Ngôn Tình [Edit] Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế - Đường Bất Lận

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TruongManVi, 17 Tháng tám 2021.

  1. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 50: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được lời này, bước chân của Tô Yên dừng lại, chậm rãi cười.

    Chỉ là ý cười không lan tới đáy mắt, khiến khuôn mặt nhỏ vốn điềm đạm xinh đẹp của cô thoạt nhìn mang vài phần âm lãnh.

    Tô Yên nghiêng nghiêng đầu, hai con ngươi hắc bạch phân minh lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt của Hùng Bội Lan, cười hỏi: "Sao mẹ chắc chắn Kỷ Vô Trần sẽ lựa chọn tôi thay vì gia tài bạc triệu chứ?"

    "Nhưng.."

    Hùng Bội Lan ngây ngẩn cả người, đúng vậy..

    Kỷ Thành chính là tỷ phú số một ở Hoa Hạ, đó là bao nhiêu tiền?

    Tư liệu bị bà ta lấy trộm, cơ mật thương nghiệp bị bà ta tiết lộ.

    Kỷ Thành đến ý muốn giết bà ta cũng có, càng miễn bàn là Kỷ Vô Trần, anh chính là người thừa kế duy nhất của Kỷ gia nha! Gia tài bạc triệu này tương lai không phải sẽ là của cậu ta hay sao?

    Thấy Hùng Bội Lan ngây ngẩn tại chỗ, Tô Yên cười nhạo một tiếng rồi quay người rời đi.

    Vừa lúc nhìn thấy Kỷ Vô Trần đang đi về phía cô.

    Hùng Bội Lan vừa nhìn thấy Kỷ Vô Trần, cả người liền luống cuống, hoang mang lo sợ nhìn bốn phía, tìm một góc khuất vội vàng chui vào trốn tránh.

    Tô Yên nhìn thấy thế, ánh mắt tối sầm xuống, lại vẫn cười ngọt ngào với Kỷ Vô Trần đang đi đến.

    Hỏi: "Anh trai đặc biệt đến đây tìm em sao?"

    Tầm mắt Kỷ Vô Trần xoẹt qua chỗ Hùng Bội Lan vừa biến mất, lạnh nhạt nói: "Người vừa rồi là Hùng Bội Lan?"

    "Hả?"

    Tô Yên lập tức làm ra bộ dáng mờ mịt, chớp chớp mắt, hỏi: "Anh trai, anh đang nói gì vậy? Cả năm nay tôi cũng không gặp bà ta, sao bà ta có thể tới tìm tôi được?"

    Giọng nói của cô tràn đầy vô tội, lúc nói đến Hùng Bội Lan, giọng điệu rất lạnh nhạt.

    Dường như thật sự hoàn toàn không coi bà ta trở thành mẹ của mình vậy.

    Mí mắt Kỷ Vô Trần rũ xuống, bình tĩnh liếc nhìn Tô Yên, ánh mắt sâu thẳm đen tối.

    "Có chuyện gì sao?"

    Tô Yên nheo mắt, tầm mắt cô dời đi không dám nhìn vào mắt Kỷ Vô Trần.

    Vẫn dùng giọng điệu như thường lệ mà cười hỏi anh.

    "Không có gì, quay về đi."

    Kỷ Vô Trần mím chặt môi mỏng, cùng Tô Yên quay lại trường học.

    Sống lưng anh dựng thẳng, hai người sóng vai đi, nhìn như thân mật, nhưng lại xa cách không nói nên lời.

    "Ký chủ đại nhân, vừa nãy đã có chuyện gì? Độ hảo cảm của mục tiêu lại giảm xuống rồi."

    04 ở trong không gian hệ thống xác nhận lại vài lần, mới cho ra kết quả cuối cùng.

    Đó chính là, độ hảo cảm của Kỷ Vô Trần với Tô Yên, lại một lần nữa giảm xuống.

    Lúc trong đầu vang lên những lời này, Tô Yên nghiêng nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Kỷ Vô Trần, không tiếng động hỏi, 【Giảm nhiều hay ít? 】

    04 bất đắc dĩ, "Về không.."

    Lúc này mới là nhiệm vụ thứ nhất, cho nên nói, quả nhiên không hổ là mảnh vụn linh hồn của người nọ sao?

    Cho dù phân tán thành vô số cá thể, cũng vẫn khó nắm bắt như thế.

    "Ha.."

    Tô Yên không nhịn được bật cười.

    "Sao thế?" Chân mày Kỷ Vô Trần khẽ nhúc nhích, nghiêng mắt bình tĩnh nhìn cô gái nọ đang mỉm cười xinh đẹp.

    "Anh trai đang không được vui hay sao?"

    Tô Yên đứng dưới mái hiên, bước chân bỗng dừng lại, cười hỏi Kỷ Vô Trần.

    Ngón tay đang buông xuống bên người Kỷ Vô Trần khẽ nhúc nhích, đôi mắt anh rũ xuống, lạnh nhạt mở miệng, "Không có".

    Còn nói là không có, độ hảo cảm đối với cô đã về không, uổng phí nỗ lực biết bao nhiêu lâu nay của cô.

    Tô Yên cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên bước chân lên, hai tay bá đạo đè trên ngực của Kỷ Vô Trần, áp anh thật mạnh lên vách tường.

    Cái đầu nhỏ xinh rõ ràng chỉ cao đến ngực anh, Kỷ Vô Trần chỉ cần cúi đầu một chút, liền có thể nhìn đến gương mặt đáng yêu của cô.

    "Anh trai không ngoan~rõ ràng là tâm trạng anh đang không vui mà~"

    Cô ngẩng đầu, cùng với tiếng chuông vào học, nhón mũi chân ôm cổ Kỷ Vô Trần, "Nói dối!"
     
    Ann9999, Yumin, Sangãvôtội36 người khác thích bài này.
  2. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 51: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Vô Trần yên lặng nhìn Tô Yên.

    Tô Yên nhăn cái mũi nhỏ, con ngươi lấp lánh ánh nước, một nửa là ngây thơ, một nửa là quyến rũ.

    "Vậy em muốn tôi trả lời thế nào?"

    Kỷ Vô Trần biết hết tất cả, nhưng anh muốn nghe lời thật lòng xuất phát từ miệng của Tô Yên.

    Anh cũng biết rõ, Hùng Bội Lan tới tìm Tô Yên vì việc gì.

    Nhưng cái gì cô cũng không nói, còn muốn che giấu thay Hùng Bội Lan, Kỷ Vô Trần phát hiện lúc anh cho là anh đã có chút hiểu về Tô Yên, Tô Yên lại cho anh thêm kinh hỉ như vậy.

    "Ừm.."

    Tô Yên nghĩ nghĩ, "Vậy đừng trả lời."

    * * *

    Đêm khuya, Tô Yên nằm ở trên giường.

    04 rất khó hiểu, "Ký chủ đại nhân, tôi đã kiểm tra, chức năng đo lường của của hệ thống không bị trục trặc, nhưng nếu như vậy thì sao độ hảo cảm của mảnh vụn linh hồn đối với ngài lại đột nhiên giảm về 0 vậy?"

    Nghe vậy, Tô Yên trở mình, cười thật sâu xa.

    "Tình cảm của con người là thứ phức tạp nhất trên thế giới này, có lẽ một giây trước họ vẫn còn chán ghét chúng ta, nhưng giây tiếp theo họ lại yêu chúng ta đến không thể kiềm chế chính mình thì sao? Yên tâm tự ta biết tính toán."

    Dứt lời, Tô Yên nhắm mắt, không nói chuyện nữa.

    Đối với lời nói của cô, 04 luôn có một niềm tin vững chắc không thể hiểu nổi, cảm giác này có lẽ là xuất phát từ mẹ của cô, cũng đã từng là người hoàn thành xuất sắc rất nhiều nhiệm vụ. Lúc này, chỉ cần Tô Yên nói là làm được, 04 liền không tự chủ được mà tin tưởng.

    Hôm sau, Kỷ Vô Trần lại nghỉ học, không tới trường.

    Cũng may tất cả mọi người đều cho rằng Kỷ Vô Trần đến lớp chủ yếu chỉ là để giết thời gian, ngay lúc đầu Tô Yên cũng cho là như vậy.

    Cho đến lúc, hệ thống cảnh báo ở trong đầu cô đột nhiên nổ tung.

    【Tít -- Cảnh báo! Cảnh báo! Sinh mệnh của mảnh vụn linh hồn xuất hiện triệu chứng suy giảm, khả năng đang găp nguy hiểm, mời ký chủ lập tức áp dụng biện pháp cứu nguy! 】

    Tô Yên bỗng chốc nhíu mày: 【04, sao lại thế này? 】

    "Mẹ của ngài hợp tác với thương nghiệp đối thủ cạnh tranh của Kỷ Thành, cùng nhau bắt cóc anh ấy."

    Quả nhiên..

    Tô Yên hít sâu một hơi, biểu tình lập tức khó coi.

    Thầy giáo còn đang giảng bài trên bục giảng, Tô Yên không nghe lọt nữa, cũng không biết người nọ đang phải chịu tra tấn như thế nào.

    Nhớ đến tính xấu của anh, cưng chiều của anh, tươi cười của anh, thái độ chán ghét của anh đối với thế giới này, luôn muốn biến mất khỏi đây.

    Lần đầu tiên Tô Yên cảm giác được trái tim của mình bị nghẹn lại.

    "Thưa thầy, em có việc gấp, xin phép ra ngoài một chuyến ạ!"

    Vào lúc đại não của cô còn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể cô đã đưa ra lựa chọn, đứng lên.

    "Cái gì? Trò Tô, em có chuyện gì có thể nói trước với thầy.."
     
  3. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 52: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thầy giáo ở trên bục giảng còn chưa nói xong, đã thấy Tô Yên đứng dậy từ chỗ ngồi, bước chân chạy ra ngoài nhanh như gió, chớp mắt đã biến mất khỏi phòng học.

    "Ây da-- trò Tô Yên-- trò Tô Yên!"

    Tô Yên đi ra cổng trường, chặn một chiếc taxi.

    Đưa cho tài xế địa chỉ, im lặng ngồi nhắm mắt lại.

    "04, hiện tại Kỷ Vô Trần đang ở đâu?"

    "Vị trí của anh ấy vẫn luôn di chuyển, đối phương đang đưa anh ấy ra khỏi tỉnh, đi đến một cái nhà xưởng bỏ hoang hẻo lánh."

    Nghe đến đó, Tô Yên nhẹ nhàng thở ra.

    Cô cứ sợ kẻ bắt cóc sẽ lựa chọn giết con tin, hiên nhiên họ chỉ bắt giữ Kỷ Vô Trần, chắc là dùng để uy hiếp Kỷ Thành, muốn lấy được một ít đồ tốt từ phía ông ta.

    Chỉ là không biết trong chuyện này vai trò của Hùng Bội Lan có tác dụng gì.

    * * *

    Mấy chiếc xe không có biển số, chậm rãi chạy vào một rừng cây, cuối cùng dừng lại trước một nhà xưởng.

    Một người đàn ông cao to, cơ bắp vạm vỡ, bước xuống xe, đi đến thùng xe phía sau, kéo một tấm vải nhựa ra, xách Kỷ Vô Trần đang hôn mê bên trong xuống dưới, xoay người đi vào trong nhà xưởng.

    Hùng Bội Lan kéo lại cổ áo, theo sát phía sau.

    Đến khi nhìn thấy trạng thái của Kỷ Vô Trần, bà ta sợ đến mức mặt tái không còn chút máu nào.

    "Chuyện này là sao? Các người muốn giết chết cậu ta sao?"

    "Hừm! Không hổ danh là đại thiếu gia, thật là mảnh mai."

    Người đàn ông thuận tay ném Kỷ Vô Trần xuống nền đất tràn đầy tro bụi, Kỷ Vô Trần hít vào một ít bụi đã bị sặc đến kho khan.

    Làn da trên trán anh bị phơi đến tróc ra, nước trong cơ thể như bị bốc hơi sạch sẽ, biến thành một cái thây khô.

    Những người ở phía sau bị Hùng Bội Lan chất vấn, vội đi lên phía trước.

    Vừa nhìn thấy Kỷ Vô Trần liền lập tức mắng liên thanh.

    "Con mẹ nó! Tên tiểu tử này còn có chỗ dùng, đừng để cậu ta chết! Cho cậu ta chút nước đi!"

    Người này tên là Hàn Dũng, cũng là tình nhân của Hùng Bội Lan, cũng là người đã sai khiến bà ta trộm tư liệu cơ mật công ty của Kỷ Thành.

    Hai tay ông ta chống nạnh, xanh mặt ra lệnh.

    Hùng Bội Lan nhéo nhéo ngón tay, hoang mang lo sợ.

    "Kỷ Vô Trần là tâm can bảo bối của Kỷ Thành, các người phải cẩn thận đừng để cậu ta chết. Cậu ta không thể phơi lâu trước ánh sáng mặt trời, nếu không sẽ bị mất nước mà chết."

    Còn có một câu mà Hùng Bội Lan không dám nói.

    Đó chính là, nếu thật sự khiến Kỷ Vô Trần chết thì bọn họ cũng không sống được.

    Kỷ Thành sẽ điên lên, còn có gia tộc nhà mẹ đẻ của Kỷ Vô Trần.

    Không một ai hiền lành hết!

    "Ha, lão tử đã bị Kỷ Thành dồn vào đường cùng, bây giờ còn quan tâm chút chuyện này sao? Lần này nếu ông ta không ngoan ngoãn đem tiền đến chuộc, lại đưa chúng ta xuất ngoại, thì ông ta cứ chờ mà nhặt xác cho con ông ta đi!"

    Hàn Dũng phun nước miếng, kiềm nén ý muốn đá một cước vào Kỷ Vô Trần.

    Kỷ Vô Trần bị đổ nước vào miệng, chậm rãi tỉnh táo lại.

    Mái tóc anh mướt mồ hôi, dính lại bên má, cả người chật vật.

    Chỉ có đôi mắt là chất chứa sự tàn nhẫn không một ai phát hiện ra.

    * * *

    "Cô tới đây làm gì?"

    Khi Kỷ Thành nghe được người hầu thông báo, nói có Tô Yên đến, ông còn cảm thấy ngoài ý muốn.

    Cái gọi là đã ghét ai thì ghét luôn tông chi họ hàng của người đó, Hùng Bội Lan liên kết với người ngoài bắt cóc con trai ông, ông ghi hận đến mức cả Tô Yên cũng tính là cùng phe với bọn họ, nhưng về tình cảm có thể tha thứ.

    "Tôi biết bọn họ đưa anh trai đi đâu."

    Tô Yên không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm vào Kỷ Thành.

    Bị cặp mắt hắc bạch phân minh của Tô Yên nhìn chăm chú, Kỷ Thành mới phát hiện, trên thực tế trước giờ ông vẫn chưa hiểu rõ tường tận đứa con của vợ kế này.

    Đối mặt với chuyện bắt cóc, cô giữ lý trí, bình tĩnh mà thong dong.

    Biết giờ phút này tìm đến ai là tốt nhất, mà không xúc động tự mình đi cứu Kỷ Vô Trần.

    "Muốn tôi tin cô kiểu gì?" Kỷ Thành cười lạnh.
     
  4. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 53: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng quên, bắt cóc con tôi! Trong đó còn có người mẹ tốt của cô!"

    Ngón tay Kỷ Thành chỉ vào Tô Yên đều phát run, trong ánh mắt ông phát ra tức giận vô hạn, "Cô nên cầu nguyện hiện tại tôi không có tâm tình trừng trị cô đi, nếu không, tôi nhất định--"

    "Soạt!"

    Tô Yên không kiên nhẫn gạt ngón tay Kỷ Thành đang chỉ vào cô, cũng mặc kệ đối phương đã từng là trưởng bối.

    "Chú Kỷ, chú cho rằng giờ là lúc nói những lời này?"

    Cậu của Kỷ Vô Trần ngồi ở trên sô pha, lúc này đứng lên, híp mắt, sắc mặt không tốt nói: "Thay vì hỏi nó địa chỉ, không bằng chúng ta trói nó lại, mang đến uy hiếp Hùng Bội Lan thì tốt hơn!"

    Ông ta vừa dứt lời, Kỷ Thành cũng thấy thích hợp.

    Bỗng nhiên nghe được tiếng cười nhạo, nụ cười cô gái mang theo châm chọc.

    "Ha? Dùng tôi uy hiếp Hùng Bội Lan? Sợ là đầu óc các người bị úng nước rồi? Các người tin không nhưng trong lòng Hùng Bội Lan, tôi thậm chí còn không có giá trị bằng mười vạn?"

    Bây giờ Hùng Bội Lan đã khốn khổ thất vọng, cho dù bảo Hùng Bội Lan lấy mười vạn đến chuộc Tô Yên, phỏng chừng bà ta cũng không đồng ý.

    Suy nghĩ này, khiến biểu cảm của Kỷ Thành càng xanh mét.

    Tô Yên cũng không để ý đến ông, lấy di động của mình ra, gọi điện cho Hùng Bội Lan.

    Hùng Bội Lan gấp muốn chết, lúc nghe được tiếng chuông điện thoại, cả người hoảng sợ.

    Hàn Dũng trừng mắt, tát bà ta một cái.

    "Mụ đàn bà thối, bà không tắt máy?"

    Nếu bị cảnh sát tìm được vị trí, tất cả bọn họ sẽ xong đời!

    "Tôi.." Hùng Bội Lan ngượng ngùng, ôm mặt nhìn di động, "Tôi tắt ngay, tắt ngay đây.."

    Con ngươi Kỷ Vô Trần nheo lại phút chốc, cất tiếng nói, "Ai gọi đến?"

    Trong lòng anh, sinh ra một chút chờ mong.

    Hàn Dũng nhìn thấy anh đột nhiên có phản ứng lớn như vậy, sờ cằm, bỗng sinh ra một chút hứng thú.

    Hùng Bội Lan tức giận nói: "Tô Yên, con gái tao."

    Lúc trước Tô Yên mặc kệ bà ta, không chịu cầu xin giúp bà ta, rốt cuộc trong lòng Hùng Bội Lan cũng khó chịu.

    "Kỷ Vô Trần, cũng không phải tao muốn nhằm vào mày! Nếu lúc trước mày đối xử với hai mẹ con tao tốt một chút, tao cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy."

    Nếu có thể yên ổn làm Kỷ phu nhân, ai lại muốn phản bội chứ?

    Đáng tiếc, Kỷ Thành kia, nhất định không thể lâu dài.

    "Gọi điện cho cô ấy! Tôi có chuyện muốn hỏi."

    Kỷ Vô Trần nằm nghiêng trên mặt đất, một đôi mắt phượng hẹp dài vô cùng sắc bén, gắt gao nhìn chăm chú vào Hùng Bội Lan.

    "Trời.."

    Hùng Bội Lan bị anh nhìn khiến trong lòng hốt hoảng, ôm ngực âm thầm chửi bậy, thật sự là tìm đường chết! Ánh mắt của một đứa trẻ, sao có thể giống ác lang như vậy, nhìn chằm chằm khiến tim bà ta đập thình thịch.

    Tay bà ta đã muốn tắt điện thoại, lúc này Hàn Dũng lại đột nhiên đưa cho Hùng Bội Lan một cái di động, nâng cằm ý bảo, "Dùng cái này."

    Hàn Dũng cũng muốn biết, Tô Yên gọi điện cho Hùng Bội Lan làm gì.

    "Tắt điện thoại?"

    Tô Yên cũng không ngoài ý muốn, nhưng vừa rồi, cô đã nói địa chỉ chỗ Kỷ Vô Trần cho Kỷ Thành biết.

    Kỷ Thành âm ngoan nhìn Tô Yên, "Tốt nhất cô không nên lừa tôi, nếu không tôi sẽ khiến hai mẹ con các người chết không có chỗ chôn!"

    Nghe vậy, Tô Yên vô tội vỗ ngực, buồn cười nói: "Chú lật mặt cũng thật nhanh, trước kia chú là người thích tôi nhất đấy~"

    Kỷ Thành sửng sốt, bị cô nói không ra lời.

    Đúng lúc này, di động Tô Yên vang lên.

    Là một số điện thoại xa lạ.

    "Là Hùng Bội Lan." 04 lên tiếng.

    Tô Yên vuốt cằm, 【 Ta biết. 】
     
  5. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 54: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngón tay cô gái tinh tế đặt trên môi, nhẹ nhàng 'suỵt' một tiếng.

    Mọi người không được tự nhiên ngừng thở.

    "Alo?"

    Điện thoại được kết nối, Tô Yên nhướng mày, hỏi: "Mẹ?"

    Hùng Bội Lan sửng sốt, trong lòng mềm mại một chút, "Là mẹ, giờ con đang ở đâu?" Trước tiên bà phải xác định được, Tô Yên có biết chuyện Kỷ Vô Trần bị bắt cóc hay không.

    "Con đang ở trường học, không thì ở đâu? Kỷ gia? Chẳng lẽ mẹ không biết bây giờ chú Kỷ xem con như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hay sao?"

    Thấy Tô Yên cùng Hùng Bội Lan nói đông nói tây, cậu Kỷ Vô Trần không khỏi sốt ruột.

    Kỷ Thành lại nâng tay, ngăn ông ta lại. Ý bảo ông ta bình tĩnh một chút đừng nóng nảy, trước hết nghe Tô Yên nói thế nào đã.

    Hùng Bội Lan thở nhẹ nhõm một hơi, đắc ý cười: "Không sao, kệ ông ta đi, không lâu nữa, ông ta sẽ phải phá sản!"

    Hàn Dũng muốn, cũng không phải chỉ là một triệu hai triệu.

    Hắn muốn, chính là cả gia sản của Kỷ Thành!

    "Có ý gì? Mẹ thành công rồi?" Khi Tô Yên nói chuyện, giọng điệu như có vài phần vui sướng, "Kỷ Thành kia còn gây phiền phức cho mẹ không? Con vốn định hôm nay sẽ đi cầu xin anh trai, thế nhưng anh ta lại không đi học, có phải anh ta đã phát hiện cái gì rồi.."

    Hàn Dũng nghe Tô Yên nói tới đây, cũng yên lòng, xem ra Tô Yên không ở cùng với Kỷ Thành.

    Nhưng cho dù Tô Yên chủ động quy phục, sợ là đối phương cũng sẽ không tin?

    Hùng Bội Lan sờ mặt, "Phát hiện thì phát hiện, mẹ đã sớm không vừa mắt thằng nhãi con kia! Con cũng không cần cầu xin nó, khi mọi chuyện chấm dứt, mẹ sẽ đưa con đi!"

    Cũng chỉ là nhiều thêm một miệng ăn, hơn nữa Hùng Bội Lan cũng chỉ tùy ý nói.

    Đến khi bà ta thật sự lấy được tiền, lúc đó bắt đầu chạy trốn, sao còn có thể nhớ rõ đứa con gái tiện lợi này chứ?

    Sắc mặt Kỷ Thành khó coi, ánh mắt cậu Kỷ Vô Trần giống như muốn giết chết Tô Yên.

    "Đúng rồi mẹ, hôm nay Kỷ Thành gọi điện thoại cho con, hỏi con có biết anh trai đi đâu không, chuyện này sao con biết được?"

    Nói tới đây, Tô Yên cười lạnh một tiếng, cô cũng biết được, trong khi Hùng Bội Lan nghe điện thoại, vẫn luôn đề phòng.

    Cô dùng giọng điệu mềm mại ngây thơ nói chuyện, vô tình nói ra vài câu.

    "Hơn nữa, không phải anh ta rất thích tìm chết sao? Sau này mẹ nhất định phải dẫn con đi, con cũng không muốn ở cạnh tên bệnh thần kinh này, con sợ có một ngày, con bị anh ta lây bệnh!"

    Không ai ngờ, một cô gái chưa trưởng thành, có thể diễn tốt như vậy.

    Hai tay Kỷ Thành nắm chặt, dùng ánh mắt hỏi đội trưởng đội cứu viện bên cạnh, không tiếng động há mồm: Đến chưa?

    Bây giờ, sao ông ta còn không rõ, Tô Yên đang cố ý kéo dài thời gian.

    Nếu không, trong lúc này, ai cũng không dám xác định, Hùng Bội Lan và Hàn Dũng có thẹn quá thành giận, phát tiết tức giận đối với ông ta lên người con trai ông ta hay không.

    Trong tay đội trưởng có thiết bị định vị, trên đó xuất hiện một chấm đỏ không ngừng nhấp nháy.

    Nhìn thấy đã sắp tiếp cận được mục tiêu, Kỷ Thành nhẹ nhàng thở ra, chật vật ngồi trên sô pha, lúc này mới ý thức được tất cả quần áo đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.

    "Con không thích nó?" Hùng Bội Lan không ngờ Tô Yên lại nói như vậy.

    Nghe thấy lời này, Tô Yên khinh thường cười nói: "Mẹ, ai sẽ thích tên điên này chứ? Nếu không phải anh ta là con trai Kỷ Thành, mẹ nghĩ con muốn ở chung với anh ta? Con còn sợ ngày nào đó đang ngủ, sẽ bị anh ta bóp chết đấy!"

    Con ngươi Kỷ Vô Trần càng ngày càng lạnh, sức sống trên người dần dần tiêu tán. Lại khôi phục bộ dạng trước đây, thiếu niên ôm chán ghét cùng ác ý thật lớn đối với thế giới này.
     
  6. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 55: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt từng vì Tô Yên mà sáng rực, bây giờ lại bao trùm một tầng băng, hoàn toàn đóng băng trái tim mình --

    "Tô Yên!"

    Anh bỗng nhiên há miệng, thanh âm giống như gió rền, có vẻ sắc bén lại hung ác nham hiểm.

    "Tôi muốn chính miệng em nói với tôi, em đang đùa giỡn tôi?"

    【 Đinh! Sinh mệnh mục tiêu xuất hiện dao động! 】

    Tô Yên cong môi, con ngươi xinh đẹp tràn ngập sương mù, người thấy không rõ.

    "Anh trai?"

    Hùng Bội Lan trừng mắt liếc nhìn Kỷ Vô Trần, nắm chặt di động vội vàng dặn, "Yên Yên, hiện giờ Kỷ Vô Trần đang ở trong tay chúng ta, chuyện này con đừng quan tâm, cứ đi học như bình thường là được! Một khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, không chỉ có mẹ không sống được, Kỷ Thành cũng sẽ không buông tha cho con! Có hiểu không?"

    Tô Yên như bị dọa, hơn nửa ngày không nói gì.

    Sau một lúc lâu, cô mới ngây ngẩn nói: "Con, con biết rồi, mẹ.."

    "Tô Yên!"

    Mắt Kỷ Vô Trần đỏ ngầu, bên trong lửa giận thiêu đốt ngập trời, như là muốn đốt cháy hết tất cả mọi thứ xung quanh.

    Trái tim Tô Yên đập mạnh, thiếu chút nữa đã mềm lòng.

    "Ha, mau nhìn xem, thằng nhãi thối này rõ ràng là mày thích con gái người ta!" Hàn Dũng trào phúng cười, hai tay chống nạnh đá Kỷ Vô Trần.

    Kỷ Vô Trần khép mắt, áp lực vô hình quanh thân dày đặc hơn.

    "Được rồi, nếu nó muốn biết, để con gái bảo bối của bà nói cho nó, cũng cho nó hiểu được," Hàn Dũng ác độc, ông ta cảm thấy, tra tấn lòng người, sảng khoái hơn nhiều so với tra tấn thân thể.

    Bây giờ cả người ông ta vui sướng đến nỗi lỗ chân lông đều mở ra.

    Di động đưa tới bên tai Kỷ Vô Trần, Tô Yên nghe tiếng thở dốc của anh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng trào phúng nói: "Vì sao còn muốn tự rước lấy nhục hả Kỷ Vô Trần? Tôi tưởng lúc trước anh đã nghe được, không ngờ anh ngu xuẩn như vậy~được rồi, như mẹ tôi đã nói, ở bên cạnh anh, chẳng khác nào chiếm được Kỷ gia, cớ sao mà tôi không làm? Hơn nữa, kẻ điên giống như anh, có năng lực phương diện kia không còn không biết đâu~đến lúc đó tôi cầm được tiền của anh rồi, không phải muốn chơi thế nào thì chơi như thế hay sao?"

    "Đây không phải sự thật!"

    Kỷ Vô Trần thở gấp, dây thừng thô rát thắt chặt vào da thịt anh, miệng vết thương mơ hồ có máu chảy ra.

    "Em gạt tôi!"

    Anh cố chấp nhìn một chỗ trong hư không, tựa hồ có thể xuyên thấu qua di động, nhìn thấy biểu tình của Tô Yên.

    Tô Yên khép mắt, xung quanh im ắng.

    Cô có thể cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của người bên ngoài đối với cô, nhưng Tô Yên không quan tâm.

    Cô khẽ mở cánh môi, "Nếu anh một hai cho là như vậy, cũng không phải không thể. Chỉ là hiện tại, anh đối với tôi mà nói, đã không còn giá trị lợi dụng-- cho nên, lần trò chuyện này, cứ xem như là chia tay đi?"

    Kỷ Vô Trần nhắm mắt lại, quả nhiên, hậu quả của việc tin tưởng người khác đổi lấy chính là vạn kiếp bất phục.

    Người nọ cố ý vươn một bàn tay, Kỷ Vô Trần tưởng rằng cô muốn kéo mình ra khỏi vực sâu. Lại không ngờ, anh chỉ là món đồ chơi trong tay cô, cô cầm cười nghiền ngẫm, nhìn anh chật vật giãy giụa, thấy hết thú vị liền buông tay.

    Sau đó nhìn thấy anh rơi mạnh xuống đáy vực, thịt nát xương tan!

    "Tô Yên, bây giờ em nói cho tôi vẫn kịp", Mắt Kỷ Vô Trần tràn đầy tơ máu, anh bướng bỉnh nói: "Chỉ cần em nói em gạt tôi, tôi sẽ tin! Con mẹ nó em đừng ngớ ngẩn, nếu nếu tôi không chết, em có biết kết cục của em sẽ--"

    Đương nhiên cô biết, chỉ là cô cũng rất bất đắc dĩ mà.
     
  7. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 56: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bất kể ai cũng đều có thể cảm thấy được sát khí từ lời nói của Kỷ Vô Trần, Tô Yên lại mặt không đổi sắc cười cười, nghiền ngẫm nói: "Nếu như anh trai còn có thể sống sót, lúc nào em cũng ở bên anh trai~"

    【 Đinh! Triệu chứng sinh mệnh của mục tiêu nhiệm vụ đã ổn định! Yêu cầu đẩy nhanh tiến độ cứu viện! 】

    Tô Yên ngắt điện thoại, nắm chặt di động khẽ cười với Kỷ Thành.

    "Chú Kỷ à, chú không ngại tôi đợi ở đây một lát chứ?"

    Kỷ Thành nhíu mày, không nói gì.

    Ông ta sợ một khi ông ta mở miệng, liền muốn mắng chết con bé không tim không phổi này! Tuy rằng biết con bé này cố ý, nhưng mà nghe xem nó vừa mới nói gì?

    Còn lo lắng năng lực phương diện kia của con ông ta không được, năng lực của thằng nhóc tuyệt đối bình thường à nha!

    Vì thế cho nên không ai trả lời, Tô Yên liền tìm một vị trí gần đó mà ngồi xuống, an tĩnh chờ đợi.

    * * *

    "Con bé ngắt điện thoại."

    Hùng Bội Lan cất di động, liền nghe thấy tiếng cười haha của Hàn Dũng ngay bên cạnh, "Nghe thấy không? Con gái bà cũng thật tàn nhẫn, không hổ là con gái bà nha!"

    Bà ta xấu hổ cười cười, không biết nên trả lời như thế nào.

    Liền nghe Hàn Dũng nói tiếp: "Nhưng bà có nghe thấy không? Nếu thật sự thả tên nhóc này ra ngoài, e là hậu quả rất lớn! Đừng nói chúng ta, đứa con gái nũng nịu kia của bà, sợ là sẽ bị tên nhóc này ăn tươi nuốt sống mới hả giận đấy!"

    "Hừ! Nó dám!"

    Lúc này Hùng Bội Lan còn chưa ý thức được rằng, Hàn Dũng thật sự đã có ý muốn giết Kỷ Vô Trần.

    Đương nhiên sẽ không có chuyện ông ta thả hổ về rừng, tên nhóc này cũng không phải nhân vật tầm thường, nếu thả nó về, nói không chừng sẽ để lại hậu quả về sau.

    "Cho nên, chờ lấy được tiền, điều trước tiên tôi làm là để nó.. á.."

    "Chíu" một tiếng, Hàn Dũng kinh ngạc trừng lớn mắt, trên trán ông ta giờ đây có một lỗ máu! Cổ họng ông ta như bị bóp chặt lại, phát ra tiếng ọc ọc quỷ dị từ trong cổ họng.

    "A! Anh Dũng? Anh Dũng?"

    Khi tất cả mọi người đều chưa phản ứng kịp, máu đã phun lên mặt Hùng Bội Lan, bà ta lộ ra biểu tình hoảng sợ, nhìn Hàn Dũng ngã ầm ầm xuống đất.

    Hàn Dũng đã chết!

    Khi chuyện này được xác nhận, ngay lập tức tất cả mọi người luống cuống lên.

    Kỷ Vô Trần ném cọng dây thừng dính máu, đột nhiên bật dậy từ mặt đất, bắt lấy một đoạn ống thép ngay bên cạnh, nhắm về phía người đàn ông đang khống chế anh.

    Máu văng khắp nơi, anh xuống tay tàn nhẫn, hoàn toàn là giết tới đỏ mắt rồi.

    Hùng Bội Lan hét chói tai quỳ trên mặt đất, ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không có..

    【Đing! Sau khi trải qua kiểm tra mục tiêu nhiệm vụ đã thoát khỏi nguy hiểm! 】

    Ngay lúc tiếng nói trong đầu vang lên, Tô Yên đột nhiên đứng lên khỏi ghế sô pha.

    Nói với Kỷ Thành: "Chú Kỷ, tôi còn có chút việc, giờ tôi phải đi đây. Tôi tin với năng lực của chú, chờ lúc anh trai trở về, hy vọng chú sẽ giải thích với anh ấy giúp tôi nha!"

    Dứt lời, cô bước nhanh ra khỏi Kỷ gia, bộ dáng như đang chạy trốn vậy.

    Tài xế đưa Tô Yên đến đây, bởi vì Tô Yên trả thêm tiền, nên vẫn đứng chờ sẵn khỏi cửa.

    Cô vừa ra khỏi cửa liền leo lên xe phóng đi.

    04 hiếm khi thấy ký chủ của mình vội vàng như vậy.

    "Ký chủ đại nhân, vì sao cô không tự mình giải thích với mảnh vụn linh hồn?"

    Nghe vậy, Tô Yên cười lạnh một tiếng, xoa xoa yết hầu của mình. Nói chuyện quá nhiều, cổ họng của cô giờ đang đau muốn chết.

    Nhưng mà vẫn giải thích cho 04.

    "Lời nói của tôi vừa nãy là nửa thật nửa giả, nhưng lời với tên điên Kỷ Vô Trần kia thì tuyệt đối không phải là giả. Vì kích thích dục vọng sinh tồn của anh ta mà tôi không ngừng dùng lời lẽ ác độc kích thích anh ta, lúc anh ta thoát khỏi nguy hiểm, phản ứng đầu tiên chính là muốn giết chết tôi. Bây giờ tôi mà không trốn, chờ anh ta trở về, tôi còn sống được sao?"
     
  8. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 57: Nam thần quá phúc hắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    04 trầm mặc..

    Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kỷ Vô Trần giải quyết xong người cuối cùng, lắc lắc máu tươi trên tay.

    Có của anh và cũng có của người khác, giống như từng giọt trân châu, bị rớt xuống đất.

    Anh quăng ống thép đi, ngồi dưới đất thở dốc.

    Mái tóc mướt mồ hôi dính bết lại trên trán anh, đôi mắt nham hiểm như không chứa đựng một chút ánh sáng nào, cả người không ngừng phát ra khí lạnh.

    Hùng Bội Lan nức nở bò từ trong kho hàng ra ngoài, bà ta hối hận, đã sớm biết Kỷ Vô Trần là một tên điên, thật không ngờ anh có thể điên đến như vậy!

    Bà ta tận mắt nhìn thấy Kỷ Vô Trần như ác quỷ bò ra từ địa ngục, lấy ống thép làm vũ khí, coi đầu của những người đó như dưa hấu vậy, cứ đập từng cái từng cái, máu tươi bắn ra.

    Đến khi tất cả đều kết thúc, cả người Kỷ Vô Trần đã nhuộm đầy máu.

    "Kỷ thiếu."

    "Kỷ thiếu ngài không sao chứ? Ừm.."

    Đội đột kích đã chuẩn bị trước, tính xem xử lý chủ mưu thế nào.

    Kết quả bọn họ vừa tiến vào thì nhìn thấy những gì?

    Cả một đám đều không có tri giác, tất cả nằm trên mặt đất.

    Khắp nơi đều vương vãi máu là máu, giống như là lò giết người trong phim kinh dị, thật là chói mắt.

    Nhưng mà bọn họ cũng không có nhiều thời gian quan tâm những thứ đó, quay về phía sau ra hiệu với bác sĩ, "Kỷ thiếu, trước tiên hãy để cho bác sĩ kiểm tra, ngài còn ổn không? Còn chống đỡ được không?"

    Kỷ Vô Trần nâng mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một cái, né tránh người tiến đến muốn đỡ anh, tự mình đứng dậy khỏi mặt đất.

    "Tôi không sao, đưa điện thoại cho tôi."

    "Hả? Nhưng Kỷ thiếu à, khi đi làm nhiệm vụ chúng tôi đều không được mang điện thoại di động."

    Vì phòng ngừa sẽ có tình huống xấu đột ngột.

    Kỷ Vô Trần nhíu mày, nhìn lướt qua mặt đất, bỗng đi nhanh đến chỗ Hùng Bội Lan, lạnh nhạt vươn tay về phía bà ta.

    Hùng Bội Lan sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám thở, chỉ có thể gượng gạo đưa điện thoại cho anh.

    Mọi người trơ mắt nhìn, Kỷ Vô Trần thong thả ấn một dãy số, yên tĩnh chờ đợi vài giây.

    Thẳng đến khi nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của tổng đài nhắc nhở từ trong điện thoại.

    "Số máy quý khách vừa gọi hiện không nằm trong khu vực phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.."

    Khoảng cách của Hùng Bội Lan ở gần anh nhất, liền nhìn thấy Kỷ Vô Trần nở một nụ cười sâu xa trên mặt, sau đó tắt máy.

    Trong đầu bà bỗng hiện lên một ý nghĩ, bị bà ta bắt lấy.

    Đúng vậy, Kỷ Vô Trần thích con gái của bà ta.

    Bà ta vội vàng xin tha nói: "Vô Trần, dì cũng bị bắt buộc, do ba của con không cho dì đường sống! Bằng không dì cũng sẽ không làm như vậy đâu, còn có Yên Yên, không phải con thích con bé sao? Dì cầu xin con tha cho dì, đến lúc đó dì sẽ khuyên Yên Yên, để con bé ở bên cạnh con được không?"

    "Ha!"

    Ánh mắt Kỷ Vô Trần dời đi, khinh thường nói.

    "Bà đúng là đánh giá cao chính mình quá?"

    Dứt lời, anh lạnh nhạt phân phó người đứng phía sau, "Người đâu, ném người đàn bà này vào bệnh viện tâm thần, bọn họ đều nói tôi là kẻ điên. Vậy tôi sẽ cho bà ta cảm nhận được, kẻ điên thật sự là gì."

    Nghe thiếu niên mặt không đổi sắc phân phó, tuy họ đều là đàn ông cao lớn cũng không khỏi rùng mình.

    Đưa một người bình thường vào bệnh viện tâm thần, có đôi khi tra tấn tinh thần còn thổng khổ hơn gấp mấy chục lần so với tra tấn thể xác.

    Hùng Bội Lan cũng biết được điều này.

    Bà ta hoảng sợ trợn to mắt, kịch liệt lắc đầu, "Không! Kỷ Vô Trần, cậu không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi là mẹ của Yên Yên! Cậu làm như vậy, không sợ Yên Yên sẽ không tha thứ cho cậu hay sao!"

    "Không quan tâm."

    Kỷ Vô Trần đánh gãy lời nói của bà ta, mí mắt mỏng nhẹ buông xuống, đáy mắt trống rỗng.

    Anh lẩm bẩm nói: "Không tha thứ cũng được, vậy hận tôi cũng tốt--"
     
  9. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 58: Nam thần quá phúc hắc

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2021
  10. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [Thế giới 1] Chương 59: Nam thần quá phúc hắc

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...