21.
"Thể nào," Giang Khoát nói, "Đêm qua cậu về nhà phải không?"
"Không lẽ tôi sang ngủ bên 119?" Giang Khoát nói.
"Cậu kiếm tiền cũng dễ quá nhỉ?" Giang Khoát hơi hơi bực mình.
"Ờ, đều nhờ cậu cả." Đoạn Phi Phàm nói.
"Điều hòa trong phòng cậu là ai lắp cho thế?" Giang Khoát không để ý câu này của Đoạn Phi Phàm, "Đãi ngộ đặc biệt dành cho Anh hùng bảo vệ trường à?"
"Trước đây phòng đó là phòng của quản lý ký túc, sau đó quản lý đổi sang phòng khác," Đoạn Phi Phàm nói, "nên phòng này để cho Anh hùng bảo vệ trường ở."
Nói tới đây, Giang Khoát thực sự không thể không hỏi, mặc dù cậu rất rất không muốn cho Đoạn Phi Phàm cơ hội tự khoe khoang về mình thế này.
"Rốt cuộc cậu đã làm gì thế? Bảo vệ trường thật à?" Cậu hỏi.
"Bị người ta đánh cho một trận." Đoạn Phi Phàm nói.
"Không nói thì dẹp đi," Giang Khoát nói, "Nếu không phải là tôi bị cậu chơi một vố, phải đứng đây phơi nắng khó chịu quá thì chỉ có thần kinh tôi mới nói thêm câu với cậu thôi nhá."
"Bạn cùng phòng của cậu không nói với cậu sao?" Đoạn Phi Phàm cười, "Ai cũng nói với cậu tôi là Anh hùng bảo vệ trường nhưng lại không ai phổ cập cho cậu một chút về sự tích anh hùng à?"
"Chỉ biết là cậu được đãi ngộ đặc biệt," Giang Khoát nói, "Những chuyện khác thì đành đợi ngài đây nghỉ ngơi cho khỏe xong thì mở họp báo về sự tích anh hùng thôi."
"Chế độ đặc biệt không chỉ dừng lại ở phòng đơn điều hòa đâu nhé," Đoạn Phi Phàm nói, "Trong vòng năm phút nữa, tôi sẽ được về phòng hưởng điều hòa luôn cơ."
Giang Khoát vội quay sang nhìn Đoạn Phi Phàm. Câu này nếu người khác nói ra, cậu không đời nào tin, nhưng câu này lại do Đoạn Phi Phàm nói ra, với đủ trò kỳ quái của anh thì đúng là rất có khả năng.
"Trước khi về ký túc, tôi chỉ cho cậu một chiêu. Nếu như cậu không muốn đứng đây mãi," Đoạn Phi Phàm nói, "Cách đơn giản nhất chính là từ từ lảo đảo, lảo đảo vài cái rồi nằm xuống đất, giáo quan sẽ lập tức vác cậu vào phòng y tế. Ít nhất cậu cũng nghỉ được một tiếng."
Giang Khoát không nói gì, đợi xem có thật là anh sẽ bắt đầu lảo đảo không.
"Đoạn Phi Phàm," Giọng Lữ Ninh từ sau lưng hai người vang lên, "Sao em lại chạy ra tập quân sự hả?"
Giang Khoát quay lại, nhìn thấy Lữ Ninh đang bước nhanh tới.
Lúc này Giang Khoát mới hiểu ra, Đoạn Phi Phàm là sinh viên học lại. Theo lý mà nói thì vốn dĩ đâu cần phải tham gia tập quân sự lần hai?
"Hôm qua không phải là em vẫn còn hơi không khỏe đấy sao?" Lữ Ninh nói, "Đinh Triết mới tìm gặp chị, nói em đi tập quân sự rồi. Em phải nghỉ ngơi đi chứ."
"Không sao ạ," Đoạn Phi Phàm nói, "Em rảnh rỗi cũng chán."
Chán thì cậu về phòng mà ăn malatang của cậu đi! Giang Khoát nhìn thẳng đằng trước.
"Em ra đây cũng có thể thân thiết với bạn học mới một chút." Đoạn Phi Phàm nói.
Muốn thân thiết với bạn học thì ngài đừng có ở phòng riêng nữa! Giang Khoát vẫn nhìn thẳng đằng trước.
"Hôm nay trước hết cứ nghỉ ngơi một chút đi," Lữ Ninh nói, "Bình thường thì sức khỏe em không vấn đề, nhưng hôm qua lại bị choáng như thế, chị thấy hơi không yên tâm. Hôm nay trước hết cứ từ từ, ngày mai nếu em muốn tham gia thì lại tham gia."
".. Vâng, được ạ." Đoạn Phi Phàm trả lời với vẻ hơi khó xử.
Lữ Ninh đi qua nói với giáo quan vài câu, giáo quan quay về phía này nhìn một cái, sau đó gật đầu.
"Mau về đi." Lữ Ninh vẫy vẫy tay với Đoạn Phi Phàm.
Đoạn Phi Phàm quay người đi ngang qua sân vận động.
Thật ra anh không hề nói mấy lời làm màu với Lữ Ninh, quả thực không đi tập quân sự thì nhàn rỗi đến phát chán. Từ hôm anh báo danh nhập học, chú anh đã không cho anh phụ giúp việc gì ở nhà nữa, chỉ sợ ảnh hưởng đến việc học ở trường, về nhà cũng không nán lại được nữa.
Nếu như không phải vì anh cùng với Giang Khoát đều phải đứng kia đần mặt phơi nắng quá khó chịu thì dù Lữ Ninh có bảo anh về ký túc anh cũng sẽ nhất quyết từ chối. Chủ yếu là dù phải phơi nắng đến kiệt sức rồi mà anh vẫn không dám làm trò gì lộ liễu, sợ giáo quan lỡ đâu quay đầu nhìn thấy lại bắt anh chống đẩy một trăm cái.. Năm ngoái Đổng Côn cũng chính vì thế mà tàn phế mất hai ngày, y như bị cắt cụt tay chân.
Đi được khoảng ba chục mét, anh chợt nghe thấy Lữ Ninh ở phía sau hét lên một tiếng, sau đó là tiếng của giáo quan.
Lúc quay đầu lại, anh thấy Giang Khoát đã nằm trên mặt đất.
Một người xem ra rất ngầu, trong mắt rõ ràng chẳng có ai như vậy, thế mà lại tiếp thu gợi ý của người khác rất nhanh.. Thực hành cũng rất kịp thời.
Tiếc là không được nhìn thấy quá trình, không biết kỹ năng diễn xuất thế nào. Giáo quan liệu có vì đã biết tỏng trò lừa này mà bắt cậu ta chống đẩy một trăm cái không nhỉ?
Nhưng nhìn mấy giây anh lại thấy thán phục. Giang Khoát tính cách tuy phiền toái, nhưng kỹ năng diễn thực sự rất được.
Lúc ngã xuống, cậu chọn cách ngã đập thẳng mặt xuống. Vì nếu nghiêng mặt qua một bên, mũi không đập xuống đất thì nhìn sẽ hơi giả. Tuy vậy, lúc này, giáo quan lật cậu lại, cả người cậu trông y hệt như cái tên hồi trước đến gây rối trong tiệm của chú rồi bị chú nện cho một cán dao ngất xỉu.
Bên kia đã có người cầm theo một cái cáng chạy qua bên này.
Đợi chút.
Không lẽ?
Đoạn Phi Phàm do dự một lát rồi chạy quay lại.
Mấy bạn trai hàng đầu đã vây xung quanh, mỗi người một tay nhấc Giang Khoát đặt lên cáng.
Hóa ra không phải là diễn à?
Đoạn Phi Phàm đi tới đưa tay vỗ lên mặt Giang Khoát một cái. Không có phản ứng gì, lại còn nóng hầm hập. Trùng hợp đến thế sao?
"Em về ký túc đi," Lữ Ninh gạt tay cậu ra, "Không cần em giúp, đừng để tí nữa lại xỉu nốt đấy."
Em sẽ không xỉu, hôm qua cũng không phải là xỉu thật đâu mà.
Đoạn Phi Phàm thu tay về, nhìn mấy bạn trai khiêng cáng đã cùng nhau chạy đi.
"Có vẻ cậu ấy bị sốt," Lữ Ninh cau mày, "Là bị say nắng sao?"
Là do hôm qua cả đêm nằm điều hòa đây mà.
Cái điều hòa đó không chỉnh được nhiệt độ, cứ mở là 16 độ. Với cái kiểu mua xong đồ cũng không chịu tự mình xách về của Giang Khoát thì hẳn việc dùng chăn gối của người khác chắc chắn là không được, quay về phòng lấy chăn của mình thì xem ra cũng lười nốt.
Phòng y tế cách sân vận động không xa, trên đường về ký túc, Đoạn Phi Phàm cùng Lữ Ninh đều bước rất nhanh.
Lúc sắp đến nơi, điện thoại của Lữ Ninh đổ chuông. Nghe máy được hai giây thì cô dừng bước, giọng nói kinh ngạc và bất lực: "Nữ sinh nào? Tôn Tiểu Ngữ cũng ngất sao? Trời ơi, tôi tới ngay tôi tới ngay.."
"Hay là em.." Đoạn Phi Phàm cũng dừng bước, và cũng ngạc nhiên không kém. Năm ngoái cũng có người ngất nhưng là buổi chiều, đã phơi nắng cả một ngày, còn năm nay chưa tới hai tiếng, "Em qua.."
"Em tới phòng y tế đi, có người đang xử lý rồi," Lữ Ninh chạy ngược trở lại, "Bảo với họ vẫn còn một người nữa.. Trước tiên em đừng về ký túc, qua đó giúp chị xem tình hình thế nào!"
"Được." Đoạn Phi Phàm gật đầu.
"Không lẽ tôi sang ngủ bên 119?" Giang Khoát nói.
"Cậu kiếm tiền cũng dễ quá nhỉ?" Giang Khoát hơi hơi bực mình.
"Ờ, đều nhờ cậu cả." Đoạn Phi Phàm nói.
"Điều hòa trong phòng cậu là ai lắp cho thế?" Giang Khoát không để ý câu này của Đoạn Phi Phàm, "Đãi ngộ đặc biệt dành cho Anh hùng bảo vệ trường à?"
"Trước đây phòng đó là phòng của quản lý ký túc, sau đó quản lý đổi sang phòng khác," Đoạn Phi Phàm nói, "nên phòng này để cho Anh hùng bảo vệ trường ở."
Nói tới đây, Giang Khoát thực sự không thể không hỏi, mặc dù cậu rất rất không muốn cho Đoạn Phi Phàm cơ hội tự khoe khoang về mình thế này.
"Rốt cuộc cậu đã làm gì thế? Bảo vệ trường thật à?" Cậu hỏi.
"Bị người ta đánh cho một trận." Đoạn Phi Phàm nói.
"Không nói thì dẹp đi," Giang Khoát nói, "Nếu không phải là tôi bị cậu chơi một vố, phải đứng đây phơi nắng khó chịu quá thì chỉ có thần kinh tôi mới nói thêm câu với cậu thôi nhá."
"Bạn cùng phòng của cậu không nói với cậu sao?" Đoạn Phi Phàm cười, "Ai cũng nói với cậu tôi là Anh hùng bảo vệ trường nhưng lại không ai phổ cập cho cậu một chút về sự tích anh hùng à?"
"Chỉ biết là cậu được đãi ngộ đặc biệt," Giang Khoát nói, "Những chuyện khác thì đành đợi ngài đây nghỉ ngơi cho khỏe xong thì mở họp báo về sự tích anh hùng thôi."
"Chế độ đặc biệt không chỉ dừng lại ở phòng đơn điều hòa đâu nhé," Đoạn Phi Phàm nói, "Trong vòng năm phút nữa, tôi sẽ được về phòng hưởng điều hòa luôn cơ."
Giang Khoát vội quay sang nhìn Đoạn Phi Phàm. Câu này nếu người khác nói ra, cậu không đời nào tin, nhưng câu này lại do Đoạn Phi Phàm nói ra, với đủ trò kỳ quái của anh thì đúng là rất có khả năng.
"Trước khi về ký túc, tôi chỉ cho cậu một chiêu. Nếu như cậu không muốn đứng đây mãi," Đoạn Phi Phàm nói, "Cách đơn giản nhất chính là từ từ lảo đảo, lảo đảo vài cái rồi nằm xuống đất, giáo quan sẽ lập tức vác cậu vào phòng y tế. Ít nhất cậu cũng nghỉ được một tiếng."
Giang Khoát không nói gì, đợi xem có thật là anh sẽ bắt đầu lảo đảo không.
"Đoạn Phi Phàm," Giọng Lữ Ninh từ sau lưng hai người vang lên, "Sao em lại chạy ra tập quân sự hả?"
Giang Khoát quay lại, nhìn thấy Lữ Ninh đang bước nhanh tới.
Lúc này Giang Khoát mới hiểu ra, Đoạn Phi Phàm là sinh viên học lại. Theo lý mà nói thì vốn dĩ đâu cần phải tham gia tập quân sự lần hai?
"Hôm qua không phải là em vẫn còn hơi không khỏe đấy sao?" Lữ Ninh nói, "Đinh Triết mới tìm gặp chị, nói em đi tập quân sự rồi. Em phải nghỉ ngơi đi chứ."
"Không sao ạ," Đoạn Phi Phàm nói, "Em rảnh rỗi cũng chán."
Chán thì cậu về phòng mà ăn malatang của cậu đi! Giang Khoát nhìn thẳng đằng trước.
"Em ra đây cũng có thể thân thiết với bạn học mới một chút." Đoạn Phi Phàm nói.
Muốn thân thiết với bạn học thì ngài đừng có ở phòng riêng nữa! Giang Khoát vẫn nhìn thẳng đằng trước.
"Hôm nay trước hết cứ nghỉ ngơi một chút đi," Lữ Ninh nói, "Bình thường thì sức khỏe em không vấn đề, nhưng hôm qua lại bị choáng như thế, chị thấy hơi không yên tâm. Hôm nay trước hết cứ từ từ, ngày mai nếu em muốn tham gia thì lại tham gia."
".. Vâng, được ạ." Đoạn Phi Phàm trả lời với vẻ hơi khó xử.
Lữ Ninh đi qua nói với giáo quan vài câu, giáo quan quay về phía này nhìn một cái, sau đó gật đầu.
"Mau về đi." Lữ Ninh vẫy vẫy tay với Đoạn Phi Phàm.
Đoạn Phi Phàm quay người đi ngang qua sân vận động.
Thật ra anh không hề nói mấy lời làm màu với Lữ Ninh, quả thực không đi tập quân sự thì nhàn rỗi đến phát chán. Từ hôm anh báo danh nhập học, chú anh đã không cho anh phụ giúp việc gì ở nhà nữa, chỉ sợ ảnh hưởng đến việc học ở trường, về nhà cũng không nán lại được nữa.
Nếu như không phải vì anh cùng với Giang Khoát đều phải đứng kia đần mặt phơi nắng quá khó chịu thì dù Lữ Ninh có bảo anh về ký túc anh cũng sẽ nhất quyết từ chối. Chủ yếu là dù phải phơi nắng đến kiệt sức rồi mà anh vẫn không dám làm trò gì lộ liễu, sợ giáo quan lỡ đâu quay đầu nhìn thấy lại bắt anh chống đẩy một trăm cái.. Năm ngoái Đổng Côn cũng chính vì thế mà tàn phế mất hai ngày, y như bị cắt cụt tay chân.
