[HIDE-THANKS]Trái tim Long tiên sinh nóng lên, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nàng khi lau nước trái cây trên môi hắn, hưởng thụ sự săn sóc cẩn thận, tỉ mỉ của nàng, hắn thấy được sự yên bình chưa từng có. Hắn thu hồi thần thức, an tâm bắt đầu hấp thu năng lượng, trị liệu vết thương trong cơ thể.
Hắn muốn nhanh chóng hồi phục, đưa nàng rời khỏi cái nơi nguy hiểm và chỉ toàn sự dối trá này.
Hiện tại Ngao Khâm không giết hắn, nguyên nhân thứ nhất là vì mặt mũi, nguyên nhân thứ hai là bởi vì bảo vật trong cấm địa của Long tộc.
Long tộc đã truyền lại suốt triệu năm qua, bảo vật bên trong cấm địa của phủ bạo quân chỉ là bề nổi của tảng băng trôi. Đã qua gần triệu năm, người phi thăng càng ngày càng ít, những bảo vật do các tiền bối đã phi thăng (*) lưu lại càng trở nên cực kỳ trân quý.
(*) Phi thăng: là khi hồn phách của thần tiên đạt được mốc tương ứng thì sẽ được phi thăng, một dạng như cường hóa thần tiên.
Nhưng các bảo vật đó đều phân tán ở các cấm địa, dùng pháp trận cấp tám phong tỏa bên ngoài, ở trung tâm lại dùng khóa pháp trận cấp mười. Chỉ cần đạt tới cấp ba trở lên là người trong Long tộc có thể tự do tiến vào vòng ngoài cấm địa, nhưng khu vực trung tâm thì chỉ có thủ lĩnh mới có tư cách để mở ra.
Tuy hiện tại Ngao Khâm tiếp quản hết tất cả thế lực hắn có, nhưng lại không có sừng của hắn. Không thể chặt đứt sừng của thủ lĩnh tiền nhiệm thì không có tư cách trở thành tân thủ lĩnh.
Nếu hắn chết, mà không có tân thủ lĩnh ra đời, dựa theo ước định đã lập ra từ rất lâu, cấm địa sẽ mở ra tất cả kết giới. Đến lúc đó, toàn bộ Long tộc sẽ mất đi bảo vật quý giá nhất.
Nên Long tiên sinh biết mình vẫn còn ít thời gian, nhưng lại không biết sẽ được bao lâu.
Đại chiến lần trước, tuy rằng hắn bị trọng thương, nhưng những người đó cũng không chiếm lợi được gì, thủ lĩnh Yêu tộc cơ hồ sắp bị hắn chặt làm đôi, hiện tại hẳn là đang bế quan.
Long tiên sinh hy vọng tên thủ lĩnh kia khôi phục chậm một chút, càng lâu càng tốt.
Bởi vì một khi Ngao Khâm và Yêu tộc đạt thành hiệp nghị, chặt được sừng của hắn, khi đó được hội đồng chấp thuận, như vậy hắn sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng.
Phu nhân cũng sẽ vì gả cho một tên tàn phế như hắn mà bị liên lụy chết chung.
Hắn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Hắn phạm phải sai lầm, chịu cảnh bại trận, thậm chí mất đi tính mạng, hắn cũng không hối hận.
Nhưng hiện tại, nàng không biết bất cứ chuyện gì.
Không biết hắn tỉnh, không biết quá khứ âm u máu me của hắn, không biết gông xiềng trầm trọng trên người hắn, cũng không biết gả cho hắn là việc nguy hiểm đến mức nào.
Long tiên sinh chợt siết chặt ngón tay, khớp xương trắng bệch.
Nàng gánh bao nhiêu xui xẻo, mới gặp phải loại người hắn.
Hắn lại nhẫn tâm biết bao, khi bản thân lại thấy việc nàng chịu gả cho hắn là may mắn lớn nhất đời.
Đối với nội tâm phức tạp và áy náy của Long tiên sinh, Mục Loan Loan hoàn toàn không hay biết gì cả.
Nàng cứ an tâm lo cho hắn ăn xong xuôi, còn sờ lên trán hắn, thấy không nóng như lúc nãy mới yên tâm, sau đó khẽ rùng mình một cái vì lạnh.
Hôm nay nhiệt độ không cao, gió lại rất lớn, nàng còn mắc mưa, lại vì lo lắng cho Long tiên sinh nên vẫn chưa đi tắm, bây giờ thấy cả người đều lạnh run.
Hơn nữa giữa trưa nàng lại không ăn cơm, bây giờ quả thực vừa đói vừa lạnh.
Mục Loan Loan chà chà cánh tay, móc túi Càn Khôn ra nhét vào dưới gối nằm, sau đó cầm y phục, bung dù đi ra ngoài.
Nàng muốn chạy nhanh nấu nước ấm tắm rửa, bằng không sợ sẽ bị đông lạnh mà cảm mất.
Phòng bếp và phòng tắm tách riêng biệt, Mục Loan Loan lúc này oán trách bản thân keo kiệt khi không chịu mua dù mới. Cây dù rách của nàng chỉ có thể che được mưa nhỏ, gặp mưa to như hôm nay thì chỉ có nước vứt đi.
Chờ đến khi nàng tắm xong trở lại phòng, y phục mới thay cũng bị ướt một nửa.
Mục Loan Loan lại thay một bộ khác, nhìn đống y phục dơ trong thau mà bế tắc. Trời mưa lớn như vậy còn chưa biết khi nào ngừng, y phục giặt rồi cũng chẳng biết khi nào mới khô. Cũng may lần này nàng mua không ít y phục, nếu không đến đồ để thay cũng không có.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 8/2/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: Jenykhuong
Beta: Kimnana[/HIDE-THANKS]
Các bạn có thể đăng kí tài khoản tại đây Đăng Ký (Sau khi đăng kí, hãy click vào đây và chọn gói 1 xu để nâng cấp lên thành viên chính thức nhé Link ).
Mục Loan Loan nghĩ đến những thứ mình đã mua, tinh thần vui vẻ lên, lấy túi Càn Khôn, lấy hết đồ bên trong ra.
Túi Càn Khôn Tông thúc đưa nàng thật ra không lớn là bao, không gian bên trong khoảng chừng hai mét vuông, nhưng với Mục Loan Loan mà nói, đây lại là thứ đáng giá nhất mà hiện tại nàng có. Phải biết rằng, dù là loại túi có không gian rất nhỏ, lại không có tính năng giữ ấm, hay giữ tươi như vậy, ở trên thị trường cũng phải tốn không ít linh thạch hạ phẩm mới mua được, hơn nữa, chỉ có thể mua được bằng linh thạch.
Ngay cả khi Mục gia còn ở thời kỳ hưng thịnh, Mục phụ cũng chưa từng mua cho Bạch Thủy Dao bất kỳ cái túi Càn Khôn nào.
Tông thúc lại hào phóng cho nàng, xem chừng là thúc ấy thật sự muốn tiếp tục hợp tác với nàng.
Mục Loan Loan không phải loại người quá ngốc nghếch, sau lần đi chợ này, phản ứng của Tông thúc cùng với xác suất đào tạo hạt giống siêu cao của mình, nàng đã có thể đoán được đôi chút. Lúc trước nguyên thân cũng có trồng một ít thực vật, nhưng hiệu quả không có tốt như nàng. Nên có thể là do nàng xuyên thư tới, linh hồn thay đổi làm linh lực trong cơ thể cũng xảy ra biến đổi.
Hơn nữa là biến đổi rất tốt.
Mục Loan Loan mang theo ý cười trong mắt, thì ra nàng cũng có bàn tay vàng! Bằng không mở mắt ra đã phải nuôi một tên hư long như vậy, nếu không có bàn tay vàng này, nàng đúng là nên chuẩn bị tâm lí sau đó ôm Long tiên sinh nhảy sông chết cho rồi...
Nhưng mà, hình như nàng từng nghe nói là rồng không thể chết đuối.
Mục Loan Loan không biết tại sao suy nghĩ lại bay xa như vậy, lắc lắc đầu, tập trung mau chóng sắp xếp đồ đạc, sau đó nấu gì để ăn rồi chợp mắt một chút.
Phương pháp sử dụng túi Càn Khôn cũng rất đơn giản, lúc còn ở trong cửa hàng nàng theo lời Tông thúc hướng dẫn, ấn linh lực của mình lên túi, lúc muốn dùng chỉ cần tiêu phí một chút linh lực là được.
Đầu tiên là thứ chiếm diện tích lớn nhất, nệm và quần áo, Mục Loan Loan lấy ra để vào trong tủ đồ, sau đó là gạo và mì để nàng ăn, xương cốt và thịt, trứng gà và kẹo cho Long tiên sinh, tất cả đều đặt trong sọt.
Nàng còn mua hai đôi giày, giày của nàng đều ướt, hơn nữa giày không quá mắc, hai đôi chỉ tốn ba đồng bạc, tương đương với mười lăm đồng tiền một đôi, thật là giá bán nhảy lầu, chất lượng nói chung cũng rất bình thường, không phải giày tốt, bề ngoài chẳng có lấy một hoa văn trang trí.
Ngoại trừ mấy thứ đó, Mục Loan Loan còn mua một ít dầu thắp và bấc đèn. Tuy hiện tại chỉ việc dùng linh lực để đào tạo hạt giống cũng đã là quá sức với nàng, nhưng nàng vẫn quyết định buổi tối cố làm thêm việc may vá, không ít thì nhiều cũng sẽ giúp cải thiện cuộc sống hơn. Vả lại, nàng cũng muốn dùng linh thạch để tăng linh lực lên, như vậy mới có thể đào tạo được nhiều hạt giống.
* * *
Thần thức của Long tiên sinh vẫn luôn xoay quanh Mục Loan Loan, thấy gò má nàng càng ngày càng tái nhợt, trong lòng hắn càng ngày càng nôn nóng, thậm chí bản thân có thể không màng tất cả mà kéo người đó vào lòng mình.
Nhưng hắn lại sợ nhìn thấy phản ứng của nàng ấy khi tỉnh lại.
Nếu chưa từng tiếp xúc với sự ấm áp, chưa từng được ai quan tâm, chăm sóc cẩn thận không rời không bỏ như vậy, thì có lẽ hắn sẽ không thèm đếm xỉa tới cảm giác của nàng. Nhưng hắn đã cảm nhận được hết hương vị của sự bình yên, hắn sợ bại lộ việc mình đã tỉnh.
Bởi vì hắn lo lắng nàng sẽ sợ hắn, sẽ cảm thấy hắn thật ghê tởm.
Nguyên hình của hắn khó coi đến thế, vốn dĩ đã chẳng giống những con rồng khác, trên cơ thể có thêm một cái móng vuốt đã đủ bị mọi người xa lánh, nghe nói Nhân tộc không thích những con rồng xấu xí, hơn nữa bây giờ hắn lại tàn tật, thanh danh cũng mất hết...
Hắn biết, nàng làm sao có thể chấp một kẻ như vậy.
Và hắn cũng không thể tự lừa dối bản thân mãi được.
Long tiên sinh nắm tay Mục Loan Loan, bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, trái tim phập phồng, khuôn mặt tuấn tú nóng lên.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn men theo bàn tay to rộng truyền sang bàn tay của người mà hắn đang nắm lấy.
Hắn vẫn còn do dự, nhưng cơ thể của hắn giống như một vật tỏa ra ấm áp trong đêm tối khiến Mục Loan Loan, đang rất khó chịu, theo bản năng muốn tới gần.
Ấm quá...
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 9/2/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: Jenykhuong
Beta: Kimnana
[/HIDE-THANKS]
Các bạn có thể đăng kí tài khoản tại đây Đăng Ký (Sau khi đăng kí, hãy click vào đây và chọn gói 1 xu để nâng cấp lên thành viên chính thức nhé Link ).
[HIDE-THANKS]Chung quanh đều lạnh như băng, chỉ có lòng bàn tay của hắn là ấm áp.
Có lẽ con người đều có bản năng muốn tới gần ấm áp, tuy hiện giờ ý thức của Mục Loan Loan chìm nổi vô định, nhưng sau khi cảm thấy thoải mái hơn, nàng đã dùng hết sức ôm chặt tay của Long tiên sinh, thậm chí tay còn lại cũng bám lên ôm cánh tay của hắn.
Thật là ấm áp, cực kỳ ấm áp.
Mục Loan Loan choáng váng hé mắt nhìn, nhưng trước mắt vẫn là một màu đen, không thấy được gì.
Nàng thậm chí cho rằng mình quay về lúc nhỏ, một mình bị khóa trong cô nhi viện tối đen như mực.
Đó là một ngày mùa đông, ba người bạn ở chung với nàng đã được nhận nuôi, chỉ còn nàng bị bỏ lại. Bởi vì lúc ấy bản thân phát sốt liên tục, nên người ta cho rằng nàng là một đứa nhỏ tha thể yếu ớt, vì vậy mà không ai nhận nuôi.
Ngày thường viện trưởng hết sức ôn hòa, nhưng hôm đó cứ như đã quá chán ghét khi nhìn thấy nàng. Bà ta cắt điện, khóa nàng ở trong phòng một mình.
Lần đó cũng giống như thế này, đầu nóng bỏng nhưng người lại run bần bật, mọi thứ chung quanh đều lạnh như băng, nàng liều mạng cuộn tròn ở trong góc phòng, nhưng vẫn không thể cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào.
Nhưng lần này không giống.
Có gì đó rất ấm áp.
"Lạnh... Ta lạnh quá..."
Mục Loan Loan không muốn buông cánh tay của Long tiên sinh ra, thậm chí nắm càng ngày càng chặt, giống như là người sắp chết đuối vớ được cọc nổi.
Long tiên sinh chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của nàng đang dính chặt lên người hắn, mang theo hơi thở ướt át, lại không khiến hắn chán ghét chút nào cả.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng yếu ớt như vậy, thậm chí đến cả giọng nói cũng mất đi nét cứng cỏi tràn đầy và tin tưởng vào ngày mai của thường ngày, chỉ còn lại sự bất lực.
Giờ phút này, đối với việc hai người tiếp xúc da thịt nhau, tuy cả người vẫn còn run rẩy, máu chảy ngược, nhưng hắn vẫn cố giữ lấy lý trí như cũ.
Hắn, hắn thật sự có thể kéo nàng vào lòng mình sao?
Hắn do dự, hắn rối rắm, tất cả đều biến mất khi hắn nghe thấy nàng yếu ớt kêu một tiếng "Long tiên sinh", lý trí bị cắt đứt, như là núi đá tan vỡ, sụp đổ trong chớp mắt.
Cái gì mà thánh nhân, cái gì mà sầu lo, cái gì mà suy xét cho nàng!
Vào giờ phút này, tất cả đều bị sự ích kỷ của hắn vứt lại phía sau.
Hắn muốn nàng,
Chỉ có nàng.
Chỉ có nàng.
Long tiên sinh cảm thấy mình điên rồi, chờ đến khi hắn khôi phục lý trí, Mục Loan Loan đã bị hắn kéo gần như thô bạo vào trong lồng ngực mình.
Vượt qua hai bộ giường cưới, chỉ còn cách nhau nửa thước.
Từ khoảng cách hắn phải cố gắng hết sức mới có thể chạm vào đầu ngón tay của nàng, cho tới khi nàng ở sát gần hắn.
Tim đập như nổi trống, gò má Long tiên sinh nóng lên, vụng về nhưng cẩn thận sửa lại chăn cưới, mãi đến khi hai người bị chăn đắp kín mít, không kẽ hở.
Mục Loan Loan kỳ thật bị kéo hơi đau, nhưng chút đau đớn này không là gì so với sự khó chịu của cơ thể, nàng chỉ cảm thấy mình đã thoát ra khỏi cái nơi u ám và lạnh lẽo kia, đi tới một nơi cực kỳ ấm áp.
Nàng theo bản năng muốn tìm một tư thế nằm thoải mái, phỏng chừng là cảm giác được một thứ còn ấm áp hơn thứ nàng ôm lúc nãy, đôi tay bắt đầu giãy giụa lung tung, mãi đến khi chạm vào lồng ngực nóng hầm hập của Long tiên sinh mới thoả mãn dừng lại. Cả người nàng tiến sát lại ngực hắn, thậm chí còn dán mặt lên, mất mặt cọ qua cọ lại, căn bản là không biết nàng hiện tại đang đào cho tương lai một cái hố lớn như thế nào.
Thần chí Mục Loan Loan do phát sốt mà mất đi sự minh mẫn, nàng mơ hồ cảm thấy nguyện vọng lúc nhỏ của mình đã được thực hiện.
Nàng muốn một cái gối ôm lớn nhất, ấm áp nhất, tốt nhất và cũng đắt nhất bán trong cửa hàng.
Thoải mái lại có cảm giác an toàn, khi sợ cô đơn, khi sợ hắc ám, khi không thể được vui vẻ ăn kem giống như những đứa trẻ khác vì không có tiền, nàng sẽ như bây giờ, đấm vào gối để phát tiết cảm xúc trong lòng, sau đó lại ôm chiếc gối lớn sung sướng ngủ một giấc, tỉnh lại nàng sẽ không sợ hãi cái gì nữa rồi.
Chính là...
Mục Loan Loan mơ mơ màng màng nghĩ...
Cái gối ôm này tại sao phía trên rất thoải mái nhưng phía dưới lại lạnh băng, còn cứng, cứ chọc nàng không thoải mái chút nào.
Xem ra nguyện vọng này cũng không được thực hiện hoàn mỹ cho lắm.
Mục Loan Loan ủy khuất co chân lại, mặt dán lên nguồn nhiệt ấm áp, cảm thấy vô cùng an tâm.
Cùng lắm, khi nào nàng tỉnh lại, nàng sẽ đổi cái gối này đi! Đổi thành một cái khác thoải mái hơn!
Mà Long tiên sinh chỉ có thể đỏ mặt, cả người cứng đờ tùy ý nàng sờ soạng hắn, tùy ý cho nàng giãy giụa rồi đạp cái đuôi của mình mấy cái, chút sức lực nhỏ bé của nàng còn chưa đủ để gãi ngứa hắn, không những không đau, mà còn giống như móng vuốt mèo, cào qua cào lại làm nũng, đốt lửa trên người hắn.
Hắn có thể cảm nhận rõ độ ấm của nàng xuyên qua lớp y phục mỏng truyền tới hắn, rõ ràng là lạnh lẽo, lại làm hắn sắp bị thiêu cháy.
Hơn nữa, tư thế hiện tại của nàng, gò má dán lên ngực hắn, hơi thở ấm áp phả vào người hắn, mang theo một luồng khí ướt nóng khiến hắn run rẩy.
Long tiên sinh cảm thấy mình đang tiếp thu khảo nghiệm lớn nhất của long sinh (*), cố nén cảm giác mới lạ chưa từng có, thần thức dừng trên gò má nàng.
Long sinh: Người có nhân sinh, rồng có long sinh. Ở đây nghĩa là cuộc đời của rồng.
Nàng hẳn là vẫn còn khó chịu, sắc mặt tái nhợt như cũ, mày nhăn lại, môi cũng trắng bệch, bàn chân đá hắn cũng lạnh buốt.
Hàng mi Long tiên sinh run lên, tay phải nhẹ nâng, vòng qua cổ nàng, nhẹ nhàng vén những lọn tóc dính vào vầng trán mướt mồ hôi, ngón tay dịu dàng phất qua lại, để nàng có thể thoải mái thêm một chút.
Rồi sau đó, hắn giống như bị mê hoặc, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vươn tay, run rẩy đặt trên eo của nàng.
Mềm mại, còn có chút ấm áp.
Ừ, thật mềm, cực kỳ mềm.
Lần này, không chỉ gò má ửng hồng, nhiệt độ cơ thể của Long tiên sinh cũng tăng lên không ít, khiến Mục Loan Loan thoải mái càng dựa sát vào.
Long tiên sinh có chút chịu không nổi, vội vàng rút tay ra, cả người đều nóng lên, cảm thấy bản thân sắp bị luộc chín. Ngón tay vừa mới chạm vào eo nàng đã ướt mồ hôi, hàng mi không ngừng run rẩy, tim đập cũng nhanh hơn bình thường, thậm chí hắn còn lo lắng tiếng tim đập của mình sẽ đánh thức nàng.
Hắn thấy hơi mất mặt, giơ tay che kín hai gò má đã đỏ lựng, hít sâu mấy hơi.
Không được.
Không được.
Hắn suy nghĩ cái gì?
Hắn sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Hiện tại phu nhân đang bệnh, nàng khó chịu như vậy, hắn lại đáng giận cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc.
[HIDE-THANKS]Đêm cuối thu rất lạnh, trong phòng không có lấy một luồng ánh sáng, cực kỳ yên tĩnh.
Tiếng tim đập vì thế càng rõ ràng, Long tiên sinh còn có thể cảm giác được hơi thở của nàng đang phả vào người hắn khiến lòng hắn dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhờ quả Bích Tinh thảo chứa chút linh lực đặc thù của phu nhân và trong khoảng thời gian này được nàng ấy bổ sung linh lực liên tục, Long tiên sinh đã thành công nối liền ba mảnh vỡ Nguyên Hạch lại, công pháp trong cơ thể luân chuyển chống lại một phần nguyền rủa.
Nếu không phải lúc trước các ma vật vực sâu thừa dịp Nguyên Hạch của hắn bị rách nát mà giở trò đánh lén, có lẽ hắn sẽ không rơi vào hoàn cảnh thê thảm như bây giờ.
Nhưng rồi hắn lại cảm thấy lần bại trận này là một việc may mắn.
Thần thức lướt qua linh thạch đặt bên tai, rồi lại dịu dàng phớt qua gò má của Mục Loan Loan, sau đó tiêu tan trong không khí.
Long tiên sinh thu hồi thần thức, bắt đầu xem xét nguyền rủa trong cơ thể.
Đây là lời nguyền ác độc nhất, từ cái đuôi hư thối lan sang toàn bộ cơ thể, trói buộc kinh mạch của hắn. Nguyên một con rồng từ xương cho tới da, ngoại trừ một khoảng nhỏ chung quanh Nguyên Hạch tạm tính là yên ổn, thì chỉ còn lại tâm đầu huyết (*) là lành lặn.
(*) Tâm đầu huyết: máu của đầu quả tim.
Đối với một con rồng mà nói, vảy ngược là điểm điểm yếu, sừng là tôn nghiêm, cái đuôi là vũ khí chiến đấu sắc bén, Nguyên Hạch là nơi chứa đựng năng lượng, tâm đầu huyết lại là do tai nghệ và sinh mệnh ngưng tụ mà thành.
Máu từ tim rồng có thể luyện chế thành đan dược quý giá, giúp kéo dài tuổi thọ, hoặc có thể dùng làm thuốc dẫn, nhờ thế mà Vu tộc có thể tạo ra những con rối chiến binh dũng mãnh nhất. Thịt rồng cũng là đồ bổ, tuy máu từ những nơi khác không có hiệu quả như tâm đầu huyết, nhưng cũng là thứ nguyên liệu khá tốt để luyện đan dược.
Là một cô nhi không ai bảo vệ, hình hài từ nhỏ cũng đã không hoàn mỹ, mấy chục năm nay Long tiên sinh đã gặp qua nhiều kẻ muốn giết hắn lấy máu, nhiều đến mức hắn nhớ không hết, đếm không xuể.
Nhưng chưa từng có kẻ nào thành công.
Mà hiện tại, ngay lúc này đây hắn sẵn sàng nhận lấy nỗi đau thấu tim.
Chỉ là bây giờ hắn cần thêm năng lượng để áp chế nguyền rủa trong cơ thể.
Vừa hay, số linh thạch lần này phu nhân mang về có thể giúp hắn áp chế nguyền rủa được vài phút, nhưng thay vào đó chắc sẽ hôn mê mất một tuần.
Không có bất kỳ do dự gì, Long tiên sinh bình tĩnh đưa ra quyết định, giây tiếp theo, mấy khối linh thạch trung phẩm mà Mục Loan Loan đặt trên gối có thể dùng mắt thường thấy nó từ từ mất đi ánh sáng, khô cạn lại, ngay cả hai khối linh thạch hạ phẩm gần bên cũng hóa thành một làn khói linh lực mờ mịt chui vào thân thể hắn.
Nửa khắc sau, hàng mi của Long tiên sinh nhẹ nhàng run rẩy, hoa văn màu đỏ đen như là vật còn sống, lóe lên một ánh hồng dữ tợn, khiến cho biểu tình trên mặt Long tiên sinh trở nên có phần dọa người.
Hắn muốn cho nàng thấy dáng vẻ đẹp nhất của hắn, hắn muốn nàng nhìn thấy diện mạo thật sự của hắn.
Vảy đã có dấu hiệu nứt toác, đuôi rồng cũng bắt đầu run rẩy một cách mất tự nhiên, nguyên một con rồng bắt đầu toả ra ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, trong bóng tối lại càng cực kỳ chói mắt, khiến Mục Loan Loan dù đang hôn mê thấy hơi khó chịu.
Nàng khó chịu giãy giụa hai cái, định làm gối ôm của mình ngoan ngoãn trở lại, nhưng còn nàng còn chưa kịp kháng nghị xong thì đã thấy chân và bả vai thấp xuống, hình như bị cái gì đó đè lên.
Mục Loan Loan bất mãn hơi mở mắt ra, đôi đồng tử giống như hồ nước màu vàng óng lấp lánh lập tức đập vào mắt nàng, như hai ngọn đèn sáng rực trong đêm tối được khảm vào hốc mắt hẹp dài, đang chăm chú nhìn nàng.
Mái tóc đen dài buông sau lưng, có vài lọn tóc rũ xuống hai bên tai, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng ngượng ngùng mím lại, lỗ tai có chút hồng.
Rốt cuộc hắn đã có thể tận mắt nhìn thấy nàng ấy, dù cho chỉ là vài phút ngắn ngủi.
Long tiên sinh nhìn Mục Loan Loan hết sức chăm chú, từ cái trán ướt nhẹp mồ hôi lạnh sau đó tham lam di chuyển tới mí mắt, chóp mũi rồi dừng lại trên đôi môi có chút khô nứt của nàng.
Hắn thậm chí súyt kiềm chế không được, muốn cúi xuống hôn lên đôi môi ấy, tựa như những gì hắn đã tưởng tượng trong đầu vô số lần.
[HIDE-THANKS]Nhưng Long tiên sinh của chúng ta còn chưa kịp làm gì thì đã thấy Mục Loan Loan lộ vẻ khó chịu khi nhìn thấy hắn, với năng lực nhìn xuyên qua bóng tối của mình, hắn thậm chí còn thấy nàng đau đớn mà híp mắt lại, khóe mắt mơ hồ long lanh giọt nước mắt.
Chẳng lẽ...
Khuôn mặt của hắn xấu tới mức dọa nàng ấy khóc rồi?
Long tiên sinh lập tức ngây người, trong lòng vô cùng ủy khuất, khuôn mặt lạnh nhạt chậm rãi biến đôi mắt vàng kim sáng rực trở về màu đen, dừng hành vi xòe đuôi (*) ấu trĩ của mình lại.
(*) Xòe đuôi: lấy hình ảnh xòe đuôi của chim công đực khi muốn hấp dẫn con cái. Chỉ những người thể hiện, khoe ra nét đẹp của bản thân để thu hút sự chú ý của người khác giới.
Nhưng dù cho hắn đã đổi sang màu mắt đen, Mục Loan Loan vẫn không thể ngăn nước mắt lại.
Nàng đâu phải bị dọa khóc, nàng căn bản là không thấy rõ Long tiên sinh.
Đôi mắt của hắn sáng rực như vậy, Mục Loan Loan mới chỉ là tu sĩ cấp một, đang ở trong bóng tối một thời gian dài, bất ngờ nhìn thấy ánh sáng rực thế này nên nàng bị kích thích chảy nước mắt, hơn nữa đầu lại đau, nước mắt cứ thế tuôn ra không cách nào ngăn được.
Hơn nữa, tuy Long tiên sinh đã tỉnh, nhưng trong mắt một người thần chí mơ màng như Mục Loan Loan thì cuối cùng chỉ là cái gối ôm mà thôi, sau đó gối ôm đột nhiên biến thành người xấu, không những không giữ ấm được nữa mà ngược lại còn đè nàng, khiến nàng khó chịu.
Long tiên sinh cả người cứng đờ, hắn thấy bản thân bị tổn thương.
Hắn biết ngay mà, mấy cái hành vi tán tỉnh lúc trước hắn trốn trong hẻm tối nhìn thấy được đều là lừa gạt loài rồng, nói cái gì màu mắt càng thuần khiết càng đại diện cho huyết mạch thiên phú tốt, như vậy sẽ có rất nhiều rồng cái nguyện ý đẻ trứng cho hắn, quả nhiên tất cả đều là giả dối.
Giờ thì hay rồi, hắn khó khăn lắm mới tỉnh được một lúc, không những không để cho phu nhân có ấn tượng sâu sắc với mình, cũng chẳng thể dùng khuôn mặt được nói là tuấn tú để mê hoặc phu nhân, mà trái lại còn dọa nàng ấy khóc.
Long tiên sinh trong lòng khổ chẳng thể nói, nhìn những giọt lệ đang lăn dài trên gương mặt nàng, tay chân đều trở nên luống cuống.
"Ngoan." Bàn tay hắn dịu dàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt nàng. Do lâu ngày không nói chuyện nên giọng nói khàn khàn của Long tiên sinh nhỏ đến mức như đang lẩm bẩm.
Và Mục Loan Loan thì không nghe được gì.
Nàng khó chịu mở to mắt ra sau đó dứt khoát nhắm mắt lại.
Long tiên sinh: "..."
Trong đêm tối phát ra một tiếng cười trầm thấp, nhưng lại càng giống như tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Những ngón tay thô ráp của hắn đè lên đôi môi mềm mại của nàng, nghĩ đến việc sắp xảy ra, gò má hắn bỗng nóng lên...
Hắn chỉ muốn cho nàng uống tâm đầu huyết, không phải là lợi dụng thời cơ... thật sự...
Nhưng trước khi lâm vào hôn mê, hắn muốn được nhìn nàng ấy thêm lần nữa.
Trong bóng đêm, Long tiên sinh tham lam nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, một lần rồi lại thêm một lần, mãi đến khi thời gian chỉ còn lại chưa đến hai phút, Long tiên sinh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Giây tiếp theo, gò má hắn đột nhiên trở nên trắng bệch, hoa văn nguyền rủa màu đen đỏ vốn đang bị áp chế cũng lập tức hiện lên, thậm chí ngay cả bí mật nhỏ mà hắn vẫn luôn không muốn ai phát hiện cũng bại lộ.
Hắn tập trung cắt nửa giọt tâm đầu huyết xuống, dùng linh lực đẩy đến đầu lưỡi, từ từ cúi xuống, không dám mở mắt, chỉ đi theo cảm giác, tới gần môi của Mục Loan Loan.
Gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau.
Hắn vẫn không dám hôn Mục Loan Loan, chỉ nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, dùng chút linh lực còn lại đẩy nửa giọt tâm đầu huyết vào trong miệng nàng.
Sắc mặt Long tiên sinh trắng bệch, nhưng vành tai tai lại cứ thế đỏ au, thậm chí còn có cảm giác choáng váng, mơ mơ hồ hồ, còn phấn khích hơn cả khi hắn ăn linh đan cấp sáu.
Nguyền rủa trong cơ thể bắt đầu phản công, cộng thêm bị suy yếu do mất đi tâm đầu huyết, sắc mặt của Long tiên sinh rất khó coi, hắn cố gắng chịu đựng nằm lại chỗ cũ. Ngay khi hắn vừa khôi phục lại tư thế ban đầu, đôi chân thon dài thẳng tắp cũng lập tức biến thành một cái đuôi dài có chút hư thối.
Tuy rất đau nhưng trong lòng Long tiên sinh vẫn tràn đầy ngọt ngào, hắn vui vẻ vì rốt cuộc mình đã có thể giúp được phu nhân. Nhưng Long tiên sinh căn bản không biết, bí mật mà hắn từ khi thành niên đã không để lộ trước mặt người khác, thậm chí sau khi trọng thương hôn mê vẫn luôn giấu giếm, cứ như vậy mà lộ ra.
Căn bản hắn chưa từng mất đi tâm đầu huyết lần nào nên cũng không biết sẽ có tác dụng phụ như vậy.
[HIDE-THANKS]Long tiên sinh tổn hao quá nhiều năng lực nên rơi vào trạng thái hôn mê, phía Mục Loan Loan cũng không tốt hơn.
Thân thể của nàng vốn chỉ là sơ kỳ cấp một, trong khoảng thời gian này đúng là luôn tiêu hao linh lực quá mức, nhưng nàng không bị nguyền rủa, nên có thể thong thả hấp thu một ít linh lực từ trời đất để bổ sung, tu vi mấy ngày nay cũng lên tới trung kỳ cấp một.
Nhưng trung kỳ cấp một cũng chỉ là mạnh hơn chút so người phàm mạnh mà thôi, còn cách rất xa mới có thể hấp thu được nửa giọt tâm đầu huyết cấp bảy của Long tiên sinh.
Tuy Long tiên sinh đã loại bỏ bớt thuộc tính cấp cao của mình ra, thậm chí còn lấy hơn phân nửa năng lượng để cưỡng chế, khiến nửa giọt máu rồng kia không có bất kỳ một năng lượng độc tính nào. Nhưng dù đã làm đến như thế, Mục Loan Loan vẫn là hư bất thụ bổ (*).
(*) Hư bất thụ bổ: thành ngữ, cơ thể hư nhược không chịu được bổ. Dù có bồi bổ tốt đến đâu mà cơ thể không hấp thu được thì cũng vô nghĩa, thậm chí lợi bất cập hại.
Hiệu quả cũng chẳng mấy khả quan.
Sau khi nuốt nửa giọt máu kia, Mục Loan Loan không những không nhanh chóng khỏe lại như Long tiên sinh suy đoán, trái lại còn càng mệt mỏi hơn, vốn dĩ nàng chỉ bị đau đầu, giờ thì đau từ đầu đến chân, toàn thân đau nhức.
Không phải cái loại đau mỏi sơ sơ, mà là đau đến cả người tê liệt, đặc biệt là đan điền, vốn dĩ chỉ có thể chứa nhiều nhất là một lớp linh khí mỏng, lúc này lại bành trướng lên, căng đầy đan điền, thậm chí còn len lỏi theo từng kinh mạch, tiến đến những cơ quan khác trong cơ thể. Đầu tiên là mở rộng những kinh mạch không đủ vững chắc, thậm chí khiến nó vỡ ra, sau đó dùng khả năng chữa trị cường đại hàn gắn lại những kinh mạch bị vỡ vụn.
Giống như là đang cải tạo toàn bộ cơ thể của nàng, nếu các tu sĩ của giới Tu Chân thấy được cảnh tượng này, bọn họ nhất định sẽ cực kỳ ngưỡng mộ.
Thực tế, thực lực của tu sĩ cấp một tương đương với Luyện Khí kỳ (1), đến cấp hai mới sánh ngang Trúc Cơ kỳ (2). Mà giá của một viên Trúc Cơ đan ít nhất cũng là năm khối linh thạch thượng phẩm. Tỷ lệ đột phá Trúc Cơ cũng chỉ tăng thêm một, hai phần, đa số những người đã hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn còn ở Luyện Khí kỳ thì đời này coi như hết hy vọng tới được Trúc Cơ kỳ.
(1) Luyện Khí kỳ: phàm nhân tẩy tủy tiến vào con đường tu tiên.
(2) Trúc Cơ kỳ: mở ra cánh cửa tu tiên có thể triển khai một số pháp thuật cơ bản.
Thọ mệnh chỉ hơn một trăm, mạnh hơn người thường một chút.
Mà Mục Loan Loan thì sao? Nguyên thân không có thiên phú gì, thân thể này cũng đã hai mươi tuổi. Nếu như bình thường thì đời này của nàng không có khả năng đột phá nữa.
Nhưng linh hồn của nàng lại đặc thù một chút, linh lực xảy ra biến hóa, khiến xác suất đào tạo thực vật tăng khả năng thành công lên, thậm chí phẩm chất khi trồng ra cũng cao hơn nhiều những người cùng cấp. Nhưng điều này không đồng nghĩa là nàng có thể tiến xa hơn trên con đường tu luyện.
Ví dụ như lần này, chỉ là mệt nhọc quá độ cộng thêm tiêu hao linh lực quá mức mà đã khiến nàng súyt nữa mất mạng.
Tình huống của nàng như vậy, cho dù có tiền mua Trúc Cơ đan thì cũng khó có thể tu luyện thành công.
Nhưng nửa giọt máu của Long tiên sinh lại giống như một may mắn bất ngờ.
Trúc Cơ đan không những chứa tạp chất, xác suất thành công lại không cao, giá thì đắt muốn chết, uống máu của Long tiên sinh tốt hơn gấp mấy trăm lần, giúp cho Mục Loan Loan vốn dĩ chỉ có trung kỳ cấp một thành trung kỳ cấp hai.
Hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
À, cũng không thể nói như vậy, tác dụng phụ vẫn phải có.
Đó chính là, quá trình lột xác rất đau.
Từ lúc nuốt nửa giọt máu kia vào bụng, Mục Loan Loan cảm thấy mình như đang bị tra tấn, giống như bị ai đó đặt trên bàn dao lăn qua lộn lại, đau đến mức sức kêu la cũng không có.
Nếu có người khác ở đây, sẽ phát hiện có một tầng sương mù đỏ như máu luôn bao bọc lấy nàng, thời gian trôi qua, sương mù càng lúc càng nhạt dần, mà khi tầng sương mù này tan biến, quá trình lột xác của Mục Loan Loan mới xem như kết thúc.
Từ lúc nàng ngất xỉu cho đến khi kết thúc quá trình lột xác, kéo dài khoảng chừng hơn ba mươi tiếng.
...
Chờ đến khi Mục Loan Loan khôi phục lại ý thức, mặt trời đã lên cao, nàng nhắm hai mắt nằm trên giường.
Nàng cảm thấy cả người dính nhớp, thân thể tuy không còn khó chịu như trước nữa, nhưng tay chân vẫn còn nhức mỏi. Một mùi hôi thối khó ngửi cứ vờn quanh chóp mũi, Mục Loan Loan chưa kịp định thần lại, ký ức đã bắt đầu ùa về.
Nàng nhớ rõ trước đó đi chợ, sau đó không cẩn thận mắc mưa, Long tiên sinh lại phát sốt, nàng cho hắn ăn Bích Tinh thảo, sau đó thân thể khó chịu ngủ lúc nào không hay, tỉnh dậy vẫn còn khó chịu, vẫn luôn phát sốt liên tục tới bây giờ?
Mục Loan Loan lắc đầu, cảm thấy hình như có gì đó không đúng cho lắm.
Sau khi phát sốt sẽ cảm thấy thân thể tràn trề sinh lực? Lúc trước nàng bệnh xong cũng không có sinh long hoạt hổ (*) như bây giờ, hơn nữa từ lúc tỉnh dậy nàng vẫn luôn để ý một việc, cái mùi gì trong phòng vậy? Thật sự là hôi không chịu nổi mà!
(*) Sinh long hoạt hổ: thành ngữ, chỉ người khoẻ như vâm, mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.
Mục Loan Loan muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt như bị keo dính dán chặt lại, nàng định vươn tay lau mắt, nhưng vừa mới nắm tay lại liền cảm giác trên tay cũng có loại dính nhớp nháp như vậy, nàng có chút buồn nôn muốn nâng tay lên thì không cẩn thận va vào cánh tay của một người khác.
Khoan đã, cánh tay?
Trong chăn nàng tại sao lại có cánh tay của người khác?
Mục Loan Loan lập tức tỉnh táo, không rảnh để ý cái gì nữa, chịu đựng mùi hôi vội vàng giơ tay lau sạch thứ dính nhớp bám trên mắt nàng, sau đó mở mắt ra, thấy rõ tình huống trước mắt.
Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, Mục Loan Loan thiếu chút nữa mắc bệnh trầm cảm.
Nàng nhắm hai mắt lại không dám tin những gì vừa nhìn thấy, ở trong lòng thầm tẩy não bản thân nhất định là do cách nàng mở mắt không đúng, sau đó nơm nớp hồi hộp lại mở mắt ra.
Khuôn mặt tái nhợt lại tà dị của Long tiên sinh gần sát nàng như đang nói:
Không, nàng không nhìn lầm.
Mục Loan Loan trầm mặc, nàng thật muốn chết.
A a a!!! Ai tới giải thích cho nàng đi! Tại sao Long tiên sinh lại cách nàng gần như vậy? Gần tới mức nàng chỉ cần duỗi tay đã chạm tới cánh tay hắn, chân vừa nhúc nhích đã đụng tới đuôi hắn rồi!!!
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 12/2/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: Mi An
Beta: Yuri318, kimnana[/HIDE-THANKS]
Các bạn có thể đăng kí tài khoản tại đây Đăng Ký (Sau khi đăng kí, hãy click vào đây và chọn gói 1 xu để nâng cấp lên thành viên chính thức nhé Link ).
[HIDE-THANKS]Mục Loan Loan cảm thấy bản thân như đờ cả người ra, sửng sốt mất mấy giây mới đột nhiên phản ứng lại.
Bây giờ nàng thật sự nằm chung chăn gối với Long tiên sinh rồi, hơn nữa còn dựa vào hắn rất gần!
Chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy, vừa nhận ra điều này, Mục Loan Loan gần như trong nháy mắt cả khuôn mặt liền đỏ bừng lên.
Thậm chí đến cả mùi hôi thối tràn ngập cả căn phòng lẫn vết bẩn dính nhớp trên người đều bị nàng xem nhẹ trong một khắc ấy.
Cả đầu óc Mục Loan Loan đều choáng váng, nàng cảm thấy, hình như nàng thừa dịp Long tiên sinh không thể phản kháng mà đã làm chuyện gì xấu xa mất rồi.
Tuy trong trạng thái nửa hình rồng trước mắt Long tiên sinh là một con rồng không có, nhưng mà lúc là hình người, nói không chừng có thì sao?
Nghĩ như vậy, Mục Loan Loan vội vàng ngồi dậy, tim đập như nổi trống, nhích ra bên cạnh mấy bước giữ khoảng cách với Long tiên sinh, nàng mới thấy không xấu hổ như thế nữa.
Mục Loan Loan lặng lẽ chuyển tầm mắt sang nhìn khuôn mặt tái nhợt hơn so với bình thường của Long tiên sinh, gần cổ của hắn không biết vì sao mà có chút hồng hồng, tầm mắt chuyển lên môi hắn.
Thiếu chút xanh tím như thường ngày, ngược lại cảm giác, hơi sưng sưng?
Mục Loan Loan ngượng ngùng cắn môi, trong đầu có một ít kí ức trước đó, nhưng khá mông lung:
Nàng nhớ rõ lúc ấy nàng vô cùng lạnh, sau đó đột nhiên xuất hiện một cái gối ôm bự rất ấm, sau đó nàng ôm cái gối ôm kia cọ cọ, còn khó chịu với nửa đoạn lông xù xù ngứa dưới chân của gối ôm, một chút cũng không mềm mại trơn trơn...
Bây giờ ngẫm lại, cái đó đâu phải gối ôm gì, rõ ràng chính là Long tiên sinh mà!
Nàng thừa dịp người ta không thể phản kháng, không có ý thức, liền theo phản xạ xem người ta thành gối ôm mà xoa không biết bao lâu.
Hẳn là không ngủ (1) thật nhỉ?
Mục Loan Loan đỏ mặt tự cảm nhận một chút, thấy thân thể cũng không có chỗ nào đặc biệt khó chịu, hơn nữa Long tiên sinh vừa không có... vừa không thể động đậy, hẳn là chưa ngủ (1) rồi.
(1) "Ngủ" này là "ngủ" theo nghĩa bóng.
Cơ mà nói không chừng có cưỡng hôn rồi, nhìn môi hắn sưng như thế, bên môi còn ẩn ẩn có vết máu, miệng của mình cũng có mùi máu tươi nhàn nhạt, nhất định là nàng không khống chế được thú tính của bản thân, ngày thường thấy Long tiên sinh bị bệnh mà đẹp tà dị, vừa bị bệnh nàng liền dứt khoát buông thả mình.
Mục Loan Loan khóc không ra nước mắt, lau mặt, cúi đầu nhìn thì thấy trên tay toàn là vết bẩn, còn hôi rình.
Trong đầu chợt lóe qua một suy nghĩ, Mục Loan Loan vội vàng kiểm tra một chút linh lực trong cơ thể.
Trong đan điền tràn đầy linh khí đậm đặc, không chỉ mở rộng diện tích hơn rất nhiều so với lúc trước, mà còn ngưng tụ một phần thành dạng chất lỏng được kết từ sương mù.
Đây rõ ràng đã là thực lực cấp hai trung kỳ!
Mục Loan Loan lại nhìn vết máu bên môi Long tiên sinh một cái, loáng thoáng cảm thấy mình đã hiểu ra chân tướng gì rồi.
Tám phần là tối hôm qua nàng rất khó chịu, sau đó để ác quỷ nhỏ trong nội tâm mình thừa cơ phóng túng, xem Long tiên sinh thành gối ôm mà xoa thật lâu, không những thế mà còn vô cùng được nước cưỡng hôn hắn, thậm chí cắn rách môi người ta, vô tình uống cả máu rồng nữa.
Mặc dù bây giờ Long tiên sinh đang bị trọng thương, nhưng tốt xấu gì trước kia cũng là cường giả cấp bảy hô mưa gọi gió cả thế giới, máu của hắn vô cùng hữu dụng nên khiến nàng phải chịu đau đớn rất nhiều, may mắn chính là nàng hấp thụ được máu rồng, những dơ bẩn bên trong thân thể đều được bài tiết ra, thực lực cũng bởi vậy mà đạt tới trung kỳ cấp hai, bệnh cũng khỏi luôn...
Trong lòng sau khi suy đoán như thế, Mục Loan Loan lập tức càng xấu hổ hơn nữa, may mắn là hiện giờ Long tiên sinh không có ý thức, nếu không nàng biết phải giải thích cho hành vi cầm thú của mình thế nào bây giờ.
Mục Loan Loan có chút hổ thẹn mà che mặt một lát, nàng cảm thấy từ trước đến nay mình chưa bao giờ xấu hổ như thế, nụ hôn đầu tiên đã mất, đã thế trong lòng còn có chút cảm giác thỏa mãn kì quặc, quả thực là quá cầm thú đi mà!
Không thể không nói, ở một trình độ nào đó, sóng não của Mục Loan Loan và Long tiên sinh cũng không ai nhường ai!
Tuy trong phòng có mùi rất khó ngửi, Mục Loan Loan vẫn hít sâu mấy hơi, ôm ngực một lát mới hoãn lại, chậm rãi đến gần Long tiên sinh thấp giọng nói, "Thực xin lỗi Long tiên sinh."
"Không, không phải ta cố ý..."
"Ngươi không nói gì," Mục Loan Loan nói, "Ta coi như ngươi tha thứ cho ta đấy."
Nàng nói xong liền cười, nàng đúng là hư quá mà, người ta có ý thức đâu, nhất định là không biết nàng đã làm gì.
Hơn nữa, lúc hắn tỉnh lại nói không chừng sẽ phải lòng Bạch Thủy Dao dưới sự thúc đẩy của cốt truyện, nàng cảm thấy mình bây giờ đã có chút thích hắn, này không tốt, này không tốt.
Không được thích, không được thích.
Trong lòng có chút chua xót, Mục Loan Loan cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, "Lần này ta ăn đậu hũ của chàng, về sau ta sẽ đối xử với chàng thật tốt, tốt hơn bây giờ nữa."
Nàng nói một lúc liền cảm thấy rất đau lòng, nhưng nỗi chua xót này khi tầm mắt nàng thoáng nhìn qua hai cái lỗ tai lông xù màu trắng bên cạnh cái sừng gãy của Long tiên sinh, trong phút chốc không cánh mà bay.
Nàng vừa rồi luôn nhìn khóe môi của Long tiên sinh, cũng không chú ý tới trên đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện hai lỗ tai lông xù.
Từ từ đã, Long tiên sinh không phải rồng sao?
Vì sao bên cạnh cái sừng gãy của hắn còn có hai cái tai lông xù vậy!
Mục Loan Loan hú hồn, chớp chớp mắt, xác nhận mấy lần mình thật sự không nhìn lầm.
Mà hai cái tai đó của Long tiên sinh, không biết có phải do hiện giờ hắn rất đau nên bỗng dưng run lên, vốn dĩ đã xù xù rồi, không ngờ còn biết run run nữa.
Mục Loan Loan cảm thấy mình sắp không đè nén nổi trái tim ngo ngoe rục rịch muốn vuốt lỗ tai rồi.
[HIDE-THANKS]Mục Loan Loan vốn muốn sờ, nhưng khi nàng duỗi tay ra, trên ngón tay đều là mấy vết bẩn nhão nhão dính dính, hoàn toàn đối lập với hai cái lỗ tai lông xù màu trắng ấy của Long tiên sinh, khiến nàng thật sự không có mặt mũi mà sờ.
Nén khát vọng muốn xoa tai rồng, trong lòng Mục Loan Loan ngứa ngáy, nhưng vẫn phải hậm hực thu tay về.
Căn phòng lạnh lẽo yên tĩnh, thêm cái mùi đầy phòng khiến nàng không thể chịu đựng được.
Mục Loan Loan bò dậy, chỉ cảm thấy theo động tác của mình, mấy vết dơ dính trên người đều trộn lẫn vào nhau, nàng chịu không nổi liền nhanh chóng xuống giường.
Nàng đứng trên mặt đất, đầu tiên là chuyển cái chăn không bị dính vết dơ trên phần giường của mình qua một bên, sau đó xốc chăn bên phần giường của Long tiên sinh lên.
Mới vừa xốc lên, một mùi khó tả lập tức truyền tới, dù trên người đã cực kì hôi hám, nhưng Mục Loan Loan vẫn bị cái mùi này làm cho thiếu chút nữa hít thở không thông.
Chờ nàng ho khan vài tiếng rồi thở ra một hơi, mới thấy rõ cả chiếc chăn và trên nệm đều dính vết dơ, thậm chí ngay cả người Long tiên sinh cũng dính vào một ít.
Mục Loan Loan có chút ngượng ngùng, nhanh chóng ôm cái chăn bẩn xuống, lại mở cửa sổ cho gió lùa vào, vội vội vàng vàng cầm quần áo sạch chạy đi nấu nước tắm rửa.
Nước sôi, Mục Loan Loan mới vừa xuống nước chà chà cánh tay một cái, thùng nước vốn còn trong vắt lập tức đen đi một nửa, mấy vết bẩn giống như da chết đều không ngừng bị chà xuống từ trên làn da.
Chờ nàng tắm xong qua loa một lần, cả thùng nước đều biến thành màu đen, Mục Loan Loan nhìn cái xô nước kia, có chút câm nín.
Nàng cũng không biết thì ra bản thân thường xuyên tắm rửa gội đầu thế mà trong người vẫn còn dơ như thế.
Sờ sờ hai má, không biết có phải vì tác dụng của tâm lý mà trở nên trơn bóng hơn một ít không, Mục Loan Loan lại đổ một thùng nước sạch, chà người sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Mục Loan Loan thử giặt y phục, nhưng chà nửa ngày cũng không giặt sạch được một cái tay áo, vì thế liền bỏ cuộc, cũng may trước đó ở chợ nàng mua nhiều quần áo dự phòng, nếu không chỉ sợ đến quần áo để mặc cũng không có.
Thật ra thì bọn họ rất nghèo, nàng cũng chỉ có hai bộ quần áo đã giặt đi giặt lại đến hơi bạc màu rồi.
Tắm rửa xong, Mục Loan Loan thuận tay lấy linh gạo nấu một ít cháo, có lẽ bởi vì máu của Long tiên sinh vô cùng hữu dụng, từ nãy nàng đã bắt đầu cảm thấy rất đói bụng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định xa xỉ một phen, bản thân cũng ăn một vò linh gạo.
Đúng rồi, còn có trứng gà và thịt đã mua trước đó nữa, không biết bị hư chưa.
Mục Loan Loan nhìn ra sắc trời bên ngoài, thời tiết hôm nay không tệ, nhưng ánh mặt trời vẫn nhàn nhạt như cũ, chắc bây giờ đã qua buổi chiều, nàng tính toán đổi chăn nệm trước, sau đó lại lau người qua loa cho Long tiên sinh.
Sau khi nấu cháo, xào đồ ăn, đút cho Long tiên sinh ăn chút trái cây, giặt quần áo, giặt chăn, còn phải bồi dưỡng trái cây để kiếm tiền, dù sao lần này nàng bị bệnh không biết bao lâu, linh thạch trong nhà không biết đã dùng hết chưa, nàng còn chưa kiểm tra nữa, ngộ nhỡ linh thạch không đủ, cái đuôi của Long tiên sinh lại hư thối nữa thì phiền lắm...
Mục Loan Loan thở dài, hiểu sâu sắc đạo lí rằng bản thân mình thật sự không thể bị bệnh, nuôi gia đình rất khó khăn.
Nàng đổ một thùng nước ấm rồi trở về phòng, mùi hôi thối trong phòng đã tan đi một ít nhưng vẫn hơi khó ngửi.
Mục Loan Loan đi đến bên mép giường, thấp giọng nói, "Long tiên sinh, thực xin lỗi, làm dơ người chàng rồi, ta lau người cho chàng trước, có thể hơi lạnh đó."
Lần cuối lau người cho Long tiên sinh là vào giữa trưa trước một ngày nàng đi chợ, đến bây giờ, có lẽ cũng qua mấy ngày rồi. Nhưng vì hắn luôn không ra khỏi cửa, nên người cũng xem như khá sạch sẽ.
Mục Loan Loan tẩm ướt khăn, vắt khô xong bắt đầu chà lau một đường từ cánh tay hắn.
Ban đầu, nàng còn có thể chuyên tâm chỉ lau những chỗ bị nàng không cẩn thận làm dơ trên người Long tiên sinh, nhưng dần dần, đặc biệt là khi sắp đến khối cơ bụng rắn chắc của hắn, Mục Loan Loan cảm thấy má mình hơi nóng lên.
[HIDE-THANKS]Nhiệt độ trên người hắn không thấp, thân trên trong trạng thái nửa hình rồng vẫn có hình người, động tác trên tay Mục Loan Loan nhanh hơn, chờ đến khi lau xong người Long tiên sinh, nàng thậm chí hơi có cảm giác được giải thoát nữa.
Cái đuôi của Long tiên sinh còn khá ổn, phía trên chỉ có một ít vảy hơi dơ, lau khô xong, sẽ đắp thảo dược lên cho hắn một lần nữa, sau đó Mục Loan Loan vội vàng lấy y phục mà lần trước đi chợ mua cho Long tiên sinh, mặc lên nửa người trên của hắn, cái đuôi phía dưới vẫn chỉ có thể để trần như thế.
Cái áo trung y mà nàng mua có màu xanh nhạt, giá cả cũng không rẻ, mặc vào rất được, khoác lên cho Long tiên sinh, thật là càng khiến làn da của hắn thêm trắng trẻo cùng với khuôn mặt tà dị.
Mục Loan Loan sờ sờ mặt, nhìn cái nệm hơi dơ dưới thân Long tiên sinh, nói, "Ta đổi nệm đây."
Bắt đầu xe nhẹ đường quen (quen tay quen việc) dọn dẹp cho long mỗ.
Bình thường để chuyển Long tiên sinh qua một bên, nàng hay xê dịch nửa người trên của hắn, như thế sẽ tiện hơn, nàng quỳ gối trên giường, ôm eo hắn, sau đó dùng sức nâng lên, đặt lên cái nệm mới bên cạnh, tiếp theo dùng khăn tay bọc lấy, bởi vì vảy của Long tiên sinh vẫn có chút sắc bén, nàng vịn vào những chỗ mà hắn không bị thương, rồi cẩn thận xê dịch.
Toàn bộ quá trình đại khái cần hơn một phút, còn rất đau eo nữa...
Nhưng không biết có phải vì hôm nay tu vi đã đạt tới cấp hai rồi, nên Mục Loan Loan bỗng nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn thường ngày không ít, sức lực hình như nhiều hơn.
Nàng chỉnh lại tư thế cho Long tiên sinh, lấy nệm mới trong túi Càn Khôn ra thay, đắp chiếc chăn sạch sẽ lên cho hắn, xong hết tất cả rồi mới ngồi bên mép giường thở ra một hơi.
Vệ sinh cả hai xong, bây giờ nàng, có phải có thể sờ sờ lỗ tai của Long tiên sinh rồi không!
Mục Loan Loan chậm rãi vươn hai cái tay đầy tội ác của mình về phía lỗ tai trắng nhỏ đột nhiên xuất hiện của Long tiên sinh.
Cái tai trắng trắng xinh xinh, lông xù còn run lên nữa!
Mục Loan Loan khẽ khàng sờ lên lỗ tai Long tiên sinh, cảm giác mềm mại ấm áp truyền đến lòng bàn tay, lông xù rất thoải mái, nàng không nhịn được nhéo hai cái, mỗi tay nhéo một cái, rất mềm, còn có thể cẩn thận gập lại được nữa, thật sự là quá hạnh phúc.
Mục Loan Loan dịu dàng nhéo nhéo lỗ tai hắn, sau đó lại không nhịn được vuốt một đường từ lỗ tai xuống dưới như vuốt lông, theo hướng chẻ của lông mà tới tới lui lui cọ mấy cái. Có lẽ là vì hơi ngứa, không ngờ lỗ tai của Long tiên sinh còn run lên trong tay nàng nữa, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt xinh đẹp tà dị ấy của hắn, đặc biệt là khi hai tai lông xù rung lên thì cùng lúc đó hoa văn dữ tợn màu đỏ trên má Long tiên sinh cũng chuyển động, Mục Loan Loan luôn có cảm giác khó tả.
"Long tiên sinh, vì sao chàng lại có hai cái tai lông xù thế?" Mục Loan Loan nhẹ nhàng nói, "Lại còn rất mềm nữa?"
Nàng thoải mái thả ác ma trong lòng mình ra, nhẹ nhàng xoa lỗ tai của Long tiên sinh một hồi lâu, một chút cũng không muốn rút tay về. Nhưng khi nàng nghĩ đến cuộc sống khó khăn gian khổ luôn muốn đè bẹp nàng và Long tiên sinh xuống mặt đất mà chà đạp, thì tay nàng bỗng ngừng lại.
Có lẽ do nàng sờ soạng quá lâu, nên khi dừng tay lại thì Mục Loan Loan cứ cảm thấy lỗ tai của Long tiên sinh có chút hồng hồng, Lớp lông nhung mềm mại nhỏ nhỏ cũng hơi nóng lên, yếu ớt run rẩy giữa khoảng không.
Mục Loan Loan cảm thấy mình thật sự quá phận, sao nàng có thể nhân lúc người ta gặp nạn mà ăn hôi chứ!
Nàng sai rồi, nhưng lần sau nàng còn muốn làm nữa.
Có lẽ vì mấy thứ lông xù xù thật sự có tác dụng chữa lành quá hữu hiệu, tuy nàng còn một đống việc nhà cần phải làm, nhưng Mục Loan Loan lại không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Nàng tủm tỉm cười, nghĩ đến lời hứa hẹn mà bản thân đã nói vào buổi sáng rằng sau này sẽ ngày càng đối xử với Long tiên sinh hơn, lại nhìn lỗ tai run rẩy của hắn cùng bộ dáng nhắm mắt lại yếu ớt toàn tâm dựa vào nàng, trong lòng tràn đầy động lực.
Nàng, giờ đây không còn một mình nữa rồi.
Nàng cô đơn hơn hai mươi năm, trước khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, nàng cũng vì cuộc sống mưu sinh mà không ngừng dốc sức làm việc, không có chỗ dựa, cũng không phải vô cùng xuất sắc, mặc dù liều mạng học tập cũng chỉ là lên được đại học như bao người, tìm được một công việc vất vả nhưng chỉ vừa đủ tiền để duy trì chi phí sinh hoạt.
Lúc ấy mong muốn của nàng chính là hy vọng mình có thể kiếm được tiền, có thể không phải chịu cảnh mãi cô đơn một mình.
Tuy bây giờ vẫn là... Không có tiền...
Nhưng mà nàng đã có Long tiên sinh rồi.
Hốc mắt của Mục Loan Loan có chút chua xót, nhưng không biết con rồng của nàng liệu khi tỉnh dậy có rời bỏ nàng ngay lập tức hay không.
[HIDE-THANKS]Nàng không tiếp tục suy nghĩ vấn đề nhớ đến liền đau lòng này nữa, tranh thủ thời gian đi làm cơm.
Thịt mới mua về trước đó đã ngửi thấy mùi hơi chua, mặc dù rất tiếc nhưng Mục Loan Loan đành vứt thịt đi, bây giờ dù có thế nào đi nữa nàng cũng không được phép bị bệnh.
Rau dưa vẫn có vẻ tươi xanh, trứng gà vẫn ổn.
Nàng chọn một cây Nhiên thảo, chiên hai cái trứng cho mình, còn hai linh trứng gà kia của Long tiên sinh, nàng làm thành trứng hấp, ăn như vậy tương đối tiện lợi.
Có nguyên liệu rồi thì nấu cháo từ linh gạo cũng dễ.
Mục Loan Loan vốn cho rằng bây giờ đút cơm cho Long tiên sinh sẽ thuận lợi như trước, thậm chí còn nghĩ chút nữa xong sẽ mau chóng đi giặt quần áo rồi bồi dưỡng hạt giống để kiếm tiền, nhưng mà, hôm nay Long tiên sinh lại không ăn vào một chút gì cả.
Lần thứ bảy Mục Loan Loan đưa một muỗng cháo làm từ linh gạo có bỏ thêm đường đến bên miệng Long tiên sinh, nhéo cằm hắn, nhưng lần này Long tiên sinh ngậm môi thật chặt, căn bản không thể nuốt xuống được.
Mục Loan Loan có chút sốt ruột, lại thử mấy lần nữa, thậm chí còn ép buộc làm hắn mở miệng ra, đút hắn một muỗng. Tuy cháo đã đút vào được rồi, nhưng lập tức bị hắn phun ra cùng với vết máu, lấm tấm chút màu đỏ trên chiếc khăn Mục Loan Loan lót ở ngực hắn.
Hộc máu sao?
Đầu ong lên một cái, Mục Loan Loan ngẩn người, sửng sốt mấy giây mới buông cái chén trong tay xuống, vội vàng sờ linh thạch đặt bên tai Long tiên sinh.
Nàng nhớ rõ vẫn còn một khối linh thạch trung phẩm, làm ơn, nhanh lên, nhanh hiện ra đi, linh thạch trung phẩm.
Nhưng thật sự phải khiến nàng thất vọng rồi, nàng không tìm được linh thạch trung phẩm, thậm chí đến cả những khối linh thạch hạ phẩm vốn được đặt cạnh nhau, tất cả đều biến thành bột phấn.
Đã bị Long tiên sinh hấp thu hết rồi sao?
Ngón tay của Mục Loan Loan có chút run run, nàng ép mình bình tĩnh lại, đi lấy ba Bách Trân Quả còn dư lại cùng với nhân sâm bị cắt chỉ còn lại có hơn một nửa.
Lau đi cháo và vết máu bên miệng hắn, nàng nửa ép nửa đút hắn uống xong nước cốt của Bách Trân Quả, sau đó cắt một mảnh nhân sâm nhét vào trong miệng hắn.
Làm xong hết, tay nàng đã hơi run rồi.
Ban đầu nàng còn tưởng là do mình hôn hắn, còn hung tàn cắn rách môi Long tiên sinh mới uống phải máu rồng, hiện tại xem ra không phải như thế.
Trước khi nàng bị bệnh, Long tiên sinh vẫn còn bình thường, thậm chí sắc mặt còn tốt hơn một ít. Nhưng bây giờ hắn lại biến thành dáng vẻ yếu ớt thế này, hơn nữa linh thạch nàng để lại bên gối hắn cũng đã bị hấp thu hết cả rồi.
Dựa theo kinh nghiệm chăm sóc trước đó của nàng, Long tiên sinh một ngày cần một khối linh thạch hạ phẩm, mà linh lực của một khối linh thạch trung phẩm còn nhiều hơn so với mười khối linh thạch hạ phẩm, thế mà bị hấp thu hết rồi.
Có phải điều đó chứng tỏ rằng, vào lúc nàng bị bệnh, Long tiên sinh lại bị thương nữa không?
Hay là nội thương trong trận đại chiến trước đó tái phát?
Còn có hai lỗ tai lông xù trước kia chưa từng thấy này của hắn, chẳng lẽ nó xuất hiện là do thương thế của hắn bị nghiêm trọng hơn sao?
Đầu Mục Loan Loan vô cùng rối bời, nàng hối hận lúc trước không đọc kĩ cuốn tiểu thuyết logic ngoài vũ trụ kia, bây giờ trong óc chỉ còn một khái niệm mơ mơ hồ hồ đối với việc vì sao lúc trước Long tiên sinh bị thương, có vết thương ra sao.
Cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết gốc vốn rối tinh rối mù, tất cả đều để phục vụ cho mục đích "lái xe", ngay cả bối cảnh thế giới cùng một vài mối quan hệ cũng vô cùng lộn xộn. Tác giả chỉ muốn dùng couple bạo quân tàn tật x tiểu nha hoàn có địa vị thấp hèn nhưng đơn thuần đáng yêu để hấp dẫn những độc giả có khẩu vị nặng thích xem thịt.
Đến nỗi Mục Loan Loan cũng cảm thấy, lúc trước tác giả thiết kế nhân vật nguyên chủ này đều chỉ vì giúp nữ chính Bạch Thủy Dao có thể nhảy cùng thuyền với Ngao Khâm.
Một quyển tiểu thuyết không có logic gì đáng nói như vậy, căn bản không nói rõ nguyên nhân vì sao Long tiên sinh bị thương.
Lúc trước Mục Loan Loan không ngẫm nghĩ logic và cốt truyện trong nguyên tác thế nào, nhưng bây giờ nhìn Long tiên sinh cứ mãi chịu đau đớn như thế, và chính mình cũng đã sống một đoạn thời gian trong thế giới này, nàng mới dần dần ý thức được.
Đây không phải là một nơi chỉ chứa những kí tự lạnh như băng, nơi này cũng là một thế giới hoàn chỉnh, người nơi đây cũng có tình cảm, cũng biết khóc cười, cũng biết đau.
Long tiên sinh cũng như thế.
Nàng không biết hắn bị thương vì gì, đã từng làm chuyện gì, không biết vì sao hắn lại bị mọi người gọi là bạo quân, nàng chưa bao giờ thấy hắn làm chuyện ác, mà chỉ thấy dáng vẻ thê thảm rồi còn bị phản bội, bị vứt bỏ, chật vật khôn cùng của hắn.
Mục Loan Loan nhìn sắc mặt tái nhợt của Long tiên sinh, duỗi tay muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của hắn. Nhưng hắn quá đau, đau đến mức mày kiếm nhíu chặt, môi xanh tím cả lên.
Trong lòng Mục Loan Loan rất khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh lại, nếu có thể, nàng thậm chí còn muốn ngay lúc này vận chuyển toàn bộ linh lực của mình vào trong cơ thể Long tiên sinh, nhưng mà, nàng không biết thuộc tính của Long tiên sinh, nếu trực tiếp vận chuyển linh lực có thuộc tính khác vào, thì không những không thể trợ giúp được, mà ngược lại làm tình trạng xấu đi.
Mục Loan Loan cũng không còn lòng dạ nào mà đi giặt quần áo nữa, vừa chăm chú nhìn Long tiên sinh, vừa chắt chiu linh lực trong cơ thể để bồi dưỡng tất cả mấy cọng Bích Tinh thảo non thành cây chín, cầm lấy trái cây và Bách Trân Quả, ngồi bên mép giường, mỗi thời khắc qua đi đều quan sát tình trạng của hắn.
Chỉ cần có một chút dấu hiệu sắp hộc máu, nàng liền đút hắn ăn một viên Bách Trân Quả hoặc nước cốt Bích Tinh thảo.
Cứ vật lộn như vậy đến đêm, Long tiên sinh dường như mới tốt hơn một ít, ít nhất đã ba giờ không còn hộc máu nữa, Mục Loan Loan mới yên tâm hơn.
Cũng may bây giờ nàng đã tới cấp hai rồi, linh lực trong cơ thể nhiều hơn gấp ba lần so với lúc trước, mới có thể bồi dưỡng ra được nhiều linh thực như vậy. Chỉ là, không biết rốt cuộc thương thế của Long tiên sinh nặng thế nào, linh dược linh quả của bọn họ hiện tại số lượng có hạn, nàng cần phải đẩy nhanh tốc độ kiếm tiền, phải kiếm thật nhiều linh thạch về mới được.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 12/2/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: Mi An
Beta: Yuri318
[/HIDE-THANKS]
Các bạn có thể đăng kí tài khoản tại đây Đăng Ký (Sau khi đăng kí, hãy click vào đây và chọn gói 1 xu để nâng cấp lên thành viên chính thức nhé Link ).