Huyền Ảo [Dịch] Tam Sinh Tam Thế Bồ Đề Kiếp - Đường Thất Công Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mina9xx, 8 Tháng năm 2021.

  1. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    T ên truyện: Tam sinh Tam thế bồ đề kiếp

    Tác giả: Đường thất công tử

    Editor: Helen/Winter

    Thể loại: Huyền Ảo

    Số chương: 95 chương

    Lịch đăng: 02 tuần/chương (có thể update nhanh hơn)

    Văn án:

    Truyện nằm trong bộ hệ liệt: Tam sinh tam thế của tác giả Đường Thất công tử, nhân vật chính là Mặc Uyên và Thiếu Quán- đồ đằng thủy tổ của Ma Tộc

    Truyện được kể bằng lời của Thiếu Quán, theo dạng nhớ lại hồi ức..

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Helen - Winter
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 1


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta luôn cho rằng ta và Mặc Uyên chẳng có gì khác nhau.

    Phụ thân ta tuy là ma quân, lúc tức giận có thể làm cho trời đất điên đảo, nhưng bình thường lại không hề có phong thái nên có của một vị trưởng bối. Người cả ngày nheo đôi mắt đào hoa, mặc một cái áo dài trơn màu nhạt, cùng với một đôi giầy hoặc là uống rượu hoặc là đánh cờ hoặc là mê ngủ nhiều, có lúc thật sự không còn việc nào khác thì lên thiên thượng đi nghe hát. Tóm lại mà nói, ngoài việc những việc ma quân nên làm thì người không làm, còn lại người đều làm rồi.

    Theo như người nói, người có không ít bằng hữu, đến cả người cả ngày mặt lúc nào cũng cau có như thiên quân, cũng là huynh đệ tốt của người, nhưng nếu là đã liên quan đến rượu thì hai chữ huynh đệ này nên bàn kĩ lại.

    Người này tên là Mặc Uyên, cũng là một trong số đó.

    Phụ thân nói người này khác biệt, nhưng chỗ nào khác biệt, thì ta nghĩ mãi, chắc là do rượu mà hắn mang đến là loại rượu đào hoa độc nhất. Nếu nói đến rượu ngon, người trong mười dặm bát hoang ai không biết, Chiết Nhan người mới chưa đầy tám vạn tuổi dám nói là thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Nhưng Chiết Nhân tính tình kỳ quái, vận khí lại thấp, nếu tâm trạng không tốt, ba vạn năm cũng chưa chắc ủ được một bình rượu. Mặc Uyên cầm rượu của Chiết Nhan đến mượn hoa kính phật, phải là quan hệ vô cùng tốt.

    Năm đó phụ thân ta nắm trong tay mười mấy vạn ma quân, tuy nghiện rượu háo sắc thích nói khoác, nhưng sự thực vẫn là bá chủ một phương trong trời đất, nhưng ngày hôm nay lại bị một tên tiểu tử chưa đủ bảy vạn tuổi dỗ cho không còn biết gì. Ngay cả việc bản thân lúc hơn bảy trăm tuổi thầm yêu nữ oa cũng dám nói ra, cuối cùng còn đỏ mắt than thở chỉ hận gặp nhau muộn, còn thiếu chút nữa là hứa hẹn chung thân. Ta ở bên cạnh giật tóc người chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng, không phải chỉ là uống của người ta một vò rượu đào hoa thôi sao, mấy vạn năm danh dự cũng không cần nữa à.

    Nói về ta lúc đó, thật ra cũng là một kẻ vô dụng. Có một khuôn mặt tuyệt diễm, nhìn có vẻ thông minh nhưng thật ra đầu óc thì khù khờ lắm. Tự nhận là thông minh hơn Phụ thân ta nhiều nhưng cuối cùng lại là người rơi vào bẫy trước.

    Mặc Uyên chính là một tên cầm thú quần áo hoa lệ, mà bản thân ta, lại vui vẻ phấn khởi làm chiếc tăm xỉa răng sau khi hắn ăn uống no say. Không chỉ là tăm xỉa răng, còn là một chiếc tăm rất dễ hài lòng. Hăn chỉ vô ý nhìn ta một cái, cũng đủ khiến ta mặt đỏ tim đập nhanh, lăn lộn trên mặt đất.

    Phụ thân ta tuy có vẻ bề ngoài nho nhã, nhưng thực tế lại là một kẻ mù chữ. Bởi vì điều này, người luôn cảm thấy vô hình chung bị thua kém tên thiên quân mặt đơ đó, tâm trạng rất là phiền muộn. Tục ngữ nói vọng tử thanh long, mong con gái thành phượng hoàng, người tâm tâm niệm niệm có thể nuôi dạy ta trở thành người có học thức, nhờ đó xoa dịu tâm bệnh của người.

    Mỗi buổi trưa ta mới ngủ được hai tiếng, liền bị Phụ thân gọi dậy bắt ngồi trên cái bàn đá thấp dưới gốc hoa đào học cầm kỳ thi họa.

    Khi đó sở thích lớn nhất của ta là ăn loại hồ lô nhào đường chua chua ngọt ngọt đến từ nhân gian.

    Ta ngậm ngón tay trong miệng, chảy nước miếng nhìn theo cây hồ lô nhào đường đang chuyển động trong tay Phụ thân ta.

    Phụ thân đem ý thức của ta, bắt ta nhìn chuỗi biểu tượng không biết tại sao vẽ rất kỳ lạ đó, nói: Đọc theo ta, quan quan đỗ đâu. Kỳ thực người cũng không biết những biểu tượng kỳ quái đó, chỉ là đoán mò, có đúng có sai, sai chắc là nhiều hơn đúng.

    Ta liếc chuỗi hồ lô nhào đường, đọc theo: Đọc theo ta, quan

    Phụ thân ta thở dài, lấy từng quả băng hồ lô từ trên que tre xuống, bỏ hạt, bỏ vào miệng ta.

    Mỗi lần ta đều ăn vô cùng thích thú, Phụ thân ta mặt sầm sì. Tục ngữ nói, long sinh long, phượng sinh phượng, con trai của con chuột tự biết đào hố, Phụ thân ta lại không chịu tin những điều này.

    Sau đó khi ta hơn ba vạn tuổi cuối cùng cũng có thể nhận ra hết những chữ ở trong sách, Phụ thân ta vui mừng tới mức mỗi ngày cầm rượu đi khoe khoang, gặp những kẻ tép diu sẽ giữ người ta lại khoe khoang con gái mình là thần đồng. Mặc dù Chập Xuất trước khi biết gọi Phụ thân đã có thể lưu loát đọc được mười quyển sách.

    Ngược lại đến năm ta bảy vạn tuổi, Mặc Uyên dựa vào dãy san hô ở bãi biển Tử Tinh, đọc cho ta nghe từng chữ trong sách, ta mới biết, những chuỗi biểu tượng kỳ lạ đó, được nói ra từ miệng của hắn, đẹp tới không gì hình dung được. Mà ta học mấy vạn năm cái quan quan đỗ đâu đó thực chất là quan quan thư cưu.

    Ta ngoài trèo mái nhà lật ngói, ăn trộm đường nhào hồ lô còn có một vóc dáng và sức lực cao hơn hẳn những đứa trẻ khác. Nhưng phụ thân không cho ta học những cái đánh đánh giết giết đó, cường điệu muốn ta là một thục nữ. Cho nên đến hơn bảy vạn tuổi, ta vẫn không có sở trường đặc biệt gì. So với bạn từ nhỏ tới lớn là Chập Xuất và tiểu Trúc Long, ta quá mức bình thường.

    Sự xuất hiện của Mặc Uyên đối với ta là một điều rất là vô cùng đặc biệt. Buổi chiều tà hôm đó, phụ thân ta sớm đóng cửa đi xem những cái bảo bối mà nguồn gốc không được chính đáng của người. Mặc Uyên cầm một vò rượu đứng bên cửa lớn đóng chặt. Ta từ bên cửa sổ giấy tùy ý nhìn một chút, là đã đánh mất nửa con tim rồi.
     
  4. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    Chương 2: Mặc Uyên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thực ra từ nhỏ bên cạnh ta không thiếu người đẹp trai, có con gái nhìn như con trai, có con trai nhìn như con gái, muốn loại nào có loại đó, ngay cả lần trước theo chân cha ta lên thiên đình dự yến tiệc gặp người khuynh quốc khuynh thành như Chiết Nhan ta cũng không hề động lòng. Nhưng từ khi nhìn thấy Mặc Uyên, ta cảm thấy mùa xuân ta chờ đợi suốt bảy vạn năm bỗng nhiên đã tới, mỗi ngày trên mặt như có gió xuân, đi theo sau lưng hắn nhìn mãi không chán.

    Hắn nhìn không giống Chập Chu, cũng không giống bất kỳ mỹ nam nào của ma tộc, cũng không giống đám thần tiên tự khoe chính thống, hắn nhất phái lười biếng tà cuồng, khóe miệng hàm luôn chứa một tia tùy ý, vô cùng cao quý, nhưng ngược lại lại rất gần gũi. Hắn dù đứng trong đám thổ phỉ ô hợp ngươi cũng không thấy đường đột, hắn dựa trên chí tôn bảo điện cũng là việc hoàn toàn đương nhiên. Dường như một khắc sau, hắn bước ra khỏi cánh cửa này lẫn vào biển người ngươi sẽ không thể tìm thấy được nữa, nhưng lúc hắn muốn cho ngươi nhìn thấy, trong hàng vạn người, chỉ cần nhìn bóng lưng, ngươi cũng dám lấy đầu mình ra đảm bảo rằng: Đó chính là hắn.

    Sau này khi đã thân với Chiết Nhan, hắn sợ hãi nhớ lại: Bông hoa đào trong mắt ngươi lúc đó, mỗi một cánh hoa như đều vẽ môt Mặc Uyên không mặc quần áo, trông ngươi vô cùng giống một con sắc lang.

    Hắn không giống với bất kỳ thần tiên nào mà ta đã gặp. Trong một khoảng thời gian rất dài, vì sự thiếu sót về ngôn ngữ, cùng với mỗi lần nghĩ đến hắn tim ta lại bùm bùm đập không ngừng mà ta chỉ có thể hình dung hắn như vậy.

    Tiểu Chúc Long lúc đó cũng mới tám vạn tuổi, nhưng đã đã có tư tưởng độc lập rõ ràng rồi. Nhân gian thường nói trẻ em bảy tuổi nhường lê tám tuổi ấm ghế, nhưng với Tiểu Chúc Long mà nói, những việc đó đúng là không đáng gì, theo như nàng ta tự nói, việc đầu tiên nàng ta làm khi vừa mới từ trong bụng mẹ chui ra là tìm thấy cha nàng ta trong đám người, rồi cười khanh khách. Tuy ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy trường hợp đó thật đáng sợ, nhưng không thể không thừa nhận rằng, nàng ta là một thần tiên khác với những kẻ khác. Ta cố mà xưng nàng ta môt tiếng là thần tiên, dù sao, làm một đứa con riêng kiêm đứa con bị vứt bỏ của thần ma hai tộc, ta không hiểu được mỗi ngày nàng ta đang đắc ý cái gì.

    Không phải không giống, là giỏi nhất. Nàng ta mỗi lần đều lạnh nhạt mà sửa đúng ta.

    Người ta nói một núi không thể có hai hổ, người thông minh thì thường nhìn nhau không vừa mắt, cho nên khi ta nói người nam tử đó rất không giống bình thường, nàng ta nhướng mi nhìn ta rất lâu, hỏi: Còn không giống hơn ta?

    Ta không hề do dự gật đầu

    Ngày hôm đó nàng ta cũng không hề do dự đem bánh Như Ý ta cất ba tháng không lỡ ăn cho thiên cẩu ăn, ngay cả Mặc Uyên, nàng ta cũng không muốn nhìn thấy nữa.

    Nhưng chỉ cần là thứ ta thích, thì ta nào quan tâm người khác thích hay không, càng không nói đến tầm nhìn như của Tiểu Chúc Long

    Vì để có thể xuất hiện trước mặt Mặc Uyên thêm vài lần, ta đi đi lại lại dâng vài lần hoa quả, cong ngón tay rót thêm rượu vào ly cho hắn và cha ta.

    Nhưng mỗi lần ta đến, rượu trong ly của bọn họ cũng không vơi đi là mấy, trong lòng ta cáu giận cha ta uống quá chậm, vì cáu giận ta lỡ tay đổ hết rượu lên áo bào của người.

    Cha ta nhìn vết rượu dính trên áo của mình một cái, nói: Con hôm nay chăm chỉ quá đấy.

    Tôi nhìn chằm chằm vào Mặc Uyên cười như xuân về hoa nở, nhưng lại nói với cha ta: Cha nói gì vậy, con gái bình thường có lười biếng đâu, vết vá trên áo người không phải cũng là do con vá hay sao?

    Mặc Uyên như cười như không nhìn ta một cái, cầm lấy chiếc ly trên tay ta nhấp một ngụm, dáng vẻ tao nhã điềm đạm đó khiến ta không thể rời được mắt. Cha ta thở dài nói: Phải rồi, áo rách một lỗ ta vẫn có thể mặc cả nửa năm, từ khi ngươi giúp ta vá miếng vải hoa đó lên, dù thế nào ta cũng không thể mặc nữa..

    Ta thấy Mặc Uyên hơi cong lên khóe môi, trong lòng có chút lo sợ, nếu như cha ta nói ra hết tật xấu của ta, cho dù mặt ta có dầy đi chăng nữa cũng không dám lượn lờ trước mặt Mặc Uyên nữa.

    Ta đồ hết bình rượu trong tay lên người của người, giật mình nói: Ôi, cha ơi, con lại không cẩn thận đổ rượu lên người của người rồi.

    Sau đó nhanh chóng bước hai bước đi vào trong phòng trong, bên tai còn nghe thấy những âm thanh ồn ào do cha ta gây ra. Trong lòng ta nghĩ, cha à người nhịn chút nhé, chính người cũng nói con gái lớn không thể giữ mà. Ta ngó đầu qua khung cửa sổ nhìn ra, Mặc Uyên cũng đang nhướng mày mỉm cười nhìn sang.

    Trái tim ta lập tức lạị loạn nhịp.

    Từ khi gặp được Mặc Uyên ta đã tự thay đổi một số thói quen của ma tộc, Nhưng có một số tập tính dù thế nào cũng không thể sửa được. Cho nên, lần thứ hai gặp Mặc Uyên ta đã không thể tiếp tục giả vờ nữa.

    Trưa hôm đó ta với cha ta cãi nhau vì vấn đề học hành, làm thục nữ vốn không phải là thế mạnh của ta, nhưng cha ta cứ không chịu chấp nhận sự thật này. Trong cơn giận dữ, ta đi ba ngày ba đêm, chạy đến bên bờ Thiên hà rửa chân, ta đi không chậm, chỉ là trong vòng ba ngày thì có hai ngày rưỡi ta lạc đường phải quay lại. Lúc đó quan hệ giữa ma tộc và thần tộc đã có chút vi diệu không thể nói rõ được, sảy ra vài việc lớn không thể tránh khỏi, cha ta đã rất hiếm khi đưa ta lên thiên đình.

    Ta cởi giày tất, hai chân để vào trong nước vung vẩy, nghĩ đợi quay về sẽ uống hết rượu ngon mà cha ta vẫn giấu, để vơi bớt nỗi khổ tương tư.

    Nhưng thật không ngờ, chân mới vung vẩy một hai cái, một người từ trong nước nhô ra. Nửa người trên của hắn để trần trồi lên khỏi mặt nước, cần câu bạc trong tay móc một con cá lấp lánh ánh vàng. Ta chớp chớp mắt nhìn đôi vai trần trắng bóc rắn chắc của hắn dưới nắng không dời mắt được. Mái tóc đen mượt ướt đẫm của hắn phủ lên bờ vai, liếc mắt nhìn ta cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

    Là Mặc Uyên.

    Ta hoảng sợ quên cả thở, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, dù sao thì háo sắc là bản tính của ta rồi. Đột nhiên ta cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ mới che hai chân trần của mình trong nước lại. Cha ta nói, chân của thục nữ không thể dễ dàng để cho đàn ông thấy được, cho dù đôi chân này từng vô số lần đá vào mặt Chấp Chu.

    Đợi Mặc Uyên thong dong bước ra khỏi mặt nước ta mới đột nhiên tỉnh ngộ, cơ thể đàn ông cũng không thể nhìn được. Cha ta từng vô số lần nói với ta phi lễ chớ nhìn. Ta hỏi lại người phi lễ là gì, cha ta ngập ngừng mãi cũng không thể giải thích rõ được, cuối cùng kéo bím tóc của ta nói: Không cần biết phi lễ là gì, ngươi cứ tránh xa những đứa đẹp đẽ bóng bẩy kiểu như Chấp Chu là được.

    Đối với những lời của người ta tự nhiên không coi ra gì, trừ phi là người đã quên chuyện lúc trước người sống chết đòi yêu cầu làm thông gia với cha mẹ Chấp Chu.

    Mặc Uyên là một người đại khí, ta nhìn hắn một lúc lâu, hắn mới biến hóa ra một bộ quần áo, vừa khoác lên người vừa cong eo liếc mắt nhìn ta.

    Hắn dùng hai đầu ngón tay chọc vào đôi mắt đang cố giả vờ nhắm nghiền của ta, cười ha ha nói: Muội là tiểu công chúa của phủ Ma quân phải không? Giọng nói ôn hòa.

    Ta nhìn vào đôi mắt dập dềnh của hắn, nhanh chóng trả lời: Ta là Thiếu Quán, cha ta là Ma quân, cha ta thích uống rượu, ta năm nay bảy vạn tuổi, cha ta..

    Thiếu Quán? Hắn cười: Muội muốn uống rượu không?
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  5. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 3: Khánh Khương


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khánh Khương là nam tử đẹp trai nhất trong ma tộc.

    Năm đó cha ta và cha hắn tranh chức vị ma quân này, nghe nói vô cùng khốc liệt, binh lực của ma tộc chết quá nửa, xác chết ở khắp nơi, thiên thư gọi cuộc chiến này là: Cuộc chiến ác mộng. Trải qua trận chiến này, quyền lực của ma tộc suy giảm, tạo điều kiện cho thiên tộc vừa mới hưng thịnh lại vô cớ nhặt được chỗ tốt chiếm được thượng phong.

    Cha ta chưa bao giờ nhắc với ta về trận chiến đó, mỗi lần ta mờ mịt hỏi đến, người lại lắc đầu không hề nghiêm túc.

    Nhưng ta thật sự không có cách nào liên tưởng được người không câu nệ tiểu tiết như cha ta với hình ảnh xác chết khắp nơi đó.

    Lại nói, sau trận chiến đó, cha Khánh Khương vì bảo vệ vợ con mà thuần phục cha ta, nhưng sự không thoải mái trong lòng theo thời gian ngày càng tăng. Cho nên không hề muốn con trai mình có chút liên hệ gì với ta. Nhưng mà hắn lại cứ thích chơi với ta, cha mẹ hắn cũng không quản nổi nên cũng mặc kệ hắn.

    Khánh Khương từ nhỏ là một người rất đáng yêu, một vạn tám nghìn tuổi đã biết hết các chữ, lại thông minh ngoan ngoãn khác hẳn người thường, vì vậy rất được lòng cha ta.

    Đợi đến khi ta ba vạn tuổi, hắn bốn vạn tuổi, cha ta dự tính cho ta và hắn thành một đôi. Muốn sau này Khánh Khương sẽ kế thừa chức ma quân của người, ta không những không cần gả đi xa còn có thể an an ổn ổn làm ma quân phu nhân.

    Cha ta đặc biệt tới Thanh Khâu mời một hồ ly đức cao vọng trọng đến làm người mai mối, còn tặng cho người đó một vò rượu hoa đào mà người giấu suốt tám vạn tám nghìn năm làm phí đi lại. Lúc người run rẩy đưa vò rượu cho người đó mắt nhắm chặt không dám nhìn, sợ lại nhìn thêm một chút sẽ không để ý đến mặt mũi mà đòi lại.

    Vò rượu đó ta cũng có chút ấn tượng, vốn do một con phượng hoàng già giấu trong động phủ của mình, nghe nói dùng nước ngầm vô cùng sạch sẽ khi thương hải biến thành nương dâu, hoa đào là những cánh hoa đào nở sau trận tuyết thứ hai sau khi khai thiên lập địa, ta không biết cha ta dùng âm mưu gì mà có được.

    Cha ta dùng khăn tay vàng bọc từng lớp từng lớp quanh vò rượu, mỗi một tháng lại đổi chỗ giấu một lần, năm lần bảy lượt hạ lệnh nghiêm cấm không cho ta động vào dù chỉ là một đầu ngón tay. Cho dù ta ép Khánh Khương tìm hết một lượt phủ ma quân cũng chưa từng tìm thấy. Mà nay, vì để giúp ta nhắc đến hôn sự vô lý này, mang cho không một con hồ ly chưa từng gặp mặt

    Nhưng mà cha mẹ của Khánh Khương như thế nào cũng không chịu đồng ý, nói bản thân là ma tộc chính thống, tuyệt đối không thể để con trai lấy một dã chủng về làm vợ. Bọn họ nhanh chóng định ra một hôn sự với nhà Hữu Tư Ma Quân ở biển Quy Hư Hải, hơn nữa còn chiêu cáo thiên hạ. Hữu Tư Ma Quân tuy là ma tộc, lại nhận mệnh thần tộc quản lý Quy Hư Hải chuyên đặt linh cữu của các thần tiên, tuy việc coi mộ không có gì đáng để khoe khoang, nhưng hắn lại lấy việc này làm tự hào. Dù sao, ma tộc hiện nay suy yếu, phàm là có một chút liên hệ nào với thần tộc đều cảm thấy là leo cao. Cha mẹ của Khánh Khương lựa chọn cuộc hôn nhân này, chắc chắn cũng đã cân nhắc rất lâu. Tự nhiên, bản thân con gái Dao Quang của Hữu Tư cũng là một người xinh đẹp như hoa.

    Ta hỏi cha ta dã chủng là gì, cha ta trừng mắt mắng: Hắn mới là dã chủng! Cả nhà hắn là dã chủng! Ta không hề cảm thấy người mắng có bao nhiêu mạnh mẽ.

    Cha ta vì chuyện hôn nhân không thành này tức giận mất ba năm. Nghe nói Khánh Khương cũng tuyệt thực ba năm, chỉ là cha mẹ hắn so với cha ta thâm minh đại nghĩa, đối với những việc lớn như vậy chắc chắn sẽ không thay đổi.

    Lại lần nữa gặp lại Khánh Khương đã là hơn ba năm sau, gương mặt đẹp trắng trẻo của hắn đã gầy gò vô cùng. Hắn đứng ở ngoài cửa phủ nhà ta vẫy tay với ta, ta đặt cái bàn nhỏ vừa mới dùng bùn nặn thành trong tay xuống chạy ra. Hắn giúp ta lau đi vết bùn bám trên mặt, rớt vài giọt nước mắt vào tay ta. Hắn nói: Thiếu Quán, ta không thể lấy muội rồi.

    Hắn khóc, ta cũng khóc cùng hắn. Cha ta nói, lúc nhỏ chơi với nhau thì gọi là bạn bè, lớn nên vẫn có thể ở bên nhau thì gọi là phu thê.

    Ta lúc đó vừa nghĩ đến không thể trở thành phu thê sau này không thể chơi với nhau nữa thì cảm thấy vô cùng buồn bã.

    Hắn thấy ta rơi lệ, bèn dùng tay áo trong cẩn thận giúp ta lau, nói: Thiếu Quán, Thiếu Quán, muội đừng khóc, muội đừng khóc nữa, ta dù chết cũng phải lấy muội.

    Sau đó, trưởng thành rồi, chúng ta vẫn chơi rất thân, ta cũng không chút nào cảm thấy tiếc nuối chuyện hôn nhân đó.

    Lại sau nữa, ta không hề do dự thích Mặc Uyên, Khánh Khương nhận sự nhờ vả của cha ta đến khuyên ta vài lần, ta bịt tai không chịu nghe, hắn cũng từ bỏ.

    Hắn là đóa lạn đào hoa đầu tiên, chưa nở đã tàn.

    Nếu nói đến đóa lạn hoa đào khác, ta rùng mình một cái, thôi bỏ đi, không nói cũng được.

    Gặp được Mặc Uyên, ta bỗng nhiên không cần ai dạy mà tự hiểu, gột rửa mấy vạn năm u mê, mỗi sáng giống như có lửa thiêu ở mông bật dậy, tiểu Chúc Long nói vô cùng giống một con gà đến mùa giao phối.

    Lúc ta vào Thủy Chiểu Đường, Khánh Khương đi theo cha của hắn tới gặp Kình Thương ở Đại Tử Minh cung tạo quan hệ, đợi khi hắn quay về biết được tin ta đã bị đá vào Thủy Chiểu Đường, cả mặt dở khóc dở cười. Hắn nói dựa theo tính cách của ta có thể nuốt được cơn tức này thì đúng là kỳ tích, ta không nói với hắn tiểu tử Đông Hoa kia nhờ vào Mặc Uyên mới được vào.

    Mấy hôm sau, Khánh Khương cũng vào Thủy Chiểu Đường, cùng đi còn có Dao Quang. Nói thật, ta rất không thích nàng ta.

    Dao Quang từ khi trở thành vị hôn thê của Khánh Khương, cả ngày như biến thành cái đuôi đi theo sau mông Khánh Khương.

    Có lẽ nàng ta đã nghe nói việc cha ta mất nhiều tâm sức muốn cho Khánh Khương thành con rể người, bèn lặng lẽ đi theo Khánh Khương đến xem con cóc nào muốn ăn thịt con thiên nga nhà nàng ta, khi đó ta cả người toàn bùn đất đang vểnh mông lấy trộm rượu trong hầm rượu của cha ta, nàng ta bịt mũi đứng cách mười trượng rồi quay người đi, chắc nàng ta cảm thấy coi ta là tình địch thì quá làm mất thân phận của nàng ta.

    Khánh Khương xắn tay áo giúp ta chuyển rượu ra nụ cười trong veo tựa như ngọc.

    Khánh Khương rất thích uống rượu cùng ta, cho đến sau này ta bị thất tình, có lẽ lúc say nói gì với hắn, sau đó hắn thà chết lại không muốn cùng ta uống rượu nữa. Hắn là một thiếu niên rất nhiệt huyết, cũng là đồng bọn lý tưởng kín miệng cho việc phóng hỏa giết người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  6. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 4 Hương Lư hội (1)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay ta lại theo thường lệ trang điểm một phen, bảo Phụng Hành mang giúp ta gối, sớm đi đến Thủy Chiểu Trạch. Dọc đường Phụng Hành trách ta không đợi Khánh Khương thiếu gia cùng đi thật sự là không trượng nghĩa, ta bị hắn nói tới mức phát phiền, véo tai hắn mắng to: Đừng có coi tổ tông ta như là kẻ mù, ngươi không phải là muốn đợi Khánh Khương thiếu gia, rõ ràng là dùng sức ngắm nhìn Dao Quang, ngươi đối với nàng ta còn tốt hơn đối với ta! Phụng Hành lại không cảm thấy đuối lý, bất mãn càu nhàu: Chỉ cho phép người cả ngày nhìn ngắm Mặc Uyên, lại không cho ta nhìn cô nương khác chắc?

    Cứ như vậy một đường cãi nhau đến Thủy Chiếu Trạch, lại phát hiện học đường trong ngoài trống không, ngay cả thầy giáo cả ngày phạt ta đứng cũng không thấy lên lớp, ta mới nghĩ ra hôm qua khi ta đang ngủ gật trong lớp hình như có nghe thấy nói cái gì mà Lư Hương hội cái gì mà nghỉ học.

    Phụng Hành vứt gối của ta xuống đất, nói một cách lạnh lùng "Hôm nay ta sẽ về báo cáo cho ma quân đại nhân, tiểu tổ tông người không những không nghe giảng, còn quen thói trêu hoa ghẹo cỏ.

    Ta đang định cốc cho hắn một cái, lại nhìn thấy có Khánh Khương đang chạy về phía chúng ta.

    Ta nhìn nhìn đằng sau lưng hắn, không thấy Dao Quang, cho nên ta khâm phục giơ ngón cái lên với hắn.

    Phụng Hành nói là hắn cố ý trốn tránh Dao Quang đến hẹn chúng ta cùng đi tham gia Hương Lư hội.

    Ta lười biếng ngồi dưới đất không chịu đi, từ trong túi của Phụng Hành lấy ra một chuỗi đường hô lô.

    Hắn càng kiên nhẫn khuyên ta, nói: Hương Lư hội năm nay không giống những năm trước, sẽ có ba sự kiện lớn.

    Ba sự kiện lớn gì? Ta vứt một quả đường hồ lô vào trong miệng.

    Thứ nhất, bất đồng ý kiến của thần ma hai giới liên quan đến việc ai sẽ thống trị phàm giới càng ngày càng lớn, bình thường vì tranh giành địa bàn phát sinh những rắc rối làm tổn hại cho cả hai bên, lần này phải bàn bạc ra một biện pháp.

    Việc này liên quan gì đến ta? Ta nhíu nhíu mày. Nghe nói trước trận chiến ác mộng, ma tộc lúc đó vẫn còn đủ sức mạnh, chuyện phàm giới vẫn luôn là ma tộc quản lý, thần tộc chỉ phái thổ địa, công công, lôi thần, điện mẫu quản việc nhà nông. Nhưng theo sự suy yếu của ma tộc, thần tộc lập tức thay thế, miễn đi rất nhiều thiên tai nhân họa, hương hỏa dưới trần gian phần lớn vào trong túi bọn họ. Hai bên lại không ai nhường ai, thường phát sinh những chuyện đổ máu, cứ tuần hoàn như vậy, quan hệ ngày càng căng thẳng.

    Sự kiện thứ hai, là chọn ra chiến thần. Khánh Khương rất là thích sự kiện này.

    Mười mấy vạn năm trước là cha ta dành được danh hiệu này, một vạn năm nghìn năm trước, Mặc Uyên cũng dành được danh hiệu này, cũng không thấy thế đạo này có gì thay đổi. Ta bĩu bĩu môi. Một trong những tiết mục bắt buộc phải có mỗi lần tổ chức Hương Lư hội, đó là tranh giành danh hiệu chiến thần, chỉ là theo thế hệ thần tiên tiểu bối không chăm chỉ luyện tập thì tiết mục này càng ngày càng không ra gì.

    Năm đó Mặc Uyên là chiến thần, chấn động bát hoang, hai giới thần ma đều truyền rằng: Sau Mặc Uyên, lại không có ai là chiến thần. Nhưng hôm nay lại diễn lại trò cũ, tùy tiện chọn ra một kẻ có thể chịu đánh làm chiến thần.

    Được rồi, được rồi, vậy thì việc thứ ba là thiên hậu sẽ cung cấp tám trăm quả đào tiên, thiên quân sẽ cung cấp một trăm chín mươi vò rượu hoa đào ngon một vạn tám nghìn năm, trong đó có ba mươi vò là do Chiết Nhan ủ. Khánh Khương cười cười nhìn ta.

    Ta cảm thấy nếu như nói ai là người ở trên thiên đình này hiểu ta nhất thì chắc chắn là Khánh Khương, ta nhíu nhíu mày hắn cũng hiểu được là ta bị ngứa tai bên nào.

    Ta càu nhàu từ mặt đất đứng lên, chả trách cha ta hôm nay trời chưa sáng dã sửa soạn nói cần ra ngoài làm việc, ta nhổ vào, làm việc là giả uống rượu là thật, tính kế tính đến cả trên đầu con gái ruột luôn rồi.

    Ta cùng Khánh Khương chuồn đến Hương Lư hội tìm cả ngày cũng không thấy hội nghị ở đâu, chỉ thấy to to nhỏ nhỏ thần ma vừa uống rượu vừa ăn bàn đào vừa bàn luận đại cô nương tiểu tức phụ nhà người khác. Ta xông về hướng rượu khí nồng nhất chạy qua tìm cha ta, quả nhiên ở dưới một gốc đào lớn nhất nhìn thấy người, chính đang cùng người mà ta ngày nhớ đếm mong uống rượu.

    Hai mắt ta phát sáng nhìn chằm chằm người đó, cha ta nói khi đó có hai đóa đào hoa trong đôi mắt ngập tràn sương mù của ta.

    Mặc Uyên uống rượu một cách uể oải, khóe mắt sắc bén thêm vài phân ý cười, môi mỏng hơi mím lại, lộ vẻ diễu cợt, nhưng khi nhìn kỹ lại khuôn mặt đó lại rõ ràng không có gì, chỉ cười nhẹ uống rượu của hắn. Ta thầm cảm thấy, dù cha ta cao quý, nhưng ở trước mặt hắn cũng có vài phần già nua.

    Kể từ khi trở về từ bờ sông Thiên Hà ngày hôm đó, cha ta chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện như vậy trong mắt ta. Ông ấy nheo đôi mắt hoa đào sương mù vì say rượu hết nhìn ta rồi lại nhìn Mặc Uyên, bỗng như tỉnh rượu bảy phần, mặt biến sắc nắm tay ta kéo đi. Người và Mặc Uyên có quan hệ tốt là một chuyện, nhưng tuyệt đối không cho phép con gái của mình có quan hệ gì với thái tử thần tộc.

    Ta bị người lôi đi rất là không phục, muốn dẫy ra lại không dẫy được, quay mặt nhìn về phía Khánh Khương. Không ngờ Khánh Khương bình thường rất hiểu lòng ta lại ngẩng đầu nhìn bầu trời trống không với vẻ thích thú, trên mặt lộ vẻ xa lạ.

    Tuy nói trong mười dặm bát hoang này những người có bản lĩnh thật sự không nhiều, nhưng trận thi đấu Hương Lư hội là một trận đấu lớn. Ai rút được thể tốt, sẽ có tiền hương hỏa ăn không hết dùng không hết, cho nên người đến tham gia cũng rất đông.

    Còn nhớ khi ta vẫn là một đứa trẻ, cha ta để ta ngồi lên cổ người xem trận đấu

    Ta hỏi:" Vị thúc thúc béo kia sao lại chạy xuống rồi? "

    Cha ta nói:" Không phải là chạy xuống, là bị tiên lực của gầy thúc thúc chấn xuống. "

    Ta lại hỏi:" Vị bá bá râu bạc kia sao lại cầm đường hồ lô lên đấu võ vậy. "

    Cha ta nói:" Không phải hồ lô ngào đường là tỏa yêu tháp."

    Xem chưa đến nửa tiếng, cha ta lại cõng ta về phủ, thuận tiện cầm hai quả đào tiên của vô lượng thiên hậu nhét vào túi ta.

    Cha ta hào hứng nói, bàn tay mập mạp dính đầy nước dãi của ta lau lên mặt người rồi tiếp tục gặm đào.

    Ta nghe thấy cha ta nhẹ nhàng thờ dài, người còn sống, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

    Sau này, mỗi lần ta nhớ cha ta, đều cảm thấy rất hối tiếc vì đã không nghiêm chỉnh nghe người kể về những chuyện cũ của người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  7. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 5 Lư Hương hội 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta luôn luôn dùng bộ mặt mê trai cảm thán sao phụ thần có thể sinh ra được một người con trai đẹp trai như vậy. Tiểu Chúc Long bảo ta bị sắc đẹp làm cho mê mẩn, Đông Hoa, Chiết Nhan, Khánh Khương có người nào không phải là tuyệt sắc? Ta lại cả ngày không biết thương tiếc. Mà cha ta, trước giờ chưa bao giờ ta để ý đến. Bình thường ta nghe những thiếu nữ ma tộc nhiều lời bàn tán về đôi mắt đào hoa khi say rượu của cha ta, bên trong như chứa xuân thủy, làm tan chảy con tim thiếu nữ. Ngay cả ma nữ lạnh lùng Miện, nghe hai con ong chưa hóa thành hình người nói cũng từng có một đoạn quá khứ không quá yên bình với cha ta.

    Cha ta thu thập được không ít đồ tốt, nhưng lại mặc rất mộc mạc. Cả ngày chỉ có một bộ quần áo xám, không giống cha của Khánh Khương bình thường ăn mặc lộng lẫy.

    Cho dù như vậy, ta vẫn phải thừa nhận, cha ta trông không hề xấu.

    Nghe nói cha ta năm đó dùng một con dao Nguyệt Nha lấp lánh ánh bạc, chiến đấu ba ngày ba đêm giành được chức quán quân, vô cùng nổi tiếng. Lại cộng thêm phong lưu khoáng đạt, người gặp người thích, không biết mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ.

    Khánh Khương hôm qua vừa rủ ta cùng đi xem Hương Lư hội, hôm nay đã có tin nói hắn bị gãy chân phải nghỉ ngơi. Ta cầm một vò rượu vội vàng đi thăm hắn. Cha ta lại lôi ta lại nói với ta: Cha mẹ Khánh Khương sợ hắn làm ra việc gì vào thời điểm mẫn cảm này, cho nên bảo hắn giả vờ bệnh.

    Giả vờ bệnh? Vì sao? Ta nghi ngờ hỏi.

    Hiện nay ba cõi không yên bình, tự nhiên có thể bớt việc nào hay việc ấy rồi. Cha ta nói.

    Mấy ngày trước cha mẹ hắn còn nói rằng sẽ sẵn sàng làm theo đạo nghĩa của ma tộc, giữ cho thế gian yên bình mà. Ta kỳ quái hỏi.

    Thần ma ấy mà, mười câu có chin câu rưỡi đừng coi là thật. Cha ta thở dài lắc lắc đầu.

    Cha ta từ nhỏ là ma tôn, lại không tin tưởng gì chúng sinh tam giới, mấy năm trước người vì bị mất nửa vò rượu mà âm thầm quan sát thái thượng lão quân ba tháng, nhưng chỉ cần nhìn thấy ông lão đó vuốt vuốt râu thì sẽ thì thầm với ta: Thấy chưa thấy chưa, lại hồi tưởng lại hương vị rượu của ta đây mà.

    Cho đến ngày đó cha ta gặp nạn, người vẫn ấm áp hiền hòa cười với ta nói: Chuyện giao tình của thần ma là một chuyện, nhưng phàm là việc gì có thể dựa vào bản thân thì ngàn vạn đừng cầu người khác.

    Đến ngày thi đấu cuối cùng, ta ăn sáng thật sớm kéo theo Khánh Khương chân đang quấn băng vải nhưng vẫn bước đi như bay đi xem thi đấu.

    Vẫn chưa đến nơi đã thấy biển người đang đi từ hướng Tử Kim đài về, ta tiện tay giữ một người lại hỏi, người đó thở dài xua xua tay: Không cần đi nữa, nghe nói là hai đấu sĩ trong lúc đấu võ cùng rơi ra khỏi võ đài chết rồi.

    Người đó còn thấp giọng nói: Nếu Mặc Uyên cũng tham gia thi đấu thì có phải hay không.

    Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Mặc Uyên cũng mới chỉ là một thiếu niên mới lớn hơn bảy vạn tuổi, nhưng đã sớm thành danh, đôi con ngươi thanh thấu thông minh lóe lên vẻ diễu cợt, bưng vò rượu lặng lẽ uống cạn, dáng vẻ vân đạm phong kinh khiến cho một số thần tiên chính tông không tự giác tự kiểm tra xem có phải mình quên không mặc quần áo không.

    Hương Lư hội náo nhiệt nửa tháng, uốn hết một trăm chin mươi vò rượu đào hoa ba nghìn năm của thiên đế, đào trong vườn đào của thiên hậu chỉ to như móng ngón tay cái cũng bị gặm sạch sẽ. Ta hỏi cha ta: Người họp ở đâu?

    Chính là trong rừng đào a, ngươi cũng tới đó rồi mà? Cha ta có chút quái lạ không biết ta bị mù từ khi nào.

    Ta nhớ lại bộ dáng xấu hổ ở trong vườn đào bĩu bĩu môi, bắt đầu từ lúc nào, thảo luận về đàn bà con gái trở thành nội dung chính của hội nghị rồi?

    Ta hỏi: Hương Lư hội rốt cục thương lượng cái gì?

    Cha ta nhăn mi nghĩ nửa ngày: Hình như nói tình hình hiện nay nghiêm trọng như vậy cần giải quyết thế nào.

    Ta hỏi: Giải quyết thế nào?

    Cha ta lại nhăn mi nghĩ nửa ngày: Chính là nói cần giải quyết thế nào?

    Thế cuối cùng là giải quyết thế nào, ta càng không hiểu.

    Thì chỉ nói là cần giải quyết thế nào, cuối cùng cha ta bực bội gõ vào đầu ta: Ngươi chỉ cần biết là vấn đề nghiêm trọng, cần nhanh chóng giải quyết, đây là nhận thức chung của hội nghị.

    Ta thè lưỡi: Một đám vô dụng.

    Cuộc thảo luận này lại kéo dài thêm một tháng, cuối cùng kết thúc tốt đẹp, kết luận là vấn đề hiện nay vô cùng nghiêm trọng, cần kịp thời giải quyết.

    Khi trở về, Khánh Khương nói rất ít, ta ở bên cạnh trêu chọc hắn, khuôn mặt như ngọc đó của hắn vẫn nở nụ cười miễn cưỡng.

    Cha ta thường nói, đừng nhìn Khánh Khương thường ngày hiền lành dịu dàng, nhưng là một trong số ít người nhạy bén trong tam giới này, hắn là một người rất có chủ kiến và biết tính toán. Bởi từ nhỏ chơi với ta, lại quen bắt nạt hắn, ta chưa bao giờ nhận thức được việc hắn khác ta. Trừ năm đó bị cha mẹ ép chấp nhận hôn ước, ta thấy hắn khóc một lần, ngoài ra không thấy hắn còn vì việc gì khác mà lo lắng.

    Ta định bước vào phủ rồi nhưng vẫn chưa yên tâm, từ trong cửa thò đầu ra, làm một cái mặt quỷ: Trời đất rộng lớn như vậy, lo lắng vì việc của người khác cũng vô dụng.

    Hắn dường như hơi sửng sốt, lắc đầu cười, có chút chua xót nói: Nếu không có da thì tóc lại mọc ở đâu? Quay người định đi, lại quay đầu lại nói: Thiếu Quán, ta nguyện dùng hết sức lực của bản thân bảo vệ muội một đời bình an.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  8. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    CHƯƠNG 6: Đánh nhau.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phụ thân ta tuy là ma quân, nhưng xưa nay không thích gây sư, chỉ nhìn ở điểm này mà nói, người thật sự rất là bất tài, vì ta nghe nói lúc trẻ con ở dưới phàm trần không chịu đi ngủ, phụ mẫu chúng lại không thể dùng lí do ma quân tới ăn thịt chúng để dọa chúng nữa rồi.

    Có những lúc ta cảm thấy phụ thân ta rất là hèn nhát, lúc nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của thiên quân giọng nói vốn ngông cuồng cũng không tự giác mềm mại đi ba phần, có lúc ta nghe thấy giọng nói không cao không thấp của phụ thân ta mà rùng mình, nổi cả da gà.

    Phụ thân ta nói, người còn sống mới là chuyện thể diện nhất, quan tâm mất mặt hay không mất mặt làm gì! Lúc đó ta không hiểu, vào tai trái ra tai phải.

    Có lần Mặc Uyên nghe thấy liền cười cười, đôi mắt sáng ngời nhìn núi non trùng điệp mây mù phía xa, một lúc sau mới gật đầu: Phụ thân muội nói đúng lắm.

    Tuy hắn nói như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ cố gắng để sống. Người bên cạnh đều cảm thấy Mặc Uyên là đệ tử giỏi, tiên lực mạnh, học thức cao, mỗi ngày nghiêm túc ngồi ở đó, một lòng hướng đến sự nghiệp học hành. Nhưng trên thực tế, đa số lần ngồi trong học đường học đó chỉ là kẻ thế thân giả do hắn huyễn hóa ra. Bởi vì tiên lực của hắn đủ mạnh, nên lừa gạt được cả đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của các thầy giáo.

    Ta vẫn muốn học hỏi bản lĩnh này từ hắn, hắn cũng từng kiên nhẫn dạy ta mấy lần, nhưng mỗi lần ta huyễn hóa ra Thiếu Quán đều giống như là cọc gỗ. Sau đó ta chơi xỏ lá ép Phụng Hành huyễn hóa thành hình dạng của ta thay ta đi nghe giảng. Đầu tiên hắn nói thế nào cũng không chịu. Nhưng sau này vì người ngồi phía sau ta là Dao Quang, hắn bèn miễn cưỡng đồng ý. Nghe nói Dao Quang đối với hắn rất tốt, mỗi ngày tan học, đằng sau lưng áo của hắn bị Dao Quang vẽ ra vô số con rùa. Đối với điều này ta có chút buồn bực, dù sao là hắn chịu khổ thay ta, nhưng hắn lại tự mình cam tâm tình nguyện, mấy con rùa ở trên lưng vẫn luôn không lỡ giặt.

    Có lẽ Phụng Hành miêu tả với phụ thân ta chuyện ta và Mặc Uyên mắt đi mày lại, à, không, là ta mắt đi mày lại với Mặc Uyên, người liền ăn ngủ không yên, cố gắng ngăn cản không cho ta đến gần hắn. Nhưng là một người có kinh nghiệm tình trường, người chắc cũng nên hiểu rằng, ngăn cản các cô nương đang hoài xuân giống như đổ dầu vào lửa, càng áp lực càng cháy mạnh.

    Lúc không cần phải đi học, ta hết lần này đến lần khác cong eo cúi người chuồn ra khỏi phủ, rồi dựa vào chút ma lực ít ỏi chạy cả ngày trời lên thiên giới tìm Mặc Uyên, càng khủng khiếp hơn là, đi tìm hắn phải đi qua biển Tinh Hải nơi Dao Quang ở. Mặc Uyên có lúc ở lúc không, lúc đi vắng thì nói là đi xuống tam giới. Ta biết hắn dù có vẻ hờ hững và thờ ơ, nhưng đối với sự thay đổi của thời cuộc, hắn vẫn rất là quan tâm.

    Ta đợi đến mặt trời xuống núi cũng không đợi được hắn, từ trong giỏ trúc sau lưng lấy ra một cây dưa ngọc để trước cửa động của bọn họ, rồi vội vàng dời đi. Thuốc mà ta bỏ trong rượu của phụ thân ta có thời gian không được lâu lắm, ta phải về trước khi người tỉnh rượu. Ta lúc bấy giờ chỉ là một thiếu nữ ma tộc thuần lương vô hại, ngoại trừ có chút háu ăn, thì không có tật xấu nào khác nữa. Tất cả những quỷ kế đa đoan ta biết đều dùng đến đấu trí đấu dũng với phụ thân ta rồi.

    Trên đường về ta gặp Dao Quang, bởi vì cô ta cả ngày bám lấy Khánh Khương, nên ta không thích cô ta lắm. Tiểu Chúc Long nói đó là làm nũng, nhưng ta nghe thế nào cũng không thuận tai, giống như con vịt bị bóp cổ vẫn cố kêu thêm hai tiếng vậy, khiến cho ruột gan ta cứ quặn lại.

    Đương nhiên, sau này ta mới biết, chỉ cần là con gái thì đều biết làm nũng, chỉ là xem có gặp được người mà ngươi muốn làm nũng hay không thôi. Lúc ta gặp được Mặc Uyên, âm thanh nũng nịu khi đó của ta khiến ta hiện giờ nghĩ đến cũng thấy nổi hết cả da gà.

    Nhưng mà nếu từ điểm này xem xét, tiểu Chúc Long chắc không phải là con gái. Nàng ta còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông. Mềm cứng không ăn, lời nói ra rõ ràng dứt khoát, trước giờ không hề ướt át, việc muốn làm, mạnh mẽ tới mức khiến người ta không kịp giật mình. Nếu có một ngày nàng ta nũng nịu, ta nghĩ, thiên hạ chắc sẽ loạn mất.

    Ta giả vờ không nhìn thấy Dao Quang, ngồi trên tảng đá giải lao, vừa tháo giầy sờ sờ những mụn nước dầy đặc ở dưới lòng bàn chân, vừa ngẩng đầu nhìn về xa xăm xem Mặc Uyên giờ này có về không.

    Nàng ta mặc một bộ váy hoa lệ đi xung quanh ta một vòng, bịt mũi cau mày, như thể ta vừa chui ra từ hố phân vậy.

    "Nếu không phải nể mặt phụ thân cô, thì làm sao Khánh Khương chịu chơi với loại con hoang không có giáo dưỡng như cô?"

    Ta cười bất cần với cô ta:

    "Ta cũng không hiểu sao Khánh Khương thà cùng chơi với loại người không có giao dưỡng như ta cũng không muốn giao thiệp với người có giáo dưỡng tốt như cô như tránh ôn thần."

    Nàng ta tức giận tới mức mặt mày run lên, rồi nhìn lại con đường ta vừa đi qua cười nói: "Khánh Khương cho dù có trốn tránh ta thế nào thì ta vẫn là vị hôn phu của huynh ấy, loại người ngay cả người ma tộc cũng không xứng như ngươi cả ngày quấn lấy thái tử thiên tộc lại có tác dụng gì? Ai mà không biết hắn là một kẻ đào hoa, dưới phàm trần nuôi một đống oanh oanh yến yến, hắn quay đầu là lập tức quên mất ngươi là ai rồi."

    Có lẽ cảm thấy những lời nói đó rất có sức sát thương với ta, Dao Quang nói xong đắc ý cười mấy tiếng, bộ dạng của kẻ tiểu nhân đắc ý.

    Trong lòng ta rất không vui, nghe thấy bản thân cười lạnh hai tiếng nói:

    "Ta quấn lấy Mặc Uyên là việc mà ai cũng nhìn thấy, cho dù mất mặt cũng chỉ là mất mặt bản thân. Nhưng mà phụ mẫu ngươi, không kết thân được với thần tộc, làm kẻ trông mộ cũng cảm thấy rất là tự mãn. Ma tộc thần tộc này, ai không cười thầm các ngươi, ngươi đi ra đường không thấy lạnh gáy à?"

    Tay của ta nhẹ nhàng chầm chầm vẽ trên phiến đá, tự nhiên tự tại:

    "Còn có mẫu thân của ngươi, cả ngày lúc nào cũng nói nào là con gái thì phải giống con gái nhà đại gia khuê tú, nhưng bà ta và thiên quân.. ha ha"

    Ta biết có một số lời, chỉ cần thời điểm đến liền dừng lại là được, dù sao những lời ta nghe trộm được phụ thân ta nói khi say rượu cũng không thể tin toàn bộ được.

    Nhưng không ngờ rằng, Dao Quang bỗng nhiên ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ phát đỏ.

    Nàng ta hằn học nhìn ta nói:

    "Ngươi dám vu oan cho mẫu thân ta, ngươi muốn toàn thể ma tộc bị diệt sao?"

    Ánh sáng lóng lánh từ chiếc trâm cài tóc của nàng ta chiếu vào mắt khiến cho ta đau cả mắt, nên cũng không muốn phí lời với nàng ta nữa, ta cúi đầu phủi tay đứng lên:

    "Có phải là vu oan hay không ngươi đi hỏi mẫu thân ngươi, nếu ngươi dám trước mặt bất cứ một ma tộc, tộc nhân nào lại nói ra những lời diệt tộc này, tội danh của phụ mẫu ngươi coi như chắc chắn rồi. Ta còn vội về ngủ đây."

    Ta nói xong liền đi.

    Ta nghe thấy cô ta ở sau lưng ta cười hai tiếng, khiến cho ta lạnh lẽo tới rùng mình một cái.

    "Ta rất mong chờ đến ngày ngươi vì những ý kiến hành vi của bản thân mình mà khiến cho nhà nát cửa tan, xem ngươi còn có thể không sợ trời không sợ đất như ngày hôm nay không?"

    Nàng ta cúi đầu không chút để ý chỉnh lại váy của mình.

    Ta dừng bước đôi mắt như muốn giết người nhìn cô ta: "Ngươi, nói cái gì?"

    Nàng ta rất đắc ý nhìn ta, ngẩng đầu nói:

    "Ta nói cái gì ngươi về nhà tự ngẫm kỹ lại đi, Mặc Uyên là con trai của phụ thần, sao có thể dễ dàng lấy kẻ không có nguồn gốc rõ ràng như ngươi? Sớm muộn sẽ có ngày, hắn sẽ đưa ra quyết định, mà quyết định thế nào chúng ta rất dễ dàng có thể đoán được."

    Nàng ta kéo nhếch miệng, cười vô cùng quyến rũ.

    Lúc đó ta cũng mới chỉ là một con bé còn không học thuộc được thần ma đạo nghĩa, cũng không có sự bao dung đối với người khác.

    Sau này khi nhắc đến chuyện này, tiểu Chúc Long nghe xong chỉ nhạt nhẽo nói:

    "Điều này không liên quan gì đến tuổi tác, cho dù ngươi đã già đến ba mươi sáu vạn tuổi, lòng dạ của ngươi- nàng ta vươn ra hai ngón tay- cũng chỉ to bằng ngần này thôi."

    Ta không thể không thừa nhận, lời của tiểu Chúc Long đúng là nhất trâm kiến huyết.

    Nhưng hôm đó, lần đầu tiên ta đánh nhau với một cô nương cũng chỉ tầm tuổi như ta chỉ vì cô ta nói xấu Mặc Uyên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  9. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    CHƯƠNG 7 MẪU THÂN


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phụ thân ta biết chuyện ta đánh nhau hơn nữa còn xém là mất mạng thì dùng một tay nhấc ta nhốt vào trong phòng.

    - Nếu con dám đánh mất tính mạng thì cũng đừng gọi ta là phụ thân nữa!

    Ta rất ít khi nhìn thấy phụ thân ta nghiêm khắc như vậy, ngoan ngoãn gật đầu liên hồi.

    Ta cẩn thận liếc nhìn gương mặt tím tái vì tức giận của phụ thân ta, cố nhịn không chỉ ra lỗi sai trong câu nói của người, người đã chết rồi làm sao có thể gọi phụ thân nữa.

    Phụng Hành nghe nói ta bị Dao Quang bắt nạt tâm trạng cũng có chút nặng nề, cuối cùng chạy tới trước giường ta, dường như hạ quyết tâm nói: Tiểu tổ tông, Phụng Hành ta xin thề, trong vòng ba ngày sẽ không liếc nhìn Dao Quang nữa, coi như là tự trừng phạt bản thân.

    Với sự nỗ lực không ngừng của ta, trong vòng ba tháng không ai là không biết đến mối quan hệ của ta và Mặc Uyên. Ngay cả người của ma quân phủ cũng bắt đầu chỉ chỏ sau lưng ta, khiến cho ta rất là đắc ý.

    Ta vẫn nằm đung đưa trên xích đu như cũ, miệng ngậm kẹo hồ lô, tay dỡ món đồ chơi mà Khánh Khương tặng thành năm bảy mảnh. Cũng có khi nhân lúc phụ thân ta quản lý không nghiêm lắm thì đi theo Mặc Uyên xuống trần gian chơi.

    Cũng có nhiều khi, hắn không đi xuống, chỉ ngồi khoanh chân trên đám mây, sắc mặt đột nhiên thay đổi rồi lại như không hề thay đổi gì.

    Hắn chỉ vào một lâu đài nguy nga tráng lệ nói: "Đó, ở đó, đó là nơi thờ thần núi."

    Ta cũng từng nghe phụ thân ta nói, lúc ma tộc còn hùng mạnh, khắp thế gian chỗ nào cũng có thể nhìn thấy đền thờ của ma tộc, nhưng hiện nay hầu hết đã lụi tàn, chỉ có hương hỏa của thần tộc là càng ngày càng thịnh vượng, năm đó thần tộc cũng cố ý nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nhưng phụ thân ta cũng không muốn vì những việc đã qua đó mà tranh luận với Thiên Quân nữa.

    Nhưng gần đây, dưới sự lãnh đạo của quỷ quân Kình Thương, quỷ tộc ngày càng trở lên hùng mạnh, thường xuyên cướp phá thần đàn, Thiên Quân không nuốt được cơn tức này, muốn dùng quân đàn áp Quỷ tộc nhưng lại sợ Ma tộc nhân cơ hội đánh áp. Tóm lại, các bên đều có toan tính riêng của mình.

    Ngày hôm đó Mặc Uyên ngồi trên đỉnh của phủ, vừa lau một con dao nhỏ vừa cười nói:

    "Muội không sợ ta làm hỏng danh tiết của muội sao?"

    Ta che miệng cười hồi lâu, nhìn quanh quẩn không có ai, giơ tay chỉ chỉ chính mình.

    Hắn nhướn mày nhìn ta, bật cười: "Ta nói những chi tiết của lời đồn này không phải là thứ Dao Quang có thể nói ra được, thì ra là vừa ăn cướp vừa la làng. Chỉ là đáng thương cho người phụ thân ma quân của muội, chạy khắp nơi để tìm kẻ tung lời đồn."

    Từ lúc tin đồn ta không biết lượng sức cứ quấn quýt lấy Mặc Uyên truyền ra, phụ thân ta tức tới mức nhảy lên, nắm lấy thanh đao Nguyệt Nha rỉ sét của người đi tìm những kẻ tung lời đồn liều mạng.

    Ta ôm gối mềm nằm trên ghế đá gác chân nhàn nhã cắn hạt dưa, trong lòng ngọt ngào như rơi vào hũ mật ong. Chỉ cần là những việc có thể khiến ta và Mặc Uyên có chút liên hệ với nhau, thì ta nào quan tâm gì đến danh tiếng tốt xấu! Hơn nữa, ta sợ đau sợ chết, nhưng chỉ là không sợ mang tiếng. Điểm này thật sự là giống hệt phụ thân ta. Nhưng phụ thân ta chỉ là không để ý đến danh tiếng của bản thân mà thôi, còn lại rất để ý đến danh tiếng của ta.

    Phụ thân ta uy phong từ bên ngoài trở về, nhìn thấy bộ dáng nhà nhã trời sập có người khác lo của ta, nói nếu là một người phàm mà bất hiếu giống như ta, sớm đã bị thiên lôi đánh chết rồi.

    Ta bĩu môi nói: "Những lời này chỉ để lừa những người phàm đơn thuần mà thôi, lão lôi công ba mươi bảy vạn tuổi đó trông thế nào ta biết rất rõ, trong một tháng ngài ấy có hai mươi bảy hai mươi tám ngày ngủ, mơ hồ tỉnh dậy tiện tay vớ lấy cái búa của mình đánh bừa vài cái, ai bị đánh trúng coi như là xui xẻo."

    Phụ thân ta tức giận đưa tay vỗ mạnh lên đầu ta: "Sấm sét không đánh được đến đầu con, nhưng bàn tay của ta thì có thể."

    Nhưng đợi bàn tay của người hạ xuống, chỉ còn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.

    Trong ấn tượng của ta người hình như chỉ thật sự đánh ta có một lần, lúc đó ta chỉ có ba nghìn tuổi, bị một tiểu sơn thần cao to đen hôi bắt nạt, hắn mắng ta là đồ con hoang không có mẹ, ta mắng hắn mặt toàn mụn nhọt, có thể thấy khả năng mắng người của ta thật sự không tốt, trong rất nhiều trường hợp, ta thà ràng lựa chọn dùng quả đấm giải quyết vấn đề, vừa gọn gàng vừa không mệt mỏi. Nhưng nhìn hắn to gấp ba lần ta, ta lại rất biết lượng sức mình mà lựa chọn cãi nhau.

    Chỉ là lần đó rất là thất bại, nhìn hắn có vẻ ngốc nhưng miệng lưỡi lại không ngốc nghếch chút nào, mắng cho ta không còn đường phản kháng, ta thì chỉ có thể nói mãi một câu mắng hắn mặt đầy mụn nhọt. Lúc đó ta nghĩ, phụ mẫu của hắn song toàn, ta thật sự không biết mắng kiểu gì được.

    Mắng đến cuối cùng, ta bắt đầu có chút oán hận người mẹ đã vứt bỏ ta đó. Phụ thân có nói với ta, ta không phải là đứa trẻ không có mẹ, mẹ ta ngắm hoa trong rừng đào, đi lạc mất rồi. Người nói sẽ có một ngày mẹ ta quay về tìm ta, chỉ là đường quá dài, trời đất lại quá lớn, người tìm từng chút từng chút một, phải tìm mấy vạn năm cơ.

    Nhưng những lời này của phụ thân ta ngay cả ta cũng nghi ngờ, càng không thể thuyết phục được tên mặt đầy mụn nhọt này.

    Lúc phụ thân ta đến tìm ta, ta đang ngồi trên hòn đá vừa khóc vừa nói: Ta không cần mẹ nữa, ta không cần mẹ nữa, người đáng ghét, người lạc mất ta, người đừng bao giờ quay lại tìm ta nữa, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho người.

    Lúc bàn tay của phụ thân ta đánh vào mông ta, ta ngẩn ngơ quên cả khóc. Giật mình nhìn chằm chằm vào người.

    Sắc mặt phụ thân ta có chút trắng bệch, trong đôi con ngươi đen có ánh nước, nói: "Thiếu Quán, con có người mẹ tốt nhất trên thế gian này."

    Ta có phải là có người mẹ tốt nhất thế gian hay không ta không biết, nhưng ta biết ta có người phụ thân tốt nhất trên thế gian.

    Bởi vì cái đánh đó, người yêu rượu như mạng như phụ thân ta tự phạt một tháng không uống rượu. Ta chỉ cần giả vờ khấp khiễng và giả vờ đau mông, người lại hối hận tới mức không thể tự vả cho mình hai cái.

    Ta đứng trong sân hét to gọi Mặc Uyên: "Huynh đi đâu?"

    Hắn quay lưng vừa đi vừa nói: "Đi trần gian lượn lờ." Giọng nói rõ ràng.

    Đi hai bước lại quay đầu lại, chớp chớp mắt: "Muốn đi cùng không?"

    Ta tất nhiên là muốn đi rồi, mấy ngày bị phụ thân ta nhốt ở nhà ta sắp buồn chết rồi. Mặc Uyên sờ sờ trên người một lúc rồi lấy ra một bộ quần áo nam đưa cho ta. Buồn cười nhìn ta vật lộn mãi mà vẫn không mặc được hẳn hoi, đưa một tay ra nhanh nhẹn giúp ta điều chỉnh lại.

    Lời của bạn Helen: Thật sự rất muốn biết mẹ của Thiếu Quán là thần thánh phương nào?
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  10. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    CHƯƠNG 8: Ly Lạc trở về (1)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khánh Khương nói với ta: Ly Lạc từ Hải Chi Minh về rồi.

    Ta sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên là nhìn xung quanh, chỉ sợ hắn lặng yên không tiếng động từ góc nào nhảy ra. Đó là ấn tượng khắc sâu mà hắn lưu lại cho ta.

    Ly Lạc là em trai của quỷ quân Kình Thương, nhưng không giống là cùng một mẫu thân sinh ra, ngũ quan không có chút nào giống, tính cách cũng rất khác nhau.

    Kình Thương là người có dục vọng quyền lực rất mạnh, một bụng toàn là ý xấu, bỉ ổi lại tham lam, mỗi lần ta không cẩn thận ở chỗ phụ thân ta nhìn thấy hắn thì mấy ngày ăn không nổi cơm, mí mắt của hắn vì nhiều năm dùng tâm kế mà sụp xuống khiến cho ta thấy rất là chán ghét. Cho nên không có ai thích hợp vị trí Quỷ Quân hơn hắn.

    Mà Ly Lạc đối với quyền lực lại biểu hiện ra một loại lãnh mạc không giống với toàn bộ ma tộc, hoặc có thể nói hắn toàn thân tỏa ra một loại khí chất cao quý hoàn toàn không giống như người của ma tộc. Lúc bình thường hắn là người tích chữ như vàng, mặt lạnh như nước mùa thu, toàn thân có một loại lạnh lẽo không cho người khác lại gần.

    Hắn là kẻ cứng nhắc và nghiêm túc, có lúc ta cảm thấy hơi mỉa mai là: Nếu nói về đề cương và quy định, không có tộc nào nhiều hơn thần tộc, nhưng chính thần tiên bản thân lại là người không tôn trọng chúng. Hai vợ chồng thiên quân đi đầu giở trò thật giả, cả ngày chơi trốn tìm với các quy tắc do mình đặt ra, ngoài mặt những thần tiên đó đều là những kẻ chính nhân quân tử, nhưng âm thầm thì người sau còn đen tối hơn người trước.

    Tham ô tiền hương hỏa hoặc là hãm hại người khác, bọn họ làm tốt hơn bất kỳ ai. Mặc Uyên trước nay không giả dối, nhưng ngược lại cũng chưa bao giờ tôn trọng những quy định đó. Nhưng mà Ly Lạc người nổi tiếng thứ hai của ma tộc, ngược lại là người tuân thủ các quy định nhất. Cho nên Nữ Oa lúc đó mới chỉ định hắn là người duy trì điều luật của tam giới.

    Khánh Khương thấy bộ dáng lo sợ hãi hùng của ta, cười cười kéo bím tóc của ta nói: Muội sợ huynh ấy như vậy?

    Ta lè lưỡi nói: "Nhìn thấy hắn thì cảm thấy cả người không được thoải mái, là một quỷ tộc nhưng còn chính thống hơn cả thần tiên, tuy trên mặt muội có vẻ khinh thường hắn, nhưng thật ra muội rất bái phục hắn, dù sao đối với những người ngày nào cũng tìm cách khiêu chiến quyền uy của luật pháp như muội, cảm thấy Ly Lạc sống buồn tẻ như vậy mà vẫn kiên trì sống, bản thân đã là kỳ tích."

    Khánh Khương tiễn ta đến cửa phủ, dừng chân nói: Gần đây trên thiên đình không yên bình, Ly Lạc phải trước tiên trở về, muội cũng biết, pháp luật này cũng chỉ ở trong tay huynh ấy mới có thể thay đổi..

    Ta bĩu bĩu môi: Đó là đương nhiên, vẻ mặt vạn năm lạnh lùng đó của hắn toàn bộ là viết các điều luật cơ bản.

    Khánh Khương cười lắc đầu: Ta không đi vào nữa, Ly Lạc vừa về, có những việc ta đang xử lý phải bàn giao cho huynh ấy, ngày mai muội đến Thủy Chiểu Trạch thì xin nghỉ giúp ta.

    Nói xong từ trong lòng lấy ra một cành đỗ hành cắm vào vặt áo trước của ta.

    Khánh khương là người bạn duy nhất của Ly Lạc ở trên thiên đình, mỗi lần hắn tới thiên giới, sẽ đến chỗ Khánh Khương ngồi uống chén trà. Trong khoảng thời gian hắn đi Hải Chi Minh, rất nhiều việc đều giao cho Khánh Khương xử lý.

    Hắn đi được hai bước lại quay đầu lại: "Đi chơi không sao, mọi việc cẩn thận một chút"

    Hắn dừng lại một chút, dường như có điều gì muốn nói, ngược lại lại cười nói: "Muội phải nhớ bảo vệ bản thân mình.."

    Ta thò đầu từ bên trong cánh cửa, hướng về hắn vẫy tay: "Huynh đừng suốt ngày lo lắng cho ta, phụ thân ta nói rồi, loại người liều lĩnh như ta thường rất khó chết. Nhưng mà huynh ấy đừng thân thiết với Ly Lạc quá, dù sao tiểu Chúc Long cũng là cùng chúng ta cùng nhau lớn lên."

    Hắn có chút giật mình cười cười: "Ta vốn cho rằng muội không muốn cho Tiểu Chúc Long vui vẻ cơ!"

    Ta không tỏ thái độ gì: "Ta là thích nhìn thấy nàng ta không vui vẻ, nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy nàng ta buồn tới phát khóc!"

    * * *

    "Hôm nay ngươi rửa bát."

    Tiểu Chúc Long đẩy đống bát không trước mặt, khiêu khích nhìn ta.

    Đây là trận chiến oẳn tù tỳ tối nào cũng phải sảy ra. Mỗi lần trước khi tham chiến chúng ta đều nói rõ tiền cược là rửa một tháng bát, nhưng mà dựa theo tình hình hiện nay tính toàn, phải mất bảy tám nghìn năm ta mới rửa hết được, nên ta lật lọng không chịu thừa nhận.

    Nhưng hôm nay ta chỉ là âm thầm nhìn khuôn mặt sẵn sàng gia nhập cuộc chiến của nàng ta, bắt đầu thu dọn bát đũa.

    Một bụng nhiệt huyết của Tiểu Chúc Long bỗng nhiên bị nghẹn lại trong ngực. Im lặng nhận thua trước giờ không phải phong cách của ta.

    Trong lúc ta rửa bát, nàng ta cố ý vô tình lượn lờ quanh người ta mười mấy vòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mặt ta.

    Bình thường nàng ta rất ít nhìn mặt ta, như lời nàng ta nói, khuôn mặt ngốc nghếch của ta khiến nàng ta vừa đồng tình vừa tổn thương.

    Mà trên cả thiên hạ này người duy nhất mang khuôn mặt không khiến nàng ta cảm thấy ngốc nghếch lại khiến cho nàng ta không tiếc sinh mạng cũng muốn tránh thật xa, cho nên, nàng ta nói ; Ta cô độc..

    Mỗi lần nàng ta nói nàng ta cô độc, ta vô cùng muốn cướp lại hồ lô ngào đường mà nàng ta cướp của ta, trên thế giới này chỉ có người mạnh mới có tư cách nói đến cô độc, người yếu đuối vĩnh viễn còn đang bận cố gắng sinh tồn.

    "Ngâm chân nhé, đây là rượu cốt hổ của phụ thân ta."

    Ta hạ thấp thanh âm nói: "Những xương hổ này không dễ kiếm được, con chim đó đến Bắc Minh ngày đợi đêm đợi ba tháng mới lừa được con hổ thần này vào bẫy, năm ngoái bởi vì hắn cầu xin phụ thân ta chuyển lời cho Mặc Uyên nên mới tặng cho phụ thân ta. Bắt đầu từ hôm đó ta tìm tới hôm nay mới tìm thấy nó ở dưới giường của phụ thân ta, hôm nay coi như ngươi tiện nghi."

    Tiểu Chúc Long hơi há miệng trừng mắt nhìn ta một lúc, cắn răng thò chân vào nói:

    - Nói đi, cần ta thay ngươi làm việc thương thiên hại lý gì, chỉ cần không đánh mất tính mạng,

    Ta và nàng ta rất là hưởng thụ thở dài, thanh âm mềm mại đi vài phần

    - Ta cũng nhận.

    - Ta coi ngươi như muội muội ruột thịt, giữa chúng ta cần phải tính toán như vậy sao?

    Ta khẽ thở dài.

    Tiểu Chúc Long ngược lại là một người thông minh, lập tức rút chân ra: Ngươi càng như vậy ta càng thấy kỳ quái, ngươi đừng trách ta đa nghi, dù sao nếu ta đột nhiên đối xử tốt với ngươi, ngươi cũng sẽ không tin. Cho nên, rượu cốt hổ này nếu hôm nay ta tiếp tục ngâm nữa, tối nay ta sẽ không ngủ được.

    Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng ta: Đợi tý nữa ngươi cũng không cần ngủ nữa, Ly Lạc trở về rồi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  11. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    CHƯƠNG 9: Ly Lạc trở về (2)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta không nhìn thấy tiểu Chúc Long run rẩy nhưng đầy một chậu rượu cốt hổ vẩy ra khắp sàn.

    Nàng ta vẫn bình tĩnh như cũ bước nhanh chân đi vào trong phòng, nhưng nghe thấy cửa phòng nàng ta kêu cót két rất nhiều lần vẫn không khép được.

    Ta che miệng, hối hận không tăng thêm một cánh cửa.

    Ly Lạc là nhị công tử của ma tộc nhưng còn giống thần tiên hơn bất kỳ vị thần tiên nào.

    Cái thứ danh tiếng này, nếu ngươi quá coi trọng nó, cũng khiến cho người ta âm thầm nói nọ nói kia, ví dụ như Mặc Uyên; hoặc giả ngươi không coi nó ra gì, cũng là một chuyện phiền phức, giống như Ly Lạc.

    Cho nên, Ly Lạc này rất coi trọng thanh danh của bản thân, tuy rằng không hiếm những kẻ nhỏ bé như ta, nhưng thật sự cũng không tìm ra được cái sai của hắn. Nói cho cùng, hắn cho dù làm hết sức khẳ năng của mình, là một tư luật luôn vô cùng thận trọng.

    Lúc Ly Lạc vừa mới làm tư luật, phụ thân ta chỉ chỉ vào trán ta: Ly Lạc người ta mới hơn hai vạn tuổi có thể nắm trong tay toàn bộ thiên điều giới luật, ba vạn tuổi có thể sử lý công vụ không chút sai sót, con lúc đó vẫn cả ngày chạy đi ăn trộm rượu của ta. Sao con không cho ta mát mày mát mặt chút chứ?

    Ta lắc lắc đầu: "Số trời đã định."

    Ta và Mặc Uyên yêu chết đi sống lại, không, phải là ta yêu hắn chết đi sống lại, tiểu Chúc Long đối với sự ríu rít của ta rất là xem thường. Đối với thái độ coi thường của nàng ta ta lại không có cách nào phản bác.

    Nàng ta đúng là một người rất thông minh, cũng là một người dám hạ thủ với chính bản thân mình, nàng ta dứt tình còn nhanh gọn hơn cả ta cắt tóc.

    Mấy ngày hôm nay ta đi tìm Mặc Uyên đều phải đi lòng vòng rất nhiều lần, chỉ sợ có ai đó lắm chuyện mách đến chỗ tư luật điện. Ta thì chẳng sợ hắn, nhưng bị hắn tóm không phải là bị ném vào thủy lao ở vài ngày không những phải dùng đến vài món bảo bối của phụ thân ta còn mấy ngày liền không thể gặp Mặc Uyên sao?

    Thôi được rồi, ta thừa nhận, bị hắn tóm được quả thật không phải là việc vui vẻ gì

    Ta đi gặp Mặc Uyên đương nhiên không phạm pháp, việc phạm pháp là ta và Mặc Uyên xuống phàm trần làm những chuyện đó. Dù sao chúng ta cũng không phải là người nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân mình.

    - Trở về đi

    Mặc Uyên thu hồi cần câu, biến nhỏ hai con cá bạc đút vào túi ta.

    - Sớm thế à?

    Ta vẫn chưa tận hứng, xem Mặc Uyên yên tĩnh câu cá cũng là một loại hưởng thụ.

    - Bộ dáng lo sợ của muội có giống người đi ra ngoài chơi không? Còn không bằng trở về phủ ma tôn ngủ đi.

    Mặc Uyên luôn có thể nói một câu trúng trọng điểm.

    Đúng vậy, ta không muốn gặp Ly Lạc, nếu như có thể, hắn thu mình ở Côn Luân sơn một đời không trở về thì tốt biết bao.

    - Ly Lạc trở về khiến ta vô cùng buồn rầu.

    - Uhm! Mặc Uyên trả lời không chút đê tâm

    - Thế sao ngươi còn tới ăn trộm cá? Ta nghi ngờ hỏi. Dù sao Ly Lạc luôn cố chấp tin rằng vương tử phạm pháp tội như thứ dân.

    - Càng thế mới càng vui. Hắn bĩu bĩu môi.

    Ta nghĩ cũng đúng. Tam thái tử của Đông Hải long vương còn bị hắn rút gân rồng ba lần thì ăn trộm mấy con cá có tính gì.

    Phụ thân ta thường nói bản thân người làm thần tiên tuy có chút vô năng, nhưng mà sống đến hơn ba mươi vạn năm mà đầu vẫn ổn định nằm trên cổ thì chứng tỏ triết lý nhân sinh mà người tin tưởng là không sai.

    Mà cuộc sống của Mặc Uyên, dùng cách nói của phụ thân ta thì thật sự là đáng tiếc cho bề ngoài dễ nhìn, cho địa vị tốt và tài năng của hắn, ngày ngày sống trên mũi đao mũi gươm, may là hắn không có mệnh cách, nếu không không viết cho hắn chết năm bảy lượt thì cũng quá có lỗi với lương tâm của bản thân mình.

    Hôm đó, ta từ cửa sổ ngó ngó thấy tiểu Chúc Long vẫn còn sống rất tốt, bèn thở ra một hơi đi tìm Chấp Chu chơi. Sắp đi đến cửa nhà Khánh Khương hình như ta nhìn thấy Ly Lạc mặc bộ quần áo màu xanh thẫm, ta lập tức quay đi.

    - Thiếu Quán!

    Ta rùng mình thầm nhủ chỉ là ảo giác.

    - Mặc Uyên!

    Ta nghe thấy có người gọi Mặc Uyên lập tức mặt mày tươi tỉnh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ly Lạc.

    Phản ứng đầu tiên của ta là há to miệng nhìn hắn, không tin kẻ vừa gọi một câu Mặc Uyên lừa ta lại là hắn.

    Phản ứng thứ hai là lập tức cúi đầu kiểm tra xem quần áo của mình có để lại chứng cớ phạm tội nào không.

    - Nàng ấy vẫn ổn chứ?

    - Ai cơ? Ta há hốc mồm, bộ dạng nghờ nghệch, ta đương nhiên biết hắn đang nói đến ai.

    - Ta không thích lập lại những vấn đề quá đơn giản. Trên mặt hắn có vẻ lãnh đạm của khát máu của kẻ thích giết người.

    - À, nàng ý rất tốt. Ta lập tức thay đổi thái độ.

    Hắn quay lưng bỏ đi.

    Ta sờ sờ đầu, đi về phía trước, không thể không thừa nhận: Người này rất dứt khoát.

    Trong ấn tượng của ta, Ly Lạc đó tổng cộng chỉ cười hai lần, mỗi lần cười đều khiến ta rất là sợ hãi, ta không có cách nào có thể tin tưởng hắn và Tiểu Chúc Long từng có một đoạn chuyện cũ.

    Ta không dám lại đi đến nhà Chấp Chu, sợ oan gia ngõ hẹp, nên thay đổi đường đi tìm Mặc Uyên.

    Mặc Uyên vừa đếm bạc trong túi vừa nói: "Muội đừng có lo lắng cho hai người họ, ai trong số họ cũng đều thông minh hơn muội rất nhiều. Nếu muội rảnh quá thì hãy nghĩ kỹ xem lần sau đi vào song bạc thì làm sao để trông chừng tốt túi tiền cho ta đi"

    Tiền lại bị thiếu rồi? Ta cảm thấy có chút áy náy, mỗi lần hắn đánh bạc thắng tiền đều đưa cho ta, ta không hiểu thế nào làm mất một nửa. Nhưng là ngoài việc lẫn trong đám người và nói chuyện với mấy tiểu sinh ta chẳng làm gì cả.

    Muội không coi là thật đấy chứ? Hắn túm lấy bím tóc của ta cười nói: "Ta cần tiền để làm gì?"

    Ở trên trời, hương hỏa quan trọng, ở dưới phàm trần, bạc quan trọng. Nhưng mà có thứ cũng rất quan trọng, hắn tiếp tục nói

    Là tính mạng. Ta lập tức nói.

    Hắn ngẩn ra một chút, cười nói: Đúng, không sai, phải nhớ cho kĩ nhé..

    Nhìn ta giống như có chút ngẩn ngơ, bộ dạng đẹp trai tuấn lãng của hắn khi cười luôn khiến ta có cảm giác rất hạnh phúc

    Mặc Uyên thích chơi bạc, hơn nữa chưa bao giờ thua.

    Hắn từng thắng mười hai chòm sao tới mức bọn họ chỉ còn dư lại mười hai cái quần, cũng từng khiến Lôi thần chuyên tạo ra sét nấu cho hắn ba tháng cơm. Chỉ là hắn không cho ta đánh bạc, mỗi lần chỉ để cho ta phụ trách giữ túi tiền nặng chịch.

    Mỗi lần ta trộm đánh mấy bàn, hắn lại không khách khí lấy tay nhấc ta đi

    Nhiều lúc ta bực mình, ba năm tháng cũng không nói chuyện với hắn, hắn cũng kệ ta nhưng cũng không vì chuyện đó mà dỗ dành ta.

    Vì sao huynh có thể chơi còn ta thì không? Ta hỏi

    Muội không nên là một con bạc.. Hắn nhẫn nại nói.

    Huynh thì nên chắc? Ta một lòng không phục.

    Ta trước giờ không hề đánh bạc. Hắn nhấc nhấc chỗ bạc trong tay, nói rất là đáng tin: Nếu là đánh bạc chắc sẽ có thắng thua, ta chắc chắn ta sẽ thắng, cho nên đó không phải là đánh bạc.

    Ta thực sự cho rằng sự ngụy biện của hắn là hợp lý.

    Tháng trước cửa miếu của thái thượng lão quân bị một tiểu thần tiên khiêng vào trong vườn nhà ta. Tiểu thần tiên đó nhịn mãi cuối cùng không nhịn được cười tới mức mắt nhắm tít:"Lò luyện đan của lão quân cũng bị tên đăng đồ tử đó chuyển về làm bếp lò rồi, hắn nói nhìn cái cửa này cũng có chút khí khái, bảo ta chuyển đến cho phủ ma quân.

    Tiểu thần tiên lại ôm bụng cười tới mức thở không nổi, vị lão quân đó đúng là chán sống rồi, thua hết của cải tích lũy mấy nghìn năm.

    Rượu thì sao? Tên tiểu tử Mặc Uyên đó có phải cũng thắng cả rượu của lão đông tây đó không? Phụ thân ta nóng vội hỏi.

    Rượu á? Mặc Uyên cầm mấy bình rượu lên ngửi ngửi, nói không phải là rượu ngon gì nên vứt ở đó rồi.

    Mặt phụ thân ta lập tức thay đổi có chút không tốt lắm. Nhưng bữa tối nhìn chằm chằm vào cửa miếu của lão quân một lúc, lại vui vẻ nói: Con gái à, ngày mai đi hỏi thăm xem Lão Quân vứt cửa miếu đi đâu rồi nhé..

    Ta bĩu bĩu môi, cảm thấy phụ thân ta có chút không quân tử, đàn ông con trai lại thích rắc muối lên vết thương của người ta.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...