Đi được khoảng ba chục mét, anh chợt nghe thấy Lữ Ninh ở phía sau hét lên một tiếng, sau đó là tiếng của giáo quan.
Lúc quay đầu lại, anh thấy Giang Khoát đã nằm trên mặt đất.
Một người xem ra rất ngầu, trong mắt rõ ràng chẳng có ai như vậy, thế mà lại tiếp thu gợi ý của người khác rất nhanh.. Thực hành cũng rất kịp thời.
Tiếc là không được nhìn thấy quá trình, không biết kỹ năng diễn xuất thế nào. Giáo quan liệu có vì đã biết tỏng trò lừa này mà bắt cậu ta chống đẩy một trăm cái không nhỉ?
Nhưng nhìn mấy giây anh lại thấy thán phục. Giang Khoát tính cách tuy phiền toái, nhưng kỹ năng diễn thực sự rất được.
Lúc ngã xuống, cậu chọn cách ngã đập thẳng mặt xuống. Vì nếu nghiêng mặt qua một bên, mũi không đập xuống đất thì nhìn sẽ hơi giả. Tuy vậy, lúc này, giáo quan lật cậu lại, cả người cậu trông y hệt như cái tên hồi trước đến gây rối trong tiệm của chú rồi bị chú nện cho một cán dao ngất xỉu.
Bên kia đã có người cầm theo một cái cáng chạy qua bên này.
Đợi chút.
Không lẽ?
Đoạn Phi Phàm do dự một lát rồi chạy quay lại.
Mấy bạn trai hàng đầu đã vây xung quanh, mỗi người một tay nhấc Giang Khoát đặt lên cáng.
Hóa ra không phải là diễn à?
Đoạn Phi Phàm đi tới đưa tay vỗ lên mặt Giang Khoát một cái. Không có phản ứng gì, lại còn nóng hầm hập. Trùng hợp đến thế sao?
"Em về ký túc đi," Lữ Ninh gạt tay cậu ra, "Không cần em giúp, đừng để tí nữa lại xỉu nốt đấy."
Em sẽ không xỉu, hôm qua cũng không phải là xỉu thật đâu mà.
Đoạn Phi Phàm thu tay về, nhìn mấy bạn trai khiêng cáng đã cùng nhau chạy đi.
"Có vẻ cậu ấy bị sốt," Lữ Ninh cau mày, "Là bị say nắng sao?"
Là do hôm qua cả đêm nằm điều hòa đây mà.
Cái điều hòa đó không chỉnh được nhiệt độ, cứ mở là 16 độ. Với cái kiểu mua xong đồ cũng không chịu tự mình xách về của Giang Khoát thì hẳn việc dùng chăn gối của người khác chắc chắn là không được, quay về phòng lấy chăn của mình thì xem ra cũng lười nốt.
Phòng y tế cách sân vận động không xa, trên đường về ký túc, Đoạn Phi Phàm cùng Lữ Ninh đều bước rất nhanh.
Lúc sắp đến nơi, điện thoại của Lữ Ninh đổ chuông. Nghe máy được hai giây thì cô dừng bước, giọng nói kinh ngạc và bất lực: "Nữ sinh nào? Tôn Tiểu Ngữ cũng ngất sao? Trời ơi, tôi tới ngay tôi tới ngay.."
"Hay là em.." Đoạn Phi Phàm cũng dừng bước, và cũng ngạc nhiên không kém. Năm ngoái cũng có người ngất nhưng là buổi chiều, đã phơi nắng cả một ngày, còn năm nay chưa tới hai tiếng, "Em qua.."
"Em tới phòng y tế đi, có người đang xử lý rồi," Lữ Ninh chạy ngược trở lại, "Bảo với họ vẫn còn một người nữa.. Trước tiên em đừng về ký túc, qua đó giúp chị xem tình hình thế nào!"
"Được." Đoạn Phi Phàm gật đầu.
Chỉnh sửa cuối: