11.
Lớn bằng ngần này, đây là lần đầu tiên đụng phải kẻ mà cậu đã muốn cúi đầu nhún nhường rồi nhưng vẫn không chịu bỏ qua.
"Giang Khoát." Đại Pháo túm lấy tay cậu.
Giang Khoát không để tâm đến Đại Pháo.
"Hôm nọ chẳng phải tao đã bảo là mày vẫn có cái đáng nhớ sao." Đại Pháo nói. "Giờ tao vừa nghĩ ra một cái! Mày muốn nghe không?"
Giang Khoát lại rồ ga.
"Mày trước giờ chưa từng làm chuyện phạm pháp!" Đại Pháo gào lên. "Đến ngay cả đèn đỏ mày còn chưa vượt bao giờ! Lại còn lịch sự nhường đường cho người đi bộ! Mày là công dân tốt tôn trọng pháp luật đó Giang Khoát! Mày là người lương thiện vì tránh con mèo mà còn tông cả vào cây đó Giang Khoát!"
Giang Khoát hất tay Đại Pháo ra, chiếc xe lao vọt về phía trước.
Tiếp theo là một cú phanh xe.
Mũi xe dừng sát ngay chân Đoạn Phi Phàm.
"Xem chút cho biết thế nào là kỹ thuật.." Giang Khoát nói.
"Đệt ông nội mày." Đại Pháo dựa vào lưng ghế, vẫn chưa hoàn hồn nghiến răng nghiến lợi chửi. "Mà thằng Đoạn Phi Phàm này, má nó chứ, cũng đúng là nhân tài. Tránh cũng không thèm tránh luôn!"
Hai người đứng bên cạnh Đoạn Phi Phàm tuy tay vẫn bám trên người anh nhưng thân hình đều đã lùi tránh về phía sau một bước. Chỉ có Đoạn Phi Phàm là vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Lúc này, Đoạn Phi Phàm đưa tay nện mạnh xuống đầu xe một phát, nhìn Giang Khoát: "Xuống đây."
Xuống thì xuống.
Hôm nay vậy là cũng không mua được quần áo rồi, cùng lắm thì mai mặc lại áo lót cũ thôi.
Giang Khoát hất tay mở cửa xe.
Nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, cậu phát hiện sắc mặt Đoạn Phi Phàm đột nhiên thay đổi, ánh mắt đang trừng trừng nhìn cậu đã di chuyển xuống phía dưới.
"Nháy đèn báo sự cố rồi." Đại Pháo chỉ vào bảng điều khiển.
Một con xe Porsche 911, mới bị nện cho một cú mà đã rụng cả đèn xe.
Đoạn Phi Phàm nhìn đèn pha bên trái trượt ra khỏi đế treo nửa tấc rồi đột nhiên tắt ngóm, thấy thật sự không thể tin nổi.
Sức mạnh nội công gì đây?
Chất lượng kiểu gì đây?
Anh đứng thẳng người, nhìn Giang Khoát vừa bước xuống xe.
Giang Khoát tiến lên đằng trước, tới khi gần như chạm vào mặt Đoạn Phi Phàm mới dừng lại.
Sau đó, cậu nheo mắt ngó xuống dưới.
"Trâu bò phết đấy!" Giang Khoát nói.
"Dàn cảnh ăn vạ à?" Đoạn Phi Phàm nói.
"Không." Giang Khoát trừng mắt nhìn anh một cái rồi thò một ngón tay ấn lên cái đèn, sau đó đẩy về phía sau một phát. Đèn pha được đẩy về vị trí cũ, lại sáng như thường.
"Đệt.." Đoạn Phi Phàm quên cả việc mình vẫn đang tức giận, bật ra một câu trầm trồ kinh ngạc.
"Hôm trước vừa bị đụng xe một trận." Giang Khoát nói. "Lung lay rồi, không giữ chặt được, chiều nay phải sửa."
"Bị tai nạn à?" Đoạn Phi Phàm hỏi.
"Bị đụng xe tí thôi." Giang Khoát nói, "Má nó chứ, cậu mới tai nạn ấy."
Vẻ mặt Đoạn Phi Phàm lập tức trở lại như cũ, im lặng nhìn cậu.
"Làm phiền tí, tránh ra giùm cái." Giang Khoát cũng nhìn lại rồi hít một hơi thật sâu. "Cảm ơn!"
"Đừng khách khí." Đoạn Phi Phàm nói.
Giang Khoát quay lại xe thì phát hiện Đại Pháo đã lấy thùng đồ nghề ra.
"Làm gì đấy?" Giang Khoát trợn mắt nhìn Đại Pháo.
