Chương 19: Dấu
Ta chầm chậm khép lại miệng, chỉnh lại quần áo ngồi xuống bản tiên tuy rằng phản đối bạo lực gia đình, tuy người thực hiện bạo lực gia đình lại là người anh em cùng lớn lên với ta, bất kể thế nào, người bị bạo lực này thật sự là không được lòng ta.
Mấy vạn năm trước ta không phải là chưa từng đánh nhau với Khánh Khương, chỉ là mỗi lần hắn chỉ cầm lấy bím tóc của ta, ta liền duỗi tay túm láy lỗ tay hắn, chọc lỗ mũi hắn. Cho nên trước khi Khánh Khương được mười năm nghìn tuổi, hắn luôn rất nghe lời ta, chỉ là bình thường Dao Quang cũng là một người thông minh xinh xắn, không hiểu sao hôm nay lại biến thành một con ngỗng ngốc nghếch, cuối cùng chỉ vào Khánh Khương không nói một lời rồi chạy đi.
Sau đó cha ta nghe nói về việc này, lần đầu tiên dùng thái độ của trưởng bối chỉ trích Khánh Khương:
- Khánh Khương, việc này là ngươi không đúng, đang nói chuyện hẳn hoi ngươi động thủ làm gì. Chỗ của ta có một giỏ bắp cải hôm trước Ngô Lai tặng, ngươi mang đi xin lỗi cha mẹ Dao Quang đi, dù sao cũng là người nhà, dễ nói thôi.
Khánh Khương rót rượu vào bụng xong rồi bỏ đi, không nhận giỏ bắp cái đó, một tháng tiếp sau đó ta cũng không nhìn thấy hắn, nghe nói bị cha mẹ hắn nhốt trong phòng tư bích rồi. Nhưng mọi người đều biết, Cha mẹ Khánh Khương trước giờ coi hắn như tâm can bảo bối, nhốt hắn cũng chỉ là làm để cho thông gia tương lai nhìn thấy mà thôi.
Mấy ngày nay người xung quanh nhìn ta có chút không giống thường ngày, còn xem ta như người mù mà chỉ chỏ. Trong lòng ta kiểm điểm lại một lượt những việc từ nhỏ đến lớn đã làm trong thời gian gần đây, ngoài việc bị Khánh Khương liên lụy nên Dao Quang càng không muốn nhìn thấy ta ra, dường như không có gì khác thường.
Được thôi, nếu nói việc duy nhất khác thường, thì là ta đã lâu rồi chưa nhìn thấy Mặc Uyên.
Ta đi dọc theo con đường mà hắn từng đi, có một loại tâm trạng kỳ diệu, nghĩ thêm một chút cũng chua sót tới mức rơi lệ. Tiểu Chúc Long bảo đó là ý niệm, nhưng mà vì là ta, nàng ta chỉ có thể nói rằng, cái này gọi là ý xuân.
Tiểu Chúc Long sẽ nói như vậy, thực sự là vì tâm ý của ta tương đối chậm chạp, những suy nghĩ như nhìn hoa rơi lệ, hận chim lo lắng thật sự là không thể làm được.
Lúc sư phụ của ta cầm một cây kéo vàng sáng lấp lánh xông đến ta giật cả mình, phản ứng đầu tiên là giấu đôi tay ngọc nhìn thì đẹp mà không có tác dụng gì vào trong tay áo. Tuy nói mệnh lệnh của sư phụ không thể làm trái, ta cũng không thể vì bản thân lười biếng mà mất đi đôi tay đẹp này được đúng không nào?
Sau đó ta nghe thấy tiếng âm thanh giòn tan, dây đàn toàn bộ đứt.
- Hôm nay ta không chặt tay con không có nghĩa là ngày mai không chặt. Con nếu không thể nghiêm túc, thì thứ mất đi không chỉ là đôi tay đâu.
Đôi mắt thường ngày như tyết đọng ngàn năm của người cũng có chút tức giận. Ta nhanh chóng che kín cổ mình lại, không chỉ đôi tay vậy thì là cái mạng nhỏ của ta rồi. Vì học đàn mà đánh mất mạng nhỏ thì thật sự là mất nhiều hơn được.
Ta lắc đầu than thở:
- Dạo gần đây sao ai cũng dễ tức giận như vậy, chẳng lẽ là vì mùa xuân ở dưới phàm trần đã đến, theo như lời nói của Mặc Uyên thì trong lòng cũng có chút nhộn nhạo rồi.
Cha ta nhìn thấy ta ôm xác đàn đứt dây về thế mà không ném ra ngoài tường của phủ ma quân. Người cầm lấy mảnh gỗ đàn hương thần mộc được điêu khác tinh xảo trong tay ta, đôi tay to của người lướt qua đôi mắt ngạc nhiên của ta, ngay cả trong đôi mắt cũng tràn ra 1 thứ gọi là đau lòng, khiến ta đột nhiên nghi ngờ người là do Ngô Lai biến thành.
Sau đó nghe nói tiểu cô nương mị tộc đó không sống nổi. Những quỷ tộc rơi vào tay Ly Lạc, có người nào có thể sống sót cơ chứ.
Nói đến sinh ly tử biệt, ta tuy không muốn nhìn thấy, nhưng chỉ cần không phải là người có quan hệ thân thiết với ta ta cũng sẽ không có nhiều thành kiến. Nhưng đối với tiểu cô nương này, ta vẫn cảm thấy có chút chạnh lòng.
Phương thức hóa giả mị rất là tàn nhẫn, quá trình trừ đi mị lực là nỗi đau đứt gân gãy xương, nhưng có lẽ vì hơn một nghìn năm không gặp phải chuyện lạ rồi, nên thần quỷ dường như có chút hưng phấn.
Ngày hôm đó cha ta khóa cửa trong không cho ta đi ra ngoài, thật ra ta cũng không định đi ra ngoài, tuy ta bình thường tham gia vào một số chuyện náo nhiệt, nhưng đối với chuyện của mị tộc lại không có chút hứng thú nào, bên cạnh đó những người xem tự mình cũng không thể giải thích vì sao bản thân thấy phấn khích khiến ta thấy rất buồn nôn.
Mặc Uyên từng dẫn ta đi xem pháp trường dưới dân gian, những phương pháp đó đương nhiên còn kém hơn cả của quỷ thần. Lúc đó ta lập tức quay người bỏ đi.
Hắn đi theo sau lưng ta ung dung nói: Có những thứ, muội không nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại, những chuyện như này diễn ra hằng ngày.
Ta lúc đó nghĩ nó có tồn tại hay không thì liên quan gì đến ta, chỉ cần có Mặc Uyên, ta cần gì quan tâm đến cái gì gọi là trời tan đất vỡ, cổ hải vô ngạn.
Giữa trưa, ta nghe thấy tiếng cười nói ồn ào ngoài sân, trong lòng thấy lạnh lẽo, nói về cái chết của một đứa trẻ mị tộc đối với bọn họ thế mà vui vẻ đến vậy. Ta cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, ôm đàn đừng lên đi ra bên ngoài.
Tiểu chúc long kéo ta vào nhà:
- Đánh cờ đánh cờ, lần này nếu ngươi có thể đánh thắng ta, ta giặt quần áo cho ngươi ba năm!
Ta mơ hồ nghe thấy những quỷ tộc ngoài cửa nói cười hình như nhắc đến tên ta.
Mấy vạn năm trước ta không phải là chưa từng đánh nhau với Khánh Khương, chỉ là mỗi lần hắn chỉ cầm lấy bím tóc của ta, ta liền duỗi tay túm láy lỗ tay hắn, chọc lỗ mũi hắn. Cho nên trước khi Khánh Khương được mười năm nghìn tuổi, hắn luôn rất nghe lời ta, chỉ là bình thường Dao Quang cũng là một người thông minh xinh xắn, không hiểu sao hôm nay lại biến thành một con ngỗng ngốc nghếch, cuối cùng chỉ vào Khánh Khương không nói một lời rồi chạy đi.
Sau đó cha ta nghe nói về việc này, lần đầu tiên dùng thái độ của trưởng bối chỉ trích Khánh Khương:
- Khánh Khương, việc này là ngươi không đúng, đang nói chuyện hẳn hoi ngươi động thủ làm gì. Chỗ của ta có một giỏ bắp cải hôm trước Ngô Lai tặng, ngươi mang đi xin lỗi cha mẹ Dao Quang đi, dù sao cũng là người nhà, dễ nói thôi.
Khánh Khương rót rượu vào bụng xong rồi bỏ đi, không nhận giỏ bắp cái đó, một tháng tiếp sau đó ta cũng không nhìn thấy hắn, nghe nói bị cha mẹ hắn nhốt trong phòng tư bích rồi. Nhưng mọi người đều biết, Cha mẹ Khánh Khương trước giờ coi hắn như tâm can bảo bối, nhốt hắn cũng chỉ là làm để cho thông gia tương lai nhìn thấy mà thôi.
Mấy ngày nay người xung quanh nhìn ta có chút không giống thường ngày, còn xem ta như người mù mà chỉ chỏ. Trong lòng ta kiểm điểm lại một lượt những việc từ nhỏ đến lớn đã làm trong thời gian gần đây, ngoài việc bị Khánh Khương liên lụy nên Dao Quang càng không muốn nhìn thấy ta ra, dường như không có gì khác thường.
Được thôi, nếu nói việc duy nhất khác thường, thì là ta đã lâu rồi chưa nhìn thấy Mặc Uyên.
Ta đi dọc theo con đường mà hắn từng đi, có một loại tâm trạng kỳ diệu, nghĩ thêm một chút cũng chua sót tới mức rơi lệ. Tiểu Chúc Long bảo đó là ý niệm, nhưng mà vì là ta, nàng ta chỉ có thể nói rằng, cái này gọi là ý xuân.
Tiểu Chúc Long sẽ nói như vậy, thực sự là vì tâm ý của ta tương đối chậm chạp, những suy nghĩ như nhìn hoa rơi lệ, hận chim lo lắng thật sự là không thể làm được.
Lúc sư phụ của ta cầm một cây kéo vàng sáng lấp lánh xông đến ta giật cả mình, phản ứng đầu tiên là giấu đôi tay ngọc nhìn thì đẹp mà không có tác dụng gì vào trong tay áo. Tuy nói mệnh lệnh của sư phụ không thể làm trái, ta cũng không thể vì bản thân lười biếng mà mất đi đôi tay đẹp này được đúng không nào?
Sau đó ta nghe thấy tiếng âm thanh giòn tan, dây đàn toàn bộ đứt.
- Hôm nay ta không chặt tay con không có nghĩa là ngày mai không chặt. Con nếu không thể nghiêm túc, thì thứ mất đi không chỉ là đôi tay đâu.
Đôi mắt thường ngày như tyết đọng ngàn năm của người cũng có chút tức giận. Ta nhanh chóng che kín cổ mình lại, không chỉ đôi tay vậy thì là cái mạng nhỏ của ta rồi. Vì học đàn mà đánh mất mạng nhỏ thì thật sự là mất nhiều hơn được.
Ta lắc đầu than thở:
- Dạo gần đây sao ai cũng dễ tức giận như vậy, chẳng lẽ là vì mùa xuân ở dưới phàm trần đã đến, theo như lời nói của Mặc Uyên thì trong lòng cũng có chút nhộn nhạo rồi.
Cha ta nhìn thấy ta ôm xác đàn đứt dây về thế mà không ném ra ngoài tường của phủ ma quân. Người cầm lấy mảnh gỗ đàn hương thần mộc được điêu khác tinh xảo trong tay ta, đôi tay to của người lướt qua đôi mắt ngạc nhiên của ta, ngay cả trong đôi mắt cũng tràn ra 1 thứ gọi là đau lòng, khiến ta đột nhiên nghi ngờ người là do Ngô Lai biến thành.
Sau đó nghe nói tiểu cô nương mị tộc đó không sống nổi. Những quỷ tộc rơi vào tay Ly Lạc, có người nào có thể sống sót cơ chứ.
Nói đến sinh ly tử biệt, ta tuy không muốn nhìn thấy, nhưng chỉ cần không phải là người có quan hệ thân thiết với ta ta cũng sẽ không có nhiều thành kiến. Nhưng đối với tiểu cô nương này, ta vẫn cảm thấy có chút chạnh lòng.
Phương thức hóa giả mị rất là tàn nhẫn, quá trình trừ đi mị lực là nỗi đau đứt gân gãy xương, nhưng có lẽ vì hơn một nghìn năm không gặp phải chuyện lạ rồi, nên thần quỷ dường như có chút hưng phấn.
Ngày hôm đó cha ta khóa cửa trong không cho ta đi ra ngoài, thật ra ta cũng không định đi ra ngoài, tuy ta bình thường tham gia vào một số chuyện náo nhiệt, nhưng đối với chuyện của mị tộc lại không có chút hứng thú nào, bên cạnh đó những người xem tự mình cũng không thể giải thích vì sao bản thân thấy phấn khích khiến ta thấy rất buồn nôn.
Mặc Uyên từng dẫn ta đi xem pháp trường dưới dân gian, những phương pháp đó đương nhiên còn kém hơn cả của quỷ thần. Lúc đó ta lập tức quay người bỏ đi.
Hắn đi theo sau lưng ta ung dung nói: Có những thứ, muội không nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại, những chuyện như này diễn ra hằng ngày.
Ta lúc đó nghĩ nó có tồn tại hay không thì liên quan gì đến ta, chỉ cần có Mặc Uyên, ta cần gì quan tâm đến cái gì gọi là trời tan đất vỡ, cổ hải vô ngạn.
Giữa trưa, ta nghe thấy tiếng cười nói ồn ào ngoài sân, trong lòng thấy lạnh lẽo, nói về cái chết của một đứa trẻ mị tộc đối với bọn họ thế mà vui vẻ đến vậy. Ta cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, ôm đàn đừng lên đi ra bên ngoài.
Tiểu chúc long kéo ta vào nhà:
- Đánh cờ đánh cờ, lần này nếu ngươi có thể đánh thắng ta, ta giặt quần áo cho ngươi ba năm!
Ta mơ hồ nghe thấy những quỷ tộc ngoài cửa nói cười hình như nhắc đến tên ta.