Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 150: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (8)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Sau khoảng nửa năm Vô Dược tới thế giới này, trận chiến tại Lan Lãng châu bạo phát.

Nhưng mà, trận này không thua thê thảm giống như trong nguyên kịch. Vô Dược cũng không bởi vì chiến bại mà trên lưng bêu danh.

Ngược lại trận chiến này thắng rất hay, bởi vì có chuẩn bị đầy đủ, đánh cũng không cần phải cố hết sức.

Tiêu Kình còn thừa thắng xông lên, dù chưa đánh hạ phía Vũ Quốc, nhưng cũng lấy được vài tòa thành trì.

Cũng bởi vì chuyện này thanh danh của Tiêu Kình vang dội, mà Vô Dược an bài này hết thảy, phong danh hiệu thánh quân.

Đồng thời, Cố Lẫm Hoài cũng có biểu hiện rõ ràng, tuy không bằng dự đoán, nhưng cũng tính là không tệ.

* * *

Khi Tiêu Kình trở về thành, bá tánh toàn thành đều nghênh đón hắn. Vô Dược đương nhiên cũng sẽ không vắng mặt.

Nàng mặc minh hoàng sắc long bào, so với nửa năm trước càng thêm vài phần thành thục.

Khi Tiêu Kình nhìn thấy nàng, vội vàng xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, hành lễ: "Ti chức khấu kiến Hoàng Thượng."

Vô Dược vươn tay nâng hắn dậy, lúc này đây, hắn không còn tránh né.

Vô Dược nhìn người ta so với mình cao hơn hai mươi mấy centimet, tâm tình có chút phức tạp. Yên lặng tự nhủ, nàng chỉ là chưa lớn lên.

Hướng hắn lộ ra nụ cười, mở miệng nói: "Tiêu tướng quân, vất vả."

Tiêu Kình cung kính đáp: "Bệ hạ nói quá lời, đây là việc Ti chức nên làm, cũng nhờ bệ hạ chỉ đạo anh minh, mới khiến chúng ta đánh trận này thuận lợi như thế."

* * *

Thương Lam Nguyệt ngồi trước tịch, nhìn người thong dong bình tĩnh trên thủ tịch, đôi mắt có chút phức tạp, tựa hồ có chút đồ vật thoát khỏi khống chế của hắn.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn ngồi trên vị trí kia, nhưng hắn thích chơi quyền lộng thuật, thích đem mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Thế nhưng, đột nhiên phát hiện con rối của mình, tựa hồ không chịu sự khống chế của mình. Hơn nữa, hắn còn giống như không có biện pháp nào. Chuyện này khiến hắn thực bực bội.

Tiệc rượu là vì Tiêu Kình chuẩn bị, là Quân vương nàng đương nhiên không thể vắng mặt.

Sau khi tan tiệc trở lại cung điện của mình, đã là đêm đã khuya.

Quân Mặc Nhiễm ngồi ở cửa cung điện, tựa hồ đang đợi nàng trở về.

Thời điểm Vô Dược đến gần mới phát hiện, hắn đã dựa vào cây cột cạnh cửa ngủ rồi.

Lúc trước đã nói rõ chỉ ngủ cùng một tháng, kết quả qua một tháng, hắn luôn có ngàn vạn lý do tìm nàng ngủ cùng, dần dần nàng cũng lười quản hắn. Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung.

Nàng không đánh thức hắn, đem hắn bế lên, thả lại trên giường. Chuẩn bị tốt hết thảy mới đi tắm.

Quân Mặc Nhiễm mơ mơ màng màng nghe được âm thanh, sau đó xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, lần theo âm thanh đi đến.

Sau khi lướt qua bình phong, phát hiện nàng đang tắm, nhìn bóng dáng nàng trắng tinh, đầu nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng rút lui.

Rõ ràng đều là nam tử, hắn không nên hoảng loạn, nhưng mà hắn theo bản năng luống cuống. Theo bản năng rời đi.

Coi như cái gì cũng không biết, phảng phất chính mình cái gì cũng không làm.

Hắn che lại trái tim nhảy loạn của mình, ai ngờ khuôn mặt của mình đã đỏ lên.

Trong lòng và trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hoàng huynh thật gầy, nhưng mà thật đẹp.

Bất tri bất giác, sau khi biết mình suy nghĩ cái gì, bản thân đều hoảng sợ, vội vàng nói với chính mình: Hoang đường, hoàng huynh đâu phải người mình có thể mơ ước.

Không biết chuyện gì vừa mới phát sinh - Vô Dược, rất tự nhiên mặc quần áo của mình.

Sau khi thổi ngọn đèn dầu, liền bò lên giường, duỗi tay một cái, đem hắn ôm trong lòng ngực của mình.

Quân Mặc Nhiễm dán vào ngực nàng, nghe tiếng tim đập của nàng, mặt càng ngày càng hồng, tựa hồ giống như nóng lên.

Cũng mệt Quân Cửu Thanh mỗi lần tắm gội xong đều có thói quen buộc tơ lụa vào ngực, cho nên sau khi Vô Dược kế thừa cơ thể của nàng, cũng tự nhiên làm theo thói quen của nàng, nếu không Quân Mặc Nhiễm nhất định có thể phát hiện ra nàng thân là nữ nhi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 151: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (9)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược vốn không tính toán gạt hắn, nhưng cũng không dự định nói cho hắn sớm như vậy. Ít nhất trước khi hắn thành thục, sẽ không nói.

Dù sao đây chính là tội lừa gạt thiên hạ, chỉ không cẩn thận một chút, hắn và nhiệm vụ của nàng đều sẽ có nguy hiểm.

* * *

Bất tri bất giác lại qua 6 năm, nàng đã mười tám, hắn cũng mười bốn.

Thế lực của Vô Dược cũng càng ngày càng mạnh, tựa hồ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nam chủ đối với nàng cũng không thành cái uy hiếp gì quá lớn.

Vô Dược nhàm chán ngồi trên long ỷ, nghe đại thần triều đình không ngừng góp lời.

Đột nhiên Thương Lam Nguyệt khai đạo: "Bệ hạ, tuổi tác không nhỏ, cũng đến thời điểm nên tuyển phi. Theo truyền thống, nửa tháng sau liền bắt đầu tuyển tú bất quá là thích hợp nhất."

Hắn vừa nói sau, các đại thần khác đều sôi nổi tán đồng.

"Thần tán thành."

"Thần tán thành."

* * *

Vô Dược không có tức giận, nhìn một người trong số đó nhàn nhạt nói: "Tống thượng thư, trước đó vài ngày trẫm kêu ngươi xử lý tái bắc hàn hoang, bây giờ xử lý đến đâu rồi?"

"Chuyện này.." Tống thượng thư yên lặng ẩn hình, hy vọng đem chính mình trở thành một cái tượng hình người.

Vô Dược lại nhìn về phía một người khác, lại chậm rãi nói: "Tần thị lang, tháng trước truyền ra một ít việc về thủ hạ của ngươi nhận hối lộ, không biết việc này ngươi đã xử lý thỏa đáng chưa?"

"Thần.." Tần thị lang cũng yên lặng lui xa.

Vô Dược không có nhìn bọn họ, dùng âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng toàn bộ người đều có thể nghe được: "Lúc này là giữa tháng 11, con dân tái bắc lần nữa trải qua gió đông lạnh thụ hàn sương, trẫm ưu phiền đã lâu nhưng không biết có ái khanh nào giúp trẫm chia sẻ? Tháng 11 qua đi, tiếp đó là thịnh xuân, đến lúc đó phương nam chắc chắn lũ lụt không ít, nhưng có ái khanh nào có thể nghĩ ra cái kế sách vẹn toàn?"

Loại sương giá lũ lụt ở cổ đại này, cơ hồ hàng năm đều yêu cầu giải quyết. Đây cũng là vấn đề nan giải.

Vô Dược dùng lấy cớ này, tựa hồ đã dùng ba năm. Nhưng vẫn như cũ có tác dụng.

Vô Dược vừa nói sau, chúng thần toàn trầm mặc.

Vô Dược thở dài thật sâu, tựa hồ thật sự rất bi thương: "Các ngươi nhìn xem, con dân của trẫm còn ở đó chịu khổ, các ngươi bảo trẫm làm sao có thể an tâm tuyển phi? Khi bá tánh của trẫm chịu khổ, trẫm sao có thể chìm vào trong hưởng lạc?

Hết công lại tư, quốc gia đại sự đều không thể giải quyết, ưu phiền này làm sao có thể coi đó là việc nhỏ?

Nếu tháng sau trẫm thật sự tuyển phi, ngươi bảo trẫm làm sao có thể đối mặt với những bá tánh còn chịu khổ ở ngoài đó?"

Sau đó, chúng thần đều đem đầu cúi đến càng thấp.

Thái phó đứng ở bên cạnh Vô Dược nhỏ giọng nói thầm một câu: "Nhưng bệ hạ việc này đã đẩy hơn hai năm.."

Sau khi Vô Dược nghe được liền liếc hắn một cái, sau đó Thái phó không nói chuyện nữa.

Tiếp theo Vô Dược liền nói với chúng thần: "Các ái khanh còn có ý kiến?"

Chúng thần tiếp tục trầm mặc.

Vô Dược vừa lòng cong cong môi, sau đó đứng dậy vẫy vẫy tay áo liền rời đi. Một bên thái giám liền mở miệng nói: "Bãi triều."

Vô Dược vừa mới trở lại Ngự Thư Phòng, liền nghe được âm thanh ngoài cửa: "Hoàng huynh, ta có thể tiến vào không?"

"Tiến!" Vô Dược nhàn nhạt phun ra.

"Hoàng huynh.." Quân Mặc Nhiễm bước nhanh vào, đi đến bên cạnh nàng, một phen đem nàng ôm lấy.

Âm thanh nhàn nhạt, tựa hồ chỉ là nghi vấn, cũng không có quá nhiều cảm xúc: "Nghe nói bọn họ lại thúc giục huynh nạp phi."

Vô Dược thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải lần đầu tiên, quen là được."

Quân Mặc Nhiễm gục đầu xuống, không biết nghĩ cái gì. Nếu Vô Dược thấy vẻ mặt của hắn, nhất định sẽ bị hắn dọa đến.

Con ngươi của Quân Mặc Nhiễm lúc này tràn đầy sát ý, tay ôm nàng, không khỏi buộc chặt. Bất quá, một lát sau hắn liền tự mình sửa sang lại cảm xúc.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 152: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (10)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Quân Mặc Nhiễm nâng con mắt nghi hoặc, nhược nhược mở miệng: "Nếu hoàng huynh phải nạp phi, sau khi nạp phi hoàng huynh có đối với ta tốt giống như bây giờ không?"

Vô Dược giơ tay xoa xoa đầu hắn: "Ngoan, đừng nghĩ nhiều. Ta vẫn luôn chờ đệ lớn lên, đệ biết không. Cuối cùng vị trí này phải là của đệ, chờ đệ ngồi lên vị trí này, bọn họ sẽ không thúc giục ta tuyển phi."

Quân Mặc Nhiễm nhíu mày, lời như vậy hắn nghe không dưới trăm lần. Hắn chỉ không rõ, vì sao cần phải để hắn ngồi lên cái vị trí kia. "Bọn họ đều nói hoàng huynh là một minh quân, ta cũng cảm thấy hoàng huynh thật là lợi hại, cho nên.."

Vô Dược không chờ hắn nói xong đã đánh gãy lời hắn muốn nói, nghiêm túc đối hắn nói "Nhiễm Nhiễm, đệ không thể nói như vậy biết không? Thiên hạ này là của đệ, chỉ có thể là của đệ!"

Nhưng mà.. Thứ ta muốn từ đầu tới cuối cũng chỉ là huynh.

Hắn không biết, cũng không muốn biết. Hắn không muốn thiên hạ này, hắn muốn chỉ có nàng. "Hoàng huynh.. Ta.."

Vô Dược thở dài, cũng không biết có phải phương pháp lúc trước mình dạy không đúng hay không. Rõ ràng từ khi hắn còn rất nhỏ đã rót cho hắn tư tưởng hắn mới là Đế vương. Vì sao hắn liền.. Chẳng lẽ nàng dùng sai phương thức rồi?

Nghĩ đến hắn thường ngày dính nàng, có lẽ nàng nên thay đổi phương thức?

Nàng nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: "Mặc dù sau khi đệ lên làm Hoàng đế, ta sẽ càng có nhiều thời gian bồi đệ, đệ cũng không muốn sao?"

Quân Mặc Nhiễm dừng một chút, sau đó nghi hoặc nói: "Lời huynh nói là thật?"

Vô Dược cảm thấy có hy vọng, nhưng biểu tình như cũ không thay đổi, không nhanh không chậm mở miệng: "Ta đã từng lừa đệ sao?"

Quân Mặc Nhiễm suy nghĩ một hồi, sau đó mới mở miệng: "Được!"

* * *

Thái phó ngồi trước mặt nàng, nàng thong dong bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

Thái phó nhìn nàng một hồi lâu mới mở miệng nói: "Người thật sự quyết định như vậy sao?"

Vô Dược cười cười, nhàn nhạt nói: "Ta cùng phụ hoàng chuẩn bị nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có thể từ bỏ sao? Chúng ta đều không quay đầu lại được."

Thái phó bất đắc dĩ lắc lắc đầu đều nói một núi không thể chứa hai hổ, Quân gia càng ngày càng xuống dốc, nhưng hôm nay hai người kia, một người so với một người thông minh hơn, một người so với một người có tài giỏi hơn. Hai người đều thích hợp với vị trí Quân vương.

Thái phó có chút tiếc hận nói: "Người là một minh quân, mất đi thật sự quá đáng tiếc."

Vô Dược cười cười, không nói gì thêm.

Nàng mới không phải là minh quân, bất quá so người khác tính kế tốt hơn thôi.

Quân Mặc Nhiễm từ xa chậm rãi đi lại, mỉm cười đến bên cạnh nàng, sau khi phát hiện Thái phó, đi đến bên cạng nàng, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng huynh, các ngươi đang nói cái gì?"

Vô Dược lắc lắc đầu, buông tay nói: "Không có gì, chúng ta trở về đi."

Quân Mặc Nhiễm nhìn lên tay hắn, mỉm cười nói: "Được!"

Thái phó nhìn thấy Quân Mặc Nhiễm như vậy, có chút kinh ngạc. Tựa hồ chưa từng gặp qua bộ dáng này của hắn.

Nhớ tới hắn bình thường lạnh nhạt âm lệ, so với bộ dạng hiện tại của hắn, tựa hồ tương phản có chút lớn.

* * *

Bây giờ Quân Mặc Nhiễm mười bốn tuổi đã có thể giúp nàng xử lý rất nhiều tấu chương, cho nên bọn họ có thể cùng nhau xử lý.

Sau khi xử lý xong, hắn đem đầu gối lên trên vai nàng. Mở miệng nói: "Hoàng huynh, ta đêm nay muốn ngủ với huynh. Chúng ta đã rất lâu không ngủ cùng nhau."

Thời điểm hắn mười tuổi, nàng liền đem hắn về trong cung điện của hắn.

Vô Dược thở dài, ứng thanh: "Được rồi. Đợi lát nữa đệ theo ta cùng trở về."

Cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân mấy đời trước hay không, mà hắn đặc biệt thích dán nàng.

Nghĩ đến chuyện mấy đời trước hắn làm trên giường, đột nhiên cảm thấy tựa hồ không cho hắn biết mình là nữ nhân cũng rất tốt.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 153: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (11)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Sau khi Vô Dược tắm gội xong, mới để hắn đi tắm.

Quân Mặc Nhiễm ngâm mình trong ngọc trì, nước trong ngọc trì lưu động, rõ ràng sớm đã đổi nước khác, thế nhưng hắn luôn cảm thấy mùi hương trên người nàng vẫn còn lưu lại đây.

Mạc danh liền nghĩ đến thứ mình nhìn thấy năm tám tuổi kia, hơi thở chậm rãi tăng lên. Dưới thân bất giác liền có phản ứng.

Ngón tay dài xinh đẹp, bất giác đi xuống, sắc mặt ửng hồng, môi đỏ khẽ mở.

"Ưm.." Qua hồi lâu mới phóng thích. Sau khi hắn đem mình thu thập sạch sẽ, mới phản ứng lại mình đang làm cái gì.

Không chút suy nghĩ liền hung hăng cho mình một chưởng, tay nắm quyền, móng tay tựa hồ đều cắm sâu vào thịt.

Không, hắn sao có thể mơ ước nàng, nàng sạch sẽ như vậy, cao cao tại thượng như vậy. Chính mình căn bản không xứng. Nhưng mà.. Hắn tựa hồ càng ngày càng không khắc chế được bản thân.

Cúi đầu lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ đây.. Hoàng huynh.. Hoàng huynh.. Ta không khống chế được tâm của mình.."

Khi hắn đi ra ngoài, nàng đã ngủ rồi, mái tóc dài xõa ra, cổ áo không biết từ lúc nào đã nới lỏng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.

Quân Mặc Nhiễm hô hấp căng thẳng, khô nóng vừa mới áp xuống, tựa hồ lại lần nữa bốc cháy lên.

Hắn yên lặng nằm bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt nàng, năm ngón tay lại lần xuống làm việc vừa nãy đã làm.

Sau khi lau khô thứ màu trắng trên tay mình, đem đầu vùi trên cổ nàng, hấp thụ hơi thở đặc biệt của nàng.

Lẩm bẩm: "Hoàng huynh.. Ta thật sự rất yêu huynh.."

* * *

Vô Dược rất sớm liền tỉnh, cũng không biết có phải bởi vì có hắn bên cạnh hay không, mà ngủ đến đặc biệt tốt.

Sau khi tỉnh lại liền nằm bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt tinh xảo của hắn.

Mắng hắn yêu nghiệt hẳn không sai, rõ ràng bây giờ vẫn là tiểu thiếu niên. Mà khuôn mặt kia đã có thể khiến cho nhóm nhan cẩu quỳ liếm.

Lông mi dài hạ xuống, lưu lại hắc ảnh nhàn nhạt, Vô Dược đau lòng xoa, sau đó yên lặng suy nghĩ, có phải mình đối với hắn quá nghiêm khắc hay không?

Nghĩ nghĩ liền càng nghĩ càng đau lòng, tới gần bên cạnh hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một chút.

Sau đó liền rời giường, còn thời gian hai năm. Nàng nhất định phải làm đến cùng. Mấy năm gần đây, nàng cũng bồi dưỡng không ít thế lực. Bây giờ vẫn còn thiếu một chút mới đem thế lực của nam chủ diệt trừ.

Nghĩ đến mình còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, bất giác tâm liền cảm thấy mệt. Nhưng mà, một đời này có thể vì hắn mà làm chút gì đó cảm giác cũng không tồi.

Nghĩ đến đây, tâm tình của nàng dần tốt lên. Sau đó tự mặc y phục mới để thị nữ tiến vào rửa mặt chải đầu.

Từng ấy năm tới nay, nàng đều tự mình mặc y phục. Bởi vì sợ bị phát hiện.

* * *

Thời gian hai năm mà nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nàng muốn tặng hắn một lễ vật tốt nhất. Nàng muốn đem toàn bộ giang sơn tặng cho hắn.

Sau khi bãi triều, nàng chuẩn bị trở về, lại vô tình ngửi được mùi hương hoa mai. Vì thế liền theo hương mà đi.

Hiện tại là thời điểm hạt tuyết bay tán loạn, nhưng lại là thời gian hoa mai nở đẹp nhất.

Nàng ngừng trước hành lang gấp khúc, lẳng lặng nhìn hoa mai và thiếu niên ở đó.

Tuyết và cánh hoa mai đỏ tươi bay xuống đậu trên vai hắn, nhưng hắn không hề hay biết, chậm rãi đi tới, đầu ngón tay chạm qua cánh hoa đỏ tươi.

Tựa hồ đã nhận ra tầm mắt của nàng, sau đó quay đầu nhìn lại. Sau khi thấy nàng, tươi cười treo lên.

"Hoàng huynh!" Quân Mặc Nhiễm không có tiếp tục đi nữa, vội vàng hướng nàng chạy tới, ngoan ngoãn ngừng trước mặt nàng.

Vô Dược phủi tuyết trên áo bông của hắn đi, bất đắc dĩ cười cười: "Mặc đơn bạc như vậy ra đây cũng không sợ lạnh."

Quân Mặc Nhiễm tươi cười càng sâu, đáp: "Không lạnh."

Một lát sau lại nói: "Hoàng huynh, chúng ta trở về đi."

"Được!" Vô Dược nhẹ giọng ứng hạ.

Nàng không biết sau khi nàng xoay người lại. Mấy cây hoa mai trong vườn, đột nhiên sụp đổ.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 154: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (12)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Một này kia Vô Dược theo lệ thường ra khỏi cung, đi xem xét một chút sinh ý. Cũng là nàng chuẩn bị giảm bớt tổn thất.

Không nghĩ tới nàng mới ra cửa không lâu, Quân Mặc Nhiễm nhàn rỗi nhàm chán ở trong cung gặp được một nữ tử thập phần mỹ mạo.

Nhưng những hậu phi trong hoàng cung năm đó chôn theo phụ hoàng hắn không ít, còn lại đều ở cửa cung của mình không rời khỏi một bước. Người được phong Thái hậu, hàng năm cũng lưu lại trong chùa rất ít khi hồi cung.

Thời điểm Quân Mặc Nhiễm thấy nàng, theo bản năng nhíu mày. Trong lòng phỏng đoán nữ nhân này làm hắn không vui.

Nữ nhân mỹ lệ đi đến trước mặt hắn, theo cung tỳ cùng nhau cúi người: "Tham kiến Mặc thân vương."

Quân Mặc Nhiễm nếu là bình thường nhìn thấy, chắc chắn sẽ phất tay áo rời đi. Nhưng mà nữ tử trước mắt khiến cho hắn cảm giác có nguy hiểm.

Môi đỏ của hắn khẽ mở, mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

Nữ tử cung kính trả lời, trên mặt tựa hồ còn có chút thẹn thùng: "Ta.. Ta là Bạch thượng thư chi nữ, Bạch Niệm Tuyết, là.. Là Hầu phi."

"Hừ!" Quân Mặc Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Đến cả một danh Tần cũng không được, ai cho ngươi dũng khí ở trước mặt bổn vương tự xưng ta? Người tới vả miệng."

"Ta.." Thân thể Bạch Niệm Tuyết run lên một cái, mở miệng xin tha nói: "Nô.. Nô tỳ biết sai, Vương gia tha mạng.."

Quân Mặc Nhiễm nhìn nô tỳ bên cạnh không nhúc nhích, mở miệng nói: "Các ngươi đều điếc?"

Nhóm cung tỳ tựa hồ mới phản ứng lại, sau đó có chút khó xử mở miệng: "Nhưng.. Nhưng đây là Thương Lam tướng gia đưa tới.."

"Ba!" Cung tỳ còn chưa mở miệng, một cô cô vừa rồi cách đó không xa đến gần. Một cái tát lên mặt cung tì.

Sau đó trừng mắt liếc nhìn một cung tỳ bên cạnh: "Tai ngươi điếc không nghe được Vương gia vừa mới nói gì sao?"

"Vâng.. Vâng.." Sau đó giơ tay hướng Bạch Niệm Tuyết đánh.

Cô cô sau khi giáo huấn xong, mới quay người hướng Quân Mặc Nhiễm hành lễ: "Nô tỳ tự quyết, cầu điện hạ trách phạt."

Quân Mặc Nhiễm phất phất tay, liền quay người rời đi.

Chờ sau khi Quân Mặc Nhiễm đi rồi, cô cô mới mở miệng nói: "Chỉ cần một ngày bệ hạ còn ở đây, thiên hạ này là của Quân gia. Hiểu không?"

Bây giờ trời đã không phải của Thương Lam gia, Quân gia đã trở về vị trí vốn dĩ của nó.

* * *

Vô Dược trở về liền nghe được tin tức này, không nói hai lời, liền đến cung điện của hắn.

Kiểm tra một lần xong, phát hiện hắn không có chuyện mới yên lòng.

Quân Mặc Nhiễm nhìn nàng một hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta trách phạt nàng ta, hoàng huynh không tức giận sao?"

Vô Dược còn không có phản ứng lại, sau đó mở miệng nói: "Ai?"

Quân Mặc Nhiễm mỉm cười lắc lắc đầu: "Không có!"

Đúng vậy! Bất quá chỉ là một nữ nhân không quan trọng thôi. Hoàng huynh sao có thể nhớ rõ đây? Hắn mới là người thân duy nhất của hoàng huynh. Bọn họ mới là người quan trọng nhất với đối phương.

Vô Dược một hồi lâu mới phản ứng lại hắn đang nói ai. Bất quá không tiếp tục cái này đề tài: "Nhiễm Nhiễm, Thương Lam gia một ngày chưa diệt trừ, thì trước sau đều là tai họa của chúng ta. Còn nhớ rõ lời năm đó hoàng huynh nói với đệ không? Chỉ có chính mình trở nên cường đại mới không bị khi dễ."

Quân Mặc Nhiễm rất tự nhiên ôm lấy nàng, đem đầu gối lên trên vai nàng, trả lời: "Nhiễm Nhiễm nhớ rõ."

Vô Dược xoa xoa tóc của hắn: "Đệ nhớ rõ là tốt. Thương Lam gia ta sẽ giúp đệ diệt trừ. Nhưng diệt trừ một Thương Lam gia, còn sẽ có ngàn ngàn vạn vạn người khác. Về sau chính đệ phải tự làm."

Quân Mặc Nhiễm lần này cũng không phản bác, nghiêm túc nói: "Vâng! Ta đã biết."

Thương Lam tính cái gì? Lấy năng lực hiện tại của hắn, giết chết một người Thương Lam Nguyệt căn bản không đáng sợ.

Nhưng mà hắn thích cảm giác được nàng bảo vệ, thích được nàng che chở trong lòng bàn tay, thích nàng coi hắn là bảo vật.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 155: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (13)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Chờ Vô Dược rời đi, Quân Mặc Nhiễm nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Ngay sau đó, một hắc y nhân liền xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn nhàn nhạt nói: "Hôm nay hoàng huynh làm cái gì?"

Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất, chậm rãi mở miệng nói: "Hoàng Thượng giống như bình thường, cùng Cố Lẫm Hoài nói một chút chuyện trên phương diện làm ăn, bất quá gần đây tựa hồ bảo hắn triệt tiêu tiểu quốc đang phát triển xung quanh."

"Bổn vương đã biết, lui ra đi!" Quân Mặc Nhiễm vẫy tay. Sau đó để hắn rời đi.

Từ sau khi hắn mười tuổi, hắn cũng đã bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình. Nhưng thế lực hắn bồi dưỡng này, so với nàng còn ẩn hình hơn. Cũng so với nàng hoàn mỹ hơn, bất quá hắn trước nay chưa cùng nàng nói qua.

Hắn đối với ngôi vị Hoàng đế thật sự không có hứng thú, ở trong lòng hắn nàng vĩnh viễn đều là Đế hoàng của hắn.

Nhưng hắn cần phải cường đại hơn, hắn phải có đủ năng lực. Như vậy mới có thể bảo hộ nàng càng tốt.

Sau khi hắc y nhân rời khỏi, một người khác mặc hắc y lại từ một bên tiến vào.

Thấp giọng nói với Quân Mặc Nhiễm: "Chủ nhân, người đã xử lý tốt."

Quân Mặc Nhiễm môi hơi hơi giơ lên nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vậy liền được rồi, sau này còn có một loại như thế, đều xử lý là được."

"Vâng!"

* * *

Sau khi hắc y nhân rời đi, con ngươi Quân Mặc Nhiễm càng thêm âm trầm, nữ nhân dơ bẩn kia, sao xứng tiếp xúc với hoàng huynh của hắn.

Không khỏi nhìn hướng cung điện của Vô Dược, nháy mắt liền biến mất trong cung điện của mình.

Vô Dược tắm gội xong, sau khi bôi một chút hương Quân Mặc Nhiễm đưa cho nàng, liền nằm trên giường ngủ, bất quá một lát liền đi vào giấc ngủ.

Vô Dược mới vừa ngủ không lâu, một bóng người liền tiến vào.

Hắn dẫm bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nàng, lẩm bẩm nói: "Hoàng huynh.. Hoàng huynh của ta, huynh thật sự rất đẹp."

Quân Mặc Nhiễm nhìn khuôn mặt càng thêm mỹ lệ của nàng, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi nàng, rất muốn dùng sức lại sợ lưu lại dấu vết.

Hôn hồi lâu mới buông ra, sau đó nhẹ nhàng liếm cánh môi nàng.

Hơi thở của nàng vờn quanh cánh mũi hắn, khiến hắn càng ngày càng không khống chế được dục vọng của mình.

* * *

Đến canh bốn, hắn mới rời giường, lại hôn qua môi nàng một lần, sau đó nhanh chóng bôi một chút thuốc mỡ tiêu sưng. Thật sâu nhìn nàng một cái lại rời đi.

- -

Đông đi xuân tới, mưa xuân liên miên không ngừng rơi xuống.

Vô Dược vươn tay, mưa phùn rơi trên tay nàng. Lúc này hành trình tiếp theo của nàng, đã triển khai.

Quân Mặc Nhiễm cầm lấy áo choàng giúp nàng phủ thêm, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cho dù đông qua, nhưng xuân vẫn rất lạnh, hoàng huynh vẫn nên chú ý một chút."

Vô Dược cười cười, kéo kéo áo choàng, lẩm bẩm một câu: "Đúng vậy, mùa xuân tới."

Mùa xuân tới, mưa xuân liên miên không ngừng, cũng không dập được ngọn lửa dục vọng quyền lực trong nội tâm con người.

Chiến tranh từ trước đến nay đều là tàn khốc nhất, chỉ là đối với Vô Dược mà nói, thế giới này thứ quan trọng duy nhất chỉ có hắn. Nàng muốn đưa hắn lên vị trí tối cao này.

Trừ phi hắn nguyện ý cùng nàng chết, nếu không thì cho dù bọn họ không thể vi phạm luân lý, thì nàng cũng sẽ làm người bạn bên cạnh hắn cả đời. Đương nhiên, nàng cũng sẽ không để hắn có nữ nhân khác.

Quân Mặc Nhiễm cười cười, mở miệng nói: "Vậy hoàng huynh muốn ở chỗ này một chút không?"

Vô Dược nói với cung tỳ bên cạnh: "Đem cầm của trẫm qua đây."

Quân Mặc Nhiễm buồn cười dựa vào nàng, mở miệng nói: "Hoàng huynh muốn đánh đàn sao?"

Vô Dược lắc đầu, mở miệng nói: "Ta vĩnh viễn không thể đàn tốt bằng đệ, ta muốn nghe đệ đàn."

Quân Mặc Nhiễm sửng sốt, nhẹ nhàng trả lời: "Được!"

Cung tỳ rất nhanh liền đem huyền cổ cầm dùng cây ngô đồng ngàn năm làm ra chuyển đến.

Quân Mặc Nhiễm ngồi xuống chậm rãi đàn lên, Vô Dược ngồi đối diện hắn, yên lặng nghe, giống như đang hưởng thụ.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 156: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (14)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Mưa vẫn đang rơi, tiếng đàn dễ nghe cũng chưa từng ngừng, Vô Dược dựa trên lan can, nghe nghe bất giác ngủ rồi.

Ngần ấy năm, hắn còn nhỏ, chỉ có thể dựa vào nàng, nàng không thể không tính kế đi trước một bước, làm việc nang không thích. Không quên mỗi bước đi, lòng bàn chân dẫm lên máu tươi của bao nhiêu người.

Quân Cửu Thanh cực kỳ muốn trả thù nam nữ chủ, muốn đem mọi người đùa giỡn, khiến nàng mặc danh đối với quyền lực, cũng có chút cảm giác hưng phấn.

Hơn nữa nàng đối với Quân Mặc Nhiễm thân tình quá sâu, khiến nàng cũng cảm thấy hắn không phải là người yêu mấy đời của nàng, mà chính là đệ đệ của nàng.

Vì không phải thiết lập nhân vật, chỉ dung nhập 80% tình cảm của nguyên chủ, nhưng thời gian lâu rồi, đều mạc danh cảm thấy chính mình trải qua sinh hoạt của người khác, thay đổi cũng không có kết quả khác.

Cũng không biết có phải cảm xúc của nàng dao động ảnh hưởng tới Tĩnh Dạ hay không, Tĩnh Dạ yên lặng xuất hiện, sau đó mở miệng: Ký chủ, thế giới sau tôi giúp cô giảm đi 30% cảm tình của nguyên chủ.

Vô Dược gật gật đầu ứng thanh: Được!

* * *

Quân Mặc Nhiễm ngừng động tác trên tay, chậm rãi đứng lên, đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

Thời điểm cung tì và thị vệ định tiếp nhận, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc nhìn một cái, sau đó sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Quân Mặc Nhiễm cúi đầu, thời điểm nhìn nàng, ánh mắt so với nhìn bọn thị vệ hoàn toàn bất đồng. Đôi mắt đen ôn nhu tựa hồ muốn chảy ra nước, nhưng con ngươi ôn nhu đồng thời cũng tràn đầy chiếm hữu, quyến luyến, điên cuồng.

- -

Đêm là thời điểm tốt nhất có thể che dấu hết thảy ác niệm, Quân Mặc Nhiễm lại nhân lúc nửa đêm, trộm lẻn vào trong cung điện của nàng.

Môi đỏ bừng, nhẹ nhàng giơ lên. Đáy mắt điên cuồng, lúc này không có bất luận che dấu nào.

Hắn đến gần, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng ngực, sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi đẩy hàm răng của nàng ra, cũng cái lưỡi mềm mại dây dưa. Thật lâu cũng chưa buông ra.

Vô Dược ngủ say, tựa hồ cảm thấy không khỏe, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ lên.

Quân Mặc Nhiễm tựa hồ lúc này mới phát hiện nàng không khỏe, trằn trọc mới chậm rãi nhả ra.

"Khụ khụ!" Cũng không biết có phải do thời gian dài không hô hấp được hay không, Vô Dược thế nhưng chậm rãi thanh tỉnh. Còn không kịp mở mắt, đã bị người dùng tơ lụa mềm nhẹ, trói đôi mắt lại.

Tay Quân Mặc Nhiễm ôm nàng không hề có ý tứ thả lỏng, vẫn không bởi vì nàng tỉnh lại mà muốn chạy trốn. Hô hấp vốn dĩ hơi nhanh, lại bởi vì nàng thanh tỉnh mà càng ngày càng dồn dập.

Sau khi Vô Dược cảm thấy cả người vô lực, mới biết được mình bị hạ dược. Chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào người hắn, cảm thấy lửa nóng trong người chậm rãi thức tỉnh.

Quân Mặc Nhiễm hô hấp hỗn độn. Nhìn môi sưng đỏ bị chà đạp của nàng, liền càng nhịn không được, lại hôn lên môi nàng, hung hăng cắn xé, tựa hồ muốn đem mọi cảm tình của mình đối với nàng đều phát tiết ra.

Mùi máu tươi ở trong miệng hai người tỏa ra, đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng, nhưng điên cuồng tựa hồ càng tăng lên, từ cắn xé chuyển thành nhẹ nhàng liếm láp, chậm rãi đem máu đỏ tươi trên môi của nàng liếm sạch sẽ.

Vô Dược không phản kháng, ngoan ngoãn mặc hắn làm mọi thứ. Qua hồi lâu mới mở miệng nói: "Chơi vui không? Nhiễm Nhiễm."

Động tác Quân Mặc Nhiễm dừng lại một chút, đầu vùi trên cổ nàng, tay ôm lấy nàng càng siết chặt, tựa hồ muốn đem nàng dung nhập vào xương cốt, đầu lưỡi liếm qua vành tai nàng, mới nhẹ nhàng mở miệng: "Chơi không vui, nhưng ta rất vui vẻ, rất hạnh phúc."

Vô Dược không nói gì, hắn cũng chỉ lẳng lặng ghé trên vai nàng, chất lỏng ướt nóng dừng trên vai nàng, âm thanh hắn run rẩy: "Nhưng mà vì sao thời gian chỉ ngắn ngủi như vậy? Ta muốn, nhiều hơn nữa.."[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back