Welcome! You have been invited by Phượng Chiếu Ngọc to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 60: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (13)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Bạch Cẩn Mộ dừng một chút, khi thấy biểu tình nghiêm túc của cô, vẫn không lựa chọn theo sau. Anh không phải cách xa cô thì không thể bảo hộ cô. Chỉ là anh muốn cách cô gần một chút mà thôi. Nếu cô muốn, vậy anh..

Bạch Cẩn Mộ nhìn thân ảnh Vô Dược chậm rãi đi xa, tay nắm chặt mơ hồ nhìn ra được vài tia máu đang chảy.

Dùng sức hô hấp, giống như đang nhẫn nại cái gì đó. Một lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng anh cho phép cô đẩy anh ra. Anh cảm thấy mình đã đến cực hạn, anh sắp không chịu nổi nữa.

Vô Dược nhanh chóng tới gần tang thi cấp cao, tìm cơ hội xuống tay. Chỉ là cô không nghĩ tới tang thi kia vậy mà lại phát hiện ra cô.

Tang thi cấp cao kia hướng cô mà đến, thời điểm thấy rõ mặt hắn. Trong lòng có một vạn con ngựa lao nhanh qua.

Mẹ nó, nam phụ tang thi vương vốn sau mạt thế mấy năm mới xuất hiện, vậy mà bây giờ đã xuất hiện sớm như vậy. Cốt truyện này hoàn toàn lệch đến một chút cũng không còn đi!

Nam phụ si tình, đương nhiên là năng lực và bộ dạng đều xuất chúng.

Ấn tượng của Vô Dược đối với nam phụ này tương đối mạnh, nam phụ Lưu Xuyên là một trong tang thi vương lãnh đạo tang thi, ngoại trừ đại vai ác Phong Tịch thì hắn là người mạnh nhất, nếu không có hắn hỗ trợ nam nữ chủ cũng không nhất định có thể hành Phong Tịch như thế.

Lưu Xuyên đối với nữ chủ mười phần si tình, sau khi biết Giản Tư Tình không thích Phong Tịch, vẫn luôn nhằm vào Phong Tịch. Cũng bởi vì.. Như vậy, hắn mới là tang thi duy nhất tồn tại sau khi thuốc khắc chế tang thi được điều chế.

Nếu không phải sớm gặp được Cẩn Mộ, cô sắp cho rằng nam thần cô cần công lược là Lưu Xuyên.

Bất quá trong nháy mắt, Lưu Xuyên đã xuất hiện trước mặt Vô Dược. Khóe môi hắn gợi lên, ưu nhã phun ra: "A! Dị năng giả hệ lôi cấp tám, hương vị nhất định sẽ rất ngon."

Vô Dược sách một tiếng cũng cười: "Vậy xem ngươi có năng lực này hay không."

Kỳ thật thời điểm hắn bắt đầu lại đây, Vô Dược đã biết mình không có khả năng là đối thủ của hắn. Chỉ là dù thế nào cũng không thể lúng túng trước được.

"Khẩu khí không nhỏ.." Lưu Xuyên còn chưa nói xong, Vô Dược liền một sét đánh vào Lưu Xuyên.

Đẳng cấp của Lưu Xuyên cao hơn Vô Dược tưởng tượng, nhìn như đang thất thần, nhưng lại né tránh dễ dàng.

* * *

Cùng lúc đó, Bạch Cẩn Mộ bên kia đã đến cửa thành.

Cửa thành chỉ mở ra một chút, bọn họ đi vào không bao lâu liền muốn đóng lại, Liễu Càng nói: "Đợi một chút, chúng tôi còn một người chưa vào."

Người phụ trách mở cửa phẳng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục đóng cửa lại, cuối cùng mới mở miệng: "Cửa không thể mở quá lâu, đàn tang thi sẽ tiến vào. Sau khi bọn nó vào chúng ta sẽ nguy hiểm."

Tiếp theo những người đi cùng Liễu Càng cũng đều phụ họa thêm, nói không thể mở linh tinh, sau đó càng nói càng quá đáng.

Liễu Càng không thể tin được nhìn bọn họ, nếu không phải có Vô Dược bọn họ cũng không về được, không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại nói ra lời này.

Bạch Cẩn Mộ nghe thấy, lạnh nhạt nhìn bọn họ, con mắt tràn ngập chán ghét: Nhân loại đáng chết này, nếu không có A Tịch bọn họ sớm đã chết. Quả thật nhân loại đều đáng giận. Bọn họ cũng dám đối với cô như vậy, anh nhất định sẽ khiến cho bọn họ hối hận.

Bạch Cẩn Mộ không tiếp tục đi vào, quay đầu lại chỉ một cước của anh đã khiến cửa thành bị đá văng. Chỉ là trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt mọi người.

Lúc Bạch Cẩn Mộ đuổi tới bên cạnh Vô Dược, Lưu Xuyên đang muốn xuống tay với Vô Dược.

Mặc dù Lưu Xuyên bị thương, nhưng rõ ràng Vô Dược bị thương nặng hơn hắn nhiều.

Con mắt Bạch Cẩn Mộ chậm rãi nhiễm huyết sắc, đáng chết, nếu không phải mấy nhân loại kia làm nhiễu loạn tinh thần của anh, anh sao có thể đến cô bị thương cũng không biết![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 61: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (14)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Tâm vốn dĩ được Vô Dược trấn an, lại một lần nữa xốc lên. Nếu nói trước kia chỉ là một tia nước nhỏ, vậy thì hiện tại chính là biển rộng sóng lớn mãnh liệt. Cái ý niệm kia khiến anh không cách nào bình tĩnh lại.

Cho dù cô không vui, anh cũng nhất định phải làm. Không chỉ nhân loại, cho dù là đồng loại của anh, chỉ cần sinh ra ý niệm động tới cô, anh đều phải hủy diệt toàn bộ.

Bạch Cẩn Mộ chỉ cần một cước đã khiến Lưu Xuyên ngã nhào xuống đất, thời điểm Lưu Xuyên đang muốn đứng dậy. Bạch Cẩn Mộ đã dùng tốc độ Vô Dược không nhìn được, tới bên cạnh Lưu Xuyên. Một chân đạp lên ngực Lưu Xuyên, áp lực cường đại khiến Lưu Xuyên bất giác phun ra một ngụm máu.

Mắt Lưu Xuyên trừng lớn, không thể tin được nhìn Bạch Cẩn Mộ: Sao có thể! Sao có thể có người mạnh hơn hắn. Không thể nào!

Bạch Cẩn Mộ cũng cúi đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt đỏ âm lãnh đến cực điểm, khiến Lưu Xuyên bất giác run rẩy.

Bạch Cẩn Mộ không giết hắn, chỉ là nhìn hắn một cái thật sâu. Sau đó liền thu chân về.

Anh đem Vô Dược ôm vào trong lòng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua máu tươi của cô, cả miệng vết thương và chỗ máu đọng lại.

Mỗi khi liếm qua một chỗ, anh lại tức giận thêm một phần. Huyết sắc trong con mắt quay cuồng tham luyến, tức giận, áy náy một loạt những cảm xúc phức tạp.

Vô Dược nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: "Ưm.. Rất dơ, đừng.."

Thế nhưng Bạch Cẩn Mộ không dao động, vẫn tiếp tục động tác của anh như cũ. Mãi đến khi những chỗ có thể lộ ra da thịt đều liếm qua, lúc chuẩn bị cởi áo sơ mi của cô. Vô Dược trực tiếp choáng váng.

Dưới tình thế cấp bách, cô nói một câu: "Anh muốn em bị người khác nhìn thấy sao?"

Vừa dứt lời, tay Bạch Cẩn Mộ chuẩn bị cởi nút thắt ngừng lại. Đồng tử huyết sắc đối diện với con mắt kinh ngạc của cô.

Sau đó Bạch Cẩn Mộ sửng sốt một chút, phảng phất mới biết được chính mình bại lộ. Con mắt huyết sắc liền trở thành màu đen, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ kinh hoảng và khẩn trương.

Cuối cùng vẫn là Vô Dược mở miệng trước: "Chúng ta đi về trước đi! Được không?"

"Được.." Anh bế cô lên nhảy một cái, trực tiếp nhảy lên trên tường thành.

Vô Dược đứng trên tường thành nhìn xuống, tường thành cao mười trượng anh nhảy một cái liền có thể nhảy lên. Anh là có bao nhiêu lợi hại đây.

Bất đồng với đất ngoài thành hoang vu và tang thi đông nghịt, bên trong thành vẫn là hoàn cảnh tuyệt đẹp, sạch sẽ gọn gàng. Một con tang thi cũng không nhìn thấy.

Ít nhiều L thị là thành phố cổ bốn phía có tường thành bao quanh, cho nên có thể trực tiếp trở thành căn cứ chống đỡ tang thi.

Chỉ là nói đến cũng kỳ quái, khắp nơi trên thế giới đều bạo phát virus tang thi, mỗi nơi đều có tang thi, duy nhất chỉ có L thị là không có, thậm chí phần lớn người L thị đều kích phát dị năng.

[Đinh~kích phát nhiệm vụ ẩn 1, mời điều tra rõ nguyên nhân L thị không bùng nổ virus tang thi, hơn nữa tìm ra Nhạc tiến sĩ chân chính muốn cái gì.]

Nhắc nhở hệ thống đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện, thời điểm Vô Dược chuẩn bị hỏi chút gì đó, cô lại không cảm giác được hệ thống.

Vô Dược không khỏi mắng câu MMP, sau đó bất đắc dĩ thở dài. Cũng may cuối cùng cũng biết nhiệm vụ ẩn.

Đột nhiên Vô Dược nhận thấy được ánh mắt của Bạch Cẩn Mộ, vì thế ngẩng đầu hỏi: "Hả? Làm sao vậy?"

Bạch Cẩn Mộ nhìn cô một hồi lâu, sau đó lắc lắc đầu trả lời: "Không.."

Nhìn biểu tình nghi hoặc của anh, cô thiếu chút nữa cho rằng anh đã phát hiện cái gì. Bất quá anh hẳn là không phát hiện ra đi?

Anh không nói Vô Dược đương nhiên lựa chọn không hỏi: "Chúng ta đi xuống đi."

Bạch Cẩn Mộ gật đầu, ôm cô chậm rãi đi xuống tường thành.

Thời điểm tới mặt đất, vừa vặn thấy Liễu Càng còn đang chờ ở cửa thành.

Liễu Càng thấy Vô Dược không có chuyện gì cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó áy náy mở miệng: "Xin lỗi!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 62: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (15)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại hắn đang có ý gì, rồi lắc đầu: "Không cần xin lỗi, tôi hiểu, mấy người cũng đã bình an trở về, hợp tác của chúng ta liền kết thúc đi."

Sau đó Vô Dược tính toán lôi Bạch Cẩn Mộ đi. Cô đi được vài bước, phía sau liền truyền đến âm thanh của Liễu Càng: "Có yêu cầu giúp đỡ gì có thể đến Nam Tương tìm tôi."

Vô Dược nâng nâng tay, đối hắn vẫy tay tỏ vẻ mình đã biết.

Bạch Cẩn Mộ hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Vô Dược mở miệng: "Về nhà tôi, chỉ là hiện tại chúng ta nên tìm một phương tiện giao thông."

Vô Dược vừa nói xong, một chiếc xe cao cấp hướng hai người mở cửa xe. Một vị nam nhân trung niên bước xuống xe hướng Vô Dược cúi người lễ phép: "Tiểu thư, hoan nghênh trở về."

Vô Dược sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn Triều bá."

Sau đó lôi kéo Bạch Cẩn Mộ lên xe, khi lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy con mắt đầy nghi hoặc của anh.

Cô xoa xoa tóc anh, sau đó hỏi đến: "Làm sao vậy? Hả?"

Bạch Cẩn Mộ suy nghĩ một chút liền quay sang mở miệng xác nhận: "Vì sao.. Ông ấy gọi cậu là tiểu thư?" Tiểu thư là chỉ nữ giới không phải sao? Anh là bởi vì lâu không gặp nhân loại nên không biết xưng hô đã thay đổi sao.

"Phụt! Ha ha ha.." Anh thành công chọc Vô Dược cười: "Em vẫn luôn cho rằng anh biết em là nữ."

Mặt Bạch Cẩn Mộ đỏ lên, nghĩ nghĩ một lúc mới nhớ ra cô cũng chưa nói qua cô là nam nhân, chỉ là chính mình vẫn luôn cho rằng cô là nam nhân.

Nếu anh biết cô là nữ nhân anh nhất định thời thời khắc khắc bảo vệ cô. Không phải nói nữ nhân nhân loại đều tương đối yếu ớt sao? Cô còn bị thương nặng như vậy, trong lòng tràn đầy hối hận.

Vì sao anh vẫn luôn mặc kệ cô, ngoài việc không muốn khiến cô cảm thấy anh quá dính người, sau đó đối với anh sinh ra chán ghét. Thì là không muốn sỉ nhục tôn nghiêm của cô, anh nghe nói nam nhân nhân loại đều tương đối sĩ diện. Nhưng mà cô là nữ nhân, ở thế giới nhân loại mà nói hẳn là phải được bảo hộ. Đáng chết, anh đang làm cái gì vậy!

Thời điểm nội tâm Bạch Cẩn Mộ đang đấu tranh mạnh mẽ, Vô Dược đột nhiên giữ chặt cằm anh, hung hăng chà đạp môi anh.

Sau khi buông ra buộc anh đối diện với đôi mắt của cô, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Thích em không?"

Anh tựa hồ như bị cô câu hồn, ngơ ngác theo lời cô nói: "Thích.."

Sau khi cô nghe xong, khóe miệng hơi hơi giơ lên: "Vậy thì, anh thích em là nữ nhân, hay thích em là nam nhân."

Anh bất giác tới gần cô, tràn đầy mê luyến nhìn cô, nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần là em, anh liền thích."

Mẹ ơi, tâm Vô Dược nhanh chóng nhảy lên, cô lại bị anh liêu tới rồi. Không phải nói là tiểu thiếu niên ngốc manh sao? Sao đột nhiên được bật kỹ năng nói lời âu yếm vậy?

Xe vững vàng khởi động, sau đó chậm rãi đi xa nội thành, sau khi xuyên qua một mảnh rừng rậm, một tòa biệt thự xa hoa lộ ra.

Xung quanh biệt thự đều là cánh đồng hoa, mà trong ngàn loại hoa đó có một loài hoa, đó chính là hoa bỉ ngạn.

Hoa màu đỏ tươi, cánh hoa nở ra rất đẹp, đây là hoa mà bà ngoại Phong Tịch thích nhất.

Trước kia ông ngoại Phong Tịch có thể nói là thượng vị giả trong thế giới này, vẫn luôn là người có địa vị cao. Đáng tiếc từ khi bà ngoại Phong Tịch sinh bệnh, ông liền bắt đầu suy sụp. Không còn quan tâm đến việc khác ngoài người ông yêu.

Ở nguyên cốt truyện, sau khi ba mẹ Phong Tịch chết, ông mới phấn chấn lên. Một đường che chở Phong Tịch thành đại Boss. Chỉ là cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi hào quang vai chính, chết trong tay Lưu Xuyên.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 63: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (16)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược dắt Bạch Cẩn Mộ chậm rãi đi vào biệt thự, một người già có mái tóc hoa râm ngồi trên sô pha phòng khách.

Vô Dược đến gần, sau đó nói với ông một tiếng: "Ông ngoại, cháu đã về."

Sau khi Vô Dược lên tiếng, đôi mắt vô hồn của Nhạc Nhất Niệm mới có thần thái. Vốn dĩ khuôn mặt vô biểu tình, lúc này lại treo lên nụ cười ôn hòa. "Tịch Tịch đã về rồi, không sao chứ? Đám nhãi ranh kia cũng dám đối xử với cháu ngoại của ta như vậy, ta nhất định phải giáo huấn bọn họ."

Nhìn Nhạc Nhất Niệm như vậy, Vô Dược bất giác nhớ tới ông của mình ở đế tinh, tuy rằng cô đã đi qua rất nhiều thế giới trong hơn 3000 thế giới, ở thế giới nguyên bản mới chỉ qua mấy ngày. Nhưng đối với cô mà nói đúng là đã rất lâu chưa gặp qua ông.

Vô Dược đột nhiên cảm thấy may mắn vì Bạch Cẩn Mộ biết chữa trị, bây giờ một chút vết thương bên ngoài đã biến mất: "Được rồi, ông ngoại đừng lo lắng, cháu không phải đã không có chuyện gì rồi sao?"

Sau đó kéo Bạch Cẩn Mộ đến trước mặt Nhạc Nhất Niệm: "Ông xem, cháu còn tìm cho ông một cháu rể này!"

Lúc này Nhạc Nhất Niệm mới nhìn thẳng vào Bạch Cẩn Mộ, nhìn chằm chằm rất lâu, thấy anh một chút khẩn trương cũng không có. Trong lòng bất giác liền đánh giá cao anh thêm vài phần.

Cuối cùng vẫy vẫy tay: "Tịch Tịch thích là tốt rồi. Trở về chắc cũng mệt mỏi? Mau đi nghỉ ngơi một chút đi."

Vô Dược cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, hơn nữa còn muốn chữa thương, chuyện quan trọng là cô còn muốn hỏi anh một chút vấn đề. Cho nên đương nhiên là đồng ý: "Được, vậy cháu đi lên trước. Ông ngoại, buổi tối gặp."

Nhạc Nhất Niệm mỉm cười nhìn cô nắm Bạch Cẩn Mộ tay, sau đó nói: "Đi đi.. Đi đi.."

* * *

Vô Dược từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ bọc một cái khăn tắm. Thật ra nếu cô không quấn ngực thì vẫn có thể nhìn ra một chút.

Ánh mắt của Bạch Cẩn Mộ, từ khi cô bước ra, vẫn luôn dừng trên người cô không rời đi.

Vô Dược dùng dị năng chữa trị vết thương trên người nên đã tốt hơn. Cô chậm rãi đến gần anh, Bạch Cẩn Mộ giống như ngốc tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.

Vô Dược đẩy anh nằm trên giường, sau đó nhìn xuống, một đầu gối chống xuống giường, một tay đặt trên vai anh, một tay khác véo lấy cằm anh.

Môi cô gợi lên mỉm cười, trong con mắt không nhìn ra hỉ nộ, giống như nữ yêu ôn nhu mở miệng: "Khống chế tang thi, năng lực siêu cường, biết chữa trị, đồng tử huyết sắc. Mộ Mộ.. Nói cho em biết, anh rốt cuộc là cái gì?"

Tâm Bạch Cẩn Mộ trầm một chút, cô đã biết, cô cuối cùng cũng biết. Khuôn mặt tinh xảo nháy mắt trắng bệch, con mắt màu đen xẹt qua vài phần hoảng loạn: "Anh.. Anh.. Anh là.."

Vô Dược tiến gần thêm một chút, hơi thở ấm áp rơi trên mặt anh: "Hả? Là cái gì?"

Bạch Cẩn Mộ theo bản năng ôm chặt cô, sau đó nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần sợ hãi: "A Tịch, anh nói cho em nhưng đừng rời khỏi anh được không?"

Vô Dược có chút không hiểu mạch não của anh, cô không phải đã thừa nhận anh sao? Anh rốt cuộc nghĩ cái gì a. "Ừ, em sẽ không rời khỏi anh."

Tay Bạch Cẩn Mộ càng ngày càng gấp, chỉ sợ giây tiếp theo cô sẽ rời anh mà đi, cuối cùng đứt quãng mở miệng: "Thật ra.. Anh.. Anh thật ra.. Thật ra là thứ mà các em gọi là tang thi.."

Nghe được lời anh nói Vô Dược thật ra không kinh ngạc lắm, thời điểm thấy huyết đồng của anh cô ít nhiều đã đoán được.

Việc cô càng tò mò là việc khác: "Anh từ khi nào khôi phục ý thức?"

Anh thấy cô không lộ ra biểu tình khác, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngoan ngoãn trả lời: "Vẫn luôn, anh vẫn luôn có ý thức của mình."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 64: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (17)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược hơi kinh ngạc: "Vẫn luôn là có ý gì?"

Bạch Cẩn Mộ giải thích nói: "Chính là anh vẫn luôn có ý thức của mình, từ khi xuất hiện đã bắt đầu có ý thức của mình."

Vô Dược càng ngốc, vẻ mặt mộng bức. Có một cảm giác không đúng kịch bản.

Nhìn biểu tình ngây ngốc của cô, Bạch Cẩn Mộ cọ cọ mặt cô, tiếp tục nói cho cô: "Em hẳn là không biết, kỳ thật nghìn năm về trước nhân loại và tang thi cùng chung sống trên thế giới.

Nhưng thời điểm đó bọn anh không gọi là tang thi, bọn anh được xưng là tân nhân loại. Có chỉ số thông minh siêu cao, vũ lực siêu cường.

Sau đó khi anh ngủ say, nhân loại bắt đầu xuất hiện một loại năng lực chuyên đối phó với tân nhân loại, các em gọi là dị năng."

"Từ từ, chờ em một chút.." Vô Dược cảm thấy tế bào não của cô có chút không đủ dùng, có lẽ là bị Phong Tịch làm ảnh hưởng.

Bạch Cẩn Mộ cũng ngoan ngoãn nghe lời không mở miệng. Cuối cùng Vô Dược coi như đã hiểu: "Ý của anh là, tang thi đã tồn tại nghìn năm trước. Sau đó bị nhân loại tiêu diệt, khi đó tang thi gọi là tân nhân loại, mà anh đã sống được một nghìn năm?"

Nghe xong lời cô nói, Bạch Cẩn Mộ ngoan ngoãn gật gật đầu.

Vô Dược nhớ tới thế giới này mới có một nghìn năm lịch sử, lại hỏi: "Như vậy, nhân loại xuất hiện trước hay là bọn anh xuất hiện trước?"

Bạch Cẩn Mộ mở miệng: "Nói đúng ra là anh xuất hiện trước, sau đó ở thời điểm nhân loại xuất hiện, anh đồng hóa một nửa nhân loại thành tân nhân loại."

Vô Dược dường như bắt được trọng điểm gì đó, sau đó hỏi: "Đồng hóa là có ý gì? Cái gì mà anh đồng hóa? Vậy thì anh.."

Bạch Cẩn Mộ mở miệng: "Anh là hoàng đế của bọn họ, bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của anh. Thật ra tân nhân loại và tang thi hiện tại của bọn em không giống nhau, bọn anh không cần ăn thịt người hoặc là tinh hạch để tiến hóa, đời sau đều là trực tiếp đồng hóa. Sẽ không xuất hiện tư tưởng hay tình huống ăn thịt người này."

Vô Dược đã hiểu, nghìn năm trước nhân loại và tang thi cùng tồn tại. Nhưng nhân loại kiêng kị tang thi, cho nên sau khi xuất hiện dị năng liền đuổi cùng giết tận tang thi. Vì không muốn mặt đen này bại lộ, cho nên trong lịch sử không ghi chép lại việc liên quan tới tang thi.

Cũng không phải nói tất cả nhân loại là người xấu, chỉ là thời điểm đối mặt với sợ hãi, đại bộ phận mọi người đều lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì tang thi quá cường, bản năng sợ hãi trong lòng nhân loại chiếm chủ đạo. Cuối cùng hạt giống sợ hãi mọc rễ rồi nảy mầm, sinh trưởng thành cây đại thụ che trời mưa gió không thể lay động. Vì yên tâm chỉ có thể tiêu diệt căn nguyên của sự sợ hãi.

Bên trong cốt truyện cô tiếp thu cũng không nói virus tang thi bùng nổ như thế nào. Cho nên nguyên nhân tang thi bùng nổ là bởi vì Mộ Mộ sao? Nếu đồng hóa là để kéo dài đời sau, vậy nhân loại đã giết hết dời sau của Mộ Mộ rồi, cho nên Mộ Mộ tỉnh lại là để báo thù sao?

Nhưng mà nếu là bởi vì Mộ Mộ, vậy tại sao cốt truyện lại không nhắc đến anh dù chỉ một chút?

Vô Dược tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Mộ Mộ, anh tỉnh lại từ lúc nào, virus bùng nổ có quan hệ với anh không?"

Bạch Cẩn Mộ sửng sốt một chút, nhìn Vô Dược chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: "Anh là do em đánh thức nha. Khi anh tỉnh lại, đã có tang thi. Không phải anh làm."

Vô Dược a một tiếng, lại lâm vào trầm tư. Nhưng cô không biết hành động này của cô, lại khiến con tang thi thích nghĩ bậy nào đó suy nghĩ nhiều.

Nội tâm tang thi thích nghĩ bậy: Phản ứng của cô là sao? Cô không tín nhiệm anh sao? Vì sao?

Bạch Cẩn Mộ càng nghĩ, con mắt đen như ngọc càng có hướng chuyển thành huyết sắc. Tâm trí giờ này khắc này chỉ có một ý tưởng, đó chính là - cô không tin mình! Cô không tin mình.

Vô Dược sau khi lấy lại tinh thần thấy đôi mắt huyết sắc của anh liền sợ hết hồn. Thời điểm anh tức giận mới có thể biến đỏ đi? Vì sao anh lại tức giận? Mặc kệ là vì cái gì, tóm lại cứ dỗ dành trước đã.

Tay cô xoa đôi mắt anh: "Đôi mắt của Mộ Mộ thật là đẹp, mặc kệ là màu đỏ hay màu đen đều rất đẹp."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 65: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (18)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nghe xong lời cô nói nội tâm nóng nảy cũng bình tĩnh lại, môi đỏ hé mở: "Vậy em thích không?"

