Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 59: Không còn nợ nhau?

[HIDE-THANKS]
Ngày mà Ly Lạc đại hôn, ta dậy thật sớm rồi ngồi trong vườn, tay phải chơi cờ với tay trái, sau đấy tay trái lại muốn đánh nhau với tay phải. Cờ dở đấu với cờ dở, một đống hỗn loạn. Chiết Nhan sớm đã nói với ta, huynh ấy sẽ lấy một vò rượu hoa đào đã ủ bảy vạn năm coi như quà mừng mà đem tặng giúp ta. Trong lòng ta nghĩ Chiết Nhan quả là chu đáo, vò rượu hoa đào bảy vạn năm này nếu mà tặng đi, thì cho dù bản thân ta có đi tham gia hay không thì cũng không quan trọng nữa, nhưng mà ta nghĩ một lúc rồi nói với Chiết Nhan, đem tên người tặng phần đại lễ đó đổi thành Khánh Khương! Chiết Nhan lúc đó ngẩn ra một lát nói: Không ngờ được rằng một Thiếu Quán thần oán quỷ giận lại cũng có ngày hiểu được nhân tình thế thái.

Ta bỗng cảm thấy đáng buồn, thực ra việc đưa đẩy này ta không phải không biết chỈ là không có ai có thể khiến cho ta bỏ công bỏ sức đi dỗ dành. Nhưng đối với những chuyện của Khánh Khương, ta thà rằng làm nhiều thêm chút cũng không muốn cắt bớt thứ gì.

Mặc Uyên vẫn bế quan ở côn luân hư, ta không chuẩn bị lễ thay huynh ấy, bởi vì ta hỏi qua Đông Hoa muốn tặng lễ là gì, Đông Hoa mặt kinh ngạc nói: Vì sao ta phải tặng lễ?

Nghĩ cũng phải, theo địa vị của Đông Hoa Mặc Uyên ngày hôm nay, cho dù tặng lễ là gì cũng không quá thích hợp.

Ta nhìn mặt trời đã lên cao, nghĩ rằng có lẽ hôm nay tiểu Chúc Long sẽ giả ngủ cả ngày, trốn tránh tiếng kèn trống vang trời bên ngoài, nhưng vào đúng lúc này nàng ta lại chầm chầm đi ra từ phòng mình.

Ta ngơ ngẩn nhìn nàng ta nửa ngày vẫn chưa hồi hồn, nàng ta mặc váy tờ tằm đỏ, trên trán có nút chu sa màu đỏ tươi, trên mặt sạch sẽ không trang điểm. Nàng ta trước giờ lười trang điểm, nhưng mà chỉ cần hơi hơi chăm chút, luôn sẽ khiến cho người xung quanh bị lu mờ. Chỉ nhìn vào những trang phục này của nàng ta có thể thấy đã được chuẩn bị từ trước.

Ta ngậm vỏ hạt dưa quên cả nhổ ra, kỳ quái hỏi: Cô đừng có nói với ta là cô muốn đi tham dự hôn lễ của Ly Lạc đấy nhé.

Nàng ta lắc đầu, nói: Cô nghĩ nhiều quá rồi, ta là muốn đi tham gia, nhưng mà không có ý định nói với cô.

Nói xong bèn đi ra bên ngoài.

Cô đứng lại đó cho ta!

Lúc ra nói ra câu này cũng khiến cho bản thân giật mình. Nhưng mà ta không thích nàng ta đặt mình ở thế yếu, Ly Lạc nếu đã lòng dạ sắt đá lấy người khác, thì tiểu Chúc Long phải là người nổi bật nhất trong thiên hạ này, chuyện cũ bỏ qua, tại vì sao phải làm ra dáng vẻ khó coi như vậy, khiến cho người đời nói ra nói vào.

Cơ thể mảnh mai của tiểu Chúc Long dừng lại, quay đầu cười với ta, nàng ta có một khuôn mặt tuyệt đẹp, chỉ là nụ cười đó quả thật quá miễn cưỡng.

Nàng ta cười lạnh, cười trào phúng, cười xấu xa thậm chí cười vô vị, ta đều đã nhìn thấy không ít lần, chỉ là nụ cười lần này ta chưa từng nhìn thấy, trong đôi mắt sáng như tinh hỏa dường như có thứ gì đó đang phát sáng. Ta luôn luôn không tin rằng tiểu Chúc Long là người cũng biết khóc.

Nàng ta nói: Thiếu Quán, ta biết ta không nên đi, nhưng mà cho dù ta có lý trí, khắc chế đến đâu, nhưng bản tính của ta vẫn là đanh đá như vậy, không đạt được thà rằng hủy đi.

Đây là lần đầu tiên nàng ta nghiêm túc gọi ta như thế, lại nói ra những lời trong lòng như vậy.

Ta sống nhiều năm như vậy vẫn không luyện được khả năng cãi nhau, cũng không có cách nào có lý có tình mà thuyết phục người khác, luôn là khuyên người khác rồi đến cuối cùng lại bị người ta thuyết phục.

Nàng ta nói xong liền đi, bóng lưng vẫn mê người như vậy.

Tiểu Chúc Long có phương thức làm việc của bản thân mình, cũng không thích làm bừa, ta tuy rằng không thể hiểu nổi nàng ta lần này đi có ý gì, nhưng cũng không có lý do gì để lo lắng. Nàng ta không tính nói cho ta ta còn không thèm nghe đây này.

Ta tiếp tục ngồi dưới gốc cây đào già đó nhưng mà ngồi thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, lại ngồi nữa thì không phải là tay phải phế đi tay trái thì cũng là tay trái làm hỏng tay phải, cho nên đứng lên đi ra bên ngoài.

Người đến tham gia hôn lễ không ít, ta đứng trong đám người một lúc, rồi chen lên trên cùng.

Sau đó ta liền nhìn thấy tân nương mặt xám mày tro quỳ trên mặt đất, cùng tiểu Chúc Long mặc một chiếc váy đỏ đứng trước đám người.

Nàng ta đứng trước mặt Ly Lạc, trong tay cầm một khối xương nhỏ dài, máu vẫn tý tách rơi.

Ta ngẩn ra rồi vội vàng vọt tới đứng trước mặt nàng ta, trong lòng nghĩ sợ là tiểu Chúc Long làm náo loạn hôn lễ của Ly Lạc khiến Ly Lạc nổi giận, chặt đứt xương của nàng ta coi như báo thù.

Ta thật sự không rõ lắm công lực của tiểu Chúc Long cao đến đâu, cho dù vào ngày cha ta gặp nạn ta mới hiểu được là cao hơn rất nhiều so với những gì ta tưởng tượng, nhưng vẫn chắc chắn nàng ta không phải đối thủ của Ly Lạc

Tiểu Chúc Long mặt mày nhợt nhạt nhìn ta: Cô đừng run rẩy nữa, khúc xương này không phải của ta.

Ta nghe xong bèn quay đầu nhìn một lượt tiểu Chúc Long, váy hồng không có tổn hao gì, ta mới yên tâm, một mặt lại cảm thấy xấu hổ vì đánh mất mặt trước mặt tiểu Chúc Long. Nhưng mà chỉ cần không phải xương cốt của tiểu Chúc long là tốt rồi, còn về phần của ly Lạc hoặc là của tân nương tử của hắn đối với ta đều không quan trọng.

Ta nhìn về phía Ly Lạc, quả nhiên nhìn thấy vết máu bắn tung tóe nơi vùng ngưc của hắn, ngay cả bộ ngực bị bắt nát cũng vẫn lộ ra bên ngoài.

Trường hợp như vậy ta đã gặp ở mười bảy vạn năm trước, không hề cảm thấy kinh hãi gì, nhưng lại nhìn thây những thần tiên đến tham dự hôn lễ ở xung quanh nghiên đi người không dám nhìn.

Ta đánh giá tiểu Chúc Long, thật sự không dám tin chỉ với tiểu Chúc Long mà có thể làm bị thương Ly Lạc, thâm chí lấy được một đoạn xương của hắn.

Tiểu chúc Long cầm lấy mảnh xương đó cười lạnh hai tiếng nói: Nếu như huynh đã trả lại xương cốt cho ta, vậy thì từ nay hai ta coi như không còn nợ gì nhau.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 60: Điều trái tim mong muốn

[HIDE-THANKS]
Không còn quan hệ? Trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu, lời nói quen thuộc như vậy, ta cũng từng nói qua, nhưng mà làm sao mới có thể làm được.

Ly lạc lại nhìn tiểu Chúc Long, trong đôi mắt lạnh lùng hiện giờ chỉ còn lại sự ấm áp, hiển nhiên hắn không muốn không còn quan hệ. Hơn nữa tiểu Chúc Long chạy đến hôn lễ của Ly lạc thu hồi lại căn xương cốt của bản thân mình, cũng không hẳn là chỉ vì muốn cắt đứt quan hệ với hắn đâu

Thần sắc hiện nay của Ly Lạc khiến ta thấy chút lạ lẫm, nhưng lại rất nhanh chóng nhận ra việc hiện nay mình đứng giữa hai người có chút thừa thãi, cho nên rụt rụt người, đang tính bỏ chạy.

Ly lạc, ngươi nên biết bản thân mình muốn thứ gì. Thiên quân không biết từ khi nào đứng phía trước đoàn người, mặt của ông ta giống nhu gốc cây khô không có sức sống, nhưng lại tuyệt đối nghiêm khắc.

Đoàn người có chút rục rịch, vị hôn thê của Ly Lạc như cánh hoa lê trong gió bắt đầu thút thít, cha mẹ nàng ta ở bên cạnh trợ trận: Thiên quân, người phải trả lại công bằng cho thập sát hải chúng ta! Nếu không sự việc này truyền ra, bộ mặt già này của chúng ta còn có thể đặt nơi đâu được nữa!

Ta nghe những lời được nói chuẩn xác giống như trong tiểu thuyết của một nhà ba người bọn họ, cảm thấy có chút thú vị, liền lui lại đằng sau hai bước xem Ly Lạc sẽ xử lý thế nào.

Thần biết. Ly Lạc nói, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy, bởi vì chảy máu, môi đã trở lên nhợt nhạt. Huynh ấy dường như không muốn nói thêm gì nữa.

Vậy ngươi chắc chắn cũng biết nếu như hôm nay ngươi tự ý làm hỏng mối nhân duyên này, thì cũng đồng nghĩa với việc hủy đi giao tình hơn ba mươi vạn năm giữa chúng ta và thập sát hải. Cơn tức của thiên quân bị đè ép tới mức giọng nói có chút run rẩy.

Thần biết. Ly Lạc trả lời rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tiểu chúc long

Vậy thì ngươi chắc cũng biết, điều này có nghĩa là ngươi sẽ phải gánh vác thứ gì? Sự tức giận của thiên quân càng dâng cao.

Thần biết. Ly Lạc nhìn tiểu Chúc Long hơi hơi gật đầu.

Hỗn trướng! Thiên Quân cuối cùng không nhịn nổi, cách hơn mười trượng, vung tay áo, một cái tát vung lên mặt Ly Lạc, lập tức lưu lại vết hằn máu rõ ràng trên khuôn mặt đẹp trai của hắn.

Ly Lạc không hề nhăn mi, đôi mắt nhìn tiểu Chúc Long cũng không hề di động.

Ta không cấm được cảm thấy ngưỡng mộ trong lòng, Ly Lạc tuy không tính là người tốt, nhưng cũng có vài phần cốt khí. Tất cả những người xung quanh dường như đều nhìn rất chăm chú. Đằng sau ta có người lại quay người dời đi.

Ta quay đầu nhìn lại, người lặng yên dời đi là Ly Kính

Vương mẫu ôn hòa nhìn Ly Lạc, bắt đầu dùng tình cảm thuyết phục huynh ấy: Ly Lạc, ngươi có thể bước lên vị trí này có bao nhiêu khó khăn, chúng tiên ma đều nhìn thấy được, con đường này ngươi từng bước từng bước đi tới, không hề có giúp đỡ, hơn hai mươi ba mươi vạn năm dùng máu và mồ hôi làm ra một mảnh thiên địa, ta luôn cho rằng ngươi có sự chấp niệm với những thứ mà bản thân muốn, hôm nay ngươi muốn vì một cô nương mà bỏ lại tất cả sao? Ngươi sẽ không hối hận sao?

Ta tuy biết rằng những lời Vương mẫu nương nương nói trong bông có kim, nhưng nghe những lời đó lại cảm thấy cso chút động dung, Ly Lạc vốn là nhị công tử của quỷ tộc, có thể ngồi ổn định trên cái ghế tư luật hơn hai mươi vạn năm, tam giới vài lần hạo kiếp cũng không mảy may ảnh hưởng đến hắn. Những khó khăn ở trong đó, ai cũng hiểu. Hôm nay xem ra hắn muốn vì người đến đại náo hôn lễ của huynh ấy là tiểu Chúc Long mà bỏ qua tất cả, trong lòng ta có chút không nỡ. Ta quay đầu nhìn tiểu Chúc Long, lại thấy bộ dáng lạnh lùng không quan tâm, ta bỗng cảm thấy có chút không thú vị, người trong cuộc đều là những kẻ rất có chủ ý, tiểu Chúc Long cũng không phải là người sẽ chịu thiệt thòi, một kẻ ngoài cuộc như ta ở trong này lo lắng lung tung gì chứ. Cho nên cũng học bộ dáng lúc này của Ly Kính, âm thầm bỏ đi.

Lại nghe Ly Lạc dùng giọng điệu nhẹ tênh nói ra một câu: Ta nhận được chỉ điểm của nữ oa nương nương, đảm nhiệm chưc tư luật hai mươi bảy vạn năm ba tháng, lúc còn tại vị nghiêm chính công bằng, thực thi pháp luật một cách công bằng, tự thấy chưa từng làm sai một việc nào, ta không cảm thấy xấu hổ với tam giới, nhưng lại thấy có lỗi với bản thân mình. Hoặc có thể nói, trên phương diện pháp lý ta không có lỗi với người khác, nhưng trên phương diện tình cảm lại là quá sai. Như người đã nói, ta luôn biết bản thân mình cần thứ gì, ta trước giờ chưa từng cầu mong phân rõ giới hạn mà là hướng đến thứ trái tim mong muốn.

Ly Lạc nói ra những lời này, bước chân của ta bèn ngừng lại: Huynh ấy luôn biết bản thân muốn thứ gì, chỉ có đoàn người, cười ha ha ngồi xem kịch vui, lại không biết bản thân sớm bị người diễn kịch lừa cho một vố
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 63: Một Mặc Uyên như thế

[HIDE-THANKS]
Chiết Nhan hẹn ta đến thập lý đào hoa của huynh ấy uống rượu, nói có hai bình rượu hoa đào đã để được mười bảy vạn năm, hôm nay sẽ mở nắp, hơn nữa hai bình rượu hoa đào này có thể bình yên tồn tại trong sự biến đổi của mười bảy vạn năm qua không nói cũng biết là quý giá đến mức nào.

Ta nghĩ, rượu do Chiết Nhan ủ mười bảy van năm trước, mùi vị chắc chắn sẽ rất tuyệt. Dù sao khi đó Chiết Nhan hãy còn trẻ, tâm trạng cũng giống như thiếu niên vậy.

Nhưng mà ta lật hoàng lịch, vẫn là từ chối ý tốt của Chiết Nhan, quyết định đến phàm trần du ngoạn. Một nguyên nhân là quan hệ của Chiết Nhan và Mặc Uyên trước nay đều hòa thuận, hiện nay mở nắp bình rượu mười bảy vạn năm tuổi làm sao có thể thiếu được Mặc Uyên? Cho dù là ta không đi, cũng có thể tưởng tượng ba vị tuyệt sắc tôn thần Chiết Nhan, Mặc uyên, Đông Hoa ngồi trong cơn mưa hoa đào, xung quanh là hương rượu thơm, lười biếngmà ngồi, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Một nguyên nhân khác là, hôm nay là tết thượng nguyên ở nhân gian, ta không nhịn được mà muốn đi tham gia.

Trước khi đi ta hỏi Phụng Hành có muốn đi cùng không, Phụng Hành kiên định lắc đầu. Từ khi ta không nghe theo lời khuyên của Mặc Uyên, giết hơn hai mươi tên áo đen đó, bèn thường gặp phải một ít người và vật cổ quái, thường xuyên mất cái nọ cái kia. Cho nên mỗi ngày Phụng Hành đều trải qua rất là lo lắng, đi ra ngoài chắc chắn sẽ để ta đi đầu làm tiên phong. Ta không nhịn được cảm thán, có người là mang tính cách của tôn thần nhưng nguyên thân lai là con chim sẻ. Nếu như nó đã sợ, thì ta sẽ không ép nó nữa, Phụng Hành bị sự đồng tình của ta khiến cho nước mắt chảy ròng ròng. Chỉ là ta chỉ cảm thấy nếu mang theo nó, cho dù ta có đánh nhau, cũng không được đánh một cách thoải mái.

Cho dù hiện nay gặp được rất nhiều loại phiền phức, nhưng ta không hề hối hận vì lựa chọn ngày hôm đó, ta có thể giết người thì người khác cũng có thể giết ta, điều này rất công bằng.

Tết thượng nguyên, bảo mã hương xe, ngà nhi tuyết liễu, nhân gian vẫn là náo nhiệt như thế

Ta đi trong đám người, nhìn những khuôn mặt vui tươi của người lớn trẻ nhỏ. Nghĩ rằng tuổi thọ ngắn cũng có chỗ tốt, không cần biết mười bảy vạn năm trước đất này gặp phải chuyện gì, truyền đến một đời này sớm đã không còn bóng dáng của sự đau khổ nữa.

Ta nhàn nhã đi qua bên cạnh một ông lão kể chuyện, lại nghe thấy được một cái tên vương triều quen thuộc trong miệng ông ta: Đại ngụy

Thì không tự chủ được dừng chân, cúi người đi vào lều trà của ông lão kể chuyện

Mới nghe rõ câu chuyện mà ông lão đang kể đúng là nói về vương triều đại ngụy từ xa xưa, cùng với đại tướng quân tên là Đỗ Hoa đó

Những người nghe kể chuyện hình như rất thích câu chuyên này, từng tiếng khen hay, tiếng tiền đồng len keng không dứt

Ông lão kể chuyện cầm một cái bát đựng tiền đồng chuyển đến chỗ ta, cười lấy lòng nói: Vừa nhìn đã biết cô nương là quý nhân\

Ta sờ quần áo, cả người không tìm được đồng tiền nào, trên mặt rất khó coi. Ta đương nhiên có thể biến ra vài đồng tiền, nhưng mà nghe truyên của người ta, cũng không thể lừa dối người ta.

Trong mắt ông lão tránh qua tia thất vọng, lại thấy một thỏi bạc theo tiếng vang rơi vào trong khay của ông lão

Người đằng sau nói: Ông lão nhận lấy nhé

Trong lòng ta run rẩy, huynh ấy cũng đến

Trên mặt Mặc uyên treo lên nụ cười nhàn nhạt, nói trước: Muội cũng tới nơi này.

Ta nghĩ đến vừa rồi ông lão kể đến triều ngụy, nhìn thấy người ở trong câu chuyện đó, nhất thời vô vàn cảm thán

Ông lão đó nói, sau khi đại ngụy vong, đại tướng quân Đỗ Hoa thành lập nên Quy Tô quốc, trong những năm mà Đỗ Hoa thống trị mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, đến mức đêm đến cũng không cần đóng cửa. Nhưng đại tướng quân Đỗ Hoa không xưng vương cũng không xưng đế, luôn chỉ tự xưng là quốc sư. Càng kỳ lạ là, Đỗ Hoa không phong hậu không nạp thiếp, độc thân một mình trôi qua hơn sáu mươi năm, không con không cái, đợi khi ngài ý đến già thoái vị, lại chọn người tài kế vị.

Quốc sư, mở ra tiền lệ cho chế độ quốc sư, chế độ này liên tục kéo dài cho đến ngày nay.

Ngay sau đó người đời khi đó đều truyền Đỗ Hoa tướng quân là thần tiên chuyển kiếp phổ độ chúng sinh, đặc biệt đến cứu rỗi người dân trong nước sôi lửa bỏng. Hiện nay trong nhà dân chúng vẫn còn treo bức tranh của Đỗ Hoa tướng quân, ngày ngày dân hương cúng lễ.

Ta mới nhớ đến một đường ngựa xe đông đúc vừa đi qua, quả thật là trên lồng đèn, bức tranh, rèm cửa đều có vẻ một thanh niên thần võ, chỉ là không giống Mặc Uyên cho lắm

Vì để tránh ánh mắt nhìn như đuốc của Mặc Uyên nên đã quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy bên cạnh có một vị đại nương béo đang quỳ thành kính cúi lạy bức tranh vẽ Đỗ Hoa để râu, trong miệng thì thầm cầu khấn.

Mặc Uyên đứng bên cạnh có ý tốt nhắc nhở: Thiên tiên sợ là ngay cả việc của bản thân mình còn không xử lý xong, hơn nữa những việc như sinh con trai hay con gái, quan hệ phu thê, sinh thần bát tự, có lẽ bản thân bọn họ cũng không hiểu.

Đại nương đó im lặng quay đầu lại nhìn, lại trừng mắt nhìn Mặc Uyên, quở trách nói: Cậu thanh niên này dáng vẻ đường đường, nhìn bộ dáng là người tri thư đạt nghĩa, thế mà dám nói xấu thần linh. Nếu như thần tiên lão nhân gia biết được, chắc sẽ không để yên cho cậu.

Ta nghe cảm thấy rất thú vị, nhịn không được nói: Đại thẩm yên tâm, vị thần tiên này chắc chắn sẽ không nhỏ nhen như thế.

Vị đại thẩm đó chuyển mắt nhìn về hướng ta, ánh mắt lúc nhìn ta lại không có kiên nhẫn như nhìn Mặc Uyên, trừng mắt nhìn ta, lại dường như lười không muốn nói chuyện với ta, sau đó lại chuyển hướng nhìn về bức họa người có râu, trong miệng lại thì thầm, ta nghe thấy đại khái ý là: Thượng tiên đại nhân nếu có nghe thấy, nhanh chóng thu lấy tên yêu nữ mắt to cằm nhọn này đi!

Ta nghe xong ngẩn ra, trong lòng nghĩ quả nhiên làm nữ tử là thiệt thòi. Rõ ràng là Mặc Uyên gây sự mà ta lại phải chịu tội.

Mặc Uyên lại là mỉm cười gật đầu, thản nhiên trả lời: Nghe thấy rồi.

Trong lòng ta hờn dỗi, ở trong đám người tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một người đàn ông ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng trong đám người, không quỳ không bái, có chút khí khái của bậc đại trượng phu. Đi chậm qua bắt chuyện, hỏi hắn sao người bên cạnh đều bái tiên, vì sao chỉ có hắn không bái, có phải hắn cũng giống như ta, hiểu được rằng vị thần tiên đó không thể dựa vào? Dù sao cầu thần không bằng cầu bản thân mình.

Hắn trừng mắt nhìn ta, nửa ngày mới như biết được bí mật kinh thiên động địa, do do dự dự nói: Ngươi thế mà thế mà cảm thấy thần tiên không thể dựa vào được?

Ta bị hắn hỏi ngược lại có chút do dự: Vậy sao ngươi ngươi lại không quỳ bái?

Hắn không vui nhìn những người đang quỳ bái tên có râu, nhẹ giọng nói với ta: Trong nhà ta có treo mười lăm bức ảnh của thượng tiên, mỗi cái đều cúng bái bằng đồ đắt tiền, thượng thần làm sao có thể để ý đến những lễ vật nghèo nàn của bọn họ!

Ta bỗng nhiên câm nín, trong ánh mắt nóng bóng hi vọng ta đồng tình với hắn của hắn, chỉ có thể cứng rắn gật đầu.

Ta lại nhớ đến câu cuối cùng mà ông lão kể chuyện nói đến: Truyền thuyết kể rằng, trong thời gian Đỗ Hoa tướng quân thống trị Quy Tô quốc, chỉ cần có thời gian nhàn rỗi sẽ đứng trên tường thành, không nói không rằng, bất luận nóng lạnh, sáu mươi năm như một ngày, sinh sinh để lại hai vết chân in sâu ở trên tường thành. Mọi người đều nói ngài ấy là một kẻ đoạn tụ, dùng tình sâu đậm với hoàng đế phúc Long của đại ngụy, nhưng mà thật sự đoạn tụ thì đã sao? Ngài ấy là một thần tiên tốt, trọng tình trọng nghĩa lại trọng dân sinh, từ ngài ấy về sau, nhân gian của chúng ta mới có cuộc sống mới.

Ta cách ba bốn người kiễng chân quay lại nhìn huynh ấy, trong ánh sáng đèn lồng của tết thượng nguyên, góc cạnh rõ ràng, mặt như thanh phong lãng nguyệt, hỏi huynh ấy: Sao lại gọi là Quy Tô quốc?

Ánh sáng phản quang nhiều màu sắc của những chiếc đèn lồng nhảy nhót trên mặt huynh ấy, trên mặt vẫn là sự bình tĩnh khiến cho người khác an tâm, trả lời ta: Vì có một tiểu nha đầu nói dối ta, nói bản thân mình tên là Tô Thiếu Quán.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 64: Rượu của Chiết Nhan (2)

[HIDE-THANKS]
Ngày tết thượng nguyên đó, ta và Mặc Uyên từ trần gian quay lại, nhân tiện đi qua rừng đào, đến rồi mới phát hiện Đông Hoa đã đi rồi, Chiết Nhan đang quỳ bên cạnh suối rửa cánh hoa đào

Chiết Nhan nhìn thấy ta và Mặc Uyên cùng đi tới, gương mặt thư sinh trắng trẻo có ánh sáng lướt qua, gật gật đầu, trêu đùa: Sớm nên như thế

Ta không trả lời, Mặc uyên lại nhếch mi, mỉm cười gật đầu, đáp: Không sớm không muộn. Một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng anh khí bức nhân, mang theo sự kiên quyết khiến người ta yên tâm

Chiết Nhan chỉ là nói chuyện với chúng ta, vừa rồi Đông Hoa uống say đi rồi, nếu chúng ta đến sớm một chút, còn có thể tiện đường tiễn huynh ấy một đoạn.

Mặc Uyên ngược lại không để ý, nhìn những con chim sẻ đủ màu sắc đang bay loạn trong rừng đào, nói: Huynh ấy có thể uống say mà biến ra những con chim này, còn không con nào giống con nào, chứng minh pháp lực không chút nào tổn hại, đừng nói tam giới này không có ai dám động thổ trên đầu huynh ấy, cho dù thật sự có vài kẻ to gan như thế, Đông Hoa chỉ cần lắc lắc tay áo cũng có thể đối phó được.

Chiết Nhan nghe xong gật đầu, chán ngán nói: Mọi người đều nói Chiết Nhan ta là người tốt, nhưng mà lão người tốt này rất là mệt mỏi, trước đây lo lắng cho hai người, sau lại lo lắng cho nha đầu Bạch Thiển, hiện giờ lại lo lắng cho Đông Hoa, theo như ta thấy, cái bệnh thích quản chuyện người khác này của ta là không trị được. Ngày trước ta nhìn huynh đường đường nam tử đỉnh thiên lập địa nào ngờ..

Chiết Nhan liếc nhìn Mặc Uyên rồi không nói tiếp nữa, chỉ là nhẹ nhàng thở dài, không đầu không cuối nói một câu: Cuối cùng vẫn tốt.

Ta đương nhiên hiểu những lời mà Chiết Nhan chưa nói ra miệng là gì, nhưng câu nói mang hàm ý cuối cùng đó của huynh ấy lại làm ta suy sụp.

Ta chỉ đành cười cười hỏi Chiết Nhan: Người siêu việt thần nhân như Đông Hoa, sao lại có thể để mặc cho bản thân mình uống say bí tỉ như vậy.

Chiết Nhan tiện tay vặt vài cánh hoa đào màu sắc không quá tốt ném vào trong dòng suối, kéo dài giọng nói: Chắc là muội cũng nghe nói rồi phải không, rượu không say người người tự say. Rượu mười bảy vạn năm làm sao có thể khiến người ta say bằng tâm sự mười bảy vạn năm. Nói xong nhìn về phía Mặc Uyên đang đứng đằng sau ta, cười đầy hàm ý.

Ta nhích đến gần bên cạnh Chiết Nhan, lấy mấy cánh hoa đào từ trong giỏ trúc ra rồi cũng học bộ dạng của huynh ấy để vào trong nước lắc lư, vừa làm vừa yêu cầu Chiết Nhan kể cho ta nghe tên Đông Hoa mặt gỗ đó uống rượu say xong đã nói những gì.

Chiết Nhan có chút thả lỏng, lấy lại cánh hoa từ trong tay ta, nói: Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tên mặt than đó sống đủ lâu rồi, cầm rượu trong tay thì thầm nói một đống, giống như là đang cho một kẻ giả tưởng nào đó uống rượu.

Kẻ nào đó mà Đông Hoa tưởng tượng ra đó, ngay cả kẻ ngủ say mười bảy vạn năm như ta cũng biết, Mặc Uyên và Chiết Nhan đương nhiên càng rõ ràng. Nhưng lại không có ai nói rõ ràng.

Lần này lại là Chiết Nhan có ý vô ý đổi chủ đề, một mặt dưới sự giúp đỡ của Mặc uyên đem cánh hoa đào đã rửa sạch đặt vào trong vò, một mặt vui vẻ nói: Mấy hôm trước nha đầu Bạch Thiển cũng trốn Dạ Hoa đến chỗ ta đòi rượu uống, bởi vì nó mới sinh con không lâu, Dạ Hoa dường như không cho nó động vào rượu, ta lại không thể khuyên được nó, nên lấy ra hai bình nước gạo trắng thêm chút nước hoa đào giả làm rượu hoa đào đưa cho nó, ngày đó nó chỉ ngửi thử một chút rồi vui vẻ cầm rượu đi rồi. Hôm qua để cho tỳ nữ mang cho ta một lá thư, nói hôm đó rượu ta đưa cho nó rất nặng, nó mới uống có một bát đã say rồi. Nước gạo trắng càng uống sẽ càng tỉnh, lấy đâu ra mà say? Lại nói nha đầu Bạch Thiển đó trước nay mũi rất tinh, sao có thể không ngửi ra đó là rượu hoa đào giả? Ta xem á, tám phần là nha đầu Bạch Thiển đó ngày ngày nhìn thái tử Dạ Hoa, nhìn đến say rồi.

Ta nghe thấy câu chuyện này cảm thấy rất là thú vị, đang tính nói là Mặc Uyên nhận được một người đồ đệ tốt, lại thấy Mặc Uyên nghe thấy những lời Chiết Nhan nói lại chỉ mỉm cười gật đầu, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra chút hiền lành của người cha. Từ khi ta quen biết Mặc uyên đến bây giờ còn chưa từng nhìn thấy huynh ấy có loại thần sắc này, có nét giống nét mặt của cha ta những năm đó nhìn ta, trong lòng có chút lờ mờ, lại có chút tò mò với việc huynh ấy đóng giả làm một người sư phụ ghê gớm trước mặt mười bảy người đồ đệ của mình: Dù sao trước giờ Mặc Uyên cũng không phải là một người thầy tốt, sao lại bỗng nhiên mở lòng thu nhận đồ đệ, lại còn nhận đến mười bảy người đồ đệ mới dừng tay.

Khuôn mặt của Mặc Uyên lại thay đổi về thần sắc quen thuộc, vừa giúp Chiết Nhan dán lại miệng bình vừa nghiêng đầu liếc nhìn ta nói: Ta từng nói với muội ta thích con gái, vốn muốn thu vài người nữ đệ tử để thỏa mãn mong muốn làm cha, không biết ai lại đồn đãi rằng ta có quy định không thu nữ đệ tử, cho nên toàn là con trai đến bái sư, ta lại không thể nói bản thân chỉ muốn thu nữ đệ tử, kết quả đến người đệ tử thứ mười bảy, mới có một nha đầu Tư âm nữ giả nam, hoạt bát giống muội tới bái sư.

Ta tự mình đương nhiên nghe ra trong câu nói của Mặc Uyên hơn phân nửa là đang tự giễu cợt, nhưng lại cảm thấy những lời huynh ấy nói rất có ý nghĩa. Lúc huynh ấy nói những lời này lại làm ta nhớ đến mười chín vạn năm trước, khi đó Mặc uyên tuy rằng kiêu ngạo, nhưng vẫn mang theo sự nhiệt tình của thiếu niên, thường làm những việc vừa có ý nghĩa lại vừa nguy hiểm, tất nhiên là mỗi lần đều thành công, sau đó lại nhẹ nhàng nói rằng trước giờ bản thân không cá cược. Hôm nay bởi vì huynh ấy thường là một bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc, những tiểu bối đó nhìn thấy huynh ấy thì không tự giác cong thân mình.

