Bài viết: 280 

Chương 22.2
Canh ba, thời khắc vạn vật trở nên yên tĩnh, Thành Ngọc ngồi bên cửa sổ, cuốn kinh màu vàng đặt trên đầu gối, phía trước đầu gối đặt một chậu than. Cửa sổ nửa mở, trên mái hiên treo một cái đèn da dê, trong ánh sáng mơ hồ có thể nhìn thấy bông tuyết đang bay lượn, mà trong viện mọi thứ đều bị băng tuyết bao phủ, giống như dùng trang trí, không giống đồ vật ở nhân gian.
Cuốn kinh đặt trên đầu gối Thành Ngọc hơi mở ra chính là《 Địa tạng Bồ tát bổn nguyện kinh 》bản chữ khải mà nàng đã chép lại. Vì muốn giải trừ tai họa cầu mong tốt lành nên đã chép cuốn kinh này. Từ khi vào cung ở, Thành Ngọc đã chép được mười cuốn, ba cuốn đầu nàng có nhỏ máu ở ngón tay để chép, bởi vì nghe nói lấy máu chép kinh, cầu nguyện sẽ càng linh nghiệm. Nhưng chép đến cuốn thứ tư, nàng bởi vì mất máu mà thường xuyên choáng váng, nên chỉ có thể đổi thành mực mài thông thường. Nhưng trước trận chiến cuối cùng của Đại Hi cùng Sương Thực ở trên quốc thổ Quý Đan, không hiểu sao nàng lại có chút bất an, liền quay lại dùng máu để sao kinh, quyển kinh có dùng máu này sáng nay nàng mới chép xong, lúc này đang đặt trên đầu gối nàng.
Thành Ngọc ngồi bên cửa sổ ngẩn người. Trong màn đêm yên tĩnh truyền tới tiếng cột tuyết đọng bị gãy, khiến nàng tỉnh hồn. Nàng cúi đầu lật xem quyển kinh trên đầu gối, lật một cách từ từ chậm rãi, chăm chú tựa như vô cùng hứng thú, lật tới mấy tờ có chỗ viết sai do tâm trí nàng không linh hoạt, còn dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn mấy lần. Nhưng nàng không lật tới trang cuối cùng đã đem cả cuốn kinh thư khép lại, đưa tay đem nó hướng về phía chậu than.
Chuyện này nghĩ lại có chút buồn cười. Trừ hai cuốn đầu tiên dùng để ngụy trang tựa như vì Thái hoàng thái hậu, Thái hậu, Hoàng đế cùng cuộc chiến Quý Đan mà sao chép, tất cả các cuốn còn lại nàng chép từ khi vào cung ở tới nay, đều là vì an nguy Liên Tam mà hướng thần linh cầu phúc. Nhưng hiển nhiên Liên Tam chẳng cần mấy thứ này. Hắn là Thủy thần. Hắn không phải phàm nhân. Chiến tranh giữa phàm nhân với nhau, hắn đâu cần để vào mắt, cũng sẽ không thể khiến hắn rơi vào hiểm cảnh, tất nhiên, hắn cũng không cần nàng vì hắn mà chép kinh cầu phúc.
Yên Lan nói mấy lời đó, nàng không hoàn toàn tin tưởng. Cho tới giờ nàng không phải người dễ dàng tin người. Yên Lan nói nàng không tin, thì có thể đi hỏi Quốc sư, đúng vậy, người hay đi cùng Liên Tam gần đây chính là Quốc sư, vì vậy sau đó nàng đã đạp tuyết đi hỏi thăm Quốc sư.
Quốc sư tưởng nàng muốn mượn thần thông của hắn để hỏi thăm quân tình lúc này giữa Quý Đan và Sương Thực, liền cảm thấy như lâm đại địch, nàng còn chưa kịp mở miệng hắn đã như kiên quyết từ chối cho ý kiến, nói rằng vận nước nhân gian tự có thiên định, người tu đạo bọn họ có thể dùng đạo để dẫn dắt nhưng không thể lấy đạo để can thiệp, thu lấy quân tình từ bên ngoài mười dặm cái này chính là lấy đạo can thiệp, nhất định sẽ bị trời phạt, khuyên Thành Ngọc không cần suy nghĩ tới nữa.
Đến khi Thành Ngọc nói rõ ý đồ thực sự, Quốc sư lại hít khí lạnh, bày tỏ bị trời phạt khéo còn dễ dàng hơn, hay là hắn cứ lựa chọn bị trời phạt đi. Nhìn Thành Ngọc nghiêm mặt không lên tiếng, Quốc sư yên lặng một hồi, thở dài: "Tối nay Tướng quân có hẹn ta đàm luận, mấy nghi vấn này của Quận chúa, có lẽ nên tự hỏi Tướng quân thì hơn."
Liên Tam tất nhiên không chạy từ Sương Thực về cũng Quốc sư đàm luận, mà thông qua một ao nhỏ trong phủ Quốc sư.
Nước trong ao kết thành một lớp băng mỏng, Quốc sư ở bên cạnh xách một cái đèn lồng giang phố rất phù hợp với đêm ngập tuyết, đèn lồng phát ra ánh sáng nhạt, trên mặt băng dần hiện ra một bóng người. Quốc sư tiến lên một bước, Thành Ngọc nghe Quốc sư gọi một tiếng Tam điện hạ. Từ trước tới nay ở trước mặt nàng lúc Quốc sư gọi Liên Tống, vẫn một mực xưng là Đại tướng quân.
Điện hạ. Không phải người nào cũng có thể được gọi là Điện hạ, huống chi là được Quốc sư gọi. Nhân gian cũng không có Điện hạ nào họ Liên. Chuyện này đã làm sáng tỏ một vài vấn đề. Lại thấy Quốc sư nhường một bước để nàng lộ ra bóng người, miễn cưỡng nói: "Chạng vạng tối, Quận chúa.."
Nàng mở miệng thay Quốc sư giải thích: "Ta tới hỏi Liên Tam ca ca mấy vấn đề mà thôi."
Nàng quả thực đã lâu chưa gặp Liên Tam. Lúc giương mắt nhìn mặt băng, nàng phải mất một chút thời gian, sử dụng một chút khí lực. Nhưng có lẽ bởi vì đêm tối, bởi vì tuyết rơi, nên nàng không thể nhìn rõ gương mặt Liên Tam trên mặt băng. Chỉ thấy một bóng người bạch y đứng yên trước thác nước mà thôi. Nhưng đó chính xác là Liên Tam. Hắn trầm mặc không trả lời nàng.
Hôm nay nàng tới đây, cũng không phải muốn từ trên người hắn nhớ lại hay tìm kiếm sự ôn nhu, vì vậy nàng cũng không quá để ý, hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi là Thủy thần, phải không?"
Sau một hồi tĩnh lặng, "Tại sao lại hỏi như vậy?" Hắn hỏi ngược lại nàng.
Hắn tựa hồ không quá kinh ngạc, giống như đã sớm chuẩn bị kỹ càng việc nàng sớm muộn sẽ phát hiện ra thân phận của hắn, lại giống như hắn cảm thấy nàng chỉ là một nhân vật nhỏ nhặt không đáng để ý, vì vậy nàng có biết thân phận hắn hay không cũng không có gì quan trọng.
"Vậy là đúng rồi." Tự nàng đưa ra đáp án, mà khi nàng biết đây là sự thật, nàng có chút hoảng hốt.
Hắn không có bác bỏ, cũng không giải thích, chỉ nói: "Ngươi không chỉ có vấn đề này đi."
"Đúng vậy, ta còn vấn đề khác nữa." Nàng thử cong khóe miệng, ép bản thân phải tỏ ra cứng rắn, nhưng không thành công.
"Vấn đề thứ hai là liên quan tới Trường Y." Lúc nói ra cái tên này, chính nàng cũng hoảng hốt, sau đó nàng nghiêm túc nhìn mặt băng, muốn nhìn thấy biểu tình của Liên Tống. Vẫn chỉ là một mảnh mơ hồ, nhưng nàng cảm giác nàng có nhìn thấy bàn tay cầm quạt khẽ động một cái, giống dáng vẻ dùng sức nắm chặt cán quạt vậy.
"Có một người gọi là Trường Y, nga không, là tiên. Ngươi từng vì cứu nàng một mạng mà mất nửa tu vi, phải không?"
Bọn họ cách nhau ngàn dặm, thông qua tấm gương bằng băng quả thực không nhìn ra được thái độ của hắn, chỉ có thể phân biệt được âm thanh. Hồi lâu, hắn nói: "Đúng."
Thành Ngọc chợt cắn môi một cái, cắn chặt tới khi trong cổ họng có mùi máu tanh.
"Nga." Nàng vô thức đáp một tiếng, nhớ tới hôm nay Yên Lan cùng nàng nói cái gì. Nàng lên tinh thần tiếp tục đặt câu hỏi, "Yên Lan là Trường Y chuyển thế, ngươi đi tới nơi này của chúng ta, đóng giả làm phàm nhân, là vì Yên Lan phải không?" Nàng bất động thanh sắc liếm đôi môi bị thương, "Ngươi làm Đại tướng quân, cũng là vì nàng, đúng không?"
Có lẽ vấn đề này so với mấy vấn đề vừa rồi dễ dàng hơn một chút, hoặc là bởi vì vấn đề của bọn họ tương tự, vấn đề đầu tiên vừa có câu trả lời, nên vấn đề này không cần lãng phí thời gian, hắn trả lời: "Đúng."
"Đúng a." Thành Ngọc vô thức lẩm bẩm, suy nghĩ một hồi, tựa như thật sự tò mò hỏi hắn: "Ngươi lúc trước ở trên trời, có phải từng có rất nhiều mỹ nhân không?"
Yên lặng một hồi, hắn lần nữa đáp: "Đúng."
Nàng đứng ở nơi đó, không biết còn cái gì có thể hỏi, một trận gió tuyết thổi qua, nàng đột nhiên có chút choáng váng, giống như lúc sáng nay sau khi nàng chép xong chữ cuối cùng của bộ kinh có dùng máu để viết kia, lúc đứng lên vòng qua chiếc ghế bỗng nhiên trước mắt tối sầm. Nàng nghĩ hôm nay nàng đã quá lao lực, lại đứng trong tuyết lâu như vậy.
Thất thần trong chốc lát, nàng nhớ ra nàng còn một vấn đề cuối cùng muốn hỏi. "Ta cũng giống như các nàng sao?" Nàng hỏi, "Giống các mỹ nhân đã từng ở cùng ngươi, ta cũng chỉ là đồ tiêu khiển sao?" Nhưng cơ hồ câu hỏi vừa bật ra khỏi miệng nàng lập tức lại kêu lên, "Mà ngươi không cần trả lời."
"Vấn đề này ta thu hồi." Nàng giơ tay lên lau mặt, ngón tay lơ đãng lướt qua khóe mắt, đem lệ ý bức lui, biểu tình bình tĩnh, "Ta không còn câu hỏi nào nữa." Lúc giương mắt lên nhìn thấy Quốc sư đang lo lắng nhìn mình, nàng giả bộ tự nhiên xoa mặt, "Lạnh quá, ta về đây."
Trên mặt băng từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì, nàng nhận lấy đèn lồng từ trong tay Quốc sư, lúc xoay người cũng không có liếc nhìn nơi đó một lần nào nữa. Cái vấn đề nàng hỏi ngay chính bản thân nàng cũng cảm thấy coi thường, hỏi ra vấn đề đó, liền khiến nàng cảm thấy đau đớn, lại rất khó chịu, vì vậy nàng không để cho Liên Tống trả lời. Nếu nàng không phải đồ tiêu khiển, hắn dĩ nhiên sẽ phủ nhận nàng, cho nàng một chút tôn nghiêm, nhưng hắn cái gì cũng không nói. Rõ ràng lúc hắn trả lời mấy vấn đề khác của nàng dứt khoát như vậy, hết lần này tới lần khác đều cùng một người, chỉ một câu "không phải" cũng không có.
Nàng nghĩ, thật may nàng đã thu hồi câu hỏi kia, không cho hắn trả lời.
Nàng lại nghĩ, Yên Lan nói đều là thật, một câu cũng không lừa nàng. Vị Thủy thần đại nhân này, hắn phong lưu không chút kiêng kị, bên người từng có thật nhiều mỹ nhân tới rồi lại đi, giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy. Những người đó chẳng qua chỉ là đồ tiêu khiển thôi, người trong lòng hắn, chỉ có cái vị tiên tử tên Trường Y kia.
Thật ra thì sáng nay khi Yên Lan nhắc tới cái tên Trường Y, nàng đã nghe nói qua. Cây bách cổ bên ngoài cổ mộ Nam Nhiễm từng chê nàng đối với lịch sử hoa tộc một chữ cũng không biết, cho nên nhân dịp cơ duyên xảo hợp, nàng đi tìm Diêu Hoàng hỏi thăm một chút về mấy chuyện quá khứ này, vì vậy cuộc đời của Trường Y, nàng đều đã biết.
Nàng một chút cũng không nghi ngờ Liên Tam đối với Trường Y có tình, dù sao lúc Diêu Hoàng nói với nàng về nguồn gốc qua lại của Thủy Thần cùng Trường Y, ngay cả nàng cũng cho rằng Liên Tam yêu Trường Y. Lúc đó nàng còn vì vị thần Lan Đa kia mà buồn thay, bởi vì trong câu chuyện cây bách cổ nói với nàng, nàng biết thần Lan Đa có nhận định vị Thủy thần này làm chồng. Nàng còn âm thầm cảm thán đoạn tam giác tình yêu xúc động này.
Không nghĩ tới cuối cùng, nàng cũng đóng vai một nhân vật trong câu chuyện đó.
Yên Lan nói nàng chỉ là phàm nhân, cùng Liên Tam chơi trò này, nàng chơi không nổi. Đúng vậy, một phàm nhân nhỏ bé như nàng, cũng chỉ là một thứ tiêu khiển, quả thực không đủ phân lượng chiếm được chỗ ngồi riêng trong nhân sinh Thủy thần. Liên Tam sẽ có oanh oanh liệt liệt của hắn, có lẽ hắn yêu Trường Y, nhưng tương lai rất nhanh sẽ phải lấy cái thần Lan Đa, cùng Trường Y không có kết thúc tốt đẹp, mà hắn cũng không thể nghịch thiên đạo, cuối cùng vẫn chuyển tình cảm sang Lan Đa, cùng vị cổ thần trở thành thân thuộc. Nhưng hết thảy mọi chuyện này, cùng một phàm nhân như nàng không có quan hệ. So với bọn họ, tồn tại của một phàm nhân như nàng, chính xác là nhẹ như bụi trần.
Ban đêm thành Bình An đón trận tuyết đầu mùa, thật sự quá lạnh lẽo.
Đêm tuyết vắng lặng, may mà trong phòng có đốt địa long (1) nên rất ấm áp, nửa đêm mở cửa sổ, cũng không quá lạnh.
(1) Hệ thống hầm sưởi ấm được xây bên dưới các phòng trong cung điện.
Lúc ngọn lửa liếm vào tay, Thành Ngọc chợt run lên một cái, từ trong ký ức hồi tỉnh. Kinh thư rớt khỏi tay, một quyển thật dài, mở ra rơi vào trong chậu than. Kinh thư chép bằng máu, nét chữ khi khô lại cũng không còn là màu đỏ tươi, nhưng mang một màu sắc rỉ sét ám trầm, nằm trong đống lửa, giống như món đồ hoen rỉ loang lổ bị ngọn lửa cắn nuốt, khiến người nào nhìn vào cũng sinh lòng nuối tiếc.
Quyển kinh dài hơn hai vạn chữ, cháy thành tro trong chốc lát, trang bìa bởi vì nghiêng ra bên ngoài chậu than rơi xuống đất mà tránh được một kiếp. Thành Ngọc khom người đem trang đó nhặt lên, đang muốn ném vào trong chậu than, ánh mắt vô tình rơi vào mấy chữ "Như thị ngã văn" (2), nhất thời dừng lại.
(2) Là câu mở đầu một bản kinh. Lúc đức Thế tôn sắp nhập diệt, Ngài đã dặn tôn giả A nan, vị đệ tử đa văn bậc nhất, rằng kinh tạng do Ngài tuyên thuyết trong một đời đều phải đặt ở đầu quyển câu "Như thị ngã văn" để phân biệt với kinh điển của ngoại đạo.
Như thị là chỉ cho lời nói, việc làm và cử chỉ của đức Phật được trình bày trong kinh. Còn Ngã văn thì chỉ cho người biên tập kinh tạng là tôn giả A nan, tự nói chính mình đã được nghe những lời đức Phật nói và thấy những việc đức Phật làm. Như thị cũng có nghĩa là tin thuận theo giáo pháp mà chính mình đã được nghe; Ngã văn là người có niềm tin vững chắc vào giáo pháp được nghe ấy. Đây chính là Tín thành tựu và Văn thành tựu, cũng gọi là Chứng tín tự.
Hồi lâu, nàng kinh ngạc nhìn đến rơi lệ.
Thích một người có cái gì tốt, nàng nghĩ.
Ban đêm, đến tận canh năm Thành Ngọc mới đi ngủ. Nàng ngủ không quá yên giấc. Nhắm mắt hồi lâu, dần dần mê man, nàng không phân biệt được đang ngủ hay thức, chẳng qua là trong đầu lần lượt lướt qua rất nhiều hình ảnh, giống như đang nhớ lại, lại giống như đang nằm mơ.
Một hồi là dưới ánh sáng nhạt của chiếc đèn hình hạc bằng đồng xanh, sắc mặt Liên Tống ôn nhu, ngón tay khẽ chạm vào khóe mắt nàng, tựa như đối với một món bảo vật, tỉ mỉ giúp nàng lau lệ. Một hồi lại là trên đài cao ở Hoài Mặc sơn trang, hắn đứng bên người Yên Lan, khi nàng bị mắc vào dây cương bị Bích Nhãn Đào Hoa kéo đi, hắn chẳng thèm để mắt. Một hồi lại là ôn tuyền sâu trong rừng phong, thần sắc hắn lạnh như băng cảnh cáo nàng: "Sau này đừng có tới gần ta." Cuối cùng là bên cạnh tuyền trì trong phủ Quốc sư, trên mặt gương băng, gương mặt hắn hiện lên rõ ràng, khi nàng hỏi hắn "Ta cũng chỉ là đồ tiêu khiển thôi sao", hắn nhíu mày một cái, có chút lạnh lùng hỏi ngược lại nàng: "Không thì sao?" Thật ra hắn không nói vậy, nhưng không biết sao nàng lại tưởng tượng ra hắn nói vậy.
Nàng giống như đang đứng cạnh một dốc núi, chợt bị người đẩy xuống, trong một chớp mắt mất trọng lượng, nàng bay giữa không trung, quanh người đều là sương mù dày đặc, thân thể trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng. Nàng đại khái đã biết mình đang nằm mơ.
Trong màn sương mù ngay sau đó xuất hiện hình ảnh Yên Lan đang ngồi trên xe lăn, hơi rũ mắt, có chút thương hại nhìn nàng: "Ngươi chỉ là một phàm nhân, ngươi cùng chúng ta không giống nhau."
Sau đó ầm một tiếng nàng rơi xuống đất. Cảm giác đau đớn không đến như trong tưởng tượng. Nàng ngây người một hồi, lấy hết sức lực từ dưới đất bò dậy. Trước mắt vẫn một mảnh trắng xóa, dưới chân cũng một mảnh trắng xóa, cảm xúc mềm mại truyền tới từ lòng bàn chân, không giống nền đất, mà giống như đang dẫm trên lớp bông vậy, cũng giống như đang dẫm trên lớp đất bùn. Nàng thất thểu đi về phía trước, cứ một mực bước đi, không biết mình muốn đi đâu.
Ngay vào lúc này, sương mù tản ra, phía trước có ánh sáng, trong ánh sáng xuất hiện hai bóng người, nàng nghe được tiếng nói chuyện.
"Từ khi Mặc Uyên phong tỏa cánh cửa Nhược Mộc cho tới bây giờ, cũng đã bảy trăm năm, hắn không muốn ngươi mở cánh cửa đó, cho nên bảy trăm năm qua, ngươi nghĩ hết biện pháp cũng không mở được. Hắn là muốn giữ ngươi lại." Người đang nói chuyện đứng cách nàng mấy chục bước, đưa lưng về phía nàng, toàn thân váy áo minh hoàng, vóc dáng cao gầy. Nàng cảm thấy tấm lưng kia có chút quen thuộc, âm thanh cũng có chút quen thuộc. Nàng cảm thấy một tia quái dị, nhưng lại không thể phân biệt được quái dị này đến từ đâu, tiếp tục nghe người kia nói, "Con trai Phụ thần, nếu hắn không muốn tranh, liền có thể sống một cuộc đời vô tranh, nếu hắn muốn tranh, ngươi cũng thấy đấy, chỉ bảy trăm năm, hắn đã chấm dứt loạn thế, thống nhất bốn tộc, mà nếu không bởi vì ngươi, thì đó đã là năm tộc. Hắn muốn giữ ngươi lại, thì hắn nhất định sẽ giữ được, ngươi đến tìm ta, ngươi với ta hợp lực, chúng ta cũng không có cách nào mở được cánh cửa kia đem nhân tộc đưa đi, không bằng cứ như này thôi."
Người nọ nói những gì Thành Ngọc đều nghe rõ ràng, nhưng nàng hoàn toàn không hiểu. Mà khi người nọ dứt lời, nữ tử bạch y đứng đối diện nàng mới ngẩng đầu, Thành Ngọc lúc này mới thấy rõ gương mặt nàng. Nàng chưa từng nhìn thấy gương mặt đó, bởi vì gương mặt xinh đẹp như vậy, nếu nàng đã từng gặp thì nhất định sẽ có ấn tượng, cho dù chỉ là trong mộng.
Nàng không tự chủ được tiến lại gần, sát lại gần như vậy, nhưng hai nữ tử đang nói chuyện cũng không phát hiện ra nàng.
"Đã rất nhiều năm ngươi không tiên đoán. Ngươi đã thấy được kết cục, đúng không?" Nữ tử bạch y mở miệng, đuôi mắt khẽ cong, hiện ra một nụ cười. Tướng mạo nàng vốn hết sức xinh đẹp lại cực kỳ lạnh lùng, tựa như toàn thân xương thịt đều tạo thành từ băng tuyết, lại thêm cả người bạch y, ngay cả đồ trang sức duy nhất trên mái tóc đen cũng là một lông phượng ghép từ bạch bảo thạch mà thành, nhìn vào khiến người ta nghĩ ngay tới băng hồn tuyết phách, băng thiên tuyết địa. Nhưng hết lần này tới lần khác, ánh mắt nàng lại không có sự lạnh lùng kia, đuôi mắt hất lên, cười một tiếng, liền câu hồn nhiếp phách.
"Ngươi biết ta sẽ tìm ra được phương pháp mở cánh cửa kia, nhưng ngươi không muốn ta chết." Bạch y thở ra một hơi, "Nhưng không ai có thể cãi lại thiên mệnh." Giống như không biết làm sao, "Ngươi là quang thần, cũng là thực thần, thông minh tuệ luân, có thể nhìn thấy thiên mệnh. Ngươi hiểu rõ nhất, thiên mệnh định sẵn như vậy, không ai có thể thay đổi, ngươi không thể, ta cũng không thể," Nàng đưa mắt về phương xa, "Mặc Uyên, hắn cũng không thể."
Sau đó nàng rất nhanh thay đổi đề tài: "Ta đến tìm ngươi, là bởi vì ta biết sứ mệnh của ngươi là gì, chính ngươi cũng biết đi. Mười vạn năm qua, ngươi ở ẩn trên núi Cô Dao không hỏi thế sự, không phải là bởi vì ngươi đã nhìn thấy kết cục cuối cùng, hờ hững chờ ta đến tìm ngươi sao?" Nàng hơi nhíu mi, đuôi mắt cũng hất lên, trong lãnh ý có nét dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa sắc bén, "Tại sao lúc này, ngươi lại đổi ý?"
Trong thiên địa chỉ nghe thấy tiếng gió, hồi lâu, Hoàng y nói: "Ta không đành lòng."
Bạch y tựa như kinh ngạc cười: "Rốt cuộc là không đành lòng, có gì không đành lòng chứ?" Nàng bỗng nhiên đưa tay đặt lên vai người đối diện, nhích tới gần cười nói: "Thế gian vô tình nhất chính là ngươi, từ trong ánh sáng sinh ra, không biết thất tình là gì, cũng không biết lục dục là sao, lúc này ngươi lại không cam lòng để ta chết sao?" gương mặt lạnh lùng mang chút phong lưu, "Khắp bát hoang không có người nào có thể có được từ ngươi ba chữ không cam lòng, ta lại có thể từ ngươi lấy được mấy chữ này, cuộc đời này không hề tiếc nuối."
Hoàng y không thèm để ý sự trêu ghẹo của nàng, hất tay nàng ra: "Quả thật không tiếc nuối? Kể cả đối với Mặc Uyên?"
Nụ cười trên gương mặt Bạch y dần biến mất, nói: "Hắn.. Ta chưa từng nghĩ tới sẽ có gì tiếc nuối." Nàng lui về phía sau một bước, ngồi trên ghế đá, ngón tay đặt trên trán, không có biểu tình gì, nhìn như vậy lại có cảm giác hết sức lạnh lùng. Hồi lâu, nàng nói: "Ta không tiếc nuối, cũng không dám."
Theo một câu không dám tiếc nuối của Bạch y, sương mù dày đặc lần nữa lại ùn ùn kéo tới, hai nữ tử mới vừa ở gần Thành Ngọc nói chuyện đột nhiên biến mất trong sương mù, thiên địa lại một mảnh mờ mịt. Thành Ngọc cũng cảm thấy mờ mịt. Nhưng lần này nàng không còn thất thểu đi loạn trong sương mù nữa, nàng dứt khoát ngồi xuống. Không bao lâu, sương mù lại tản ra, nàng nhìn thấy một mảnh đêm trăng.
Dưới ánh trăng màu bạc, trên một nóc nhà, lại là hai nữ tử mới vừa nói chuyện, một nằm một ngồi, ngắm trăng uống rượu. Gập chân ngồi trên nóc nhà là nữ tử bạch y, nằm trên nóc nhà là nữ tử hoàng y, bởi vì nằm nghiêng, Thành Ngọc vẫn không nhìn thấy dung mạo nàng.
Bạch y tay cầm bình rượu, nhìn ánh trăng trên trời, âm thanh than thở: "Chính là ngày mai."
Hoàng y nói: "Nghe nói bảy ngày sau Mặc Uyên ở trên Cửu Trọng Thiên làm điển phong thần, ngươi và ta mở Nhược Mộc, lễ phong thần của hắn không biết có thể cử hành đúng thời gian hay không."
Bạch y chống tai, tựa như lẩm bẩm: "Thiên địa vừa mới đổi chủ, phong thần, đó là tất nhiên." Rồi không phát biểu thêm gì nữa. Hồi lâu, tựa như vô cùng chán nản xoay bình rượu trong tay, "Ta nghe nói lúc chuẩn bị điển phong thần, hắn có mời ngươi, muốn mời ngươi kiêm nhiệm vị trí Hoa chủ sau tân thần kỷ (3) ?"
(3) Thời đại mới của các vị thần
Hoàng y nhàn nhạt nói: "Ta không có đáp ứng."
Bạch y cầm bầu rượu ngửa đầu uống mấy hớp: "Vạn vật từ ánh sáng mà tới, dựa vào ánh sáng mà sống, hắn tính toán không sai, ngươi là người thích hợp nhất trở thành Hoa chủ thần, trong bát hoang không ai có thể thích hợp hơn ngươi." Rượu kia vô cùng mạnh, mấy ngụm đi xuống, gương mặt trắng như tuyết của Bạch y đã lộ ra một chút ửng hồng, nhưng ánh mắt nàng vẫn vô cùng tỉnh táo, nàng khẽ cười, cúi đầu nhìn Hoàng y, "Mặc dù bị ngươi cự tuyệt, nhưng vị trí Hoa chủ này, hắn nhất định sẽ không phong cho người khác. Tân thần kỷ mới sáng lập, dễ dàng hỗn loạn, tốt nhất mỗi vị trí đều nên có thần, mỗi thần đều nên có vị trí, như vậy hắn mới dễ dàng cai quản, ngươi giúp hắn một chút đi."
Hoàng y nhàn nhạt: "Ta vừa chọn ngươi, làm sao có thể giúp hắn, Hoa chủ cũng không phải vị trí quan trọng, cho dù không phong, cũng không ảnh hưởng tới khống chế của hắn đối với bát hoang," nàng đột nhiên xoay người, "Không, ngươi sẽ không phải là.."
Bạch y cắt đứt lời nàng, "Ngươi hiểu ta nhất, ta làm việc luôn luôn thích sự chu toàn." Nàng cầm trong tay bình rượu uống cạn ném sang bên cạnh, "Ta không nhớ lầm, trong suốt thời kỳ sau khi Bàn Cổ và Phụ Thần sáng thế, đây là lần đầu tiên thiên địa đại phong thần, dù sao tất cả chư thần đều đầy đủ hết thì mới tính là viên mãn." Nàng cười một tiếng, nụ cười rất bình tĩnh, "Ngươi cũng biết sau ngày mai, ta không thể nào tái sinh được nữa, không có tái sinh, lưu lại tiên thân có ích lợi gì?"
Sương mù dày đặc một lần nữa xuất hiện che đi mọi thứ, trăng sáng không còn, gió mát cũng không còn, ngói xanh tường cao cũng không còn, hai người uống rượu đàm đạo cũng không còn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trước mặt lại biến đổi. Vẫn là ban đêm, vẫn trăng sáng cuối chân trời, nhưng lại là một vòng tròn đỏ thẫm. Dưới mặt trăng đỏ, lửa cháy khắp nơi, thiên địa tựa như một cái lò lửa, mắt nhìn không có một ngọn cỏ, tất cả đều là đất đai cằn cỗi, khiến người ta kinh hãi.
Khiến Thành Ngọc kỳ quái chính là, nàng thế mà không cảm thấy kinh ngạc cũng không thấy sợ hãi. Đứng phía trước nàng là một nam nhân, mà nàng đang cùng hắn nói chuyện.
Nàng nghe thấy mình mở miệng, nói ra những lời nàng hoàn toàn không hiểu: "Một vị Thần chỉ chết, chính là ngọn đèn cạn dầu, trong tiên thể sẽ lưu lại một tia tiên lực dùng để tu bổ cùng bảo vệ tiên thân, lúc Thiếu Quán dùng lửa niết bàn thiêu hủy Nhược Mộc, lại đem thần lực đưa hết cho ta, ngay cả một chút linh lực bảo hộ tiên thân cũng không lưu lại, vì vậy sau khi ta hiến tế Hỗn Độn, tất nhiên còn có một phần linh tức có thể bảo tồn." Nàng nghe thấy âm thanh của mình có chút khàn, hướng nam nhân không rõ mặt mũi trước mặt nói. "Phần linh tức kia sẽ hóa thành một hạt sen hồng, Chiêu Hi, đến lúc đó ngươi đem hạt sen hồng kia mang tới Thần giới, giao cho thượng thần Mặc Uyên." Ngừng lại một chút, nàng nói tiếp, "Nói với hắn, đó là Hoa chủ của tân thần kỷ mà Thiếu Quan hóa thành tro bụi để đổi lấy cho hắn, đem hạt sen này trồng, dùng linh tuyền trên Côn Luân Hư tưới, liền có thế sớm hóa thành hình người, tu dưỡng thật tốt, đảm nhiệm chức vụ Hoa chủ. Mong hắn.." Nàng dừng lại hồi lâu.
Nam nhân tên là Chiêu Hi thấp giọng nói: "Mong hắn.. như thế nào?" Nghe âm thanh chính là một thiếu niên.
Nàng thấp giọng thở dài: "Mong hắn trân trọng."
Thiếu niên Chiêu Hi yên lặng trong chốc lát, hỏi: "Như vậy phần linh tức này là ai, lại hóa thành ai? Là tôn thượng ngài, hay là Thiếu Quán quân?"
Nàng nghe được mình lạnh nhạt nói: "Nàng chính là nàng, không phải ta, cũng không phải Thiếu Quán, nàng tu thành chính nàng, trở thành Hoa chủ của tân thần kỷ."
Mỗi một câu nói với thiếu niên kia đều từ chính miệng nàng nói ra, Thành Ngọc vô cùng kinh ngạc, mấy lời nói như nước suối từ trong miệng nàng chậm rãi chảy ra, nhưng nàng hoàn toàn không biết mỗi cái tên nàng nói ra, cũng chưa từng ở bất kỳ nơi nào nói mấy lời này. Mỗi câu mỗi chữ trong miệng nàng, nàng đều không có cách nào hiểu được. Trong lòng khó chịu lại khẩn trương, vô cùng muốn hỏi thiếu niên đối diện chuyện này là sao, nhưng bên tai lơ đãng truyền tới một trận ồn ào.
Lửa nơi hoang dã, đất đai khô cằn, mặt trăng đỏ kể cả thiếu niên trước mặt chợt biến mất, Thành Ngọc đột nhiên tỉnh giấc.
Bên ngoài bình phong chỉ còn lại cây nến lập lòe, nến chảy thành lệ, xếp chồng trên giá cắm, tỏa ra một đốm sáng lớn bằng hạt đậu. Ánh sáng nhạt phản chiếu bên trong màn chướng tựa ám phi ám, trong nháy mắt Thành Ngọc không cách nào phân biệt được đây là tỉnh hay mơ, mình vẫn còn trong mộng hay đã trở lại hiện thực.
Cung nữ nghe thấy tiếng động cầm nến đi tới, nói cho nàng biết Phúc Lâm cung gần đó gặp hỏa hoạn, cung nhân chạy khắp nơi chữa cháy, cho nên mới ồn ào như vậy, nhưng lúc này đám lửa đã bị khống chế, không lan ra nữa, vì vậy đã không còn nguy hiểm.
Thành Ngọc nghe thế liền đứng dậy, khoác áo đi ra sân, tầm mắt bị bức tường đỏ trong viện cản lại, nhìn thấy cách đó không xa có ánh lửa, chính là tòa cung điện bị hỏa hoạn kia. Nhìn đám lửa vẫn hơi lớn, nhưng bởi vì không quá gần, nhìn từ xa, chỉ cảm thấy lửa tuy lớn, nhưng không đáng sợ, giống như một con mãnh thú kiệt sức, chỉ đang phí công giãy giụa mà thôi. Nàng mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống như ngọn lửa vừa mới thấy trong mộng, ngẫm lại thì lại rất mơ hồ, không nhớ ra được cái gì.
Nàng đứng ở đó, cố nhớ lại một chút, nhưng cũng chỉ nhớ hôm qua có cùng Yên Lan uống mấy chén rượu, nói hai ba câu, đêm đó còn gặp được Liên Tam, hỏi vài vấn đề, biết được một chút chuyện. Nàng cảm thấy mình thật nực cười, đốt cuốn kinh viết bằng máu kia, sau đó đi ngủ. Nhưng ngủ lại không yên giấc, có lẽ đã nằm mộng, bởi vì nàng hiện tại cảm thấy có chút nhức đầu, rốt cuộc đã mộng cái gì, nàng đều không nhớ. Sau khi tỉnh lại trong lòng lại mơ hồ có cảm giác tang thương đã trải qua thiên phàm thiên kiếp.
Nàng nhớ lúc mình chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn còn rất nhiều sợ hãi cùng đau đớn, nhưng lúc này, trong lòng không có quá nhiều bi thương, ngược lại có chút không buồn không vui.
Tay phải không khỏi che ngực, nàng không biết là vì cái gì.
Cuốn kinh đặt trên đầu gối Thành Ngọc hơi mở ra chính là《 Địa tạng Bồ tát bổn nguyện kinh 》bản chữ khải mà nàng đã chép lại. Vì muốn giải trừ tai họa cầu mong tốt lành nên đã chép cuốn kinh này. Từ khi vào cung ở, Thành Ngọc đã chép được mười cuốn, ba cuốn đầu nàng có nhỏ máu ở ngón tay để chép, bởi vì nghe nói lấy máu chép kinh, cầu nguyện sẽ càng linh nghiệm. Nhưng chép đến cuốn thứ tư, nàng bởi vì mất máu mà thường xuyên choáng váng, nên chỉ có thể đổi thành mực mài thông thường. Nhưng trước trận chiến cuối cùng của Đại Hi cùng Sương Thực ở trên quốc thổ Quý Đan, không hiểu sao nàng lại có chút bất an, liền quay lại dùng máu để sao kinh, quyển kinh có dùng máu này sáng nay nàng mới chép xong, lúc này đang đặt trên đầu gối nàng.
Thành Ngọc ngồi bên cửa sổ ngẩn người. Trong màn đêm yên tĩnh truyền tới tiếng cột tuyết đọng bị gãy, khiến nàng tỉnh hồn. Nàng cúi đầu lật xem quyển kinh trên đầu gối, lật một cách từ từ chậm rãi, chăm chú tựa như vô cùng hứng thú, lật tới mấy tờ có chỗ viết sai do tâm trí nàng không linh hoạt, còn dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn mấy lần. Nhưng nàng không lật tới trang cuối cùng đã đem cả cuốn kinh thư khép lại, đưa tay đem nó hướng về phía chậu than.
Chuyện này nghĩ lại có chút buồn cười. Trừ hai cuốn đầu tiên dùng để ngụy trang tựa như vì Thái hoàng thái hậu, Thái hậu, Hoàng đế cùng cuộc chiến Quý Đan mà sao chép, tất cả các cuốn còn lại nàng chép từ khi vào cung ở tới nay, đều là vì an nguy Liên Tam mà hướng thần linh cầu phúc. Nhưng hiển nhiên Liên Tam chẳng cần mấy thứ này. Hắn là Thủy thần. Hắn không phải phàm nhân. Chiến tranh giữa phàm nhân với nhau, hắn đâu cần để vào mắt, cũng sẽ không thể khiến hắn rơi vào hiểm cảnh, tất nhiên, hắn cũng không cần nàng vì hắn mà chép kinh cầu phúc.
Yên Lan nói mấy lời đó, nàng không hoàn toàn tin tưởng. Cho tới giờ nàng không phải người dễ dàng tin người. Yên Lan nói nàng không tin, thì có thể đi hỏi Quốc sư, đúng vậy, người hay đi cùng Liên Tam gần đây chính là Quốc sư, vì vậy sau đó nàng đã đạp tuyết đi hỏi thăm Quốc sư.
Quốc sư tưởng nàng muốn mượn thần thông của hắn để hỏi thăm quân tình lúc này giữa Quý Đan và Sương Thực, liền cảm thấy như lâm đại địch, nàng còn chưa kịp mở miệng hắn đã như kiên quyết từ chối cho ý kiến, nói rằng vận nước nhân gian tự có thiên định, người tu đạo bọn họ có thể dùng đạo để dẫn dắt nhưng không thể lấy đạo để can thiệp, thu lấy quân tình từ bên ngoài mười dặm cái này chính là lấy đạo can thiệp, nhất định sẽ bị trời phạt, khuyên Thành Ngọc không cần suy nghĩ tới nữa.
Đến khi Thành Ngọc nói rõ ý đồ thực sự, Quốc sư lại hít khí lạnh, bày tỏ bị trời phạt khéo còn dễ dàng hơn, hay là hắn cứ lựa chọn bị trời phạt đi. Nhìn Thành Ngọc nghiêm mặt không lên tiếng, Quốc sư yên lặng một hồi, thở dài: "Tối nay Tướng quân có hẹn ta đàm luận, mấy nghi vấn này của Quận chúa, có lẽ nên tự hỏi Tướng quân thì hơn."
Liên Tam tất nhiên không chạy từ Sương Thực về cũng Quốc sư đàm luận, mà thông qua một ao nhỏ trong phủ Quốc sư.
Nước trong ao kết thành một lớp băng mỏng, Quốc sư ở bên cạnh xách một cái đèn lồng giang phố rất phù hợp với đêm ngập tuyết, đèn lồng phát ra ánh sáng nhạt, trên mặt băng dần hiện ra một bóng người. Quốc sư tiến lên một bước, Thành Ngọc nghe Quốc sư gọi một tiếng Tam điện hạ. Từ trước tới nay ở trước mặt nàng lúc Quốc sư gọi Liên Tống, vẫn một mực xưng là Đại tướng quân.
Điện hạ. Không phải người nào cũng có thể được gọi là Điện hạ, huống chi là được Quốc sư gọi. Nhân gian cũng không có Điện hạ nào họ Liên. Chuyện này đã làm sáng tỏ một vài vấn đề. Lại thấy Quốc sư nhường một bước để nàng lộ ra bóng người, miễn cưỡng nói: "Chạng vạng tối, Quận chúa.."
Nàng mở miệng thay Quốc sư giải thích: "Ta tới hỏi Liên Tam ca ca mấy vấn đề mà thôi."
Nàng quả thực đã lâu chưa gặp Liên Tam. Lúc giương mắt nhìn mặt băng, nàng phải mất một chút thời gian, sử dụng một chút khí lực. Nhưng có lẽ bởi vì đêm tối, bởi vì tuyết rơi, nên nàng không thể nhìn rõ gương mặt Liên Tam trên mặt băng. Chỉ thấy một bóng người bạch y đứng yên trước thác nước mà thôi. Nhưng đó chính xác là Liên Tam. Hắn trầm mặc không trả lời nàng.
Hôm nay nàng tới đây, cũng không phải muốn từ trên người hắn nhớ lại hay tìm kiếm sự ôn nhu, vì vậy nàng cũng không quá để ý, hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi là Thủy thần, phải không?"
Sau một hồi tĩnh lặng, "Tại sao lại hỏi như vậy?" Hắn hỏi ngược lại nàng.
Hắn tựa hồ không quá kinh ngạc, giống như đã sớm chuẩn bị kỹ càng việc nàng sớm muộn sẽ phát hiện ra thân phận của hắn, lại giống như hắn cảm thấy nàng chỉ là một nhân vật nhỏ nhặt không đáng để ý, vì vậy nàng có biết thân phận hắn hay không cũng không có gì quan trọng.
"Vậy là đúng rồi." Tự nàng đưa ra đáp án, mà khi nàng biết đây là sự thật, nàng có chút hoảng hốt.
Hắn không có bác bỏ, cũng không giải thích, chỉ nói: "Ngươi không chỉ có vấn đề này đi."
"Đúng vậy, ta còn vấn đề khác nữa." Nàng thử cong khóe miệng, ép bản thân phải tỏ ra cứng rắn, nhưng không thành công.
"Vấn đề thứ hai là liên quan tới Trường Y." Lúc nói ra cái tên này, chính nàng cũng hoảng hốt, sau đó nàng nghiêm túc nhìn mặt băng, muốn nhìn thấy biểu tình của Liên Tống. Vẫn chỉ là một mảnh mơ hồ, nhưng nàng cảm giác nàng có nhìn thấy bàn tay cầm quạt khẽ động một cái, giống dáng vẻ dùng sức nắm chặt cán quạt vậy.
"Có một người gọi là Trường Y, nga không, là tiên. Ngươi từng vì cứu nàng một mạng mà mất nửa tu vi, phải không?"
Bọn họ cách nhau ngàn dặm, thông qua tấm gương bằng băng quả thực không nhìn ra được thái độ của hắn, chỉ có thể phân biệt được âm thanh. Hồi lâu, hắn nói: "Đúng."
Thành Ngọc chợt cắn môi một cái, cắn chặt tới khi trong cổ họng có mùi máu tanh.
"Nga." Nàng vô thức đáp một tiếng, nhớ tới hôm nay Yên Lan cùng nàng nói cái gì. Nàng lên tinh thần tiếp tục đặt câu hỏi, "Yên Lan là Trường Y chuyển thế, ngươi đi tới nơi này của chúng ta, đóng giả làm phàm nhân, là vì Yên Lan phải không?" Nàng bất động thanh sắc liếm đôi môi bị thương, "Ngươi làm Đại tướng quân, cũng là vì nàng, đúng không?"
Có lẽ vấn đề này so với mấy vấn đề vừa rồi dễ dàng hơn một chút, hoặc là bởi vì vấn đề của bọn họ tương tự, vấn đề đầu tiên vừa có câu trả lời, nên vấn đề này không cần lãng phí thời gian, hắn trả lời: "Đúng."
"Đúng a." Thành Ngọc vô thức lẩm bẩm, suy nghĩ một hồi, tựa như thật sự tò mò hỏi hắn: "Ngươi lúc trước ở trên trời, có phải từng có rất nhiều mỹ nhân không?"
Yên lặng một hồi, hắn lần nữa đáp: "Đúng."
Nàng đứng ở nơi đó, không biết còn cái gì có thể hỏi, một trận gió tuyết thổi qua, nàng đột nhiên có chút choáng váng, giống như lúc sáng nay sau khi nàng chép xong chữ cuối cùng của bộ kinh có dùng máu để viết kia, lúc đứng lên vòng qua chiếc ghế bỗng nhiên trước mắt tối sầm. Nàng nghĩ hôm nay nàng đã quá lao lực, lại đứng trong tuyết lâu như vậy.
Thất thần trong chốc lát, nàng nhớ ra nàng còn một vấn đề cuối cùng muốn hỏi. "Ta cũng giống như các nàng sao?" Nàng hỏi, "Giống các mỹ nhân đã từng ở cùng ngươi, ta cũng chỉ là đồ tiêu khiển sao?" Nhưng cơ hồ câu hỏi vừa bật ra khỏi miệng nàng lập tức lại kêu lên, "Mà ngươi không cần trả lời."
"Vấn đề này ta thu hồi." Nàng giơ tay lên lau mặt, ngón tay lơ đãng lướt qua khóe mắt, đem lệ ý bức lui, biểu tình bình tĩnh, "Ta không còn câu hỏi nào nữa." Lúc giương mắt lên nhìn thấy Quốc sư đang lo lắng nhìn mình, nàng giả bộ tự nhiên xoa mặt, "Lạnh quá, ta về đây."
Trên mặt băng từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì, nàng nhận lấy đèn lồng từ trong tay Quốc sư, lúc xoay người cũng không có liếc nhìn nơi đó một lần nào nữa. Cái vấn đề nàng hỏi ngay chính bản thân nàng cũng cảm thấy coi thường, hỏi ra vấn đề đó, liền khiến nàng cảm thấy đau đớn, lại rất khó chịu, vì vậy nàng không để cho Liên Tống trả lời. Nếu nàng không phải đồ tiêu khiển, hắn dĩ nhiên sẽ phủ nhận nàng, cho nàng một chút tôn nghiêm, nhưng hắn cái gì cũng không nói. Rõ ràng lúc hắn trả lời mấy vấn đề khác của nàng dứt khoát như vậy, hết lần này tới lần khác đều cùng một người, chỉ một câu "không phải" cũng không có.
Nàng nghĩ, thật may nàng đã thu hồi câu hỏi kia, không cho hắn trả lời.
Nàng lại nghĩ, Yên Lan nói đều là thật, một câu cũng không lừa nàng. Vị Thủy thần đại nhân này, hắn phong lưu không chút kiêng kị, bên người từng có thật nhiều mỹ nhân tới rồi lại đi, giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy. Những người đó chẳng qua chỉ là đồ tiêu khiển thôi, người trong lòng hắn, chỉ có cái vị tiên tử tên Trường Y kia.
Thật ra thì sáng nay khi Yên Lan nhắc tới cái tên Trường Y, nàng đã nghe nói qua. Cây bách cổ bên ngoài cổ mộ Nam Nhiễm từng chê nàng đối với lịch sử hoa tộc một chữ cũng không biết, cho nên nhân dịp cơ duyên xảo hợp, nàng đi tìm Diêu Hoàng hỏi thăm một chút về mấy chuyện quá khứ này, vì vậy cuộc đời của Trường Y, nàng đều đã biết.
Nàng một chút cũng không nghi ngờ Liên Tam đối với Trường Y có tình, dù sao lúc Diêu Hoàng nói với nàng về nguồn gốc qua lại của Thủy Thần cùng Trường Y, ngay cả nàng cũng cho rằng Liên Tam yêu Trường Y. Lúc đó nàng còn vì vị thần Lan Đa kia mà buồn thay, bởi vì trong câu chuyện cây bách cổ nói với nàng, nàng biết thần Lan Đa có nhận định vị Thủy thần này làm chồng. Nàng còn âm thầm cảm thán đoạn tam giác tình yêu xúc động này.
Không nghĩ tới cuối cùng, nàng cũng đóng vai một nhân vật trong câu chuyện đó.
Yên Lan nói nàng chỉ là phàm nhân, cùng Liên Tam chơi trò này, nàng chơi không nổi. Đúng vậy, một phàm nhân nhỏ bé như nàng, cũng chỉ là một thứ tiêu khiển, quả thực không đủ phân lượng chiếm được chỗ ngồi riêng trong nhân sinh Thủy thần. Liên Tam sẽ có oanh oanh liệt liệt của hắn, có lẽ hắn yêu Trường Y, nhưng tương lai rất nhanh sẽ phải lấy cái thần Lan Đa, cùng Trường Y không có kết thúc tốt đẹp, mà hắn cũng không thể nghịch thiên đạo, cuối cùng vẫn chuyển tình cảm sang Lan Đa, cùng vị cổ thần trở thành thân thuộc. Nhưng hết thảy mọi chuyện này, cùng một phàm nhân như nàng không có quan hệ. So với bọn họ, tồn tại của một phàm nhân như nàng, chính xác là nhẹ như bụi trần.
Ban đêm thành Bình An đón trận tuyết đầu mùa, thật sự quá lạnh lẽo.
Đêm tuyết vắng lặng, may mà trong phòng có đốt địa long (1) nên rất ấm áp, nửa đêm mở cửa sổ, cũng không quá lạnh.
(1) Hệ thống hầm sưởi ấm được xây bên dưới các phòng trong cung điện.
Lúc ngọn lửa liếm vào tay, Thành Ngọc chợt run lên một cái, từ trong ký ức hồi tỉnh. Kinh thư rớt khỏi tay, một quyển thật dài, mở ra rơi vào trong chậu than. Kinh thư chép bằng máu, nét chữ khi khô lại cũng không còn là màu đỏ tươi, nhưng mang một màu sắc rỉ sét ám trầm, nằm trong đống lửa, giống như món đồ hoen rỉ loang lổ bị ngọn lửa cắn nuốt, khiến người nào nhìn vào cũng sinh lòng nuối tiếc.
Quyển kinh dài hơn hai vạn chữ, cháy thành tro trong chốc lát, trang bìa bởi vì nghiêng ra bên ngoài chậu than rơi xuống đất mà tránh được một kiếp. Thành Ngọc khom người đem trang đó nhặt lên, đang muốn ném vào trong chậu than, ánh mắt vô tình rơi vào mấy chữ "Như thị ngã văn" (2), nhất thời dừng lại.
(2) Là câu mở đầu một bản kinh. Lúc đức Thế tôn sắp nhập diệt, Ngài đã dặn tôn giả A nan, vị đệ tử đa văn bậc nhất, rằng kinh tạng do Ngài tuyên thuyết trong một đời đều phải đặt ở đầu quyển câu "Như thị ngã văn" để phân biệt với kinh điển của ngoại đạo.
Như thị là chỉ cho lời nói, việc làm và cử chỉ của đức Phật được trình bày trong kinh. Còn Ngã văn thì chỉ cho người biên tập kinh tạng là tôn giả A nan, tự nói chính mình đã được nghe những lời đức Phật nói và thấy những việc đức Phật làm. Như thị cũng có nghĩa là tin thuận theo giáo pháp mà chính mình đã được nghe; Ngã văn là người có niềm tin vững chắc vào giáo pháp được nghe ấy. Đây chính là Tín thành tựu và Văn thành tựu, cũng gọi là Chứng tín tự.
Hồi lâu, nàng kinh ngạc nhìn đến rơi lệ.
Thích một người có cái gì tốt, nàng nghĩ.
Ban đêm, đến tận canh năm Thành Ngọc mới đi ngủ. Nàng ngủ không quá yên giấc. Nhắm mắt hồi lâu, dần dần mê man, nàng không phân biệt được đang ngủ hay thức, chẳng qua là trong đầu lần lượt lướt qua rất nhiều hình ảnh, giống như đang nhớ lại, lại giống như đang nằm mơ.
Một hồi là dưới ánh sáng nhạt của chiếc đèn hình hạc bằng đồng xanh, sắc mặt Liên Tống ôn nhu, ngón tay khẽ chạm vào khóe mắt nàng, tựa như đối với một món bảo vật, tỉ mỉ giúp nàng lau lệ. Một hồi lại là trên đài cao ở Hoài Mặc sơn trang, hắn đứng bên người Yên Lan, khi nàng bị mắc vào dây cương bị Bích Nhãn Đào Hoa kéo đi, hắn chẳng thèm để mắt. Một hồi lại là ôn tuyền sâu trong rừng phong, thần sắc hắn lạnh như băng cảnh cáo nàng: "Sau này đừng có tới gần ta." Cuối cùng là bên cạnh tuyền trì trong phủ Quốc sư, trên mặt gương băng, gương mặt hắn hiện lên rõ ràng, khi nàng hỏi hắn "Ta cũng chỉ là đồ tiêu khiển thôi sao", hắn nhíu mày một cái, có chút lạnh lùng hỏi ngược lại nàng: "Không thì sao?" Thật ra hắn không nói vậy, nhưng không biết sao nàng lại tưởng tượng ra hắn nói vậy.
Nàng giống như đang đứng cạnh một dốc núi, chợt bị người đẩy xuống, trong một chớp mắt mất trọng lượng, nàng bay giữa không trung, quanh người đều là sương mù dày đặc, thân thể trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng. Nàng đại khái đã biết mình đang nằm mơ.
Trong màn sương mù ngay sau đó xuất hiện hình ảnh Yên Lan đang ngồi trên xe lăn, hơi rũ mắt, có chút thương hại nhìn nàng: "Ngươi chỉ là một phàm nhân, ngươi cùng chúng ta không giống nhau."
Sau đó ầm một tiếng nàng rơi xuống đất. Cảm giác đau đớn không đến như trong tưởng tượng. Nàng ngây người một hồi, lấy hết sức lực từ dưới đất bò dậy. Trước mắt vẫn một mảnh trắng xóa, dưới chân cũng một mảnh trắng xóa, cảm xúc mềm mại truyền tới từ lòng bàn chân, không giống nền đất, mà giống như đang dẫm trên lớp bông vậy, cũng giống như đang dẫm trên lớp đất bùn. Nàng thất thểu đi về phía trước, cứ một mực bước đi, không biết mình muốn đi đâu.
Ngay vào lúc này, sương mù tản ra, phía trước có ánh sáng, trong ánh sáng xuất hiện hai bóng người, nàng nghe được tiếng nói chuyện.
"Từ khi Mặc Uyên phong tỏa cánh cửa Nhược Mộc cho tới bây giờ, cũng đã bảy trăm năm, hắn không muốn ngươi mở cánh cửa đó, cho nên bảy trăm năm qua, ngươi nghĩ hết biện pháp cũng không mở được. Hắn là muốn giữ ngươi lại." Người đang nói chuyện đứng cách nàng mấy chục bước, đưa lưng về phía nàng, toàn thân váy áo minh hoàng, vóc dáng cao gầy. Nàng cảm thấy tấm lưng kia có chút quen thuộc, âm thanh cũng có chút quen thuộc. Nàng cảm thấy một tia quái dị, nhưng lại không thể phân biệt được quái dị này đến từ đâu, tiếp tục nghe người kia nói, "Con trai Phụ thần, nếu hắn không muốn tranh, liền có thể sống một cuộc đời vô tranh, nếu hắn muốn tranh, ngươi cũng thấy đấy, chỉ bảy trăm năm, hắn đã chấm dứt loạn thế, thống nhất bốn tộc, mà nếu không bởi vì ngươi, thì đó đã là năm tộc. Hắn muốn giữ ngươi lại, thì hắn nhất định sẽ giữ được, ngươi đến tìm ta, ngươi với ta hợp lực, chúng ta cũng không có cách nào mở được cánh cửa kia đem nhân tộc đưa đi, không bằng cứ như này thôi."
Người nọ nói những gì Thành Ngọc đều nghe rõ ràng, nhưng nàng hoàn toàn không hiểu. Mà khi người nọ dứt lời, nữ tử bạch y đứng đối diện nàng mới ngẩng đầu, Thành Ngọc lúc này mới thấy rõ gương mặt nàng. Nàng chưa từng nhìn thấy gương mặt đó, bởi vì gương mặt xinh đẹp như vậy, nếu nàng đã từng gặp thì nhất định sẽ có ấn tượng, cho dù chỉ là trong mộng.
Nàng không tự chủ được tiến lại gần, sát lại gần như vậy, nhưng hai nữ tử đang nói chuyện cũng không phát hiện ra nàng.
"Đã rất nhiều năm ngươi không tiên đoán. Ngươi đã thấy được kết cục, đúng không?" Nữ tử bạch y mở miệng, đuôi mắt khẽ cong, hiện ra một nụ cười. Tướng mạo nàng vốn hết sức xinh đẹp lại cực kỳ lạnh lùng, tựa như toàn thân xương thịt đều tạo thành từ băng tuyết, lại thêm cả người bạch y, ngay cả đồ trang sức duy nhất trên mái tóc đen cũng là một lông phượng ghép từ bạch bảo thạch mà thành, nhìn vào khiến người ta nghĩ ngay tới băng hồn tuyết phách, băng thiên tuyết địa. Nhưng hết lần này tới lần khác, ánh mắt nàng lại không có sự lạnh lùng kia, đuôi mắt hất lên, cười một tiếng, liền câu hồn nhiếp phách.
"Ngươi biết ta sẽ tìm ra được phương pháp mở cánh cửa kia, nhưng ngươi không muốn ta chết." Bạch y thở ra một hơi, "Nhưng không ai có thể cãi lại thiên mệnh." Giống như không biết làm sao, "Ngươi là quang thần, cũng là thực thần, thông minh tuệ luân, có thể nhìn thấy thiên mệnh. Ngươi hiểu rõ nhất, thiên mệnh định sẵn như vậy, không ai có thể thay đổi, ngươi không thể, ta cũng không thể," Nàng đưa mắt về phương xa, "Mặc Uyên, hắn cũng không thể."
Sau đó nàng rất nhanh thay đổi đề tài: "Ta đến tìm ngươi, là bởi vì ta biết sứ mệnh của ngươi là gì, chính ngươi cũng biết đi. Mười vạn năm qua, ngươi ở ẩn trên núi Cô Dao không hỏi thế sự, không phải là bởi vì ngươi đã nhìn thấy kết cục cuối cùng, hờ hững chờ ta đến tìm ngươi sao?" Nàng hơi nhíu mi, đuôi mắt cũng hất lên, trong lãnh ý có nét dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa sắc bén, "Tại sao lúc này, ngươi lại đổi ý?"
Trong thiên địa chỉ nghe thấy tiếng gió, hồi lâu, Hoàng y nói: "Ta không đành lòng."
Bạch y tựa như kinh ngạc cười: "Rốt cuộc là không đành lòng, có gì không đành lòng chứ?" Nàng bỗng nhiên đưa tay đặt lên vai người đối diện, nhích tới gần cười nói: "Thế gian vô tình nhất chính là ngươi, từ trong ánh sáng sinh ra, không biết thất tình là gì, cũng không biết lục dục là sao, lúc này ngươi lại không cam lòng để ta chết sao?" gương mặt lạnh lùng mang chút phong lưu, "Khắp bát hoang không có người nào có thể có được từ ngươi ba chữ không cam lòng, ta lại có thể từ ngươi lấy được mấy chữ này, cuộc đời này không hề tiếc nuối."
Hoàng y không thèm để ý sự trêu ghẹo của nàng, hất tay nàng ra: "Quả thật không tiếc nuối? Kể cả đối với Mặc Uyên?"
Nụ cười trên gương mặt Bạch y dần biến mất, nói: "Hắn.. Ta chưa từng nghĩ tới sẽ có gì tiếc nuối." Nàng lui về phía sau một bước, ngồi trên ghế đá, ngón tay đặt trên trán, không có biểu tình gì, nhìn như vậy lại có cảm giác hết sức lạnh lùng. Hồi lâu, nàng nói: "Ta không tiếc nuối, cũng không dám."
Theo một câu không dám tiếc nuối của Bạch y, sương mù dày đặc lần nữa lại ùn ùn kéo tới, hai nữ tử mới vừa ở gần Thành Ngọc nói chuyện đột nhiên biến mất trong sương mù, thiên địa lại một mảnh mờ mịt. Thành Ngọc cũng cảm thấy mờ mịt. Nhưng lần này nàng không còn thất thểu đi loạn trong sương mù nữa, nàng dứt khoát ngồi xuống. Không bao lâu, sương mù lại tản ra, nàng nhìn thấy một mảnh đêm trăng.
Dưới ánh trăng màu bạc, trên một nóc nhà, lại là hai nữ tử mới vừa nói chuyện, một nằm một ngồi, ngắm trăng uống rượu. Gập chân ngồi trên nóc nhà là nữ tử bạch y, nằm trên nóc nhà là nữ tử hoàng y, bởi vì nằm nghiêng, Thành Ngọc vẫn không nhìn thấy dung mạo nàng.
Bạch y tay cầm bình rượu, nhìn ánh trăng trên trời, âm thanh than thở: "Chính là ngày mai."
Hoàng y nói: "Nghe nói bảy ngày sau Mặc Uyên ở trên Cửu Trọng Thiên làm điển phong thần, ngươi và ta mở Nhược Mộc, lễ phong thần của hắn không biết có thể cử hành đúng thời gian hay không."
Bạch y chống tai, tựa như lẩm bẩm: "Thiên địa vừa mới đổi chủ, phong thần, đó là tất nhiên." Rồi không phát biểu thêm gì nữa. Hồi lâu, tựa như vô cùng chán nản xoay bình rượu trong tay, "Ta nghe nói lúc chuẩn bị điển phong thần, hắn có mời ngươi, muốn mời ngươi kiêm nhiệm vị trí Hoa chủ sau tân thần kỷ (3) ?"
(3) Thời đại mới của các vị thần
Hoàng y nhàn nhạt nói: "Ta không có đáp ứng."
Bạch y cầm bầu rượu ngửa đầu uống mấy hớp: "Vạn vật từ ánh sáng mà tới, dựa vào ánh sáng mà sống, hắn tính toán không sai, ngươi là người thích hợp nhất trở thành Hoa chủ thần, trong bát hoang không ai có thể thích hợp hơn ngươi." Rượu kia vô cùng mạnh, mấy ngụm đi xuống, gương mặt trắng như tuyết của Bạch y đã lộ ra một chút ửng hồng, nhưng ánh mắt nàng vẫn vô cùng tỉnh táo, nàng khẽ cười, cúi đầu nhìn Hoàng y, "Mặc dù bị ngươi cự tuyệt, nhưng vị trí Hoa chủ này, hắn nhất định sẽ không phong cho người khác. Tân thần kỷ mới sáng lập, dễ dàng hỗn loạn, tốt nhất mỗi vị trí đều nên có thần, mỗi thần đều nên có vị trí, như vậy hắn mới dễ dàng cai quản, ngươi giúp hắn một chút đi."
Hoàng y nhàn nhạt: "Ta vừa chọn ngươi, làm sao có thể giúp hắn, Hoa chủ cũng không phải vị trí quan trọng, cho dù không phong, cũng không ảnh hưởng tới khống chế của hắn đối với bát hoang," nàng đột nhiên xoay người, "Không, ngươi sẽ không phải là.."
Bạch y cắt đứt lời nàng, "Ngươi hiểu ta nhất, ta làm việc luôn luôn thích sự chu toàn." Nàng cầm trong tay bình rượu uống cạn ném sang bên cạnh, "Ta không nhớ lầm, trong suốt thời kỳ sau khi Bàn Cổ và Phụ Thần sáng thế, đây là lần đầu tiên thiên địa đại phong thần, dù sao tất cả chư thần đều đầy đủ hết thì mới tính là viên mãn." Nàng cười một tiếng, nụ cười rất bình tĩnh, "Ngươi cũng biết sau ngày mai, ta không thể nào tái sinh được nữa, không có tái sinh, lưu lại tiên thân có ích lợi gì?"
Sương mù dày đặc một lần nữa xuất hiện che đi mọi thứ, trăng sáng không còn, gió mát cũng không còn, ngói xanh tường cao cũng không còn, hai người uống rượu đàm đạo cũng không còn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trước mặt lại biến đổi. Vẫn là ban đêm, vẫn trăng sáng cuối chân trời, nhưng lại là một vòng tròn đỏ thẫm. Dưới mặt trăng đỏ, lửa cháy khắp nơi, thiên địa tựa như một cái lò lửa, mắt nhìn không có một ngọn cỏ, tất cả đều là đất đai cằn cỗi, khiến người ta kinh hãi.
Khiến Thành Ngọc kỳ quái chính là, nàng thế mà không cảm thấy kinh ngạc cũng không thấy sợ hãi. Đứng phía trước nàng là một nam nhân, mà nàng đang cùng hắn nói chuyện.
Nàng nghe thấy mình mở miệng, nói ra những lời nàng hoàn toàn không hiểu: "Một vị Thần chỉ chết, chính là ngọn đèn cạn dầu, trong tiên thể sẽ lưu lại một tia tiên lực dùng để tu bổ cùng bảo vệ tiên thân, lúc Thiếu Quán dùng lửa niết bàn thiêu hủy Nhược Mộc, lại đem thần lực đưa hết cho ta, ngay cả một chút linh lực bảo hộ tiên thân cũng không lưu lại, vì vậy sau khi ta hiến tế Hỗn Độn, tất nhiên còn có một phần linh tức có thể bảo tồn." Nàng nghe thấy âm thanh của mình có chút khàn, hướng nam nhân không rõ mặt mũi trước mặt nói. "Phần linh tức kia sẽ hóa thành một hạt sen hồng, Chiêu Hi, đến lúc đó ngươi đem hạt sen hồng kia mang tới Thần giới, giao cho thượng thần Mặc Uyên." Ngừng lại một chút, nàng nói tiếp, "Nói với hắn, đó là Hoa chủ của tân thần kỷ mà Thiếu Quan hóa thành tro bụi để đổi lấy cho hắn, đem hạt sen này trồng, dùng linh tuyền trên Côn Luân Hư tưới, liền có thế sớm hóa thành hình người, tu dưỡng thật tốt, đảm nhiệm chức vụ Hoa chủ. Mong hắn.." Nàng dừng lại hồi lâu.
Nam nhân tên là Chiêu Hi thấp giọng nói: "Mong hắn.. như thế nào?" Nghe âm thanh chính là một thiếu niên.
Nàng thấp giọng thở dài: "Mong hắn trân trọng."
Thiếu niên Chiêu Hi yên lặng trong chốc lát, hỏi: "Như vậy phần linh tức này là ai, lại hóa thành ai? Là tôn thượng ngài, hay là Thiếu Quán quân?"
Nàng nghe được mình lạnh nhạt nói: "Nàng chính là nàng, không phải ta, cũng không phải Thiếu Quán, nàng tu thành chính nàng, trở thành Hoa chủ của tân thần kỷ."
Mỗi một câu nói với thiếu niên kia đều từ chính miệng nàng nói ra, Thành Ngọc vô cùng kinh ngạc, mấy lời nói như nước suối từ trong miệng nàng chậm rãi chảy ra, nhưng nàng hoàn toàn không biết mỗi cái tên nàng nói ra, cũng chưa từng ở bất kỳ nơi nào nói mấy lời này. Mỗi câu mỗi chữ trong miệng nàng, nàng đều không có cách nào hiểu được. Trong lòng khó chịu lại khẩn trương, vô cùng muốn hỏi thiếu niên đối diện chuyện này là sao, nhưng bên tai lơ đãng truyền tới một trận ồn ào.
Lửa nơi hoang dã, đất đai khô cằn, mặt trăng đỏ kể cả thiếu niên trước mặt chợt biến mất, Thành Ngọc đột nhiên tỉnh giấc.
Bên ngoài bình phong chỉ còn lại cây nến lập lòe, nến chảy thành lệ, xếp chồng trên giá cắm, tỏa ra một đốm sáng lớn bằng hạt đậu. Ánh sáng nhạt phản chiếu bên trong màn chướng tựa ám phi ám, trong nháy mắt Thành Ngọc không cách nào phân biệt được đây là tỉnh hay mơ, mình vẫn còn trong mộng hay đã trở lại hiện thực.
Cung nữ nghe thấy tiếng động cầm nến đi tới, nói cho nàng biết Phúc Lâm cung gần đó gặp hỏa hoạn, cung nhân chạy khắp nơi chữa cháy, cho nên mới ồn ào như vậy, nhưng lúc này đám lửa đã bị khống chế, không lan ra nữa, vì vậy đã không còn nguy hiểm.
Thành Ngọc nghe thế liền đứng dậy, khoác áo đi ra sân, tầm mắt bị bức tường đỏ trong viện cản lại, nhìn thấy cách đó không xa có ánh lửa, chính là tòa cung điện bị hỏa hoạn kia. Nhìn đám lửa vẫn hơi lớn, nhưng bởi vì không quá gần, nhìn từ xa, chỉ cảm thấy lửa tuy lớn, nhưng không đáng sợ, giống như một con mãnh thú kiệt sức, chỉ đang phí công giãy giụa mà thôi. Nàng mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống như ngọn lửa vừa mới thấy trong mộng, ngẫm lại thì lại rất mơ hồ, không nhớ ra được cái gì.
Nàng đứng ở đó, cố nhớ lại một chút, nhưng cũng chỉ nhớ hôm qua có cùng Yên Lan uống mấy chén rượu, nói hai ba câu, đêm đó còn gặp được Liên Tam, hỏi vài vấn đề, biết được một chút chuyện. Nàng cảm thấy mình thật nực cười, đốt cuốn kinh viết bằng máu kia, sau đó đi ngủ. Nhưng ngủ lại không yên giấc, có lẽ đã nằm mộng, bởi vì nàng hiện tại cảm thấy có chút nhức đầu, rốt cuộc đã mộng cái gì, nàng đều không nhớ. Sau khi tỉnh lại trong lòng lại mơ hồ có cảm giác tang thương đã trải qua thiên phàm thiên kiếp.
Nàng nhớ lúc mình chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn còn rất nhiều sợ hãi cùng đau đớn, nhưng lúc này, trong lòng không có quá nhiều bi thương, ngược lại có chút không buồn không vui.
Tay phải không khỏi che ngực, nàng không biết là vì cái gì.
Chỉnh sửa cuối: