41.
Đổng Côn với Đinh Triết xem ra cũng chẳng khác gì. Mọi người cùng nâng ly lên. Sau khi Đại Pháo nói xong, Đinh Triết nghẹn mãi mới nhả ra một chữ: "Được."
Giang Khoát không nhịn nổi nên bật cười thành tiếng luôn.
"Đến đi đến đi đến đi." Đại Pháo cùng mọi người lần lượt cụng ly một vòng. "Hết nhé."
Trong hầu hết mọi tình huống, có bia có mồi chính là cách tốt nhất để kéo gần mối quan hệ.
Có thể chỉ lát nữa thôi ra khỏi cửa, bị gió nhẹ thổi một cái là mối quan hệ này vỡ tan. Thế nhưng vào thời điểm này, nhất là trong đám người tửu lượng thường thường kia, thế nào cũng có vài người anh em tiếc là đã gặp nhau muộn quá.
Bia vừa nuốt xuống, Đại Pháo cùng Đổng Côn, Đinh Triết đã thân thiết tới mức suýt chút nữa là ôm nhau mà lau nước mắt nữa rồi.
"Ngày bé tôi cũng thích leo cây lắm!" Đại Pháo nói. "Tôi với Giang Khoát hồi đó leo trèo suốt. Thằng này nó mạnh hơn tôi. Nó trèo nhanh lắm! Vút một cái y như con khỉ luôn. Có lần còn bị ngã vào trong nhà người ta cơ. Ngã mà làm vỡ cái bàn đá nhà người ta luôn.. Khoát nhỉ? Chính là nhà Phan đầu to đấy.."
"Vốn dĩ là đã hỏng sẵn rồi." Giang Khoát nói.
Đại Pháo cười cười đứng dậy, nâng ly cụng với hai người Đinh Triết, Đổng Côn một cái sau đó nhìn Đoạn Phi Phàm: "Phi Phàm, hay là hai chúng ta đổi chỗ đi? Tôi với hai người anh em này hợp cạ quá đi mất."
Không đợi Đoạn Phi Phàm kịp nói gì, Đại Pháo đã đi sang và bảo nhân viên phục vụ đổi chỗ bát đũa trên bàn cho hai người bọn họ rồi.
Đoạn Phi Phàm không nói gì, đi sang ngồi xuống cạnh Giang Khoát.
Giang Khoát không nói nhiều. Bàn năm người này chỉ toàn nghe tiếng ba người Đổng Côn, Đinh Triết, Đại Pháo sôi nổi tán phét. Nào như chuyện thời thơ ấu của chính mình, nào là chuyện trường chuyện lớp, nào là chuyện xe đua.. Linh tinh đủ cả.
Ở cái nơi khí thế bừng bừng thế này, giọng Đổng Côn, Đinh Triết còn cao hơn giọng Đại Pháo.
Đoạn Phi Phàm chỉ uống vài hớp mỗi lần mọi người cùng nâng ly thôi mà lúc này cũng đã hơi hơi cảm thấy buồn ngủ rồi. Thế mà Giang Khoát tuy vẫn liên tục uống nhưng nhìn cậu lại chẳng hề hấn gì. Lại thêm vẻ mặt của Đại Pháo lúc nghe Đổng Côn nói uống bia ban nãy nữa thì có lẽ bình thường hai người này toàn uống rượu trắng.
"Tôi không ngờ là hai người bọn họ lại giỏi ăn nói như thế đấy." Giang Khoát cầm ly bia trên bàn, hơi nghiêng ly rồi cụng vào ly của Đoạn Phi Phàm một cái sau đó uống nốt nửa ly còn lại.
Đoạn Phi Phàm đành phải cầm ly lên rồi cũng uống hết chỗ bia còn lại trong ly: "Tửu lượng của hai đứa nó đều như vậy đấy. Ba lon là bắt đầu rượu vào lời ra."
Giang Khoát cười cười không nói gì.
Đoạn Phi Phàm cũng không lên tiếng nữa mà quay đi tiếp tục nghe ba người kia tán phét.
Có điều nghe một lúc lâu, anh lại phát hiện ra cái con người Đại Pháo này có điểm rất là thần kỳ. Những chuyện mà Đinh Triết với Đổng Côn tán phét thì đều là chuyện của bản thân nhưng lúc Đại Pháo tán phét thì phần mở đầu là chuyện của bản thân cậu ta mà phần sau thì lại nói về Giang Khoát.
Như thế này, nếu có ai muốn nghe ngóng tin tức gì đó thì cứ việc ngồi đây mà nêu ra một vài chủ đề cho Đại Pháo là gần như có thể nghe hết về thân thế của Giang Khoát luôn.
Không rõ là cậu ta quá thận trọng với thông tin của bản thân hay là quá bất cẩn với thông tin của Giang Khoát nữa.
"Này, anh hùng hộ hiệu." Giang Khoát hơi nghiêng đầu về phía Đoạn Phi Phàm rồi thì thầm hỏi: "Cậu bị chém bao nhiêu nhát thế?"
"Hả?" Đoạn Phi Phàm sửng sốt.
"Sau gáy cậu có một vết dao." Giang Khoát nói. "Sau lưng còn có hai vết sẹo nữa. Là cậu bị người ta băm đấy à?"
"Lúc tôi ngủ, cậu vén áo tôi lên đấy à?" Đoạn Phi Phàm nhìn cậu.
Giang Khoát đặt tay lên lưng anh rồi ấn mạnh xuống một phát: "Không rõ lắm. Nhưng mà lúc nãy đẩy cậu, tôi sờ thấy."
Đoạn Phi Phàm vòng tay ra sau lưng sờ thử. Đúng là thấy thật.
"Là sẹo dao chém đấy! Đằng trước cũng có nữa cơ!" Đinh Triết chỉ sang bên này, mặt đỏ tía tai mà gạo lớn. "Nó đã kể với cậu chưa? Chuyện đánh nhau với dân làng bên kia ấy? Sự tích vinh quang của anh hùng hộ hiệu đấy!"
"Dân làng há?" Giang Khoát nhìn Đoạn Phi Phàm.
"Vụ gì đấy?" Đại Pháo vội hỏi.
Chắc trộm bò bị đánh chứ gì!
Cái kẻ rõ ràng là đã uống nhiều Đinh Triết kia lập tức đáp ứng yêu cầu của thính giả. Cậu ta bắt đầu thuật lại một cách đầy cường điệu.
Chuyện là nhà trường chuẩn bị xây tòa nhà mới ở mảnh đất trên ngọn núi sau trường. Tuy nhiên, mảnh đất này lại có chút vấn đề đã từ rất lâu để lại. Dân làng luôn tranh chấp quyền sở hữu mảnh đất này bởi dù trưởng làng tiền nhiệm đã bán nhưng trưởng làng sau này lại không công nhận.
Chuyện này dây dưa đến mấy năm, cuối cùng nhà trường cũng quyết định là vẫn khởi công. Kết quả là xung đột xảy ra liên miên. Cuối cùng vào một đêm nọ, dân làng lần mò vào công trường đập phá, cướp bóc rồi còn muốn nhân tiện phóng hỏa.
Sau khi nghe tin, bạn học Đoạn Phi Phàm chạy đến rồi liều mạng chiến đấu với những dân làng đang phá hoại. Sau đó lúc hiệu trưởng chạy tới, anh lại vì bảo vệ hiệu trưởng mà toàn thân đều bị trọng thương..
"Đệt mợ!" Đại Pháo đập bàn. "Đây là anh hùng hộ hiệu chuẩn đét rồi còn gì!"
Giang Khoát nghe một lúc lâu rồi quay mặt sang, hạ giọng hỏi Đoạn Phi Phàm: "Nửa đêm nửa hôm cậu chạy ra sau núi làm gì vậy?"
Đoạn Phi Phàm nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên bật cười: "Tửu lượng của cậu khá đấy! Đến lúc này rồi mà còn tìm ra trọng điểm được."
"Rượu trắng tôi cũng uống được nửa lít nhá. Tí bia thế này khác gì nước ngọt đâu mà.. Cậu đi từ đó ra ngoài mua malatang đúng không?" Giang Khoát nói. "Chắc không phải chứ. Hôm nay tôi thấy khu sau núi kia có cái quái gì đâu."
"Hẹn đánh nhau." Đoạn Phi Phàm nói.
"Với ai?" Giang Khoát ngẫm nghĩ. "Không thể nào là với Lô Hạo Ba chứ?"
"Ờ, là nó hẹn tôi." Đoạn Phi Phàm nói.
Giang Khoát cũng chẳng thèm nghe câu chuyện mà Đinh Triết vừa hoa chân múa tay vừa hò hét kể lể nữa. Cậu xoay người cầm ly cụng với ly của Đoạn Phi Phàm lần nữa: "Không thể là cậu bị nó chém đúng không?"
"Vừa vào cuộc nó đã bỏ chạy rồi còn đâu." Đoạn Phi Phàm nói, "Rạch được một phát."
"Cái thể loại mà không cần khâu vết rạch cũng liền miệng được ấy. Loại như thằng ấy, nếu không lừa lọc rồi dẫn thêm vài người đến đánh lén thì đừng hòng mà động vào được Phi Phàm." Đổng Côn nói thêm một câu, giọng điệu tỏ vẻ khinh thường. "Thế mà thằng đần ấy vẫn dương dương tự đắc cho rằng có một vết sẹo trên lưng Phi Phàm là do nó chém đấy."
"Sau đó cậu tiện thể chiến luôn đám dân làng kia à?" Đại Pháo hỏi.
"Là lúc đó tôi không bỏ chạy thôi." Đoạn Phi Phàm nói.
"Thế thì cũng là nhân tiện rồi đấy thôi. Cậu đúng là trâu bò thật!" Đại Pháo giơ ngón cái với anh. "Cơ mà, như thế thì căn nguyên của việc này là đánh hội đồng, sau đó là chiến đấu với dân làng, rồi cuối cùng lại thành ra bảo vệ trường học. Trường của các cậu cũng được đấy chứ. Trọng đạo nghĩa."
Đoạn Phi Phàm không khỏi ngưỡng mộ tửu lượng của hai người Đại Pháo và Giang Khoát. Giang Khoát thì bắt đúng trọng điểm. Đại Pháo thì tóm tắt logic. Bọn họ chẳng hề giống mấy người đã uống nhiều chút nào.
"Đạo nghĩa cái rắm ấy." Đinh Triết nói.
"Pháo Pháo, tôi nói cậu nghe nhé. Lô Hạo Ba lừa Đoạn Phi Phàm đến để đánh, dân làng đến gây sự, Đoạn Phi Phàm không chạy lại nhân tiện bảo vệ trường." Đổng Côn cười hớn hở. "Hiệu trưởng được cảnh sát trường đưa đi, mà cảnh sát trường lại là do Đoạn Phi Phàm gọi đến. Kết quả là đụng phải vụ này nên tất cả đều động dao. Đoạn Phi Phàm mà không nhả ra thì đã không cứu được Lô Hạo Ba rồi."
Giang Khoát không nhịn nổi nên bật cười thành tiếng luôn.
"Đến đi đến đi đến đi." Đại Pháo cùng mọi người lần lượt cụng ly một vòng. "Hết nhé."
Trong hầu hết mọi tình huống, có bia có mồi chính là cách tốt nhất để kéo gần mối quan hệ.
Có thể chỉ lát nữa thôi ra khỏi cửa, bị gió nhẹ thổi một cái là mối quan hệ này vỡ tan. Thế nhưng vào thời điểm này, nhất là trong đám người tửu lượng thường thường kia, thế nào cũng có vài người anh em tiếc là đã gặp nhau muộn quá.
Bia vừa nuốt xuống, Đại Pháo cùng Đổng Côn, Đinh Triết đã thân thiết tới mức suýt chút nữa là ôm nhau mà lau nước mắt nữa rồi.
"Ngày bé tôi cũng thích leo cây lắm!" Đại Pháo nói. "Tôi với Giang Khoát hồi đó leo trèo suốt. Thằng này nó mạnh hơn tôi. Nó trèo nhanh lắm! Vút một cái y như con khỉ luôn. Có lần còn bị ngã vào trong nhà người ta cơ. Ngã mà làm vỡ cái bàn đá nhà người ta luôn.. Khoát nhỉ? Chính là nhà Phan đầu to đấy.."
"Vốn dĩ là đã hỏng sẵn rồi." Giang Khoát nói.
Đại Pháo cười cười đứng dậy, nâng ly cụng với hai người Đinh Triết, Đổng Côn một cái sau đó nhìn Đoạn Phi Phàm: "Phi Phàm, hay là hai chúng ta đổi chỗ đi? Tôi với hai người anh em này hợp cạ quá đi mất."
Không đợi Đoạn Phi Phàm kịp nói gì, Đại Pháo đã đi sang và bảo nhân viên phục vụ đổi chỗ bát đũa trên bàn cho hai người bọn họ rồi.
Đoạn Phi Phàm không nói gì, đi sang ngồi xuống cạnh Giang Khoát.
Giang Khoát không nói nhiều. Bàn năm người này chỉ toàn nghe tiếng ba người Đổng Côn, Đinh Triết, Đại Pháo sôi nổi tán phét. Nào như chuyện thời thơ ấu của chính mình, nào là chuyện trường chuyện lớp, nào là chuyện xe đua.. Linh tinh đủ cả.
Ở cái nơi khí thế bừng bừng thế này, giọng Đổng Côn, Đinh Triết còn cao hơn giọng Đại Pháo.
Đoạn Phi Phàm chỉ uống vài hớp mỗi lần mọi người cùng nâng ly thôi mà lúc này cũng đã hơi hơi cảm thấy buồn ngủ rồi. Thế mà Giang Khoát tuy vẫn liên tục uống nhưng nhìn cậu lại chẳng hề hấn gì. Lại thêm vẻ mặt của Đại Pháo lúc nghe Đổng Côn nói uống bia ban nãy nữa thì có lẽ bình thường hai người này toàn uống rượu trắng.
"Tôi không ngờ là hai người bọn họ lại giỏi ăn nói như thế đấy." Giang Khoát cầm ly bia trên bàn, hơi nghiêng ly rồi cụng vào ly của Đoạn Phi Phàm một cái sau đó uống nốt nửa ly còn lại.
Đoạn Phi Phàm đành phải cầm ly lên rồi cũng uống hết chỗ bia còn lại trong ly: "Tửu lượng của hai đứa nó đều như vậy đấy. Ba lon là bắt đầu rượu vào lời ra."
Giang Khoát cười cười không nói gì.
Đoạn Phi Phàm cũng không lên tiếng nữa mà quay đi tiếp tục nghe ba người kia tán phét.
Có điều nghe một lúc lâu, anh lại phát hiện ra cái con người Đại Pháo này có điểm rất là thần kỳ. Những chuyện mà Đinh Triết với Đổng Côn tán phét thì đều là chuyện của bản thân nhưng lúc Đại Pháo tán phét thì phần mở đầu là chuyện của bản thân cậu ta mà phần sau thì lại nói về Giang Khoát.
Như thế này, nếu có ai muốn nghe ngóng tin tức gì đó thì cứ việc ngồi đây mà nêu ra một vài chủ đề cho Đại Pháo là gần như có thể nghe hết về thân thế của Giang Khoát luôn.
Không rõ là cậu ta quá thận trọng với thông tin của bản thân hay là quá bất cẩn với thông tin của Giang Khoát nữa.
"Này, anh hùng hộ hiệu." Giang Khoát hơi nghiêng đầu về phía Đoạn Phi Phàm rồi thì thầm hỏi: "Cậu bị chém bao nhiêu nhát thế?"
"Hả?" Đoạn Phi Phàm sửng sốt.
"Sau gáy cậu có một vết dao." Giang Khoát nói. "Sau lưng còn có hai vết sẹo nữa. Là cậu bị người ta băm đấy à?"
"Lúc tôi ngủ, cậu vén áo tôi lên đấy à?" Đoạn Phi Phàm nhìn cậu.
Giang Khoát đặt tay lên lưng anh rồi ấn mạnh xuống một phát: "Không rõ lắm. Nhưng mà lúc nãy đẩy cậu, tôi sờ thấy."
Đoạn Phi Phàm vòng tay ra sau lưng sờ thử. Đúng là thấy thật.
"Là sẹo dao chém đấy! Đằng trước cũng có nữa cơ!" Đinh Triết chỉ sang bên này, mặt đỏ tía tai mà gạo lớn. "Nó đã kể với cậu chưa? Chuyện đánh nhau với dân làng bên kia ấy? Sự tích vinh quang của anh hùng hộ hiệu đấy!"
"Dân làng há?" Giang Khoát nhìn Đoạn Phi Phàm.
"Vụ gì đấy?" Đại Pháo vội hỏi.
Chắc trộm bò bị đánh chứ gì!
Cái kẻ rõ ràng là đã uống nhiều Đinh Triết kia lập tức đáp ứng yêu cầu của thính giả. Cậu ta bắt đầu thuật lại một cách đầy cường điệu.
Chuyện là nhà trường chuẩn bị xây tòa nhà mới ở mảnh đất trên ngọn núi sau trường. Tuy nhiên, mảnh đất này lại có chút vấn đề đã từ rất lâu để lại. Dân làng luôn tranh chấp quyền sở hữu mảnh đất này bởi dù trưởng làng tiền nhiệm đã bán nhưng trưởng làng sau này lại không công nhận.
Chuyện này dây dưa đến mấy năm, cuối cùng nhà trường cũng quyết định là vẫn khởi công. Kết quả là xung đột xảy ra liên miên. Cuối cùng vào một đêm nọ, dân làng lần mò vào công trường đập phá, cướp bóc rồi còn muốn nhân tiện phóng hỏa.
Sau khi nghe tin, bạn học Đoạn Phi Phàm chạy đến rồi liều mạng chiến đấu với những dân làng đang phá hoại. Sau đó lúc hiệu trưởng chạy tới, anh lại vì bảo vệ hiệu trưởng mà toàn thân đều bị trọng thương..
"Đệt mợ!" Đại Pháo đập bàn. "Đây là anh hùng hộ hiệu chuẩn đét rồi còn gì!"
Giang Khoát nghe một lúc lâu rồi quay mặt sang, hạ giọng hỏi Đoạn Phi Phàm: "Nửa đêm nửa hôm cậu chạy ra sau núi làm gì vậy?"
Đoạn Phi Phàm nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên bật cười: "Tửu lượng của cậu khá đấy! Đến lúc này rồi mà còn tìm ra trọng điểm được."
"Rượu trắng tôi cũng uống được nửa lít nhá. Tí bia thế này khác gì nước ngọt đâu mà.. Cậu đi từ đó ra ngoài mua malatang đúng không?" Giang Khoát nói. "Chắc không phải chứ. Hôm nay tôi thấy khu sau núi kia có cái quái gì đâu."
"Hẹn đánh nhau." Đoạn Phi Phàm nói.
"Với ai?" Giang Khoát ngẫm nghĩ. "Không thể nào là với Lô Hạo Ba chứ?"
"Ờ, là nó hẹn tôi." Đoạn Phi Phàm nói.
Giang Khoát cũng chẳng thèm nghe câu chuyện mà Đinh Triết vừa hoa chân múa tay vừa hò hét kể lể nữa. Cậu xoay người cầm ly cụng với ly của Đoạn Phi Phàm lần nữa: "Không thể là cậu bị nó chém đúng không?"
"Vừa vào cuộc nó đã bỏ chạy rồi còn đâu." Đoạn Phi Phàm nói, "Rạch được một phát."
"Cái thể loại mà không cần khâu vết rạch cũng liền miệng được ấy. Loại như thằng ấy, nếu không lừa lọc rồi dẫn thêm vài người đến đánh lén thì đừng hòng mà động vào được Phi Phàm." Đổng Côn nói thêm một câu, giọng điệu tỏ vẻ khinh thường. "Thế mà thằng đần ấy vẫn dương dương tự đắc cho rằng có một vết sẹo trên lưng Phi Phàm là do nó chém đấy."
"Sau đó cậu tiện thể chiến luôn đám dân làng kia à?" Đại Pháo hỏi.
"Là lúc đó tôi không bỏ chạy thôi." Đoạn Phi Phàm nói.
"Thế thì cũng là nhân tiện rồi đấy thôi. Cậu đúng là trâu bò thật!" Đại Pháo giơ ngón cái với anh. "Cơ mà, như thế thì căn nguyên của việc này là đánh hội đồng, sau đó là chiến đấu với dân làng, rồi cuối cùng lại thành ra bảo vệ trường học. Trường của các cậu cũng được đấy chứ. Trọng đạo nghĩa."
Đoạn Phi Phàm không khỏi ngưỡng mộ tửu lượng của hai người Đại Pháo và Giang Khoát. Giang Khoát thì bắt đúng trọng điểm. Đại Pháo thì tóm tắt logic. Bọn họ chẳng hề giống mấy người đã uống nhiều chút nào.
"Đạo nghĩa cái rắm ấy." Đinh Triết nói.
"Pháo Pháo, tôi nói cậu nghe nhé. Lô Hạo Ba lừa Đoạn Phi Phàm đến để đánh, dân làng đến gây sự, Đoạn Phi Phàm không chạy lại nhân tiện bảo vệ trường." Đổng Côn cười hớn hở. "Hiệu trưởng được cảnh sát trường đưa đi, mà cảnh sát trường lại là do Đoạn Phi Phàm gọi đến. Kết quả là đụng phải vụ này nên tất cả đều động dao. Đoạn Phi Phàm mà không nhả ra thì đã không cứu được Lô Hạo Ba rồi."