Chiết Nhan có lẽ là thấy ta im lặng, cho rằng ta nghĩ đến chuyện gì đau lòng, dù sao trong vòng hai mươi chín vạn năm ta đã sống thiếu sót rất nhiều, không cẩn thận là có thể động vào vết sẹo xưa cũ nào đó, mà Chiết Nhan trước giờ đều là người chu đáo, nói: Ngoài nha đầu Bạch Thiển, trong tộc hồ ly ở Thanh Khâu vẫn còn một tiểu bối rất có ý tứ, nó là cháu của Bạch Thiển, là một con cửu vĩ hồng hồ, xinh đẹp như đóa hoa đào vậy. Mấy hôm trước, nó còn chạy đến chỗ ta uống trộm rượu, tửu lượng của con hồ ly đó vốn cũng chỉ bình thường, thế mà uống nguyên một bình rượu vẫn còn tỉnh táo. Nhưng mà, nó cũng là một con hồ ly có tâm sự.

Ta cười trêu chọc Chiết Nhan nói: Đông Hoa uống rượu của huynh say đến không biết gì, huynh nói huynh ấy có tâm sự. Con tiểu hồ ly đó uống rượu của huynh lại không say, huynh cũng nói nó có tâm sự, vậy không phải là chỉ cần uống rượu của huynh thì đều có tâm sự hay sao?

Chiết Nhan mỉm cười, hơi hơi gật đầu, giống như là ngâm thơ, chầm chậm nói: Người có tâm sự uống rượu của ta, muốn say sẽ say, muốn tỉnh lại càng tỉnh.

Ta nghe xong cười nói huynh ấy nói dối không chớp mắt, lại hỏi: Vậy ta thì sao? Nếu muội uống rượu của huynh sẽ say hay là tỉnh?

Chiết Nhan lại nhìn về phía Mặc Uyên đứng sau lưng ta, nó lấp lửng: Tùy từng lúc, ta hiện giờ không biết muội muốn say hay là muốn tỉnh.

Ta cảm thấy đáp án này thật vô nghĩa, lại hỏi huynh ấy, có phải là chỉ cần có tư cách đến uống rượu của huynh, huynh đều nhìn thấy bộ dạng say của người ta?

Chiết Nhan gật đầu rồi lại lắc đầu, thì thầm nói: Ta cũng không biết liệu ta có từng nhìn thấy Mặc Uyên say hay không.

Lần này ta có thể hiểu ý của Chiết Nhan, dù sao Mặc uyên trước giờ khắc chế, cho dù say, cũng là một bộ vân đạm phong kinh, mồm miệng cũng rất là kín, thậm chí say rồi còn tỉnh hơn cả khi tỉnh

Ta đang nghĩ như vậy, Mặc Uyên lại đưa tay ra, tiếp được một quả bóng màu xám nghiêng ngả lảo đảo lao đến, ta lại nhìn kĩ, mới phát hiện cái quả bóng màu xám đó là Phụng Hành do bay nhanh quá mà lông dựng cả lên giống như quả cầu.

Những việc có thể khiến cho Phụng Hành hi sinh hình tượng bản thân cũng phải chạy đến báo cáo cho ta là vô cùng ít, ta nhìn chằm chằm vào Phụng Hành đang nằm trong bàn tay Mặc Uyên thở gấp, trong đầu thật nhanh chuyển động.

Ta nắm chặt tay tới mức ngón tay cắm vào lòng bàn tay, cuối cùng lắp bắp hỏi một câu: Khánh Khương tỉnh lại rồi à?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Lời cuối

Vậy là Bồ Đề Kiếp đã kết thúc, thời điểm Mặc Uyên nắm lấy tay Thiếu Quán trong hôn lễ, không chỉ nước mắt của Thiếu Quán rơi xuống mà Helen cũng suýt khóc

Hơn ba mươi vạn năm chìm nổi, tuy qua giọng kể của Thiếu Quán sự việc đã trở lên rất bình đạm, nhưng chỉ cần tinh ý một chút chúng ta vẫn có thể thấy sự buồn đau của một Thiếu Quán "ma mị nhất thân, giết người không chớp mắt", bất lực của một Mặc Uyên luôn đặt thương sinh lên đầu.

Kết thúc rồi, hi vọng từ nay những đau khổ dày vò của hai nhân vật chính sẽ kết thúc, hai vị thượng thần của chúng ta sẽ mãi hạnh phúc bình an.

Đây là bộ truyện đầu tiên mình làm, ngôn ngữ sử dụng trong truyện lại là ngôn ngữ Hán cổ, rất khó để truyền đạt hết ý nghĩa, nếu có sai xót cũng mong các bạn lượng thứ.

Hi vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ Helen trong những bộ truyện sau

Cúi chào!
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back