Ngôn Tình [Edit] Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế - Đường Bất Lận

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TruongManVi, 17 Tháng tám 2021.

  1. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 40: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm nay, Tô Yên đúng thật là có chút không bình thường.

    Nhưng cô biết rõ những cảm giác đó không phải từ bản thân nguyên chủ, mà là cảm giác phát ra từ sâu trong tâm hồn của cô.

    Mọi người đều biết cô là đứa con gái duy nhất của Tô gia, tất cả mọi sự cưng chiều đều tập trung vào một mình cô.

    Bạn cùng lứa đều cho là cô rất ngạo mạn bướng bỉnh, các cô gái đều coi cô thành tình địch số một, càng giống như cô là một cái bình hoa cực phẩm vậy.

    Tô Yên cũng thật sự làm trời làm đất, bởi vì cô có thực lực.

    Nhưng trên thực tế thì trong cuộc sống ngắn ngủi của Tô Yên, phần lớn thời gian đều trải qua một mình.

    Cha mẹ cô yêu nhau, điều này thật sự không thể nghi ngờ, họ yêu nhau đến mức trong thế giới của họ không cho phép sự tồn tại của người thứ ba.

    Dù cho người này là con gái của bọn họ đi nữa, bọn họ cũng sẽ không cho phép, sự tồn tại của Tô Yên chỉ quấy rầy đến không gian riêng tư của bọn họ mà thôi.

    Quả thật Tô Yên cũng không thiếu tình yêu thương, người thân bên cạnh cô đều rất yêu thương cô, cha mẹ cũng sẽ quan tâm đến cô, cho cô tiền dùng mãi mãi không bao giờ hết, mang về cho cô quà cáp từ khắp nơi trên thế giới.

    Mỗi một món quà đều vô cùng phù hợp sở thích của cô.

    Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, Tô Yên cô cũng không phải là người quan trọng nhất của họ, thì có ngay một cảm giác chán nản dâng lên trong lòng cô.

    Tình yêu của cha mẹ đối với cô, vĩnh viễn cũng không thể nào so sánh được với tình yêu mãnh liệt của cha mẹ dành cho nhau.

    "Thật ngốc?"

    Một tiếng động thanh thúy vang lên, làm cho Tô Yên giật mình bừng tỉnh.

    Chỉ là cô đã chết, cũng không biết có thể trọng sinh được không. Lỡ như mà cô thất bại, cha mẹ sẽ khổ sở ư?

    "Tay anh?"

    Tô Yên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay da tróc thịt bong kia của Kỷ Vô Trần, một bộ dáng khó hiểu: "Anh có đam mê tự ngược đãi?"

    Kể cả phơi nắng bị thương cũng được, không quan tâm thân thể mình ra sao cũng được, cứ như là đối với thế giới này anh không có chút lưu luyến nào vậy.

    Bây giờ, lại hành hạ cho máu me đầy mình như vậy.

    Kỷ Vô Trần không chút để bụng thu hồi tay mình, "Nếu em cảm thấy có, thì cứ cho là có đi."

    "Dừng xe.."

    Trán của Tô Yên phát đau, cô bày ra cảm xúc mặt trái.

    Cô thấy dường như mình đã bị cảm xúc của nguyên thân ảnh hưởng, cứ cho là cô nhận định cha mẹ không yêu cô, thì cũng không giống như nguyên thân có cảm giác tồn tại mỏng manh như vậy. Chẳng qua Tô Yên cho rằng, ở trong tình yêu của cha mẹ thì mình không quan trọng bằng mà thôi.

    Nhưng mà tốt xấu gì thì cũng không phát cẩu lương trước mặt cô, này đã tính là sự an ủi lớn nhất đối với Tô Yên.

    Kỷ Vô Trần dừng xe lại.

    Tô Yên gõ gõ cửa sổ xe, liếc xéo người nào đó, "Mở cửa."

    "Tính làm gì?" Kỷ Vô Trần cũng không làm theo ý muốn của cô, mà là nhướng mày, vẻ mặt hoài nghi nhìn Tô Yên.

    Cứ như cô là một người không nghe lời, là một đứa em gái bỏ nhà trốn đi hết sức bướng bỉnh.

    Tô Yên ném cho anh một ánh mắt, chỉ chỉ bên ngoài.

    Chỉ thấy trên biển điện tử ngoài đường ghi mấy chữ 【Nhà thuốc XX】

    Phía dưới là dòng chữ luôn mở cửa hai mươi bốn giờ.

    Thì ra là muốn mua thuốc, Kỷ Vô Trần không tiếng động cong môi, mở khóa cửa cho cô.

    Sau đó xuống xe, tay đút vào túi quần, lười biếng đi theo sau Tô Yên.

    Trên mặt anh vẫn không có biểu tình gì, đôi mắt sâu thẳm, u ám, nhưng lại có thể làm cho người ta nhìn ra được, lúc này trên khóe môi anh hé lộ một độ cong như có như không, tâm tình hiện giờ của anh cũng không tệ lắm.

    Nửa giờ sau..

    Kỷ Vô Trần dán vài miếng băng, cùng Tô Yên mua cơm nắm ở một cửa hàng tiện lợi, ngồi trước mặt biển, tùy ý để gió biển thổi qua người.

    Không ai nói gì, nhưng quan hệ giương cung bạt kiếm của hai người như được cải thiện không ít.

    Cô gái này hiếm khi an tĩnh, cô ngồi trên bờ biển cuộn tròn người lại thành một khối, mái tóc đen bị gió biển thổi lộn xộn, hai tay cầm cơm nắm, cái miệng nhỏ kia đang ăn từng miếng từng miếng.

    Miệng nhỏ phình lên, giống như chuột hamster--
     
  2. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 41: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Vô Trần nhịn rồi lại nhịn, nhưng không nhịn được nữa.

    Vươn tay chọc một cái.

    Tô Yên bỗng chốc nhảy dựng lên, đôi mắt tròn xoe của cô liếc anh, trừng mắt nói: "Anh làm gì vậy?"

    Kỷ Vô Trần mặt không biểu cảm, cọ cọ đầu ngón tay của mình, lạnh nhạt nhướng mày, "Hửm, tôi làm gì?"

    Tô Yên nghiến nghiến hàm răng, xoa xoa gương mặt bị chọc đến phiếm hồng của mình.

    Không nói.

    Cách đó không xa có một con thuyền, ánh sáng của mặt trăng đang chiếu xuống mặt biển, lan tỏa một ít đốm sáng lấp lánh.

    Tô Yên nhìn mặt biển tối như mực ở đằng xa, tay chống cằm, lười biếng ngáp một cái.

    Nước mắt buồn ngủ quanh quẩn trên khóe mi, lại mãi không rơi xuống.

    Cô nghiêng mắt, trêu chọc nói: "Anh trai yêu dấu à, anh tính để em ở trên biển bị gió thổi suốt một đêm sao?"

    Yêu dấu--

    Mí mắt Kỷ Vô Trần nhảy nhảy, phát hiện tâm tình của anh đang dần trở nên mẫn cảm.

    Anh nghiêng mắt, "Vậy em muốn đi đâu?"

    "Thuê phòng ngủ."

    Tô Yên vỗ vỗ váy, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi vươn tay về phía Kỷ Vô Trần.

    Chân mày Kỷ Vô Trần giật giật, yên lặng mà nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ của Tô Yên.

    Tay cô rất nhỏ, nhìn qua cũng không biết có lớn bằng một nữa tay của Kỷ Vô Trần không, lòng bàn tay trắng nõn, bao phủ bởi một tầng thịt mềm, cứ như là không có xương vậy.

    Chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng đủ biết là nắm rất mềm mại.

    Anh nhấp nhấp môi, dời mắt, chủ động đứng lên khỏi mặt đất.

    "Đi thôi."

    Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà thẳng một đường bước về phía xe, chỉ là, bước chân nhanh hơn so với bình thường rất nhiều.

    Tô Yên lười biếng đi theo sau, xoa xoa lên cánh tay bị gió biển thổi lạnh nổi một tầng da gà, "Hừm" một tiếng, chế nhạo nói: "Tên ngạo kiều đáng ghét."

    * * *

    Ban đầu Tô Yên nói muốn dọn vào ký túc xá cũng không phải là nói giỡn cho vui mà thôi.

    Cô thậm chí đã sớm đăng ký một phòng ở ký túc xá, trực tiếp xách theo hành lý là có thể dọn vào ở được.

    Ở khách sạn một đêm, ngày hôm sau thì dọn vào ký túc xá ngủ.

    Mà tin tức này không biết từ lúc nào đã lặng lẽ bị người lan truyền ra.

    Đó chính là, Tô Yên bị người Kỷ gia đuổi ra ngoài, cô căn bản không phải thiên kim tiểu thư của Kỷ gia, chỉ là một bé gái mồ côi đi theo mẹ gả vào hào môn mà thôi.

    Trong lúc nhất thời, có người đồng tình với cô, cũng có không ít người âm thầm chế giễu.

    Chỉ có Tô Yên là tự làm theo ý mình.

    "Chào buổi sáng Vô Trần!"

    Bùi Như Nguyệt cầm một cái hộp cơm màu hồng nhạt đi tới, thật cẩn thận mà đặt ở trước mặt Kỷ Vô Trần, cười ngọt ngào nói: "Vô Trần, cái này là buổi sáng đích thân em làm, anh nếm thử xem có ngon không?"

    Mí mắt của Kỷ Vô Trần cũng không nâng lên một chút nào, giọng nói lạnh như băng: "Tránh ra, cô đang chắn trước mặt tôi."

    Trên mặt Bùi Như Nguyệt lộ ra biểu tình đau khổ.

    Kỷ Vô Trần chuyển động hai mắt, ánh mắt hơi nghiêng nghiêng.

    Trong phòng học đã được trang hoàng đặc biệt, ở chỗ của bọn họ, ánh mặt trời không thể chiếu vào. Ánh đèn nhu hòa trên đỉnh đầu chiếu xuống, xuyên qua mái tóc mềm mại của cô gái, khiến tóc cô chuyển thành màu nâu ấm áp.

    Tô Yên cúi đầu nhỏ, trong tay cầm bút đang viết viết vẽ vẽ gì đó trên vở, lông mi thon dài tựa như một chiếc quạt xếp, xinh đẹp nhưng lại yếu ớt.

    Theo hơi thở của cô mà nhấp nháy, khiến cho người động tâm..

    Từ đầu đến cuối, cô đều không ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía anh một cái nào.

    "Vô Trần.. Anh không thể tha thứ cho em một lần sao? Trước kia do em không hiểu chuyện, chẳng qua là em muốn được anh coi trọng thôi."

    Bùi Như Nguyệt chịu đựng đau khổ trong lòng, thật cẩn thận khẩn cầu.

    Diện mạo cô ta xinh đẹp, lúc lã chã bật khóc, đôi mắt đen nhánh diễm lệ vương nét u buồn.

    Nhìn thật là nhu nhược động lòng người.

    Kỷ Vô Trần mím chặt môi mỏng, con ngươi mờ mịt khí đen.

    Anh mở miệng, "Để lại hộp cơm, người thì biến đi."
     
  3. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 42: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu đổi lại là người khác, nghe được câu nói như thế, sớm đã thẹn quá hóa giận mà quăng hộp cơm, vung tay áo bỏ đi rồi.

    Nhưng người này lại là Bùi Như Nguyệt, cô biết thân phận của Kỷ Vô Trần, lại có ý đồ với anh.

    Tự nhiên là sẽ không cảm thấy xấu hổ, buồn bực, ngược lại trong lòng rất là vui sướng.

    "Được, vậy anh nhất định phải nếm thử thật tốt nhé, nếu anh thích, sau này mỗi ngày em đều sẽ làm cho anh ăn!" Lúc Bùi Như Nguyệt nói đến chữ 'mỗi ngày', không nhịn được mà mặt mày hớn hở.

    Cho Tô Yên một ánh mắt đắc ý.

    Chờ xem, sau này khi tao và Kỷ Vô Trần ở bên nhau, sẽ xử lý cái bình hoa như mày cho thật đã.

    Tô Yên mặt không đổi sắc, an tĩnh hoàn thành bài tập mà thầy giao.

    Lại rút ra một quyển sách tiếng anh, yên lặng nhìn vào.

    Kỷ Vô Trần tự nhiên lại thấy thái độ bình tĩnh của cô có chút chói mắt, u ám ở đáy mắt lại bắt đầu cuồn cuộn nổi lên.

    Hai tay anh nắm chặt, vết thương vốn dĩ đã tốt lên được chút lại một lần nữa bung ra.

    * * *

    Tạ Nhiễm Nhiễm đang ngồi cùng với Diệp Tiểu An phía sau Kỷ Vô Trần và Tô Yên.

    Nhìn thấy rõ hành động này của Kỷ Vô Trần.

    Tạ Nhiễm Nhiễm nghi ngờ nói: "Kỷ Vô Trần bị sao vậy? An An cậu có cảm thấy, không khí giữa Kỷ Vô Trần và Tô Yên có chút kỳ quái không?"

    Đâu chỉ là kỳ quái?

    Diệp Tiểu An cười lạnh một tiếng, tay chống cằm không kiên nhẫn nói: "Có lẽ cậu ta làm chuyện xấu lại bị phát hiện đó?"

    Tự nhiên cô ta lại nhớ đến ngày đó, Tô Yên ngang ngược kiêu ngạo, rõ ràng là xuất thân thấp hèn, nhưng lúc nào cũng cho người ta cảm giác áp lực, cho người ta cảm thấy mình không có xuất thân cao quý bằng.

    Cô lại dám giở trò trước mặt cô ta, ném toàn bộ quà cùng thư tình muốn gửi cho Kỷ Vô Trần vào thùng rác.

    Đối mặt với uy hiếp của cô ta lại ra vẻ như chẳng hề quan tâm.

    Hiện tại, không phải đã gặp báo ứng rồi sao?

    Tâm tình của Diệp Tiểu An cực tốt, cô ta khẽ ngâm nga khúc hát.

    Giờ cả trường, ai mà không biết bối cảnh thật của Tô Yên? Mẹ cô chỉ là tình nhân của người ta, căn bản không phải tiểu thư xuất thân hào môn, không được tổ chức hôn lễ cùng với ba Kỷ Vô Trần, thậm chí giấy kết hôn cũng không có. Mà ba ruột của cô cũng chỉ là dân cờ bạc, ăn trộm, còn từng vì tội danh trộm cướp mà bị mời về cục cảnh sát điều tra.

    Gia đình như vậy, rời khỏi nhà họ Kỷ, cô ta còn tư cách gì mà kiêu ngạo?

    Diệp Tiểu An hưng phấn đến độ hai mắt đều sáng lên.

    Tạ Nhiễm Nhiễm nhíu nhíu mày, nhìn Diệp Tiểu An, "An An, gần đây cậu càng lúc càng kỳ quái."

    "Tớ kỳ quái chỗ nào?"

    Diệp Tiểu An không hiểu, cô ta chỉ vui vẻ nên ngâm nga khúc hát, bất mãn nhìn Tạ Nhiễm Nhiễm hỏi.

    "Giọng điệu nói chuyện của cậu?" Tạ Nhiễm Nhiễm lắc đầu, kỳ thật cô ấy cũng không rõ, nhưng cô có cảm giác, bạn tốt của cô, Diệp Tiểu An, dường như có gì đó rất khác biệt.

    "Khác chỗ nào chứ? Tớ vẫn luôn tốt như vậy mà!" Diệp Tiểu An bĩu môi, "Ngược lại là cậu, bây giờ cứ nhìn chằm chằm Kỷ Vô Trần, có phải cậu thích anh ấy rồi không?"

    Lúc cô ta nói lời này, ánh mắt cô ta vẫn luôn gắt gao nhìn vào Tạ Nhiễm Nhiễm.

    Không thể chịu được biểu tình trên mặt Diệp Tiểu An, thái độ kia của cô ta khiến Tạ Nhiễm Nhiễm không khỏi giận dữ.

    Cô nàng tức đến hai tay nắm chặt, sắc mặt khó coi.

    "Cậu thích cậu ta thì thôi, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều thích Kỷ Vô Trần, tớ chỉ thích thưởng thức cái đẹp, nhưng điều đó cũng không đại biểu là tớ sẽ hi vọng xa vời với thứ vốn không thuộc về mình, An An có câu nói tớ vẫn luôn muốn nói với cậu, đúng là Kỷ Vô Trần lớn lên rất đẹp trai, nhưng cậu ta có năng lực bao nhiêu, thế giới nhiều người như vậy, người như Kỷ Vô Trần không phải người có gia đình và diện mạo như chúng ta có thể với tới được."

    Gia đình bình thường, tướng mạo bình thường, thậm chí tính cách cũng bình thường, không thú vị.
     
  4. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 43: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lại không phải tiểu thuyết, dựa vào điều gì để cho rằng mình sẽ có được sự chú ý của nam thần?

    Dựa vào cái gì? Hai trái tim hấp dẫn nhau?

    Đây là đang kể chuyện cười nước Mỹ sao?

    Trăm triệu lần Diệp Tiểu An cũng không ngờ được, những lời này lại xuất phát từ chính miệng cô bạn thân nhất của mình.

    Không lâu trước đó, Tô Yên cũng nói vậy với cô ta.

    "Tạ Nhiễm Nhiễm! Cậu có ý gì?"

    Sắc mặt Diệp Tiểu An không tốt, mang theo dáng vẻ xấu hổ, buồn bực mà ngay cả chính cô ta cũng không nhận thấy được.

    Tạ Nhiễm Nhiễm vốn chỉ muốn khuyên cô ta một câu, sau đó lại thấy phản ứng trên mặt Diệp Tiểu An, khiến cô lạnh tâm.

    Vừa đúng lúc này, cô bỗng nhìn thấy Kỷ Vô Trần đột ngột đứng lên, tùy tiện cầm hộp cơm màu hồng nhạt trên bàn, quăng vào thùng rác ở góc phòng.

    "Cậu nhìn Kỷ Vô Trần kìa!"

    Diệp Tiểu An nhìn theo tiếng cô.

    "Bịch!"

    Kỷ Vô Trần không chút do dự ném hộp cơm vào thùng rác, sau đó lại lạnh mặt đi về bàn ngồi.

    Bùi Như Nguyệt vốn đang vui cười rạng rỡ, bỗng chốc tái nhợt.

    Mí mắt Diệp Tiểu An dựng thẳng, bình tĩnh nhìn động tác của Kỷ Vô Trần, không nói nên lời.

    Duy chỉ có Tô Yên, vẻ mặt vẫn bình thường nhìn sách, cứ như là không phát hiện chuyện gì khác thường vậy.

    Tâm tư mỗi người trong phòng học đều khác nhau, duy chỉ có mình Tô Yên là không quan tâm.

    Tất cả mọi người đều cho rằng cô vì bị đuổi ra khỏi Kỷ gia cho nên đang đau khổ, cả đám đều chờ xem dáng vẻ chê cười của Tô Yên.

    Chỉ có Kỷ Vô Trần biết rõ cô thật sự không để bụng.

    Điều này làm cho anh vừa cảm thấy cao hứng, vừa cảm thấy vô lực.

    Nếu ngay cả việc này cũng không thể làm cho cô để ý, thì còn có việc gì khiến cô để ý được đây?

    * * *

    "Tô Yên! Mày đứng lại đó cho tao!"

    Tan học, Tô Yên bị chặn lại trên đường quay về ký túc xá.

    Bước chân của cô dừng lại, thấy Bùi Như Nguyệt mang theo một đám người, hùng hồn đi tới.

    "Không phải mày rất kiêu ngạo sao? Giờ đã bị Kỷ gia đuổi đi, mày chẳng là cái thá gì nữa!"

    Bùi Như Nguyệt hé miệng cười lạnh, ánh mắt nhìn Tô Yên tràn đầy sự oán độc.

    Ký ức sau lần bị Tô Yên chỉnh thảm hại, vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô ta.

    Tô Yên nhướng mày, hai tay ôm sách dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

    Cô cười ngọt ngào nói: "Bạn học Bùi, cậu đang nói cái gì vậy? Đầu tiên tớ phải nói rõ với các cậu là tớ chủ động dọn ra khỏi Kỷ gia, mà không phải là bị đuổi đi đó nha~"

    "Ha.."

    Bùi Như Nguyệt trợn trắng mắt, "Giờ tất cả mọi người trong trường đều biết, nguyên nhân cụ thể là gì thì tao không cần biết, có khi vì mày muốn câu dẫn Kỷ Vô Trần nên mới bị đuổi ra khỏi nhà ý chứ?"

    "Ồ!"

    Tô Yên trợn to đôi mắt tròn xoe, con ngươi hắc bạch phân minh phản chiếu ảnh ngược của đám người Bùi Như Nguyệt, "Bạn học Bùi, cậu thật là thông minh, nhưng mà cậu nói có hơi sai~" Cô nhăn nhăn cái mũi nhỏ, đáng yêu mà vô tư, "Là anh trai câu dẫn tớ trước mà~"

    "Mày, mày thật là không biết liêm sỉ mà!"

    Bùi Như Nguyệt không nghĩ tới, Tô Yên thành thật trả lời như thế.

    Cô ta tức đến mức thở hổn hển, hận không thể lập tức chặt Tô Yên ra thành mấy khúc.

    "Nguyệt Nguyệt, khách khí với cậu ta làm gì? Trực tiếp trừng trị cậu ta là được!"

    "Đúng rồi, các mày tấn công từ bên kia đi, mối hận lần trước tao còn chưa có tính sổ với cậu ta đâu!"

    "Lần này tao nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!"

    Một đám con gái, xắn tay áo lên tiến gần Tô Yên.

    Tô Yên bình tĩnh đứng tại chỗ, không tiếng động chớp mắt, "Hừm, tớ đang nói thật mà? Tại sao các cậu lại không tin vậy? Vốn là anh trai câu dẫn tớ trước, anh xem có đúng không, anh trai?"

    Giọng nói mềm mại của cô vang lên, âm cuối khẽ nâng cao, thanh âm nũng nịu như mèo kêu, ấm áp như ánh mặt trời, mang theo hơi thở ngây thơ.

    Bùi Như Nguyệt ngẩn ra.

    Những người khác cũng ngây ngốc.

    "Kỷ Vô Trần ở.. Á!"
     
  5. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 44: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nữ sinh cầm đầu còn đang khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn thì mái tóc dài thình lình bị nắm lấy, cô nàng lảo đảo ngã về phía trước, nhưng không có ngã thẳng xuống đất mà là gương mặt đập lên đầu gối của Tô Yên, mạnh mẽ va chạm..

    "..."

    Nữ sinh hét thảm một tiếng, máu tươi chảy đầy mặt.

    Cô ta che lại cái mũi chật vật mà ngã xuống đất, cả người đều bị hành động đột ngột của Tô Yên dọa đến choáng váng.

    "Tô Yên!"

    Bùi Như Nguyệt ngây người nhìn cảnh trước mặt, cánh mũi kịch liệt kích động, biểu hiện nội tâm sợ hãi của cô ta.

    Không ai ngờ tới, Tô Yên sẽ xuống tay tàn nhẫn như vậy.

    Sạch sẽ lưu loát, không một chút ướt át bẩn thỉu nào.

    "Hả, cậu đang gọi tớ?"

    Tô Yên nghiêng nghiêng đầu, cô chậm rì rì nhặt sách của mình đang rơi trên mặt đất lên, khẽ vỗ vỗ.

    Mang theo nụ cười ngọt ngào, bỗng nhiên một chân đá nữ sinh lúc đầu còn kiêu ngạo nhưng giờ mặt đã đầy máu qua một bên, nhấc chân dẫm lên mặt cô ta.

    Giọng điệu từ từ chậm rãi như phát ra từ âm ti địa ngục vậy.

    "Vậy mới nói, sao cứ chê mạng mình dài quá vậy?" Nói xong, mặt cô không đổi sắc treo lên nụ cười mỉm, bàn chân lại hung hăng chà xát trên gương mặt nữ sinh dưới chân.

    "Á.. đau quá.."

    Mấy nữ sinh này đều chưa trưởng thành, ngày thường luôn luôn kiêu ngạo ỷ vào người đông thế mạnh.

    Mà Tô Yên xuất hiện, hiển nhiên đã dạy dỗ cho các cô.

    Cái gọi là "Bạo lực học đường", phải chơi như thế nào!

    "Tô.. Tô Yên! Mày may thả cậu ấy ra! Mày không sợ giáo viên phát hiện ư?"

    Bùi Như Nguyệt kinh hoàng, cô ta nhanh chóng nhìn về phía sau, sợ bị người ta phát hiện tình huống bên này.

    Nhưng ngay sau đó --

    Biểu tình cô ta đột nhiên thay đổi, trong mắt lóe lên tia sáng.

    Đúng rồi! Giáo viên!

    Nếu như giáo viên phát hiện hành động của Tô Yên, cô ta nhất định sẽ không thoát khỏi hình phạt của trường! Nếu vết thương của nữ sinh kia nặng thêm một chút, rất có thể Tô Yên sẽ bị đuổi học!

    Không có chỗ dựa, không ai cứu được cô ta đâu!

    "Sợ quá!"

    Tô Yên vừa nói, dưới chân lại hung hăng dẫm mạnh thêm một cú!

    Nhan sắc xinh đẹp tựa như thiên sứ, lại cất giấu một trái tim đen tối!

    Bùi Như Nguyệt hít sâu một hơi, hành động không sợ chết của Tô Yên khiến mọi người xung quanh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Suy nghĩ sâu xa xoẹt qua, cuối cùng Bùi Như Nguyệt bắt đầu hành động, quay đầu chạy đi.

    Tô Yên nhướng mày, "Thủ lĩnh của các người chạy rồi, các người không định chạy theo ư?"

    Tô Yên rút chân lại, lùi về sau vài bước, các nữ sinh khác đỡ nữ sinh mặt mũi bầm dập kia dậy.

    Nữ sinh bụm mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Tô Yên! Tao nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày!"

    "Phì!"

    Tô Yên không thèm quan tâm, nhún vai gật đầu, "Được, tôi chờ!"

    "Cô không buông tha cho ai cơ?"

    Bỗng nhiên, một tiếng nói lạnh lẽo khàn khàn vang lên.

    Tiếng cành cây khô bị giẫm gãy vang lên, ở một góc an tĩnh lại vô cùng rõ ràng..

    Bên kia, Bùi Như Nguyệt cùng giáo viên chủ nhiệm, thở hổn hển chạy về phía Tô Yên.

    "Thầy! Nhanh lên một chút, chậm chút nữa Lưu Tiểu Tiểu sẽ bị Tô Yên đánh chết mất!"

    Giáo viên chủ nhiệm thở hổn hển, hoài nghi nói: "Trò nói Tô Yên, tôi biết trò ấy, thành tích nhập học đầu vào rất tốt, nhìn tướng mạo cũng không giống người thích đi gây chuyện, lại nói, trò ấy có thể đánh lại trò Lưu Tiểu Tiểu ư?"

    Trước hết không nói bề ngoài của Lưu Tiểu Tiểu, trò ấy còn cao hơn trò Tô Yên cả một cái đầu.

    Trò Lưu Tiểu Tiểu ỷ vào thân hình ưu thế hơn so với các nữ sinh cùng tuổi, ngày thường hoành hành ngang ngược trong trường.

    Bước chân của Bùi Như Nguyệt dừng lại một chút, sắc mặt cứng đờ.

    "Thầy ơi, thầy tự mình đến đó nhìn chẳng phải sẽ biết sao?"

    Không tận mắt chứng kiến, ngay cả Bùi Như Nguyệt cũng không tin Tô Yên ngoại trừ tính cách ác liệt ra, thủ đoạn ra tay lại tàn nhẫn như thế.

    Một chân dẫm lên mặt Lưu Tiểu Tiểu, cứ như không phải là mặt người mà là một đống rác rưởi vậy!
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng chín 2021
  6. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 45: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt của một cô gái quan trọng biết bao nhiêu?

    Cô ta làm như vậy, thật sự không quan tâm đến hậu quả sao?

    Giáo viên chủ nhiệm cũng hết cách, chỉ có thể chạy nhanh theo Bùi Như Nguyệt, ông ta cũng sợ thật sự xảy ra chuyện.

    Cũng may nơi này cách ký túc xá không xa, chỉ là có hơi hẻo lánh, ngay bên cạnh là rừng trúc và một ít cây xanh.

    "Thầy ơi, chính là đây, thầy mau lại xem.."

    Bùi Như Nguyệt chỉ tay về phía trước, giây tiếp theo, cả người liền ngay ngẩn, đến nói cũng không nói ra lời.

    Chỉ thấy hai tay Kỷ Vô Trần cắm trong túi áo, mang khẩu trang, mặc một bộ quần áo dài màu đen, đứng yên ở đó.

    Nghe được âm thanh, mới nâng mắt nhìn, từ từ chuyển về phía cô ta.

    Trong ánh mắt không mang theo chút độ ấm nào, so với ánh mắt cách đây hai năm, càng khiến cho người khác cảm giác khủng hoảng hơn.

    "Kỷ Vô Trần, sao trò ấy lại ở đây?"

    Giáo viên chủ nhiệm cũng thấy Kỷ Vô Trần, ông cau mày, nhìn phía dưới chân, là một đám nữ sinh đang vây quanh một người tay bụm mặt, trên tay đầy máu.

    Hiển nhiên là bị thương.

    Trái tim ông ta nhảy dựng lên, đột nhiên có dự cảm không lành.

    Chuyện này sao lại liên quan đến Kỷ Vô Trần? Không dễ giải quyết rồi!

    Biểu tình của Bùi Như Nguyệt âm u, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt vặn vẹo.

    Cô ta cắn môi dưới, nhìn về phía Tô Yên.

    Liền thấy cô nghiêng nghiêng đầu, nở nụ cười điềm đạm, xinh đẹp về phía cô ta.

    Kỷ Vô Trần đang bày ra tư thế bảo vệ, đứng phía trước người cô, thái độ không cần nói cũng biết.

    Bùi Như Nguyệt chết tâm.

    Nhưng giáo viên chủ nhiệm đã chủ động đi qua, thái độ ôn hòa hỏi: "Trò Kỷ Vô Trần, xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

    Kỷ Vô Trần giơ tay chỉ Bùi Như Nguyệt, lại chỉ nữ sinh bị thương trên mặt đất.

    Vẻ mặt uể oải, ngữ khí lạnh nhạt.

    "Cô ta có ý đồ với em, thấy em không để ý đến cô ta, cô ta liền triệu tập hội chị em đến đây muốn bá vương ngạnh thượng cung. Nhưng cô ta-- ừm, thất bại."

    Khi nói đã ôm mọi tội danh lên người mình.

    Tô Yên phụt một tiếng bật cười.

    Ôm sách đứng phía sau Kỷ Vô Trần, hai vai run rẩy.

    Nhưng giáo viên chủ nhiệm lại cho rằng cô bị dọa sợ, không khống chế được nên khóc, vội vàng luống cuống tay chân nói: "Ấy trò đừng khóc, bị dọa sợ rồi phải không? Không sao, không sao, có thầy ở đây rồi.."

    Sống lưng của Tô Yên cứng đờ: "..."

    Biểu tình trên gương mặt nhỏ của cô biến hóa, mí mắt nhanh chóng hạ xuống, rặn ra hai giọt nước mắt, giọng nói run run nói cảm ơn thầy giáo chủ nhiệm.

    "Cảm ơn thầy ạ."

    Cái đầu nho nhỏ của nữ sinh khẽ cúi, lớn lên lại xinh đẹp ngoan ngoãn, khóc khiến vành mắt đỏ bừng, lông mi ướt đẫm, khẽ mím khóe miệng nhỏ, cố nén sợ hãi, khiến giáo viên chủ nhiệm lại nhớ đến cô con gái nhỏ của mình, hiền ngoan giống hệt một chú thỏ con.

    Người như vậy, sao giống hung thủ Bùi Như Nguyệt miêu tả cho ông chứ?

    "Mày nói xạo!"

    Nữ sinh ngồi dưới đất che mũi tức phát điên, cô ta đau đến mức cả người như nát bấy.

    Lúc này nhìn giáo viên chủ nhiệm bị lớp ngụy trang của Tô Yên lừa gạt, cô ta cắn răng tức giận, "Thầy ơi! Cậu ta đang nói dối! Rõ ràng con nhỏ ngu ngốc kia đã đánh em, Kỷ Vô Trần đang bao che cho cậu ta! Thầy đừng tin những gì cậu ta nói!"

    Bùi Như Nguyệt nghe vậy cũng vội vàng gật đầu.

    Cô ta nỗ lực bỏ qua ánh mắt lạnh băng của Kỷ Vô Trần, da đầu căng chặt nói: "Đúng là như vậy đó thầy, em có thể làm chứng, Lưu Tiểu Tiểu không nói dối! Chính Tô Yên đã đánh cậu ấy thành như vậy.."

    Nghe được những lời này, Kỷ Vô Trần nhướng mày.

    Lúc này Tô Yên đang đứng phía sau Kỷ Vô Trần bước ra, một bộ dáng thật là ủy khuất, rồi lại cố nhẫn nhịn nói.

    Cô nhẹ giọng: "Các cậu nói tớ đánh Lưu Tiểu Tiểu, nhưng nếu tính luôn cả anh trai tớ thì chúng tớ cũng chỉ có hai người, bên các cậu lại có tới năm người, xin hỏi chuyện này giải thích như thế nào?"

    Không khí nháy mắt đình trệ.

    Giáo viên chủ nhiệm cũng phản ứng lại, biểu tình của ông không tốt lắm, nhìn lướt qua Bùi Như Nguyệt vừa ăn cướp vừa la làng.

    Lạnh lùng nói: "Mấy trò này, đến văn phòng cùng thầy! Còn trò Lưu Tiểu Tiểu, thầy sẽ thông báo người nhà của em tới trường đón em! Em đến phòng y tế xử lý miệng vết thương trước đã."

    Bùi Như Nguyệt giờ mới biết sợ, vội vàng giải thích, "Thầy, chuyện này không liên quan đến em.."

    Hình tượng của cô ta ở trong trường vẫn luôn là học sinh ngoan, nếu như bị điều tra ra cô ta có quan hệ không tồi với Lưu Tiểu Tiểu, hình tượng của cô ta nhất định sẽ tụt dốc không phanh!

    "Đủ rồi! Cuối cùng có liên quan hay không em cứ đến văn phòng, giải thích cho giáo viên còn có phụ huynh của em!"

    Nói xong, dẫn theo đám người Bùi Như Nguyệt, sải bước đi.

    Tô Yên cảm khái phía sau: "Có phải thầy quên mất rồi, còn có một vị đầu sỏ gây tội thầy không đưa đi?"

    "Đầu sỏ gây tội?"

    Kỷ Vô Trần nghiền ngẫm mấy chữ này, khẽ cười một tiếng: "Em là đang nói chính mình sao? Em gái tốt của tôi?"

    Trên thực tế, Tô Yên đúng là đã vượt xa dự kiến của Kỷ Vô Trần.

    Nhìn mấy động tác cô đánh Lưu Tiểu Tiểu kia, thật sự liền mạch lưu loát, không có nửa điểm dây dưa.

    Quả nhiên phong thái càng giống chị đại hơn so với Lưu Tiểu Tiểu.

    Nhưng ai bảo bề ngoài của cô quá lừa gạt chứ?

    Cho nên từ đầu tới cuối cũng chưa từng bị hoài nghi.

    "Cõng nồi cho em gái, là điều cơ bản anh trai nên làm, cố lên nha, anh trai!"

    (*) Cõng nồi: Nhận tội thay cho người khác

    Tô Yên nắm tay lại, cười tủm tỉm cổ vũ.

    Khi nói chuyện, cô không hề nhận ra, thân thể Kỷ Vô Trần có chút gần.

    Anh chỉ lộ ra duy nhất một đôi mắt thâm thúy, nếu liếc mắt nhìn một cái lại giống như hố đen vũ trụ, nhìn không tới đáy.

    "Tôi sẽ cố gắng."

    Kỷ Vô Trần gật đầu, con ngươi híp lại.

    Bàn tay to lớn bỗng nhiên giữ chặt cái gáy Tô Yên, một tay kia ôm lấy eo cô, túm cả người vào trong ngực mình.

    Tô Yên sửng sốt, mờ mịt ngẩng đầu.

    Liền thấy Kỷ Vô Trần không biết từ khi nào đã cởi khẩu trang, hung hăng cắn môi cô.

    Răng môi ma sát, chỉ nghe thấy từ miệng anh mang theo cố chấp cùng dục vọng chiếm hữu, lẩm bẩm nói nhỏ: "Nhưng tôi không muốn làm anh trai của em, tôi càng muốn --"

    Nói tới đây, anh hơi thở dốc một chút, cười tà khí: "Làm người đàn ông của em!"

    Tiếp theo, nụ hôn này sâu thêm.

    Tô Yên bị hôn đến mức đại não trống rỗng, căn bản không nghe được Kỷ Vô Trần đang nói cái gì.

    Trong đầu còn có âm thanh nhắc nhở của hệ thống, nhưng Tô Yên cũng không nghe được gì luôn.

    Tính cách Kỷ Vô Trần đột ngột chuyển biến, làm Tô Yên có chút nghĩ không thông.

    Mặt đất thậm chí còn có vết máu đã khô, bọn họ hôn môi dưới ánh hoàng hôn.

    Gió đêm phần phật, thổi lá trúc rào rạt lung lay.

    Chân trời có sắc xanh sắc đỏ tôn nhau lên, những đám mây tươi đẹp xen lẫn hồng vàng. Ánh nắng xuyên qua khe hở giữa những đám mây, mang theo chút ấm áp, phảng phất vì hai người sáng lập một thế giới nhỏ riêng biệt.

    Gió thổi qua ngọn tóc, bóng dáng hai người thân mật giống như một người.

    Kỷ Vô Trần như ma cà rồng không màng tất cả, vì cố chấp của chính mình, cho dù hồn phi phách tán, cũng muốn bất chấp mà giữ lại khoảnh khắc này.

    Ánh nắng không quá gay gắt, tựa như rải một lớp bột phấn vàng trên mặt anh. Cùng với miệng vết thương chưa khép lại, lại có chút độc đáo mỹ cảm.

    "Hô.."

    Cuối cùng, Tô Yên là người không chịu được, tránh thoát khỏi sự tấn công của Kỷ Vô Trần.

    Cô híp con ngươi sáng tỏ đầy hơi nước, miệng nhỏ thở dốc.

    Trong đầu nghĩ đến chuyện vừa rồi lại nhìn Kỷ Vô Trần, nhịn không được lười nhác cười.

    "Anh trai lại giở trò lưu manh."
     
  7. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 46: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Vô Trần rũ mí mắt mỏng, đánh giá Tô Yên.

    Anh thản nhiên mở miệng, nâng cằm, rất tự nhiên.

    "Tôi cho phép em lưu manh lại."

    Tô Yên trợn trắng mắt, xoay người bước đi.

    Cô có bệnh mới lưu manh lại với anh? Rốt cuộc ai được lợi?

    Trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống, cho cô biết, độ hảo cảm của Kỷ Vô Trần đối với cô tăng lên.

    Điều này làm Tô Yên cảm thấy có chút mới lạ, cô nhếch mày, giống đứa nhỏ chiếm được món đồ chơi, hỏi: 【 Tăng nhiều hay ít? 】

    04 rất là sung sướng: 【 Từ số âm tăng tới 1, đó là một dấu hiệu tốt, kí chủ đại nhân không ngừng cố gắng, cố lên! 】

    Tô Yên mặt tối sầm, "Cút!"

    Cô hoài nghi sâu sắc, hệ thống này thật sự không có trục trặc ư?

    Đi vào ký túc xá Tô Yên cũng không quay đầu lại, nếu không, cô nhất định có thể nhìn thấy, Kỷ Vô Trần vẫn đứng ở phía sau, nhìn cô tiến vào.

    Ánh nắng chiếu trên người anh, hai tay đút túi, thân hình thon dài. Cằm khẽ nâng, ánh nắng phác họa lên khuôn mặt anh, màu sắc xinh đẹp, phảng phất như một bức tranh.

    Thời gian sau, Kỷ Vô Trần như đổi tính.

    Tô Yên càng khinh thường, anh lại càng dính người.

    "Bạn Tô Yên, ở đây có một câu hỏi, em đứng lên trả lời."

    Trong lớp học, Tô yên đứng lên, thoải mái trả lời câu hỏi của giáo viên.

    Nếu giáo viên đi gần tới, sẽ phát hiện, tay rũ bên người của cô, đang bị Kỷ Vô Trần nắm.

    Người ngồi phía sau không dám nói.

    Diệp Tiểu An nhìn chằm chặp bọn họ, cố gắng khống chế suy nghĩ muốn đứng dậy nói cho giáo viên biết.

    Kỷ Vô Trần đang làm gì vậy?

    "An An!"

    Tạ Nhiễm Nhiễm cảm thấy gần đây bạn tốt không giống bình thường, đi học thất thần, tầm mắt cứ dính trên người Kỷ Vô Trần.

    Chỉ là..

    Cô không đành lòng nhìn, sớm đã liệu đến kết quả này.

    Tâm tư Kỷ Vô Trần không ở trên người Diệp Tiểu An, từ khi biết trước kia Kỷ Vô Trần đã vô tình cứu Diệp Tiểu An một lần, rốt cuộc cô cũng biết, vì sao Diệp Tiểu An lại có chấp niệm đối với Kỷ Vô Trần.

    Nhưng thế thì sao? Người như Kỷ Vô Trần, cũng chỉ có Tô Yên mới xứng đôi.

    Dáng vẻ xinh đẹp, tính tình tốt, thành tích cũng rất tuyệt.

    "Cậu ta chính là kẻ lừa đảo giả nhân giả nghĩa! Kỷ Vô Trần sẽ bị cậu ta làm tổn thương!"

    "Cho dù như vậy thì có liên quan gì với chúng ta?"

    Ít nhất, Kỷ Vô Trần vẫn vui không phải sao?

    Diệp Tiểu An cắn chặt môi dưới, cô ta trầm mặc, không nói.

    * * *

    Tô Yên không kiên nhẫn nhìn lướt qua Kỷ Vô Trần, rút tay về.

    Nhưng mà giây tiếp theo, lại bị nắm trở lại.

    Đối phương cố tình ghé trên mặt bàn, nghiêng mặt hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ như đang ngủ.

    "Xì.."

    Tô Yên cười, ngón tay véo anh một cái.

    "Khụ!"

    Kỷ Vô Trần bỗng nâng mi mắt lên, nhìn Tô Yên, trong ánh mắt là ý cười nhạt nhòa.

    Không có cảm giác đau như bình thường.

    Nếu nói trước kia trong ánh mắt của Kỷ Vô Trần là một vùng nước lặng đen tối, vậy bây giờ, vùng nước này lại có chút gợn sóng.

    "Chơi vui không?" Anh nói nhỏ.

    Tô Yên tùy ý để anh nắm tay mình, tầm mắt đảo qua giáo viên trên bục giảng, cười như không cười hỏi: "Anh đang làm gì?"

    "Hả? Tôi có làm gì sao?" Kỷ Vô Trần vô tội trừng mắt, vẫn còn ngái ngủ nên khóe mắt có chút đỏ, anh lại ghé trên mặt bàn cười nhẹ không tiếng động.

    Tô Yên cạn lời: "..."

    Giờ mới phát hiện, vị bên cạnh này còn đóng kịch giỏi hơn cô! Tô Yên bắt đầu tò mò, nếu mảnh vụn linh hồn trở về vị trí cũ, tính cách của người kia sẽ như thế nào.

    "Vậy anh cảm thấy hành vi của anh bây giờ giống cái gì?"
     
  8. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 47: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Yên Yên nói giống cái gì thì chính là cái đó."

    Môi mỏng Kỷ Vô Trần gợi lên độ cong đẹp, mắt phượng thâm thúy một mảnh, khi anh nói những lời này, còn thật sự nhìn chăm chú vào cô, trong nháy mắt, khiến Tô Yên sinh ra một loại cảm giác, cô là cả thế giới của Kỷ Vô Trần.

    "Khụ, khụ khụ khụ.."

    Tô Yên bị sặc.

    Không nói gì chỉ liếc mắt nhìn anh, có phải người này thần kinh hay không? Vì sao tính tình đột nhiên thay đổi lớn như vậy?

    "Tôi cho rằng chúng ta bây giờ như một đôi lừa gạt thầy cô, học sinh hư lén yêu sớm." Tô Yên tức giận trả lời.

    Trước kia đúng là cô biết nhìn Kỷ Vô Trần không đứng đắn, kỳ thật trong lòng chỉ là thiếu niên ngạo kiều đơn thuần, cho nên cứ không có việc gì lại đi trêu chọc anh một chút.

    Không nghĩ tới--

    Ừmmm, đây là Tô Yên trăm ngàn lần không nghĩ tới.

    "Chúng ta có thể biến nó thành sự thật." Kỷ Vô Trần trầm tư một lát, cười nhẹ mở miệng.

    Tô yên nhấc mi mắt, kéo tay hắn, "Đừng quên anh vẫn là anh trai trên danh nghĩa của tôi."

    Nghe lời này, Kỷ Vô Trần mặt không đổi sắc.

    Một tay anh chống cằm, tay áo rộng thùng thình trượt xuống, lộ ra cổ tay tái nhợt. Bởi vì không thể gặp ánh mặt trời, da anh vừa trắng vừa nhợt nhạt, làn da hơi mỏng bao trùm lên những mạch máu màu xanh.

    Bệnh nhưng mà xinh đẹp.

    Anh nghiêng mặt, gương mặt tinh xảo làm cho người ta cảm thấy sự ôn nhu đa tình này có chút giả dối.

    "Tôi cho rằng em sẽ không để ý loại chuyện này."

    Trong ấn tượng của Kỷ Vô Trần, nói Tô Yên ly kinh phản đạo (*) cũng không quá.

    (*) ly kinh phản đạo: Thành ngữ ý chỉ, coi thường luân lý, không theo khuôn phép

    Tính cách của cô, tuyệt đối không có khả năng Kỷ Vô Trần hiểu sai.

    Một cô gái muốn làm gì thì làm như vậy, thật sự sẽ để ý danh tiếng?

    "Ha.."

    Tô Yên cười nhẹ một tiếng, tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên đi ra khỏi phòng học.

    "Đương nhiên tôi không để ý, chính là anh bây giờ, cũng không thể khiến tôi vừa lòng đâu!"

    Vì thế, anh cười cười không tiếng động.

    "Tôi đây tiếp tục cố gắng."

    Tô Yên nhún vai, quay lại cười, "Tôi mỏi mắt mong chờ, cố lên nha, anh trai~"

    Giọng nói mềm mại, mang theo vài phần giọng mũi. Làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào đồng thời cũng có chút không để ý.

    Kỷ Vô Trần cũng không để ý.

    Trên thực tế trong lòng ai cũng biết rõ về mối quan hệ này.

    Tô Yên biết Kỷ Vô Trần chỉ là tò mò về cô, không có quá nhiều hảo cảm.

    Kỷ Vô Trần cũng biết, Tô Yên tươi cười ngọt ngào làm nũng với anh, cũng chỉ là vũ khí để tiến công chiếm đóng anh.

    Yên lặng đối mặt, giống như có khói thuốc súng tràn ngập không biết từ đâu.

    Bùi Như Nguyệt bị thầy chủ nhiệm gọi đi, bởi vì cầm đầu tìm bạn học gây chuyện, bị ghi lỗi nặng một lần.

    Mà Tô Yên nhờ có Kỷ Vô Trần, nên không có chuyện gì.

    Điều này khiến Bùi Như Nguyệt tuy rằng ngoài mặt thành thật vài ngày, trên thực tế oán hận đối với Tô Yên, đã khắc sâu đến trình độ hận không thể đem cô băm thành trăm mảnh.

    Cha mẹ cũng không trách móc nặng nề Bùi Như Nguyệt, ngược lại sau khi biết được thân phận Kỷ Vô Trần, còn cổ vũ Bùi Như Nguyệt, nếu có thể giữ lấy Kỷ Vô Trần. Đừng nói công ty của ba Bùi Như Nguyệt càng phát đạt, tương lai cô ta cũng có thể hưởng hết vinh hoa phú quý.

    Có thể nói một người đắc đạo, gà chó lên trời!

    Không sao hết, cô ta có kiên nhẫn, có thể chậm rãi chờ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng chín 2021
  9. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 48: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tô Yên!"

    Một giọng nói của nam sinh khiến Tô Yên dừng bước chân, cô đứng trước đầu cầu thang, nhìn nam sinh đầu đổ đầy mồ hôi đang đứng dưới tầng.

    Hai má cậu đỏ lên, trong tay cầm một phong thư nhiều nếp nhăn.

    "Sao vậy? Xin hỏi có chuyện gì không?"

    Tô Yên cong môi, ôn nhu hỏi.

    Con ngươi trắng đen rõ ràng, vừa xẹt qua liền hiểu rõ.

    Quả nhiên, giây tiếp theo, nam sinh như cố lấy dũng khí thật lớn, mạnh mẽ xoay người, đưa thư tới trước mặt Tô Yên.

    "Bạn học Tô Yên! Cậu có thể hẹn hò với tớ không?"

    Ha--

    Thật sự là không có tính khiêu chiến.

    Tô Yên lắc đầu, rất buồn rầu, "Nhưng bạn học, trường chúng ta không cho yêu sớm."

    "Hả?" Nam sinh không ngờ Tô Yên trả lời như vậy, cậu vội vàng nói: "Không sao, tớ có thể chờ cậu! Trung học? Đại học! Chỉ cần cậu đồng ý, tớ nguyện ý chờ cậu! Như vậy.. xin hỏi chúng ta thể hẹn hò được không?"

    Bình tĩnh mà xem xét, bộ dạng nam sinh này không kém.

    Làn da trắng, tóc đen, một đôi mắt không lớn không nhỏ, khi nhìn vào, luôn mang theo cảm giác mờ mịt vô tội.

    Anh tuấn sạch sẽ.

    Chỉ tiếc là..

    Tô Yên đã gặp một Kỷ Vô Trần cực phẩm như vậy, nam sinh bình thường không thể đập vào mắt cô.

    "Như vậy có phải khó khăn cho cậu lắm không?"

    Tô Yên nhìn dáng vẻ xoắn xuýt đáng yêu của nam sinh, đôi mắt cong cong, dưới đáy còn có một mảng ánh sáng như ngọc.

    Nam sinh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp của Tô Yên, mặt hồng lên một chút.

    "Không khó, không khó!"

    Cậu chàng cẩn thận nắm bức thư, kiềm chế sự hưng phấn, "Vậy, xin hỏi cậu có đồng ý không?"

    Tô Yên thương hại nhìn nam sinh, trong lòng lại không có nhiều cảm giác.

    Cô nhìn xuống đất, lông mi rũ xuống, chậm rãi mở miệng, "Tớ --"

    "Cậu theo đuổi cô ấy đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"

    Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như băng, sâu kín vang lên.

    "..."

    Nam sinh khiếp sợ.

    Vội quay đầu nhìn lại.

    Trong mắt Tô Yên xẹt qua ý cười thật sâu, nhìn người tới không nói gì.

    Hành lang có chút tối, trên mặt Kỷ Vô Trần đeo khẩu trang, một thân quần áo dài tay không giống với mọi người, bảo vệ chặt chẽ làn da của anh.

    Thở dài một hơi, đôi con ngươi hẹp dài tạo thành độ cong nguy hiểm, nhìn chăm chú vào nam sinh, đáy mắt xẹt qua sát ý.

    Anh cũng không biết vì sao, có lẽ đã sớm coi Tô Yên trở thành đồ sở hữu của mình! Giống như sủng vật nhỏ của anh, không cho phép người ngoài mơ ước?

    "Kỷ, Kỷ Vô Trần.."

    Mặt nam sinh trắng bệch, không chịu buông tha, đáng thương hỏi Tô Yên, "Bạn học Tô Yên, vì anh trai cậu không đồng ý sao? Không, không sao hết.. Chỉ cần cậu gật đầu, tớ, tớ nguyện ý chờ cậu trưởng thành!"

    "Hơ, cậu thật si tình!"

    Kỷ Vô Trần cười nhạo một tiếng, ánh mắt khinh miệt.

    Bước chân anh tao nhã, chậm rãi đi đến cầu thang, anh đi đến bên cạnh nam sinh nhìn thoáng qua.

    Rồi sau đó đứng trước mặt Tô Yên, một phen nắm lấy cằm cô.

    Môi mỏng gợi lên, mặt gian tràn đầy tà khí, "Thích ư, bây giờ tôi liền nói cho cậu biết, chúng tôi là loại quan hệ gì --"

    Tô Yên nhấc mí mắt, giây tiếp theo, trước mắt tối sầm.

    Là bàn tay to của Kỷ Vô Trần bá đạo che mắt cô, ngăn cản cô nhìn nam sinh dưới bậc thang.
     
  10. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 49: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rồi lại mang theo tuyên thệ chủ quyền--

    Biểu tình của nam sinh từ e lệ chuyển sang khiếp sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch.

    "Cậu, các cậu không phải là anh em sao?"

    Tô Yên giả vờ thẹn thùng cúi đầu.

    Kỷ Vô Trần vuốt ve cánh môi Tô Yên, gật gật đầu, "Đúng thế thì đã sao? Cậu vừa lòng với kết quả này chưa?"

    Nam sinh khiếp sợ trừng lớn mắt, căn bản là không thể tiếp nhận hiện thực này. Cậu nhìn Tô Yên, lại nhìn nhìn Kỷ Vô Trần.

    Bỗng nhiên quay đầu chạy đi.

    Đả kích này, đối với một nam sinh mới phát hiện tình cảm của bản thân mà nói, thật sự là quá lớn.

    Nữ sinh mà mình thích, qua lại với anh trai của cô ấy.

    Hừm, nghĩ lại liền cảm thấy rất kích thích!

    Kỷ Vô Trần nhướng mày, cười như không cười nói: "Người đi rồi, em có thể ngừng diễn được rồi."

    Giây tiếp theo, Tô Yên nâng gương mặt nhỏ của mình lên, trên gương mặt ấy, làm sao thấy được một chút thẹn thùng nào.

    "Thật là một kẻ lừa đảo."

    Kỷ Vô Trần giữ chặt tay Tô Yên, kéo cô xuống lầu, trong giọng nói mang theo tiếng cười khàn khàn truyền tới từ phía anh.

    "Cứ bắt nạt người ta như vậy, sau này không sợ cậu ta có bóng ma tâm lý hay sao?"

    Nghe vậy, ý cười Tô Yên không đạt tới đáy mắt, "Tôi chỉ dạy miễn phí cho cậu ta một khóa học mà thôi, con gái trên thế giới này đều là cọp cái, không nên dễ dàng tin tưởng như vậy."

    Nhưng Kỷ Vô Trần nhìn bộ dáng của nam sinh kia, chỉ sợ sẽ cho rằng Kỷ Vô Trần anh đang ép buộc Tô Yên.

    Mà Tô Yên là vô tội nha.

    Rốt cuộc thì điều mà Tô Yên am hiểu nhất không phải là giả heo ăn thịt hổ sao?

    * * *

    Thời gian thấp thoáng trôi qua, nháy mắt mà thu đi đông đến.

    Tô Yên cũng giống hệt như lời của cô đã nói, không quay về Kỷ gia lấy một lần.

    Kỷ Vô Trần cũng không có ép buộc, thậm chí chính anh cũng tự đăng ký một phòng ký túc xá cho mình, khiến Kỷ Thành nổi trận lôi đình, nhưng không có biện pháp nào.

    Còn phải mời người đến sửa sang lại ký túc xá cho anh, hơn nữa đặc biệt cải tạo hoàn toàn từ trong ra ngoài lại một lần, cố gắng tạo không gian thích hợp nhất với thân thể Kỷ Vô Trần.

    "Tô Yên, bên ngoài có người tìm cậu!"

    Tô Yên vừa ra cổng trường, liền nhìn thấy một người mặc áo khoác, có vẻ nghèo túng hơn rất nhiều so với mấy tháng trước, người này là Hùng Bội Lan.

    Bà ta vừa nhìn thấy Tô Yên, liền lập tức cẩn thận vẫy vẫy tay với cô, cả người đứng trong một góc.

    Tô Yên nhướng nhướng mày, nghĩ nghĩ vẫn đi qua.

    Hùng Bội Lan nhìn Tô Yên đi tới mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt lấy tay cô, khóc ròng nói: "Yên Yên! Lần này con nhất định phải cứu mẹ, nếu không Kỷ Thành sẽ giết mẹ!"

    "Cuối cùng bà đã làm gì?"

    Tô Yên lạnh nhạt rút tay về, cũng cảm thấy thật buồn cười.

    Bây giờ có việc liền tìm đến cô, lúc trước khi cô rời khỏi Kỷ gia, vì vinh hoa phú quý của chính mình, Hùng Bội Lan chưa từng gặp lại cô dù chỉ một lần.

    "Mẹ.." Hùng Bội Lan liếm cánh môi của mình.

    Cả người rất chật vật, trên mặt đều là dấu vết bị xô xát, ẩu đả.

    Bà ta xoa xoa tay, ánh mắt lập lòe, không dám nhìn thẳng vào mắt của Tô Yên.

    "Mẹ cũng không có làm gì.. chỉ là, là cầm một chút tư liệu trong phòng làm việc của ông ta.."

    "A.."

    Vừa nghe đến đây, Tô Yên tức khắc liền buồn cười, chỉ cầm một chút? Mà Kỷ Thành sẽ muốn giết bà ta?

    Tiết lộ cơ mật của công ty Kỷ thị, nếu như cô là Kỷ Thành, cô cũng muốn giết chết Hùng Bội Lan.

    Nghĩ đến đây, Tô Yên liền quay đầu muốn rời đi.

    Hùng Bội Lan cắn răng, lập tức túm chặt tay Tô Yên, móng tay đều sắp đâm lủng da của Tô Yên.

    Đau đến mức chân mày cô nhăn lại.

    "Yên Yên, con cứu mẹ đi! Kỷ Thành thương Kỷ Vô Trần như vậy, Kỷ Vô Trần lại thích con! Thậm chí vì con mà dọn ra khỏi Kỷ gia, chỉ cần con nói một câu, Kỷ Thành sẽ bỏ qua cho mẹ!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...