31.
".. Được rồi, cho rồi thì thôi, chưa cho thì cho đi," Giang Khoát nói, "Câu trả lời này hoàn hảo chưa?"
"Hoàn hảo." Đại Pháo nói.
Giang Khoát ngồi trở lại bàn, nhìn chỗ bánh bao nhỏ với cháo kê chưa ăn hết, do dự một chút rồi quay sang hỏi Lý Tử Duệ: "Cậu ăn no chưa?"
"Cậu không ăn nổi nữa rồi à?" Lý Tử Duệ nói.
"Ừ." Giang Khoát gật đầu.
Cậu có một cái tật xấu, mẹ cậu bảo là bệnh sạch sẽ, ba cậu thì bảo là kiểu cách, đó là bữa ăn không thể ngắt quãng ra mà ăn được, phải ăn liền một mạch. Giữa chừng nếu như bị cắt ngang thì lúc quay lại không thể nào ăn tiếp được nữa, sẽ cảm thấy mọi thứ đều là đồ ăn thừa.
Lúc ra ngoài ăn đông người thì còn đỡ bởi các món ăn đưa lên đưa xuống liên tục, trước khi ăn no đều có món mới đưa lên. Còn trong tình huống hiện tại, cậu lại phạm phải cái tật này rồi, cho dù còn chưa động đũa, cậu vẫn có cảm giác là đồ người khác ăn thừa.
"Đưa tôi đi," Lý Tử Duệ bưng bánh bao và cháo kê sang trước mặt mình, "Cậu ăn không quen hả?"
"Cũng không phải, là lấy nhiều quá." Giang Khoát nói.
"Hôm trước chẳng phải cậu bảo cậu luôn gọi đồ ăn theo định lượng sao?" Lý Tử Duệ nói.
Trí nhớ tốt đấy, bạn cùng phòng.
"Hôm nay tôi định lượng sai rồi." Giang Khoát nói.
"Cậu.." Lý Tử Duệ không định bỏ qua cho cậu, còn muốn nói tiếp.
"Không ăn thì đừng có phun nước miếng vào, gói mang về cho Đường Lực với Mã Khiếu." Giang Khoát nói.
"Ăn." Lý Tử Duệ không nói thêm nữa, cắm cúi ăn.
Hôm nay Giang Khoát đã rút ra được bài học, mặc luôn quần áo tập quân sự đi ăn sáng, thêm vào đó hôm qua có một trận mưa to, buổi sáng nhiệt độ giảm hẳn đi, lúc đi tập trung, tâm trạng cậu rất vui vẻ.
"Chăn của cậu không mang đi sao?" Đoạn Phi Phàm đến bên cạnh cậu hỏi, "Để giữ chỗ à?"
"Đi vội quá." Câu này Giang Khoát nói thật, buổi sáng cậu buồn tè nên tỉnh giấc, giải quyết ở nhà vệ sinh trong phòng Đoạn Phi Phàm thì cảm thấy hơi ngượng nên vội vàng chạy về phòng 119.
"Tôi lại tưởng cậu không cần nữa cơ." Đoạn Phi Phàm nói.
"Sao lại không cần," Giang Khoát nói, "Một nghìn rưỡi một đêm nằm ghế xếp mà cậu còn hỏi câu này được? Ở cái nhà nghỉ tệ nhất cũng không đến nỗi thế nhé, trong phòng vẫn có chăn ga."
"Không phải cậu kỹ tính lắm sao," Đoạn Phi Phàm nói, "Rơi xuống đất rồi còn giẫm lên mấy phát rồi, còn không ném đi à?"
"Ai giẫm lên?" Giang Khoát lập tức quay sang nhìn anh chằm chằm.
Đoạn Phi Phàm nhìn cậu, một lúc sau mới lên tiếng: "Tự ngài ạ."
Giang Khoát vừa định nói thì điện thoại reo lên.
Cuộc gọi này chắc chắn là của Giang Liễu Liễu, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra bắt máy.
"Thế nào?" Đầu bên kia quả nhiên là tiếng Giang Liễu Liễu.
"Khá ổn, sắp phải tập trung tập quân sự đây," Giang Khoát nói, "Có việc mau nói đi."
"Không có việc gì cả," Giang Liễu Liễu nói, "Trời không còn nóng lắm, em ra ngoài chơi một chuyến. Lúc nào em qua chỗ anh thì mời em ăn cơm."
"Ba mẹ biết không?" Giang Khoát hỏi.
"Nói với ba mẹ rồi," Giang Liễu Liễu nói, "Đại khái khoảng mười ngày thôi, thời gian cũng không dài."
"Ở chỗ anh mấy ngày?" Giang Khoát hỏi, "Anh không chắc có thời gian dẫn em đi chơi đâu, có khi sẽ bảo Đại Pháo lái xe đưa em đi."
"Không cần mẹ già đó đi theo đâu," Giọng nói của Giang Liễu Liễu thờ ơ như thường thấy, "Anh cũng không cần đi, không cần gì cả, cứ như trước là được. Thứ em muốn chính là cảm giác lạ lẫm này này. Bảo anh mời em bữa cơm, chỉ là để tạo ra chút xíu quan hệ với nơi này thôi, hiểu không?"
"Không hiểu," Giang Khoát nói, "Dù sao thì nhiệm vụ tiếp đãi của anh là mời em một bữa, đúng không? Cơm nước có yêu cầu gì không đấy?"
"Không, nếu muốn thì anh gọi Đại Pháo cũng được," Giang Liễu Liễu nói, "Hay là mua một cái bánh kem con con đi, hai chúng ta chúc mừng nhau tí."
"Được." Giang Khoát đáp.
Cúp máy xong, Đoạn Phi Phàm chẳng biết đã đi đâu rồi.
Sự kiện tự mình giẫm lên chăn trọng đại đến không thể chịu được như thế mà cậu lại hoàn toàn không nhớ tí gì, thực sự khiến cậu không thể nào chấp nhận được.
Giang Khoát cúi đầu gửi cho Đại Pháo một tin nhắn, bảo giúp cậu kiểm tra xem có nhà hàng nào đặc sắc không.
Có điều đi ăn thì cậu lại không định gọi Đại Pháo, Đại Pháo luôn cảm thấy Giang Liễu Liễu có vấn đề về thần kinh, mặc dù sẽ không nói trước mặt, nhưng Giang Khoát sẽ khó chịu.
Giang Liễu Liễu là học sinh xuất sắc, với Giang Khoát mà nói, người em gái sinh đôi này độc lập cá tính còn thông minh.
Nhưng trong mắt vợ chồng Giang tổng, với biểu hiện của Giang Khoát, cùng với nhận thức rõ ràng của họ về chính bản thân mình, họ nhất trí rằng chỉ số IQ của con gái họ phải là do đột biến gen.
Thế nhưng Giang Liễu Liễu lại không đi theo con đường thông thường của một học sinh ưu tú, sau khi kết thúc kỳ thi vào cấp 3, cô đột nhiên suy sụp. Bác sĩ chẩn đoán là áp lực quá lớn. Thế là ba cậu cho Giang Liễu Liễu nghỉ học, thuê y tá túc trực 24/24 suốt mấy tháng liền. Sau đó mặc dù tất cả dường như đều đã bình thường trở lại, Giang Liễu Liễu cũng không đi học lại nữa.
Kể từ đó, Giang Liễu Liễu tự chọn cho mình một cuộc sống khác, một mình đi du lịch, chụp ảnh, chỉnh sửa video, viết mấy bài viết nho nhỏ. Bởi tin tưởng tuyệt đối và mù quáng vào chỉ số IQ cùng khả năng độc lập của con gái cưng, Giang tổng không can thiệp vào bất cứ việc gì.
Giang Khoát rất ghen tị, thậm chí còn nghĩ hay là mình cũng suy sụp một phen. Tiếc là ngoại trừ hai ngày đó chạy trốn có chút âu lo và không biết nên chạy ra ngoài kiểu gì, cậu vẫn chẳng tìm được cho mình chút áp lực nào cả.
"Giang Khoát, em hạ sốt chưa?" Lữ Ninh chặn cậu lại.
"Hạ rồi ạ," Giang Khoát sờ sờ lên trán mình, "Em ngủ một đêm là khỏe rồi."
"Vậy là được rồi, hồi phục nhanh thật đấy." Lữ Ninh vỗ vỗ vai cậu.
Tập quân sự hôm nay, ngoại trừ bài giáo huấn trước khi bắt đầu, tất cả đều gần giống như hôm qua, vẫn là tập đội ngũ, chỉ là những người trước đó quay sai hướng đều đã được điều chỉnh, quay tới quay lui đến mười mấy lần đều không còn ai mắc lỗi nữa.
Tuy không có ai mắc lỗi nữa, nhưng kế hoạch của giáo quan trong một tiếng đầu tiên cũng lại là ôn tập và củng cố động tác ngày hôm qua.
Cũng vì không có ai mắc lỗi nữa nên buổi tập này cực kỳ khổ sở.
Mỗi lần quay người, chỉ có thể nhìn người đằng trước cho đỡ buồn chán, mấu chốt là mấy người cùng phòng ký túc xá với cậu lại đều không xếp hàng cùng nhau, ngoại trừ Đoạn Phi Phàm ở hàng sau, phải trái đều là người không quen biết.
Bên trái, quay! Bên trái là một cậu bạn đen nhẻm, như thể đã tham gia khóa huấn luyện quân sự kỳ hạn ba năm. Bên phải, quay! Tóc sau gáy của cậu bên phải này mọc dài đến tận cổ.
Nhìn bẩn quá đấy, sao không cạo bớt bớt đi chứ?
"Hoàn hảo." Đại Pháo nói.
Giang Khoát ngồi trở lại bàn, nhìn chỗ bánh bao nhỏ với cháo kê chưa ăn hết, do dự một chút rồi quay sang hỏi Lý Tử Duệ: "Cậu ăn no chưa?"
"Cậu không ăn nổi nữa rồi à?" Lý Tử Duệ nói.
"Ừ." Giang Khoát gật đầu.
Cậu có một cái tật xấu, mẹ cậu bảo là bệnh sạch sẽ, ba cậu thì bảo là kiểu cách, đó là bữa ăn không thể ngắt quãng ra mà ăn được, phải ăn liền một mạch. Giữa chừng nếu như bị cắt ngang thì lúc quay lại không thể nào ăn tiếp được nữa, sẽ cảm thấy mọi thứ đều là đồ ăn thừa.
Lúc ra ngoài ăn đông người thì còn đỡ bởi các món ăn đưa lên đưa xuống liên tục, trước khi ăn no đều có món mới đưa lên. Còn trong tình huống hiện tại, cậu lại phạm phải cái tật này rồi, cho dù còn chưa động đũa, cậu vẫn có cảm giác là đồ người khác ăn thừa.
"Đưa tôi đi," Lý Tử Duệ bưng bánh bao và cháo kê sang trước mặt mình, "Cậu ăn không quen hả?"
"Cũng không phải, là lấy nhiều quá." Giang Khoát nói.
"Hôm trước chẳng phải cậu bảo cậu luôn gọi đồ ăn theo định lượng sao?" Lý Tử Duệ nói.
Trí nhớ tốt đấy, bạn cùng phòng.
"Hôm nay tôi định lượng sai rồi." Giang Khoát nói.
"Cậu.." Lý Tử Duệ không định bỏ qua cho cậu, còn muốn nói tiếp.
"Không ăn thì đừng có phun nước miếng vào, gói mang về cho Đường Lực với Mã Khiếu." Giang Khoát nói.
"Ăn." Lý Tử Duệ không nói thêm nữa, cắm cúi ăn.
Hôm nay Giang Khoát đã rút ra được bài học, mặc luôn quần áo tập quân sự đi ăn sáng, thêm vào đó hôm qua có một trận mưa to, buổi sáng nhiệt độ giảm hẳn đi, lúc đi tập trung, tâm trạng cậu rất vui vẻ.
"Chăn của cậu không mang đi sao?" Đoạn Phi Phàm đến bên cạnh cậu hỏi, "Để giữ chỗ à?"
"Đi vội quá." Câu này Giang Khoát nói thật, buổi sáng cậu buồn tè nên tỉnh giấc, giải quyết ở nhà vệ sinh trong phòng Đoạn Phi Phàm thì cảm thấy hơi ngượng nên vội vàng chạy về phòng 119.
"Tôi lại tưởng cậu không cần nữa cơ." Đoạn Phi Phàm nói.
"Sao lại không cần," Giang Khoát nói, "Một nghìn rưỡi một đêm nằm ghế xếp mà cậu còn hỏi câu này được? Ở cái nhà nghỉ tệ nhất cũng không đến nỗi thế nhé, trong phòng vẫn có chăn ga."
"Không phải cậu kỹ tính lắm sao," Đoạn Phi Phàm nói, "Rơi xuống đất rồi còn giẫm lên mấy phát rồi, còn không ném đi à?"
"Ai giẫm lên?" Giang Khoát lập tức quay sang nhìn anh chằm chằm.
Đoạn Phi Phàm nhìn cậu, một lúc sau mới lên tiếng: "Tự ngài ạ."
Giang Khoát vừa định nói thì điện thoại reo lên.
Cuộc gọi này chắc chắn là của Giang Liễu Liễu, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra bắt máy.
"Thế nào?" Đầu bên kia quả nhiên là tiếng Giang Liễu Liễu.
"Khá ổn, sắp phải tập trung tập quân sự đây," Giang Khoát nói, "Có việc mau nói đi."
"Không có việc gì cả," Giang Liễu Liễu nói, "Trời không còn nóng lắm, em ra ngoài chơi một chuyến. Lúc nào em qua chỗ anh thì mời em ăn cơm."
"Ba mẹ biết không?" Giang Khoát hỏi.
"Nói với ba mẹ rồi," Giang Liễu Liễu nói, "Đại khái khoảng mười ngày thôi, thời gian cũng không dài."
"Ở chỗ anh mấy ngày?" Giang Khoát hỏi, "Anh không chắc có thời gian dẫn em đi chơi đâu, có khi sẽ bảo Đại Pháo lái xe đưa em đi."
"Không cần mẹ già đó đi theo đâu," Giọng nói của Giang Liễu Liễu thờ ơ như thường thấy, "Anh cũng không cần đi, không cần gì cả, cứ như trước là được. Thứ em muốn chính là cảm giác lạ lẫm này này. Bảo anh mời em bữa cơm, chỉ là để tạo ra chút xíu quan hệ với nơi này thôi, hiểu không?"
"Không hiểu," Giang Khoát nói, "Dù sao thì nhiệm vụ tiếp đãi của anh là mời em một bữa, đúng không? Cơm nước có yêu cầu gì không đấy?"
"Không, nếu muốn thì anh gọi Đại Pháo cũng được," Giang Liễu Liễu nói, "Hay là mua một cái bánh kem con con đi, hai chúng ta chúc mừng nhau tí."
"Được." Giang Khoát đáp.
Cúp máy xong, Đoạn Phi Phàm chẳng biết đã đi đâu rồi.
Sự kiện tự mình giẫm lên chăn trọng đại đến không thể chịu được như thế mà cậu lại hoàn toàn không nhớ tí gì, thực sự khiến cậu không thể nào chấp nhận được.
Giang Khoát cúi đầu gửi cho Đại Pháo một tin nhắn, bảo giúp cậu kiểm tra xem có nhà hàng nào đặc sắc không.
Có điều đi ăn thì cậu lại không định gọi Đại Pháo, Đại Pháo luôn cảm thấy Giang Liễu Liễu có vấn đề về thần kinh, mặc dù sẽ không nói trước mặt, nhưng Giang Khoát sẽ khó chịu.
Giang Liễu Liễu là học sinh xuất sắc, với Giang Khoát mà nói, người em gái sinh đôi này độc lập cá tính còn thông minh.
Nhưng trong mắt vợ chồng Giang tổng, với biểu hiện của Giang Khoát, cùng với nhận thức rõ ràng của họ về chính bản thân mình, họ nhất trí rằng chỉ số IQ của con gái họ phải là do đột biến gen.
Thế nhưng Giang Liễu Liễu lại không đi theo con đường thông thường của một học sinh ưu tú, sau khi kết thúc kỳ thi vào cấp 3, cô đột nhiên suy sụp. Bác sĩ chẩn đoán là áp lực quá lớn. Thế là ba cậu cho Giang Liễu Liễu nghỉ học, thuê y tá túc trực 24/24 suốt mấy tháng liền. Sau đó mặc dù tất cả dường như đều đã bình thường trở lại, Giang Liễu Liễu cũng không đi học lại nữa.
Kể từ đó, Giang Liễu Liễu tự chọn cho mình một cuộc sống khác, một mình đi du lịch, chụp ảnh, chỉnh sửa video, viết mấy bài viết nho nhỏ. Bởi tin tưởng tuyệt đối và mù quáng vào chỉ số IQ cùng khả năng độc lập của con gái cưng, Giang tổng không can thiệp vào bất cứ việc gì.
Giang Khoát rất ghen tị, thậm chí còn nghĩ hay là mình cũng suy sụp một phen. Tiếc là ngoại trừ hai ngày đó chạy trốn có chút âu lo và không biết nên chạy ra ngoài kiểu gì, cậu vẫn chẳng tìm được cho mình chút áp lực nào cả.
"Giang Khoát, em hạ sốt chưa?" Lữ Ninh chặn cậu lại.
"Hạ rồi ạ," Giang Khoát sờ sờ lên trán mình, "Em ngủ một đêm là khỏe rồi."
"Vậy là được rồi, hồi phục nhanh thật đấy." Lữ Ninh vỗ vỗ vai cậu.
Tập quân sự hôm nay, ngoại trừ bài giáo huấn trước khi bắt đầu, tất cả đều gần giống như hôm qua, vẫn là tập đội ngũ, chỉ là những người trước đó quay sai hướng đều đã được điều chỉnh, quay tới quay lui đến mười mấy lần đều không còn ai mắc lỗi nữa.
Tuy không có ai mắc lỗi nữa, nhưng kế hoạch của giáo quan trong một tiếng đầu tiên cũng lại là ôn tập và củng cố động tác ngày hôm qua.
Cũng vì không có ai mắc lỗi nữa nên buổi tập này cực kỳ khổ sở.
Mỗi lần quay người, chỉ có thể nhìn người đằng trước cho đỡ buồn chán, mấu chốt là mấy người cùng phòng ký túc xá với cậu lại đều không xếp hàng cùng nhau, ngoại trừ Đoạn Phi Phàm ở hàng sau, phải trái đều là người không quen biết.
Bên trái, quay! Bên trái là một cậu bạn đen nhẻm, như thể đã tham gia khóa huấn luyện quân sự kỳ hạn ba năm. Bên phải, quay! Tóc sau gáy của cậu bên phải này mọc dài đến tận cổ.
Nhìn bẩn quá đấy, sao không cạo bớt bớt đi chứ?
Chỉnh sửa cuối: