bên tai nàng: "Kẹp tóc nàng bỏ lại."
Lòng nàng khẽ động, thiên hạ này, nói về người phong lưu, quả thực không ai hơn hắn, chỉ một động tác đơn giản, có thể khiến người ta rung động như vậy. Nàng nghĩ mấy lời vừa rồi của nàng đều là nói dối, hắn rất nhanh sẽ quên nàng, nhưng nàng thì không thể. Nàng đến chết cũng không quên được hắn, chỉ là bọn họ lúc đó, thực sự vô duyên, cũng vô phận.
Tay hắn dừng trên tóc mai nàng một chớp mắt, sau đó dọc theo trán, đi tới đuôi mắt nàng.
Hắn như muốn vì nàng lau đi nước mắt lần cuối, nhưng lần này nàng biểu hiện rất tốt, cho dù là lần cuối nói lời từ biệt, cũng không rơi lệ, chỉ là đuôi mắt có phiếm hồng. Tay hắn lướt qua đuôi mắt phiếm hồng kia, hơi ngừng lại. Sau đó hắn lui về phía sau từng bước, nhẹ giọng nói: "Ta đi đây."
Nàng kìm nén nỗi khổ tâm trong lòng, sắc mặt như thường gật đầu: "Được."
Thành Ngọc nhìn bóng dáng Liên Tống rời đi, nghĩ tới sau lần từ biệt này, thật sự cả đời cũng sẽ không gặp lại.
Nhưng kết cục như vậy là tốt nhất, an bài như vậy đối với ai cũng tốt.
Nàng nhắm mắt lại, quay người, không hề do dự đi tới nhà trúc phía trước.
Hai bên đều sửng sốt, vẫn là Chiêu Hi phản ứng trước, nâng tay hướng gáy Thành Ngọc áp xuống.
Thành Ngọc cản kịp: "Thế tử làm cái gì thế?" Ngữ khí không tức giận, không kinh hãi, tựa như chỉ có nghi hoặc.
Chiêu Hi dừng lại, trấn an nàng: "Đừng sợ, ta mang nàng tới một nơi." Nhân lúc nàng không chuẩn bị, tay phải rất nhanh liền hạ xuống gáy nàng, ở bên tai ấn một cái. Thành Ngọc không kịp nói gì, chỉ cảm thấy sau tai tê rần, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Thành Ngọc cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu, lúc khôi phục lại ký ức, nàng cảm thấy có người khẽ chạm vào tóc mai nàng như có như không, động tác ôn nhu, cũng không khiến người khác cảm thấy không thoải mái, nhưng trong lòng nàng đối với tiếp xúc thân mật như vậy có sự kháng cự, bởi vậy ép bản thân chống đỡ lại sự mệt mỏi, cố hết sức mở mắt ra. Đập vào mắt chính là bàn tay thon dài kia đang chuẩn bị hạ xuống, lần này là phủ lên trán nàng, lòng bàn tay ấm áp, hơi có cảm giác thô ráp.
Thành Ngọc cả kinh, mạnh mẽ đẩy bàn tay kia ra lập tức ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh, mới nhìn rõ chủ nhân bàn tay đó hóa ra là Quý Minh Phong, mà mới vừa rồi nàng thế mà lại nằm trong ngực Quý Minh Phong. Một màn diễn ra trước khi nàng lâm vào hôn mê đột nhiên hiện lại, Thành Ngọc rất nhanh nhìn thoáng qua nơi bọn họ hiện giờ, thấp giọng: "Trăng sáng, núi không, dưới tùng, bên suối," tám chữ đã khái quát quang cảnh xung quanh, nàng nghi hoặc nhíu mày, "Đây là nơi nào?" Lại hỏi, "Ngươi.."
Nàng vốn muốn hỏi vì sao ngươi mang ta tới đây, nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện ý tưởng nhìn qua thực vớ vẩn nhưng lại tựa hồ vô cùng có khả năng, khiến nàng nhất thời không biết nói gì. Không thể nào, nàng thần sắc phức tạp nhìn Quý Minh Phong, có chút do dự nghĩ.
Ánh trăng nhàn nhạt, cây tùng cổ nằm bên cạnh suối, tán cây giống như một đám mây màu lục, rễ cây già cỗi tạo thành một cái chiếu ngồi. Quý thế tử một thân y phục màu đen, đầu gối khẽ khom, ngồi trên chiếu, thần sắc trầm tĩnh, hơn nữa từ đầu đến cuối, thần sắc hắn vẫn luôn trầm tĩnh. Giống như Thành Ngọc đột nhiên tỉnh lại, phát hiện hắn đối với nàng, che giấu, mà tư thế còn quá thân mật, đều là kế hoạch của hắn, hắn chính là đang chờ nàng phát hiện ra. Hơn nữa, hắn cũng biết rõ Thành Ngọc muốn hỏi hắn cái gì.
Cho nên, hắn trả lời vấn đề thứ nhất của Thành Ngọc: "Đây là phàm giới nàng sinh ra, nhưng lại là tiểu thế giới tồn tại độc lập với phàm thế đó, là một nơi mà ai cũng không thể tìm thấy. Mặc cho người đó có là Chu Cẩn hay Liên Tống, cũng không có biện pháp tìm tới đây."
Ngay lúc nàng đang khiếp sợ, tay hắn nhẹ nhàng gõ đầu gối: "Còn muốn hỏi vì sao ta mang nàng tới đây, đúng không?" Ngữ khí hắn bình thản tiếp tục giải thích nghi hoặc cho nàng, trả lời câu hỏi thứ hai nàng chưa nói ra một cách hoàn chỉnh, "Gia gia nàng, Duệ Tông hoàng đế, từng dạy dỗ tiên đế, nói vương triều của Thành thị ngoảnh mặt về phương nam, không có đồng minh, không tiến cống, nếu quốc gia lâm nguy, tướng quân phải chết nơi sa trường, quân chủ phải chết vì xã tắc; Phía trên quốc thổ của Hi triều, vương tử có thể chôn xương, công chúa không thể hòa thân."
Nói tới đây, ngữ điệu có chút trào phúng: "Duệ Tông mới chết chưa được bao lâu, Thành Quân liền quên tổ huấn. Hiện giờ đất nước cũng không tính là lâm nguy, tướng quân còn chưa chết nơi sa trường, quân chủ cũng chưa chết vì xã tắc, thế mà đã phái quận chúa đi man tộc hòa thân, cả triều văn võ cư nhiên không có ý kiến gì. Dựa vào cạp váy nữ nhân để bình thiên hạ, chư vị quần tử đúng là không biết xấu hổ."
Thành Ngọc run sợ, nàng còn tưởng Quý Minh Phong mang nàng tới nơi này, là do bởi vì thích nàng mà liều chết đoạt tân nương. Lúc này mới biết là đã hiểu lầm Quý thế tử, không khỏi hổ thẹn: "Hóa ra thế tử nghĩ đến lợi ích chung, cứu ta khỏi khổ ải," Quý thế tử vừa mới phê bình kim thượng cùng quần thần, đúng là có đạo lý, nhưng nàng cũng lý giải Thành Quân lựa chọn như thế là bất đắc dĩ, không khỏi phản bác lại, "Hoàng huynh luôn đối xử với ta không tệ, mang ta đi hòa thân, không phải là hoàng huynh vô năng, lựa chọn dùng cạp váy nữ tử để bình ổn thiên hạ. Ngày đó Hi Vệ phân tranh, quân vương chưa kiệt sức, tướng quân cũng chưa ngừng chiến, thực tại là bởi vì tình thế phức tạp, kết minh với Ô Na Tố là.."
Nhưng Quý Minh Phong lại giống như không bình tĩnh nghe nàng nói thay hoàng đế: "Không cần tìm cớ cho bọn họ," hắn đánh gãy lời nàng, hàng lông mày cau lại, như là không hiểu được nhìn nàng, "Hòa thân đi Ô Na Tố, gả cho Mẫn Đạt kia, đều không phải mong muốn của nàng, không phải sao?"
Quý Minh Phong ngừng nói, hai người lâm vào yên tĩnh.
Phía xa truyền tới tiếng chim rừng kêu trong đêm, gió thổi qua cây tùng, Thành Ngọc chỉnh lại tóc mai bị gió thổi bay, sau đó mở miệng: "Ta thực cảm kích thế tử đã lo lắng cho ta nhiều như vậy." Nàng nở nụ cười không rõ, "Hòa thân.. Vốn không phải chuyện ta mong muốn. Ai muốn xa nhà chứ, lại đi tới cái nơi không biết nơi nào?" Nhìn về màn đêm, "Nhưng, lúc đó hoàng huynh hỏi ý nguyện của ta, ta đã chính miệng đáp ứng. Khi đã đáp ứng rồi, đó chính là trách nhiệm của ta."
Nàng bình thản phỏng đoán: "Thế tử đem ta tới nơi này, Lý tướng quân bọn họ không tìm được ta, ắt sẽ báo về triều đình, rồi sau đó, hoàng huynh lại thay công chúa khác đi thế ta." Nàng khẽ thở dài, "Thế tử cũng biết, hòa thân không phải chuyện của riêng ai, là việc không thể ngăn cản được. Trong hoàng cung có đến trăm vị công chúa, đa số đều là người đáng thương, cho dù là hy sinh vị nào trong số các nàng đến thay ta gánh vác vận mệnh, ta đều không thể an tâm." Nàng nhìn Quý Minh Phong, gương mặt bình thản, "Cho nên thế tử vẫn nên mang ta trở về thôi."
Dòng nước chảy róc rách, âm thanh có thể nghe thấy. Quý Minh Phong vẫn duy trì tư thế ngồi trên chiếu, nhưng hắn lại nâng tay phải đặt trên đầu gối, thưởng thức đồ vật trong tay, nhất thời không nói gì. Lòng bàn tay lộ ra chút ánh sáng xanh, Thành Ngọc nhìn chăm chú, bỗng nhiên phát hiện ra, Quý Minh Phong đang thưởng thức chính là cây trâm bạch ngọc vốn cắm trên đầu nàng.
Nàng hoảng hốt một chút.
Lúc này Quý Minh Phong liền ngẩng đầu lên, gương mặt không chút thay đổi nhìn nàng: "Kỳ thật mang nàng tới nơi này, không phải là đạo nghĩa gì cả, cũng không phải vì nàng, cho nên mang nàng về, ta không làm được."
Thành Ngọc vẫn còn đang hoảng hốt, lúc này cái ý nghĩa vớ vẩn trong đầu nàng lúc trước lại xoẹt qua. "Cái gì?" Nàng hỏi.
Quý Minh Phong hiển nhiên có chú ý tới biểu tình của nàng, hắn bình tĩnh nhìn nàng: "Nàng kỳ thật có đoán được mà, A Ngọc, mang nàng tới đây, là bởi vì ta thích nàng, không muốn nàng đi Ô Na Tố hòa thân mà thôi. Đạo nghĩa gì chứ, nghe thì hay lắm, bất quá là bởi vì ta cho rằng như thế mới thuyết phục được nàng."
Hắn nhìn Thành Ngọc, ánh mắt thận trọng, trong thận trọng chứa mong đợi, thực mỏng manh, nhưng không phải không có ai phát hiện được. Ánh mắt mâu thuẫn như thế, tựa như hắn tuy đã sớm đoán ra việc Thành Ngọc đoán ra suy nghĩ thực sự của hắn, nhưng lại hy vọng bản thân lầm rồi, nàng kỳ thật gì cũng không biết, mà khi nàng hiểu được tâm ý của hắn, sẽ rung động, sẽ đáp lại.
Cho dù chỉ là một tia rung động, trong nháy mắt muốn đáp lại.
Hắn cho nàng một khoảng thời gian không tính là dài, nhưng cuối cùng hắn vẫn thất vọng rồi.
Nàng nhìn không có chút giật mình, hơi cúi mặt, như là không biết nên nói cái gì, hoặc là không muốn nói gì. Nhưng ngoài ra không còn phản ứng khác biệt, giống như lời thổ lộ của hắn không có chút để tâm.
"Không có gì để nói sao?" Quý Minh Phong nở nụ cười, nụ cười đó thật nhạt, chỉ dừng lại nơi khóe miệng ngắn ngủi, nhưng thật vô vị, "Ta đây tiếp tục nói." Hắn thản nhiên, "Nàng đã quyết tâm hòa thân đến thế, lời nói có tốt đẹp đến đâu cũng không nghe vào, ta đây đành phải cho nàng thấy rõ sự thực."
Âm thanh hắn hoàn toàn nghiêm túc, lời nói khiến người ta sợ hãi: "Ta đã sớm mưu tính tất cả, nhân lúc Chu Cẩn cùng Liên Tống không ở đó, đem nàng mang tới đây. Đây là tính toán của ta: Đem nàng nhốt ở đây, cùng ta suốt quãng đời còn lại. Từ khi thành công đem nàng tới nơi này, ta liền chẳng sợ gì nữa, không bao giờ thả nàng đi."
Ánh trăng lạnh lẽo, dưới cây chỉ còn tiếng gió tiếng nước. Hai người lại lâm vào yên tĩnh.
Rốt cuộc, Thành Ngọc nhíu mày mở miệng: "Ngươi.." Hình như có chút do dự, nhưng nhìn không ra chút sợ hãi, giống như sắp nói gì đó thật quan trọng, cần phải cân nhắc rất nhiều.
Hắn lường trước được nàng muốn nói cái gì, sắc mặt không kìm được trầm xuống, từ chiếu đứng lên, cơ hồ có thể coi là thô bạo đánh gãy đắn đo của nàng: "Nàng không cần phải nói thêm gì cả." Hắn cứng nhắc nói, "Ta biết nàng nhất thời không thể tiếp nhận, nhưng ta rất nhanh sẽ giúp nàng nghĩ thông suốt." Hắn từ trên cao nhìn xuống, tùy ý nhìn nàng, "Nếu ngay cả Mẫn Đạt cũng có thể, tiếp nhận hôn nhân tùy tiện như vậy, vậy gả cho ta, đương nhiên cũng có thể, đúng không?"
Từ quá khứ xa xôi cho tới hiện tại, hắn chưa từng có được vận khí tốt như vậy có thể cùng nàng dùng thật tâm đổi thật tâm, sắm vai một kẻ cướp chân chính, cũng không phải không thể.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch.
Hắn chung quy vẫn không đành lòng, nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía nàng: "Thời điểm không còn sớm, ta vào nhà trúc phía trước nghỉ ngơi, nếu nàng mệt, cũng vào đó nghỉ ngơi đi." Nói xong liền nâng bước rời đi.
Lúc này, nàng liền gọi hắn lại: "Ngươi khoan đã." Âm thanh không cao.
Hắn ngừng một chút, nhưng không dừng bước chân.
Nàng nâng âm lượng: "Thế tử ca ca, ngươi khoan đi đã."
Xưng hô đã lâu này khiến hắn chấn động, hắn không tiếp tục đi tiếp. "Lâu rồi nàng không có gọi ta như vậy," thật lâu sau, hắn thấp giọng nói, "Nhưng là," hắn như cười tự giễu, giọng điệu rất nhanh liền khôi phục lạnh lùng, "Muốn mê hoặc tâm trí ta, sau đó thuyết phục ta, vô dụng thôi."
Thành Ngọc không để ý đến trào phúng của hắn, "Ta cũng không tin tưởng," nàng lại nói, "Như lời ngươi nói, mặc cho ta có suy nghĩ thế nào, cũng quyết tâm giam cầm ta nơi này. Nếu đã như thế, ngươi thông minh mà kiên nhẫn như vậy, hoàn toàn có thể một mặt lấy cớ gạt ta ở trong này, ôn nhu làm đủ mọi cách khiến ta mất đi ý nghĩ muốn rời đi. Ngươi hoàn toàn không cần phải sốt ruột nói cho ta ý tưởng thật sự của ngươi như vậy, liền có thể đạt được mục đích, không phải sao?"
Hắn không phủ nhận, nhưng không thừa nhận, vẫn đưa lưng về phía nàng, nở nụ cười: "Vậy nàng nói ta vì cái gì?"
Nàng nhẹ giọng: "Trước giờ, tuy ta với ngươi có rất nhiều hiểu lầm, nhưng ta chưa từng hoài nghi vương thế tử Lệ Xuyên là một người quang minh lỗi lạc. Hành vi của ngươi mâu thuẫn như thế, là bởi vì đáy lòng ngươi không muốn gạt ta." Nàng dừng lại, "Kỳ thật sớm muộn gì cũng nghĩ thông suốt, bị thuyết phục không phải là ta, mà là ngươi." Nàng bình tĩnh nhìn bóng lưng hắn, "Nguyện vọng của ta đối với ngươi, kỳ thật rất quan trọng, đúng không?"
Hắn cứng người, không nói gì.
Ánh mắt nàng trấn định mà rõ ràng, dù chưa nhận được lời đáp lại của hắn, cũng tiếp tục nói: "Có lẽ khi đáp ứng hòa thân, ta đã hành động theo cảm tính, nhưng càng tới gần Ô Na Tố, ta liền biết được kỳ thật trách nhiệm ta gánh trên vai có bao nhiêu quan trọng. Kỳ thật từ rất sớm, ta liền biết số mệnh của chính mình, thích.." Nàng dừng một chút, bỏ qua cái tên kia, "Khi đó, là thời khắc ta rất muốn giãy giụa trước số mệnh đã định. Nhưng cuối cùng phát hiện không làm được, kỳ thật cũng không có gì nuối tiếc." Thần sắc nàng nghiêm nghị, "Hiện giờ, nghĩ tới để ta gả đi xa, đại chiến có thể ngừng, mà ta ở Ô Na Tố một ngày, biên cảnh Đại Hi liền thanh bình một ngày, quãng đời còn lại của ta, có quan trọng đến đâu, khiến tâm ta được an ủi, ta nguyện vì Đại Hi làm điều đó." Nàng quỳ xuống, dùng tay chạm đất, "Cho nên, ta cầu xin thế tử ca ca mang ta trở về."
Quý Minh Phong cứng người hồi lâu, cuối cùng vẫn xoay người. Hắn nhìn bóng dáng xinh đẹp của Thành Ngọc thật lâu, giọng nói có chút khàn: "Đúng vậy, ý nguyện của nàng đối với ta rất quan trọng, nhưng ý nguyện của ta đối với nàng, cũng không đáng nhắc tới? Cho dù quá khứ hay hiện tại, nàng thật sự, chưa bao giờ đặt ta vào trong lòng."
Thành Ngọc ngẩng đầu lên, có chút giật mình nhìn Quý Minh Phong. Âm thanh hắn u uất, khuôn mặt lại thê lương, nàng có chút mơ hồ nhận thức được, quá khứ cùng hiện tại trong miệng hắn, tựa hồ không chỉ có hai năm trước bọn họ kết duyên ở Lệ Xuyên tới nay, mà là thời gian càng rộng lớn, càng mênh mông lại càng cô tịch, cho nên hắn mới có biểu tình như vậy.
Quý Minh Phong ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nàng, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, hốc mắt lại đỏ: "Nàng thật sự vô tình, nàng có biết không?"
Thành Ngọc cảm thấy chua xót, nàng bị cảm giác chua xót này bủa vây, nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, hốc mắt phiếm hồng, đôi môi khẽ nhếch, không nhịn được kéo ống tay áo hắn: "Ta.." Nàng cảm nhận được thương tâm của hắn, muốn nói gì đó an ủi, nhất thời lại không biết nói gì. Tựa hồ thời điểm này, không khiến hắn toại nguyện, vậy thì có nói cái gì cũng đều có vẻ vô tình, nhưng nàng lại không thể đáp ứng hắn.
Quý Minh Phong rủ mắt nhìn tay nàng đang nắm ống tay áo hắn, đưa tay cầm tay nàng.
Nàng không phản kháng.
Hắn nhìn tay nàng chăm chú, nháy mắt một cái, bỗng nhiên có một giọt lệ rơi xuống. Sau đó hắn đem tay nàng nâng lên, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn. Giọt lệ kia liền đọng trên tay nàng.
Giọt nước mắt cùng nụ hôn kia, hắn nhẹ giọng nói: "Nàng nói đúng, ta chưa từng có biện pháp thực sự làm trái ý nàng."
Hơi thở hắn ấm áp lướt qua mu bàn tay nàng.
Thành Ngọc có chút đau thương nhìn Quý Minh Phong, ngầm đồng ý động tác của hắn. Nỗi đau của việc yêu mà không được, nàng so với ai khác còn hiểu rõ hơn, nàng đối với thống khổ của hắn cảm nhận được. Xuyên qua ánh mắt Quý Minh Phong, nàng tựa như thấy được chính mình, chua xót rất nhiều, lại thương xót bấy nhiêu.
Quý Minh Phong cuối cùng vẫn đáp ứng đưa Thành Ngọc trở về, tựa hồ đúng như lời hắn, hắn chưa từng có biện pháp làm trái ý nàng. Nhưng Thành Ngọc sau khi nhớ lại câu nó kia của hắn, lại có chút mơ hồ cảm nhận được, giọng nói đó bao hàm bi ai quá mức thâm trầm, không phải quãng thời gian hai năm có thể chịu được. Nàng thậm chí còn có suy nghĩ vớ vẩn, Quý Minh Phong có được tiên duyên, là phàm nhân không tầm thường, biết được kiếp trước, mà ở kiếp trước nàng cùng hắn có quan hệ sâu xa. Nhưng càng nghĩ sâu, càng phiền não, nàng kỳ thật cũng không tò mò như vậy, bởi vậy mà bỏ qua.
Quý Minh Phong hy vọng có thể cùng nàng nghỉ ngơi mấy ngày, vốn hắn muốn nói, hồi tưởng lại quá khứ của bọn họ, bọn họ trong lúc đó sẽ yên ổn sống chung như lúc trước, hắn hy vọng bọn họ có ba ngày bình thường ở chung, cho hắn lưu lại chút ký ức, cũng coi như giải quyết tâm nguyện của hắn, để khi nàng rời đi hắn không đến mức thương tiếc không thôi.
Lời này thực thương cảm, khẩn cầu cũng không quá phận, Thành Ngọc không đành lòng cự tuyệt.
Nhưng hai người không có đủ ba ngày nơi biên cảnh.
Ngày thứ hai, Liên tam điện hạ đã tìm tới.
Lúc này đang là mùa xuân, gió nhẹ ấm áp, có chút mây trên không trung.
Thành Ngọc cùng Quý Minh Phong đang ngồi câu cá bên sông. Có con cá cắn câu, Quý thế tử nhanh tay giật cần cây, một con cá mập ú treo trên cần cây, giãy giụa. Thành Ngọc hô to một tiếng, nụ cười hân hoan lâu mới xuất hiện, vội cầm cành trúc tới đón.
Ngay lúc này, một đạo ngân quang bức người đột nhiên áp tới, Quý Minh Phong nhận ra đầu tiên, ôm Thành Ngọc lui về phía sau, nhưng còn chưa chạm tới thắt lưng của Thành Ngọc, thân ảnh áo trắng như tia sét xoẹt qua, người đã bị cướp đi mất.
Thành Ngọc chỉ ngửi thấy một mùi hương bạch kỳ nam lành lạnh, ngọt mà lạnh, sau khi bị ôm lấy lại bị đẩy một cái, chỉ trong chớp mắt. Nàng phục hồi tinh thần thì phát hiện bản thân đang đứng cạnh cây lê cách xa dòng suối, mà cạnh dòng suối, thanh nhiên áo trắng cùng thanh nhiên áo đen đang đánh nhau. Trường kiếm cùng sáo ngọc đấu nhau, tuy sáo ngọc không tạo ra sát khí, nhưng mỗi một chiêu thức đều mang tính uy hiếp, mà trường kiếm mặc dù đa số là phòng thủ, cũng không tầm thường, kiếm khí lành lạnh. Trong nháy mắt, khung cảnh bên sông đã bị hai người hủy không còn bộ dạng ban đầu.
Thành Ngọc dùng một cái chớp mắt phản ứng được đây là tình huống gì, không cần nghĩ ngợi liền vén váy chạy qua, tới gần cuộc chiến, hơi lo lắng ngăn hai người lại: "Dừng tay, đừng đánh!"
Nghe được âm thanh ngăn cản của Thành Ngọc, Quý Minh Phong động chân mày, thu kiếm trước, mà Tam điện hạ mang theo tức giận lại không thể thu tay kịp lúc, sáo ngọc trong tay tạo ra ngân quang trong lúc Quý Minh Phong không phòng bị đánh thẳng vào ngực hắn. Quý Minh Phong bị ép lui về sau mấy bước, ói ra máu.
Đả thương Quý Minh Phong, là lúc hắn buông bỏ tất cả phòng bị, có thể nói là bị thương không dùng võ, cũng không phù hợp với tác phong đánh đấm của Tam điện hạ, hắn lập tức ngừng tay, từ xa nhìn Quý Minh Phong, hàng lông mày nhíu chặt trên gương mặt lạnh như băng.
Thành Ngọc thấy Quý Minh Phong bị thương, trong lòng kinh hãi, chạy qua kiểm tra vết thương của hắn, thấy hắn đã lấy ống tay áo lau môi nhưng bên môi vẫn còn vết máu, suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy một cái khăn lụa ra đưa cho hắn.
Đợi Quý Minh Phong xử lý xong vết máu, Thành Ngọc mới quay đầu nhìn Liên tam, chần chừ chốc lát, nàng mở miệng: "Tướng quân vừa tới liền động võ, có phải có hiểu lầm gì không?"
Liên Tống nhìn hai người đứng gần nhau, tay nắm chặt sáo ngọc, môi mím thành một đường, thật lâu sau, mới cứng nhắc trả lời nàng: "Dám cả gan bắt cóc người, chẳng lẽ không nên bắt hắn trả giá?" Như là vẫn hàm chứa tức giận không thể biểu đạt, liều mạng khắc chế chính mình, mới có thể bình tĩnh trả lời vấn đề của nàng.
Thành Ngọc tức cười.
Trong lúc Thành Ngọc cùng Liên Tống đáp lời, Quý Minh Phong rốt cuộc lấy lại bình thường. "Đoản địch của Thiếu Quán." Hắn nhìn chằm chằm sáo ngọc trong tay Liên Tống, "Ta còn nghĩ cho dù ngươi tìm được nơi này, cũng không thể vào được, không nghĩ tới Thiếu Quán quân đã đem đoản địch giao cho ngươi. Có cây sáo này, đúng vậy, bất luận dị giới nào có liên quan tới nàng, ngươi đều có thể tìm tới." Hắn thở dài trong lòng, "Liên tam, ta thật sự hâm mộ vận khí của ngươi, trước giờ đều thuận lợi như vậy."
Như Quý Minh Phong từng nói với Thành Ngọc, nơi này xác thực là một thế giới nhỏ ở nơi phàm thế này mà sinh ra, nhưng hắn không có nói cho Thành Ngọc biết, đây là tiểu thế giới mà nữ thần thủy tổ Ma tộc Thiếu Quán quân tạo ra.
Hai mươi mốt vạn năm trước, Thiếu Quán dùng lực phượng hoàng niết bàn để mở cổng Nhược Mộc ngăn Bát Hoang cùng mười triệu phàm thế, để cho Nhân tộc có thể dời tới phàm thế. Mà trước đó, trong quá trình trợ giúp phụ thần sáng thế, Thiếu Quán ở rất nhiều phàm thế đều sáng tạo ra một tiểu thế giới, dùng đó là nơi lánh nạn cho Nhân tộc ở phàm thế khi gặp họa diệt tộc.
Tiểu thế giới đó được mệnh danh là tiểu sa la cảnh.
Sau khi Thiếu Quán niết bàn Tổ Thị hiến tế, tiểu sa la cảnh đều do nhân chủ Đế Chiêu Hi nắm giữ, thế gian chỉ có nhân chủ biết phương pháp nhập cảnh.
Quý Minh Phong, đúng là Chiêu Hi, sau khi cứu Thành Ngọc khỏi lũ cát, hắn vẫn một mực tìm kiếm thời cơ mang nàng đi.
Sau khi Liên Tống tìm tới, Chu Cẩn quả thực tránh đi như hắn mong muốn, chỉ để lại Diêu Hoàng, Tử Ưu Đàm cùng Lê Hưởng chiếu cố Thành Ngọc. Đối với Chiêu Hi mà nói, ba yêu kia không thể gây khó khăn cho hắn, phiền toái nhất chính là làm thế nào để dẫn Thành Ngọc chạy đi trước mắt Liên Tống lúc nào cũng nhìn chằm chằm.
Cũng may hai ngày trước, Túc Cập mang Yên Lan chạy tới. Hắn liền thuận lý thành chương giấu Yên Lan đi, dẫn Liên Tống rời đi, giành giật từng giây mang Thành Ngọc mang tới cổ mộ Nam Nhiễm ở Lệ Xuyên.
Đúng vậy, chỗ vào tiểu sa la cảnh ở phàm thế này, chính là trong quan tài đặt tiên thân của hắn - Cổ mộ Nam Nhiễm.
Chiêu Hi đã đoán được, chờ đến khi phát hiện hắn mang Thành Ngọc rời đi, với khả năng của Liên Tống, nhất định sẽ tìm đến được cổ mộ Nam Nhiễm. Nhưng đến được thì sao? Đến lúc đó hắn đã mang Thành Ngọc vào bên trong tiểu sa la cảnh.
Hắn không ngờ tới được là Liên Tống có thể đi vào tiểu sa la cảnh.
Nhưng thủy thần, hắn đúng là con cưng của trời, tốt số như vậy, bất cứ lúc nào cũng gặp may mắn. Mà chính mình bại bởi hắn, tựa hồ chính là thua bởi số mệnh hay vận mệnh trời định.
Nhận thức này khiến cho khí huyết Chiêu Hi nổi sóng, nhất thời không nhịn được, lại ói ra ngụm máu.
Thành Ngọc lập tức đỡ hắn, gương mặt lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?" Vẻ mặt lo lắng cùng ngữ khí quan tâm của nàng tuy không vượt quá giới hạn, nhưng như vậy cũng đủ để cho gương mặt vị thủy thần đứng đối diện kia càng lộ thêm vẻ tức giận.
Nhìn thấy thủy thần như vậy, Chiêu Hi chợt thấy thú vị, oán hận một khắc trước bỗng nhiên vơi đi rất nhiều, hắn nhíu mày, đi loạng choạng về phía Liên tam: "Nếu Tam điện hạ đã xuất hiện ở nơi này, vậy xem ra đã tìm được tung tích công chúa Yên Lan, rốt cuộc yên tâm, mới rảnh rỗi thuận đường đi tìm A Ngọc?"
"Câm miệng." Thanh niên nhìn thẳng hắn, âm thanh lạnh như băng.
Chiêu Hi còn nhớ rõ lúc ở rừng Đại Uyên, chính mình đã bị thanh niên xảo trá kiêu ngạo này khiến cho tức giận không còn bộ dạng, hiện giờ có thể khiến hắn không thể kiềm chết mà thất thố trước mặt mình, hắn đương nhiên không muốn ngậm miệng. Giống như đột ngột nhớ ra, Chiêu Hi dùng ngón trỏ khẽ gõ vào thái dương: "Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên, hơn một tháng trước khi ở rừng rậm Đại Uyên, ngươi không phải đã đáp ứng ta, chỉ cần ta nói cho ngươi nơi tôn thượng hạ phàm, ngươi liền vĩnh viễn không gặp A Ngọc sao? Lại nói tiếp, ngươi hình như đã nuốt lời rồi đó."
Nghe được mấy lời châm ngòi ly gián của Chiêu Hi, thần sắc thanh nhiên khẽ biến, bàn tay cầm sáo ngọc áp xuống, bàn tay vốn trắng như ngọc kia, giờ mu bàn tay đã hiện rõ gân xanh: "Chiêu Hi, ngươi đừng có quá phận." Hắn trầm giọng, trong giọng nói bao hàm tức tối, tức giận đó giống như, gió xuân ấm áp xung quanh chợt áp xuống, "Lời ngươi nói ngày đó đối với ta có bao nhiêu giá trị, trong lòng ngươi tự biết, hôm nay còn dám trách ta nuốt lời."
Chiêu Hi cả kinh, thần sắc có chút biến hóa, nở nụ cười không còn độ ấm: "Quả nhiên không thể xem thường ngươi."
Nhưng thanh niên không hề để ý tới hắn, nghiêng người đối mặt với Thành Ngọc, ánh mắt hoàn toàn dừng trên người nàng, vươn bàn tay còn lại hướng về phía nàng, âm thanh so với vừa rồi đã ôn hòa đi ít nhiều: "Theo ta đi," hắn nói. Con người xưa nay không có kiên nhẫn giải thích, hiện tại lại phá lệ bổ sung một câu, "Mấy chuyện trong miệng hắn, chờ ra khỏi dị giới này, ta sẽ giải thích với nàng."
Chiêu Hi hừ một tiếng cười lạnh.
Nhưng Thành Ngọc không phản ứng gì, nàng không nói gì chỉ đứng nguyên một chỗ, đầu hơi cúi, như là thất thần.
Thanh nhiên đi về phía trước từng bước, lại hô một tiếng: "A Ngọc."
Bị hắn gọi, thiếu nữ tựa như hồi hồn. Gió nhẹ phất qua, một cánh hoa lê theo gió bay tới, tầm mắt của nàng hướng theo cánh hoa lê đang bay dừng trên góc váy. Sau một lúc trầm mặc, mới nhẹ giọng nói, lại cố ý hướng về Liên Tống nói: "Tướng quân, chúng ta nói chuyện chút đi."
Chiêu Hi tránh đi.
Thành Ngọc đề nghị Chiêu Hi tránh đi, hắn đáp ứng thật thống khoái, nhưng lại cố ý ho khan hai tiếng, khụ ra hai ngụm máu. Thành Ngọc không có nhìn ra hắn cố ý, có chút lo lắng, bảo Liên Tống chờ một chút, đỡ Chiêu Hi một đường trở về trúc lâu, mới lần nữa quay trở lại cạnh suối.
Lúc Chiêu Hi diễn trò, Liên Tống nhìn hắn một phen làm vẻ ta đây, thật cũng không ngăn cản, nhưng thấy Thành Ngọc cùng Chiêu Hi cùng đi, sắc mặt liền trở nên tối đen khó hiểu, đợi sau khi Thành Ngọc quay lại, mới cứng nhắc mở miệng: "Nàng kỳ thật là tự nguyện cùng hắn rời đi, đúng không?"
Thành Ngọc vừa mới đứng cách Liên Tống không xa, nghe vậy liền có chút kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt nàng lóe sáng một chút, hỏi lại hắn: "Là tự nguyện thì sao, mà không tự nguyện thì sao?"
Liên Tống hôm nay thực sự đã tức giận, Thành Ngọc biết, nhưng nàng phát hiện ra, trước đó hắn tức giận là giận Quý Minh Phong, giận Quý Minh Phong mang nàng đi. Nhưng lúc này, hắn dường như giận chính nàng. Nghe hắn hỏi, nàng đại khái cũng hiểu được vì sao hắn lại như vậy, nhưng nàng cảm thấy hắn không có lý do, bởi vậy cũng không có trả lời.
Nàng trả lời ba phải khiến hắn càng tức giận, nhưng hắn vẫn kiềm chế, cau mày nhìn nàng hồi lâu, hắn tiến lên từng bước, như không hiểu mà hỏi nàng: "Không phải nàng thích ta sao? Vì sao lại đi cùng hắn?"
Thành Ngọc giật mình, tiếp đó nàng trầm mặc. "Ngài đều biết a," một lát sau nàng đáp lời hắn qua loa.
Nàng không phải giật mình vì sao Liên Tống biết việc này, dù sao nàng chưa bao giờ giấu diếm điều này trước mặt người khác, Tiểu Hoa biết, Quý Minh Phong biết, ngay cả Thiên Bộ cũng biết. Chính là hắn nói toạc ra như vậy, khiến nàng có chút trở tay không kịp, nhưng nàng cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay xấu hổ.
Thanh niên bất mãn sự qua loa lấy lệ của nàng: "Nàng chưa có trả lời vấn đề của ta, A Ngọc." Nói xong lại hướng nàng đi tới.
Khoảng cách này quá gần rồi, Thành Ngọc bất động thanh sắc lui về sau từng bước, bỏ qua lông mày đang nhíu chặt lại của thanh nhiên khi thấy nàng lui về sau. Nàng không muốn trả lời vấn đề của hắn, bởi vì nàng biết được hậu quả khi bị hắn nắm thóp. Mà nàng hôm nay cũng thật sự muốn bình tĩnh cùng hắn bàn chuyện chính sự.
"Chúng ta trước tiên nói về việc khác đi." Nàng bình tĩnh trong chốc lát, nói, "Đêm đó Thiên Bộ tỷ tỷ tới tìm ta, nói về cách làm có thể thuận lời mang ta rời đi mà không bị triều đình truy cứu, ngài đã có chu toàn." Nàng nâng con ngươi lên, "Có thể cho ta nghe một chút biện pháp của ngài không?"
Gương mặt thanh niên hiện ra một tia kinh ngạc, như không rõ vì sao nàng đột nhiên hỏi tới vấn đề này, nhưng hắn rất nhanh đã thu lại tia kinh ngạc đó, tùy tiện đối đáp với những thăm dò nàng đưa ra. Hắn trầm mặc một lát, lựa chọn chi tiết trả lời nàng: "Sa mạc Giáng Nguyệt sắp nghênh đón một trận lũ cát lớn nữa."
Thành Ngọc lập tức hiểu: "Lúc đó, ta liền không may mắn, đúng không?"
Không đợi thanh nhiên trả lời, đã từng câu phơi bày kế hoạch của hắn: "Tin tức ta táng thân trong lũ cát rất nhanh sẽ truyền tới triều đình. Quận chúa hòa thân bất hạnh lâm nạn trên đường hòa thân, trên dưới Hi Quốc đều đau xót. Ô Na Tố muốn gắn bó với Đại Hi, ắt sẽ không nhân lúc này cháy nhà đi hôi của, đem người đi hòa thân đổi thành thập cửu hoàng tỷ. Đến lúc đó, vị công chúa nào thay thế ta đi Ô Na Tố thành hôn với Mẫn Đạt, liền theo ý của hoàng huynh."
Nàng nhẹ giọng tán thưởng: "Biện pháp này đúng là không tồi."
Khen ngợi một lúc, nàng liền khẽ thở dài: "Hóa ra, tướng quân thật sự có biện pháp bảo toàn cho thập cửu hoàng tỷ, cũng tiện bảo vệ cho ta."
Môi Liên Tống giật giật, nhưng cuối cùng, hắn cái gì cũng không nói, chỉ là trong ánh mắt giống như chứa nỗi khổ riêng.
Nhưng Thành Ngọc lại nghi ngờ là mình nhìn nhầm. Nàng không muốn nghĩ tới, bởi vì nàng nói đều là sự thật, cho nên hắn vô lực phản bác. Nhưng nhắc tới điều này không phải là muốn cùng hắn lôi lại chuyện cũ ra nói, nàng hiện giờ cũng không muốn thấy hắn áy náy hay hối hận, nàng cúi đầu giải thích: "Ta cũng không phải oán hận ngài lúc đó không ra tay tương trợ ta." Sau đó lại nhẹ nhàng, nở nụ cười không có hàm nghĩa gì, "Bởi vì khi đó dù cho ngài có quyết định như vậy, ta cũng không nhận an bài của ngài. Khi chính miệng đáp ứng hoàng huynh ta đi hòa thân, ta không thể để người khác thay ta đi chịu khổ. Hỏi ngài câu đó, chỉ là ta có chút tò mò mà thôi."
Thanh niên nhìn nàng chăm chú: "Tò mò sao?" Con ngươi màu hổ phách giống như mặt biển lúc hoàng hôn, tất cả cảm xúc lúc trước đều theo sóng biển trôi ra biển rộng, chỉ còn lại chút đau thương di động trên mặt biển yên lặng.
"Người và thần yêu nhau, luật trời không dung." Thanh niên đột nhiên nói, âm thanh có chút khàn, hàm chứa tia trào phúng rất nhỏ, "Đương nhiên, ta cũng không phải vị thần ngay thẳng, bởi vậy luôn không bao giờ để vào mắt mấy cái luật pháp linh tinh kia. Nhưng giữa ta và nàng, ta không thể không lo lắng thêm một chút."
Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, có chút mờ mịt, nàng không biết hắn nói gì.
"Ta có tuổi thọ bất tận," thanh niên thấy gương mặt mờ mịt của nàng, như cảm thấy nàng có chút ngây thơ lại có chút buồn cười, "Nhưng nàng chỉ là phàm nhân, cho dù sống lâu, bất quá cũng chỉ trăm năm. Mà một trăm năm, với ta mà nói, quá ngắn."
"Ta muốn, không phải là giây phút hoan ái ngắn ngủi, mà là cùng nàng nắm tay mãi mãi. Nhưng để có được như vậy, chúng ta chỉ có hai con đường. Hoặc là ta giúp nàng thành tiên, rồi sau đó mang nàng rời khỏi thiên đình, lưu lạc tứ hải; hoặc là nàng vẫn là một phàm nhân, nhưng sau khi đi Minh Ti không phải uống nước Vong Xuyên, mỗi đời đều chờ ta đi tìm nàng."
Đôi mắt hạnh của Thành Ngọc chậm rãi mở to.
Ánh mắt thanh niên có chút trống rỗng đặt ở điểm cuối của tiểu sa la cảnh: "Hai con đường này đối với ta mà nói, cũng không là gì, ta đều có thể làm được, nhưng sẽ khiến nàng chịu đau khổ rất lớn. Nỗi khổ của phàm nhân thành tiên, nàng không thể tưởng tượng được đâu. Mà không uống nước Vong Xuyên, nghịch thiên sửa mệnh, đem nhân duyên mỗi đời đều giao hết cho ta, lúc ta không thể bảo vệ nàng nữa, nàng ắt sẽ bị trời phạt, nàng cũng không tưởng đượng được. Hai con đường này, đều rất khó đi."
Nói xong những lời này, hắn như cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nâng tay day thái dương: "Khi đó ta muốn nàng coi ta như ca ca, với ta mà nói, nàng đối với ta không có tình, ta liền không thể ích kỷ khiến con đường đời của nàng thêm nhiều đau khổ, cho nên ta lựa chọn, rời khỏi số mệnh của nàng, không can thiệp vào cuộc sống của nàng."
"Hóa ra là như vậy.." Thành Ngọc thì thào.
"Vốn nên như vậy," thanh niên nhắm mắt, "Ta cho tới bây giờ, vẫn cho rằng phải suy tính như vậy. Nhưng Hoa Phi Vụ kia nói cho ta biết nàng thích ta, nghĩ tới nàng cũng thích ta," hắn nhìn nàng, giọng nói khô khốc, như là sung sướng lại như thương tiếc nở nụ cười, "Ta liền cái gì cũng không thèm quản nữa."
Hắn lại tiến gần từng bước, nhìn nàng rất sâu: "Nàng cũng thích ta, cho nên ta mới có hy vọng xa vời, hy vọng nàng có thể vì ta mà thành tiên."
Trong ấn tượng của Thành Ngọc, Liên Tống chưa bao giờ ở trước mặt mình nói nhiều như vậy, nàng nhất thời có chút thất thần. Vô số suy nghĩ tràn ngập trong đầu nàng, khiến cả người nàng mơ hồ. Cuối cùng, vui mừng không kìm nén được mà ào ra, từng chút, từng chút, tụ thành bọt biển lớn, tràn ngập trong ngực nàng. Bọt biển kia có bảy loại sắc thái, hoa lệ đáng yêu, nhưng nàng đồng thời hiểu được, bọt biển này càng lớn càng đẹp, càng dễ tan biến. Sau đó nàng không biết làm sao trong chớp mắt lại thấy bi quan, câu nói của đại phu Tiểu Lý đột nhiên xông vào đầu nàng, khiến nàng bình tĩnh lại, cũng thanh tỉnh lại.
"Việc ta đối với tình yêu, không có gì nghiên cứu. Chỉ là trước kia vì giúp đỡ Tiểu Hoa, có xem qua một chút thoại bản." Nàng nghe được chính mình trả lời vấn đề của Liên Tống.
"Có thoại bản nói về một câu chuyện xưa, nói về một tú tài trong tiết thanh minh có nhất kiến chung tình với một vị tiểu thư nhà quan, vì nàng mà cơ thể tiều tụy dần. Nhưng tiểu thư sống trong phú quý, tú tài lại gia cảnh bần hàn, hai nhà thực sự rất khác biệt."
"Tú tài tự biết hôn sự này sẽ không thành, vì thế bệnh nặng một hồi, sau khi khỏi bệnh, buông được vị tiểu thư quan gia kia, cưới một nữ nhân cùng thôn làm nghề dạy học. Nữ hài tử gọi là A Tú, tuy là thôn cô, nhưng biết chữ, tính tình lại hiền lành, sau khi gả cho tú tài phu xướng phụ tùy, hai người luôn hòa hợp vui vẻ."
"Bằng hữu của ta là đại phu Tiểu Lý am hiểu chuyện gió trăng, có bình về chuyện này, nói tú tài đối với quan gia tiểu thư đúng là thích, nhưng bất quá chỉ là thấy sắc nổi lòng tham mà thôi, con người chỉ là thấy sắc liền nổi lên lòng yêu thích, cho nên mới có thể lý trí cân nhắc suy xét như vậy, cuối cùng lại chọn nữ nhân dạy học. Nếu hắn thật tình yêu tiểu thư kia, cho dù có phải vượt tường, cũng phải thử hỏi xem có thể cùng vị tiểu thư kia có tương lai hay không. Bởi vì yêu một người, chính là sẽ liều lĩnh như vậy."
Kể xong chuyện này, nàng không nhìn hắn, ánh mắt vẫn dừng bên cây lê cạnh bờ suối kia, nói xong chuyện xưa, mới lần nữa đem ánh mắt dời về thanh niên trước mặt: "Ta có nghe về chuyện Liên tam ca ca liều lĩnh khi xưa."
Nàng rốt cuộc lần nữa gọi hắn là Liên tam ca ca. Nhưng lần này nàng gọi hắn, lại không khiến hắn có chút vui sướng. Hắn biết ý của nàng khi kể câu chuyện kia. Quả nhiên lại nghe nàng tiếp tục nói: "Chết ở tháp khóa yêu, biết rõ thần tiên không có luân hồi, Liên tam vẫn bất chấp mất nửa tu vi, nhất quyết vì Trường Y giành lấy một kiếp. Nhưng đối với ta, như ngài vừa nói, ngài kỳ thật có thể thực hiện."
