
Chương 10: Tiểu Chúc Long (1)
Hôm nay phụ thân ta rừng đào mười dặm tìm Chiết Nhan, nói hoa mĩ là đến ôn lại chuyện cũ, nhưng sợ là người lại thèm rượu hoa đào rồi. Kể từ khi người nhờ Mặc Uyên mà quen biết Chiết Nhan, người càng thường xuyên đi lừa rượu uống. Chiết Nhan mỗi lần nhìn thấy phụ thân ta đều thấy rất là đau đầu, cảm thấy khả năng phẩm rượu của phụ thân ta không xứng với rượu của hắn.
Thời gian gần đây Khánh Khương rất bận, phiền phức trong giới ngày càng nhiều, bất kỳ thần ma nào có chút địa vị cũng phải làm ra bộ dáng bận rộn. Khánh Khương đối với những việc như vậy trước nay đều không tranh không giành, càng không cố giành tiếng tăm, nếu không giao việc cho hắn, hắn ngàn vạn lần cũng sẽ không tham gia vào, chỉ là hắn sẽ làm tốt những việc được giao hơn bất kỳ một thành viên ma tộc kỳ cựu nào. Bởi vì hắn có một đôi phụ mẫu rất siêng năng, lại có quan hệ như vậy với Họa Vị, những công văn tục sự ở chỗ hắn luôn luôn xử lý không xong.
Trước khi ta đi học, ta nằm trên cửa sổ nhìn về phía phòng của Tiểu Chúc Long, quả nhiên nàng ta không có ở đó, nàng ta mấy ngày nay có chút lo lắng, đánh cờ cũng thua ta mấy ván, tối qua nói hôm nay muốn đến nhà bà dì của nàng ta chơi.
Ta nhớ lại một lượt những người thân của nàng ta, cũng không tài nào nhớ ra nàng ta có bà dì từ lúc nào, hơn nữa hai từ đi chơi do nàng ta nói ra, còn buồn cười hơn cả việc ta nói ta không sợ Ly Lạc. Dù sao bình thường chín con bò cũng không kéo được nàng ta ra khỏi cửa. Vừa nghĩ tới đây, ta liền nhìn thấy Ly Lạc đứng trước mặt ta, lập tức nghẹo đầu vài cái.
Ta quy củ đứng thẳng người, đối diện với vị thiếu gia phong lưu phóng khoáng trước mặt gật gật đầu, nghĩ mãi không ra từ nào, cuối cùng lắp ba lắp bắp nói một câu mở đầu tệ hại nhất: - - Thật trùng hợp.
Thực ra không hề trùng hợp, hắn tự nhiên là đặc biệt đi tìm Tiểu Chúc Long.
Hắn không hề nhìn ta, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kín của Tiểu Chúc Long:
- Nàng ấy ở phòng đó hả?
- Đúng vậy. Ta thì thầm.
Hắn ta đi lên phía trước mấy bước, sờ sờ mép cửa sổ, tay vân vê bụi dính vào ngón tay, lạnh lùng nói:
- Người phụ thân ma quân của ngươi để cho nàng ấy ngủ ở chỗ như thế này?
Nghe thấy những lời này ta có chút không vui: Nếu phủ ma quân cũng được khí khái như cung điện Đại Tử Minh của ngươi, ngươi cũng không cần bước qua cánh cửa dỡ từ phủ Thái Thượng Lão Quân vừa nãy để vào đây. Nếu hắn đã sợ buồn nôn vậy thì ta sẽ cho hắn buồn nôn. Ai mà không biết, hắn luôn giữ bí mật về nguồn gốc xuất thân của mình.
Hắn quay lưng nhìn ta, nhẹ nhàng nói:
- Nhắc nhở ngươi một câu, ta muốn bắt được thóp của phụ thân ngươi còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
Ta gật gật đầu:
- Là rất đơn giàn. Nếu không nhờ sự thực thi pháp luật nhất quán và công bằng của ngươi, cũng không có chuyện Tiểu Chúc Long lập lời thề độc trăm thế luân hồi cũng không muốn có chút liên hệ nào với ngươi.
Đôi mắt lạnh lùng băng giá của Ly Lạc dường như có âm thanh vỡ vụn, khiến cho ta có cảm giác bản thân mình sắp chết. Thực ra ta chưa từng nói với người khác, Ly Lạc là đóa hoa đào thứ hai của ta, âm kém dương sai thế nào lại kết nhầm quả. Ta không nhắc đến không phải vì ta còn nhớ thương hắn, chỉ là đối với những việc đã sảy ra ta cũng không hiểu rõ lắm.
