Chương 50: Khải Hoàng Trở Về
Điện Thái Hòa
"Khởi bẩm hoàng thượng, Đông Minh đã chiếm được năm tòa thành phía nam của ta, cả vùng Nam Cương đã bị chiếm đóng".
Rầm!
"Hoàng thượng.. hoàng thượng.. người đâu mau truyền Ngự y..".
Chiếu Chinh đế năm thứ hai mươi chín, Nam Việt đại bại, đại quân hùng hậu một trăm vạn sau ba năm chỉ còn không tới năm mươi vạn. Hiện tại Nam Việt sức mạnh tiêu hao hết, tiền tài khô kiệt không thể tiếp tục chi cho cuộc chiến.
Từ phía Nam, năm mươi vạn quân gấp rút tiến về, đội quân không còn sĩ khí của ba năm trước, người người thương tật, xe hỏng ngựa mỏi mười phần hết bảy.
* * *
Đông Minh
Thiên Khôn điện
Ngọc Lưu Ly không ngừng đi qua đi lại, lúc hắn đăng cơ cũng không có hồi hộp như hiện tại, hắn từ ba năm trước đã không còn cảm thấy bất mãn hay có ý thù địch gì với Ngọc Lưu Tuyệt, hắn rất muốn ra trước cổng thành nghênh đón Ngọc Lưu Tuyệt khải hoàng trở về, thế nhưng hắn lại không muốn thấy Ngọc Lưu Tuyệt kia tỏ vẻ ta đây trước mặt hắn, hắn ghét ánh mắt đào hoa kia khi nhìn những người khác. Hắn vẫn còn do dự có nên đi hay không?
Tiểu An tử, thái giám thân cận Ngọc Lưu Ly khi còn là thái tử, hắn nhìn thấy Ngọc Lưu Ly bước chân qua lại xoay chuyển liên tục không khỏi chóng mặt.
"Hoàng thượng, ngài không đón Bình vương gia sao?"
"Không đi!"
"Hoàng thượng nếu ngài không đi, Bình vương không tức giận chứ?" Tiểu An liều cái mạng nhỏ nói.
"Hừ! Trẫm đây vui mừng nhưng không thể hiện ra mặt, huyên náo ồn ào làm cái gì?" Ngọc Lưu Ly hắn quyết định không đi.
"Haiz!" Tiểu An thở dài, tuy hoàng thượng cùng Bình vương không còn đối chọi gay ghắt như xưa nhưng ngoài mặt vẫn là như nước với lửa à. Tiểu An ngẩng đầu nhìn Ngọc Lưu Ly hắn không khỏi lo cho cái thân nhỏ của hắn sẽ bị hai người này kèm kẹp đến chết dâu.
Kinh thành hôm nay tưng bừng náo nhiệt, nhà nhà vui mừng, người người vui sướng, tất cả quan viên cùng bá tánh từ sớm đã tụ tập trước cửa thành.
Trong các tửu lâu khách điếm không còn chỗ để chen chúc.
"Cuối cùng Đông Minh ta đã giành lại được vùng Nam cương, ha ha"
"Ngày hôm nay là ngày huy hoàng nhất của Đông Minh chúng ta suốt hơn một trăm năm qua, trận này đánh quá đẹp, quá đã"
"Bình vương gia dụng binh như thần, trên chiến trường phi thường dũng mãnh, là một đại chiến thần của Đông Minh ta".
Một bàn ba người bàn luận sôi nổi.
"Ngày hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy được phong thái phi phàm của Bình vương rồi ha ha"
"Đúng vậy, ta chỉ nghe nói Bình vương tuổi trẻ tài cao, phi thường anh tuấn ngày hôm nay chính là cơ hội để được trông thấy diện mạo của ngài ấy" Những người khác cũng háo hức chờ đợi Bình vương không kém.
"Nhanh nhanh.. Bình vương đã tới trước cửa thành rồi!" Tiếng hô của những người bên ngoài vang lên toàn bộ người bên trong các tửu lâu kéo hết ra ngoài nhanh chân chạy về hướng cửa thành.
"Chiến thần vương gia! Chiến thần vương gia!"
"Người đi đầu cưỡi trên lưng bạch mã chính là Bình vương gia."
Tất cả mọi tầm mắt đổ dồn trên người vị chiến thần của bọn họ: Toàn thân áo giáp bạc, một tay nắm dây cương một tay cầm chiếc mũ giáp bạc, tóc được cột lên cao, đôi tròng mắt đen láy, mày kiếm mũi thẳng, môi mỏng ửng đỏ. Nhìn toàn thể là một vẻ đẹp đến thoát tục.
Đoàn người ngựa đang tiến vào trong thành, tiếng hoan hô vang rầm rộ.
Tống Thanh Liên cưỡi ngựa đi đầu, tầm mắt hướng thẳng, hai hàng người bên đường chen chúc nhau chen lấn, các cô nương không ngừng vẫy khăn trên tay rồi ném các loại túi thơm cùng hoa về phía Tống Thanh Liên. Nàng nhếch miệng, một nụ cười làm điên đảo tất cả các cô nương.
"Tiểu thư, chính là ngài ấy, người chúng ta gặp ở Trúc Lâm tự" Vân Bích nhìn qua tiểu thư nhà nàng nói.
"Chính là ngài ấy" Mộ Ngọc Hà khẳng định.
"Ngài ấy thật quá anh tuấn, tiểu thư nhìn xem tất cả các cô nương đều ngây dại vì ngài ấy" Vân Bích nhìn các cô nương xung quanh ai nấy đều thần hồn điên đảo.
Mộ Ngọc Hà lướt nhìn theo bóng lưng phía trước thẩn thờ.
* * *
Phủ Nguyên đại tướng quân
"Phụ thân, vị Ngọc Lưu Tuyệt này thật lợi hại như vậy?"
"Hai năm trước ta đã từng giao chiến với người này, hắn tuổi trẻ tài cao, không nhân lúc ta trọng thương mà truy đuổi, ra tay tuy nặng nhưng hoàn toàn tránh chỗ yếu hiểm" Tống Thanh Dương nhớ lại tình hình lúc đó thuật lại.
"Ngọc Lưu Tuyệt này là cố ý tha mạng cho phụ thân?" Tống Thanh Minh nguy hoặc.
"Đúng vậy, Nam Việt hôm nay đại bại là điều tất yếu"
"Con thật muốn cùng hắn đọ sức một phen"
"Con không phải là đối thủ của hắn, người này võ công cao thâm khó lường, mỗi lần giao chiến tướng lĩnh Nam Việt chưa tới năm chiêu đã bị đại bại"
Tống Thanh Dương hắn từ ba năm trước bị trọng thương, Hoàng thượng lúc này tước đi chức vị của hắn, để lại phủ tướng quân này cho hắn dưỡng lão, hắn tuy chưa đến tuổi 'nghĩ hưu' nhưng đã bị bãi miễn chức vụ đây chẳng khác nào Hoàng thượng tát hắn một bạt tai sau đó cho vắn một viên đường.
Tống Thanh Dương lần này coi như trong họa có phúc.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Đông Minh đã chiếm được năm tòa thành phía nam của ta, cả vùng Nam Cương đã bị chiếm đóng".
Rầm!
"Hoàng thượng.. hoàng thượng.. người đâu mau truyền Ngự y..".
Chiếu Chinh đế năm thứ hai mươi chín, Nam Việt đại bại, đại quân hùng hậu một trăm vạn sau ba năm chỉ còn không tới năm mươi vạn. Hiện tại Nam Việt sức mạnh tiêu hao hết, tiền tài khô kiệt không thể tiếp tục chi cho cuộc chiến.
Từ phía Nam, năm mươi vạn quân gấp rút tiến về, đội quân không còn sĩ khí của ba năm trước, người người thương tật, xe hỏng ngựa mỏi mười phần hết bảy.
* * *
Đông Minh
Thiên Khôn điện
Ngọc Lưu Ly không ngừng đi qua đi lại, lúc hắn đăng cơ cũng không có hồi hộp như hiện tại, hắn từ ba năm trước đã không còn cảm thấy bất mãn hay có ý thù địch gì với Ngọc Lưu Tuyệt, hắn rất muốn ra trước cổng thành nghênh đón Ngọc Lưu Tuyệt khải hoàng trở về, thế nhưng hắn lại không muốn thấy Ngọc Lưu Tuyệt kia tỏ vẻ ta đây trước mặt hắn, hắn ghét ánh mắt đào hoa kia khi nhìn những người khác. Hắn vẫn còn do dự có nên đi hay không?
Tiểu An tử, thái giám thân cận Ngọc Lưu Ly khi còn là thái tử, hắn nhìn thấy Ngọc Lưu Ly bước chân qua lại xoay chuyển liên tục không khỏi chóng mặt.
"Hoàng thượng, ngài không đón Bình vương gia sao?"
"Không đi!"
"Hoàng thượng nếu ngài không đi, Bình vương không tức giận chứ?" Tiểu An liều cái mạng nhỏ nói.
"Hừ! Trẫm đây vui mừng nhưng không thể hiện ra mặt, huyên náo ồn ào làm cái gì?" Ngọc Lưu Ly hắn quyết định không đi.
"Haiz!" Tiểu An thở dài, tuy hoàng thượng cùng Bình vương không còn đối chọi gay ghắt như xưa nhưng ngoài mặt vẫn là như nước với lửa à. Tiểu An ngẩng đầu nhìn Ngọc Lưu Ly hắn không khỏi lo cho cái thân nhỏ của hắn sẽ bị hai người này kèm kẹp đến chết dâu.
Kinh thành hôm nay tưng bừng náo nhiệt, nhà nhà vui mừng, người người vui sướng, tất cả quan viên cùng bá tánh từ sớm đã tụ tập trước cửa thành.
Trong các tửu lâu khách điếm không còn chỗ để chen chúc.
"Cuối cùng Đông Minh ta đã giành lại được vùng Nam cương, ha ha"
"Ngày hôm nay là ngày huy hoàng nhất của Đông Minh chúng ta suốt hơn một trăm năm qua, trận này đánh quá đẹp, quá đã"
"Bình vương gia dụng binh như thần, trên chiến trường phi thường dũng mãnh, là một đại chiến thần của Đông Minh ta".
Một bàn ba người bàn luận sôi nổi.
"Ngày hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy được phong thái phi phàm của Bình vương rồi ha ha"
"Đúng vậy, ta chỉ nghe nói Bình vương tuổi trẻ tài cao, phi thường anh tuấn ngày hôm nay chính là cơ hội để được trông thấy diện mạo của ngài ấy" Những người khác cũng háo hức chờ đợi Bình vương không kém.
"Nhanh nhanh.. Bình vương đã tới trước cửa thành rồi!" Tiếng hô của những người bên ngoài vang lên toàn bộ người bên trong các tửu lâu kéo hết ra ngoài nhanh chân chạy về hướng cửa thành.
"Chiến thần vương gia! Chiến thần vương gia!"
"Người đi đầu cưỡi trên lưng bạch mã chính là Bình vương gia."
Tất cả mọi tầm mắt đổ dồn trên người vị chiến thần của bọn họ: Toàn thân áo giáp bạc, một tay nắm dây cương một tay cầm chiếc mũ giáp bạc, tóc được cột lên cao, đôi tròng mắt đen láy, mày kiếm mũi thẳng, môi mỏng ửng đỏ. Nhìn toàn thể là một vẻ đẹp đến thoát tục.
Đoàn người ngựa đang tiến vào trong thành, tiếng hoan hô vang rầm rộ.
Tống Thanh Liên cưỡi ngựa đi đầu, tầm mắt hướng thẳng, hai hàng người bên đường chen chúc nhau chen lấn, các cô nương không ngừng vẫy khăn trên tay rồi ném các loại túi thơm cùng hoa về phía Tống Thanh Liên. Nàng nhếch miệng, một nụ cười làm điên đảo tất cả các cô nương.
"Tiểu thư, chính là ngài ấy, người chúng ta gặp ở Trúc Lâm tự" Vân Bích nhìn qua tiểu thư nhà nàng nói.
"Chính là ngài ấy" Mộ Ngọc Hà khẳng định.
"Ngài ấy thật quá anh tuấn, tiểu thư nhìn xem tất cả các cô nương đều ngây dại vì ngài ấy" Vân Bích nhìn các cô nương xung quanh ai nấy đều thần hồn điên đảo.
Mộ Ngọc Hà lướt nhìn theo bóng lưng phía trước thẩn thờ.
* * *
Phủ Nguyên đại tướng quân
"Phụ thân, vị Ngọc Lưu Tuyệt này thật lợi hại như vậy?"
"Hai năm trước ta đã từng giao chiến với người này, hắn tuổi trẻ tài cao, không nhân lúc ta trọng thương mà truy đuổi, ra tay tuy nặng nhưng hoàn toàn tránh chỗ yếu hiểm" Tống Thanh Dương nhớ lại tình hình lúc đó thuật lại.
"Ngọc Lưu Tuyệt này là cố ý tha mạng cho phụ thân?" Tống Thanh Minh nguy hoặc.
"Đúng vậy, Nam Việt hôm nay đại bại là điều tất yếu"
"Con thật muốn cùng hắn đọ sức một phen"
"Con không phải là đối thủ của hắn, người này võ công cao thâm khó lường, mỗi lần giao chiến tướng lĩnh Nam Việt chưa tới năm chiêu đã bị đại bại"
Tống Thanh Dương hắn từ ba năm trước bị trọng thương, Hoàng thượng lúc này tước đi chức vị của hắn, để lại phủ tướng quân này cho hắn dưỡng lão, hắn tuy chưa đến tuổi 'nghĩ hưu' nhưng đã bị bãi miễn chức vụ đây chẳng khác nào Hoàng thượng tát hắn một bạt tai sau đó cho vắn một viên đường.
Tống Thanh Dương lần này coi như trong họa có phúc.
Chỉnh sửa cuối: