Đam Mỹ [Edit] Toàn Cầu Xâm Nhập - Thương Hải Do Lam

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, May 31, 2023.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 202:

    Quý Hủ căm tức, hắn khẳng định không nhanh bằng nam nhân a!

    Hắn nhìn ra sau hô một tiếng:

    - Những người khác giao cho các anh!

    Mạnh Trọng cùng Mạnh Bắc Trạch bị người kéo, phủi phủi tuyết đọng trên người, nhìn thấy một mảnh nằm gục xuống, ánh mắt đều sáng.

    Giơ lên trường mâu, hét lớn một tiếng:

    - Theo tôi giết!

    Chu Toại Hành nhăn mày, hắn cũng cảm thấy năng lượng dao động khuếch tán.

    Khoảng cách của hắn hơi xa, năng lượng dao động khuếch tán tới chỗ của hắn, chỉ còn là một trận gió mạnh thổi tuyết, người bị gần gũi lan tới có thể tưởng tượng là kết cục nào.

    Nhìn thấy hai người xông lại, Chu Toại Hành có dự cảm không hay.

    - Ngăn lại bọn hắn!

    Chu Toại Hành trầm giọng hạ lệnh.

    Dị hóa nhân cùng thủ vệ bị năng lượng đập vào hù sợ, kịp phản ứng vội vàng đi ngăn đón hai người đang xông tới.

    Bước chân Tần Nghiễn An không ngừng, xông về phía trước, hắn khác với những người khác, hắn sử dụng vũ khí là trải qua chuyên nghiệp huấn luyện, động tác lưu loát xinh đẹp, tốc độ xuất đao mắt thường khó gặp, không gặp ánh đao thì người đã ngã xuống.

    Thuận lợi chạy ra khỏi vòng vây, đao nhọn chém xéo mặt đất, hắn hướng Chu Toại Hành đi tới gần.

    Chu Toại Hành cảm giác nguy cơ dâng lên, phương thức xuất đao của nam nhân khác với những người khác, tuy hắn nhìn không ra khác chỗ nào nhưng lại cảm thấy thật chuyên nghiệp, người này cũng là người biết công phu trong cuối thời.

    Chu Toại Hành còn cố gắng xúi giục:

    - Các hạ hẳn không phải người của Mạnh Trọng đi? Hắn cấu kết thị huyết nhân, giết hại người sống sót trong căn cứ, bọn họ là phản đồ của nhân loại, các hạ lại vì người như vậy đem đao nhọn chỉ hướng đồng loại như chúng tôi?

    Chu Toại Hành liếc qua Từ Thầm, Từ Thầm khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

    Chu Toại Hành còn cố gắng khuyên bảo:

    - Thực lực các hạ không kém, nếu nguyện ý gia nhập Minh Nhật căn cứ, có thể làm phó thủ lĩnh!

    Hàn quang chợt loé, nam nhân đã xuất thủ, bàn tay giấu phía sau của Chu Toại Hành đột nhiên chém ra, một lùm năng lượng xúc ti bò lên trường đao, nhanh chóng leo lên chuôi đao, đánh úp tới bàn tay đeo bao tay của nam nhân.

    Cùng lúc đó Từ Thầm cũng động, lao thẳng tới Tần Nghiễn An.

    Quý Hủ thấy thế hô to:

    - Đừng cho Từ Thầm động tới anh!

    Năng lực dệt mộng của hắn không những có thể kéo người vào cảnh trong mơ lúc đang ngủ, còn có thể thông qua đụng vào trực tiếp làm cho người ta lâm vào ngủ say, tiến vào cảnh trong mơ.

    Không cần Quý Hủ nhắc nhở, Tần Nghiễn An hoành trường đao muốn chặt đứt năng lượng xúc ti, kết quả trường đao chém hụt, không thể đụng vào năng lượng tế ti.

    Ánh đao hiện lên, Từ Thầm cứng ngắc tại chỗ.

    Quý Hủ:

    * * *

    Chứng kiến Từ Thầm lảo đảo lui về phía sau, áo lông bị cắt mở tung bay, máu tươi tuôn trào.

    Nam nhân làm sao dám cướp đối thủ của Thính Thính, chỉ sợ một đao chém chết đứa nhỏ kia sẽ khóc, giết không được, bị thương thì không thành vấn đề.

    Năng lượng xúc ti của Chu Toại Hành mắt thường không nhìn thấy, nếu đối mặt là người thường, sẽ bó tay hết cách với năng lực dị hóa của hắn, nhưng Tần Nghiễn An không phải người thường, hắn không nhìn thấy năng lượng xúc ti nhưng hắn có thể cảm giác được.

    Trường đao không thể đụng vào năng lượng xúc ti, nhưng móng vuốt thì được, đây là móng vuốt từng nắm bắt tinh thần năng lượng ti của Quý Hủ!

    Móng vuốt xẹt qua trường đao, bắt lấy năng lượng tế ti leo lên, quấn quanh móng vuốt, xem hắn làm sao mà trốn!

    Thần sắc Chu Toại Hành khiếp sợ, từ khi đạt được năng lực dị hóa cho tới nay, thường xuyên giết người trong vô hình, người bị tháo nước cũng không biết mình phát sinh chuyện gì, hắn chưa từng nghĩ tới lại có người có năng lực khắc chế hắn!

    Trong mắt Chu Toại Hành hiện lên vẻ sợ hãi, khuôn mặt vặn vẹo phẫn nộ quát:

    - Cùng tiến lên! Giết hắn!

    Dị hóa nhân đồng loạt ra tay, nhất thời đủ loại năng lực dị hóa xuất hiện, cơ bản đều là hình thái dị hóa, nhánh cây, móng vuốt, cùng cái kìm không ngừng công tới.

    Chu Toại Hành bị bắt chặt năng lượng xúc ti không thể đào thoát, chỉ có thể bị buộc đi theo nam nhân di động, nhân lúc nam nhân chém giết dị hóa nhân một tay đánh ra năng lượng xúc ti đánh vào sau lưng nam nhân, trường đao không thể đón đỡ, nam nhân muốn phòng ngự phải buông ra năng lượng xúc ti của hắn!

    Tần Nghiễn An thật buông ra, Chu Toại Hành còn chưa kịp cao hứng chỉ cảm thấy vùng cổ chợt lạnh, sau đó là đau đớn, máu tươi tuôn trào, đầu rơi xuống đất, thân thể cũng ngã xuống.

    Đoàn người:

    * * *

    Từ Thầm đang uể oải dưới đất vừa nhìn thấy Chu Toại Hành bị chặt đầu, như phát điên bò về phía trước.

    - A Hành! A Hành!

    Một cây dù đen ngăn trở đường đi của hắn, bàn tay đầy máu đen vừa vươn lên, cây dù đã mở tung đem người quất ngã xuống đất.

    - Từ Thầm, khi mày luôn lần lượt tính kế người khác, có nghĩ tới kết quả của mình hay không?

    Khoé mắt Từ Thầm muốn nứt ra, giãy dụa xoay người căm hận gào thét:

    - Mày là ai? Tao khi nào thì tính kế qua mày?

    Nhìn thấy Từ Thầm giãy dụa bò về hướng Chu Toại Hành, cũng không tiếp tục ngăn cản.

    Đột nhiên cảm giác thật không có ý nghĩa, hắn làm sao không biết Từ Thầm làm hết thảy đều là vì Chu Toại Hành, trong sinh mạng của hắn tựa hồ chỉ chứa đựng được một người như thế, vì người kia chuyện gì hắn cũng có thể làm, không hề có điểm mấu chốt.

    Quý Hủ nhìn hắn bò lê dưới đất, chỉ cảm thấy bi ai, Từ Thầm có thể trả giá hết thảy cho Chu Toại Hành, Chu Toại Hành chưa chắc như thế.

    Từ Thầm bổ nhào vào thi thể của Chu Toại Hành, nắm chặt tay hắn.

    - A Hành! Có nghe được em nói chuyện không? Đừng chết! Anh tiến vào toàn dị thái, em sẽ bảo hộ anh, anh đừng sợ, em khẳng định chiếu cố tốt cho anh..
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 203:

    Thân thể Từ Thầm run lên, chậm rãi cúi đầu, miệng vết thương trước ngực hắn bị năng lượng vô hình ngăn ra, không còn máu chảy như trước.

    Đau đớn nghiền áp mà đến, Từ Thầm cảm giác được nội tạng huyết nhục của mình đang hòa tan, nhiệt độ cơ thể xói mòn, mà bàn tay bị hắn gắt gao nắm trong tay lại đang rất nhanh khôi phục nhiệt độ cơ thể.

    Từ Thầm khó thể tin, hắn nhìn thấy đầu của Chu Toại Hành đang được năng lượng vô hình kéo, lôi trở lại chỗ cổ bị chặt đứt, chỉ lưu lại một lưỡi đao tinh tế.

    Thủ hạ của Chu Toại Hành đang ôm cánh tay bị đứt kêu rên, rất nhanh cũng không thể phát ra thanh âm, tựa như trái cây hong gió nhanh chóng khô quắt xuống, cuối cùng chỉ còn lại lớp da người nhăn nhúm lưu nguyên tại chỗ, huyết nhục khung xương bên trong toàn bộ biến mất.

    Từ Thầm chứng kiến tay của mình đang khô quắt lại, kết cục của dị hóa nhân kia chính là kết cục của hắn.

    Hắn không thể tin được, không thể nhận, cố nén đau đớn run rẩy thành tiếng:

    - A Hành.. a Hành!

    Chu Toại Hành giống như bừng tỉnh, thu hồi năng lượng xúc ti.

    Từ Thầm tà tà ngã xuống, huyết nhục trong thân thể hắn đã hòa tan nhiều lắm, cho dù không còn bị Chu Toại Hành tháo nước hắn cũng không sống được.

    Chu Toại Hành mau chóng khôi phục, lại ra tay tìm kiếm con mồi kế tiếp, lại có một người bị tháo nước, chỉ chừa một bộ da người cùng một đống quần áo nguyên tại chỗ.

    Thủ hạ kinh hãi muốn chết, hoảng sợ chạy tứ tán bốn phía, nhìn thấy hai đồng bạn chỉ còn lại bộ da người, tốc độ dị hóa cùng tốc độ ăn mòn nháy mắt tiêu thăng, không cần Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An làm gì, hiện trường chính mình rối loạn lên.

    Cuồng thi cùng toàn dị thái người đều có, chúng nó chẳng phân biệt được địch ta, bắt đầu tuỳ tiện công kích.

    Từ Thầm còn chưa chết, hắn nằm nghiêng trong đống tuyết, khoé mắt rạn nứt, nhưng không có máu chảy ra.

    Hắn nhìn chằm chằm nam nhân chậm rãi ngồi dậy, bạn trai mà hắn yêu nhất, lại muốn ăn rụng hắn..

    Không cam lòng, oán hận, điên cuồng cùng hối hận đan xen một chỗ, cảm xúc phản đối như núi cao áp xuống.

    Tần Nghiễn An bị cảm xúc gợi lên, hai tay biến thành móng vuốt, lớp vảy màu đen đồng loạt xuất hiện.

    Cây dù màu đen mở ra, đem nam nhân bị kéo kéo ngược trở về, nắm tay nam nhân bật lui ra sau, hét lớn:

    - Toàn bộ giải tán!

    Người sống sót đã sớm chạy xa, còn ở lại nếu không là cuồng thi thì là toàn dị thái, Quý Hủ không có khả năng làm cho Từ Thầm tiến vào toàn dị thái!

    Một dị hóa nhân có được năng lực dệt mộng nếu toàn dị thái, sẽ mang tới tai nạn thế nào cho Thanh Giang thị, hắn biết rõ, chính vì vậy hắn sẽ không cho phép, nhất định bóp chết!

    Siêu cường thạch anh bay qua, nhanh chóng hoạt hóa, vô số năng lượng mũi nhọn bay vụt bốn phía, hai người trốn sau dù đen cầm lấy cán dù, bị năng lượng mũi nhọn đập vào trượt ra hơn mười thước mới dừng lại.

    Hiện trường ngoại trừ Tần Nghiễn An cùng Quý Hủ, không còn ai đứng thẳng.

    Bên kia chiến trường sớm ngừng, khi bọn họ nhìn thấy hoàn cảnh chiến trường, làm sao còn không rõ, ai là quái vật chân chính còn cần phải nói sao?

    Từng có kinh nghiệm giải quyết thị huyết nhân chạy trốn, Quý Hủ hỏi:

    - Giải quyết sao?

    Tần Nghiễn An nhíu mày, xoay người đi tới chỗ đống tuyết.

    Vừa đi ra vài bước, bóng đen phía sau xẹt qua, Tần Nghiễn An quay phắt người lại, Quý Hủ đã xa xa bay ra ngoài, hung hăng ngã dưới tuyết, cây dù bị kéo dài lưu lại dấu vết.

    Trạng thái đọa biến của Tần Nghiễn An cơ hồ nháy mắt xuất hiện, không đợi hắn thả ra cánh dơi, bóng đen nhanh chóng lướt tới một ngụm xé nát áo choàng cùng áo lông trên người hắn, răng nanh sắc bén cắn lấy lớp vảy cứng rắn.

    Nó đã thích ứng thân thể mới, là thời điểm tìm kiếm hai người này báo thù, một đường đuổi tới nơi này, cẩn thận ẩn núp tới bây giờ, là vì muốn một kích giết chết, tuyệt không cấp hai người cơ hội giữ mạng sống!

    Xúc quản đỏ tươi bay vụt bên gáy Tần Nghiễn An, không thể đâm thủng lớp vảy cứng rắn, lại cắn qua một ngụm, lớp vảy băng rụng vài miếng, răng nanh của bóng đen cũng gãy mấy viên.

    Ngay sau đó lại có lớp vảy khác bao trùm lên, không chút hao tổn.

    Đồng tử màu vàng dựng thẳng đứng, móng vuốt bắt lấy cái đầu, lập tức bóp vỡ!

    Bóng đen khổng lồ phẫn nộ rít gào, bảy cái đầu còn lại lại cắn hướng cổ họng Tần Nghiễn An.

    Cánh dơi run lên, Tần Nghiễn An lui ras au, rớt ra một khoảng cách với quái vật, quái vật lại truy kích tới, hoàn toàn không lưu cơ hội cho hắn bay lên.

    Máu tươi thịt nát văng khắp nơi, trường hợp cực kỳ khủng bố.

    Người Mạnh Trọng nhìn thấy một màn như vậy đều sợ hãi tới cực điểm, hận không thể lập tức trốn đi.

    Mỗi cái đầu bộ dạng xấu xí miệng đầy răng nanh, chân gấp khúc, hai móng vuốt, thoạt nhìn như là con chuột dị hóa, hơn nữa còn là quái vật dung hợp!

    Mạnh Trọng phi thường sợ hãi, hắn lại lo lắng cho tình huống của Quý Hủ, hắn bị quái vật đánh lén đánh bay, cho tới bây giờ không có động tĩnh, không biết sống hay chết.

    - Bắc Trạch, đi theo cha!
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 204:

    Tới lúc này bọn họ không thể sợ chết mà lùi bước.

    Cha con Mạnh gia khom người đi quanh quẩn một vòng lớn, chạy về hướng Quý Hủ.

    Hành động của bọn họ rất nhanh làm cho quái vật chú ý, ba cái đầu phân tâm nhìn qua hai người đang chạy băng băng.

    Quái vật lại gào thét một tiếng, thân thể khổng lồ run rẩy lên kịch liệt, nguyên bản bảy cái đầu xài chung thân thể đột nhiên phân tách, mỗi đầu đều có một thân thể mới, hai thân thể dùng tốc độ cực nhanh nhằm hướng Quý Hủ cùng cha con Mạnh gia, năm quái vật còn lại cùng nhau vây công Tần Nghiễn An.

    Một con quái vật xông tới chỗ cha con Mạnh gia, Mạnh Bắc Trạch nhanh chóng sử dụng tinh thần năng lượng phòng ngự, đón đỡ một kích của quái vật, hai người đều bị đánh bay ra ngoài, phòng ngự đồng dạng bị chấn nát.

    Quái vật cao cao nhảy lên, hung hăng nện xuống hai người dưới đất, trong tích tắc Mạnh Bắc Trạch lại khởi động một lần phòng ngự tinh thần năng lượng.

    Chỉ đón đỡ trong nháy mắt, lại lần nữa bị chấn nát, ngay khoảnh khắc quái vật rơi xuống trường mâu của Mạnh Trọng đã hung hăng đâm trúng thân thể quái vật.

    Mạnh Bắc Trạch cũng hung hăng đâm ra trường mâu trong tay, quái vật quơ móng vuốt chụp vào bọn họ.

    Tần Nghiễn An bị dây dưa, trơ mắt nhìn thấy một con quái vật bổ nhào về hướng Quý Hủ sống chết còn chưa biết, thế giới trong mắt nam nhân bỗng nhiên phát sinh thay đổi, hắn không còn là nhân loại gắt gao bám trên vách núi đen không để cho mình rơi vào vực sâu, hắn chủ động nhảy xuống.

    Hình thái nhân loại phát sinh thay đổi, lớp vảy màu đen bao trùm ánh mắt, khung xương toàn thân răng rắc rung động, kéo dài, biến dạng..

    Một tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên, kềnh càng phẫn nộ xé nát quái vật đang nhảy nhót, cánh dơi rung lên kề sát đất phi hành, một ngụm cắn trúng quái vật đang đánh hướng Quý Hủ, máu tươi tuôn ra, rơi lên mặt Quý Hủ.

    Kềnh càng bay vút mà qua, con quái vật tập kích cha con Mạnh gia trực tiếp bị lực lượng vô hình áp bạo, cha con Mạnh gia ngã dưới đất, chân mềm không thể đứng dậy.

    Thẳng tới kềnh càng chấm dứt chiến đấu, vỗ cánh dơi bay về phương xa, cha con Mạnh gia mới nghiêng ngả lảo đảo chạy hướng Quý Hủ.

    Quý Hủ nằm trong đống tuyết, dưới thân là một bãi máu, phần lưng bị cắt qua, cha con Mạnh gia đem hắn nâng lên muốn đưa lên xe tải.

    Lúc di động liên luỵ miệng vết thương làm Quý Hủ đau tới tỉnh táo lại, hắn thất thần nhìn lên hư không, nhất thời nghĩ không ra mình đã trải qua chuyện gì.

    - Quý Hủ, nghe được tôi nói chuyện không? Cậu bị thương, chúng tôi cần đưa cậu lên xe, cậu kiên nhẫn một chút.

    Mạnh Trọng nói.

    - Tần Nghiễn An.. Tần Nghiễn An ở đâu?

    Quý Hủ cố gắng tìm kiếm thân ảnh của nam nhân, hiện trường chỉ có máu cùng thịt nát, nhưng không thấy Tần Nghiễn An.

    Quý Hủ ý thức được không ổn, hít sâu một hơi hô to một tiếng:

    - Tần Nghiễn An..

    Một tiếng này cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực, môi cùng sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh ngưng kết thành sương.

    - Tần Nghiễn An!

    Quý Hủ tiếp tục hô.

    Mạnh Trọng đau lòng nói:

    - Hắn.. hắn bay mất!

    Quý Hủ không tin, hắn còn ở nơi này, Tần Nghiễn An không có khả năng một mình bay đi, trừ phi.. hắn biến thành toàn dị thái đọa biến thú!

    Vừa nghĩ như vậy, trên không trung đột nhiên xuất hiện một con kềnh càng, từ trên cao đáp xuống, dừng trên tường vây của căn cứ Minh Nhật.

    Đọa biến thú giống như không biết hình thể mình lớn bao nhiêu, toàn thân lộ ra lớp vảy màu đen bóng xinh đẹp, kiêu ngạo ngẩng đầu, đôi mắt màu vàng liếc xuống Quý Hủ, phát ra tiếng gào thét thật khí phách!

    Oanh long!

    Tường đất sụp đổ, bụi đất tung bay, toàn bộ đọa biến thú ngã vào trong phế khu.

    Quý Hủ:

    * * *

    Hắn không chút do dự sử dụng năng lực hồi tưởng.

    Đầy đủ năm phút đồng hồ, nhưng hắn lại quên một việc, lúc hắn chứng kiến Tần Nghiễn An biến thành đọa biến thú, hắn lại quên tính thời gian mình hôn mê.

    Trong năm phút trước hắn vẫn còn đang hôn mê, cha con Mạnh Trọng bị tập kích, Tần Nghiễn An vẫn đi lên con đường hóa thành đọa biến thú. Chờ Quý Hủ đau tỉnh, Tần Nghiễn An đã biến thành đọa biến thú bay mất.

    Thời gian không đủ!

    Quý Hủ cũng cố gắng hồi tưởng trước khi mình hôn mê, nhưng không đủ thời gian, lần nào hắn cũng hôn mê như thế, không cách nào thay đổi sự thật!

    Hắn không ngừng hô tên Tần Nghiễn An.

    Bóng đen khổng lồ lại xuất hiện, dừng trên tường vây căn cứ Minh Nhật, Quý Hủ lại nhìn thấy đại gia hỏa kia tiếp tục ngã vào trong phế khu.

    Lần này Quý Hủ không sử dụng năng lực hồi tưởng, Tần Nghiễn An biến thành đọa biến thú là không thể nghịch chuyển, hắn chỉ có thể làm cho Tần Nghiễn An không đả thương người..

    Quý Hủ nhìn quanh một vòng, cha con Mạnh Trọng cùng người sống sót vẫn còn sống, không bị đọa biến thú ăn bọn họ.

    Quý Hủ vươn tay về hướng đọa biến thú, thanh âm dỗ dành:

    - Tần Nghiễn An? Ca, qua bên này.

    Đọa biến thú lắc đầu phủi đi bụi đất, đôi mắt dựng thẳng nhìn qua, hơi cúi đầu lộ ra răng nanh, thật hung.

    Quý Hủ chống dù lảo đảo đứng lên, từng bước một đi về hướng đọa biến thú mà hắn từng sợ hãi nhất, chỉ cần nghĩ đây là Tần Nghiễn An, hắn không có gì để e sợ.

    Trong tiềm thức hắn tin chắc Tần Nghiễn An sẽ không tổn thương hắn.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 205:

    Cha con Mạnh gia mồ hôi lạnh ròng ròng, bọn họ không biết cái gì là đọa biến thú, ở trong mắt bọn họ Tần Nghiễn An đây là tiến vào toàn dị thái.

    Toàn dị thái tính công kích rất mạnh, cơ hồ là một con quái vật chân chính, mà dị hóa nhân thời kỳ này đã không còn tính là nhân loại, bọn hắn phi thường nguy hiểm.

    Nhưng Quý Hủ lại ở gần một tồn tại khủng bố như vậy, cha con Mạnh gia sợ hãi không dám nhìn, sợ hãi Quý Hủ bị một ngụm cắn thành hai đoạn.

    Cánh dơi khẽ vươn lên, đầu cơ hồ dán mặt đất, đồng tử dựng thẳng màu vàng đề phòng theo dõi Quý Hủ, bốn móng vuốt mạnh mẽ giẫm tới giẫm lui trên mặt đất, phi thường nóng nảy, thỉnh thoảng phun ra hơi thở đe dọa nhân loại tới gần, miệng đầy răng nanh bại lộ thật rõ ràng, như hăm dọa răng của mình sắc bén bao nhiêu.

    Quý Hủ ném cây dù đen trong tay, đồng tử dựng thẳng liếc qua đồ vật trên mặt đất.

    Quý Hủ vươn hai tay cẩn thận tới gần:

    - Đừng sợ, em sẽ cùng anh, em biết anh đã thật nỗ lực khống chế, anh làm tốt lắm, chúng ta cùng nhau cố gắng vượt qua thời kỳ này, được không?

    Đọa biến thú nóng nảy lui về phía sau, hướng Quý Hủ rống một tiếng, màng tai Quý Hủ đau nhức, nhất thời không nghe được thanh âm gì, hắn đứng thẳng bất động hai giây, thân thể gục về phía trước.

    Cái đầu to lớn tránh né, đột nhiên vươn về phía trước nâng đỡ nhân loại muốn ngã xuống.

    Nhân loại thuận thế ôm lấy cái đầu, toàn bộ đọa biến thú cứng ngắc ngay tại chỗ, chóp mũi đều là hương vị quen thuộc dễ ngửi, về phần làm sao quen thuộc nó không biết, chỉ là thật dễ ngửi, nó thật thích.

    Cái đầu củng củng trong lòng nhân loại, muốn cướp lấy hương vị của nhân loại, nó thích hương vị này.

    Dưới lòng bàn tay đều là lớp vảy băng sương lại cứng rắn.

    Quý Hủ gãi gãi cằm của hắn, đại gia hỏa thoải mái nheo mắt lại, tựa hồ thật thích nhân loại đụng vào.

    - Anh quá lớn, có thể thu nhỏ một chút hay không?

    Một đại gia hỏa như vậy, đi đâu đều thật dọa người, nếu như có thể thu nhỏ, làm cho người ta có cảm giác uy hiếp cũng nhỏ một chút.

    Hắn không biết quá trình đọa biến của đọa biến thú là như thế nào, hắn chỉ biết là có chút toàn dị thái có thể tuỳ ý biến hóa lớn nhỏ, dị thái của Quý Hủ là có thể thay đổi lớn nhỏ.

    Đọa biến thú không nghe hiểu, vẫn tiếp tục kề cận nhân loại có mùi dễ ngửi, nhưng Quý Hủ có điểm nhịn không được, tổn thương trên lưng hắn rất đau đớn..

    Đang trong lúc một người một thú xây dựng tín nhiệm, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng hét thảm, người đang nằm sấp trong đống tuyết đều nhảy dựng lên, chạy trốn bốn phía, từ địa phương bọn họ nằm sấp có mấy người đã lặng yên biến thành da người!

    Đây không phải là năng lực của Chu Toại Hành sao? Bọn hắn vốn cho rằng thủ lĩnh đã chết rồi, không nghĩ tới vỡ thành như vậy rồi mà còn chưa có chết!

    Đọa biến thú thật vất vả mới yên tĩnh trở lại, ngẩng phắt đầu lên, đồng tử màu vàng rất nhanh co rút lại, hơi thở ồ ồ, như đang ngửi mùi vị sợ hãi dụ dỗ đang lan tràn trong không khí.

    - Ca! Ca, bình tĩnh một chút!

    Quý Hủ miễn cưỡng đứng lên, muốn làm yên lòng đọa biến thú, nhưng đọa biến thú ngẩng đầu, lực chú ý của nó đã bị bên kia hấp dẫn.

    Quý Hủ không nhìn thấy đầu cùng cổ của đọa biến thú, chỉ đành lảo đảo đi qua ôm lấy chân trước của hắn, làm đại gia hỏa cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nâng lên một móng vuốt không dám lộn xộn, như đối đãi đồ dễ bể, tuý ý cho tiểu nhân loại ôm mình.

    Quý Hủ nhìn thấy đọa biến thú bị phân tán lực chú ý, lúc này mới quay đầu nhìn lại, khi chứng kiến đống tuyết rung động, sau đó một người đứng lên trong đống tuyết, chính là Chu Toại Hành đã sống lại!

    Chỉ cần có người sống cung cấp năng lượng, hắn sẽ không chết, cho dù nhục thể của hắn bị huỷ, chỉ cần năng lượng tế ti của hắn còn tại luôn có thể tìm được cơ hội một lần nữa sống lại.

    Toàn thân hắn trần trụi, khom người nhặt lên quần áo của người chết tuỳ ý khoác lên người, lúc này mới xoay người nhìn hướng Quý Hủ.

    Chỉ liếc mắt nhìn thì đồng tử của hắn co rụt thật nhỏ, căn bản không dám dừng lại, cho dù có cừu hận bao lớn nhưng giờ phút này cũng nhất định phải buông, chạy trốn quan trọng hơn!

    - Không thể để cho hắn chạy thoát!

    Quý Hủ sốt ruột, nhưng hắn trọng thương trong người, không thể đuổi theo, những người khác đều bị hù phá mật, không ai dám ngăn trở, lại làm cho hắn càng trốn càng xa.

    Trong lòng Quý Hủ rỗng tuếch, đọa biến thú nhân lúc hắn không chú ý đã rút lại móng vuốt.

    Cuồng phong nhấc lên, bông tuyết đầy trời, đọa biến thú đã biến mất nguyên tại chỗ, trong nháy mắt đã đuổi theo Chu Toại Hành, một ngụm cắn vào trong miệng!

    Quý Hủ thiếu chút nữa ngất, khàn giọng hô to:

    - Đừng ăn! Không thể ăn bậy đồ dơ bẩn!

    Đọa biến thú săn bắn thành công giơ lên đầu, quay đầu nhìn tiểu nhân loại đang nói chuyện.

    Quý Hủ hô to:

    - Không thể ăn! Phun ra!

    Đọa biến thú dừng một chút, vung đầu, đem con mồi máu me nhầy nhụa lắc rơi xuống tuyết.

    Cánh dơi mở ra, tứ chi chạy như điên trên mặt tuyết, rũ cụp cánh dơi phóng về hướng Quý Hủ.

    Quý Hủ:

    * * *

    Nếu bị đụng một cái, hắn xong rồi!

    Đọa biến thú nhanh chóng chạy về, hình thể dần dần thu nhỏ, lúc vọt tới trước mặt Quý Hủ đã chỉ còn thể tích như một con mèo nhỏ, còn muốn ngắn hơn Bố tể một đoạn.

    Quý Hủ:

    -!

    Tiểu đọa biến thú vọt tới trước mặt Quý Hủ, tứ chi không ngừng nhảy lên, trong miệng chi oa kêu to, hình thể thu nhỏ thanh âm cũng biến thành non nớt ngây thơ.

    Quý Hủ không hiểu nó muốn biểu đạt cái gì, chỉ nhìn thấy nó không ngừng huy động cánh dơi, trôi đi trên mặt tuyết, phủi ra từng đạo dấu vết.

    Quý Hủ cũng không biết đọa biến thú làm cho người ta nghe danh đã sợ mất mật, không ngờ còn có một mặt khả ái như thế.

    Hắn ngồi xổm người xuống, giang rộng hai tay làm ra tư thế muốn ôm, tiểu tử kia không chút do dự trôi đi tới trước mặt hắn, miệng há to lộ ra miệng đầy răng nanh nho nhỏ.

    Khoang miệng của tiểu đọa biến thú, răng cùng trên lân phiến đều dính vết máu, Quý Hủ vừa nghĩ là máu của ai, thần sắc biến thành chán ghét.

    Tiểu đọa biến thú vẫn há hốc mồm với Quý Hủ, trong cổ họng phát ra tiếng hô non nớt, Quý Hủ lúc này mới ý thức được tiểu đọa biến thú muốn hắn xem miệng mình, nó đang tự chứng minh trong sạch là mình không ăn đồ gì dơ bẩn.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 206:

    Nghĩ tới đây Quý Hủ bật cười, đưa tay mò lên đầu nhỏ lạnh băng băng của tiểu tử kia:

    - Ngoan, làm rất khá, sau này chúng ta cũng không thể ăn bậy đồ vật gì đó, hiểu không?

    Tiểu đọa biến thú như là nghe hiểu, thỏa mãn khép miệng lại, cánh dơi run lên bay tới trên vai Quý Hủ, cái đuôi xinh đẹp móc sau gáy hắn, tiểu tử kia dán bên gáy Quý Hủ, nằm úp sấp bất động.

    Sức nặng của tiểu đọa biến thú thiếu chút nữa đem Quý Hủ đè bẹp, không phải do tiểu tử kia quá nặng, mà vì Quý Hủ sắp đến cực hạn.

    Cha con Mạnh gia liền chạy tới xem xét thi thể của Chu Toại Hành, Mạnh Bắc Trạch có năng lực phòng ngự, cảm nhận được năng lượng dao động là có thể lập tức phòng ngự.

    Nguyên bản bọn họ còn thật cẩn thận đi tới gần, chờ thấy rõ thi thể toàn thân là máu khô quắt lại, nhất thời cũng không thể xác định Chu Toại Hành có thật sự đã chết hay chưa.

    Cha con Mạnh gia quay trở lại, mang người lập tức đi căn cứ, qua hồi lâu mới đem xe thương vụ lái đi ra.

    Họ muốn đem Quý Hủ nâng lên xe nhưng không ai dám tới gần, chỉ cần có người tới gần Quý Hủ trong vòng ba bước, tiểu đọa biến thú lập tức mở đôi mắt dựng thẳng màu vàng, chỉ liếc mắt liền làm lòng người lạnh ngắt, định nguyên tại chỗ không thể di động.

