Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật - Mộc Mộc Lương Thần

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 30 Tháng mười hai 2019.

  1. Land of Oblivion

    Bài viết:
    359
    Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

    [​IMG]

    Tác giả: Mộc Mộc Lương Thần

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Dị thế, Ngọt sủng, Thú nhân, Xuyên sách, Sảng văn, 1v1

    Editor: Team Dịch Giả Land of Oblivion

    Bìa: Shop Hoa Mặc Design

    Tình trạng edit: Đã hoàn

    Nguồn: dembuon.vn


    Văn án:



    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Team Dịch Giả Land of Oblivion

    Mục lục:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1: Một sớm xuyên qua thành nữ phụ

    Chương 2: Phu nhân, mong người chăm sóc tốt cho quân thượng

    Chương 3: Bạo quân có chút thảm

    Chương 4: Đừng bao giờ giết ta vì không ưa ta

    Chương 5: Hãy chờ xem..

    Chương 6: Vì muốn tốt cho cô

    Chương 7: Một con rồng anh tuấn tuyệt mỹ

    Chương 8: Long tiên sinh đã đói bụng lâu lắm rồi

    Chương 9: Ta rất nhanh sẽ trở về

    Chương 10: Ngao Khâm

    Chương 11: Tiền tiêu của tháng này thực sự là quá ít

    Chương 12: Sau này ta sẽ gọi ngươi là Long tiên sinh

    Chương 13: Là hắn nghe nhầm sao?

    Chương 14: Cần gì phải ôm chờ mong

    Chương 15: Lau sạch đuôi cho Long tiên sinh

    Chương 16: Nàng là nữ nhân của mình ta!

    Chương 17: Đây là cảm giác hôn môi sao

    Chương 18: Ta muốn đưa ngươi ra ngoài phơi nắng

    Chương 19: Bạch Thủy Dao bị phạt

    Chương 20: Vấn đề là: "Chỉ có một cái chăn, nên làm gì bây giờ?"

    Chương 21: Miệng hắn hình như dính gì

    Chương 22: Hắn ăn linh gạo, nàng ăn phàm mễ

    Chương 23: Đồ nhà quê Loan Loan muốn vào thành dạo chơi!

    Chương 24: Con đường bán Nhiên thảo dưỡng long

    Chương 25: Cái đuôi của Long tiên sinh lại thối rữa

    Chương 26: Chọn mua

    Chương 27: Nước mắt của nàng

    Chương 28: Vấn đề khó xử: "Chỉ còn lại có một cái chăn thì nên làm gì bây giờ?"

    Chương 29: Dưỡng long thật khó

    Chương 30: Một cái chăn

    Chương 31: Đầu ngón tay gần sát

    Chương 32: Chạm vào liền phải chịu trách nhiệm

    Chương 33: Đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào

    Chương 34: Cuối cùng cũng kiếm được tiền! (1)

    Chương 35: Cuối cùng cũng kiếm được tiền! (2)

    Chương 36: Mục Loan Loan bán hàng

    Chương 37: Mua kẹo

    Chương 38: Mục Loan Loan trở về

    Chương 39: Phát sốt

    Chương 40: Bí mật của Long tộc

    Chương 41: Lo lắng

    Chương 42: Ấm áp

    Chương 43: Mở mắt

    Chương 44: Mặt hắn dọa nàng khóc rồi

    Chương 45: Ai tới giải thích cho nàng đi


    Chương 46: Hình như nàng đã hôn Long tiên sinh

    Chương 47: Tắm rửa rồi dọn dẹp

    Chương 48: Lỗ tai lông xù màu trắng

    Chương 49: Tình trạng xấu đi

    Chương 50: Lại muốn sờ tai

    Chương 51: Thêu túi

    Chương 52: Túi này đành để ta dùng

    Chương 53: Hắn là một con rồng

    Chương 54: Tai lông xù trắng biến mất

    Chương 55: Phu nhân quân thượng cũng chỉ thế

    Chương 56: Bé Pi gầy

    Chương 57: Mỗ Long không bằng Pi


    Chương 58: Long tiên sinh ghen rồi

    Chương 59: Đến ngày đi chợ

    Chương 60: Tông thúc

    Chương 61: Có thể cũng mắc lời nguyền

    Chương 62: Gặp lại Lam Nhi

    Chương 63: Bị hành hạ

    Chương 64: Hàn gắn vết nứt

    Chương 65: Cỏ gây ảo ảnh (Trí Huyễn thảo)

    Chương 66: Kẻ ích kỉ

    Chương 67: Thì ra nàng bị người ta ám toán

    Chương 68: Lạc vào giấc mơ

    Chương 69: Tạp chủng

    Chương 70: Nhà của Tiểu Long tiên sinh

    Chương 71: Tấm lòng người cha

    Chương 72: Nở nhanh một chút

    Chương 73: Con mèo hai đuôi

    Chương 74: Giường

    Chương 75: Rồng tạp chủng

    Chương 76: Hắn biến thành rồng

    Chương 77: Rồng ngốc

    Chương 78: Lại ghen rồi

    Chương 79: Đào tạo Bích Tinh thảo cấp hai

    Chương 80: Thả Manh Manh ra

    Chương 81: Cuộc sống nhàn hạ

    Chương 82: Sức mạnh đặc thù của phu nhân

    Chương 83: Hôn

    Chương 84: Phong và Lam Nhi nói lời từ biệt

    Chương 85: Ma vật vực sâu

    Chương 86: Có nên tắm rửa cho Long tiên sinh hay không?

    Chương 87: Lại dám khi dễ phu nhân của hắn

    Chương 88: Có người bảo vệ nàng

    Chương 89: Manh Manh bị oan

    Chương 90: Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ. Rồng lớn hư hỏng

    Chương 91: Làm nàng đau

    Chương 92: Kết cục của Phất Liễu

    Chương 93: Bạo quân

    Chương 94: Thuyết phục

    Chương 95: Bạch Thủy Dao!

    Chương 96: Phế Long

    Chương 97: Muốn chạm vào phu nhân của hắn

    Chương 98: Một lũ đáng chết

    Chương 99: Trận pháp

    Chương 100: Như vậy thật tốt!

    Chương 101: Uẩn khúc

    Chương 102: Cửu Khuynh

    Chương 103: Nàng trở về là tốt rồi

    Chương 104: Tố cáo Long tiên sinh

    Chương 105: Rồng vô sỉ

    Chương 106: Nếu nàng ấy liếm nó..

    Chương 107: Túi Càn Khôn


    Chương 108: Ta vẫn còn đang bất tỉnh

    Chương 109: Lo sợ

    Chương 110: Khác biệt

    Chương 111: Thì ra hắn thật sự đã tỉnh

    Chương 112: Hóa ra hắn là một con rồng như vậy

    Chương 113: Hắn sẽ thích Bạch Thủy Dao

    Chương 114: Tra long

    Chương 115: Tiến cấp

    Chương 116: Linh thạch trong suốt rực rỡ

    Chương 117: Hôn

    Chương 118: Chính là Thích

    Chương 119: Thất bại

    Chương 120: Thật sự ngày càng xinh đẹp

    Chương 121: Ta có thể

    Chương 122: Long tiên sinh.. Ngủ ngon

    Chương 123: Nhất định không phải nó làm

    Chương 124: Long tiên sinh, chàng thật là một con rồng tốt

    Chương 125: Pi say

    Chương 126: Đều là Pi làm

    Chương 127: Nàng rất tốt, hắn biết chứ

    Chương 128: Đan dược

    Chương 129: Ngại ngùng

    Chương 130: Tán tu

    Chương 131: Lại còn an ủi nàng

    Chương 132: Nàng phất lên nhanh thôi

    Chương 133: Người quen

    Chương 134: Đây là ngươi đang khinh thường ai vậy?

    Chương 135: Mong

    Chương 136: Một con quái vật

    Chương 137: Phản phệ

    Chương 138: Đôi mắt đen sâu không thấy đáy

    Chương 139: Hắn tỉnh rồi?

    Chương 140: Đều là giả

    Chương 141: Manh Manh

    Chương 142: Máu tanh

    Chương 143: Chắc hẳn là không có..

    Chương 144: Giấc mơ

    Chương 145: Hận

    Chương 146: Không khí quỷ dị

    Chương 147: Mặc y phục

    Chương 148: Một tia tình cảm hắn chưa bao giờ thấy

    Chương 149: Con rồng này dựa vào cái gì

    Chương 150: Hồi Linh Đan thực sự có thể giảm bớt nguyền rủa sao?

    Chương 151: Thực sự muốn bảo vệ tiểu nha đầu

    Chương 152: Ta không ngủ được

    Chương 153: Giết hay thích?

    Chương 154: Khuất phục

    Chương 155: Bất lực

    Chương 156: Chờ ta trở lại

    Chương 157: Luyến tiếc, rất luyến tiếc

    Chương 158: Rời đi

    Chương 159: Ngưng Tuyết Đan cấp hai

    Chương 160: Tâm tình tốt lên nhiều

    Chương 161: Gặp lại Thiết bá

    Chương 162: Cửu Huynh

    Chương 163: Thì ra đã sớm tỉnh lại

    Chương 164: Nhớ hắn rồi

    Chương 165: Cô đơn

    Chương 166: Chờ Long trở về

    Chương 167: Quả cầu thủy tinh

    Chương 168: Gặp nạn

    Chương 169: Nàng muốn thoát khỏi nơi này

    Chương 170: Quái vật

    Chương 171: Ác mộng

    Chương 172: Ma hạch

    Chương 173: Thống khổ

    Chương 174: Đoạt xá

    Chương 175: Đừng bỏ lại ta

    Chương 176: Ta trở về rồi đây

    Chương 177: Không muốn lỡ hẹn

    Chương 178: Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi

    Chương 179: Phu nhân độc nhất

    Chương 180: Ta coi như nàng đã đồng ý

    Chương 181: Hôn trộm

    Chương 182: Tặng nàng?

    Chương 183: Nhỏ nhen

    Chương 184: Chanh long

    Chương 185: Ta không có lông xù nào khác, chỉ có người

    Chương 186: Môi chạm môi

    Chương 187: Ta ở bên ngoài chờ nàng

    Chương 188: Bạch Phượng

    Chương 189: Chân ái

    Chương 190: Tì thiếp Bạch Thủy Dao

    Chương 191: Đây là hơi ít sao?

    Chương 192: Hắn muốn mang đi

    Chương 193: Rời đi

    Chương 194: Phu quân

    Chương 195: Gặp mặt Vu Nghiêu

    Chương 196: Long tộc thực sự thú vị, rất thú vị

    Chương 197: Hắn dựa vào cái gì

    Chương 198: Con rồng này thuộc về nàng

    Chương 199: Cửu Khuynh tìm đến

    Chương 200: Nếu thay đổi ý kiến, hãy đến tìm ta

    Chương 201: Kim Long

    Chương 202: Không ai được phép tổn thương nàng

    Chương 203: Nguyền rủa

    Chương 204: Ngủ thật rồi

    Chương 205: Ngao Khâm, Long tộc

    Chương 206: Mỹ nhân Long

    Chương 207: Bồi táng

    Chương 208: Bá đạo

    Chương 209: Đói bụng

    Chương 210: Chanh Long

    Chương 211: Đáy lòng

    Chương 212: Đồ cổ

    Chương 213: Chấp nhận liên thủ

    Chương 214: Mạo hiểm luyện đan

    Chương 215: Đan văn

    Chương 216: Thật sự có chút đáng yêu

    Chương 217: Đảo khách thành chủ

    Chương 218: Cuộc sống lẫn trốn

    Chương 219: Hỗn độn

    Chương 220: Hải yêu

    Chương 221: Nếu không muốn thì đừng nhắc

    Chương 222: Tiếc là không còn cơ hội nói ra

    Chương 223: Báo thù

    Chương 224: Liên minh sinh mệnh đặc thù

    Chương 225: Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo

    Chương 226: Ghen rồi

    Chương 227: Lại là Pi mập

    Chương 228: Không bao giờ tin nữa

    Chương 229: Sợ nàng chán ghét ta

    Chương 230: Có thể sẽ chết

    Chương 231: Tiểu Long

    Chương 232: Sừng rồng

    Chương 233: Nơi ẩn trốn mới

    Chương 234: Đột phá

    Chương 235: Đuôi rồng nhỏ

    Chương 236: Mảnh Nguyên hạch thứ bảy

    Chương 237: Nỗi sợ của Long tiên sinh

    Chương 238: Yêu

    Chương 239: Tộc Nhân Ngư gặp nạn

    Chương 240: Chỉ là hiểu lầm thôi!

    Chương 241: Kí kết liên minh

    Chương 242: Giao dịch với Nhàn Tình Các

    Chương 243: Thủ lĩnh liên minh sinh mệnh đặc thù

    Chương 244: Tam công chúa

    Chương 245: Thần thức của Mục Loan Loan

    Chương 246: Chuyển giao tin tức

    Chương 247: Không để đi

    Chương 248: Cửu Khuynh động thủ

    Chương 249: Hoa yêu

    Chương 250: Còn chưa thành thân

    Chương 251: Đột phá

    Chương 252: Ngao Khâm và Vu Nghiêu liên kết

    Chương 253: Phá bỏ kết giới

    Chương 254: Vô Cẩn

    Chương 255: Thành Y Pháp

    Chương 256: Trao lại tính vật

    Chương 257: Giao dịch của Mộc Loan Loan

    Chương 258: Nhân tộc không phải ai cũng vậy, nhất là nàng

    Chương 259: Cửu Khuynh đến cứu viện

    Chương 260: Người đến thành Y Pháp

    Chương 261: Hoàn tất luyện đan

    Chương 262: Đều đã đến rồi

    Chương 263: Mộc Linh

    Chương 264: Tấn công kết giới

    Chương 265: Hải Nhận muốn giúp sức

    Chương 266: Nguy hiểm cận kề

    Chương 267: Kiệt sức

    Chương 268: Sừng rồng đã nát

    Chương 269: Ánh sáng vụt tắt

    Chương 270: Hắn chính là quân thượng của Long tộc

    Chương 271: Thất bại rồi sao

    Chương 272: Mao Pi phải bảo vệ Loan Loan

    Chương 273: Chấp nhận cái chết

    Chương 274: Long tiên sinh trở về

    Chương 275: Long tiên sinh trở về (2)

    Chương 276: Long tiên sinh trở về (3)

    Chương 277: Long tiên sinh trở về (4)

    Chương 278: Phiên ngoại một: Đại hôn (1)

    Chương 279: Phiên ngoại một: Đại hôn (2)

    Chương 280: Phiên ngoại một: Đại hôn (3)

    Chương 281: Phiên ngoại một: Đại hôn (4)

    Chương 282: Phiên ngoại một: Đại hôn (5)

    Chương 283: Phiên ngoại một: Đại hôn (6)

    Chương 284: Phiên ngoại một: Đại hôn (7)

    Chương 285: Phiên ngoại một: Đại hôn (8)

    Chương 286: Phiên ngoại một: Đại hôn (9)

    Chương 287: Phiên ngoại hai: Tiểu Long Nhi (1)

    Chương 288: Phiên ngoại hai: Tiểu Long Nhi (2)

    Chương 289: Phiên ngoại hai: Tiểu Long Nhi (3)

    Chương 290: Phiên ngoại hai: Tiểu Long Nhi (4)

    Chương 291: Phiên ngoại hai: Tiểu Long Nhi (5)

    Chương 292: Phiên ngoại hai: Tiểu Long Nhi (6)

    Chương 293: Phiên ngoại hai: Tiểu Long Nhi (7)

    Chương 294: Phiên ngoại hai: Tiểu Long Nhi (8)

    Chương 295: Phiên ngoại ba: Nếu sinh mệnh luân hồi (1)

    Chương 296: Phiên ngoại ba: Nếu sinh mệnh luân hồi (2)

    Chương 297: Phiên ngoại ba: Nếu sinh mệnh luân hồi (3)

    Chương 298: Phiên ngoại ba: Nếu sinh mệnh luân hồi (4)

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng chín 2020
  2. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 1: Một sớm xuyên qua thành nữ phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Loan Loan."

    "Loan Loan.."

    "Loan Loan, cô không sao chứ, sắc mặt cô khó coi quá?" Âm thanh phát ra bên tai ngày càng rõ ràng, một tiếng nói ôn nhu đang kêu tên Mục Loan Loan, giọng lo lắng, sợ sệt làm nàng muốn xem nhẹ mà bỏ qua cũng chẳng được.

    Đầu đau như búa bổ, có thứ gì đó điên cuồng tiến vào trong đầu nàng, đầu gối cũng không rõ có phải đã đụng vào tường hay không, làm nàng đau đến sắp không thở nổi.

    "Khó chịu quá." Mục Loan Loan nhịn không được mà kêu lên một tiếng, vừa hơi chớp mắt đã phải mở ra, giọng của nàng không ngờ khàn đến như vậy rồi.

    Mục Loan Loan dùng sức cố mở hai mắt, đối diện với một khuôn mặt thanh thuần giống như thủy phù dung (*).

    (*) Vẻ đẹp tự nhiên và thuần khiết "Hoa sen mọc từ nước trong."

    Người trước mặt có một đôi mắt ẩn chứa nét đào hoa, trên người mặc một tà áo lụa trắng, mái tóc đen được búi lên bằng trâm ngọc, cánh môi hồng, khuôn mặt tự nhiên mà mang theo ba phần e lệ.

    Phía sau nữ tử này là một ngọn đèn nhỏ, dưới ánh sáng mông lung chiếu rọi, Mục Loan Loan thấy rõ mấy cái bài vị sơn thếp vàng đặt trên án gỗ đỏ.

    Trong nháy mắt, văn tự trong cuốn tiểu thuyết "Cô vợ bỏ trốn" mà nàng xem tối hôm qua trước khi đi ngủ, liền từng chút một hiện rõ ràng trong đầu nàng..

    "Từ đường cũng không giống với những nơi bình thường, tuy có ánh đèn ấm áp, nhưng lại có mấy bài vị sơn thếp vàng uy nghiêm, mặt đất lạnh lẽo, Bạch Thủy Dao nhìn thoáng qua liền cảm thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng, vậy mà Mục Loan Loan lại phải quỳ gối ở đây suốt một tuần. Nói thực Mục Loan Loan đúng là rất ngốc, nhưng dù gì trên danh nghĩa cô vẫn là tiểu thư của Bạch Thủy Dao, Bạch Thủy Dao thấy thế vẫn có chút đau lòng."

    Đại sảnh rộng lớn tráng lệ, sàn nhà lạnh như băng, bài vị sơn thếp vàng, đây không phải là từ đường được miêu tả trong tiểu thuyết, nơi mà nữ phụ bị phạt quỳ sao?

    Chẳng lẽ nàng xuyên sách? Sao có thể, nàng rõ ràng đang nằm ngủ ở nhà mà! Nhưng cảnh tượng trước mắt, cùng khuôn mặt người bên cạnh giống y như miêu tả trong tiểu thuyết.

    Mục Loan Loan chỉ cảm thấy đầu choáng váng, tinh thần mệt mỏi, đầu gối đau đớn làm cho nàng quỳ không nổi nữa, cứ thế ngã sụp xuống mặt đất.

    Nàng nhớ hôm qua trước khi đi ngủ, một quyển sách đột nhiên xuất hiện trong danh mục truyện của nàng ở trên web..

    Nhìn qua, nàng phát hiện đề mục của quyển sách này là..

    "Lâu ngày sinh tình: Cô vợ xung hỉ bỏ trốn của bạo quân tàn tật", đôi mắt tà ác của Mục Loan Loan sáng lên.

    Lâu ngày sinh tình?

    Cô vợ xung hỉ bỏ trốn?

    Tàn tật bạo quân?

    Nàng click mở ra muốn xem cẩn thận hơn, đầu đề chỉ có một ý từ: Cường đoạt hào lấy (*)

    (*) Ngang ngược chiếm lấy.

    Nàng có chút chờ mong, nói không chừng lại có thịt, click mở ra, nhưng nhìn đến nửa ngày, thịt đâu không có, ngược lại còn thu hoạch ngoài ý muốn: Nhìn thấy mình trùng họ trùng tên với nữ phụ, bởi vì dung túng cho nha hoàn hồi môn của mình, cũng chính là nữ chính Bạch Thủy Dao mà nhiều lần tự đẩy bản thân vào chỗ chết, cuối cùng thịt nát xương tan..

    Mở đầu truyện, là ngày đại hôn, cả hai đã gặp một kẻ tàn tật xấu xí, vì bị thương nghiêm trọng mà không thể duy trì được hình tượng bạo quân, trực tiếp bị cảnh tượng đó dọa cho rơi nước mắt, lại bị người chủ trì hôn lễ vốn là bạn tốt của bạo quân là Ngao Khâm phạt quỳ từ đường.

    Nhưng nhờ có gương mặt xinh đẹp của nữ chính quá mức đáng thương, vì thế cô ta may mắn thoát nạn, chỉ có nữ phụ ngốc nghếch là nàng bị phạt quỳ suốt bảy ngày.

    Mà hiện tại, nàng bất hạnh xuyên thành nữ phụ sắp biến thành đống thịt nát kia.

    Mục Loan Loan một lần nữa nắm chặt tay, nhắm mắt lại, cảm nhận được sự đau đớn liền mở mắt ra, mong đợi khi mở mắt ra có thể trở lại ổ chăn ấm áp của mình ở thế kỷ 21, có thể từ trong ác mộng mà tỉnh lại.

    Bởi vì còn chưa xem hết quyển này, đã thấy nữ phụ gặp phải chuyện thảm như thế, nhịn không được mắng một câu mẹ kiếp, liền gặp phải loại chuyện xuyên qua như thế này sao?

    Tuy rằng, nàng ở thế kỷ 21, không xe, không nhà, cha mẹ đều mất, có thể nói là không vướng bận gì, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng tình nguyện xuyên đến làm pháo hôi trong một quyển truyện tam quan bất chính như thế!

    Hai mắt Mục Loan Loan đăm đăm, có thể nói là dại ra, làm Bạch Thủy Dao nhìn thấy có chút không đành lòng: "Loan Loan, cô làm sao vậy?"

    Mục Loan Loan theo bản năng nói: "Bạch Thủy Dao?"

    "Là ta đây." Bạch Thủy Dao hơi nhăn mày, có điểm bất mãn: "Cô lại đột nhiên kêu tên ta, sao không gọi ta là Dao Dao?"

    Mục Loan Loan ngơ ngác nói "Cô là Bạch Thủy Dao, ta là Mục Loan Loan, nơi này là phủ bạo quân."

    "Đúng vậy, Loan Loan, ký ức của cô có vấn đề gì sao? Nhất định là bởi vì Ngao Khâm đại nhân quá ác độc, nếu không, nếu không đêm nay chúng ta đã trốn đi được rồi!" Bạch Thủy Dao nức nở khóc: "Nơi này thật đáng sợ."

    "Ta không bao giờ muốn nhìn thấy bạo quân kia nữa."

    Mục Loan Loan yên lặng xoa đầu gối sưng đỏ, trầm mặc trong chốc lát, nỗ lực đem đôi chân vì quỳ quá lâu đang đau đến mất tri giác mà bẻ thẳng ra, rầu rĩ nửa ngày nói: "Ta không chạy."


    _____________o0o___________

    Cập nhật ngày 1/1/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: Hồng trà hoa quế

    Beta: Kimnana
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2020
  3. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 2: Phu nhân, mong người chăm sóc tốt cho quân thượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Thủy Dao chớp mắt vài cái mới phản ứng lại: "Gì cơ? Loan Loan, cô vừa nói cái gì? Cô không định rời khỏi nơi này sao?"

    Cô tức giận nói: "Loan Loan, cô không phải mới đồng ý với ta sao? Hơn nữa cô nhìn xem hai chúng ta mới đến phủ bạo quân được mấy ngày, ta còn tốt, không phải chịu khổ gì, nhưng cô nhìn lại đi, cô mới vừa gả vào đã bị phạt quỳ từ đường, đầu gối đều sưng lên cả rồi.."

    Nói rồi, cô không nhịn được mà khóc lên, hốc mắt hồng hồng, nhìn giống như cũng có vài phần tình cảm chân thật.

    Mục Loan Loan mỉa mai trong lòng, liền tính nàng chỉ mới xem quyển tiểu thuyết này được có chút, nhưng cũng đủ để nàng thấy được, Bạch Thủy Dao căn bản không phải dạng người tốt đẹp gì.

    Bạch Thủy Dao là con gái riêng của Mục phụ được nuôi ở bên người từ nhỏ, đối với người ngoài thì cô ta mang thân phận là nha hoàn của nàng, nhưng thực chất ở trong nhà, cô ta được đối xử như tỷ muội của với nàng. Tướng mạo cô ta xuất chúng, lại thích tỏ ra mình là bạch liên hoa (*), quan trọng ả vẫn luôn không thích nàng, lần trách phạt này, Bạch Thủy Dao căn bản không hề giúp nàng nói lấy một câu.

    (*) Nghĩa đen là hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

    Hơn nữa.. Mục Loan Loan mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn tấm đệm bên dưới đầu gối Bạch Thủy Dao.

    Nếu cô ta thực sự quan tâm nàng, đã không một mình độc chiếm hoàn toàn miếng đệm mà hai người dùng để quỳ xuống.

    "Loan Loan, ta cũng là vì ngươi." Bạch Thủy Dao nức nở lên: "Ta là không thể giúp được gì hơn, dù sao ta cũng chỉ là một nha hoàn hồi môn.."

    Bạch Thủy Dao giọng đứt quãng, đến cuối cùng còn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ đầy thương cảm: "Bộ dạng bạo quân kia như thế, hơn nữa ta còn nghe được hắn bị tàn tật, phủ bạo quân này nói không chừng chưa cần đến hai năm đã trở thành nơi hoang vu, cô thực sự không định rời khỏi sao?"

    Mục Loan Loan nhìn những giọt nước mắt lấp lánh kia, nội tâm không chút dao động. Thầm nghĩ rằng Bạch Thủy Dao hôm nay có ở trước mặt nàng khóc thành tiểu kim tượng (*), nàng cũng không đồng ý chạy trốn cùng cô ta.

    (*) Tượng vàng giải Oscar, ý nói Bạch Thủy Dao diễn xuất tốt đó.

    Dựa vào ký ức tối hôm trước nàng có đọc sơ qua cuốn tiểu thuyết kia, Bạch Thủy Dao là nữ chính, có hào quang của nữ chính, chạy trốn đều không có việc gì, cứ cho là bị phát hiện thì nhiều nhất là bị Ngao Khâm cưỡng hôn một chút là xong chuyện. Nhưng nàng, chính là đang sống sờ sờ liền biến thành bộ xương khô.

    Nàng không muốn chết đâu, huống hồ, Bạch Thủy Dao xúi giục mình chạy trốn như vậy, hoàn toàn là vì cô ta khinh thường bạo quân tàn tật, chứ chẳng phải nghĩ cho nàng cả đời phải sớm tối ở trong phủ cái phủ bạo quân này.

    Đầu Mục Loan Loan thực sự đang rất đau, nàng căn bản chẳng có tâm trí cũng như sức lực mà để ý tới Bạch Thủy Dao, chỉ lãnh đạm quả quyết: "Ta nói, ta không chạy."

    Bạch Thủy Dao khóc một lát, thấy Mục Loan Loan thật sự không phản ứng lại, mới ngừng thút thít ngừng khóc, ôm đầu gối ngồi ở một bên ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn, nháy mắt từ đường đã rơi vào yên tĩnh.

    Mục Loan Loan nhắm hai mắt lại cố gắng sắp xếp lại thông tin trong đầu, sau đó tính toán, đến khi mở mắt ra, Bạch Thủy Dao đã không còn thấy ở từ đường rồi.

    Mục Loan Loan nhìn quanh tìm kiếm thì phát hiện tấm đệm đã bị cô ta mang đi cả rồi, nàng nhìn cửa từ đường vẫn đóng chặt, nhịn không được mà nén một tiếng thở dài. Dựa vào ký ức mấy ngày trước của nàng, đây là ngày thứ sáu quỳ từ đường, nếu theo sự phát triển của cốt truyện, buổi tối ngày mai nàng cùng Bạch Thủy Dao sẽ chạy trốn.

    May mắn nàng tới sớm, nếu chậm chút nữa mới tới, chẳng phải là để mình chịu cảm giác chết chóc sao.

    "Phu nhân, đã đến giờ rồi, người có thể trở về phòng nghỉ ngơi." Ngoài cửa truyền đến một thanh âm lạnh băng, là nha hoàn phụ trách giám sát nàng - Phất Liễu.

    Nàng tuy rằng bị phạt, nhưng tới gần 12 giờ đêm, vẫn phải trở về tẩm cung của bạo quân, ngủ chung với hắn.

    Nghĩ đến hình ảnh khủng bố trong đầu kia, Mục Loan Loan cảm thấy lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh.

    Thời điểm xem tiểu thuyết không cảm thấy gì, với bạo quân tàn tật lại xấu xí, thậm chí nàng còn có chút thương cảm, nhưng mà giờ này thật sự mặt đối mặt với nam nhân như vậy, nàng vẫn có chút e ngại.

    "Phu nhân, nhanh lên cho." Phất Liễu cũng không kiên nhẫn, kéo cửa từ đường ra.

    Phất Liễu mặc áo tơ lụa màu xanh non, trên đầu tuy là búi tóc của nha hoàn, nhưng lại có cài cây trâm ngọc. Nhìn lại chính mình, có một cái áo dài màu trắng có phần bẩn thỉu và hôi hám, trên đầu cũng không có thêm trang sức gì, nói nàng là nha hoàn nàng cũng tin!

    "Thất thần làm cái gì? Đi thôi." Phất Liễu bất mãn trừng mắt nhìn nàng, nếu không phải bởi vì vị phu nhân xung hỉ này, ả cũng không cần phải chịu cảnh khổ sai cứ mỗi nửa đêm đều đến tẩm cung của bạo quân, tuy nói trong quá khứ, bạo quân lớn lên có mười phần anh tuấn, lại có năng lực xuất chúng, nhưng hiện tại, hắn như vậy, ả căn bản không muốn đi.

    "Hừ, hay là quỳ hỏng chân luôn rồi." Phất Liễu nhỏ giọng lầm bầm, trợn cặp mắt trắng dã liếc Mục Loan Loan một cái.

    Mục Loan Loan bất ngờ xuyên sách, còn xuyên thành nữ phụ, vốn dĩ tâm trạng đã chẳng vui vẻ gì, lại gặp ngay ả nha hoàn Phất Liễu này đối với nàng như vậy, nàng một chút cũng không muốn nhẫn nhịn: "Phất Liễu, nếu ta không đến tẩm cung, ngươi sẽ thế nào?"

    Phất Liễu nghẹn họng, hiển nhiên không nghĩ tới phu nhân vẫn luôn yếu đuối kia sẽ nói ra những lời như vậy, sắc mặt có chút khó coi.

    Hiện tại quân thượng đang hôn mê bất tỉnh, toàn bộ phủ bạo quân đều do Ngao Khâm đại nhân quản lý, tuy rằng tương lai quân thượng khả năng cao sẽ chết, vị phu nhân này cũng không đáng để sợ, nhưng Ngao Khâm đại nhân vẫn còn đối xử tử tế với quân thượng, nếu Mục Loan Loan không đến tẩm cung, ả chính là không làm tròn trách nhiệm được giao, chắc chắn sẽ bị trách phạt.

    Phất Liễu nén xuống một hơi, khôi phục bộ dạng rũ mắt cúp mi: "Phu nhân, thực xin lỗi, đều là Phất Liễu sai, mong phu nhân thứ lỗi."

    Mục Loan Loan đương nhiên biết ả đang giả bộ, nhưng cũng không có ý tiếp tục nắm chặt không buông, liền theo Phất Liễu rời khỏi từ đường.

    Đường đi từ từ đường đến tẩm cung của bạo quân rất dài, bọn họ đi ước chừng mười lăm phút mới đến.

    Phất Liễu đưa nàng vào tẩm điện, còn chưa tới phòng, một mùi hôi như có như không truyền đến chóp mũi của Mục Loan Loan.

    "Phu nhân, mong người chăm sóc tốt cho quân thượng." Phất Liễu dừng ở cửa phòng nói vọng vào, trong tiếng nói mang chút phó thác.

    Nghĩ đến hình ảnh trong trí nhớ, Mục Loan Loan gật đầu cứng nhắc, run rẩy đưa tay đẩy cửa phòng.


    ____________o0o___________

    Cập nhật ngày 1/1/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: Hồng trà hoa quế

    Beta: Kimnana
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tư 2020
  4. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 3: Bạo quân có chút thảm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Loan Loan vừa mới đẩy cửa ra đã ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc, trong đó còn lẫn một số mùi mà nàng không biết tên cùng với mùi máu tanh. Tuy là Mục Loan Loan đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng sắc mặt vẫn không khỏi có hơi trắng bệch.

    Bên trong căn phòng lớn như thế mà chỉ có một ánh đèn màu đỏ le lói cháy, trông vô cùng yên tĩnh. Mục Loan Loan nhìn bức màn đầy hoa văn phức tạp ở cách đó không xa mà lòng bàn tay cũng bị đổ chút mồ hôi...

    Bạo quân đang ở sau bức màn đó.

    Theo nàng nhớ thì bản thân mình đã từng bị hình dạng bạo quân dọa khóc một lần trước đây. Dù mấy đêm sau có bị ép vào phòng, nhưng nàng cũng mặc quần áo ngủ tạm ở trên ghế.

    Lúc ở từ đường, Mục Loan Loan từng nghĩ sau này mình nên làm gì.

    Đã bất hạnh xuyên thành nữ phụ có kết cục bi thảm, nàng chỉ có thể chấp nhận hiện thực. Dựa theo chút kí ức vụn vặt của nàng về cuốn tiểu thuyết kia, sau cùng bạo quân sẽ tỉnh lại.

    Mục Loan Loan cũng từng nghĩ mình có nên chạy trốn hay không, nhưng theo trí nhớ của nguyên thân thì thế giới này cực kì nguy hiểm, ở đây tu sĩ và ma vật cùng tồn tại. Nguyên chủ chỉ có dị năng hệ mộc yếu ớt, sức chiến đấu gần như bằng không.

    Trong thế giới này, không có luật pháp nào có thể bảo đảm an toàn tính mạng cho nàng. Hơn nữa cái tên bạo quân đó có vô số kẻ thù, nàng còn gả vào phủ của hắn trước mắt bao nhiêu người. Một khi nàng chạy trốn thì dù cho bản thân có may mắn mà rời khỏi đây cũng chẳng thoát được cái chết, ngay cả khi Ngao Khâm không phát hiện.

    Hiện tại trước mắt cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó chính là an phận ở bên cạnh chăm sóc tốt cho bạo quân. Đợi sau này khi hắn tỉnh lại thì nhanh chóng tìm cách rời đi, không cản trở hắn thân mật với nữ chính, có lẽ nàng còn có thể giữ được mạng sống.

    Mặc dù Mục Loan Loan đã quyết định được phương án từ sớm, nhưng khi nàng thật sự đi đến bên cạnh và run rẩy xốc màn lên vẫn bị hù dọa bởi tình trạng bi thảm của người trước mắt.

    Một sinh vật đã không thể xem là người đang nằm ở trên giường ngọc, phần thân trên của hắn trần trụi và chằng chịt những vết sẹo, rất nhiều hoa văn đáng sợ tràn lan trên cánh tay và khuôn mặt.

    Phần thân dưới của hắn là một cái đuôi rồng rất dài, một nửa từ bụng trở xuống đã bị mục rữa, cái đuôi bị đứt đi một nửa, các đốt sống đuôi cũng không còn.

    Hắn nhắm chặt hai mắt, nửa trên khuôn mặt không biết là bị thứ gì ăn mòn, tuy rằng không quá nát nhưng cũng xấu xí khiến nàng không dám nhìn thẳng. Trên cái trán đáng lí phải bóng loáng lại có hai cái sừng gãy dữ tợn, đáng sợ.

    Ngoài mấy thứ đó, những bộ phận tiếp xúc với không khí của bạo quân thỉnh thoảng còn có một vài chiếc vảy khô màu vàng. Máu đen của hắn khiến giường lộn xộn ngổn ngang, có vài giọt từ trên giường nhỏ xuống mặt. Mục Loan Loan còn thấy rõ một vài con không biết nên gọi là ký sinh trùng hay con vật nhỏ màu đen gì đó bò qua bò lại trên vết thương của hắn.

    Nàng không thể không lùi về sau hai bước, đến khi nàng lấy lại tinh thần thì trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

    Nàng thực sự không ngờ dáng vẻ của bạo quân còn thê thảm hơn những gì trong trí nhớ của nguyên thân.

    Rõ ràng là trong tiểu thuyết, mặc dù bạo quân xấu xí tàn tật nhưng vẫn là một hư long (Rồng thực vật). Lúc nữ chính và nữ phụ mới gả đến cũng có người hầu hạ hắn mỗi ngày, nhưng bây giờ...


    ___________o0o___________

    Cập nhật ngày 3/1/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: Lam Nhạn

    Beta: Thụy Mặc
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2020
  5. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 4: Đừng bao giờ giết ta vì không ưa ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Loan Loan nhìn những vết thương thấy mà sợ trên người hắn, chiếc sừng bị gãy cộng thêm cái đuôi tàn khuyết thối rữa, sau đó nhớ lại thái độ của nha hoàn Phất Liễu trước đó thì đột nhiên cảm thấy hơi thương cảm cho tên trùm phản diện từng tung hoành đại lục, thiên lương vương phá (*) này.

    (*) Là một từ lưu hành trên mạng, rút gọn từ câu "Trời lạnh rồi, để tập đoàn nhà họ Vương phá sản đi". Từ này nằm trong cuốn đam mỹ "Ta đích liệt hỏa bảo tiêu", "Trạch thiên ký". Trong "Ta đích liệt hỏa bảo tiêu" mang nghĩa là quá trang B (làm màu). Trong "Trạch thiên ký" là chỉ một loại người.

    Một khi bại trận, người đi trà nguội*, trở thành một con rồng bị ném ở trong căn phòng hiu quạnh, không ai quan tâm cũng không ai hỏi. Lúc hôn mê thì bị nhồi nhét thêm một cô vợ xung hỉ có thiên phú thấp. Khó lắm mới tỉnh lại nhưng vì không có đuôi, sừng rồng cũng bị gãy. Từ một con rồng tuấn mỹ vô song cũng bị người mình thích ruồng bỏ nhiều lần, hơn nữa nữ nhân này và bạn tốt của hắn còn cùng nhau cho hắn đội mũ xanh, điều quan trọng đó là hắn vẫn không biết..

    *Ám chỉ lòng người dễ thay đổi, khi người nắm quyền rời khỏi cương vị, không còn giá trị lợi dụng nữa thì người ta cũng xem nhẹ họ luôn.

    Này.. quá thảm, đúng là sinh rồng thảm nhà.

    Mục Loan Loan đồng tình nhìn con rồng nào đó đang nằm liệt giường. Có lẽ là nhờ đồng tình bổ trợ nên nàng cảm thấy dáng vẻ của hắn không còn đáng sợ như vừa nãy.

    Nàng nhìn máu đen lan đầy dưới thân hắn, không chần chừ nữa mà lật tìm ký ức xem nên làm những gì. Sau đó nàng cầm mấy cái khăn sạch sẽ, vốn định nhờ người chuẩn bị nước ấm nhưng tìm khắp cả tẩm cung cũng không thấy bóng dáng một người hầu gác đêm nào. Thế là nàng đành phải chạy đến nơi chuyên dùng để trữ nước ngoài tẩm cung để lấy một chậu nước lạnh bưng vào phòng.

    Mục Loan Loan quần quật đặt chậu nước trước bức màn, trước mắt cũng hơi tối sầm lại, nàng lập tức có nhận thức mới về mức độ yếu đuối của cơ thể này. Nàng nhúng khăn vào nước rồi vắt nó, sau đó thở ra thật sâu và lấy hết can đảm đi đến bên giường ngọc, bắt đầu lau máu đen dọc theo mép, cố gắng không đụng đến nửa cái đuôi nhìn là phát sợ của bạo quân.

    Thực ra lúc nàng lau có hơi mạnh tay, nhưng bạo quân vẫn không hề có chút phản ứng. Nếu không phải vì thấy vảy trên người hắn thỉnh thoảng có biến đổi thì Mục Loan Loan cũng tưởng là hắn đã chết.

    Nàng dọn dẹp từng chút một. Máu đen rất bẩn và còn trộn lẫn không ít con sâu nhỏ, có chỗ cũng đã khô, dọn dẹp cực kỳ vất vả. Mục Loan Loan lau đến da đầu tê dại, cuối cùng không chịu được nữa mà thấp giọng nói: "Ta không có chê ngươi như vậy đấy, sau này ngươi tỉnh, dù có cùng nữ chính ở bên nhau thì cũng đừng bao giờ giết ta vì không ưa ta. Ngươi không trả lời thì ta coi như ngươi đáp ứng rồi!"

    Nàng cảm thấy hơi buồn cười sau khi nói điều đó. Hiện tại bạo quân chỉ là một con rồng thực vật đáng thương không có ý thức gì, nàng làm như vậy có được coi là giậu đổ bìm leo hay không?

    Mục Loan Loan lau hồi lâu vẫn là không thể tránh khỏi đụng vào đuôi rồng của bạo quân, xúc cảm rất kỳ lạ, hơi trơn nhưng rất thô ráp. Nàng cố gắng cả buổi mới dọn sạch phần ngoài giường, chậu nước cũng đã thay rất nhiều lần, chiếc khăn vốn có màu trắng cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu, giặt thế nào cũng không sạch được.

    Mục Loan Loan đau eo đau chân, đầu óc choáng váng, thật sự không làm nổi nữa. Nàng cau mày nhìn vết thương bẩn thỉu và nửa cái đuôi co quắp trên giường.

    Cái đuôi rồng dài trông rất khủng khiếp, vảy rồng trên đó đã khô vàng và hiện ra màu sắc không khoẻ mạnh. Nàng hơi hoảng sợ nhìn đống thịt rữa bốc ra mùi thối kia. Nàng thấy có hơi may mắn khi giờ đã là cuối mùa thu, nhiệt độ không quá thấp và cũng không dễ bị nhiễm trùng như mùa hè. Bằng không thì e rằng tình huống của con rồng đáng thương này còn bết bát hơn bây giờ.

    "Huh." Vừa nãy khi Mục Loan Loan dọn dẹp đã cố hết sức tránh chạm vào thân thể hắn, nhưng bây giờ vẫn là quyết định chuyển hắn sang vị trí khác, giúp hắn tránh khỏi những vết máu đen mà nàng chưa dọn dẹp rồi hẳn nói.

    Mục Loan Loan hơi lo lắng đi đến trước giường, hai tay cẩn thận ôm lấy phần đuôi rồng không bị thương của hắn và gian nan kéo ra bên ngoài.

    "Hít hà.."

    Mục Loan Loan cảm thấy đau nhói từ nơi tiếp xúc với vảy của hắn, nhưng nàng không thể cộc cằn ném người ta xuống. Nàng phải chịu đựng cơn đau và cố gắng cả buổi mới lau sạch phần giường ban nãy kéo đuôi rồng ra.

    "Đau quá." Mục Loan Loan rút tay lại và khóc không ra nước mắt nhìn những vết máu trên tay mình.

    Rõ ràng là lúc lau vảy chỉ cảm thấy hơi thô ráp, không quá đau. Sao mà mới ôm lên một lần đã bị xước tay.

    Mục Loan Loan thở dài một hơi và cam chịu số phận dời vị trí nửa thân trên của hắn. Sau đó vịn cái eo đau nhức vì lao động cực nhọc ngồi xuống ghế, không thèm để ý bàn tay rướm máu và nằm nhoài trên bàn chuẩn bị ngủ tạm một giấc.

    Mặc dù nàng rất muốn ngủ trên giường nhưng phần giường trống của bạo quân vẫn chưa dọn dẹp, hơn nữa vết thương trên người hắn chưa được xử lý, trên giường cũng không có chăn, trông chẳng khác gì so với cái ghế..

    Theo ấn tượng về tiểu thuyết trong đầu nàng, Phất Liễu sẽ đưa chút đồ ăn đến cho nguyên thân vào mỗi sáng, sau đó dẫn nàng tới từ đường. Đợi đến gần mười hai giờ tối rồi đến đón nàng về.

    Trong tiểu thuyết, có một lần Ngao Khâm đã từng tới từ đường để tìm nguyên thân lúc nhá nhem tối, nhưng khi đó nguyên thân đã đồng ý chạy trốn cùng Bạch Thủy Dao nên đã rời khỏi từ đường từ sớm.

    Bây giờ nàng đã quyết định sẽ không chạy trốn và nhất định phải nắm lấy cơ hội gặp Ngao Khâm vào ngày mai, nghĩ cách tìm đại phu lấy ít thuốc cho bạo quân. Nếu tìm thêm được hai nha hoàn đến chăm sóc cùng với nàng thì càng tốt..

    Mục Loan Loan mơ hồ suy nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ.


    ___________o0o___________

    Cập nhật ngày 4/1/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: Lam Nhạn

    Beta: Thụy Mặc
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2020
  6. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 5: Hãy chờ xem..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Loan Loan cảm thấy ngủ ở trên ghế nhất định không thoải mái, nhưng nàng thật sự quá mệt, tựa như nàng chỉ cần thả lỏng một chút sẽ chìm vào giấc mộng đẹp. Sau khi nàng ngủ hoàn toàn không chú ý tới, Long tiên sinh - người đang nhắm hai mắt lại, không hề có bất cứ động tĩnh nào, lông mi lúc này đang nhẹ nhàng run rẩy.

    Sau cuộc chiến đấu kia, một viên Nguyên Hạc trong thân thể hắn đã bị đánh vỡ, Long tiên sinh vẫn luôn chìm vào sự đau đớn, dùng chính năng lượng còn dư trong cơ thể, mỗi ngày hắn có thể khôi phục thần trí hơn mười phút.

    Hôm nay tỉnh lại, cảm giác so với bình thường không khác nhau lắm.

    Phần đuôi vẫn đau đớn như cũ, nhưng rõ ràng đã không còn cảm giác chìm đắm trong cảm giác dinh dính của máu, phía dưới cơ thể còn được người khác lót một cái nệm vô cùng mềm mại, giúp hắn mất đi cái cảm giác khó chịu những lần trước.

    Ngay lúc này đây, vậy mà còn có người chịu giúp đỡ hắn?

    Trong lòng Bạo quân cười nhạo một tiếng, từ khi hắn thua trận đã mất đi tất cả, tất cả mọi người bên cạnh hắn đều thay đổi.

    Người bạn được cho là đáng tin cậy nhất, sau khi hắn bị thương nửa tháng, liền cầm lấy tín vật hắn để lại, tiếp nhận gần như toàn bộ quyền lực mà hắn có trong tay.

    Hắn vì mặt mũi, lại tùy tiện ở lãnh địa tìm một người có xuất thân thấp hèn làm nương tử xung hỉ..

    Hắn cũng biết bộ dáng hiện tại của chính mình.

    Sừng rồng đẹp đẽ, sáng bóng đã bị thủ lĩnh Yêu Tộc chém đứt. Cái đuôi tiêu soái nhất, uy vũ nhất bị Vu Tộc làm cho ăn mòn. Thịt nửa người đã thối, khuôn mặt có nét tuấn tú giờ đây phủ kín ấn ký nguyền rủa của ma vật vực sâu. Hắn đã trở thành một con rồng vô dụng.

    Vì vậy, vào ngày bái đường, hắn rất hiếm khi được thanh tĩnh, nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ, đầy tuyệt vọng của phu nhân xung hỉ cũng hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.

    Ngay cả một trái tim ẩm ướt, âm u cũng không hề dao động. Mấy ngày tiếp theo, lúc hắn khôi phục lại sự tỉnh táo, bên tai tất cả đều là tiếng mắng cùng tiếng khóc sướt mướt của nàng, hắn cảm thấy vô cùng phiền phức, hận không thể dùng một móng vuốt để làm nàng bỏ mạng.

    Nhưng hôm nay, vì sao cảm giác lại có chút không giống.

    Bạo quân không thể nói rõ cái cảm giác trong lòng là gì, chỉ có thể chịu đựng đau rút một phần thần thức* ra quét một vòng trong phòng, cuối cùng tìm được ra mục tiêu đang ở trên ghế.

    *Thần thức là linh hồn, trong thế giới tiên hiệp huyền huyễn, khi tu luyện sẽ kết hợp rèn luyện thân thể và linh hồn, cứ tu luyện càng cao thì linh hồn sẽ càng mạnh và có khả năng phi phàm như trong phim viễn tưởng: Điều khiển tâm trí của người khác, mở cửa chỉ cần dùng ý nghĩ hay như Long tiên sinh dùng thần thức để dò xét sự vật xung quanh mà không cần mở mắt ra.

    Hóa ra phu nhân xung hỉ vẫn ở kia, trong lòng vừa mới loé lên tia cảm động, nháy mắt đã tan biến.

    Hắn thu hồi thần thức, trong lòng cười nhạo, phải chăng nàng là bị ép buộc? Đã nhiều ngày nàng chửi rủa hắn, một chút hắn cũng chưa quên. Ngao Khâm lại là người sĩ diện. Thế nhưng hắn lại vì có người chiếu cố mà cảm thấy có chút vui sướng, thật là quá mỉa mai.

    Bạo quân sắc mặt tái nhợt. Từ khi hắn sinh ra đến giờ, chưa từng gặp người nào thật tình đối đãi với hắn, hiện tại thế nào khi bị thương mất đi hết tất cả thì hắn lại bắt đầu ảo tưởng có người nguyện ý không chê hắn, đối tốt với hắn cơ chứ?

    Hãy chờ xem..

    Nàng là bị ép, cùng lắm không quá ba ngày, cũng sẽ ghét bỏ hắn, sẽ bởi vì phần đuôi hắn sinh mủ hư thối mà chán ghét hắn..

    Hắn đang ở đây chờ mong cái gì chứ?

    Trước khi bị đau nhức đến mất đi ý thức, Long tiên sinh nghĩ thật mỉa mai.

    * * *


    ___________o0o___________

    Cập nhật ngày 5/1/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: -Jenny-

    Beta: Tiểu Âu Nhi, kimnana
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2020
  7. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 6: Vì muốn tốt cho cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm hôm qua, đối với việc bị người nào đó dùng thần thức quét qua một lần, Mục Loan Loan hoàn toàn không biết gì cả.

    Sáng sớm hôm sau, nàng bị Bạch Thủy Dao thô bạo đánh thức.

    "Loan Loan, Loan Loan." Âm thanh yểu điệu truyền đến bên tai, bàn tay Bạch Thủy Dao ấn ở trên vai nàng không chút khách khí, hung hăng mà lay lay.

    Mục Loan Loan mệt mỏi mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt có chút sưng đỏ của Bạch Thủy Dao: "Bạch Thủy Dao?"

    "Hừ", Bạch Thủy Dao lôi nàng ra khỏi tẩm cung, đôi mày nhăn lại ẩn chứa đầy vẻ chán ghét đối với mùi thịt thối của bạo quân: "Cô thế mà lại có thể ngủ được ở cái tẩm cung đó."

    Mục Loan Loan không kiên nhẫn rút khỏi bàn tay của cô ta: "Chuyện gì?"

    Bạch Thủy Dao nói: "Ta đã cầu xin Thanh Diệp vẽ một cái bản đồ ở phủ bạo quân, chạng vạng tối, cô sẽ cùng với ta đi đến chỗ này, chúng ta có cả sự giúp đỡ của Thanh Diệp nữa, chắc chắn có thể chạy thoát."

    Mục Loan Loan vốn đang buồn ngủ, nhưng vừa nghe lời nói của cô thì tinh thần liền tỉnh táo.

    Thanh Diệp là thị vệ phụ trách việc tuần tra trong phủ của bạo quân. Lúc nàng gả vào, vì giữ thể diện nên Ngao Khâm đã cho nàng mấy thị vệ với nha hoàn. Thanh Diệp đứng đầu nhóm thị vệ, đứng đầu nhóm nha hoàn là Phất Liễu. Mặc dù thực lực của Thanh Diệp với Phất Liễu chẳng qua chỉ là nhị giai trung kỳ, nhưng để hai người đối phó hai cô nương yếu đuối vẫn thừa sức.

    Hai người được Ngao Khâm giao nhiệm vụ là giám sát nàng với Bạch Thủy Dao, định kỳ bẩm báo một lần cho hắn là được.

    Nói đến cũng thấy lạ, tên Thanh Diệp này bình thường nghe nói là luôn thờ ơ với nữ sắc. Nhưng lần này không biết có phải vì hào quang của nữ chính quá lớn, từ khi hắn nhìn thấy Bạch Thủy Dao liền không kiềm chế được bản thân mà đã yêu cô ta.

    Cũng chính bởi vì được hắn quan tâm, Bạch Thủy Dao ở trong phủ bạo quân mới có thể như cá gặp nước. Làm nha hoàn hồi môn lại có thể hoàn toàn làm lơ thân phận thật là tiểu thư của nàng, cũng không trông coi chủ thượng bạo quân trên danh nghĩa mà ngày ngày chơi bời lêu lổng.

    Hiện tại, cô ta còn có thể nhờ Thanh Diệp mạo hiểm cả tính mạng giúp hai người chạy trốn. Mục Loan Loan cũng thấy bội phục Bạch Thủy Dao.

    Bạch Thủy Dao hơi cắn nhẹ bờ môi hồng rồi lấy bản đồ ra: "Cô xem, hiện tại chúng ta đang ở chỗ sâu nhất, lúc thay ca tối, cô đến đây cùng ta.."

    Mục Loan Loan nhìn lại cái bản đồ đơn giản kia, chân mày cau lại.

    Đối với nơi mà nữ phụ chết trong tiểu thuyết, nàng vẫn có chút ấn tượng, chính là cửa sau của phủ bạo quân rộng lớn. Hơn nữa, trong phủ này không ít nơi đều có thiết lập cơ quan, bạo quân tuy rằng không tự tay bố trí trận pháp nhưng mua không ít từ bên ngoài về, chúng đều được giấu ở khắp nơi trong phủ của bạo quân.

    Nhưng trên bản đồ này lại không hề đề cập đến, Thanh Diệp là kẻ đứng đầu nhóm thị vệ, thế nào cũng phải biết một ít. Xem ra là, hắn vốn không muốn giúp Bạch Thủy Dao chạy trốn, cái bản đồ này được vẽ ra thì tám phần cũng là lừa cô ta. Không thể tin tưởng được.

    Mục Loan Loan thở dài một hơi: "Ta không chạy trốn."

    Bạch Thủy Dao vừa nghe lời nàng nói, nỗi tức giận trong lòng sắp không kìm chế được.

    Bắt đầu từ tối hôm qua, Mục Loan Loan vẫn luôn phản bác lại ý kiến của cô. Rõ ràng trước kia khi còn ở nhà, có cha ở đó, người này vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, nàng nói cái gì chính là cái đó. Bây giờ mới gả vào phủ bạo quân chưa bao lâu, cô không có cha chống lưng, Mục Loan Loan là tiểu thư trên danh nghĩa lại dám làm trái ý cô.

    Nàng ta không muốn chạy, vậy vừa rồi nghe cô nói nhiều như vậy, là đang xem cô là trò đùa sao?

    Trên mặt Bạch Thủy Dao hiện lên vẻ phẫn nộ, nghẹn ngào, nhìn qua giống như muốn khóc: "Loan Loan, ta chỉ là muốn tốt cho cô thôi, nếu cô vẫn ở nơi này mà hầu hạ tên bạo quân tàn tật kia thì đời này của cô coi như hết."

    Cô ta khóc như những hạt mưa rơi trên hoa lê, cảm giác vô cùng ngột ngạt.

    Trong lòng Mục Loan Loan cười lạnh, tối hôm qua cô ta trơ mắt nhìn nàng chẳng còn nổi chút sức để mặc quần áo, hôm nay cô ta lại diễn kịch trước mặt nàng, nàng xem nhiều tiểu thuyết trạch đấu (*) như vậy đúng là không uổng phí!

    (*) Tiểu thuyết trạch đấu: Trạch đấu là những đấu đá trong gia đình, tức là đây là một bộ truyện dài chương nói về những tình tiết đấu đá ở phạm vi trong gia đình thường sẽ là kiểu nhiều thế hệ hay dạng gia đình như thời phong kiến năm thê bảy thiếp nhiều con cái.

    Để xem ai mặt dày hơn ai.

    Mục Loan Loan âm thầm véo vào đùi, trên mặt lại giống như nàng bị cảm động, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở: "Dao Dao, cô đừng nói nữa, ta biết hết."

    Nàng tiến lên cầm lấy tay của Bạch Thủy Dao: "Ta biết cô rất quan tâm ta, rất tốt với ta, nhưng mà, bây giờ ta không thể đi."

    "Ta đã nghĩ, cô với ta là do người của Mục phủ đưa vào đây, cô là nha hoàn nên dù cho chạy trốn cũng sẽ không có việc gì, cũng sẽ không liên lụy phụ thân, nhưng nếu là ta bỏ trốn, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô."

    "Dù sao cô chỉ là một nha hoàn, chạy trốn cũng không sao hết, còn có thể bảo toàn mạng sống của cô lẫn thể diện của phụ thân, ta không chạy cũng là vì muốn tốt cho cô thôi."


    ___________o0o___________

    Cập nhật ngày 6/1/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: -Jenny-

    Beta: Tiểu Âu Nhi, kimnana
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2020
  8. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 7: Một con rồng anh tuấn tuyệt mỹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời nói của Mục Loan Loan rõ ràng, mỗi từ đều vô cùng hợp tình hợp lý, Bạch Thủy Dao trực tiếp bị lời nói của nàng làm cho ngơ ngác, đôi mắt vốn đang rưng rưng hơi trợn to, như đang cố gắng tìm từ đáp lại.

    Mục Loan Loan không cho nàng cơ hội tiếp tục ghê tởm đến mình: "Dao Dao, dù ngươi muốn làm gì, người làm tiểu thư như ta đều ủng hộ. Ngươi yên tâm, có ta ở phủ của bạo quân chống đỡ, ngươi nhất định sẽ không sao đâu."

    Hai má Bạch Thủy Dao đỏ lên, đôi mắt đào hoa đen láy trừng lên nhìn Mục Loan Loan một cái, nửa chữ cũng không nói được.

    Nàng không ngờ vị tỷ tỷ luôn ngây ngốc trước kia bây giờ còn biết giả bộ đáng thương hơn cô nữa.

    Mục Loan Loan rèn sắt khi còn nóng, bày ra hai bàn tay bị vảy đâm bị thương vào tối hôm qua của mình cho cô xem:
    "Dao Dao, ta còn phải chăm sóc tên bạo quân tàn tật kia nữa, ngươi xem hai tay ta này, đều là máu đen của hắn, còn có mấy con sâu nhỏ.."

    Bạch Thủy Dao trong nguyên tác có một đặc điểm là thích sạch sẽ, càng không thể thấy sâu, trước đó cô ta vội vã muốn thuyết phục Mục Loan Loan cùng chạy trốn, không chú ý tới bàn tay dơ bẩn của Mục Loan Loan, bây giờ thấy được quả thực chịu không nổi. Cô ta nghẹn một cục tức ở trong bụng nhưng tìm không ra chỗ phát tiết, chỉ đành căm giận trừng mắt nhìn Mục Loan Loan một cái rồi đi.

    Khóe mắt Mục Loan Loan còn dính nước mắt, trong lòng lại vô cùng sung sướng.

    Nàng ghét nhất là cái loại người bên ngoài cứ luôn treo cờ "vì tốt cho ngươi", tưởng là bạch liên hoa nhưng thực chất nội tâm đang không biết nên tính kế ngươi kiểu gì, chắc hẳn từ trước đến nay Bạch Thủy Dao chưa bao giờ bị người khác dùng cái chiêu cô ta quen dùng nhất mà hắt ngược trở lại.

    Bị cô ta ồn ào như vậy, một giấc ngủ ngon cũng bị phá vỡ luôn rồi, Mục Loan Loan nhìn sắc trời dần dần sáng lên, thở dài một hơi, lấy nước rửa mặt, cầm bộ y phục mới được mang tới, ngẫm nghĩ rồi cầm chiếc khăn trong tay, đổi một chậu nước sạch rồi đi vào phòng.

    Bức màn được nàng kéo ra toàn bộ, vừa vào cửa là thấy được tên bạo quân đang nằm liệt trên giường nạm ngọc.

    Hắn vẫn còn giữ cái tư thế tối hôm qua nàng đỡ hắn nằm xuống, cánh tay đặt ở một bên, cái đuôi đứt rũ xuống ở một bên, chưa từng nhúc nhích tí nào.

    Mục Loan Loan đi đến bên cạnh hắn, nhìn mái tóc đen bẩn thỉu dính chùm vào nhau cùng máu bẩn bên dưới cái sừng cụt của hắn, trong lòng thương hại.

    Đã từng là đại vai ác một tay che trời, nay lại cả người dơ bẩn, nhìn dáng vẻ của hắn chắc đã lâu ngày không tắm rửa, cái đuôi bị đứt thì thôi, trên người cũng thật là bẩn.

    Mục Loan Loan nhẹ nhàng vén những sợi tóc dài đang che khuất đôi mắt hắn, thật cẩn thận tránh đi cái sừng gãy của hắn, dùng chiếc khăn ướt mỏng từng chút một lau đi vết bẩn trên khuôn mặt hắn, mặt của Long tiên sinh cũng dần dần rõ ràng lên.

    Tối hôm qua Mục Loan Loan không sao dám nhìn mặt hắn, giờ phút này sau khi lau đi hơn nửa vết máu và vết bẩn thì mới phát hiện, hắn cũng không khó coi như trong tưởng tượng của nàng.

    Lông mày đen rậm nghiêng nghiêng khắc vào thái dương, đi xuống là hốc mắt có chút sâu, lông mi màu quạ đen vừa dài vừa cong, giống hai cánh quạt nhỏ. Khuôn mặt hắn trắng bệch, sống mũi thẳng thắn, đôi môi mỏng cắn chặt vào nhau, lớp da bị khô phía trên vỡ ra, để lộ màu tím xanh cùng sẹo máu không tương xứng với gương mặt hắn.

    Nếu không có hoa văn màu đỏ đen gần như lan tràn cả khuôn mặt ấy, hắn có lẽ là một con rồng anh tuấn tuyệt mỹ.

    Mục Loan Loan đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy hoa văn trên má Long tiên sinh giật giật, sợ tới mức tay run lên, cả cái khăn lập tức rơi lên mặt hắn.

    Mục Loan Loan: "..."

    Nàng vội vàng lấy khăn ra, vội vàng nói câu thật xin lỗi, nói xong còn chờ một lát mới chú ý tới bạo quân cũng không tỉnh lại, hoa văn trên gò má hắn lại như có sự sống vậy, thường thường sẽ động hai cái, giống như cái vảy vàng khô trên người hắn.


    ___________o0o___________

    Cập nhật ngày 7/1/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: Mi An

    Beta: Kimnana
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười 2020
  9. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 8: Long tiên sinh đã đói bụng lâu lắm rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Mục Loan Loan lúc này mới có chút buồn cười thả lỏng, biết rõ hắn nghe không thấy nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Sau này mỗi ngày ta sẽ rửa mặt cho ngươi.. Nếu có cơ hội thì sẽ lau đuôi cho ngươi."

    Mục Loan Loan nhìn Long tiên sinh đã lộ ra rõ ràng khuôn mặt, trong lòng càng có cảm tình với hắn hơn, thì ra hắn cũng có vẻ mặt này.

    Chau mày, môi xanh tím, trên trán đầy rẫy mồ hôi lạnh, lông mi cũng bất an run rẩy, là một dáng vẻ rất không thoải mái, hơn nữa còn cái đuôi hư thối ấy, hắn nhất định đau lắm nhỉ?

    Trong lòng Mục Loan Loan khó chịu, thầm tính toán phải nhanh lấy chút thuốc cho hắn, liền nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nữ hơi chói tai, "Phu nhân, đến giờ dùng bữa sáng."

    Mục Loan Loan biết là Phất Liễu tới, liền thả chiếc khăn trong tay xuống, đi đến trước cửa phòng, đối diện với ánh mắt đầy ác cảm của Phất Liễu: "Người chỉ có mười lăm phút."

    Trong tay nàng ta cầm theo một hộp thức ăn, thấy Mục Loan Loan đi ra liền đưa nó cho nàng, trông có vẻ không chuẩn bị vào phòng.

    Mục Loan Loan cũng không so đo, từ khi xuyên đến đây tới giờ nàng vẫn chưa được ăn gì, rất đói, yên lặng gật gật đầu, nhận lấy hộp thức ăn vào phòng, mở nắp ra cầm một cái màn thầu ăn.

    Buổi sáng chỉ có màn thầu cùng một chén cháo trắng cùng mấy cây dưa muối, đây là đồ ăn của nguyên chủ trong phủ bạo quân. Mục Loan Loan cũng không cảm thấy có gì không vừa ý, chỉ là khi nàng chuẩn bị ăn chén cháo thanh nhiệt kia, bờ môi nứt nẻ của bạo quân đột nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu nàng.

    Trong sách viết, thực lực của bạo quân lớn mạnh vô cùng, bình thường mọi thứ ăn mặc đều là tốt nhất, thức uống chính là dùng rượu được nhưỡng từ linh quả, thức ăn chính là thịt linh thú, nhưng hiện tại, hắn biến thành bộ dạng này, quần áo không có, vệ sinh cũng không ai làm, huống chi là ăn uống.

    Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, cường giả tam giai trở lên một tuần không ăn cơm cũng sẽ không đói chết, mà bạo quân, đã từng là một trong những cường giả thất giai đứng ở đỉnh đại lục, cho dù là bị trọng thương biến thành rồng thực vật thì không ăn cơm cũng sẽ không đói chết.

    Nhưng mà, nỗi khó chịu chắc cũng không ít.

    Từ khi nguyên chủ gả vào phủ bạo quân đến giờ thì đã qua sáu bảy ngày, theo như trí nhớ, bạo quân chưa từng ăn một chút đồ ăn nào. Ngao Khâm tiếp quản thế lực trong tay hắn cũng không phái người đưa một ít thuốc thang, linh dược (*) hay linh quả (**) tới, cứ như thế này, hẳn Long tiên sinh đã đói bụng lâu lắm rồi.

    (*) Linh dược: "Linh" trong linh khí, "dược" là thuốc, linh dược là thuốc có chứa linh khí.

    (**) Linh quả: Được hiểu tương tự là quả có chứa linh khí.

    Chén cháo trước mặt còn tỏa ra từng làn hương thơm ngát, Mục Loan Loan lại mất đi cơn đói ban đầu. Nàng vốn định nhẫn tâm ăn hết cháo, mặc kệ tên bạo quân này, để bỏ đói hắn.

    Nàng hiện tại tuy là phu nhân xung hỉ trên danh nghĩa của hắn, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là người xa lạ, hắn ra sao vốn không có quan hệ gì với nàng, hơn nữa hiện giờ bạo quân đã là rồng thực vật, dù nàng không chăm sóc tận tâm, hắn cũng thể không biết..

    Nhưng, nếu thật sự Mục Loan Loan mặc kệ hắn, chén cháo vốn nên thơm ngọt này lại có vẻ khó mà nuốt xuống được, nhạt nhẽo vô vị.


    ___________o0o___________

    Cập nhật ngày 7/1/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: Mi An

    Beta: Kimnana
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2020
  10. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 9: Ta rất nhanh sẽ trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng, Mục Loan Loan vẫn không thể một mình độc chiếm hết chỗ cháo đó, nàng cầm cái muỗng, đi đến mép giường, múc lên một muỗng cháo trắng, tính thử đút vào trong miệng bạo quân.

    Chỉ là, môi hắn bởi vì đau đớn mà nhấp rất khẩn trương, Mục Loan Loan thử vài lần, cũng không đút được vào.

    Nàng nghĩ ngợi, thấp giọng nói một tiếng: "Mạo phạm."

    Một tay liền dùng sức bóp lấy hàm dưới của tên rồng, làm hắn bắt buộc phải mở miệng ra, đem cháo đã thổi nguội đút vào.

    Không biết có phải do quá mức đói hay không, tuy rằng trọng thương đến tàn tật, thân thể bạo quân đối với đồ ăn vẫn vô cùng đói khát, sau khi thìa cháo được rót vào miệng, Mục Loan Loan thấy hắn theo bản năng nuốt xuống.

    Mặt mày hiện lên một tia vui mừng, nếu hắn có thể tự mình nuốt xuống, thật sự bớt cho nàng rất nhiều phiền toái.

    Nhưng mà, có lẽ bởi vì vừa rồi nàng không cẩn thận đút có hơi nhanh, một ít canh theo khóe môi của hắn uốn lượn trượt xuống dưới, lóe lên một tia sáng bóng nhẫy, nên.. cảm giác cứ quái quái.

    Mục Loan Loan sắc mặt có hơi hồng lên, giống như bịt tai trộm chuông (*), duỗi tay lau đi vết nước trên khóe miệng của hắn. Đang chuẩn bị đút nốt chút cháo còn dư lại non nửa, thì nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh chẳng mấy tốt lành của Phất Liễu: "Phu nhân, người vẫn còn chưa xong sao?"

    (*) Bịt tai trộm chuông: Là một điển tích của Trung Quốc, ý nghĩa là khi bạn làm điều gì sai thì nên thừa nhận, vì trước sau gì mọi người cũng phát hiện ra. Ở đây Loan Loan đang tưởng tượng chuyện khác và tự tin là bạo quân không hề biết gì.

    Mục Loan Loan ngẫm nghĩ, đem cháo đổ vào chén sứ ở trên bàn, trước khi ra khỏi cửa, nàng nhịn không được mắt nhìn về phía Long tiên sinh đang nằm trên giường, nhẹ nhàng như muốn nói với hắn một câu: "Ta rất nhanh sẽ trở về."

    Nàng đóng cửa lại, theo Phất Liễu đi ra sân, không khí tươi mát hơn trong phòng rất nhiều, nhưng trong lòng Mục Loan Loan lại không an tâm như lúc có bạo quân ở bên cạnh.

    Ở bên cạnh hắn, tuy rằng đôi mắt cùng cái mũi có chút khó chịu, nhưng đã thành thói quen, nên cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

    Sừng và đuôi rồng bị đứt, tuy rằng có chút khó coi, nhưng ít nhất hắn sẽ không thể khiến nàng bị thương, cũng sẽ không ghê tởm nàng giống như Bạch Thủy Dao, ở bên cạnh Long tiên sinh, không cần lúc nào cũng phải lo lắng bản thân sẽ bị giết chết.


    ___________o0o___________

    Cập nhật ngày 8/1/2020 tại Việt Nam Overnight

    Editor: Lão Bà

    Beta: Kimnana
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...