Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Hôm nay không có chương mới mà chỉ có ý kiến tham khảo của bạn Helen thôi nhé các tình yêu

Bồ đề kiếp đã sắp đi đến hồi kết rồi mà mình vẫn chưa quyết định được sẽ làm truyện gì tiếp theo, mình đang thích những truyện liên quan đến thể loại nấu ăn, thực thần còn các bạn thì sao?
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 48: Mộng bồ đề 1

[HIDE-THANKS]
Xây giấc mộng nơi chốn đất thiêng bồ đề có lẽ là việc làm tùy tính duy nhất mà Mặc Uyên từng làm.

Ta là A Lộc, là người con duy nhất của quốc vương Châu Xa quốc, ta từng tuyển chín lần phò mã, người người số mệnh đa đoan, không chết thì tàn. Ta không nhắc đến người thứ mười, bởi vì người thứ mười quả thật có chút khiến cho ta mất mặt.

Hắn tên là Mặc Hà, lớn lên anh tuấn tiêu sái phong lưu khoáng đạt, nhưng lại thích tỳ nữ tên là Chi Chi của ta, rủ nhau bỏ trốn ở trong ngày đai hôn của ta.

Đêm đó, ta điên cuồng chạy mười cây số ngay trong đêm, đi đuổi theo vị hôn phu của ta

Cách sông Cực Đệ, hắn ôm Chi chi đang sợ hãi run rẩy trong lòng đối đầu với ta

Ta đánh văng chuỗi hạt châu ở trên tay về phía cổ của Chi Chi, rồi rơi xuống tay người đối diện. Ta còn đang cảm thấy kỳ quái sao người này lại xuất hiện ở đây, người đó đã nói trước: Cô giết người trong lòng của ta, phải đền cho ta.

Ta nghĩ Chi Chi đó quả nhiên thần thông, không những dưới mắt ta dan díu với vị hôn phu của ta, lại không biết từ lúc nào trở thành người trong lòng của tên Đậu Tư Thừa này.

Nhưng mà những điều này cũng chả có liên quan gì với ta, cho nên ta cười nói: Đậu thừa tướng nếu biết con trai của mình ngưỡng mộ tỳ nữ của ta, nhất định sẽ phát điên mất. Nhưng mà trong cung của ta có không ít tỳ nữ nhan sắc hơn hẳn Chi Chi, chỉ cần Đậu thừa tướng không phản đối, ngày mai ta sẽ chọn vài người xinh đẹp tặng cho ngươi làm thông phòng.

Ta lại quay đầu nhìn Mặc Hà đang run rẩy nói: Nghe nói phụ thân của ngươi sau khi nghe tin ngươi được làm phò mã đã rất vui vẻ, đốt hương trong nhà mười tám ngày, vốn dĩ việc hôn nhân đều phải để ý đến người tình ta nguyện, nếu như ngươi không muốn, sớm ngày nói với ta là được, nhưng mà ngày đại hôn lại cho ta xem vở kịch đau khổ vì tình, ta sẽ không chấp nhận.

Ta nghe tiếng sóng gầm trên sông, Mặc Hà run rẩy quỳ xuống, hắn nói: Đây hoàn toàn đều là lỗi của ta, nếu..

Ta bực mình liếc hắn nói: Muốn giết muốn phạt toàn bộ do ngươi một người gánh vác? Hả? Ngươi gánh vác nổi không?

Ta quay người đi hai bước, nghe thấy một tiếng vang lớn đằng sau, ta không chần chờ chút nào, chúng ta vốn không nợ nhau, cha của hắn vì có thể có quan hệ với quyền quý mà lựa chọn mối nhân duyên này, đạt được vàng bạc vô số, ngược lại hắn ta lại muốn có được người trong lòng. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.

Trên đường trở về cung ta có chút cô độc, nên cứ mặc kệ cho bước chân thong thả đằng sau đi theo.

Khi sắp về đến tẩm cung của ta, trong lòng ta có chút lạnh lẽo, thời gian còn lại của ta quá ít, bắt ta đi đâu tìm người người phò mã thứ mười một đây.

Ta quay đầu nhìn Đậu Tư Thừa nói: Được, ta bù cho ngươi.

Đối với việc hôn nhân này, ta thực sự đã không còn cảm giác tươi mới nữa, ba lần đầu ta bố trí rất xa hoa lãng phí, làm rất nổi bật, nhưng mà bây giờ đã là lần thứ mười một, phò mã lại còn là Đậu Tư Thừa, ta liền có chút qua loa đại khái.

Nhưng mà Đậu Tư Thừa ngược lại dường như đã quên mất thân phận ở rể của bản thân mình, tận sức tận lực, không quản chuyện lớn hay nhỏ đều tự mình sắp xếp cho hôn lễ của chúng ta.

Ngày thứ ba mươi ba, Đậu Tư Thừa đã ở phòng ngoài tẩm điện của ta ba mươi ba ngày

Ta cầm theo sổ sách hướng về phía Đậu Tư Thừa hô to: Đậu Tư Thừa! Sáu mươi nghìn lượng bạc trên sổ sách của ta đi đâu rồi?

Trong tay Đậu Tư Thừa đang cầm một cây bút vẽ, ngẩng đầu nghiêm túc trả lời ta: A Lộc điện hạ đúng là không quản gia không biết dầu gạo đắt, thảm trải sàn, ngọc khí, nồi liêu xoong chảo, lại thêm đồ trang trí bằng vàng ngọc, cái nào không cần tiền chứ?

Hắn nói quá thành thật, khiến cho ta có cảm giác hắn mới là người đứng đầu trong gia đình.

Ta cởi vòng ngọc trên tay, hướng về phía đầu hắn đánh xuống, tất nhiên là đánh không trúng, ta liền tiện tay vuốt ve cổ tay áo của mình, để cho đỡ ngại ngùng, mới hướng về phía hắn tức giận nói: Quốc khố của cô nãi nãi ta còn thiếu mất một trăm bốn mươi vạn lạng bạc kìa, ngươi còn ở đây mà lừa ta.

Đậu Tư Thừa khéo léo nhận lấy vòng ngọc, để trong tay xem xét hồi lâu rồi nhẹ nhàng cẩn thận đặt vào trong hà bao của bản thân, cúi đầu thổi nhẹ bức tranh hoa mẫu đơn vô cũng tinh tế mà hắn vừa vẽ, nói: Việc quốc khố thiếu thì là vấn đề chung của mọi người, nhưng bản thân thì không thể chịu thiệt thòi được.

Ta ác ý trừng hắn, nói: Nhưng mà hôm qua ta thấy ngươi sửa chỗ thiếu hụt trên sổ sách vô cùng tốt, trừ ta ra không ai có thể phát hiện ra, còn có a, ta thấy số tiền thiếu trên số sách là một trăm tám mươi lượng, còn đối với khoảng tiền sau mươi vạn lượng mà người nói, uh, ta cảm thấy chúng ta phải kiểm tra lại cho thật kỹ.

Ta nhìn con ngươi của hắn chuyển động, nuốt ngụm nước bọt, nghĩ rằng nếu đêm nay giết người diệt khẩu, có còn kịp tìm người phò mã thứ mười hai không nhỉ.

Hắn tiếp tục cúi đầu cầm bút vẽ, trong giọng nói mang theo ý cười: Thứ nhất, người giết không được ta, thứ hai, cả Đan Xa quốc ta là người cuối cùng dám trở thành phò mã của người.

Ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy hắn nói cũng có lý, cho nên tâm sự nặng nề đặt sổ sách xuống rồi đi ngủ, ta nghĩ đợi ta có con cái có thể kế thừa hoàng vị rồi, việc đầu tiên cần làm là giết chết tên tiểu tử này.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 49: Mộng bồ đề 2

[HIDE-THANKS]
Ta bỗng nhiên nghĩ đến ngày mai cần phải đến chỗ cha ta lượn lờ, miễn cho người cả ngày hỏi đạo với bồ đề mà quên mất đứa con gái duy nhất là ta.

Ta vén rèm sang một bên, đối với Đậu Tư Thừa nãy giờ vẫn ngồi cẩn thận vẽ tranh ở chỗ cũ nói: Ngày mai đi gặp cha ta, tiện thể gặp cha ngươi.

Trên thực tế, chỉ cẩn chỗ nào có mặt cha ta chắc chắn sẽ có mặt cha hắn.

Hắn gật đầu, nói: Biết rồi, ngày mai ta phải nói chuyện với cha ta, con sư tử đá ở cửa không đủ uy vũ, đến ngày đón dâu nếu bị mất mặt thì không tốt lắm

Ta không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn: Ngươi hình như nhầm lẫn ở đâu rồi, là ta cưới ngươi!

Hắn một mặt vô dạng nói: Ta chỉ tưởng đằng hoàng gả đi cũng sai à.

Ta từ dưới gối lấy ra một con dao, lướt một hai cái trên tường nói: Ở chỗ của A Lộc điện hạ ta làm gì có phân biệt đúng sai?

Hắn mỉm cười nhìn ta, nâng bức họa trong tay lên, hỏi: Người xem hoa này nếu thêu trên khăn trùm đầu có được không?

Ta hít sâu một hơi kéo lại tấm rèm, nói: Bản điện hạ rất vừa lòng

Lại nghe thấy hắn tự nói một mình: Ta cảm thấy hoa cúc càng phù hợp với hình tượng của người.

Ta lai một lần nữa kéo rèm, thò đầu ra, như cười như không âm trầm nhìn hắn, nói: Hay là phu quân ngủ lại nơi này?

Hắn lại phong độ phiên phiên bước ra khỏi cửa.

Ta nghe thấy cửa vang lên một tiếng đóng lại, mới quét mắt nhìn bông hoa trên mặt đất, trong lòng cười lạnh: Mỗi người đặt được thứ mình mong muốn là được rồi, hà tất phải phí sức như thế.

Cha ta là một tên hôn quân, cha hắn là gian thần, cha ta có bốn người con gái nhưng chỉ có ta sống sót. Ta kẹp trong đám người này mà sống sót đã là kỳ tích, hoặc là, ta sống sót, là một viên cờ tốt trong ván cờ mà cha hắn được chơi.

Dưới sự khuyên bảo của thừa tướng phụ vương của ta yêu cầu ta chiêu phò mã vì tế, đợi có con trai lại tiếp tục kế thừa hoàng vị. Nhưng mà người lại dùng hết mọi thủ đoạn hại chết chín người phò mã của ta, cho đến người thứ mười nhảy sông tự vẫn, cuối cùng cũng đến lượt Đậu Tư Thừa.

Cha của hắn cực lực tác hợp nhân duyên của chúng ta, chẳng qua chỉ là muốn cho tôn tử của mình danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Năm ta bốn tuổi, ta lần đầu tiên gặp được Tư Thừa, hắn là tiểu công tử đáng yêu đứng dưới tán cây hoa đào, đôi tròng mắt đen bóng, phát quan chỉnh tề búi lên, mặc cẩm bào màu tím hướng về phía ta cười hữu hảo.

Ngày đó, mẫu phi của ta lần đầu tiên quát mắng ta, người chỉ vào Đậu Tư Thừa nói: A Lộc, con phải nhớ kỹ, nó là kiếp nạn của cuộc đời này của con, kiếp nạn cả một đời.

Ngày đó ta dậy rất sớm, thu thập thỏa đáng bản thân, lễ thái trăm lần.

Cha của Đậu Tư Thừa quả nhiên hỏi cha ta về việc của sáu mươi vạn lượng bạc, còn nói lúc này chính là lúc tốt nhất để xây dựng cung điện.

Ta vội vàng nói: Nhưng cũng phải dành ra vài chục vạn lượng để phòng chống thiên tai bão lụt, dù sao lê dân bách tính.

Phụ vương của ta quả nhiên nhăn mày nhăn mặt nói: Toàn những chuyện mơ hồ chưa sảy ra con nhắc tới để làm gì?

Thừa tướng cũng nói theo: A Lộc điện hạ sợ là nghĩ nhiều rồi, hiện nay hoàng thượng anh minh, mưa gió thuận hòa, lấy đâu ra thiên tai bão lụt? Hắn ta liếc nhìn ta, ánh mắt đó khiến cho ta phát lạnh.

Ta cảm thấy rất buồn cười: Ông trời nếu thật sự có mắt, người giống như phụ vương của ta ra cửa chắc sẽ bị sét đánh chết mất. Nhưng ngoài miệng lại nói những lời tâng bốc: Tiền sửa chữa hoa viên con đã chuẩn bị xong rồi, tiền phòng thiên tai để ở đó cũng chỉ vì để an tâm thôi, khi nào phụ vương người chỉ cần nói một tiếng thôi con sẽ tiến hành ngay.

Cô ngược lại thật tốt, tiền bị hao hụt còn chưa giải quyết xong, tự mình còn phải xuất thêm mười mấy vạn lượng. Đậu Tư Thành nói một cách lố bịch.

Ta liếc trắng hắn nói: Việc liên quan đến sáu mươi vạn lượng này là ngươi mật báo phải không?

Hắn bình tĩnh nhìn ta nói: Nếu ta nói không phải cô có tin không?

Ta lắc đầu: Không tin.

Cho nên hắn gật đầu, không nói thêm gì nữa, yên lặng hiếm thấy.

Ta áp sát lại bên cạnh hắn, nói: Ngươi cho ta mượn bảy mươi vạn lượng bạc, lãi ba phần trăm, thế nào? Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.

Ta nói: Ngươi đừng có mà nói bản thân không có tiền, ai mà không biết ông chủ đứng sau của tất cả tiền trang trong Đan Xa quốc này đều là của ngươi chứ?

Hắn lắc đầu: Ngươi dùng bảy mươi vạn muốn che trời qua biển, lại bù ba mươi vạn tiền hụt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì chứ?

Bảy vạn lượng bạc dùng trong ba tháng, đủ rồi. Ta nói

Thần sắc của hắn thay đổi có chút khó coi, lại chớp mắt đổi thành khuôn mặt tươi cười: Ta cho cô mượn ba mươi vạn lượng, mượn một năm, được không?

Ta cười nói: Được thì được, nhưng mà nhiều nhất lãi bốn chấm năm.

Hắn cười gật đầu, thành giao.

Ta nghĩ, trong Đan Xa quốc sẽ không còn người đàn ông thứ hai nào muốn lấy ta như thế, chỉ là, không hề liên quan đến tình yêu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 50: Mộng bồ đề 3

[HIDE-THANKS]
Trước hôm đại hôn một ngày, ta dường như cảm thấy có chút buồn rầu, vén rèm lên nhìn Đậu Tư Thừa đang nghiêm túc thử quần áo tân lang, bộ hỉ phục này ta không biết hắn đã thay đổi bao nhiêu lần, một trăm chín mươi chín thợ may trong cung chắc chắng ghét tới mức ngày ngày đêm đêm trốn ở trong chăn nguyền rủa hắn, nhưng mà bộ hỉ phục đó mặc trên người hắn, thật sự là rất đẹp, mỗi một hoa văn, mỗi một đường kim mũi chỉ, mỗi một nếp gấp, đều không gì có thể sánh bằng. Vì thể, ta lại lặng lẽ thở dài.

Hắn từ trước đến nay đối với những lời nhận xét của ta không quá để ý nhưng lần này hắn có chút không bình thường, hắn ngẩng đầu nhìn ta nói: Chẳng lẽ cô đang cảm thán tại sao ta không phải là Mặc Hà?

Ta nhìn khuôn mặt hiếm khi nghiêm túc của hắn, nói: Mặc Hà nếu mặc bộ hỉ phục này..

Hắn không kiên nhẫn cắt lời ta: Không đẹp như ta

Ta nói: Mặc Hà cao lớn uy vũ hơn ngươi!

Hắn nói: Cô là nói lúc ta đang ngồi sao?

Ta lại nói: Hắn nhìn đẹp trai hơn chút!

Đậu Tư Thừa không khinh bỉ nhưng lại cố ý bày ra sự mạnh mẽ ở các cơ bắp, nói: Cô nói tên đàn bà như hắn anh tuấn sao?

Nói xong đưa ngón tay ra làm động tác mô tả cánh hoa lan, cả mặt chán ghét.

Ta chỉ đành nói: Ít nhất hắn cũng có cốt khí hơn ngươi

Hắn nhếch mi nói: Cô nói là cố dũng khí đào hôn hay là có dũng khí nhảy sông?

Ta trả lời: Vậy thì đã sao, ngươi không phải là đã không có dũng khí đào hơn lại không có dũng khí nhảy sông à?

Hắn cười cười, ngắm nhìn bộ quần áo trên người nói: Cũng phải.

Trong lúc ta đang nghĩ rằng bản thân cuối cùng cũng có lần cãi nhau thắng hắn thì lại nghe thấy hắn lẩm bẩm: Đại khái toàn bộ sự dũng cảm của ta đều dùng để cưới cô rồi.

Trong lòng ta bỗng nhiên nhói đau, nghi ngờ bản thân từ khi nào trở lên mềm yếu như vậy, lại nghe thấy hắn nói: Dù sao trở thành phò mã thứ mười một của đương triều A Lộc điện hạ, bước một chân vào cửa phủ phò mã thì cũng giống như đã đặt một chân vào điện diêm vương rồi, đúng là cần có dũng khí thật

Ta lập tức tức giận: Trừ cô nãi nãi ta, ai có thể ăn ngon uống ngon cung cấp cho ngươi, cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng ngươi, để cho ngươi tiêu tiền như rác làm mấy bộ quần áo gả linh tinh này hả?

Hắn nhìn ta, lạnh nhạt nói: Ba mươi vạn lượng bạc ở trong túi cô còn chưa kịp nóng đâu, cô đã muốn lật mặt?

Ta biết bản thân đuối lý, không phải chỉ là thiếu nợ ba mươi vạn lượng bạc thôi sao. Nhưng mà đuối lý thì đuối lý, không thể thua khí thế được, cho nên ta tức giận gạt hết đống gối đỏ mà hắn để trên tháp của ta xuống đất. Bỗng nhiên ta lại nhìn thấy trên một cái gối có thêu một em bé gái xinh xắn, mắt mày có vài phần giống ta, có sự ngây thơ đáng yêu đặc biệt của trẻ nhỏ, cười sống động như tinh linh.

Ta ngẩn ra rồi lại cười lạnh, ta từ lúc sinh ra thì đã giống như con chuột không thể sống dưới ánh mặt trời, có lúc nào có thể cười linh động như thế.

Lại bỗng nhiên phát hiện một chiếc gối khác trong tay mình vẫn là hình một đứa bé gái, quần áo tóc tai lại đổi thành một kiểu khác, vẫn là dùng tơ vàng thêu vô cùng cẩn thận, hơn nữa, vẫn là dáng vẻ của ta.

Ta không cấm cảm thấy buồn cười, hắn mỗi ngày mỗi đêm bận tới chân không chạm đất, lại để có sai lầm như thế này: Gối thêu long phượng sao lại là hai đứa bé gái, đối với cung đình vốn coi trọng con trai mà nói, đây chắc chắn là một chuyện phạm vào đại kỵ.

Ta nói: Cái gối đầu này sợ là ngươi nhầm lẫn rồi.

Hắn không nhìn, cúi đầu sắp xếp cái gì đó: Ta vẫn là không vừa lòng với sợi tơ màu tím trên váy của đứa bé gái đó, nhưng lại không tìm được màu nào hợp hơn, sợ là không kịp nữa rồi.

Ta nghĩ chắc là hắn hiểu lầm ý của ta, thế nên lại nói: Trên gối long phụng này sao lại thêu hai đứa bé gái.

Nói xong lại cảm thấy không thú vị, quản nó cát tường hay không, qua ngày mai vở kịch này sẽ khép lại rồi, ai còn quan tâm ở trên đài bày biện thế nào chứ?

Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn ta, nói: Không sai đâu, chính là hai đứa bé gái.

Ta càng cảm thấy nghi ngờ, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy hắn nói: Bé gái thật là tốt, lớn lên giống như cô thì càng tốt.

Ta do dự một chút, lố bịch nói: Ngươi chắc hiểu rõ giữa chúng ta không thể có con cái, lùi một bước nói, nếu thật sự có một đứa bé gái, ý định để cho con cháu họ Đậu ngồi vững giang sơn chẳng phải là sẽ không thực hiện được? Giữ lại quân cờ như ta thành vô dụng, cũng bạch gả đi con trai độc nhất là ngươi.

Hắn vẫn nghiêm túc nhìn ta, trong mắt là sự dịu dàng khiến người ta chết chìm, ta không thể không thừa nhận, hắn còn đẹp trai hơn tất cả mười phò mã trước của ta, hắn nói: A Lộc, nếu ta không phải là ta thì tốt biết bao.

Ta không biết nên trả lời thế nào, trong lòng ta một mảnh trống rỗng: Nếu như hắn không là hắn, kết cục sẽ thay đổi như thế nào?

Hắn lại ngồi vào chỗ ánh trăng rọi vào bên cửa sổ, hỉ phục màu đỏ tươi vừa hiền hòa vừa tuyệt sắc, khuôn mặt như ngọc, hắn giống như an ủi nói: A Lộc, cô nhìn những ngôi sao bên ngoài, vô cùng sáng, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời.

Ánh sao bên ngoài đang sáng, ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.

Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, mặt trăng cong cong, những ngôi sao quả nhiên rất sáng, ngôi sao đế vương to lớn treo ở đó, hắn quả nhiên chọn được một ngày tốt thích hợp cho việc cưới gả.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 51: Mộng bồ đề 4

[HIDE-THANKS]
Những kiến thức đầu tiên của ta về các ngôi sao là do cha của Đậu Tư Thừa dạy.

Lúc đó ta bốn tuổi, cha của Đậu Tư Thừa chủ động nói với phụ vương ta là muốn dạy vỡ lòng cho ta.

Thừa tướng học thức uyên bác, phụ vương của ta đương nhiên cảm thấy rất là thích hợp, cho nên đã đồng ý.

Cũng là trong một đêm mà trăng sao sáng như hôm nay, sau khi ta học xong hắn tự mình cầm theo đèn đưa ta ra ngoài, ta đã nhìn thấy ngôi sao sáng nhất đó.

Hắn nói với ta, đó là đế vương tinh

Lúc đó ta vẫn ngơ ngác, vui vẻ nói: Ta sau này muốn làm ngôi sao sáng nhất.

Hắn như có thâm ý cười cười, không nói gì.

Sau đó phụ vương của ta ở trong phòng luyện đan khói tím mịt mờ rất là vô ý hỏi ta: Con muốn làm đế vương tinh?

Ta không biết Thừa tướng đã nói gì với phụ vương của ta, chỉ là từ lúc đó bắt đầu, nhìn thấy sự u ám lạnh lẽo trong mắt phụ vương

Nếu như lúc đó thừa tướng nói với ta, ngôi sao sáng nhất đó chỉ có thể là phụ vương ta, ta chắc chắn sẽ không dám có chút mơ ước nào, đó là phụ vương của ta, tuy đối với ta lạnh lùng, lại là người sinh ta dưỡng ta nhưng cũng chính là người ép ta biến thành bộ dạng ngày hôm nay, không phải là thừa tướng, cũng chẳng phải là ta.

Ta đi chân trần đến bên cạnh cửa sổ, trong lòng thầm nói: Ngày hôm nay, ta chỉ có thể làm đế vương tinh.

Đậu Tư Thành ở đằng sau lưng ta, lạnh nhạt nói: A Lộc điện hạ muốn, chắc chắn sẽ đạt được.

Ta đứng thẳng người không nói gì, cố gắng ép nước mắt quay lại, trong lòng nghĩ: Tự mình đấu tranh với bản thân quen rồi, không quen nghe những lời dịu dàng nữa rồi.

Chín mươi chín cỗ kiệu đi qua đường Trường An, ta ngồi trong cỗ kiệu đầu tiên, dùng đến sáu mươi tư người xếp hàng, tiếng kèn sáo ồn ào, bốn mươi bốn đời quân chủ của Đan Xa quốc cũng chưa từng trải qua trận thế như vậy, ta không tránh khỏi có chút bối rối: Một chút tiền ít ỏi đó của ta nhất định không đủ cho Đậu Tư Thành phân chia thành thế này, vì phối hợp với ta diễn cho xong vở kịch này, hắn đúng là bỏ rất nhiều tâm sức.

Cỗ kiệu đi không nhanh, tay cầm khăn của ta toàn là mồ hôi: Nếu như hắn không phải hắn.. ta lắc lắc đầu, nếu như hắn không phải hắn, ai có thể so sánh được với hắn, ai còn có thể khiến cho ta có chút do dự?

Ma ma đi cùng kiệu của ta dán vào sát cửa kiệu, nhỏ giọng nói: A Lộc điện hạ, quân đội của chúng ta đã đến chân thành rồi, người của chúng ta cũng giả trang thành gã hầu và nha đầu lẫn vào trong hỉ đường, trong hoa đăng cũng đã đổ đầy dầu, đến lúc đó người chỉ cần vẫy vẫy tay..

Ta thông qua cửa kiệu đang vén lên một nửa nhìn về phía Đậu Tư Thành đang quay đầu lại cười, ngồi trên lưng con ngựa cao to, còn uy vũ hơn cả Mặc Hà.

Ta sờ sờ móng tay giả gắn chỉ vàng, dịu dàng hướng về phía ma ma cười cười, nói: Hôm nay thời tiết thật là tốt quá, ngày mai đi.

Ma ma trừng mắt nhìn ta, muốn nói gì đó.

Ta vẫy vẫy tay, bỏ rèm xuống, nói: Nếu như bỏ lỡ ngày thời tiết đẹp như hôm nay ta sợ sau này sẽ hối hận.

Ta biết đó không phải là một quyết định thông minh, khổ tâm kinh doanh mười mấy năm, cuối cùng đã sắp xếp kỹ lưỡng mọi việc, bỏ qua hôm nay sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Nhưng mà ta cũng hiểu được, cơ hội Đậu Tư Thừa nắm lấy tay ta, cùng ta làm lễ phu thê, lập hạ lời thề trăm năm hạnh phúc, nếu như bỏ qua ngày hôm nay, cũng chẳng còn cơ hội lần thứ hai nữa.

Ta ngồi trong kiệu hoa lệ mềm mại, trong lòng chưa từng có an ổn, ta dùng mười tám năm đợi đến ngày hôm nay, so với tưởng tượng của ta không hề giống, nhưng mà vẫn tốt, có lẽ giống với những gì hắn tưởng tượng.

Ta bỗng nhiên cảm nhận thấy kiệu bị va chạm nhẹ, bên ngoài vang lên tiếng hô hào: Phò mã phản rồi!

Ta ngẩn ra, đang định vén rèm lên, lại nghe thấy tiếng Đậu Tư Thành nói: A Lộc, muội đừng động đậy, nghe ta nói, ta từng nói muội sẽ giành được những gì muội muốn, muội đợi ngày này đợi mười tám năm, ta sao lại không thành toàn cho muội chứ?

Ta nghe thấy bên ngoài loạn thành một đống, vó ngựa có hắn đát đát đi theo bên cạnh kiệu của ta, lại không hoảng không loạn, trong lòng ta rất khó chịu, lạnh giọng nói: Đậu Tư Thành, ngươi không phải muốn cưới ta sao? Ngươi đợi ngày này bao nhiêu lâu, không thể cứ bỏ qua như thế. Việc của ta ngày mai lại nói, A Lộc điện hạ ta từ khi nào cần ngươi thành toàn, ngươi mau dừng lại, toàn bộ vẫn chưa tính là muộn.

Đậu Tư Thành là ôn hòa nói ra những lời nói của bản thân mình: A Lộc, đến sông Cực Đệ rồi, lần trước muội đuổi theo Mặc Hà đến nơi này, ta đã nghĩ tiểu tử đó sao xứng làm phò mã của muội, trong lòng lại đố kị đến phát cuồng, hận không thể bóc hỉ phục trên người hắn ra mặc lên người mình, ngày hôm nay ta và muội mặc hỉ phục lại một lần nữa đi qua nơi này, ta rất là vui vẻ. Trước đây ta không tin vào số mệnh, cảm thấy bản thân mình có tiền tài, thân phận lại có tài hoa và một chấp niệm không thể dao động, sao có thể không lấy được muội chứ, nhưng bây giờ ta đã tin có lẽ là do ta kiếp trước đã bỏ lỡ muội, trong lòng hối hận như bị dao cắt lửa nướng, dựa vào sự không cam tâm đuổi theo muội đến kiếp này, lại là âm trắc dương sai mang họ Đậu, ta cuối cùng vẫn là không có cơ hội bái đường thành thân với muội.

Người bên ngoài kiệu không biết từ khi nào đã chuyển thành người của hắn, đi lại không hề hoảng loạn, hắn sớm đã sắp xếp tất cả, hôm nay không chỉ là một buổi hôn lễ, trong lòng ta dần dần tuyệt vọng, ta chán ghét bản thân không có cách nào thay đổi tình hình, ta là A Lộc điện hạ

A Lộc, đợi chút ta sẽ đánh vào cửa Chính Dương, không chỉ là một buổi hôn lễ, muội có thể lấy danh nghĩa cần vương, danh chính ngôn thuận lệnh cho quân đội đánh vào nội điện, qua ngày hôm nay muội có thể nắm vận mệnh của bản thân trong tay, nắm quyền sinh tử, sẽ không còn giống như con kiến mặc người chà đạp, chỉ là cha ta là cha của phản tặc tội đáng nên tru, muội bây giờ phải đáp ứng ta giữa lại cho ông ta một con đường sống, dù sao ông ý nuôi phải một thằng con phản bội như ta đã là rất bất hạnh rồi.

Mắt ta đau đớn, nước mắt thấm ướt hỉ phục hoa lệ, móng tay dài bị bản thân cứng rắn bẻ gãy, ta là A Lộc điện hạ, trước giờ không khóc không gây chuyện, gặp quỷ giết quỷ gặp ma giết ma, khiến cho cả người thấm máu thì cũng phải lấy được tính mạng của đối phương, ngày hôm đó lại khóc vô cùng tủi nhục.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 52: Sự trở lại của Thiếu Quán

[HIDE-THANKS]
Ta cầm quân cờ nhưng mãi vẫn không chịu đặt xuống, tiểu Chúc Long nhịn không nổi gõ bàn thúc giục ta: Muội ngủ mười mấy vạn năm ngủ tới mức ngu người rồi à, sao cứ cầm quân cờ cả tiếng đồng hồ không chịu đặt xuống thế.

Ta không phải là không muốn đặt xuống, chỉ là ta biết chỉ cần ta đặt xuống thì ta sẽ thua, tiểu Chúc Long đương nhiên cũng biết vì sao ta không chịu đặt xuống, nhưng mà tỷ ý cứ thích nhìn thấy bộ dạng thảm hại khi thua của ta.

Tiểu Chúc Long đưa tay muốn lấy quân cờ của ta đặt xuống, bị ta tránh đi, nhưng ta vẫn là tranh thủ thời gian đốt cháy tay áo của tỷ ấy.

Tiểu Chúc Long hốt hoảng dập lửa trên tay áo, ác ý nhìn chằm chằm ta, nhưng cũng không có cách nào.

Mười mấy vạn năm trước, ta liên tục đánh đàn không kể ngày đêm, tâm tâm niệm niệm chỉ muốn lớn mạnh, ngày ngày tháng tháng nghĩ có năng lực bảo vệ mình lại có năng lực giúp đỡ hắn. Đến ngày hôm nay, những điều này đều trở thành những thứ tiện tay có thể làm được, nhưng đã không còn ai cần ta bảo vệ nữa rồi.

Đông Hoa từng nói, cho dù huynh ấy cảm thấy kiến thức của bản thân đã đủ sâu rộng, nhưng cũng chưa từng gặp ai có thể chất như ta, cho dù đã ở trong Bồ đề sơn cảnh ngủ say mười bảy vạn năm, ma hỏa trong cơ thể mới coi như tạm thời ổn định, cho dù là vậy, vào ngày mà ta tỉnh lại, vẫn làm cho đất trời chấn động, chim chóc trốn chạy, ma lực không ổn định chấn vỡ một góc đại điện của huynh ấy, thậm chí, hủy luôn buổi hôn lễ của Mặc Uyên.

Đông Hoa nói, ngày mà ta tỉnh lại, huynh ấy có tới thăm ta, thấy ta thần sắc lạnh lùng, như sông băng viễn cổ, huynh ấy liền hiểu rằng tất cả đã trở thành dĩ vãng.

Ta tương đối tin tưởng những lời nói của Đông Hoa, nếu không phải sau này vô tình nghe được chuyện của huynh ấy và con tiểu hồ ly nào đó, chắc ta vẫn sẽ tiếp tục sùng bái huynh ấy. Đương nhiên, đây đều là việc sau này.

Tiểu Chúc Long dường như đã bỏ cuộc với việc tìm hiểu sao ta bỗng dưng lại tỉnh lại, tỷ ấy nói đôi tai của tỷ ý khó khăn lắm mói được yên tĩnh mười mấy vạn năm nay lại bắt đầu phải chịu ngược đãi. Nhưng lúc mà ta đang rửa bát cho tỷ ấy, tỷ ấy cũng lười biếng ngồi ở dưới gốc cây đào lâu năm trong vườn hài hước nói: Nhưng mà cũng được, đôi tay của ta coi như cũng được hưởng chút lợi lộc.

Ta không hỏi tỷ ấy làm sao sống sót trong trận kiếp số đó, ta không hỏi, tỷ ấy cũng không nói.

Ta nhất quyết kế thừa phong hào của cha ta, tự tôn làm ma quân, tiểu Chúc Long nói cây lớn đón gió, ta nói: Trước đây cha ta sống kiêm tốn đến như vậy chẳng phải cũng không tránh được họa diệt tộc đấy thôi. Tiểu Chúc Long không nói gì nữa.

Cửa của ma quân phủ bị ta và tiểu Chúc Long sơn thành màu đỏ như màu ngói, nhìn đã có cảm giác giàu có, hưng thịnh. Ta đứng bên ngoài cửa lớn nhìn về phía căn phòng trước kia của cha ta, trong lòng nghĩ: Ma tộc, từ nay không cần sống co quắp nữa rồi.

Trên thực tế, danh tiếng ma quân của ta không hề tốt, thần ma đều nói ta chỉ nhìn tiền không nhìn người, lại nói ta vứt bỏ người thân bạn bè lòng dạ ác độc, ta suy nghĩ từng cái một, cảm thấy bọn họ tổng kết quả thật không được đầy đủ. Nhưng mà, ta lại lười không muốn cãi nhau với bọn họ, cứ mặc kệ bọn họ đi. Ta thà dành ra chút sức lực ăn đào, nếu còn rảnh rỗi thì lườm tiểu Chúc Long cũng được.

Nếu đã không thể quay lại trước kia thì ta cũng lười quay đầu nhìn lại.

Đến giữa trưa, ta hồi tưởng lại bàn cờ đánh với tiểu Chúc Long đó, lăn lộn mãi không ngủ được. Cuối cùng đơn giản là trèo dậy đi xem có thể nhân lúc tỷ ấy ngủ mà thay đổi vài bước cờ hay không, cũng để cho tỷ ấy có cơ hội rửa bát giúp ta. Bàn cờ đó ta và Tiểu Chúc Long đã chơi ba ngày rồi, tiền cược là rửa bát một năm.

Ta vừa mới bước ra khỏi cửa, trong lòng không khỏi rùng mình, dưới những cánh đào tung bay, ta dùng sức dụi mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông mặc quần áo nhạt màu tóc buông lơi kia là ai, trong lòng hắn ôm một người con gái nửa sống nửa chết, đứng ở chỗ cửa lớn đóng chặt nhìn ta, ánh mắt không còn ngạo mạn giống như mười bảy vặn năm trước nữa, mà tất cả cảm xúc được giấu nơi đáy mắt, nói không rõ ràng, lại khiến người ta chấn động.

Có lẽ do vừa ngủ dậy nên tâm tư vẫn mơ hồ hoảng loạn, ta vẫn giữ nguyên bộ dáng trừng mắt ngắm hoa nhìn về phía hắn một lúc. Sau đó ta vuốt lại mái tóc rối tung, có ý tốt nhắc nhở: Khụ khụ, vị đại hiệp này hình như là không hiểu quy củ của phủ ma quân rồi, ma quân phủ tuy là nhận không ít lễ vật của ngũ hoa bát môn, nhưng mà cũng không có hứng thú với người chết. Nói xong lại còn nhấn mạnh lại: Đặc biệt là nữ.

Huynh ấy đứng đó không động đậy, mái tóc tung bay quấn lên từng mảnh nhiều màu sắc, đôi mắt sắc bén rất là anh khí, ngữ khí bình thản nói: Lại là muội làm trò quỷ? Đôi mắt nội liễm như thế quả thật khiến người ta mê say.

Quỷ sao? Ta có chút kinh ngạc, chỉ chỉ xuống dưới chân: Thì ra là công tử tìm nhầm chỗ à, đi xuống dưới tầng này, lại đi qua tầng của trần gian thì sẽ đến quỷ phủ, nếu như đại hiệp không biết đường, có thể đến tư luật điện tìm một người tên là Ly Lạc dẫn đường, đấy là tổ cũ à không quê cũ của hắn.

Ta tự nhận đã nói rất rõ ràng rồi, huynh vẫn không hề có ý đinh rời đi, ta nhìn nhìn cửa chính phủ ma quân vẫn đang đóng chặt, không hiểu được mười bảy vạn năm rồi, tính khí của ta và huynh ấy đã thay đổi nhiều như thế, sao huynh ấy vẫn giống như lần đầu gặp mặt như vậy, không thích đi cửa chính. Ta hơi hơi thở dài, quay người muốn đi.

Huynh ấy lại đưa tay ra ngăn lại ống tay áo của ta, mặt ta dán vào mặt huynh ấy, nghe tiếng hít thở trầm ổn của huynh ấy, lại nhìn thấy trong mắt huynh ấy có gì đó không thể nói rõ, muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội. Ta cố gắng kéo ống tay áo mình ra, trong lòng có chút hoảng loạn, cúi đầu lại nhìn thấy nữ tử nửa sống nửa chết mà huynh ấy ôm trong lòng, lập tức càng cảm thấy chán ghét.

Ta ngẩng đầu cười lạnh nói với hắn: Phủ ma quân của ta xưa nay cũng không làm theo quy củ, hay là ngươi tặng lễ vật cho ta, ta sẽ thử xem có thể cứu nàng ta một mạng không? Có lẽ có một chút xíu khả năng, nàng ta có thể khởi tử hồi sinh?

Ta từng nghe tiểu Chúc Long kể về câu chuyện bát quái này, người trong lòng Mặc Uyên là Dao Quang, nếu không phải là ta đột nhiên tỉnh lại chấn vỡ sơn mạch đất đá rơi xuống đập vào kiệu hoa của nàng ta, làm lỡ ngày đẹp tiến hành đại hôn của hai người bọn họ, nàng ta hiện nay đã là phu nhân của Mặc Uyên rồi. Đối với chuyện này, ta tuy là vô ý, nhưng lại không cảm thấy tội lỗi gì, ngược lại trong lòng lại cảm thấy bản thân tỉnh dậy thậtđúng lúc. Cũng không phải là ta còn có tư tâm gì đối với Mặc Uyên, chỉ là ta không thể chịu được cảnh huynh ấy kết hôn sinh con tiêu dao khoái hoạt. Vì thế, lúc hai người thủ hạ để rắn độc vào trong chăn của Dao Quang để trút giận cho ta, ta cũng mắt nhắm mắt mở coi như không biết.

Ta nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Mặc Uyên mà cảm thấy buồn cười, mười bảy vạn năm huynh ấy nhẽ ra phải phong lưu khoái hoạt sống mới đúng, sao lại chẳng thấy có chút vui mừng nào, sau đó ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào mặt huynh ấy, trong lòng cười thầm: Vẫn là vô cùng đẹp trai.

Đang nghĩ như vậy, thần sắc ẩn trong đáy mắt của huynh ấy dường như lại lướt qua, dùng tay bắt lấy cổ ta môi mạnh mẽ phủ xuống.

Trong lòng ta nhảy dựng, Mặc Uyên tuy là người kiêu ngạo ngông cuồng, nhưng luôn có chừng mực, trước đây thơm ta, cũng chỉ là chuồn chuồn lướt trên trán. Ta tuy là háo sắc, nhưng trong lòng lại tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ, ta vốn muốn giải phóng ma hỏa trong cơ thể ra thiêu chết huynh ấy, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Ta dùng toàn bộ sức lực cắn vào đôi môi mềm mại ấm áp của hắn, huynh ấy hơi run rẩy, nhưng lại không hề có chút ý muốn dừng lại nào.

Ta hận muốn chết, trong lòng toàn bộ là tuyệt vọng, hàm hồ không rõ nói: Mặc Uyên, thần ma thù đồ, ta sớm đã nhận mệnh rồi.

Huynh ấy cuối cùng vẫn là ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh lửa trong mắt nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn, khôi phục sự lạnh lùng, dường như người vừa nãy giống như phát điên không phải là huynh ấy.

Ta cúi đầu nhìn tay ta rơi đầy máu từ môi huynh ấy, nhưng không có chút độ ấm nào, mà là lạnh căm căm. Nhất thời có chút hoang mang, đã bao lâu không nhìn thấy huynh ấy chảy máu vì ta rồi.

Ta nghe thấy huynh ấy dường như rất chân thật nói: Muội muốn gì, ta đưa, nhưng cầu xin muội, từ nay về sau đừng làm bị thương người vô tội nữa.

Ta ngẩn ra rồi cười vô cùng quyến rũ, dường như nghe thấy chuyện cười lớn nhất tam giới. Mặc Uyên là loại người nào, trời có sập cũng không nhăn mi chút nào, ngày hôm nay vì người đàn bà này mà nghiêm túc như thế nhìn ta yêu cầu. Mãi mới ngừng được cười, ta sờ sờ bụng cười đến run rẩy cũng làm bộ vô cùng nghiêm túc nói với huynh ấy: Huynh có gì khiến ta mơ ước sao? Huống hồ mỗi người đều có mệnh số của bản thân mình, sao lại nói đến là làm bị thương người vô tội?

Ta quay người muốn đi, lại quỷ sai thần khiến thế nào dừng chân quay đầu lại nói: Ta cần gì huynh cũng cho?

Huynh ấy nhìn ta, bình thản lại rất nghiêm túc trả lời: Đúng.

Ta cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn, cười lại vô cùng minh diễm: Thật trùng hợp, ta lại chỉ muốn mạng của nàng ta.

Không đợi huynh ấy trả lời, ta vươn chân bước đi. Lại nghe thấy đằng sau có tiếng gọi: Thiếu Quán.. nhẹ nhàng, ôn nhuận như có như không
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back