Ngôn Tình [Edit] Nữ Vương Mommy Giá Lâm - Tề Thành Côn

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Thơ Thơ, 31 Tháng năm 2019.

  1. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 40: Hoàng Phủ Minh tự mình bôi thuốc cho cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Từ từ, tam tiểu thư!" Tiểu Hề cảm giác được có sự kỳ quặc, lập tức kêu Tuyết Vi: "Tam, tam tiểu thư, tôi nghĩ tiểu thư nhà tôi lúc này hẳn là đã tỉnh, mời cô vào đi.."

    A.

    Từ trước đến nay Tuyết Vi không thích nô tài giống như Tiểu Hề làm ra vẻ gió chiều nào theo chiều ấy, cô không có làm bất luận khó dễ gì liền đi theo Tiểu Hề tiến vào trong biệt thự..

    Ở chỗ Tuyết Phỉ Nhi, Tuyết Vi đợi khoảng nửa giờ không sai biệt lắm, liền mang vẻ mỉm cười rời khỏi.

    "Tam tiểu thư, cô đi thong thả." Tiểu Hề sửa thái độ ác liệt ngày xưa, nhìn theo cô rời khỏi biệt viện..

    Tuyết Vi mới vừa vừa đi ra khỏi biệt viện, bước chân liền dừng lại..

    Ánh mắt nhìn về phía từng tòa biệt thự Nhà họ Hoàng Phủ, nếu tới Nhà họ Hoàng Phủ, cô có nên đi tới nói cảm tạ Hoàng Phủ Minh hay không?

    Ngẫm lại, sự tình xảy ra sáng nay, cô không thể hiểu được ngủ, lúc tỉnh lại Hoàng Phủ Minh đã không còn nữa, ngay cả tiếng cảm ơn đều không có nói qua.

    Nhưng..

    Vì nói cảm ơn trực tiếp vào cửa, có phải có vẻ có chút quá.. Tùy tiện hay không?

    Thôi, chờ có cơ hội gặp được nói cũng không muộn!

    "Nội cái.. chào cô, tôi là đứa con gái thứ ba của Nhà họ Tuyết, Tuyết Vi, xin hỏi, nhị thiếu gia nhà các người có ở nhà không?" Ở sân Nhà họ Hoàng Phủ, Tuyết Vi bắt lấy một hầu gái liền dò hỏi Hoàng Phủ Minh.

    Cô thật thà tưởng cứ như vậy rời khỏi, nhưng..

    Thật sự không nén được lòng hiếu kỳ bắt đầu rồi.

    Vẫn luôn lấy thân phận vị hôn thê dự khuyết của Hoàng Phủ Minh vào ở Nhà họ Hoàng Phủ, căn bản cô chưa thấy qua nửa cái mặt vị hôn phu thần bí này; kết quả sau khi rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, ngược lại không thể hiểu được Hoàng Phủ Minh cứu, nhưng cô vẫn là không có thể nhìn đến diện mạo vị hôn phu trước này, ai có thể cam tâm?

    Nói trắng ra là, nói lời cảm tạ là giả; muốn nhìn anh trông ra sao một chút là sự thật.

    Ai..

    Cô cũng bắt đầu trở nên tò mò rồi.

    "Xin lỗi, tuyết tam tiểu thư, nhị thiếu gia nhà của chúng tôi vừa mới đi ra ngoài."

    "Mới đi ra sao?" Khéo như vậy sao? Xem ra cô thật sự vô duyên nhìn thấy Hoàng Phủ Minh.

    Khi đang mất mát.

    Hầu gái nôn nóng lôi kéo Tuyết Vi: "Tuyết tam tiểu thư! Tuyết tam tiểu thư! Nhị thiếu gia nhà của chúng tôi ở kia!"

    Tâm mất mát lập tức trở nên tro tàn lại cháy, Tuyết Vi theo hướng ngón tay hầu gái nhìn lại..

    Chỉ thấy!

    Ở vị trí cửa nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Minh bước nhanh ngồi lên trên một chiếc xe Hummer việt dã.

    Chỉ tiếc, lúc Tuyết Vi quay đầu lại, mặt anh đã tiến vào trong xe, cô chỉ có thấy một cái tàn ảnh mà thôi.

    Không được!

    Càng nhìn không tới càng không cam lòng.

    Không khỏi phân trần, Tuyết Vi bước nhanh chạy về phía chiếc xe kia.

    Hoàng Phủ Minh, anh đợi tôi với, chỉ cần tôi nhìn thấy anh trông thế nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi là được.

    Mắt thấy còn có vài bước liền chạy tới nơi xe đang đậu.

    Ai ngờ, chiếc xe kia chậm rãi khởi động..

    "Hoàng.. Hoàng Phủ Quân Trường, từ từ!" Tuyết Vi gấp không thể đuổi theo cái đuôi xe, chạy lên, không biết làm sao xe càng chạy càng xa, đầy đầu cô đều là mồ hôi. "Từ từ, từ từ!"

    "Nhị thiếu gia, giống như.. Giống như.." trong xe việt dã Hummer, tài xế lái xe nghi hoặc nhìn qua kính xe phản chiếu.

    "Làm sao vậy?" Hoàng Phủ Minh ngồi ở vị trí sau xe lạnh lùng mở miệng.

    "Giống như có người đuổi theo xe chúng ta."

    "Hả?" Ánh mắt anh sắc bén chợt lóe, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía kính xe phản chiếu.

    Phía sau xe, thật sự có người đang đuổi theo.

    Hoàng Phủ Minh định thần vừa thấy người này đuổi theo..

    Tuyết Vi? Vì sao cô đuổi theo? "Dừng xe!"

    "Két" một tiếng, tài xế quyết đoán dẫm xuống chân ga.

    Hoàng Phủ Minh mở cửa xe ra, khom người, đi xuống.. "Tuyết.." lúc anh vừa muốn mở miệng kêu, Tuyết Vi đã xoay người qua, đi xa.

    "Ai." Mắt nhìn bóng dáng cô dần dần đi xa, Hoàng Phủ Minh ở trong chứa thâm ý thở dài một hơi, nhanh chóng về tới bên trong xe: "Lái xe đi."

    "Vâng, nhị thiếu gia.."

    Hôm sau, binh đoàn thứ ba, phòng y tế.

    Thật là buồn bực, là trời sinh cô cùng Hoàng Phủ Minh không có duyên phận, hay là sao vậy?

    Không phải muốn nhìn anh trông ra sao một chút? Còn xem không thấy đâu?

    Tuyết Vi nằm sấp nửa thân trần trên giường bệnh, nhớ tới sự tình buổi chiều ngày hôm qua cùng Hoàng Phủ Minh đi ngang qua nhau cô liền không cam lòng.

    Người thường chính là như vậy.

    Một khi nảy sinh lòng hiếu kỳ, càng không được thỏa mãn, càng sẽ mãnh liệt; càng không thỏa mãn, càng sẽ mãnh liệt. Bây giờ, cô đều cơ khát đến chẳng sợ có thể nhìn xem ảnh chụp Hoàng Phủ Minh tới ' giải khát ' đều có thể.

    "Tuyết Vi, vết thương trên người của chị là từ đâu ra? Cũng quá nghiêm trọng đi? Đều sắp sinh mủ." Phương Tiểu Nhã đứng ở bên giường bệnh, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tuyết Vi che kín vết roi trên lưng.

    "Ha hả, Tiểu Nhã, em đừng hỏi. Bị vất vả, giúp chị bôi chút thuốc."

    "Ừm được.." Đối với người phòng y tá mà nói, Tuyết Vi hết thảy đều thần bí như vậy, các cô cũng đã từng dò hỏi qua cô chuyện xưa, đáng tiếc, Tuyết Vi chính là cắn chặt răng không bỏ. "Tuyết Vi, chị kiên nhẫn một chút, khả năng rất đau."

    "Không quan hệ, đến đây đi." Cô chôn sâu đầu vào gối đầu, đôi tay nắm chặt lấy hai bên lan can giường bệnh.

    Phương Tiểu Nhã xoay người, mới vừa cầm lấy thuốc mỡ đặt ở giá chữa bệnh, di động của cô truyền đến tiếng ' reng reng ' chấn động..

    Bỗng dưng, hai tròng mắt cô xẹt qua một tia sáng, liếc mắt ghé vào Tuyết Vi trên giường, không kịp nói bất luận lời nói gì liền lặng yên rời khỏi phòng y tế.

    Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, trước mặt cô liền đụng phải một người: "Thực xin lỗi, không.." Lời nói nghẹn ở cổ họng, Phương Tiểu Nhã ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc trước mắt kia, đột nhiên hít một hơi: "Mộ.. Mộ tướng quân, chào Ngài."

    Hoàng Phủ Minh lạnh lùng đánh giá gương mặt Phương Tiểu Nhã ửng đỏ, cuối cùng ánh mắt sắc bén ngừng lại ở đôi giày mang trên chân cô!

    Nhưng, ánh mắt anh chỉ dừng lại không vượt qua hai giây, liền lạnh lùng gật đầu với Phương Tiểu Nhã, đẩy cửa tiến vào trong phòng y tế..

    Trên giường bệnh, cảnh xuân người phụ nữ để nửa thân trần phản chiếu ở bên trong tầm mắt Hoàng Phủ Minh. Con ngươi anh khẽ nhếch một chút, lập tức quay đầu rời khỏi..

    "Tiểu Nhã, em bôi thuốc cho chị nhanh lên đi, tay chị nắm lan can đã mệt mỏi."

    Giọng quen thuộc từ sau lưng đánh úp lại, Hoàng Phủ Minh ngừng bước chân, Tuyết Vi sao?

    Quay đầu, ngưng thần nhìn lưng cô đầy vết thương.

    Vết thương trên người cô có khi nào?

    Ngày hôm qua sao?

    Thoạt nhìn không giống, nếu bị ngày hôm qua, cô đã sớm biểu hiện ra khác thường.

    "Tiểu Nhã?"

    Lực chú ý bị giọng Tuyết Vi kéo về, Hoàng Phủ Minh lẳng lặng nhìn lưng cô, nghiêm khắc ở trong mắt giống như dần dần hòa tan..

    Không khỏi phân trần, anh cầm lấy thuốc mỡ đặt ở giá chữa bệnh, liền đi tới sau lưng Tuyết Vi..

    "Ưm.." Một cảm giác mát lạnh mà đau đớn đánh úp lại, Tuyết Vi cắn chặt răng, không có kêu ra tiếng. Nhưng thân thể của cô hơi hơi phát run, trên sống lưng cũng mơ hồ toát ra mồ hôi.

    !
     
  2. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 41: Anh bôi thuốc, hay là chiếm tiện nghi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Là anh xuống tay quá nặng sao?

    Hoàng Phủ Minh do dự dừng tay..

    "Đừng ngại Tiểu Nhã, em tiếp tục đi. Chị không có việc gì, không đau."

    A, cái người phụ nữ này mạnh miệng, còn nói không đau. Anh từ nhỏ đến lớn cũng chịu qua không ít vết thương, vết thương này thoạt nhìn nghiêm trọng, nghiêm trọng hay không, anh nhìn vẫn biết đến nhiều ít.

    Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ lắc đầu, lòng bàn tay dừng ở trên lưng cô rõ ràng nhẹ đi rất nhiều, giống như là đối đãi một tác phẩm nghệ thuật trân quý, cẩn thận như vậy.. lúc cẩn thận bôi thuốc cho cô..

    5 phút đi qua.

    Gối đầu lót ở dưới mặt Tuyết Vi sớm đã bị mồ hôi của cô làm ướt, bởi vì đau đớn tra tấn, sắc mặt cô cũng hơi hơi nổi lên trắng. "Tiểu Nhã, thật sự cảm ơn.."

    Thình lình xoay đầu lại trong nháy mắt.

    Bóng dáng Hoàng Phủ Minh đột nhiên phản chiếu ở trong mắt cô..

    Con ngươi dần dần, dần dần mà mở lớn: "Vì sao.. Vì sao là anh?"

    Đáng chết, câu này cô nói bao nhiêu lần? Đều nói sắp phiền!

    "Vì sao không thể là tôi?" Hoàng Phủ Minh lạnh lùng hỏi lại.

    Cũng đúng, phòng y tế là nơi công cộng, vì sao không thể là anh? Nhưng vấn đề.. Vấn đề.. "này, anh biết rõ tôi ở chỗ này, còn dám tiến vào?" Cô cong người lên, vừa muốn đứng dậy.

    "Đừng nhúc nhích! Thuốc còn chưa có bôi xong!" Mắt Hoàng Phủ Minh lạnh nhạt trầm xuống, ấn eo Tuyết Vi một phen.

    "..."

    Cô đau nhịn không được hô to lên.

    "Thấy chưa? Đây là kết cục cô lộn xộn!"

    "Anh, anh biết rõ tôi bị thương, còn đối đãi với tôi như vậy?"

    "Cô gái, cô lại mắng tôi?" Hoàng Phủ Minh nheo đôi mắt lại, tay kia ấn ở trên eo cô cố ý tăng thêm lực đạo.

    "Ưm.. anh cái đồ độc phu! Tôi nguyền rủa anh.."

    "Còn mắng?" Bàn tay to dùng sức lần thứ hai.

    "..."

    Một tiếng thét chói tai như tiếng giết heo qua đi, Tuyết Vi vô lực bày ra ở trên giường: "Đại ca, tôi.. Sai.."

    Nghe nói vậy, lúc Hoàng Phủ Minh thu hồi tay, mới phát hiện, mồ hôi lạnh trên lưng Tuyết Vi lại tăng thêm rất nhiều.

    Cũng không biết nói vì sao, chỉ cần người phụ nữ này tính tình vừa nổi lên quật cường, anh liền nhịn không được muốn.. Hung hăng thuần phục cô!

    "Đừng lộn xộn, còn thiếu một chút thuốc liền bôi xong rồi."

    Sau lưng, truyền đến giọng người đàn ông, Tuyết Vi thật hoài nghi có phải cô nghe lầm cái gì hay không, lúc người đàn ông đáng chết này đang nói những lời này giống như.. Giống như mang theo một chút ôn nhu sao?

    Đang nghĩ ngợi tới.

    Một khắc lòng bàn tay kia chạm vào lưng cô, thân thể của cô thình lình rùng mình một cái, màu da cũng dần dần từ trắng biến thành ửng đỏ.

    "Vậy mà biết thẹn thùng sao?" Hoàng Phủ Minh đã là người đàn ông thành niên, cho nên tự nhiên nhìn ra được phản ứng này của Tuyết Vi đại biểu cho cái gì.

    "Phế.. Vô nghĩa! Ở trong lòng anh, rốt cuộc tôi là người phụ nữ không biết xấu hổ à? Bị một người đàn ông chạm đến, tôi có thể.. Tôi có thể coi như không có việc gì sao.." Âm cuối càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

    "A, tôi sờ cũng đã sớm sờ qua, xem cũng đã sớm xem qua. Giữa chúng ta.. Liền không cần ' khách khí ' như vậy đi?" Trong lúc nói, lòng bàn tay Hoàng Phủ Minh ở trên lưng cô chơi xấu, dường như chậm rãi di chuyển về phía chỗ rãnh mông cô..

    Anh theo một đường xuống dưới, truyền đạt đến cảm giác cho Tuyết Vi, mang theo một cảm giác tê dại không cách nào nói ra. "Này, anh.. anh đừng xằng bậy!"

    "Cô gái, trong đầu óc cô miên man suy nghĩ sắc * tình gì sao? Nơi này cô có vết thương, tôi tự bôi thuốc cho cô."

    Hả..

    Cô miên man suy nghĩ sắc * tình sao?

    Nếu không phải anh vừa mới nói ái muội như vậy, ngón tay lại trượt xuống như vậy, cô có thể?

    Cái này! Xấu xa! Lưu manh!

    Đối với người đàn ông như vậy, cô thật sự chỉ có thể ngậm bồ hòn. "Anh đủ ngoan độc!"

    Giống nhau đi.

    Hoàng Phủ Minh câu môi cười, ngón tay ở sau lưng cô du động trở nên càng thêm quang minh chính đại ' hoành hành ' lên.

    Trong tâm Tuyết Vi không ngừng ẩn nhẫn tức giận, thân thể còn muốn nhẫn nại người đàn ông này thừa dịp khiêu khích!

    Từng đợt cảm giác tê mỏi thỉnh thoảng truyền đến đầu dây thần kinh của cô: "Ưm.." Tuyết Vi mơ hồ phát ra tiếng than nhẹ, cũng nói không nên lời là bởi vì miệng vết thương đau đớn; hay là người đàn ông khiêu khích gây ra.

    "Còn không có bôi xong thuốc sao? Anh muốn bôi đến bao lâu?"

    "Còn thiếu một chút."

    "Còn thiếu một chút sao?" Tuyết Vi oán hận cắn răng, quay đầu đi, cười dữ tợn nhìn người đàn ông: "Tôi nói, Mộ tướng quân, cơ bản anh làm cái này thuộc về quấy rối tình dục! Anh sẽ không sợ tôi bẩm báo lên trên chứ?"

    "Hả?" Anh ngừng ngón tay: "Chẳng lẽ tôi làm cái này không gọi là săn sóc cấp dưới sao? Cô gặp qua lãnh đạo thượng cấp nào tự mình bôi thuốc cho cấp dưới."

    Thể..

    Săn sóc cấp dưới sao?

    Tuyết Vi thật muốn biết, rốt cuộc lưu manh này từ nơi nào tới dũng khí, cũng dám dùng khẩu khí đứng đắn như vậy nói ra loại lời nói này, anh cũng không đỏ mặt lên một chút nào sao?

    Tê..

    Không đúng.

    Kỳ thật ngay từ đầu, lúc cô coi anh trở thành Phương Tiểu Nhã, thái độ anh bôi thuốc vẫn thực là bình thường.

    Chẳng qua sau lại mới..

    "Mộ tướng quân, tôi có chuyện rất hiếu kì."

    "Chuyện gì?"

    "Hôm nay anh làm sao vậy? Tâm tình tốt như vậy? Là vợ anh sinh cho anh đứa trẻ béo mập, hay là cha anh cưới vợ mới? Anh thuộc hàng cao quý, vậy mà bôi thuốc cho tôi là nhân viên ngoài biên chế vẫn là y tá thực tập sao? Nên sẽ không, anh hạ độc ở trong thuốc đi?"

    Người phụ nữ nhanh mồm dẻo miệng!

    Anh hảo tâm bôi thuốc cho cô, vậy mà cô nói ra lời ác độc như vậy? "Cô gái, tôi xem cô thật là chán sống!" Nói xong, Hoàng Phủ Minh giữ chặt một cánh tay Tuyết Vi, đột nhiên túm cô từ trên giường lên, mặt đối diện với mình.

    Lập tức, ' cảnh đẹp ' trước người không hề giữ lại hiện ra ở trước mặt người đàn ông, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trắng bệch: "Này, tôi còn chưa có mặc quần áo đâu!" Một tay lấy quần áo trên đầu giường che trước người, một tay ném tay người đàn ông ra, dùng sức đấm đánh cánh tay anh.

    "Ưm.." Hoàng Phủ Minh đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên trắng bệch che lại cánh tay phải mình bị đánh.

    Tuyết Vi đều choáng váng, anh tốt nghiệp hệ biểu diễn hài kịch sao? Bất quá cô chỉ đánh cánh tay anh một chút, anh dùng biểu hiện như vậy dọa người sao? "Này, anh làm bằng pha lê sao? Đến nỗi phản ứng mãnh liệt như vậy sao?"

    "Nơi đó tôi có vết thương!" Hoàng Phủ Minh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Tuyết Vi.

    Rốt cuộc cô đã biết, vì sao tên lưu manh này xuất hiện ở phòng y tế, hóa ra anh cũng tới bôi thuốc sao? "Mộ tướng quân, là ai lớn mật như vậy, dám làm anh bị thương?"

    Một lát giảm bớt đau, Hoàng Phủ Minh hít nhẹ một hơi, lạnh lùng nói: "Bị chó cắn."

    "Bị chó cắn sao?"

    Thời khắc giọng Tuyết Vi truyền đến màng tai anh, vô cùng bén nhọn, anh không kiên nhẫn cho một cái nhìn xem thường: "Đại kinh tiểu quái cái gì?"
     
  3. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 42: Này! Anh đừng xằng bậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Tôi, tôi không phải đại kinh tiểu quái, mà là.. Mà là.." Tuyết Vi ấp a ấp úng cúi thấp đầu xuống.

    Chẳng lẽ người phụ nữ này đã đoán được anh chính là người ngày hôm qua cứu cô sao?

    Đang nghĩ ngợi tới.

    Ai ngờ, một khắc sau Tuyết Vi ngẩng đầu lên, tươi cười trên mặt khoa trương khó nén: "Tôi thật muốn biết, rốt cuộc là chó nhà ai mắt lớn như vậy? Vậy mà cắn anh. Ai nha nha, xem ra tôi phải tìm cho được con chó kia, cho nó ăn nhiều thêm chút, tranh thủ lần sau.. Kêu nó cắn chết anh!"

    Hoàng Phủ Minh vừa nghe lời này, lửa giận ' tạch ' lập tức bốc trên đỉnh đầu.

    Ngày hôm qua nếu không phải vì anh cứu người phụ nữ đáng chết này, có thể bị con chó sói kia cắn được sao?

    Một tia sáng tàn nhẫn xẹt qua trong mắt, Hoàng Phủ Minh duỗi tay liền kéo Tuyết Vi từ trên giường lên.

    Quần áo thuận thế che trước người rơi ở trên mặt đất: "Này!" Tuyết Vi vừa muốn cúi đầu đi nhặt.

    Ai ngờ, Hoàng Phủ Minh bá đạo vòng ôm eo cô, khiến cho cô không thể nhúc nhích một chút.

    Thân thể hai người dính sát vào nhau dựa vào bên giường.

    Nửa thân cô trần trụi chỉ cách người đàn ông một cái áo sơmi mỏng.

    Trên thân thể người đàn ông phát ra độ ấm, dần dần mà truyền đến chỗ ngực cô, không khí ái muội không cần nói cũng biết.

    Khuôn mặt nhỏ của cô ' hưu ' lập tức liền đỏ rực.

    "Anh, anh muốn thế nào?" Thân mình không an phận vặn vẹo lên, cô nhúc nhích một chút đều có thể cảm giác rõ ràng được hình dáng cơ ngực người đàn ông kia có bao nhiêu rắn chắc, gợi cảm.

    "Đánh cô!"

    "Đánh tôi sao? Tới đi, anh cứ việc đánh. Anh học điểm này ở bộ đội chính là bản lĩnh đánh phụ nữ sao? Mộ! Tướng! Quân!" Tuyết Vi nhất quyết không tha Hoàng Phủ Minh.

    "Cô!" Anh vung tay lên cao.

    Tay anh chần chờ một lát ở giữa không trung, lại nhanh chóng thu trở về.

    Nói lại, nếu đổi thành một nam binh, đã sớm bị Hoàng Phủ Minh anh hủy đi ngay cả xương cốt cũng không còn! Còn dám khiêu khích anh như vậy sao?

    Giằng co nửa giây.

    Thấy người đàn ông không có ý tứ động thủ, Tuyết Vi hơi hơi tránh ra: "Buông tôi ra."

    Hoàng Phủ Minh không có ý buông tay, ngược lại cánh tay càng thêm nắm thật chặt ở trên người cô. "Cầu tôi!"

    "Cầu anh? Dựa vào cái gì?" Không lầm đi, người đàn ông này còn không nói lí sao? "Tôi hỏi lại anh một lần, thả, hay là không thả?"

    Thấy được anh không đáp lại bất luận cái gì, Tuyết Vi oán hận cắn răng, đáng chết, liều mạng với anh! "Không bỏ đúng không?"

    Còn không đợi Hoàng Phủ Minh phản ứng lại, cô ' ngẩng đầu ' mở ra cái miệng nhỏ, gắt gao cắn một ngụm ở đầu vai anh..

    "Ưm." Hoàng Phủ Minh đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thuận thế buông Tuyết Vi trong lòng ngực ra.

    Kéo áo sơmi ra vừa thấy, đầu vai anh ấn một vết máu thật sâu.

    Độc phụ này, ra miệng thật tàn nhẫn!

    "Cô cầm tinh con chó sao?"

    Tuyết Vi nhanh nhạy nhặt lên quần áo trên mặt đất, nhanh chóng tròng lên trên người, ngồi ở đầu giường, mỉm cười nói: "Đúng vậy, anh thuộc loại gì đó?"

    "!" Vừa mới bình ổn tức giận, lần thứ hai xông lên đầu. Xem ra người phụ nữ này buộc anh hành động thật, mới có thể hoàn toàn an phận sao?

    Hoàng Phủ Minh nheo lại đôi mắt lạnh nhạt, không khỏi phân trần, tiến lên một bước, bắt được cổ tay Tuyết Vi, bá đạo ấn cô ngã xuống giường.

    "Này, nơi này chính là bệnh viện bộ đội, anh.. anh đừng xằng bậy!" Tuyết Vi hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ to gan hành động như vậy, lập tức liền bị dọa ngốc.

    "Tôi quản nơi này là chỗ nào!" Nói xong, Hoàng Phủ Minh liền vươn tay tới Tuyết Vi..

    "Này, dừng tay! Dừng tay.."

    Đang đứng ở giữa hai người 'vật lộn kịch liệt ', hoàn toàn không có chú ý tới nơi cửa phòng y tế..

    "Lạch cạch"

    Theo một tiếng gì rơi xuống đất vang đến.

    Hai người ngừng dây dưa, theo bản năng nhìn về phía cửa..

    Chỉ thấy, một cô y tá sắc mặt xấu hổ đứng ở nơi đó.

    Khi nhìn đến mặt Hoàng Phủ Minh, y tá này không khỏi rút một ngụm hơi lạnh: "Mộ.. Mộ tướng quân?"

    Xong đời..

    Tuyết Vi mở to mắt, cứng lại rồi.

    Nhưng thật ra Hoàng Phủ Minh, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, buông lỏng tay đang đè thân thể Tuyết Vi ra, ưu nhã sửa sang lại áo sơmi của mình, gật đầu với cô y tá liền bình thản ung dung đi ra khỏi phòng y tế..

    Mẹ nó!

    Tuyết Vi thật không nghĩ tới, lưu manh này có thể bình tĩnh thành như vậy?

    Vội vàng sửa sang lại quần áo, đứng dậy, nhìn cô y tá đứng ở chỗ cửa..

    "Cô.."

    "Thật sự xin lỗi, quấy rầy các người!" Cô y tá hoàn toàn không cho Tuyết Vi bất luận cơ hội gì để nói chuyện, quay đầu, chạy mất dáng.

    Cái này..

    Không xong!

    Hai mắt Tuyết Vi mở lớn, ngây ngốc dựa vào đầu giường.

    "Thực xin lỗi, Tuyết Vi, em vừa mới vội vã đi ra ngoài tiếp điện thoại, quên nói với chị." Lúc này, Phương Tiểu Nhã đẩy cửa đi vào.

    "Ừm, không, quan, hệ.."

    "Tuyết Vi, tới, chúng ta tiếp tục bôi thuốc đi."

    "Không cần.."

    "Không cần?"

    Đúng..

    Đã bôi xong thuốc.

    Xem ra..

    Ngày tháng ' mùa xuân ' cô ở bệnh viện muốn hoàn toàn kết thúc..

    Khóc..

    Thời gian cả buổi chiều, Tuyết Vi cơ bản đều sống ở bên trong mơ màng.

    Thật không biết cô y tá kia sau khi xem đến một màn kia sẽ nghĩ sao?

    Phiền! Phiền! Phiền!

    Từ khi gặp được tên kia liền không có chuyện tốt xảy ra, lại còn có càng lúc càng nghiêm trọng; càng lúc càng ác liệt.

    Phiền toái nhất chính là, vì sao anh còn là thượng cấp lãnh đạo cô, không muốn thấy mặt cũng không được!

    "A! Phiền chết.." Tuyết Vi đứng ở cửa biệt thự Nhà họ Tuyết, dậm chân mấy cái.

    Giây tiếp theo..

    Thời khắc cô đẩy cửa ra, biểu tình treo ở trên mặt tức khắc biến mất..

    "Tam tiểu thư."

    "Tam tiểu thư." Nhóm người hầu hành lang chào hỏi cô.

    "Ừm." Tuyết Vi mặt vô biểu tình vác túi đi thẳng đến phòng khách.

    "Dì hai, nghe nói tay của dì bị thương, nghiêm trọng sao?" Trong phòng khách, Tuyết Phỉ Nhi ngồi ở trên sô pha, quan tâm dò hỏi thương thế của mẹ Tuyết Vi.

    "Không có việc gì, không quan trọng." Tôn Vân Vân hiển nhiên thực không quen thái độ bây giờ của Tuyết Phỉ Nhi, tươi cười trên mặt đều là cứng ngắt.

    "Ha hả, con đem thuốc mỡ lại đây cho dì, thuốc mỡ này rất hữu hiệu, dì nhớ rõ bôi thuốc đúng giờ."

    "Được, được."

    Tiểu Hề theo Tuyết Phỉ Nhi phân phó, đem một tép thuốc mỡ trình cho Tôn Vân Vân.

    Ninh Ninh ở một bên xem há hốc mồm, thật lâu sau mới chú ý Tuyết Vi tới tan tầm trở về: "Tiểu thư."

    "Nha, em gái, em tan tầm rồi hả?"

    "Ừm, Chị hai, chị đã đến rồi?" Mặt Tuyết Vi mỉm cười cầm túi trong tay đưa cho Ninh Ninh.

    "Tiểu thư, tiểu thư, nhị tiểu thư vừa trở về liền hỏi han ân cần đối với phu nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải Nhị tiểu thư lại ấp ủ gian kế gì hay không?"

    Ninh Ninh nhỏ giọng dò hỏi.

    Tuyết Vi nhợt nhạt cười cười, cũng không có trả lời Ninh Ninh, cất bước ngồi ở bên cạnh mẹ: "Mẹ, tay mẹ đỡ chút nào chưa?"
     
  4. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 43: Có thù báo thù, có oán báo oán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Ừm, khá hơn nhiều. Này không, Chị hai con còn đặc biệt vì việc này trở về thăm mẹ. Còn không mau cảm ơn Chị hai con đi."

    "Ai nha.. Dì hai, dì nói gì vậy, tuy nói con không phải là từ trong bụng dì bò ra, nhưng con cũng coi như là nửa đứa con gái của dì đi? Quan tâm dì không phải sao? Đúng không, em gái." Tuyết Phỉ Nhi ân cần cười, dường như đem ánh mắt a dua quay về phía Tuyết Vi.

    A..

    Cô âm thầm hừ lạnh một tiếng, trầm mặc không nói gì tránh đi đôi mắt Tuyết Phỉ Nhi: "Mẹ, mẹ ăn cơm chiều chưa?"

    "Còn chưa có đâu, không phải chờ con cùng nhau ăn sao."

    "Dạ. Chúng ta đi ăn đi."

    Tuyết Phỉ Nhi ở bên nhìn mẹ con hai người kia nói chuyện với nhau, tay nhỏ gắt gao nắm thành cái nắm tay, hai mảnh môi bị tức đều phát run.

    Thử nghĩ, Tuyết Phỉ Nhi cô khi nào chịu vũ nhục quá lớn như vậy?

    Đưa thuốc cho người phụ nữ bên ngoài của ba ba không nói, còn phải xum xoe đứa con gái của bà ta, kết quả là, đứa con gái hạ tiện kia còn không cảm kích nữa sao?

    Tuyết Phỉ Nhi càng nghĩ càng tức giận.

    "Phỉ Nhi, con cũng cùng nhau tới ăn đi." Tôn Vân Vân nhiệt tình tiếp đón Tuyết Phỉ Nhi.

    Cô vốn định cự tuyệt, nhưng bắt gặp đôi mắt của Tuyết Vi lập tức mỉm cười gật gật đầu: "Vâng."

    Trên bàn cơm.

    Người không biết có khả năng sẽ cho rằng Tuyết Phỉ Nhi cũng là Tôn Vân Vân sở sinh, bà không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén cho Tuyết Phỉ Nhi, quả thực so với đối đãi đứa con gái thân sinh còn muốn chu đáo hơn.

    "Dì hai, dì không cần tiếp con, dì tự mình ăn đi."

    "Phỉ Nhi, con vẫn luôn ở trong Nhà họ Hoàng Phủ, thật vất vả mới trở về một lần, lão gia lại không có ở đây, dì đương nhiên phải chiếu cố con." Tôn Vân Vân hòa ái cười.

    Tuyết Phỉ Nhi chậm rãi rũ xuống mi mắt..

    "Hừ, chồn chúc tế gà không có hảo tâm, lúc ba tôi ở đây bà làm ra vẻ, lúc ba tôi không ở đây bà còn làm ra vẻ, quả thực là diễn viên trời sinh!" trong lòng cô âm thầm nghi ngờ Tôn Vân Vân chân thành, trên mặt lại không có biểu hiện ra một chút không vui nào.

    "Vương quản gia!" Mặt vô biểu tình buông chén đũa trong tay xuống.

    Chỉ chốc lát sau, Vương quản gia liền chạy tới nhà ăn: "Nhị tiểu thư, xin hỏi cô có cái gì phân phó sao?"

    "Tôi vừa mới kêu ông hầm tổ yến, ông lập tức lấy lại đây cho tôi!"

    "Vâng, nhị tiểu thư." Vương quản gia thu được mệnh lệnh, vẫy tay với một người hầu: "Mau, đem cho nhị tiểu thư.."

    "Vương quản gia, tôi muốn ông lấy cho tôi! Không nghe được sao?"

    "Hả.. Này.. vâng vâng." Vương quản gia quay người liền đi đến vị trí phòng bếp.

    Tuyết Phỉ Nhi trầm mắt, mắt ngắm bóng dáng Vương quản gia, lại nhìn về phía Tuyết Vi ở đối diện.

    "Khụ.." Tuyết Vi mặt vô biểu tình ho khan một tiếng.

    Sắc mặt Tuyết Phỉ Nhi lập tức trầm xuống, quay đầu lại, cao giọng thúc giục: "Vương quản gia, ông lề mề cái gì? Còn không nhanh lên."

    "Vâng, vâng, nhị tiểu thư, tôi lập tức lấy tới cho cô." Vương quản gia vội vàng tìm kiếm bố lót tay.

    Thấy vậy, Tuyết Phỉ Nhi không kiên nhẫn vọt tới phòng bếp: "Ông tìm cái gì đó?"

    "Nhị tiểu thư, cái nồi này quá nóng, tôi tìm miếng lót tay."

    "Còn cần miếng lót tay cái gì? Ông chạy nhanh mang qua cho tôi! Bây giờ! Lập tức!"

    "Này.." mắt Vương quản gia nhìn trong nồi còn đang sôi trào, nếu là tay không mang qua, đôi tay kia còn không phải bị nóng phỏng rồi sao?

    "Vương quản gia.." Tuyết Phỉ Nhi xem Vương quản gia chậm chạp chưa động, đôi tay vây quanh trước người, nheo lại đôi mắt lạnh: "Xem ông ý tứ này, là muốn tôi chính mình mang qua, đúng không?"

    "Không.. Không.. Không, nhị tiểu thư, tôi đây liền mang qua, mang qua liền." Vương quản gia liên tục gật đầu, vẻ mặt khó khăn đi đến trước nồi còn đang sôi trào.

    Ông dùng sức cắn môi, hít một hơi mạnh mẽ, tay không liền duỗi về phía nồi. "Ưm.." Ở một khắc chạm vào kia, Vương quản gia bị nóng vẫn là không chịu được lùi tay về: "Nhị.. Nhị tiểu thư.."

    Ông khát vọng Tuyết Phỉ Nhi có thể buông tha cho mình, nề hà..

    "Mang!" Tuyết Phỉ Nhi không dung Vương quản gia bất luận thương lượng đường sống gì.

    Rơi vào đường cùng, Vương quản gia nghĩ ngang, phiền não liền bưng lên cái nồi nóng bỏng..

    Giờ khắc này..

    Ngồi ở vị trí nhà ăn, vẫn luôn xem một tuồng trong phòng bếp Tuyết Vi âm thầm nở nụ cười..

    "A a a.." Vương quản gia liền tru lên hừ hừ, một đường bưng nồi lên trên bàn nhà ăn. Đau chết nửa cái mạng già của ông, thái dương phủ kín mồ hôi lạnh.

    Bị cực nóng phỏng, đôi tay Vương quản gia xem ra ở trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp cầm đồ vật, quả thực thương tích không biết so với vết thương của Tôn Vân Vân nghiêm trọng hơn nhiều ít lần.

    Này có thể nói là..

    Hại người thành hại mình!

    "Tiểu thư, cô chân thần, vì sao cô làm được? Lúc em nhìn nhị tiểu thư làm khó dễ Vương quản gia, em đều choáng váng."

    Hậu hoa viên.

    Tuyết Vi ngồi ở trên một cái ghế đá, mắt cười nhạt nhìn Ninh Ninh bên cạnh: "Không phải chị nói sao, kêu em xem kịch vui là được."

    "Không phải, không phải, tiểu thư, em thật sự quá tò mò. Buổi chiều nhị tiểu thư về nhà, em còn tưởng rằng chúng ta lại gặp tai vạ đến nơi, không nghĩ tới, nhị tiểu thư liền dường như thay đổi thành một người khác, đầu tiên là quan tâm phu nhân, lại thế phu nhân tìm Vương quản gia xả giận. Tiểu thư, cô sẽ không làm pháp thuật gì chứ?"

    Pháp thuật sao?

    A, nếu cô có pháp thuật, việc đầu tiên là đem người đàn ông lưu manh kia ** làm biến mất! "Ninh Ninh, em xem tiểu thuyết huyền huyễn nhiều quá đi? Còn pháp thuật đâu. Ha hả.."

    "Rốt cuộc là chuyện gì, tiểu thư, cô nói cho em.." Ninh Ninh lôi kéo cánh tay Tuyết Vi, làm nũng với cô.

    Không chịu nổi đứa nhỏ này năn nỉ ỉ ôi, lúc Tuyết Vi vừa muốn bắt đầu cởi bỏ đáp án..

    "Tuyết Vi!" Một tiếng rống to phát ra, Tuyết Phỉ Nhi mang theo Tiểu Hề hùng hổ đi tới trước mặt cô. "Lúc này em vừa lòng chưa?"

    "Ha hả.. Chị hai, hôm nay, thật là đa tạ chị đây." Tuyết Vi chậm rãi từ vị trí ngồi đứng lên, trên mặt treo một nụ cười không nhận thức được.

    "Chừng nào thì em mới bằng lòng đem báo cáo chữa trị màng trinh kia cho chị!"

    "Chị hai, ngày hôm qua lúc tìm chị em đã nói qua, nếu chị có thể bảo đảm mẹ em chu toàn, em bảo đảm phân báo cáo kia tuyệt đối sẽ không để Hoàng Phủ Quân Trường nhìn đến, nói cách khác.." Nói đến đây, độ cung khóe miệng Tuyết Vi dần dần gia tăng.

    Tại đây ánh trăng chiếu rọi xuống, mặt cô xinh đẹp vào giờ phút này thoạt nhìn âm lãnh như vậy, giống như mang theo gọi người vĩnh viễn sờ không rõ, sâu không lường được..

    "Tuyết Vi!" Bây giờ chọc Tuyết Phỉ Nhi muốn thọc chết cô.

    Không khỏi nghĩ lại một màn ngày hôm qua..

    "Nha, sao em lại tới đây? Không biết em đã bị đuổi ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ sao?" Tuyết Phỉ Nhi vừa thấy Tuyết Vi xuất hiện liền mở miệng khiêu khích.

    Tuyết Vi cũng không có đáp trả, mà là cười nhạt ngồi ở trước mặt cô: 'Chị hai, hôm nay em tới làm một vụ mua bán lớn với chị!'
     
  5. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 44: Tuyết Vi thật đáng sợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Mua bán lớn sao? Ha ha ha, thật buồn cười, em chính là một đứa con riêng không thân phận, không địa vị, lại không có bối cảnh, chỉ tư sinh mà thôi, lấy tư cách gì tới nói chuyện với chị? Nếu không phải năm đó ba ba làm một cái không cẩn thận làm lớn bụng người mẹ hạ tiện của em, em cho rằng kiếp này em có thể có mệnh làm tam tiểu thư Nhà họ Tuyết sao?"

    "Chị hai, cho nên.. em vẫn luôn thực cảm ơn, em có thể làm tam tiểu thư Nhà họ Tuyết, nói không chừng.. Qua không bao lâu nữa.. em chính là nhị tiểu thư Nhà họ Tuyết đâu."

    Tuyết Phỉ Nhi vừa nghe lời này, lập tức đã nhận ra không thích hợp: ' em có ý tứ gì?'

    "Không, không có ý gì, em chính là muốn cho Chị hai xem một thứ.." nói xong, Tuyết Vi chậm rãi móc ra một phần báo cáo từ trong túi xách đặt ở trên bàn.

    Còn không đợi Tuyết Phỉ Nhi mở ra, cô cũng đã đứng lên..

    "Chị hai, hôm nay mẹ em bị Vương quản gia làm bị thương tay. Em thật hy vọng Chị hai có thể thay mẹ em ra mặt một chút, em tin tưởng Chị hai.. chị nhất định sẽ không cự tuyệt em, đúng không?" ngoái đầu nhìn lại, trong mắt Tuyết Vi ẩn chứa một tia sáng sắc bén nói không hết.

    Tuyết Phỉ Nhi vừa thấy đến ánh mắt này của cô, trong lòng ' lộp bộp ' lập tức liền trầm xuống.

    Mắt nhìn bóng dáng Tuyết Vi rời khỏi, cô vội vàng mở ra phần báo cáo kia, mới biết được..

    Hóa ra cái này đúng là chứng cứ cô làm phẫu thuật vá màng trinh!

    Ký ức kéo về.

    Tuyết Phỉ Nhi nắm chặt nắm tay nhỏ ' chi chi ' rung động, nhìn mặt Tuyết Vi trước mắt mang vẻ tươi cười, cô giận dữ hét: "Tuyết Vi, tao nguyền rủa mày ra cửa bị xe đâm chết!"

    "Ha hả, Chị hai, đêm đó phái người ném em tới căn cứ quân sự, em đều không có chết, em nghĩ, em còn có mệnh nhìn người nào đó chết trước."

    "Mày.. Tao không biết mày đang nói cái gì."

    Ha hả, nếu Tuyết Phỉ Nhi không chịu thừa nhận, Tuyết Vi cũng không muốn nhiều lời làm gì, dù sao, lần này đã không biết là lần thứ mấy Tuyết Phỉ Nhi muốn dồn cô vào chỗ chết.

    Nhớ tới trước kia, cô sẽ ngây ngốc chạy tới cáo trạng cùng với cha. Nhưng mỗi lần cáo trạng xong trở về, đều là một thân cô sai, cái gì đổ tội cho Chị hai; cái gì nói dối; kết quả lần nào không phải cô bị một trận đòn hiểm? Còn Tuyết Phỉ Nhi ở bên cạnh chế giễu chứ?

    Bây giờ, cô cũng đã học thông minh, chỉ cần thận trọng từng bước ở Nhà họ Tuyết là đến nơi.

    Nhưng..

    Cái buổi tối kia, thật là chuyện lớn với cô. May mắn.. Gặp Hoàng Phủ Minh cứu giúp!

    "Chị nói cho em biết Tuyết Vi, em đừng đổ oan cho chị. Trình độ em ác độc, người muốn em chết khẳng định nhiều không kể xiết!"

    "Đúng không?" Tuyết Vi hồ nghi nghiêng đầu: "Cùng người một nhà so sánh với chị, em còn kém xa đi?"

    "Hừ. Tuyết Vi, có một số việc, trong lòng em hay chị đều biết rõ ràng, người khác không biết em là cái thứ gì, em cho rằng chị còn không biết tâm địa em ác độc sao? Phần báo cáo làm phẫu thuật vá màng trinh, nhất định em đã sớm có, vì sao không đề cập tới sớm lấy ra tới uy hiếp chị, còn tới nói thẳng với chị sao?"

    Đối với chuyện này, Ninh Ninh vẫn luôn rất là tò mò, rõ ràng tiểu thư nhà mình sớm đã có nhược điểm của Tuyết Phỉ Nhi lại chậm chạp không có lấy ra tới, cô vẫn luôn muốn biết là nguyên nhân gì.

    "Chị hai, việc này cũng không thể trách em không phải? Em biết bản lĩnh chị thật sự lớn, nếu em không giúp đỡ chị thông qua nghiệm thân của Nhà họ Hoàng Phủ, phân báo cáo này trên tay em.. Chỉ sợ đã sớm thành phế thải rồi chứ?"

    Đúng vậy!

    Sở dĩ Tuyết Vi chậm chạp không có lấy ra phân báo cáo kia là bởi vì thời cơ không đủ thành thục thôi!

    Nếu sớm lấy ra tới, Tuyết Phỉ Nhi vô cùng có khả năng có đối sách khác hóa giải. Nhưng nếu Tuyết Phỉ Nhi đã thông qua Nhà họ Hoàng Phủ nghiệm thân, lấy báo cáo ra tới nói..

    Tội danh của Tuyết Phỉ Nhi chính là lừa gạt toàn bộ Nhà họ Hoàng Phủ, nếu như bị Hoàng Phủ lão gia và Hoàng Phủ Minh biết, hậu quả có thể nghĩ!

    "Chị hai, em buồn ngủ, chị cũng sớm nghỉ ngơi nha." Dứt lời, mặt cô tươi cười đi về biệt thự..

    Ninh Ninh đi theo bên cạnh cô, ngưng thần nhìn biểu tình Tuyết Vi..

    Cô đột nhiên phát hiện, tiểu thư nhà mình lại sâu không lường được như thế, rốt cuộc là tiểu thư hạ một ván cờ lớn cỡ nào đây? Giống như đem tất cả mọi người đề cập ở trong đó.

    Toàn thân mà rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, hợp lý lấy cớ cự tuyệt hôn sự cùng Hoàng Phủ Minh;

    Ninh Ninh vốn tưởng rằng, lúc này đây bọn họ trở lại Nhà họ Tuyết, nhất định sẽ bị khi dễ đến không cách nào xoay người, lại không nghĩ, tiểu thư sớm đã bắt được hổ phù bảo mệnh.

    Thứ nhất, cô không cần gả cho người không yêu; thứ hai, các cô lại không sợ bị khi dễ ở Nhà họ Tuyết.

    Mưu kế này, thật sự quá chu toàn.

    Chu toàn đến..

    Ninh Ninh cảm thấy chính mình khả năng kiếp này đều không thể xây dựng ra tới, cũng nhìn không thấu..

    Bất quá, cô biết rõ ràng, nếu tiểu thư nhà mình chỉ chút đầu óc này đều không có, chỉ sợ..

    Hiện giờ Tuyết Vi đều đã chết không biết mấy trăm lần!

    Đêm xuống.

    Tuyết Phỉ Nhi phẫn nộ nhìn bóng dáng Tuyết Vi khoan thai rời khỏi: "Tiện * nhân! Tiện * nhân! Tuyết Vi, cái đồ tiện * nhân này! Đem mày tới căn cứ quân sự cũng không có giết chết được mày, vậy mà mày còn có thể xoay người tới áp chế tao?"

    "Nhị tiểu thư, cô không cần tức giận như vậy.."

    "Câm miệng!" Tuyết Phỉ Nhi gầm nhẹ một tiếng, dọa Tiểu Hề sợ. "Không được, không được.. Nếu bị Tuyết Vi kiềm chế đi xuống như vậy, sớm muộn gì có một ngày tôi sẽ bị nó giết chết! Tiểu Hề, lập tức gọi điện thoại cho mẹ tôi!"

    "Vâng.. Nhị tiểu thư." Nói xong, Tiểu Hề lấy di động ra gọi cho mẹ của Tuyết Phỉ Nhi.

    Điện thoại chuyển được, cô trình điện thoại tới trong tay Tuyết Phỉ Nhi..

    "Mẹ.. bên này con gặp phiền toái lớn, khi nào mẹ trở về.. Giúp con!" Tiếng lẩm bẩm cầu xin rơi xuống, Tuyết Phỉ Nhi vô lực nằm liệt ở trên ghế đá..

    Hôm sau.

    "Ý a ý à, hừ hừ hừ.." Tuyết Vi mặc một thân đồng phục y tá thuần trắng, đôi tay cắm trong túi tiền, thấp giọng khẽ ca, đi đến phòng y tá.

    Không thể nghi ngờ, trải qua tuồng đêm qua, tâm tình của cô thật tốt miễn bàn.

    Một đêm mộng đẹp, càng là nổi lên sinh long hoạt hổ, đoán chừng ngày hôm qua là ngày cô vui vẻ nhất từ khi đi vào Nhà họ Tuyết.

    "Này này, hôm nay tâm tình băng mỹ nhân không tồi nha." Quân y nam đi ngang qua nhìn mặt Tuyết Vi tràn đầy tươi cười, bị mê đến mất ba hồn không có khí phách.

    "Hôm nay chúng ta hẹn cô ấy buổi tối ra chơi được hay không?"

    "Được, đây là cơ hội tốt." Mấy bác sĩ nam hăng hái, liền chạy như bay tới trước Tuyết Vi. "Tuyết Vi."

    Ngừng bước chân, cô thu hồi tươi cười trên mặt, lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông trước mắt..

    "Này, Minh! Minh!" Lúc này, cuối hành lang bệnh viện, Mộ Thần Hiên cùng Hoàng Phủ Minh trở về văn phòng đột nhiên câu lấy cổ anh: "Mau xem! Mau xem, vợ cậu thật được hoan nghênh."

    Tầm mắt lạnh băng nhìn về phía hành lang bên kia..

    Mấy quân y vây quanh Tuyết Vi, tựa hồ cùng cô trò chuyện cái gì.

    Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói, ném ra tay Mộ Thần Hiên câu ở trên cổ mình liền đi tới trên lầu..
     
  6. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 45: Tự mình đi văn phòng bắt giữ cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Minh, cậu biết không, tôi nghe nói vợ cậu chính là hoa khôi của bộ phận chữa bệnh của binh đoàn thứ ba, nhập màn khách hơn trăm, người theo đuổi vô số, ngay cả binh đoàn thứ ba của quân khu cũng có không ít người vì muốn gặp cô, đều cố ý giả bệnh chạy tới nơi này xem bệnh."

    Nghe Mộ Thần Hiên ở sau lưng nói lải nhải, Hoàng Phủ Minh thật hoài nghi, những người đó theo đuổi, biết tính cách thật của cô sao?

    Nhớ tới sự tình ngày hôm qua, anh liền vô cùng buồn bực.

    Nếu không phải thấy vết thương trên lưng cô đáng thương, anh sẽ bôi thuốc cho cô sao?

    Vốn định, bôi thuốc xong sẽ lặng lẽ rời khỏi. Ai ngờ, người phụ nữ kia vẫn phát hiện ra anh.

    Anh liền biết, hai người bọn họ chỉ cần gặp mặt nhất định sẽ nháo đến kết cục như vậy.

    Bước chân ngừng lại, Hoàng Phủ Minh xoay mặt lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thần Hiên: "Anh nói với tôi cái này làm gì? Là muốn tôi cho gọi tập thể binh đoàn thứ ba các người tới xử phạt sao? Vậy mà vì gặp một người phụ nữ, giả bệnh sao?"

    "Hả.." Cũng đúng, anh không có việc gì nhàn trứng đau, nói cái này với Hoàng Phủ Minh làm gì, cái này không phải đang nói người binh đoàn thứ ba bọn họ đều là bao cỏ sao. "Ha, ha ha, cậu coi như, cậu coi như.. Cái gì cũng chưa nghe thấy liền xong rồi. Nói, hôm nay vì sao cậu mặc quân phục của tôi? Nên sẽ không.. cậu là muốn càng tiếp cận vợ cậu thêm một ít chứ?"

    "Bá" lập tức, sắc mặt Hoàng Phủ Minh liền trầm xuống dưới.

    Mộ Thần Hiên tự biết, chính mình lại chạm vào tối kỵ.. "cậu muốn đích thân điều tra chuyện gián điệp sao?"

    "Đúng!"

    "Hừ? Vậy mà cậu tính toán tự mình động thủ, xem ra.. cậu đã tỏa định ' mục đích ' đi?" Mộ Thần Hiên một tiếng nói toạc ra huyền cơ, anh và Hoàng Phủ Minh làm bạn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu biết anh một ít.

    "Ừm."

    "Minh, quả nhiên cậu thật thần tốc. Thế nào? Có kế hoạch chưa?"

    Hoàng Phủ Minh cười quỷ dị: "Buổi tối thấy. Anh đi trước lo việc của anh đi.." Quay người tiến vào văn phòng, ' ầm ' một tiếng liền nhốt Mộ Thần Hiên ở ngoài cửa.

    "Mẹ nó! Bây giờ anh đã sắm vai tôi, còn kêu tôi đi trước? Tôi vội cái gì!" Lầm bầm lầu bầu, Mộ Thần Hiên thơ thẩn đi bộ ở trong hành lang.

    "Tuyết Vi, buổi tối hôm nay cô có thời gian không? Chúng tôi muốn hẹn cô cùng nhau đi ra ngoài tụ hội." Trên hành lang, mấy nam quân y mỉm cười dò hỏi.

    Tuyết Vi rũ con ngươi xuống, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, đêm nay tôi đã có hẹn." Nghiêng người, vòng qua mấy bác sĩ nam lập tức về tới phòng y tá.

    "Này, chị biết không.."

    "Thiệt hay giả?"

    "Thật sự, thật sự!"

    Phòng y tá, hai ba y tá châu đầu ghé tai lặng lẽ bàn tán.

    Tuyết Vi vừa tiến vào, trong văn phòng liền an tĩnh, tất cả mọi người đều giả bộ như vội công tác.

    A..

    Sợ là những người này lại đang nói xấu cô đi?

    Tuyết Vi cơ bản đều đã quen. Dù sao, đều là nơi phụ nữ công tác, nếu không có buôn chuyện, công tác kia liền không có sức lực. Đừng nói những người này, ngay cả cô có lúc đều thích nghe chút buôn chuyện.

    Mặt vô biểu tình lôi ghế dựa ra, ngồi ở đó..

    "Tuyết Vi.." Phương Tiểu Nhã thần bí tiến đến bên cạnh cô: "Chuyện chị ngày hôm qua ở phòng y tế là sao, bây giờ tất cả mọi người đều đang đồn đãi.."

    "Linh linh linh.." từng đợt chuông điện thoại cắt ngang lời Phương Tiểu Nhã nói.

    "Xin lỗi, Tiểu Nhã, tôi tiếp điện thoại đã." Tuyết Vi lấy di động ra, nhìn điện báo biểu hiện dãy số xa lạ, nghi hoặc nhíu nhíu mày: "Alo?"

    "Lập tức tới văn phòng tôi!" Trong điện thoại truyền đến một giọng nam tính ra lệnh, nói xong, điện thoại ' tút tút ' một tiếng liền cắt đứt.

    Đáng chết!

    Chuyện này có ý tứ gì?

    Đánh cái điện thoại không tự báo gia môn, đã kêu đối phương đi tới văn phòng anh, dựa vào cái gì?

    Không đi!

    Mười phút sau..

    "Linh linh linh" cái dãy số xa lạ kia gọi tới lần thứ hai.

    Tuyết Vi mặt vô biểu tình tiếp..

    "Đã mười phút, cô bò cũng đã bò đến văn phòng tôi, vì sao còn chưa tới?"

    Giọng rít gào rót vào trong màng nhĩ Tuyết Vi, làm đau lỗ tai cô. Cắn răng, cô nhu nhược hỏi: "Xin hỏi, anh là?"

    "Giọng tôi cô nghe không hiểu sao?"

    Sao có thể nghe không hiểu?

    Một cái giọng lưu manh, cho dù cô hóa thành tro cũng sẽ không quên. "À, tôi biết anh là ai, anh là đồng học của tôi.. Hắc Cẩu đản, đúng hay không?"

    Trong phút chốc, thái dương Hoàng Phủ Minh bên kia điện thoại tức khắc nổi lên. Người phụ nữ đáng chết này, vì sao thời thời khắc khắc miệng đều không buông tha người như vậy! "Không tới đúng không? Được! Tôi tự mình đi đón cô!"

    "Tút" điện thoại cắt đứt.

    Tim Tuyết Vi lập tức liền nhảy tới cổ họng.

    Không xong, lúc này chơi lớn, anh sẽ không trực tiếp giết đến phòng y tá lôi cô ra đi chứ?

    Ý tưởng này mới vừa rơi xuống..

    "Rầm" một tiếng, cửa lớn phòng y tá bị người một chân đá văng từ bên ngoài.

    Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh như hung thần ác sát đứng ở nơi đó, một đôi mắt lạnh lẽo hàn quang nhìn Tuyết Vi ngồi ở trong góc..

    Anh..

    Chẳng lẽ dời đi trong nháy mắt sao? Mới vừa cúp điện thoại cũng không đến nửa phút, liền chạy qua tới?

    Trong tức khắc văn phòng lâm vào một mảnh an tĩnh.

    Sau một lúc lâu qua đi, một đám y tá ngồi đang ở trên vị trí ' bá ' lập tức liền từ vị trí đứng lên: "Mộ tướng quân.."

    Hoàng Phủ Minh giống như là không có nhìn đến những người đó, liền vọt thẳng đến trước Tuyết Vi.

    "Anh.."

    Còn không đợi cô mở miệng, Hoàng Phủ Minh duỗi tay liền túm chặt sau cổ cô: "Đi với tôi!" Nhấc cô đi ra ngoài..

    Một màn này, không khỏi có chút trở về thời tiểu học.

    Học sinh hư vì chơi đùa chạy ra ngoài chơi, kết quả bị lão sư trực tiếp xử lý, bắt lấy áo học sinh hư đi ra.

    Sắc mặt Tuyết Vi đen lại nhìn ánh mắt kỳ dị của y tá trong phòng, hận không thể trực tiếp tìm cái hầm ngầm chui vào..

    "Này, này, xem ra buổi sáng hôm nay nghe đồn là sự thật. Tuyết Vi thật cùng Mộ tướng quân có một chân?"

    "Tôi liền nói đi. Ngày hôm qua, có y tá tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ ở bên trong phòng y tế làm loại chuyện này. Ai nha, miễn bàn nhiều điên cuồng, Tuyết Vi vẫn luôn kêu ở trên * giường."

    "A.. Lại là không biết xấu hổ như vậy sao?"

    "Đúng vậy, đều nói minh tao dễ chắn; ám tiện khó phòng, tôi đã sớm nói bề ngoài Tuyết Vi nhìn như thanh cao, trong xương cốt không biết lẳng lơ bao nhiêu. Mộ tướng quân vừa mới tới bộ phận chữa bệnh của chúng ta mấy ngày, hai người này liền đến cùng nhau rồi."

    "Thật là ti tiện. Vì thăng chức tăng lương liền thông đồng với cấp lãnh đạo sao? Mệt cô Tuyết Vi làm được. Bất quá Mộ tướng quân cũng thật là, vì sao liền cùng cô ta ở phòng y tế làm đi lên đâu, quá không chú ý tác phong và kỷ luật."

    "Đúng vậy.. Đúng vậy.."

    Y tá trong nhà lập tức nổ tung nồi, chuyện Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh càng lan truyền càng mãnh liệt.

    Lúc này, Mộ Thần Hiên cách một cánh cửa nghe những người đó buôn chuyện, nước mắt đều sắp lưu lại, nếu anh thật làm Tuyết Vi cũng sẽ nhận, vấn đề là, ngay cả chạm vào anh cũng chưa chạm qua người phụ nữ kia một chút nào, vì sao liền gặp phải đại sự như vậy?
     
  7. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 46: Hẹn hò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Binh đoàn thứ ba, văn phòng tổng binh trường của bộ phận chữa bệnh.

    Hoàng Phủ Minh giống như là dẫn theo con gà con cường ngạnh túm Tuyết Vi mang đến văn phòng.

    Mũ y tá trên đầu cô cũng oai, quần áo cũng nhăn, cùng với hình tượng cô ngày thường xinh đẹp quả thực hình thành tiên minh đối lập. "Tôi nói, Mộ tướng quân, lần sau ngài có thể chú ý điểm ảnh hưởng hay không? Đây chính là bệnh viện quân đội, anh kéo tôi đi ra ngoài như vậy, người khác sẽ nghĩ sao?"

    "Đó là việc của bọn họ!" Từ trước đến nay Hoàng Phủ Minh sẽ không để ý tới suy nghĩ của người khác, ở trong thế giới của anh, chỉ có hai chữ ' mệnh lệnh '!

    "Ok, anh có thể không ngại. Nhưng mà tôi để ý. Ngày hôm qua hai ta bị người nhìn cho đã mắt, còn chưa đủ. Nay anh còn muốn đem sự tình làm lớn hơn nữa sao?"

    "Ai bảo tôi kêu cô, cô không tới!" Thân thể Hoàng Phủ Minh dựa vào ở trên lưng ghế, biểu tình một vẻ ' đây là cô tự tìm '.

    "Chẳng lẽ anh kêu tôi, tôi phải đi qua sao?"

    "Đúng!"

    "Lý do gì?"

    "Tôi là thượng cấp lãnh đạo cô, đây là lý do!" ' bốp ' Hoàng Phủ Minh dùng sức đập xuống mặt bàn.

    Khí thế Tuyết Vi lập tức liền xìu xuống, đủ rồi, chỉ một câu ' tôi là thượng cấp lãnh đạo cô ' như vậy đủ rồi. "Vậy xin hỏi, Mộ tướng quân, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?"

    "Tan tầm bồi tôi cùng nhau ăn cơm!"

    "..."

    Ăn.. Ăn.. Ăn cơm sao?

    Tuyết Vi không nghe lầm chứ? Lưu manh này vất vả gọi điện thoại, lại tự mình tới cửa tìm cô chính là buổi tối ăn cơm sao? "Tôi từ chối!"

    "Cô không có quyền từ chối!" Hoàng Phủ Minh một ngụm liền phản bác lại cô.

    "Vì sao không có quyền?"

    "Còn muốn tôi lặp lại lý do một lần nữa sao?"

    Gia? Người này! Tuyết Vi khó hiểu ôm đôi tay ở trước ngực: "Tôi nói, Mộ tướng quân, thời gian này đi làm, tôi là cấp dưới của ngài; thời gian tan tầm, chúng ta đã có thể không có một phân tiền quan hệ, anh còn muốn dùng quan uy tới áp chế tôi sao?"

    "Bồi tôi ăn cơm tính tăng ca!"

    Mẹ nó, lý do này cũng quá gượng ép đi? "Tôi từ chối tăng ca!"

    "Có thể! Bây giờ, tôi cho cô hai cái lựa chọn. Một, buổi tối cô ngoan ngoãn bồi tôi đi ăn cơm."

    "Còn hai thì sao?"

    "Hai.." Hoàng Phủ Minh nheo lại đôi mắt lạnh, đứng dậy, gầm nhẹ: "Bây giờ cô lập tức thu thập đồ đạc cút xéo cho tôi, sau khi tới giờ tôi tan tầm, tiếp tục cùng tôi đi ăn cơm!"

    "..."

    Một trận gió lạnh xẹt qua thân thể Tuyết Vi, cô ngẩn người nhìn người đàn ông trước mắt, lưu manh này.. Quả thực.. mẹ nó quá lưu manh. Cái này xem như lựa chọn sao?

    Nói như vậy, dù sao kết quả cũng là đêm nay cô cùng anh đi ăn cơm sao? Đương nhiên là cô chọn một.

    Tuyết Vi trầm mặc không nói gì gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Buổi tối gặp."

    Nhìn bóng dáng cô cô đơn, Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nở nụ cười.

    Anh xem như phát hiện, chỉ cần cùng người phụ nữ này ở bên nhau, cảm xúc anh liền sẽ không hiểu sao bị tác động, cho dù đang bình tĩnh cũng sẽ trở nên phát cuồng; đến nỗi lúc phát cuồng.. Chỉ biết càng thêm luống cuống!

    "Người phụ nữ có ý tứ. Hy vọng.. cô đừng làm tôi thất vọng!"

    "Cốc cốc cốc"

    "Tiến vào!" Thu hồi biểu tình dư thừa trên mặt, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng trả lời.

    Mộ Thần Hiên đẩy ra cửa văn phòng một phen, đầy bụng u oán vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Minh: "Cậu thật là quá đáng, Minh!"

    "Vì sao?"

    "Vì sao bây giờ cậu lợi dụng thân phận tôi làm xằng làm bậy khắp nơi?"

    "Có quan hệ gì sao?" Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh không ngại nhìn anh.

    "Cũng không quan hệ cậu. Đến bây giờ Hoàng Phủ Minh cậu đều là một Quân Trường uy nghiêm, Mộ Thần Hiên tôi bây giờ hoàn toàn biến thành một người ở bộ phận chữa bệnh làm loạn quan hệ nam nữ, lại biến thái **, cậu kêu tôi về sau còn có mặt mũi gặp người sao?" Mộ Thần Hiên càng nói càng ủy khuất, bây giờ tâm tư anh chỉ có muốn đổi tên.

    "Dù sao thanh danh anh vốn dĩ chẳng ra gì, tôi chính là giúp anh bỏ thêm kính mà thôi, có lẽ anh còn nhận được một cái danh hiệu tướng quân phong lưu, đến lúc đó anh đừng đến cảm tạ tôi."

    Nhìn mặt Hoàng Phủ Minh lời lẽ chính đáng, quả thực Mộ Thần Hiên không thể tin được, vì sao anh dùng biểu tình như vậy nói ra?

    Thật tm.. Xấu xa!

    *

    Đến thời gian tan tầm, Tuyết Vi vừa rời khỏi bệnh viện.

    Một chiếc xe tư nhân đậu ở bên đường hồi lâu liền chậm rãi chạy lại chỗ cô.

    "Tin tin tin" tiếng còi vang lên.

    Tuyết Vi nghỉ chân nhìn đã lâu, sau khi xác định ngồi vị trí điều khiển chính là Mộ Thần Hiên, cô vội vàng chạy tới, kéo cửa xe ra: "Nha, Mộ Đại tướng quân, thật khiêm tốn, không lái xe quân đội sao?"

    "Cô gặp qua quan quân nào dám lái xe quân đội làm việc tư chưa?" Hoàn toàn chính là tìm chết.

    "Thật nhìn không ra tới, sẽ có việc anh biết sợ sao?"

    Không phải Hoàng Phủ Minh sợ, chủ yếu..

    Cái quy củ này không được dùng xe quân đội cho việc tư chính là anh tự mình ký kết, sao anh có thể tự mình phá vỡ mệnh lệnh của mình? Về sau, anh làm Quân Trường còn hỗn loạn ra sao?

    Chính yếu chính là..

    Sự tình hôm nay, cũng không nên xuất động xe quân đội.

    Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói khởi động xe.

    Sau khi liên tục xuyên qua mấy con phố, xe chậm rãi đậu ở cửa một quán món ăn Quảng Đông.

    Quán này ở hoàng thành vô cùng nổi danh, không ngừng thay đổi, phục vụ càng vô cùng chu đáo. Không ít phú thương, chính khách đều yêu thích tới nơi này dùng cơm.

    Vừa vào quán, Hoàng Phủ Minh liền chọn vài món đồ ăn nổi danh của quán này.

    Tuyết Vi liếc mắt một cái liền nhìn ra, người này, nhất định thường xuyên tới nơi này tiêu phí!

    "Này, tôi là người thứ mấy?" Thừa dịp lúc mang thức ăn lên, cô lại bắt đầu nổi lên tính trêu chọc Hoàng Phủ Minh.

    "Cái gì người thứ mấy?"

    "Tôi là người phụ nữ thứ mấy bị anh mang đến nơi này."

    Hoàng Phủ Minh trầm mặc rũ mi mắt xuống, sau một lúc lâu, anh lạnh giọng cười nói: "Tôi muốn nói là người đầu tiên, cô tin sao?"

    Đương nhiên không tin!

    Nhớ rõ lần đó, Tuyết Vi cùng anh đi quán chủ đề trà, anh biểu hiện hoàn toàn không giống như là một cao thủ thích trêu đùa phụ nữ.

    Nhưng sau lại biết được anh chính là Mộ Thần Hiên. Tuyết Vi quả thực không thể tin, anh chính là Hoa Hồ Điệp trong truyền thuyết ở binh đoàn thứ ba. Cô vẫn luôn rất buồn bực, những người phụ nữ đó có phải chỉ nhìn trúng khuôn mặt anh liền mắc câu hay không, bây giờ xem ra sao..

    "Hừ, anh bớt nói, ai không biết lịch sử Mộ tướng quân phong lưu, vậy mà anh không biết xấu hổ nói tôi là người phụ nữ đầu tiên bị anh mang đến nơi này? Mặt anh không đỏ sao? Này, nói, anh sẽ không thường xuyên dùng chiêu này dỗ các người phụ nữ xoay quanh ở bên cạnh anh đi?"

    Hoàng Phủ Minh thật không biết nên nói cái gì cùng người phụ nữ này cho phải.

    Mộ Thần Hiên đích xác hoa danh bên ngoài, nhưng anh là Hoàng Phủ Minh!

    Đại bộ phận thời gian của anh đều ngâm mình ở quân đội, nơi nào có công phu thường xuyên mang phụ nữ ra tới hẹn hò?

    Đơn giản, anh cũng không giải thích, mặc cho Tuyết Vi châm biếm mình.

    Chỉ chốc lát sau, đồ ăn bọn họ chọn đã dọn lên đủ rồi.

    Tuyết Vi sớm đã đói đến bụng thầm kêu, cũng bất chấp cái gì lịch thiệp, cầm lấy đũa liền hoạt động.

    Trong lúc vô tình ánh mắt lia về phía người đàn ông đối diện..

    !
     
  8. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 47: Hoàng Phủ Minh động thân mà ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh ưu nhã gắp một miếng cá để vào trong chén, dùng đầu nhọn chiếc đũa, một chút, một chút khảy xương cá ra tới.

    Hoàng Phủ Minh đã nhận ra ánh mắt cô kỳ dị, lạnh lùng nâng lên mi mắt: "Đang xem cái gì?"

    "A, không.. Không có gì.." Tiếp tục cúi đầu ăn xong rồi.

    Nói thật, có thể là do tính cách hiếu thắng gây ra, từ khi Tuyết Vi tiến vào Nhà họ Tuyết vô cùng chú ý tu dưỡng lễ nghi.

    Không phải tự biên tự diễn, cô tự nhận chính mình lễ nghi tuyệt đối sẽ không để người ta nhìn vào chê cười. Nhưng..

    So sánh với người đàn ông này, cô hổ thẹn không bằng, ăn cá vậy mà dùng chiếc đũa bới móc chứ?

    Thật không cách nào liên hệ với sinh hoạt của anh ở trong quân đội, không biết còn tưởng rằng anh xuất thân là quý tộc!

    Nghĩ lại, nửa năm này sinh hoạt ở bệnh viện quân đội, cô cũng tiếp xúc không ít quan quân lớn lớn bé bé, cơ bản đại bộ phận quân nhân đều mang theo tính tình thô kệch trên người. Không phải đầy miệng thô tục, chính là không câu nệ tiểu tiết.

    Quan quân giống anh như vậy, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vài phần ưu nhã thật đúng là hiếm thấy. Không thể phủ nhận..

    Người đàn ông như vậy làm Tuyết Vi thấy hiếm lạ!

    "Linh linh linh.."

    Cơm ăn đến một nửa, điện thoại Hoàng Phủ Minh đột nhiên vang lên: "Tôi đi ra ngoài tiếp điện thoại chút." Anh xoay người rời khỏi bàn ăn.

    Cũng chỉ dư lại một mình Tuyết Vi hưởng thụ món ngon đầy bàn phong phú..

    "Diệp thiếu, buổi tối hôm nay ăn cơm xong, chúng ta đi nơi nào?"

    "Nghe theo em."

    "Ừm.. em đây suy xét."

    Lúc này, cách đó không xa, giọng một nam một nữ đối thoại hấp dẫn lực chú ý của Tuyết Vi.

    Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Triết Hạo mang theo một mỹ nữ chậm rãi đi vào trong nhà ăn..

    Thật khéo!

    Từ khi chia tay cùng Diệp Triết Hạo đến nay thời gian cũng phân biệt không tới nửa tháng, bọn họ không có gặp mặt, ngay cả điện thoại đều không có gọi qua một lần, lại không nghĩ không biết sao xui xẻo vậy mà ngẫu nhiên gặp được!

    Cố nhân gặp mặt không khỏi xấu hổ, Tuyết Vi không phát hiện ra anh, tiếp tục cúi đầu ăn đồ vật.

    "Vi Vi?" Nhưng ai biết, Diệp Triết Hạo đi vào nhà ăn liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô.

    Nghe xưng hô này quen thuộc mà ấm lòng, Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc. Buông đôi đũa trong tay, ngước mắt, nhìn về phía Diệp Triết Hạo bước nhanh đi tới mình.

    "Diệp thiếu, cô ta là ai?" Người phụ nữ bên cạnh Diệp Triết Hạo nghi hoặc đánh giá Tuyết Vi.

    Ánh mắt này, làm người thoạt nhìn thực không cảm tình.

    "Cô ta.. Cô ta là bạn gái cũ của anh!"

    Làm Tuyết Vi hoàn toàn không nghĩ tới chính là, Diệp Triết Hạo sẽ dùng giọng điệu như vậy tới giới thiệu mình, khẩu khí giống như tràn ngập khinh thường cùng châm chọc.

    "À.. Hóa ra cô ta chính là trong cái Tuyết Vi sao?"

    "Trong cái" Tuyết Vi?

    Cô thật muốn biết Diệp Triết Hạo nói cùng người phụ nữ này về chính mình như thế nào, nhìn phản ứng người phụ nữ này một cái sau khi nghe đến tên cô, vừa thấy liền biết..

    Nhất định chưa nói qua lời gì hay.

    Thật đáng buồn..

    "Thật khéo, Vi Vi."

    "Vâng, thật khéo." Tuyết Vi tự nhiên cười cười.

    "Cùng bạn ra ăn cơm sao?" Mắt Diệp Triết Hạo ngắm vị trí đối diện Tuyết Vi, vừa thấy liền biết nơi này có người ngồi qua.

    "Ừm."

    "Đúng rồi, Vi Vi. Anh nghe nói, em bị Nhà họ Hoàng Phủ từ hôn, việc này là thật sự sao?"

    A, không cần hỏi, việc này khẳng định là Tuyết Phỉ Nhi nói, cũng không biết Tuyết Phỉ Nhi nói cho Diệp Triết Hạo, cô là bởi vì cái gì bị từ hôn.

    "Ừ."

    "Ai, thật đáng tiếc." Khẩu khí Diệp Triết Hạo ra vẻ đồng tình thở dài, cánh tay như cố ý ôm lên đầu vai người phụ nữ bên cạnh.

    Nhìn đến hình ảnh này, Tuyết Vi không ngừng không có khẩu vị, ngược lại..

    Ngược lại có loại hỉ cảm không hiểu đâu?

    Diệp Triết Hạo là khoe ra với cô, bây giờ anh thực hạnh phúc sao?

    Đang nghĩ ngợi tới.

    Diệp Triết Hạo lại nói như đâm thật sâu vào trái tim Tuyết Vi..

    "Vi Vi, em có nghĩ tới.. em sẽ có kết cục hôm nay sao?"

    Trái tim, đột nhiên co lại.

    Nhìn đôi mắt Diệp Triết Hạo tràn ngập châm chọc, Tuyết Vi cũng không cách nào xem anh cùng chị cô năm trước, lúc cô thống khổ nhất, anh là người đàn ông ấm áp liên hệ ở bên nhau..

    Ở trong lòng của Tuyết Vi, vẫn luôn tồn tại hình tượng anh là người đàn ông ấm áp. Cho dù chia tay, cô cũng không cách nào quên cái đêm trời mưa kia..

    Đêm cô ý đồ nhảy xuống sông..

    Hình ảnh Diệp Triết Hạo không màng nước sông lạnh băng cứu cô lên.

    Nhưng hiện nay..

    Cái hình ảnh kia lại bị phá thành mảnh nhỏ..

    Có lẽ..

    Mặt chân thật của một người, chỉ có ở dưới tình huống không hề ích lợi lẫn nhau mới có thể hoàn toàn bại lộ đi.

    "Diệp tiên sinh, anh muốn nói cái gì?" Tuyết Vi nhàn nhạt mở miệng.

    "A, xem ra lúc trước Phỉ Nhi thật sự không nói sai với tôi, em cùng tôi ở bên nhau, bất quá là lấy tôi làm cái ván cầu, nhìn trúng tiền nhà tôi. Kết quả, có Nhà họ Hoàng Phủ là gia tộc càng cường đại xuất hiện, em lập tức liền chia tay cùng tôi. Chỉ sợ, ngay cả em đều không có nghĩ đến, cuối cùng sẽ là giỏ tre múc nước công dã tràng đi?"

    Trong cái gì..

    Lúc này cô có thể cười sao?

    Bây giờ Diệp Triết Hạo là sửa lại bi tình lộ tuyến sao? Hay là mất trí nhớ rồi hả?

    Là ai cùng chị cô thuê phòng, bị cô phát hiện? Bây giờ, ngược lại thành cô kiêu ngạo không phải?

    Nhưng..

    Lúc cảm thấy buồn cười, Tuyết Vi cũng mơ hồ có chút đau lòng.

    Hai năm..

    Cùng người đàn ông này ở bên nhau hai năm, vốn tưởng rằng, anh hiểu cô. Nhưng bây giờ xem ra..

    Thật sự một chút anh cũng không hiểu biết, một chút đều không hiểu biết..

    Bây giờ, Tuyết Vi thật sự cảm tạ chuyện ô nhục ngày đó, nếu không có xảy ra chuyện như vậy, nếu cô cùng một người đàn ông mà chính mình cũng không hiểu biết một chút nào kết hôn, kia sẽ là.. sự tình đáng sợ cỡ nào!

    "Diệp thiếu, anh yên tâm đi, loại phụ nữ ích kỷ này nhất định sẽ không có kết cục tốt." Người phụ nữ đứng ở bên cạnh Diệp Triết Hạo châm chọc mở miệng.

    Tuyết Vi im lặng rũ xuống mi mắt.

    Sau một lúc lâu, con ngươi Diệp Triết Hạo chợt lóe, buông người phụ nữ trong lòng ngực ra, mỉm cười nói: "Vi Vi, như vậy đi. Bây giờ anh cho em một lần cơ hội, nếu em cầu tôi, tôi có thể suy xét, suy xét tiếp thu em!"

    "Diệp thiếu?" Hiển nhiên, người phụ nữ kia nghe được lời này không vui, dậm chân.

    Nếu Tuyết Vi không phải là người sợ bị mất thân phận, cô thật muốn hất một chén nước vào Diệp Triết Hạo!

    Tay nhỏ gắt gao nắm thành cái nắm tay, cô cắn khóe môi, sắc mặt có chút chuyển xanh.

    Đúng lúc này..

    "Tên Vi Vi nhà của chúng tôi là để anh kêu sao?" Một giọng lạnh lùng từ sau lưng mọi người truyền đến.

    Bọn họ theo bản năng nhìn lại..

    Chỉ thấy, một tay Hoàng Phủ Minh cắm túi tiền, mặt vô biểu tình đi qua vị trí bàn ăn.

    Anh mới vừa ở phía sau bọn họ nhưng thật ra nghe được một phần nội dung nói chuyện.

    Ngẫm lại, ngày thường Tuyết Vi đều có thể chọc Hoàng Phủ Minh anh tức đến phát điên, nay ngược lại bị đôi cẩu nam nữ này làm cho bẹp dí, phổi Hoàng Phủ Minh anh đều sắp bị khí tạc!

    "Anh là?" Diệp Triết Hạo nhìn anh từ trên xuống dưới.

    Hoàng Phủ Minh giống như không nghe được nghi vấn của anh ta, mặt mang nụ cười ngồi ở bên cạnh Tuyết Vi: "Xin lỗi, bảo bối, điện thoại nói có chút dài, lạnh nhạt với em." Bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tuyết Vi.
     
  9. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 48: Bạn trai cũ vũ nhục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Nếu không phải tình huống bây giờ gây ra, cô thật muốn cười ra tới.

    Ngày thường, lưu manh này xấu xa muốn chết, mỗi lần đều đem cô chỉnh chết khiếp không sống nổi, đừng nói đến, lúc mấu chốt này, ngược lại anh thật sự trợ giúp.

    Có lẽ, cô thật là đổi mới cái nhìn đối với người này.

    "Không quan hệ." Tuyết Vi ôn nhu cười, ra vẻ ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

    Nhìn đến hình ảnh tình chàng ý thiếp hạnh phúc, cho dù không nói, Diệp Triết Hạo cũng đoán được quan hệ bọn họ là cái gì. "Tuyết Vi, thật không nghĩ tới, tốc độ của cô cũng quá nhanh đi? Nhanh như vậy liền đáp lên một người đầy hàng hiệu sao?"

    "Người anh em, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một câu.." tầm mắt Diệp Triết Hạo dần dần nhìn về phía Hoàng Phủ Minh: "Người phụ nữ này, chính là người chuyên môn tìm người có tiền, có quyền, nếu cô ta gặp được người lợi hại hơn so với anh, lập tức liền quay đầu sà vào lòng người khác ôm ấp!"

    "Cho nên sao?" Lúc tầm mắt Hoàng Phủ Minh u ám đối diện Diệp Triết Hạo, anh nhếch môi cười nói: "Anh đã bị cô ta đá sao?"

    Trầm mặc.

    Diệp Triết Hạo đột nhiên nắm chặt nắm tay.

    "Bảo bối, tiền của anh chính là tiền của em, em cứ việc xài. Nếu có một ngày em gặp được người đàn ông nào càng ưu tú hơn anh, cũng rời khỏi anh. Cũng chỉ có thể chứng minh là anh cho em còn chưa đủ, anh sẽ.. Cút rất xa!"

    Phốc!

    Cô quá bội phục người này, mắng chửi người không mang theo thô tục; ăn thịt người không nhả xương. Cao tay! Thật sự là cao tay! Không hổ bản tính anh xấu xa.

    "Này, tiểu tử, tôi thật muốn biết anh có bao nhiêu bản lĩnh lớn?" Diệp Triết Hạo cũng nghe ra người đàn ông này đang mắng mình, lửa giận lập tức liền nảy lên đỉnh đầu.

    "Tôi sao?" Đôi tay Hoàng Phủ Minh vây quanh trước người, lạnh lùng nói: "Tôi không có bản lĩnh gì, bản lĩnh lớn nhất chính là.. Chỉ một giây có thể biến anh thành một kẻ nghèo hèn!"

    Những lời này Hoàng Phủ Minh không có nói giỡn.

    Đều nói, toàn bộ hoàng thành đều ở dưới chân Nhà họ Hoàng Phủ, những lời này là có căn cứ.

    Bất luận là quân giới, chính giới, thậm chí là với thương giới, địa vị Nhà họ Hoàng Phủ đều có tầm ảnh hưởng lớn.

    Nhà Diệp Triết Hạo cố nhiên có tiền, nhưng bất quá là một tài phiệt mà thôi.

    Bây giờ Hoàng Phủ Minh chỉ cần đánh mấy cú điện thoại, mất công một giây, cho tra thuế đều có thể làm cho Diệp gia phá sản.

    Diệp Triết Hạo lâm vào trầm mặc, thử hỏi hiện nay có mấy người dám ở hoàng thành này nói ra lời nói như vậy?

    Anh mơ hồ cũng nhận thấy được thân phận người đàn ông trước mắt không đơn giản. Không cam lòng nghiến răng, mang theo người phụ nữ bên người hốt hoảng rời khỏi..

    "Trong cái.. Cảm ơn."

    Hoàng Phủ Minh cho rằng, tiểu tử kia đi rồi, Tuyết Vi sẽ vung tay hoan hô một phen, lại không nghĩ cô rầu rĩ không vui như cũ. "Ngày thường khi cô đối phó tôi thật nhanh mồm dẻo miệng, vì sao hôm nay gặp đối thủ chân chính, thì biến thành quả hồng mềm vậy?"

    "Tôi chỉ là cảm thấy không cần thiết mà thôi.." Ánh mắt dần dần tối sầm xuống dưới: "Cũng ' đã từng ' cãi nhau, cho dù là thắng, cũng chỉ là sẽ thua nhân cách, cho nên không có thắng chân chính. Cũng giống như, nếu tôi nói cùng anh nói xấu người cũ, có phải anh sẽ thực xem thường tôi hay không?"

    Đây là nguyên nhân cô cảm thấy Diệp Triết Hạo thật đáng buồn.

    Thử nghĩ, một người luôn nói xấu người cũ, kết quả là, chỉ biết làm người bây giờ cảm thấy, cô thực không có phẩm vị, không có cấp bậc tìm bạn lữ như vậy. Cuối cùng, được miệng lưỡi mà thua lòng dạ, rất là không đáng.

    Hoàng Phủ Minh im lặng cười cười, mới phát hiện người phụ nữ này rất có.. Phong độ đại tướng!

    "Đi thôi."

    "Đi sao?" Tuyết Vi cúi đầu mắt nhìn đồ ăn đầy bàn: "Anh còn chưa có ăn cái gì đâu, như vậy liền đi rồi sao?"

    "Cô ăn no chưa?"

    "Ừm, ăn no."

    "Vậy được rồi. Bữa này là tôi mời cô, mới vừa rồi tôi giúp cô, chúng ta đổi nơi khác, nên cô mời tôi!"

    "..."

    Nhìn bóng dáng anh đi ra ngoài nhà ăn, vẻ mặt Tuyết Vi bất đắc dĩ: "Này, vì sao lãnh đạo này không khách khí như vậy? Tôi cũng chưa nói tôi muốn mời anh, còn có chính mình yêu cầu sao?" Bất đắc dĩ..

    Ngồi trên xe.

    Hoàng Phủ Minh mới vừa khởi động một phát.

    Tròng mắt Tuyết Vi vừa chuyển, tò mò hỏi: "Này, Mộ tướng quân, anh vừa mới nói, anh có thể trong một giây biến một người thành kẻ nghèo hèn, là thật sự sao?"

    "Phải thử một chút?" Hoàng Phủ Minh liền làm bộ móc di động ra.

    "Ai.. Không cần, không cần." Tuyết Vi vội vàng ngăn cản anh, cô còn không đến mức hận Diệp Triết Hạo đến muốn anh phá sản, hảo thuyết hảo tán sao.

    Xe dần dần ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, liền ở lối ra..

    Một chiếc xe thể thao Lamborghini đột nhiên nhảy ra, càng không chính đáng chặn lại ở phía trước xe bọn họ.

    Tuyết Vi liếc mắt một cái liền nhận thức, xe Lamborghini kia là Diệp Triết Hạo đang ngồi!

    Cửa sổ ở vị trí điều khiển xe Lamborghini chậm rãi hạ xuống.

    Quả nhiên, thật là Diệp Triết Hạo.

    "A, tôi tưởng anh có bao nhiêu lợi hại chứ, hóa ra chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí thôi, chạy loại xe này, còn trong một giây biến người khác thành kẻ nghèo hèn sao? Vi Vi, cô đói khát tìm không được đàn ông sao? Ngay cả loại nghèo hèn này cũng dùng?"

    Nghe ngoài xe, Diệp Triết Hạo kêu gào. Sắc mặt Tuyết Vi lập tức trầm xuống dưới, giống như là đứa nhỏ làm sai việc gì, chăm chú nhìn Hoàng Phủ Minh bên cạnh: "Anh cứ việc khinh bỉ tôi, không quan hệ."

    Cô có bạn trai cũ mất mặt như vậy, bị người khinh bỉ, cô nhận!

    Hoàng Phủ Minh không lên tiếng vỗ vỗ mu bàn tay Tuyết Vi, theo sau hạ cửa sổ xe: "Nếu xe của anh tốt như vậy, không bằng, chúng ta đua xe đi!"

    "Ha, tôi không nghe lầm chứ? Anh chạy một chiếc xe giá 20 vạn, vậy mà đua cùng tôi chạy một chiếc xe giá 200 vạn sao? Nếu anh tự tìm tử lộ, có thể. Nếu tôi thắng, Vi Vi bồi tôi ngủ một đêm; nếu anh thắng, người phụ nữ bên người tôi thuộc về anh!"

    Mẹ nó!

    Vừa nghe lời này, Tuyết Vi hận không thể tìm cái hầm ngầm chui đi vào, Diệp Triết Hạo rõ ràng không phải người không có cấp bậc như vậy, vì sao bây giờ anh biến thành dáng vẻ này?

    Là cô vẫn luôn bị che hai mắt, hay là.. nguyên nhân gì khác kích thích Diệp Triết Hạo tới rồi?

    "Tôi không lấy người phụ nữ làm cân lượng, không bằng chúng ta đổi tiền đặt cược đi." Hoàng Phủ Minh không nhanh không chậm mở miệng.

    "Tiền đặt cược gì?"

    "Anh thua, quỳ xuống cho tôi."

    "Có thể. Nếu là anh thua thì sao?" Diệp Triết Hạo khiêu khích nở nụ cười.

    "Như nhau."

    "Ok, điểm cuối ở phố Tri Xuân." Nói xong, Diệp Triết Hạo nhanh chóng khởi động xe.

    Chiếc Lamborghini như mũi tên rời cung chạy bay ra ngoài; nhưng xe bọn họ..

    Chỉ nhìn một cách khởi động đơn thuần cũng đã thua!

    "Xe của anh nhất định là tân trang qua chứ?" Nếu không, vì sao anh yêu cầu đua cùng xe Lamborghini chứ?

    Đang nghĩ ngợi tới.

    Ai ngờ..

    "Tôi cũng không biết, đây là xe tôi mới vừa tìm người mượn lúc buổi chiều."

    Tức khắc, một tia chớp giáng trúng đỉnh đầu Tuyết Vi, lôi cô ra ngoài khét trong sống. "Vậy sao anh còn đề nghị đua xe cùng anh ta hả?"

    "Nhìn anh ta khó chịu." Sạch sẽ lưu loát bốn chữ rơi xuống.

    Tuyết Vi nghi hoặc ngó anh liếc mắt một cái.

    Kỳ quái, người Diệp Triết Hạo vẫn luôn vũ nhục chính là cô, cô còn chưa khó chịu đâu, vì sao vị Đại tướng quân này ngược lại khó chịu chứ?
     
  10. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 49: Nhiệm vụ gian khổ của Hoàng Phủ Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Sau khi xuyên qua mấy dãy phố, trên cơ bản ngay cả bóng dáng xe của Diệp Triết Hạo bọn họ cũng nhìn không tới.

    "Chậc, xe này thật đúng là chạy không tốt."

    "Nói đúng thì thôi, cho nên kêu anh đừng đánh cuộc cùng anh ta. Không bằng chúng ta lui lại đi, lúc này khẳng định chúng ta thua rồi."

    "Yên tâm." Hoàng phủ minh nghiêng đầu nhìn cô một cái, ở trong chứa thâm ý cười nói: "Chúng ta, sẽ không thua!"

    Bởi vì..

    Trong từ điển của hoàng phủ minh -------- không có cái từ thua này!

    Tuyết vi cũng không biết anh nói những lời này đại biểu cái gì, nhưng, nhìn ở trong mắt người đàn ông nắm chắc thắng lợi, không hiểu sao cô có chút thuyết phục..

    Chỉ chốc lát sau, xe bọn họ nhanh chóng chạy trên xa lộ.

    Tuyết vi mới vừa ổn định cảm xúc lại trở nên nôn nóng lên, một khi mục đích chính là nhanh chóng. Mà chạy nhanh, đối với siêu xe mà nói càng là như ảnh theo gió.

    Rốt cuộc mộ tướng quân ấp ủ cái gì đây? Vì sao còn không áp dụng hành động?

    "Tuyết vi, nghe qua chuyện xưa rùa thi chạy với thỏ chưa?" Lúc này, hoàng phủ minh vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc đã mở miệng.

    "..."

    Còn không đợi cô phản ứng lại đây, hoàng phủ minh móc điện thoại ra, đánh một dãy số: "Trương cục trưởng, bây giờ có một chiếc xe mang biển số h3156 ở đường phía nam sắp chạy trên đường siêu tốc, ông lập tức phái người chặn lại cho tôi!" Lời nói đầy uy nghiêm rơi xuống.

    Tuyết vi thấy anh cắt đứt điện thoại, ngẩn người hỏi: "Trương cục trưởng này là ai?"

    "Cục trưởng cục giao thông."

    Mẹ kiếp..

    Tuyết vi ngây dại.

    Thứ này.. anh thật không hổ mỹ danh xấu xa. Quả thực quá tm xấu xa!

    Diệp triết hạo còn đấu cùng anh sao? Đoán chừng tu luyện một ngàn năm đều không lại người này.

    Đoán chừng từ lúc anh đưa ra đề nghị đua xe cùng diệp triết hạo cũng đã tính kế muốn ở phía nam nhanh chóng ngăn xe diệp triết hạo đi tới?

    * * *, bây giờ xem như cô dây dưa cùng ác ma sao? Thật sự là đáng sợ, quả thực giết người vô hình..

    Ước chừng năm phút đồng hồ sau.

    Một chiếc lamborghini bị mấy chục xe cảnh sát vây quanh đậu ở bên đường.

    Lúc xe hoàng phủ minh gặp thoáng qua diệp triết hạo, tuyết vi rõ ràng nhìn đến cái mũi diệp triết hạo đều sắp bị tức sai lệch.

    "I phục you." Bên trong xe, tuyết vi bội phục giơ một ngón tay cái lên.

    Sau một lúc lâu, mới phát hiện..

    "Ai? Vì sao anh từ nơi này đổi hướng, con đường này giống như không phải đi đường tri xuân?"

    "Tôi từ đầu không tính toán đi chỗ đó."

    "Vì sao?" Tuyết vi nghi hoặc hỏi xong, lại chậm chạp không có được hoàng phủ minh trả lời.

    Về phần nguyên nhân..

    Chỉ vì, anh khinh thường so với đối thủ yếu kém mà thôi!

    Đối mặt cường giả, hoàng phủ minh tôn kính cùng tràn ngập khát khao chiến đấu; đối mặt kẻ yếu, ngay cả nhìn hoàng phủ minh cũng khinh thường nhìn thêm một cái, đừng nói gì đến tỷ thí.

    Hôm nay sở dĩ anh đánh vỡ nguyên tắc của mình, chỉ đơn thuần bởi vì..

    Xem diệp triết hạo khó chịu mà thôi!

    "Xuống xe đi." Chỉ chốc lát sau, xe dừng ở cổng một nhà hàng.

    Tuyết vi kỳ lạ nhìn nhà hàng kia: "Làm gì?"

    "Không phải cô muốn mời tôi ăn cơm sao? Liền ở chỗ này đi." Nói xong, hoàng phủ minh liền đi xuống xe.

    Rõ ràng chính là anh ép cô được không? Khi nào biến thành cô muốn mời anh ăn cơm vậy?

    Bất quá tính lại, hôm nay người này nghĩa khí giúp cô như vậy, mời anh cũng là phải!

    Tiến vào trong nhà hàng này.

    Tuy rằng bên ngoài không chớp mắt, nhưng bên trong giống như một cái ngõ nhỏ dường như sâu không thấy đáy, khách nhân cũng không ít.

    Lựa chọn vị trí chính giữa nhà ăn ngồi xuống, bọn họ tùy ý gọi hai ly trà sữa cùng một cái sandwich, người phục vụ liền đi bưng đồ ăn.

    "Nơi này yên lặng như vậy, anh cũng có thể phát hiện nơi này có nhà ăn, thật là lợi hại." Tuyết vi nói xong, mới chú ý tới tầm mắt hoàng phủ minh vẫn luôn nhìn về nơi khác.

    Anh đang xem cái gì vậy?

    Ánh mắt đuổi theo tầm mắt anh nhìn qua đi..

    Chỉ thấy, đối diện cách bọn họ không xa, một cô gái tóc dài ngồi đưa lưng về phía bọn họ.

    Nhìn từ bóng dáng, dáng người cô gái này thập phần tốt.

    Đôi mắt tuyết vi vừa chuyển, hơi mang châm chọc nói: "Hừ, hoa hồ điệp chính là hoa hồ điệp, khứu giác vô cùng nhanh nhạy."

    "Cô nói tôi sao?" Hoàng phủ minh định thần lại.

    "Vậy anh cho rằng tôi nói chuyện với ai? Nói, khách nhân nhà ăn này có mười mấy người không sai biệt lắm, anh cố tình nhìn chằm chằm người phụ nữ kia. Vì sao, coi trọng người ta sao?"

    Hoàng phủ minh thực sự có chút buồn bực, anh rốt cuộc ở trong lòng người phụ nữ này là hình tượng gì? "Cô ta, có thể là một gián điệp do quân đội chúng tôi phái ra, bây giờ muốn truyền lại cho chúng tôi một ít tư liệu quân địch. Nhưng, trước khi tôi chưa xác định cô ta đúng là người phía chúng tôi, không cách nào tùy tiện hành động. Không bằng.. cô đi giúp tôi thử, thử, thế nào?"

    Kêu cô đi thăm dò sao?

    Điều này giống như không hợp quy..

    Tầm mắt dao động chống lại một đôi con ngươi của hoàng phủ minh tràn đầy ánh sáng giảo hoạt, cô lập tức liền phản ứng lại đây là cái gì. "Mộ đại tướng quân! Xem ra hôm nay anh kêu tôi tăng ca là thật. Khó trách anh sẽ đặc biệt chạy xe khiêm tốn như vậy lại đây. Chỉ sợ, lúc trước anh mời tôi ăn bữa cơm kia chính là hồng môn yến, bữa cơm này bắt chẹt tôi, cũng là vì kêu tôi thế anh tới nơi này làm việc, đúng không?"

    Nghe giọng tuyết vi châm chọc, hoàng phủ minh âm thầm cười cười.

    Không cách nào phủ nhận, năng lực cô phản ứng làm hoàng phủ minh thập phần vừa lòng. "Vậy cô giúp, hay là không giúp đây?"

    "Đương nhiên không giúp, tôi chỉ là một y tá thực tập vô dụng ngây người nửa năm ở binh đoàn thứ ba mà thôi, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại mà gian khổ do ngài phân phó chứ?"

    "A, còn nhớ rõ lần trước tôi nói với cô sao?"

    Vô nghĩa! Cô đến chết đều không quên được lúc ấy lưu manh này dùng cái khẩu khí gì châm chọc cô.

    "Nhiệm vụ xong lập tức chuyển chính thức."

    "Mộ tướng quân, nói thật ra, việc này vấn đề không phải chuyển chính thức hay không chuyển chính thức, rốt cuộc tôi chỉ là một y tá thực tập mà thôi. Vạn nhất làm hỏng, liền phiền toái.."

    "Trực tiếp đề bạt vị trí y tá trưởng."

    "Ngài nói điều này cũng vô dụng. Tôi không phải loại người vì đạt được một chức vị liền bắt chẹt ngài, tôi là thật cảm thấy mình làm không được." Tuyết vi càng nói càng khó xử, nếp uốn giữa mày dần dần gia tăng.

    Hoàng phủ minh nhìn lên, cũng không nghĩ cùng cô nói nhảm nhiều. "Bổ nhiệm sĩ quan tại chức binh đoàn thứ ba!" Lời nói sạch sẽ lưu loát rơi xuống.

    Giây tiếp theo..

    "Thành giao!" Tuyết vi đứng dậy, vui vẻ, vui vẻ đi đến chỗ người phụ nữ đưa lưng về phía mình.

    Y tá chính thức sao? Y tá trưởng sao?

    Cắt, cô mới không thèm đâu.

    Duy độc cái thân phận quân nhân chính thức này cũng không biết cô mong đợi đã bao lâu.

    Gần nhất, tuyết vi trời sinh liền đối với quân nhân có điều khát khao, đặc biệt là thích nhìn người khác phái mặc một thân quân trang, bộ dáng quân nhân oai hùng hiên ngang tiêu sái. Đáng tiếc..

    Hoàng phủ minh rất ít mặt quân trang ở trước mặt cô.

    Thứ hai thôi..

    Cũng coi như là viên mãn một chút mộng năm đó.

    16 tuổi bằng vào thành tích cao thi vào được trường quân đội hoàng bộ, cuối cùng bị lệnh cưỡng chế thôi học, vẫn luôn là một cái tiếc nuối của tuyết vi.

    Cũng bởi vì chuyện này, địa vị cô và mẹ ở nhà họ tuyết càng ngày càng lụn bại.
     
    Yvonne Hạ Linh thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...