Ngôn Tình [Edit] Nữ Vương Mommy Giá Lâm - Tề Thành Côn

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Thơ Thơ, 31 Tháng năm 2019.

  1. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Nữ Vương Mommy Giá Lâm

    Tác giả: Tề Thành Côn

    Editor: Thơ Thơ

    Thể loại: Quân nhân, ngọt sủng, cẩu huyết, ngược luyến, HE

    [​IMG]

    Số chương: 945

    Văn án:

    Một ngày u ám, cô cùng một người đàn ông xa lạ lên giường, cho đến khi kết thúc cũng không biết đối phương là ai? Một cái hôn ước mạnh mẽ, cô liền phải gả cho quân trường Quân khu Bạch Hổ? Mẹ nó, giờ là thời đại nào, còn có lệnh của cha mẹ, lời người mai mối như vậy sao?

    "Chúng ta kết hôn đi." Quân trường cao cao tại thượng đề nghị. "Chúng ta không có cảm tình!" "Cảm tình có thể bồi dưỡng sau hôn nhân." Mẹ nó, anh coi cảm tình là trồng cây sao? Vun bón là có thể lớn thành đại thụ sao? Nhưng.. "được, kết hôn đi."

    Ai ngờ sau hôn nhân..

    "Này, này, không phải anh nói bồi dưỡng cảm tình sau hôn nhân sao? Vì sao chúng ta phải làm loại chuyện này?"

    "Nhưng tôi cũng chưa nói, cảm tình không thể bồi dưỡng ở trên giường đi?"

    "Anh, cái đồ lưu manh xấu xa, cứu mạng!"

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Thơ Thơ
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng một 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 1: Thống khổ khóc lóc kể lể

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có hương hoa, không có cây cao, tôi là một cọng cỏ nhỏ, nhỏ, nhỏ, nhỏ không người nào biết.."

    Trên hành lang khách sạn, Tuyết Vi mặc một bộ âu phục hát tiểu khúc, lảo đảo lắc lư đi trước. Trong tay cô túm một cái áo choàng nhung màu trắng dài gần chạm đến mặt đất, thể hiện vài phần gợi cảm cùng tiêu sái.

    Tóc dài đen nhánh theo dáng người cô thướt tha đong đưa qua lại, mỗi một chi tiết trên gương mặt trái xoan tinh xảo đều hoàn mỹ như vậy. Chỉ là..

    Trong đôi mắt phượng long lanh lại điểm xuyết vài phần mê ly cùng khó nén ưu thương..

    Bước chân loạng choạng ngừng lại ở trước cửa một gian phòng. "Quẹo phải!" Tuyết Vi làm một tư thế hô một cái khẩu hiệu, thân thể đứng thẳng ngơ ngác nhìn vị trí cửa lớn trước mặt.

    "1! 6! 0! 9!" Cô đọc từng câu từng chữ dãy số phòng: "Hắc hắc, không sai.. Chính là nơi này!" Một phen vặn cửa phòng ra.

    Trong phòng tối đen, ánh trăng mỏng manh nương theo cửa sổ tiến vào có thể mơ hồ nhìn đến một bóng hình ngồi ở vị trí đầu giường..

    "A, anh tới thật nhanh nha." Tuyết Vi ngạc nhiên chớp chớp mắt, rõ ràng vừa mới cúp điện thoại với Triết Hạo, hẹn gặp mặt ở chỗ này, không nghĩ tới Triết Hạo tới còn nhanh hơn so với cô?

    "Ừm.." Người đàn ông lạnh lùng đáp lại.

    Giọng điệu không có bất luận tình cảm gì làm Tuyết Vi nghe xong không khỏi rùng mình, hôm nay giọng Triết Hạo sao trầm thấp như vậy? Tâm tình anh cũng không tốt sao? Hay là nói.. Anh đã biết.. Hết thảy?

    Thân thể lảo đảo lắc lư đi đến vị trí Diệp Triết Hạo, cô thử dò hỏi: "Hôm nay.. anh như thế nào.. Làm sao vậy?"

    Tức khắc, một mùi rượu nồng nặc đập vào mặt người đàn ông, anh hơi hơi chau mày: "Uống rượu sao?"

    "Đúng rồi! Hắc hắc.." Tuyết Vi nhảy một cái lấy đà, bổ ra hai chân liền cưỡi ở trên người của người đàn ông.

    Tiếp xúc gần gũi như vậy, mùi rượu trên người cô càng thêm rõ ràng, dạ dày người đàn ông truyền đến cảm giác không khoẻ: "Đi trước!" Ba chữ lạnh băng rơi xuống, anh vừa muốn đẩy Tuyết Vi đang cưỡi ở trên người mình ra.

    Ai ngờ, Tuyết Vi gắt gao câu lấy cổ anh, không buông tay: "Làm gì? Không thích em uống rượu sao? Ghét bỏ em sao? Hừ, anh càng không thích, em càng muốn tra tấn anh!" Cô nghịch ngợm cười, giống như là trò đùa dai, cúi đầu xuống, cái miệng nhỏ thình lình đè ở trên môi người đàn ông.

    Mùi cồn mãnh liệt từ giữa môi cô trực tiếp đưa vào tới trong miệng người đàn ông.

    Nếp uốn giữa mắt anh càng gia tăng thêm vài phần. Một bàn tay to quét ngang, cấp tốc đẩy Tuyết Vi ngã ở trên giường.

    Đáng chết, anh vẫn luôn cảm thấy hành động hôn môi này là hành vi cực kỳ mất vệ sinh, anh chán ghét nhất cũng là bộ dáng người phụ nữ say rượu. Không nghĩ tới hiện tại bị cường hôn không nói, còn là bị một người phụ nữ say rượu cường hôn?

    "Cạc cạc.. Cạc cạc cạc.." Tuyết Vi nằm ở trên giường có cảm giác thực hiện được trò đùa dai, không ngừng cười lớn.

    "Bệnh tâm thần!" Người đàn ông âm thầm mắng một câu, đứng dậy muốn đi.

    Lúc này..

    Tuyết Vi đột nhiên thu hồi nụ cười, liền túm chặt cánh tay anh..

    "Buông!"

    "Đừng đi.. Được chứ?" Cắt ngang lời người đàn ông nói, một khắc này nghe giọng cô nhu nhược động lòng người như vậy, lại mang theo vài phần thê lương.

    Ngay cả người đàn ông này đang nổi nóng cũng bị giọng cô làm hòa tan, giật mình ở nơi đó..

    !
     
  4. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 2: Mê loạn trong đêm tối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "anh biết không? Từ nhỏ đến lớn, người khác khinh thường tôi, cười nhạo tôi, tôi chưa bao giờ đáp lại bọn họ một câu. Bởi vì tôi tin tưởng, chỉ có người mềm yếu mới dựa vào miệng lưỡi chứng minh thực lực của chính mình!"

    "Nhưng mà.. Bọn họ đã thấy một mặt tôi lóa mắt nhất. Tôi thống khổ cũng thế, thương tâm cũng thế, bọn họ không thấy được, không có! Không có! Tôi vĩnh viễn sẽ không gọi bọn họ đến nhìn mặt lúc tôi yếu đuối nhất! Cũng bao gồm anh ở bên trong.."

    "Tôi biết, ở trong mắt mọi người tôi là nữ vương chói mắt, phượng hoàng cao ngạo, có gia thế tốt. Nhưng.. Ha ha ha, chỉ có chính tôi mới rõ ràng, chính mình rốt cuộc là cái thứ gì!"

    Nước mắt ấm áp theo mắt Tuyết Vi một giọt, một giọt rơi ở trên mu bàn tay của người đàn ông.

    Lúc cảm nhận được ấm áp kia, thân thể anh cứng còng run rẩy, dùng bàn tay to giống như không nghe sai khiến, dường như chậm rãi vươn tới đỉnh đầu Tuyết Vi..

    "Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn có một giấc mộng.. Trong mộng, có một người đàn ông cao lớn cưỡi con ngựa trắng đi đến trước mặt tôi, nói với tôi..'cô gái, cô không cần phải vất vả, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho cô một tương lai, một cái thế giới chỉ có cầu vồng không có mưa gió.'"

    "Chính là, tôi chờ.. Chờ mãi.. Người đàn ông này vẫn không có xuất hiện. Tôi biết, chỉ là mộng, chung quy chỉ là mộng, chính là giả. Bất quá lúc sau khi gặp được anh, tôi cảm thấy mộng kia.. cách tôi cũng không xa xôi như vậy.."

    "Tôi mệt mỏi.."

    "Thật sự mệt mỏi. Đã.. Mệt đến.. Sắp không duy trì được! Dẫn tôi đi đi, mang tôi rời đi cái gia đình hắc ám này đi, được không? Tôi muốn đi một thế giới hoàn toàn mới, một cái thế giới không có tranh đấu, không có lục đục với nhau, chỉ có tươi cười. Được không? Ô.."

    Lẩm bẩm cầu xin một câu, một câu từ giữa môi Tuyết Vi phun ra, nháy mắt trong phòng bị tràn ngập tiếng khóc tê tâm liệt phế.

    Đầu bàn tay to của người đàn ông kia sắp dừng ở trên đỉnh đầu Tuyết Vi nhanh chóng thay đổi phương hướng, ánh mắt sắc bén chợt lóe, một phen..

    Kéo cô từ trên giường, gắt gao ôm vào trong lòng ngực.

    Giờ khắc này, Tuyết Vi từ trên người của người đàn ông cảm nhận được chưa bao giờ có cường thế cùng bá đạo, rồi lại là an tâm và ấm áp như vậy..

    Ngực của người đàn ông thật rắn chắc, cánh tay anh khoanh lại ôm thân thể cô cũng chắc như vậy!

    Đầu nhỏ chậm rãi nâng lên..

    Người đàn ông cũng thuận thế cúi thấp đầu xuống.

    Ở dưới ánh trăng làm nổi bật đôi mắt anh vô tình phảng phất dần dần, dần dần hòa tan..

    Giây tiếp theo!

    Hết thảy là thuận lý thành chương như vậy, môi bọn họ gắt gao dán sát cùng nhau!

    Lần này, người đàn ông đối với nụ hôn này thế nhưng không có một chút bài xích, thậm chí cảm thấy, hôn môi có lẽ là một sự tình cũng không tệ lắm, ngay cả vị cồn làm người chán ghét cũng bị giữa môi Tuyết Vi phun ra u hương bao trùm.

    Hơi thở cô làm người mê muội..

    Bây giờ người đàn ông chỉ nghĩ được đến càng nhiều! Càng nhiều!

    Đầu lưỡi bá đạo cạy hàm răng cô ra, tùy ý nhấm nháp hương mới ngọt lành. Bụng nhỏ truyền đến từng đợt cảm giác căng chặt, dục vọng sớm đã nóng cháy, khơi mào một nụ hôn triền miên.

    Hai thân thể giao nhau triền miên song song ngã xuống giường lớn, môi lạnh băng theo một đường xương quai xanh của Tuyết Vi lan tràn.

    Nơi anh hôn môi đến giống như là thi triển ma pháp, thân mình Tuyết Vi càng thêm xụi lơ, vô lực.

    "Ưm.." Một giọng dễ nghe linh động từ giữa môi cô phát ra.

    !
     
  5. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 3: Cô xuất quỹ sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông đã đến đỉnh điểm dục vọng quả thực gần như sôi trào, đây là cảm giác anh chưa bao giờ từng có. Còn tưởng rằng yêu chỉ là một loại phát tiết sinh lý, chính là hôm nay, anh lại đánh tâm nhãn muốn chiếm hữu người phụ nữ này.

    Chậm rãi, đại não Tuyết Vi trở nên càng thêm mê loạn, cả người như lạc ở trong vũ trụ cuồn cuộn mênh mông mờ ảo.

    Từng cái quần áo bị người đàn ông cởi bỏ, đầu cô mê say, mị nhãn như tơ, hai môi đỏ khẽ cắn ngón tay. Cái hình ảnh này thoạt nhìn quả thực gợi cảm đến mức tận cùng.

    Mà khi người đàn ông sắp rút đi một món quần áo trên người cô, Tuyết Vi đang mê loạn thần trí nháy mắt khôi phục một ít..

    Theo kế hoạch, thời gian kết giao cùng Diệp Triết Hạo đến bây giờ đã sắp 2 năm, tuy rằng cũng có hôn môi cùng ái muội, nhưng hôm nay đã xem như chừng mực lớn nhất giữa bọn họ.

    Hay không hẳn là.. Cứ như vậy tiếp tục đi xuống?

    "Vi Vi, nhớ kỹ, lúc con còn chưa có cùng người đàn ông này đi vào lâu đài hôn nhân, thì không nên làm ra hành vi vợ chồng. Như vậy, con không ngừng làm thấp đi chính con, cũng sẽ bị anh ta xem nhẹ con!"

    Ngay lúc này lời mẹ dặn dò giống như cảnh tỉnh hoàn toàn kéo lý trí Tuyết Vi lại.

    Tuy rằng hôm nay cô lại đây chính là muốn tìm Diệp Triết Hạo đàm luận chuyện kết hôn, nhưng..

    Loại chuyện này, vẫn là chờ đến sau khi kết hôn làm càng thỏa đáng đi!

    "Không.. Dừng lại.. Đừng tiếp tục, Triết.. A!"

    Tuyết Vi vừa muốn ngăn lại thời khắc đó, một cảm giác cường đại xé rách truyền đến, cả người cô giống như là muốn vỡ thành hai nửa thống khổ gào rống lên.

    Nhưng người đàn ông không khỏi phát ra một tiếng gầm nhẹ thoải mái từ cổ họng.

    Nhưng giây tiếp theo..

    "Đau.. Đau quá.."

    Tiếng Tuyết Vi thống khổ nỉ non rót vào lỗ tai người đàn ông, đau sao? Lúc này anh mới nhận thấy được, thân thể người phụ nữ dưới thân tựa hồ cùng dĩ vãng có chút..'bất đồng '?

    "Triết Hạo, sao anh lại có thể như vậy?"

    "Triết Hạo?" Đối mặt cái tên hoàn toàn xa lạ này, người đàn ông đến đỉnh điểm dục vọng trong nháy mắt bị lạnh xuống dưới. Anh nhanh chóng rút ra thân thể, bước nhanh chạy đến đầu giường, mở đèn ở trong nhà ra..

    "Bang, bang" liền hai cái, nhưng ở trong nhà là một mảnh tối tăm như cũ.

    "Đáng chết, trong phòng thế nhưng vào lúc mấu chốt cúp điện?" Người đàn ông âm thầm mắng, nhanh chóng tròng lên quần áo, mới vừa đi không được hai bước, mới nhớ tới người phụ nữ trên giường!

    "Cô gái, ở chỗ này chờ tôi. Trước khi tôi trở về, cô không được rời đi cho tôi!" Lời nói bá đạo mang theo mệnh lệnh không cho người cự tuyệt, giống như là ý chỉ quân vương. Sau khi người đàn ông ném xuống những lời này liền rời khỏi phòng..

    Tuyết Vi còn đắm chìm ở trong thống khổ lần đầu tiên tựa hồ còn chưa có bình thường trở lại.

    Vừa mới.. giọng điệu của Triết Hạo sao?

    Ở trong lòng Tuyết Vi, Diệp Triết Hạo vẫn luôn xem như người đàn ông ấm áp ôn tồn lễ độ, nhưng hôm nay từ đầu tới đuôi, cô cảm thấy Diệp Triết Hạo quái quái thế nào?

    "Linh linh linh.." đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập truyền đến.

    Tuyết Vi kiềm chế thân thể đau đớn tiếp lên: "Alo? Vị nào?"

    "Vi Vi."

    Là Triết Hạo! Tuyết Vi vừa muốn dò hỏi Diệp Triết Hạo lúc nào chạy ra khỏi phòng..

    "Thực xin lỗi, Vi Vi, hôm nay anh có chút chuyện quan trọng muốn làm, khả năng không có biện pháp gặp mặt em, em có chuyện gì muốn nói với anh sao? Không bằng nói trong điện thoại đi."

    "Ong" trong nháy mắt, đại não Tuyết Vi lâm vào trống rỗng, toàn bộ say rượu tan đi, cả người trở nên vô cùng thanh tỉnh.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười 2019
  6. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 4: Hóa ra là đi nhầm phòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triết.. Triết Hạo đang nói cái gì?

    Hôm nay anh có việc không thể tới sao? Người vừa mới.. Vừa mới rồi là ai ở cùng với cô?

    "Vi vi? Vi vi? Sao em không nói? Em tức giận sao? Anh thật sự có việc!"

    Giọng Diệp Triết Hạo mạnh mẽ kéo thần trí Tuyết Vi trở lại, tay cô gắt gao nắm thành nắm tay: "Triết Hạo, em không có tức giận, anh có việc, kỳ thật em cũng không có chuyện gì quan trọng tìm anh."

    Trong khẩu khí không có bất luận gợn sóng thất kinh gì, ngay cả Tuyết Vi cũng không dám tin tưởng chính mình ở trước mặt Diệp Triết Hạo vậy mà có thể giả bộ bình tĩnh như thế?

    A, lúc cô đi học thật nên ghi danh đoàn văn công!

    "Như vậy, em không tức giận thì tốt rồi. Anh không nghe em nói nữa, anh đi vội."

    "Ừm.. anh.. Vội.. Đi.." điện thoại cắt đứt trong nháy mắt, di động từ trong tay Tuyết Vi rơi xuống..

    Mắt cô dại ra trợn tròn nhìn trần nhà..

    Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc vừa mới rồi đã xảy ra chuyện gì?

    Là ảo giác sau say rượu sao?

    Hay là..

    Cô thật sự cùng một người đàn ông xa lạ đã xảy ra quan hệ sao?

    Suy nghĩ hỗn độn ngồi dậy: "Tê.." Hạ thể, một trận đau đớn đánh úp lại.

    Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trầm xuống, xem ra.. hết thảy vừa mới rồi đều là chân thật, cô..

    Thật sự cùng một người đàn ông xa lạ đã xảy ra quan hệ!

    "Đáng chết!" Cầm lấy gối đầu dùng sức ném đi ra ngoài.

    Không cách nào phủ nhận, chuyện này một bàn tay vỗ không vang, nếu cô có thể bảo trì lý trí thanh tỉnh đã sớm có thể phân rõ ra người đàn ông trong phòng không phải Diệp Triết Hạo, nhưng cô lại uống say như vậy.

    Vấn đề..

    "Hỗn đản kia vì sao chạy tới phòng tôi?" Đúng vậy, đây là phòng của cô, cho dù cô uống nhiều quá, hỗn đản kia sẽ không uống rượu đi?

    "Cô gái, ở chỗ này chờ tôi. Trước khi tôi trở về, cô không được rời đi cho tôi!"

    Đột nhiên nhớ lại lúc gần đi người đàn ông ném xuống những lời này, Tuyết Vi nhanh chóng mặc quần áo.

    Kêu cô chờ đúng không?

    Được, cô liền đứng ở cửa lớn chờ vương bát đản kia trở về, nếu anh ta không giải thích rõ ràng, vì sao xuất hiện ở phòng cô, cô nhất định.. Kêu vương bát đản kia đoạn tử tuyệt tôn!

    Bước xa vọt ra cửa, trong nháy mắt kéo cửa ra..

    Ánh đèn trên hành lang làm Tuyết Vi không mở mắt ra được, cô theo bản năng xoay người, ánh mắt vừa vặn đối diện ở biển số trên cửa phòng..

    Mặt trên thình lình viết..

    "1.. 606?" Như thế nào sẽ là 1606? Không phải 1609 sao?

    Trời ơi..

    Hóa ra là cô.. Đi nhầm phòng?

    *

    Hoàng thành tháng mười một vừa mới tiến vào trời đông giá rét, tuyết đầu mùa rơi xuống, thành thị to như vậy bị vây quanh ánh sáng bạc, rất là lóa mắt.

    Trên người Tuyết Vi mặc quần áo đơn bạc đi ở trên đường, thân thể bị đông lạnh đến rùng mình, nhưng trong lòng so với thân thể còn muốn lạnh hơn trước trăm ngàn lần..

    Không thể tha thứ, không thể tha thứ, cô thế nhưng phạm vào một sai lầm trí mạng như vậy, đi nhầm phòng sao?

    Đánh giá người đàn ông ở phòng kia cũng đang hẹn hò với ai đi? Kết quả liền..

    Bất quá còn tính anh ta có lương tâm, phát hiện sai rồi ngừng lại đúng lúc, không có cưỡng ép tiến hành.

    Nhưng..

    Cô nên công đạo cùng Triết Hạo như thế nào đây?

    "Phỉ, tôi thật muốn anh chết đi."

    "Hừ, gia hỏa này, là muốn cùng tôi lên giường sao? Tôi xem anh.. muốn chính là em gái tôi có đúng không?"

    "Nào có.. Nếu không phải em ngăn lại, anh đã sớm chia tay cùng Tuyết Vi.." Cách đó không xa, truyền đến tiếng một nam một nữ.

    Giọng nói hai người này quen thuộc rót vào lỗ tai Tuyết Vi, giống như một tiếng sét đánh giữa trời quang dừng ở trong lòng cô!

    Hai giọng này là?

    !
     
  7. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 5: Một bí mật lớn động trời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân thể cứng đờ dần dần di chuyển về phía giọng nói.

    Chỉ thấy, ở cửa một gian khách sạn cao cấp một nam một nữ tay nắm tay vừa nói vừa cười từ bên trong đi ra..

    Hình ảnh này quả thực như một lưỡi dao sắc bén đâm vào đôi mắt Tuyết Vi, tim cô cũng giống như có thứ gì cắt đau như vậy..

    Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!

    Cô kết giao bạn trai Diệp Triết Hạo hai năm vậy mà cô với chị cùng cha khác mẹ Tuyết Phỉ Nhi có một chân?

    A..

    Ở trong điện thoại không phải Diệp Triết Hạo nói anh đang vội sao? Hóa ra là vội vàng cùng Tuyết Phỉ Nhi lên giường sao?

    Hóa ra, anh đã sớm muốn cùng tôi chia tay, đúng không?

    Cô thật muốn nói cho Diệp Triết Hạo, đồ ngốc, cho dù anh cùng tôi chia tay, anh cho rằng Tuyết Phỉ Nhi sẽ cùng anh ở bên nhau sao?

    "Hả.. Triết Hạo?" Đang đi xuống thang lầu, trong lúc vô tình Tuyết Phỉ Nhi thấy được Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa, đột nhiên dừng bước lại.

    "Làm sao vậy? Phỉ.." Diệp Triết Hạo theo tầm mắt Tuyết Phỉ Nhi ngược dòng đi qua, không khỏi hít hà một hơi.. "Vi.. Vi vi?"

    Vi vi?

    Xưng hô ấm lòng như vậy, lúc Tuyết Vi còn chưa có phát hiện đoạn gian tình này có lẽ sẽ cảm thấy dễ nghe, chính là giờ khắc này.. Cô cảm thấy thật ghê tởm!

    Mi mắt rũ xuống dần dần nâng lên..

    Cách đó không xa, một khắc tầm mắt nam nữ đan xen nhau, thương cảm trong nháy mắt bị ánh sáng ánh mắt sắc bén xâm chiếm.

    Cái trán hơi ngước lên, hình thành 45° độ, Tuyết Vi giống như là nữ vương áp đảo vạn vật phía trên, chậm rãi, chậm rãi, tới gần đôi cẩu nam nữ kia..

    "Vi vi, em.. em đừng xằng bậy!" Diệp Triết Hạo hiển nhiên bị ánh mắt Tuyết Vi lạnh thấu xương làm kinh sợ rồi, khẩn trương bảo hộ ở trước người Tuyết Phỉ Nhi.

    A..

    Ngu xuẩn, anh cho rằng cô muốn đánh Tuyết Phỉ Nhi sao? Sao có thể chứ?

    Nhưng, đối mặt bạn trai kết giao hai năm theo bản năng làm ra hành động như vậy, nội tâm Tuyết Vi vẫn là đau âm ỉ. "Triết Hạo, hôm nay anh không lại đây, chính là cùng chị của tôi lên giường sao?" Giọng nói không nhanh không chậm rơi xuống.

    Diệp Triết Hạo khẩn trương cúi thấp đầu xuống: "Này.."

    "Được, Tuyết Vi." Lúc này, Tuyết Phỉ Nhi từ phía sau Diệp Triết Hạo chui ra tới: "Em cũng đừng làm khó Triết Hạo. Đúng, chúng tôi đã ở bên nhau rất sớm. Bất quá Tuyết Vi, em đừng trách chị đoạt bạn trai của em, Triết Hạo có mắt, anh biết chính mình thích ai, muốn cái gì. Chính yếu là.." Thân thể nghiêng về phía trước, cô khiêu khích nỉ non nói: "Tuyết Vi, em không thắng được chị, từ nhỏ đến lớn đều chú định em là một người thua, em chỉ là một đứa con riêng không có thân phận, không địa vị, không chỗ dựa mà thôi. Hừ, vọng tưởng bắt lấy Diệp gia xoay người sao? Chỉ là xuân thu đại mộng đi, đời này của em đều đã định bị chị đạp dưới chân!"

    Đúng..

    Cô là đứa con riêng của Tuyết gia, 12 tuổi mới cùng mẹ tới Tuyết gia, bất luận cô biểu hiện ngoan ngoãn cỡ nào, hiểu chuyện cỡ nào, Đại phu nhân Tuyết gia và chị hai Tuyết Phỉ Nhi cũng không dung cô và mẹ!

    Thời gian qua tám năm, cô chứng kiến mẹ lớn làm thế nào đi bước một hại mẹ cô, cũng chứng kiến mỗi một thủ đoạn của Tuyết Phỉ Nhi.

    A, đại khái Diệp Triết Hạo chính là vật hi sinh cho gia đấu đi?

    "Ha hả, Chị hai, em biết em không thắng được chị, cho nên.. hôm nay em gọi Triết Hạo qua tới kỳ thật chính là muốn đề nghị chia tay cùng anh ta." Tuyết Vi cười, con ngươi linh động dần dần nhìn về phía Diệp Triết Hạo.

    "Vi vi, em muốn cùng anh?" Diệp Triết Hạo vừa muốn mở miệng.

    Một bên Tuyết Phỉ Nhi khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Hừ, phùng má giả làm người mập!"

    "Chị hai, em nói chính là sự thật." Tuyết Vi ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu. "Xem ra, cha còn chưa có nói cho chị đi?"

    !
     
  8. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 6: Tôi phải gả cho Hoàng Phủ Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nói cho tôi cái gì?"

    "Ai, này khó trách." khẩu khí Tuyết Vi than nhỏ, êm tai nói: "Chị hai, là thế này, cha quyết định cùng Hoàng Phủ gia liên hôn, lại không biết kêu chị hay em, ai gả qua đó. Vì thế cha tính toán kêu chị và em cùng đi Hoàng Phủ gia chờ tuyển hôn thê, đến lúc đó từ bên trong hai chúng ta, hai chọn một!"

    Cái gì?

    Tuyết Phỉ Nhi vừa nghe, sắc mặt đều thay đổi..

    Hoàng Phủ gia!

    Bá chủ ở Hoàng thành, địa vị quả thực có thể so với hoàng tộc cổ đại! Làm mưa làm gió! Là nơi vô số người phụ nữ mở tưởng gả vào.

    Ngay cả Tuyết gia nhà giàu có danh tiếng như vậy, Tuyết gia đại tiểu thư, Tuyết Khả Duy, đều liều mạng gả vào Tuyết gia, chỉ tiếc gả cho đại thiếu gia Hoàng Phủ gia, một ma ốm suốt ngày bị bệnh quấn thân..

    "Cha đã nói với em chưa? Là kêu chúng ta gả cho nhị thiếu gia Hoàng Phủ gia, hay là gả cho tam thiếu gia Hoàng Phủ gia?" Tuyết Phỉ Nhi khẩn trương hỏi.

    Tuyết Vi mỉm cười nói: "Chị cả, phân biệt đối xử, đương nhiên là chúng ta phải gả cho.. Nhị thiếu gia Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ Minh!"

    "Ong" trong nháy mắt, sắc mặt Tuyết Phỉ Nhi vốn trắng bệch sau khi nghe xong tên Hoàng Phủ Minh bước chân lùi về sau đều có chút đứng không yên.

    Phải biết rằng, trong hoàng thành, lực lượng quân sự lớn nhất, dù có tiền đều không thể sánh bằng được. Hoàng Phủ gia sở dĩ cường đại như vậy, là bởi vì bọn họ khống chế lực lượng Quân khu Bạch Hổ, mà hiện tại người thao tác Quân khu Bạch Hổ đúng là Nhị thiếu gia Hoàng Phủ gia ----- Hoàng Phủ Minh!

    Tuyết Vi lẳng lặng nhìn Tuyết Phỉ Nhi đã bị dọa ngốc, âm thầm cười, ra vẻ thương cảm nói: "Chị hai, cha nói xong với em, lúc muốn em gả cho Nhị thiếu gia Hoàng Phủ gia, em còn rất sợ hãi. Sau lại tưởng tượng có chị bồi, cũng không cô đơn như vậy. Nhưng, nhà chồng tương lai Hoàng Phủ gia chỉ đích danh muốn thân trong sạch. Xem ra Chị hai đã.. Bị! Đào! Thải! Rồi!" Dứt lời, xẹt qua độ cung nơi khóe miệng cô, ánh mắt sắc bén trong lúc vô tình đối diện mặt Diệp Triết Hạo.

    Triết Hạo, anh biết không..

    Khi tôi biết được tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là tôi dựa vào hôn sự này sẽ là một nấc thang để tôi bước lên cầu thang thành công nhanh nhất, tôi sẽ thoát khỏi Tuyết gia, lối tắt thay đổi vận mệnh bi thảm của mẹ tôi.

    Chính là.. Nguyên nhân chính là vì anh tồn tại, tôi không cách nào làm được, vì thay đổi vận mệnh mà phản bội anh.

    Nhưng..

    Cũng là vì anh, tôi đối với việc hôn sự này hoàn toàn không có một chút bài xích!

    Nỉ non ẩn hàm ở trong lòng rơi xuống, mặt Tuyết Vi vô biểu tình xoay người.

    Mỗi một bước cô đi, đều mang ra tư thái nữ vương cao cao tại thượng, người phụ nữ kiêu ngạo tự tin cùng với bất bại!

    Cẩu nam nữ kia ngây ngốc nhìn bóng dáng cô chỉ còn lại phân theo không kịp..

    *

    Trên hành lang khách sạn.

    Đoàn người khí thế lẫm lẫm đi trước, quân trang bọn họ thuần một sắc màu đen, sau lưng áo trên thêu hình Bạch Hổ, sinh động như thật, uy chấn lẫm lẫm, làm người vừa thấy liền không khỏi tránh lui ba phần.

    Người đàn ông đi đầu khí thế càng rõ ràng độc lập, vừa thấy liền biết địa vị của anh phi phàm.

    Nhìn lên trên, mặt người đàn ông này quả thực tuấn mỹ tuyệt luân, mắt ưng sắc bén tràn đầy khí phách, cuồng vọng mà cao ngạo, ngạo khí phảng phất như đạp cả trời đất dưới lòng bàn chân, hoảng sợ cô sát, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng tuyệt lãnh như lưỡi dao, phối hợp thân hình người đàn ông cao lớn, khí phách hiện rõ!

    Mà anh..

    Đúng là bá chủ hoàng thành ----- Hoàng Phủ Minh!
     
  9. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 7: Hoàng Phủ Minh đang tìm kiếm cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hoàng Phủ Quân Trường, mạch điện phòng đã sửa chữa xong, thật sự xin lỗi, thực xin lỗi.." Đổng Sự Trưởng khách sạn một đường chạy tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh, áy náy run rẩy không ngừng.

    Hoàng Phủ Minh hoàn toàn làm lơ anh ta, xụ mặt bước nhanh đi trước.

    Khi đến cửa phòng1606, anh đứng yên, lạnh giọng nói: "Các ngươi chờ tôi ở chỗ này!"

    "Vâng.. Hoàng Phủ Quân Trường."

    Đẩy cửa phòng ra, Hoàng Phủ Minh thuận thế mở đèn bên tay ra.

    Chậm rãi đi vào trong phòng, bên trong đã rỗng tuếch.

    Ánh mắt sắc bén dần dần chuyển về phía giường lớn trắng tinh kia..

    Trên khăn trải giường một khối đỏ tươi như hoa hồng thoáng chốc ánh vào tầm mắt anh! "Người phụ nữ đáng chết, không phải kêu cô chờ ở chỗ này sao?" lời nói âm trầm rơi xuống..

    "Linh linh linh" một tiếng điện thoại cấp tốc truyền đến.

    Hoàng Phủ Minh mặt vô biểu tình tiếp nghe..

    "Hoàng Phủ thiếu gia, tôi là Á Thư, trên đường tới đã xảy ra tai nạn xe cộ, khả năng không có biện pháp đi tìm anh, thật sự xin lỗi." người phụ nữ kêu Á Thư này là bạn giường cố định của Hoàng Phủ Minh, cũng là người nên tới phòng 1606.

    Không cách nào phủ nhận, là người đàn ông sẽ có dục vọng, Hoàng Phủ Minh cũng như thế.

    Bất quá anh là một người đàn ông từ trước đến nay đem yêu cùng tình dục phân biệt cực kỳ rõ ràng, cũng cực kỳ chán ghét trêu chọc một đống lớn phụ nữ hoặc là tìm * tiểu * tỷ. Cho nên, anh chỉ có một bạn giường cố định, khi có yêu cầu liền gọi tới, chưa bao giờ có bất luận cái tình cảm giao lưu gì, thậm chí..

    Ngay cả một nụ hôn đều không có.

    "Tôi đã biết. Mặt khác, về sau cô không cần tới tìm tôi."

    "A? Hoàng Phủ thiếu gia, là tôi làm sai cái gì sao? Vì sao.."

    Hoàng Phủ Minh hoàn toàn không cho người phụ nữ này cơ hội nói chuyện, quả quyết cắt đứt điện thoại.

    Lúc anh vừa muốn xoay người rời đi, dưới chân tựa hồ dẫm tới thứ gì.

    Hoàng Phủ Minh chuyển chân, nhìn xuống phía dưới vừa thấy.

    Một cái nhẫn lấp lánh sáng lên ánh bạc chiếu vào mi mắt anh.

    Nhặt chiếc nhẫn này lên, Hoàng Phủ Minh nhìn chăm chú, khóe miệng thoáng chốc gợi lên nụ cười giảo hoạt..

    Ba ngày sau, bệnh viện.

    "Tạ bác sĩ, thật là cảm ơn anh."

    "Nói chi vậy, tam tiểu thư. Cô đừng quên giúp tôi mang cái này đến cho nhị tiểu thư."

    "Ừm, nhất định, nhất định." Tuyết Vi nói cảm ơn bác sĩ xong liền cầm một phần văn kiện trong tay đi ra khỏi văn phòng.

    Đứng ở trên hành lang dài tràn ngập mùi nước sát trùng của bệnh viện, cô chậm rãi mở phân báo cáo trong tay ra..

    Mặt trên thình lình viết ------

    Mấy chữ báo cáo chữa trị chỗ màng * trinh nữ *!

    "A, Tuyết Phỉ Nhi, em biết chị sẽ như vậy!"

    Đã sớm đoán trước, với người như Tuyết Phỉ Nhi nơi nào sẽ dễ dàng từ bỏ cơ hội gả cho Hoàng Phủ Minh như vậy? Hơn nữa sẽ không cho Tuyết Vi độc bá Hoàng Phủ Minh.

    Vì thế, mấy ngày nay cô liền phái người theo dõi Tuyết Phỉ Nhi, sau khi phát hiện Tuyết Phỉ Nhi tới chữa trị, cô liền muốn sao chép một phần báo cáo từ bác sĩ.

    Khép lại phân báo cáo này, Tuyết Vi ngẩng đầu lên bước nhanh ra ngoài bệnh viện.

    Lúc vừa muốn duỗi tay chặn lại một chiếc taxi..

    "Két" một tiếng, một chiếc Hummer dừng ở trước người cô.

    Còn không đợi Tuyết Vi nghĩ nhiều, chỉ thấy, một người đàn ông chậm rãi đi xuống từ vị trí tài xế..

    Người đàn ông này thân cao ít nhất cũng 1 mét 85 trở lên, khí vũ hiên ngang không nói, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân quả thực tìm không ra bất luận tì vết gì.

    Theo bước chân người đàn ông tới gần Tuyết Vi, cô không hiểu ngừng lại hô hấp.

    Khí thế người đàn ông này.. Thật mạnh!

    Chỉ là đi đường, liền có loại cảm giác quét ngang ngàn quân, giống như làm cảnh sắc xung quanh đều trở nên ám trầm, tầm mắt chỉ có thể đưa đến trên người anh.

    !
     
  10. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 8: Gặp phải lưu manh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cho tôi!" Người đàn ông lạnh lùng nói hai tiếng, cho người ta một loại cảm giác không dung thứ chống lại mệnh lệnh..

    Nhưng vấn đề..

    Cho tôi?

    Anh ta nghĩ muốn cái gì? Vẫn là lần đầu tiên Tuyết Vi nhìn thấy có người đến gần dùng loại lời không thể hiểu được mở đầu.

    "Tiên sinh, tôi nghĩ.. có phải anh nhận sai người hay không?"

    Đối mặt người đàn ông khí thế cường đại, hơi thở trên người Tuyết Vi thế nhưng không hề bị anh bao phủ.

    Hoàng Phủ Minh nheo đôi mắt lại, không có bất luận cái gì dư thừa vô nghĩa, nhanh chóng duỗi tay về phía phân báo cáo Tuyết Vi ôm ở trước ngực kia..

    Mục đích của anh.. Là phân báo cáo chữa trị này sao? Sẽ không.. Anh ta là người của Tuyết Phỉ Nhi phái tới chứ?

    A, tin tức của Tuyết Phỉ Nhi thật đúng là linh hoạt!

    Đang nghĩ ngợi tới, Tuyết Vi nhanh nhẹn giấu báo cáo ở phía sau mình.

    Nhưng ai biết, Hoàng Phủ Minh vươn tay trực tiếp ấn ở trên.. Ngực cô!

    Thời gian giống như yên lặng.

    Đột nhiên Tuyết Vi mở to hai mắt nhìn, cúi đầu nhìn nhìn bàn tay to ấn ở trên ngực mình kia, ngẩng đầu lại nhìn nhìn người đàn ông trước mắt..

    Nhưng Hoàng Phủ Minh giống như là chuyện gì cũng chưa phát sinh, tự nhiên thu hồi tay, mắt cười lạnh nhìn bàn tay mình: "Xin lỗi, tôi cho rằng.. cô là nam giả nữ!"

    "Nam giả nữ.."

    "Nam giả nữ.."

    Lời người đàn ông nói lần lượt vang vọng ở bên tai Tuyết Vi, hiện tại cô thực sự có loại xúc động muốn giết người đàn ông này.

    Anh có ý tứ gì?

    A? Có ý tứ gì?

    Ám chỉ ngực cô bằng phẳng đúng không?

    Chiếm tiện nghi của người khác, còn châm chọc ngực người khác bằng phẳng, đồ chó đẻ này, thật tm xấu xa! Vương bát đản!

    "Anh!" vừa lúc Tuyết Vi muốn thóa mạ người đàn ông này.

    Chỉ thấy, cặp con ngươi sắc bén của Hoàng Phủ Minh trầm xuống..

    Giây tiếp theo..

    "Thịch thịch thịch.." một tiếng súng xẹt qua.

    "Chạy!" Hoàng Phủ Minh kéo tay Tuyết Vi, bước nhanh về phía sau bệnh viện chạy lên..

    Tình huống này là nào?

    Tuyết Vi đã ngổn ngang trong gió rồi.

    Còn không phải là một phần báo cáo sao, Tuyết Phỉ Nhi không cần ra tay như vậy đi? Trước phái người tới, nếu không thành, còn xuất động quân đội ám sát sao?

    Đồng thời chạy cực nhanh, Tuyết Vi không thể không đem phân báo cáo kia giấu ở bên trong áo mình..

    Chỉ chốc lát sau, Hoàng Phủ Minh mang theo Tuyết Vi đến một chỗ hậu viện bệnh viện vứt trong phòng.

    Cô thở hổn hển, còn không đợi hơi thở ổn định..

    Chỉ nghe, Hoàng Phủ Minh nặng nề nói: "Người phụ nữ, cô không giao đồ vật ra đây, tôi liền đẩy cô ra, kêu những người bên ngoài đó giết cô!"

    Đáng chết!

    Tuyết Vi thật sự không thể nhịn được nữa, sắc mặt trầm xuống, trừng mắt giận người đàn ông trước mắt: "Tiên sinh, rốt cuộc anh muốn cái gì?"

    Còn giả bộ sao? Kỹ thuật diễn của nữ gián điệp này thật ra không tệ! Hoàng Phủ Minh nheo lại đôi mắt lạnh, một tay đè Tuyết Vi ở trên vách tường lạnh băng..

    Một bàn tay to chặt chẽ ấn hai tay nhỏ của cô.

    Tuyết Vi không có một tia sợ hãi, liền nhìn thẳng con ngươi sắc bén của người đàn ông đối diện..

    Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh chậm rãi tới gần cô.

    Ngừng thở, không thể nhút nhát! Nếu khí thế bị thua, cô liền hoàn toàn thua trận!

    Mà khi khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông càng tới gần cô, thậm chí cô cảm giác được hô hấp ấm áp của người đàn ông kia phà ở trên mặt mình, cùng với mùi nước hoa Cologne trên người anh.

    Xong rồi..

    Chịu không được rồi!

    Tuyết Vi nhắm mắt lại, khẩn trương quay đầu đi.

    Giây tiếp theo..

    !
     
  11. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 9: Sao phụ nữ bây giờ đều tùy tiện như vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phốc" Hoàng Phủ Minh thấp giọng cười: "Cho rằng tôi muốn hôn cô sao?"

    Ngôn ngữ người đàn ông hài hước gây tổn thương thần kinh Tuyết Vi, lửa giận trong lòng cô ' đằng ' lập tức liền bùng phát, vừa muốn chửi ầm lên..

    Bàn tay to của người đàn ông duỗi đi vào theo cổ áo cô!

    "Này! Anh làm.. Làm gì?"

    Bàn tay ấm áp ở trên thân thể của cô dạo chơi không nhanh không chậm, giống như mỗi một điểm mẫn cảm đều bị anh chạm vào.

    Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tuyết Vi hơi hơi mắc cỡ ửng hồng, bất an giãy giụa lên.

    Nhưng người đàn ông làm càn tựa hồ cảm thấy hiện tại tư thế này không phải ' thuận buồm xuôi gió ' như vậy, anh lại từ phía dưới áo Tuyết Vi dò xét đi vào..

    "Ưm.." Tuyết Vi đỏ bừng khuôn mặt, bực bội cắn răng: "Đồ lưu manh đáng chết, dừng tay! Dừng tay!"

    "Này.. Đừng.. Đừng sờ loạn, đừng sờ loạn!"

    "Dừng! Dừng lại! Anh muốn đồ vật, tôi cho anh.. Tôi cho anh là được, dừng tay, dừng tay!" Một tiếng gào rống cuồng loạn rơi xuống.

    Hoàng Phủ Minh nâng lên mí mắt, đối diện khuôn mặt nhỏ của cô vừa thẹn vừa bực, câu môi cười nói: "Đã không cần." Nói xong, anh liền rút ra từ bên trong quần áo Tuyết Vi đem phân báo cáo kia còn ' nóng hổi '..

    Đôi tay bị trói buộc rốt cuộc được phóng thích, toàn thân Tuyết Vi xụi lơ ngồi xuôi theo vách tường ở trên mặt đất.

    Cô chỉnh lại đầu tóc rối loạn giống như cái ổ gà, quần áo cũng sắp bị xé rách, dường như mới vừa bị cường x xong.

    Tuyết Vi thật muốn hỏi một câu.. Lưu manh này xác định là muốn phân báo cáo này, mà không phải vì muốn chiếm tiện nghi của cô sao?

    Hoàng Phủ Minh được báo cáo không nhanh không chậm mở văn kiện ra, mà khi nhìn đến mấy chữ 'báo cáo chữa trị ', mặt anh đều đen! "**." Anh thế nhưng lầm đối tượng sao?

    Âm thầm mắng xong, Hoàng Phủ Minh mặt vô biểu tình khép báo cáo lại, dùng khóe mắt liếc Tuyết Vi ngồi dưới đất: "Ai.. người phụ nữ bây giờ làm sao đều tùy tiện như vậy?" Nói xong, anh liền đặt báo cáo ở trong lòng ngực Tuyết Vi, xoay người rời đi..

    Tuyết Vi choáng váng, hoàn toàn choáng váng.

    Người đàn ông này có bệnh đi?

    Chẳng lẽ anh không tùy tiện sao? Không thể hiểu được lại đây đoạt đồ vật, không cho, tay liền trực tiếp sờ. Sờ xong bên ngoài rồi, lại sờ bên trong, mặt trên không đủ liền sờ từ phía dưới. Cuối cùng.. Anh chính là muốn nhìn một chút, bên trong phân báo cáo này viết nội dung là cái gì, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của anh sao?

    Quả thực.. "anh bị thần kinh hả?"

    Hoàng Phủ Minh nghe Tuyết Vi mắng ở phía sau, cũng không để ý tới liền đi ra khỏi gian phòng bỏ hoang này.

    Chủ yếu..

    Anh cũng cảm thấy chính mình có bệnh, thế nhưng làm ra chuyện ô nhục như vậy, quả thực là một đại sỉ nhục nhân sinh!

    "Hoàng Phủ Quân Trường, đám người kia vừa mới tập kích ngài đã bị bắt toàn bộ, nên xử trí như thế nào?" Mấy chục người mặc quân phục ngay ngắn trật tự xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Minh.

    Con ngươi sắc bén của anh chợt lóe: "Giết!" Một chữ dứt khoát lưu loát rơi xuống, mắt mọi người cung kính nhìn bóng dáng anh rời đi..

    *

    "Mấy ngày nay thật là xui xẻo, có phải tôi dẫm phải tiểu nhân hay không?" Trong phòng bỏ hoang, Tuyết Vi chật vật đứng lên, phủi tro bụi trên người.

    Nhưng, giây tiếp theo..

    Ánh mắt cô sắc bén chợt lóe, sắc mặt nháy mắt trầm xuống: "Bối cảnh người đàn ông kia hẳn là không đơn giản như vậy?"

    Mới đầu, cô thật cho rằng người đàn ông này là người Tuyết Phỉ Nhi phái tới, bất quá từ khi xuất hiện bắn nhau, cô có thể chắc chắn trăm phần trăm, mục tiêu của bọn họ tuyệt đối không phải phân báo cáo chữa trị trong tay cô!

    !
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...