"Gắn lại tí." Đại Pháo lắc lắc cuộn băng dính đen trên tay. "Giờ đã đến mức đập một phát là tuột, tao sợ đi nửa đường nó rụng ra luôn. Chẳng lẽ lại dừng giữa đường cao tốc nhặt đèn.."
Giang Khoát dừng hai giây, cầm lấy cuộn băng dính rồi lại nhìn xuống xe.
Trước ánh nhìn chằm chằm đầy hoài nghi của mấy người nhóm Đoạn Phi Phàm, Giang Khoát gỡ một đoạn băng dính dán ngang lên đèn xe.
Sau đó bắt đầu kéo.
Cuộn băng dính này không biết rốt cuộc làm bằng cái thứ gì mà má nó, Giang Khoát đã kéo giãn dài gấp đôi rồi vẫn không chịu đứt.
Đúng lúc Giang Khoát định ghé răng vào cắn thì một bàn tay đưa tới, cầm lấy cuộn băng dính.
Giang Khoát quay lại, nhìn Đoạn Phi Phàm xé đứt đoạn băng dính đã bị kéo giãn thành 800 mét mà cậu vừa dán, sau đó gỡ thêm một đoạn mới, dùng đầu ngón tay vừa ấn vừa giật một phát lên trên, đoạn băng dính đứt rời.
Sau đó dán đoạn băng dính đó lên đèn xe.
Đúng lúc Đoạn Phi Phàm chuẩn bị dán tiếp miếng nữa, Giang Khoát đã đưa tay lấy lại cuộn băng dính, rồi làm theo động tác của Đoạn Phi Phàm. Xoạt, pặc, xé một đoạn băng dính, dán chéo qua trên đèn xe.
Tuy rằng kỹ năng này không phải là hoàn toàn vô nghĩa, nhưng cũng chẳng hữu dụng cho lắm, vì vậy vẫn chỉ cần một lần là thành thạo.
Dán xong, Giang Khoát nhìn Đoạn Phi Phàm, do dự không biết có nên nói cảm ơn không.
Đoạn Phi Phàm giơ tay lên, khẽ vỗ hai cái: "Lợi hại!"
Giang Khoát nghiến chặt răng, liên tục tự nhắc nhở mình rằng nếu không có Đoạn Phi Phàm, có khi bây giờ cậu vẫn đang ngồi kéo băng dính trước bao ánh mắt nhìn chằm chằm.
Cậu không lên tiếng nữa, quay người lên xe.
Nhìn chiếc xe phóng vọt đi, Đoạn Phi Phàm xua xua đám khói bụi thốc vào mặt.
"Tao tưởng là phải đánh nhau thật đấy." Đổng Côn nói.
"Không đến nỗi ấy." Đoạn Phi Phàm nói, "Đi."
"Lại còn không đến nỗi?" Đinh Triết lúc này mới hoàn hồn. "Vừa rồi coi như là tông người rồi còn gì."
"Nó không tông đâu." Đoạn Phi Phàm nhìn Đinh Triết, "Hai đứa mày có não không thế?"
"Sao lại hai đứa?" Đổng Côn nhắc nhở. "Tao cũng cảm thấy nó sẽ không tông."
"Vậy sao mày tránh?" Đinh Triết nói.
"Tao chỉ đề phòng biết đâu nó không phanh kịp." Đổng Côn nói.
"Không phanh kịp mà chệch mày có nửa bước đấy hả?" Đoạn Phi Phàm nói.
"Nhắc đến vụ này.." Đinh Triết vẫn còn hơi sợ hãi. "Kỹ thuật của nó cũng được đấy chứ. Khoảng cách ngắn như thế, tính toán lại chuẩn như thế. Tao nghi là trước khi thi lấy bằng nó đã lái xe không giấy phép rất nhiều năm rồi, nếu không thì làm sao.."
"Ông chú tao lúc rảnh hay chơi trò nhắm mắt phi dao. Chơi ba năm, có một lần còn phi trúng hồng tâm." Đoạn Phi Phàm nói.
Hai người kia cùng quay lại nhìn anh.
* * *
"Má nó, muốn đập thằng đó ghê." Giang Khoát nhìn đèn đỏ trước mặt.
"Bỏ đi, người này xem ra cũng không phải sinh viên năm nhất bình thường đâu. Bên chừa chút đường lui." Đại Pháo xua tay. "Với lại mày vừa mới báo danh thôi. Đánh thật có khi bị trả về nhà luôn ấy chứ. Lúc ấy Giang tổng lại chả đập mày một trận trước.."
Giang Khoát cau mày trầm tư một lúc rồi lên tiếng: "Mày nói xem, sao nó lại được ở phòng đơn? Lại còn quen biết sinh viên khóa trên?"
Đại Pháo ậm ừ tới tận lúc dừng đèn đỏ tiếp theo mới gắng gượng đưa ra được một đáp án: "Nói không chừng, có khi là bị đúp lớp.."
Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Truyện - Thơ Của Mia
"Giang Khoát." Đại Pháo túm lấy tay cậu.
Giang Khoát không để tâm đến Đại Pháo.
"Hôm nọ chẳng phải tao đã bảo là mày vẫn có cái đáng nhớ sao." Đại Pháo nói. "Giờ tao vừa nghĩ ra một cái! Mày muốn nghe không?"
Giang Khoát lại rồ ga.
"Mày trước giờ chưa từng làm chuyện phạm pháp!" Đại Pháo gào lên. "Đến ngay cả đèn đỏ mày còn chưa vượt bao giờ! Lại còn lịch sự nhường đường cho người đi bộ! Mày là công dân tốt tôn trọng pháp luật đó Giang Khoát! Mày là người lương thiện vì tránh con mèo mà còn tông cả vào cây đó Giang Khoát!"
Giang Khoát hất tay Đại Pháo ra, chiếc xe lao vọt về phía trước.
Tiếp theo là một cú phanh xe.
Mũi xe dừng sát ngay chân Đoạn Phi Phàm.
"Xem chút cho biết thế nào là kỹ thuật.." Giang Khoát nói.
"Đệt ông nội mày." Đại Pháo dựa vào lưng ghế, vẫn chưa hoàn hồn nghiến răng nghiến lợi chửi. "Mà thằng Đoạn Phi Phàm này, má nó chứ, cũng đúng là nhân tài. Tránh cũng không thèm tránh luôn!"
Hai người đứng bên cạnh Đoạn Phi Phàm tuy tay vẫn bám trên người anh nhưng thân hình đều đã lùi tránh về phía sau một bước. Chỉ có Đoạn Phi Phàm là vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Lúc này, Đoạn Phi Phàm đưa tay nện mạnh xuống đầu xe một phát, nhìn Giang Khoát: "Xuống đây."
Xuống thì xuống.
Hôm nay vậy là cũng không mua được quần áo rồi, cùng lắm thì mai mặc lại áo lót cũ thôi.
Giang Khoát hất tay mở cửa xe.
Nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, cậu phát hiện sắc mặt Đoạn Phi Phàm đột nhiên thay đổi, ánh mắt đang trừng trừng nhìn cậu đã di chuyển xuống phía dưới.
"Nháy đèn báo sự cố rồi." Đại Pháo chỉ vào bảng điều khiển.
Một con xe Porsche 911, mới bị nện cho một cú mà đã rụng cả đèn xe.
Đoạn Phi Phàm nhìn đèn pha bên trái trượt ra khỏi đế treo nửa tấc rồi đột nhiên tắt ngóm, thấy thật sự không thể tin nổi.
Sức mạnh nội công gì đây?
Chất lượng kiểu gì đây?
Anh đứng thẳng người, nhìn Giang Khoát vừa bước xuống xe.
Giang Khoát tiến lên đằng trước, tới khi gần như chạm vào mặt Đoạn Phi Phàm mới dừng lại.
Sau đó, cậu nheo mắt ngó xuống dưới.
"Trâu bò phết đấy!" Giang Khoát nói.
"Dàn cảnh ăn vạ à?" Đoạn Phi Phàm nói.
"Không." Giang Khoát trừng mắt nhìn anh một cái rồi thò một ngón tay ấn lên cái đèn, sau đó đẩy về phía sau một phát. Đèn pha được đẩy về vị trí cũ, lại sáng như thường.
"Đệt.." Đoạn Phi Phàm quên cả việc mình vẫn đang tức giận, bật ra một câu trầm trồ kinh ngạc.
"Hôm trước vừa bị đụng xe một trận." Giang Khoát nói. "Lung lay rồi, không giữ chặt được, chiều nay phải sửa."
"Bị tai nạn à?" Đoạn Phi Phàm hỏi.
"Bị đụng xe tí thôi." Giang Khoát nói, "Má nó chứ, cậu mới tai nạn ấy."
Vẻ mặt Đoạn Phi Phàm lập tức trở lại như cũ, im lặng nhìn cậu.
"Làm phiền tí, tránh ra giùm cái." Giang Khoát cũng nhìn lại rồi hít một hơi thật sâu. "Cảm ơn!"
"Đừng khách khí." Đoạn Phi Phàm nói.
Giang Khoát quay lại xe thì phát hiện Đại Pháo đã lấy thùng đồ nghề ra.
"Làm gì đấy?" Giang Khoát trợn mắt nhìn Đại Pháo.
"Gắn lại tí." Đại Pháo lắc lắc cuộn băng dính đen trên tay. "Giờ đã đến mức đập một phát là tuột, tao sợ đi nửa đường nó rụng ra luôn. Chẳng lẽ lại dừng giữa đường cao tốc nhặt đèn.."
Giang Khoát dừng hai giây, cầm lấy cuộn băng dính rồi lại nhìn xuống xe.
Trước ánh nhìn chằm chằm đầy hoài nghi của mấy người nhóm Đoạn Phi Phàm, Giang Khoát gỡ một đoạn băng dính dán ngang lên đèn xe.
Sau đó bắt đầu kéo.
Cuộn băng dính này không biết rốt cuộc làm bằng cái thứ gì mà má nó, Giang Khoát đã kéo giãn dài gấp đôi rồi vẫn không chịu đứt.
Đúng lúc Giang Khoát định ghé răng vào cắn thì một bàn tay đưa tới, cầm lấy cuộn băng dính.
Giang Khoát quay lại, nhìn Đoạn Phi Phàm xé đứt đoạn băng dính đã bị kéo giãn thành 800 mét mà cậu vừa dán, sau đó gỡ thêm một đoạn mới, dùng đầu ngón tay vừa ấn vừa giật một phát lên trên, đoạn băng dính đứt rời.
Sau đó dán đoạn băng dính đó lên đèn xe.
Đúng lúc Đoạn Phi Phàm chuẩn bị dán tiếp miếng nữa, Giang Khoát đã đưa tay lấy lại cuộn băng dính, rồi làm theo động tác của Đoạn Phi Phàm. Xoạt, pặc, xé một đoạn băng dính, dán chéo qua trên đèn xe.
Tuy rằng kỹ năng này không phải là hoàn toàn vô nghĩa, nhưng cũng chẳng hữu dụng cho lắm, vì vậy vẫn chỉ cần một lần là thành thạo.
Dán xong, Giang Khoát nhìn Đoạn Phi Phàm, do dự không biết có nên nói cảm ơn không.
Đoạn Phi Phàm giơ tay lên, khẽ vỗ hai cái: "Lợi hại!"
Giang Khoát nghiến chặt răng, liên tục tự nhắc nhở mình rằng nếu không có Đoạn Phi Phàm, có khi bây giờ cậu vẫn đang ngồi kéo băng dính trước bao ánh mắt nhìn chằm chằm.
Cậu không lên tiếng nữa, quay người lên xe.
Nhìn chiếc xe phóng vọt đi, Đoạn Phi Phàm xua xua đám khói bụi thốc vào mặt.
"Tao tưởng là phải đánh nhau thật đấy." Đổng Côn nói.
"Không đến nỗi ấy." Đoạn Phi Phàm nói, "Đi."
"Lại còn không đến nỗi?" Đinh Triết lúc này mới hoàn hồn. "Vừa rồi coi như là tông người rồi còn gì."
"Nó không tông đâu." Đoạn Phi Phàm nhìn Đinh Triết, "Hai đứa mày có não không thế?"
"Sao lại hai đứa?" Đổng Côn nhắc nhở. "Tao cũng cảm thấy nó sẽ không tông."
"Vậy sao mày tránh?" Đinh Triết nói.
"Tao chỉ đề phòng biết đâu nó không phanh kịp." Đổng Côn nói.
"Không phanh kịp mà chệch mày có nửa bước đấy hả?" Đoạn Phi Phàm nói.
"Nhắc đến vụ này.." Đinh Triết vẫn còn hơi sợ hãi. "Kỹ thuật của nó cũng được đấy chứ. Khoảng cách ngắn như thế, tính toán lại chuẩn như thế. Tao nghi là trước khi thi lấy bằng nó đã lái xe không giấy phép rất nhiều năm rồi, nếu không thì làm sao.."
"Ông chú tao lúc rảnh hay chơi trò nhắm mắt phi dao. Chơi ba năm, có một lần còn phi trúng hồng tâm." Đoạn Phi Phàm nói.
Hai người kia cùng quay lại nhìn anh.
* * *
"Má nó, muốn đập thằng đó ghê." Giang Khoát nhìn đèn đỏ trước mặt.
"Bỏ đi, người này xem ra cũng không phải sinh viên năm nhất bình thường đâu. Bên chừa chút đường lui." Đại Pháo xua tay. "Với lại mày vừa mới báo danh thôi. Đánh thật có khi bị trả về nhà luôn ấy chứ. Lúc ấy Giang tổng lại chả đập mày một trận trước.."
Giang Khoát cau mày trầm tư một lúc rồi lên tiếng: "Mày nói xem, sao nó lại được ở phòng đơn? Lại còn quen biết sinh viên khóa trên?"
Đại Pháo ậm ừ tới tận lúc dừng đèn đỏ tiếp theo mới gắng gượng đưa ra được một đáp án: "Nói không chừng, có khi là bị đúp lớp.."
Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Truyện - Thơ Của Mia
Chỉnh sửa cuối: