Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Chương 10: Màn đối thoại của Trụ Vương và Doanh Chính

Editor: Mintt

Baidu rất hợp tác, vừa tìm kiếm thì đã tìm ra được một đống thông tin liên quan đến Trụ Vương Đế Tân.

Hoang dâm vô đạo, giết hại trung thần, hoàng đế mất nước, từng từ từng từ khiến Đế Tân sửng sốt

Đây là đang nói cô sao?

Tiếp tục nhìn xuống phía dưới, rốt cuộc cũng thấy được một số đánh giá chính diện, nhưng Đế Tân không hề cảm thấy vui mừng, cô rất phiền muộn.

Bởi vì cô phát hiện những đánh giá này đều là của hậu nhân vài nghìn năm sau, chẳng trách người phụ nữ Đào Bảo kia Đại Thương của cô mất rồi, thì ra thật sự là mất.

Buồn quá, mất vui rồi~

Vì muốn tìm hiểu tình hình sau Đại Thương nên Đế Tân tìm kiếm thông tin lịch sử liên quan đến thế giới này, lần này cô thật sự hết hi vọng rồi.

Vốn dĩ cô còn cho rằng đợi sau khi Đát Kỷ ca ca đến thì vợ chồng hai người có thể trờ lại khôi phục giang sơn Đại Thương. Nhưng hiện tại những thông tin trên Baidu nói cho cô biết Đại Thươnng đã mất từ vài nghìn năm trước, còn có thể trờ về không?

À, cô còn phát hiện một thông tin nữa, đó chính là tuổi tác của cô ở chung cư Hỗn Loạn có thể xem như là lớn nhất, ai bảo cô lớn hơn bọn họ mấy nghìn tuổi chứ.

Tâm tình của rất tốt, muốn đi dạo.

Đế Tân tắt máy tính, cầm lấy chìa khóa và điện thoại ra khỏi cửa, nghĩ đến chủ nhà bảo cô đừng tùy tiện ra khỏi chung cư nên cô tính đi dạo trong tòa nhà.

Đi mãi đi mãi thì phát hiện không có cầu thang rồi, ngẩng đầu nhìn thì thấy hóa ra là đến tầng mười lăm cao nhất rồi.

Nhớ đến đám người Phạm Đoàn Đoàn, Kinh Kha nói có một tên thần kinh ở đây thì Đế Tân có hơi sợ hãi.

Đang chuẩn bị quay người đi xuống lầu thì cửa phòng bị mở ra.

"Mới đến? Có muốn vào trong ngồi không?"

Một thiếu nữ mặc chiếc váy đen bước ra, làn da trắng hơn những người bình thường hai gam màu, nhìn cả người có hơi quỷ dị.

Sau đó càng quỷ dị hơn là Đế Tân không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu đi theo cô nàng vào trong rồi.

Doanh Chính chỉ về phía sô pha, ý nói Đế Tân ngồi đấy, bản thân thì quay người đi rót hai ly rượu vang đến.

"Trụ Vương đúng không? Chúng ta đều bị đời sau bôi đen khá thê thảm, cảm giác có chút cùng chung cảnh ngộ."

Đế Tân nhận lấy rượu vang cũng không uống, quan sát Doanh Chính người bị bôi đen cũng không kém cô là mấy.

Dáng vẻ rất trẻ trung giống như mới mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi sắc lạnh, môi rất mỏng cộng thêm làn da trắng nổi bật nên nhìn có chút u ám.

"Cô thật sự đã uống qua thuốc trường sinh bất lão?" Đế Tân hỏi.

Doanh Chính gật đầu: "Đúng vậy, cô thì sao, tại sao cô phải moi tim của Tỉ Can, còn hại hoàng hậu của mình?"

"Ờ!" Đế Tân thở dài nói: "Tỉ Can ông ấy yêu , Đát Kỷ ca ca ghen nên mới moi tim của ông ấy, như vậy thì ông ấy sẽ không yêu nữa, người cũng chưa chết, bị giáng xuống làm thứ dân đuổi đi thôi."

"Về phần Khương hoàng hậu, cô ấy vốn dĩ là một người mù trời sinh đã có khuynh hướng tự ngược, cũng không ngăn cản được cô ấy, Đát Kỷ ca ca thích ăn rắn nên có làm một cái vạn xà quật, cũng không biết cô ấy nghe được tin tức ở đâu lại muốn đi bắt một con rắn về chơi đùa. Không ngờ trượt chân ngã xuống, đợi đến khi biết tin thì người đã chết rồi. Đát Kỷ ca ca nghĩ đủ mọi cách cũng không thể cứu được cô ấy."

Đế Tân vô cùng đau lòng, cô và Khương hoàng hậu từ nhỏ chơi đùa cùng nhau, biết được cô là thân con gái thì càng đồng ý hy sinh bản thân để giúp cô che đây sự nghi ngờ suy đoán của mọi người, không ngờ lại mất mạng ngoài ý muốn, đáng tiếc lại đáng đáng thương.

Nhìn thấy Đế Tân mặt đầy đau lòng Doanh Chính cũng cảm thấy buồn, chầm chậm nói:

"Tôi có một sủng thần tên Triệu Cao, người đời sau đa số đều chửi rủa anh ấy, thực ra không phải vậy, anh ấy chỉ là quá trung thành với tôi mà thôi. Hai người Phù Tô và Hồ Hợi không phải con trai của tôi, là tôi nhận nuôi. Lúc tôi bị bệnh nặng chúng không mang công ơn dưỡng dục mà còn muốn hãm hại tôi, cũng may có Triệu Cao nên mới được bình an vô sự.

" Sau này khi tôi chết, vì muốn báo thù hai đứa bất hiếu này mà anh ấy đã tỉ mỉ bày mưu tính kế, cuối cùng cũng thay tôi báo được thù. Nhưng những lời mắng nhiếc vài nghìn năm này cũng rơi xuống người anh ấy. "

Đế Tân nghe thấy thì mặt mày lộ rõ vẻ xúc động, có chút mập mờ hỏi:" Triệu Cao đó nhất định là thích cô, cô thích anh ta không? "

Nghe thấy Đế Tân hỏi như vậy thì khuôn mặt nhợt nhạt của Doanh Chính được phủ lên một lớp màu đỏ hồng, cô không có trả lời Đế Tân, chỉ là nâng ly rượu lên uống.

Đế Tân hiểu rõ, cũng không hỏi thêm nữa, đang muốn nâng ly rượu lên để uống thử loại rượu màu đỏ này, không ngờ rằng vừa liếc nhìn thì thấy một đứa bé đầu đội mũ quan đang nhìn cô. Giật mình nên cô cầm lấy ly rượu trong tay ném qua đó.

" Keng! "

Loạt động tác này Doanh Chính dĩ nhiên là nhìn thấy rồi, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, liền thấy cục cưng cương thi nhỏ của mình bị hất đầy rượu vang lên mặt.

" Cô! "Ánh mắt Doanh Chính u ám nhìn Đế Tân, giơ tay chỉ ra ngoài cửa:" Lập tức cút cho tôi! "

Đế Tân ngây ngốc:" Hả? "

Chẳng phải cô chỉ ném một quái vật có hình dáng đứa trẻ sao, nhưng giống như đã làm sai gì vậy..

Cuối cùng Đế Tân bị Doanh Chính đuổi ra ngoài, cửa lớn" sầm "một tiếng liền đóng lại, thiếu chút nữa đã đụng phải chiếc mũi của Đế Tân rồi.

Nhìn cảnh cửa lớn bị đóng chặt, Đế Tân hậm hực sờ mũi của mình, tự nói một mình rồi đi xuống lầu.

" Chẳng trách đám người Kinh Kha nói chỗ này có một tên thần kinh, hóa ra là thật, trở mặt còn nhanh hơn là lật sách nữa..

* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Chương 11: Công chúa nhỏ Ung Chính

Editor: Quỳnh Lê
[HIDE-THANKS]
Đế Tân muốn đi xuống lầu mua một ít đồ ăn thuận tiện hóng gió một chút vì vậy không trở về phòng.

Bởi vì một mình không dám dùng thang máy, cô đi một mạch từ lầu 15 xuống lầu một, vừa mở cửa muốn bước ra ngoài, phía bên kia vừa vặn có người muốn đi vào, hai người va vào nhau.

"Ai da, kẻ nào không có mắt như vậy! Không nhìn thấy bản công chúa muốn vào hay sao?"

Thiếu nữ cột tóc hai bên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đế Tân, phát hiện là một khuôn mặt xa lạ, ngay lập tức lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô.

"Cô là người phương nào?" Hình như là nhớ ra điều gì, thiếu nữ nắm đai an toàn của ba lô, không xác định nói: "Mới tới?"

Đế Tân xoa xoa lồng ngực bị đụng có hơi đau, cúi đầu đánh giá đứa nhỏ loli đang áp sát cửa này.

Chiều cao chỉ đến ngang ngực cô, mặc một bộ đồng phục học sinh xanh trắng đan xen, trên lưng đeo một chiếc ba lô hai quai, mái tóc vừa đen vừa dài cột thành đuôi ngựa hai bên, thêm vào ngũ quan xinh xắn nghịch ngợm đáng yêu.

Tuy rằng ngực vẫn còn đau một chút, nhưng cô đường đường là Trụ Vương cũng không muốn cùng một đứa trẻ tính toán nhỏ nhen.

"Chị là Đế Tân, vừa mới tới, em gái nhỏ, em là ai?" Đế Tân nhướng mày cười hỏi.

Cô bé tiến về phía trước một bước, ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên: "Đại Thanh Tứ công chúa Dận Chân."

Nói xong giọng nói liền thay đổi, cười hì hì gãi đầu: "Ngại quá chị Đế Tân, vừa mới đụng vào chị, ngực của chị không sao chứ?"

Nói rồi liền vươn tay ra muốn sờ, Đế Tân nhanh chóng né tránh, vỗ rớt tay cô: "Không sao, em cách xa chị một chút."

"Chị Đế Tân!" Dận Chân không vui chu môi lên, đôi mắt lộc cộc thay đổi, liếc mắt quan sát Đế Tân một cái, nhỏ giọng nói:

"Chị ơi~, ba lô của em nặng quá, chị có thể xách giúp em một chút sẵn tiện dắt em lên lầu được không? Bả vai của người ta mỏi quá đi~"

Mắt to chớp chớp, hàng lông mi dày đậm nhấp nha nhấp nháy, khiến cho Đế Tân cảm thấy đáng yêu đến không thể nhịn được, không nói hai lời vỗ ngực nói:

"Đây chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ không tốn sức, đến đây nào, đưa ba lô cho chị."

Dận Chân không khách khí chút nào, cởi ba lô ra giao cho Đế Tân, tung tăng nhảy nhót đi đằng trước.

Cả hai người ai cũng không muốn sử dụng thang máy, tương đối ăn ý đi về phía thang bộ.

Đế Tân ước chừng trọng lượng của chiếc ba lô này cũng không nhẹ, vẻ mặt đồng tình nhìn Dận Chân đang tung tăng nhảy về phía trước, con nít hiện giờ cũng đáng thương thật.

Hai người vừa leo cầu thang vừa nói chuyện phiếm, Dận Chân chỉ mới tròn mười hai tuổi, chính là thời điểm tràn đầy lòng hiếu kỳ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thân hình nóng bỏng của Đế Tân một cái, thuận tiện nhớ lại những miêu tả trong sách sử mà mình đọc được.

Càng nhớ lại càng tò mò, nhìn hai quả cầu không ngừng lên xuống trước ngực của Đế Tân, không kiềm được sự hiếu kỳ trong lòng, lặng lẽ vươn tay.

Mắt thấy đầu ngón tay sắp sờ tới, lại phát hiện ngón tay không cách nào tiến về phía trước được.

"Ủa?" Mờ mịt nhìn về hướng cánh tay, liền thấy bàn tay nhỏ của mình bị một đôi bàn tay to nắm chặt lấy.

Làm việc xấu bị bắt tại trận, Dận Chân cũng không sợ hãi, chớp chớp đôi mắt to, vô tội nói: "Chị Đế Tân, em chỉ muốn nhìn xem hai cái kia của chị có phải là thật hay không thôi, hí hí.."

Nghe thấy câu trả lời này, Đế Tân phong tình vạn chủng cong môi nở một nụ cười quyến rũ, buông tay ra, khẽ vuốt khuôn mặt, vẻ mặt say mê nói:

"Đương nhiên là thật, ít nhiều nhờ có phương thuốc mà Đát Kỷ ca ca tìm ra, em bây giờ còn nhỏ, chờ em lớn lên, chị đây sẽ miễn phí tặng phương thuốc cho em."

Nói rồi khuôn mặt hất lên một cái, tặng cho Dận Chân một ánh mắt như sóng thu: "Bảo đảm phò mã nhà em bị em mê đến chết luôn."

Cô gái nhỏ Dận Chân mừng rỡ, cười hỏi: "Thật không?"

"Đương nhiên là thật, phương thuốc bí truyền của Hồ tộc, một cô gái nhỏ như em biết cái gì."

Đế Tân che miệng cười khanh khách, chọc tiểu loli Dận Chân đỏ bừng cả khuôn mặt, ngượng ngùng xoắn xít nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói:

"Bản công chúa hiểu mà!"

Đế Tân liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt kia rõ ràng là không tin, một đứa nhóc có thể hiểu được cái gì.

Hai người chậm rãi đi lên lầu bốn, lại không phát hiện Tề Bảo Ngọc đang đỏ mặt trốn đằng sau cửa cầu thang lầu ba.

Nhìn hai cái bánh bao xinh đẹp trước ngực của mình, Tề Bảo Ngọc hung hăng dậm chân một cái, xoay người trở về chuẩn bị quà biếu.

Cô cũng muốn có được một bộ ngực lớn, để xem tên Giả Bảo Ngọc kia còn dám cười nhạo cô hay không, hừ~

【 Alo alo, dã man quá rồi, số báo đặc biệt đây, thời báo kinh thành Đại Thanh, buổi sáng hôm nay, ở Thượng Thư Phòng, Tứ công chúa Dận Chân vung tay đánh nhau với các hoàng tử, vua Khang Hi không phạt ngược lại còn khen: Đáng đánh!


Phóng viên Du Du của chung cư Hỗn loạn tường thuật bài báo, dưới đây là đoạn phỏng vấn của đương sự:

Du Du: Tứ công chúa, xin hỏi cô vì sao lại vung tay đánh nhau với các hoàng tử vậy?

Dận Chân: Bọn họ nói ngực của người ta là hai cái bánh bao nhỏ, hư hư hư~

Du Du :(xấu hổ lau mồ hồi) Vậy, chúng ta phỏng vấn phụ huynh của đương sự trước đi, Khang Hi đại đế, tứ công chúa không màng lễ nghi vung tay đánh nhau với các hoàng tử, ngài có cái nhìn như thế nào đối với việc này?

Khang Hi :(khuôn mặt bình tĩnh) đáng đánh! Tiểu công chúa của Trẫm làm việc gì cũng là đúng, cho dù có sai, cũng là người khác sai.

Du Du :(lại lần nữa điên cuồng lau mồ hôi) người bị hại là con trai của ngài, ngài..

Khang Hi: Con gái là vàng bạc, con trai là cỏ rác!

Du Du: Lần tường thuật này kết thúc tại đây, cảm tạ ngài chú ý lắng nghe, chúng ta hẹn ngày, lần sau, lần sau không biết là khi nào gặp lại.

Đạo diễn: Cắt, kết thúc công việc, phát cơm hộp.. 】
[/HIDE-THANKS]


* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Chương 12: Chung cư Hỗn Loạn trên đầu lưỡi

Editor: Quỳnh Lê

[HIDE-THANKS]
Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Ở chung cư Hỗn Loạn một tháng, Đế Tân đã làm quen với tất cả mọi người trong chung cư, nên lúc chơi đùa thì có thêm rất nhiều đồng bọn vui vẻ.

Đây là một buổi sáng với ánh nắng rực rỡ, 8 giờ sáng, Đế Tân từ trên giường tỉnh lại, mở máy tính, bắt đầu một ngày lao động.

Sáng sớm ở cửa Chung cư Hỗn Loạn là thời gian bận rộn, không cần quan tâm là món ăn ngon gì, mọi người thường cứ thấy mấy người xếp hàng là cũng tự động xếp theo.

Một chén mì ăn liền có lẽ là nhanh chóng nhất, đầu bếp lo dinh dưỡng của mì ăn liền ít quá, lúc nấu mì còn cho thêm rau xanh, tô điểm mặt trên bằng một quả trứng gà đã lột vỏ.

Không đến năm phút đã ăn xong rồi, sải bước lên con đường Mười Một, dọc theo tuyến đường chính, chạy về phía chung cư Hỗn Loạn, bắt đầu một ngày học tập mỹ thực mới..

Đồ ăn ngon, là lương thực tinh thần không thể thiếu của các cư dân trong chung cư Hỗn Loạn, từ sáng sớm đến chiều tối, họ muốn ăn thức ăn ngon ba lần mỗi ngày.

Mỗi một ngày đều là những món ăn khác nhau, hôm nay, do Ngộ Không đứng bếp chuẩn bị, tuy rằng mọi người đối việc này tỏ vẻ kháng cự, nhưng là, xuất phát từ văn minh truyền thừa năm ngàn năm của Trung Hoa, chú ý lễ phép, mọi người vẫn chưa nhiều lời.

Hôm nay cô chuẩn bị chủ yếu là mì phở, buổi sáng Trụ Vương chuẩn bị mì ăn liền dinh dưỡng phong phú với nước canh thơm ngào ngạt cho nhóm cư dân. Buổi trưa, cô vào bếp, chuẩn bị bánh canh cho mọi người.

Bánh canh, đem cà chua băm nhỏ cho vào nồi xào liên tục, đã thành nước cà chua tươi ngon thơm ngào ngạt, bột mì thông dụng thêm vào một ít nước nhẹ nhàng nhào nặn một lúc, thành một cục bột nhỏ tinh tế trắng nõn giống như quả cầu tuyết, cùng cà chua đỏ tươi ngon, từng khúc hành lá xanh tươi, phối hợp ăn ý với lòng đỏ trứng vàng ươm, tạo nên hương vị mềm mại tươi ngon vô cùng, một lượng lớn tinh bột cũng đầy đủ để bổ sung năng lượng mà các cư dân cần.

Sau những bước chân gấp gáp vì công việc, một chén bánh canh được truyền từ đời này sang đời khác này, chỉ sợ là hương vị gia đình bình thường nhất lại tốt đẹp nhất.

Cư dân của chung cư Hỗn Loạn theo thứ tự truyền thống từ lớn đến nhỏ, lần lượt ngồi vào chỗ.

Trụ Vương Đế Tân lớn tuổi nhất ngồi ở vị trí chủ vị, cô bưng bánh canh lên ở trước mặt, xì xụp húp một ngụm lớn nước canh.

Sền sệt, trơn mềm thơm ngon, cùng với hương vị lạ lẫm, vài loại tư vị lướt qua trên đầu lưỡi của cô, đây là một loại hương vị khó có thể dùng ngôn ngữ để mô tả, nó dung hợp với toàn bộ tâm huyết mà chủ bếp Ngộ Không dành cho mọi người, phần tình cảm này là nồng đậm như thế, mới mẻ như thế.

Chén bánh canh này, nấu chưa chín..

Kế tiếp là Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn chén bánh canh trước mặt, khóe mắt rưng rưng, đây là kết tinh tình yêu nồng nhiệt của chủ bếp Ngộ Không, cô nhìn chén bánh canh, hồi lâu không dám nói, sợ âm thanh của mình quấy rầy phần an bình hòa hợp không dễ có này.

Đám người Kinh Kha, Hạng Vũ, Kiến Văn, công chúa Ung Chính, Phạm Đoàn Đoàn, tất cả đều mang theo sự chờ mong sâu sắc với chén bánh canh trước mặt này, các cô cùng nhau bưng chén bánh canh lên, nhắm mắt lại, cẩn thận nhấm nháp..

Sau khi ăn xong, đó là rửa chén.

Rửa chén, còn gọi là súc mãnh*, nhất định phải do người đàn ông khỏe mạnh trong nhà lo liệu.

*súc mãnh: Súc: Súc rửa, mãnh: Đồ đựng.

Người xưa tin tưởng, nữ chủ Âm nam chủ Dương, phòng bếp nhất định phải Âm Dương hòa hợp mới có thể phong phú, lúc rửa chén cũng cần chú ý, phải hoàn thành trong thời gian xỉa răng sau bữa cơm, muộn một phút cặn đồ ăn đã khô, sớm một phút ảnh hưởng đến dư vị và tiêu hóa.

Cuộc sống trí tuệ của người Trung Quốc, liền thông qua những chi tiết như vậy truyền thừa đời đời.

Giữa trưa nói chuyện phiếm, Đế Tân mang ra một đống hạt dưa từ trong phòng.

Hạt dưa, món ngon không thể thiếu trên bàn sau khi ăn xong của chung cư Hỗn Loạn, không thể nghi ngờ là kết tinh tình yêu của ánh mặt trời cùng với hoa hướng dương, răng môi cùng ngón tay phối hợp ăn ý, khiến cho nhân hạt dưa ấm áp nhiệt tình này bắn ra trong nháy mắt ngay sau đó lại cắn nát..

Buổi tối, các cư dân của chung cư Hỗn Loạn vất vả cần cù lao động suốt một ngày, sau khi ăn xong một chén mì dưa chua, mọi người từng người trở về phòng, thay quần áo, nằm xuống nghỉ ngơi.

Một ngày này, đối với mọi người trong chung cư Hỗn Loạn mà nói, là một ngày phong phú lại tốt đẹp.

Mọi người tề tụ trong phòng khách, cùng nhau thưởng thức món ngon tâm hồn do đầu bếp Ngộ Không mang đến, ấm áp mà lại ghi nhớ dài lâu..
[/HIDE-THANKS]


* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Chương 13: Kích thích của việc chơi mạt chược

Editor: Quy Lãng

[HIDE-THANKS]
Sau khi mọi người ăn xong tô bánh canh của Ngộ Không, chung cư Hỗn Loạn cũng thật sự hỗn loạn, mỗi người đều đến từ những thời không khác nhau, đủ loại xe cứu thương từ khắp nơi hết ra rồi vào nhà trọ Hỗn Loạn.

Đế Tân càng đáng thương hơn, vì không muốn để Ngộ Không mất mặt nên cô ăn nhiều nhất, hơn nữa trình độ chữa bệnh trên thế giới đều ở mức trung bình, cô phải rửa ruột phải thông ruột, thành người cuối cùng trở lại chung cư hỗn loạn.

Đế Tân vĩnh viễn nhớ rõ ngày mình lành bệnh trở về chung cư.

Đó là một buổi chiều nắng đẹp, cô cầm theo bình nước và thuốc do bác sĩ phát đi vào chung cư.

Sảnh lớn ở lầu một không biết từ khi nào lại có thêm một cái bàn, hai người Bảo Ngọc, Kinh Kha, Kiến Văn tổng cộng bốn người, mỗi người ngồi một chỗ, Phạm Đoàn Đoàn thì bưng một đĩa hạt dưa cùng Hạng Vũ đứng một bên, vừa cắn hạt dưa thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai trò chuyện.

Kiến Văn: "Một đầu."

Tề Bảo Ngọc: "Ăn!"

Kinh Kha cười ranh mãnh: "Chờ đã, tôi lấy rồi, tất cả đều cùng một màu ù rồi, đưa tiền đưa tiền!"

Giả Bảo Ngọc nghi ngờ liếc mắt nhìn Kinh Kha, thấy vẻ mặt đầy đắc chí của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, bỏ quân mạt chược xuống, anh đứng dậy đi nhanh tới trước mặt cô, duỗi tay sờ soạng trên người Kinh Kha.

"Cậu muốn làm gì, làm gì? Giả Bảo Ngọc, tên tiểu tử nhà cậu muốn làm gì, còn sờ nửa là tôi gọi người đấy!"

Kinh Kha giận dữ, vừa né tránh vừa gân cổ lên hét lớn: "Có ai không, cứu mạng với, có kẻ vô lại!"

Giả Bảo Ngọc mặc kệ cô kêu thế nào cũng không ngừng tay, vươn tay sờ soạng đũng quần của Kinh Kha, sờ đến đồ vật cứng rắn bên trong, sắc mặt lập tức đen sì.

"Chị quả nhiên lại chơi xấu, chị Kinh Kha, ngài có tiết tháo một chút được không? Lần sau có thể đừng giấu mạt chượt trong đũng quần được không?"

Vừa nghe đến những lời này của Giả Bảo Ngọc, mấy người Kiến Văn lập tức chạy qua, thấy Kinh Kha cất bước muốn chạy, Hạng Vũ vươn tay đem người bắt lại, vươn chân quét ngang Kinh Kha, đánh cô nằm trên mặt đất.

Hạng Vũ một tay giữ chặt Kinh Kha, một tay lại gặm hạt dưa, nháy mắt với Phạm Đoàn Đoàn: "Đem đồ móc ra."

"Tuân lệnh!" Phạm Đoàn Đoàn đặt đĩa hạt dưa xuống, chà xát hai tay, nở nụ cười xấu xa ngồi xổm xuống sờ sờ đũng quần của Kinh Kha.

Kinh Kha khóc không ra nước mắt, trong lòng biết không trốn được, ngẩng đầu mắt long lanh đầy đau buồn nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, sống không còn gì luyến tiếc.

"Lấy ra rồi, là một đầu, cô đó lại giấu bài rồi." Phạm Đoàn Đoàn vỗ vỗ tay, "cạch" một tiếng ném quân mạt chược kia lên bàn.

Hai người Bảo Ngọc và Kiến Văn suýt nữa bị lừa tiền thì trợn trắng mắt, Kiến Văn tương đối văn minh, chỉ là trợn mắt liếc cô một cái rồi hậm hực lên lên lầu, tức giận đến mức quên cả việc đi thang máy.

Giả Bảo Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, kéo Tề Bảo Ngọc vẫn còn há hốc mồm nhìn chằm chằm vào quân mạt chược kia lên lầu, trước khi đi còn nhỏ giọng nói một câu như người lớn:

Chúng ta vẫn là những đóa hoa của tổ quốc, cũng không thể bị loại người này dạy hư được, bài phẩm kém như vậy, nhân phẩm nhất định cũng không tốt hơn chút nào đâu!

Kinh Kha: .

Hạng Vũ tiếp tục cắn hạt dưa, sau khi phun ra vỏ hạt dưa, liền vỗ vỗ Kinh Kha đang giả chết, nhướng mày cười nói:

"Đứng dậy, ba người họ đi rồi vừa lúc chúng ta đủ một bàn."

Phạm Đoàn Đoàn lập tức ngồi vào vị trí, phụ họa nói: "Đúng vậy, mau lên, đừng giả chết, tới tới tới, tôi giúp xào bài trước, hihihi~"

Kinh Kha im lặng trợn mắt, "Chúng ta chỉ có ba người, ba người còn thiếu một, làm sao có thể đánh được?"

Cũng không phải cô không dám đánh cùng hai tên chuyên gia gian lận này, chỉ là vì không đủ người, Kinh Kha thầm nghĩ trong lòng.

Đế Tân vừa vào cửa đã thấy một màn này, còn đang trợn mắt há hốc mồm thì nhạy bén nhận ra ánh mắt không mấy tốt lành của Hạng Vũ và Phạm Đoàn Đoàn, nhớ đến sự hung tàn của Hạng Vũ khi gạt ngã Kinh Kha vừa nãy, Đế Tân vội vàng xua tay.

"Tôi, tôi không chơi đâu, bác sĩ nói tôi còn chưa khỏe hẳn, tôi phải về nhà uống thuốc, đi trước đây."

Nhưng mà, ngay khi chân cô vừa bước, hai người Hạng Vũ và Phạm Đoàn Đoàn đã lao tới, Đế Tân phát hiện cả người mình đều bay lên rồi.

"Đừng đi, tới tới tới, chơi mạt chược rất vui, sẽ không sao đâu, cô gái nhỏ, để tôi dạy cô."

Hạng Vũ và Phạm Đoàn Đoàn mỗi người một bên xách Đế Tân lên ấn ngồi xuống ghế, cười dụ dỗ Đế Tân.

Hai tay khó địch bốn tay, Đế Tân thấp thỏm ngồi trên ghế, trong ánh mắt đồng tình của Kinh Kha, bắt đầu bị buộc phải học cách chơi mạt chược.

Sau khi Đế Tân nhận dạng được các quân cờ, hiểu rõ luật chơi, bốn người thực sự bắt đầu chơi.

Lúc đầu, Đế Tân thắng liên tiếp ba trận, ừm, vận may quá tốt rồi.

Ngay khi cô nghĩ rằng mình có thể vượt qua ba người Hạng Vũ, Đế Tân lại phát hiện một vấn đề cực kì nghiêm trọng.

Đế Tân: "Nhất điều."

Kinh Kha: "Ăn!"

Đế Tân: "Nhị bính."

Hạng Vũ: "Ăn!"

Đế Tân: "Cửu đồng."

Phạm Đoàn Đoàn: "Ăn!"

Đế Tân hoàn toàn ngốc rồi, cô có một vấn đề cần mọi người giúp đỡ giải quyết.

Xin hỏi, nếu trong tay cô có ba quân cửu đồng, cô đánh một ra ngoài, cầu giải thích, làm thế nào mà Phạm Đoàn Đoàn có thể ăn?

Quần chúng vây xem: Cào tường / Câu hỏi này khó quá, các cô không trả lời được, không trả lời được!
[/HIDE-THANKS]

* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Chương 14: Tại sao lại không có nước?

Editor: Quy Lãng

[HIDE-THANKS]
Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, hoa thơm chim hót.

Đế Tân nằm trên giường tỉnh dậy, lười nhác mà duỗi lưng một cái, đứng dậy mở máy tính ra, sau đó đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xong lại xuống lầu tiếp tục xào mạt chược.

Đối mặt với tấm gương phản chiếu, bên trong là một cô gái còn đang mơ màng buồn ngủ, khuôn mặt tinh xảo, mặc áo ngủ bằng tơ tằm quyến rũ màu đen.

Ừm, rất tốt rất hoàn mỹ, chỉ là.. Khóe mắt có một cục ghèn!

Đế Tân đương nhiên không thể chịu được mỹ mạo của mình lại bị một cục ghèn làm bẩn, vội vàng vặn vòi nước chuẩn bị rửa mặt.

Ô? Sao lại không có nước?

Lại vặn một vòi khác, vẫn không có nước.

Cô vỗ mạnh vào vòi nước, "bốp!" Vòi bị vỡ.

Đế Tân đen mặt, quay người trở về phòng, chuẩn bị gọi điện cho chủ nhà Phạm Tiểu Mễ để hỏi thăm một chút, vừa cầm điện thoại lên còn chưa kịp nhấn số gọi, đã nghe một tiếng hét lớn vang lên truyền khắp cả tòa chung cư, Đế Tân giật thót cả người, tay cầm điện thoại run lên, điện thoại rơi xuống đất, nát rồi.

"Bà chủ nhà, sao lại không có nước!"

Như tiếng than khóc từ địa ngục, tai của Đế Tân bị chấn động tới mức đau nhức khiến cô phải liều mạng xoa xoa tai. Đế Tân nổi giận đùng đùng mở cửa lao ra ngoài.

"Ai vậy, mới sáng sớm mà la to như vậy, không muốn cho người khác ngủ sao!"

Chủ nhân của giọng nói không phải Đế Tân, cô còn chưa kịp nói gì đâu, người rống to chính là cô gái bé nhỏ Tề Bảo Ngọc ở lầu dưới.

Đế Tân đỡ lan can nhìn xuống lầu, chỉ thấy Tề Bảo Ngọc ngửa mặt hướng lên lầu, hai tay chống nạnh rống lên, còn Giả Bảo Ngọc đang buồn ngủ rũ mắt đứng bên cạnh cô.

Ngẩng đầu nhìn lên, Đế Tân thấy vẻ mặt bừng bừng tức giận của Hạng Vũ, nghe thấy Tề Bảo Ngọc hét mình, tức giận đến mức tóc cũng muốn dựng lên, cúi người xuống liền mắng.

"Đứa nhỏ lầu dưới, là chị Hạng Vũ này la đó, không phục cũng phải nhịn cho chị. Vừa sáng sớm, bà đây đi WC mà không có nước còn đang tức giận đây này, còn dám la hét vào mặt chị, cẩn thận chị đánh cho đầu cưng nở hoa đấy!"

Hay lắm, hoàn toàn nổi điên rồi.

Tề Bảo Ngọc không dám đụng vào cô ấy, rụt rụt cổ, nắm tai Giả Bảo Ngọc trở về phòng, nhưng mà, vừa mới tiến vào không bao lâu lại chạy ra, vẻ mặt tức giận:

"Tôi cũng không có nước, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này, cửa phòng của mọi người đều lần lượt mở ra, nguyên một đám thò đầu ra lan can cầu thang dò hỏi tình hình.

"Đây là sao vậy, tôi vừa mới đắp mặt nạ, còn chưa rửa mặt." Kinh Kha mặc váy ngủ lỏng lẻo, cúi đầu xuống nhìn đám người Đế Tân, Hạng Vũ, Bảo Ngọc dưới lầu, mặt nạ bùn trên mặt không cẩn thận còn rơi xuống một mảng, vừa lúc rơi xuống đầu Hạng Vũ.

Này thì hay rồi, Hạng Vũ đang tức giận muốn chết, lại bị Kinh Kha làm thành như vậy, vào nhà quơ lấy gậy bóng chày liền bước lên lầu, thấy vậy, Kinh Kha đương nhiên không để yên, cũng vào nhà cầm cái xẻng ra, hai người vừa thấy mặt, liền nhảy vào nhau đánh đến tóe lửa.

"Khụ, cái đó, hai người có phải hơi kích động rồi không?" Đế Tân yếu ớt khuyên nhủ.

Hai người đánh đến say sưa, căn bản không để ý đến cô, Kiến Văn xua xua tay cười nói: "Mặc kệ họ, chuyện thế này thường xuyên xảy ra, quen là được, quen là được."

Cửa lầu chín mở ra, Ngộ Không vẻ mặt hưng phấn nhảy xuống lầu bảy, thấy hai người Hạng Vũ và Kinh Kha đang đánh nhau kịch liệt, liền bước tới giơ tay xách hai người lên, vui tươi hớn hở nói: "Cùng đánh đi, lão Tôn đã nhiều ngày không hoạt động gân cốt rồi."

Hạng Vũ và Kinh Kha cũng không sợ, giơ tay liền đấm lên mặt Ngộ Không, như vậy, ba người lại đánh thành một đoàn.

"Đinh Đông!" Cửa thang máy lầu bảy mở ra, Doanh Chính bước ra, trong tay cầm theo gậy selfie.

"Các fans, chúc mọi người buổi sáng tốt lành, trong chung cư vừa bị cắt nước. Hiện tại ba người Ngộ Không lầu chín, Hạng Vũ lầu sáu và Kinh Kha đang đánh nhau. Quần chúng vây xem có hai đứa nhỏ vị thành niên lầu ba, Trụ Vương lầu bốn, Kiến Văn lầu sáu. Được rồi, kế tiếp sẽ cho ba vị mỹ nữ đang đánh nhau này một cảnh đặc tả, cầu tặng hoa, cầu khen thưởng!"

Doanh Chính cầm gậy livestream đưa màn ảnh di động chuyển đến trên mặt của Hạng Vũ, "Vị mỹ nữ này là đại minh tinh đó, mọi người có lời nha."

Sau đó lại quay Ngộ Không và Kinh Kha, "Hai người này thì lợi hại lắm, cũng không biết trong ba người này ai thắng ai thua, nên mọi người hãy chú ý theo dõi nha, được rồi, buổi phát sóng hôm nay sẽ tới đây thôi, hẹn mọi người vào ngày mai, moah moah~"

Sau khi hôn tạm biệt fans hâm mộ, Doanh Chính cất điện thoại đi, nụ cười trên môi khép lại, nghiêm túc hỏi dưới lầu:

"Tại sao lại không có nước?"

Đế Tân giang hai tay, xoa xoa ghèn ở khóe mắt, mù mịt nói: "Tôi cũng không biết."
[/HIDE-THANKS]


* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Chương 15: Chủ nhà tức giận rồi

Editor: Mintt

[HIDE-THANKS]
Trong khi đám người Đế Tân đang mơ hồ khó hiểu thì chiếc loa to trước giờ chưa từng vang lên ở hành lang bỗng nhiên vang lên, truyền ra giọng nói tức giận của chủ nhà Phạm Tiểu Mễ.

"Mọi người nghe rõ cho tôi, bắt đầu từ hôm nay thứ hai, tư, sáu cắt nước, thứ ba, năm bảy cấp nước gián tiếp. Ai biểu đám thần tiên hoàng đế các người dám chống đối với tôi, hừ!"

Lời chủ nhà vừa nói ra thì mọi người liền có phản ứng rất lớn.

"Đây là sao vậy?" Ngộ Không lách người ra khỏi Hạng Vũ và Kinh Kha nhảy đến phía trước loa: "Cô chủ nhà, cô nói cho lão Tôn ta nghe là ai đã chọc cô, tôi đây sẽ giúp cô dạy dỗ họ!" Ngộ Không vỗ ngực đảm bảo nói.

Đế Tân cũng nhân cơ hội lấy lòng: " cũng sẽ giúp cô dạy dỗ họ!"

"Đúng vậy, đúng vậy." Mọi người liên tục phụ họa, ngay cả người trước giờ luôn lạnh lùng như Doanh Chính cũng mở miệng.

Chủ nhà Phạm Tiểu Mễ họ không thể chọc được, nếu không thì đám thần tiên hoàng đế họ thật sự phải ở ngoài đường mất.

Thấy đám người phụ họa như vậy, Phạm Tiểu Mễ ở lầu một nhìn vào màn hình cười, gõ gõ chiếc micro trước bàn nói: "Mọi người cũng biết cả tòa chung cư này chỉ có một người cần phải trả tiền thuê nhà, hiện tại đã đến hạn rồi nhưng cô ấy vẫn trốn ở thời không khác không dám trở về. Cho nên đừng trách tôi vô tình, vì để chi trả tiền điện nước cho mọi người mà tôi đã rất khó xử rồi, bây giờ còn có người cố ý không trả tiền thuê nhà, không những không trả mà còn chạy trốn. Mọi người biết đó tôi cũng là không còn cách nào khác."

Hiểu cái gì? Họ nên hiểu cái gì chứ? Đế Tân vô tội nhìn đám người Kiến Văn trên lầu cảm thấy khá khó hiểu. Cô mới chuyển tới nên không biết nhiều mưu mẹo như vậy.

Đế Tân là người mới nên không hiểu, hai lão làng Kinh Kha và Ngộ Không sao lại không hiểu được chứ. Hai người đồng loạt nhìn về phía Hạng Vũ, nháy mắt với cô.

"Nhìn tôi làm gì, tiền lương tháng này công ty vẫn chưa đưa tôi nữa, tôi cũng rất nghèo đó. Này này Ngộ Không, cô muốn làm gì vậy?"

Hạng Vũ kinh hãi nhìn Ngộ Không rút ra chiếc gậy Kim Cô liền lùi về sau mấy bước.

Ngộ Không cười khà khà hai tiếng chớp mắt liền đến trước mặt Hạng Vũ, thấy chiếc gậy Kim Cô lúc thì kéo dài lúc thì thu ngắn lại khiến cô hãi hùng khiếp vía. Xong, trực tiếp dùng vũ lực uy hiếp rồi.

"Hạng Vũ cô xem cả chung cư này chỉ có minh tinh cô là kiếm được nhiều tiền nhất, với Phạm Đoàn Đoàn lại là cặp bài trùng ăn gian ăn ý nhất nên người giúp cô ấy trả tiền nhà không còn ai thích hợp hơn cô cả." Ngộ Không cười nói.

Hạng Vũ giơ tay đầu hàng, hét lớn về phía chiếc loa: "Chị Phạm, tiền nhà Phạm Phạm nợ tôi sẽ trả, chị cấp nước cho mọi người đi. Nhìn từng người họ mặt mũi nhem nhuốc kìa, toilet của tôi cũng chưa dội nữa."

"Được rồi, xem như mọi người thức thời. Nước mở rồi, cô xuống lầu trả tiền đi." Giọng nói đắc ý của Phạm Tiểu Mễ vang lên.

Đế Tân liền thở phào nhẹ nhõm chắp tay cười nói với Hạng Vũ: "Em gái Hạng Vũ, đợi đánh răng rửa mặt xong chúng ta lại chiến ba trăm hồi, đi đánh răng rửa mặt trước đã."

"Được thôi, được thôi." Hạng Vũ nháy mắt ý nói chúng tôi đều hiểu với Đế Tân.

Thế là mọi người ai về nhà nấy, rửa mặt thì rửa mặt, dội toilet thì dội toilet, một khung cảnh hòa hợp.

Đế Tân rửa mặt xong thì xuống quán mì dưới lầu để ăn sáng, trở về chung cư thì đại chiến ba trăm hồi với ba người Kinh Kha, Hạng Vũ, Ngộ Không. Tuy rằng ván nào cũng thua tiền nhưng cũng rất đáng, cô dần dần đã nắm bắt được cách chơi ăn gian của hai người Hạng Vũ và Kinh Kha, không bao lâu nữa là cô có thể lật ngược thế cờ rồi.

Bốn người đánh liên tục đến chiều, đánh mệt rồi thì Đế Tân đề nghị cùng nhau ăn một bữa lẩu ở phòng của Ngộ Không, thế là mọi người giải tán đi chợ mua rau.

Chỗ của Đế Tân rất gần chợ, cô xách chiếc giỏ, mang đôi dép tông, đeo kính râm dáng vẻ rất nhàn hạ đi về phía chợ. Vừa đến trước cửa chợ vẫn chưa kịp cảm nhận không khí huyên náo bên trong thì có một bóng người xông thẳng về phía cô.

"Người đâu bắt trộm, bắt trộm đi!"

Đế Tân vội vàng tránh sang một bên nhưng không ngờ vẫn chậm hơn một bước, cô vẫn bị người ta đâm vào. Không dễ dàng gì mới đứng vững lại, cô cúi đầu nhìn thì chút nữa bị tức chết, mặt người này thế mà lại ở trước ngực cô.
[/HIDE-THANKS]

* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Chương 16: Tên trộm to gan

Editor: Mintt

[HIDE-THANKS]
"Tránh ra cho bà."

Đế Tân hét lớn một tiếng, vứt chiếc giỏ trong tay đi, dùng lực hất văng người nào đó ở trước ngực mình.

Người nam nào đó như ngôi sao băng bay cao rồi lại rơi mạnh xuống, hình thành một đường parapol vô cùng hoàn mĩ. Đế Tân mang đôi dép tông đi lên phía trước, đôi chân dài lại dùng lực mạnh mẽ đạp vào ngực người nam nào đó, lớn giọng quát: "Lại dám sàm sỡ bà, chán sống rồi à!"

"Khụ khụ, chị hai à xin tha mạng, tôi không phải cố ý.." Người đàn ông vừa nói thì cảm thấy cổ họng mình có một mùi tanh ngọt, một ngụm máu tươi bắn ra theo đó là một chiếc răng cửa, chỉ có thể dùng hai chữ 'thế thảm' để hình dung.

Lúc này người phụ nữ lúc trước hét lớn bắt trộm đã chạy lại, thấy tên trộm kia đã bị bắt thì vội vàng nhặt lấy ví tiền rơi trên đất lên, xếp lại tiền rồi mới nói cám ơn với Đế Tân: "Người đẹp cám ơn cô nha, bây giờ người tốt thật là nhiều mà, cám ơn, cám ơn!"

"Không có gì, tên trộm này cô tính xử lý như thế nào?"

Đế Tân mặt cười ôn hòa với người phụ nữ nhưng khi đối mặt với tên trộm dưới chân thì ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo: "Lớn gan dám vô lễ với Cô, nên đáng.. tội gì?"

Vốn muốn nói là tội chết nhưng nhớ lại sáng nay chủ nhà Phạm Tiểu Mễ vừa nổi giận xong nên Đế Tân cố gắng nhịn xúc động muốn giết chết tên trộm này. Dù sao nếu lại vào đồn cảnh sát lần nữa thì có lẽ Phạm Tiểu Mễ sẽ nổi trận lôi đình mất.

Tên trộm kia thật là khóc không ra nước mắt, yếu đuối liếc trộm bộ ngực của người đẹp trước mặt, cảm giác vừa đau vừa vui. Đế Tân thấy tên trộm không những không nhận sai mà còn trắng trợn nhìn trộm mình liền cho một bạt tai.

"Có tin tôi móc mắt anh không?"

Lời này vô cùng độc ác khiến cho tên trộm bị dọa đến run sợ, lúc này mới vội vàng xin lỗi. Người phụ nữ mất của bên cạnh thấy dáng vẻ muốn lấy mạng người của Đế Tân, vội nói: "Người đẹp à, chúng ta có thể giao hắn cho cảnh sát."

"Giao cho cảnh sát? Cảnh sát ở đâu?" Đế Tân hỏi.

Sao cô lại không thấy cảnh sát tới chứ?

Đang nghĩ tới thì thật sự có hai viên cảnh sát đi tới, Đế Tân ngẩng đầu nhìn, ồ là người quen. Đi đến là một nam một nữ, nam chính là người lần trước Đế Tân nhìn thấy ở đồn cảnh sát, nữ là người đã đưa Phạm Tiểu Mễ đi vệ sinh.

Ban đầu Tần Phong nhận được báo án đúng lúc anh đang đi tuần tra ở con phố này nên chạy tới, vốn cho rằng lúc đến thì tên trộm đã chạy thoát rồi, anh và cấp dưới Lưu Lan đã thương lượng xong nên an ủi người bị hại thế nào, không ngờ vừa xuống xe lại nhìn thấy người quen.

Khuôn mặt đó sao anh có thể quên được, dù sao một người phụ nữ hung hãn như vậy anh cũng là lần đầu tiên thấy nên có ấn tượng sâu sắc. Thậm chí anh còn nhớ tên của người phụ nữ này, hình như tên là Đế Tân, thật là một họ kỳ lạ. Anh liếc nhìn tên trộm nào đó dưới đôi dép tông của Đế Tân rồi ra

Hiệu ánh mắt với Lưu Lan, sau đó mới cười nói với Đế Tân: "Thật trùng hợp quá cô Đế Tân, không ngờ chúng ta lại gặp mặt rồi."

"Haha, người này các anh tính xử lý thế nào?" Đế Tân vẫn còn nhớ chuyện bản thân bị đám người Tần Phong còng đi cho nên tự nhiên sẽ không có vẻ mặt tốt, giọng điệu lạnh lùng nói.

Lưu Lan khó xử nhìn đôi chân dài trước mặt, có chút chột dạ nhắc nhở: "Cô à, có thể dời chân của cô ra một chút được không?"

Đế Tân cúi đầu nhìn Lưu Lan đang cười lấy lòng một cái, hừ lạnh một tiếng rồi dời chân đi: "Tôi hỏi các anh xử lý anh ta thế nào?"

"Cái này xem tình trạng mà quyết định, thông thường sẽ phạt tiền và lao động cải tạo." Tần Phong cười nịnh nọt trả lời.

Đế Tân nhíu mày: "Ăn trộm phải chặt tay, chỗ các anh không phải như vậy sao?"

Ở Đại Thương của cô không có chuyện nhẹ nhàng như vậy, chỉ là nhốt vài năm thì tên trộm này sao có thể chừa được chứ? Nhất định phải phạt nặng thì sau này mới không dám tái phạm nữa.

Tần Phong thấy Đế Tân hỏi một cách nghiêm túc thì có chút thấp thỏm, anh lau đi những giọt mồ hôi trên trán rồi gọi Lưu Lan đưa tên trộm và người bị hại về đồn rồi mới trả lời: "Tất nhiên là không, chúng tôi lại không phải là phát xít. Chỉ cần giáo dục tư tưởng để anh ta cải tà quy chính mới là cách tốt nhất. Chúng tôi là một xã hội dân chủ nên không dùng hình phạt đó."

Anh vô tình lại nhớ đến chuyện Đế Tân vào đồn cảnh sát lần trước,

Tần Phong cảm thấy là một cảnh sát nhân dân anh cần phải nhắc nhở người phụ nữ hung hãn này: "Cô à, hành vi bạo lực lần trước của cô là không được, hy vọng lần sau cô có thể kiềm chế một chút để cống hiến thêm cho xã hội này một năng lượng tốt đẹp!"

Tần Phong nói đến bản thân mình cũng kích động rồi nhưng mà Đế Tân lại không có chút rung động, cô nhặt lấy chiếc giỏ rau trên đất không hứng thú

Mà liếc nhìn Tần Phong một cái rồi quay người rời đi. Trước khi đi thì lạnh lùng nói một câu: "Có bệnh!"

Nhìn bóng hình thướt tha đã dần đi xa, cũng may Tần Phong vẫn chưa tức đến ói máu. Người này quả thật là bất trị, hết thuốc chữa mà!
[/HIDE-THANKS]

* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Chương 17: Nhật ký mua đồ ăn của Trụ Vương.

Editor: Nguyệt Nguyệt

[HIDE-THANKS]
Sau khi nói lời cáo biệt với Tần Phong, Đế Tân lại xách giỏ tiếp tục đi chợ rau.

"Rau cần rau cần, rau cần tươi ngon đây, hai đồng rưỡi một cân, năm đồng hai cân, ăn ngon lại tươi mát!"

"Hai đồng hai đồng, tất cả đều có giá hai đồng, hai đồng có được lợi ích thực tế, hai đồng mua đồ rất có lợi, tất cả các đồ vật đều có giá hai đồng, đi ngang qua nhất định không được bỏ lỡ!"

Chợ rau náo nhiệt ồn ào, những chiếc loa ong mật lớn nhỏ, kêu lên vô cùng ồn ào, làm đầu óc Đế Tân lần đầu tiên đi chợ có hơi choáng váng, không biết làm sao.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi muốn làm gì?

"Cải trắng, cà rốt, dinh dưỡng lại thơm ngon đây!"

Đúng rồi, cô tới mua đồ ăn về nấu lẩu.

Dừng lại trước một cái sạp đồ ăn, bác gái bán đồ ăn thấy có người đi tới, vội vàng hét to: "Cô gái nhỏ, tới mua đồ ăn à?

Muốn ăn gì? Nhìn rau xanh của nhà tôi xem, tươi ngon mọng nước, thực phẩm thuần thiên nhiên không gây ra ô nhiễm môi trường."

"Rau xanh bán thế nào?" Lần đầu tiên trong đời tự đi mua đồ ăn, Đế Tân có hơi không quen, thấy khách hàng của sạp bên cạnh hỏi như vậy, cũng học theo thử hỏi một câu.

Bà chủ thấy khách chủ động hỏi, biết là đã có khách, mới vội cười nói: "Hai đồng một cân, toàn chợ đều là giá này, bác cũng không nói thách, cháu muốn bao nhiêu?"

"Hai đồng một cân, rẻ thật." Đế Tân cảm thấy vui vẻ vô cùng, ở trước sạp chọn một loạt đồ ăn đưa cho bác gái bán đồ ăn:

"Cứ như vậy đi, cũng không biết Ngộ Không và Hạng Vũ các cô ấy có thích ăn cái này không."

Câu nói tiếp theo của Đế Tân là đang nói thầm, nhưng bác gái thính tai nghe được, cười nói: "Cô gái à, tên của con chó nhà cháu cũng thật kỳ lạ, chó không thích ăn rau, chúng nó chỉ thích ăn thịt xương mà thôi, cháu có muốn mua nhiều thịt hơn thì bác tặng một nửa cân xương?"

Đế Tân mê man chớp chớp mắt: "Ngộ Không và Hạng Vũ thích ăn xương sao?"

"Đúng vậy, làm gì có con chó nào không thích ăn xương." Bác gái cười nói: "Mua ít xương sườn?"

Đế Tân không biết con chó trong lời bác gái cụ thể là chỉ cái gì, chỉ nghĩ rằng đây là xưng hô đặc biệt với người khác của bác gái, gật gật đầu: "Được, cho tôi một ít đi!"

"Được rồi, vậy để bác cân cho cháu một ít!" Bác gái mừng rỡ mắt sáng lên, thật sự vô cùng vui vẻ đưa cho Đế Tân nửa cân xương.

"Tổng cộng hai mươi lăm đồng."

Đế Tân lấy túi tiền ra, đưa cho bác gái hai mươi lăm đồng, trong lòng vui vẻ vô cùng cầm xương sườn và rau xanh đi dạo.

Bên cạnh nhà bác gái bán đồ ăn là một quán bán hoa quả, vừa nghe thấy câu chuyện của Đế Tân và bác gái, cười nói với Đế Tân: "Cô gái ơi, Ngộ Không kia của em là một con khỉ phải không?"

Đế Tân dừng bước chân lại, nghĩ đến cả thân lông vàng của Ngộ Không, gật gật đầu cười nói: "Đúng vậy, là khỉ lông vàng đó, làm sao vậy?"

"Mua hai cân đào về đi, khỉ rất thích ăn, đừng chỉ lo cho chó mà không lo cho khỉ, hai người đó sẽ đánh nhau đấy."

Chị gái bán trái cây hoàn toàn chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Đế Tân kích động gật đầu: "Đúng vậy, Ngộ Không và Hạng Vũ thật sự thích đánh nhau, như vậy đi, mua cho Ngộ Không một cân đào, cũng không biết cô ấy bình thường có thích ăn đào không."

"Thích ăn chứ, làm sao có thể không thích ăn, đào của chị là đào mật đấy, rất ngọt." Chị gái bán trái cây vội vàng bổ sung.

Thế là Đế Tân lại mua một cân đào, sau đó lại mua một chút rau dưa khác ở sạp bên cạnh mới trở về chung cư.

Sau khi về chung cư, Kinh Kha đã nấu được nồi nước dùng, Hạng Vũ rửa rau, Ngộ Không bị ngăn lại trên ban công, không cho phép cô vào phá phách, cách cô nêm nếm gia vị thật sự là nghe mà sợ mất mật.

Thật vất vả mới chuẩn bị được một nồi lẩu, chuẩn bị ăn, Ngộ Không gấp không chờ được cầm lấy quả đào đã rửa sạch cắn một miếng lớn, Hạng Vũ cũng nhanh chóng ăn xương sườn, hai người ăn đến mức vô cùng thích thú.

Đế Tân gật đầu cười nói: "Hiện tại các ông chủ bà chủ bán đồ ăn đều rất lợi hại, đến việc mọi người thích ăn gì cũng biết."

"Cái gì cơ?" Kinh Kha buông chén mặt mê mang nhìn Đế Tân, sao cô không hiểu gì cả?

Đế Tân vội vàng khoát khoát tay nói:

"Không có gì, cứ ăn tiếp đi, nồi lẩu này ăn rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi được ăn đấy."

Kinh Kha gật gật đầu, tiếp tục vùi đầu há miệng ăn cơm.

Món ngon trước mặt, cô cũng không rảnh lo nhiều như vậy.

* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Chương 18: Ngu Cơ và Cao Tiệm Ly

Editor: Nguyệt Nguyệt

[HIDE-THANKS]
Sau khi ăn lẩu xong, Đế Tân nhàn nhã đến nhàm chán muốn đi xuống hoa viên của chung cư đi dạo, vừa đến cổng lớn đang chuẩn bị ra ngoài lại thấy hai người đàn ông đang đi tới.

Đế Tân dừng bước chân lại ngay lập tức.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông ở chung cư, quả thực cũng thật thần kỳ.

Hai người đàn ông một người mặc áo thun quần jean, một người mặc tây trang màu đen, hai người đều có điểm giống nhau, chính là trong tay ôm một bó hoa màu đỏ.

Hình như là hoa hồng.

Hai người nhìn thấy đối phương đều còn ngây ra một lúc, nhìn nhau rồi đồng thời rời đi, khi tiến vào đôi mắt hai người trừng người còn lại

"Mẹ nó anh từ đâu vào đấy?" Hai người trăm miệng một lời hỏi.

"Cửa chung cư Hỗn Loạn!" Hai người lại lần nữa trăm miệng một lời.

Đến lúc này Đế Tân cũng đã hiểu, hai người này không đến từ một nơi, lại có trò hay để nhìn, người bình thường cũng không thể tiếp thu giả thiết kỳ quái của chung cư Hỗn Loạn.

Hai người ngây ngẩn cả người, lại lùi ra ngoài thêm một lần nữa, lần này qua khoảng năm giây hai người mới đi vào.

"Tôi ở ngoài cửa không thấy anh!"

"Anh không đi ra ngoài à?"

Hai người trăm miệng một lời hỏi hai câu như vậy, hoàn toàn trợn tròn mắt, qua một lúc lâu sau mới chú ý đến Đế Tân đang đứng nhìn, lập tức xông tới.

Người đàn ông mặc áo thun hỏi: "Người đẹp, xin hỏi đây có phải là chung cư Hỗn Loạn? Xin hỏi Kinh Kha ở đây có đúng không?"

Đế Tân gật đầu: "Anh là?"

"Ừm ừm, xem tôi này, đã quên tự giới thiệu, tôi là Cao Tiệm Ly, tôi nên gọi người đẹp thế nào?" Cao Tiệm Ly cười nói.

Anh ta hơi có bụng bia, cười rộ lên thì bụng run lên, lực tương tác max cấp.

Đế Tân cười trả lời: "Tôi là Đế Tân, anh tìm Kinh Kha nữ hiệp có chuyện gì?"

Nghe được hai chữ Đế Tân, Kinh Kha, Cao Tiệm Ly lập tức bừng tỉnh vui tươi hớn hở cười nói: "Hóa ra là Trụ Vương, thất kính thất kính, Kinh Kha nhà tôi thường xuyên nhắc tới cô đấy."

"Thật không?" Đế Tân vô cùng vui mừng, không nghĩ tới Kinh Kha sẽ ở trước mặt những người khác mà nhắc đến cô.

Người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh thấy vậy, cũng tiến lên nói: "Xin chào, tôi là Ngu Cơ, Hạng Vũ nhà tôi cũng thường xuyên nhắc tới cô đấy."

"A? Hóa ra anh tới tìm Hạng Vũ à." Đế Tân nhìn Ngu Cơ tỏ vẻ giật mình, không nghĩ tới người đàn bà đanh đá như Hạng Vũ cũng có người thân cận, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn bộ dáng Ngu Cơ đẹp trai vô cùng, dáng người gầy ốm, chắc là một người sợ vợ.

Người đang nói thì cửa thang máy mở ra, Đế Tân quay đầu nhìn lại, đúng là hai người Kinh Kha và Hạng Vũ.

Nhìn thấy Cao Tiệm Ly và Ngu Cơ trong đại sảnh, hai người còn đang ngẩn người, sau khi phản ứng lại, Kinh Kha nhiệt tình nhào về phía Cao Tiệm Ly.

"Anh yêu, sao anh lại tới đây, không phải nói ở tiệm thịt heo chờ em hay sao? Mua gì vậy, thế mà lại là hoa hồng, cái đồ quỷ này, sao lại chuẩn bị cho người ta bất ngờ mà không nói gì thế, đáng ghét, đáng ghét quá!"

Nhìn Kinh Kha ngày thường tùy tiện biến thành bộ dáng của cô gái nhỏ, hai mắt của Đế Tân bị bạo kích.

Cay mắt quá!

So với sự phóng khoáng của Kinh Kha, Hạng Vũ lại hàm súc hơn nhiều, đi lên phía trước lạnh lùng nhìn thoáng qua hoa hồng của Ngu Cơ, nâng đầu ngón tay ngoắc ngoắc, Ngu Cơ vui sướng vô cùng vội vàng đi theo.

"Hạng Vũ, Lễ tình nhân vui vẻ!" Ngu Cơ nhấc bó hoa hồng lên thâm tình nói.

Hạng Vũ gật gật đầu, nhận hoa hồng, khẽ cười nói: "Vé xem phim đã chuẩn bị rồi chứ?"

"Đương nhiên, em yêu nhìn xem." Ngu Cơ lấy ra hai tấm vé xem phim đã chuẩn bị sẵn, vui tươi hớn hở đưa tới trước mặt Hạng Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô ấy.

Hạng Vũ gật gật đầu, kéo cà vạt của Ngu Cơ, quyến rũ cười: "Đi thôi!"

Vẻ mặt Ngu Cơ mê say, hai người ân ái đi ra cửa lớn của chung cư.

Bên này một đôi của Kinh Kha cũng ân ái đã xong rồi, tạm biệt Đế Tân rồi cầm tay nhau rời đi.

Cửa thang máy mở ra một lần nữa, hai người Giả Bảo Ngọc và Tề Bảo Ngọc cãi nhau ầm ĩ đi ra từ thang máy, thấy Đế Tân ngây ngốc đứng ở cửa, Tề Bảo Ngọc cười hỏi: "Chị Đế Tân, sao chị không đi chơi lễ tình nhân thế?"

Đế Tân không đáp, yên lặng nhìn cửa.

Đát Kỷ ca ca, Tân Nhi đã đợi anh lâu như vậy rồi sao anh còn chưa trở lại.
[/HIDE-THANKS]

* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Chương 19: Đát Kỷ lấp lánh lên sân khấu

Editor: Quỳnh Lê

Beta: Tuyết Phi Ly
[HIDE-THANKS]
Ngay tại thời điểm Đế Tân si ngốc ngẩn người, trong sảnh lớn chung cư Hỗn Loạn đột nhiên dâng lên một làn khói trắng, chỉ chốc lát sau, mây mù lượn lờ khắp sảnh lớn.

Đế Tân cứng đờ quay đầu, mê mang nhìn sảnh lớn trở nên trắng xóa, không thể tin nói:

"Cháy à?"

"Tân Nhi ngốc.." Một âm thanh trầm thấp vang lên, nghe xa xăm, nhưng lại cảm thấy nó cách người rất gần.

Âm thanh nói chuyện của anh từ tính, dịu dàng, như là lực hấp dẫn của Trái Đất, mỗi phút mỗi giây đều muốn tới gần nơi phát ra âm thanh của anh, quen thuộc như thế, quen thuộc như thế!

"Đát.. Đát Kỷ ca ca, Đát Kỷ ca ca.. Là anh đấy phải không?"

Đế Tân chỉ cảm thấy không ngừng căng thẳng, trái tim của mình đập thình thịch thình thịch một cách mãnh liệt, cô gắt gao che ngực, tránh cho trái tim của mình một khi không cẩn thận liền nhảy ra.

Trong màn sương trắng đột nhiên bắn ra một tia sáng trắng, xuyên thẳng tới khiến nước mắt Đế Tân ròng ròng, nhưng cô lại không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ điều gì.

Một cái chân lông xù từ trong ánh sáng trắng lộ ra, thịt lót hồng nhạt, thoạt nhìn như bản chibi đáng yêu.

Ngay sau đó là một cái đuôi lông xù, dần dần, một cái, hai cái.. Chín cái đuôi đều lộ ra.

Một con cửu vĩ bạch hồ xuất hiện bên trong ánh sáng trắng, đôi mắt hồ ly màu đỏ của anh hơi hơi nhướng lên, nhìn về phía Đế Tân, lại có thể lộ ra một ánh nhìn cưng chiều vô cùng nhân tính hóa.

"Đát Kỷ ca ca, rốt cuộc anh cũng tới rồi, Tân Nhi chờ anh chờ đến khổ sở!"

Đế Tân khóc lớn chạy về phía cửu vĩ bạch hồ, thật cẩn thận bế cửu vĩ bạch hồ lên, khuôn mặt dán sát vào da lông của anh, vẻ mặt quyến luyến.

"Tân Nhi ngốc, đừng khóc." Bạch hồ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm nước mắt trên mặt Đế Tân, tràn đầy thương tiếc.

Đế Tân khóc được một lúc, tỉnh táo trở lại, lau khô nước mắt của mình, lo lắng nhìn con bạch hồ trong lòng này, nước mắt vừa mới nhịn xuống lại dâng lên trong hốc mắt.

"Đát Kỷ ca ca, sao anh lại trở thành dáng vẻ này? Là ai làm anh bị thương!" Đế Tân vừa đau lòng lại vừa tức giận.

Đát Kỷ ca ca là một con yêu quái tu luyện ngàn năm chính tông, bình thường thần tiên yêu quái đều không phải là đối thủ của anh, nghe nói tu vi của Trọng thái sư còn thấp hơn anh, rốt cuộc là kẻ nào làm anh bị thương đến vậy, lại có thể đánh Đát Kỷ ca ca trở về nguyên hình.

Thật đáng chết!

Thấy ánh mắt Đế Tân tràn đầy lệ khí, bạch hồ dùng cái đuôi quấn lấy cánh tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút từng chút một, trấn an nói:

"Anh không sao, không ai làm anh bị thương, lại tu luyện ngàn năm thì tốt rồi, Tân Nhi đừng nên thương tâm."

"Sao em lại có thể không thương tâm được, Đát Kỷ ca ca, tu vi ngàn năm của anh cũng không còn, sao em lại có thể không thương tâm được!" Đế Tân khóc lớn, từng viên từng viên nước mắt lăn xuống.

Từ lúc cô bắt đầu vào chung cư Hỗn Loạn ở, cô vẫn luôn giả bộ hồ đồ, mỗi ngày trôi qua đều đần độn vô vị, vẫn không muốn nghĩ đến chuyện nhân quả trong đó, hiện giờ thấy dáng vẻ này của Đát Kỷ, lại liên hệ với những tin tức mà lúc trước xem qua ở trên mạng, cô còn có gì không rõ.

"Đát Kỷ ca ca, anh đã sử dụng bí pháp phải không? Anh thấy được kết cục của em, cho nên anh đi tìm cô gái tên Đào Bảo làm giao dịch phải không? Anh dùng tu vi ngàn năm của mình để đổi mệnh của em có phải không?"

Từng câu từng chữ vang lên, không cần Đát Kỷ trả lời, Đế Tân liền biết bản thân nói chính là sự thật, trong lúc nhất thời cũng khóc không được nữa.

Những ngày bình an là dùng tu vi ngàn năm của Đát Kỷ ca ca để đổi, sao cô lại có thể khóc lóc như vậy được, mỗi một ngày trôi qua cô phải vui vui vẻ vẻ sống thật tốt!

Bạch hồ híp mắt ở trong ngực Đế Tân cọ cọ, tương đối thoải mái cảm thán nói: "Vẫn là vòng tay của Tân Nhi ấm áp, Tân Nhi đã thật lâu không ôm anh như vậy, hiện tại tốt rồi, Tân Nhi sau này mỗi ngày đều phải ôm người ta như vậy nha~"

Âm cuối kéo đến thật dài, quả thực là quyến rũ câu nhân.

Hiện tại trong mắt trong lòng của Đế Tân tràn ngập đau lòng, tự nhiên Đát Kỷ nói cái gì đều đồng ý cái đó, gật đầu dịu dàng cười nói: "Về sau tất nhiên là mỗi ngày đều ôm Đát Kỷ ca ca, đúng rồi, Đát Kỷ ca ca, hiện tại tại vẫn còn muốn ăn rắn độc sao?"

Nghĩ đến vạn xà quật ở hậu hoa viên trong hoàng cung kia, Đế Tân bắt đầu lo lắng, hiện tại cô không phải đế vương, cũng không có nhiều thuộc hạ để giúp cô đi bắt rắn độc như vậy, việc này nên làm thế nào cho phải, để Đát Kỷ ca ca đói bụng làm sao bây giờ?

Đế Tân chìm sâu vào lo âu, lại không thấy bạch hồ trong lòng ngực híp mắt, vẻ mặt thoải mái cọ lên ngực mình của Đát Kỷ, một mình suy nghĩ đến xuất thần.
[/HIDE-THANKS]

* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back