"Không có." Giang Khoát vừa nói vừa nhìn giường bên cạnh.
Trên là giường dưới là bàn, không gian vừa đủ. Giường gỗ nhìn chắc chắn hơn so với cái kệ sắt cậu từng thấy trước đây. Dưới mấy bậc thang còn có ngăn kéo nhỏ.
"Cậu muốn ngủ ở đâu?" Cậu bạn mập mạp hỏi.
"Các cậu đều đã chọn rồi đúng không?" Giang Khoát hỏi.
"Ừ." Cậu bạn mập mạp gật đầu.
Giang Khoát cười: "Vậy câu hỏi này còn có ý nghĩa gì chứ. Cứ nói cho tôi biết còn lại cái nào là được rồi."
Ngay khi cậu bạn mập mạp giơ tay chỉ, cậu bạn nhận nhầm Đại Pháo là ba cậu bèn nói: "Không sao. Chúng tôi cũng không phải người không biết điều. Nếu cậu muốn giường nào thì cứ nói, chúng ta có thể thỏa thuận và đổi cho nhau mà."
Không sai, là Đại Pháo không biết điều.
Giang Khoát liếc nhìn cậu ta một cái, chuẩn thanh niên nghiêm túc.
"Tôi thích giường đó." Giang Khoát nói xong liền bước ra khỏi ký túc xá, "Vừa nãy, xin lỗi nhé."
"Tí nữa, buổi trưa chúng ta cùng nhau.." cậu bạn mập mạp nói với theo.
Nửa câu nữa bị người khác cắt ngang.
"Quan tâm làm gì, cậu còn gọi cậu ấy?"
"Mày thực sự đã cho cuộc sống tập thể của tao một khởi đầu tốt đẹp." Giang Khoát giơ ngón tay cái lên cho Đại Pháo trong khi cậu đi về phía cổng tòa nhà ký túc xá.
"Kể cả không có tao." Đại Pháo tiếp lời. "Thì khởi đầu của mày cũng chẳng ra làm sao đâu mà. Cái đức hạnh của mày thế nào mày còn không tự biết chắc? Loại người như mày có cái méo gì khiến người ta phải nhớ, câu này không phải chính mày đã nói sao?"
"Đầu óc được phết nhỉ.." Giang Khoát liếc mắt lườm cậu ta tiện thể nhìn thấy phòng ký túc vừa đi lướt qua ở phía đối diện, cậu đột ngột dừng lại. "Chờ đã."
"Làm sao?" Đại Pháo hỏi.
"Tao vừa nhìn thấy một phòng chỉ có hai giường." Giang Khoát lùi lại hai bước, dừng ở cửa ký túc xá.
Đại Pháo cũng lùi lại, nhìn vào bên trong thì phát hiện có người quen.
Đoạn Phi Phàm duỗi chân trên ghế xếp như một ông chú. Hai người mặc vest đỏ đón tân sinh, một trong số đó là Đổng Côn.
Lại còn có cả ghế xếp!
"Tao còn xin phê chuẩn đặc biệt cho mày không phải tham gia tập quân.." Đinh Triết dừng lại giữa chừng.
Đoạn Phi Phàm rời mắt khỏi màn hình điện thoại ngước lên nhìn thấy Giang Khoát và em trai đang đứng ngoài cửa.
"Xin chào," Đổng Côn cũng nhận ra bọn họ. "Bạn học, bạn tìm được ký túc xá chưa?"
"Tìm thấy rồi." Giang Khoát chỉ vào bên trong. "Phòng trong cùng."
"Còn cần giúp gì nữa không?" Đổng Côn hỏi.
"Có." Giang Khoát gõ cửa. "Tôi có thể vào không?"
"Được chứ, mời vào." Đổng Côn gật đầu nhìn em trai. "Bạn học này, không biết tên bạn là gì?
" Gọi Đại Pháo là được. "Giang Khoát nói.
Đổng Côn sững sờ:" Nhưng mà.. "
" Người đến học không phải là cậu ta. "Đoạn Phi Phàm nhìn về phía Giang Khoát." Vị này mới là người tới báo danh. "
Giang Khoát nhìn anh không nói lời nào.
"... "
Đổng Côn bật cười." Thật thế à? "
Khóe miệng Giang Khoát câu lên:" Thật xin lỗi! Vừa rồi vội tìm chỗ đỗ xe. "
" Vậy xe đó là của cậu à? "Đinh Triết hỏi. Anh ta rất thích ô tô, không một buổi triển lãm ô tô nào không đến xem nên lúc này cũng không quên hỏi.
" Ừ. "Giang Khoát gật đầu.
" Bạn sẽ lái xe đi học ư? "Đổng Côn nói." Vậy thì bạn phải tìm người phụ trách hỏi xem, hỏi cách đăng ký thẻ đỗ xe hay thẻ thông hành gì gì đấy ".
" Không vội, xe chiều nay mang đi bảo dưỡng rồi. "Giang Khoát quay đầu nhìn quanh phòng." Phòng này chỉ có hai giường thôi ư? "
" Đúng thế, phòng này là phòng bổ sung. "Đinh Triết nói.
" Ai ở phòng này thế? "Giang Khoát hỏi.
" Tôi. "Đoạn Phi Phàm đáp.
" Một mình cậu? "Giang Khoát nhướng mày.
" Ừ. "Đoạn Phi Phàm gật đầu.
Giang Khoát không nói lời nào, đi thẳng ra cửa, nhìn lướt qua danh sách người ở dán trên cửa, 107, Đoạn Phi Phàm.
Thực sự chỉ có một cái tên.
" Phòng đơn? "Giang Khoát nhìn Đoạn Phi Phàm.
" Coi là thế đi. "Đoạn Phi Phàm nói.
" Làm sao đăng ký thế? "Đại Pháo nói," Có cả loại phòng đơn này à? "
" Không có, chỉ có một phòng này. "Đoạn Phi Phàm nói.
" Thế thì, làm sao cậu được ở phòng này vậy? "Đại Pháo hỏi.
" Được phân phối đó. "Đoạn Phi Phàm gác một chân lên đầu gối, lắc lắc đầu ngón chân.
Trong bầu không khí hiện tại, đối với Đại Pháo mà nói, hành động này rõ ràng là khiêu khích. Cậu ta lập tức cao giọng:" Phân phối thì cũng phải có quy tắc của phân phối chứ. Cậu dựa vào cái gì mà được phân phối? "
" Này này, đừng hiểu lầm. "Đổng Côn vội vàng xua tay giữa hai người." Chuyện này là có nguyên nhân.. "
" Tôi có người chống lưng đó. "Đoạn Phi Phàm không nhận ra nỗ lực không ngừng giữ" dĩ hòa vi quý ", giữ" gia hòa vạn sự hưng "để" hòa khí sinh tài "của Đổng Côn.
" Lời này của cậu là có ý gì? "Đại Pháo nhìn anh.
" Đại Pháo. "Giang Khoát đứng ngoài cửa gọi vào." Đi thôi. "
Đại Pháo lườm Đoạn Phi Phàm một cái, đi ra khỏi cửa, nhìn danh sách ký túc xá:" Đoạn Phi Phàm phải không? "
" Ờ, đúng. "Đoạn Phi Phàm gật đầu.
" Tôi nhớ mặt cậu rồi.. "Đại Pháo gật gật đầu.
" Tạm biệt. "Đoạn Phi Phàm cũng gật đầu.
" Sẽ gặp lại. "Đại Pháo tiếp tục gật đầu.
Hai người bọn họ cứ lễ nghĩa chào nhau như thế, còn là cái kiểu không chào xong không được.
" Hồ Chấn Vũ. "Giang Khoát đã ra tới cửa ký túc xá, sốt ruột quay đầu lại." Mày có muốn ôm chăn gối vào ở luôn không? "
Mấy bạn học đi qua phía sau họ từng người đều quay đầu nhìn sang.
" Tao đệt. "Đinh Triết nhìn về phía cửa ký túc xá." Người này là cái kiểu người gì vậy? Vệ sĩ ở đâu lại kiêu ngạo như thế chứ? "
" Cứ đi theo thì là vệ sĩ à? "Đoạn Phi Phàm duỗi lưng." Vậy thì tao có hai người. Hai vệ sĩ của tao còn mặc đồng phục luôn. "
" Thôi đi mày. Lại còn vệ sĩ mặc đồng phục. "Đổng Côn nói." Sáng tao mặc bộ vest này đi mua nước ở cửa hàng bách hóa bên kia đường, một bà còn kéo tao lại yêu cầu tao ghi đơn đấy. "
Đoạn Phi Phàm và Đinh Triết cười đến nỗi suýt thì nghẹt thở. Mấy người họ vui vẻ hồi lâu.
" Tao quên nói chuyện làm quen với Giang Khoát mất rồi. "Đinh Triết thở dài sau trận cười." Tao vẫn muốn xem xe của nó, thậm chí muốn cà khịa tên vệ sĩ không đồng phục kia của nó cũng không có cơ hội mở miệng nữa.."
Link thảo luận - góp ý:
[Thảo Luận - Góp Ý] Truyện - Thơ Của Mia