
Chương 20: Trương Khúc Nguyên Diện Kiến Các Chủ
Trước cửa phòng chữ địa, nam tử độ tuổi hai mươi trong bộ trường bào màu vàng nhạt, gương mặt thập phần lo lắng. Trương Khúc Nguyên vừa tức thì nhận được tin của Trương Hỷ rằng: Các chủ xuất hiện. Chỉ bốn chữ được viết trong thư tín, đã làm cho trên dưới Mạc các nhôn nhao bàng hoàng. Các chủ là ai chứ? Là nhân vật bí ẩn xưa nay chưa từng lộ diện. Trương Khúc Nguyên hắn hiện tại chính là phó các chủ đời thứ một ngàn chín trăm tám mươi chín, cũng theo con số này mà trước đó các vị phó các chủ trước cũng chưa từng gặp được mặt các chủ. Trương Khúc Nguyên đưa lên bạch ngọc hình tròn nhìn ngắm, bạch ngọc khắc hình phượng hoàng tinh sảo, hoa văn uốn lượn cầu kỳ vô cùng sinh động. Trương Khúc Nguyên đưa bạch ngọc lên cao, hứng lấy tia sáng rọi vào thì hình phượng hoàng liền biến mất thay vào đó là một con cá nhỏ bơi lội quanh một đóa bạch liên kiều diễm. Đây chính là bạch ngọc mà Trương Khúc Nguyên nhận được từ tay Sở Mạch Thông. Họ Sở chính là gia tộc thủ hộ Bình vương phủ, cũng là gia tộc có trách nhiệm chọn ra phó các chủ cho Mạc các. Trương Khúc Nguyên đã từng nghe Sở Mạch Thông nói: "Các chủ khi nào xuất hiện thì chúng ta lúc ấy ắt sẽ gặp"
"Còn không mau vào trong diện kiến các chủ" Tiếng nói thanh lãnh của nam tử truyền đến tai của Trương Khúc Nguyên, truyền âm rõ ràng hùng hậu như vậy hiển nhiên là một đại cao thủ. Người này chính là nam tử đi cạnh bên Các chủ. Trương Khúc Nguyên liền cất đi bạch ngọc mà đưa tay đẩy ra cánh cửa, vừa xoay người vào trong hắn liền nhanh tay khép chặt cửa lại. Trương Khúc Nguyên ngẩng đầu nhìn thẳng hướng chiếc bàn trước mặt: Bạch y nam tử độ tuổi hai mươi, mày kiếm mắt hạnh, sống mũi cao thẳng, môi khẽ nhuếch lên kèm theo ý cười. Đây đích thực là một nam tử ôn nhu tuấn mỹ.
Bên cạnh chậu kim tiền là tấm lưng thanh mãnh của bạch y nữ tử, mái tóc dài đen bóng buông xõa thẳng tắp. Bạch y nữ tử đang ngắm nhìn bức tranh sơn thủy trước mặt, đôi tay chấp đằng sau vô cùng thong dong, tựa như nơi này chỉ mỗi mình nàng hiện hữu.
Bạch Thanh Triết đưa mắt nhìn Trương Khúc Nguyên, theo tầm mắt Trương Khúc Nguyên mà đánh giá: Trước mặt các chủ mà thái độ không hoảng, đôi mục quang trong trẻo lặng yên quan sát, khí khái này cũng đã đủ để làm phó các chủ của Mạc các. Người nhà họ Sở quả nhiên có mắt nhìn, tìm cho Mạc các một kẻ không tệ.
"Còn không mau bái kiến các chủ" Bạch Thanh Triết lên tiếng nhắc nhở.
Trương Khúc Nguyên lúc này mới đạm mạc mà nói: "Xin hỏi hai vị, hai vị tự xưng là các chủ, nhưng tại hạ quả thực không hề biết các chủ nào cả. Tại hạ vốn là ông chủ thật sự của tửu lâu này, nghe trưởng quầy bên ngoài thông báo bèn thấy làm lạ cùng tò mò nên mới ghé qua xem. Các vị có phải có nhầm lẫn gì hay chăng?"
Các đời phó các chủ trước chưa ai từng gặp qua các chủ, ngay cả Sở gia cũng không biết thì lấy ai đảm bảo. Riêng chỉ có bạch ngọc thôi cũng chưa thể làm Trương Khúc Nguyên hắn tin tưởng, nếu sự tồn tại của Mạc các để các thế lực bên ngoài biết đến thì Trương Khúc Nguyên hắn có chết cũng không thể rửa hết tội.
Bạch Thanh Triết nghe thấy lời Trương Khúc Nguyên mà thầm mặc niệm thay hắn. Trương Khúc Nguyên này rõ ràng đã biết các chủ đến mà còn giả vờ giả vịt, thật muốn chịu một trận cuồng phong lớn?
Bạch Thanh Liên thì ngược lại, nàng nhuếch môi cười hài lòng, tầm mắt từ từ bên trên bức sơn thủy mà hạ xuống. Trương Khúc Nguyên này quả không hổ là hậu nhân của Trương Khải, luôn dè dặt cẩn trọng. Bạch Thanh Liên vẫn thẳng đứng tấm lưng mà nói: "Ngươi có biết, vì sao phòng chữ địa này lại là nơi cấm kỵ. Ngươi đã từng khám phá nơi này hay chưa?"
Trương Khúc Nguyên nhìn tấm lưng trước mặt mà bình thản trả lời: "Đây chính là phòng riêng của tại hạ, chỉ dành cho dịp tiếp quý nhân, trong tửu lâu trên dưới không ai không biết"
"Nói hay lắm, cẩn trọng lắm! Ngươi chính là Trương Khúc Nguyên, phó các chủ đời thứ một ngàn chín trăm tám mươi chín của Mạc các, là do chính người của Sở gia chọn lựa?"
Trương Khúc Nguyên nội tâm vô cùng chấn động, nữ tử này thật sự là các chủ? Ngay cả người của Mạc các cũng không ai biết rằng Sở gia chính là gia tộc chọn ra phó các chủ đâu?
Bạch Thanh Liên khá hài lòng với thái độ lặng yên không tiếp tục phản bác của Trương Khúc Nguyên. Nàng lúc này mới xoay người lại, rồi nói: "Ngày hôm nay bổn các chủ sẽ hóa giải bí mật của căn phòng này"
Trương Khúc Nguyên vừa nhìn thấy diện mạo của Bạch Thanh Liên, hắn nội tâm vô cùng hoang mang. Đôi mục quang vốn thường ngày tĩnh lặng thì nay lại bị xáo trộn, vô số cảm cúc không thể diễn tả bằng lời. Nữ tử trước mặt hắn là một thiếu nữ mười sáu tuổi, dung nhan này không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết. Nhất là đôi mắt, đôi mắt đen láy sâu hút, nó có thể hút lấy hồn phách của kẻ đối diện. Có thể khiến tâm người ta mềm nhũn, cảm giác này phải chăng là cảm giác bị thôi miên?
Trương Khúc Nguyên nội tâm tranh đấu giữ dội, cố bình tĩnh mà chống cự, mí mắt hắn nặng nề cụp xuống, đôi chân "phịch" xuống quỳ gối, bộ dạng kính cẩn mà cúi đầu: "Thuộc hạ Trương Khúc Nguyên diện kiến Các chủ"
"Còn không mau vào trong diện kiến các chủ" Tiếng nói thanh lãnh của nam tử truyền đến tai của Trương Khúc Nguyên, truyền âm rõ ràng hùng hậu như vậy hiển nhiên là một đại cao thủ. Người này chính là nam tử đi cạnh bên Các chủ. Trương Khúc Nguyên liền cất đi bạch ngọc mà đưa tay đẩy ra cánh cửa, vừa xoay người vào trong hắn liền nhanh tay khép chặt cửa lại. Trương Khúc Nguyên ngẩng đầu nhìn thẳng hướng chiếc bàn trước mặt: Bạch y nam tử độ tuổi hai mươi, mày kiếm mắt hạnh, sống mũi cao thẳng, môi khẽ nhuếch lên kèm theo ý cười. Đây đích thực là một nam tử ôn nhu tuấn mỹ.
Bên cạnh chậu kim tiền là tấm lưng thanh mãnh của bạch y nữ tử, mái tóc dài đen bóng buông xõa thẳng tắp. Bạch y nữ tử đang ngắm nhìn bức tranh sơn thủy trước mặt, đôi tay chấp đằng sau vô cùng thong dong, tựa như nơi này chỉ mỗi mình nàng hiện hữu.
Bạch Thanh Triết đưa mắt nhìn Trương Khúc Nguyên, theo tầm mắt Trương Khúc Nguyên mà đánh giá: Trước mặt các chủ mà thái độ không hoảng, đôi mục quang trong trẻo lặng yên quan sát, khí khái này cũng đã đủ để làm phó các chủ của Mạc các. Người nhà họ Sở quả nhiên có mắt nhìn, tìm cho Mạc các một kẻ không tệ.
"Còn không mau bái kiến các chủ" Bạch Thanh Triết lên tiếng nhắc nhở.
Trương Khúc Nguyên lúc này mới đạm mạc mà nói: "Xin hỏi hai vị, hai vị tự xưng là các chủ, nhưng tại hạ quả thực không hề biết các chủ nào cả. Tại hạ vốn là ông chủ thật sự của tửu lâu này, nghe trưởng quầy bên ngoài thông báo bèn thấy làm lạ cùng tò mò nên mới ghé qua xem. Các vị có phải có nhầm lẫn gì hay chăng?"
Các đời phó các chủ trước chưa ai từng gặp qua các chủ, ngay cả Sở gia cũng không biết thì lấy ai đảm bảo. Riêng chỉ có bạch ngọc thôi cũng chưa thể làm Trương Khúc Nguyên hắn tin tưởng, nếu sự tồn tại của Mạc các để các thế lực bên ngoài biết đến thì Trương Khúc Nguyên hắn có chết cũng không thể rửa hết tội.
Bạch Thanh Triết nghe thấy lời Trương Khúc Nguyên mà thầm mặc niệm thay hắn. Trương Khúc Nguyên này rõ ràng đã biết các chủ đến mà còn giả vờ giả vịt, thật muốn chịu một trận cuồng phong lớn?
Bạch Thanh Liên thì ngược lại, nàng nhuếch môi cười hài lòng, tầm mắt từ từ bên trên bức sơn thủy mà hạ xuống. Trương Khúc Nguyên này quả không hổ là hậu nhân của Trương Khải, luôn dè dặt cẩn trọng. Bạch Thanh Liên vẫn thẳng đứng tấm lưng mà nói: "Ngươi có biết, vì sao phòng chữ địa này lại là nơi cấm kỵ. Ngươi đã từng khám phá nơi này hay chưa?"
Trương Khúc Nguyên nhìn tấm lưng trước mặt mà bình thản trả lời: "Đây chính là phòng riêng của tại hạ, chỉ dành cho dịp tiếp quý nhân, trong tửu lâu trên dưới không ai không biết"
"Nói hay lắm, cẩn trọng lắm! Ngươi chính là Trương Khúc Nguyên, phó các chủ đời thứ một ngàn chín trăm tám mươi chín của Mạc các, là do chính người của Sở gia chọn lựa?"
Trương Khúc Nguyên nội tâm vô cùng chấn động, nữ tử này thật sự là các chủ? Ngay cả người của Mạc các cũng không ai biết rằng Sở gia chính là gia tộc chọn ra phó các chủ đâu?
Bạch Thanh Liên khá hài lòng với thái độ lặng yên không tiếp tục phản bác của Trương Khúc Nguyên. Nàng lúc này mới xoay người lại, rồi nói: "Ngày hôm nay bổn các chủ sẽ hóa giải bí mật của căn phòng này"
Trương Khúc Nguyên vừa nhìn thấy diện mạo của Bạch Thanh Liên, hắn nội tâm vô cùng hoang mang. Đôi mục quang vốn thường ngày tĩnh lặng thì nay lại bị xáo trộn, vô số cảm cúc không thể diễn tả bằng lời. Nữ tử trước mặt hắn là một thiếu nữ mười sáu tuổi, dung nhan này không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết. Nhất là đôi mắt, đôi mắt đen láy sâu hút, nó có thể hút lấy hồn phách của kẻ đối diện. Có thể khiến tâm người ta mềm nhũn, cảm giác này phải chăng là cảm giác bị thôi miên?
Trương Khúc Nguyên nội tâm tranh đấu giữ dội, cố bình tĩnh mà chống cự, mí mắt hắn nặng nề cụp xuống, đôi chân "phịch" xuống quỳ gối, bộ dạng kính cẩn mà cúi đầu: "Thuộc hạ Trương Khúc Nguyên diện kiến Các chủ"
Chỉnh sửa cuối: