Ngôn Tình [Edit] Hoàng Gia Tiểu Kiều Nương - Nữ Vương Bất Tại Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tiểu Hạnh Đào Đào, 27 Tháng bảy 2023.

  1. Tiểu Hạnh Đào Đào Zuizui

    Bài viết:
    17
    Hoàng Gia Tiểu Kiều Nương

    Tác giả: Nữ Vương Bất Tại Gia

    Dịch giả/ editor: Heidi Tran - Zui Zui

    Thể loại: Ngôn tình cổ đại, trạch đấu, cung đấu, ngọt sủng, HE

    Nguồn truyện: 《皇家小娇娘》女王不在家_晋江文学城_【原创小说

    言情小说】

    Lịch đăng: Không cố định tùy vào tiến độ dịch của ad nhé*boni 10*

    [​IMG]

    Văn án: Cố Tuệ Nhi vốn là tiểu gia bích ngọc, nhân duyên trùng hợp trong bụng có mang huyết mạch tôn quý, đi tới Yến kinh thành, đi vào Duệ Định hầu phủ, cho đến khi bước vào nội viện hoàng cung.

    Nam nhân ở bên cạnh kia, nàng không cầu gì khác, chỉ nhớ kỹ hắn tự tay dạy nàng viết tám chữ: Cầm sắt tại ngự, tuế nguyệt tịnh hảo.

    Như văn án, tế thủy trường lưu, ngọt sủng, nam chính lạnh lùng nhưng cưng chiều nữ chính, nữ chính ngốc lại ngoan.

    Link thảo luận- góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Tiểu Hạnh Đào Đào
     
    LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng bảy 2023
  2. Tiểu Hạnh Đào Đào Zuizui

    Bài viết:
    17
    Chương 26: Thư nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Tuệ nhi kinh ngạc, miệng nhỏ đều đã thành hình tròn: "..."

    Tiêu Hành cầm thư đến trước mặt nàng.

    Cố Tuệ nhi hơi do dự nhận lấy, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hành một chút, xác nhận không thể nghi ngờ, mới ngây ngốc mở ra.

    Giấy da trâu dai, cũng không dễ xé, tay của nàng thậm chí còn hơi run lên.

    Mở ra xem thì thấy bên trong là giấy trắng mực đen đã được trải phẳng. Phía trên mặt giấy, hàng đầu tiên viết: "Tuệ nhi của ta, thấy chữ như thấy người."

    Mấy chữ này, Cố Tuệ nhi đều biết.

    Sau khi nhìn thấy, hốc mắt nàng lập tức nóng lên.

    Nàng ngẩng mặt lên, không dám tin mà nhìn khuôn mặt của nam nhân đang đứng trước mặt mình: "Đây là, đây là thư của cha mẹ ta gửi tới cho ta sao?"

    "Phải."

    Một chữ nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt, Cố Tuệ nhi nhìn chằm chằm chữ viết phía trên kia, liều mạng cắn răng mới nhịn xuống được lệ nóng trong mắt.

    Cha mẹ nàng vốn dĩ không biết chữ, nàng biết cái này nhất định là do cha mẹ nhờ người viết, thế nhưng ngay cả như vậy, khi nhìn những chữ viết kia, vẫn cảm thấy thân thiết cực kì, thật giống như thấy được dáng vẻ cha mẹ nói chuyện trong từng câu chữ.

    "Nàng xem thư đi, ta đi ra ngoài trước."

    Tiêu Hành nhìn chăm chú đôi mắt ánh lên thủy quang của nàng, nhẹ nhàng nói rồi xoay người rời đi.

    Lúc đi ra còn thay nàng đóng cửa lại.

    Cố Tuệ nhi run rẩy nâng lá thư trên tay, nửa người tựa ở trên giường, một bên lau nước mắt một bên đọc thư.

    Gần một nửa bức thư không có gì đặc biệt cũng không nhất quán. Chắc là cha mẹ nói chuyện một bên, tiên sinh bên cạnh giúp đỡ viết thay, mặc dù đôi lúc còn có chút ngôn ngữ địa phương, nhưng cũng có thể lờ mờ hiện ra ngữ khí của cha mẹ.

    Đầu tiên, bọn họ hỏi Tuệ nhi hiện tại thế nào, ngày tháng trôi qua ở nhà hầu gia có được hay không, trời lạnh có quần áo mới không, tết Trung Thu có làm bánh trung thu, có phá cỗ với hoa quả, lại hỏi Tuệ nhi ở nơi đó có bị khinh bỉ, có bị người khác khi dễ không?

    Sau khi hỏi một chút, liền nói đến tình cảnh trong nhà, nói năm nay trong nhà hoa màu bội thu, ước chừng cũng đủ ăn. Còn nói đến những sính lễ mà công tử hầu gia lưu lại trước đó, bọn họ đều nhận nhưng cũng không dám động đến, sợ lỡ như hôn sự này có cái gì không tốt, người ta lại tới muốn lấy lại sính lễ lại không bỏ ra nổi.

    Nói một hồi việc nhà, ngữ khí lại thay đổi, nói rằng không nghĩ tới công tử hầu gia vậy mà phái người đến, mua cho nhà mình một con lừa, còn dựng chuồng lừa trong sân cho nữa.

    Đối với con lừa này, cha mẹ nàng tự nhiên là cao hứng "Có thể giúp đỡ làm hoa màu, sau này cũng có thể dùng để kéo xe đi trong thành nhìn Tuệ nhi nha. Người mà công tử Hầu gia phái tới còn nói, chờ qua vụ mùa này, liền có thể mang theo chúng ta đi vào thành nhìn con."

    Nói đến Cố Bảo nhi: "Công tử Hầu gia thật sự là người tốt, phái người đến cho tìm việc cho Bảo nhi, là học võ nghệ ở tiêu cục trong huyện, bao ăn bao ở, mỗi tháng chẳng những không cần tiền, lại còn phát nửa xâu tiền".

    Khi nói đến hai người già ở nhà: "Lúc đầu trời giá rét, chân với thắt lưng của nương con đã đau, đêm càng đau hơn, hơn nữa lại nhớ con, luôn luôn vụng trộm khóc, thế nhưng công tử Hầu gia phái người tới, tìm đại phu, cho nương con uống mấy đợt thuốc, còn dán thuốc cao, hiện tại eo chân của nương con đã tốt hơn nhiều."

    Cuối cùng, lần nữa nói đến tính toán trong nhà, đợi qua đợt bận rộn này liền đi vào thành đến nhìn xem cuộc sống hiện tại của Cố Tuệ nhi ra sao.

    Cứ như vậy mà Cố Tuệ nhi xem thư nhà, nhìn vài lần, nghĩ đến cha mẹ cùng đệ đệ, liền là một hàng nước mắt, lại nhìn vài lần nữa, suy nghĩ thêm một chút, lại nhịn không được mà mím môi cười.

    Cuối cùng, nàng không khóc cũng không cười, cả người mệt mỏi, ôm lá thư này mà ngủ thiếp đi.

    ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **

    Từ khi mang thai nàng rất dễ buồn ngủ, thường xuyên bất tri bất giác cứ như vậy ngủ mất, lúc Cố Tuệ nhi tỉnh lại sắc trời bên ngoài đã tối xuống.

    Bụng nàng đã rất lớn, đầu cũng cảm thấy nặng, trong miệng hơi khát một chút, nàng cố gắng đứng lên.

    Vừa đứng dậy, An ma ma thò đầu ra nhìn đến, thấy nàng tỉnh lại, liền bận bịu gọi nha hoàn cùng nhau tiến đến, giúp nàng rửa mặt xong, lại bưng canh tới cho nàng uống.

    "Canh gà này là do Hầu gia cố ý phân phó xuống dưới, là gà mái nhiều năm, hầm mấy canh giờ liền, toàn bộ cả con gà chỉ hầm ra một chén canh này thôi đấy, thừa dịp còn nóng tiểu phu nhân mau uống đi."

    Cố Tuệ nhi bưng chén canh gà lên uống, miệng nói: "Làm phiền An ma ma."

    Mắt An ma ma tràn đầy từ ái nhìn Cố Tuệ nhi uống canh gà: "Tiểu phu nhân, người không biết đâu, vừa rồi tam gia của chúng ta ra ngoài liền gọi ta lại, hỏi đến sinh hoạt thường ngày của người, kia thật là vì quan tâm người. Tiểu phu nhân được tam gia sủng ái, là phúc khí, chúng ta đi theo đều được nhờ."

    Nói đến Tiêu Hành, Cố Tuệ nhi lập tức lần nữa nhớ tới thư nhà của mình, vội vàng lấy ra từ dưới gối, nâng trong tay, lật qua lật lại vuốt ve.

    Nhớ tới lúc Tiêu Hành vừa trở về, hắn liền nói có đồ muốn đưa nàng, chắc hẳn là cái này.

    Chỉ là hắn đã cầm thư nhà của mình, sao lại không đưa mình sớm một chút, vậy mà giày vò một phen, lại là kiểm tra những chữ nàng đã học, lại muốn để nàng ăn nọ kia, làm cái này làm cái khác, làm người mệt mỏi không nhẹ, lượn qua lượn lại một vòng lớn, cuối cùng mới lấy ra.

    Người này thật hư hỏng quá đi.

    Có điều nhớ tới lời cha mẹ trong thư, lòng lại tràn đầy cảm kích, trong nhà mọi thứ xem ra là tốt lên rất nhiều, đều là do hắn giúp đỡ.

    Đang nghĩ ngợi thì thấy cửa mở ra, Tiêu Hành tiến vào.

    Hắn là quý công tử mặc trường bào đội ngọc quan, trên mặt luôn luôn lạnh lùng, nếu như là tại mấy tháng trước, nàng nhìn thấy công tử như vậy đều sẽ cảm giác khoảng cách với mình như cách núi cách biển. Là sẽ hèn mọn mà cúi thấp đầu chờ lấy quý công tử đó đi qua, rồi mới dám tiếp tục làm việc.

    Ngay tại vừa rồi, nàng thậm chí nhớ tới lúc còn làm trong khách điếm, ngày đó thật ra nàng có thấy qua hắn.

    Cưỡi hắc mã, mặc cẩm y màu tím, chất vải tơ lụa thượng đẳng cùng với bờm ngựa bóng mượt như tỏa sáng tương phản nhau, công tử tuấn mỹ cao cao ngồi trên lưng ngựa, liền thành một khối ám sắc* để nàng cảm thấy thần bí lại cao quý.

    Lúc ấy nàng đang vẩy nước quét nhà, đảo mắt qua một chút, trong lòng kinh ngạc, sau đó liền cúi đầu xuống bận bịu chuyện của mình.

    Nàng sẽ không giống như Bao cô, cố ý đi chú ý quý công tử như thế này, cũng sẽ không si tâm vọng tưởng người cao quý như vậy sẽ nhìn trúng mình, nàng cảm thấy người ta chính là người ta, là nhân vật trên trời, không phải cùng một loại người với mình.

    Lúc ấy làm sao cũng không nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ nghiêng dựa vào trên giường, nhìn nam nhân này mở cửa đi về phía mình.

    Thân hình cao lớn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là quý khí, thần sắc luôn lạnh nhạt, giống như cái gì cũng không thèm để ý.

    Nhưng Cố Tuệ nhi lại biết, hắn đối xử với mình cực kỳ tốt.

    Hắn đặc biệt dạy mình biết chữ, để cho mình có thể đọc hiểu thư nhà, cũng đặc biệt phái người đi giúp đỡ cha mẹ mình cùng đệ đệ, biết cha mẹ không đụng tới sính lễ, liền cho lừa, xây chuồng, lại tìm một việc tốt cho đệ đệ, cho đệ đệ học một chút võ nghệ phòng thân.

    Hắn đến gần, nàng hơi cúi đầu xuống.

    "Xem xong thư rồi?" Thanh âm trầm thấp lại lạnh nhạt như thường lệ.

    "Vâng." Một mảnh mềm mại lại ngoan ngoãn.

    Nửa ngày không nói gì, cuối cùng Tiêu Hành rốt cục mở miệng, lại nói:

    "Biết hết các chữ sao?"

    "..."

    Cố Tuệ nhi cắn môi, chịu đựng: "Đều biết."

    "Về sau nhận thức chữ nhiều hơn." Hắn nhẹ giọng nói.

    Đến lúc này Cố Tuệ nhi rốt cục có chút không chịu nổi.

    Cho dù tính tình nàng vừa mềm lại vừa tốt đi chăng nữa, cũng có chút không chịu nổi.

    Thư nhà của cha mẹ nàng đấy, chuyện lớn như vậy, vậy mà hắn cứ im hơi lặng tiếng* một hồi, giữ đến cuối cùng mới lấy ra.

    *nguyên văn là 四平八稳 (tứ bình bát ổn), ý chỉ yên ổn, kín kẽ

    Nàng nhìn thư của cha mẹ, trong lòng không biết có bao nhiêu ý nghĩ, cảm động, phiền muộn, nhớ nhung, các loại cảm xúc thật giống như nước sông dâng trào cuộn sóng, va đập vào ngực.

    Nàng cho là hắn sẽ hỏi nàng, sẽ nói một chút cùng nàng.

    Kết quả là, hắn chỉ quan tâm nàng có biết chữ hay không.

    Hơi mím môi, nàng quay mặt qua chỗ khác, lần đầu tiên trong đời không phản ứng với hắn.

    Tiêu Hành dừng lại, nhìn miệng nhỏ hơi chu lên, quay đầu qua chỗ khác, giống như là có chút hờn dỗi.

    "Hả?" Hắn nhíu mày, giọng khàn khàn phát ra một tiếng nghi vấn.

    "Tam gia, ta có thể hỏi chàng một vấn đề không?" Cố Tuệ nhi nhìn chăn đệm chỉ một màu màu xanh đậm, thấp giọng hỏi.

    "Nói." Xưa nay hắn tích chữ như vàng, vẫn chỉ một chữ như cũ.

    "Vừa rồi.. sao chàng không đưa thư của cha mẹ ta cho ta sớm một chút?" Cố Tuệ nhi nhỏ giọng cẩn thận hỏi, đôi lông mày nhỏ hơi nhíu.

    Hiển nhiên là Tiêu Hành không nghĩ tới nàng hỏi đến cái này, hắn liền hơi giật mình.

    Cố Tuệ nhi cảm thấy có lý, giờ khắc này lại đang thấy trong lòng vui sướng, hừ nhẹ một tiếng, sau đó càng quay mặt đi.

    Không thèm nhìn hắn.

    Trầm mặc.

    Gió thổi làm lá trúc vang lên tiếng rì rào, từng chút một truyền vào trong tai. Ngoài phòng, bọn nha hoàn cung kính mà trầm mặc đứng thẳng, chờ gọi đến bất cứ lúc nào.

    Cố Tuệ nhi kiên trì quay mặt chỗ khác không nhìn hắn, dù cho cổ đã có chút không thoải mái, nàng vẫn cố gắng duy trì cái tư thế kia.

    An ma ma tuy dạy nàng rất nhiều, nhưng cũng không dạy nàng cái này.

    Có thể là do hết lần này tới lần khác, đột nhiên cảm giác được, nàng có thể kiêu ngạo nho nhỏ mà đùa nghịch một chút.

    Vô thức cảm thấy rằng, hắn hẳn là sẽ không tức giận đâu..

    Thế nhưng là, nếu không vẫn là thôi đi? Hắn đã giúp mình thật nhiều rồi..

    Lúc tiếng sàn sạt bên ngoài vào trong tai Cố Tuệ nhi trở nên càng ngày càng rõ ràng, nàng cho là mình không đợi được một khắc hắn cúi đầu, rốt cục nghe được thanh âm khàn khàn thanh lãnh của hắn.

    "Ta muốn cho nàng học để nhận mặt chữ trước, rồi tự mình đọc thư nhà."
     
    Dương2301LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng bảy 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...