[HIDE-THANKS]Hắn để chân trần, bàn chân biến thành móng vuốt sắc nhọn, bám chặt vào một vách tường không cao không thấp, ngồi xổm ở cuối con hẻm, vết thương trên cánh tay đã kết vảy, đốt xương sống ngay phần đuôi nhô lên và có vết máu đọng lại trên đó, theo vách tường chảy xuống.
Đây là lần đầu tiên Mục Loan Loan nhìn thấy Long tiên sinh lúc tỉnh...
Hắn có một đôi mắt sáng rực trông rất đáng sợ, lông mày đen dày cau lại, hàng lông mi cong đen dài, bờ môi nhếch lên, cảnh giác trừng mắt nhìn nàng, giống như một giây sau có thể lập tức nhào tới dùng móng vuốt sắc nhọn, xé nát nàng.
Hắn rất hung dữ, biểu cảm lạnh nhạt, rõ ràng chỉ là một con rồng còn nhỏ tuổi, lại hoá thành không chút cảm xúc, khuôn mặt đen lại như than.
"Long, Long tiên sinh..."
Mục Loan Loan có chút e ngại, vô thức gọi tên hắn.
Nhưng người đối diện lại không có phản ứng gì, chỉ một mực nhìn chằm chằm về phía nàng, có lẽ bởi vì quá lo lắng, lỗ tai trên đầu khẽ run rẩy.
Lỗ tai hắn run nhẹ một cái, Mục Loan Loan nhất thời hoảng loạn, sợ hãi đưa tay giữ chặt lấy lồng ngực đang đập rất nhanh do bị hù doạ bất ngờ, nàng ngập ngừng bước tới.
Long tiên sinh không nhúc nhích, ánh mắt phòng bị vẫn nhìn chằm chằm về phía nàng như cũ.
Chắc hắn chỉ đang cảnh giác?
Mục Loan Loan nhẹ nhõm thở ra một hơi, cảm thấy mất mặt mà xoa xoa gò má, rõ ràng nàng đang nằm mơ, sao lại đi sợ hãi với người trong giấc mơ của mình vậy.
Nàng vòng ra phía sau Long tiên sinh, tiến vào bên trong vài bước, nhưng nước lại dần dần cao lên, nàng không muốn phải chịu đựng loại cảm giác khó chịu này nữa, đi sâu vào bên trong, lại qua tiếp vài lối rẽ, cuối cùng cũng tới được một góc còn coi là khô ráo.
Mục Loan Loan thở dài, cúi đầu nhìn quần áo không hề dính dù chỉ một vết bẩn, nhịn không được mà rùng mình.
Xác nhận chắc chắn bản thân không dính thứ gì vào người, nàng mới có tâm tình mà nhìn ra bốn phía đánh giá.
Sau khi quan sát xung quanh, đây hẳn là căn cứ bí mật của Long tiên sinh, bốn phía có rất nhiều đá vụn, địa hình cũng được nâng cao lên một ít, bảo đảm bên trong không bị ngập nước.
Đi đến gần một góc nhỏ ít kẻ qua lại, nơi đó được phủ đầy đá, một ít gỗ, cùng một ít cỏ tranh... là nhà?
Trong lòng đột nhiên nhói lên, Mục Loan Loan bước về phía căn phòng hốn tao rất nhiều tinh lực để trang hoàng thành "nhà", căn nhà so với chỗ nàng đứng cao hơn một chút.
Nền được làm từ một khối đá lớn, dùng móng vuốt để tạo ra những khe hở trên những khối đá nhỏ, sau đó kẹp những tấm ván gỗ lại với nhau, từng chút từng chút, dựng nên một căn phòng.
Tuy nó rất nhỏ, lại không đẹp, nhưng rất dụng tâm.
Mục Loan Loan muốn kéo cánh cửa gỗ mục nứt ra, nhưng cánh tay đột nhiên ngừng lại giữa không trung, nàng nhéo mạnh những ngón tay đang run rẩy, im lặng đứng chờ ở cạnh cửa phòng.
Cho đến khi Long tiên sinh hoàn toàn yên tâm, kéo cái đuôi đang bị thương trở lại "nhà".
Màu mắt của hắn đã trở lại bình thường, hẹp dài và đen kịt, giống như hai viên đá hắc diệu (*), bên trong phản chiếu hình ảnh của góc nhỏ rách nát, lại giống như mang theo một chút nhẹ nhõm.
(*)Đá hắc diệu: còn gọi là đá vỏ chai, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mác ma phun trào.
Mục Loan Loan nhìn hắn chậm rãi tiến lại phía "nhà" của mình, trên người hắn khoác một chiếc áo màu xám rách nát, không thể che hoàn toàn lông nhung trên tai, sống lưng thẳng tắp, hắn kéo nhẹ tay áo, cao ngạo ưu nhã như một quý tộc.
Nói thật, nếu không phải hai tai Long tiên sinh thường xuyên run lên, nàng chắc chắn bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài lạnh lùng và bá đạo của hắn.
Mục Loan Loan nhìn hắn từ con hẻm đến cửa, khoảng cách cũng chỉ ngắn ngủn vài chục bước, nhưng hắn lại vô cùng để ý, sửa sang lại quần áo rất nhiều lần, rõ ràng đã ướt đẫm, lại dính bẩn, sửa sang hay không sửa sang lại có gì khác nhau chứ.
Long tiên sinh hoá ra là một con rồng chú ý đến bề ngoài tới vậy sao?
Hốc mắt Mục Loan Loan hơi cay cay, nhìn đôi mắt hắn sáng lên khi đi đến cửa phòng, nhẹ nhàng mở cửa, sau đó nói một câu, "Cha đã về rồi đây."
Cha? Long tiên sinh nhỏ như vậy mà đã làm cha sao?
Trong lòng Mục Loan Loan khó chịu, cũng tò mò, lặng lẽ khom lưng đi theo phía sau hắn vào trong.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ còn thấy một tia sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Nàng cố gắng mở to mắt phân biệt những vật xung quanh, sau một hồi, cuối cùng thấy Long tiên sinh đang nói chuyện với ai.
Nàng tưởng là Tiểu Long gì đó, không ngờ lại là hai quả trứng màu trắng!
Đây rõ ràng là hai linh trứng gà mà!!!
Ngay cả kích thước cũng giống với cái mà nàng đã mua hôm qua.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 23/2/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: -Jenny-
Beta: kimnana
[/HIDE-THANKS]
Các bạn có thể đăng kí tài khoản tại đây Đăng Ký (Sau khi đăng kí, hãy click vào đây và chọn gói 1 xu để nâng cấp lên thành viên chính thức nhé Link ).
[HIDE-THANKS]Căn phòng tối đen, một lát sau Mục Loan Loan mới có thể thích ứng được với không gian chỉ một màu u tối này, máy mắn có một tia sáng nhỏ từ bên ngoài chiếu vào, nàng mơ hồ thấy Long tiên sinh đang chăm chú nhìn hai linh trứng gà màu trắng, cẩn thận thu hồi móng vuốt sắc nhọn của mình, rồi biến thành bàn tay người, nhẹ nhàng chạm lên hai quả trứng kia.
"Đại Bảo." Giọng nói của hắn trầm ấm mang theo chút khàn khàn, nhẹ nhàng gọi tên một linh trứng gà có cái đầu hơi lớn hơn, nghe vậy Mục Loan Loan liền hiểu ra người ở trước mặt nàng thì ra vốn không biết đây là linh trứng gà.
Nàng có chút... Không nhịn được mà lặng lẽ đi đến bên cạnh Long tiên sinh, xác nhận nhiều lần thứ hắn đang chạm vào chính xác là linh trứng gà.
Linh trứng gà màu trắng, lớn hơn phân nửa bàn tay, được đặt ở trên bàn, quấn quanh bằng khăn vải cẩn thận.
"Tiểu Bảo." Long tiên sinh lên tiếng gọi tên linh trứng gà còn lại, giống như khi nãy mà chạm vào cái đầu mượt mà của nó, Mục Loan Loan nhìn đến ngây người.
Sau khi Tiểu Long tiên sinh gọi xong tên của bọn nó thì hiển nhiên tâm tình tốt lên rất nhiều, đôi mắt như hắc diệu thạch mang theo ý cười, khóe môi hơi nhếch lên, hắn cẩn thận thu tay về, sờ mái tóc dài rối bời lại ẩm ướt của mình, có chút ghét bỏ mà nhíu mày, đi đến cửa, cởi áo choàng đã bẩn ra, giũ giũ áo rồi treo lên trên một cái giá gỗ ở bên cạnh cánh cửa.
Lúc này Mục Loan Loan mới chú ý hóa ra đằng sau cánh cửa gỗ nát kia còn có mấy cây gỗ được làm thành một cái giá, nhìn Tiểu Long tiên sinh đem áo choàng bằng lông chim treo lên cẩn thận, sau đó cầm một chiếc lược nhỏ không rõ dùng thứ gì làm ra để chải sơ qua mái tóc dài.
(*)Lông quy: Là lông của một loài chim nhỏ có, to có và tượng trưng cho bộ xương của chim.
Hắn không có khăn lau, cũng không có khăn mặt, nhưng lại tự mình thu thập như một Tiểu Long đầy thể diện.
Chắc là hắn đang cảm thấy lạnh, lỗ tai ướt đẫm trên đầu hắn vẫn luôn run rẩy, phải cào nhiều lần mới tốt lên một chút.
Hốc mắt Mục Loan Loan cáy xè chua xót, nhân cơ hội trời chưa quá tối, nàng đưa mắt đảo quanh ngôi nhà này.
Chỉ có mọit mảng tối đen, bên trong và bên ngoài đều đơn sơ như nhau.
Nhưng lại có cửa, có giường, còn có một cái bàn.
Cửa gỗ rách nát, nhưng giường lại rất lớn, vừa nhìn đã biết là nhặt về từ đống rác, vì thiếu mất một góc, nên phải dùng hòn đá lót lên, mặt trên trải nửa cái đệm với nửa chiếc chăn, nhìn giống như bị ai đó xé rách một cách thô bạo vì tranh chấp.
Nhưng đã được hắn sửa lại tốt rồi, mép chăn được khâu vá cẩn thận, bên mép giường còn có một chiếc gối nhỏ sạch sẽ.
Cái bàn này, hẳn là hắn tự mình làm, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lại rất rắn chắc, mặt trên đặt hai bộ quần áo đã được gấp chỉnh tề cùng hai quả trứng của hắn, trùng hợp không ngờ là lại phù hợp với "nhà" này.
Đúng, là nhà.
Nhà của Tiểu Long tiên sinh.
Mục Loan Loan nhìn hắn tiếp tục chậm rãi chăm chú chỉnh trang cho bản thân mình, đối với miệng vết thương trên chân lại chẳng thèm để ý chút nào, xong xuôi liền đi đến bên mép bàn, móc ra một cái màn thầu giấu ở trong túi.
Màn thầu trông không thơm ngon gì mấy, mặt trên loáng thoáng màu xanh, hình như đã lên mốc, nhưng lại rất lớn, cũng không có dấu răng, hẳn là chưa bị người khác cắn qua.
Mục Loan Loan nhìn hắn cẩn thận xé bỏ mặt trên chiếc bánh có màu xanh, khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, sau đó...
Xé ra hơn nửa đặt bên cạnh hai quả trứng, "Cha mang thức ăn về cho các con đây."
Hắn nói xong, vốn dĩ muốn ăn nhưng suy nghĩ một lúc liền đặt xuống non nửa khối màn thầu trong tay, lại nhìn hai quả trứng, cứ như đang cố giải thích, "Hôm qua cha đã ăn rồi nên không đói bụng."
Nói bừa, nàng còn nghe thấy bụng hắn đang kêu ùng ục kìa.
[HIDE-THANKS]Mục Loan Loan thật sự chịu không nổi, cho dù đây là một giấc mộng, nàng cũng muốn tỉnh lại thật nhanh.
Giấc mộng này quá mức chân thật, thậm chí nàng có thể cảm nhận được, thời tiết vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, tiếng mưa rơi trên nóc nhà đơn sơ, còn có Long tiên sinh đang rất đói bụng, mặc dù không thể nhìn ra được bất cứ điều gì từ khuôn mặt y như đã tê liệt của hắn.
Nhưng cứ như gặp quỷ, âm thanh nhắc rằng đây là con rồng bị vứt bỏ, vẫn luôn vang lên bên tai nàng, khiến nàng nghe thấy mà trong lòng cực kì chua xót, hận không thể tiến đến nhét cái màn thầu kia vào miệng con rồng đáng thương lại chết vì sĩ diện này, sau đó trói hắn lại rồi bôi thuốc xử lý miệng vết thương cho thật tốt.
Miệng vết thương trên mặt và trên tay hắn vẫn ổn, nhưng bàn chân và đuôi vẫn đang chảy máu.
Ngay lúc này đây, nàng muốn tỉnh lại thật nhanh, thế nhưng cho dù nàng có tự véo bản thân bao nhiêu lần, vẫn không có cách nào tỉnh lại. Nàng không làm được gì, cũng không thể làm được gì.
Chỉ có thể ở cùng với Long tiên sinh đang làm bộ như không đói bụng, đứng ở trước bàn, mắt luôn nhìn chằm chằm hai quả trứng kia.
Nhìn đến đôi mắt nàng đều đỏ lên.
Bên ngoài dần tối, Mục Loan Loan gần như chẳng thể nhìn thấy xung quanh.
Nàng có chút suy sụp, cảm thấy bản thân đúng là lo lắng vớ vẩn, dù sao đây cũng chỉ là một giấc mộng, con rồng này không ăn màn thầu thì cứ không an màn thầu, thích nuôi linh trứng gà thì cứ nuôi linh trứng gà. Mục Loan Loan hơi giận dỗi sờ soạng mép giường rồi ngồi xuống, sau đó giận dỗi nằm xuống, thậm chí còn chiếm lấy cái gối của hắn.
Giường hơi cứng, gối lại mềm mại, không có mùi lạ, chỉ có một chút mùi hương của Long tiên sinh, gần giống với thời điểm hắn là rồng thực vật, không hề khó ngửi.
Là long khí sao?
Mục Loan Loan không nhịn được mà cọ cọ hai cái, sau khi ý thức được mình đang làm gì thì cả khuôn mặt của nàng đều đỏ bừng.
Do nàng cô độc quá rồi!
Khả năng quan sát trong bóng tối của nàng không được tốt, sau khi sắc trời hoàn toàn tối đen, trên cơ bản thì cái gì cũng không nhìn thấy, căn phòng trở nên thật yên tĩnh, không biết bắt đầu từ lúc nào, mà bụng của Tiểu Long tiên sinh cũng không còn kêu nữa.
Mục Loan Loan cảm thấy bản thân hơi buồn ngủ, nàng thế mà lại có thể muốn ngủ ở trong mộng cảnh, nàng hơi hé mắt, nghe thấy tiếng động trong đêm tối, cảm giác Tiểu Long tiên sinh đang bước gần về hướng mình, trong lòng có chút khẩn trương.
Nhưng còn chưa được bao lâu, nàng lập tức cảm nhận được có vật gì đó rơi xuống mặt của mình.
Mục Loan Loan nhìn chiếc chăn xuyên qua khuôn mặt của mình, không có cảm giác gì cả, mới xác nhận bản thân thật sự chỉ đang nằm mơ.
Long tiên sinh đem đệm và chăn xếp gọn gàng ở nửa bên giường chỗ Mục Loan Loan nằm, gối đầu cũng như vậy. Mà bản thân hắn, lại cứ thế mà nằm ở trên ván giường.
Mục Loan Loan xuyên từ trong chăn ra, trong đêm tối nhìn thấy bóng dáng của hắn cuộn tròn thành như con mèo nhỏ.
Đây là, buồn ngủ rồi sao?
Mục Loan Loan đại khái đoán được điều gì đó, chắc là Long tiên sinh cảm thấy bản thân hắn hôm nay rất bẩn, không muốn làm dơ giường, nên mới không đắp chăn.
Nghĩ đến đây, Mục Loan Loan thấy lòng mình như bị thứ gì đó đập mạnh một cái, âm ỉ đau.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói được, muốn duỗi tay chạm lên sừng của hắn, lại chỉ có thể chạm vào khoảng không lạnh băng.
"Đại Bảo, Tiểu Bảo." Ngay lúc Mục Loan Loan đang rất khó chịu trong lòng, Long tiên sinh lại đột nhiên lên tiếng.
Hắn gọi tên hai quả trứng, sau đó dùng thứ âm thanh nhẹ nhàng gần như nỉ non nói, "Nhanh lên một chút..."
[HIDE-THANKS]Ngày hôm sau Mục Loan Loan tỉnh lại bởi tiếng mưa rơi rất ồn ào, nàng cho rằng hẳn là mình đã tỉnh dậy, nhưng khi mở mắt ra, vẫn nhìn thấy nóc nhà rách nát của Tiểu Long tiên sinh.
Nàng sửng sốt vài giây, rồi mới ngồi dậy, Tiểu Long tiên sinh không còn ở trong phòng, áo choàng trên giá gỗ cũng không còn. Mắt Mục Loan Loan nhìn đến cái màn thầu thiếu đi một chút trên bàn, lại nhìn hai linh trứng gà, sau đó xuyên qua cửa đi ra.
Bên ngoài còn đang mưa, tí ta tí tách, sắc trời âm u, nhưng vẫn nhìn ra được bây giờ đã là buổi sáng.
Mục Loan Loan hơi xấu hổ, vậy mà nàng lại ngủ thiếp đi trong giấc mộng, hơn nữa nàng tự nhiên lại có thể xuyên tường, sớm biết như vậy thì ngày hôm qua nàng còn đi vòng quanh mười mấy ngõ nhỏ rẽ trái rẽ phải làm cái quái gì không biết.
Chỉ là, vì sao vẫn còn chưa tỉnh lại từ giấc mộng này?
Mục Loan Loan thật chẳng hiểu bản thân đang lâm vào loại chuyện gì, nàng xuyên tường đi ra bên ngoài, tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của Long tiên sinh, chỉ đành quay về căn nhà nhỏ, nhìn hai linh trứng gà đến phát ngốc, đợi một lúc lâu, bên ngoài trời cũng đang tối dần, Mục Loan Loan hơi lo lắng vội đi ra ngoài.
Còn chưa được hai bước, bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng mèo kêu từ sau lưng truyền đến.
"Meow"
Nàng ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một con mèo đang đứng ở trên tường.
Chính xác mà nói, là một con mèo có hai đuôi.
Nó có hai cái đuôi, lông trên người rất đẹp, trông không giống là một con mèo hoang, có vẻ là mèo được nuôi trong nhà.
Con mèo kia khéo léo mà nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống, phe phẩy cái đuôi rồi đi vòng quanh ngôi nhà của Long tiên sinh hai vòng, sau đó lăn lộn trên mặt đất mấy cái, làm bẩn cả bộ lông vốn đang đẹp đẽ.
Mục Loan Loan: "???"
Nàng nhìn mà thật sự không hiểu con mèo đang tính làm gì, nhưng con mèo này tự làm bẩn cả thân xong sau đó cũng không có động thái gì khác, yên lặng ngoan ngoãn canh giữ ở cửa nhà Long tiên sinh, ngồi xổm ở ven tường phe phẩy cái đuôi.
Mục Loan Loan cũng chờ cùng với nó.
Ước chừng hơn một giờ sau, một người một mèo cuối cùng cũng chờ được Long tiên sinh trở về, vết thương trên người hắn so với ngày hôm qua còn nhiều hơn, vết thương trên tay và trên mặt vốn đã tốt hơn thì giờ lại hơi rướm máu.
Hắn đi về phía "nhà" của mình, một đôi mắt màu vàng chứa sự cảnh giác dần chuyển sang màu đen, lúc hắn giương mắt nhìn về phía bên này, biểu cảm lộ ra sự vui sướng.
Lông mày giãn ra, cánh môi hồng phấn hơi cong lên, ánh mắt nhu hòa, trên lông mi còn mang theo giọt nước, là một vẻ mặt vô cùng ôn nhu.
Trong nháy mắt Mục Loan Loan thoáng chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh, nàng lập tức ý thức được sự thật chua chát, Long tiên sinh căn bản không phải cười với mình.
"Meow" mèo hai đuôi đi đến bên người hắn, Long tiên sinh khom lưng, móc ra từ trong túi một cái màn thầu, so với cái hôm qua không khác nhau lắm, xé bỏ phần da hơi mốc meo bên ngoài, xé một miếng rồi đặt ở một nơi tương đối khô ráo.
Con mèo hai đuôi nhìn hắn rồi kêu lên một tiếng, tiếp theo liền cúi đầu ăn.
Long tiên sinh một tay kéo mũ áo choàng để che đi lỗ tai của mình, một tay véo nửa cái bánh bao, ngồi xổm dưới đất, bàn chân và cái đuôi uốn lượn trên mặt đất đang chảy máu, dính ướt lông của mèo hai đuôi.
Mục Loan Loan đi đến bên cạnh hắn, cứ thế chăm chú nhìn thật lâu, hắn đem hơn nửa cái màn thầu đút cho con mèo, lòng nàng có chút chua xót.
Đây tám phần là thu hoạch ngày hôm nay của hắn, hóa ra Long tiên sinh trước kia là một con rồng ôn nhu như vậy sao? Sẽ nuôi dưỡng trứng sẽ đút cho mèo ăn, sẽ tạo ra ngôi nhà rồi nỗ lực làm việc kiếm đồ ăn nuôi sống bản thân mình.
Hắn nhỏ như vậy, một con rồng nhỏ như vậy.
"Ngaooo" có vẻ con mèo hai đuôi đã ăn no, hướng về phía hắn kêu một tiếng, sau đó nhảy lên bờ tường, Mục Loan Loan thấy nó quay đầu lại liếc nhìn Long tiên sinh một chút.
Không biết chuyện gì xảy ra, nàng cảm thấy hơi bất an, nhìn Tiểu Long tiên sinh chậm rãi đứng lên, đi đến bên ngôi nhà, đôi mắt sáng ngời, "Cha đã về rồi đây."
[HIDE-THANKS]Cũng giống như mọi ngày, Tiểu Long tiên sinh chậm rãi cởi áo choàng ra, chải chuốt lại mái tóc dài của mình, nhẹ nhàng kéo cái đuôi rồi lại khẽ xoa hai linh trứng gà tròn tròn mà hắn coi như bảo bối, sau đó cẩn thận ăn gần một nửa cái màn thầu ngày hôm qua mang về.
Mục Loan Loan lần đầu tiên nhìn thấy Long tiên sinh tỉnh dậy ăn một thứ gì đó.
So với khi trước hắn nằm yên một chỗ thì thật sự rất khác, đôi tay nhỏ nhắn cầm nửa cái màn thầu, cái miệng nhỏ nhắn cắn một miếng rồi nuốt nhẹ xuống, hắn ăn trông rất ưu nhã, nhưng cũng vì thế mà cảnh tượng này không hề hài hòa với cách bố trí trong phòng.
Tiểu Long tiên sinh cầm nửa cái màn thầu mà chỉ dám ăn vài miếng nhỏ, Mục Loan Loan đứng sau lưng hắn, hơi cúi đầu nhìn dáng người nhỏ bé của Long tiên sinh còn chưa cao tới ngực nàng, lông mi dài bất chợt run lên, một giọt nước mắt từ từ rơi xuống.
Nàng đột nhiên có chút đau lòng.
Nàng muốn nhanh chóng tỉnh lại để thoát khỏi giấc mộng này, nàng không muốn nhìn thấy một Long tiên sinh như vậy.
Thỏa mãn ăn xong cái màn thầu ít đến đáng thương, Tiểu Long tiên sinh xem như hoàn thành bữa ăn của một ngày, không có ý nghỉ ngơi như hôm qua, hắn từ tốn đi tới gần bàn, sau đó lấy ra vài tấm ván gỗ từ trong ngăn kéo.
Trước đó Mục Loan Loan cũng không chú ý, không ngờ cái bàn thế này lại có cả ngăn kéo.
Hắn ngồi xổm xuống, đôi tay nhanh chóng biến thành móng vuốt sắc nhọn, bắt đầu... mài tấm gỗ?
Long tiên sinh cầm một tấm ván gỗ có chút ẩm ướt, đầu tiên là bẻ gãy những chỗ bị ướt, sau đó dùng móng vuốt từng chút từng chút mài những chỗ còn tốt thành hình dạng có thể ghép lại.
Mục Loan Loan nhìn hồi lâu mới hiểu ra hắn đang làm cái gì, Long tiên sinh ghép năm tấm ván gỗ lại với nhau dựng thành một cái giường nhỏ.
Từ lúc về cho đến tối muộn, Long tiên sinh vẫn chăm chú lăn lộn với mấy tấm ván gỗ, sắc trời đã đen lại, Mục Loan Loan lúc này không nhìn thấy gì cả. Nàng đành ngồi lên giường chờ, nhưng lại nhanh chóng ngủ thiếp đi, một lúc sau Long tiên sinh mới dừng công việc của mình lại.
Có lẽ vì rất hài lòng với sản phẩm của mình, đôi mắt của Tiểu Long tiên sinh hơi sáng, lóe lên những tia sáng lấp lánh. Mục Loan Loan vô thức nở nụ cười.
Cho dù sau này Long tiên sinh bằng cách nào đó mà trở thành vương giả một vùng, nhưng ngay lúc này đây hắn vẫn chỉ là một con rồng nhỏ, mang nét ngây thơ như kia chẳng phải chuyện rất bình thường sao?
Nhưng nàng còn chưa tận hưởng niềm vui này được bao lâu, thì bên tai liền nghe được giọng nói non nớt mà khàn khàn của hắn, "Đã làm xong giường của Đại Bảo."
Mục Loan Loan: "....."
Mục Loan Loan: "???"
Cái này không phải là đồ chơi mà là giường của Đại Bảo đó hả?
Thật là khiến nàng không biết nói sao, nhưng liền sau đó lại nghe thấy Long tiên sinh nói tiếng xin lỗi vô cùng chân thành, "Không đủ gỗ rồi, ngày mai cha sẽ làm cho Tiểu Bảo sau nha."
Mục Loan Loan : "....."
Long tiên sinh nghiêm túc bảo đẩm lần sau sẽ tính toán kĩ lưỡng hơn, sau đó mới kéo đuôi rồng còn chưa lớn của mình, ngả người nằm thẳng tắp trên tấm ván gỗ.
Mục Loan Loan có thể nhìn thấy biểu cảm của hắn...
Rất bình tĩnh, đôi mắt đen ngẫu nhiên lóe lên ngọn lửa mong đợi, lông mày giãn ra, không biết hắn nghĩ đến cái gì, mà trên môi thỉnh thoảng mang theo một tia ý cười như có như không.
Rõ ràng trên người có rất nhiều vết thương, nàng có thể nhận ra hắn đau đến cả khuôn mặt đều đổi sắc trắng bệch.
"Ngủ ngon, Đại Bảo, Tiểu Bảo."
Long tiên sinh nói một câu thật nhỏ, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, hắn cực kỳ mệt mỏi, không bao lâu liền ngủ thiếp đi, hơi thở của Long tiên sinh có chút nặng nề, cơ thể co lại, cái đuôi trên giường quét qua hai lần để lộ ra một vệt máu đỏ tươi.
Mục Loan Loan nhìn vào gò má ngây thơ của Tiểu Long tiên sinh mà lòng đầy chua xót.
Long tiên sinh của nàng hẳn là rất cô đơn, vì không có ai trò chuyện nên mới đối xử với hai linh trứng gà tốt như vậy?
Mục Loan Loan chậm rãi đưa tay ra, muốn chạm vào cái đầu nhỏ của hắn, nhưng chỉ có thể chạm vào vệt nước ướt lạnh trên đầu của hắn, không có cách nào mang đến cho Long tiên sinh bất kỳ một sự an ủi gì.
Nàng mím môi, đôi mắt mở to, không tài nào ngủ được.
[HIDE-THANKS]Mục Loan Loan đã trải qua ba ngày rất chân thực trong giấc mộng này, đến ngày thứ tư khi nàng mở mắt ra và nhìn thấy trần nhà rách nát của Long tiên sinh, nàng không còn ngạc nhiên nữa.
Nàng rời giường đi đến gần cái bàn đặt hai linh trứng gà hình như đã hơn chút và lên tiếng chào, "Đại Bảo, Tiểu Bảo, chào buổi sáng."
Sau đó nhân lúc con rồng nào đó vẫn còn đang chỉnh trang lại bản thân, nàng chống cằm rồi như hồn ma đi theo sau hắn.
Hiện tại nàng chỉ là một linh hồn, ngoài chút cảm giác nhỏ có thể cảm nhận thì thật may nàng không thấy đói, "Tiểu Long tiên sinh, hôm nay vẫn tới chỗ kia đi săn à?"
Nàng coi như hắn có thể nghe thấy nên tiếp tục, "Hay là quên nó đi, con bạch long kia rất lợi hại, không phải hôm qua ngươi cũng bị móng vuốt của nó làm bị thương sao? May mắn là ngươi chạy nhanh đó."
"Vẫn nên đi khi dễ con hắc long ngốc kia thì hơn."
Mục Loan Loan ở một bên chân thành giảng giải, sau đó lại nhìn Long tiên sinh chỉnh trang cẩn thận áo choàng của mình, hắn không quên lại gần xoa xoa Đại Bảo và Tiểu Bảo.
Mục Loan Loan mím môi nhưng rốt cuộc vẫn đi theo sau Long tiên sinh, chỉ là hôm nay khi nàng thức dậy, không biết tại sao mà lòng luôn cảm thấy rất bất an.
Lần này, tiểu Long tiên sinh không đi đến lãnh địa của gã bạch long không dễ chọc kia, cũng không đi khiêu khích tên hắc long ngốc nghếch. Chỉ cẩn thận tránh né người qua đường rồi đi đến một chỗ rất xa.
Mặc dù hắn không mang giày, nhưng tốc độ không hề chậm chút nào, vì dưới chân hắn được bao phủ bởi một lớp vảy rồng. Thông thường tiểu Long tiên sinh sẽ đi qua những nơi vắng vẻ nhưng cũng có lúc sẽ đi bằng cách vượt nóc băng tường.
Mục Loan Loan đã theo hắn được vài ngày nên đối với nơi này cũng có vài phần quen thuộc, chỉ là nàng chọn cách đi xuyên tường để có thể theo kịp Long tiên, cũng may mấy hôm nay khí trời khá tốt, mặc dù trời vẫn nhiều mây nhưng may mắn là không có mưa. Nhiều nơi cũng khá khô ráo, đi trên mặt đã sạch sẽ hơn lần trước nhiều.
"Tiểu Long tiên sinh, rốt cuộc ngươi muốn đi đâu vậy?" Bọn họ đã đi rất lâu trên đoạn đường này rồi, Mục Loan Loan cũng thấm mệt. Nhìn Tiểu Long tiên sinh tràn đầy sức lực nhảy lên nhảy xuống, nàng quả thật không còn sức đuổi theo nữa.
Phong cảnh xung quanh dần dần thay đổi, Mục Loan Loan đoán rằng bọn họ đã đến một nơi khác cách xa phạm vi của con hẻm tối uen thuộc của Long tiên sinh.
Xung quanh chỉ có vài ngôi nhà, người qua lại cũng rất ít, những cô nhi của long tộc và những tộc khác cũng gần như không thấy, ngược lại cây cối thì càng lúc càng thấy nhiều.
Bọn họ chạy thêm một lúc, cuối cùng tiểu Long tiên sinh cũng chịu dừng lại, hẳn là đã tới đích...
Một bãi rác thật lớn nhưng khá hoang vu.
Phần lớn là rác sinh hoạt không giống như ở con hẻm của Long tiên sinh, rác bên này đa phần là rác cỡ lớn, như bàn ghế bị hỏng, vải rách và gỗ vụn.
Mục Loan Loan đại khái đoán được hắn muốn làm gì, mấy ngày nay trong lúc đi tìm đồ ăn, tiểu Long tiên sinh lúc nào cũng chú ý tìm xem có khối gỗ nào không, nhưng vẫn chưa tìm được cái nào ưng ý, chỉ sợ hắn đã hơi mất kiên nhẫn rồi, chắc hôm nay thừa dịp khí trời đã tốt lên nên mới chạy đến đây để tìm một ít gỗ về làm giường cho Tiểu Bảo.
Tình hình này khiến Mục Loan Loan dở khóc dở cười, nhưng thân thể vẫn tận tình tìm gỗ giúp tiểu Long tiên sinh, tuy rằng nàng cũng không thể coi là giúp được gì cho hắn.
Vì nơi này rất ít thức ăn, nên những cô nhi kia cũng không lui tới thường xuyên, nên công cuộc tìm kiếm của tiểu Long tiên sinh khá thuận lợi, hắn nhìn trúng vài tấm ván gỗ ở một cái giường hỏng gần đó, nhưng xung quanh có vài tiểu thú nhân.
Mục Loan Loan nhìn thấy vẻ mặt của tiểu Long tiên sinh trong nháy mắt bỗng trở nên hung hăng, trên gò má mơ hồ hiện ra vảy rồng, bàn tay hóa thành móng vuốt sắc nhọn, thân ảnh của hắn lúc ẩn lúc hiện, bàn chân dùng lực, thoáng cái liền xuất hiện bên cạnh mấy tiểu thú nhân không hề phòng bị kia, hung hăng đánh ngã một thiếu niên thú nhân trên mặt đất.
Móng vuốt đặt trên cổ tiểu thú nhân kia, rồi nhìn vào chúng mà hét lớn, đôi mắt phượng lóe lên kim quang, bên môi lộ ra hai cái răng nanh nhọn, "Giường là của ta."
Còn Mục Loan Loan đã quá quen thuộc với biểu cảm hung ác lộ ra khi chiến đấu của hắn, nhưng tiểu thú nhân nằm dưới móng vuốt của hắn lại bị hù dọa đến mức run lẩy bẩy, thú văn trên mặt cũng hiện ra luôn, "C... ch... cho ngươi."
Tiểu Long tiên sinh cũng không có ý làm tổn thương tiểu thú nhân kia, chỉ chậm rãi thu hồi móng vuốt lại, "Cút."
Tiểu thú nhân kia từ mặt đất ngập ngừng bò dậy, mấy tiểu thú nhân khác như mới tỉnh lại từ cơn ác mộng liền hét toáng lên...
"Là sát tinh đấy, chạy nhanh lên."
"Đa Sơ bị hắn chạm vào rồi, Đa Sơ đã bị nguyền rủa!"
"Hu... hu, rồng tạp chủng hu... hu."
Mục Loan Loan nghe đám tiểu thú nhân kia vừa mắng Long tiên sinh vừa chạy khiến nàng sắp tức chết, nàng thật sự muốn đánh những tiểu thú nhân kia một trận, dựa vào cái gì mà mắng hắn là sát tinh, là rồng tạp chủng chứ?
[HIDE-THANKS]Cái gì mà nói là vừa chạm một cái liền bị nguyền rủa, nàng đã chăm sóc Long tiên sinh nhiều ngày như vậy, tại sao không bị nguyền rủa?
Nhưng những lời này dường như không còn xa lạ gì đối với Long tiên sinh, mấy ngày nay nàng cũng nghe thấy những lời này rất nhiều lần. Mỗi lần nghe thấy, Long tiên sinh đều tỏ vẻ thản nhiên để mặc cho họ nói, gương mặt lãnh đạm.
Nàng vẫn cho rằng hắn không hề để ý, nhưng cho đến một đêm nào đó nàng lại nhìn thấy hắn rơi lệ.
Ngày đó hắn vừa bị người ta nói là rồng tạp chủng, không có cha.
Buổi sáng Long tiên sinh để mặc cho bọn họ nói, chỉ cướp đi thức ăn mà bọn họ đang tranh đoạt.
Nhưng đến tối, sau khi về đến "nhà", trong không gian yên tĩnh, dù rất khó chịu với cái bẩn thỉu của bản thân, hắn vẫn ôm lấy đầu gối. Hai lỗ tai rũ xuống, thấp đến đáng sợ, hàng mi dài vương nước mắt, không phải sự nức nở, mà chỉ yên lặng cuộn tròn lại.
Lần này, hắn cũng giống như vậy, rất bình tĩnh nghe bọn họ mắng chửi mình, sau đó dỡ mấy tấm ván gỗ còn tốt từ trên cái giường kia xuống.
Hắn không muốn lãng phí, bộ phận nào còn có thể sử dụng đều được dỡ xuống hết.
Ước chừng đã lấy đủ vật liệu mà mình cần, dù sắc trời đang dần tối, nhưng tâm trạng của tiểu Long tiên sinh lại khá hơn một chút, sau đó hắn quyết định trở về nhà.
Trong lòng Mục Loan Loan đau nhói, một ngày cứ thế sắp trôi qua, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa có cái gì để bỏ bụng, hơn nữa, đã hai ngày mà hắn chỉ ăn vài miếng nhỏ của cái màn thầu.
Hốc mắt lại hơi cay cay, Mục Loan Loan muốn tức cũng chẳng thể tức nổi, đành mang theo tâm trạng buồn bực cùng Long tiên sinh trở về nhà.
Nhưng ông trời thật không chiều lòng người, đi được nửa đường thì mưa tí tách rơi xuống, xen lẫn một chút mưa đá, nện từng viên vào chán đau nhức.
Long tiên sinh ở phía trước đang vội vàng chạy, nhưng bất ngờ dừng lại, Mục Loan Loan tưởng hắn bị gì, nên lo lắng chạy nhanh đến, kết quả liền nhìn thấy hắn chuyên chú mở nút thắt của cái áo choàng màu xám, rồi cởi áo choàng ra nhưng miễn cưỡng vẫn có thể che đi hai lỗ tai bảo bối của hắn, sau đó lấy áo bọc mấy tấm ván gỗ không để chừa một khe hở nào.
Mấy cục đá nhỏ rơi xuống sừng của Long tiên sinh đều bị chém thành hai mảnh.
Mục Loan Loan: "..."
Nàng bất đắc dĩ đi đằng sau hắn, nhìn sắc trời càng lúc càng tối, cảm giác bất an trong lòng cũng càng lúc càng dâng lên. Nàng vốn chẳng còn tâm tư để quan sát cảnh vật xung quanh, chỉ có thể xuyên qua màn mưa lạnh lẽo mà đi chậm rãi theo sau bóng lưng hắn, khoảng cách đến nhà hắn ngày càng gần.
Thời điểm bảy ngoặt tám rẽ qua mấy cái ngõ nhỏ, trong lòng Mục Loan Loan đột nhiên nhảy dựng lên một cái, trong dòng nước bẩn trước mặt, con rắn hai đầu đã dọa nàng lần trước giờ đã trở thành thi thể trôi nổi trên mặt nước, tỏa ra một mùi hôi thối kinh tởm.
Cảm giác bất an trong lòng cứ thế vây kín tần lớp dày đặc, Mục Loan Loan vô thức thoáng nhìn Long tiên sinh, vài sợi tóc mai trước trán hắn bị mưa làm cho ướt nhẹp, từng sợi từng sợi dính trên trán, môi hắn mím lại thật chặt, nhìn như không có biểu cảm gì, nhưng động tác dưới chân lại nhanh hơn.
Mục Loan Loan cũng bất chấp thứ nước bẩn phủ lên bắp chân hay thứ cảm giác khó thở, mấy ngày nay nàng đã quen dần rồi, chỉ tăng nhanh tốc độ chạy, nhưng dù cho nàng có dùng tốc độ chạy của Long tiên sinh trước đó thì vẫn không thể đuổi kịp hắn.
Hắn có chút hoảng loạn, bàn chân hoàn toàn biến thành móng vuốt, mỗi lần nhảy lên sẽ để lại dấu chân thật sâu trên vách tường.
Mục Loan Loan không theo kịp hắn, đợi đến khi nàng quẹo vào một ngã rẽ, thì liền chôn chân tại chỗ.
Buổi sáng trước khi đi ra ngoài, căn phòng vẫn còn rất yên ổn, nhưng hiện giờ đã trở nên vỡ nát dính đầy đất cát và sỏi, vài viên đá lăn xuống đất, tấm ván gỗ bị dập nát, cỏ tranh rơi xuống nền đất bẩn thỉu, dính đầy bùn đen. Cửa gỗ bị mở toang, xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng sang một bên, phía trên găm hai đoạn đuôi đẫm máu, chính là hai cái đuôi mèo.
Nước mắt Mục Loan Loan liên tục rơi xuống, nàng cảm thấy thế giới trước mặt trong phút chốc trở nên thật mơ hồ, nàng vô thức muốn biết cảm xúc lúc này của Long tiên sinh, nhưng chỉ nhìn thấy hắn hơi cúi thấp đầu, ngón tay biến thành móng vuốt cắm chặt vào lòng bàn tay.
"Ha ha, ta vẫn luôn thắc mắc tại sao gần đây con súc sinh cả người vô cùng bẩn thỉu như vậy." Âm thanh chói tai vang lên, Mục Loan Loan tức giận khi bắt gặp một gã của Long tộc cao to nhảy xuống từ trên tường.
"Thì ra nhà của tên sát tinh này lại ở đây." Trên mặt hắn hiện lên ý cười dữ tợn, "Bình thường ta cũng lười để ý đến ngươi, nhưng súc sinh này không biết xảy ra chuyện gì, mà cứ hai ngày ba bữa lại chạy tới chỗ ngươi, mấy hôm trước còn mang theo máu của ngươi trở về, làm hại ta và Lily cãi nhau!"
Một tay của tên Long tộc này cầm một cái đuôi mèo, tay còn lại cầm hai quả trứng nhỏ màu trắng quen thuộc, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền khiến Mục Loan Loan lạnh cả người.
Con mèo đã chết, cái đuôi thì bị cắt, giống như thị uy mà treo lên trước cửa nhà Long tiên sinh.
Đại Bảo và Tiểu Bảo của hắn cũng bị kẻ kia nắm trong tay, chỉ cần hơi dùng sức một chút thì...
"Trả lại cho ta..."
Trên tay của Tiểu Long tiên sinh đều là máu, mấy tấm ván gỗ vất vả mang về đều rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề. Hắn tức giận nhìn chằm chằm gã Thanh Long kia, đôi mắt biến thành kim sắc, răng nanh cũng xuất hiện, "Trả lại cho ta."
"Trả lại cho ta!"
"Hả, trả lại cho ngươi." Gã Thanh Long ghét bỏ xách con mèo chết lên rồi dùng sức ném ra xa, nhìn Long tiên sinh nhào trên mặt đất mà cất tiếng chế giễu, giống như đang thưởng thức hoàn cảnh thảm hại của hắn.
Mục Loan Loan tức muốn nổ tung, đáy lòng ẩn chứa niềm đau xót, mặc kệ bản thân có phải đang trong trạng thái linh hồn, ngay lúc này nàng chỉ muốn tiến lên nện một chùy thật mạnh vào đầu của gã Thanh Long này. Nhưng như đã định trước nàng không có cách nào thực hiện được, thậm chí ngay lúc nàng không thể chạm vào gã Thanh Long kia, thì liền nhìn thấy cả người hắn hiện lên vảy rồng, miệng mở rộng ra nuốt Đại Bảo và Tiểu Bảo xuống trong ánh mắt gần như chết lặng của Long tiên sinh.
"Phi, khó ăn chết đi được, đều hỏng cả rồi." Gã Thanh Long nhổ hai ngụm nước bọt, khi ánh mắt nhìn thấy biểu cảm của Long tiên sinh thì nở một nụ cười khoái chí, "Này, này, không phải mọi người nói ngươi là sát tinh sao? Tại sao ta lại cảm thấy ngươi giống như một tiểu cô nương chứ, còn khóc nữa kìa."
Trong lúc đang nói hắn đột nhiên nghĩ ra gì đó, cười ha ha nói, "Ngươi sẽ không xem hai quả trứng bọn họ cố ý đặt trên đường là trứng rồng đấy chứ? Ha ha ha chết cười ta mất thôi."
Mục Loan Loan nghe hắn cười nhạo, cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, trái tim giống như bị xé rách, giờ khắc này, nàng cảm thấy Long tiên sinh cũng giống nàng, nàng cảm thấy thân thể mình bất ngờ có sự biến đổi lớn, đối diện là ánh mắt kinh ngạc của tên Long tộc, trong đó chứa cả sự hoảng loạn.
[HIDE-THANKS]Bên tai là tiếng rồng gầm đầy phẫn nộ, lọt vào trong tầm mắt đều là vảy rồng dính đẫm máu, Mục Loan Loan cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đều đau đớn, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần thì trận chiến đã kết thúc.
Gã Thanh Long đã bị cắn chết, đôi mắt trừng to như chuông đồng đang từ trên cao rơi xuống.
Chỉ là tiếng rồng gầm bên tai vẫn chưa dừng lại, nàng nghe thấy tiếng rồng gầm đầy phẫn nộ từ bốn phương tám hướng truyền đến, có rất nhiều người của Long tộc sống an nhàn ở các góc nhỏ chạy đến xem náo nhiệt.
Thân thể Mục Loan Loan giống như bị xé nát cực kỳ đau đớn, bản thân nàng rất muốn tỉnh dậy, cố gắng mở to đôi mắt, nàng chỉ có thể mơ hồ thấy một con rồng toàn thân đầy thương tích, cả người hắn trở nên mông lung trong làn sương mù, không thấy rõ nguyên hình, chỉ liều mạng hướng tới phía xa xa mà chạy.
Chạy mà không quay đầu lại.
Một vũng máu rơi xuống giống như nước mắt.
Là Long tiên sinh.
Là Long tiên sinh.
....
Đột nhiên Mục Loan Loan mở mắt ra, thở dốc hai tiếng, cảm thấy không chân thực mà sờ lên cái trán đang chảy mồ hôi đầm đìa, trong mắt đều là những giọt nước nóng bỏng.
Nàng nhìn bàn tay của mình một chút, mơ hồ quay đầu, thấy được Long tiên sinh đang an ổn ngủ bên cạnh.
Mục Loan Loan cắn môi, có chút lo sợ rằng bản thân vẫn còn ở trong mộng, vội đưa tay ra chạm vào cánh tay hắn để xác nhận.
Ấm ấp, mềm mại, có thể chạm được.
Là thật, là Long tiên sinh thật
Là Long tiên sinh có nhiệt độ.
Cảm xúc của Mục Loan Loan lúc này không được cân bằng, nàng rất muốn nói với chính mình những chuyện vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, những chuyện xảy ra trong giấc mộng kia đều là giả, nhưng tất cả lại quá đỗi chân thực.
Chân thật đến mức mà chính nàng cũng không dám tin đó chỉ là cơn ác mộng đơn thuần, Tiểu Long tiên sinh thật sự tồn tại, giống như đó là quá khứ của hắn, nếu đúng như vậy thì quá thảm rồi.
Hiện tại nàng vẫn còn nhớ rõ cảm xúc của Tiểu Long tiên sinh khi chứng kiến hai quả trứng bị ăn mất.
Đó vừa là sự tuyệt vọng lại vừa là sự căm hận bản thân mình vô dụng, dường như hắn thật sự cho rằng hai quả trứng kia thật sự là trứng rồng.
"Long tiên sinh." Mục Loan Loan cũng không quan tâm tới chuyện tránh hiềm nghi gì nữa, nàng mơ hồ gọi một tiếng Long tiên sinh, so với bình thường thì ôn nhu hơn rất nhiều, rồi chậm rãi dịch chuyển đến sát bên người hắn.
Nhiệt độ trên người hắn rất nóng, so với Tiểu Long tiên sinh thì cao hơn một chút, xuyên qua lớp trung y mỏng bằng bông, từng chút một truyền đến lòng bàn tay của nàng.
Lòng nàng vô cùng chua xót, chỉ muốn làm những việc mà trong mộng không thể làm được, đầu tiên là giơ tay sờ đầu hắn, sau đó lại ôm lấy cánh tay của hắn, nghiêng đầu tựa vào vai hắn.
Thế là con rồng nào đó vừa mới kết nối thành công một mảnh nguyên hạch, đang chuẩn bị để tỉnh lại thì vừa tỉnh táo lại ngay lập tức đờ ra: "..."
Long tiên sinh ngây dại, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể cảm nhận được nàng đang gắt gao ôm lấy cánh tay của chính mình, bộ dạng rất thương tâm.
Từ trên người nàng truyền đến cảm giác mềm mại lại ấm áp, từng chút từng chút lan ra đến cánh tay và bả vai lên phía trên, giống như một mồi lửa bùng cháy từng chút một, hắn cảm thấy khuôn mặt dần nóng lên.
Vì sao lại đột ngột ôm, ôm... ôm hắn?
Trong mắt Mục Loan Loan thì cái này chỉ đơn giản là sự an ủi vì những thua thiệt mà tiểu Long tiên sinh phải chịu đựng, hơn nữa nghiêm túc mà nói thì cái này cũng không thể tính là ôm chứ? Nhưng ở trong mắt Long tiên sinh thì sau khi hắn tỉnh lại thấy nàng ôm lấy cánh tay của hắn, rồi tựa đầu lên vai hắn, quả thực... quả thực làm cho con rồng nào đó không thể bình tĩnh nổi.
Tóc nàng buông dài, gò má mềm mại, dựa vào vai hắn, vài sợ tóc dài lướt qua khiến hắn hơi ngứa.
"Rồng ngốc." Mục Loan Loan vẫn chưa thể thoát ra khỏi ánh mắt của tiểu Long tiên sinh, thật sự rất muốn nói cho hắn biết đó chẳng qua chỉ là linh trứng gà chứ không phải trứng rồng gì cả.
Hơn nữa, dựa theo cảnh trong mộng thì ngoài mặt Long tiên sinh không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng trên thực tế lại có hành vi lén lấy áo lau nước mắt, Mục Loan Loan thật sự rất sợ hãi, con rồng kia sẽ cảm thấy vì bản thân mình là vận rủi, là sát tinh, cho nên trứng rồng mới bị phát hiện, nên con mèo hai đuôi kia mới bị giết.
Giận chính mình trong mơ cái gì cũng không làm được, rồng gì chứ, sao lại ngốc như vậy! Ngốc đến mức khiến nàng đau lòng.
Nàng ủy khuất lại buồn thương, còn gọi hắn là "Rồng ngốc", Long tiên sinh lại thẹn thùng khiến lỗ tai run một cái.
Tác giả có lời muốn nói: Long tiên sinh (thẹn thùng): "Tỉnh lại sau giấc ngủ, phu nhân không chỉ có ôm ta mà còn gọi ta bằng tên thân mật, ta quả thật rất hạnh phúc."
[HIDE-THANKS]Mục Loan Loan thở dài một hơi gọi hắn hai tiếng "Rồng ngốc", nước mắt tuy đã ngừng rơi, nhưng ánh mắt lúc đó của Tiểu Long tiên sinh vẫn luôn ám ảnh không thôi, trái tim nàng như bị bóp nghẹn.
Tuy rằng người này không phải Tiểu Long tiên sinh, không phải kẻ bởi vì chưa từng thấy trứng rồng, cũng chưa từng được ăn linh trứng gà, nên ngốc ngếch đem linh trứng gà coi là trứng rồng.
Khi nghĩ đến điều này, nàng không muốn buông Long tiên sinh ra, thậm chí còn suy nghĩ sẽ không bao giờ buông.
Những gì mà nàng vừa trải qua trong mộng diễn ra quá chân thực, dường như tất cả những chuyện đó Long tiên sinh đều đã trải quá, nếu vậy thì hắn thật sự quá đáng thương.
Thậm chí còn đáng thương hơn so với Tiểu Long tiên sinh.
Khi còn nhỏ phải sống cuộc sống vất vả như vậy, trưởng thành lại phải sống đoạn đời thực vật.
Khi còn nhỏ, sừng và cái đuôi nhỏ tuy bị thương nhưng vẫn rất đáng yêu, khi trưởng thành rồi cái gì cũng không có, có lẽ do trúng phải nguyền rủa gì đó, nhớ lại cảnh hắn bị treo lên đánh vừa đáng thương vừa cảm thấy buồn cười.
Mục Loan Loan nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm giác được hơi ấm của hắn truyền sang người nàng, hình ảnh Tiểu Long tiên sinh càng lúc càng rõ ràng trong đầu, trái tim nàng bình tĩnh hơn chút.
Bởi vì nàng không rời đi, nên nhiệt độ thân thể Long tiên sinh bắt đầu tăng cao, khuôn mặt tuấn tú tà dị của hắn đỏ ửng, thần thức vòng qua vòng lại ở nơi Mục Loan Loan không nhìn thấy rồi không biết xấu hổ chậm rãi tiến đến bên người nàng...
Do lúc trước chăn bị hắn làm bẩn, Mục Loan Loan chưa kịp giặt sạch, nên từ tối qua tới giờ bọn họ ngủ chung với nhau.
Hơn nữa hắn cũng vừa mới khôi phục ý thức, nói không chừng đêm qua nàng sớm đã dựa vào người hắn ngủ.
Trái tim Long tiên sinh đập nhanh hơn, hắn vừa mới khôi phục được bốn phần nguyên hạch, thực lực ước chừng ở cấp ba, thật ra mỗi ngày hắn có thể tỉnh trong khoảng hai giờ, tuy rằng không thể hoạt động toàn bộ cơ thể, nhưng hắn đã có thể mở mắt ra, thân trên cũng có thể cử động.
Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể làm bộ như mình vẫn đang hôn mê.
Thậm chí cơ bắp của hắn cũng căng chặt...
Vạn nhất không may hắn đột nhiên động đậy, dọa tiểu phu nhân của hắn thì phải làm sao đây?
Nhiều ngày như vậy, trong mắt nàng hắn vẫn luôn hôn mê, lúc này, nàng ôm hắn, hắn liền tỉnh, vậy chẳng phải hắn là một con rồng xấu xa không thanh thuần rồi còn gì.
Lúc này trong đầu Long tiên sinh hoàn toàn trống rỗng thể suy nghĩ gì khác, hắn cảm nhận cả thế giới dường như chỉ còn hô hấp và độ ấm của nàng, tiếng tim đập vang dội bên tai.
"Thịch" "Thịch" "Thịch"
Thần thức thẹn thùng, chậm rãi đến gần nàng, theo sợi tóc đen dài của Mục Loan Loan một đường ám muội trượt xuống, nhưng khi chạm đến giọt nước mắt lau chưa khô vẫn vương trên khóe mắt nàng, bỗng nhiên dừng lại.
Tất cả những cảm xúc dao động bỗng chốc bị thổi tan, trong lòng Long tiên sinh bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, thần thức sốt ruột đi xuống phía dưới, đến khi đụng phải vết thương nhỏ trên cổ nàng thì mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Ấn ký của cỏ Huyễn Trí đã biến mất, xem ra không phải nàng bị dọa khóc vì lạc vào giấc mộng của hắn.
Cũng đúng, nếu nàng bị dọa khóc, nàng hẳn là sẽ không ở bên hắn gần đến vậy.
Long tiên sinh lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lỗ tai run lên...
Cổ nàng tại sao lại có vết thương đấy?
Thần thức lần đầu tiên không chứa một tia tạp niệm, đến gần miệng vết thương trên cổ nàng, tỉ mỉ xem xét:
Nho nhỏ, không lớn, miệng vết thương không thâm, không bị xuất huyết kinh mạch, máu đã ngừng chảy, chỉ cần bôi một chút thuốc mỡ lên là có thể kết vảy, nhìn qua còn giống như một dấu hôn ái muội.
Xác nhận phu nhân mình bình an không có chuyện gì, Long tiên sinh lại một lần nữa xem xét kĩ lưỡng, miệng vết thương này chắc chắn không phải do đồ vật hay ngăn tủ linh tinh làm ra, dựa theo tính cách của phu nhân, cũng không có khả năng để cho người khác làm ra việc này, chỉ có thể là một số động vật nhỏ.
Hắn là phu quân mà còn chưa có chạm qua cổ nàng!
Hắn cảm thấy vị chua trong người, mặc dù hiện tại phu nhân vẫn đang ở trong ổ chăn của hắn (ghen đó ạ).
Long tiên sinh lén giật giật nhẹ một cánh tay khác Mục Loan Loan không ôm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Nàng ôm hắn thật ra rất nóng, nhưng Long tiên sinh vẫn hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm lại một chút, chậm lại một chút.
Một lúc lâu sau tim hắn mới đập ổn định trở lại, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn. Bên ngoài, mặt trời lên đã lâu, theo cửa sổ, chiếu lên sàn nhà sạch bóng, phản xạ ra quầng sáng thuần khiết, giống như nhắc nhở người trong phòng, mau chóng trở dậy, đến lúc rời giường rồi, mặt trời đã lên cao.
"Pi!"
Khi ánh mặt trời chiếu lên sàn nhà, Manh Mang liền mở bừng mắt, đôi cánh nhỏ của nó đã dài hơn hôm qua rất nhiều, hai ngày nay do được Mục Loan Loan chăm sóc cẩn thận nên nó cũng hồi phục tinh thần không ít, tính tình cũng không còn yên tĩnh như lúc mới đến, mà càng ngày càng trở nên ầm ĩ.
Nó giống như một bé Pi cô đơn lâu ngày nên lòng đầy bất mãn, bắt đầu phát ra âm thanh ồn ào.
"Pi! Pi!"
"Pi! Pi!"
"Pi!"
Thanh âm non nớt giòn giã lọt vào tai Mục Loan Loan, làm cho toàn bộ cơn buồn ngủ cứ vậy mà tan biến hết.
[HIDE-THANKS]Từ cảnh trong mơ trở về hiện thực, gánh nặng hàng ngày phải chăm sóc Long tiên sinh và Manh Manh cùng với việc gieo trồng linh thực trợ giúp Vân Nhi, khiến nàng dù có đau lòng cho Tiểu Long tiên sinh trong mộng như thế nào cũng không thể không tỉnh dậy chuẩn bị làm việc.
Thời điểm cánh tay Mục Loan Loan rời đi, con rồng nào đó vẫn còn vị chua trong lòng, quả thực lúc đó chỉ muốn bò dậy đem con Manh Manh chướng mắt kia ném ra ngoài.
Nó không lên tiếng còn tốt, nó vừa kêu lên, Long tiên sinh lập tức nghĩ tới miệng vết thương trên cổ phu nhân có phải do nó mổ? Mặc dù nó cũng giúp hắn một lần, không để phu nhân lạc vào trong giấc mộng, nhưng hiện tại, hắn vất vả lắm mới có được khoảng thời gian ngắn ngủi nằm bên cạnh phu nhân mà không cần lén lút, thế mà lại bị nó phá vỡ.
"Tiểu Long tiên sinh." Mục Loan Loan bò dậy, nhìn mắt Long tiên sinh...
Hắn cùng Tiểu Long tiên sinh chỉ khác nhau đoạn đuôi rồng, còn lỗ tai đầy lông xù lại giống nhau như đúc, thỉnh thoảng còn hơi run run.
Ánh mắt ôn nhu vài phần, Mục Loan Loan nhẹ nhàng sờ lỗ tai hắn, rồi chuẩn bị rời giường.
Long tiên sinh bị nàng đột nhiên sờ tai, gò má nóng lên, thần thức cũng lập tức đi theo nàng, thấy nàng đi đến ngăn tủ bên cạnh, trong đầu lập tức nhớ tới bộ dạng của nàng thay quần áo lúc trước, thần thức nóng lên, thẹn thùng vội quay trở lại.
Không được, hắn là một con rồng quang minh chính đại, hắn sẽ không làm những việc rình trộm lén lút như này.
Trừ khi phu nhân chủ động cho hắn xem.
Nhưng không xem là một chuyện, trong đầu tưởng tượng lại là một chuyện khác.
Long tiên sinh cảm thấy mình thật vô sỉ khi tưởng tượng linh tinh như thế, hắn đỏ mặt, vội vàng điều chỉnh suy nghĩ, mất nửa ngày mới dứt khoát niệm chú tĩnh tâm, tốt nhất hắn vẫn nên tập trung chữa trị kinh mạch đi thôi...
Chờ đến buổi tối...
Chờ đến buổi tối, lại nói.
...
Mục Loan Loan thay quần áo xong, thuần thục xử lý gọn gàng việc nhà.
Rửa mặt, rồi lau rửa sạch sẽ cho Long tiên sinh và Manh Manh, làm cơm sáng, bón cho Long tiên sinh với Manh Manh ăn, giặt quần áo, phơi quần áo, thu dọn phòng, nghĩ một chút, thừa dịp thời tiết khô ráo, liền đem chăn nệm ra giặc phơi cho thơm.
Sau đó đem những đồ lần trước nàng đi chợ mua về, đổi đất, mất nửa ngày mới chính thức bắt đầu việc gieo trồng.
Lần này Mục Loan Loan mua thêm một ít chậu nhỏ, chuyên dùng để đào tạo linh thực, linh thổ mà Tông thúc cho nàng còn đủ dùng trong một khoảng thời gian, nên nàng không mua thêm nữa.
Ừm, chủ yếu là chẳng thể mua nổi.
Sau vài lần đi chợ, Mục Loan Loan cũng có kinh nghiệm hơn nhiều, ví như hiểu rõ giá cả các loại mặt hàng hóa hơn, mua đồ ở chợ Tinh Linh tộc đã được giá rất rẻ rồi, nhưng giá của linh thổ lại rất cao. Một túi linh thổ nhỏ bình thường cũng phải mất ba đến năm khối linh thạch hạ phẩm.
Linh thổ tốt hơn một chút, thì giá cả lại quá cao.
Lần đầu tiên gặp mặt Tông thúc đã tặng nàng linh thổ, sau lại tặng cho nàng một túi linh thổ lớn nữa, tuy không thể nói đây là loại linh thổ có giá trị nhất, nhưng cũng quý hiếm lắm rồi, rất khó có thể mua được, Tông thúc còn nói sẽ hỗ trợ nàng, còn lại thì phải dựa vào năng lực đào tạo linh thực của nàng, nhưng Mục Loan Loan vẫn vô cùng cảm kích bọn họ.
Tông thúc tuy rất khó tính, Vân Nhi thì nàng đã gặp qua, đó là một nữ tử ôn nhu hòa ái, lòng tốt của bọn họ, nàng không thể phụ được.
Gần một tháng nay, cuộc sống của nàng với Long tiên sinh đã bình thản hơn rất nhiều, mặc dù nàng không biết chắc chắn khi nào Bạch Thủy Dao và Ngao Khâm sẽ tìm đến đây gây phiền toái cho nàng cùng Long tiên sinh, nên hiện tại nàng cần thiết phải đẩy nhanh tốc độ kiếm linh thạch và dược liệu mới được.
Nghĩ như vậy, Mục Loan Loan liền tính toán thời gian, rải một chút linh thổ vào trong một cái chậu, lấy ra một hạt giống Bích Tinh thảo nhị giai, chuẩn bị bắt đầu đào tạo...
Hạt giống Bích Tinh thảo nhị giai lớn hơn so với hạt giống nhất giai một ít, nhưng lại có lớp vỏ cứng rắn hơn, vừa nhìn đã biết là khó đào tạo hơn hạt giống nhất giai rồi.
Mục Loan Loan cũng không nhụt chí, đầu tiên nàng vận chuyển một chút linh khí hệ mộc để cảm nhận lực sinh mệnh của hạt giống, tốc độ hấp thụ linh khí của hạt giống hơi chậm, nàng do dự một chút rồi cầm một hạt giống khác lên.
Đây là quy luật nhỏ mà mấy ngày nay nàng phát hiện ra, trước khi chính thức bắt đầu đào tạo hạt giống, quan sát tốc độ hấp thu linh khí của hạt giống để phán đoán được lực sinh mệnh của nó, nếu hấp thu càng nhanh thì xác suất thành công sẽ càng cao.
Tuy linh lực của nàng có phần đặc thù, nhưng chuyện đào tạo được một nửa rồi thất bại cũng không phải chưa từng xảy ra, sau vài lần thất bại, Mục Loan Loan hình thành thói quen thử hạt giống trước khi bắt đầu đào tạo.
Nhưng điều đáng tiếc chính là, nàng đã thử liên tiếp vài hạt giống, thế nhưng lực sinh mệnh lại chẳng hề cao hơn so với viên thứ nhất.