Khi ta trưởng thành một cô nương trong sáng xinh đẹp, Khánh Khương đã đính hôn với Họa Vị, phụ thân ta lại rất sợ ta thành gái ế không thể gả ra ngoài được, lúc đó sở thích lớn nhất của người là ngồi xổm bên đường nhìn những chàng trai trẻ đi qua đi lại. Thế cho nên người mới có tiếng xấu là kẻ đoạn tụ lăng nhăng như hiện nay.
Ngồi ngày ngồi đêm, cuối cùng người mà phụ thân ta nhìn trúng chính là Ly Lạc.
Ta muốn nói với Ly Lạc, đó có lẽ là cơn ác mộng trong cuộc đời chói lọi của hắn.
Hắn lúc đó bốn năm vạn tuổi, mái tóc đen búi chặt, cài thêm dạ minh châu, đi đôi ủng tường vân, lần đầu tiên ra khỏi Đại Tử Minh cung, đi nhậm chức Tư Luật. Phụ thân ta mặt dầy đi qua hỏi ngày sinh tháng đẻ của hắn. Hắn bình tĩnh quét nhìn phụ thân ta, rồi hành một cái lễ vô cùng phù hợp, gọi một câu Ma tôn đại nhân. Ly Lạc tuy không thích nhân tình, nhưng có vài việc hắn hiểu rất rõ, cho dù phụ thân ta sống cuộc sống hằng ngày không hề giống một ma tôn, nhưng hắn vừa nhìn đã nhận ra. Đối với việc này phụ thân ta tương đối hưởng thụ.
Đó là lần đầu tiên phụ thân ta gặp hắn, lúc quay về vẻ mặt rất là đắc ý, gọi ta:
- Con gái yêu à, phụ thân đã thay con chọn được rể hiền rồi, hắn gọi là Ly Lạc. Bộ dáng chết không còn gì hối tiếc nữa.
Ta lúc đó không hiểu rể hiển là thế nào, chỉ cảm thấy nếu phụ thân ta nói là đã tìm được vậy thì chắc chắn là đã tìm được. Cho nên mỗi lần bị bắt nạt ta đều nói ta là phu nhân của Ly Lạc. Ta cũng không hề biết chức Tư Luật có phải là chức quan lợi hại hay không, chỉ là lúc đó thấy Dao Quang luôn cầm kẹo hồ lô vẻ mặt tự hào ra oai với chúng ta:
- Chồng của ta là Khánh Khương.
Ta cảm thấy Ly Lạc cũng là cái tên có thể khiến cho ta có thể tự hào. Lại qua ba nghìn năm nữa, lúc Ly Lạc một lần nữa quay về thiên đình, hắn đã mang tiếng là phu quân của Thiếu Quán.
Thời gian gần đây Khánh Khương rất bận, phiền phức trong giới ngày càng nhiều, bất kỳ thần ma nào có chút địa vị cũng phải làm ra bộ dáng bận rộn. Khánh Khương đối với những việc như vậy trước nay đều không tranh không giành, càng không cố giành tiếng tăm, nếu không giao việc cho hắn, hắn ngàn vạn lần cũng sẽ không tham gia vào, chỉ là hắn sẽ làm tốt những việc được giao hơn bất kỳ một thành viên ma tộc kỳ cựu nào. Bởi vì hắn có một đôi phụ mẫu rất siêng năng, lại có quan hệ như vậy với Họa Vị, những công văn tục sự ở chỗ hắn luôn luôn xử lý không xong.
Trước khi ta đi học, ta nằm trên cửa sổ nhìn về phía phòng của Tiểu Chúc Long, quả nhiên nàng ta không có ở đó, nàng ta mấy ngày nay có chút lo lắng, đánh cờ cũng thua ta mấy ván, tối qua nói hôm nay muốn đến nhà bà dì của nàng ta chơi.
Ta nhớ lại một lượt những người thân của nàng ta, cũng không tài nào nhớ ra nàng ta có bà dì từ lúc nào, hơn nữa hai từ đi chơi do nàng ta nói ra, còn buồn cười hơn cả việc ta nói ta không sợ Ly Lạc. Dù sao bình thường chín con bò cũng không kéo được nàng ta ra khỏi cửa. Vừa nghĩ tới đây, ta liền nhìn thấy Ly Lạc đứng trước mặt ta, lập tức nghẹo đầu vài cái.
Ta quy củ đứng thẳng người, đối diện với vị thiếu gia phong lưu phóng khoáng trước mặt gật gật đầu, nghĩ mãi không ra từ nào, cuối cùng lắp ba lắp bắp nói một câu mở đầu tệ hại nhất: - - Thật trùng hợp.
Thực ra không hề trùng hợp, hắn tự nhiên là đặc biệt đi tìm Tiểu Chúc Long.
Hắn không hề nhìn ta, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kín của Tiểu Chúc Long:
- Nàng ấy ở phòng đó hả?
- Đúng vậy. Ta thì thầm.
Hắn ta đi lên phía trước mấy bước, sờ sờ mép cửa sổ, tay vân vê bụi dính vào ngón tay, lạnh lùng nói:
- Người phụ thân ma quân của ngươi để cho nàng ấy ngủ ở chỗ như thế này?
Nghe thấy những lời này ta có chút không vui: Nếu phủ ma quân cũng được khí khái như cung điện Đại Tử Minh của ngươi, ngươi cũng không cần bước qua cánh cửa dỡ từ phủ Thái Thượng Lão Quân vừa nãy để vào đây. Nếu hắn đã sợ buồn nôn vậy thì ta sẽ cho hắn buồn nôn. Ai mà không biết, hắn luôn giữ bí mật về nguồn gốc xuất thân của mình.
Hắn quay lưng nhìn ta, nhẹ nhàng nói:
- Nhắc nhở ngươi một câu, ta muốn bắt được thóp của phụ thân ngươi còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
Ta gật gật đầu:
- Là rất đơn giàn. Nếu không nhờ sự thực thi pháp luật nhất quán và công bằng của ngươi, cũng không có chuyện Tiểu Chúc Long lập lời thề độc trăm thế luân hồi cũng không muốn có chút liên hệ nào với ngươi.
Đôi mắt lạnh lùng băng giá của Ly Lạc dường như có âm thanh vỡ vụn, khiến cho ta có cảm giác bản thân mình sắp chết. Thực ra ta chưa từng nói với người khác, Ly Lạc là đóa hoa đào thứ hai của ta, âm kém dương sai thế nào lại kết nhầm quả. Ta không nhắc đến không phải vì ta còn nhớ thương hắn, chỉ là đối với những việc đã sảy ra ta cũng không hiểu rõ lắm.
Khi ta trưởng thành một cô nương trong sáng xinh đẹp, Khánh Khương đã đính hôn với Họa Vị, phụ thân ta lại rất sợ ta thành gái ế không thể gả ra ngoài được, lúc đó sở thích lớn nhất của người là ngồi xổm bên đường nhìn những chàng trai trẻ đi qua đi lại. Thế cho nên người mới có tiếng xấu là kẻ đoạn tụ lăng nhăng như hiện nay.
Ngồi ngày ngồi đêm, cuối cùng người mà phụ thân ta nhìn trúng chính là Ly Lạc.
Ta muốn nói với Ly Lạc, đó có lẽ là cơn ác mộng trong cuộc đời chói lọi của hắn.
Hắn lúc đó bốn năm vạn tuổi, mái tóc đen búi chặt, cài thêm dạ minh châu, đi đôi ủng tường vân, lần đầu tiên ra khỏi Đại Tử Minh cung, đi nhậm chức Tư Luật. Phụ thân ta mặt dầy đi qua hỏi ngày sinh tháng đẻ của hắn. Hắn bình tĩnh quét nhìn phụ thân ta, rồi hành một cái lễ vô cùng phù hợp, gọi một câu Ma tôn đại nhân. Ly Lạc tuy không thích nhân tình, nhưng có vài việc hắn hiểu rất rõ, cho dù phụ thân ta sống cuộc sống hằng ngày không hề giống một ma tôn, nhưng hắn vừa nhìn đã nhận ra. Đối với việc này phụ thân ta tương đối hưởng thụ.
Đó là lần đầu tiên phụ thân ta gặp hắn, lúc quay về vẻ mặt rất là đắc ý, gọi ta:
- Con gái yêu à, phụ thân đã thay con chọn được rể hiền rồi, hắn gọi là Ly Lạc. Bộ dáng chết không còn gì hối tiếc nữa.
Ta lúc đó không hiểu rể hiển là thế nào, chỉ cảm thấy nếu phụ thân ta nói là đã tìm được vậy thì chắc chắn là đã tìm được. Cho nên mỗi lần bị bắt nạt ta đều nói ta là phu nhân của Ly Lạc. Ta cũng không hề biết chức Tư Luật có phải là chức quan lợi hại hay không, chỉ là lúc đó thấy Dao Quang luôn cầm kẹo hồ lô vẻ mặt tự hào ra oai với chúng ta:
- Chồng của ta là Khánh Khương.
Ta cảm thấy Ly Lạc cũng là cái tên có thể khiến cho ta có thể tự hào. Lại qua ba nghìn năm nữa, lúc Ly Lạc một lần nữa quay về thiên đình, hắn đã mang tiếng là phu quân của Thiếu Quán.