Chương 50: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (3)
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Dùng tinh thần lực là một việc rất mệt mỏi, cho nên Vô Dược từ bỏ chuyện tiếp tục dùng tinh thần lực. Cô mang theo Bạch Cẩn Mộ hướng tới nơi tương đối ít tang thi mà đi.
Mạt thế mới bắt đầu cho nên hầu như cũng chỉ có tang thi cấp thấp, cho nên không cần dị năng Vô Dược cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Cuối cùng bọn họ cũng tìm được một chiếc xe việt dã bình thường, Vô Dược quay đầu lại, đột nhiên phát hiện mặt của anh không cẩn thận bị dơ.
Cô giơ tay lên lau sạch mặt anh, anh sửng sốt một chút. Con mắt nhìn cô đột nhiên thâm trầm một chút.
Vô Dược nhẹ giọng hỏi: "Có bị thương không?"
Bạch Cẩn Mộ lắc lắc đầu.
* * *
Vô Dược mở cửa lái xe quay trở về biệt thự của Phong Tịch ở G thị.
Cô nghĩ nên công lược Bạch Cẩn Mộ trước hay hoàn thành tâm nguyện của Phong Tịch trước. Hơn nữa hình như còn có cái gì mà nhiệm vụ ẩn.
Vô Dược thử một chút, bởi vì điện của biệt thự là sử dụng gió nên vẫn có thể dùng. Cũng bởi vì điện năng còn có thể dùng, cho nên cũng có thể bơm nước.
Vô Dược lại nhéo nhéo khuôn mặt của Bạch Cẩn Mộ, sau đó ôn nhu hỏi: "Muốn tắm trước một chút hay không?"
Bạch Cẩn Mộ gật đầu: "Được!"
Thời điểm Bạch Cẩn Mộ tắm rửa Vô Dược cũng lên lầu hai tắm rửa, còn may cô cũng không có bệnh sạch sẽ gì, nếu không tiếp xúc gần với những tang thi toàn thân hư thối như vậy, cũng khiến cô ghê tởm rất lâu.
Vô Dược tắm mặc quần áo xong, sau đó liền nghe được âm thanh.
Mặc: Kí chủ, hiện tại giá trị yêu thích của Bạch Cẩn Mộ đối với cô là 10, tiếp tục cố lên. Thuận tiện thông báo một chút, nếu không có chuyện gì quan trọng, trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ chúng tôi sẽ không xuất hiện. Tình huống khẩn cấp thì liên hệ với chúng tôi a! Hẹn gặp lại.
Vô Dược: .
Vô Dược cái gì cũng chưa nói, Mặc đã biến mất, ngay cả hệ thống nhắc nhở cũng lấy đi..
* * *
Chiều cao của Bạch Cẩn Mộ so với cô cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho nên quần áo của cô anh cũng mặc được.
So với bộ dạng ngốc manh đáng yêu, giống như ngọc của anh, hiện tại anh mặc áo sơ mi trắng không chút cẩu thả khiến anh nhiều thêm vài phần thanh lãnh cấm dục.
Cặp mắt to ướt dầm dề nhìn chằm chằm cô, con mắt Vô Dược nháy mắt ôn nhu rất nhiều.
Vô Dược độc thoại nội tâm: A a a! Anh một đời này thật manh, thật đáng yêu, quá thỏa mãn tâm lý bà cô kì quái của cô.
Bạch Cẩn Mộ đến trước mặt cô, sau đó trực tiếp nhào vào lòng ngực của cô, cọ cọ má cô, nhàn nhạt phun ra: "Mệt mỏi."
Vô Dược nhẹ nhàng bế anh lên, cười nhìn anh: "Tôi mang cậu đi ngủ được chứ?"
Anh vùi đầu trên vai cô, nhẹ nhàng ứng thanh: "Ừm.."
Có lẽ thật sự quá mệt nhọc, cho nên anh xem nhẹ chỗ mềm mại mà mình dán vào. Cho nên đến mãi sau này anh mới biết được người mình ái mộ là con gái.
Vô Dược để anh lên giường lớn, hôn hôn trán anh, sau đó vô thanh vô tức rời khỏi phòng.
Thời điểm Bạch Cẩn Mộ lần nữa mở mắt ra, đã là buổi tối. Anh tìm kiếm một vòng, cũng không có phát hiện thân ảnh của cô.
Con mắt vốn dĩ đen ngọc trong phút chốc liền nhiễm huyết sắc.
Thời điểm Vô Dược mở cửa, cảm giác được áp bách đặc biệt mãnh liệt. Cô đẩy cửa ra liền thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha, xung quanh tản ra khí lạnh mãnh liệt.
Cô đi đến bên người anh nhẹ nhàng gọi: "Cẩn Mộ, Cẩn Mộ.."
Bạch Cẩn Mộ như mới biết cô đã trở lại, khi Vô Dược còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị anh đè lên sô pha.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói mang theo chút tức giận: "Cậu đi đâu?"
Vô Dược bị anh dọa sợ, sau khi phản ứng lại mới trả lời: "Tôi vừa mới ra ngoài tìm đồ ăn, cậu đói không? Tôi đi nấu một chút đồ cho cậu ăn?"
Sau khi Bạch Cẩn Mộ nghe được giọng nói của cô, tâm trạng táo bạo bất an vừa rồi rốt cuộc cũng bình tĩnh xuống. Anh lắc lắc đầu.[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An
Dùng tinh thần lực là một việc rất mệt mỏi, cho nên Vô Dược từ bỏ chuyện tiếp tục dùng tinh thần lực. Cô mang theo Bạch Cẩn Mộ hướng tới nơi tương đối ít tang thi mà đi.
Mạt thế mới bắt đầu cho nên hầu như cũng chỉ có tang thi cấp thấp, cho nên không cần dị năng Vô Dược cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Cuối cùng bọn họ cũng tìm được một chiếc xe việt dã bình thường, Vô Dược quay đầu lại, đột nhiên phát hiện mặt của anh không cẩn thận bị dơ.
Cô giơ tay lên lau sạch mặt anh, anh sửng sốt một chút. Con mắt nhìn cô đột nhiên thâm trầm một chút.
Vô Dược nhẹ giọng hỏi: "Có bị thương không?"
Bạch Cẩn Mộ lắc lắc đầu.
* * *
Vô Dược mở cửa lái xe quay trở về biệt thự của Phong Tịch ở G thị.
Cô nghĩ nên công lược Bạch Cẩn Mộ trước hay hoàn thành tâm nguyện của Phong Tịch trước. Hơn nữa hình như còn có cái gì mà nhiệm vụ ẩn.
Vô Dược thử một chút, bởi vì điện của biệt thự là sử dụng gió nên vẫn có thể dùng. Cũng bởi vì điện năng còn có thể dùng, cho nên cũng có thể bơm nước.
Vô Dược lại nhéo nhéo khuôn mặt của Bạch Cẩn Mộ, sau đó ôn nhu hỏi: "Muốn tắm trước một chút hay không?"
Bạch Cẩn Mộ gật đầu: "Được!"
Thời điểm Bạch Cẩn Mộ tắm rửa Vô Dược cũng lên lầu hai tắm rửa, còn may cô cũng không có bệnh sạch sẽ gì, nếu không tiếp xúc gần với những tang thi toàn thân hư thối như vậy, cũng khiến cô ghê tởm rất lâu.
Vô Dược tắm mặc quần áo xong, sau đó liền nghe được âm thanh.
Mặc: Kí chủ, hiện tại giá trị yêu thích của Bạch Cẩn Mộ đối với cô là 10, tiếp tục cố lên. Thuận tiện thông báo một chút, nếu không có chuyện gì quan trọng, trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ chúng tôi sẽ không xuất hiện. Tình huống khẩn cấp thì liên hệ với chúng tôi a! Hẹn gặp lại.
Vô Dược: .
Vô Dược cái gì cũng chưa nói, Mặc đã biến mất, ngay cả hệ thống nhắc nhở cũng lấy đi..
* * *
Chiều cao của Bạch Cẩn Mộ so với cô cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho nên quần áo của cô anh cũng mặc được.
So với bộ dạng ngốc manh đáng yêu, giống như ngọc của anh, hiện tại anh mặc áo sơ mi trắng không chút cẩu thả khiến anh nhiều thêm vài phần thanh lãnh cấm dục.
Cặp mắt to ướt dầm dề nhìn chằm chằm cô, con mắt Vô Dược nháy mắt ôn nhu rất nhiều.
Vô Dược độc thoại nội tâm: A a a! Anh một đời này thật manh, thật đáng yêu, quá thỏa mãn tâm lý bà cô kì quái của cô.
Bạch Cẩn Mộ đến trước mặt cô, sau đó trực tiếp nhào vào lòng ngực của cô, cọ cọ má cô, nhàn nhạt phun ra: "Mệt mỏi."
Vô Dược nhẹ nhàng bế anh lên, cười nhìn anh: "Tôi mang cậu đi ngủ được chứ?"
Anh vùi đầu trên vai cô, nhẹ nhàng ứng thanh: "Ừm.."
Có lẽ thật sự quá mệt nhọc, cho nên anh xem nhẹ chỗ mềm mại mà mình dán vào. Cho nên đến mãi sau này anh mới biết được người mình ái mộ là con gái.
Vô Dược để anh lên giường lớn, hôn hôn trán anh, sau đó vô thanh vô tức rời khỏi phòng.
Thời điểm Bạch Cẩn Mộ lần nữa mở mắt ra, đã là buổi tối. Anh tìm kiếm một vòng, cũng không có phát hiện thân ảnh của cô.
Con mắt vốn dĩ đen ngọc trong phút chốc liền nhiễm huyết sắc.
Thời điểm Vô Dược mở cửa, cảm giác được áp bách đặc biệt mãnh liệt. Cô đẩy cửa ra liền thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha, xung quanh tản ra khí lạnh mãnh liệt.
Cô đi đến bên người anh nhẹ nhàng gọi: "Cẩn Mộ, Cẩn Mộ.."
Bạch Cẩn Mộ như mới biết cô đã trở lại, khi Vô Dược còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị anh đè lên sô pha.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói mang theo chút tức giận: "Cậu đi đâu?"
Vô Dược bị anh dọa sợ, sau khi phản ứng lại mới trả lời: "Tôi vừa mới ra ngoài tìm đồ ăn, cậu đói không? Tôi đi nấu một chút đồ cho cậu ăn?"
Sau khi Bạch Cẩn Mộ nghe được giọng nói của cô, tâm trạng táo bạo bất an vừa rồi rốt cuộc cũng bình tĩnh xuống. Anh lắc lắc đầu.[/HIDE-THANKS]