Bài viết: 280 

Chương 18.2
Con ngựa ba người cưỡi đều là giống ngựa khỏe, vì vậy lúc trở về thành chỉ mới giờ ngọ sơ khắc.
Bích Nhãn Đào Hoa chở Thành Ngọc trực tiếp hướng Tiểu Giang Đông lầu mà đi. Tất cả tâm trí nàng vốn đều đặt hết vào đường phía trước, nhưng chẳng biết tại sao, lúc từ phố Tử Dương rẽ vào phố Chính Đông, đột nhiên lơ đãng liếc nhìn cái hẻm nhỏ sâu hun hút phía bên trái. Một đạo thân ảnh màu trắng đập vào mắt nàng.
Đáng hận là Bích Nhãn Đào Hoa chạy quá nhanh, đợi đến lúc nàng phản ứng kịp siết dây cương, thì tuấn mã dưới thân đã chở nàng chạy qua ba bốn cửa tiệm.
Nàng cũng không biết khi đó mình suy nghĩ cái gì, Bích Nhãn Đào Hoa còn chưa dừng hẳn lại nàng đã từ trên lưng nó nhảy xuống, vì vậy ngã nhào trên đất, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, lập tức bò dậy hướng con hẻm kia chạy như bay tới.
Lúc phi nước đại tới nơi, nàng lại sững sờ đứng ở đầu hẻm, mà không có đi vào.
Ngõ hẻm chật hẹp, nằm giữa hai tòa cổ lầu, cho dù hôm nay trời thu bầu trời cao trong xanh, nhưng ánh nắng chiếu vào cũng chỉ đến nửa bức tường.
Con đường nhỏ dùng đá xanh ghép lộn xộn mà thành nằm trong bóng râm mà ánh sáng mặt trời không cách nào chiếu xuống được, khiến cả ngõ hẻm nhìn vào có cảm giác âm u sâu thẳm, cách đó mấy trượng, thanh niên bạch y mới vừa rồi khiến Thành Ngọc chỉ liếc một cái đã kinh sợ đang đứng trong mảnh âm u đó.
Nàng không có nhận lầm người, đó đúng là Liên Tam.
Nhưng hắn không đứng một mình trong hẻm. Trong ngực hắn đang ôm một cô nương. Là tư thế ôm ngang, một cánh tay đỡ dưới đầu gối cong của cô nương kia, một cánh tay khác thì đỡ ở lưng nàng, hai tay cô nương kia ôm lấy cổ hắn, tựa như quyến luyến không rời đem mặt dán chặt vào ngực hắn. Vì vậy Thành Ngọc không nhìn rõ gương mặt cô nương kia, nhưng từ y phục nàng mặc trên người, nàng cảm thấy hơn phân nửa chính là thập cửu công chúa Yên Lan.
Đó chính xác là Yên Lan. Nhưng Yên Lan lại không chú ý tới Thành Ngọc. Lúc mới từ Tiểu Giang Đông lầu đi ra, nàng theo Liên Tam lang thang một đoạn đường, bởi vì hôm nay tâm tình Liên Tam không tốt, nàng đi theo bên người hắn cũng có chút thất thần, tuy vậy lúc trên đường đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa nàng vẫn nghe được. Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng, liền bị Liên Tam ôm lấy tránh vào trong con hẻm nhỏ cạnh cửa hàng đồ trang sức.
Trong phút chốc nàng chỉ đoán là Liên Tam đang lẩn tránh ai đó, nhưng rốt cuộc là tránh ai, từ thời khắc hắn ôm lấy nàng, nàng đã không còn tâm tư mà để ý nữa.
Thành Ngọc đứng ở đầu hẻm, ánh mắt dừng trên người Yên Lan rất lâu, nàng vô thức nhíu mày.
Tất cả vui vẻ khi đột nhiên nhìn thấy Liên Tống trong nháy mắt hóa thành một khối băng, không có dấu hiệu đè nặng trong lòng nàng, có chút lạnh, có chút nặng.
Nàng sớm biết Liên Tống là biểu huynh của Yên Lan, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên khi Liên Tống dẫn Yên Lan đi uống trà sớm, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ bọn họ lại thân mật như vậy. Bởi vì nàng cùng biểu ca đường ca của nàng chưa bao giờ thân mật như thế.
Hóa ra Liên Tống còn có một muội muội khác mà hắn quan tâm thương yêu, nàng nghĩ, lúc này hắn ôm Yên Lan, có giống như vô số tình huống trước đây khi hắn ôm nàng không. Có phải lúc Yên Lan khóc lóc hắn cũng sẽ giúp nàng lau lệ? Khi Yên Lan thống khổ hắn sẽ cầm lấy tay nàng?
Nàng đột nhiên cảm thấy tức giận. Nhưng nàng cũng nhanh chóng hiểu ra, tức giận của nàng là không có căn cứ.
Liên Tống đang nhìn nàng. Rõ ràng cách xa mấy trượng, sau lưng nàng lại là đường phố nhộn nhịp, nhưng lúc chạm vào ánh mắt hắn, nàng lại cảm thấy xung quanh trở nên yên tĩnh. Đuôi mắt phượng hơi hất lên, tựa như rất nghiêm túc nhìn nàng, nhưng nàng lại không nhìn ra trong ánh mắt kia có bất kỳ mong đợi nào. Giống như hắn chưa bao giờ mong đợi sẽ gặp nàng ở chỗ này, hoặc là chưa bao giờ mong đợi sẽ gặp lại nàng. Hờ hững trong ánh mắt kia khiến nàng hoảng hốt.
Là bởi vì một tháng không gặp, cho nên hắn đối với nàng lạnh nhạt sao? Nàng lại lập tức vì hắn tìm lý do, vội vàng bước tới trước hai bước, hi vọng kéo gần khoảng cách sẽ giảm bớt sự xa cách khiến người ta khó chịu kia. Nhưng lúc nàng bước sang bước thứ ba, nàng thấy ánh mắt hắn bỗng dời đi.
Nàng dừng bước, khối băng đè trong lòng nàng càng trở nên nặng hơn, nàng không hiểu vì sao hắn lại như vậy, chần chừ một chút muốn gọi hắn, lại thấy hắn tựa như đoán được ý nàng nên lập tức nhíu mày một cái. Ngay trước khi nàng mở miệng, hắn đã quay người, giống như định rời đi.
Nàng giật mình, ngay trong giây phút đó nàng chợt nghe thấy một tiếng chuông vang lên vô cùng nhỏ. (Gọi hồn Thanh Linh lên nào)
Nàng thất thần nhìn sang, thấy dưới mái hiên nhô ra trong cổ lâu bên trái có treo một chiếc chuông gió cũ kỹ rỉ sét. Một trận gió thổi qua, chuông gió vang lên một cách vui vẻ, nhưng bởi vì đã quá cũ, nên âm thanh có phần ảm đạm.
Ngay lúc đó Liên Tam ôm Yên Lan rời đi, trong nháy mắt bóng người đã biến mất cuối con hẻm.
Ngõ hẻm rất nhanh không một bóng người, giữa không trung chỉ còn lại tiếng chuông gió nhẹ vang.
Thành Ngọc đứng ở đó, sắc mặt có chút trắng bệch, âm thanh trầm thấp của chuông gió cũ kia như dội vào trong lòng nàng, cuối cùng khiến khối băng trong lòng nàng tan vỡ, những mảnh băng vụn theo dòng máu chảy đi tứ chi, chỉ trong chốc lát, khiến nàng khó chịu.
Tuy Thành Ngọc vẫn còn khó chịu, nhưng sau ngọ thiện vẫn đi phủ Đại tướng quân một chuyến. Bởi vì sau khi nàng tỉnh táo suy nghĩ lại, cũng không tìm ra được lý do đối với Liên Tam tức giận.
Đúng là, hắn không để ý tới nàng, khiến nàng không vui. Nhưng nàng lại nghĩ, có lẽ vừa rồi Liên Tam cùng Yên Lan đang có chính sự, chẳng hạn như nói Yên Lan cũng có chuyện khó nghĩ, cần Liên Tam giúp nàng tháo gỡ, loại thời điểm này, nàng tiến lên quấy rầy xác thực là không tốt. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng là như thế, bởi vì Yên Lan là một công chúa từ nhỏ đã sống trong hoàng cung, mà đối với người quanh năm sống trong hoàng cung, trong lòng rất dễ xảy ra vấn đề, giống như Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu, thậm chí Hoàng đế, mọi người ít nhiều đều có chút lo nghĩ của riêng mình.
Nhưng vấn đề ở chỗ cho dù đã nghĩ thông suốt chuyện này, khó chịu trong lòng nàng vẫn không vì vậy mà giảm bớt. Nàng mơ hồ có nghĩ đến một vài nguyên nhân, nhưng lập tức đem những nguyên nhân thoáng hiện trong đầu đó ném ra sau, bởi vì nàng cảm thấy bản thân không đến mức vô lý như vậy.
Đến phủ tướng quân, vẫn là Thiên bộ ra ngoài tiếp đón nàng, cùng Thành Ngọc giải thích, nói rằng đúng là Liên Tam đêm qua đã trở về phủ, nhưng lúc này thập cửu công chúa đang ở trong phủ, bởi vì hắn cùng thập cửu công chúa đã có hẹn trước, vì vậy hôm nay không tiện gặp nàng. Lại truyền đạt một chút ý của Liên Tam, nói nếu Thành Ngọc có việc gấp, có thể ngày mai lại tới tìm hắn, bất quá mấy ngày nay hắn có chút bận, không nhiều thời gian rảnh, nếu nàng không có chuyện gì gấp, thật ra thì không cần ngày nào cũng tới phủ tìm hắn.
Trong lòng Thành Ngọc có chút căng thẳng, nàng yên lặng hồi lâu, hướng Thiên Bộ nói: "Liên Tam ca ca cảm thấy ta có chút dính người, có phải hay không?"
Thiên Bộ nhìn nàng có chút kinh ngạc, nhưng chỉ nói: "Ý của công tử.. Nô tỳ không dám tự phán đoán."
Thành Ngọc ho khan một tiếng: "Nga, vậy, vậy ngươi giúp ta chuyển lời tới Liên Tam ca ca là ta tới đây cũng không phải.." Nàng trái lương tâm nói, "Cũng không phải có việc quan trọng gì, vừa rồi ở trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy hắn, sau đó thuận tiện tới muốn chào hỏi một tiếng," nàng cố gắng làm bộ tùy ý một chút, nhưng không cách nào khắc chế tịch mịch trong giọng nói, "Nhưng nếu hắn có khách, vậy, vậy cứ coi như.."
Thiên Bộ có chút lo âu nhìn nàng.
Nàng cầm ngón trỏ xoa xoa lỗ mũi, che giấu ủy khuất bỗng xông lên, giả bộ bình thường nói: "Nếu hắn bận, mấy ngày tới ta sẽ không đến nữa."
Lại nghe Thiên Bộ đột nhiên mở miệng hỏi: "Tay của Quận chúa làm sao vậy?"
Nàng sửng sốt một chút, nhìn tay trái mình, phát hiện ống tay áo có chút loang lổ. Đem ống tay kéo lên, nàng hít một hơi, bây giờ mới cảm thấy đau, phát hiện trên cánh tay không biết từ lúc nào đã bị trầy một mảng lớn. Có thể là mới vừa rồi kéo ống tay lên có cọ qua vết thương, lúc này vết thương lại bắt đầu chảy máu.
Thiên Bộ lập tức đưa tay qua, muốn kiểm tra vết thương cho nàng, nhưng nàng vội vàng lùi lại một bước, luống cuống đem ống tay áo kéo xuống che đi vết thương đáng sợ kia, suy nghĩ một chút, giải thích: "Có thể là vừa rồi không chú ý ngã xuống đường, không có gì đâu." Lại giả bộ thoải mái: "Tỷ vào trong phục vụ Liên Tam ca ca đi, ta cũng trở về đây." Nói xong liền quay người rời đi.
Trong phủ tướng quân có một gốc cây lá đỏ cao lớn, dưới tàng cây có một bàn đá, Liên Tam ngồi cạnh bàn đá điêu khắc một khối ngọc. Yên Lan ngồi trong đình bên hồ cách đó không xa gảy đàn. Thiên Bộ đối với cầm khúc ở phàm thế không nghiên cứu nhiều, vì vậy không nghe ra nàng đang đánh khúc gì, chỉ cảm thấy giai điệu có chút ưu thương, khiến người nghe lắng đọng.
Lúc tới bên người Liên Tam, Thiên Bộ có chút do dự, nàng không chắc Liên Tam có lập tức muốn nghe nàng bẩm báo những chuyện có liên quan tới Thành Ngọc hay không. Do dự chốc lát, cảm thấy không nhìn thấu tâm tư điện hạ nhà nàng lúc này, liền trầm mặc đi đến phía trước hắn đổi chén trà nóng.
Trà mới đổi Liên Tam cũng không có trạm qua, chỉ chuyên chú chạm trổ ngọc trong tay, đó là một khối bạch ngọc phần đầu hơi gục xuống màu đỏ, Liên Tam đem nó tạc thành một đôi hạc giao cổ, cái phần màu đỏ kia tự nhiên trở thành đầu hạc, tuy chỉ mới tạc được một nửa, nhưng hình dáng con hạc đã có chút sinh động.
Thiên Bộ ở một bên đợi lệnh, chờ đến khi Yên Lan đánh đến khúc thứ ba, mới nghe thấy Liên Tam mở miệng hỏi nàng: "Nàng thế nào?"
Thiên Bộ nhẹ giọng: "Quận chúa nàng rất hiểu chuyện, nghe xong lời của nô tỳ, cũng không làm khó nô tỳ, rất nghe lời mà trở về."
"Tốt." Liên Tam nhàn nhạt, ánh mắt vẫn rơi trên khối ngọc trên tay, cẩn thận tạc cánh bên phải của con hạc, giống như mới vừa rồi chỉ tùy ý hỏi một chút, thật sự cũng không quá để ý Thiên Bộ trả lời hắn cái gì.
"Nhưng Quận chúa nhìn qua cũng không tốt." Thiên Bộ cân nhắc nói. Liền thấy Liên Tam hơi ngừng động tác, nhưng chỉ là trong nháy mắt, đao khắc một lần nữa lại vạch trên mặt khối ngọc.
Thiên Bộ thấp giọng: "Nàng cho là điện hạ ngài không thích nàng quá dính người, vì vậy muốn nô tỳ chuyển lời tới điện hạ, nàng không có dính người như vậy, chẳng qua là hôm nay ở trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy ngài, vì vậy thuận đường tới chào hỏi một tiếng."
Yên Lan trong đình lại hoàn thành xong một khúc, trong viện nháy mắt trở nên yên tĩnh, dưới gốc cây lá đỏ nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng vang nhỏ vụn của dao khắc vạch trên mặt khối ngọc.
Thiên Bộ tiếp tục nói: "Bất quá nô tỳ cũng không cho đó là thật." Nàng rủ mắt nói, "Nàng lúc tới có thở hổn hển, gương mặt đầy mồ hôi, giống như vội vã chạy qua, có lẽ trong lúc đuổi theo điện hạ trở về phủ có vô ý bị té ngã, nửa ống tay áo đều là vết máu, nàng lại không phát hiện ra, đợi đến lúc nô tỳ nói cho nàng biết, nàng mới phát giác đau, nhưng cũng chỉ nhíu mày một cái," nàng ngừng lại, "Nhưng khi nô tỳ nói điện hạ không gặp nàng, nhìn nàng giống như muốn khóc."
Khối ngọc rơi xuống mặt bàn đá, bể thành bốn miếng. Thiên Bộ giương mắt nhìn, liền thấy dao khắc đang đâm vào lòng bàn tay Liên Tống, có chút sâu, lúc rút dao ra ném sang một bên, máu tươi lập tức tràn ra, nhỏ xuống mặt bàn, khối ngọc vỡ nhuộm màu đỏ thẫm.
Thiên Bộ khẽ hô một tiếng, vội vàng lấy chiếc khăn từ trong ngực đưa lên, Liên Tam lại không nhận lấy, chỉ ngồi tại chỗ mặt không đổi sắc nhìn lòng bàn tay, hồi lâu, hắn tùy ý xé một góc tay áo, buộc qua loa quanh miệng vết thương, ngẩng đầu nhìn Thiên Bộ: "Lấy một khối ngọc khác tới đây." Giống như không có chuyện gì phát sinh.
Thành Ngọc một đường trở về vừa đi vừa đá sỏi đá trên đường. Buổi trưa nàng không ăn gì, giờ có chút đói, lúc ngang qua quán trà, đột nhiên lại thấy khát, liền mua một chén trà lạnh. Hôm nay quán trà làm ăn khá tốt, bàn nào cũng đầy người, nàng cũng không quá để ý, cầm chén trà ngồi ở lề đường một hồi.
Nàng ngồi ở chỗ đó vừa uống trà vừa than thở.
Nàng đối với bản thân hết sức thất vọng. Lúc Thiên Bộ nói với nàng Liên Tam bởi vì đang ở cùng Yên Lan nên không thể gặp nàng, nàng rốt cuộc hiểu rõ, nàng đúng là hoang đường như vậy.
Nàng đang ghen tị với Yên Lan.
Hôm nay sở dĩ nàng khó chịu, không vui, nguyên nhân chủ yếu, là bởi vì nàng đột nhiên ý thức được, Liên Tống đối với Yên Lan tựa hồ tốt hơn so với nàng.
Nhưng ghen tị này thật là không có đạo lý, bởi vì Yên Lan mới là biểu muội có quan hệ huyết thống với Liên Tam, bọn họ quen biết từ nhỏ, cảm tình sâu hơn cũng là điều dễ hiểu, Liên Tam đối với Yên Lan tốt hơn, là lẽ bất di bất dịch. Mặc dù nàng gọi Liên Tam là ca ca, nhưng hắn không phải là ca ca thật sự của nàng. Nếu một ngày nào đó hắn không muốn nàng làm muội muội của hắn nữa, lúc đó nàng cùng hắn cái gì cũng không phải. Thật ra cho tới bây giờ nàng không có cách nào so sánh được với Yên Lan.
Ý thức được điểm này, trong lòng nàng nháy mắt lại phát lạnh, vì vậy uống xong trà lạnh nàng lại muốn uống trà nóng, muốn làm ấm người một chút.
Uống xong trà, nàng lại đá sỏi trở về nhà, mắt thấy Thập Hoa Lầu gần ngay trước mắt, mới nhớ ra vết trầy trên cánh tay, lại quay đầu hướng y quán của Tiểu Lý đại phu đi tới.
Lúc nàng chơi xúc cúc cũng hay bị trầy da chỗ nọ chỗ kia, vì vậy Tiểu Lý đại phu cũng không hỏi nhiều. Nhưng Tiểu Lý đại phu là người luôn nhìn việc lớn, không mất tay mất chân, ở trong mắt hắn đều không coi là bị thương, cho nên sau khi băng bó cho Thành Ngọc xong, nhìn nàng ngồi ngẩn người giống như là thật sự rảnh rỗi, nên bảo nàng hỗ trợ chép hai trăm toa thuốc.
Thành Ngọc cảm thấy Tiểu Lý quả thật không có nhân tính, nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy có lỗi với hắn, bởi vì nàng vừa suy nghĩ chuyện của mình vừa chép toa thuốc, kết quả hai trăm toa thuốc không có một cái nào dùng được. Lúc mặt trời xuống núi, Tiểu Lý tới kiểm tra thành quả nàng hỗ trợ, suy nghĩ muốn đánh chết nàng không phải là không có, nhưng nhìn sắc mặt nàng, Tiểu Lý đành phải khắc chế mình. Sau khi bình tĩnh lại, Tiểu Lý ngồi bên người nàng, hỏi nàng có phải có tâm sự gì không, nàng gật đầu lẩm bẩm: "Coi là vậy đi."
Nàng cùng Tiểu Lý vốn là bằng hữu không có gì không nói với nhau, nhưng cái chuyện nàng ghen tị với biểu muội của Liên Tam, ngay chính nàng còn thấy không ra thể thống gì, Tiểu Lý nhất định sẽ cảm thấy nàng bị thần kinh, vì vậy nàng không tâm sự cho Tiểu Lý biết.
Tiểu Lý cảm khái: "Nga, A Ngọc chúng ta cũng đến độ tuổi có tâm sự không thể chia sẻ cùng ta rồi a."
Thành Ngọc cau mày nhìn hắn: "Ngươi chỉ lớn hơn ta có hai tuổi."
Tiểu Lý đại phu tự tin: "Nhưng hoa tửu so với ngươi uống còn nhiều hơn nhiều."
Thành Ngọc không phục: "Cũng chưa biết được."
Tiểu Lý suy nghĩ một chút: "Cái kiểu như ngươi đi thanh lâu tìm hoa khôi ăn uống tám chuyện, hoặc là hoa khôi thanh lâu đi Thập Hoa Lầu tìm ngươi ăn uống tám chuyện, không coi là uống hoa tửu a."
Vừa nói vừa dẫn nàng vào trong hầm rượu của Nhân An Đường, rất trượng nghĩa lấy ra hai bình rượu ngon đưa cho nàng, hơn nữa còn sảng khoái chỉ điểm nàng, nói người trưởng thành, rất dễ có tâm sự, nhưng không có nỗi buồn nào mà hai bình rượu này không xóa hết được, nếu như có, Tiểu Lý lại lấy ra hai vò đưa cho nàng, nói: "Vậy thì uống bốn vò." Nghĩ đến tửu lượng của Thành Ngọc, cảm thấy bốn vò cũng không chắc lắm, dứt khoát lại đưa nàng hai vò nữa thành sáu vò, thật hài lòng nói tặng lễ thì nên tặng sáu mới thuận. Lại nói cho nàng biết hôm nay Chu Cẩn đi xuống thôn trang thu tiền, ngày mai mới có thể trở lại, nên tối nay nàng có thể tự do bung xõa.
