Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh Chi Bệnh Kiều Nam Thần Tập Kết Lệnh - Đường Thư Kỳ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ái Tịch, 13 Tháng tám 2021.

  1. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    [​IMG]

    Tên: Xuyên nhanh chi bệnh kiều nam thần tập kết lệnh

    Hán Việt: Khoái xuyên chi bệnh kiều nam thần tập kết lệnh

    Tác giả: Đường Thư Kỳ

    Edit: Ái Tịch

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Huyền huyễn, Xuyên nhanh, 1v1

    Văn án:

    Link thảo luận các tác phẩm Edit của Ái Tịch: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Ái Tịch
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2021
  2. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 1: Hoa Hạ thịnh thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Oa.. Oa.. Tuyệt vời quá đi! Oa a.." Những giọng nói ngạc nhiên đồng thời vang lên.

    "Đừng có oa oa được không?" Đường Thư Kỳ vẻ mặt ghét bỏ không muốn nhìn thấy ba người ngu ngốc bên cạnh, sau đó đáp lại cô là "Đòn roi" ba người.

    Đường Thư Kỳ: . Đờ mờ

    "Đây là phản ứng bình thường của chúng tôi, được không?" Trần Bân chuyển ánh mắt từ kiến trúc thiết kế lộng lẫy sang khuôn mặt quyến rũ của Đường Thư Kỳ rồi đảo mắt xem thường.

    "Hoa Hạ thịnh thế là một dấu mốc lịch sử trong tim của tất cả người dân Hoa Hạ, là sự tồn tại không ngạo nghễ trên khắp Hoa Hạ và thế giới, chúng ta may mắn tiến vào nơi này còn khó tin hơn việc trúng sổ số 500 vạn, hiểu không?" Lý Dịch Hoành nói với Đường Thư Kỳ.

    (500 vạn hình như hơn 17 tỷ rưỡi)

    "Hiểu, hiểu!"

    Vương Kỳ Nguyệt lặng lẽ bước ra từ phía sau Đường Thư Kỳ, "Tôi cảm thấy cô hình như lớn lên ở chỗ này."

    Đường Thư Kỳ lưng cứng đờ, cười mỉa nói: "Sao có thể a."

    "Cũng đúng, nếu cô lớn lên ở đây cho tới bây giờ cũng không có khả năng, đại chúng hàng hiệu cũng không biết, nghèo hèn không rõ còn thêm cẩu độc thân." Vương Kỳ Nguyệt biểu hiện mình đã biết, mặt khác hai người kia liền phụ họa làm Đường Thư Kỳ nghiến răng khó chịu.

    Đường Thư Kỳ: Ba người sớm muộn sẽ hối hận!

    Hoa Hạ thịnh thế là một tổ chức xuyên suốt được mệnh danh là ngôi sao phương Đông. Mục đích tồn tại của nó là duy trì cân bằng vũ trụ. Ngay từ một nghìn năm trước, các thế giới tinh tế đã được kết nối với nhau, các tinh tế cấu thành các vị mặt chi gian hỗ trợ lẫn nhau, không can thiệp chuyện của nhau cho đến 150 năm trước tinh tế phát sinh thời không bạo loạn dẫn tới thế giới tinh tế hỗn loạn. Vì giữ gìn cân bằng tinh tế, năm quốc gia đại diện của Liên hợp quốc đã lần lượt thành lập ' Hoa Hạ thịnh thế ', 'liên hợp quốc', 'thợ săn thời không ', ' đội bảo trì ', 'đại cùng chi cảnh ' để dập tắt bảo loạn.

    Có thể hình dung được tình trạng của Hoa Hạ thịnh thế và mỗi đứa trẻ sinh ra đều sẽ tiếp thu các phương diện giáo dục hướng dẫn, chỉ vì làm cho bọn chúng có thể ưu tú tiến vào vị diện thời không để duy trì cân bằng. Vào được năm cái tổ chức này là ước mơ của hầu hết các cuộc đấu tranh trong cuộc sống con người.

    Hoa Hạ thịnh thế nằm ở Hoa Hạ kinh đô, cao 189 mét, và là tòa nhà bằng kính chống đạn cao nhất thế giới. Tích hợp nhiều trang thiết bị cao cấp hàng đầu thế giới, đội ngũ nhân viên đều là người xuất sắc nhất trong giới tinh anh, bao gồm nhiều lĩnh vực khác nhau. Hơn nữa phúc lợi của nhân viên Hoa Hạ thịnh thế đặc biệt tốt, ngay cả nhân viên tầng thấp nhất cũng thường cao hơn vài lần so với những nhân viên làm nghề khác hoặc nhân viên cấp cao. Và hầu hết các cách để duy trì sự cân bằng vị diện là nhiệm vụ công lược đề cập đến mục tiêu nhiệm vụ, cả tình yêu cũng giải quyết được.

    "Các bạn đến từ trường Cao đẳng Hoa Thanh?" đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng họ.

    (Cao đẳng: Đại học)

    Bốn người họ quay lại liền thấy một người phụ nữ cao gầy trong trang phục công sở, đang nhìn họ với nụ cười ngọt ngào trên môi.

    "Vâng, xin chào. Chúng tôi đến từ trường Cao đẳng Hoa Thanh, nhưng có một vị đồng học đã trì hoãn theo sau mới đến, hy vọng cô sẽ không kiến nghị." Đường Thư Kỳ mỉm cười đi ra phía trước, dưới tình huống ba người không nhìn thấy, cô chớp mắt với người phụ nữ.

    Người phụ nữ mỉm cười gật gật đầu, che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, nói "Được, mời bốn bạn học đi theo ta."

    Bốn người nhìn nhìn nhau, rồi đi theo người phụ nữ vào sâu trong sảnh.

    Người phụ nữ dẫn bốn người vào phòng họp trong cùng trên tầng ba. Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy đầy đủ những ứng viên xuất sắc đến từ các trường cao đẳng hàng đầu.

    "Mấy vị bạn học, ở đây đợi một lát." Người phị nữ mỉm cười khom lưng hướng về bốn người, xoay người rời đi.

    Sự xuất hiện của bốn người không thu hút sự chú ý của người khác, chính xác mà nói, họ không đáng để chú ý.

    Đường Thư Kỳ cong môi, tìm một chỗ trống không ai tụ tập ngồi qua, hất cằm về hướng ba người Lý Dịch Hoành, ý bảo bọn họ lại đây ngồi.

    Lý Dịch Hoành đi qua đi nói đến, "Cô mất trí rồi."

    "Một nữ sinh như tôi còn không nói gì, cậu một đại nam nhi lải nha lải nhải nhiều như thế làm gì?" Đường Thư Kỳ duỗi tay kéo Vương Kỳ Nguyệt vừa đi tới ngồi bên cạnh mình, sau đó ngồi phịch xuống như rắn không xương.

    "Tôi nói cô nghe, cô không học hỏi từ Kỳ Nguyệt một chút." Trần Bân đi tới liền cho Đường Thư Kỳ một nắm đấm.

    "Có ý kiến? Cũng nghẹn lại. Ai nói với anh là con gái đều giống nhau, tôi đây là cá tính, đúng không bảo bối." Đường Thư Kỳ một thân không xương dựa vào Vương Kỳ Nguyệt, trìu mến nâng cằm đối phương.

    "Ừm." Vương Kỳ Nguyệt sờ đầu Đường Thư Kỳ, bất đắc dĩ nhìn Lý Dịch Hoành và Trần Bân.

    Cậu nói vì cái gì mà danh sách cuối cùng sẽ cho Đường Vũ? "Trần Bân đi tới bên cạnh Vương Kỳ Nguyệt, đẩy cặp kính lên sống mũi tò mò hỏi.

    " Vậy thì tôi vẫn muốn hỏi tại sao lại có chỗ cho Đường Thư Kỳ? "Lý Dịch Hoành nhìn Đường Thư Kỳ với vẻ mặt không chấp nhận được.

    " Ý của cậu là vì sao có chỗ cho tôi? Tôi ưu tú như vậy không chọn mới là kỳ quái ấy? "Đường Thư Kỳ ngồi dậy vẻ mặt tự tin xõa tóc.

    Đáp lại cô là âm thanh ba người nôn mửa.

    Đường Thư Kỳ: . Md

    (md: Một câu chửi thông dụng trên MXH, nghĩa tựa như" M* nó")
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng tám 2021
  3. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 2: Thiếu niên như ngọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có thể là phụ chính phụ chính phụ?"

    "?" Ba người nghi hoặc nhìn Đường Thư Kỳ.

    "Có thể là để hóa giải số âm của ba người các cậu, cho nên tìm ra hai số dương họ Đường?" Đường Thư Kỳ nói xong cũng gật gật đầu.

    "Cô là loại thiểu năng trí tuệ gì vậy?" Lý Dịch Hoành bày ra bộ dáng quan tâm.

    Đường Thư Kỳ: .

    "Đường Vũ không có gì khó hiểu. Cậu ta vốn dĩ rất thông minh, chỉ là quá lười, còn có nhiều ý đồ xấu." Trần Bân nói.

    "Tổng kết một câu chính là không an phận." Lý Dich Hoành sâu kín bay tới một câu.

    "Không an phận là dùng như vậy sao?" Đường Thư Kỳ vươn tay muốn vỗ về, Lý Dịch Hoành vội vàng chạy đi.

    "Hành vi khống chế điểm và không tham gia hội thảo nghiên cứu toán học của Đường Vũ mà tất cả các giáo viên khoa toán học đều biết họ đã bỏ cuộc sau nhiều lần thất bại trong việc khai sáng hắn, nhưng sau đó những giáo viên trở nên điên cuồng như uống phải mê hồn dược. Phát điên lên tìm Đường Vũ 'phiền toái', nhưng mà hiệu quả giống nhau." Vương Kỳ Nguyệt nói rồi nhìn Đường Thư Kỳ, cô liền đáp lại nụ cười ngốc cho Vương Kỳ Nguyệt.

    Vương Kỳ Nguyệt: .

    "Đường Vũ là người cuối cùng trong khoa vật lý của chúng tôi mỗi khi đi thi, nhưng các giáo viên đối với hắn rất bao dung. Dù có làm gì, giáo viên cũng mặc kệ. Ngay cả một tháng đều không đến lớp, giáo viên vẫn cho điểm danh đầy đủ." Vương Kỳ Nguyệt nói đến có chút hâm mộ.

    "Có hậu đài a.. có thể có hậu đài ở Hoa Thanh cũng không đơn giản. Nhưng Hoa Hạ không phải Hoa Thanh. Hắn.. chắc chắn không nhảy dựng lên được." Trần Bân dửng dưng đưa mắt nhìn thời gian.

    "Ai biết được?" Lý Dịch Hoành bĩu môi.

    "Này, hắn không phải từ khoa vật lý các người sao?" Đường Thư Kỳ nhướng mày với Vương Kỳ Nguyệt.

    "Cô cái đồ nhan cẩu!" Một cái bàn tay búng trên trán Đường Thư Kỳ.

    (Nhan cẩu: Người yêu thích nhan sắc, vẻ bề ngoài)

    "Nào có!" Sau đó ở góc khuất ba người không nhìn thấy, Đường Thư Kỳ nheo mắt trầm ngâm.

    Vài phút sau, bốn người như bị ấn nút tạm dừng, cứng ngắc nhìn đám đông náo nhiệt.

    "Phát hiện một anh chàng siêu soái." Trần Bân đột nhiên đánh vỡ hình ảnh yên lặng.

    "Ở đâu?" Ba người trăm miệng một lời hỏi.

    Theo ngón tay của Trần Bân, một nam sinh cao mảnh khảnh cùng nhan sắc tuyệt đỉnh, khí chất thanh tao lạnh lùng, dù là đứng giữa một đám mỹ nam mỹ nữ thì vẫn nổi bật.

    Ở trong mắt bốn người, thiếu niên thanh lãnh như ngọc, ăn mặc quần áo định chế phiên bản giới hạn của Armani, đôi mày thanh tú hơi cau lại, như có điều muộn phiền khiến người không khỏi nhíu mày. Ngồi trên ghế, đôi chân dài không biết nằm chỗ nào khẽ cong lên, chiếc đồng hồ cổ trên tay tỏa ra ánh sáng chói mắt giống như chủ nhân dưới ánh mặt trời, xương quai xanh hơi lộ ra như tín hiệu dụ hoặc.

    Có thể nói những người ở chỗ này đều là nhân tài đứng đầu ở các trường đại học danh giá. Đẹp trai, học giỏi, lại có tiền, ở đâu đâu đều là hương bánh ngọt. Vì vậy, những người đẹp với đủ kiểu dáng xung quanh hắn như đã nhận được tín hiệu "dụ dỗ", rồi "bay lượn" xung quanh hắn như những cánh bướm.

    "Cực phẩm a!" Bốn người phát ra cảm thán.

    "Hai người, ai đây?" Đường Thư Kỳ nhướng mày với Trần Bân và Lý Dịch Hoành.

    "Loại cấp bậc nam thần này chịu không nổi, chịu không nổi." Lý Dịch Hoành sờ sờ cằm đôi nhìn Trần Bân

    "Nhìn tôi làm gì? Tôi là người đã có bạn trai." Trần Bân vẻ mặt phong lưu, nhưng đôi mắt nhỏ lại nhìn đối phương như không có việc gì.

    "Ai, ngày nay ngay cả con trai cũng có bạn trai, tôi đường đường là một đại mỹ nhân mà vẫn là cẩu độc thân, thật khổ!"

    "Yếu điểm mặt, cảm ơn!" Lý Dịch Hoành khinh thường.

    "Trời sinh có khuôn mặt, thì cần gì mặt mũi?" Đường Thư Kỳ phản bác.

    Lý Dịch Hoành: . Được..

    "Kỳ Nguyệt đâu?" Đường Thư Kỳ nhướng mày.

    "Tôi muốn thử nó."

    "Cô đừng có mà dạy hư Kỳ Nguyệt, em ấy là người đã có bạn trai." Lý Dịch Hoành đem Vương Kỳ Nguyệt kéo về phía mình, phòng Đường Thư Kỳ như phòng sói.

    "Thế nào?" Đường Thư Kỳ phớt lờ biểu hiện của Lý Dịch Hoành mà nhướng mày nhìn Vương Kỳ Nguyệt trầm tư.

    "Xem đây." Vương Kỳ Nguyệt tháo kính ra, đưa cho Đường Thư Kỳ, lộ ra khuôn mặt dịu dàng đáng yêu. Xõa tung đầu tóc bồng bềnh rồi buộc thành đầu quả bóng.

    "Xem trọng cậu nha, hạ gục những mỹ nữ mà đoạt" nam nhân "." Đường Thư Kỳ nhìn các mỹ nhân xung quanh thiếu niên cười đùa.

    Lý Dịch Hoành ném cho Đường Thư Kỳ cái nhìn "Hung tợn", dùng thân hình mập mạp đánh Đường Thư Kỳ đang đứng cạnh bức tường, sau cùng người nào đó bị "ép" đâm vào bức tường cứng rắn.

    Đường Thư Kỳ: . Đủ tàn nhẫn!

    Edit by Ái Tịch
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2021
  4. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 3: Tô Tô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Kỳ Nguyệt sờ sờ tóc mình, lúc chuẩn bị rời đi, Đường Thư Kỳ ngây ngốc nói: "Ngươi nhìn rõ bọn họ sao?"

    Người nào đó chuẩn bị xuất phát bỗng cứng đờ, cô quên rằng mình là người mà không đeo kính thì cả người lẫn vật chẳng phân biệt được.

    "Này" Đường Thư Kỳ lấy ra cặp kính áp tròng từ ba lô của Lý Dịch Hoành.

    "Cô bỏ nó vào cặp tôi từ khi nào?" Lý Dịch Hoành mộng bức.

    "Không phải, tại sao lúc nào cô cũng đem theo kính áp tròng của Kỳ Nguyệt?" Trần Bân cũng ngẩn người.

    "Nhìn xem!" Đường Thư Kỳ lại im lặng đút tay vào ba lô của Lý Dịch Hoành, cùng với âm thanh của cô, kính áp tròng của Lý Dịch Hoành và Trần Bân xuất hiện.

    Lý Dịch Hoành: .

    Trần Bân: .

    Vương Kỳ Nguyệt: ?

    "Là kẻ tàn nhẫn" Lý Dịch Hoành gật đầu với Đường Thư Kỳ.

    "Không, không, tôi là người sói." Đường Thư Kỳ phủ nhận.

    Ba người: ?

    "Ta so với người tàn nhẫn hơn một chút."

    Ba người: . Bọn họ không quen đứa thiểu năng trí tuệ này.

    Vương Kỳ Nguyệt dựa vào tốc độ sao Hải Vương của mình trong nhiều năm nhanh chóng đeo kính áp tròng vào khi người khác không chú ý, vỗ tay rồi lên đường.

    Khi đi quanh thiếu niên, anh ta nở nụ cười trên môi, trên tay lại bất động đẩy những cô gái xung quanh ra. Thành công đem chính mình phá vây, đứng ở phạm vi an toàn giữa người khác, tức là sẽ không làm mọi người khó chịu và không cảm thấy xa cách.

    Chờ các cô gái xung quanh phản ứng lại, Vương Kỳ Nguyệt đã lên tiếng.

    "Chào bạn học." Giọng nói ngọt ngào truyền vào tai thiếu niên có chút nghịch ngợm như đứa trẻ.

    Thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, một tia hồng nhan lọt vào tầm mắt. Một cái đầu bóng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay. Khóe môi hơi nhếch lên, mang theo cảm giác dễ thương mềm mại ngọt ngào.

    Thiếu niên: ?

    Vương Kỳ Nguyệt: Đờ mờ, lông mi dài quá, da trắng quá, đẹp trai quá!

    Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu khiến những đường nét trên khuôn mặt thanh tú không kịp chuẩn bị đập vào mắt Vương Kỳ Nguyệt, đôi mắt long lanh như ngọc, lông mi cong như cánh bướm, làn da trắng nõn đến cả lỗ chân lông cũng không thấy rõ.

    Vương Kỳ Nguyệt bỗng trở nên nhức nhối, trong đầu nghĩ đến sự xuất hiện của bạn trai, tức khắc thương tâm.

    Thiếu niên cảm thấy nữ sinh xung quanh thật ồn ào, không rõ các cô ấy muốn làm cái gì, nhìn hắn như muốn nói chuyện nhưng lại ù ù đi rồi nói chuyện với chính mình. Sự giáo dưỡng của hắn khiến hắn chẳng thể làm ra hành vi đuổi người được, có chút buồn rầu, nhiều loại nước hoa xen lẫn với nhau làm hắn rất đau đầu.

    Lúc này, cuối cùng cũng có một giọng nói làm hắn có thể chịu đựng được.

    "Cậu là sinh viên của trường Đại học Đế đô?" Vương Kỳ Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt lóe lên vẻ cẩn thận, khó có thể đành lòng được nói ra những điều khiến cô buồn bực.

    "Là tôi." Giọng thiếu niên thanh lãnh như người hắn.

    "Xin chào, tôi là.." Khi Vương Kỳ Nguyệt đang tiếp tục kế hoạch liêu nhân, một giọng nữ quen thuộc đột ngột vang lên.

    "Xin chào, cậu là sinh viên của trường Đại học Hoa Thanh?"

    "Là tôi." Vương Kỳ Nguyệt quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đẹp gợn sóng gợi cảm đang nhìn chằm chằm vào mình.

    Vương Kỳ Nguyệt: Muốn bắt đầu rồi sao? Cảnh tranh cướp nam thần, kích động không thể giải thích nổi!

    "Xin chào, tôi đến từ Khoa Vật lý của Đại học Đế Đô, tên là Tô Tô."

    "Xin chào, Vương Kỳ Nguyệt."

    "Tôi biết." Đại mỹ nhân Tô Tô khẽ cong khóe môi, giống như yêu tinh gây họa.

    Vương Kỳ Nguyệt: Không được.. tôi muốn..

    "Không biết cậu còn nhớ tôi không? Tôi đã ở bên cạnh cậu trong cuộc thi cá nhân vật lý quốc tế vừa rồi."

    Vương Kỳ Nguyệt sửng sốt trong chốc lát, này, thảo nào giọng nói nghe quen quen.

    Tháng trước cô tham gia cuộc thi cá nhân Vật lý quốc tế và giành vị trí quán quân, nữ sinh này chỉ kém cô một điểm và xếp thứ 2, là đối thủ rất mạnh. Vì các cuộc thi quốc tế khắc nghiệt nên cậu ta không thân thiện với những cẩu mắt kính như cô, không thể mang theo kính của mình trong quá trình thi, đội kiểm tra đã cấu hình mắt của cô và đã trả lại kính khi kết thúc cuộc thi. Cô nhớ rằng có cô gái đã nói với mình khi nhận giải thưởng, nhưng cô không thể nhìn thấy người khác khi vào lúc không đeo kính, nguyên lai lại là cậu ta a.

    "Nhớ rõ."

    Edit by Ái Tịch
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2021
  5. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 4: Ái muội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không ngờ lại gặp được cậu ở đây." Đại mỹ nhân Tô Tô rất vui vẻ.

    "Tôi cũng không ngờ bạn học Tô thật xinh đẹp và ưu tú."

    "Đâu bằng bạn học Vương, vừa dễ thương lại thông minh."

    "Tâng bốc tôi quá rồi."

    "Nào có nào có."

    Mọi người xem diễn: Sao hai người này lại hợp nhịp với nhau vậy?

    Thiếu niên: ?

    "Tình hình thế nào?" Trần Bân tò mò nhìn tình hình của Vương Kỳ Nguyệt.

    "Vẫn là một ngự tỷ xinh đẹp." Lý Dịch Hoành đẩy kính.

    "Hoành a, mặc dù anh là con trai, nhưng phải nhớ rằng anh thích chính là những chàng trai đáng yêu, ngàn vạn lần đừng bị tên khốn nào bên ngoài" hớp hồn "." Đường Thư Kỳ làm biểu tình đừng chấp mê bất ngộ, đáp lại cô là nắm đấm của Dịch Hoành.

    Đường Thư Kỳ: .

    "Mau đi xem một chút." Lý Dịch Hoành vừa nói xong không đợi Đường Thư Kỳ phản ứng liền đem cô đẩy ra ngoài.

    Trước mặt ba người bọn họ là dãy bàn ghế dành cho phòng họp chuyên dụng, nhưng đáng tiếc có cái ghế không biết từ đầu chui ra chắn ngang lối đi, Đường Thư Kỳ không kịp chuẩn bị liền bị đẩy một cái, bay thẳng tới đụng phải bên kia. Lý Dịch Hoành cũng không để ý, hắn đẩy xong mới nhận ra nhưng đã chậm một bước, không có bắt được Đường Thư Kỳ.

    Khi Đường Thư Kỳ đâm qua, thiếu niên đang ngồi ở hướng kia thảo luận cái gì đó. Nam sinh ngồi gần chiếc ghế nhất như đã cảm nhận được cái gì liền quay lại, hắn thấy một nữ sinh đang nhào về phía mình.

    Hắn ngây ngẩn cả người.

    Khuôn mặt thanh tú của nữ sinh trắng nõn như ngọc sứ, môi ửng hồng, đôi mắt phượng hơi nhếch lên như có biển sao, bất ngờ chấn động khiến đôi mắt cô như có hoa đào, một khắc kia thiếu niên liền biết khuôn mặt hoa đào trong sách tả là cái dạng này.

    Khi Đường Thư Kỳ mất cảnh giác, theo bản năng, cô định phản ứng chính xác để tránh nguy hiểm, nhưng nhìn thấy thiếu niên thanh tú đang nhìn chằm chằm cô, đột nhiên trở nên thích thú.

    Trong mắt hai người Lý Dịch Hoành nhìn thấy Đường Thư Kỳ vấp ghế nhảy vào thiếu niên kia, phát ra âm thanh kinh hô, tiếng kinh hô bên tai hai người luôn cảm thấy có gì đó không giống tiếng họ vẫn thường nghe, có điểm không thích hợp, vì sao cảm giác như vậy.. ách.. đờ mờ.

    Mắng một tiếng, chân phải của thiếu nữ khụy gối giữa hai chân thiếu, chân trái đè lên đầu gối, đồng thời lực thân trên "không chịu khống chế" đè lên vai trái thiếu niên. Thiếu niên bị ép đập vào bàn phía sau, đầu cũng buộc phải nhấc lên, trong mắt hiện lên khuôn mặt hoa đào.

    Tiếng kinh hô xen lẫn tiếng bàn ghế xoạt xoạt thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng họp. Âm thanh ồn ào hết đợt này đến đợt khác. Sau đó Vương Kỳ Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy đại bảo bối nhà mình đang rất ái muội đè lên một đứa con trai, cả người nhất thời sững sờ.

    Vương Kỳ Nguyệt: Tình huống thế nào? Cô vừa bỏ lỡ điều gì sao?

    Khi thiếu niên định thần lại thì thiếu nữ đã rời khỏi cổ hắn, mái tóc đen của cô lướt qua má khiến hắn hơi ngứa. Trái tim đột nhiên như bị cào một chút.

    Khi hai mắt hướng vào nhau, thời gian như đã ngừng trôi. Cho đến khi..

    "ahihi, Đường cẩu, không sao chứ!" Lý Dịch Hoành vớt Đường Thư Kỳ kẹp về bên cạnh mình.

    "Không có việc gì." Đường Thư Kỳ hít một hơi nói với thiếu niên: "Xin, xin lỗi."

    "Không, không sao." thiếu niên đỏ mặt, vội vàng lắc đầu.

    Tất cả mọi người đều là người trưởng thành đi học đại học rồi, tuy rằng có vài vị thành niên, nhưng nói đùa giỡn đủ thứ đều có chừng mực, rất nhanh liền giải tán, tự mình làm việc của mình.

    Đường Thư Kỳ khẽ gật đầu với thiếu niên đang đỏ mặt không biết làm sao, rồi rời khỏi Lý Dịch Hoành đi về phía Vương Kỳ Nguyệt.

    "Cậu mới vừa.." Nhìn thấy Đường Thư Kỳ đang đi về phía mình, Vương Kỳ Nguyệt nghi ngờ hỏi.

    "Ngoài ý muốn vướng chân một chút." Đường Thư Kỳ bất lực sờ sờ đầu, Vương Kỳ Nguyệt nhìn dưới chân mình, trong nháy mắt nhìn về phía thiếu niên tuấn tú lạnh lùng, trong lòng gợi lên nụ cười ý tứ thâm trường quyến rũ.

    Đường Thư Kỳ: Ai, không đổi được thói quen đùa giỡn mỹ nhân.

    Edit by Ái Tịch
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2021
  6. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 5: Đường Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu niên thanh lãnh tự phụ sửng sốt trong chốc lát, trên vành tai mềm mại trắng nõn phủ lên một tầng hồng nhạt. Tô Tô chứng kiến toàn bộ quá trình, khuôn mặt yêu mị lộ ra một cổ âm trầm.

    "Đi thôi." Vương Kỳ Nguyệt nắm tay Đường Thư Kỳ rời đi.

    Đường Thư Kỳ vươn tay vén sợi tóc đen bên tai, trong mắt ẩn ẩn ý cười. Khi bước đến thiếu niên bị mình "áp đảo", khẽ nháy mắt với hắn làm thiếu niên đỏ mặt.

    Đường Thư Kỳ: Đúng là cậu bé đơn thuần!

    "Được đấy a." Khi hai người đến chỗ Lý Dịch Hoành, người sau nói đùa.

    "Hiện tại tôi không muốn cãi lý với anh." Đường Thư Kỳ đảo mắt một cái, lại nói: "Đường Vũ còn chưa tới sao?"

    "Không biết." Trần Bân nhún vai.

    Lúc này, di động Đường Thư Kỳ rung lên, nhận được tin nhắn. Thuận tay lấy ra xem thử, liền thấy mặt trên viết, Đường Vũ giao cho cô.

    Đường Thư Kỳ híp mắt.

    Cách đây vài ngày, Bộ trưởng nhờ cô chiếu cố một người, hóa ra là Đường Vũ, cháu trai của Bộ trưởng thuộc Cục Quản lý Hoa Hạ thịnh thế. Không biết là nhân vật gì đây?

    "Tới.." Trần Bân nghe thấy Đường Thư Kỳ thì thào nói nhỏ, nghi hoặc hỏi: "Ai tới?"

    Cửa phòng họp đuợc mở ra, một nam sinh khuôn mắt tuấn mĩ tà tà khí bước vào.

    Đường Thư Kỳ: Đờ mờ! Cái đầu tiên.

    "Đường Vũ." Vương Kỳ Nguyệt vẫy tay với nam sinh kia.

    "Không thua gì hệ thảo khoa Vật lý Hoa Thanh, lớn lên thật tốt, chỉ kém soái ca kia một chút." Trần Bân thở dài.

    Bộ đồ đơn giản theo phong cách hip-hop đúng nghĩa được mặc như show thời trang nổi tiếng, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào đôi chân thon thả thẳng tắp. Trên mặt mang theo nụ cười khinh khỉnh, mái tóc màu hạt dẻ, vành tai trái mang một viên màu đen sẫm, đôi lông mày sắc bén, lững thững bước đi.

    Đường Vũ nhìn bốn người, khóe miệng gợi lên một vòng cung ác ý.

    Mấy giờ trước, khi hắn chuẩn bị đi Hoa Hạ thịnh thế thì nhận được cuộc gọi từ dì, trưởng phòng quản lý của Hoa Hạ thịnh thế.

    "A Vũ, khi đến nhớ tìm cô gái tên Đường Thư Kỳ."

    "Làm gì?"

    "Tôi nhờ họ chiếu cố cho cậu, ngàn vạn đừng tìm phiền toái cho tôi."

    "Có ý gì? Dì nghĩ tôi cần chiếu cố sao?" Đường Vũ lấy từ trong túi ra một cây kẹo que, đưa lên miệng.

    "Dì nói với cậu thế nào?" Giọng nói nghiêm nghị của Bộ trưởng truyền qua điện thoại.

    "Dì là vì tốt cho cậu, ngoan ngoãn nghe lời."

    "Tôi không cần! Hừ, không biết chó mèo từ đâu ra cũng muốn tôi ngoan ngoãn? Tôi biết năng lực của mình, bất quá chỉ là khảo nghiệm mà thôi." Đường Vũ cáu kỉnh cúp máy.

    Đường Vũ khinh thường cách làm của dì mình, hắn không phải đứa trẻ, sao dì lại cứ không tin hắn có thể vượt qua khảo nghiệm? Không cần biết cửa sau, hắn muốn xem Đường Thư Kỳ này là cái loại hành gì.

    Đường Vũ chậm rì rì đi tới, vẻ mặt không kiên nhẫn.

    "Hắn trông rất khó chịu." Trần Bân nói thầm.

    "Có lẽ là tôi xem thường cô rồi." hành tây trong mắt Đường Vũ, tiềm thức Đường Thư Kỳ trở về.

    "Lăn!"

    Đường Thư Kỳ cười cười sờ sờ mặt mình.

    "Đường Vũ, cậu.." Vương Kỳ Nguyệt nghĩ một đội thì nên hòa hợp với nhau, nhưng biểu hiện của đối phương khiến cô có chút tức giận.

    Đường Vũ kéo cái ghế mà Đường Thư Kỳ vấp phải sau lưng, nghiêng người ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, một bộ không muốn quan tâm đến mấy người.

    "Bình tĩnh, bình tĩnh!" Lý Dịch Hoành xem động tác muốn đánh người của Vương Kỳ Nguyệt thì vội thuận khí.

    "Thật là to tướng." Trần Bân gia nhập đội ngũ tức giận.

    Đường Thư Kỳ không nói lời nào, yên lặng nhìn Đường Vũ cười tủm tỉm.

    Thằng nhãi ranh!

    Edit by Ái Tịch
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2021
  7. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 6: Thi Mưu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảng nửa tiếng sau, mọi người chưa kịp ngồi yên thì có người bước vào.

    Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, nề nếp bước lên bục, dùng ánh mắt đánh giá những người có mặt ở đây, nhìn đến Đường Thư Kỳ thì thoáng sửng sốt, nhưng trên mặt không hiện ra khác thường.

    "Xin chào tất cả các vị, tôi là giám khảo chính, Thi Mưu. Nói ngắn gọn, không cần biết ở địa bàn của các vị ưu tú đến mức nào, nhưng đây, tại thời điểm này, đây là địa bàn của tôi. Ngoan ngoãn nghe lời hoàn thành thí luyện, tại đó đến lúc thì phải ra đi hoặc ở lại. Đến lúc đó hoặc là đi hoặc là ở. Bỏ đi cái tính tình của mình. Là hổ, nằm xuống cho tôi, là rồng, cũng nằm xuống cho tôi, hiểu không?"

    "Hiểu rồi.." Giọng nói đám đông có chút không đồng đều.

    "Nói lại lần nữa!" Đôi mắt như lưỡi kiếm của Thi Mưu nhàn nhạt liếc nhìn mọi người.

    Mọi người: !

    Giây tiếp theo mọi người khí thế tăng cao: "Hiểu rồi!"

    Đáp lại họ chính là bóng dáng Thi Mưu rời đi.

    "Thật là giám khảo nghiêm túc!"

    "Nhìn không dễ chọc."

    "Khẳng định là nhân vật tàn nhẫn."

    "Cảm giác như xong đời rồi!"

    * * *

    Âm thanh thì thầm rộn ràng làm đẩy nhanh quá trình tuyến thượng thận tiết hormone* của đám người.

    (*Tuyến thượng thận tiết hormone: Có nhiều chức năng khác nhau, kể cả việc tăng huyết áp và nhịp tim.. Tra google để biết rõ và chuẩn xác hơn)

    "Sao cứ cảm thấy có điềm xấu nhỉ?" Đường Thư Kỳ vuốt cằm.

    "Chết tiệt! Cô đừng miệng quạ đen." Lý Dịch Hoành vẻ mặt kinh hãi.

    Họ biết rõ miệng "u Hoàng" của Đường Thư Kỳ là như nào, vừa nói liền chuẩn, giống như virus, nói xấu càng chuẩn!

    "Đừng có dọa bọn tôi chứ!" Vương Kỳ Nguyệt sờ sờ cánh tay mình.

    "Các người đừng làm thế, được không? Tôi là dạng người này sao? Đùa chút thôi. Hơn nữa, các người không phải đã hỏi thăm rồi sao. Quy tắc của thí luyện tuyển chọn mấy năm nay không hề thay đổi. Sao lại có thể trùng hợp như vậy được!" Đường Thư Kỳ bất đắc dĩ.

    "Không chắc, rốt cuộc là do miệng cô." Trần Bân bàn lại quan điểm miệng quạ đen

    "Các người cho rằng cô ta là ai? Cô ta cảm thấy điềm xấu liền điềm bất tường*? Các người quá để cô ta vào mắt hay quá để ý bản thân?" Đường Vũ khoé miệng gợi lên châm chọc.

    (*Điềm bất tường: Không tốt, dự báo điềm xấu)

    "Cậu nói chuyện thế nào vậy?" Vương Kỳ Nguyệt cau mày.

    "Tất cả mọi người tới đây đều có thực lực, cứ sợ như vậy, còn không mau trở về tìm mama, nói không chừng có thể ăn bữa cơm trưa. Tôi nói có đúng không?" Đường Vũ khiêu khích nhìn Đường Thư Kỳ. Như nói cho cô biết, cô chính là người nên về nhà tìm mama.

    Đường Thư Kỳ: Ách! Bộ trưởng, xin lỗi trước nha. Xem tôi có tìm cơ hội để chỉnh hắn không!

    "Quên đi." Lý Dịch Hoành giữ chặt tay sắp chém ra của Vương Kỳ Nguyệt, nói: "Dù sao tốt xấu gì cũng coi là người chung một con thuyền, nếu người nào đó không cảm kích thì thôi, không cần hao tổn tâm trí."

    Đường Vũ nghe xong, hơi híp mắt lại, trên mặt lộ ra hơi thở nguy hiểm, bốn người tiếp tục thảo luận như không cảm nhận được.

    "Tôi hỏi qua rồi, các thí luyện tuyển chọn của Hoa Hạ thịnh thế giống nhau đều chính là phá vây vòng đào thải. Đưa các thí sinh vào vị diện loại trung giống hoang đảo cầu sinh, mạo hiểm phá vòng vây. Chỉ những người lưu lại cuối cùng mới được Hoa Hạ thịnh thế xem xét có ở lại hay không, cho nên ngoài việc sống sót cuối cùng còn phải có đủ thành tích tốt, nếu không.." Lý Dịch Hoành không nói thêm nữa, nhưng mọi người có mặt đều hiểu.

    "Nghe nói loại vị diện này rất nice nha, sát nhân, ma quỷ, quái vật đều có, chỉ có việc chúng ta không nghĩ ra chứ không có việc bọn họ làm không được. Nhiều người nói có người thí luyện thất bại trực tiếp bị dọa sinh ra bóng ma, một lòng chỉ muốn làm công dân bình thường chứ không bao giờ dám vào Hoa Hạ thịnh thế nửa bước. Thật là thú vị làm sao!" Lúc đám người chán nản và lo lắng thì Đường Thư Kỳ vẻ mặt phấn khích nói.

    Vương Kỳ Nguyệt: Lão nương không quen biết cô ta.

    Lý Dịch Hoành: Ai đây?

    Trần Bân: Tên thiểu năng trí tuệ từ đâu ra?

    Đường Vũ: Gì vậy?

    Edit by Ái Tịch
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2021
  8. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 7: Hải Đường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không phải chứ, mấy người làm sao vậy?" Đường Thư Kỳ vẻ mặt mê mang gãi đầu.

    Chẳng lẽ không phải sao?

    Này thật tuyệt vời a, các loại kinh dị, kích thích, mang nhiều cảm giác nữa a. Đã lâu không có đi loại vị diện này. Lúc trước, vì để không ảnh hưởng đến kế hoạch sau này, cô được đi vị diện cùng đại lão yêu đương, thông đồng với các con cưng của trời trong vị diện, mượn tay giúp họ hoàn thành nhiệm vụ.

    Hiện tại ngẫm lại chuyện yêu đương thật không thú vị a, động một chút liền hắc hóa, cầm tù, một chút tự do nhân sinh đều không có, hơn nữa, cô muốn cho các nam nhân trên thiên hạ người phụ nữ yêu thương, sao có thể bị hủy hoại trong tay bọn họ? Họ cũng không tìm thấy được mình.

    Đường Thư Kỳ càng nghĩ càng vui, không khỏi cười haha thành tiếng, thật sự không có mặt mũi nhìn.

    Cả ba đầy mặt ghét bỏ: Chúng tôi thật sự không biết cô ta!

    Khoảng mười phút sau, Thi Mưu lại vào. Phía sau hắn là một nhóm nam nữ mặc vest đen. Đám người vốn dĩ ầm ĩ lập tức yên lặng.

    "Tôi tin rằng khi tới đây các vị đã rõ các tiêu chuẩn thí luyện trước đó. Đem các vị tới những vị diện cầu sinh kinh tủng khác nhau, và người sống sót cuối cùng sẽ là nhiệm vụ giả thành công." Thi Mưu nói rồi không chút để ý nhìn thoáng qua Đường Thư Kỳ, cả người chợt lạnh.

    "Năm nay chúng ta sẽ chơi khác biệt chút." Khi giọng nói Thi Mưu rơi xuống, trái tim Đường Thư Kỳ như chìm xuống đáy biển, đám đông lại trở nên ồn ào lên.

    Đường Thư Kỳ :(✘_✘) ↯

    "Quả nhiên." gân xanh trên mặt Lý Dịch Hoành nổi lên, Trần Bân âm thầm tiếp nhận.

    "Không gì tránh khỏi miệng quạ của Đường cẩu."

    Vương Kỳ Nguyệt cười lạnh nói: "Nên sửa tên thành Đường quạ đen."

    "Gọi Đường Thư Kỳ làm gì a, kêu Đường quạ đen mới đúng phong cách cô, Đường cẩu thật như có hậu khí." Lý Dịch Hoành bất đắc dĩ.

    Đường Vũ nhướng mày, dì, chuyện này liền rất không đáng tin nha.

    Đường Thư Kỳ cười mỉa: "Đừng nói nhảm, có chút náo nhiệt rồi."

    "Yên lặng!" Thi Mưu vỗ bàn, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người ở đây, lại nói: "Hiện tại để xem các vị đến Hoa Hạ thịnh thế đã chuẩn bị tốt chưa!

    " Các vị có biết Hải Đường không? "Thi Mưu thản nhiên nói.

    Lập tức sắc mặt Đường Thư Kỳ cứng ngắc, thật sự là tính kế cô nha.

    Kể từ lần trước, cô đã cự tuyệt tiến hành bất kỳ nhiệm vụ nào. Dù sao cô vốn có người trên an bài, không sợ chút áp lực gì. Nhưng một ngày, phía trên đột nhiên thả lỏng sắp xếp cho cô, không phải cô chưa từng nghĩ tới có vấn đề, mà là đã hai năm không ai gây áp lực cho cô, làm cô lơi lỏng. Bây giờ thì ra là chuẩn bị phía sau, chờ cô ở đây.

    Mà lúc này vấn đề của Thi Mưu có người bắt đầu trả lời.

    " Tôi biết, nghe nói cô ta thông qua vị diện con cưng của trời để mượn tay hoàn thành nhiệm vụ. "

    " Ừ, trước đây không phải chưa từng có, nhưng phần lớn đều không thực hiện được. Ngay cả khi công lược chỉ liên quan đến nhiệm vụ, cũng rất ít người vượt cấp đi khiêu chiến độ khó cao. Bởi vì vị diện Thiên Đạo chi tử (con cưng của trời) thường liên quan đến các nhiệm vụ cấp S, hệ số công lược không chỉ khó mà rủi ro cũng cao. Hạ thân chỉ vì nhiệm vụ nhỏ, mất nhiều hơn được. "

    " Tôi nghe nói một khi công lược Thiên Đạo chi tử thất bại, rất ít người có thể gánh vác nổi kết quả. Không chỉ tinh thần bị tổn thương nặng, mà khả năng bọn họ không thể xóa đi cái bóng ma trong người, cũng chính là chứng rối loạn hành vi. Không phải ai cũng giống như Hải Đường, không chỉ công lược thành công, mà còn toàn thân rút lui. "

    Âm thanh sùng bái hết đợt này tới đợt khác vang lên.

    " Nghe nói Hải Đường đại đại* thích thử thách công lược có độ khó cao, công lược thường thường là loại nam thần bệnh kiều. "

    (Đại đại: Tựa như đại thần trong võng du, là từ ngôn ngữ mạng Trung dùng để gọi thần tượng của mình)

    Nghe đến đây Đường Thư Kỳ phồng má lên, không, cô không phải, các người đừng nói nhảm, cô không thích công lược bệnh kiều chút nào.

    " Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe nói. "

    " Hơn nữa có một học trưởng nói cho tôi, hắn từng may mắn cùng Hải Đường đại đại làm nhiệm vụ ở nông thôn cổ đại, các người đoán xem kết quả thế nào? "Nữ sinh đỏ mặt, thèm ăn.

    " Thế nào? Không mua. "

    " Nhiệm vụ họ là bảo bộ sơn thôn không bị thổ phỉ cướp sạch. Lúc học trưởng đang nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, Hải Đường đại đại một chút cũng không nóng nảy, mỗi ngày vào thành đi dạo, vài ngày sau triều đình liền phái người đem thổ phỉ giải đi. "

    " Gì? Cứ kết thúc như vậy sao! "

    " Thế nào? "

    Xung quanh truyền đến âm thanh kinh ngạc cảm thán.

    " Còn chưa có xong đâu, qua mấy ngày, một nhà địa chủ đưa học trưởng và bọn họ vào trong thành cư trú, sau đó vị tiểu hầu gia quyền quý đưa họ vào kinh thành. Cuối cùng học trưởng trơ mắt nhìn Hải Đường đại đại thành quý phi được hoàng đế sủng ái nhất. "

    " Đờ mờ, quá tuyệt vời! "

    " Mấy người có biết vì sao cô tiến cung làm phi không? "

    " Vì cái gì? "

    " Bởi vì Hải Đường đại đại nói nhiệm vụ rất đơn giản, trong thời gian dài thế này làm sao lại không đối tốt với chính mình, hưởng thụ nó. Hơn nữa, hoàng đế đương triều của vị diện đó là con cưng của trời. "

    " Đờ mờ! "

    " Tuyệt vời, đại đại không hổ danh là đại lão. "

    " Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cái ý tưởng thôi liền rất đại lão, chỉ chờ phàm nhân ra bái kiến là tốt rồi."

    Edit by Ái Tịch
     
  9. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 8: Quy tắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âm thanh sùng bái khen ngợi khiến miệng Đường Thư Kỳ co giật dữ dội.

    Thật ra lúc trước cô thấy sắc liền nổi lòng tham, mỹ danh là người thích tận hưởng cuộc sống.

    Lúc này Vương Kỳ Nguyệt ra tiếng.

    "Tôi cũng nghe nói về Hải Đường, nhưng không rõ lắm. Chỉ biết là một đại lão rất tuyệt, không ngờ lại tuyệt đến vậy."

    "Loại người này là nữ thần." Trần Bân tán thành.

    Đường Thư Kỳ: Không phải, cô ta là một nữ thần kinh.

    "Đột nhiên sùng bái quá đi." Vương Kỳ Nguyệt sờ gương mặt đỏ ửng của mình.

    Đường Thư Kỳ: Đừng, đừng có sùng bái!

    Đường Vũ sắc mặt âm trầm nhìn Thi Mưu, luôn có cảm giác không thích hợp, giống như đang muốn tính kế ai đó. Dì hắn đã sớm biết quy tắc thí luyện thay đổi, vậy sao còn yêu cầu Đường Thư Kỳ chiếu cố? Không phải sống sót, chẳng lẽ là..

    Công lược?

    Thí luyện tuyển chọn nói chung rất khó. Rất khó ở chỗ nó đánh giá năng lực của người sở hữu, chẳng hạn như sự đoàn kết, thể lực, trí não, v. V, các nữ sinh thường gặp bất lợi trong kiểu khảo hạch này, trên cơ bản đều dựa vào kết minh mới đi đến cuối cùng, tất nhiên là bài trừ nữ giới cường đại hơn nam giới, nhưng chỉ chiếm số ít.

    Dì nhờ một nữ sinh chiếu cố một nam sinh, có thể hiểu nữ sinh này đến từ trường quân sự hoặc các trường chiến đấu khác, nhưng hắn quan sát thấy phương diện phản ứng của Đường Thư Kỳ rất kém cỏi, ngón tay trắng nõn kiều nộn, vừa thấy là biết không phải thường xuyên giơ đao múa kiếm, cơ bắp cũng không có sức công phá, nhìn thế nào cũng không phải người từng học vài kỹ năng chiến đấu.

    Bất quá cô ta sẽ liên minh và ngấm ngầm giở trò âm mưu, nhưng chú biết mình chắc chắn sẽ không nghe lời, cũng không có khả năng hắn sẽ bảo vệ cô. Huống hồ người xung quanh cô cũng giống cô, gặp gỡ cái gì cũng không biết. Thế thì quy tắc thí luyện thay đổi liền có ý vị sâu xa.

    Đường Thư Kỳ không biết mình đã bị hắn "nghiên cứu" trong lòng lâu như vậy.

    "Được rồi." Thi Mưu gầm lên, rồi nói: "Vì mọi người đã hiểu nên tôi sẽ không nói nhiều."

    Thi Mưu ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh giống như thư ký, người phụ nữ gật đầu với hắn, bước lên trên đài, nói.

    "Các quy tắc mới rất đơn giản. Không giống như trước đây, đem các vị thống nhất đến một đại vị diện để khảo hạch. Lần này chúng tôi sẽ đem các vị phân tán ngẫu nhiên đến từng tiểu vị diện để khảo hạch. Có nghĩa là đồng bạn sẽ không hề quen thuộc các vị, nhưng làm thế nào để biết điều đó thì là quyết định của riêng các vị." Vừa dứt lời đám đông bắt đầu xôn xao.

    Người phụ nữ nhìn lướt qua, rồi nói: "Thân phận của các vị đều là tùy cơ rút ra. Xin lưu ý rằng một khi định ra thân phận của mình liền không thể sửa đổi. Nói cách khác, nếu về sau quay lại vị diện này, thân phận các vị bắt được vẫn là thân phận này, cho nên hãy nhớ trân trọng nó. Nếu các vị tử vong trong vị diện, chứng minh khảo hạch thất bại, hơn nữa nếu các vị thông qua phương thức khác tiến vào Hoa Hạ thịnh thế, các vị sẽ vĩnh viễn bị chặn từ vị diện này."

    Nói xong, khóe miệng người phụ nữ gợi lên một vòng cung ác ý, "Có một số thứ mà các vị sẽ không bao giờ chiếm được."

    Sống lưng mọi người chợt lạnh.

    Người phụ nữ lại nói: "Các vị tiếp nhận thân thể họ đồng nghĩa với việc phải thực hiện tâm nguyện của họ. Hoàn thành tâm nguyện xong chúng tôi mới có thể đưa ra nhiệm vụ khảo hạch. Nếu tâm nguyện còn không thể hoàn thành thì nhân lúc còn sớm mà tự sát đi, hiểu không?"

    Đám đông kinh hãi khí thế như vọt lên: "Đã hiểu!"

    "Tốt lắm, mười phút nữa sẽ có người tới đón các vị đi." Nói xong, nhóm nam nữ đồng ý xoay người không một gợn mây bay đi.

    Đường Thư Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Đường Vũ, tình cờ hắn cũng nhìn cô, hai người nhìn nhau liền hiểu, trong lòng khẳng định bọn họ là ở cùng một vị diện.

    Edit by Ái Tịch

     
  10. Ái Tịch “Cả thế giới của tôi vì cậu mà nở rộ”

    Bài viết:
    25
    Chương 9: Khảo hạch bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Thư Kỳ: Nếu bộ trưởng đã đem cậu giao cho tôi, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?

    Đường Vũ: Hừ, cô tính là cái thá gì.

    Đường Thư Kỳ: Xem tôi tới vị diện rồi thu thập cậu như thế nào.

    Đường Vũ: Khách khí, ai thu thập ai còn chưa biết đâu.

    Đường Thư Kỳ: Chờ xem!

    Đường Vũ: Chờ thì chờ.

    Lúc này, Đường Thư Kỳ mới chú ý có một tầm mắt đang nhìn mình, chuyển tầm mắt từ Đường Vũ sang người đang nhìn mình, không khỏi sửng sốt.

    Là nam sinh bị mình đẩy xuống.

    Nam sinh nhìn thấy tầm mắt Đường Thư Kỳ hơi né tránh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

    Đường Thư Kỳ: . Cô đã tạo cái nghiệt gì a.

    Trong lòng luống cuống buộc phải mặt không biến sắc nở nụ cười hoàn mỹ với nam sinh. Nam sinh bị đồng bọn đẩy về phía Đường Thư Kỳ.

    Đám người Vương Kỳ Nguyệt đang thảo luận đối sách mới thì thấy nam sinh lúc trước ngoài ý muốn phát sinh tai nạn với Đường Thư Kỳ đến gần các cô.

    Ba người bọn họ nhìn nhau, ăn ý làm cho hắn cái thông đạo đi tới Đường Thư Kỳ, nam sinh thấy vậy vành tai cũng nhiễm đỏ.

    Đường Thư Kỳ: Không phải, các người làm gì vậy?

    "Cái kia, xin chào. Tôi, tôi tên Sở Mộc, tôi.." Sở Mộc trong lòng khẩn trương, hắn lớn như vậy, thi đấu quốc tế cũng chưa bao giờ căng thẳng thế này, nhưng khi vừa thấy khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của thiếu nữ liền không tự chủ được nói lắp.

    "Xin chào đồng học." Huynh đệ Sở Mộc thật sự nhìn không nổi nữa, bình thường rõ ràng là một người tinh ranh, sao giờ lại mắc kẹt. Cảm thấy làm huynh đệ nhất định phải giúp Sở Mộc, vì thế tiến lên nói.

    "Không phải thí luyện gần bắt đầu rồi sao, phân phối ngẫu nhiên, lỡ đâu mọi người ở cùng một vị diện, có thể chào nhau một cái để giúp đỡ. Đồng học nói có đúng hay không nha."

    Tục ngữ có câu, đưa tay không đánh người mặt tươi cười.

    "Đương nhiên." Đường Thư Kỳ cười.

    "Nhìn cậu và huynh đệ tôi thật có duyên a, nói không chừng sẽ ở chung một vị diện."

    "Có lẽ đi!" Đường Thư Kỳ tỏ vẻ sớm biết như thế, lúc đó cô cũng không đùa giỡn người ta.

    Đường Thư Kỳ chuyển chủ đề, đem đội của mình giới thiệu với họ một phen, đối phương cũng cười đáp lại.

    Lúc này có người tiến vào, trên tay cầm một dụng cụ phân phối ngẫu nhiên, sau khi rà quét thông tin bản thân, mọi người được đưa tới đại sảnh có hàng trăm khoang ngủ, trình độ xa hoa khiến nhiều người sửng sốt.

    Theo tin tức trường học, mọi người tìm thấy khoang ngủ tương ứng rồi nằm vào. Trước khi bước vào, Lý Dịch Hoành nói với bốn người: "Nếu không cùng một vị diện, vô luận cố gắng thế nào cũng phải ở lại. Dù không thể hoàn thành nhiệm vụ cũng phải biểu hiện tốt, biết không?"

    Cả ba trăm miệng một lời: Đã biết!

    Lý Dịch Hoành yên tâm người khác nhưng vẫn không yên tâm Đường Thư Kỳ, vì thế lại nói với Đường Thư Kỳ, "đừng chỉ biết, hiện tại, vấn đề lớn nhất là cô, thu hồi mấy cái ý nghĩ quái đản đó đi, đừng lười, cô mà cho tôi làm con bê, tôi ra tới liền phế đi cô."

    "Đã biết." Đường Thư Kỳ rất bất đắc dĩ, tại sao lại không tin cô chứ.

    Lý Dịch Hoành cũng không nghĩ quan tâm Đường Vũ, người ta đã không cảm kích thì cớ gì hắn lại mặt nóng mà dán mông lạnh.

    Đường Vũ cũng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt thâm thúy khinh thường liếc nhìn Đường Thư Kỳ, giống như hố sâu không đáy, chỉ cần nhìn nhiều một cái liền bị hút vào.

    Đường Thư Kỳ sững sờ, không đợi phản ứng, người nào đó đã nằm ở trong khoang ngủ say.

    Khi tất cả mọi người ngoại trừ Đường Thư Kỳ đã nằm xuống ngủ say, người phụ nữ cao gầy lần đầu tiên dẫn đám người Đường Thư Kỳ đến phòng họp đi tới bên cạnh cô.

    "Đường tiểu thư, người trên chỉ thị hy vọng ngài phối hợp."

    "Tất nhiên rồi." Đường Thư Kỳ cười như không cười, giả tạo đến cực điểm.

    "Người trên chỉ thị ngài cứ coi như nghỉ lữ hành là được, không cần để ý."

    "Phải không?"

    "Đúng vậy."

    Đường Thư Kỳ: Ta phi, lừa tiểu hài tử à.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...