    Quý Hủ suy yếu mở miệng:

    - Ngoan một chút, bọn họ đang trợ giúp em.

    Cha con Mạnh Trọng thử thăm dò đưa tay, tiểu đọa biến thú ngồi dậy, đôi mắt màu vàng dựng thẳng nhìn bọn họ chằm chằm.

    Hai người bị trành mồ hôi lạnh ứa ra, toàn thân lông tơ dựng đứng, thẳng tới khi đỡ được Quý Hủ, tiểu đọa biến thú cũng không khởi xướng tiến công, hai người thoáng nhẹ nhàng thở ra, đem Quý Hủ nâng lên xe.

    Xe thương vụ khởi động, trải qua bên thi thể Chu Toại Hành, còn cách cửa kính xe nhìn thoáng qua, lần này cách chết của hắn cũng hoàn toàn khác với hai lần đầu.

    Quý Hủ nhìn không ra manh mối, chỉ có thể hỏi tiểu vệ sĩ trên vai mình:

    - Hắn đã chết sao?

    Tiểu đọa biến thú kêu một tiếng, lại dùng đầu nhỏ cọ xát hai má Quý Hủ, cũng không biết muốn biểu đạt cái gì.

    Quý Hủ mơ hồ có cảm giác lần này Chu Toại Hành thật sự đã chết rồi, đọa biến thú tự mình ra tay, tuyệt không có khả năng còn mạng sống.

    Vì bảo hiểm Quý Hủ lại làm ra một quan tài phong bế vùi vào ngầm, hoàn toàn chặt đứt nỗi lo về sau.

    Không gian xe thương vụ có hạn, hơn nữa một con tiểu quái vật bá đạo, không ai dám ngồi sau xe, cha con Mạnh gia ở phía trước lái xe, tuỳ tùng sống sót chạy theo ngoài xe.

    Không có biện pháp, không ai dám giành địa bàn với tiểu quái vật "toàn dị thái".

    Xe thương vụ chạy rất chậm, diện tích tuyết quá dày, chạy khó khăn, một đường chạy tới chỗ đỗ xe tải.

    Trình Mạch cùng Trì Ánh chờ trên xe, chứng kiến có xe chậm rãi tới gần, lập tức nhảy xuống nghênh đón.

    - Thế nào? Còn thuận lợi sao?

    Trình Mạch vội vàng hỏi.

    Mạnh Bắc Trạch hạ cửa kính xe:

    - Quý Hủ bị thương, giúp đỡ một chút.

    Trình Mạch mở cửa xe thò đầu vào nhìn, vừa tiếp xúc đôi mắt màu vàng dựng thẳng..

    Trình Mạch:

    * * *

    Hắn chợt lảo đảo một chút, đặt mông ngồi trong đống tuyết.

    - Cẩn thận một chút, Tần tiên sinh tiến vào toàn dị thái, thật hung, tốt nhất không cần tới gần.

    Tuỳ tùng kéo Trình Mạch kinh hồn táng đảm nhắc nhở.

    Trình Mạch hốt hoảng đi trong xe nhìn thoáng qua, chứng kiến một tiểu quái vật nhìn như mô hình đồ chơi, đang dùng cái đuôi nhỏ mạnh mẽ ôm lấy cổ Quý Hủ, ý tứ chiếm giữ mười phần.

    Trì Ánh nghe nói Tần Nghiễn An tiến vào toàn dị thái, cũng thăm dò nhìn, đối diện với đôi mắt màu vàng dựng thẳng, nỗi sợ hãi không thể khống chế điên cuồng tiết ra ngoài, Trì Ánh vội vàng nhắm mắt lại, chặt đứt ảnh hưởng từ đối diện, quay mặt không dám nhìn thêm.

    - Lão Tần thế nào? Còn có thể khống chế sao?

    Trì Ánh hỏi.

    - Không cần kích thích cùng chọc giận hắn, tạm thời còn có thể khống chế.

    Quý Hủ được cha con Mạnh gia đỡ xuống xe, trước mắt tiểu đọa biến thú chỉ cho phép hai người này tới gần Quý Hủ, những người khác đều không được.

    Quý Hủ được nâng lên toa xe, nằm sấp trên giường nệm độc lập.

    Trình Mạch lấy hộp thuốc thật cẩn thận tới gần, tiểu đọa biến thú ngồi trên giường nệm nghiêng đầu nhìn nhìn hộp thuốc, như là biết đay là đồ vật trị liệu, không cự tuyệt Trình Mạch tới gần.

    Trên lưng Quý Hủ có bốn đạo vết trảo thật sâu, quần áo rách nát, chỉ phải trực tiếp cắt bỏ.

    Xốc lên quần áo bị sũng ướt, mỗi đạo vết thương đều lộ ra xương sống lưng, thiếu chút nữa xương sống của Quý Hủ bị móng vuốt chặt đứt.

    Lúc rời đi căn cứ Trình Mạch có hỏi Dương Chỉ mua vài miếng nấm trị liệu, lúc này lấy ra bốn miếng nấm cẩn thận bao trùm lên miệng vết thương, nấm trị liệu nhanh chóng hấp huyết, khuẩn võng màu trắng rất nhanh biến thành đỏ, cuối cùng cầm máu.

    Ngoại thương dễ trị liệu, phiền toái chính là nội thương, Quý Hủ bị đánh bay, lực lượng không nhỏ, bằng không hắn cũng không trực tiếp ngất.

    Lúc này Vưu Bội cũng nhận được tin cừu nhân đã chết, bọn họ xem như báo thù cho con gái, nước mắt khô cạn lại một lần nữa chảy ra.

    Bà khóc cảm ơn Quý Hủ, ân tình này cả nhà họ cũng không dám quên.

    Lúc này Quý Hủ mới nghe cha con Mạnh Trọng nhắc tới bộ dáng quái vật bảy đầu, xác định chính là thị huyết nhân đã chạy thoát lúc trước.

    Lúc đó Quý Hủ bị hôn mê cho nên cũng không biết lực lượng chi nguyên của thị huyết nhân có bị hoàn toàn nghiền diệt hay không.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 207:

    Muốn hỏi một chút Tần Nghiễn An, lại tiếp xúc đôi mắt màu vàng dựng thẳng, chỉ đành từ bỏ, lấy tính khí của đọa biến thú dám chủ động tập kích, không chết còn chưa xong.

    Nếu đọa biến thú đã rời đi chiến trường, hiển nhiên đã xác định chiến đấu đã xong, bằng không nó sẽ không rời đi.

    Con thị huyết nhân kia hẳn đã bị diệt sát.

    Trong xe đốt chậu than, Trì Ánh đứng đợi, thấy miệng vết thương của Quý Hủ đã xử lý xong, hỏi thăm hướng đi của ba người Mạc Lâm Tự, vì sao không cùng trở về.

    Quý Hủ đang nhắc tới chuyện này:

    - Bọn họ mang theo cừu nhân rời đi vòng chiến, đã đi nơi khác, anh dẫn người đi tìm bọn họ.

    Mạnh Bắc Trạch chủ động mở miệng:

    - Tôi nhìn thấy họ đi về phía nào, tôi mang anh đi tìm người.

    * * *

    Đoàn người Trì Ánh dựa theo dấu vết dưới đất truy tung đến một quảng trường, hiện trường một mảnh hỗn loạn, trên mặt đất lưu lại không ít vết máu, có thể thấy được ngay lúc đó chém giết kịch liệt bao nhiêu.

    Đoàn người ở bên ngoài không tìm được ba người Mạc Lâm Tự, dấu chân đi tới đại lầu quảng trường, còn có vết máu kéo dài, Trì Ánh theo dấu chân đi vào đại lầu.

    Bọn họ đều rõ rang đại lầu càng nguy hiểm hơn so với bên ngoài, bên trong có lẽ có cuồng thi tránh rét ẩn núp.

    Trì Ánh vừa tới cửa thì nghe thấy động tĩnh.

    Đoàn người nhẹ chân đi tới, trước mắt là tràn đầy thi thể cuồng thi, thanh âm "sát sát" thật có quy luật vang lên.

    Trì Ánh nhìn thấy một nữ nhân toàn thân là máu, đang cầm một thanh chuỷ thủ đâm vào vách tường, không ngừng lặp lại động tác, cũng không biết nàng đã đâm như vậy bao lâu.

    Nữ nhân này không phải người khác, chính là Ôn Tiêu.

    Trì Ánh không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, Ôn Tiêu chỉ là người thường, một mình nàng không có khả năng giết chết nhiều cuồng thi như vậy, khẳng định có Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh giúp đỡ.

    Trì Ánh nhìn quanh một vòng, không tìm được hai người kia, đành phải lên tiếng hô:

    - Mạc Lâm Tự! Khúc Huỳnh! Hai người ở nơi nào?

    Trong thang lầu có thanh âm vù vù truyền tới, Trì Ánh xuyên qua thi thể cuồng thi, ngay mặt gặp một đoàn đồ vật, Trì Ánh nhất thời da đầu run lên, cả người bật lui ra sau mấy bước, thiếu chút nữa vấp té.

    Mấy người Mạnh Bắc Trạch cũng nổi da gà, xuất hiện trước mắt bọn họ là một đoàn tiểu phi trùng rậm rạp, vô số phi trùng chen chúc tụ tập cùng một chỗ, tạo thành hình người.

    Trong thang lầu lại đi ra một vật trong suốt hình người, không có ngũ quan, chỉ có đầu, thân thể cùng tứ chi, đây là một người nhưng thân thể biến thành trong suốt.

    Không hề nghi ngờ cuồng thi trong này đều bị chúng nó giết chết.

    Có Tần Nghiễn An đi trước, Trì Ánh liền nhận ra thân phận hai vật kia, tiểu phi trùng hẳn là Mạc Lâm Tự, mà vật trong suốt hẳn là Khúc Huỳnh, đều thật ăn khớp với năng lực dị hóa của bọn họ.

    Bọn họ cùng nhau tiến vào toàn dị thái!

    - Lão Mạc, có phải anh hay không? Nếu đúng thì nâng tay!

    Trì Ánh còn muốn xác nhận một chút.

    Cánh tay giơ lên đáp lời Trì Ánh.

    Trì Ánh ngược lại càng thêm ưu sầu.

    Ở loại trạng thái này hai người rốt cục phải làm sao bây giờ? Còn có thể mang về căn cứ sao? Như vậy mang về, có mang tai họa đến cho căn cứ hay không?

    Trì Ánh còn muốn thử xem cảm xúc của Mạc Lâm Tự có ổn định hay không:

    - Như thế nào chỉ có ba người? Quý Dục đã chết rồi sao?

    Vừa dứt lời, thanh âm vù vù thành lớn, vô số phi trùng bay vút tới, nếu bị bắn trúng sẽ biến thành cái sàng!

    Mạnh Bắc Trạch vội vàng tạo ra tinh thần năng lượng phòng ngự chắn đỡ.

    Phi trùng đi vòng qua tạo thành nước lũ đem mấy người đuổi chạy ra đại lầu.

    Rất nhanh tiểu phi trùng vòng quanh một người cũng ném đi ra, chính là Ôn Tiêu.

    Hai mắt nàng thất thần, bị ném ra liền nổi điên la to, chuỷ thủ múa may, trạng thái điên cuồng như bị xâm lấn.

    Trì Ánh mượn trường mâu đánh rớt chuỷ thủ, nhào lên chế trụ nàng.

    Theo phản ứng của Mạc Lâm Tự mà xem, bọn họ đã thất bại, không giết được cừu nhân, còn biến thành hình dạng này, bằng không sẽ không phẫn nộ như vậy.

    Hai toàn dị thái cảm xúc thật không ổn định, Trì Ánh không biết nên làm sao bây giờ, chỉ đành đem Ôn Tiêu đuổi về trên xe, hỏi thăm Quý Hủ nên làm gì.

    - Tình huống của bọn họ còn có thể quay về căn cứ không?

    - Anh cảm thấy có thể không?

    Quý Hủ hỏi lại hắn.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 208:

    Trì Ánh cũng biết Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh rất có khả năng không thể quay về căn cứ, nhưng nếu cứ như vậy mặc kệ họ, làm cho bọn họ tự sinh tự diệt, Trì Ánh lại không đành lòng.

    Hắn không quen Khúc Huỳnh, cảm tình cũng không sâu đậm, nhưng Mạc Lâm Tự là bạn tốt nhất của hắn ngoài Tần Nghiễn An, thật sự không thể nhìn mà không thấy.

    - Vậy lão Tần đây? Hắn phải làm sao bây giờ?

    Nếu Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh trong tình trạng toàn dị thái không thể quay về căn cứ, vậy Tần Nghiễn An đây? Cần giải quyết như thế nào?

    Tiểu đọa biến thú như là biết Trì Ánh nói hắn, hung hang nhe răng, ý tứ uy hiếp tràn đầy.

    Quý Hủ làm yên lòng vuốt ve cằm của tiểu đọa biến thú, vật nhỏ hung hăng lập tức thoải mái nheo mắt lại, phi thường hưởng thụ.