Lời nói giống như mang theo ít ai oán, nhưng giọng điệu lại bình thản, ngữ khí cũng không có ai oán. Bản thân nàng có lẽ cũng nhận ra lời này dễ gây hiểu lầm, liền mím môi, còn thật sự giải thích một chút: "Ta cũng không phải oán hận gì, cũng không phải là không cam lòng, Liên tam ca ca có thể nói cho ta biết suy nghĩ trong lòng, biết ngài thật sự lo lắng cho ta rất nhiều, ta kỳ thật đã rất thoải mái."
Khi nàng đổi về xưng hô "Liên tam ca ca", khoảng cách của bọn họ tựa như được kéo gần một lần nữa, nàng rốt cuộc không còn nhìn hắn xa cách nữa, lại khôi phục bộ dáng chân thành hồn nhiên trước giờ. Nàng nâng mắt nhìn hắn: "Ta nói thế, chính là muốn ngài hiểu được lòng chính mình. Ngài thật sự thích ta, nhưng người ngài yêu lại là Trường Y. Cho nên, ta không thể vì ngài mà thành tiên được." Nói xong, đôi mắt trong suốt của nàng xoẹt qua một cái gì đó, như là sầu não, lại không phải. Bởi vì giọng điệu của nàng rất chắc chắn, không giống như vì điều này mà sầu não.
Liên Tống dừng ở đôi mắt một lần nữa trở nên thân thiết mà ôn nhu của Thành Ngọc. Hắn yêu thích ôn nhu cùng thân thiết của nàng, nhưng lúc này, hắn lại tình nguyện nàng giống như trước đây, chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng mà đối với hắn, bởi vì lời nói khi tức giận mới không tính là thật tình.
Ngực hắn sinh đau, cau mày nhìn Thành Ngọc, hồi lâu, rất chậm hỏi nàng: "Nàng cảm thấy, nàng so với ta còn hiểu rõ lòng ta hơn, phải không?"
Nàng cười cười: "Bởi vì người trong cuộc chưa rõ, người ngoài ngõ đã thông, trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo."
Ý cười bình tĩnh kia giống như lưỡi đao sắc bén, cứa qua tim hắn khiến hắn vô cùng đau đớn. Hắn không phản bác, chỉ nói: "Vậy sao?"
Thành Ngọc gật đầu. Suy nghĩ một lát, lại mở miệng: "Ta thừa nhận lần trước khi nhìn thấy ngài, còn mang lòng oán hận, cho nên nhiều lời nói không lý trí. Nhưng hiện giờ, ta thật sự đã buông bỏ được. Ta không phải người Liên tam ca ca yêu, chúng ta ở chung một chỗ, bất quá chỉ có mấy tháng, trong con đường sinh mệnh dài dằng dẵng của ngài, bất quá chỉ là nháy mắt, trong lúc đó ta và ngài.. thực sự không cần câu nệ." Nàng thản nhiên nở nụ cười, "Cho dù chúng ta có thích nhau, cũng không phải tình cảm sâu đậm, ngài hãy quên ta đi." Lại bổ sung một câu, "Ngài rất nhanh sẽ quên ta thôi, việc đó không khó khăn đâu."
"Nàng thì sao?" Hắn hỏi nàng.
"Cái gì?"
Câu hỏi của hắn hôm nay đặc biệt nhiều, như là thật sự muốn cùng nàng lãnh giáo: "Nàng cho rằng tình cảm của chúng ta rất cạn, hơn nữa, nàng cảm thấy nàng rất nhanh sẽ quên ta, phải không?"
"Ta.." Thành Ngọc đình trệ chốc lát, cuối cùng, nàng không phủ nhận lời nói của hắn, đổi nhanh đề tài, nhìn nhà trúc phía xa, cúi đầu nói, "Quý thế tử rất nhanh sẽ mang ta về, sau khi hắn mang ta về, Liên tam ca ca liền quay về triều đình phục mệnh, chúng ta nên đường ai nấy đi, đây mới là biện pháp tốt nhất."
Hai người rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng nước suối chảy róc rách.
Nàng chỉnh lại tóc, cùng hắn xác nhận: "Ngài sẽ đáp ứng ta đúng không?"
Hắn nhìn nàng hồi lâu: "Được, ta đáp ứng nàng."
Có được câu trả lời của hắn, nàng gật đàu: "Ta đây.."
Nàng đang muốn nói ta về trước đây, chấm dứt cuộc nói chuyện dài dòng, tổn hao tinh lực, lại khiến người khác thương cảm này, lại bị hắn đánh gãy. "Khoan đã", hắn nói.
Nàng dừng lại, có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn nhẹ nhàng khoát tay, một trận gió thổi qua, hoa lê bên bờ bay đầy trời, khung cảnh như mưa hoa, gió xuân như hiểu ý người, mang theo cánh hoa dừng ở lòng bàn tay hắn.
Bàn tay như bạch ngọc lật một cái, cánh hoa không thấy đâu, chỉ còn lại một kẹp tóc bạch ngọc nơi lòng bàn tay.
Hắn tiến lại gần, gần hơn, tư thế như dán sát vào người nàng, tay trái đặt lên vai nàng, tay phải đem kẹp tóc kia cài vào tóc nàng. Giọng nói hắn trầm thấp lành lạnh vang lên bên tai nàng: "Kẹp tóc nàng bỏ lại."
Lòng nàng khẽ động, thiên hạ này, nói về người phong lưu, quả thực không ai hơn hắn, chỉ một động tác đơn giản, có thể khiến người ta rung động như vậy. Nàng nghĩ mấy lời vừa rồi của nàng đều là nói dối, hắn rất nhanh sẽ quên nàng, nhưng nàng thì không thể. Nàng đến chết cũng không quên được hắn, chỉ là bọn họ lúc đó, thực sự vô duyên, cũng vô phận.
Tay hắn dừng trên tóc mai nàng một chớp mắt, sau đó dọc theo trán, đi tới đuôi mắt nàng.
Hắn như muốn vì nàng lau đi nước mắt lần cuối, nhưng lần này nàng biểu hiện rất tốt, cho dù là lần cuối nói lời từ biệt, cũng không rơi lệ, chỉ là đuôi mắt có phiếm hồng. Tay hắn lướt qua đuôi mắt phiếm hồng kia, hơi ngừng lại. Sau đó hắn lui về phía sau từng bước, nhẹ giọng nói: "Ta đi đây."
Nàng kìm nén nỗi khổ tâm trong lòng, sắc mặt như thường gật đầu: "Được."
Thành Ngọc nhìn bóng dáng Liên Tống rời đi, nghĩ tới sau lần từ biệt này, thật sự cả đời cũng sẽ không gặp lại.
Nhưng kết cục như vậy là tốt nhất, an bài như vậy đối với ai cũng tốt.
Nàng nhắm mắt lại, quay người, không hề do dự đi tới nhà trúc phía trước.