"Cẩu nhi, không xong rồi, cha ngươi bị người của Phong Nguyệt lâu đánh!" Sáng sớm, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi chợt nghe thấy tiếng người kêu lớn.
Mở to hai mắt, tôi chùi chùi nước miếng, mới vừa rồi trong mơ tôi còn đang bận ngốn nghiến đống mỹ vị cao lương, ăn đến độ chẳng còn biết đêm nay là đêm nào.
Cẩu nhi nghiến răng, nhanh chóng lao ra khỏi lều cỏ.
"Khà khà, nàng đoán xem liệu Phong cô nương có đồng ý trở về với cha Cẩu nhi không?" Một gã ăn mày bên cạnh nói.
"Hừ, về mới là lạ, ai mà thèm từ bỏ cẩm y ngọc thực của Phong Nguyệt lâu để đi ăn xin khắp nơi với một tên khố rách áo ôm cơ chứ." Người phụ nữ áo quần bẩn thỉu bên cạnh khinh thường lên tiếng.
"Ha ha, nàng ghen tị hả." Người đàn ông trung niên bên cạnh cười to, trưng ra hàm văng vàng khè, một tay gã khẽ di chuyển ôm lấy vai người phụ nữ nọ, "Không bằng học theo cô nương của Phong Nguyệt lâu, làm cho gia vui vẻ, thế nào?"
"Tránh ra coi, có hầu hạ nam nhân thì ta thà hầu hạ gia, chứ tuyệt không để bản thân phải hạ mình hầu hạ tên chốc đầu như chàng!" Người phụ nữ dùng tay vuốt ve gã răng vàng, cười khẽ.
"Khà khà, bằng bộ dạng này hả? Nếu có thể vào Phong Nguyệt lâu thì sao giờ vẫn còn ở đây làm phu nhân của gã ăn mày này? Há há.." Gã răng vàng cười to, "Nên gia ta đành ủy khuất chút vậy.."
"Theo ta thấy, Hồi Phong cô nương ấy chính là hồng bài của Phong Nguyệt lâu, một đôi môi đỏ ngàn người nếm thử, môi đôi tay ngọc vạn người gối dựa, quả thật là mê hồn.. cũng khó trách cha thằng nhóc Cẩu nhi đó trở nên tán gia bại sản, nữ nhân ấy à, chính là hồng nhan họa thủy, nhất là một nữ nhân xinh đẹp!" Một ông lão gầy gò lập dị bên cạnh lên tiếng.
"Khà khà, ông già, ông từng nếm chưa, từng gối chưa? Nói cứ như thật." Gã răng vàng nhếch mép, như sợ người khác không biết răng hắn vàng.
Ông lão gầy gò có chút xấu hổ, tức tối quay đầu đi không nói gì.
"Ôi, cha thằng nhóc Cẩu nhi đó.. chỉ sợ lần này sẽ bị đánh tới chết.." Người phụ nữ bồng con đêm qua cúi đầu thở dài.
"Chậc chậc, vì một nữ nhân mà đến nông nỗi này.."
Tôi đứng lên, đánh gãy cuộc nhiều chuyện của mọi người, tất cả đồng loạt ngẩng đầu nhìn tôi, nghĩ rằng tôi có cao kiến gì đó.
Tôi quải cặp lên, một tay xác áo khoác lông nhung, đi ra khỏi lều cỏ.
Mỗi người đều tự mình quét tuyết trước cửa, nào ai quản đến sương dưới ngói kẻ khác, người khôn hãy giữ mình, chớ nên nhiều lời mà sinh sự.
Ra khỏi lều cỏ, phía trước có một cái giếng.
Tôi lấy nước súc miệng, nhìn hình ảnh phản chiếu bên dưới, mái tóc dài bay tán loạn, tôi nhìn xuống chính mình, áo phông rộng màu đen, chiếc quần jean đã bị giặt đến ngả một màu trắng khó coi, trên lưng bởi vì sáu mươi đại bản hôm qua mà nay đã nhuộm đầy vết máu loang lổ, mùi mồ hôi xen lẫn mùi khắm thối, chỉ có thể dùng một từ khủng khiếp để hình dung, khó trách chẳng ai thấy quần áo tôi kỳ lạ, đó là vì hiện tại.. tôi quả thật không hơn không kém gì một kẻ ăn mày..
Có điều vẫn may, tôi đây rất giỏi về chuyện làm ăn không cần vốn, khà khà, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào chẳng có trạng nguyên, có một kỹ năng phòng thân quả là không tồi chút nào.. tôi mặt dày nghĩ thế..
Khẽ hò một điệu nhạc, tôi lại cúi người lau cái mặt hơi dính cát, sau đó chuẩn bị bắt tay làm việc.
Dạo dọc theo con phố chợ, cảnh tượng tại Hứa Xương này cũng thật là phồn hoa hưng thịnh, có lẽ là vì quan hệ với đế đô, bên cạnh đó quan lại quyền quý cũng không ít, chỉ đáng hận đám lão quan đi đi lại lại đều ngồi miết trong kiệu, bọn họ được thoải mái, chỉ đáng thương cho tôi nửa ngày trời không tìm được ai để ra tay.
Bụng bắt đầu réo lên, mắt tôi tha thiết nhìn vào những thứ đang bày bán bên đường, nhưng tôi bị người ta xua tay, lại còn phun ra một câu: "Đi chỗ khác, nhìn cái gì mà nhìn, tên ăn mày hôi hám.."
Không cam lòng lý sự, tôi chỉ ôm nỗi hận rời đi.
Chợt thấy xa xa phía đối diện có ba người đang đi đến, trái là một hán tử trông vẻ thô lỗ, đầu báo, râu hùm, hàm én, phải là một nam tử sắc mặt trắng noãn, người cao chín thước, dung mạo không tầm thường, ngược lại, vị ở giữa trông có phần bình thường hơn, so với người bên trái thì cao hơn một chút, so với người bên phải lại lùn đi một tí, đầu đội Tất Sa Lung quan*, người vận trường bào tay áo rộng.
*Tất Sa Lung quan漆纱笼冠 gọi tắt là "Lung quan" : Là một chiếc mũ thường đội vào thời Ngụy-Tấn–Nam–Bắc triều, xuất hiện đầu tiên vào thời Hán, được chế từ sợi cây sơn nhỏ màu đen. Đỉnh mũ bằng, thân mũ tựa như một cái hộp tròn, đội lên để lộ hai bên vành tai. Ngoài ra khi đội phải lồng thêm một cái khăn, sau đó dùng tơ tằm buộc lại, vậy mới thành mũ. (Ảnh cuối chương)
Dựa theo con mắt nhận biết đầy chuyên nghiệp của tôi mà nói, đây là một con dê béo bở, đích thực là một con dê vô cùng béo bở!
Tay tôi bắt đầu ngứa ngan, tôi tiến nhanh về phía trước, giả vờ bất cẩn va phải nam tử ấy.
"Đi đứng cẩn thận chút!" Đại hán thô lỗ rống lên, tiếng rống như tiếng sấm rền.
Tôi vội gật đầu, gương mặt có chút hoảng sợ.
"Xin cô nương đừng để bụng, huynh đệ của ta không có ác ý." Nam tử ở giữa mỉm cười lên tiếng, giọng nói ôn nhuận như ngọc.
Cô nương? Tôi thoáng sửng sốt, không đơn giản, có thể nhìn ra tôi là một cô nương! Tên này có một đôi mắt thật tinh tường, tôi vội gật đầu, lập tức rời đi ngay.
Rẽ vào một xó nhỏ, tôi tủm tỉm cúi đầu nhìn cái túi trong tay, quả nhiên không phụ sự mong mỏi của mình.
Tôi không ngừng gật gù, nhưng lại lập tức thất vọng, bên trong chỉ có mỗi một tấm lụa trơn trắng, ngay lúc lôi ra xem, tôi sợ run người, trên tấm lụa trơn trắng ấy dính đầy vết máu đỏ thẫm, tôi xem xét có lẽ là một bức thư, chỉ tiếc là chữ nhận ra tôi, nhưng tôi không nhận ra nó.
Tôi có chút ảo não dựa lưng vào tường, tưởng đâu là dê béo, kết quả đụng phải một ông chủ không ngờ, chưa nói chi một phân tiền cũng không có, tấm lụa này tám phần liên quan đến một bí mật động trời khó lường trước được.
Mà tôi.. lại không chút hứng thú với cái bí mật ấy. Bởi vì, điều đó có thể sẽ uy hiếp đến cái mạng nhỏ này của tôi..
Vào lúc ấy, tôi không hề biết rằng lai lịch của bức huyết thư ấy.. thậm chí còn kinh thiên động địa hơn tôi tưởng..
Bụng réo inh ỏi, tôi cúi đầu mở cặp, bóc một viên chocolate bỏ vào họng, cảm giác mùi vị nồng nàn ấy tan chảy trong miệng.. Ôi, chocolate chỉ có mười viên, tôi phải ăn tiết kiệm mới được.
Từ xa xa trông thấy ba người bọn họ đang đi ngược trở lại, người ở giữa ấy vậy trông có vẻ bình tĩnh hơn, còn hai người bên cạnh lại mang theo vẻ lo lắng.
Tôi nhíu mày, trong lòng hơi suy tính một chút, giữ lại bức huyết thư không chừng sẽ chuốc họa vào thân, chi bằng tìm một cái cớ để trả lại, nói không chừng bọn họ sẽ coi như nợ tôi một ân tình.
Nghĩ xong xuôi, tôi nhét bức huyết thư ấy vào lại túi nhỏ, vội vàng chạy đến chỗ bọn họ.
"Công tử! Công tử!" Tôi la lớn.
Nam tử ở giữa quay đầu lại, nhìn về phía tôi, trong vẻ mặt bình tĩnh vô ba lộ ra chút thăm dò.
"Ngài làm rơi thứ này nè." Tôi tủm tỉm dùng hai tay dâng lên túi nhỏ.
Giây kế tiếp, trên cổ tôi chợt lạnh, tức khắc tôi sợ đến mức cứng đờ, một thanh đại đao vô cùng sắc bén kề sát lên cổ tôi.
"Mấy người.. làm gì đó?" Tôi sợ đến giọng nói cũng run theo, lặng lẽ nhìn vào nam tử mặt trắng cầm đao ấy, mặt hắn đầy sát khí, tôi biết hắn thật sự sẽ động sát tâm.
"Tên trộm nhà ngươi ắt đã lấy đồ của đại ca, nói mau! Đã xem qua gì chưa?" Đại hán mặt đen bên cạnh thô lỗ đẩy tôi, giận dữ hét lên.
Thừa dịp hắn đẩy, tôi vội thuận thế ngã ngồi xuống đất nhằm tránh khỏi đại đao sắc bén đó, "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*! Sao các người có thể xem thường ta như vậy! Dù ta có ăn xin thì ta cũng có tôn nghiêm của mình!" Tôi nghiến răng lên tiếng, trưng ra gương mặt tức tối. Quân tử thì quân tử, nhưng đó phải là quân tử lương thiện đã.
*Người quân tử yêu tiền, nhưng phải dùng và chi đúng đạo lý.
"Hừ!" Đại hán mặt đen hừ lạnh.
Tôi tràn đầy bi phẫn, xông thẳng về phía đại đao, "Chết vinh còn hơn sống nhục! Kẻ ăn xin ta tuy nghèo nhưng chí không nghèo! Nhặt trả lại đồ cho các người, ấy mà vô duyên vô cớ bị các người làm nhục, các người cứ việc giết ta còn hơn!"
Mắt trông thấy sắp đụng vào mũi đao, nhưng nam tử mặt trắng lại chẳng hề có ý định thu đao, lòng tôi kinh hãi, suy tính nếu kế này không thành, sẽ lập tức xoay người chạy trốn.
"Này này!" Đại hán mặt đen thấy tôi thật sự xông vào miệng đao thì trở nên nóng nảy vội kéo tôi lại.
Đau quá.. tôi nhíu mày, thật là một tên thô lỗ. Có điều cũng may là hắn kéo tôi lại, nếu không vở kịch này hỏng mất.
"Nhị đệ." Rốt cuộc nam tử đứng giữa cũng lên tiếng, thanh âm ôn hòa, hắn đưa tay tách đại đao trong tay nam tử mặt trắng kia, "Chớ vì chuyện bé xé ra to, nghĩ lại cô nương này cũng không có ác ý."
Tôi lặng lẽ thầm thở cái phào, bụng lại không đúng lúc réo lên.
"Ha ha, vị cô nương này thật là thú vị!" Đại hán mặt đen bắt đầu cười to, "Đại ca nhị ca, không bằng chúng ta tìm nơi nào đó ăn chút gì đi."
Vừa nghe thấy có đồ ăn, hai mắt tôi tỏa sáng.
"Tam đệ." Nam tử mặt trắng khẽ nhíu mày, tựa hồ không muốn giao tiếp nhiều với kẻ không có lai lịch rõ ràng tôi đây.
"Không sao đâu, coi như là cảm tạ cô nương trả lại đồ bị mất." Rõ ràng dù tướng mạo không mấy gì nổi bật, nhưng đôi mắt của nam tử ở giữa ấy lại có một khí chất bất phàm mà người khác không thể có, ôn nhuận như ngọc đấy, nhưng ánh mắt lại thâm sâu khiến người khác chẳng dám nhìn thẳng.
Những con người này rốt cuộc là ai?
Nhưng nghĩ đến có thứ để lấp bụng, tôi cũng không còn khí phách gì đó nữa mà vội chạy theo.
*Ảnh*
Nhà chính trị thời Bắc Tống Phạm Trọng Yêm đội Lung quan
Trường bào ống rộng và Lung quan