Vì vậy đêm đó, Thành Ngọc thực sự tự do bung xõa, sau đó nàng liền uống say.
Thành Ngọc có một tật xấu, mỗi khi say đến lợi hại, nàng liền thích trèo lên cao.
Lần trước ở Túy Thanh Phong của Tiểu Giang Đông lầu, mới uống đến vò thứ ba, nàng đã leo lên ngọn cây cổ thụ trăm năm bên ngoài lầu, bởi vì xung quanh một trăm trượng chỉ có cây đó là cao nhất. Lần này rượu mạnh Tiểu Lý đưa cho, nàng cũng uống đến vò thứ ba, nàng đã leo lên nóc tầng thứ mười của Thập Hoa Lầu, bởi vì xung quanh một trăm trượng chỉ có tòa lầu này là cao nhất.
Nàng choáng váng gác chân ngồi trên nóc nhà, chuyện phiền lòng lúc ban ngày đã sớm quên, chỉ cảm thấy ngồi trên cao như vậy, có thể nhìn được toàn bộ thành Bình An, thật là sung sướng, rượu Tiểu Lý cho nàng uống ngon như vậy, Tiểu Lý đúng là bằng hữu tốt.
Nàng ngồi trên nóc nhà uống cạn vò rượu, nhất thời không nghĩ tới dưới lầu còn có hai vò nữa, nhìn thấy cách đó không xa trên đường phố mấy đứa nhỏ đang xách đèn lồng chơi đuổi hình bắt bóng, cảm thấy rất thú vị, liền ném vò rượu đi, một mình ở trên nóc nhà chơi đuổi bắt với cái bóng của chính mình. Nàng chơi xúc cúc từ nhỏ, giữ thăng bằng vô cùng tốt, vì vậy từ ngoài nhìn thì sẽ thấy dáng vẻ bước đi lảo đảo như sắp ngã, nhưng thật ra mỗi bước nàng luôn có thể ổn định thân mình.
Nàng chơi đùa một hồi, lúc ánh mắt lướt qua sân cầu dưới lầu, lại bắt được một ống tay áo màu trắng ẩn hiện sau gốc cây hòe cổ chọc trời cạnh sân cầu kia. Lúc này không phải kỳ ra hoa của cây hòe, vậy nên ống tay áo kia không thể là của cây hòe.
Nàng chăm chú nhìn chỗ kia, một đám mây dày đột nhiên che mất ánh trăng, ống tay áo trắng kia cũng nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Đợi khi đám mây trôi qua, ánh trăng lại xuất hiện, nhưng cái gì cũng không thấy nữa.
Nếu không uống say, chắc chắn Thành Ngọc sẽ nghi ngờ mình hoa mắt, nhưng tối nay nàng lại say mất rồi. Uống say nên Thành Ngọc hoàn toàn không có hoài nghi ánh mắt mình. Nàng đứng trên mái hiên suy nghĩ một hồi, xoay người, đem chân phải nhắm vào khoảng không không có ngói, tay phải đặt trong lòng bàn tay trái gõ phách khích lệ mình: "Một, hai." Chữ "hai" phát ra khỏi miệng, nàng nhắm mắt lại, chân phải đạp một cước, ngã ra ngoài.
Trong tưởng tượng của Thành Ngọc, hẳn nàng sẽ giống như một con bạch điểu bị thương, đột nhiên ngã xuống trong gió đêm. Nhưng người tới động tác còn nhanh hơn nàng nghĩ, mặc dù chân phải đạp hụt khiến nàng mất thăng bằng, nhưng chân trái nàng vẫn chưa rời mái hiên, người nọ đã tiếp được nàng.
Chói mũi truyền tới hương thơm Bạch Kỳ Nam Hương như có như không, giống như ánh trăng tối nay, cô quạnh, tịch mịch, mang chút lạnh lẽo. Quả nhiên là Liên Tam. Thành Ngọc liền cười.
Chưa kịp mở mắt, Liên Tam đã ôm nàng trở lại mái hiên, sau đó buông nàng ra.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Âm thanh kia giống như ánh trăng trên đỉnh đầu nàng, mang theo lạnh lẽo trong đêm thu. Hơn nữa, đó là một câu trách móc. Nhưng nàng đang say nên đầu óc không còn đủ linh hoạt để nhận ra trong đó có bao nhiêu tức giận, chỉ thuần túy cảm thấy vui vẻ vì nhìn thấy hắn, cho nên rất cao hứng nói: "Nga, ta đoán là Liên Tam ca ca ở đó, ta nghĩ nếu ngươi tới, vậy thì ngươi nhất định sẽ tiếp được ta, cho nên ta liền nhảy xuống!"
Nàng không thẹn với lòng nhìn hắn. Ánh mắt rơi trên hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn, sau đó chuyển qua ánh mắt hắn, rốt cuộc mới thấy rõ thần sắc hắn lúc này. Hắn nhìn nàng, con ngươi màu hổ phách không có bất kỳ ấm áp nào. Đây là Liên Tam lãnh đạm, không hề muốn gặp nàng.
Hết thảy mọi sự việc ban ngày bỗng nhiên trở về trong đầu nàng, ủy khuất cùng lo sợ không yên cũng đột nhiên ập tới, nàng sửng sốt chốc lát, rồi thương tâm: "Tại sao Liên Tam ca ca vừa nhìn thấy ta thì tức giận?"
Hắn không trả lời nàng, chỉ cau mày nói: "Ngươi say rồi."
"Ta không có say." Nàng lập tức nói, nhưng suy nghĩ lại đúng là mình có uống rất nhiều rượu, liền giơ ba đầu ngón tay ra, "Ừ, uống bốn vò." Nàng lại lần nữa nhấn mạnh, "Nhưng ta không có say." Dưới chân lại đột nhiên mềm nhũn.
Hắn đưa tay đỡ lấy nàng, để nàng đứng vững lần nữa, nàng cẩn thận nhìn thần sắc trên mặt hắn: "Liên Tam ca ca không muốn gặp ta sao?"
Hắn vẫn không trả lời, mà nói: "Nếu không phải là ta thì sao?"
Mặc dù nàng không tình nguyện thừa nhận, nhưng nàng đúng là đã say, bất quá mặc dù say, nàng phản ứng vẫn rất nhanh, cơ hồ lập tức biết hắn đang nói gì. Thập Hoa Lầu tổng cộng mười tầng lầu, nàng chỉ đài ngắm trăng nhô ra ở tầng bảy, dễ dàng trả lời hắn: "Vậy ta sẽ té xuống đài, cũng không quá cao, không chết được."
"Vậy sao?"
Lúc này đầu óc nàng thanh tỉnh một chút, vì vậy nhạy bén phát giác trong giọng nói kia có chút hàn ý, nàng nghi ngờ ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mát lạnh như băng của hắn.
Hắn lãnh đạm nhìn nàng: "Chỉ cần không té chết, gãy tay chân cũng không sao đúng không? Ta cho rằng ngươi đã trưởng thành, đã hiểu chuyện."
Nàng yên lặng một hồi, thấp giọng nói: "Ngươi đang tức giận." Đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, "Tại sao vừa thấy ta thì tức giận," nàng đột nhiên nhớ lại cái vấn đề khiến nàng đau khổ mà vừa rồi vì hắn rời đề tài mà bị nàng quên mất, nàng tức giận lại thương tâm nhìn Liên Tam, "Ngươi thấy Yên Lan ngươi đâu có tức giận!"
Hắn nhàn nhạt nói: "Bởi vì nàng ta không chọc ta tức giận."
Nghe hắn trả lời, nàng giống như lập tức muốn khóc: "Yên Lan tốt hơn ta sao?"
Hắn yên lặng nhìn nàng: "Tại sao ngươi phải cùng nàng so sánh?"
Nàng lắc đầu một cái, không trả lời hắn, có thể chính nàng cũng không biết tại sao mình lắc đầu. Nàng chỉ là cảm thấy có điểm mệt mỏi, vì vậy liền ngồi xuống, suy nghĩ một hồi, nàng che mặt lại: "Vậy đúng là ngươi cảm thấy nàng tốt hơn ta." Nàng không khóc, âm thanh cũng rất nhẹ, có chút mệt mỏi, sau đó nàng bi thương thở dài một cái: "Ngươi đi đi."
Nàng nghĩ hắn sẽ lập tức rời đi. Nàng cũng nghĩ tối nay hắn căn bản không muốn gặp nàng, vì sao hắn không muốn gặp nàng, nàng cũng đã hỏi ra lý do, là bởi vì nàng luôn khiến hắn tức giận. Vì vậy thái độ hồi sáng của hắn đã có câu trả lời, chính là nàng khiến hắn phiền toái đi.
Tối nay, có đôi lúc đầu óc nàng không quá minh mẫn, vì vậy căn bản không nhớ nổi mình từng làm gì khiến hắn không vui, nhưng hắn luôn thông minh hơn nàng, vậy thì hắn nói cái gì chính là cái đó đi. Nàng cũng không biết nên vãn hồi thế nào, chỉ cảm thấy một trận nặng nề. Nàng trách cứ mình tại sao lại cứ nhớ tới chuyện không vui, vốn nàng đã quên rồi, thời điểm nàng quên đi nàng đã cảm thấy thật vui vẻ.
Nàng chờ hắn rời đi, nhưng tiếng bước chân theo dự đoán chậm chạp không có vang lên.
Vầng trăng to lớn chiếu sáng cả một tòa thành, đêm đã khuya, tòa thành chìm trong yên tĩnh, chỉ còn lại mấy ánh đèn như có như không nơi đường phố phía xa, giống như ngôi sao từ trong màn đêm hạ xuống. Gió cũng yên tĩnh, nhưng vẫn lạnh, lướt qua bên người nàng khiến nàng hắt hơi một cái.
Có thứ gì đó đưa tới trước mặt nàng, nàng giương mắt nhìn sang, là một cái áo khoác ngoài màu trắng. "Mặc vào." Thanh niên đáng lẽ nên rời đi kia lúc này đang cúi đầu nhìn nàng. Nàng nhìn cái áo trong tay hắn, lại liếc nhìn hắn, sau đó quay đầu đi, nàng không để ý tới hắn, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng dưới chân mình.
Hắn ngừng lại một chút, rồi ngồi xuống bên người nàng, cái áo kia theo đó phủ lên vai nàng. Nàng giật mình xoay đầu lại, vừa vặn cho hắn cầm tay nàng cho vào trong tay áo, nàng ngẩn người, mặc hắn coi nàng như hài tử mặc áo vào cho nàng.
Nàng thẫn thờ ngồi chỗ đó không biết phản ứng như nào, cuối cùng nàng cảm thấy nàng cần phải có chút mạnh mẽ, vì vậy giùng giằng muốn cởi cái áo đó ra, lại bị hắn ngăn lại: "Không được tùy hứng." Hắn cau mày nói.
Tối nay nàng đã nghe đủ chỉ trích của hắn, vì vậy không thèm để ý, rất có dũng khí nói lại hắn: "Ta chính là cứ tùy hứng như vậy đó, không mượn ngươi xen vào!" Giãy giụa càng thêm lợi hại.
Hắn đột nhiên nói: "Là ta không tốt."
Nàng nháy mắt một cái, hắn lại đem cái áo bị nàng cởi ra một nửa kéo lên, nhìn nàng nói: "Là ta không tốt."
Mắt nàng đột nhiên đỏ lên, nàng cố gắng cắn môi một cái, lớn tiếng nói: "Đúng là ngươi không tốt!" Lại không còn cố chấp cởi áo ngoài ra nữa, nàng cúi đầu tự mình vén ống tay lên, vén một hồi bắt đầu kể tội hắn: "Ngươi không để ý tới ta, ngươi cũng không muốn gặp ta, ngươi còn mắng ta, ngươi còn nói Yên Lan tốt hơn ta!" Nhưng bởi vì nói quá nhanh lại quá tức giận, tự mình làm mình bị sặc.
Bàn tay Liên Tống nhanh chóng phủ lên lưng nàng, hắn tựa hồ không biết làm sao: "Ta không có nói như vậy."
Nàng liền nhớ lại một chút, nhưng trong đầu một mảnh mơ hồ, quả thực không nhớ ra được hắn vừa nói cái gì, vì vậy nàng gật đầu một cái: "Nga, vậy cứ coi như không phải là ngươi nói đi."
Nhưng cái suy nghĩ Yên Lan tốt hơn nàng lại khiến nàng buồn bã, vành mắt đỏ ửng hỏi Liên Tống: "Yên Lan có đẹp hơn ta không?" Cũng không đợi hắn trả lời, tự mình như đinh đóng cột lắc đầu một cái, "Ta cảm thấy căn bản không có đẹp mắt bằng ta!"
Lại hỏi hắn: "Yên Lan có thông minh bằng ta không?" Vẫn không đợi hắn trả lời, lại như đinh đóng cột lắc đầu một cái, "Ta cảm thấy căn bản không có bằng ta!"
Lần nữa hỏi hắn: "Yên Lan có chu đáo bằng ta không?" Lần này nàng rốt cuộc cho hắn thời gian trả lời, nhưng hắn lại không nói gì, hắn chỉ nhìn nàng, sắc mặt không còn lạnh băng như trước, thế nhưng trên dung mạo hoàn mỹ như vậy rốt cuộc ẩn chứa cái gì, nàng nhìn không ra. Cho tới bây giờ nàng vẫn không nhìn thấu Liên Tam, vì vậy cũng không thèm để ý, nàng chỉ nghĩ, nga, cái vấn đề này hắn không muốn trả lời. Nàng liền tự mình suy nghĩ một trận, nhưng liên quan tới điểm chu đáo này nàng cũng không quá tự tin, vì vậy có chút do dự nói, "Vậy.. ta cảm thấy chúng ta có thể đều chu đáo đi."
Nàng còn muốn hỏi nhiều hơn: "Yên Lan có.." Nhưng lại phiền não lắc đầu, "Thôi vậy."
Lúc nàng yên tĩnh lại hắn cầm lấy tay nàng: "Ngươi không cần so sánh với nàng."
Nhưng cái này cũng không an ủi được nàng, nàng cúi đầu, nhìn bàn tay bị hắn nắm lấy, hồi lâu, nàng nhẹ giọng nói: "Thật ra thì Yên Lan biết đàn, biết xướng ca, vẽ cũng rất tốt, những thứ nàng biết, ta lại không biết." Nàng cố gắng khịt mũi một cái, lấy dũng khí hướng hắn thẳng thắn, "Ta, ta thực sự rất vô lý, ta không thích Yên Lan, là bởi vì Yên Lan là muội muội tốt."
"Nàng ý có phải muội muội tốt hay không, thì sao chứ?" Hắn hỏi nàng.
Nàng đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, cánh tay ôm lấy bả vai hắn, mặt dính chặt trước ngực hắn, nàng nghẹn ngào nói ra nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm nàng: "Bởi vì ta sợ ta không còn là người độc nhất vô nhị của ngươi nữa, sợ rằng sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ rời xa ta."
Trong nháy mắt, Liên Tam nín thở. Hắn không nghĩ thế gian này lại có một người, chỉ bằng một câu nói lại có thể khiến nội tâm hắn rối loạn hết cả. Hồi lâu, hắn nhắm mắt lại. Nhưng không có đáp lại cái ôm của nàng.
Đúng vậy, hắn sớm muộn sẽ rời khỏi nàng. Vì vậy nàng cần sớm quen với điều đó.
Tối nay đã vượt quá giới hạn rồi, cứ tiếp tục như vậy đối với nàng không có gì tốt.
Tối nay hắn không nên tới đây, hoặc có đến cũng không nên xuất hiện trước mặt nàng, hoặc có xuất hiện trước mặt nàng thì cũng không nên tạo thêm cho nàng ảo giác thân cận; hoặc cho dù hắn không khống chế được mà gần gũi nàng thì cái ôm này tuyệt đối không thể đáp lại; hết thảy mọi chuyện đều phải chấm dứt.
Hắn nắm lấy cánh tay nàng, muốn đẩy nàng ra, nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên. Gần như vậy.
Hắn một lần nữa nín thở.
Nàng giống như muốn khóc, chân mày, khóe mắt, chóp mũi, đều nhuộm sắc hồng giống như hoa anh đào, màu hồng ôn nhuyễn, sống động lại mang chút bi thương, màu hồng kia điểm trên da thịt trắng như tuyết, khiến người nhìn không cách nào dời mắt được. Trong Dao Trì có một loại sen tên là Vũ Phi, cả đài hoa đều trắng như tuyết, chỉ có một chút phiếm hồng ở viền cánh hoa, nhìn nàng lúc này, cực kỳ giống loại hoa đó. Ánh mắt đen nhánh ngậm nước, mang theo cô tịch cùng bi thương, giống như nơi sâu nhất của Huy Diệu Hải.
Chân mày đáy mắt đều chứa ưu tư, là bi thương khó nói thành lời, nhưng trên gương mặt nàng lại không có bất kỳ biểu lộ gì, theo bản năng muốn giữ lại chút tự ái. Nàng chỉ nhìn hắn như vậy, nàng không thường như vậy, hoặc là chính nàng cũng không ý thức được lúc này mình có thể lộ ra dáng vẻ này, vẻ đẹp u buồn kia khiến hắn không cách nào kháng cự lại.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đẩy nàng ra.
Nhưng hắn quên mất nàng rất cố chấp, hắn còn chưa kịp phản ứng nàng đã lần nửa ôm lấy hắn, miếng ngói bên dưới vang lên một tiếng, trong lúc thất thần hắn đã bị nàng đè xuống bên dưới. Môi nàng vội vàng quét qua gò má hắn, đôi môi lạnh như băng, nhưng lại tựa như đốm lửa đốt qua gương mặt hắn.
Hắn đột nhiên nhìn về phía nàng, nàng lại không có chú ý, một tay chống trước ngực hắn, cái tay khác đặt trên vai hắn, nàng vẫn không khóc, trên mặt vẫn không chút biểu bình, nhưng đôi môi lại đang cắn chặt, cố chấp nhìn hắn: "Liên Tam ca ca, không cho ngươi đi, chúng ta còn chưa.."
Hắn chợt nắm lấy cổ áo nàng kéo xuống, sau đó hắn hôn lên môi nàng. Hắn cảm thấy thân thể nàng đột nhiên cứng ngắc, nhưng lần này, hắn không bỏ qua cho nàng nữa.
Tay trái hắn giữ lấy eo nàng, khiến thân thể nàng áp sát vào người hắn, cũng khiến nàng không thể phản kháng, nhưng thật ra nàng cũng không phản kháng. Hắn nghĩ nàng bị dọa đến ngây người, nhưng nàng không thể nói chuyện, bởi vì môi nàng đang bị hắn chặn lại.
Hắn dùng sức hôn, đôi môi đỏ thắm lạnh như băng kia dưới nụ hôn của hắn rất nhanh trở nên ấm áp, cũng trở nên mềm mại hơn. Trong miệng nàng tràn ngập mùi rượu, nhưng nhiều hơn là mùi hương hoa. Nụ hôn càng sâu càng nóng bỏng, mùi hoa kia càng trở nên nồng đậm, nàng theo bản năng thở dốc, đổi lấy lại là hắn càng dùng sức cắn môi nàng, dây dưa cùng chiếc lưỡi của nàng.
Dưới nụ hôn của hắn, thân thể cứng ngắc của nàng chậm rãi thả lỏng, màu hồng bi thương trên mặt, cũng dần trở nên diễm lệ tươi đẹp, thậm chí cả gương mặt dần hiện lên màu hồng phấn, giống như đóa phù dung nổi trên mặt nước. Dưới bàn tay, hắn có thể cảm nhận được thân thể nàng từng chút nóng lên. Cả thân thể nàng chỉ còn đôi mắt kia là còn sót lại chút lý trí, đáy mắt bao phủ một tầng sương mù, ẩn chứa ngỡ ngàng cùng kinh hãi.
Nàng uống say, hắn chính là giậu đổ bìm leo. Hắn chợt ngừng lại.
Ánh trăng chiếu lên người bọn họ, chiếu lên mái nhà màu trắng bạc, chiếu lên cái cây gần đó, trên đường phố, trên phố xá phía xa.. Đèn lồng trên phố đã tắt hết. Cả tòa thành chìm trong giấc ngủ.
Thành Ngọc không biết có phải mình cũng đang ngủ mơ hay không, nàng ngơ ngác từ trên người Liên Tam đứng dậy, ngón tay đặt lên cánh môi sưng đỏ của mình, dời xuống tim mình, trong mắt tràn ngập khiếp sợ: "Tại sao.. Ta không hiểu.." Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm. Nàng căn bản không hiểu được tình huống hiện tại là gì. Cái này không thể trách nàng. Tối nay nàng uống say, lúc nàng thanh tỉnh cũng chưa chắc đã hiểu được tình huống trước mắt, huống chi là lúc này.
Nàng nhìn Liên Tam. Hắn vẫn nằm đó. Cho tới bây giờ nàng vẫn hết sức tin tưởng Liên Tam, nhưng lúc này hắn chỉ nhìn lên trời, thần sắc xuất hiện một tia yếu ớt, hồi lâu, hắn nói: "Ta cũng không biết. Chỉ là," hắn thấp giọng nói, "Ngươi cũng không cần biết."
"Tại sao?"
"Bởi vì," hắn nhắm hai mắt lại, "Đây chỉ là một giấc mộng, tất cả mọi chuyện, sáng mai tỉnh lại, ngươi sẽ quên hết."
Bích Nhãn Đào Hoa chở Thành Ngọc trực tiếp hướng Tiểu Giang Đông lầu mà đi. Tất cả tâm trí nàng vốn đều đặt hết vào đường phía trước, nhưng chẳng biết tại sao, lúc từ phố Tử Dương rẽ vào phố Chính Đông, đột nhiên lơ đãng liếc nhìn cái hẻm nhỏ sâu hun hút phía bên trái. Một đạo thân ảnh màu trắng đập vào mắt nàng.
Đáng hận là Bích Nhãn Đào Hoa chạy quá nhanh, đợi đến lúc nàng phản ứng kịp siết dây cương, thì tuấn mã dưới thân đã chở nàng chạy qua ba bốn cửa tiệm.
Nàng cũng không biết khi đó mình suy nghĩ cái gì, Bích Nhãn Đào Hoa còn chưa dừng hẳn lại nàng đã từ trên lưng nó nhảy xuống, vì vậy ngã nhào trên đất, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, lập tức bò dậy hướng con hẻm kia chạy như bay tới.
Lúc phi nước đại tới nơi, nàng lại sững sờ đứng ở đầu hẻm, mà không có đi vào.
Ngõ hẻm chật hẹp, nằm giữa hai tòa cổ lầu, cho dù hôm nay trời thu bầu trời cao trong xanh, nhưng ánh nắng chiếu vào cũng chỉ đến nửa bức tường.
Con đường nhỏ dùng đá xanh ghép lộn xộn mà thành nằm trong bóng râm mà ánh sáng mặt trời không cách nào chiếu xuống được, khiến cả ngõ hẻm nhìn vào có cảm giác âm u sâu thẳm, cách đó mấy trượng, thanh niên bạch y mới vừa rồi khiến Thành Ngọc chỉ liếc một cái đã kinh sợ đang đứng trong mảnh âm u đó.
Nàng không có nhận lầm người, đó đúng là Liên Tam.
Nhưng hắn không đứng một mình trong hẻm. Trong ngực hắn đang ôm một cô nương. Là tư thế ôm ngang, một cánh tay đỡ dưới đầu gối cong của cô nương kia, một cánh tay khác thì đỡ ở lưng nàng, hai tay cô nương kia ôm lấy cổ hắn, tựa như quyến luyến không rời đem mặt dán chặt vào ngực hắn. Vì vậy Thành Ngọc không nhìn rõ gương mặt cô nương kia, nhưng từ y phục nàng mặc trên người, nàng cảm thấy hơn phân nửa chính là thập cửu công chúa Yên Lan.
Đó chính xác là Yên Lan. Nhưng Yên Lan lại không chú ý tới Thành Ngọc. Lúc mới từ Tiểu Giang Đông lầu đi ra, nàng theo Liên Tam lang thang một đoạn đường, bởi vì hôm nay tâm tình Liên Tam không tốt, nàng đi theo bên người hắn cũng có chút thất thần, tuy vậy lúc trên đường đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa nàng vẫn nghe được. Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng, liền bị Liên Tam ôm lấy tránh vào trong con hẻm nhỏ cạnh cửa hàng đồ trang sức.
Trong phút chốc nàng chỉ đoán là Liên Tam đang lẩn tránh ai đó, nhưng rốt cuộc là tránh ai, từ thời khắc hắn ôm lấy nàng, nàng đã không còn tâm tư mà để ý nữa.
Thành Ngọc đứng ở đầu hẻm, ánh mắt dừng trên người Yên Lan rất lâu, nàng vô thức nhíu mày.
Tất cả vui vẻ khi đột nhiên nhìn thấy Liên Tống trong nháy mắt hóa thành một khối băng, không có dấu hiệu đè nặng trong lòng nàng, có chút lạnh, có chút nặng.
Nàng sớm biết Liên Tống là biểu huynh của Yên Lan, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên khi Liên Tống dẫn Yên Lan đi uống trà sớm, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ bọn họ lại thân mật như vậy. Bởi vì nàng cùng biểu ca đường ca của nàng chưa bao giờ thân mật như thế.
Hóa ra Liên Tống còn có một muội muội khác mà hắn quan tâm thương yêu, nàng nghĩ, lúc này hắn ôm Yên Lan, có giống như vô số tình huống trước đây khi hắn ôm nàng không. Có phải lúc Yên Lan khóc lóc hắn cũng sẽ giúp nàng lau lệ? Khi Yên Lan thống khổ hắn sẽ cầm lấy tay nàng?
Nàng đột nhiên cảm thấy tức giận. Nhưng nàng cũng nhanh chóng hiểu ra, tức giận của nàng là không có căn cứ.
Liên Tống đang nhìn nàng. Rõ ràng cách xa mấy trượng, sau lưng nàng lại là đường phố nhộn nhịp, nhưng lúc chạm vào ánh mắt hắn, nàng lại cảm thấy xung quanh trở nên yên tĩnh. Đuôi mắt phượng hơi hất lên, tựa như rất nghiêm túc nhìn nàng, nhưng nàng lại không nhìn ra trong ánh mắt kia có bất kỳ mong đợi nào. Giống như hắn chưa bao giờ mong đợi sẽ gặp nàng ở chỗ này, hoặc là chưa bao giờ mong đợi sẽ gặp lại nàng. Hờ hững trong ánh mắt kia khiến nàng hoảng hốt.
Là bởi vì một tháng không gặp, cho nên hắn đối với nàng lạnh nhạt sao? Nàng lại lập tức vì hắn tìm lý do, vội vàng bước tới trước hai bước, hi vọng kéo gần khoảng cách sẽ giảm bớt sự xa cách khiến người ta khó chịu kia. Nhưng lúc nàng bước sang bước thứ ba, nàng thấy ánh mắt hắn bỗng dời đi.
Nàng dừng bước, khối băng đè trong lòng nàng càng trở nên nặng hơn, nàng không hiểu vì sao hắn lại như vậy, chần chừ một chút muốn gọi hắn, lại thấy hắn tựa như đoán được ý nàng nên lập tức nhíu mày một cái. Ngay trước khi nàng mở miệng, hắn đã quay người, giống như định rời đi.
Nàng giật mình, ngay trong giây phút đó nàng chợt nghe thấy một tiếng chuông vang lên vô cùng nhỏ. (Gọi hồn Thanh Linh lên nào)
Nàng thất thần nhìn sang, thấy dưới mái hiên nhô ra trong cổ lâu bên trái có treo một chiếc chuông gió cũ kỹ rỉ sét. Một trận gió thổi qua, chuông gió vang lên một cách vui vẻ, nhưng bởi vì đã quá cũ, nên âm thanh có phần ảm đạm.
Ngay lúc đó Liên Tam ôm Yên Lan rời đi, trong nháy mắt bóng người đã biến mất cuối con hẻm.
Ngõ hẻm rất nhanh không một bóng người, giữa không trung chỉ còn lại tiếng chuông gió nhẹ vang.
Thành Ngọc đứng ở đó, sắc mặt có chút trắng bệch, âm thanh trầm thấp của chuông gió cũ kia như dội vào trong lòng nàng, cuối cùng khiến khối băng trong lòng nàng tan vỡ, những mảnh băng vụn theo dòng máu chảy đi tứ chi, chỉ trong chốc lát, khiến nàng khó chịu.
Tuy Thành Ngọc vẫn còn khó chịu, nhưng sau ngọ thiện vẫn đi phủ Đại tướng quân một chuyến. Bởi vì sau khi nàng tỉnh táo suy nghĩ lại, cũng không tìm ra được lý do đối với Liên Tam tức giận.
Đúng là, hắn không để ý tới nàng, khiến nàng không vui. Nhưng nàng lại nghĩ, có lẽ vừa rồi Liên Tam cùng Yên Lan đang có chính sự, chẳng hạn như nói Yên Lan cũng có chuyện khó nghĩ, cần Liên Tam giúp nàng tháo gỡ, loại thời điểm này, nàng tiến lên quấy rầy xác thực là không tốt. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng là như thế, bởi vì Yên Lan là một công chúa từ nhỏ đã sống trong hoàng cung, mà đối với người quanh năm sống trong hoàng cung, trong lòng rất dễ xảy ra vấn đề, giống như Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu, thậm chí Hoàng đế, mọi người ít nhiều đều có chút lo nghĩ của riêng mình.
Nhưng vấn đề ở chỗ cho dù đã nghĩ thông suốt chuyện này, khó chịu trong lòng nàng vẫn không vì vậy mà giảm bớt. Nàng mơ hồ có nghĩ đến một vài nguyên nhân, nhưng lập tức đem những nguyên nhân thoáng hiện trong đầu đó ném ra sau, bởi vì nàng cảm thấy bản thân không đến mức vô lý như vậy.
Đến phủ tướng quân, vẫn là Thiên bộ ra ngoài tiếp đón nàng, cùng Thành Ngọc giải thích, nói rằng đúng là Liên Tam đêm qua đã trở về phủ, nhưng lúc này thập cửu công chúa đang ở trong phủ, bởi vì hắn cùng thập cửu công chúa đã có hẹn trước, vì vậy hôm nay không tiện gặp nàng. Lại truyền đạt một chút ý của Liên Tam, nói nếu Thành Ngọc có việc gấp, có thể ngày mai lại tới tìm hắn, bất quá mấy ngày nay hắn có chút bận, không nhiều thời gian rảnh, nếu nàng không có chuyện gì gấp, thật ra thì không cần ngày nào cũng tới phủ tìm hắn.
Trong lòng Thành Ngọc có chút căng thẳng, nàng yên lặng hồi lâu, hướng Thiên Bộ nói: "Liên Tam ca ca cảm thấy ta có chút dính người, có phải hay không?"
Thiên Bộ nhìn nàng có chút kinh ngạc, nhưng chỉ nói: "Ý của công tử.. Nô tỳ không dám tự phán đoán."
Thành Ngọc ho khan một tiếng: "Nga, vậy, vậy ngươi giúp ta chuyển lời tới Liên Tam ca ca là ta tới đây cũng không phải.." Nàng trái lương tâm nói, "Cũng không phải có việc quan trọng gì, vừa rồi ở trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy hắn, sau đó thuận tiện tới muốn chào hỏi một tiếng," nàng cố gắng làm bộ tùy ý một chút, nhưng không cách nào khắc chế tịch mịch trong giọng nói, "Nhưng nếu hắn có khách, vậy, vậy cứ coi như.."
Thiên Bộ có chút lo âu nhìn nàng.
Nàng cầm ngón trỏ xoa xoa lỗ mũi, che giấu ủy khuất bỗng xông lên, giả bộ bình thường nói: "Nếu hắn bận, mấy ngày tới ta sẽ không đến nữa."
Lại nghe Thiên Bộ đột nhiên mở miệng hỏi: "Tay của Quận chúa làm sao vậy?"
Nàng sửng sốt một chút, nhìn tay trái mình, phát hiện ống tay áo có chút loang lổ. Đem ống tay kéo lên, nàng hít một hơi, bây giờ mới cảm thấy đau, phát hiện trên cánh tay không biết từ lúc nào đã bị trầy một mảng lớn. Có thể là mới vừa rồi kéo ống tay lên có cọ qua vết thương, lúc này vết thương lại bắt đầu chảy máu.
Thiên Bộ lập tức đưa tay qua, muốn kiểm tra vết thương cho nàng, nhưng nàng vội vàng lùi lại một bước, luống cuống đem ống tay áo kéo xuống che đi vết thương đáng sợ kia, suy nghĩ một chút, giải thích: "Có thể là vừa rồi không chú ý ngã xuống đường, không có gì đâu." Lại giả bộ thoải mái: "Tỷ vào trong phục vụ Liên Tam ca ca đi, ta cũng trở về đây." Nói xong liền quay người rời đi.
Trong phủ tướng quân có một gốc cây lá đỏ cao lớn, dưới tàng cây có một bàn đá, Liên Tam ngồi cạnh bàn đá điêu khắc một khối ngọc. Yên Lan ngồi trong đình bên hồ cách đó không xa gảy đàn. Thiên Bộ đối với cầm khúc ở phàm thế không nghiên cứu nhiều, vì vậy không nghe ra nàng đang đánh khúc gì, chỉ cảm thấy giai điệu có chút ưu thương, khiến người nghe lắng đọng.
Lúc tới bên người Liên Tam, Thiên Bộ có chút do dự, nàng không chắc Liên Tam có lập tức muốn nghe nàng bẩm báo những chuyện có liên quan tới Thành Ngọc hay không. Do dự chốc lát, cảm thấy không nhìn thấu tâm tư điện hạ nhà nàng lúc này, liền trầm mặc đi đến phía trước hắn đổi chén trà nóng.
Trà mới đổi Liên Tam cũng không có trạm qua, chỉ chuyên chú chạm trổ ngọc trong tay, đó là một khối bạch ngọc phần đầu hơi gục xuống màu đỏ, Liên Tam đem nó tạc thành một đôi hạc giao cổ, cái phần màu đỏ kia tự nhiên trở thành đầu hạc, tuy chỉ mới tạc được một nửa, nhưng hình dáng con hạc đã có chút sinh động.
Thiên Bộ ở một bên đợi lệnh, chờ đến khi Yên Lan đánh đến khúc thứ ba, mới nghe thấy Liên Tam mở miệng hỏi nàng: "Nàng thế nào?"
Thiên Bộ nhẹ giọng: "Quận chúa nàng rất hiểu chuyện, nghe xong lời của nô tỳ, cũng không làm khó nô tỳ, rất nghe lời mà trở về."
"Tốt." Liên Tam nhàn nhạt, ánh mắt vẫn rơi trên khối ngọc trên tay, cẩn thận tạc cánh bên phải của con hạc, giống như mới vừa rồi chỉ tùy ý hỏi một chút, thật sự cũng không quá để ý Thiên Bộ trả lời hắn cái gì.
"Nhưng Quận chúa nhìn qua cũng không tốt." Thiên Bộ cân nhắc nói. Liền thấy Liên Tam hơi ngừng động tác, nhưng chỉ là trong nháy mắt, đao khắc một lần nữa lại vạch trên mặt khối ngọc.
Thiên Bộ thấp giọng: "Nàng cho là điện hạ ngài không thích nàng quá dính người, vì vậy muốn nô tỳ chuyển lời tới điện hạ, nàng không có dính người như vậy, chẳng qua là hôm nay ở trên đường ngẫu nhiên nhìn thấy ngài, vì vậy thuận đường tới chào hỏi một tiếng."
Yên Lan trong đình lại hoàn thành xong một khúc, trong viện nháy mắt trở nên yên tĩnh, dưới gốc cây lá đỏ nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng vang nhỏ vụn của dao khắc vạch trên mặt khối ngọc.
Thiên Bộ tiếp tục nói: "Bất quá nô tỳ cũng không cho đó là thật." Nàng rủ mắt nói, "Nàng lúc tới có thở hổn hển, gương mặt đầy mồ hôi, giống như vội vã chạy qua, có lẽ trong lúc đuổi theo điện hạ trở về phủ có vô ý bị té ngã, nửa ống tay áo đều là vết máu, nàng lại không phát hiện ra, đợi đến lúc nô tỳ nói cho nàng biết, nàng mới phát giác đau, nhưng cũng chỉ nhíu mày một cái," nàng ngừng lại, "Nhưng khi nô tỳ nói điện hạ không gặp nàng, nhìn nàng giống như muốn khóc."
Khối ngọc rơi xuống mặt bàn đá, bể thành bốn miếng. Thiên Bộ giương mắt nhìn, liền thấy dao khắc đang đâm vào lòng bàn tay Liên Tống, có chút sâu, lúc rút dao ra ném sang một bên, máu tươi lập tức tràn ra, nhỏ xuống mặt bàn, khối ngọc vỡ nhuộm màu đỏ thẫm.
Thiên Bộ khẽ hô một tiếng, vội vàng lấy chiếc khăn từ trong ngực đưa lên, Liên Tam lại không nhận lấy, chỉ ngồi tại chỗ mặt không đổi sắc nhìn lòng bàn tay, hồi lâu, hắn tùy ý xé một góc tay áo, buộc qua loa quanh miệng vết thương, ngẩng đầu nhìn Thiên Bộ: "Lấy một khối ngọc khác tới đây." Giống như không có chuyện gì phát sinh.
Thành Ngọc một đường trở về vừa đi vừa đá sỏi đá trên đường. Buổi trưa nàng không ăn gì, giờ có chút đói, lúc ngang qua quán trà, đột nhiên lại thấy khát, liền mua một chén trà lạnh. Hôm nay quán trà làm ăn khá tốt, bàn nào cũng đầy người, nàng cũng không quá để ý, cầm chén trà ngồi ở lề đường một hồi.
Nàng ngồi ở chỗ đó vừa uống trà vừa than thở.
Nàng đối với bản thân hết sức thất vọng. Lúc Thiên Bộ nói với nàng Liên Tam bởi vì đang ở cùng Yên Lan nên không thể gặp nàng, nàng rốt cuộc hiểu rõ, nàng đúng là hoang đường như vậy.
Nàng đang ghen tị với Yên Lan.
Hôm nay sở dĩ nàng khó chịu, không vui, nguyên nhân chủ yếu, là bởi vì nàng đột nhiên ý thức được, Liên Tống đối với Yên Lan tựa hồ tốt hơn so với nàng.
Nhưng ghen tị này thật là không có đạo lý, bởi vì Yên Lan mới là biểu muội có quan hệ huyết thống với Liên Tam, bọn họ quen biết từ nhỏ, cảm tình sâu hơn cũng là điều dễ hiểu, Liên Tam đối với Yên Lan tốt hơn, là lẽ bất di bất dịch. Mặc dù nàng gọi Liên Tam là ca ca, nhưng hắn không phải là ca ca thật sự của nàng. Nếu một ngày nào đó hắn không muốn nàng làm muội muội của hắn nữa, lúc đó nàng cùng hắn cái gì cũng không phải. Thật ra cho tới bây giờ nàng không có cách nào so sánh được với Yên Lan.
Ý thức được điểm này, trong lòng nàng nháy mắt lại phát lạnh, vì vậy uống xong trà lạnh nàng lại muốn uống trà nóng, muốn làm ấm người một chút.
Uống xong trà, nàng lại đá sỏi trở về nhà, mắt thấy Thập Hoa Lầu gần ngay trước mắt, mới nhớ ra vết trầy trên cánh tay, lại quay đầu hướng y quán của Tiểu Lý đại phu đi tới.
Lúc nàng chơi xúc cúc cũng hay bị trầy da chỗ nọ chỗ kia, vì vậy Tiểu Lý đại phu cũng không hỏi nhiều. Nhưng Tiểu Lý đại phu là người luôn nhìn việc lớn, không mất tay mất chân, ở trong mắt hắn đều không coi là bị thương, cho nên sau khi băng bó cho Thành Ngọc xong, nhìn nàng ngồi ngẩn người giống như là thật sự rảnh rỗi, nên bảo nàng hỗ trợ chép hai trăm toa thuốc.
Thành Ngọc cảm thấy Tiểu Lý quả thật không có nhân tính, nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy có lỗi với hắn, bởi vì nàng vừa suy nghĩ chuyện của mình vừa chép toa thuốc, kết quả hai trăm toa thuốc không có một cái nào dùng được. Lúc mặt trời xuống núi, Tiểu Lý tới kiểm tra thành quả nàng hỗ trợ, suy nghĩ muốn đánh chết nàng không phải là không có, nhưng nhìn sắc mặt nàng, Tiểu Lý đành phải khắc chế mình. Sau khi bình tĩnh lại, Tiểu Lý ngồi bên người nàng, hỏi nàng có phải có tâm sự gì không, nàng gật đầu lẩm bẩm: "Coi là vậy đi."
Nàng cùng Tiểu Lý vốn là bằng hữu không có gì không nói với nhau, nhưng cái chuyện nàng ghen tị với biểu muội của Liên Tam, ngay chính nàng còn thấy không ra thể thống gì, Tiểu Lý nhất định sẽ cảm thấy nàng bị thần kinh, vì vậy nàng không tâm sự cho Tiểu Lý biết.
Tiểu Lý cảm khái: "Nga, A Ngọc chúng ta cũng đến độ tuổi có tâm sự không thể chia sẻ cùng ta rồi a."
Thành Ngọc cau mày nhìn hắn: "Ngươi chỉ lớn hơn ta có hai tuổi."
Tiểu Lý đại phu tự tin: "Nhưng hoa tửu so với ngươi uống còn nhiều hơn nhiều."
Thành Ngọc không phục: "Cũng chưa biết được."
Tiểu Lý suy nghĩ một chút: "Cái kiểu như ngươi đi thanh lâu tìm hoa khôi ăn uống tám chuyện, hoặc là hoa khôi thanh lâu đi Thập Hoa Lầu tìm ngươi ăn uống tám chuyện, không coi là uống hoa tửu a."
Vừa nói vừa dẫn nàng vào trong hầm rượu của Nhân An Đường, rất trượng nghĩa lấy ra hai bình rượu ngon đưa cho nàng, hơn nữa còn sảng khoái chỉ điểm nàng, nói người trưởng thành, rất dễ có tâm sự, nhưng không có nỗi buồn nào mà hai bình rượu này không xóa hết được, nếu như có, Tiểu Lý lại lấy ra hai vò đưa cho nàng, nói: "Vậy thì uống bốn vò." Nghĩ đến tửu lượng của Thành Ngọc, cảm thấy bốn vò cũng không chắc lắm, dứt khoát lại đưa nàng hai vò nữa thành sáu vò, thật hài lòng nói tặng lễ thì nên tặng sáu mới thuận. Lại nói cho nàng biết hôm nay Chu Cẩn đi xuống thôn trang thu tiền, ngày mai mới có thể trở lại, nên tối nay nàng có thể tự do bung xõa.
Vì vậy đêm đó, Thành Ngọc thực sự tự do bung xõa, sau đó nàng liền uống say.
Thành Ngọc có một tật xấu, mỗi khi say đến lợi hại, nàng liền thích trèo lên cao.
Lần trước ở Túy Thanh Phong của Tiểu Giang Đông lầu, mới uống đến vò thứ ba, nàng đã leo lên ngọn cây cổ thụ trăm năm bên ngoài lầu, bởi vì xung quanh một trăm trượng chỉ có cây đó là cao nhất. Lần này rượu mạnh Tiểu Lý đưa cho, nàng cũng uống đến vò thứ ba, nàng đã leo lên nóc tầng thứ mười của Thập Hoa Lầu, bởi vì xung quanh một trăm trượng chỉ có tòa lầu này là cao nhất.
Nàng choáng váng gác chân ngồi trên nóc nhà, chuyện phiền lòng lúc ban ngày đã sớm quên, chỉ cảm thấy ngồi trên cao như vậy, có thể nhìn được toàn bộ thành Bình An, thật là sung sướng, rượu Tiểu Lý cho nàng uống ngon như vậy, Tiểu Lý đúng là bằng hữu tốt.
Nàng ngồi trên nóc nhà uống cạn vò rượu, nhất thời không nghĩ tới dưới lầu còn có hai vò nữa, nhìn thấy cách đó không xa trên đường phố mấy đứa nhỏ đang xách đèn lồng chơi đuổi hình bắt bóng, cảm thấy rất thú vị, liền ném vò rượu đi, một mình ở trên nóc nhà chơi đuổi bắt với cái bóng của chính mình. Nàng chơi xúc cúc từ nhỏ, giữ thăng bằng vô cùng tốt, vì vậy từ ngoài nhìn thì sẽ thấy dáng vẻ bước đi lảo đảo như sắp ngã, nhưng thật ra mỗi bước nàng luôn có thể ổn định thân mình.
Nàng chơi đùa một hồi, lúc ánh mắt lướt qua sân cầu dưới lầu, lại bắt được một ống tay áo màu trắng ẩn hiện sau gốc cây hòe cổ chọc trời cạnh sân cầu kia. Lúc này không phải kỳ ra hoa của cây hòe, vậy nên ống tay áo kia không thể là của cây hòe.
Nàng chăm chú nhìn chỗ kia, một đám mây dày đột nhiên che mất ánh trăng, ống tay áo trắng kia cũng nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Đợi khi đám mây trôi qua, ánh trăng lại xuất hiện, nhưng cái gì cũng không thấy nữa.
Nếu không uống say, chắc chắn Thành Ngọc sẽ nghi ngờ mình hoa mắt, nhưng tối nay nàng lại say mất rồi. Uống say nên Thành Ngọc hoàn toàn không có hoài nghi ánh mắt mình. Nàng đứng trên mái hiên suy nghĩ một hồi, xoay người, đem chân phải nhắm vào khoảng không không có ngói, tay phải đặt trong lòng bàn tay trái gõ phách khích lệ mình: "Một, hai." Chữ "hai" phát ra khỏi miệng, nàng nhắm mắt lại, chân phải đạp một cước, ngã ra ngoài.
Trong tưởng tượng của Thành Ngọc, hẳn nàng sẽ giống như một con bạch điểu bị thương, đột nhiên ngã xuống trong gió đêm. Nhưng người tới động tác còn nhanh hơn nàng nghĩ, mặc dù chân phải đạp hụt khiến nàng mất thăng bằng, nhưng chân trái nàng vẫn chưa rời mái hiên, người nọ đã tiếp được nàng.
Chói mũi truyền tới hương thơm Bạch Kỳ Nam Hương như có như không, giống như ánh trăng tối nay, cô quạnh, tịch mịch, mang chút lạnh lẽo. Quả nhiên là Liên Tam. Thành Ngọc liền cười.
Chưa kịp mở mắt, Liên Tam đã ôm nàng trở lại mái hiên, sau đó buông nàng ra.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Âm thanh kia giống như ánh trăng trên đỉnh đầu nàng, mang theo lạnh lẽo trong đêm thu. Hơn nữa, đó là một câu trách móc. Nhưng nàng đang say nên đầu óc không còn đủ linh hoạt để nhận ra trong đó có bao nhiêu tức giận, chỉ thuần túy cảm thấy vui vẻ vì nhìn thấy hắn, cho nên rất cao hứng nói: "Nga, ta đoán là Liên Tam ca ca ở đó, ta nghĩ nếu ngươi tới, vậy thì ngươi nhất định sẽ tiếp được ta, cho nên ta liền nhảy xuống!"
Nàng không thẹn với lòng nhìn hắn. Ánh mắt rơi trên hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn, sau đó chuyển qua ánh mắt hắn, rốt cuộc mới thấy rõ thần sắc hắn lúc này. Hắn nhìn nàng, con ngươi màu hổ phách không có bất kỳ ấm áp nào. Đây là Liên Tam lãnh đạm, không hề muốn gặp nàng.
Hết thảy mọi sự việc ban ngày bỗng nhiên trở về trong đầu nàng, ủy khuất cùng lo sợ không yên cũng đột nhiên ập tới, nàng sửng sốt chốc lát, rồi thương tâm: "Tại sao Liên Tam ca ca vừa nhìn thấy ta thì tức giận?"
Hắn không trả lời nàng, chỉ cau mày nói: "Ngươi say rồi."
"Ta không có say." Nàng lập tức nói, nhưng suy nghĩ lại đúng là mình có uống rất nhiều rượu, liền giơ ba đầu ngón tay ra, "Ừ, uống bốn vò." Nàng lại lần nữa nhấn mạnh, "Nhưng ta không có say." Dưới chân lại đột nhiên mềm nhũn.
Hắn đưa tay đỡ lấy nàng, để nàng đứng vững lần nữa, nàng cẩn thận nhìn thần sắc trên mặt hắn: "Liên Tam ca ca không muốn gặp ta sao?"
Hắn vẫn không trả lời, mà nói: "Nếu không phải là ta thì sao?"
Mặc dù nàng không tình nguyện thừa nhận, nhưng nàng đúng là đã say, bất quá mặc dù say, nàng phản ứng vẫn rất nhanh, cơ hồ lập tức biết hắn đang nói gì. Thập Hoa Lầu tổng cộng mười tầng lầu, nàng chỉ đài ngắm trăng nhô ra ở tầng bảy, dễ dàng trả lời hắn: "Vậy ta sẽ té xuống đài, cũng không quá cao, không chết được."
"Vậy sao?"
Lúc này đầu óc nàng thanh tỉnh một chút, vì vậy nhạy bén phát giác trong giọng nói kia có chút hàn ý, nàng nghi ngờ ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mát lạnh như băng của hắn.
Hắn lãnh đạm nhìn nàng: "Chỉ cần không té chết, gãy tay chân cũng không sao đúng không? Ta cho rằng ngươi đã trưởng thành, đã hiểu chuyện."
Nàng yên lặng một hồi, thấp giọng nói: "Ngươi đang tức giận." Đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, "Tại sao vừa thấy ta thì tức giận," nàng đột nhiên nhớ lại cái vấn đề khiến nàng đau khổ mà vừa rồi vì hắn rời đề tài mà bị nàng quên mất, nàng tức giận lại thương tâm nhìn Liên Tam, "Ngươi thấy Yên Lan ngươi đâu có tức giận!"
Hắn nhàn nhạt nói: "Bởi vì nàng ta không chọc ta tức giận."
Nghe hắn trả lời, nàng giống như lập tức muốn khóc: "Yên Lan tốt hơn ta sao?"
Hắn yên lặng nhìn nàng: "Tại sao ngươi phải cùng nàng so sánh?"
Nàng lắc đầu một cái, không trả lời hắn, có thể chính nàng cũng không biết tại sao mình lắc đầu. Nàng chỉ là cảm thấy có điểm mệt mỏi, vì vậy liền ngồi xuống, suy nghĩ một hồi, nàng che mặt lại: "Vậy đúng là ngươi cảm thấy nàng tốt hơn ta." Nàng không khóc, âm thanh cũng rất nhẹ, có chút mệt mỏi, sau đó nàng bi thương thở dài một cái: "Ngươi đi đi."
Nàng nghĩ hắn sẽ lập tức rời đi. Nàng cũng nghĩ tối nay hắn căn bản không muốn gặp nàng, vì sao hắn không muốn gặp nàng, nàng cũng đã hỏi ra lý do, là bởi vì nàng luôn khiến hắn tức giận. Vì vậy thái độ hồi sáng của hắn đã có câu trả lời, chính là nàng khiến hắn phiền toái đi.
Tối nay, có đôi lúc đầu óc nàng không quá minh mẫn, vì vậy căn bản không nhớ nổi mình từng làm gì khiến hắn không vui, nhưng hắn luôn thông minh hơn nàng, vậy thì hắn nói cái gì chính là cái đó đi. Nàng cũng không biết nên vãn hồi thế nào, chỉ cảm thấy một trận nặng nề. Nàng trách cứ mình tại sao lại cứ nhớ tới chuyện không vui, vốn nàng đã quên rồi, thời điểm nàng quên đi nàng đã cảm thấy thật vui vẻ.
Nàng chờ hắn rời đi, nhưng tiếng bước chân theo dự đoán chậm chạp không có vang lên.
Vầng trăng to lớn chiếu sáng cả một tòa thành, đêm đã khuya, tòa thành chìm trong yên tĩnh, chỉ còn lại mấy ánh đèn như có như không nơi đường phố phía xa, giống như ngôi sao từ trong màn đêm hạ xuống. Gió cũng yên tĩnh, nhưng vẫn lạnh, lướt qua bên người nàng khiến nàng hắt hơi một cái.
Có thứ gì đó đưa tới trước mặt nàng, nàng giương mắt nhìn sang, là một cái áo khoác ngoài màu trắng. "Mặc vào." Thanh niên đáng lẽ nên rời đi kia lúc này đang cúi đầu nhìn nàng. Nàng nhìn cái áo trong tay hắn, lại liếc nhìn hắn, sau đó quay đầu đi, nàng không để ý tới hắn, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng dưới chân mình.
Hắn ngừng lại một chút, rồi ngồi xuống bên người nàng, cái áo kia theo đó phủ lên vai nàng. Nàng giật mình xoay đầu lại, vừa vặn cho hắn cầm tay nàng cho vào trong tay áo, nàng ngẩn người, mặc hắn coi nàng như hài tử mặc áo vào cho nàng.
Nàng thẫn thờ ngồi chỗ đó không biết phản ứng như nào, cuối cùng nàng cảm thấy nàng cần phải có chút mạnh mẽ, vì vậy giùng giằng muốn cởi cái áo đó ra, lại bị hắn ngăn lại: "Không được tùy hứng." Hắn cau mày nói.
Tối nay nàng đã nghe đủ chỉ trích của hắn, vì vậy không thèm để ý, rất có dũng khí nói lại hắn: "Ta chính là cứ tùy hứng như vậy đó, không mượn ngươi xen vào!" Giãy giụa càng thêm lợi hại.
Hắn đột nhiên nói: "Là ta không tốt."
Nàng nháy mắt một cái, hắn lại đem cái áo bị nàng cởi ra một nửa kéo lên, nhìn nàng nói: "Là ta không tốt."
Mắt nàng đột nhiên đỏ lên, nàng cố gắng cắn môi một cái, lớn tiếng nói: "Đúng là ngươi không tốt!" Lại không còn cố chấp cởi áo ngoài ra nữa, nàng cúi đầu tự mình vén ống tay lên, vén một hồi bắt đầu kể tội hắn: "Ngươi không để ý tới ta, ngươi cũng không muốn gặp ta, ngươi còn mắng ta, ngươi còn nói Yên Lan tốt hơn ta!" Nhưng bởi vì nói quá nhanh lại quá tức giận, tự mình làm mình bị sặc.
Bàn tay Liên Tống nhanh chóng phủ lên lưng nàng, hắn tựa hồ không biết làm sao: "Ta không có nói như vậy."
Nàng liền nhớ lại một chút, nhưng trong đầu một mảnh mơ hồ, quả thực không nhớ ra được hắn vừa nói cái gì, vì vậy nàng gật đầu một cái: "Nga, vậy cứ coi như không phải là ngươi nói đi."
Nhưng cái suy nghĩ Yên Lan tốt hơn nàng lại khiến nàng buồn bã, vành mắt đỏ ửng hỏi Liên Tống: "Yên Lan có đẹp hơn ta không?" Cũng không đợi hắn trả lời, tự mình như đinh đóng cột lắc đầu một cái, "Ta cảm thấy căn bản không có đẹp mắt bằng ta!"
Lại hỏi hắn: "Yên Lan có thông minh bằng ta không?" Vẫn không đợi hắn trả lời, lại như đinh đóng cột lắc đầu một cái, "Ta cảm thấy căn bản không có bằng ta!"
Lần nữa hỏi hắn: "Yên Lan có chu đáo bằng ta không?" Lần này nàng rốt cuộc cho hắn thời gian trả lời, nhưng hắn lại không nói gì, hắn chỉ nhìn nàng, sắc mặt không còn lạnh băng như trước, thế nhưng trên dung mạo hoàn mỹ như vậy rốt cuộc ẩn chứa cái gì, nàng nhìn không ra. Cho tới bây giờ nàng vẫn không nhìn thấu Liên Tam, vì vậy cũng không thèm để ý, nàng chỉ nghĩ, nga, cái vấn đề này hắn không muốn trả lời. Nàng liền tự mình suy nghĩ một trận, nhưng liên quan tới điểm chu đáo này nàng cũng không quá tự tin, vì vậy có chút do dự nói, "Vậy.. ta cảm thấy chúng ta có thể đều chu đáo đi."
Nàng còn muốn hỏi nhiều hơn: "Yên Lan có.." Nhưng lại phiền não lắc đầu, "Thôi vậy."
Lúc nàng yên tĩnh lại hắn cầm lấy tay nàng: "Ngươi không cần so sánh với nàng."
Nhưng cái này cũng không an ủi được nàng, nàng cúi đầu, nhìn bàn tay bị hắn nắm lấy, hồi lâu, nàng nhẹ giọng nói: "Thật ra thì Yên Lan biết đàn, biết xướng ca, vẽ cũng rất tốt, những thứ nàng biết, ta lại không biết." Nàng cố gắng khịt mũi một cái, lấy dũng khí hướng hắn thẳng thắn, "Ta, ta thực sự rất vô lý, ta không thích Yên Lan, là bởi vì Yên Lan là muội muội tốt."
"Nàng ý có phải muội muội tốt hay không, thì sao chứ?" Hắn hỏi nàng.
Nàng đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, cánh tay ôm lấy bả vai hắn, mặt dính chặt trước ngực hắn, nàng nghẹn ngào nói ra nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm nàng: "Bởi vì ta sợ ta không còn là người độc nhất vô nhị của ngươi nữa, sợ rằng sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ rời xa ta."
Trong nháy mắt, Liên Tam nín thở. Hắn không nghĩ thế gian này lại có một người, chỉ bằng một câu nói lại có thể khiến nội tâm hắn rối loạn hết cả. Hồi lâu, hắn nhắm mắt lại. Nhưng không có đáp lại cái ôm của nàng.
Đúng vậy, hắn sớm muộn sẽ rời khỏi nàng. Vì vậy nàng cần sớm quen với điều đó.
Tối nay đã vượt quá giới hạn rồi, cứ tiếp tục như vậy đối với nàng không có gì tốt.
Tối nay hắn không nên tới đây, hoặc có đến cũng không nên xuất hiện trước mặt nàng, hoặc có xuất hiện trước mặt nàng thì cũng không nên tạo thêm cho nàng ảo giác thân cận; hoặc cho dù hắn không khống chế được mà gần gũi nàng thì cái ôm này tuyệt đối không thể đáp lại; hết thảy mọi chuyện đều phải chấm dứt.
Hắn nắm lấy cánh tay nàng, muốn đẩy nàng ra, nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên. Gần như vậy.
Hắn một lần nữa nín thở.
Nàng giống như muốn khóc, chân mày, khóe mắt, chóp mũi, đều nhuộm sắc hồng giống như hoa anh đào, màu hồng ôn nhuyễn, sống động lại mang chút bi thương, màu hồng kia điểm trên da thịt trắng như tuyết, khiến người nhìn không cách nào dời mắt được. Trong Dao Trì có một loại sen tên là Vũ Phi, cả đài hoa đều trắng như tuyết, chỉ có một chút phiếm hồng ở viền cánh hoa, nhìn nàng lúc này, cực kỳ giống loại hoa đó. Ánh mắt đen nhánh ngậm nước, mang theo cô tịch cùng bi thương, giống như nơi sâu nhất của Huy Diệu Hải.
Chân mày đáy mắt đều chứa ưu tư, là bi thương khó nói thành lời, nhưng trên gương mặt nàng lại không có bất kỳ biểu lộ gì, theo bản năng muốn giữ lại chút tự ái. Nàng chỉ nhìn hắn như vậy, nàng không thường như vậy, hoặc là chính nàng cũng không ý thức được lúc này mình có thể lộ ra dáng vẻ này, vẻ đẹp u buồn kia khiến hắn không cách nào kháng cự lại.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đẩy nàng ra.
Nhưng hắn quên mất nàng rất cố chấp, hắn còn chưa kịp phản ứng nàng đã lần nửa ôm lấy hắn, miếng ngói bên dưới vang lên một tiếng, trong lúc thất thần hắn đã bị nàng đè xuống bên dưới. Môi nàng vội vàng quét qua gò má hắn, đôi môi lạnh như băng, nhưng lại tựa như đốm lửa đốt qua gương mặt hắn.
Hắn đột nhiên nhìn về phía nàng, nàng lại không có chú ý, một tay chống trước ngực hắn, cái tay khác đặt trên vai hắn, nàng vẫn không khóc, trên mặt vẫn không chút biểu bình, nhưng đôi môi lại đang cắn chặt, cố chấp nhìn hắn: "Liên Tam ca ca, không cho ngươi đi, chúng ta còn chưa.."
Hắn chợt nắm lấy cổ áo nàng kéo xuống, sau đó hắn hôn lên môi nàng. Hắn cảm thấy thân thể nàng đột nhiên cứng ngắc, nhưng lần này, hắn không bỏ qua cho nàng nữa.
Tay trái hắn giữ lấy eo nàng, khiến thân thể nàng áp sát vào người hắn, cũng khiến nàng không thể phản kháng, nhưng thật ra nàng cũng không phản kháng. Hắn nghĩ nàng bị dọa đến ngây người, nhưng nàng không thể nói chuyện, bởi vì môi nàng đang bị hắn chặn lại.
Hắn dùng sức hôn, đôi môi đỏ thắm lạnh như băng kia dưới nụ hôn của hắn rất nhanh trở nên ấm áp, cũng trở nên mềm mại hơn. Trong miệng nàng tràn ngập mùi rượu, nhưng nhiều hơn là mùi hương hoa. Nụ hôn càng sâu càng nóng bỏng, mùi hoa kia càng trở nên nồng đậm, nàng theo bản năng thở dốc, đổi lấy lại là hắn càng dùng sức cắn môi nàng, dây dưa cùng chiếc lưỡi của nàng.
Dưới nụ hôn của hắn, thân thể cứng ngắc của nàng chậm rãi thả lỏng, màu hồng bi thương trên mặt, cũng dần trở nên diễm lệ tươi đẹp, thậm chí cả gương mặt dần hiện lên màu hồng phấn, giống như đóa phù dung nổi trên mặt nước. Dưới bàn tay, hắn có thể cảm nhận được thân thể nàng từng chút nóng lên. Cả thân thể nàng chỉ còn đôi mắt kia là còn sót lại chút lý trí, đáy mắt bao phủ một tầng sương mù, ẩn chứa ngỡ ngàng cùng kinh hãi.
Nàng uống say, hắn chính là giậu đổ bìm leo. Hắn chợt ngừng lại.
Ánh trăng chiếu lên người bọn họ, chiếu lên mái nhà màu trắng bạc, chiếu lên cái cây gần đó, trên đường phố, trên phố xá phía xa.. Đèn lồng trên phố đã tắt hết. Cả tòa thành chìm trong giấc ngủ.
Thành Ngọc không biết có phải mình cũng đang ngủ mơ hay không, nàng ngơ ngác từ trên người Liên Tam đứng dậy, ngón tay đặt lên cánh môi sưng đỏ của mình, dời xuống tim mình, trong mắt tràn ngập khiếp sợ: "Tại sao.. Ta không hiểu.." Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm. Nàng căn bản không hiểu được tình huống hiện tại là gì. Cái này không thể trách nàng. Tối nay nàng uống say, lúc nàng thanh tỉnh cũng chưa chắc đã hiểu được tình huống trước mắt, huống chi là lúc này.
Nàng nhìn Liên Tam. Hắn vẫn nằm đó. Cho tới bây giờ nàng vẫn hết sức tin tưởng Liên Tam, nhưng lúc này hắn chỉ nhìn lên trời, thần sắc xuất hiện một tia yếu ớt, hồi lâu, hắn nói: "Ta cũng không biết. Chỉ là," hắn thấp giọng nói, "Ngươi cũng không cần biết."
"Tại sao?"
"Bởi vì," hắn nhắm hai mắt lại, "Đây chỉ là một giấc mộng, tất cả mọi chuyện, sáng mai tỉnh lại, ngươi sẽ quên hết."
Chỉnh sửa cuối: