[HIDE-THANKS]"Lần này cô thật sự đã có ơn lớn với tôi." Giọng Tông thúc có chút khàn khàn, "Cảm ơn."
Mục Loan Loan xua tay, "Tông thúc khách khí rồi."
"Aizzz." Tông thúc thở dài một hơi, đường đường là một thú nhân cường tráng, giờ phút này so với mấy kẻ bất tài vô dụng cũng chẳng khác gì nhau. Hắn tiến đến đóng cửa tiệm lại, nhẹ giọng nói, "Lúc cô tới có phải đã thấy một thú nhân đi ra ngoài không?"
Mục Loan Loan gật đầu, "Đúng vậy."
Tông thúc cười khổ một tiếng, "Tôi cũng không giấu cô. Hắn là đệ đệ của tôi, lần này tới là để khuyên tôi từ bỏ Vân Nhi. "Tông thúc siết chặt nắm đấm, "Trước đó cô rời đi, để lại quả Bích Tinh thảo rất hiệu nghiệm, sau khi dùng nàng tỉnh một lúc lâu, thậm chí thú văn trên lưng vốn dĩ sắp biến mất đều có chút khởi sắc, tôi khi ấy còn cho rằng Vân Nhi sắp hồi phục rồi."
Tông thúc đáy mắt hiện lên hận ý, "Nhưng ai ngờ... đều tại lời nguyền rủa cùng cái tên Vu tộc đáng chết kia!"
Thú văn trên trán Tông thúc như ẩn như hiện, gân xanh cũng nổi lên, "Tôi vốn tưởng rằng, tôi vốn tưởng rằng, hắn chỉ là một tên cấp bốn bình thường của Vu tộc, lời nguyền rủa nhiều nhất cũng chỉ hút hết một lần thiên phú (sức mạnh) của Vân Nhi, ai ngờ, là tôi xem nhẹ lời nguyền ác độc kia, cũng xem nhẹ tên Vu tộc cấp thấp kia. Thú văn của Vân Nhi vừa mới khôi phục một chút thì ngày hôm sau, đã lại bị rút cạn thiên phú."
Mục Loan Loan nghe thấy trong lòng run sợ, nhịn không được hỏi, "Tại sao lại bị nguyền rủa như vậy?"
Tông thúc giống như già thêm rất nhiều, "Đều do tôi, đều do tôi, tôi biết nàng muốn hài tử, chỉ là thú nhân thì rất khó có con nối dõi. Vài thập niên trôi qua, tôi cho rằng nàng đã từ bỏ, tôi cảm thấy không có hài tử cũng chẳng sao..."
Tông thúc nói đến đây liền không tiếp tục nói được nữa, nhưng Mục Loan Loan liên kết với lời nguyền trước đó hắn nói tới nên cũng đoán được ý tứ hắn muốn biểu đạt.
Vân Nhi vì muốn có hài tử, mà đã bị Vu tộc lừa, trúng phải lời nguyền kia.
"Linh thực mấy hôm trước cô đem tới đều đã dùng hết rồi, bây giờ nàng lại bắt đầu chịu đau đớn, tôi sớm đã bán hết mọi thứ trong nhà, mới giúp nàng trụ được đến ngày hôm nay." Tông thúc lau mặt, "Cũng là tôi đáng trách, tôi không hề nghĩ đến đệ đệ vẫn luôn cho rằng vì tôi không có con nối dõi, về sau nó có thể kế thừa tôi mà nhiều năm qua bằng mọi giá nhắm đến tài sản."
Tông thúc cười nhạo một tiếng, "Mấy ngày nay thấy tôi thường xuyên ra vào phòng đấu giá, hắn liền tức giận, tới đây làm loạn."
Mục Loan Loan cau mày, "Vậy hiện tại Vân Nhi phu nhân có khá hơn chút nào không?"
Tông thúc hơi bình tĩnh hơn, hắn nói, "Khá hơn chút rồi, cô đào tạo linh thực hiệu quả rất tốt, dường như còn có thể giảm bớt hậu quả của lời nguyền, nàng vừa mới ăn một ít, đã tỉnh dậy được."
Mục Loan Loan thoáng nhìn Tông thúc, trong lòng có sự đồng cảm, nhưng cũng không giúp gì được. Hiện tại năng lực nàng có hạn, chỉ có thể dựa vào khả năng vốn có mà tận lực đào tạo một ít linh thực, hoá ra tình trạng của Tông thúc cũng giống nàng.
Thật ra ngẫm lại, nếu Long tiên sinh có gì không ổn, nàng chắn chắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, bằng bất cứ giá nào cũng phải giúp hắn.
Tưởng tượng như vậy, Mục Loan Loan lại có chút lo âu, Tông thúc hiện tại đã là thú nhân cấp ba gần đạt tới cường giả cấp bốn, nhiều năm như vậy vào sinh ra tử tích cóp được không ít bảo bối, lúc này người mình yêu xảy ra chuyện mới có thể giúp nàng một phần. Bản thân nàng thì bây giờ cái gì cũng không có, một khi Long tiên sinh có chuyện gì ngoài ý muốn, e rằng nàng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nghĩ đến đây, Mục Loan Loan cũng nhịn không được thở dài một hơi, ngược lại đã hoá giải một chút bầu không khí.
Tông thúc cười cười, "Aizzz! Tôi nói với cô nhiều như vậy, cũng là mong cô về sau có thể đào tạo nhiều linh thực hơn một chút, coi như tôi hi vọng cô sẽ tiến bộ đi?"
Mục Loan Loan biết chính mình không giấu được Tông thúc nên cũng thẳng thắn nói, "Tông thúc, tôi lần này tới chính là muốn thương lượng cùng thúc, tôi có thể lấy một hạt giống cấp hai được hay không?"
Tông thúc gật gật đầu, "Bách Trân Quả và Bích Tinh thảo cấp hai bồi dưỡng thân thể tương đối tốt."
Hắn cũng biết Mục Loan Loan khó xử nên không do dự mà lấy hai túi hạt giống đưa cho nàng. Hắn ngẫm nghĩ rồi lại lấy ra từ túi Càn Khôn bốn khối linh thạch trung phẩm cùng mười mấy khối linh thạch hạ phẩm đưa cho nàng.
Mục Loan Loan có chút kinh ngạc, vội vàng xua tay, "Tông thúc, thúc đưa như vậy quá nhiều rồi."
Thú nhân thô kệch thế nhưng lại cười, "Loại linh quả này ăn có thể giảm bớt lời nguyền rủa, khắp nơi này vốn hiếm thấy. Cô vẫn luôn đồng ý bán cho tôi, tính ra thì tôi mới là người chiếm lợi ích từ cô, từ trước đến nay tôi không thích hưởng lợi của người khác."
Đôi mắt màu nâu của Tông thúc nhìn nàng, "Cô lần này mang đến linh quả đối với tôi mà nói, so với tiền còn quan trọng hơn rất nhiều."
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 16/2/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: Lam Nhạn
Beta: Kimnana [/HIDE-THANKS]
Các bạn có thể đăng kí tài khoản tại đây Đăng Ký (Sau khi đăng kí, hãy click vào đây và chọn gói 1 xu để nâng cấp lên thành viên chính thức nhé Link ).
[HIDE-THANKS]Tông thúc đã nói như vậy, Mục Loan Loan cũng không từ chối nữa, bởi vì hiện tại nàng đang rất cần linh thạch.
Trong nhà đã không còn nhân sâm cho Long tiên sinh dùng nữa, nàng thật sự rất lo lắng.
Hơn nữa, đến giờ nàng vẫn không biết rốt cuộc là vì cái gì mà Long tiên sinh bị thương. Hôm nay nghe Tông thúc nói Vân Nhi thẩm bị trúng phải lời nguyền, cộng thêm những gì trong tiểu thuyết viết thì Long tiên sinh đã một mình đấu với thủ lĩnh bảy tộc, cho nên hầu hết hoa văn đỏ đen tà dị trên mặt hắn, nói không chừng là do hắn cũng bị trúng lời nguyền.
Mục Loan Loan cau mày, Vân Nhi thẩm trúng phải chỉ là lời nguyền cấp bốn hoặc nhiều nhất là cấp năm, thế mà bộ dạng đã trở nên thê thảm như thế rồi. Vậy thì những đau đớn Long tiên sinh phải gánh chịu, nói không chừng còn nhiều hơn so với nàng nghĩ.
Hơn nữa, cũng sắp đến mùa đông, nàng cần có nhiều tiền hơn để mua một ít đá sưởi ấm, còn cả áo bông cũng phải chuẩn bị cẩn thận. Mặc dù hiện tại không có bất cứ việc gì cản trở nhưng tốc độ kiếm tiền của nàng đang quá chậm.
Điều khiến nàng lo lắng nhất không phải nghèo khổ, cũng không phải lo lắng sẽ cô đơn, dù sao nàng đã quen chỉ có một mình, nhưng hiện tại còn có thêm một rồng một chim, nàng lo lắng sẽ có người tới gây chuyện.
Trong như cốt truyện, Ngao Khâm sau khi chiếm lấy Bạch Thủy Dao, thỉnh thoảng sẽ đến làm nhục Long tiên sinh một chút. Hiện tại hắn chưa đến, có lẽ là do vừa mới tiếp quản thế lực của Long tiên sinh nên không có thời gian, chờ đến khi hắn ổn định mọi thứ, thì nàng cùng với Long tiên sinh e rằng sẽ khó mà sống yên.
Trước khi ngày đó xảy ra, nàng cần chuẩn bị chư toàn một số thứ hộ mệnh.
Mục Loan Loan suy nghĩ hơi nhiều, trong chốc lát bản thân rơi vào trầm mặc, Tông thúc không biết nàng đang suy nghĩ gì trong đầu đành tùy tiện dặn dò, "Nha đầu, tháng sau e rằng tôi chỉ có mặt ở tiệm trong hai ngày, nếu cô còn muốn gặp thì tối nay đến tìm tôi được chứ?"
Mục Loan Loan có chút kinh ngạc, "Tông thúc, thúc định đi đâu sao?"
Ánh mắt Tông thúc phức tạp, hiện lên một tia hy vọng, "Tháng sau ở chợ của Long tộc sẽ có một buổi đấu giá, nghe đâu có khả năng sẽ có Tấn Giang thảo, tôi muốn đi thử vận may."
"Tấn Giang thảo?" Mục Loan Loan hoài nghi chính mình có thể đã nghe lầm nên hỏi lại một câu.
"Đúng vậy." Tông thúc gật đầu, "Là một loại linh thảo có thể xua tan ma khí cùng lời nguyền rủa, vô cùng hiếm thấy, giá cả cũng rất cao. Nếu tôi may mắn có thể mua được một ít, nói không chừng Vân Nhi sẽ được cứu."
"Nếu như không có Tấn Giang thảo, nghe nói cũng vẫn còn một số đan dược được bán ra, nói không chừng vận khí tốt có thể mua được Ngưng Tuyết đan, đối với thú nhân cùng Yêu tộc đều thật sự rất tốt." Tông thúc nói tới đây thì thở dài một hơi, "Cũng không biết phẩm cấp và giá cả ra sao, hy vọng lúc đó đừng bán quá đắt."
Ông vừa nói tới Ngưng Tuyết đan đối với thú nhân cùng Yêu tộc đều rất tốt, liền khiến Mục Loan Loan hơi động lòng.
Long tộc tuy rằng rất lớn mạnh, độc lập chiếm lĩnh một phần lãnh địa lớn nhất thế giới, nhưng nghiêm túc mà nói chắc cũng có thể coi là Yêu tộc?
Ngưng Tuyết đan đối với Yêu tộc rất có tác dụng, nói không chừng đối với Long tiên sinh cũng hữu dụng. Nếu nàng có thể lấy được Ngưng Tuyết đan, có phải hắn sẽ ít phải chịu đau đớn hơn một chút không? Ít nhất nếu lần sau hắn lại thổ huyết, còn có thể lấy đan dược đó ra để bảo vệ tính mạng.
Nghĩ như vậy, Mục Loan Loan tuy cảm thấy có phần ngượng ngùng, nhưng vẫn mở miệng nhờ vả, "Tông thúc, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."
Tông thúc nhướng mày, "Cô cứ nói."
Mục Loan Loan cân nhắc lời nói, "Tông thúc, nếu lần này thúc có thể mua được nhiều Tấn Giang thảo hoặc là Ngưng Tuyết đan, có thể để lại cho tôi một chút được hay không? Tuy rằng hiện tại ta không có tiền, nhưng nhất định sau này sẽ trả lại cho thúc."
Nàng nói xong khuôn mặt liền ửng đỏ, hành vi này của nàng có thể nói là vô cùng quá phận, Tông thúc đối với nàng tốt đến như vậy, cũng không hề mắc nợ nàng, trong nhà mỗi người đều có người bệnh như nhau, ông vì sao lại phải giúp nàng?
Tông thúc đầu tiên là hơi sửng sốt, tiếp theo trầm tư một lát, nhưng cũng không trực tiếp từ chối nàng, "Phải xem lần này bán đấu giá là hạt giống Tấn Giang thảo hay đã thành linh thảo rồi, nếu như là hạt giống, chỉ sợ đến lúc đó ta phải nhờ cô bồi dưỡng giúp tôi."
Mục Loan Loan cảm thấy có chút ngạc nhiên, "Tấn Giang thảo không có phẩm cấp sao?"
Tông thúc nói, "Không có, có điều bồi dưỡng vô cùng khó, hạt giống cùng thành phẩm giá cả cũng khác nhau một trời một vực."
Mục Loan Loan gật đầu, "Tôi có thể thử một chút."
Linh lực của nàng tương đối đặc thù, biết đâu có thể bồi dưỡng thành công.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 16/2/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: Lam Nhạn
Beta: Kimnana
[/HIDE-THANKS]
Các bạn có thể đăng kí tài khoản tại đây Đăng Ký (Sau khi đăng kí, hãy click vào đây và chọn gói 1 xu để nâng cấp lên thành viên chính thức nhé Link ).
[HIDE-THANKS]Tông thúc cũng gật đầu, lại cùng nàng nói thêm vài điều về sự tình của buổi đấu giá, hai người cẩn thận ước định thời gian gặp mặt lần sau. Mục Loan Loan lại đem mấy khối linh thạch hạ phẩm đổi thành đồng vàng và đồng bạc.
Nàng nhiều lần bảo đảm với Tông thúc lần sau tới nhất định sẽ mang theo đủ linh quả, sau đó mới đem linh thạch cùng hạt giống rời đi.
Thời điểm rời đi, Mục Loan Loan quay đầu lại nhìn thoáng qua Tông thúc đang trầm mặc ngồi ở trước cửa hàng.
Thú nhân đã không còn trẻ nữa, khóe mắt đều xuất hiện nếp nhăn, bàn tay to rộng lại thô ráp, móng tay còn có chút nứt nẻ. Hắn một tay chống cằm, thú văn thoắt ẩn thoắt hiện, trong đôi mắt nâu ẩn giấu một cái gì đó, nhưng lúc chạm đến ánh mắt nàng liền lập tức thu hồi nỗi sầu, nhếch môi khẽ tươi cười. Thậm chí Mục Loan Loan nhìn ra một tia lấy lòng ở trong nụ cười đó.
Nàng đột nhiên thấy lòng mình chua xót, liền quay đầu không tiếp tục nhìn Tông thúc nữa mà chỉ nắm thật chặt tiền ở trong tay.
Lời hứa hẹn lúc thanh xuân, quãng đời còn lại, vào thời khắc nguy nan không hề rời bỏ, liệu có bao nhiêu người có thể làm được?
Mục Loan Loan thừa nhận bản thân có chút ngưỡng mộ, nghĩ đến tên hư long trong nhà, càng khiến tâm tình phức tạp. Ngay từ đầu, nàng chỉ nghĩ đơn giản sẽ chăm sóc cho hắn, chờ hắn tỉnh lại liền rời đi, nhưng hiện tại trong lòng hình như đã có chút xao động.
Mục Loan Loan không muốn suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa, nàng bắt đầu lần lượt chọn mua đồ vật cần thiết dùng trong nhà. Nàng cảm thấy bản thân mình nên dành tình cảm cho thú cưng gầy yếu nhiều hơn, về sau nếu Long tiên sinh thật sự ghét bỏ nàng, nàng cũng có thể cùng Manh Manh sống nương tựa lẫn nhau.
Lần này chủ yếu là bổ sung linh gạo và đá sưởi ấm, sau khi Mục Loan Loan chọn mua xong thì vẫn còn rất sớm.
Nàng nhìn thời gian nghĩ trước hết nên bán túi tiền hai ngày trước làm được, xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Mục Loan Loan tìm đến cửa hàng kim chỉ lúc trước từng ghé qua, bán được hai cái túi tiền với giá hai mươi đồng.
Tuy rằng giá cả không cao, nhưng nàng vẫn rất vừa lòng. Dùng chừng đó tiền đồng mua thêm một ít vải vóc mới cùng kim chỉ rồi đựng tất cả vào trong sọt, xong đâu vào đó nàng chuẩn bị đi mua một ít gà con đem về nuôi ở trong sân.
Mục Loan Loan quyết định sẽ đi đến chỗ bán trứng gà, nhưng khi nàng đi ngang qua một ngõ tối, bên tai bỗng truyền đến tiếng nói của trẻ con.
"Ngươi lại tới đây bán đồ ăn? Đừng tưởng rằng bản thân là tinh linh thì không cần trả phí ra vào cửa mà mỗi ngày đều đến."
"Sẽ không có người mua đồ ăn của ngươi đâu! Cha ta nói cả nhà các người đều là tinh linh xấu bị nguyền rủa."
Mục Loan Loan nhíu mày, giương mắt nhìn liền thấy một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc - là Lam Nhi.
Giờ phút này nàng ấy đang bị một đám tinh linh xinh đẹp cùng thú nhân nhỏ tuổi vây quanh ở chính giữa, cô bé ôm chặt lấy cái sọt lớn của mình, vết bớt trên mặt vẫn như trước không hề thay đổi, một đôi mắt xanh sáng đáng sợ lặng lẽ nhìn đến.
Tiểu tinh linh cầm đầu kia nàng cũng từng gặp qua, nhóc ta là tiểu cô nương xinh đẹp ở cửa hàng son phấn phía trước. Trên gương mặt đáng yêu của cô bé lúc này tràn đầy vẻ chán ghét, "Lần sau ngươi không được ở phía sau nhà của chúng ta bày quầy bán hàng nữa, khách nhìn thấy đều sẽ chạy mất! Nếu không phải bởi vì mẹ ngươi đã cứu mẹ ta, thì sẽ không có chuyện nhà chúng ta cho các người thuê phòng đâu!"
Mỗi một câu cô nhóc nói, đôi mắt của Lam Nhi liền ảm đạm thêm một phần, trong lòng Mục Loan Loan lập tức nổi nóng quyết định can thiệp, "Các người đang làm gì đó?"
Nàng đi vào ngõ nhỏ, những đứa trẻ nhìn thoáng qua nhau, đứa bé gái cầm đầu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Xen vào việc của người khác."
Lông mày Mục Loan Loan nhíu lại, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng đại chiến 300 hiệp với đứa trẻ hung hăng kia, thế nhưng tiểu cô nương đó lại nhìn nàng xong làm mặt quỷ rồi chạy đi.
Mục Loan Loan: "..."
Những đứa trẻ khác thấy người cầm đầu đã chạy mất, đều tản đi hết, ngõ nhỏ nhanh chóng chỉ còn lại Mục Loan Loan cùng Lam Nhi.
"Tỷ tỷ?" Lam Nhi ôm sọt, có chút bối rối hỏi một câu.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 17/2/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: Lam Nhạn
Beta: Kimnana[/HIDE-THANKS]
Các bạn có thể đăng kí tài khoản tại đây Đăng Ký (Sau khi đăng kí, hãy click vào đây và chọn gói 1 xu để nâng cấp lên thành viên chính thức nhé Link ).
[HIDE-THANKS]Mục Loan Loan gật đầu, định kéo nàng ấy dậy khỏi mặt đất, nhưng khi đến gần mới phát hiện trên mắt cá chân của nàng ấy đều là miệng vết thương, chúng kết đầy vẩy máu, giống như bị đồ vật sắc nhọn gì đó cắt qua.
"Muội bị bọn họ khi dễ, tại sao lại không phản kháng?" Mục Loan Loan vừa nhìn thấy những vết thương kia liền không kiềm chế được mà tức giận.
Lam Nhi lại chỉ cắn môi và lắc đầu chứ không hề trả lời.
Mục Loan Loan sửng sốt một chút, sau đó thở dài, duỗi tay xoa xoa đầu nàng, "Ca ca của muội đâu?"
Trong lòng nàng hơi oán trách Phong, nếu hắn ở đây, thì những đứa nhỏ hung dữ đó cũng không dám làm ra mấy chuyện này.
Ai ngờ nàng vừa mới dứt lời, thì Lam Nhi liền khóc lên, "Ca ca bị bệnh rồi."
Mục Loan Loan nhìn cái sọt đựng rau dưa. đã rách nát, hư hỏng của nàng ấy, thở dài, "Đứng lên rồi nói sau."
Lam Nhi cúi thấp đầu, đứng lên nói một tiếng, "Cảm ơn tỷ tỷ."
Mục Loan Loan nghĩ một lát rồi hỏi, "Hai người không còn tiền sao?"
Đáy mắt Lam Nhi hiện lên một chút khó xử, "Lần trước tiền bối cho bọn muội một khối linh thạch, đáng lí ra, muội cùng ca ca dựa vào bán đồ ăn cũng có thể sống tốt, nhưng ca ca đột nhiên ngã bệnh..."
Mục Loan Loan do dự một chút, sau đó từ trong túi lấy ra mấy đồng bạc đưa cho Lam Nhi, "Muội cầm mua chút đồ ăn, sau này thì chỉ có thể dựa vào bản thân muội."
Lần trước nàng đã dùng linh thạch giúp đỡ bọn họ xem như tạo nên ân tình, lần này lại xuất phát từ đồng tình. Mấy đồng bạc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nếu nàng ấy tiết kiệm một chút thì cũng có thể duy trì được một thời gian, coi như nàng cũng đã giúp đỡ hết sức rồi.
Lam Nhi bật khóc nức nở, đưa tay nhận lấy số tiền nàng cho, lúc này Mục Loan Loan mới thấy miệng vết thương trên cánh tay nàng ấy giống hệt những vết thương ở mắt cá chân.
"Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ." Lam Nhi nói năng hơi lộn xộn, nàng ấy mở to đôi mắt màu xanh tràn đầy nước mắt, khẩn cầu nói, "Muội có thể ôm tỷ một lát được không?"
Mục Loan Loan không do dự, nàng hơi khom lưng, ôm lấy tiểu cô nương không may mắn rồi bế lên.
Mặc dù cô bé nhìn thì nhỏ nhắn, nhưng khi bế lên mới cảm thấy có chút choáng váng đầu óc.
Nhưng cảm giác choáng váng ấy chớp mắt đã qua, Mục Loan Loan còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nàng cảm thấy tiểu cô nương mình ôm trong ngực đang rất căng thẳng liền nhỏ giọng nói, "Tốt rồi, không sao đâu."
Bàn tay Lam Nhi chậm rãi buông góc áo nàng ra, trong lòng tràn đầy áy náy và khó xử.
"Không sao rồi." Mục Loan Loan thả đứa trẻ xuống, xoa xoa đầu cô bé rồi nói, "Vậy để ta giúp muội đem bỏ chỗ thực phẩm hư này đi, muội có muốn ta đưa muội trở về không?"
Lam Nhi lau khô nước mắt, rồi khẽ cắn môi lắc đầu.
Mục Loan Loan cười dịu dàng, nàng lấy rau dưa đã hư bỏ vào trong sọt của mình, sau đó chào một câu, "Vậy ta đi trước đây."
Chờ đến khi Mục Loan Loan đi xa, cô bé mới chậm rãi đứng lên, vết thương trên mắt cá chân bởi vì cử động này của cô mà chảy máu.
Lam Nhi dường như không hề thấy đau, cô bé đeo sọt lên, tay gắt gao nắm chặt mấy đồng bạc, khập khiễng rời đi.
Chính cô bé cũng không biết bằng cách nào mà bản thân có thể chịu đựng được đau đớn để trở về nhà, nhưng ngay khi vừa mở cửa bước vào sân liền thấy ca ca cả người bị trói chặt đang ngất xỉu nằm ở một bên. Cùng lúc đó, thị vệ Kim Long ngồi thảnh thơi uống trà, Lam Nhi nhìn hắn ta, mắt cô bé lập tức đỏ lên, "Ta đã hạ cỏ gây ảo ảnh lên người nàng ta, ngươi mau thả ca ca ta ra."
"Vậy sao?" Kim Cường gật đầu, đứng lên đi đến bên cạnh nàng rồi nhìn từ trên xuống dưới, hắn nhéo bả vai Lam Nhi, lực rất mạnh khiến nàng đau đớn kêu lên một tiếng.
"Kêu cái gì? Ta cần xác nhận lại một chút." Kim Cường vô cùng bất mãn, hung hăng trừng mắt nhìn Lam Nhi. Hắn xác định cỏ gây ảo ảnh lúc trước vốn ở trên người cô bé giờ đã được sử dụng, sau đó mới không kiên nhẫn ném cô đến bên cạnh Phong.
Lam Nhi ngã trên mặt đất khiến lưng rách mất một miếng da, cô bé cố nén đau đớn, hoàn toàn không dám kêu lên.
"Khi nào có thể đi vào mộng?" Kim Cường hỏi cô một câu.
Lam Nhi chịu đựng cơn đau, trả lời hắn, "Trong vòng ba ngày nhất định có một lần sẽ đi vào giấc mộng."
"Đúng là phế vật." Kim Cường đạp cô một cái, nhìn huynh muội bọn họ rơi vào tình trạng thảm thương thì cười nhạo một tiếng, "Tạm thời giữ lại mạng cho các ngươi."
Hắn nói xong liền ra hiệu tập hợp người của mình lại, rồi rời đi.
Kim Cường chỉ là một tên rồng trẻ tuổi vô cùng tầm thường trong Kim Long tộc, thực lực quá lắm cũng chỉ là cấp ba, tuổi cũng chừng mấy chục mà thôi. Hiện tại, hắn ta may mắn nhận được mệnh lệnh do Kim Viêm tiền bối ban xuống, nhiệm vụ lần này chỉ cần hạ cỏ gây ảo ảnh cho một nữ tử của nhân tộc, quả thực là quá đơn giản.
Chỉ là thứ cỏ gây ảo ảnh này, nếu do Tinh Linh hạ thì hiệu quả sẽ tương đối cao, địa vị hắn ta có lại không đáng nhắc tới, không thể khi dễ những Tinh Linh có thực lực. Nên hắn chỉ có thể chọn nắn chọn đại một quả hồng mềm, huynh muội Lam Nhi chính là thích hợp nhất.
Lần này hắn ta giữ lại mạng của bọn họ, cũng là nghĩ lỡ như lần sau còn có nhiệm vụ thì thuận tay sẽ sử dụng đến.
[HIDE-THANKS]Kim Cường đứng trên cầu, trong đầu âm thầm tính thời gian, chờ đến ba ngày sau liền chuẩn bị để đi tìm Kim Viêm tiền bối. Thậm chí hắn đã bắt đầu ảo tưởng về việc bản thân sẽ làm việc thuận lợi, nhận được sự coi trọng của Kim Viêm tiền bối, nhờ đó mà thuận lợi bước lên đỉnh cao của cuộc đời mình.
...
Bên này Mục Loan Loan vốn dĩ không biết bản thân đã bị hạ cỏ, thời điểm ra khỏi thành để trở về Long phủ còn có chút cảm khái, thế giới này thật sự quá là tàn khốc. Thậm chí ở trên lãnh thổ nổi tiếng ôn hoà như Tinh Linh tộc vẫn còn thấy mặt đen tối như vậy, nàng không dám nghĩ tới khi còn nhỏ Long tiên sinh đã phải sống như thế nào.
Hồng Diệp cũng nhìn ra nàng đang thất thần, mắt nhìn quần áo trên người nàng bị Lam Nhi cọ dơ, lại nhìn đến cái sọt nàng dùng đi chợ khi nãy rau củ vẫn còn tươi mới mà hiện tại đã thành đồ bỏ. Trong đầu Hồng Diệp tự động tưởng tượng đến vừa rồi phu nhân bị người khác khi dễ nên thức thời không nói chuyện.
Lần này nàng trở về nhà, sắc trời vẫn còn tốt chứ không hề có mưa.
Xe bò chạy không chậm, lúc nàng cáo biệt Hồng Diệp trở lại tiểu viện quen thuộc, cũng chỉ mới trôi qua nửa ngày.
Mục Loan Loan khóa kỹ cửa trước sân, đem sọt đặt ở trong viện, sau đó đẩy cửa phòng ra.
"Pi!"
Nàng mới vừa bước chân vào đến cửa, Manh Manh đã khôi phục một chút sức liền hướng về phía nàng phát ra tiếng chiêm chiếp. Mục Loan Loan nhịn không được nở nụ cười, sờ lông xù như khăn quàng trên cái cổ nhỏ của thú cưng, nàng hưởng thụ ôm lấy chim nhỏ thân thiết cọ cọ, cảm thấy nửa ngày bế tắc trong lòng cùng mỏi mệt đều đã giảm đi rất nhiều.
Xoa nhẹ lông của thú cưng, Mục Loan Loan uống ít nước rồi tạm nghỉ một lát, mới đi đến mép giường, lo lắng nhìn trên gò má Long tiên sinh đầy những hoa văn đỏ thẫm.
Mấy ngày nay, dựa vào quan sát của nàng, hoa văn đỏ thẫm trên gò má Long tiên sinh không phải sẽ luôn chuyển động, thông thường thời điểm hoa văn chuyển động, Long tiên sinh đều sẽ có những triệu chứng như cái đuôi bị loét, hộc máu và sắc mặt tái nhợt.
Trước đây, nàng không biết Long tiên sinh còn có khả năng bị trúng loại nguyền rủa này, chỉ cho rằng hắn bị nội thương rất nghiêm trọng. Nhưng hôm nay khi gặp Tông thúc, nàng nghe nói loại nguyền rủa này sẽ hấp thụ được thiên phú, liền có nhận thức mới đối với thương thế của Long tiên sinh.
Có lẽ, Long tiên sinh là bị nguyền rủa.
Mục Loan Loan hơi nhíu mày, nàng duỗi tay, khẽ chạm nhẹ vào hoa văn trên mặt Long tiên sinh. Sau đó, nàng cẩn thận nhéo nhéo cái tai đầy lông không biết tại sao lại lộ ra của hắn, nhẹ giọng kể với hắn sự tình phát sinh vào ngày hôm nay.
Nàng muốn tìm một người để tâm sự, Manh Manh tuy rằng rất đáng yêu, nhưng chỉ là một con chim, cũng chưa được mở linh trí. Mục Loan Loan vẫn là có khuynh hướng xem Long tiên sinh là đối tượng để trò chuyện.
"Tông thúc nói, linh quả do ta đào tạo có thể giảm bớt công hiệu của lời nguyền, không biết có phải chàng đang trúng nguyền rủa hay không?" Mục Loan Loan nói, sau đó nàng lấy linh thạch trong túi ra, đặt ở bên gối hắn, "Về sau sẽ đổi thực đơn của chàng một chút, mỗi ngày nên ăn thêm linh quả đi."
Con rồng nào đó cảm nhận được linh lực dao động mạnh mẽ, vừa mới tỉnh liền nghe thấy tin dữ này: "..."
Hư long không có lên quyền tiếng, tuy rằng không muốn ăn quả, nhưng nghe thấy phu nhân là vì hắn mà cân nhắc, trong lòng Long tiên sinh liền cảm thấy rung động. Thần thức hắn đảo qua bốn khối linh thạch trung phẩm, đáy lòng có chút chua xót.
Hắn đều biết, phu nhân hắn vốn không phải là một tu sĩ lớn mạnh, cũng biết nàng mỗi ngày phải chịu bao nhiêu vất vả.
Lần này có được linh thạch, chỉ e là nàng đã phải vất vả một thời gian dài rồi.
Nhưng nàng lại không hề giữ cho bản thân một chút, mà toàn bộ đều dành cho hắn.
Long tiên sinh nhấp môi, có được linh thạch này, hơn nữa còn có cả những quả đó của phu nhân, hẳn là hắn có thể kết nối mảnh vỡ thứ tư của Nguyên Hạch. Đến lúc đó, nói không chừng hắn có thể cử động được, ít nhất, mỗi ngày có thể tỉnh lại hơn nửa giờ.
Chỉ là, hắn có nên tỉnh lại ngay trước mặt phu nhân hay không, hắn còn chưa suy nghĩ kĩ.
Hiện tại, nàng có thể ngủ trước mặt hắn mà không hề phòng bị, cũng không sợ hãi hắn, nhưng nếu hắn tỉnh lại, có lẽ phu nhân sẽ không còn thân mật với hắn như vậy nữa.
Mục Loan Loan kêu hắn một tiếng, thời điểm Long tiên sinh cho rằng phu nhân muốn nói cái gì đó thì bên tai truyền đến tiếng kêu thánh thót...
"Pi"
"Chiêm chiếp!"
Manh Manh ăn trái cây xong, mở to đôi mắt đen tựa như hạt đậu, ngoan ngoãn ghé vào bàn nhìn Mục Loan Loan.
"A, đúng rồi, phải thay thuốc cho Manh Manh." Mục Loan Loan vỗ vỗ đầu, "Thiếu chút nữa là quên rồi."
Long tiên sinh vừa mới thả thần thức ra, đang chuẩn bị nhìn Mục Loan Loan thì nghe được câu này của nàng, thần thức ngơ ngác ngừng ở giữa không trung.
Lại là con chim này!
Nó rõ ràng là mang thù với hắn, hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ ngày hôm qua con vật này đã làm phu nhân cả đêm không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái!
Long tiên sinh cảm thấy ủy khuất, ngày hôm qua nàng không nhìn đến hắn, hôm nay hắn tỉnh lại, cũng cố ý để lộ hai lỗ tai có lông xù, tại sao nàng lại không sờ hắn mà đi sờ con chim kia?
Quả nhiên vẫn là bởi vì bây giờ hắn quá xấu.
Đáy lòng Long tiên sinh chớp mắt trở nên u ám, thậm chí trong một phút nào đó hắn còn muốn ăn tươi nuốt sống con vật kia, nhưng rất nhanh, ý niệm này lập tức bị hắn dập tắt.
Hắn thật sự quá ích kỷ, nuốt đi con vật mà nàng yêu thích, sau đó thì sao?
Hắn hôn mê phải nằm dưỡng thương, sớm đã quen cô đơn, nhưng chẳng lẽ muốn nàng mỗi ngày cũng không thể nói chuyện với bất cứ sinh vật nào, cùng con rồng phế vật là hắn trải qua quãng thời gian nhàm chán này sao?
Nàng vì hắn mà đã trả giá quá nhiều rồi.
Long tiên sinh ra sức thuyết phục chính mình, thần thức vây quanh người Mục Loan Loan, nhìn thấy nàng vui vẻ thay thuốc cho thú cưng, tâm tình hắn cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Lông mi nàng cong cong, đôi mắt sáng ngời, khiến hắn ngắm nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, thần thức dù ngượng ngùng nhưng vẫn cứ mặt dày lượn quanh nàng, nhìn từ bên tai xuống tới tận cổ nàng.
Xương quai xanh rõ ràng, ẩn hiện bên trong y phục.
Long tiên sinh bắt đầu cảm thấy choáng váng, đột nhiên nhớ đến lần trước không cẩn thận thoáng nhìn bả vai nàng, khiến cho hắn hít thở không thông.
Chỉ là, cảm giác ngạt thở đầy ngọt ngào này còn chưa tồn tại được lâu, hắn liền phát hiện ở trên cổ Mục Loan Loan có một vết hoa văn nho nhỏ.
Đầu ngón tay đột nhiên run lên, tất cả những tâm tư đẹp đẽ của Long tiên sinh đều bị tiêu tán.
Cỏ gây ảo ảnh.
Là ai đã hạ loại cỏ này trên người nàng? Chẳng lẽ là những kẻ thù muốn nhìn thấy hắn đau đớn sao?
Trong đầu xẹt qua một cái tên, Long tiên sinh chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh...
Vì sao vậy, hiện tại hắn đã thành thế này, mà những tên rồng kia vẫn không chịu buông tha hắn sao?
Tại sao phải dùng phương thức này, làm hắn đau đớn và khó xử?
Cỏ gây ảo ảnh sẽ không gây tổn thương đối với thân thể, nó chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là đi vào giấc mộng. Thường thì cỏ này dùng cho thẩm vấn, người trúng cỏ gây ảo ảnh, quanh người sẽ phát ra một loại khí vô hình vô vị. Một khi những người ở gần nàng không thể chống cự được, những việc trong tiềm thức mà họ không muốn nhắc đến có thể sẽ xuất hiện trong mộng của nàng.
Dựa vào ấn ký trên cổ Mục Loan Loan, nàng hẳn là bị trúng cỏ gây ảo ảnh cấp ba.
Chỉ khi thấy được con rồng trong ngọn lửa linh hồn của bản thân, hắn mới có thể đánh giá được thực lực hiện tại của mình. Chỉ sợ là con rồng xuống tay với phu nhân biết được những ngày tháng hắn vừa trải qua không quá thê thảm như trước, chưa đủ đau khổ nên đã chọn cách tốt nhất là để vợ hắn cũng chán ghét hắn, khiến hắn phải chịu th vài phần đau khổ.
Bọn họ chính là muốn đùa dai với hắn, tựa như khi hắn vẫn còn bé vậy.
Lông mi của Long tiên sinh hơi run rẩy, hắn không thể không thừa nhận, hắn thật sự sợ hãi.
Nếu như phu nhân ở trong mộng nhìn thấy được quá khứ đen tối của hắn, có thể sẽ sợ hãi và chán ghét hắn hay không?
Hắn không biết trong tiềm thức của bản thân không muốn nhớ lại việc gì, nhưng hắn biết, trên tay hắn, trước nay đều không hề sạch sẽ. Những kẻ muốn giết hắn, phản bội hắn, khinh bỉ và làm nhục hắn - phần lớn đã chết rồi.
Nếu là thứ hắn không muốn nhớ lại nhất trong tiềm thức, có lẽ là hình dạng khát máu của chính mình.
Nếu như nàng thật sự ghét hắn, hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn đều biết, nàng đối với bản thân hắn chỉ đơn giản là đồng cảm. Nếu nàng biết được hắn trước kia là một con rồng hung ác, có phải sẽ chán ghét hắn hay không? Nếu nàng thấy được hình dạng ban đầu của hắn, có phải sẽ cảm thấy hắn thật ghê tởm?
Long tiên sinh biết mục đích mà những tên rồng kia muốn đạt được, bọn họ chính là không muốn nhìn thấy bất cứ ai tốt với hắn, chúng muốn nhìn thấy hắn đau đớn, khó xử và nóng lòng.
"Long tiên sinh, có phải đang rất đau hay không?" Bên tai truyền đến giọng nói của nàng, Long tiên sinh có chút hoảng hốt, hắn cố gắng lấy lại tinh thần, ngón tay nắm chặt lấy chăn, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Mục Loan Loan cảm thấy hơi lo lắng, nàng vừa mới đổi thuốc cho Manh Manh, khi quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Long tiên sinh, lỗ tai hắn run rẩy liên tục, hoa văn đỏ thẫm trên mặt cũng bắt đầu không an phận mà chuyển động.
Nàng lấy mảnh nhân sâm nhỏ cuối cùng đút vào trong miệng hắn, rồi lo lắng ngồi ở mép giường, thấp giọng nói, "Cầu xin chàng, lần này tuyệt đối đừng thổ huyết, cầu xin chàng đó."
Hiện tại, nàng thấy vẻ mặt hắn tái nhợt, hoa văn đỏ thẫm trên mặt không ngừng chạy tới chạy lui, trong lòng nàng cảm thấy run sợ. Nếu lần này hắn lại thổ huyết, phá nát hết linh thạch, thì nàng thật sự không biết phải làm sao.
Ngược lại lần này sau khi ra ngoài trở về, nàng đã vô tình nói một câu thắp lên tia hi vọng trong lòng Long tiên sinh.
Đúng rồi, nếu như hắn bị thương thổ huyết, nàng có thể vì chăm sóc hắn mà sẽ không ngủ hay không? Cỏ gây ảo ảnh cấp ba này hiệu quả không mạnh, chỉ cần chống nổi ba ngày, nàng nhất định sẽ không phát hiện ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Long tiên sinh: "Nếu như phu nhân phát hiện trước kia ta chỉ là một con rồng nhỏ yếu, bất lực, đáng thương, trông thấy nguyên hình xấu xí của ta, nhất định sẽ ghét bỏ ta, chán ghét ta, cảm thấy ghê tởm ta đồng thời vứt bỏ ta rồi rời đi, khiến ta biến thành oán long khuê phòng."
[HIDE-THANKS]Bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của nàng, trong miệng mang theo vị đắng của nhân sâm.
Thần thức của Long tiên sinh lướt qua đáy mắt đen láy của Mục Loan Loan, hắn nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của nàng, cuối cùng dừng ở đôi tay mà nàng vẫn dùng bồi dưỡng linh thực để chăm sóc hắn, so với lúc hắn mới gặp nàng, trên những ngón tay đó nay đã xuất hiện không ít vết chai, ngay lập tức trong lòng như bị ai đó nhéo mạnh một cái.
Sao hắn có thể ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ cho bản thân không muốn mất đi sự quan tâm của nàng mà...
Nàng đã chịu quá nhiều vất vả, những linh thạch đó cũng do một tay nàng từng chút từng chút một tích góp lại.
Hơn nữa, hiện tại những con rồng khác ở bên ngoài đều muốn đem hắn ra làm trò đùa, nếu hắn không nhanh chóng khỏe lại, lần sau nếu bọn chúng không còn cảm thấy trò này thú vị nữa liền trực tiếp giết chết nàng thì phải làm sao?
Trong lòng xẹt qua một ý nghĩ như vậy, khiến sắc mặt Long tiên sinh vô cùng khó coi, thậm chí còn sắp bị cái ý nghĩ này bức đến phát điên trong nháy mắt.
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Đốt ngón tay bị hắn nắm đến trắng bệch, đáy lòng Long tiên sinh cố áp nỗi sợ hãi xuống, nhưng lòng càng thêm bất an.
"Rất đau sao?" Mục Loan Loan thấy sắc mặt hắn mỗi lúc một khó coi, vội lấy khăn lông thấm ướt lau mồ hôi trên trán hắn, có chút thương tiếc sờ sờ lông xù trên tai hắn, suy nghĩ, lại cầm một viên Bích Tinh thảo, giữ chặt trong tay, tỏ ra kiên cường cười cười, "Long tiên sinh, đừng sợ, ta sẽ cố gắng hết sức, lần sau đi ra ngoài nhất định sẽ kiếm thật nhiều linh thạch."
"Đến lúc đó ngươi sẽ không phải chịu đau khổ như vậy nữa." Tay Mục Loan Loan hơi run rẩy, "Tuy rằng hơi ngại, nhưng ta sẽ cố gắng cầu xin Tông thúc, xem có thể bán hạ giá hạt giống của Tấn Giang thảo hay không, còn có Ngưng Tuyết Đan, nghe nói chúng đều rất tốt đối với người của Yêu tộc."
Mục Loan Loan hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt càng thêm nhíu chặt của hắn, trong lòng thật sự có chút hoảng, nàng đã nghĩ Long tiên sinh sắp bị cơn đau tra tấn đến chết.
Ngay từ đầu chỉ nghĩ sẽ chăm sóc hắn một thời gian, chờ đến khi hắn khoẻ hơn, nàng sẽ rời khỏi đây.
Nhưng cả đời nàng chịu cô đơn, hiện tại có một người toàn tâm toàn ý dựa vào nàng, nhìn hắn mỗi ngày đều vô cùng thống khổ như vậy, khiến nàng dần không dám nghĩ một ngày sẽ buông tay.
Lời nàng nói, mỗi một câu đều ôn nhu nhưng lại như lưỡi dao nhỏ, khiến Long tiên sinh vạn phần thống khổ.
Không biết giãy giụa bao lâu, hắn mới từ bỏ sự tự vấn hành hạ bản thân, hốc mắt chua xót.
Hiện tại vào lúc này, hắn không thể tùy hứng.
Nếu nàng biết chuyện hắn không muốn hồi phục, chán ghét hắn, hắn cũng không
có gì để có thể oán giận.
Bởi vì hắn chính là như vậy, hắn chính là kẻ dị dạng, hắn của quá khứ chính là như thế.
Nàng gả cho hắn, đã chịu nhiều khổ cực như vậy.
Nếu, nếu nàng chán ghét hắn.
Chờ hắn tỉnh lại,
Chờ hắn tỉnh lại.
Nhất định phải đem nàng trói lại, khóa lại, để nàng giặt quần áo, nấu cơm cho hắn, không cho nàng đi ra ngoài, cũng không cho nàng đi mua đồ, còn hắn thì làm một tra long, dùng nguyên hình bị nàng ghét bỏ để cùng nàng, buộc nàng sinh cho hắn một trăm quả trứng, ngày đêm tra tấn nàng, khiến nàng phải hối hận vì lúc trước đã ghét bỏ hắn.
Lòng bàn tay Long tiên sinh đều là mồ hôi, vừa khó xử lại vừa thống khổ, tàn nhẫn lại bá đạo.
Hiện tại, hắn chỉ có thể dưỡng thương thật tốt, tranh thủ để qua một lần mà gắn kết mảnh nguyên hạch thứ tư và thứ năm với nhau, có như vậy hắn mới đủ năng lực tự bảo vệ chính mình.
Và nếu có kẻ dám khi dễ nàng, hắn cũng có đủ khả năng bảo vệ nàng thật tốt.
Long tiên sinh đau lòng, nhưng không nhẫn tâm mà tiếp tục tổn thương bản thân, chỉ thu hồi thần thức, ủy khuất đi hấp thu linh lực.
Thậm chí hắn cũng không chú ý, trên lông mi của hắn có dính một chút nước, giọt nước đó đang lóe sáng, lấp lánh.
Mục Loan Loan còn tưởng rằng hắn khóc do bị đau, trong lòng càng thêm khó chịu.
Một con rồng phản diện đã từng oai phong lẫm liệt một thời, hiện tại lại bởi vì bị trọng thương, mà đau đến vô thức sắp khóc.
Thật sự rất đáng thương.
Nàng bỏ khăn trên trán Long tiên sinh xuống đổi bằng một cái mới, sau đó đợi thâm vài phút, rồi thay đổi miếng nhân sâm trong miệng hắn, đút cho hắn ăn một viên Bích Tinh thảo, lại ở bên hắn chăm sóc cả một buổi trưa, thấy sắc mặt hắn dần dần tốt lên, cũng không có dấu hiệu hộc máu, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt còn tốt, cũng không có dấu hiệu chuyển biến xấu đi.
"Pi!"
Có lẽ là bất mãn Mục Loan Loan vừa trở về vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Long tiên sinh, còn chưa có sờ tới mình, nên Manh Manh vẫn luôn kêu "Pi Pi".
Mục Loan Loan bất đắc dĩ nhìn thoáng qua nó, lại nhìn sắc trời bên ngoài, cũng không còn sớm, nàng phải làm cơm cho Pi ăn, gieo trồng và tưới mấy chậu cây kia, vẫn nên giám sát chặt chẽ thời gian một chút.
Suy nghĩ tới những việc lát nữa phải làm, Mục Loan Loan bỏ khăn lông trên trán Long tiên xuống, vừa mới chuẩn bị đứng lên, liền thấy đầu óc hơi choáng váng, cổ cũng hơi đau.
Nàng xoa xoa đầu, đứng yên một chút, trước mắt vẫn hơi mơ hồ.
Do gần đây quá mệt mỏi sao?
Hay là di chứng bởi mấy ngày trước ngủ không đủ giấc?
[HIDE-THANKS]Mục Loan Loan ngồi trở lại, định đi nghỉ ngơi một lát, trong tiếng "Pi Pi" của Manh Manh có chút nôn nóng, Manh Manh vẫn luôn là một con chim có tính cách yên tĩnh lại ôn nhu, nhưng hôm nay lại có điểm khác thường.
Mục Loan Loan hỏi nó: "Làm sao vậy, Manh Manh, có phải cánh không thoải mái?"
"Pi!"
Đôi mắt Manh Manh mở to, dùng lông trên đầu cọ cọ vào tay nàng, Mục Loan Loan bị nó làm hơi buồn, nên nhịn không được mà nở nụ cười, "Ha ha đừng cọ."
"Pi pi"
Cơ thể nhỏ gầy của Manh Manh đạp lên trên tay Mục Loan Loan, còn dùng lực vùng vẫy chiếc cánh nhỏ, Mục Loan Loan sợ làm nó bị thương, đành để mặc cho nó nhảy nhót ở trên tay của mình.
"Pi" Manh Manh giống như không thỏa mãn, dẫm lên tay nàng giống như muốn đi đâu.
"Làm sao vậy?" Mục Loan Loan đành phải ngồi xuống, cẩn thận vuốt nhẹ lên bộ lông của Manh Manh, nhìn nó phe phẩy đầu nhỏ giống như con người, hơn nữa còn có vẻ rất hứng thú khi nhìn nàng.
"Hửm?"
Trong đầu Mục Loan Loan đột nhiên sinh ra một ý nghĩ...
Mọi người thường nói ảo giác lớn nhất của nhân loại chính là mèo yêu người, hiện tại Mục Loan Loan cũng vậy.
Thường nói loại sơn tước này là loài có linh tính, nàng nhìn Manh Manh đáng yêu đeo khăn quàng cổ nho nhỏ, cùng với cái mỏ màu vàng nhạt mà manh (*) đến chết người.
(*)Manh trong "manh manh", ý chỉ sự mê hoặc, ma mị mơ hồ.
Nàng cảm thấy Manh Manh chắc chắn rất thích nàng, nó hoạt bát như vậy nhất định vì muốn thơm nàng.
Ánh mắt liền trở nên mềm mại, Mục Loan Loan nhẹ nhàng cúi đầu về trước, chuẩn bị để tiểu Manh Manh nhà nàng thơm một cái.
Nhưng sau đó chỉ trong nháy mắt, cổ lập tức truyền tới một cơn đau nhói, Mục Loan Loan không nhịn được mà kêu một tiếng, đau đến quắp chặt ngón chân, cố nén cảm xúc để không ném Manh Manh đang ở trong tay ra.
Đầu nàng hơi choáng váng, tay run rẩy đặt Pi lên trên bàn, duỗi tay sờ nơi bị Manh Manh hung hăng cắn một cái trên cổ.
Trời ạ! Bàn tay đầy máu.
Nàng sai rồi, sao nàng lại có thể nghĩ nó muốn thơm nàng cơ chứ.
Mục Loan Loan thật là khóc không ra nước mắt, nàng cúi đầu nhìn Manh Manh, vốn dĩ muốn mắng nó, nhưng nhìn thấy đôi mắt nhỏ đáng thương kia cùng với đôi cánh nhỏ đã bị dính máu của nó, rốt cuộc lại không nhẫn tâm, chỉ đành thở dài một hơi, "Các người, các người..."
Nàng buồn bực thiếu chút nữa nghẹn không thở được.
Nàng đã tạo nghiệt gì, mới có thể dính vào một con rồng và một con chim như vậy?
"Pi!"
Con chim kia còn cố tình kêu giống như đang lấy lòng vậy, nàng nghe xong cũng không đành lòng làm lơ nó.
"Được, được, không giận ngươi." Mục Loan Loan thở dài một hơi, cau mày nhìn nó, lại thoáng nhìn nó giống như đang tranh công mà phun ra một ngụm nước miếng thật lớn trên bàn.
Y!
Trong đó còn có một chút máu của nàng.
Mắt Mục Loan Loan thoáng nhìn không rõ, nhưng ngay sau đó nàng liền thấy chiếc lá màu tím trong đống nước miếng nhỏ kia không chớp mắt.
Đây là cái gì?
Mục Loan Loan một tay vuốt cổ, cũng không màng bị dơ, trực giác cho nàng biết đây không phải thứ gì tốt đẹp.
"Pi Pi!" Còn Manh Manh thì không ngừng đi quanh vài vòng nhìn cái lá màu tím kia, chắc là muốn tranh công.
Dù nàng có ngốc, cũng đủ để ý thức được, chỉ sợ vừa rồi không phải Manh Manh cố ý cắn nàng.
Mục Loan Loan nhìn cái lá màu tím không biết là thứ gì kia, lập tức có phần run rẩy, trong lòng chợt dâng lên nỗi hoảng sợ.
Nàng cau mày, thậm chí quên đi cảm giác đau nhức ở cổ, cẩn thận nghĩ lại, trước đó Manh Manh và Long tiên sinh đều rất tốt, buổi sáng lúc nàng ra cửa cũng không có động tĩnh gì lạ.
Nhưng sao lúc chiều vừa trở về, thì sắc mặt của Long tiên sinh liền bắt đầu khó coi, thậm chí Manh Manh cũng rất khác thường, còn có cái lá màu tím này.
Nàng nhìn không ra là thứ gì, nhưng nhất định có cấp bậc cao hơn so với những thực vật mà nàng có.
Nàng không biết thực vật này có tác dụng gì, nhưng bị người khác dùng phương thức này hạ lên người mình, hẳn không phải thứ thực vật gì tốt, hơn nữa căn cứ vào phản ứng của Long tiên sinh và Pi, chắn chắn hôm nay lúc ra cửa nàng đã bị người khác ám toán.
Trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt nhoè nước của Lam Nhi.
Trong lòng giống như bị ai đâm một nhát, cuối cùng Mục Loan Loan không thể ngồi yên nữa, giọng nói khàn khàn vuốt nhẹ lông trên đầu Pi, "Manh Manh, cảm ơn ngươi."
Nàng có chút hoảng loạn đi đến cái rương, cầm một ít thuốc mỡ xử lý qua loa cho mình, rồi ngồi xuống bên cạnh Long tiên sinh, im lặng thật lâu.
Sắc trời dần tối sầm, Manh Manh hình như rất đói bụng, vẫn luôn kêu "Pi Pi" không ngừng, lúc này Mục Loan Loan mới động đậy.
Mắt nàng nhìn Long tiên sinh, dùng sức siết chặt tay, một câu "Rất xin lỗi" muốn nói ra nhưng giống như bị nghẹn lại, làm thế nào cũng không thể nói nên lời.
Buổi tối cuối thu rất lạnh, Mục Loan Loan im lặng lấy mấy thứ đã mua hòi sáng ra, phân loại xong, sau đó tìm một cái túi nhỏ, đem lá cây màu tím bị Pi nhổ ra nhét vào trong đó, rồi đi xử lý việc nhà.
Nàng lấy ít tiền mà bản thân vất vả lắm mới kiếm được để mua đá giữ ấm, chọn một khối nhỏ đặt ở bên cạnh chăn của Pi Pi, sau đó lấy mấy cái trứng gà mà nàng đã trả giá với ông chủ rất lâu, dùng giá thấp nhất mua năm cái trứng có thể nở thành con, đem mấy cái trứng này có vẻ lớn hơn chút đỉnh này cẩn thận so sánh với mấy cái trứng bình thường khác, đặt ở trong rổ, nghĩ ngợi gì đó liền đặt hai khối đá giữ ấm vào.
Sau đó Mục Loan Loan bắt đầu nấu cơm cho Long tiên sinh ăn, bồi dưỡng hạt giống, xử lý việc nhà, rửa mặt, thêu thùa làm túi tiền.
Có lẽ do thất thần, nên đêm nay nàng thêu sừng Long tiên sinh rất xấu, so với lần trước đúng là xấu hơn nhiều, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng thật ra lại rất giống với bộ dạng hiện tại của hắn.
Mục Loan Loan nhìn thứ mình thêu ra, đột nhiên cười một tiếng, đôi mắt chứa nỗi chua xót.
Cuộc sống mưu sinh vốn khó khăn, nàng biết rõ điều đó.
Hai đời nàng đều như thế, nàng cũng không có ý oán giận, chỉ là trái tim có chút lạnh giá.
Cũng có chút bất lực.
Nàng dường như đoán được phần nào, nhưng lại không muốn suy nghĩ tiếp.
Lần sau cầm cái lá kia tới cho Tông thúc thử xem là thứ gì, Mục Loan Loan siết chặt một góc chăn, đầu óc rối loạn, không biết qua bao lâu, mới mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, nhưng từ trên người nàng bắt đầu chậm rãi bốc lên lớp sương mù mỏng màu tím nhạt, chui vào trong thân thể Long tiên sinh.
Manh Manh nhạy bén tỉnh giấc, "Pi Pi" hai tiếng, cánh nhỏ vẫy vẫy, nhưng Mục Loan Loan vô cùng mệt mỏi, nên nàng ngủ rất say.
[HIDE-THANKS]Ý thức như bị thứ gì lôi kéo, ngay từ đầu Mục Loan Loan đã thấy hơi khó chịu, cố lấy sức giãy giụa vài cái, sau đó dần dần tỉnh táo trở lại.
Nhưng ngay khi nàng mở to mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện đây không phải là căn phòng quen thuộc của Long tiên sinh, mà cảm thấy bản thân đã lạc tới một nơi rất xa lạ.
Dưới chân là những phiến đá xanh dơ dáy, những vết ghép nối với nhau rất loạn, giữa các khe hở là bùn đất bẩn thỉu, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối của rác rưởi, trên trời bỗng có giọt nước mưa rơi xuống, một đường thẳng tắp đọng trên lông mi của nàng, nhưng khi nàng mơ hồ chớp mắt nhẹ một cái, lại không cảm nhận được bất cứ cảm giác gì.
Rất nhanh Mục Loan liền ý thức được có gì đó không đúng, nàng thử dẫm vài bước trên mặt đất, giày vải thô không hề bị bùn đất dính lên nhưng lại có cảm giác ướt át, bực mình vì bị nước mưa rơi trúng đầu, nhưng khi đưa tay lên sờ thử, lại vô cùng khô ráo.
Đây là nàng... đang nằm mơ sao?
Ý thức được bản thân đang ở trong mơ, Mục Loan Loan giảm được ít nhiều sự lo lắng nãy giờ.
Từ khi xuyên sách tới nay, đã rất lâu rồi nàng không nằm mơ, trước đó nếu có cũng chỉ mơ thấy bản thân kiếm được rất nhiều linh thạch đặt ở bên người của Long tiên sinh mà thôi.
Nhưng lần này cảnh trong mơ lại quá chân thực, ngay cả tiếng mưa rơi trên mặt đất cũng nghe thấy rất rõ.
Mục Loan Loan tiến về phía trước hai bước nhưng lại có cảm giác hình như mình không hề di chuyển, lông mày nàng hơi cau lại...
Giấc mộng này thật âm u, tất cả mọi thứ xung quanh đều ẩm ướt, vách tường nơi hẻm nhỏ tất cả đều vô cùng dơ bẩn.
Tầm mắt thoáng nhìn sang một góc, trong lòng Mục Loan Loan nhảy dựng một cái, hơi sững sờ, ở đó toàn là những vết máu đang nhỏ giọt.
Nàng hơi sợ hãi, bước chân mỗi lúc càng thêm vội vã, nàng muốn nhanh chóng thoát khỏi con hẻm này. Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy người, chính xác mà nói, là một đứa trẻ, đứa trẻ đó giống như đang chạy trốn.
Nhìn bộ dạng của đứa nhỏ chắc khoảng tầm tám, chín tuổi, ăn mặc rách rưới nhưng lại cố gắng giữ cho cái áo choàng màu xám không bị dính bẩn, ánh mắt đầy vẻ hung ác, trên cánh tay và gương mặt đều là vết máu. Nó chạy nhanh qua người Mục Loan Loan, đầu tóc rối bù, cánh tay bị thương vẫn ra sức lôi mũ áo choàng của mình, nhưng khoảnh khắc Mục Loan Loan thấy nó chạy ngang qua, đôi mắt bỗng dưng lóe lên, chiếc sừng kia không tính là quá dài, lông nhung màu trắng ngay lỗ tai.
Đây có phải là... Long tiên sinh?
Mục Loan Loan có chút kinh ngạc, nàng do dự trong chốc lát, phiên bản thu nhỏ của Long tiên sinh đã chạy đi mất, thứ nàng nhìn được chỉ còn cái đuôi rồng thật dài sau lưng của hắn đang xuyên qua màn mưa.
Ha.
Còn cả đốt sống đuôi của hắn nữa, phía trên đốt sống đuôi non nớt đó có lớp lông màu trắng còn dính một chút máu, khiến nàng vừa đau lòng lại vừa muốn cười.
Phải thuộc chủng tộc rồng nào thì mới có lông xù như vậy?
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, Mục Loan Loan đang tính đuổi theo hướng hắn chạy trốn, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng.
"Mẹ nó, tiểu tạp chủng!" Mấy người thiếu niên Long tộc nổi giận đùng đùng chạy tới, thoạt nhìn bộ dạng của bọn họ cũng không đẹp đẽ gì, trên người mặc áo choàng rách rưới, sừng rồng và cơ thể đều bẩn thỉu, còn hơi hơi mùi.
So với Long tiên sinh thì quả thực quá mất vệ sinh.
[HIDE-THANKS]"Chết tiệt! Loại tạp chủng đó lại dám tới đây giành thùng rác chúng ta phát hiện trước." Vảy đen trên mặt của một tên rồng thiếu niên cầm đầu thoáng ẩn hiện, thoạt nhìn có thể thấy đây là một con hắc long nóng tính, "Các huynh đệ, hôm nay nhất định phải bắt được nó rồi hành hạ tới chết cho tao, phải cho nó biết ai mới là lão đại của con hẻm này."
Mục Loan Loan: "...."
Tên đó lớn tiếng ra lệnh, còn lại mấy con rồng khác ngẩng đầu cao hứng gầm một tiếng, trong thứ âm thanh ấy tràn đầy những ảo tưởng về nỗi vui sướng và sảng khoái sau khi ra tay với Long tiên sinh.
Mục Loan Loan có chút lo lắng, nàng nhìn cái đám rồng to lớn hơn rất nhiều so với Long tiên sinh, nàng sốt ruột chạy theo hướng Long tiên sinh vừa khuất dạng, nhưng rõ ràng tiểu long nhìn qua đang bị thương rất nghiêm trọng, tuổi cũng còn rất nhỏ, vậy mà chạy nhanh thật, nàng và đám rồng kia tìm suốt cả buổi chiều, cũng không thể tìm được hắn.
"Chết tiệt, tiểu tử này lại chỉ biết trốn." Thiếu niên hắc long thật sự mệt muốn chết, khoát khoát tay ý bảo mấy con rồng khác dừng lại, "Đi thôi, trời sắp tối, nói không chừng con rồng đó đã đi đến chỗ khác rồi."
Những con rồng kia lần lượt theo phía sau hắn rời khỏi.
Mục Loan Loan đứng bên cạnh bọn chúng, lau giọt mồ hôi không hề tồn tại trên trán, nhìn bọn họ chạy đi, lòng dâng lên một nỗi xúc cảm không rõ từ đâu tới, vừa vui vừa chua xót.
Hóa ra Long tiên sinh khi còn nhỏ lại thê thảm như vậy sao?
Giành thùng rác, bị một đám rồng lớn hơn đuổi đánh?
Nàng đúng là dở khóc dở cười, cũng không rõ khi nào mình mới tỉnh lại, nếu đã không thể thoát ra khỏi giấc mộng này thì nàng nhất định phải xem cuộc sống của Long tiên sinh khi còn nhỏ như thế nào.
Hồi buổi chiều nàng và thiếu niên hắc long gần như đã chạy qua toàn bộ bảy con hẻm quanh đây, thật ra nếu nói là một khu hẻm thì đó là một lời khen, thực tế hoàn toàn khác, nơi được gọi là cái hẻm kia thật ra chỉ là một khu ổ chuột gần bãi rác.
Nàng cũng không biết rốt cuộc nơi này là đâu, nhưng vào buổi chiều hôm nay, dựa theo quan sát của nàng, sống ở chỗ này phần lớn là người của Long tộc, ngoài ra thấy thêm một vài thú nhân và người tộc khác có chút thực lực. Ngư long hỗn tạp, ở đây có rất nhiều trẻ nhỏ và trẻ mồ côi.
Và khắp nơi đây đều có chuột, côn trùng, cùng một ít sinh vật cấp thấp, thậm chí còn có cửa hàng và khách điếm, nó y như một con phố hoàn chỉnh.
Bầu trời đã dần tối đen, Mục Loan Loan chạy dọc theo con hẻm nhỏ, nàng nhìn chăm chú vào hẻm tối, trực giác của nàng mách bảo rằng Long tiên sinh đang trốn ở bên trong con hẻm này, nhìn sơ qua con hẻm không thấy được điểm cuối, địa hình rất thấp, phía trong hẻm đều là nước bùn bẩn thỉu.
Nước bùn tụ lại không qua mắt cá chân.
Nàng còn thấy bên trong hình như có cả rắn và côn trùng.
Nếu như không phải đang ở trong mộng, nàng nhất định sẽ quay đầu rời khỏi đây.
Mục Loan Loan cười khổ một tiếng, rốt cuộc cũng tại lúc trước nàng nghĩ Long tiên sinh khi còn nhỏ vô cùng thảm hại, nếu không nàng đã chẳng phải chịu đựng loại cảm xúc ghê tởm mà chân thật này.
Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn muốn biết hắn sống ra sao trong giấc mơ của mình, vì vậy Mục Loan Loan lấy hết can đảm không chút do dự mà đi vào.
Vô cùng ẩm ướt và bẩn thỉu, dường như còn có cả chuột đang đụng vào bắp chân, Mục Loan Loan cảm thấy bản thân sắp không thở được nữa, nàng cố gắng bước tiếp qua lớp nước bùn lạnh và dơ bẩn, hết mười mấy phút, qua rất nhiều lối vòng, cuối cùng tới được cuối con đường.
Thực tế mà nói, trong lòng nàng cảm thấy rất ghê tởm, trong hơn mười mấy phút này, càng đi sâu nước càng đen, rác rưởi dơ bẩn cũng ngày càng nhiều, thậm chí nàng còn nhìn thấy một con rắn hai đầu đang lè lưỡi từ từ bơi qua chân nàng, lúc đó nàng sợ tới mức chỉ thiếu chút nữa đứng ngây ngốc luôn ở đó.
Nàng lại tiếp tục quẹo vô ngã rẽ cuối cùng, càng vào trong Mục Loan Loan càng cảm nhận rõ cái lạnh đang kéo tới khiến cả người hơi run lên. Đột nhiên, nàng bất ngờ đối mặt với một đôi mắt sáng như lưu ly (*), cả người ngay lập tức cứng đơ tại chỗ.
Là Long tiên sinh.
(*)Lưu ly: Hay còn gọi là ngọc lưu ly, là một đá biến chất màu xanh lam được sử dụng như một viên đá bán quý được đánh giá cao từ thời cổ đại vì màu sắc rực rỡ của nó.