[Edit] Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động! - Niêm Hoa Nhạ Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồng Y cô nương, 17 Tháng mười một 2021.

  1. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Nữ nhân của vương, ai dám động!

    王的女人谁敢动


    [​IMG]

    Tác giả: Niêm Hoa Nhạ Tiếu

    Edit: Hồng Y cô nương

    Hỗ trợ edit + PR: Chị yêu @Mộng Ẩn Tình ^^


    Số chương: 1892+ (chưa hoàn bản gốc)

    Thể loại: Nguyên sang, sảng văn, ngôn tình cổ đại, ngọt sủng, hào môn thế gia, duyên trời tác hợp, cường cường.

    Thời gian cập nhật: Mỗi ngày hai chương

    (ấn theo dõi để nhận thông báo)

    Văn án

    Đăng Ký để like và vote sao ủng hộ Y nhé ^^​
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  2. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 1: Dám cả gan bỏ thuốc bổn vương!​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày mới bắt đầu, tỉnh lại liền cùng tuyệt sắc mỹ nam lăn lộn trên giường?

    Đôi mắt xinh đẹp của Phượng Cửu Nhi vừa mở ra, liền phát hiện bị người bóp cổ.

    Một nam nhân rất tuấn tú, soái đến mức không thể diễn tả bằng ngôn từ.

    Mấu chốt là, y phục trên người nam nhân lỏng lẻo, áo đã trễ xuống một nửa, dưới khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành, là thân hình cơ bắp đầy đặn, rắn chắc hữu lực.

    Nếu không phải hô hấp càng ngày càng khó khăn, nàng nhất định sẽ bị vị soái ca trước mắt này làm cho u mê choáng đầu.

    Nhưng hiện tại, hắn bóp chặt cổ nàng, hai mắt màu đỏ tươi, tất cả đáy mắt đều là sát khí, đây là có ý gì?

    "Dám cả gan bỏ thuốc bổn vương, chán sống sao?"

    Năm ngón tay Chiến Khuynh Thành căng thẳng, khuôn mặt Phượng Cửu Nhi nhất thời ngột ngạt, cơ hồ hít thở không thông.

    "Ta.. Không có." Phượng Cửu Nhi khó khăn há miệng thở dốc.

    Tuy rằng hắn đúng là soái nhất trong số nam nhân nàng đã gặp qua, còn là loại soái đến mức làm nữ nhân hận không thể nuốt trọn một ngụm cực phẩm như hắn!

    Nhưng cho dù nàng đói khát đến như nào, cũng không đến mức phải bỏ thuốc hắn chứ?

    Ngoài cửa, tiếng bước chân đang tới gần.

    Hai người trên giường nhìn nhau một cái, trong nháy mắt sáng tỏ.

    Đáng chết, bị người khác hãm hại rồi!

    Phượng Cửu Nhi còn chưa kịp nghĩ xong tiếp theo nên làm gì, bỗng nhiên thân thể nhẹ bẫng, chính mình lại bị người khác dùng một chiêu đánh ngã xuống giường.

    Bàn tay của hắn dừng trên môi nàng, Phượng Cửu Nhi lập tức như bị điểm huyệt đạo, không thể động đậy.

    Xong đời, lúc này có người xông tới, nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.

    Rốt cuộc là ai, lại bỏ thuốc nam nhân tuyệt sắc này, còn không thể hiểu được để mình cùng hắn ở chung?

    Cửa phòng ầm một tiếng bị người đá văng, một đám người cứ như vậy xông vào.

    "Tiểu thư nhà chúng ta không có.. Nàng không có cùng nam nhân.. Hành hoàng tử, người phải tin tưởng nô tỳ, tiểu thư thật sự không có!"

    Một nha hoàn khóc sướt mướt, quỳ gối trên sàn nhà, run bần bật.

    Theo tiếng nha hoàn khóc, ánh mắt của mọi người dừng ở trên giường.

    Trên cái giường lớn kia, màn che buông xuống, sau màn che mơ hồ có thể thấy được một đạo thân ảnh, là nam nhân!

    Trên giường của cửu tiểu thư Phượng gia, lại xuất hiện một nam nhân!

    Này có nghĩa là gì, còn cần nói rõ sao?

    Bát tiểu thư Phượng Thanh Âm sợ tới mức thay đổi sắc mặt: "Cửu Nhi.. trên giường Cửu Nhi.."

    Chiến Dục Hành nhìn chằm chằm đạo thân ảnh thon dài trên giường kia, môi mỏng mím chặt, ánh mắt thâm trầm.

    Phượng Cửu Nhi là người hôm nay hắn tới Phượng phủ chọn lựa hoàng phi, hiện tại như vậy, có tính là bắt gian trên giường không nhỉ?

    Vẻ mặt Phượng lão gia Phượng Quân Trác tái xanh, tức giận đến đầu ngón tay cũng phát run: "Phượng Cửu Nhi, cút xuống đây cho ta!"

    Đáng chết, lại còn ở trước mặt Hành hoàng tử làm ra chuyện hoang đường này, thể diện Phượng gia hắn đều bị nàng ném hết!

    Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên chiếc giường kia, đều đang chờ bộ dáng Phượng Cửu Nhi y phục xộc xệch đi xuống.

    Trên giường quả thật có nam nhân, nhưng mà, Phượng Cửu Nhi ở đâu? Chẳng lẽ, ở dưới chăn?

    "Cửu, Cửu Nhi, muội.. Mọi người đều thấy rồi, muội.. đừng trốn nữa."

    Phượng Thanh Âm đi qua, một bộ dáng nhu nhược ngượng ngùng, lại là người đầu tiên muốn đưa tay ra, nhấc màn che lên.

    Trong lòng Phượng Cửu Nhi ngã ở trên giường cười lạnh, bát tỷ dối trá, nóng vội muốn đẩy nàng vào chỗ chết như vậy sao?

    Ánh mắt mọi người đi theo bóng người của Phượng Thanh Âm, đi tới trên màn che.

    Tựa hồ cũng đang chờ, chờ Phượng Thanh Âm kéo màn che ra, nhìn xem nam nhân bên trong rốt cuộc là ai.

    Là ai, dám cả gan trong yến hội chiêu đãi khách quý ở Phượng gia cùng cửu tiểu thư Phượng gia lăn lộn trên giường?

    Mặc kệ là ai, ngay cả Hành hoàng tử cũng kinh động, lần này Phượng Cửu Nhi tuyệt không còn cơ hội trở mình.

    Lúc Phượng Thanh Âm sắp đi đến mép giường, bỗng nhiên, một trận hoàn mỹ khiến mọi người kinh ngạc cảm thán, nhẹ nhàng vung tay lên, màn che chậm rãi mở ra..
     
  3. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 2: Đệ nhất mỹ nam hoàng thành.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn là đệ nhất mỹ nam hoàng thành, cũng là người tồn tại thần bí nhất toàn bộ hoàng tộc.

    Thiên hạ đệ nhất tuyệt sắc, tài mưu lược khoáng cổ thước kim*, tính tình quỷ dị không rõ ràng, cùng với, quyền lực chí cao vô thượng!

    (*) khoáng cổ thước kim: Chưa từng có.

    Không ai biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, xuất hiện trên giường của cửu tiểu thư Phượng gia.

    Nhưng, khuôn mặt như vậy, phong phái thanh nhã xuất trần như vậy, cho dù y phục tóc tai hắn có xộc xệch hỗn độn, ngươi cũng không có cách nào ảo tưởng nói ra những từ ô uế trên người hắn.

    "Cửu hoàng thúc!" Sau khi Chiến Dục Hành ngẩn ra, sắc mặt lập tức biến đổi, sải bước tiến lên, cúi người thỉnh an.

    Nhiếp Chính Vương! Nam nhân trên giường Phượng Cửu Nhi, lại là người mà đương kim hoàng thượng nhìn thấy cũng phải nhún nhường ba phần Nhiếp Chính Vương Chiến Khuynh Thành!

    Phượng Quân Trác luống cuống, bước nhanh tới, phịch một tiếng quỳ xuống: "Tham kiến Cửu vương gia!"

    Những người khác phần lớn căn bản chưa từng gặp qua bộ dáng Cửu vương gia trong truyền thuyết, nghe thấy thanh âm tham bái của Phượng Quân Trác, còn ai dám chậm trễ?

    Một đám quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Tham kiến Cửu vương gia!"

    Phượng Thanh Âm đã sợ tới mức không còn tìm thấy được thanh âm, bị Phượng Quân Trác nổi giận quát một tiếng, mới đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng quỳ xuống.

    "Tham kiến Cửu vương gia!"

    Người trong phòng, ngay cả hít thở cũng không dám để lộ một hơi.

    Chỉ có Chiến Dục Hành, còn dám ngẩng đầu nhìn một cái.

    Nam nhân trên giường, sắc mặt tái nhợt, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có một phần sắc tím, rõ ràng là bị người khác bỏ thuốc!

    Cửu hoàng thúc bị thương!

    Chiến Dục Hành đang muốn tiến lên, bỗng nhiên, một đạo thân ảnh màu đen như gió bước tới, trong nháy mắt, đã che trước mặt Chiến Dục Hành.

    "Vương gia, thuộc hạ vô năng, để tặc nhân chạy thoát!"

    Thiếp thân thị vệ bên cạnh Cửu vương gia, Ngự Kinh Phong, bàn tay hắn vung lên, màn che tức khắc rơi xuống, đem khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp khiến nữ nhân cũng phải đố kỵ của Chiến Khuynh Thành, trong nháy mắt chắn lại.

    Ngự Kinh Phong cúi người với Chiến Dục Hành: "Hành hoàng tử, tối nay vương gia muốn trưng dụng căn phòng này, mời quay về."

    "Được." Chiến Dục Hành không hỏi gì, chuyện của Cửu hoàng thúc, hắn cũng không phải là có thể hỏi nhiều.

    Lại cúi người với nam nhân sau màn che lần nữa, hắn xoay người rời đi.

    "Đây.." Vẻ mặt Phượng Quân Trác chần chờ, Cửu vương gia ở chỗ này, vậy.. Phượng Cửu Nhi đâu?

    Sắc mặt Ngự Kinh Phong trầm xuống, cả giận nói: "Cút!"

    Người trong phòng, trong nháy mắt cút đến sạch sẽ, không ai dám ở lâu một lát.

    Cửu vương gia muốn trưng dụng gian phòng này, ai dám ngăn cản? Ngay cả hoàng thượng tới, cũng sẽ không nhiều lời, huống chi là bọn họ?

    Nhưng mà, Phượng Cửu Nhi đâu? Không phải nói Phượng Cửu Nhi lén gặp nam nhân sao? Bây giờ nàng đang ở đâu?

    Chẳng lẽ, nam nhân gặp lén chính là Cửu vương gia?

    Phi! Sao có thể? Cửu vương gia chính là dung mạo thiên nhân, chỉ bằng Phượng Cửu Nhi một mặt xấu xí kia, cởi hết đưa đến trước mặt hắn cũng không đổi được một cái liếc mắt của hắn.

    "Tìm! Lật toàn bộ Phượng phủ, cũng phải tìm ra người cho ta!"

    Sau khi cách khỏi căn phòng đủ xa, Phượng Quân Trác mới dám lửa giận ngút trời mà quát: "Mau!"

    "Vâng!" Một đám người hầu lập tức tản đi khắp nơi, đi tìm người.

    * * * Trong phòng, Ngự Kinh Phong cúi đầu, không dám nhìn nử mắt lên trên giường: "Vương gia.."

    Trên giường vương gia rõ ràng còn có một phần khí tức, là của nữ tử, nếu vừa rồi Hành hoàng tử đi lên phía trước thêm vài bước, nhất định có thể phát hiện.

    Phượng Cửu Nhi nỗ lực muốn tránh khỏi bàn tay trên môi mình, còn không chờ nàng tránh thoát, đột nhiên, thân thể lại nhẹ bẫng.

    Nàng bị người khác xách lên!

    Hô hấp Chiến Khuynh Thành trầm trọng, xách theo Phượng Cửu Nhi, ống tay áo vung lên, phá cửa sổ mà ra.

    Trong nháy mắt, hai đạo thân ảnh kia đã biến mất trong bóng đêm kéo dài..
     
  4. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 3: Còn không phải ngoan ngoãn nằm dưới thân nàng sao?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chờ, chờ một chút.."

    Hiện tại là tình huống gì đây? Hắn lại xé y phục nàng, đè nàng ở dưới thân!

    Phượng Cửu Nhi trợn to đôi mắt ngập nước, trừng mắt nhìn sắc mặt nam nhân từ tái nhợt trở nên ửng hồng.

    Hóa ra vừa rồi ở trong phòng, hắn chỉ là dùng nội lực đè ép dược lực xuống.

    Hiện tại, đến sơn động hoang tàn không người này, hắn tựa hồ không chịu được dược lực, sắp mất khống chế!

    "Chờ một chút, chờ.. A! Đừng cắn ta! Khốn kiếp! Buông tay ra!"

    Nàng bị đè trên tảng đá lớn, phía sau, là hai mắt đỏ rực của nam nhân do dược lực, thú tính đang bùng nổ.

    Xoạt một tiếng, váy mỏng trên người Phượng Cửu Nhi đã bị hắn xé xuống.

    "Cửu vương gia, chờ.."

    Khuôn mặt bị bàn tay hắn ép xuống, đôi môi nóng bỏng của nam nhân rơi xuống, chặn lại toàn bộ lời nói của nàng.

    Nụ hôn đầu tiên của nàng..

    Phượng Cửu Nhi trợn to đôi mắt, một khắc kia, nếm thấy mùi máu tanh, là bên môi hắn chảy xuống vết máu.

    Vừa rồi vì chống cự lại dược tính, hắn đã bị thương!

    Khí tức trên người nam nhân nhàn nhạt mùi xạ hương, dễ dàng làm nữ nhân trầm mê, đây chính là đệ nhất mỹ nam tử trong kinh thành a!

    Bao nhiêu nữ nhân, tình nguyện khuynh tẫn cả đời mình, chỉ để đổi lấy một ánh mắt chú ý của hắn..

    "A.." Khóe môi đau xót, Phượng Cửu Nhi đang thất thần lập tức tỉnh táo lại.

    Dưới thân lạnh căm căm, váy đã bị ném xuống đất, cuối cùng nàng ý thức được, nếu mình không ngăn cản nữa, tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện đáng sợ gì!

    Ngay một khắc Chiến Khuynh Thành cởi bỏ đai lưng nạm vàng của mình, hai tay Phượng Cửu Nhi cuối cùng cũng được giải phóng.

    Bàn tay nhỏ dừng trên huyệt vị nào đó trên cổ hắn, bỗng nhiên dùng sức đè xuống.

    Chiến Khuynh Thành rầu rĩ hừ hừ, trên khóe môi, một giọt máu mới chảy xuống.

    Thân hình cao lớn lay động, nhưng cũng chỉ là lay động rất khẽ một cái, lại đứng vững lần nữa.

    "Ngươi dám!" Hắn nheo mắt lại, một lần nữa trói đôi tay của Phượng Cửu Nhi.

    Nữ nhân này, lại dám điểm huyệt hắn!

    Khuôn mặt Phượng Cửu Nhi khẽ động, giữa mi nhíu chặt, thực lực võ lực của nam nhân này vượt xa trí tưởng tượng của nàng.

    Người bình thường đụng một chút vào huyệt vị là sẽ lập tức ngất đi, nàng dùng sức đè ép, nhưng hắn chỉ bị lắc lư nhẹ!

    Thân thể nam nhân nặng nề đè ép xuống, Phượng Cửu Nhi cắn môi, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe, chủ động hôn tới.

    Mày rậm của Chiến Khuynh Thành hơi nhíu lại, theo bản năng bất mãn, hắn ghét bị nữ nhân đụng chạm!

    Phượng Cửu Nhi rất nhanh đã phát hiện được điểm này, nam nhân này, bị bỏ thuốc mê mẩn tâm trí, có thể cưỡng đoạt người khác, nhưng, bị nữ nhân đổi khách thành chủ, liền chán ghét.

    Nhưng trên người hắn vẫn còn dược tính, cho dù chán ghét, cũng sẽ rất nhanh không khống chế được mình.

    Thừa lúc Chiến Khuynh Thành dừng lại trong chốc lát, nàng dùng sức rút hai tay mình lại, lần này, lại chủ động ôm lấy cổ hắn.

    Cả người Chiến Khuynh Thành cứng đờ, dược lực cùng lý trí còn đang chiến đấu.

    Chính là giờ khắc này!

    Ngón tay thon dài của Phượng Cửu Nhi rơi xuống sau cổ hắn, đột nhiên ép xuống.

    Ầm một tiếng, hai cỗ thân thể đồng thời ngã xuống mặt đất, lần này, nàng đè ở trên người hắn.

    "Thế nào? Còn dám làm bậy với ta hay không?" Cửu Nhi hung hăng trừng mắt với nam nhân bị mình đè ở dưới thân, hừ lạnh.

    Cửu vương gia, cũng không ghê gớm lắm, còn không phải là không địch lại được chiêu điểm huyệt của nàng hay sao?

    Danh hiệu quỷ y của nàng, cũng không phải là nhặt được!

    Lúc này nữ tử ngồi trên người Chiến Khuynh Thành, đắc ý: "Nhìn một chút vị đệ nhất mỹ nam tử kinh thành này của chúng ta, bây giờ còn không phải là ngoan ngoãn nằm ở dưới thân ta?"

    "Cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng bị bỏ thuốc, là có thể muốn làm gì nữ tử thì làm, trên đời này, luôn có nữ tử ngươi không chọc nổi!"

    Nàng vừa thu lại bắp chân, từ trên người hắn xuống, sắp rời đi.

    Không ngờ, nam nhân rõ ràng đã bị điểm huyệt bỗng nhiên nâng tay lên, bàn tay bấu vào mắt cá chân nàng, dùng sức kéo một cái..
     
  5. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 4: Nàng là thuốc giải biết đi.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn, tung hoành sa trường, quyền khuynh thiên hạ, cho tới bây giờ vẫn luôn là sự tồn tại cao cao tại thượng, nào đã bị người làm nhục qua như vậy?

    Một tiểu nha đầu tóc xanh, lại dám đè hắn dưới đất, tùy ý làm nhục!

    Dựa vào ý chí dũng mãnh, Chiến Khuynh Thành nâng tay lên, bấu vào mắt cá chân của Phượng Cửu Nhi dùng sức kéo một cái.

    Phượng Cửu Nhi kêu lên một trận, uỳnh một tiếng, nặng nề rơi xuống trên người hắn.

    Hai cỗ thân thể đụng vào một chỗ, Chiến Khuynh Thành chỉ khẽ nhíu mày một cái, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Cửu Nhi đau đến nhăn nhúm một trận.

    Đau!

    Nam nhân này nhìn tuyệt sắc khuynh thành, ai thấy cũng phải sửng sốt, không nghĩ tới, trên người đều là bắp thịt cứng rắn.

    Đụng một cái, thật là giống như đụng vào tường đồng vách sắt vậy.

    Thế nhưng, vào một khắc đau vô cùng kia, nàng lại thấy rõ khóe môi hắn rơi xuống một tia máu.

    Hóa ra, không chỉ bị bỏ thuốc, hắn còn bị trọng thương!

    Đáy lòng vừa động, nàng dùng sức một chưởng đẩy ngực hắn ra.

    Chiến Khuynh Thành coi nhẹ một chưởng kia, xoay mình một cái đè nàng dưới thân, hậu quả của việc miễn cưỡng phá giải huyệt đạo, chính là lý trí hoàn toàn bị dược tính khống chế!

    Cúi đầu, hắn cắn lên đầu vai nàng.

    "A.." Thật là đau! Đáng chết! Lại dám cắn vỡ đầu vai nàng!

    Cầm thú!

    Năm ngón tay của Phượng Cửu Nhi thành chưởng, muốn đánh xuống tử huyệt của Chiến Khuynh Thành.

    Nhưng vào giây phút sắp đánh xuống kia, đột nhiên, có chút không đành lòng.

    Hắn đã bị trọng thương, lại bị bỏ thuốc, hành động cử động lúc này, căn bản không phải ý nguyện của chính hắn.

    Nhưng một chưởng này của nàng, nếu đánh xuống tử huyệt của hắn, còn đang bị trọng thương, cho dù không lấy mạng hắn, nhưng sợ là hắn cũng sẽ bị phế!

    Chần chừ một lúc như vậy, bả vai lại đau nhói, người này.. Lại hút nàng máu!

    Trên người một trận đau nhói, Phượng Cửu Nhi thật vất vả lấy lại một chút khí lực đem năm ngón tay thành chưởng, dùng sức đánh xuống trên cổ nam nhân kia.

    Nhưng nàng căn bản không có cơ hội thành công, nam nhân tiện tay giam hai tay nàng ấn xuống, đè ở trên đỉnh đầu.

    Khí lực của hắn lớn tới mức kinh người, Phượng Cửu Nhi thậm chí ngay cả tia cơ hội phản kháng cũng không có.

    "Ưm.."

    Môi mỏng của hắn một đường đi xuống, tựa hồ quyến luyến với máu của nàng không dứt.

    Máu của nàng có thể áp chế độc dược trên người hắn!

    Phượng Cửu Nhi rất nhanh tuyệt vọng sau khi phát hiện ra điểm này, bây giờ mình, lại thành thuốc giải biết đi của hắn!

    Đáng chết! Muốn bắt nàng giải độc, có phải cũng nên hỏi một chút xem nàng có nguyện ý hay không?

    "A! Đừng đụng.. Ngươi.. Khốn kiếp!"

    Phượng Cửu Nhi cắn môi, mới vừa chuyển kiếp tới đây, ý thức cùng cỗ thân thể này vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn.

    Một trận uất khí công tâm, nghiêng đầu chìm vào hôn mê.

    Ý thức trên người nam nhân vẫn như cũ bị độc tính khống chế, đem cỗ thân thể nho nhỏ giam cầm dưới thân, tùy ý xâm nhập..

    Không biết qua bao lâu, đáy mắt đỏ thẫm kia của Chiến Khuynh Thành, dần dần dịu xuống một chút.

    Trăng sáng từ trong mây đen lộ ra một vòng, đã qua nửa đêm.

    "Vương gia, sau khi sát thủ trốn vào Phượng phủ liền biến mất một cách thần bí.." Ngự Kinh Phong đứng ở cửa sơn động, không dám đi vào trong, nhìn xung quanh bằng nửa con mắt.

    Trên đất bên hàn đàm trong sơn động, một nữ tử ngủ mê man, nàng khoác trên người áo khoác của nam nhân, người dưới áo khoác, rõ ràng là không mảnh vải che thân.

    Môn chủ muốn cô nương này, nhưng khuôn mặt của cô nương này.. Thật là khó coi.

    Chiến Khuynh Thành không lên tiếng, cầm chân trái mảnh khảnh của Phượng Cửu Nhi lên, có thứ gì đó, bị hắn chụp vào chân nàng.

    Sau đó, hắn đứng lên, đi ra ngoài động.

    Ngự Kinh Phong bước nhanh đi theo, cung kính nói: "Vương gia, nàng là cửu tiểu thư Phượng phủ Phượng Cửu Nhi, người đêm qua bỏ thuốc, không phải nàng."

    Phượng Cửu Nhi.. Đôi môi mỏng xinh đẹp của Chiến Khuynh Thành khẽ động.

    Bỗng nhiên xoay người, rời đi.

    Đạo thân ảnh thon dài kia, dưới ánh nắng ban mai chiếu xuống, phong thái bức người, làm người sửng sốt.

    Khó trách có thể trở thành mộng tình lang của cơ hồ toàn bộ nữ nhân trong kinh thành, cửu vương gia tuyệt sắc, đủ để khiến bất kỳ nữ tử nào điên cuồng.

    Ngự Kinh Phong thấy sững sờ, mỗi lần nhìn Vương gia nhà mình, thì đặc biệt dễ dàng thất thần.

    Cũng may, hắn miễn cưỡng hoàn hồn.

    Thấy Vương gia đã đi xa, vội vã thu lại tâm tư, đuổi theo.

    "Vương gia, vậy vị Phượng cửu tiểu thư.. Xử trí như thế nào?"

    Chiến Khuynh Thành không lên tiếng, Ngự Kinh Phong lại nói: "Đêm qua Thái tử đến Phượng phủ, là muốn thương lượng chuyện đón nữ nhi Phượng gia làm dâu với lão gia Phượng gia, nghe nói, đối tượng là.. cửu tiểu thư."

    Bước chân của Chiến Khuynh Thành chậm lại, híp mắt lại.

    Nữ tử hôm qua hắn ôm hôn, muốn làm Thái tử phi?

    Trong đầu, hiện lên một màn đêm qua Phượng Cửu Phi ở dưới thân mình giãy giụa, thân thể, rõ ràng mơ hồ nổi lên từng tia khí tức nóng ran.

    Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: "Để bọn họ từ hôn!"
     
  6. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 5: Quỷ y Phượng Cửu.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Cửu Nhi, cũng là cửu tiểu thư nhỏ nhất xấu xí nhất Phượng gia.

    Nhiều năm trước có một trận hỏa hoạn, khiến dung nhan của nàng bị hủy, trên mặt để lại một vết sẹo không bao giờ xóa nhòa được.

    Cũng là từ trận hỏa hoạn kia, khiến nữ tử từ nhỏ thông tuệ này, biến thành một đứa bé ngốc.

    Bây giờ, không ai không biết Phượng Cửu Nhi là kẻ ngu!

    Trong yến hội đêm qua, nhũ mẫu của Phượng Cửu Nhi vô duyên vô cớ bị thiêu chết, ách nô vẫn luôn hầu hạ nàng thì bị giam, không rõ sống chết.

    Cửu Nhi bị nghi ngờ lén gặp nam nhân, nhưng, trên giường Cửu Nhi, không ngờ lại chiến thần Bắc Mộ quốc Cửu vương gia.

    Còn Phượng Cửu Nhi, cho tới bây giờ, vẫn đang mất tích.

    Nghe nói đứa bé ngốc kia cùng nam nhân bỏ trốn, hiện giờ, trong Phượng phủ đều là lời đồn nhảm..

    Lúc Phượng Cửu Nhi tỉnh lại, thân thể giống như bị xé rách, đau đớn khắp người.

    Từ dưới đất ngồi dậy, Phượng Cửu Nhi mới phát hiện, trên người mình ngoài áo khoác của nam nhân, thì bên trong không có gì cả.

    Một màn đêm qua hiện lên trong đầu, nam nhân đè trên người mình..

    "Đáng chết!" Tên khốn kia lại thừa dịp nàng vừa mới chuyển kiếp còn bệnh nhẹ, chiếm sạch tiện nghi của nàng.

    Nhưng mà, hình như hắn không làm chuyện xấu nhất với nàng.

    Khẽ động đôi chân, không có loại chua xót đau đớn như trong truyền thuyết, nam nhân kia thật sự không muốn nàng!

    Từ dưới đất đứng lên, đắp áo khoác lên người, vén vạt áo lên, thắt nút lại bên hông.

    Phượng Cửu Nhi đang muốn đi ra sơn động, bước một bước liền phát hiện, trên mắt cá chân mình có thứ gì đó.

    Một cái xích chân, phía trên có một chìa khóa nho nhỏ, không biết là dùng chất liệu gì chế tạo, Phượng Cửu Nhi nghĩ mọi cách, vẫn không thể lấy nó xuống.

    Nhưng nàng bây giờ, tạm thời không có tâm tư để ý tới những thứ này.

    Đi ra cửa động, nhìn trước mắt một mảnh sơn thanh thủy tú, Cửu Nhi mới hoàn toàn ý thức được, Phượng Cửu nàng, thật sự đã chuyển kiếp.

    Cái chết của nhũ mẫu đã không thể vãn hồi, nhưng ách nô vẫn còn có một cơ hội sống.

    Từ cửa động đi ra, đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, trước mắt, chính là cửa sau Phượng phủ.

    Người của Phượng gia quả nhiên đều ở đây chờ nàng, vừa đi vào cửa sau, Phượng Cửu Nhi liền bị một đám người chặn đường.

    Phượng Thanh Âm hiển nhiên không nghĩ tới, Phượng Cửu Nhi lại dám trở lại.

    Chỉ là, thấy trên người nàng có áo khoác của nam nhân, sự lo lắng của nàng trong nháy mắt không còn nữa.

    "Trời ơi!" Phượng Thanh Âm che kín môi, kinh ngạc cực điểm: "Cửu Nhi, muội.. Sao muội lại mặc y phục của nam nhân? Muội.. Y phục của muội đâu?"

    Tất cả ánh mắt của mọi người, lập tức rơi hết lên trên người Cửu Nhi.

    Kẻ ngốc xấu xí mặc y phục của nam nhân trở lại, tối hôm qua nàng ở bên ngoài rốt cuộc đã làm qua chuyện gì, trong đầu mọi người đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ rồi.

    Mặc dù là kẻ ngốc, tuy đã bị hủy dung, nhưng thân thể vẫn đẹp.

    Nữ nhân mà, dáng dấp dễ nhìn đi nữa, còn không phải khi tắt đèn đều giống nhau sao?

    Phượng Quân Trác nghe tin mà đến thấy bộ dáng kia của nhi nữ mình, không nhịn được giơ tay lên, một bạt tai chào hỏi vung qua.

    "Đồ khốn, lại dám làm ra loại chuyện thương phong bại đức nhục nhã gia môn như này, ta đánh chết ngươi!"

    Mọi người trơ mắt nhìn bạt tai của Phượng Quân Trác sắp rơi xuống, nhưng khi tay hắn sắp đụng tới mặt Phượng Cửu Nhi, bỗng nhiên, bị một cái tay nhỏ ngăn cản lại.

    Cửu tiểu thư lại dám chặn lại tay Phượng Quân Trác! Ánh mắt nàng, thậm chí còn lạnh như băng ác liệt không thể tả!

    Phượng Cửu Nhi, đã không còn là cửu tiểu thư Phượng gia ngốc kia nữa, trong thân thể nàng, có một linh hồn đến từ thế kỷ hai mươi mốt, là truyền nhân của thế gia võ cổ.

    Quỷ y Phượng Cửu!
     
  7. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 6: Cảnh tượng này, quá hương diễm rồi!​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phụ thân, xin hỏi ta đã làm chuyện thương phong bại đức gì, khiến người tức giận như vậy?"

    Hai mắt Phượng Cửu Nhi khẽ nhếch, đón nhận ánh mắt mang theo lửa giận của Phượng Quân Trác, không chút hoang mang, càng không kiêu ngạo không siểm nịnh!

    Phượng Quân Trác chỉ cảm thấy chính mình bị tay nàng chế trụ một trận tê dại, đối diện với ánh mắt sắc bén của nàng, lại có một chút thất thần.

    Nhi nữ ngốc này của hắn, từ lúc nào lại có được ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh như thế?

    "Ngươi.."

    "Ta làm sao?" Phượng Cửu Nhi bước đi, đi đến trước mặt mọi người, khí định thần nhàn.

    Tinh thần như vậy, Phượng Cửu Nhi trong quá khứ sao có thể có?

    Nhưng chỉ là qua một đêm thôi mà, Phượng Cửu Nhi trước mắt, lại giống như là lột xác!

    Tuy rằng vết sẹo xấu xí vẫn ở trên mặt, nhưng mà, khí chất này, lại chói lóa đến mức làm người khác không thể rời mắt!

    Phượng Cửu Nhi nhìn chằm chằm mọi người, vẻ mặt lãnh đạm: "Đêm qua Phượng phủ có trộm, ta vì bắt trộm, không cẩn thận rơi vào sau khe núi, liền tùy ý khoác đại một bộ y phục quay về."

    "Ta rõ ràng là làm việc tốt, sao dừng trong mắt các ngươi, lại giống như là làm chuyện xấu gì vậy?"

    Vẻ mặt nàng vô tội, ngược lại cũng không phải đang chất vấn, mà là, hình như thật sự không hiểu tình huống trước mắt.

    Bộ dáng dứt khoát lưu loát không kiêu ngạo không siểm nịnh kia, một chút cũng không giống như là đang nói dối.

    Đương nhiên, ngốc tử sẽ không nói dối, nàng là ngốc a!

    Phượng Thanh Âm thấy Phượng Quân Trác cũng bị Phượng Cửu Nhi nói hù dọa, ánh mắt nàng trầm xuống, bất động thanh sắc đi qua.

    "Muội muội tay trói gà không chặt, ở đâu ra bản lĩnh hỗ trợ bắt trộm? Muội muội đừng nói lung tung, mọi người sẽ chê cười."

    Bỗng nhiên, Phượng Thanh Âm thấy được cái gì, lập tức đi qua chỗ Phượng Cửu Nhi.

    "Muội muội, muội bị thương sao?" Đưa tay, chụp một cái lên áo khoác trên người Phượng Cửu Nhi.

    Bởi vì áo khoác quá lớn, cổ áo hơi rộng mở, vết thương sau vai của Phượng Cửu Nhi, đã bị Phượng Thanh Âm nhìn thấy.

    Nếu nàng thật sự cùng nam nhân phóng đãng qua, chỉ cần để mọi người nhìn thân thể của nàng, là có thể rõ ràng.

    Cho dù trên người không có ấn ký gì, lúc này "không cẩn thận" kéo y phục trên người nàng xuống, chờ thân thể nàng bại lộ trước mặt mọi người, đến lúc đó, thái tử cũng sẽ không muốn một nữ nhân không sạch sẽ đã bị mọi người nhìn thấy hết!

    Phượng Thanh Âm tính toán rất tốt, tay đã dừng ở trên cổ áo áo choàng của Phượng Cửu Nhi, dùng sức kéo xuống.

    Ai cũng có thể nhìn ra, dưới chiếc áo khoác của Phượng Cửu Nhi, là không mảnh vải che thân.

    Áo khoác bị kéo xuống, thì không che được gì nữa, đối với một cô nương gia mà nói, còn đáng sợ nhục nhã hơn cái chết.

    Phượng Quân Trác tuy rằng không thích Phượng Cửu Nhi, nhưng, cũng không muốn để nhi nữ của mình bị bại lộ thân mình trước mặt mọi người, đây là chuyện mất mặt biết bao!

    Nhưng mà, năm ngón tay của Thanh Âm đã dùng sức, muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi.

    Xoạc một tiếng, có người bị xé y phục trên người thành mảng lớn, da thịt trắng như tuyết tức khắc hiện ra trước mặt mọi người.

    Nhưng, ngoài dự liệu của mọi người, người bị xé y phục xuống, lại là Phượng Thanh Âm!

    Ngay cả Phượng Thanh Âm cũng chưa nhìn rõ Phượng Cửu Nhi ra tay như thế nào, đã có thể xé xuống một mảnh y phục của mình.

    Vừa rồi, hình như là Phượng Cửu Nhi thấy áo khoác của mình sắp rơi xuống, bị hoảng sợ, theo bản năng rối loạn một phen.

    Mà không khéo chính là, kéo y phục của Phượng Thanh Âm xuống.

    Y phục rơi xuống, bờ vai mượt mà như ngọc, cánh tay trắng nõn, tất cả đều bại lộ dưới ánh nắng cùng đủ loại tầm mắt.

    Áo yếm mong mỏng, căn bản không ngăn được bao nhiêu cảnh tượng, bởi vì động tác kịch liệt mà run rẩy người, khiến hô hấp phần lớn nam nhân nhất thời loạn lên tại chỗ.

    Hóa ra, thân thể bát tiểu thư.. Lại bất ngờ đến như vậy!

    Hình ảnh này, quá hương diễm rồi!
     
  8. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 7: Đêm qua nàng ấy đã lập công.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A.." Cuối cùng Phượng Thanh Âm cũng phản ứng lại, sau khi kêu thảm một tiếng, bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.

    Thân ảnh kia đang vội vàng chạy xa kia, nào còn có nửa điểm đoan trang ưu nhã?

    Nhất là hôm nay bị xé y phục, ngay cả gia nhân nam trong phủ cũng cơ hồ đã nhìn thấy sạch sẽ thân thể nàng, giấc mộng muốn làm Thái tử phi này, nên từ bỏ chưa nhỉ?

    Trong lòng Phượng Cửu Nhi đang cười lạnh, nhưng vẻ mặt trên mặt vẫn là bộ dáng bị kinh sợ, tựa như căn bản không biết mình vừa rồi đã làm chuyện đáng sợ gì.

    Phượng Quân Trác thật vất vả lấy lại tinh thần, nhìn lại Phượng Cửu Nhi, giận đến thiếu chút nữa không nhịn được tự tay xé nàng!

    "Ngươi.. Ngươi lại dám.. Lại dám đối với Thanh Âm.. Ngươi!" Phượng Quân Trác giận đến ngay cả lời cũng không nói được trôi chảy.

    Phượng Cửu Nhi vẫn chớp chớp đôi mắt to trong veo như cũ, mặt đầy vô tội: "Phụ thân, thật xin lỗi, ta tưởng.. tưởng là tỷ muốn đánh ta."

    "Ngươi nói bậy nói bạ cái gì? Thanh Âm là đứa trẻ tốt như vậy, sao có thể đánh ngươi? Ngươi.. Ngươi rõ ràng là cố ý!"

    Một nhi nữ tốt như thế, lại bị Phượng Cửu Nhi hủy hoại như vậy!

    Trong lòng Phượng Quân Trác giận đùng đùng, không có chỗ phát tiết: "Người đâu, bắt nàng lại!"

    "Vâng!" Một đám người làm lập tức vọt tới.

    Ánh mắt Phượng Cửu Nhi trầm ngưng, lòng bàn tay tích dần lực đạo, đang chuẩn bị phản kháng.

    Nếu như bị trói lại, nhất định mình sẽ bị Phượng Thanh Âm cùng nam nhân vô tình vô nghĩa này giết chết.

    Phụ thân? Phi! Đó là phụ thân của người khác mà thôi, đối với nàng, Phượng Quân Trác có lúc nào có một chút xíu thương tiếc?

    Phượng Thanh Âm nói là nghĩa nữ, nhưng đó chỉ là để giải thích với bên ngoài thôi.

    Phượng Cửu Nhi ngày xưa quả thật ngu ngốc, cái gì cũng không biết, nhưng Phượng Cửu Nhi bây giờ không giống thế nữa rồi.

    Phượng Thanh Âm, rõ ràng chính là nhi nữ riêng của Phượng Quân Trác cùng Ngọc Nương!

    "Phụ thân, sao phải bắt ta?" Phượng Cửu Nhi biểu hiện vô tội như cũ: "Phụ thân, ta bắt kẻ gian một đêm, bây giờ bụng rất đói, phụ thân, ta muốn ăn chút gì đó."

    Phượng Quân Trác nhìn nàng, có chút ngây ngẩn.

    Phượng Cửu Nhi bây giờ, vẫn là bộ dáng ngu ngốc đần độn kia, ác liệt trong ánh mắt vừa rồi, bây giờ không còn một tia.

    Chẳng lẽ, hắn nhìn lầm rồi? Phượng Cửu Nhi căn bản một chút cũng không có gì thay đổi?

    "Phụ thân, bụng ta rất đói, ta muốn ăn gì đó, ách nô đâu? Để ách nô làm cho ta ăn, phụ thân."

    Phượng Cửu Nhi giương mắt nhìn hắn, dáng vẻ đáng thương lại nhỏ yếu.

    Nhưng lửa giận trong lòng Phượng Quân Trác vẫn còn, vừa nghĩ tới bộ dáng Phượng Thanh Âm bị mất mặt vừa rồi, đau lòng a!

    "Giam nàng lại." Cuối cùng hắn vẫn cứng lòng.

    Phượng Cửu Nhi cũng đối với người phụ thân này, hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng bàn tay ngưng tụ lại chưởng lực một lần nữa.

    Khi ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng là truyền nhân của cổ võ thế gia, mặc dù công lực so với nam nhân tối hôm qua đúng là kém trời cùng đất, nhưng, đối phó với mấy tên người làm, vẫn là dư sức có thừa.

    Chỉ là, một khi động thủ, ách nô phải làm thế nào đây?

    Đang suy tư, đúng lúc này bên ngoài đám người vang lên tiếng gia nhân kêu rất tôn kính: "Lão gia!"

    Phượng Quân Trác cả kinh, lập tức quay đầu nghênh đón: "Phụ thân, sao người lại tới?"

    Tất cả gia nhân lập tức khom người hành lễ với hắn: "Lão gia!"

    Lão gia tử Phượng Đỉnh Thiên là một vị lão giả hơn sáu mươi tuổi, một thân khí tức không giận mà uy.

    Nhìn Phượng Cửu Nhi cách đó không xa, mặc dù đáy mắt hắn không có đồng tình, nhưng, ít nhất không có chán ghét.

    "Người của Cửu vương gia bên kia tới, nói đêm qua Phượng gia có vị tiểu thư có công giúp thị vệ của Cửu vương phủ bắt kẻ gian, đưa ban thưởng tới."

    "Vị tiểu thư nào?" Lời này Phượng Quân Trác mặc dù là đang hỏi lão gia tử, nhưng, ánh mắt lại lạc trên người Phượng Cửu Nhi.

    Phượng Đỉnh Thiên nói: "Ta đã sai người hỏi qua tất cả nha đầu, đêm qua các nàng đều ở trong phủ, căn bản không bước ra cửa, ngoại trừ.."

    Ánh mắt của lão gia tử rơi trên người Phượng Cửu Nhi, tất cả mọi người đều đồng thời nhìn Phượng Cửu Nhi, mặt đầy rung động.

    Nàng nói tối hôm qua là bởi vì muốn bắt kẻ gian, mới khiến bản thân chật vật như vậy, chẳng lẽ, là thật?
     
  9. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 8: Một người cũng không buông tha.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Phượng Quân Trác quái dị, lửa giận vừa rồi, lập tức không biết đã bị nhét đến nơi nào.

    Phượng Cửu Nhi cũng có chút không hiểu tình huống, nàng nói muốn bắt kẻ gian, bây giờ, lại thành thật!

    Người bắt trộm khẳng định không phải nàng, nhưng, gia gia nói tiểu thư trong phủ không có ai đi ra ngoài!

    "Cửu Nhi, tối qua ngươi quả thật đi bắt trộm?" Phượng Quân Trác không nhịn được hỏi, lúc này ngay cả sắc mặt cũng trở nên nhu hòa không ít.

    Dĩ nhiên, bây giờ là giúp người của Cửu vương phủ, Cửu vương phủ đó!

    Cửu vương gia, ở kinh thành chính là bậc tồn tại lợi hại cỡ nào? Đó chính là Nhiếp Chính vương ngay cả đương kim thánh thượng nhìn thấy, cũng phải nhún nhường ba phân!

    Có thể bám víu quan hệ với Cửu vương phủ, thật là nằm mơ cũng không cầu được cơ hội tốt như vậy!

    Phượng Cửu Nhi chỉ chớp chớp đôi mắt long lanh, bộ dáng sau bị làm kinh sợ vẫn chưa tỉnh hồn được.

    Dù sao, nàng không thừa nhận cũng không phủ nhận, đến lúc đó tra được người hỗ trợ bắt người không phải mình, cũng không định tội nàng được.

    Nàng cũng không nói người kia là nàng!

    Nàng không nói lời nào, mọi người liền thầm chấp nhận, quả nhiên là cửu tiểu thư nhà bọn họ.

    Hiện tại nàng một thân chật vật, cũng có thể giải thích được.

    Mặc kệ nàng ăn mặc luộm thuộm như thế nào, thành người Cửu vương phủ xem trọng, mới là chuyện chính!

    Lão gia tử lại nói: "Bởi vì chuyện này, Cửu vương gia đặc biệt cho ban thưởng, những nha đầu của Phượng gia chưa xuất giá, đều có thể đến học viện đế quốc học tập."

    "Phụ thân, lời này là thật?" Phượng Quân Trác vừa nghe, cả người cũng kích động!

    Học viện đế quốc, đó chính là học phủ mà chỉ có tiểu bối của hoàng thân quốc thích mới có thể vào học.

    Người từ trong đó bước ra ngoài, bất kể là công tử hay là tiểu thư, tương lai tất nhiên cũng có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng.

    Các công tử thăng quan tiến chức trực tiếp vì quốc gia dốc sức, các tiểu thư cũng có thể gả cho quý tộc, hoặc hoàng tử nước láng giềng, học giỏi, thậm chí còn có thể tham gia vào đại sự quốc gia!

    Ông trời ơi, hài tử nhà bọn họ lại có thể đến học viện đế quốc, thật là không dám tin!

    Chỉ cần vào học viện, sau này, bọn nha đầu này còn không thể gả cho hoàng quyền quý tộc sao? Phượng gia bọn họ, cũng sẽ một bước lên trời!

    Phần vinh dự này, cũng đều là Phượng Cửu Nhi mang về!

    Nhưng Phượng Cửu Nhi lúc này, thật giống như căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì vậy, nhìn Phượng Quân Trác như cũ, làm bộ dáng đáng thương.

    "Phụ thân, ta rất đói, ách nô đâu? Ta muốn ách nô làm cho ta ăn."

    Ban thưởng đến từ Cửu vương phủ, khiến một đám nha đầu Phượng phủ hâm mộ đến chết.

    Mấy người tỷ tỷ cũng đi tới một chuyến, cũng nhân cơ hội "mượn" chút đồ.

    Phượng Cửu Nhi ngốc, một bộ dáng cái gì cũng không hiểu.

    Nếu không phải Phượng Quân Trác ám hiệu không thể quá càn rỡ, những tỷ tỷ kia của Cửu Nhi, chỉ sợ sẽ đem hai rương lớn phẩm vật ban thưởng thành trống không.

    Cửu Nhi thật sự không thèm để ý, điều nàng để ý, chính là ách nô mới vừa được thả ra.

    "Ngươi sao rồi? Bọn họ có làm khó ngươi hay không? Bọn họ đánh ngươi sao?"

    Thấy ách nô bưng khay thức ăn đi vào, Phượng Cửu Nhi lập tức đóng cửa phòng lại, cẩn thận nhìn kỹ toàn thân hắn.

    Ách nô lắc đầu một cái, thấy nàng bình yên vô sự, đáy mắt có kích động, nhưng, rất nhanh liền bình tĩnh lại.

    Ách nô quả thật bị những người đó đánh, trên người đều là vết thương, nhưng hắn vẫn một bộ dáng an tĩnh, một lòng một ý phục vụ mình.

    Phượng Cửu Nhi thấy hắn như vậy, lòng lập tức chua xót.

    "Nhũ mẫu bị bọn họ hại chết." Nàng cắn môi, đáy mắt hiện lên một tia sương mù.

    "Không thể nào chỉ có một mình Phượng Thanh Âm làm, trong Phượng phủ, còn có đồng bọn của Phượng Thanh Âm!"

    Nàng cầm tay ách nô, năm ngón tay càng nắm càng chặt:"Ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ, người hại chết nhũ mẫu, ta nhất định sẽ tìm được, một người cũng không buông tha!
     
  10. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 9: Nàng, là tuyệt sắc mỹ nhân.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đêm Phượng Cửu Nhi tắm xong thay y phục, mới bắt đầu thu xếp lại đồ vật mà người Cửu vương phủ đưa tới.

    Cửu vương phủ đưa tới dược liệu, là trân phẩm lúc nàng ở hiện đại chưa bao giờ thấy qua, không, hẳn là, là cực phẩm!

    Nghe nói Cửu vương gia quyền khuynh thiên hạ, tay cầm quyền hành ngay cả hoàng thượng cũng phải cố kỵ hắn ba phần, tùy tiện đưa đồ vật tới cũng trân quý như thế, quả nhiên là kẻ có tiền.

    Ách nô bưng tới một chén canh bổ huyết, chớp chớp mắt với nàng, ý bảo nàng uống.

    Phượng Cửu Nhi không chần chờ, chờ sau khi canh nguội chút, lập tức một hơi uống sạch.

    Ách nô lại cầm thuốc ngoại thương, nhìn nàng.

    Phượng Cửu Nhi lại nói: "Ngươi cũng bị thương, ta thoa thuốc cho ngươi trước."

    Ách nô nhìn nàng, đáy mắt có vài phần nghi hoặc, tựa hồ có điểm không tiếp thu nổi sự thay đổi của nàng vậy.

    Lúc trước Phượng Cửu Nhi si ngốc, sao có thể bình tĩnh như bây giờ được?

    Phượng Cửu Nhi liếc mắt một cái liền nhìn thấu nghi hoặc của hắn, nàng cười nói: "Không phải sợ, ta ngã một cái, đầu óc cũng tốt rồi, chỉ là.."

    Nàng xích lại gần, nhỏ giọng nói: "Trong phủ có người vẫn luôn muốn hại ta, cho nên, chuyện đầu óc ta đã khỏi, vẫn không thể nói."

    Ách nô dùng sức gật đầu, trong mắt lộ ra ánh sáng vui sướng.

    Phượng Cửu Nhi mới phát hiện, hóa ra ách nô có một đôi rất xinh đẹp.

    Đáng tiếc hắn bị hủy dung, bằng không, chỉ bằng một đôi mắt như vậy, nhất định sẽ là tuyệt sắc mỹ nam.

    "Ngươi bị bọn họ đánh phải không? Cởi quần áo ra, ta thoa thuốc cho ngươi."

    Tối qua tên nha hoàn quỳ gối trên mặt đất phòng nàng kia, nói cái gì mà "Tiểu thư nhà chúng ta không vụng trộm với nam nhân", thật ra thì, căn bản không phải tỳ nữ của nàng.

    Là nha hoàn của Phượng Thanh Âm, vẫn luôn đi theo bên cạnh Phượng Thanh Âm.

    Lại bởi vì Phượng Thanh Âm thân thiết với Cửu Nhi, nha hoàn kia cũng thường xuyên xuất hiện bên người Cửu Nhi, cho nên, hành vi tối qua của nàng không có bất luận người nào hoài nghi.

    Nhưng trên thực tế, bên người Cửu Nhi chỉ có một nhũ mẫu chăm nàng từ nhỏ, cùng nam bộc vẫn luôn bảo vệ nàng như mạng, ách nô.

    Ách nô lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của Phượng Cửu Nhi thoa thuốc lên cho mình, hoàn toàn không thèm để ý vết thương trên người mình.

    Phượng Cửu Nhi cũng bất đắc dĩ, đành phải dày vò vết thương của mình trước.

    Sau khi chờ ách nô lui ra ngoài, Phượng Cửu Nhi nhìn chính mình trong gương, ánh mắt không tự giác khóa lại trên mặt.

    Nửa khuôn mặt bị huỷ dung, nhưng mà, sao nhìn vết sẹo lại kỳ quái thế nhỉ?

    Nàng nhìn kỹ vết sẹo trong gương một hồi lâu, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống, ngón tay dài dùng sức xé vết sẹo xuống.

    Một khối mặt nạ da mềm, cứ như vậy bị nàng xé xuống.

    Vết sẹo này, là giả!

    Sau khi Phượng Cửu Nhi xé vết sẹo xuống, màu da trắng nõn, nước da xinh đẹp sáng long lanh, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo hoàn mỹ không một chút tỳ vết!

    Hóa ra nàng là tuyệt sắc đại mỹ nhân! Phượng phủ nhiều tiểu thư như thế, căn bản không ai có một nửa xinh đẹp giống nàng.

    Mà ngay cả người được Phượng Quân Trác xem trọng nhất, cũng là người lớn lên đẹp nhất Phượng Thanh Âm, hiện tại đứng cạnh Phượng Cửu Nhi, cũng chỉ có là chiếc lá xanh bình thường!

    Nàng.. Đẹp như vậy..

    "Ách nô!" Cửu Nhi cầm áo khoác choàng lên trên người, giận gọi một tiếng.

    Ách nô canh giữ ở bên ngoài lập tức đẩy cửa vào.

    Nhìn đến mặt nàng, sắc mặt ách nô biến đổi, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

    Biểu hiện của ách nô, khiến Phượng Cửu Nhi liếc mắt một cái liền hiểu rõ, chuyện vết sẹo này, hắn biết.

    "Tại sao?" Mỗi ngày đều là nhũ mẫu cùng ách nô hầu hạ mình, gương mặt này cũng là ách nô vẫn luôn thoa thuốc lên cho nàng.

    Chẳng lẽ, là ách nô cố ý khiến nàng mỗi ngày phải làm người có khuôn mặt xấu xí?

    Chẳng lẽ, ngay cả ách nô cũng phản bội nàng?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...