Chương 10: Nhược Thiên Kim
Tống Thanh Liên sau khi rời khỏi Thính Phong điện, nàng một mạch quay trở về 'nhà xí'.
"Khụ khụ" Tống Thanh Liên ôm ngực bước đi.
"Tứ đệ, vừa rồi tất các tiểu cô nương đều nhìn đệ bằng ánh mắt si mê. Haiz! Ta đây không có lực hấp dẫn sao?"
Mộ Dung Phúc Thái lắc đầu nhìn Mộ Dung Phúc Cảnh: Tứ đệ này của hắn tuy không cùng một mẹ nhưng hắn thân thích còn hơn cả Nhị ca ruột kia của hắn.
"Xem đệ kìa, ta thấy tiểu tử Cẩn Duệ còn dễ gần hơn cả đệ, haiz! Ta tìm hắn chơi đùa đây."
"Ai u, kẻ nào đi đường không có mắt sao?" Mộ Dung Phúc Thái nhìn người tông vào mình, nói chính xác là hắn lao đi đâm vào người ta. Hắn nhìn tiểu cô nương đang còn nằm 'chỏng vó' dưới đất: Mặc chiếc váy màu xanh ngọc, trên khuôn mặt bình thường có thêm nhiều nốt tàn nhang ở hai bên gò má.
Tống Thanh Liên còn nằm ở dưới đất, đánh giá Mộ Dung Phúc Thái: Lam y bóng loáng, gương mặt tầm mười hai tuổi đang tò mò nhìn nàng.
"Ngươi.. nha đầu phương nào?" Mộ Dung Phúc Thái hơi nhíu mày, cúi đầu quan sát người đang nằm rạp trên đất.
Tống Thanh Liên từ dưới đất 'bò' dậy cúi đầu hành lễ "Nô tì thỉnh an tam hoàng tử"
"Ngươi là nô tì cung nào? Trước giờ ta chưa từng nhìn thấy?"
"Nô tì.."
"Muội muội" Tống Thanh Minh từ phía xa đi tới, hắn khom người hành lễ với hai người phía trước
"Tam hoàng tử"
"Tứ hoàng tử"
Tống Thanh Minh bước về phía muội muội để nàng dựa hẳn vào người hắn
"Đây là muội muội của thần, nàng trước nay chưa từng vào cung, xin hoàng tử bỏ qua"
"Hóa ra chính là nhược thiên kim, thấy nàng không cố ý bản hoàng tử đây không tính toán" Mộ Dung Phúc
Thái gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
"Cảm tạ tam hoàng tử" Tống Thanh Minh vội vàng tạ ơn.
Mộ Dung Phúc Thái nhìn Tống Thanh Liên trên dưới một hồi, càng thêm chắc chắn về lời nói của Tống Thanh Minh, rồi mới bước đi.
"Thanh Minh, ngươi nói muội muội này của ngươi đây là lần đầu vào cung?"
"Vâng! Tứ hoàng tử"
Mộ Dung Phúc Cảnh bước về phía Tống Thanh Liên quan sát, thấy nàng cúi đầu tựa nửa người vào người Tống Thanh Minh.
"Vậy tại sao ngươi biết được, người ngươi vừa đụng phải là tam ca của bổn hoàng tử, hửm? Tống Thanh Liên"
"Là do thần nữ nghe được tứ hoàng tử gọi tam hoàng tử là tam ca"
"Ồ! Là vậy sao?" Mộ Dung Phúc Cảnh
Nhìn tiểu cô nương trước mắt tuy ngoại hình không xinh đẹp, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nàng hắn không giải thích được cảm giác của hắn là như thế nào. Khi nàng nhìn hắn, ánh mắt nàng không giống với những tiểu cô nương khi nảy.
"Khụ khụ" Tống Thanh Liên ho sặc sụa.
"Ngươi đây là nói cho bổn hoàng tử biết ngươi rất.. lanh lợi"
"Thần nữ không dám, khụ khụ"
"Bổn hoàng tử thấy nàng không được khỏe, ngươi nên dìu nàng vào trong tránh gió đi" Mộ Dung Phúc Cảnh cất bước rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng màu tím của Mộ Dung Phúc Cảnh rời đi, lúc này Tống Thanh Minh mới thở ra nhẹ nhõm.
"Muội muội không sao chứ?"
"Muội không vấn đề gì?" Tống Thanh Liên lắc đầu nói.
"Hù chết ta! Tứ hoàng tử này còn lạnh hơn cả Cẩn Duệ".
"Ca ca, tứ hoàng tử này bao nhiêu tuổi?"
"Mười tuổi.. Muội không bị ngoại hình của tứ hoàng tử mê hoặc chứ?"
"Không có", sau khi gặp người kia nàng đã được 'miễn dịch' với mỹ nam rồi, tuy Mộ Dung Phúc Cảnh tuấn tú nhưng không đến mức khiến nàng phải động tâm, nàng cũng không muốn tự rước lấy phiền toái à.
"Vậy thì ta yên tâm", muội muội hắn ấy à quá lương thiện, nàng không nên dính dáng đến hoàng thất.
"Mộ Dung Phúc Cảnh.." Tống Thanh Liên lẩm nhẩm bốn chữ.
Yến tiệc cũng đến hồi kết thúc.
Tại cửa cung xe ngựa nối tiếp nhau rời đi.
Bên trong xe ngựa, Tống Thanh Minh lo lắng nhìn muội muội hắn: Hôm nay mọi người đều nhìn muội muội hắn bằng ánh mắt thương hại. Từ hôm nay cái danh xưng 'nhược thiên kim' của nàng e là theo nàng đến suốt đời "Haiz..".
"Thanh Minh, con làm sao lại thở dài suốt vậy" Trần Lâm Ngọc thấy nhi tử nàng lạ lạ.
"Mẫu thân, khi nào muội muội mới khỏe đây?"
"Ca ca, muội đã quen với thân thể này rồi, muội không sao?"
"Đợi vài năm nữa ta sẽ đi khắp thiên hạ tìm thần y chữa trị cho muội" Mỗi lần nhìn thấy muội muội của hắn khổ sở vì bệnh hắn càng thêm phẫn hận Tô Oánh Nhu, càng căm hận phủ thừa tướng.
"Ca ca.." Tống Thanh Liên không biết nên nói như thế nào. Thoáng chốc bầu không khí trong xe rơi vào trầm mặc.
Tướng quân phủ
Về đến phủ, Trần Lâm Ngọc bế Tống Thanh Liên về phòng.
"Mẫu thân, thật tội nghiệp ca ca"
"Chúng ta cũng không có cách nào khác"
"Ca ca hắn nếu biết, với tính cách của hắn tới lúc đó con đây chết chắc rồi!"
"Mẫu thân, người nói sư phụ con năm nay bao nhiêu tuổi rồi"
"Bạch tiền bối khoảng hơn sáu mươi tuổi đi"
"Sao người biết?"
"Ta đoán thế, sao con lại hỏi chuyện này, con là ngại Bạch tiền bối tuổi tác cao không dạy nổi con", không chỉ riêng Trần Lâm Ngọc, thiên hạ này không quá ba người biết được tuổi thật sự của Bạch Thế Thiên.
Tống Thanh Liên không khỏi nhớ tới Hoàng Phủ Ngạo. Hắn trẻ như thế thì sư phụ chắc cũng một đống lớn tuổi rồi, nếu nàng vào Thanh Sơn có phải cũng sẽ như vậy. Nghĩ đến đó nàng càng hứng thú với Thanh Sơn, nàng ngây ngô cười.
Trần Lâm Ngọc nhìn nhi nữ rồi nghĩ tới nhi tử nàng không khỏi lắc đầu quay người bước về viện của mình.
"Tướng công, Liên nhi từ cung trở về trông nàng rất lạ", trong trướng phòng Trần Lâm Ngọc tâm sự cùng Tống Thanh Dương.
"Hửm?" Tống Thanh Dương vòng tay ôm Trần Lâm Ngọc nằm sát vào ngực.
"Lúc ở yến tiệc nàng có rời đi một lúc"
"Liên nhi từ nhỏ đã kì lạ, nàng không cần lo lắng, với bản lĩnh của nàng hẳn không có vấn đề gì khó giải quyết"
"Nương tử, nàng có từng suy nghĩ làm nữ tướng quân chưa?"
"Chàng nói gì lạ thế, làm sao có nữ tướng đây"
"Liên nhi nói sau này nàng sẽ là nữ tướng đầu tiên ha.. ha.."
Nữ nhi của bọn họ không có điểm nào là không kì lạ.
* * *
Phủ Tứ hoàng tử
Thư phòng
"Điện hạ, Nam xưởng bố trí người khắp nơi, người của chúng ta khó mà tìm hiểu được tin tức"
"Được rồi việc này gác lại, ngọc bội kia đối với ta không còn thú vị nữa rồi!"
Thế Anh nhìn chủ tử hắn: Điện hạ hành sự lúc nào cũng làm hắn không thể hiểu được. Suốt 5 năm qua, điện hạ luôn cho người thám thính ngọc bội đính ước kia cất giữ nơi nào trong hoàng cung nhưng không được. Suốt 5 năm tò mò xem cái tên được khắc trên ngọc bội. Nay, trong một buổi tối không còn hứng thú?
"Nhược thiên kim! Thật thú vị" Mộ Dung Phúc Cảnh lẩm nhẩm trong miệng.
* * *
Điện Thính Phong
Hoàng Phủ Ngạo đứng chắp tay sau lưng ngước nhìn bầu trời đêm. Tối hôm nay, hắn trãi qua quá nhiều cảm xúc: Lúc 'sư tỷ' hắn nắm tay hắn an ủi hắn cảm thấy nàng rất thật tâm với hắn, trên thế gian này xuất hiện thêm một người quan tâm đến cảm giác của hắn. Lúc nghe nàng trả lời những câu hỏi kia đã đem đến cho hắn hi vọng cùng tin tưởng.
"Sư bá, chúng ta có thể đón nàng lên Thanh Sơn rồi".
"Khụ khụ" Tống Thanh Liên ôm ngực bước đi.
"Tứ đệ, vừa rồi tất các tiểu cô nương đều nhìn đệ bằng ánh mắt si mê. Haiz! Ta đây không có lực hấp dẫn sao?"
Mộ Dung Phúc Thái lắc đầu nhìn Mộ Dung Phúc Cảnh: Tứ đệ này của hắn tuy không cùng một mẹ nhưng hắn thân thích còn hơn cả Nhị ca ruột kia của hắn.
"Xem đệ kìa, ta thấy tiểu tử Cẩn Duệ còn dễ gần hơn cả đệ, haiz! Ta tìm hắn chơi đùa đây."
"Ai u, kẻ nào đi đường không có mắt sao?" Mộ Dung Phúc Thái nhìn người tông vào mình, nói chính xác là hắn lao đi đâm vào người ta. Hắn nhìn tiểu cô nương đang còn nằm 'chỏng vó' dưới đất: Mặc chiếc váy màu xanh ngọc, trên khuôn mặt bình thường có thêm nhiều nốt tàn nhang ở hai bên gò má.
Tống Thanh Liên còn nằm ở dưới đất, đánh giá Mộ Dung Phúc Thái: Lam y bóng loáng, gương mặt tầm mười hai tuổi đang tò mò nhìn nàng.
"Ngươi.. nha đầu phương nào?" Mộ Dung Phúc Thái hơi nhíu mày, cúi đầu quan sát người đang nằm rạp trên đất.
Tống Thanh Liên từ dưới đất 'bò' dậy cúi đầu hành lễ "Nô tì thỉnh an tam hoàng tử"
"Ngươi là nô tì cung nào? Trước giờ ta chưa từng nhìn thấy?"
"Nô tì.."
"Muội muội" Tống Thanh Minh từ phía xa đi tới, hắn khom người hành lễ với hai người phía trước
"Tam hoàng tử"
"Tứ hoàng tử"
Tống Thanh Minh bước về phía muội muội để nàng dựa hẳn vào người hắn
"Đây là muội muội của thần, nàng trước nay chưa từng vào cung, xin hoàng tử bỏ qua"
"Hóa ra chính là nhược thiên kim, thấy nàng không cố ý bản hoàng tử đây không tính toán" Mộ Dung Phúc
Thái gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
"Cảm tạ tam hoàng tử" Tống Thanh Minh vội vàng tạ ơn.
Mộ Dung Phúc Thái nhìn Tống Thanh Liên trên dưới một hồi, càng thêm chắc chắn về lời nói của Tống Thanh Minh, rồi mới bước đi.
"Thanh Minh, ngươi nói muội muội này của ngươi đây là lần đầu vào cung?"
"Vâng! Tứ hoàng tử"
Mộ Dung Phúc Cảnh bước về phía Tống Thanh Liên quan sát, thấy nàng cúi đầu tựa nửa người vào người Tống Thanh Minh.
"Vậy tại sao ngươi biết được, người ngươi vừa đụng phải là tam ca của bổn hoàng tử, hửm? Tống Thanh Liên"
"Là do thần nữ nghe được tứ hoàng tử gọi tam hoàng tử là tam ca"
"Ồ! Là vậy sao?" Mộ Dung Phúc Cảnh
Nhìn tiểu cô nương trước mắt tuy ngoại hình không xinh đẹp, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nàng hắn không giải thích được cảm giác của hắn là như thế nào. Khi nàng nhìn hắn, ánh mắt nàng không giống với những tiểu cô nương khi nảy.
"Khụ khụ" Tống Thanh Liên ho sặc sụa.
"Ngươi đây là nói cho bổn hoàng tử biết ngươi rất.. lanh lợi"
"Thần nữ không dám, khụ khụ"
"Bổn hoàng tử thấy nàng không được khỏe, ngươi nên dìu nàng vào trong tránh gió đi" Mộ Dung Phúc Cảnh cất bước rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng màu tím của Mộ Dung Phúc Cảnh rời đi, lúc này Tống Thanh Minh mới thở ra nhẹ nhõm.
"Muội muội không sao chứ?"
"Muội không vấn đề gì?" Tống Thanh Liên lắc đầu nói.
"Hù chết ta! Tứ hoàng tử này còn lạnh hơn cả Cẩn Duệ".
"Ca ca, tứ hoàng tử này bao nhiêu tuổi?"
"Mười tuổi.. Muội không bị ngoại hình của tứ hoàng tử mê hoặc chứ?"
"Không có", sau khi gặp người kia nàng đã được 'miễn dịch' với mỹ nam rồi, tuy Mộ Dung Phúc Cảnh tuấn tú nhưng không đến mức khiến nàng phải động tâm, nàng cũng không muốn tự rước lấy phiền toái à.
"Vậy thì ta yên tâm", muội muội hắn ấy à quá lương thiện, nàng không nên dính dáng đến hoàng thất.
"Mộ Dung Phúc Cảnh.." Tống Thanh Liên lẩm nhẩm bốn chữ.
Yến tiệc cũng đến hồi kết thúc.
Tại cửa cung xe ngựa nối tiếp nhau rời đi.
Bên trong xe ngựa, Tống Thanh Minh lo lắng nhìn muội muội hắn: Hôm nay mọi người đều nhìn muội muội hắn bằng ánh mắt thương hại. Từ hôm nay cái danh xưng 'nhược thiên kim' của nàng e là theo nàng đến suốt đời "Haiz..".
"Thanh Minh, con làm sao lại thở dài suốt vậy" Trần Lâm Ngọc thấy nhi tử nàng lạ lạ.
"Mẫu thân, khi nào muội muội mới khỏe đây?"
"Ca ca, muội đã quen với thân thể này rồi, muội không sao?"
"Đợi vài năm nữa ta sẽ đi khắp thiên hạ tìm thần y chữa trị cho muội" Mỗi lần nhìn thấy muội muội của hắn khổ sở vì bệnh hắn càng thêm phẫn hận Tô Oánh Nhu, càng căm hận phủ thừa tướng.
"Ca ca.." Tống Thanh Liên không biết nên nói như thế nào. Thoáng chốc bầu không khí trong xe rơi vào trầm mặc.
Tướng quân phủ
Về đến phủ, Trần Lâm Ngọc bế Tống Thanh Liên về phòng.
"Mẫu thân, thật tội nghiệp ca ca"
"Chúng ta cũng không có cách nào khác"
"Ca ca hắn nếu biết, với tính cách của hắn tới lúc đó con đây chết chắc rồi!"
"Mẫu thân, người nói sư phụ con năm nay bao nhiêu tuổi rồi"
"Bạch tiền bối khoảng hơn sáu mươi tuổi đi"
"Sao người biết?"
"Ta đoán thế, sao con lại hỏi chuyện này, con là ngại Bạch tiền bối tuổi tác cao không dạy nổi con", không chỉ riêng Trần Lâm Ngọc, thiên hạ này không quá ba người biết được tuổi thật sự của Bạch Thế Thiên.
Tống Thanh Liên không khỏi nhớ tới Hoàng Phủ Ngạo. Hắn trẻ như thế thì sư phụ chắc cũng một đống lớn tuổi rồi, nếu nàng vào Thanh Sơn có phải cũng sẽ như vậy. Nghĩ đến đó nàng càng hứng thú với Thanh Sơn, nàng ngây ngô cười.
Trần Lâm Ngọc nhìn nhi nữ rồi nghĩ tới nhi tử nàng không khỏi lắc đầu quay người bước về viện của mình.
"Tướng công, Liên nhi từ cung trở về trông nàng rất lạ", trong trướng phòng Trần Lâm Ngọc tâm sự cùng Tống Thanh Dương.
"Hửm?" Tống Thanh Dương vòng tay ôm Trần Lâm Ngọc nằm sát vào ngực.
"Lúc ở yến tiệc nàng có rời đi một lúc"
"Liên nhi từ nhỏ đã kì lạ, nàng không cần lo lắng, với bản lĩnh của nàng hẳn không có vấn đề gì khó giải quyết"
"Nương tử, nàng có từng suy nghĩ làm nữ tướng quân chưa?"
"Chàng nói gì lạ thế, làm sao có nữ tướng đây"
"Liên nhi nói sau này nàng sẽ là nữ tướng đầu tiên ha.. ha.."
Nữ nhi của bọn họ không có điểm nào là không kì lạ.
* * *
Phủ Tứ hoàng tử
Thư phòng
"Điện hạ, Nam xưởng bố trí người khắp nơi, người của chúng ta khó mà tìm hiểu được tin tức"
"Được rồi việc này gác lại, ngọc bội kia đối với ta không còn thú vị nữa rồi!"
Thế Anh nhìn chủ tử hắn: Điện hạ hành sự lúc nào cũng làm hắn không thể hiểu được. Suốt 5 năm qua, điện hạ luôn cho người thám thính ngọc bội đính ước kia cất giữ nơi nào trong hoàng cung nhưng không được. Suốt 5 năm tò mò xem cái tên được khắc trên ngọc bội. Nay, trong một buổi tối không còn hứng thú?
"Nhược thiên kim! Thật thú vị" Mộ Dung Phúc Cảnh lẩm nhẩm trong miệng.
* * *
Điện Thính Phong
Hoàng Phủ Ngạo đứng chắp tay sau lưng ngước nhìn bầu trời đêm. Tối hôm nay, hắn trãi qua quá nhiều cảm xúc: Lúc 'sư tỷ' hắn nắm tay hắn an ủi hắn cảm thấy nàng rất thật tâm với hắn, trên thế gian này xuất hiện thêm một người quan tâm đến cảm giác của hắn. Lúc nghe nàng trả lời những câu hỏi kia đã đem đến cho hắn hi vọng cùng tin tưởng.
"Sư bá, chúng ta có thể đón nàng lên Thanh Sơn rồi".
Chỉnh sửa cuối: