Chương 60: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (13)
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Bạch Cẩn Mộ dừng một chút, khi thấy biểu tình nghiêm túc của cô, vẫn không lựa chọn theo sau. Anh không phải cách xa cô thì không thể bảo hộ cô. Chỉ là anh muốn cách cô gần một chút mà thôi. Nếu cô muốn, vậy anh..
Bạch Cẩn Mộ nhìn thân ảnh Vô Dược chậm rãi đi xa, tay nắm chặt mơ hồ nhìn ra được vài tia máu đang chảy.
Dùng sức hô hấp, giống như đang nhẫn nại cái gì đó. Một lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng anh cho phép cô đẩy anh ra. Anh cảm thấy mình đã đến cực hạn, anh sắp không chịu nổi nữa.
Vô Dược nhanh chóng tới gần tang thi cấp cao, tìm cơ hội xuống tay. Chỉ là cô không nghĩ tới tang thi kia vậy mà lại phát hiện ra cô.
Tang thi cấp cao kia hướng cô mà đến, thời điểm thấy rõ mặt hắn. Trong lòng có một vạn con ngựa lao nhanh qua.
Mẹ nó, nam phụ tang thi vương vốn sau mạt thế mấy năm mới xuất hiện, vậy mà bây giờ đã xuất hiện sớm như vậy. Cốt truyện này hoàn toàn lệch đến một chút cũng không còn đi!
Nam phụ si tình, đương nhiên là năng lực và bộ dạng đều xuất chúng.
Ấn tượng của Vô Dược đối với nam phụ này tương đối mạnh, nam phụ Lưu Xuyên là một trong tang thi vương lãnh đạo tang thi, ngoại trừ đại vai ác Phong Tịch thì hắn là người mạnh nhất, nếu không có hắn hỗ trợ nam nữ chủ cũng không nhất định có thể hành Phong Tịch như thế.
Lưu Xuyên đối với nữ chủ mười phần si tình, sau khi biết Giản Tư Tình không thích Phong Tịch, vẫn luôn nhằm vào Phong Tịch. Cũng bởi vì.. Như vậy, hắn mới là tang thi duy nhất tồn tại sau khi thuốc khắc chế tang thi được điều chế.
Nếu không phải sớm gặp được Cẩn Mộ, cô sắp cho rằng nam thần cô cần công lược là Lưu Xuyên.
Bất quá trong nháy mắt, Lưu Xuyên đã xuất hiện trước mặt Vô Dược. Khóe môi hắn gợi lên, ưu nhã phun ra: "A! Dị năng giả hệ lôi cấp tám, hương vị nhất định sẽ rất ngon."
Vô Dược sách một tiếng cũng cười: "Vậy xem ngươi có năng lực này hay không."
Kỳ thật thời điểm hắn bắt đầu lại đây, Vô Dược đã biết mình không có khả năng là đối thủ của hắn. Chỉ là dù thế nào cũng không thể lúng túng trước được.
"Khẩu khí không nhỏ.." Lưu Xuyên còn chưa nói xong, Vô Dược liền một sét đánh vào Lưu Xuyên.
Đẳng cấp của Lưu Xuyên cao hơn Vô Dược tưởng tượng, nhìn như đang thất thần, nhưng lại né tránh dễ dàng.
* * *
Cùng lúc đó, Bạch Cẩn Mộ bên kia đã đến cửa thành.
Cửa thành chỉ mở ra một chút, bọn họ đi vào không bao lâu liền muốn đóng lại, Liễu Càng nói: "Đợi một chút, chúng tôi còn một người chưa vào."
Người phụ trách mở cửa phẳng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục đóng cửa lại, cuối cùng mới mở miệng: "Cửa không thể mở quá lâu, đàn tang thi sẽ tiến vào. Sau khi bọn nó vào chúng ta sẽ nguy hiểm."
Tiếp theo những người đi cùng Liễu Càng cũng đều phụ họa thêm, nói không thể mở linh tinh, sau đó càng nói càng quá đáng.
Liễu Càng không thể tin được nhìn bọn họ, nếu không phải có Vô Dược bọn họ cũng không về được, không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại nói ra lời này.
Bạch Cẩn Mộ nghe thấy, lạnh nhạt nhìn bọn họ, con mắt tràn ngập chán ghét: Nhân loại đáng chết này, nếu không có A Tịch bọn họ sớm đã chết. Quả thật nhân loại đều đáng giận. Bọn họ cũng dám đối với cô như vậy, anh nhất định sẽ khiến cho bọn họ hối hận.
Bạch Cẩn Mộ không tiếp tục đi vào, quay đầu lại chỉ một cước của anh đã khiến cửa thành bị đá văng. Chỉ là trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
Lúc Bạch Cẩn Mộ đuổi tới bên cạnh Vô Dược, Lưu Xuyên đang muốn xuống tay với Vô Dược.
Mặc dù Lưu Xuyên bị thương, nhưng rõ ràng Vô Dược bị thương nặng hơn hắn nhiều.
Con mắt Bạch Cẩn Mộ chậm rãi nhiễm huyết sắc, đáng chết, nếu không phải mấy nhân loại kia làm nhiễu loạn tinh thần của anh, anh sao có thể đến cô bị thương cũng không biết![/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Bạch Cẩn Mộ dừng một chút, khi thấy biểu tình nghiêm túc của cô, vẫn không lựa chọn theo sau. Anh không phải cách xa cô thì không thể bảo hộ cô. Chỉ là anh muốn cách cô gần một chút mà thôi. Nếu cô muốn, vậy anh..
Bạch Cẩn Mộ nhìn thân ảnh Vô Dược chậm rãi đi xa, tay nắm chặt mơ hồ nhìn ra được vài tia máu đang chảy.
Dùng sức hô hấp, giống như đang nhẫn nại cái gì đó. Một lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng anh cho phép cô đẩy anh ra. Anh cảm thấy mình đã đến cực hạn, anh sắp không chịu nổi nữa.
Vô Dược nhanh chóng tới gần tang thi cấp cao, tìm cơ hội xuống tay. Chỉ là cô không nghĩ tới tang thi kia vậy mà lại phát hiện ra cô.
Tang thi cấp cao kia hướng cô mà đến, thời điểm thấy rõ mặt hắn. Trong lòng có một vạn con ngựa lao nhanh qua.
Mẹ nó, nam phụ tang thi vương vốn sau mạt thế mấy năm mới xuất hiện, vậy mà bây giờ đã xuất hiện sớm như vậy. Cốt truyện này hoàn toàn lệch đến một chút cũng không còn đi!
Nam phụ si tình, đương nhiên là năng lực và bộ dạng đều xuất chúng.
Ấn tượng của Vô Dược đối với nam phụ này tương đối mạnh, nam phụ Lưu Xuyên là một trong tang thi vương lãnh đạo tang thi, ngoại trừ đại vai ác Phong Tịch thì hắn là người mạnh nhất, nếu không có hắn hỗ trợ nam nữ chủ cũng không nhất định có thể hành Phong Tịch như thế.
Lưu Xuyên đối với nữ chủ mười phần si tình, sau khi biết Giản Tư Tình không thích Phong Tịch, vẫn luôn nhằm vào Phong Tịch. Cũng bởi vì.. Như vậy, hắn mới là tang thi duy nhất tồn tại sau khi thuốc khắc chế tang thi được điều chế.
Nếu không phải sớm gặp được Cẩn Mộ, cô sắp cho rằng nam thần cô cần công lược là Lưu Xuyên.
Bất quá trong nháy mắt, Lưu Xuyên đã xuất hiện trước mặt Vô Dược. Khóe môi hắn gợi lên, ưu nhã phun ra: "A! Dị năng giả hệ lôi cấp tám, hương vị nhất định sẽ rất ngon."
Vô Dược sách một tiếng cũng cười: "Vậy xem ngươi có năng lực này hay không."
Kỳ thật thời điểm hắn bắt đầu lại đây, Vô Dược đã biết mình không có khả năng là đối thủ của hắn. Chỉ là dù thế nào cũng không thể lúng túng trước được.
"Khẩu khí không nhỏ.." Lưu Xuyên còn chưa nói xong, Vô Dược liền một sét đánh vào Lưu Xuyên.
Đẳng cấp của Lưu Xuyên cao hơn Vô Dược tưởng tượng, nhìn như đang thất thần, nhưng lại né tránh dễ dàng.
* * *
Cùng lúc đó, Bạch Cẩn Mộ bên kia đã đến cửa thành.
Cửa thành chỉ mở ra một chút, bọn họ đi vào không bao lâu liền muốn đóng lại, Liễu Càng nói: "Đợi một chút, chúng tôi còn một người chưa vào."
Người phụ trách mở cửa phẳng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục đóng cửa lại, cuối cùng mới mở miệng: "Cửa không thể mở quá lâu, đàn tang thi sẽ tiến vào. Sau khi bọn nó vào chúng ta sẽ nguy hiểm."
Tiếp theo những người đi cùng Liễu Càng cũng đều phụ họa thêm, nói không thể mở linh tinh, sau đó càng nói càng quá đáng.
Liễu Càng không thể tin được nhìn bọn họ, nếu không phải có Vô Dược bọn họ cũng không về được, không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại nói ra lời này.
Bạch Cẩn Mộ nghe thấy, lạnh nhạt nhìn bọn họ, con mắt tràn ngập chán ghét: Nhân loại đáng chết này, nếu không có A Tịch bọn họ sớm đã chết. Quả thật nhân loại đều đáng giận. Bọn họ cũng dám đối với cô như vậy, anh nhất định sẽ khiến cho bọn họ hối hận.
Bạch Cẩn Mộ không tiếp tục đi vào, quay đầu lại chỉ một cước của anh đã khiến cửa thành bị đá văng. Chỉ là trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
Lúc Bạch Cẩn Mộ đuổi tới bên cạnh Vô Dược, Lưu Xuyên đang muốn xuống tay với Vô Dược.
Mặc dù Lưu Xuyên bị thương, nhưng rõ ràng Vô Dược bị thương nặng hơn hắn nhiều.
Con mắt Bạch Cẩn Mộ chậm rãi nhiễm huyết sắc, đáng chết, nếu không phải mấy nhân loại kia làm nhiễu loạn tinh thần của anh, anh sao có thể đến cô bị thương cũng không biết![/HIDE-THANKS]