Chương 150: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (8)
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Sau khoảng nửa năm Vô Dược tới thế giới này, trận chiến tại Lan Lãng châu bạo phát.
Nhưng mà, trận này không thua thê thảm giống như trong nguyên kịch. Vô Dược cũng không bởi vì chiến bại mà trên lưng bêu danh.
Ngược lại trận chiến này thắng rất hay, bởi vì có chuẩn bị đầy đủ, đánh cũng không cần phải cố hết sức.
Tiêu Kình còn thừa thắng xông lên, dù chưa đánh hạ phía Vũ Quốc, nhưng cũng lấy được vài tòa thành trì.
Cũng bởi vì chuyện này thanh danh của Tiêu Kình vang dội, mà Vô Dược an bài này hết thảy, phong danh hiệu thánh quân.
Đồng thời, Cố Lẫm Hoài cũng có biểu hiện rõ ràng, tuy không bằng dự đoán, nhưng cũng tính là không tệ.
* * *
Khi Tiêu Kình trở về thành, bá tánh toàn thành đều nghênh đón hắn. Vô Dược đương nhiên cũng sẽ không vắng mặt.
Nàng mặc minh hoàng sắc long bào, so với nửa năm trước càng thêm vài phần thành thục.
Khi Tiêu Kình nhìn thấy nàng, vội vàng xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, hành lễ: "Ti chức khấu kiến Hoàng Thượng."
Vô Dược vươn tay nâng hắn dậy, lúc này đây, hắn không còn tránh né.
Vô Dược nhìn người ta so với mình cao hơn hai mươi mấy centimet, tâm tình có chút phức tạp. Yên lặng tự nhủ, nàng chỉ là chưa lớn lên.
Hướng hắn lộ ra nụ cười, mở miệng nói: "Tiêu tướng quân, vất vả."
Tiêu Kình cung kính đáp: "Bệ hạ nói quá lời, đây là việc Ti chức nên làm, cũng nhờ bệ hạ chỉ đạo anh minh, mới khiến chúng ta đánh trận này thuận lợi như thế."
* * *
Thương Lam Nguyệt ngồi trước tịch, nhìn người thong dong bình tĩnh trên thủ tịch, đôi mắt có chút phức tạp, tựa hồ có chút đồ vật thoát khỏi khống chế của hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn ngồi trên vị trí kia, nhưng hắn thích chơi quyền lộng thuật, thích đem mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Thế nhưng, đột nhiên phát hiện con rối của mình, tựa hồ không chịu sự khống chế của mình. Hơn nữa, hắn còn giống như không có biện pháp nào. Chuyện này khiến hắn thực bực bội.
Tiệc rượu là vì Tiêu Kình chuẩn bị, là Quân vương nàng đương nhiên không thể vắng mặt.
Sau khi tan tiệc trở lại cung điện của mình, đã là đêm đã khuya.
Quân Mặc Nhiễm ngồi ở cửa cung điện, tựa hồ đang đợi nàng trở về.
Thời điểm Vô Dược đến gần mới phát hiện, hắn đã dựa vào cây cột cạnh cửa ngủ rồi.
Lúc trước đã nói rõ chỉ ngủ cùng một tháng, kết quả qua một tháng, hắn luôn có ngàn vạn lý do tìm nàng ngủ cùng, dần dần nàng cũng lười quản hắn. Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung.
Nàng không đánh thức hắn, đem hắn bế lên, thả lại trên giường. Chuẩn bị tốt hết thảy mới đi tắm.
Quân Mặc Nhiễm mơ mơ màng màng nghe được âm thanh, sau đó xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, lần theo âm thanh đi đến.
Sau khi lướt qua bình phong, phát hiện nàng đang tắm, nhìn bóng dáng nàng trắng tinh, đầu nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng rút lui.
Rõ ràng đều là nam tử, hắn không nên hoảng loạn, nhưng mà hắn theo bản năng luống cuống. Theo bản năng rời đi.
Coi như cái gì cũng không biết, phảng phất chính mình cái gì cũng không làm.
Hắn che lại trái tim nhảy loạn của mình, ai ngờ khuôn mặt của mình đã đỏ lên.
Trong lòng và trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hoàng huynh thật gầy, nhưng mà thật đẹp.
Bất tri bất giác, sau khi biết mình suy nghĩ cái gì, bản thân đều hoảng sợ, vội vàng nói với chính mình: Hoang đường, hoàng huynh đâu phải người mình có thể mơ ước.
Không biết chuyện gì vừa mới phát sinh - Vô Dược, rất tự nhiên mặc quần áo của mình.
Sau khi thổi ngọn đèn dầu, liền bò lên giường, duỗi tay một cái, đem hắn ôm trong lòng ngực của mình.
Quân Mặc Nhiễm dán vào ngực nàng, nghe tiếng tim đập của nàng, mặt càng ngày càng hồng, tựa hồ giống như nóng lên.
Cũng mệt Quân Cửu Thanh mỗi lần tắm gội xong đều có thói quen buộc tơ lụa vào ngực, cho nên sau khi Vô Dược kế thừa cơ thể của nàng, cũng tự nhiên làm theo thói quen của nàng, nếu không Quân Mặc Nhiễm nhất định có thể phát hiện ra nàng thân là nữ nhi.[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Sau khoảng nửa năm Vô Dược tới thế giới này, trận chiến tại Lan Lãng châu bạo phát.
Nhưng mà, trận này không thua thê thảm giống như trong nguyên kịch. Vô Dược cũng không bởi vì chiến bại mà trên lưng bêu danh.
Ngược lại trận chiến này thắng rất hay, bởi vì có chuẩn bị đầy đủ, đánh cũng không cần phải cố hết sức.
Tiêu Kình còn thừa thắng xông lên, dù chưa đánh hạ phía Vũ Quốc, nhưng cũng lấy được vài tòa thành trì.
Cũng bởi vì chuyện này thanh danh của Tiêu Kình vang dội, mà Vô Dược an bài này hết thảy, phong danh hiệu thánh quân.
Đồng thời, Cố Lẫm Hoài cũng có biểu hiện rõ ràng, tuy không bằng dự đoán, nhưng cũng tính là không tệ.
* * *
Khi Tiêu Kình trở về thành, bá tánh toàn thành đều nghênh đón hắn. Vô Dược đương nhiên cũng sẽ không vắng mặt.
Nàng mặc minh hoàng sắc long bào, so với nửa năm trước càng thêm vài phần thành thục.
Khi Tiêu Kình nhìn thấy nàng, vội vàng xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, hành lễ: "Ti chức khấu kiến Hoàng Thượng."
Vô Dược vươn tay nâng hắn dậy, lúc này đây, hắn không còn tránh né.
Vô Dược nhìn người ta so với mình cao hơn hai mươi mấy centimet, tâm tình có chút phức tạp. Yên lặng tự nhủ, nàng chỉ là chưa lớn lên.
Hướng hắn lộ ra nụ cười, mở miệng nói: "Tiêu tướng quân, vất vả."
Tiêu Kình cung kính đáp: "Bệ hạ nói quá lời, đây là việc Ti chức nên làm, cũng nhờ bệ hạ chỉ đạo anh minh, mới khiến chúng ta đánh trận này thuận lợi như thế."
* * *
Thương Lam Nguyệt ngồi trước tịch, nhìn người thong dong bình tĩnh trên thủ tịch, đôi mắt có chút phức tạp, tựa hồ có chút đồ vật thoát khỏi khống chế của hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn ngồi trên vị trí kia, nhưng hắn thích chơi quyền lộng thuật, thích đem mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Thế nhưng, đột nhiên phát hiện con rối của mình, tựa hồ không chịu sự khống chế của mình. Hơn nữa, hắn còn giống như không có biện pháp nào. Chuyện này khiến hắn thực bực bội.
Tiệc rượu là vì Tiêu Kình chuẩn bị, là Quân vương nàng đương nhiên không thể vắng mặt.
Sau khi tan tiệc trở lại cung điện của mình, đã là đêm đã khuya.
Quân Mặc Nhiễm ngồi ở cửa cung điện, tựa hồ đang đợi nàng trở về.
Thời điểm Vô Dược đến gần mới phát hiện, hắn đã dựa vào cây cột cạnh cửa ngủ rồi.
Lúc trước đã nói rõ chỉ ngủ cùng một tháng, kết quả qua một tháng, hắn luôn có ngàn vạn lý do tìm nàng ngủ cùng, dần dần nàng cũng lười quản hắn. Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung.
Nàng không đánh thức hắn, đem hắn bế lên, thả lại trên giường. Chuẩn bị tốt hết thảy mới đi tắm.
Quân Mặc Nhiễm mơ mơ màng màng nghe được âm thanh, sau đó xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, lần theo âm thanh đi đến.
Sau khi lướt qua bình phong, phát hiện nàng đang tắm, nhìn bóng dáng nàng trắng tinh, đầu nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng rút lui.
Rõ ràng đều là nam tử, hắn không nên hoảng loạn, nhưng mà hắn theo bản năng luống cuống. Theo bản năng rời đi.
Coi như cái gì cũng không biết, phảng phất chính mình cái gì cũng không làm.
Hắn che lại trái tim nhảy loạn của mình, ai ngờ khuôn mặt của mình đã đỏ lên.
Trong lòng và trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hoàng huynh thật gầy, nhưng mà thật đẹp.
Bất tri bất giác, sau khi biết mình suy nghĩ cái gì, bản thân đều hoảng sợ, vội vàng nói với chính mình: Hoang đường, hoàng huynh đâu phải người mình có thể mơ ước.
Không biết chuyện gì vừa mới phát sinh - Vô Dược, rất tự nhiên mặc quần áo của mình.
Sau khi thổi ngọn đèn dầu, liền bò lên giường, duỗi tay một cái, đem hắn ôm trong lòng ngực của mình.
Quân Mặc Nhiễm dán vào ngực nàng, nghe tiếng tim đập của nàng, mặt càng ngày càng hồng, tựa hồ giống như nóng lên.
Cũng mệt Quân Cửu Thanh mỗi lần tắm gội xong đều có thói quen buộc tơ lụa vào ngực, cho nên sau khi Vô Dược kế thừa cơ thể của nàng, cũng tự nhiên làm theo thói quen của nàng, nếu không Quân Mặc Nhiễm nhất định có thể phát hiện ra nàng thân là nữ nhi.[/HIDE-THANKS]