Tiên Hiệp (Edit) Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Tu Tiên - Tuế Nguyệt Luyện Tâm

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Lamdu, 17 Tháng bảy 2025.

  1. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Trạch Địa Tông Người Tới

    Mặt khác, nếu họ nguyện ý cho nàng thì đó là tình cảm, còn không cho thì cũng chẳng phải là bổn phận. Vì vậy, nàng sẽ không đòi hỏi, quá tham lam chỉ khiến lòng sinh tạp niệm.

    Điều nàng cần phải làm là không quên ân tình, tuân thủ bổn phận.

    Triệu Ký thấy dáng vẻ như vậy của cô, lắc đầu.

    "Muội vẫn còn quá nhỏ."

    Hắn lại lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ.

    "Này, đây là thuốc mỡ mà sư huynh nội viện thưởng cho ta. Tuy không sánh được với đan dược, nhưng đối với vết thương thông thường vẫn rất tốt. Chiều nay ta phải về nhà một chuyến, nên không ở lại lâu, muội chú ý chút nhé."

    Trước khi rời đi, Triệu Ký đột nhiên quay lại.

    "Đúng rồi! Thẩm Thanh Nhất, nếu muội dám đem thuốc mỡ ta đưa đi đổi linh châu, thì muội tiêu đời đấy!"

    Thẩm Thanh Nhất xấu hổ sờ mũi. Ý tưởng này, nàng thực sự đã nghĩ tới..

    Không chỉ vì thiếu linh châu, mà còn vì gần đây nàng cảm thấy càng ngày càng chịu được lạnh. Vết sưng đỏ trên tay so với trước chẳng tính là gì.

    Ngày tháng cứ thế trôi qua.

    Cuối cùng cũng đến một tháng trước đợt thí nghiệm của Linh Đạo Tông.

    Tề lão và Tề Linh Nhi đã bắt đầu chuẩn bị.

    Thẩm Thanh Nhất cũng có chút khẩn trương. Dù mấy ngày nay nàng không ngừng cố gắng, tích góp được gần ba viên hạ phẩm linh thạch, nhưng để đi Linh Đạo Tông qua Truyền Tống Trận, ít nhất cần mười viên hạ phẩm linh thạch, chưa kể các chi phí khác trên đường.

    Điều khiến Thẩm Thanh Nhất bất ngờ là, nàng chưa kịp mở lời với Tề lão, thì sân nhà họ đã đón vài vị khách quý, trong đó có một người coi như "nửa quen" với nàng.

    Phong Lạc phụng lệnh tông môn đến phường thị này.

    Trạch Địa Tông tuy là thế lực lớn nhất vùng này, nhưng không phải thiên tài nào cũng bái nhập hay muốn gia nhập Trạch Địa Tông. Cũng có một số tu sĩ không muốn.

    Ban đầu, Trạch Địa Tông chèn ép họ, nhưng kết quả không mấy tốt. Sau này, họ thay đổi cách làm, thả lỏng kiểm soát, để những tu sĩ muốn ra ngoài thử sức rời đi, thậm chí cho phép một số đệ tử thiên tài trong tông môn gia nhập các đại tông môn. Kết quả lại tốt hơn.

    Tu Tiên giới vốn tôn sùng thực lực. Những tu sĩ rời Khốn Bắc Vực, nếu sau này thăng tiến nhanh, đa phần sẽ nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn.

    Cách làm này càng có lợi cho sự phát triển của Trạch Địa Tông và Khốn Bắc Vực.

    Vì thế, mỗi dịp này, với những người có hy vọng gia nhập đại tông môn, Trạch Địa Tông sẽ phái đệ tử đến chúc mừng trước.

    Trong phường thị nhỏ này, trưởng lão tông môn nghe nói có vài hạt giống tốt, trong đó có Tề Linh Nhi, người được cho là có hy vọng rất lớn có thể vào được đại tông môn.

    Phong Lạc nhận nhiệm vụ này, đến thư viện.

    Chỉ là hắn không nghĩ tới sẽ gặp được Thẩm Thanh Nhất ở đây.

    Lần gặp lại này, hắn suýt chút nữa không nhận ra tiểu cô nương dáng người cao cao, làn da trắng hồng trước mắt là cô bé xanh xao vàng vọt, tử khí nặng nề trước kia.

    Nếu không phải khí tức trên người nàng vẫn chẳng thay đổi nhiều, hắn thực sự không liên tưởng được đến tiểu cô nương trước kia.

    Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chúc mừng, Phong Lạc nhìn Thẩm Thanh Nhất đứng cách đó không xa.

    "Mấy ngày nay, ngươi đều ở đây?"

    Thẩm Thanh Nhất gật đầu.

    Triệu Ký nhìn hai người, cảm thấy họ có thể là người quen.

    Nhưng Thẩm Thanh Nhất chẳng phải không nơi nương tựa, chỉ có một mình sao?

    Nam tu trước mặt này, tuy chỉ là ngoại môn đệ tử Trạch Địa Tông, nhưng so với hắn vẫn mạnh hơn nhiều.

    Trạch Địa Tông tuy không sánh bằng các thế lực lớn, nhưng không phải ai cũng có tư cách gia nhập.

    Nếu Thẩm Thanh Nhất có giao tình với hắn, sao không xin hắn giúp đỡ, lại ở đây..

    Triệu Ký không nghĩ ra.

    Phong Lạc mím môi, dường như nghĩ đến gì đó, khẽ nhíu mày.

    "Có muốn về không?"

    Thẩm Thanh Nhất lắc đầu.

    "Tạm thời không quay về."

    Phong Lạc đánh giá khung cảnh xung quanh.

    "Cũng tốt."

    Trạch Địa Tông với cô bé này, có lẽ còn không bằng cái thư viện nhỏ này.
     
  2. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Thử Một Lần

    Phong Lạc không nói thêm gì nữa, rời khỏi thư viện.

    Triệu Ký tò mò tiến đến bên cạnh Thẩm Thanh Nhất.

    "Này, Tiểu Thanh Nhất, người vừa rồi là ngoại môn đệ tử Trạch Địa Tông, tu vi xem ra cũng không tệ. Hai người các muội quen nhau?"

    Thẩm Thanh Nhất nhướng mày, nhìn Triệu Ký.

    "Triệu đại ca tò mò lắm sao?"

    Triệu Ký gật đầu thật mạnh.

    "Cũng không hẳn là quen lắm, chỉ từng gặp vài lần, nói với nhau vài câu. Nhưng trước đây, hắn từng giúp ta."

    Triệu Ký nghe vậy, lắc đầu, nhíu nhíu mày.

    Sao lại cảm thấy lời nàng nói có gì đó không ổn?

    Nhưng ngay sau đó, hắn nghĩ ra gì đó, hưng phấn ghé sát tai Thẩm Thanh Nhất.

    "Này, Tiểu Thanh Nhất, nếu.. nếu Tề lão không muốn dẫn muội đi, muội có thể thử cầu người kia.."

    "Triệu Ký."

    Giọng nói trầm thấp của Tề lão vang lên từ phía sau, khiến Triệu Ký giật mình, lập tức im bặt.

    Cả hai quay đầu lại.

    "Tề lão."

    Tề lão liếc Triệu Ký, hắn vội cúi đầu, có chút chột dạ.

    Tề lão lại quay sang nhìn Thẩm Thanh Nhất.

    "Ngươi muốn đi cùng đến Linh Đạo Tông thí nghiệm?"

    Giọng Tề lão bình thản, không chút dao động, khiến Thẩm Thanh Nhất không đoán được ông nghĩ gì. Nhưng nàng vẫn tuân theo ý nghĩ trong lòng.

    Nàng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Tề lão.

    "Thanh Nhất muốn thử một lần, thỉnh cầu Tề lão dẫn ta cùng đi."

    Tề lão nhìn nàng chăm chú một lúc, mới mở miệng.

    "Ngươi cũng thật can đảm."

    Thời gian qua, cô bé này nỗ lực ra sao, người sáng mắt đều nhìn ra có vấn đề, nhưng nàng không che giấu gì.

    Nhìn thấu mục đích của nàng, Tề lão cũng không rối rắm hay do dự. Dẫn một người hay hai người, cũng chỉ là chuyện như vậy.

    Hơn nữa, chuyến đi Linh Đạo Tông lần này rất an toàn, không phải ông phụ trách.

    Có người quản lý thư viện, trưởng lão Trạch Địa Tông, và thủ vệ của liên minh tu tiên của Khốn Bắc Vực hộ tống, an toàn được đảm bảo.

    Nếu ông muốn dẫn thêm một người không có danh ngạch, nhờ vào mặt mũi của ông, chỉ cần nộp thêm vài viên linh thạch.

    Mấy ngày nay, biểu hiện và tâm tính của cô bé này rất tốt.

    Nếu thành, là một chuyện tốt, thêm một mối nhân tình. Nếu không thành, thì đối với ông cũng chỉ là vài viên linh thạch.

    "Muốn đi cũng không phải không được. Nhưng lão phu nói rõ trước, tranh cử đệ tử Linh Đạo Tông không phải ai cũng vào được. Lão phu không biết vì sao ngươi không vào Trạch Địa Tông, sắp quá mười tuổi mà vẫn chưa tu luyện hay dẫn khí nhập thể."

    "Tuy nói Linh Đạo Tông tuyển đệ tử không chỉ dựa vào tư chất linh căn, nhưng ở Tu Tiên giới hiện nay, tư chất linh căn lại là tiền đề lớn. Ngươi hiểu chứ?"

    Thẩm Thanh Nhất đương nhiên hiểu.

    Vạn sự luân hồi biến thiên. Thời thái cổ, vạn vật có linh, sinh linh gần như sinh ra đã có tư chất tu luyện.

    Khi đó, căn bản đều không có hạn chế một loại linh căn nào. Các tộc hưng thịnh, Tu Tiên giới khi đó có vô số hệ thống tu luyện thịnh hành, thành tiên, thành thánh giả khắp nơi.

    Sau đó, Tu Tiên giới trải qua vô số năm tháng, thương hải tang điền, vật đổi sao dời, xen kẽ là vô số trận đại chiến có một không hai.

    Hiện nay, vô số chủng tộc cổ xưa đã biến mất không dấu vết. Tuy rằng vẫn còn khoonh ít chủng tộc, nhưng Nhân tộc và Yêu tộc chiếm đa số.

    Mà nhân tộc trải qua dòng sông thời gian cũng dần phân thành nhiều hệ thống.

    Ở vĩ mô, có tu sĩ tu tập đạo pháp gọi là đạo tu, tu sĩ tu tập ma công gọi là ma tu..

    Ở vi mô, đạo tu cũng lại chia nhiều loại: Linh tu lấy linh lực làm chủ, thể tu lấy rèn thể làm chủ..

    Ở Tu Tiên giới hiện nay, linh tu là chủ đạo, võ đạo chỉ là phụ trợ.
     
  3. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Đồng Ý

    Ở Tu Tiên giới hiện nay, linh khí không còn dồi dào như xưa, cộng thêm sự suy giảm của các loại khí như Hồng Mông chi khí, tiên thiên chi khí, việc phân chia tư chất dần xuất hiện.

    Thời cổ, linh khí sung túc, nhiều linh căn có thể học mọi loại đạo pháp, gần với đạo viên mãn, sức chiến đấu mạnh mẽ, nên nhiều linh căn được xem là thế mạnh.

    Nhưng hiện nay, linh khí loãng, ít linh căn lại dễ nâng cao tu vi hơn.

    Có tu vi mới kéo dài thọ nguyên, có thọ nguyên mới tiếp tục tu luyện..

    Chỉ là dường như ở thời thái cổ, tu tiên quá hưng thịnh, dẫn tới vật cực tất phản, thịnh cực tất suy.

    Tu Tiên giới sau đó suy thoái mạnh mẽ.

    Thiên Đạo dường như vì cân bằng, hạn chế và thay đổi sự phát triển của một số thứ.

    Ví như, đơn linh căn từng bị xem là phế tài thời thái cổ, nay lại trở thành thiên tài hiếm có ở Tu Tiên giới.

    Ngược lại, đa linh căn từng được săn đón thời thái cổ, giờ chiếm nửa giang sơn.

    Thẩm Thanh Nhất ánh mắt kiên định. Trong nguyên tác, thân phận nàng không ghi rõ tư chất, đến khi ngã xuống vẫn chỉ là phàm nhân không có linh lực.

    Nhưng giờ, nàng muốn thử một lần, dù kết quả có không tốt, thì ít nhất nàng cũng đã nỗ lực.

    "Tề lão, ta biết."

    "Dù đã thấy qua sức mạnh vô thượng của tu sĩ, chứng kiến phồn hoa của Tu Tiên giới, rồi lại ngã xuống bụi bặm, ngươi cũng không sợ?"

    Ở Tu Tiên giới lấy thực lực làm đầu, những phàm nhân không thể tu luyện sống thế nào? Những kẻ sau khi từng thấy được cường giả, mấy ai còn giữ được tâm thái bình thường?

    Mang một trái tim đầy kỳ vọng, cuối cùng lại phát hiện không hề có hy vọng, lại làm sao đối mặt với tuyệt vọng?

    "Không sợ."

    "Tốt, vậy ba ngày sau, đợi ta ở cổng thư viện. Ba ngày này thu dọn đồ đạc cho tốt, đúng rồi.."

    Tề lão quan sát Thẩm Thanh Nhất, khóe miệng khẽ cong.

    "Đừng nghĩ rằng đến đó là có thể tiêu dao tự tại. Lão phu nói cho ngươi, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí. Nếu không được chọn, linh thạch mà lão phu trả giúp ngươi, ngươi phải trả lại đủ, không được thiếu một viên nào."

    Thẩm Thanh Nhất hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó gật đầu.

    Lần này đến lượt Tề lão trố mắt. Thấy nàng không có chút oán giận nào, ông không khỏi âm thầm lắc đầu.

    Thoạt nhìn bề ngoài sắc xảo, không nghĩ tới vẫn là đứa cứng đầu.

    Sau khi Tề lão rời đi, Thẩm Thanh Nhất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Triệu Ký không nghe thấy tiếng động nữa, lén ngẩng đầu nhìn, thấy Tề lão đã đi, mới thở ra.

    Rồi hắn hưng phấn.

    "Thanh Nhất! Tiểu Thanh Nhất! Muội nghe rồi chứ? Tề lão đồng ý dẫn muội đi!"

    "Vâng, muội nghe rồi, Triệu đại ca."

    "Nghe rồi mà còn muội bình tĩnh như vậy! Thẩm Thanh Nhất! Muội nhất định phải quý trọng cơ hội này nhé! Không phải ai cũng được đến Linh Đạo Tông tham gia thí nghiệm! Từ Khốn Bắc Vực đến Đông Vực Linh Đạo Tông, nếu đi bộ bình thường, có khi phải mất vài chục năm! Chưa kể nguy hiểm trên đường! Lần này muội đi cùng Tề lão, an toàn khẳng định không phải lo lắng!"

    "Không nói nữa! Muội mau đi thu dọn đồ đạc! Cũng đừng tiếc tiền, ra phường thị mua một ít y phục đẹp! Nhớ mang theo thức ăn, Triệu Ký ca cũng chưa từng đi xa thế nên không biết tình huống ở đó như thế nào, không biết đồ ăn bên đó có hợp khẩu vị mình không.. À! Còn linh thạch nữa! Phải mang theo! Huynh nói cho muội biết, muội còn nhỏ, không biết việc không có linh thạch bất tiện thế nào đâu.. Muội.. muội nếu không có đủ, huynh.. huynh còn có chút tích lũy, có thể cho muội mượn tạm."
     
  4. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 21

    Muội không cần tiết kiệm quá đâu. Chỗ nào cần tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, chỗ nào cần chi tiêu thì vẫn phải chi! "

    " Mau đi nhanh đi! Thôi! Để ta với muội cùng đi phường thị là tốt nhất. Muội không biết đâu, mấy chủ quán ở đó keo kiệt lắm! Nói không chừng, họ thấy muội còn nhỏ tuổi, sẽ bắt nạt muội, chặt chém giá cả lung tung. Đi nào! Ca dẫn muội đi! "

    Triệu Ký hào hứng kéo Thẩm Thanh Nhất đi dạo khắp phường thị.

    Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.

    Trời còn chưa sáng rõ, Thẩm Thanh Nhất đã mặc chỉnh tề, đeo một chiếc tay nải lớn sau lưng, im lặng đứng chờ trước cửa thư viện.

    " Kẽo kẹt! "

    Cửa lớn thư viện được đẩy ra từ bên trong.

    Tề lão đã ăn mặc chỉnh tề, phía sau là Tề Linh Nhi đi theo.

    Thấy Thẩm Thanh Nhất dậy sớm như vậy, Tề lão không khỏi nhướng mày:

    " Sao thế? Sợ lão phu lén dẫn người đi mất, không đợi ngươi à? "

    Tề Linh Nhi nắm chặt tay áo Tề lão, phụng phịu:

    " Lão tổ, còn không phải là nàng sợ chúng ta đi trước mà không chờ nàng sao! "

    Tề lão vỗ đầu nàng một chút:

    " Được rồi, được rồi. Tiểu Thanh Nhất này mới không giống con đâu, ngày nào cũng dậy muộn thế kia. "

    " Lão tổ! Người lại chê cười con rồi! Hừ, con không thèm để ý người nữa! "Tề Linh Nhi giận dỗi, dậm dậm chân.

    Tề lão bật cười, lại xoa đầu nàng:

    " Thôi được rồi! Trời cũng không còn sớm, chúng ta nên xuất phát. "

    Ba người hướng về một quảng trường nhỏ trong phường thị, nơi tập trung những người muốn tham gia chuyến đi thí luyện hôm nay.

    Khi họ đến, đã có một số người tụ tập sẵn. Một vài đứa trẻ còn nhỏ, sợ hãi nép vào lòng người thân, khóc nức nở.

    Đoàn người đi Đông Vực ngoại trừ các đệ tử tham gia thí luyện, thì chính là những người hộ tống, cùng với một số người phụ trách khu vực. Tề lão, với vai trò người phụ trách thư viện, vừa đến đã bắt đầu trò chuyện với những người quen.

    Trong số đó, một lão giả có vẻ thân thiết với Tề lão, nhìn thấy hai người trẻ tuổi đi sau ông, không khỏi trêu chọc:

    " Đã sớm nghe đồn nhà Tề lão ca có một tiểu thiên tài, không ngờ tới lão ca ngài lại giấu tới tận hai hạt giống tốt! Giấu cũng kĩ thật, không phúc hậu chút nào! "

    Mấy người phụ trách khác nghe vậy cũng sôi nổi quay sang nhìn, ánh mắt tò mò. Tề Linh Nhi vốn đã có tiếng tăm trong khu vực này. Khi nàng được phát hiện sở hữu song linh căn Kim Hỏa, từng chấn động cả vùng này. Trạch Địa Tông và vài tông môn lớn ở Khốn Bắc Vực cũng từng nhiều lần nghe danh mà đến, nhưng đều bị Tề gia khéo léo từ chối.

    Nghe nói, một vị Kim Đan lão tổ của Trạch Địa Tông đều từng đích thân đến cửa, nhưng vẫn bị Tề gia chủ tìm cách thoái thác. Trạch Địa Tông tất nhiên không hài lòng, nhưng Tề gia chủ cũng là người khôn khéo. Hơn nữa, có tin đồn rằng nhị gia của Tề gia đang làm ăn với một gia tộc ở Đông Nam Vực. Cuối cùng, Trạch Địa Tông cùng Tề gia đạt được thỏa thuận đôi bên cùng có lợi, mới tạm thời hòa hoãn.

    Tề lão quay lại nhìn Tề Linh Nhi và Thẩm Thanh Nhất, cười nhẹ, vuốt râu:

    " Tiểu cô nương kia cũng không phải thiên tài nhà ta đâu. Nàng chỉ đi theo ta, muốn thử vận may thôi. Nàng tên Thẩm Thanh Nhất. "

    " Ồ? "

    Lão giả và mấy người khác không khỏi đều nhìn về phía Thẩm Thanh Nhất.

    " Hóa ra không phải thiên tài nhà Tề lão giấu kín. Nhưng đã được Tề lão để mắt, chắc chắn cũng không tầm thường! Tiểu cô nương này chung linh dục tú, ánh mắt trong trẻo, vừa nhìn đã biết tương lai không tầm thường!"

    Một nam tu gầy gò thốt ra lời này. Mấy người khác cũng gật gù phụ họa. Tề lão chỉ mỉm cười, không đáp.

    Người sáng suốt đều hiểu, những lời này chẳng qua chỉ để khen tặng ông. Với tu vi của họ, ai cũng có thể thấy được Thẩm Thanh Nhất cốt linh, trên người nàng không hề có linh lực dao động. Tuy nhiên, người kia nói đúng một điều: Đôi mắt của cô bé này quả thực trong trẻo hiếm thấy. Trong giới tu tiên hiện nay, hiếm ai có được ánh mắt thuần khiết như vậy.

    Ông cũng rất thích tiểu nha đầu này. Nhưng nếu lần này nàng đi Đông Vực mà không gặp may mắn..

    Thẩm Thanh Nhất cúi đầu, đứng yên ở bên cạnh.
     
  5. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 22: Tiên thành tề tụ

    Bọn họ cũng không cần chờ lâu lắm, nhóm hộ tống của Trạch Địa Tông và liên minh tu tiên Khốn Bắc Vực đã đến.

    Trạch Địa Tông, với tư cách chủ nhà của vùng này, đã chuẩn bị một chiếc tiên thuyền. Nhìn tiên thuyền khổng lồ lấp hoa lệ, một đám tiểu hài tử có chút hưng phấn. Ngay cả những tu sĩ đứng từ xa quan sát cũng trầm trồ khen ngợi.

    Chỉ có nhóm hộ tống của Trạch Địa Tông và liên minh giữ vẻ mặt bình thản. Bởi họ đều hiểu rằng, dù chiếc tiên thuyền này trông hoa lệ, nhưng trong mắt năm đại tông môn ở Đông Vực, nó chẳng đáng kể chút nào. Chỉ những tu sĩ sống ở vùng đất hẻo lánh như Khốn Bắc Vực mới trầm trồ trước cảnh tượng này.

    Người dẫn đầu nhóm hộ tống là một trưởng lão Trúc Cơ của Trạch Địa Tông. Ông cất giọng vang dội, truyền khắp quảng trường:

    "Chư vị, những người tiễn đưa dừng bước tại đây! Các thí sinh tham gia thí luyện, trong vòng một canh giờ, hãy lên tiên thuyền. Sau một canh giờ, thuyền sẽ khởi hành!"

    Giọng nói uy nghiêm khiến sợi tóc Thẩm Thanh Nhất khẽ lay động. Nàng cảm nhận được một luồng năng lượng nào đó.

    Chẳng lẽ là linh lực?

    Sau lời thông báo, các vị phụ trách liền bắt đầu hành động. Thẩm Thanh Nhất đi theo sau Tề lão, cũng bước lên tiên thuyền.

    Trong đám đông, một thiếu niên cau mày, nhìn về phía những người vừa lên thuyền.

    "Lục ca, vừa rồi hình như đệ thấy đứa nghiệt chủng đó." Lâm Vũ gãi gãi đầu nói.

    "Nghiệt chủng nào?" Lâm Tử Hào đáp, giọng điệu nghi hoặc.

    "Chính là đứa bị ném lại trên ngọn núi hoang ở Tạp Dịch Phong ấy!"

    "Thật sao? Lão bát, đệ thấy nghiệt chủng đó ở chỗ nào?"

    "Có lẽ.. có lẽ là đệ nhìn nhầm rồi đi. Đệ chỉ vô tình.. liếc thấy một người có sườn mặt đặc biệt giống nó thôi."

    Dù nghiệt chủng đó bị bỏ rơi ở núi hoang, nhưng mấy người bọn họ vẫn từng gặp qua. Tuy không bắt nạt con nhỏ đó giống như Lâm Hoành, nhưng ấn tượng của họ về nó cũng chẳng tốt đẹp gì. Dù sao, gia chủ Lâm gia cũng có quan hệ huyết thống ruột thịt với nhỏ đó.

    Sự tồn tại của nó không chỉ là nỗi sỉ nhục đối với gia chủ mà còn là với cả với toàn thể Lâm gia.

    Dẫu vậy, phải thừa nhận rằng dung mạo của nó mang nét tương đồng với gia chủ. Dù trước đây, khi còn ở núi hoang, trông gầy gò, xanh xao, cả người bẩn thỉu, nhưng nét giống gia chủ vẫn rõ ràng. Ngoài đích trưởng công tử và tam tiểu thư, chỉ có người này mang diện mạo tương tự đến thế.

    "Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Chúng ta đã hộ tống lục tiểu thư đến đây, việc còn lại để các tiền bối phụ trách. Mau về phục mệnh thôi!"

    "Được!"

    Thẩm Thanh Nhất ngồi trên một tấm đệm hương bồ trên tiên thuyền. Bên ngoài, con thuyền trông hoa lệ, nhưng bên trong lại khá đơn sơ. Không gian rộng lớn trong thuyền giống như một chiếc hộp lớn với vài cái ghế dựa. Các tu sĩ hộ tống ngồi trên ghế, còn phần lớn thí sinh tham gia thí luyện ngồi dưới sàn.

    Những người biết trước thông tin đã tự chuẩn bị đệm hương bồ để ngồi.

    Thẩm Thanh Nhất thì may mắn nhờ phúc của Tề lão, mà có được một tấm đệm hương bồ mềm mại để ngồi.

    Lúc này, Tề Linh Nhi đã đi tìm một biểu tỷ của nàng cũng cùng tham gia thí luyện.

    Thẩm Thanh Nhất ngồi ngay ngắn trên đệm, ánh mắt hướng về phía xa.

    Đây là lần đầu tiên nàng không phải ngồi trên máy bay, mà được tận mắt ngắm nhìn những đám mây trên bầu trời.

    Hóa ra, đây chính là sức mạnh của Tu Tiên giới. Thế giới này, nhờ nó, trở nên rực rỡ và huyền ảo đến lạ kỳ.

    Đôi mắt Thẩm Thanh Nhất sáng lấp lánh. Nàng nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

    Tiên thuyền bay trên bầu trời khoảng bảy ngày, cuối cùng cũng tiến vào địa phận do Linh Đạo Tông quản hạt.

    Khi đặt chân đến đây, số lượng tu sĩ qua lại rõ ràng đông đúc hơn. Các tán tu du hành, thương nhân, lính đánh thuê, hoặc những người như họ – đến tham gia thí luyện của Linh Đạo Tông – khiến dọc đường của tiên thành trở nên thật náo nhiệt.
     
  6. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 23

    Đoàn người đến nơi, ai nấy đều mang thần sắc hưng phấn, đưa mắt nhìn khắp bốn phía.

    Bọn họ vốn cho rằng vùng phụ cận Trạch Địa Tông đã là phồn hoa tột bậc, nào ngờ nơi này còn rực rỡ hơn bội phần! Hơn nữa linh khí nơi đây còn nồng đậm gấp nhiều lần so với quê nhà Khốn Bắc Vực.

    "Chớ đi lung tung, theo sát đội ngũ! Các vị phụ trách, trông chừng người của mình cẩn thận!"

    Thanh âm uy nghiêm của Trúc Cơ trưởng lão Trạch Địa Tông vang vọng, truyền thẳng vào tai mỗi người.

    Dù là Trúc Cơ trưởng lão, tại chốn này cũng phải cẩn trọng hành sự.

    Nghe lời trưởng lão, đám người phía dưới lập tức thu liễm, không dám lộn xộn.

    Tuy trong tiên thành hiện tại, bởi vì Linh Đạo Tông mở cuộc tuyển chọn đệ tử, đã có thủ vệ tuần tra phụ trách duy trì an ninh, lại có quy định nghiêm cấm tùy tiện đánh nhau trong tiên thành. Ân oán gì cũng phải mang lên lôi đài quảng trường để giải quyết.

    Song, cẩn thận không bao giờ là thừa.

    Đoàn người vừa đi vừa dừng, cuối cùng cũng đến được Linh Đạo Tông trước ba ngày thí luyện.

    Trước mắt mọi người là những dãy núi non hùng vĩ, nguy nga, chót vót. Trên núi, ngẫu nhiên có linh quang từ trận pháp hộ sơn lấp lóe, qua mây mù lượn lờ, thỉnh thoảng có tiên hạc bay qua từ phía chân trời.

    Quả là một cảnh sắc tiên gia!

    Vừa bước vào vùng núi non ấy, nhóm tu sĩ hộ tống lập tức cảm nhận được linh khí càng thêm dồi dào vây quanh, nồng đậm hơn hẳn bên ngoài. Nếu được trở thành đệ tử Linh Đạo Tông, tu luyện tại đây, há chẳng phải phúc phận ngập trời?

    Không thể không nói, những kẻ trúng tuyển thật khiến người ta hâm mộ, ghen tị lẫn oán hận.

    "Trời ạ! Đây chính là khí thế của năm đại tông môn sao?"

    Có người không kìm được, cất tiếng tán dương.

    "Ha ha, tiểu oa nhi, ngươi nghĩ nhiều rồi! Cảnh tượng trước mắt này chẳng phải Linh Đạo Tông đâu, chỉ là một phần ngoại sơn của tông môn mà thôi!"

    Một tu sĩ có hiểu biết nghe được lời tán thưởng, không khỏi lộ vẻ hướng tới, cất lời giải thích.

    "Linh Đạo Tông, thân là một trong năm đại tông môn, chiếm cứ gần trọn phía Đông đại vực. Chỉ riêng dãy núi thuộc quyền tông môn đã có bốn chủ phong, mười sáu đại phong, ba mươi tám trung phong, cùng bảy mươi hai tiểu phong! Đó còn chưa kể các thế lực phụ thuộc, gia tộc và tiên thành dưới trướng!"

    Đám người nghe xong, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

    Tuy một số người đã từng nghe nói về sự hùng mạnh của năm đại tông môn, nhưng tận mắt chứng kiến dãy núi trùng điệp trước mặt, lại tận tai nghe những lời này, ai nấy đều cảm thấy lòng dậy sóng.

    Không thể không lại lần nữa cảm khái, quả không hổ là một trong năm đại tông môn!

    Trúc Cơ trưởng lão dẫn đầu đoàn người Trạch Địa Tông, vốn là người thông minh, thấy tu sĩ kia tu vi thâm sâu khó dò, lại không có ai bên cạnh, liền động tâm tư. Lão chắp tay, cung kính nói:

    "Đa tạ đạo hữu chỉ giáo! Chẳng hay, cuộc thí luyện năm nay của Linh Đạo Tông.."

    Tu sĩ kia dường như hiểu ý, quay đầu nhìn đoàn người bọn họ, ánh mắt lướt qua đánh giá từng người, không khỏi hơi hơi nhướng mày.

    Linh Đạo Tông lần này vì sao mở tuyển chọn đệ tử sớm hơn thường lệ, không ai hiểu rõ hơn đám tinh anh đệ tử của tông môn bọn hắn.

    Thân là một trong năm đại tông môn, những năm gần đây, các thế lực lâu đời khác không ngừng lớn mạnh, thậm chí xuất hiện vài thiên kiêu danh chấn Tu Tiên giới. Song, Linh Đạo Tông lại có phần không theo kịp.

    Tông môn tuy cũng có thiên tài, thậm chí sở hữu đệ tử Thiên Linh Căn hiếm có, nhưng để tìm một kẻ đủ sức chấn động Tu Tiên giới, dẫn đầu thế hệ trẻ, thì lại chẳng có ai đủ nổi bật. Đặc biệt khi Thánh Kiếm Tông có nhân vật như Sở Cảnh.

    Chưa kể, cách đây không lâu, vị lão tổ Hóa Địa Phong – một Nguyên Anh đại viên mãn – đột nhiên xuất quan. Nguyên do là vì lão tổ này, sau nhiều năm bế quan, dường như có điều cảm ngộ.

    Nhờ Nhàn lão tổ của Thiên Thủy Phong bói một quẻ, kết quả khiến tông môn chấn động: Thời lão tổ, người cô độc nhiều năm, chưa từng thu đồ đệ, thế nhưng sắp nghênh đón vị đệ tử duy nhất trong đời!

    Việc này khiến cả Linh Đạo Tông vui mừng khôn xiết.

    Nhưng vị đệ tử ấy lại mệnh cách đặc thù, hệt như Thời lão tổ, mang cô tinh chi mệnh. Nếu không sớm thu nạp vào tông môn, e rằng sau này sẽ xuất hiện nhiều biến cố.

    Vì thế, Linh Đạo Tông mới mở cuộc tuyển chọn đệ tử trước thời hạn.
     
  7. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 24: Thanh Tâm Điện

    Hiện tại, việc lão tổ thu đồ đệ, chính là đại sự.

    Hóa Địa Phong, vốn là một phong chủ mạch của khai sơn lão tổ Linh Đạo Tông, từ lâu đã là một trong những trụ cột của tông môn. Song, từ thời tam đại tổ sư trở đi, liền bắt đầu xuống dốc. Lại thêm thiên địa đại biến, công pháp của Hóa Địa Phong chịu nhiều hạn chế, việc tuyển nhận đệ tử càng thêm gian nan, tu luyện lại càng khó khăn hơn.

    Đến đời Thời lão tổ, chi mạch chỉ còn lại hai người: Hắn và Hạ lão tổ. Nhiều năm trôi qua, tông môn không phải chưa từng tìm cách chọn đồ đệ cho Thời lão tổ, nhưng đều thất bại.

    Nay thật vất vả mới đợi được một vị đồ đệ định mệnh, tông môn tự nhiên phải nắm chặt cơ hội.

    Công pháp Hóa Địa Phong tuy kỳ bí, khó tu luyện, nhưng một khi luyện thành, sức chiến đấu của người tu luyện có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới.

    Mà đám tinh anh đệ tử bọn họ, theo lệnh của chưởng môn Vấn Hải sư thúc, đến nơi thí luyện này để quan sát. Quan sát gì? Tự nhiên là tìm kiếm bóng dáng vị đồ đệ có duyên kia, đồng thời bảo vệ an toàn cho người ấy.

    Thuận tiện, họ cũng để ý xem có thiên tài nào khác đáng chú ý hay không.

    Tuy Linh Đạo Tông tuy là một tông môn thống nhất, nhưng giữa các phong vẫn tồn tại sự cạnh tranh lẫn nhau. Các trưởng lão, phong chủ đều mong thu nhận được đồ đệ ưu tú. Vì thế, những kẻ đến quan sát cũng mang tâm tư tìm kiếm hạt giống tốt cho chủ phong của mình.

    Ninh Úc Nam đưa mắt lướt qua đám người, quả nhiên phát hiện được vài mầm non không tệ. Những người tuổi còn quá nhỏ, chưa từng tu luyện, hắn không rõ tư chất ra sao. Nhưng có vài người nhỏ tuổi mà tu vi đã vững vàng, hơi thở trầm ổn, tư chất e rằng không tầm thường.

    Thấy được vài hạt giống triển vọng, Ninh Úc Nam tâm tình không tồi, ánh mắt nhìn vị trưởng lão Trạch Địa Tông cũng trở nên ôn hòa hơn.

    Hắn mỉm cười, nói:

    "Về việc thí luyện này, Linh Đạo Tông tự có an bài chu đáo."

    Trưởng lão Trạch Địa Tông nghe vậy, không dám nhiều lời, đi theo nhóm đệ tử Linh Đạo Tông phụ trách chiêu đãi bọn họ dẫn đường. Chẳng mấy chốc, đoàn người đến trước một tòa đại điện nguy nga.

    Người dẫn đường giơ tay, ra hiệu cho đoàn người dừng lại, cất giọng:

    "Thanh Tâm Điện đã đến! Người hộ tống xin dừng bước! Thí sinh tham gia thí luyện, tiến vào!"

    Đám tu sĩ hộ tống, kể cả vị trưởng lão Trạch Địa Tông, đều bị giữ lại bên ngoài. Một số thí sinh tuổi còn nhỏ thấy cảnh này, không khỏi bất an, ánh mắt lo lắng nhìn về phía những người đã hộ tống mình đến đây.

    Ninh Úc Nam thấy vậy, cất lời trấn an:

    "Các ngươi chớ lo. Đây là quy củ thông thường. Muốn tham gia thí luyện tuyển nhận đệ tử của Linh Đạo Tông, ai cũng phải qua Thanh Tâm Điện."

    Đệ tử Linh Đạo Tông dẫn đường cũng lên tiếng giải thích:

    "Thanh Tâm Điện là nơi tất cả chư vị phải bước qua để vào Linh Đạo Tông. Người mang tâm tư trong sạch, không ôm tà niệm đối với Linh Đạo Tông, bước vào ắt bình an vô sự. Nếu ai lòng dạ bất chính, tại hạ khuyên nên dừng bước, bằng không tự gánh hậu quả!"

    Lời này nói đã đủ rõ ràng, mọi người hai mặt nhìn nhau.

    Thanh âm của tu sĩ kia tựa hồ mang theo vận luật nào đó, khiến đám đông vốn đang xôn xao dần an tĩnh lại.

    Hắn tiếp tục:

    "Sau nửa nén hương, những ai muốn tiếp tục thí luyện, hãy bước vào Thanh Tâm Điện. Người không có ý định, hãy lui ra."

    Thẩm Thanh Nhất ngẩng đầu, đưa mắt nhìn tòa đại điện rộng lớn, uy nghiêm. Hai chữ "Thanh Tâm" trên tấm biển trước điện phảng phất ẩn chứa một sức mạnh huyền bí.

    Chỉ một cái liếc mắt, trái tim nàng bỗng run lên dữ dội, thần hồn như bị cuốn vào một cơn sóng mơ hồ. Đúng lúc ấy, một luồng khí ấm từ đan điền lan tỏa, kéo ý thức nàng trở về.

    Thẩm Thanh Nhất vội cúi đầu, lòng không khỏi kinh hãi. Vừa rồi, luồng lực lượng kia tựa như muốn xuyên thấu linh hồn nàng.

    Khủng bố như vậy.

    Quả nhiên, sức mạnh của Tu Tiên giới, đúng là cường đại một cách quỷ dị!
     
  8. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 25: Thí Luyện Bắt Đầu

    Thẩm Thanh Nhất tuy phản ứng nhanh, song vẫn bị Ninh Úc Nam phát hiện.

    Thấy sắc mặt nàng chỉ hơi tái nhợt, hắn không khỏi nhướng mày lần nữa. Một phàm nhân chưa từng tu luyện, lại dám nhìn thẳng tấm biển Thanh Tâm Điện mà không hề hấn gì. Chẳng lẽ tiểu oa nhi này tư chất bất phàm?

    Hắn không khỏi đưa mắt quan sát lại Thẩm Thanh Nhất từ trên xuống dưới một lần nữa.

    Nhưng nhìn thế nào cũng không giống. Tuy độ tuổi này ở Tu Tiên giới vẫn tính là còn nhỏ, nhưng so với những kẻ tu luyện từ bé thì đã tính là lớn. Thông thường, làm gì có ai không phải từ năm tuổi đã bắt đầu tu luyện? Dù không có công pháp cao cấp, ít nhất cũng tu tập những môn công pháp dẫn khí nhập thể phổ thông, vốn đầy rẫy khắp Tu Tiên giới. Chỉ cần có chút tích lũy, ai cũng mua được.

    Nếu không đủ tiền, vẫn có thể đến các tông môn địa phương để thí nghiệm. Tư chất tốt thì được thu nhận vào tông môn; tư chất bình thường, chỉ cần không quá kém, cũng sẽ có tiểu gia tộc hay nguyện ý sẵn lòng bồi dưỡng.

    Dù tệ hơn, chỉ cần biết tư chất linh căn của mình, ít nhất cũng có mục tiêu phấn đấu. Mua một quyển công pháp rách nát để tu luyện vẫn tốt hơn là không tu luyện chút nào.

    Hoặc giả, tiểu oa nhi này kỳ thật không có linh căn, hoặc tư chất linh căn quá kém, không thể dẫn khí nhập thể, nên người nhà muốn đưa nàng đến đây để dính chút vận may. Chuyện như vậy, trong quá khứ cũng không phải chưa từng xảy ra.

    Một số người phụ trách địa phương, nhân cơ hội này, thường thu lợi ích từ việc đưa người vào thí luyện. Điều đó, Ninh Úc Nam cũng chẳng lạ gì.

    Nghĩ không thông, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều. Dù tiểu oa nhi này là thiên phú dị bẩm hay phế tài, thí luyện kế tiếp sẽ tự khắc lộ rõ chân tướng.

    Thời gian nửa nén hương không dài, nhanh chóng trôi qua. Đệ tử phụ trách ra hiệu cho đoàn người tiến vào. Từng người lần lượt bước vào Thanh Tâm Điện.

    Ngoài điện, ngoài đám tu sĩ hộ tống, chẳng còn ai ở lại. Dù sao, kẻ mang tâm tư bất chính, trong ngày đại sự rõ ràng như vậy, hiếm ai dám dùng thủ đoạn để lẻn vào.

    Vừa bước vào Thanh Tâm Điện, Thẩm Thanh Nhất lập tức cảm nhận được luồng lực lượng quen thuộc lại ập đến. Song, khác với cảm giác bên ngoài điện, lần này lực lượng tra xét ôn hòa hơn nhiều.

    Nàng thậm chí cảm thấy dễ chịu, bất giác khép hờ đôi mắt. Một trận dao động lướt qua, tựa như gió nhẹ phớt qua mái tóc trên trán nàng.

    Thẩm Thanh Nhất chậm rãi mở mắt.

    Nàng đang đứng trên một quảng trường rộng lớn. Chung quanh, những thí sinh tham gia thí luyện cũng đang tụ tập. Những người quen biết xúm lại trò chuyện, tiếng nói rôm rả.

    "Ai! Không ngờ sau Thanh Tâm Điện lại thông tới quảng trường rộng lớn thế này!"

    "Đây hẳn là đại hình truyền tống trận pháp! Mở một lần chắc tốn không ít linh thạch!"

    "Đại tông môn quả không hổ là đại tông môn!"

    "Nếu có thể tiến vào Linh Đạo Tông làm đệ tử, thật là tốt biết bao!"

    "Đúng vậy! Đáng tiếc ta chỉ có tứ linh căn, chẳng biết có được nhận hay không. Dù làm tạp dịch đệ tử, ta cũng cam lòng!"

    "Khoan đã, huynh đệ, ngươi có thấy Trương Kỳ đâu không?"

    "Ai? Ngươi nói vậy, ta mới để ý. Hắn chẳng phải cùng chúng ta vào Thanh Tâm Điện sao? Sao giờ lại không thấy đâu?"

    "Tỷ tỷ, không ngờ thí luyện của Linh Đạo Tông lại có nhiều tu sĩ đến thế. Muội có chút sợ hãi."

    "Chớ sợ, có tỷ tỷ bảo vệ muội."

    Đám người xung quanh nghị luận sôi nổi.

    Thẩm Thanh Nhất không quen biết ai. Người duy nhất nàng có chút thân quen, Tề Linh Nhi, cũng không ở gần. Trong biển người đông đúc, nàng chẳng hy vọng tìm được Tề Linh Nhi, chỉ lặng lẽ đứng tại chỗ, chờ đợi.

    Thời gian dần trôi, từ sáng sớm đến hoàng hôn, tựa hồ thí luyện vẫn chưa bắt đầu. Một số kẻ tính tình nóng nảy bắt đầu mất kiên nhẫn, định hỏi han các đệ tử trông coi, nhưng chỉ nhận được câu trả lời ngắn gọn: "Sắp rồi."

    Đến lúc chạng vạng, bầu trời vốn đầy sao bỗng đổ mưa.
     
  9. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 26: Bất Đồng

    Mưa rơi tí tách, xối lên thân thể mọi người. Những ai có tu vi còn đỡ, nhưng một số phàm nhân không có linh lực hộ thể, bị mưa ướt sũng, lại thêm gió lạnh thổi qua, không khỏi ôm chặt thân mình, run rẩy.

    Thẩm Thanh Nhất ngồi lặng lẽ trong một góc khuất, toàn thân đẫm nước mưa, song nàng lại chẳng cảm thấy lạnh lẽo. Nàng thở ra một hơi, đưa tay lau đi giọt nước trên mặt.

    Có lẽ, nàng đã quen với cảnh này.

    Không có linh lực tu vi, chẳng thể che chắn nước mưa.

    Cơn mưa kéo dài mãi, từ chạng vạng đến nửa đêm. Nhiều người bắt đầu run cầm cập, hắt hơi liên tục.

    Những kẻ có linh lực tu vi, dù ban đầu dùng linh lực dựng vòng bảo hộ, cuối cùng cũng không chịu nổi. Duy trì linh lực quá lâu hao tổn quá lớn, chẳng ai đủ sức chống đỡ mãi.

    Đến lúc này, gần như tất cả mọi người trên quảng trường đều bị mưa xối ướt, trừ đám đệ tử Linh Đạo Tông đứng trông coi.

    Tiếng hắt hơi vang lên không ngớt. Một số người không chịu nổi bắt đầu la hét, kêu ca.

    "Ca ca, muội lạnh quá!"

    Cách Thẩm Thanh Nhất không xa, một đôi huynh muội ôm chặt lấy nhau.

    "Ca ca, bao giờ Linh Đạo Tông mới bắt đầu thí luyện đây?"

    "Muội muội, hãy kiên trì! Hãy nghĩ mà xem, chỉ cần vượt qua khoảnh khắc này, biết đâu thí luyện sẽ bắt đầu. Nếu cả hai chúng ta vượt qua được, gia gia ở nhà chắc chắn sẽ vui mừng lắm!"

    Tiểu nam hài cắn răng, ôm chặt muội muội vào lòng, cố bảo vệ nàng khỏi giá rét.

    Cách đó không xa, một cô gái lớn tuổi hơn một chút, thấy hai huynh muội mặt mày xanh tím vì lạnh, không khỏi động lòng trắc ẩn. Nàng lên tiếng:

    "Nhị vị hãy cố kiên trì thêm chút nữa. Ta nghĩ, thí luyện của Linh Đạo Tông e rằng đã bắt đầu ngay từ khi chúng ta đặt chân đến đây."

    Ý nghĩ này không chỉ nàng có. Vì thế, lúc này, trừ một số kẻ tính tình nóng nảy, đầu óc thiếu linh hoạt, phần lớn mọi người đều yên tĩnh chờ đợi tại chỗ.

    Khi bình tĩnh lại, họ bắt đầu nhận ra: Dù số người ở đây rất đông, nhưng đa phần là phàm nhân chưa từng tu luyện hoặc tu sĩ chỉ mới đạt Luyện Khí tầng bốn trở xuống.

    Luyện Khí tầng bốn là ranh giới quan trọng sau khi tiến vào Luyện Khí kỳ. Sau tầng này, tu sĩ mới được coi là chính thức bước chân vào con đường tu luyện. Chỉ khi đạt Trúc Cơ kỳ, mới xem như thực sự đặt chân vào hàng ngũ tu tiên.

    Trước Luyện Khí kỳ tầng bốn, tu sĩ chẳng qua chỉ khỏe mạnh hơn phàm nhân đôi chút, tốc độ và sức mạnh vượt trội hơn, nhưng vẫn không khác phàm nhân là bao. Thậm chí, đôi khi còn chẳng địch nổi một số võ giả phàm tục.

    Vì thế, rất có khả năng Linh Đạo Tông đã chia thí sinh thành nhiều nhóm, phân theo các giai đoạn tu vi để thí luyện riêng.

    Nữ tu kia, sau khi an ủi đôi huynh muội, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Nhất cách đó không xa.

    Kỳ thực, không chỉ nàng chú ý đến Thẩm Thanh Nhất. Nhiều người khác trên quảng trường cũng để ý đến nàng.

    Ngay cả bản thân Thẩm Thanh Nhất cũng nhận ra sự bất thường của mình. Dù nàng cố làm ra vẻ chịu đựng cái lạnh, nhưng sắc mặt hồng nhuận lại chẳng thể che giấu.

    Sự khác lạ của nàng không qua mắt được đám đệ tử Linh Đạo Tông. Trong nghị sự đại sảnh, các trưởng lão và phong chủ, thông qua thủy kính, cũng nhìn thấy rõ cảnh tượng này.

    "Tiểu oa nhi kia, nhưng thật ra có chút ý tứ."

    Đám nước mưa ấy không chỉ là nước mưa bình thường. Dù là tu sĩ đã tu luyện, nếu bị ướt quá lâu, cũng sẽ cảm nhận được hàn khí thấm vào người. Song, khi hàn khí đạt đến một mức độ nhất định, nó sẽ ngừng xâm nhập cơ thể.
     
  10. Lamdu

    Bài viết:
    0
    Chương 27: Biến Cố

    Cuộc thí luyện này, đối với những phàm nhân tất nhiên sẽ gian nan hơn nhiều so với người đã tu luyện.

    Có lẽ, một số người sẽ cho rằng điều này bất công. Song, Tu Tiên giới vốn chẳng bao giờ công bằng. Có kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, tài nguyên tu luyện đếm không xuể; có kẻ lại đói khổ, một bữa no còn khó khăn. Có người thiên phú dị bẩm, có người thân thể khiếm khuyết..

    So với sự khắc nghiệt của Tu Tiên giới, cuộc thí luyện này chẳng qua chỉ là trò trẻ con.

    Bất quá tuy rằng như vậy có chút không công bằng, nhưng dù sao, đây vẫn là thí luyện của tông môn, nên vẫn có giới hạn. Ít nhất, giữa các thí sinh ở mỗi địa điểm, sự chênh lệch về tu vi và tuổi tác không quá lớn.

    Trong thủy kính, tiểu oa nhi kia dường như chẳng hề cảm nhận được sự rét lạnh. Không rõ "thiên phú dị bẩm" này là phúc hay họa, nhưng sự đặc biệt của Thẩm Thanh Nhất khiến các trưởng lão không khỏi để tâm thêm vài phần.

    Bên kia, đám Kim Đan trưởng lão và phong chủ thường xuyên đưa mắt nhìn về phía mấy vị Nguyên Anh lão tổ ngồi ở vị trí cao nhất.

    Lần tuyển nhận đệ tử này, nhân vật chính là vị lão tổ kia.

    Hạ Tinh Thần có chút khẩn trương, nhìn về phía Nhàn Từ, cất tiếng hỏi:

    "Nhàn sư huynh, thế nào? Đã nhìn ra ai là đệ tử định mệnh của Thời sư huynh nhà ta chưa?"

    Đám Kim Đan và Nguyên Anh tu sĩ bên dưới đều dựng tai lắng nghe.

    Nhàn Từ nghe vậy, đưa mắt nhìn lại thủy kính lơ lửng trên không đại điện, mày khẽ nhíu lại.

    "Ai! Sư huynh, đừng nhíu mày thế chứ!"

    Hạ Tinh Thần sợ nhất là thấy vị thần côn sư huynh này nhíu mày. Vị sư huynh cô tinh vạn năm kia của nhà hắn thật vất vả mới nghênh đón vị đệ tử định mệnh duy nhất trong đời. Hắn làm sư đệ, trông thấy dáng vẻ lạnh nhạt, điềm nhiên của sư huynh nhà mình mà còn sốt ruột hơn cả người trong cuộc.

    Đây là chuyện gì chứ?

    Chính là mặc kệ đi, chi mạch của họ, trong thế hệ này, chỉ còn lại hắn và Thời sư huynh. Các sư bá, sư thúc lão tổ, những ai đạt tới Xuất Khiếu kỳ đều đã rời đi Trung Ương Vực. Là sư đệ thân truyền duy nhất của sư huynh, mà sư huynh hắn vốn tính tình lạnh nhạt, chẳng rành nhân tình thế thái, Hạ Tinh Thần tự thấy mình phải gánh vác trách nhiệm này.

    Hắn lại thầm cảm thán, đáng tiếc sư phụ không còn, bằng không, thấy bộ dạng này của hắn, hẳn sẽ khen ngợi một câu rằng hắn đã trưởng thành.

    Nhàn Từ nhíu mày nhìn thủy kính, không những không thả lỏng, mà thần sắc càng thêm ngưng trọng. Tay áo khẽ động, ngón tay bấm toán rồi lại thả, thả rồi lại bấm.

    Cuối cùng, hắn nhìn về phía Hạ Tinh Thần và Thời Đồng Chu, chậm rãi nói:

    "Hạ sư đệ chớ lo. Đệ tử định mệnh của Thời sư huynh đã xuất hiện, chỉ là.."

    Hạ Tinh Thần vừa mới thở phào, nghe đến hai chữ "chỉ là", trái tim lập tức treo ngược trở lại.

    "Sư huynh, đừng 'chỉ là' chứ!"

    Một câu vốn đang êm đẹp, sao lại thêm "chỉ là" khiến người ta thấp thỏm.

    Thời Đồng Chu, đang ngồi ngay ngắn, cũng khẽ liếc mắt, trầm giọng hỏi:

    "Chỉ là thế nào?"

    Nhàn Từ thần sắc phức tạp, đáp:

    "Chỉ là, quỹ đạo vốn có dường như đã lệch đi đôi chút."

    Thời Đồng Chu không khỏi hơi hơi híp mắt. Vị đệ tử thần toán này, danh tiếng thiên cơ tử chẳng phải hư truyền. Quẻ tượng đã rõ, vậy mà trên đường lại xảy ra biến đổi..

    "Chẳng lẽ có kẻ muốn xen vào, phá rối thiên cơ?"

    Hạ Tinh Thần không chịu nổi những lúc mấu chốt lại xảy ra biến cố. Hắn lo sợ, vào thời điểm này, lại có kẻ to gan nhiễu loạn thiên cơ. Dù việc ấy khó khăn, và kẻ làm vậy tất sẽ chịu thiên phạt, nhưng vẫn có những người bất chấp tất cả để hành động.

    Sợ nhất là gặp được những kẻ không tiếc trời phạt, cũng muốn nhiễu loạn thiên cơ này.

    Nhàn Từ lắc đầu, nói:

    "Bổn quân cũng chưa rõ là phúc hay họa.. Song, lão phu có thể khẳng định một điều."

    Hắn đưa mắt nhìn về phía sư đệ nhà mình đang ngồi bên cạnh.

    Xa Tử Giang bị ánh mắt của Nhàn Từ nhìn đến sởn gai ốc. Hắn thực sự sợ hãi khi vị thần toán sư huynh này dùng ánh mắt ấy nhìn mình.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...