Vô Dược ôn nhu cười cười, trong con mắt thêm phần nhu tình: "Thích, của Mộ Mộ em đều thích."

Đầu ngón tay Bạch Cẩn Mộ run rẩy, tâm bình tĩnh giống như được thức tỉnh, nhanh chóng nhảy lên. Đôi mắt anh chớp chớp, sau đó mở miệng: "Vậy em hôn anh được không."

Phốc~Vô Dược bị manh tới rồi, a a a! Rõ ràng chính là một lão tang thi nghìn năm, sao có thể một lời không hợp liền bán manh như vậy. Còn khiến cô vô pháp cự tuyệt!

Vô Dược ôm cổ anh, cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh, đầu lưỡi linh hoạt chậm rãi mở hàm răng của anh ra, dụ dỗ lưỡi của anh cùng nhau triền miên.

Cuối cùng hai người đều tê liệt ngã xuống giường, mở miệng thở gấp. Khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ của Bạch Cẩn Mộ giống như được đốt lên, đặc biệt đỏ rực xinh đẹp.

Đầu ngón tay Vô Dược nhẹ nhàng cọ mặt anh, môi đỏ nhẹ nhàng phun ra: "Mộ Mộ, anh thật là đẹp."

Đôi mắt huyết sắc của Bạch Cẩn Mộ mê ly, âm thanh khàn khàn dụ hoặc: "Ưm~A Tịch mới là đẹp nhất."

Vô Dược giống như suy nghĩ cái gì, sau đó hỏi: "Mộ Mộ, thời điểm anh ngủ say bao nhiêu tuổi?"

Bạch Cẩn Mộ vòng tay lên eo cô, tham luyến hơi ấm của cô: "Mười.. Mười bốn tuổi."

Vô Dược nhẹ nhàng thở dài, trong lòng yên lặng tự nhủ: Tiểu công tử của cô còn nhỏ, còn nhỏ.. Phải ưu nhã, không thể ô.

Cuối cùng nhìn Bạch Cẩn Mộ vô cùng mê người, Vô Dược chỉ có thể dựa vào những thứ khác di rời sự chú ý: "Mộ Mộ, anh có phải rất ghét nhân loại hay không?"

Bạch Cẩn Mộ tựa hồ không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này, bất quá cũng chỉ sửng sốt một chút: "Anh không chán ghét A Tịch, không chán ghét nhân loại."

Sau đó anh giống như nghĩ tới cái gì, đáy mắt sâu sâu: "A Tịch, em có thể không chán ghét bọn họ, nhưng đừng thích bọn họ được không?"

Vô Dược đột nhiên vô ngữ, dấm ăn này đến có chút không thể hiểu được đi! Cô hình như cũng chưa nói qua thích ai nha? "Người thân cũng không thể thích?"

"Anh.." Bạch Cẩn Mộ nhìn: "Em có thể không thích không?"

Nghĩ đến trong lòng cô có người khác, anh liền cảm thấy rất tức giận, rất không thoải mái. Thật muốn giết chết những người trong lòng cô ngoại trừ anh.

Vô Dược bật cười, anh quá đáng yêu a! Giơ tay nhéo nhéo mặt anh: "Được, ngoại trừ anh người khác em đều không thích được không?"

Nghe được lời cô nói Bạch Cẩn Mộ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, trực tiếp khiến Vô Dược ngây người. Hôn hôn mặt anh: "Mộ Mộ thật là đẹp, Mộ Mộ cười lên càng đẹp hơn."

Có lẽ sự lo lắng đã kết thúc, Bạch Cẩn Mộ rốt cuộc có thể an tâm ngủ. Cho nên giấc ngủ này đặc biệt tốt. Ngay cả Vô Dược không ở đây anh cũng không phát hiện.

* * *

Sau khi Bạch Cẩn Mộ ngủ, Vô Dược thay quần áo. Đi vào phòng nghiên cứu của Nhạc tiến sĩ mẹ của Phong Tịch, Nhạc Sanh.

Mới vừa đi vào lại đột nhiên nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh~nhiệm vụ ẩn hai, khiến tất cả nhân loại trở thành tân nhân loại.]

Phốc~cái quỷ gì? Bình thường mà nói không phải đều là tiêu diệt tang thi cứu với nhân loại sao, vì sao đến lượt cô lại bất ngờ thay đổi?

Hơn nữa cô hình như còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành, nhiệm vụ ẩn thứ nhất còn chưa có một chút manh mối nào đây! Hiện tại lại cho cô nhiệm vụ thứ hai.

Vô Dược tìm hồi lâu, cũng không tìm được đồ vật cô muốn. Căn cứ theo chuyện xưa trước khi nữ chủ trọng sinh, đồ vật có thể mở ra siêu không gian ở trong phòng thí nghiệm của Nhạc tiến sĩ.

Thế nhưng bây giờ tìm không thấy, cái đồ vật này đến tột cùng là ở đâu đây? Theo lý mà nói, chỉ cần nó ở gần vòng tay thì nhất định có phản ứng. Nhưng hiện tại chỉ có thể hiểu rằng, ở đây không có thứ cô muốn tìm.

Vô Dược vừa mới đi ra cửa liền thấy Nhạc Nhất Niệm, Vô Dược sửng sốt một chút sau đó lộ ra cái mỉm cười: "Ông ngoại, sao ông lại đến nơi này."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 66: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (19)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nhạc Nhất Niệm không trả lời cô, trực tiếp liền hỏi: "Tịch Tịch, cháu ở đây tìm cái gì?"

Vô Dược trầm mặc một chút mới trả lời: "Ông ngoại có từng thấy qua hộp đàn gỗ của mẹ cháu không?"

Vô Dược cũng không tính toán giấu giếm, trực tiếp hỏi.

Nhạc Nhất Niệm nghi hoặc mở miệng hỏi: "Tịch Tịch tìm cái này muốn làm gì?"

Vô Dược nhẹ nhàng mở miệng: "Ông ngoại hẳn biết mẹ đã từng nghiên cứu một siêu không gian đi?"

Nhạc Nhất Niệm nheo mắt lại, ông đương nhiên là biết, chẳng qua nữ nhi của mình còn chưa nghiên cứu thành công, đã..

Ông nhìn Vô Dược một hồi lâu sau đó mới nói: "Cháu cảm thấy cái hộp kia và siêu không gian có quan hệ?"

"Vâng!" Vô Dược khẳng định lên tiếng.

Kỳ thật đáy lòng Nhạc Nhất Niệm không muốn Vô Dược biết quá nhiều. Sự việc siêu không gian quá phức tạp, ông không muốn cô lâm vào nguy hiểm.

Nhưng cô cũng có quyền biết sự việc siêu không gian: "Ông không biết cái hộp kia ở đâu, nhưng rất nhiều đồ vật của mẹ cháu đều bị người của căn cứ ánh sáng mặt trời mang đi."

Nghe thấy cái tên căn cứ này, Vô Dược nhịn không được nhíu mi. Chỉ là nghĩ đến nhiệm vụ của cô, cô lại đem mày giãn ra.

* * *

Khi Bạch Cẩn Mộ tỉnh lại thấy Vô Dược đứng ở bên cửa sổ, con mắt của cô vẫn luôn nhìn phương xa. Bạch Cẩn Mộ tiến lên từ phía sau ôm lấy cô. Cằm chống lên bả vai cô, nhẹ nhàng hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"

Vô Dược quay đầu lại ngoan ngoãn dụi ở trong lòng ngực anh nhẹ nhàng hỏi: "Mộ Mộ, anh bây giờ còn có thể đem nhân loại đồng hóa không?"

Tuy rằng Bạch Cẩn Mộ không biết vì sao cô hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời vấn đề của cô: "Có thể, nhưng bây giờ không giống như trước kia, không thể lập tức đồng hóa nhiều nhân loại như vậy."

Cô hỏi: "Vì sao?"

Anh tựa hồ không thèm để ý trả lời: "Mất một thứ, cho nên đồng hóa tương đối khó khăn."

Vô Dược nhăn mi lại, tuy rằng cô cảm thấy nhiệm vụ ẩn thứ hai, có anh hỗ trợ nhất định sẽ hoàn thành càng thuận lợi hơn. Nhưng nếu đối với anh có hại, cô tình nguyện từ bỏ nhiệm vụ ẩn này, cũng sẽ không để anh chịu một chút thương tổn.

Cô nhìn mắt anh lại hỏi: "Mộ Mộ đồng hóa người khác sẽ có tác dụng phụ gì sao?"

"Sẽ không." Bạch Cẩn Mộ một bên trả lời một bên bế cô lên, sau đó chậm rãi đi tới giường lớn: "Nếu đồng hóa thất bại, liền biến thành thứ tàn phẩm không có tư tưởng. Chính là tang thi hiện tại mà em thấy."

Thời điểm Vô Dược còn muốn hỏi chút gì đó, đã bị Bạch Cẩn Mộ áp trên giường cuồng hôn.

* * *

Ngón tay xinh đẹp của Bạch Cẩn Mộ nhẹ nhàng cọ sát khuôn mặt đang ngủ của cô, sau đó bộ dạng tựa hồ rất không vừa lòng, nhẹ nhàng nâng mặt cô, một tấc một tấc hôn môi, con mắt hồng toàn là điên cuồng tham luyến và chiếm hữu.

Anh lẩm bẩm mở miệng, âm thanh ôn nhu phẳng phất muốn kéo người chết: "Tịch Tịch.. Tịch Tịch của anh, em thật đẹp.."

Đầu ngón tay xẹt qua áo ngủ màu đỏ kiểu nữ của cô: "Tịch Tịch mặc đồ nữ cũng đẹp.."

Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi cô lại nói: "Mặc kệ Tịch Tịch như thế nào.. Đều là của anh, chỉ có thể là của anh. Dám động vào Tịch Tịch của anh.. Đều đáng chết!"

Mà trên giường Vô Dược tựa hồ không hề cảm giác, thậm chí là Bạch Cẩn Mộ ra cửa, cô hoàn toàn không phát hiện ra.

- -

Bên ngoài rừng rậm L thị, Bạch Cẩn Mộ khoanh tay vào, ưu nhã dựa vào một cây đại thụ. Con mắt huyết sắc lạnh nhạt nhìn Lưu Xuyên bị ép quỳ xuống.

Trên người Lưu Xuyên đầy vết thương, trong con mắt chậm rãi khiếp sợ cùng khó hiểu, hắn quát: "Vì sao? Bệ hạ của tôi, vì sao người phải che chở một nhân loại như vậy?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 67: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (20)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Thấy Bạch Cẩn Mộ không nói lời nào, Lưu Xuyên lại nói: "Rõ ràng chúng ta mới là đồng loại, người vì sao lại làm như vậy?"

"Phụt!" Tang thi cấp đặc biệt xinh đẹp bên cạnh cười ra tiếng: "Ha ha ha, lời này cũng quá buồn cười đi? Bệ hạ sao có thể là đồng loại với ngươi? Chẳng qua chỉ là một thứ tàn phẩm, ai cho ngươi dũng khí nói cùng đồng loại với bệ hạ?"

Bạch Cẩn Mộ rốt cuộc cũng động, nhàn nhã mang bao tay lên chậm rãi đến trước mặt Lưu Xuyên, một tay chế trụ cằm hắn, làm hắn ngẩng đầu, đồng tử huyết sắc nhìn thẳng vào mắt hắn.

Khóe miệng hơi hơi giơ lên, môi đỏ khẽ mở, âm thanh trầm thấp dễ nghe tiến vào tai Lưu Xuyên: "Đôi mắt thật là đẹp, cấp bậc tang thi này của ngươi, đã có thể nhìn được đi!"

Lưu Xuyên giống như bị mê hoặc, ngốc ngốc nhìn anh, gật gật đầu.

Sau khi Lưu Xuyên gật đầu, đôi mắt Bạch Cẩn Mộ xẹt qua một tia tối tăm: "A, thật sự có thể nhìn được a, như vậy.. Hôm nay cũng thấy được Tịch Tịch của ta đi. Tịch Tịch của ta đẹp không?"

Lưu Xuyên bị hỏi đến nghẹn họng, Tịch Tịch là ai? Nhân loại hôm nay sao?

Thời điểm Lưu Xuyên chưa trả lời, Bạch Cẩn Mộ lại mở miệng: "Ngươi biết không? Tịch Tịch của ta chỉ ta có thể nhìn, nếu ngươi nhìn qua, vậy thì.. Đôi mắt này cũng đừng muốn a."

"..."

Giây tiếp theo, Lưu Xuyên cảm thấy con mắt đau đớn một lúc, cuối cùng không còn mở ra được nữa.

Tang thi vốn dĩ không cảm giác được đau đớn, càng đừng nói tang thi cấp bậc này của hắn, ngoài ra còn có năng lực chữa trị siêu cường đại. Nhưng hắn lại chân chân thực thực cảm thấy đau, hơn nữa đôi mắt bị thương hoàn toàn không chữa khỏi được.

Đau đớn còn chưa dừng lại, liền nghe thấy anh nói: "Hai tay dơ bẩn này của ngươi có phải cũng chạm qua Tịch Tịch không? Tịch Tịch của ta thích sạch sẽ như vậy, sao ngươi có thể chạm vào cô ấy?"

Lưu Xuyên theo bản tay muốn giãy giụa, còn chưa kịp động tác gì liền nghe được 'Răng rắc' một tiếng, hai tay của hắn liền bị bẻ gãy.

Lưu Xuyên tựa hồ bị anh dọa tới, vội vàng cầu xin tha: "Không.. Không cần, tôi biết sai rồi, bệ hạ, cầu người buông tha tôi?"

"..."

Bạch Cẩn Mộ cười lạnh: "Buông tha ngươi? Ngươi cảm thấy có thể sao? Nếu ta không đuổi tới.. Tịch Tịch của ta.. Không, sẽ không, ta sẽ không để Tịch Tịch có chuyện."

Câu nói cuối cùng kia như là nói với người khác, nhưng càng giống như tự nhủ. Cuối cùng anh giống như nhớ tới cái gì, một con dao nhỏ nhẹ nhàng cọ qua môi hắn: "Miệng như thế, nhưng lại nói qua lời Tịch Tịch không thích nghe?"

Máu Lưu Xuyên nhuộm lên găng tay anh, anh vứt dao nhỏ xuống đất, bên cạnh là đầu lưỡi của Lưu Xuyên.

Bạch Cẩn Mộ chậm rãi cởi bao tay, môi đỏ thản nhiên phun ra: "Đừng giết chết, ném vào trong rừng."

"Vâng." Tang thi tuấn mỹ cấp đặc biệt trả lời.

Bạch Cẩn Mộ lười nhìn đến bọn họ liếc mắt một cái cũng không thèm, sau khi vứt bỏ bao tay liền rời đi.

Thời điểm Bạch Cẩn Mộ trở về, Vô Dược còn đang ngủ. Vốn dĩ con mắt lạnh nhạt, chậm rãi có độ ấm.

Sau khi anh xác định đã đem mình rửa sạch, mới nằm lên giường ôm lấy cô đi vào giấc ngủ.

* * *

Thời điểm Vô Dược mang theo Bạch Cẩn Mộ xuống lầu, Nhạc Nhất Niệm đang đọc báo. Lúc nhìn đến Vô Dược, mới để báo xuống.

Ông mỉm cười, sau đó mở miệng nói với Vô Dược: "Tịch Tịch dậy rồi, chúng ta ăn sáng trước đi. Bạn trai nhỏ của cháu hôm qua cũng chưa ăn cái gì, khẳng định cũng đói bụng đi."

Nghe được Nhạc Nhất Niệm nói, Vô Dược mới nghĩ đến Bạch Cẩn Mộ và mình khác biệt, tang thi có thể ăn đồ ăn nhân loại sao? Cô trước đó cho anh ăn nhiều như vậy không có vấn đề gì đi?[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 68: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (21)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược theo bản năng nhìn về phía Bạch Cẩn Mộ, thế nhưng Bạch Cẩn Mộ một chút phản ứng cũng không có.

Bạch Cẩn Mộ nhận thấy được ánh mắt của cô, hỏi: "Làm sao vậy?"

Vô Dược kéo tay anh, sau đó đối Nhạc Nhất Niệm nói: "Ông ngoại, cháu quên lấy đồ, ông gọi người chuẩn bị trước đi, cháu rất nhanh sẽ xuống."

Sau đó trực tiếp lôi Bạch Cẩn Mộ trở về phòng, Bạch Cẩn Mộ nghi hoặc nhìn cô: "Tịch Tịch quên cái gì?"

Vô Dược đem anh tựa lên cửa, nhìn con mắt khôi phục màu đen của anh: "Nói cho em biết, anh có thể ăn đồ ăn của nhân loại không? Hả?"

Bạch Cẩn Mộ chớp chớp mắt, khóe môi hơi hơi giơ lên, trong mắt nhiều phần vui vẻ, tay xoa má cô: "Tịch Tịch đang lo lắng cho anh!"

Vô Dược chụp được tay anh, nghiêm túc nhìn anh, ngốc tử này gạt cô chuyện là tang thi, hình như cô còn dùng qua dị năng chữa trị. Trời ơi! Cô cô cô..

Bạch Cẩn Mộ nhìn ánh mắt cô thay đổi liên tục, trong lòng càng vui vẻ: "Tịch Tịch đừng lo lắng, anh không sao, có thể ăn đồ ăn nhân loại, chỉ là cảm thấy có chút.. Khó ăn.."

Phốc.. Vô Dược nhớ tới trước kia anh ăn cái gì, bộ dạng giống như ăn rất ngon, liền nhịn không được muốn cười.

Vô Dược vòng tay lên cổ anh, hôn hôn gương mặt anh: "Về sau không được như vậy."

Khi Bạch Cẩn Mộ rời khỏi môi cô, liền thủ sẵn gáy cô, hôn lên.

Một lát sau mới buông ra, âm thanh trầm thấp dễ nghe: "Tịch Tịch thật sự không ngại chúng ta không cùng đồng loại sao?"

Vô Dược xoa xoa tóc anh: "Không ngại, có phải cùng đồng loại hay không không có quan hệ?"

Bạch Cẩn Mộ đem cô ôm vào trong ngực: "Tịch Tịch.. Tịch Tịch chúng ta đồng hóa đi? Như vậy chúng ta liền có thể luôn ở bên nhau."

"Không, không được!" Vô Dược buột miệng thốt ra, nhưng đây không phải ý nguyện của cô, mà là của Phong Tịch. Phong Tịch đối với việc làm nhân loại có một loại ý niệm đặc biệt mãnh liệt, cho nên vừa nãy Vô Dược không ý thức được ý nghĩ của Phong Tịch liền nhảy ra.

Thật ra cho dù không có chấp niệm của Phong Tịch, Vô Dược cũng sẽ không đồng ý, bởi vì nhiệm vụ của cô còn chưa có làm xong, nếu không bởi vì anh, cô phỏng chừng sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền thoát ly khỏi thế giới.

Nghe được cô quyết đoán cự tuyệt như vậy, mặt Bạch Cẩn Mộ nháy mắt tái nhợt. Trong lòng ngàn vạn hỏi vì sao, cuối cùng anh chỉ nghĩ đến chính là: Cô không muốn, cô không muốn trở thành đồng loại của anh, cô không muốn cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau!

Bạch Cẩn Mộ buông cô ra, không thể tin được nhìn cô, tay trắng bệch nắm quần áo trước ngực, trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng tựa hồ có ngàn vạn con kiến gặm cắn, cái loại cảm giác này đau đến muốn chết.

Vô Dược phát hiện không thích hợp, vội vàng dìu anh: "Mộ Mộ, anh sao vậy?"

Nhưng tay Vô Dược vừa mới đụng tới anh đã bị anh ném ra. Giây tiếp theo, anh trực tiếp biến mất trước mắt Vô Dược.

"Mộ Mộ.." Lúc này Vô Dược mới phản ứng lại, hành động vừa rồi của mình đã làm tổn thương anh.

Thời điểm Vô Dược tính toán đuổi theo, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, âm thanh quản gia vang lên: "Tiểu thư, cô có đó không?"

Vô Dược trực tiếp trở về một câu: "Bảo ông ngoại ăn trước đi, chúng tôi không ăn."

Sau đó không suy nghĩ liền đuổi theo.

- -

Bạch Cẩn Mộ chạy tới ngoài thành cách đó không xa, một tay đỡ lấy cây đại thụ trăm năm, một tay khác che ngực của mình. Lúc này huyết đồng màu đỏ tươi so với bình thường còn diễm thêm vài phần.

Cô không thích anh, cô không muốn cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau. Một ý niệm như vậy, ở trong đầu anh bùng nổ, tràn ngập trong suy nghĩ, vẫn luôn không vứt đi được.

Tay anh hơi dùng lực một chút, cây đại thụ trăm năm nháy mắt trở thành một đống tro bụi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 69: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (22)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Anh hít sâu vài cái, muốn cố hết sức lấn áp cái ý niệm phẫn nộ của anh xuống. Nhưng cái ý niệm kia như mọc rễ lại điên cuồng sinh trưởng, khiến anh hoàn toàn không thể áp xuống.

Vừa nghĩ tới cô không thích anh, trong lòng liền không nhịn được mà điên cuồng lên. Tâm trí vừa bình tĩnh, lại lần nữa dâng lên ý nghĩ muốn hủy diệt thế giới này.

Cô là của anh, sao cô có thể không thích anh? Sao cô có thể không yêu anh?

Nếu cô không yêu anh, vậy cùng chết đi. Thế giới này là vật kỷ niệm anh gặp cô, vậy cũng cùng nhau hủy diệt đi.

Khóe môi Bạch Cẩn Mộ giơ lên, lộ ra nụ cười khinh miệt. Con mắt huyết sắc ngoại trừ âm trầm cũng chỉ có lạnh băng.

Nếu Vô Dược biết ý nghĩ của anh, cô nhất định sẽ nói: Thiếu niên, bĩnh tĩnh a! Bổ não sẽ chết người đấy.

Tóc đen của Bạch Cẩn Mộ không biết từ lúc nào đã biến thành tóc bạc dài đến eo, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân thêm vài phần quyến rũ, vẻ ngây thơ giữa lông mày trút hết, thay vào đó chỉ có thành thục.

Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía L thị, chỉ là thân ảnh muốn nhìn thấy nhất lại chậm chạp không xuất hiện.

"..."

Anh tự giễu nở nụ cười, anh không biết chính mình đến tột cùng là mong chờ cái gì? Rõ ràng biết là không có khả năng, nhưng vì cái gì anh vẫn không cam lòng như vậy.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát môi mình, tựa hồ hương vị của cô còn lưu lại trên đó. Tham lam trong con mắt ngày càng sâu: "Tịch Tịch.. Anh thích em như vậy, vì sao em lại không thích anh?"

Ngón tay bất giác dùng lực một chút, máu đỏ thắm từ môi anh chảy ra, anh nhẹ nhàng liếm: "Nhưng mà.. Không liên quan tới Tịch Tịch.. Chúng ta sẽ ở bên nhau, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

Bạch Cẩn Mộ vừa nghĩ, vừa trở về. Khi trở lại cửa thành L thị. Một mùi máu tươi chui vào mũi anh. Bước chân Bạch Cẩn Mộ dừng một chút.

Không khí xung quanh nháy mắt lạnh xuống, tang thi gần đó không có một ai không quỳ trên mặt đất run rẩy.

Chỉ trong nháy mắt, Vô Dược liền rơi vào lòng ngực của anh. Đôi mắt Bạch Cẩn Mộ nheo lại, lạnh lùng nhìn tang thi trước mặt hai người. "A! Không tồi, vậy mà khôi phục."

Lưu Xuyên như nhớ tới người nam nhân khủng bố trước mắt: "Bệ.. Bệ hạ.."

Bạch Cẩn Mộ ôm Vô Dược chậm rãi hướng L thị đi đến, Vô Dược cũng không thể nhìn thấy Bạch Cẩn Mộ làm cái gì, nhưng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lưu Xuyên. Hẳn cô có thể tưởng tượng ra.

Vô Dược giơ tay xoa mặt anh: "Mộ Mộ anh.."

Bạch Cẩn Mộ nhìn cô một cái thật sâu, nhẹ nhàng hỏi: "Đi ra tìm anh?"

Vô Dược gật gật đầu, sau đó giải thích nói: "Mộ Mộ, em không phải muốn cự tuyệt anh, chỉ là em có nguyên nhân của mình. Anh hiểu không? Chính là.. Em có lòng kiên trì của em. Em thích anh, em yêu anh. Em nguyện ý đời đời kiếp kiếp cùng anh ở bên nhau. Không liên quan đến chủng tộc."

Bạch Cẩn Mộ thấy cô dỗ anh, lại là thật lòng. Nhưng cho dù chỉ là dỗ anh, anh cũng nhận.

Khi vừa mới ngửi được mùi máu tươi của cô, tâm trí điên cuồng, tựa hồ so với thời điểm biết cô không thích anh, còn thêm phiền muộn.

Anh thật sự rất muốn cùng cô chết chung, như vậy cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng mà anh phát hiện mình giống như không làm được.

Anh muốn cô là một người sống sờ sờ, một người sẽ cười với anh sẽ nói chuyện với anh. Mỗi nhất cử nhất động của cô đều có thể lôi kéo tâm của anh.

Anh thậm chí cảm thấy nếu chết thật, cô liền thật sự cùng anh không có quan hệ. Cho nên anh sẽ không để cô chết, nếu thống khổ, vậy thì cùng nhau thống khổ đi! Anh tuyệt đối sẽ không buông tha cô.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back