Ngôn Tình [Edit] Nữ Vương Mommy Giá Lâm - Tề Thành Côn

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Thơ Thơ, 31 Tháng năm 2019.

  1. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 10: Cô bé lọ lem đi thử giày thủy tinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rốt cuộc, trong hoàng thành này chính là thiên hạ của Hoàng Phủ Minh, lá gan của Tuyết Phỉ Nhi cũng lớn, dám trắng trợn táo bạo phạm tội ở phía dưới mí mắt của Hoàng Phủ Minh như thế. Có thể thấy được..

    "Chỉ sợ lưu manh đáng chết kia làm chuyện ô nhục đi? Đại ngu ngốc, ha ha ha ha.." Mới vừa cười chưa được hai tiếng, mặt Tuyết Vi liền đen xuống.

    Ngẫm lại, ba ngày trước cô làm chuyện ô nhục không thể so với tên lưu manh kia? Thôi, cô nơi nào còn có tư cách cười nhạo người khác!

    Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía phân báo cáo trong tay..

    Tính đến hai ngày sau liền phải chính thức tiến vào Nhà họ Hoàng Phủ. Cứ như vậy gả cho một người không yêu, cô.. Thật sự làm được sao?

    Hai ngày sau..

    Tuyết Vi và Tuyết Phỉ Nhi là người chị cùng cha khác mẹ rốt cuộc chính thức lấy thân phận vị hôn thê dự khuyết tiến vào Nhà họ Hoàng Phủ.

    Dựa theo tuần tự, một tuần sau các cô phải tiếp thu Nhà họ Hoàng Phủ nghiệm thân, trước mắt lấy đãi ngộ khách khứa an bài ở trong biệt viện Nhà họ Hoàng Phủ.

    Loại cảm giác này ngược lại có chút tương tự với quân vương tuyển tú trong cổ đại. Bất quá.. chuyện này đối với bên trong hoàng thành mà nói, quyền vị Nhà họ Hoàng Phủ tối cao thập phần bình thường.

    Nếu không phải do thời thế, đoán chừng Nhà họ Hoàng Phủ đã sớm đổi thành chế độ quân chủ lập hiến. Ngay cả Hoàng Phủ lão gia cũng trắng trợn táo bạo cưới phu nhân tam phòng. Cho nên, chuyện Tuyết Vi và Tuyết Phỉ Nhi cùng bị chiêu tiến Nhà họ Hoàng Phủ căn bản không tính là cái gì..

    Chủ viện Nhà họ Hoàng Phủ, thư phòng.

    "Cốc cốc cốc.." "Nhị thiếu gia.." quản gia Nhà họ Hoàng Phủ cung kính đi đến.

    Hoàng Phủ Minh khép lại thư trong tay, lạnh lùng nói: "Lạc quản gia, chuyện gì?"

    "Thời gian hai cô gái của Tuyết gia đã tới Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta được năm ngày, vẫn luôn được an bài ở biệt viện. Không bằng Ngài gặp các cô ấy đi."

    "Gấp cái gì? Từ từ rồi nói sau." Hoàng Phủ Minh thảnh thơi, ung dung mở thư ra.

    "Ai nha, nhị thiếu gia, ngài không vội. Nhưng lão gia đều đã thúc giục năm, sáu lần, ngài chẳng sợ liền gặp một trong các cô đó cũng được." Thật là Hoàng Thượng không vội, thái giám lại nóng nảy.

    Vấn đề.. Hoàng Phủ Minh đã hai mươi ba tuổi, cho tới nay đều chưa từng mang một người bạn gái về nhà, lão gia hơn một lần cho rằng con trai mình là người đồng tính luyến ái đi.

    "Được. Gặp một người đúng không?" Hoàng Phủ Minh bỏ thư trong tay xuống, lấy ra một thứ từ ngăn kéo, câu môi cười nói: "Đem thứ này kêu các cô mang thử một chút, ai có thể mang vừa, người đó liền tới gặp tôi!"

    Tùy tay ném một..

    Quản gia vững vàng tiếp được, nhìn lên, là một cái nhẫn màu bạc!

    Ông đã có thể tò mò, nhị thiếu gia nhà mình đây là bị cái gì mê hoặc đây?

    Nhưng..

    Quản gia quá hiểu biết tính tình Hoàng Phủ Minh, nào dám dò hỏi? Chỉ phải thành thành thật thật cầm chiếc nhẫn này ' dựa theo thánh dụ ' đi làm việc.

    Nhưng mà..

    Cái nhẫn màu bạc này đúng là của Tuyết Vi làm rơi ở gian phòng số 1606 kia!

    Biệt viện.

    Tuy nói, nơi này là chỗ ở phụ viện của Nhà họ Hoàng Phủ, cũng vô cùng hoa lệ. Ngoại trừ hoa tươi trồng khắp hoa viên không đề cập tới, chỉ riêng biệt thự liên quan liền có sáu gian, mặt sau còn có hơn mười gian nhà gỗ chuyên để hạ nhân ở.

    Lạc quản gia cầm nhẫn dẫn đầu đi tới phòng Tuyết Phỉ Nhi.

    Người hầu gái Tiểu Hề do Tuyết Phỉ Nhi mang từ nhà mẹ đẻ đến vừa thấy Lạc quản gia liền vội vàng thưa trước: "Lạc quản gia, Lạc quản gia, sao ngài tới nơi này của chúng tôi? Có phải có tin tức tốt gì muốn nói cùng nhị tiểu thư nhà tôi hay không?"

    "Ừm.. cứ coi như vậy đi. Phòng Nhị tiểu thư ở đâu?"

    "Ở! Ở! Ở đó!" Tiểu Hề nhiệt tình tiếp đón Lạc quản gia tiến vào trong biệt thự.

    "Nhị tiểu thư, Lạc quản gia tới."

    !
     
  2. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 11: Gặp mặt Hoàng Phủ Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Tuyết Phỉ Nhi đang xem TV vừa nghe được, lập tức lộ ra nụ cười vũ mị: "Lạc quản gia."

    "Nhị tiểu thư, đã lâu không gặp. Nhớ rõ lần trước gặp mặt, chính là lúc đại thiếu phu nhân cùng đại thiếu gia nhà tôi kết hôn đi?"

    "Vâng, vâng.."

    Đại tiểu thư Nhà họ Tuyết Tuyết Khả Duy gả vào Nhà họ Hoàng Phủ ba năm trước đây. Bởi vì đại thiếu gia của Nhà họ Hoàng Phủ ốm đau trường kỳ nằm trên giường, cho nên sau khi kết hôn không lâu, bọn họ đi nước ngoài chữa bệnh, cho tới nay vẫn chưa về.

    "Lạc quản gia, mau ngồi đi."

    "Không được, không được, tôi lại đây báo cáo."

    "Báo cáo kết quả công tác sao?" Tuyết Phỉ Nhi ra vẻ nghi hoặc hỏi.

    Lạc quản gia mỉm cười móc ra cái nhẫn bạc từ túi tiền do Hoàng Phủ Minh đưa cho mình: "Không, nhị thiếu gia nhà tôi kêu tôi đem chiếc nhẫn này cho cô và tam tiểu thư mang thử, một trong hai người ai có thể mang vừa, liền gặp người đó."

    Đối với Tuyết Phỉ Nhi mà nói đây chính là việc chờ đợi đã lâu! Nếu cô có thể hơn đứa con gái hạ tiện kia giành được cơ hội nhìn thấy Hoàng Phủ Minh trước chẳng khác nào chiếm một cái tiên cơ, đến lúc đó cô tới một chiêu chủ động dụ dỗ, đoán chừng đứa con gái hạ tiện kia cũng đã bị loại trừ. "Lạc quản gia, đưa nhẫn cho tôi đi."

    Lạc quản gia giao chiếc nhẫn cho Tuyết Phỉ Nhi.

    Cô cầm chiếc nhẫn thử mang lên từng ngón tay của mình, ngay cả ngón út cũng không mang vào được.

    Không được!

    Đứa con gái hạ tiện kia trời sinh ngón tay thon dài, cô chỉ thiếu một chút nữa là có thể mang vừa ngón út, khẳng định đứa con gái hạ tiện kia có thể lập tức mang vừa!

    Nghĩ xong, Tuyết Phỉ Nhi cứng rắn đem nhẫn mạnh mẽ mang vào ngón út của mình. "Lạc quản gia, tôi mang vừa, ông dẫn tôi đi gặp nhị thiếu gia đi."

    "Ai.. Không vội. Tôi còn phải đi gặp tam tiểu thư nữa, còn phải kêu cô ta thử xem sao."

    Lập tức Tuyết Phỉ Nhi liền nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Lạc quản gia, nhẹ giọng ho khan hai tiếng.

    Hầu gái Tiểu Hề bên người cô lập tức lấy ra một xấp tiền, để vào trong tay Lạc quản gia: "Lạc quản gia, chiếc nhẫn này rõ ràng nhị tiểu thư nhà tôi đã mang vừa, Tiểu Hề xem ra, ngài không cần thiết đi tìm tam tiểu thư nữa? Huống hồ.. nhị tiểu thư nhà tôi và đại thiếu phu nhân nhà ngài là em ruột cùng cha cùng mẹ, ngài tốt xấu.. Cũng cho đại tiểu thư nhà tôi, đại thiếu phu nhân nhà ngài chút mặt mũi đi?"

    "Vâng vâng vâng, thật sự như thế. Kia.. Nhị tiểu thư, đi theo tôi đi." Lạc quản gia hơi hơi mỉm cười, vội vàng cất tiền, mang theo Tuyết Phỉ Nhi đi chủ viện Nhà họ Hoàng Phủ..

    Tuyết Phỉ Nhi đứng ở trước cửa thư phòng Hoàng Phủ Minh, không khỏi có chút khẩn trương, cúi đầu, mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón út.

    Tê..

    Sao chiếc nhẫn này quen mắt như vậy?

    Mới vừa rồi cô chỉ sốt ruột mang thử nhẫn, hoàn toàn quên mất chú ý vẻ ngoài của chiếc nhẫn này.

    Mơ hồ nhớ rõ, đứa con gái hạ tiện kia hình như cũng có chiếc nhẫn cùng loại kiểu dáng này đi? Đoán chừng chỉ là trùng hợp sao?

    Nghĩ xong, Tuyết Phỉ Nhi hít sâu một hơi, mặt mang tươi cười đẩy cửa thư phòng ra..

    Trong thư phòng, Hoàng Phủ Minh ngồi ở trên ghế chủ tọa, đang cúi đầu tự mình chơi cờ.

    Đây là lần đầu tiên Tuyết Phỉ Nhi nhìn thấy mặt Hoàng Phủ Minh, nhớ rõ lúc chị cả kết hôn, cô vẫn luôn khát vọng trông thấy Nhị thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ.

    Cũng không biết nguyên nhân gì Hoàng Phủ Minh cũng không có hiện thân trong hôn lễ, cô còn mất mát thật lâu.

    Hôm nay rốt cuộc thấy mặt của Hoàng Phủ Minh, Tuyết Phỉ Nhi lập tức rơi vào si mê: "Hoàng, Hoàng Phủ Quân Trường.."

    Hoàng Phủ Minh chậm rãi ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén cùng Tuyết Phỉ Nhi nhìn nhau trong nháy mắt..

    !
     
  3. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 12: Bên Hoàng Phủ Minh cả đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Lập tức ' hưu ', khuôn mặt nhỏ của cô tức khắc trở nên đỏ bừng, đỏ bừng, vội vàng cúi thấp đầu xuống..

    Nhìn bộ dáng Tuyết Phỉ Nhi ngượng ngùng, cùng với ngón út bị nhẫn siết chặt phát tím, khóe miệng Hoàng Phủ Minh khơi mào một nụ cười khinh thường, a, xem ra lại là một người phụ nữ không thú vị!

    "Tháo nhẫn ra."

    "A? Vâng.." Tuyết Phỉ Nhi lập tức theo mệnh lệnh Hoàng Phủ Minh tháo nhẫn trên tay ra.

    Nhưng vấn đề là, chiếc nhẫn kia bị cô cố gắng mang vào, làm sao sẽ dễ dàng tháo như vậy? "Hoàng.. Hoàng Phủ Quân Trường, tháo.. tháo không được."

    "Nói tháo không được, liền chặt ngón tay!"

    Tuyết Phỉ Nhi cho rằng chính mình nghe lầm cái gì, đối diện con ngươi Hoàng Phủ Minh sắc bén gần như vô tình, cô biết.. Anh tuyệt đối không có nói giỡn!

    "Hoàng.. Hoàng Phủ Quân Trường, để tôi thử xem, để tôi thử xem." Tuyết Phỉ Nhi nghẹn đỏ cả khuôn mặt, cơ hồ dùng hết sức lực, phí sức một phen rốt cuộc cũng tháo được chiếc nhẫn xuống.

    "Hoàng Phủ Quân Trường, của ngài nè.." Vừa muốn trình nhẫn qua.

    Hoàng Phủ Minh lạnh lùng liếc mắt trên bàn làm việc: "Sau khi để nhẫn trên bàn, cô có thể rời đi." Nghiêng người, tiếp tục hạ cờ.

    Rời đi? Đơn giản muốn đi như vậy sao? Tuyết Phỉ Nhi làm sao chịu cam tâm, thật vất vả chiếm được tiên cơ, gặp được Hoàng Phủ Minh sớm hơn một bước so với Tuyết Vi, nếu chỉ gặp có hai phút là phải đi rồi, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?

    Một đôi mắt phượng nhìn về phía bàn cờ của Hoàng Phủ Minh, tròng mắt cô chuyển động: "Hoàng Phủ Quân Trường thích chơi cờ sao? Bất quá, nếu ván cờ chỉ một mình mình đánh, hiển nhiên giảm đi thú vị rất nhiều phải không? Thật ra Phỉ Nhi hiểu một ít về chơi cờ, không biết có thể cùng Hoàng Phủ Quân Trường đánh một ván cờ hay không?"

    Bất quá Hoàng Phủ Minh là vì cho cha mình vài phần mặt mũi mới đáp ứng gặp mặt một trong hai cô con gái của Nhà họ Tuyết. Bất quá, nghĩ lại, nếu kêu người phụ nữ này rời đi nhanh như vậy, còn không biết sau này sẽ nháo ra cái chuyện xấu gì.

    "Có thể!"

    "Thật vậy chăng?" Thật tốt quá! Tuyết Phỉ Nhi sắp cao hứng ngất đi rồi, cô vội vàng ngồi ở trước mặt Hoàng Phủ Minh bắt đầu cùng anh đánh cờ.

    Một ván cờ đánh xuống, mới ngắn ngủn 30 phút, Tuyết Phỉ Nhi liền thua tàn binh bại trận, cô không cam lòng cắn môi: "Hoàng Phủ Quân Trường, cờ nghệ của anh thật là quá lợi hại, tôi thật không nghĩ tới sẽ thua thảm như vậy, không bằng chúng ta.."

    "Cô có thể đi rồi!" Lúc nói lời này, trong mắt Hoàng Phủ Minh thình lình xẹt qua một tia lạnh lẽo.

    Tuyết Phỉ Nhi biết, nếu mình cố gắng lưu lại chỉ sợ sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ, chỉ là không cam lòng rời đi..

    Sáng sớm ngày hôm sau.

    "Tiểu thư, tiểu thư, nghe nói đêm qua Hoàng Phủ Quân Trường cùng cô gặp mặt sao?" lúc buổi sáng, trong hoa viên, Tiểu Hề kích động không thôi cao giọng dò hỏi Tuyết Phỉ Nhi.

    "Đúng.."

    "Đã làm cái gì nha?"

    Tuyết Phỉ Nhi đỏ bừng khuôn mặt: "Tiểu Hề, có người hỏi trắng ra như vậy sao? Em nói trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng bên nhau cả đêm có thể làm gì? Ai nha, mệt chết tôi, tôi phải về nhà tẩm bổ!"

    "Vâng, vâng, em bồi cô cùng nhau trở về." Nói xong, Tiểu Hề liền đưa tiểu thư nhà mình đi về biệt thự.

    Cách đó không xa, Ninh Ninh nghe lén hai chủ tớ kia nói chuyện oán hận cắn chặt răng: "Thật là không biết xấu hổ!"

    Ninh Ninh là người hầu gái của Tuyết Vi được mang đến từ nhà mẹ đẻ, xem như người từ nhỏ bồi Tuyết Vi cùng nhau lớn lên, hai người tình như chị em không nói, càng là cùng chung hoạn nạn đối mặt không ít khó khăn ở Nhà họ Tuyết.
     
  4. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 13: Tương ngộ cùng Hoàng Phủ Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Ninh Ninh, sáng sớm em mắng ai vậy?"

    "Tiểu thư, chẳng lẽ cô không nghe được đối thoại của nhị tiểu thư và Tiểu Hề sao? Cô nói xem, một cô gái chưa qua cửa cùng một người đàn ông ngây người cả đêm, còn dám nói lớn tiếng như vậy, có phải không biết xấu hổ hay không? Dường như chỉ sợ người khác không biết!"

    "Em thật ngu ngốc." Tuyết Vi mỉm cười vỗ nhẹ đầu cô: "Các cô là vì cố ý nói cho chị nghe, mới nói lớn tiếng như vậy!"

    Lấy hiểu biết của cô đối với tính cách Tuyết Phỉ Nhi, chỉ sợ đêm qua, Tuyết Phỉ Nhi và Hoàng Phủ Minh cũng chưa trải qua cái gì, càng thêm có khả năng căn bản là Tuyết Phỉ Nhi không ở lại chỗ Hoàng Phủ Minh cả đêm, nếu không lấy tính cách của Tuyết Phỉ Nhi đã sớm trực tiếp chạy đến cửa phòng của cô lớn tiếng ồn ào, đâu chỉ nói mát đơn giản như vậy?

    "Hừ, càng khó coi! Không được, tiểu thư, chúng ta không thể ngồi chờ chết, không bằng bây giờ chúng ta trực tiếp đi tổng quân khu tìm Hoàng Phủ Quân Trường đi thôi!"

    "Cái đồ điên này." Tuyết Vi bất đắc dĩ lắc đầu: "Hoàng Phủ Minh như vậy, trước đó đã có hàng tỉ người đàn ông đưa phụ nữ tới cửa, khẳng định nhiều không kể xiết, nhưng có nghe đồn qua anh ta cùng người phụ nữ nào kết giao chưa?"

    "Không có."

    "Đúng vậy.. Chính là bởi vì Hoàng Phủ Minh nhất định không hiếm lạ phụ nữ chủ động đưa tới cửa, nếu chúng ta không rụt rè một chút, cũng sẽ bị anh ta xem nhẹ." Nói xong, Tuyết Vi tùy ý tìm một cái ghế dài ngồi xuống.

    Ninh Ninh trầm mặc nhìn chăm chú vào đôi mắt Tuyết Vi.

    Tuy rằng, cô cũng cảm thấy tiểu thư nói có đạo lý, nhưng cô nhìn đến trong ánh mắt Tuyết Vi càng có nhiều lảng tránh đối với đoạn hôn nhân này..

    Không được! Cho dù không thể đi tới cửa, tình cờ gặp gỡ cũng có thể đi? Nghĩ xong, Ninh Ninh âm thầm nở nụ cười..

    Lúc chạng vạng, Tuyết Vi vội vã đi tới bên trong hội sở cao cấp nhất.

    Vừa mới tới, cô nhận được điện thoại của Ninh Ninh gọi tới, nói cái gì..'đồng hương bởi vì đắc tội khách của hội sở bị người giam giữ, Ninh Ninh vốn định đi cứu, kết quả cũng bị giam.'

    Thật là buồn bực đến cực điểm, vậy mà không có việc gì thì tìm thêm việc! Phải biết rằng, gian hội sở cao cấp này không phải ai muốn vào là có thể vào, Tuyết Vi phí sức của chín trâu hai hổ mới tiến vào được.

    Hội sở to như vậy, hai bên đều là các gian phòng bao. Khách khứa ra vào vô số.

    Ninh Ninh chỉ nói bị giam trong hội sở, lại chưa nói gian phòng nào, không thể kêu cô đi tìm trong từng cái phòng đi?

    "Cốp cốp cốp.." một trận tiếng bước chân truyền đến từ nơi không xa.

    Mọi người đứng ở trên hành lang theo bản năng nhìn lại nơi phát ra tiếng bước chân.

    Chỉ thấy, một đám người mặc quân trang Bạch Hổ nhanh chóng vây quanh toàn bộ hành lang.

    Tình huống này là như thế nào? Tuyết Vi lập tức trợn tròn mắt.

    "Các vị, Quân Trường đại nhân của chúng tôi đang đãi khách ở gian này. Chính là chúng tôi vừa mới nhận được báo cáo, có gián điệp lẫn vào trong gian hội sở này. Vì bảo đảm an toàn cho người thân của Quân Trường đại nhân, bây giờ chúng tôi phải tiến hành kiểm tra đối với từng người các vị!" Một quan quân đi đầu ném xuống những lời này, biểu tình người trên hành lang lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.

    Sắc mặt Tuyết Vi trắng bệch sững sờ ở nơi đó, hoàng.. Hoàng Phủ Minh ở bên trong gian hội sở?

    Đáng chết!

    Tám phần là Ninh Ninh muốn gọi cô tới cùng Hoàng Phủ Minh gặp gỡ bất ngờ, cho nên lừa cô tới nơi này đi?

    Nhưng con bé chết tiệt kia sao không ngẫm lại, cô là một tiểu thư khuê các không hiểu biết chạy tới hội sở, cho dù tình cờ gặp gỡ Hoàng Phủ Minh, có thể có kết quả tốt gì?

    Tuyết Vi tránh ở trong đám người chậm rãi lui bước chân về phía sau, bắt lấy một cái khe hở, quay đầu liền rời đi..

    "Đứng lại!"

    !
     
  5. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 14: Gặp phải lưu manh ở WC nam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Sau lưng truyền đến tiếng quan quân sắc bén ra lệnh, Tuyết Vi hít sâu một hơi, quay đầu cười nói: "Ngài kêu tôi sao?"

    "Đúng! Chính là cô! Cô chạy cái gì?"

    "Quan quân, tôi nghĩ ngài hiểu lầm, tôi đâu có chạy."

    "Không có chạy sao? A, tôi thấy cô giống như là gián điệp sao đó? Đi, tôi muốn mang cô đi gặp Quân Trường đại nhân của chúng tôi." Nói xong, tên quan quân kia nhanh chóng bắt được cánh tay của Tuyết Vi.

    Không được, không được, tuyệt đối không thể gặp Hoàng Phủ Minh ở chỗ này được!

    Tuyết Vi nheo đôi mắt lại, bất chấp tất cả, ném tay người nọ ra, nhanh chóng chạy tới cuối hành lang.

    "Mau, bắt lấy người phụ nữ kia!" Lập tức, trong hội sở nổ tung rồi, tất cả quan quân xem Tuyết Vi trở thành nhân vật mục tiêu.

    Vì tránh né những người đó truy tung, cô tùy tay vặn một cửa phòng ra đi vào.

    Vừa tiến vào, mới phát hiện, nơi này vậy mà là..

    Phòng.. vệ sinh.. Nam?

    Còn may, trong WC chỉ có một người mà thôi, Tuyết Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Chỉ thấy, người đàn ông đưa lưng về phía Tuyết Vi chậm rãi quay đầu lại..

    Vì che dấu xấu hổ của mình, cô cười tự nhiên nói: "Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ, anh tiếp tục tiểu ha, tôi chính là lại đây.. sao anh ở đây?"

    Khi chú ý tới khuôn mặt người đàn ông trước mắt kia, Tuyết Vi lập tức nhận ra anh chính là tên lưu manh lần trước cướp đoạt phân báo cáo kia!

    "Tiểu thư, những lời này hẳn là do tôi hỏi cô đi? Nơi này, chính là WC nam." Hoàng Phủ Minh không nhanh không chậm kéo khóa quần của mình.

    Tuyết Vi giận dữ mở to mắt tròn: "Phòng WC nam thì sao? Có ghi rõ phòng WC nam thì phụ nữ không được tiến vào sao? Tôi càng muốn vào, làm sao vậy? Tôi không chỉ muốn vào, tôi còn muốn tiểu liền đây!" Nói xong, cô liền đứng ở trước một bình nước tiểu chuyên dụng của nam.

    Hoàng Phủ Minh đã tò mò, nhưng thật ra anh muốn nhìn một chút, cô dùng bình nước tiểu chuyên dụng của nam làm sao tiểu!

    "Nhìn cái gì mà nhìn?" Phát hiện người đàn ông đang nhìn mình, Tuyết Vi tức giận chất vấn.

    "Đương nhiên là xem cô làm như thế nào.." mắt Hoàng Phủ Minh ngắm nửa người dưới của cô.

    Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi lập tức trở nên đỏ rực: "Sao anh hạ lưu như vậy, vậy mà.."

    "Cốp cốp cốp!" một trận tiếng bước chân mãnh liệt cắt ngang lời Tuyết Vi nói.

    Khuôn mặt nhỏ tức giận của cô lập tức trầm xuống: "Xong rồi, xong rồi, xong rồi, lúc này xong rồi.."

    "Những người bên ngoài đó là tới tìm cô sao?" Hoàng Phủ Minh hỏi không nhanh không chậm.

    "Đúng! Bọn họ hình như là bắt gián điệp gì đó." Tuyết Vi khẩn trương nhíu mày.

    Con ngươi sắc bén của Hoàng Phủ Minh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Vậy, là cô sao?"

    "Sao tôi có thể là gián điệp được?"

    "Vậy cô sợ bọn họ làm cái gì."

    "Ai, đừng nói nữa, bọn họ muốn mang tôi đi gặp Hoàng Phủ Minh!" Tuyết Vi bất đắc dĩ bĩu môi, trong mắt tràn ngập mâu thuẫn.

    "Nếu không phải gián điệp, không cần thiết phải sợ gặp Hoàng Phủ Minh đi?"

    Hừ, người đàn ông này nói ra thật nhẹ nhàng. Nếu truyền ra tam tiểu thư Nhà họ Tuyết tùy ý ra vào hội sở, kết quả bởi vì cái lý do này bị hủy hôn, chỉ sợ đám người Nhà họ Tuyết.. Sẽ đem chuyện này giận chó đánh mèo đến trên người mẹ của cô! Đến lúc đó mẹ của cô sẽ bị mẹ lớn tra tấn!

    "Anh không biết đâu, tôi.. kỳ thật tôi là vị hôn thê dự khuyết của Hoàng Phủ Minh, anh nói đi! Nếu kêu anh ta nhìn thấy tôi ở chỗ này, anh ta sẽ nghĩ tôi thành cái dạng phụ nữ gì?"

    Vị hôn thê dự khuyết sao? Hóa ra người phụ nữ này chính là đứa con gái khác của Nhà họ Tuyết đưa tới? Hoàng Phủ Minh nhìn chăm chú vào hai tròng mắt của Tuyết Vi không khỏi xẹt qua một ánh sáng giảo hoạt, giây tiếp theo, anh câu môi cười nói: "Ngay cả vá màng trinh cô cũng dám làm, còn sợ vị hôn phu gặp được cô ở chỗ này sao?"

    !
     
  6. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 15: Buồng vệ sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Đánh rắm!

    Phân báo cáo chữa trị kia không phải của cô được không? Tuy rằng.. bây giờ cô cũng không phải là xử nữ, thật buồn bực!

    Tuyết Vi thật sự không có lòng dạ lý luận cùng người đàn ông này, hung tợn liếc mắt nhìn anh, vừa muốn kéo cửa buồng vệ sinh ra, chỉ nghe..

    Một trận tiếng bước chân rõ ràng tới gần vị trí toilet.

    "Xong đời! Bọn họ đuổi tới." Tuyết Vi khẩn trương nuốt một ngụm khí lạnh, đem hy vọng cuối cùng ký thác ở trên người của người đàn ông trước mắt: "Giúp.. Giúp tôi, được không?"

    "Giúp cô sao? Dựa vào cái gì?" Đôi tay Hoàng Phủ Minh thờ ơ lạnh nhạt vây quanh người.

    "Dựa vào! Cái gì! Sao? Được, anh không giúp đúng không? Được, trong chốc lát nữa đám người kia tiến vào, tóm tôi tới gặp Hoàng Phủ Minh, tôi liền nói cùng vị hôn phu của tôi rằng anh phi lễ với tôi, đến lúc đó, hai ta chết chung. Hừ, tôi không tốt, ai cũng đừng nghĩ tốt!"

    Nhìn bộ dáng Tuyết Vi điêu ngoa, Hoàng Phủ Minh âm thầm cười lạnh một tiếng: "Người phụ nữ giảo hoạt!"

    "Này, rốt cuộc anh giúp hay là không giúp?" Tiếng bước chân ngoài cửa càng thêm tới gần, thái dương của Tuyết Vi chậm rãi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

    Khi cửa buồng vệ sinh sắp bị đẩy ra..

    Sắc mặt Hoàng Phủ Minh trầm xuống.. "Tới!" Lôi kéo cô trốn vào bên trong một cái buồng vệ sinh ô vuông nhỏ..

    "Rầm!" cùng lúc đó, cửa lớn toilet bị người từ bên ngoài một chân đá văng.

    "Lục soát từng cái."

    "Vâng!" Cách một cái ván cửa, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện bên ngoài có thể nghe rõ ràng.

    Tuyết Vi tránh né trong buồng vệ sinh ô vuông không được hai mét vuông, phía sau lưng gắt gao dán sát ngực người đàn ông.

    Cách hai mảnh vải mỏng, ngực người đàn ông truyền lại nhiệt khí đến lưng cô, chỉ cần thoáng cử động thân thể một chút liền có thể cảm xúc rõ ràng hình dáng cơ ngực người đàn ông rắn chắc cỡ nào.

    Loại bầu không khí ái muội lại khẩn trương này quả thực không chịu thấu, Tuyết Vi căng thẳng thân thể, không dám cử động một chút, khuôn mặt nhỏ trắng nõn chậm rãi nổi một tầng mây đỏ.

    Dần dần, tiếng bước chân ngoài cửa tới gần.

    Tim Tuyết Vi khẩn trương đến đập ' thình thịch ', còn tưởng rằng gia hỏa này sẽ có biện pháp tốt gì, kết quả chỉ kéo cô vào bên trong buồng vệ sinh ô vuông, không sớm thì muộn sẽ bị người phát hiện sao? Chẳng lẽ anh tưởng ở thời khắc mấu chốt đem cô nghẹn nhét bên trong bồn cầu sao?

    "Này, bọn họ sẽ điều tra đến nơi này lập tức, làm sao bây giờ?" Nhỏ giọng dò hỏi xong, quay đầu lại trong nháy mắt, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách mặt và mặt gần như vậy.

    Trong mũi người đàn ông phun ra hơi thở ấm áp đều đều đánh ở trên khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi, bức tầm mắt cô cuống quít nhìn chăm chú người đàn ông, khẩn trương cúi thấp đầu xuống.

    Trong phút chốc, một mùi thơm nước hoa Cologne chui vào trong xoang mũi Tuyết Vi.

    Kỳ quái, lần trước cô cảm thấy hương vị trên người của người đàn ông này có chút quen thuộc, dường như.. Dường như hương vị trên người của người đàn ông xa lạ đêm hôm đó xuất hiện ở trong phòng có chút tương tự, là.. Trùng hợp sao?

    Đang ở giữa do dự, bên tai đột nhiên truyền đến giọng người đàn ông u lãnh.

    "Kêu!"

    "Ai? Kêu?"

    Còn không đợi Tuyết Vi phản ứng lại, bàn tay to của người đàn ông chậm rãi từ sau lưng cô leo lên eo cô..

    "Này, anh, anh làm gì?" Thân thể bất an vặn vẹo lên.

    "Đáng chết!" Hoàng Phủ Minh âm thầm mắng một tiếng.

    Phải biết rằng, không gian ở đây hẹp, thân thể bọn họ vốn là dính vào nhau. Tuyết Vi vặn vẹo thân mình, cái mông không ngừng cọ xát bộ vị mấu chốt của người đàn ông..
     
  7. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 16: Này, đừng..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Bụng nhỏ trở nên có chút căng chặt.

    Rõ ràng Tuyết Vi đã nhận ra người đàn ông này biến hóa, oán hận cắn răng: "Anh, đồ lưu manh, vậy mà ở ngay lúc này?"

    "Rốt cuộc hai ta ai là lưu manh? Người phụ nữ, nếu cô nói lộn xộn, tôi liền một chân đá cô đi ra!"

    Nghe giọng người đàn ông kia âm lãnh, thân mình Tuyết Vi ngẩn ra, quả nhiên không dám cử động một chút.

    Mượn cơ hội này, bàn tay to của Hoàng Phủ Minh vòng ở eo cô dần dần tiến vào bên trong quần áo tham nhập..

    Đáng chết, tên lưu manh này giả bộ rất đứng đắn, kêu cô bất động, chính là vì tùy tâm sở dục chiếm tiện nghi của cô sao?

    "Này.. tôi, tôi cảnh cáo anh, anh đừng ở.. Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Thân thể lần thứ hai bất an lắc lư về phía trước, đôi đầu gối hình như va chạm vô ván cửa buồng vệ sinh, phát ra tiếng vang ' thịch thịch thịch '.

    "Báo cáo đội trưởng, chỗ này tựa hồ có người!" Tiếng động lạ trong ô vuông làm bừng tỉnh quan quân ngoài cửa.

    Quan quân đi đầu nhíu mày đập cửa ' Cốc cốc cốc ': "Người bên trong mở cửa ra, theo lệ điều tra!"

    Xong.. Xong đời!

    Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trắng bạch, nếu bị bắt ngay từ đầu, chẳng qua chỉ rơi xuống cái tội danh trà trộn vào hội sở. Nếu bây giờ bị bắt chính là tội danh thông dâm. Đến lúc đó không thể nói thật cùng Hoàng Phủ Minh, là người đàn ông này phi lễ cô đi? Cũng quá không nói đạo nghĩa.

    Tính! Bất cứ giá nào!

    Tuyết Vi dùng sức cắn môi dưới, mị nhãn nheo lại: "Ưm.. ưm.. Thân.. Thân ái, mau.. Mau dừng lại, Bên ngoài.. Bên ngoài có người!" Giọng phát ra đến mắc cỡ, khuôn mặt cô đỏ bừng, đỏ bừng.

    Các quân quan đứng ở ngoài cửa, vừa nghe, một đám đi theo cũng đỏ mặt. "Đội trưởng, này?"

    "Thôi, đi trước!"

    "Vâng.." một khi phát ra mệnh lệnh rút lui.

    Tuyết Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Lúc này, Hoàng Phủ Minh đứng ở phía sau cô cười hài lòng, đầu chậm rãi để vào bên tai cô: "Tiếng kêu thật đúng là thuần thục." Giọng ái muội tràn ngập châm chọc ý nhị.

    Tuyết Vi dùng sức cắn chặt răng, còn không phải do anh ban tặng sao?

    "Này, bọn họ đã đi rồi, anh có thể lấy tay anh ra đi?" Tầm mắt hung ác nhìn về phía tay người đàn ông tham nhập trong quần áo mình. Cô một phen ném tay anh ra, bước nhanh chạy ra khỏi toilet ô vuông. "Đa tạ, tôi đi trước!"

    Nói xong những lời này, Tuyết Vi quay đầu muốn đi.

    Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy sai, người đàn ông này đã sờ soạng cô một cái, lúc cô gần đi còn nói thêm câu ' cảm ơn ', thật khó chịu.

    Bất quá.. ít nhiều gì cũng nhờ biện pháp của anh mới có thể bức lui những quan quân đó.

    Mắt Hoàng Phủ Minh nhìn bóng dáng Tuyết Vi rời đi, bất động thanh sắc.

    Cô mới vừa kéo mở cửa buồng vệ sinh, cả người kinh hoảng thất thố lại lui trở về..

    "Sao không đi nữa rồi?" Anh hài hước mở miệng.

    Tuyết Vi mở to mắt, phần lưng dựa vào ván cửa: "Ngoài.. Bên ngoài.. Bên ngoài có thật nhiều người."

    A, Hoàng Phủ Minh liền biết, binh lính do anh huấn luyện ra làm sao sẽ đơn giản bị địch nhân lừa gạt như vậy? "Tôi đi trước đây." Nói xong, anh liền phải rời đi.

    Tuyết Vi gắt gao giữ cửa lớn: "Đừng đi! Anh, nếu anh đã giúp tôi một lần, không bằng, chuyện tốt làm đến cùng, đưa Phật đưa đến tây phương, suy nghĩ biện pháp đưa tôi ra khỏi nơi này đi."

    "Có thể!"

    !
     
  8. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 17: Tìm kiếm người phụ nữ đêm hôm đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Tuyết Vi hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông này sẽ đáp ứng sảng khoái như thế, anh sẽ không có cái âm mưu gì chứ? "Anh nói xem, anh có biện pháp nào có thể đưa tôi rời khỏi nơi này?"

    "Cô không cần biết, chỉ cần phối hợp với tôi là được."

    "Này! Nói trước, chuyện hạ lưu tôi sẽ không làm!" Thần kinh cô mẫn cảm, đôi tay giao nhau bảo hộ ở trước người.

    Hoàng Phủ Minh nheo đôi mắt lại, người phụ nữ đáng chết này thật xem anh là lưu manh sao? "Xoay thân thể qua đi!"

    Xoay qua đâu? Tuyết Vi khẩn trương xoay hạ tròng mắt: "Anh nói trước, rốt cuộc là biện pháp gì!"

    "Người phụ nữ, tôi không nghĩ lặp lại lần thứ hai. Xem ra, cô không cần tôi hỗ trợ." Khuôn mặt Hoàng Phủ Minh lạnh lùng trầm xuống, lạnh lùng vẫy tay: "Tránh ra!"

    Tầm mắt đối diện cặp mắt người đàn ông sắc bén không có bất luận cái tình cảm gì, tâm cô phân vân, dậm chân: "Được, tôi phối hợp với anh là được rồi chứ gì?"

    Xoay người, đưa lưng về phía người đàn ông.

    Giây tiếp theo..

    Một cái khăn màu trắng bịt kín hai tròng mắt của cô.

    Một khắc kia lâm vào trong bóng tối, Tuyết Vi khẩn trương lên, hoàn toàn không biết bước tiếp theo người đàn ông sẽ làm ra cái hành động gì.

    Hoàng Phủ Minh chậm rãi dắt tay Tuyết Vi, ở một khắc kéo ra cửa buồng vệ sinh..

    Chỉ thấy, ở cửa buồng vệ sinh, quan quân chỉnh tề đứng hai hàng.

    Thời khắc đó thân ảnh Hoàng Phủ Minh ánh vào mi mắt bọn họ, những quan quân đó không ngừng hút một ngụm khí lạnh, bọn họ làm sao cũng sẽ không nghĩ đến người vừa mới ở trong phòng vệ sinh.. Trong đó, sẽ là Quân Trường đại nhân của bọn họ? May mắn bọn họ không có phá cửa mà vào, bằng không khẳng định khó giữ được đầu người!

    "Hoàng.." khi người kia vừa muốn cúi đầu hành lễ.

    Ánh mắt Hoàng Phủ Minh sắc bén vừa chuyển, giống như là phát ra một mệnh lệnh vô hình, mọi người lập tức á khẩu, đứng ngốc ở nơi đó.

    Dọc theo đường đi, phàm là nơi Hoàng Phủ Minh đi qua, kẻ chứng kiến vội vàng tránh lui hai bên, cung kính rũ đầu.

    Đối mặt bầu không khí tĩnh mịch như vậy, Tuyết Vi bị che lại hai mắt rất là buồn bực, rõ ràng mới vừa rồi vẫn có tiếng người ồn ào trong hội sở, vì sao lập tức yên tĩnh như vậy? Hơn nữa, những quan quân canh giữ ở cửa toilet nhìn thấy cô ra tới liền không có một chút tò mò nào sao? Hay là, bọn họ đã bắt được gián điệp rồi?

    "Tốt, đã an toàn." Đến cửa hội sở, Hoàng Phủ Minh ưu nhã mở khăn trắng ở hai mắt Tuyết Vi ra.

    Nhìn cảnh tượng chung quanh, Tuyết Vi không thể tưởng tượng tán thưởng nói: "Anh cũng thật lợi hại, đem tôi ra tới thật! Đa tạ, tôi phải chạy đi rồi."

    "Ừm." Hoàng Phủ Minh lạnh lùng gật đầu, mắt nhìn bóng dáng Tuyết Vi dần dần rời đi, khóe môi anh hình như khơi mào một nụ cười. "Lạc quản gia." Móc điện thoại ra.

    "Nhị thiếu gia, xin hỏi có cái gì phân phó?"

    "Một giờ sau, đi thông báo con gái thứ ba của Nhà họ Tuyết, tới thư phòng gặp tôi."

    "Vâng.."

    Hoàng Phủ Minh mới vừa cúp điện thoại, một người đàn ông thân khoác quân phục Quân khu Bạch Hổ đi tới bên cạnh anh: "Minh, vừa rồi.. người phụ nữ kia bị cậu dùng trận lớn như vậy mang ra khỏi hội sở là ai?" Người đàn ông nói chuyện tên là Mộ Thần Hiên, là bạn tốt của Hoàng Phủ Minh.

    "Vị hôn thê dự khuyết của tôi."

    "Vị hôn thê dự khuyết sao?" Thật ra Mộ Thần Hiên mơ hồ nghe người ta nhắc tới, lão gia Hoàng Phủ tìm con gái của Nhà họ Tuyết làm vị hôn thê cho Hoàng Phủ Minh.

    "Nếu cậu đã có vị hôn thê, cậu còn phân phó tôi đi tìm cho cậu người phụ nữ lên giường cùng cậu buổi tối ngày đó làm gì?

    !
     
  9. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 18: Trinh thám tìm tới cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Nghe Mộ Thần Hiên nghi vấn, Hoàng Phủ Minh nghiêng đầu, sắc mặt dần dần trầm xuống: "Thần Hiên, anh cũng biết, tôi là.. Không có khả năng cưới Con gái của Nhà họ Tuyết làm vợ!"

    Hiểu rõ! Hiểu rõ..

    Mộ Thần Hiên hiểu ý gật đầu, hai mắt hẹp dài vừa chuyển: "Nếu như vậy, sao cậu không nhân cơ hội này, định cho con gái của Nhà họ Tuyết một cái tội danh trà trộn vào hội sở, hủy hôn đi?"

    "A, hủy một người, còn có một người khác, nếu đều lưu lại cả hai, kiềm chế nhau.."

    Như vậy, việc hôn sự này có thể kéo dài vô chừng mực, cho đến khi Hoàng Phủ Minh tìm được người phụ nữ đêm hôm đó mới thôi!

    Mộ Thần Hiên cơ bản đã hiểu biết tâm ý của Hoàng Phủ Minh, anh liền nghĩ, lấy tính cách Hoàng Phủ Minh làm sao sẽ hảo tâm trợ giúp Con gái của Nhà họ Tuyết thoát khỏi nơi này như vậy sao? Quả nhiên, anh có ngụ ý khác!

    "Thần Hiên, nói tới người phụ nữ buổi tối ngày đó, anh giúp tôi tìm thế nào?"

    "Tôi đã phân phó người của tập đoàn trinh thám Zero đi tra xét, bất quá, tôi nghĩ không nhanh như vậy đi. Rốt cuộc, đây là đáy biển mò kim.."

    Đêm khuya, Tuyết Vi đứng ở bên đường duỗi tay chặn một chiếc taxi lại.

    Lúc này, một chiếc xe hơi Chevrolet chậm rãi dừng ở trước người cô..

    Hả, lúc này sẽ không có một soái ca xuống dưới liền tìm cô muốn đồ vật đi?

    Đang nghĩ ngợi tới.

    Cửa ở vị trí điều khiển mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo gió màu đen đầu đội mũ dạ nghiêm túc đi tới trước mặt cô: "Chào cô, xin hỏi, cô là tiểu thư Tuyết Vi sao?"

    "Ừm? Có chuyện gì sao?" Biểu tình Tuyết Vi dần dần lạnh xuống.

    Người đàn ông trung niên đẩy mũ dạ trên tóc, chậm rãi nói: "Chào Tiểu thư Tuyết Vi, tôi là người của tập đoàn trinh thám Zero, phụng mệnh tới tìm cô điều tra một việc!"

    Nhà họ Hoàng Phủ, biệt viện.

    "Leng keng, leng keng"

    Tiếng chuông cửa biệt thự vang lên, Ninh Ninh đang thu thập phòng vứt ra một cái mị nhãn: "Không phải là tiểu thư đã trở lại đi?" Bước nhanh vọt tới cổng lớn.

    "Tiểu.. Lạc quản gia, sao là ông?"

    "Xem ra cô không chào đón tôi sao?" Trong giọng Lạc quản gia tràn ngập chất vấn.

    Ai không biết ở Nhà họ Hoàng Phủ, địa vị Lạc quản gia có thể so với nguyên lão hai triều, là người nhìn mấy thiếu gia của Nhà họ Hoàng Phủ từ nhỏ lớn lên, nơi nào có thể đắc tội? "Không, không không, sẽ không đâu, Lạc quản gia, xin hỏi có chuyện gì sao?"

    "Tam tiểu thư nhà các người có ở đó không?"

    "Tam tiểu thư đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa có trở về. Xin hỏi, có chuyện gì sao?" Ninh Ninh nghi hoặc hỏi.

    Giữa hai tròng mắt Lạc quản gia xẹt qua một tia sáng giảo hoạt: "Nếu không ở đó, vậy không có việc gì." Nói xong, ông mặt vô biểu tình xoay người rời đi..

    Bên kia..

    "Chào Tiểu thư Tuyết Vi, tôi là người của tập đoàn trinh thám Zero, phụng mệnh tìm cô điều tra một việc!"

    Tuyết Vi nghi hoặc nhìn người đàn ông trung niên đứng ở trước mắt.

    Tập đoàn Zero, thật ra cô đã nghe nói qua, hình như là tập đoàn trinh thám lớn đệ nhất hoàng thành, nghe nói còn có liên hệ chặt chẽ cùng với quân đội. Nhưng thật ra cô rất hiếu kì, rốt cuộc là điều tra chuyện gì, vậy mà sẽ tìm tới cô?

    "Phụng mệnh gì? Tôi rất muốn biết, ngài là phụng mệnh ai, tới tìm tôi điều tra sự tình gì?"

    "Tiểu thư Tuyết Vi, thực xin lỗi, tên họ đối phương tôi không cách nào tiết lộ. Căn cứ chúng tôi truy tra, phát hiện vào ngày hai tháng mười một năm 2014, ở ký lục khách sạn lớn từng có thuê phòng, là cái này đi?"

    Vì sao trinh thám này hỏi sự việc một ngày kia? Chẳng lẽ?

    Mắt Tuyết Vi vừa chuyển: "Đúng!" Khẳng định gật gật đầu. Nếu người ta đã tra được ký lục, nếu phủ nhận ngược lại có chút ý tứ lạy ông tôi ở bụi này.
     
    Last edited by a moderator: 31 Tháng năm 2019
  10. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 19: Không cho bọn họ cơ hội gặp mặt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Xin hỏi, khoảng tám giờ tối ngày hôm đó cô có đi qua gian phòng số 1606 hay không?"

    A, ai biết trinh thám này hỏi ký lục khai phòng là tính toán truy tra sự tình đêm đó!

    Đáng chết, người đàn ông ở phòng số 1606 rốt cuộc là nhân vật nào? Vậy mà có thể khởi động tập đoàn trinh thám Zero tới truy tra chuyện này?

    Phải biết rằng, bây giờ cô đã tiến vào Nhà họ Hoàng Phủ, nếu chuyện này theo đuổi tới đối với vị trí hoàn cảnh cô bây giờ không có bất luận chỗ gì tốt!

    Âm thầm nheo đôi mắt lại, Tuyết Vi ra vẻ nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu: "Phòng số 1606 sao? Làm sao vậy? Ngày đó phát sinh chuyện lớn gì sao? Nên sẽ không.. Là đã chết người sao?"

    "Xin lỗi, Tiểu thư Tuyết Vi, quấy rầy rồi." Người đàn ông trung niên kia không có bất luận lời gì dư thừa vô nghĩa, phát hiện trên mặt Tuyết Vi tràn ngập nghi hoặc, liền quay đầu rời đi.

    Hô..

    Tuyết Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy nói, cô cũng đối với người đàn ông buổi tối ngày đó tò mò mười phần, chính là.. Sự tình ai nặng ai nhẹ, cô vẫn ước lượng rõ ràng!

    Trở lại Nhà họ Hoàng Phủ, Ninh Ninh vừa thấy cô đến liền nói lên sự tình Lạc quản gia vừa mới tới.

    Lạc quản gia không khỏi có cái việc gì gấp, Tuyết Vi lại vội vàng chạy tới chủ viện Nhà họ Hoàng Phủ.

    Sau khi dò hỏi rất nhiều người hầu, rốt cuộc cô tìm được Lạc quản gia ở một gian nhà gỗ trước chủ viện rồi..

    "Lạc quản gia! Vừa mới rồi Ninh Ninh nói với tôi, ngài tới tìm tôi, xin hỏi, có chuyện gì sao?"

    Vừa thấy Tuyết Vi đến, biểu tình Lạc quản gia nghiêm túc không khỏi có chút kinh ngạc, ông hoàn toàn không nghĩ tới Tuyết Vi sẽ chạy tới nơi này tìm mình! "Tam tiểu thư, chào buổi tối."

    "Chào buổi tối, Lạc quản gia."

    "Ha hả, vừa mới một giờ trước tôi đích xác đi tìm cô, bất quá bây giờ.. Đã không có việc gì."

    "Không có việc gì?" Kỳ quái, vừa rồi có việc, bây giờ không có việc gì? Rốt cuộc là có việc, hay là không có việc gì? "Nếu nói như vậy, tôi liền đi về trước đây." Tuyết Vi không hỏi thêm, nói xong lời từ biệt cùng Lạc quản gia liền trở lại biệt viện của mình.

    Mắt nhìn bóng dáng cô dần dần rời đi, Lạc quản gia thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Tiền này..

    Thật đúng là không phải dễ thu!

    Ở một giờ trước, ông mới vừa tiếp xong điện thoại của Hoàng Phủ Minh muốn gặp tam tiểu thư của Nhà họ Tuyết.

    Tuyết Phỉ Nhi dùng lời nói dò hỏi ông, cuối cùng biết được, Hoàng Phủ Minh khâm điểm muốn gặp Tuyết Vi. Tuyết Phỉ Nhi lập tức muốn phát điên, cô sao có thể để Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh gặp mặt?

    Vì thế, cô liền cho Lạc quản gia một số tiền, kêu Lạc quản gia trước tiên thông tri Tuyết Vi đi gặp Hoàng Phủ Minh, chậm một chút nói cho Hoàng Phủ Minh, Tuyết Vi không có ở nhà.

    Như vậy, thứ nhất sẽ bỏ lỡ thời gian hai người bọn họ gặp mặt; thứ hai, vạn nhất lộ tẩy, còn có thể tránh cho Lạc quản gia bị khiển trách.

    Chính yếu là..

    Từ trước đến nay một Lạc quản gia đối với Hoàng Phủ Minh trung tâm nơi nào có thể chịu đựng một thứ nữ của Nhà họ Tuyết gả cho nhị thiếu gia địa vị phi phàm nhà mình làm vợ, ông tự nhiên vui vẻ đi giúp Tuyết Phỉ Nhi!

    "Cốc cốc cốc"

    Sau khi xác định Tuyết Vi đã rời đi, Lạc quản gia xoay người gõ cửa gian nhà gỗ phía sau kia.

    "Tiến vào." Bên trong truyền đến giọng nói của Hoàng Phủ Minh.

    "Nhị thiếu gia, Tiểu thư Tuyết Vi không ở trong biệt viện."

    "Không ở đó sao?" Hoàng Phủ Minh ngẩng đầu, nhìn thời gian, đã vài giờ, anh cũng đã trở lại, người phụ nữ kia còn chưa có trở về? "Được, tôi đã biết."

    "Nhị thiếu gia, nếu trong chốc lát tôi thấy Tiểu thư Tuyết Vi đến, còn thông báo cô tới tìm ngài không?"

    "Đã không cần!"

    Sau khi nghe được Hoàng Phủ Minh quyết đoán, Lạc quản gia âm thầm cười, ông quá hiểu biết tính cách thiếu gia nhà mình nói một không hai. "Hiểu rõ nhị thiếu gia, tôi đây lui xuống trước.."

    !
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...