    Quý Hủ nói:

    - Hắn cũng không quay về căn cứ.

    Trong căn cứ trấn Bạch Loan còn có nhiều người sống sót như vậy, luôn tản ra cảm xúc sợ hãi mê người, dám đem tiểu đọa biến thú mang về căn cứ, cái đó có khác gì đem sói đói nhốt vào chỗ bầy dê?

    Ở trước mặt kẻ săn mồi bụng đói kêu vang, ở trước mặt thức ăn ngon, còn không cho ăn, không làm long trời lở đất mới là kỳ quái.

    Trì Ánh không nghĩ tới Quý Hủ sẽ nói như vậy, ngay cả lão Tần cũng không cho quay về căn cứ, có phải quá độc ác hay không?

    Trì Ánh:

    - Vậy lão Tần phải đi đâu?

    Quý Hủ nằm nghiêng trên giường nệm, xoa bóp tiểu móng vuốt của tiểu đọa biến thú, tiểu tử kia ngồi bên người Quý Hủ, ngoan ngoãn cho hắn chơi đùa.

    - Tôi mang Tần ca đi ra ngoài ở, mãi tới khi nào hắn khôi phục bình thường, hoặc là tôi có thể bảo đảm chắc chắn hắn sẽ không làm nguy hại tới những người khác mới thôi.

    Hắn đã đáp ứng Tần Nghiễn An sẽ xây một tòa thành, hai người bọn họ đi tòa thành ở lại, như vậy dù là ai cũng không cách nào ảnh hưởng tới hắn.

    Năng lực dị hóa của Quý Hủ bày ở chỗ này, hắn muốn đi nơi nào xây nhà đều được, lão Tần có Quý Hủ chiếu cố hoàn toàn không cần lo lắng, nhưng Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh thì khác, chẳng lẽ cần thật sự làm cho bọn họ đi lang thang bên ngoài, tự sinh tự diệt?

    Trì Ánh suy tư thật lâu, nói:

    - Có thể xây dựng một căn nhà phong bế, đem hai người bọn họ giam ở bên trong?

    Làm như vậy ngoại trừ chính bản thân bọn họ tự huỷ diệt, nguy hiểm bên ngoài sẽ không uy hiếp được bọn họ, bọn họ cũng không thể lao ra đả thương người, một công đôi việc, xem như là thời kỳ toàn dị thái đi ngồi ngục giam, toàn dị thái chấm dứt, cũng có thể phóng thích.

    Ánh mắt Quý Hủ phức tạp nhìn hắn:

    - Anh có biết một dị hóa nhân toàn dị thái cần bao nhiêu lâu không?

    Trì Ánh không biết, hắn chỉ đang nghĩ biện pháp tận khả năng giữ tròn hai người kia.

    Kiếp trước Quý Hủ dùng nhiều tháng mới có thể thoát khỏi toàn dị thái, năng lực dị hóa của hắn không có tính công kích, tiến vào toàn dị thái cũng thật bình thản, trầm mặc, muốn thoát ly toàn dị thái không tính quá khó khan, dù vậy cũng tốn nhiều tháng thời gian.

    Mà dị hóa nhân tính công kích cố chấp, trong lòng còn mang thù hận lúc ở toàn dị thái cừu hận cùng chấp niệm bị phóng lớn, bị năng lực dị hóa an bài, một khi bắt đầu ăn cơm cùng giết chóc, sẽ rất khó quay đầu lại, bọn hắn sẽ theo bản năng dần dần mất đi mình, biến thành một con quái vật dị hóa chân chính.

    Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh đều phi thường nguy hiểm, theo phản ứng của bọn họ mà xem Quý Dục có thể còn chưa chết, đây là cừu hận cùng chấp niệm của bọn họ, nếu không cẩn thận sẽ đi đường nghiêng, không còn khả năng kéo được trở về.

    Có lẽ lời nói của Trì Ánh cũng là một biện pháp, niêm phong nhốt lại, cho tới lúc nào bọn họ thoát khỏi toàn dị thái trở về nhân loại, vạn nhất thật sự biến thành quái vật dị hóa vậy cũng không cần thả ra, luôn giam giữ là được.

    Quý Hủ nói:

    - Tôi có thể xây nhà phong bế nhốt bọn họ, nhưng cần làm sao đem họ nhốt vào là một vấn đề lớn.

    Mấu chốt chính là hiện tại Quý Hủ bị thương, không có phương tiện di động, để cho hắn đuổi theo hai toàn dị thái chạy, căn bản là không khả năng.

    Muốn cho hai toàn dị thái đi theo bọn họ, hiển nhiên cũng không thể nào.

    Suy nghĩ mãi, đoàn người quyết định đóng quân ngay tại chỗ, chờ Quý Hủ khôi phục thương thế mới quyết định.

    Ban đêm Quý Hủ lại thả vách tường bao bọc bên ngoài, thuận thế còn xây mấy cái giường, trên xe ở không đủ có thể đi lên đó ngủ, có mền có chậu than, cũng không tính là gian nan.

    Ba người Mạnh gia cũng tuyển một bình đài, Vưu Bội cũng đi qua đó ở lại, biết được cừu nhân đã chết, tinh thần Vưu Bội cũng khá hơn nhiều.

    Trong xe chỉ còn lại Quý Hủ cùng tiểu đọa biến thú, không ai dám ở lại trong xe, vạn nhất ngủ không cẩn thận vượt ranh giới, bị tiểu tử có dục vọng độc chiếm siêu cường kia cắn chết cũng thật oan ức.

    Hai ngày sau ngoại thương của Quý Hủ hoàn toàn khôi phục, nội thương cũng không còn quá đau đớn, đi theo Trì Ánh vào đại lầu.

    Cùng nhau đi vào còn có Ôn Tiêu đã trở thành dị hóa nhân, nhìn nàng khoẻ mạnh hơn không ít.

    Nghe Ôn Tiêu nói Quý Dục quả nhiên còn chưa chết, nhưng hắn cũng là toàn dị thái, không tốt hơn Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh bao nhiêu.

    Năng lực dị hóa của Quý Dục có tính ăn mòn rất mạnh, trong miệng cùng lòng bàn tay đều có thể phun ra dịch thể ăn mòn, toàn thân huyết nhục cũng ăn mòn, vì thế ba người bọn họ không phải là đối thủ của hắn.

    Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh cũng đã dự liệu tiến vào toàn dị thái giết chết Quý Dục, khi trọng thương gần chết, hai người cùng tiến vào toàn dị thái, sức chiến đấu liền đề cao.

    Lại cùng Quý Dục chém giết, làm cho hắn cũng tiến vào toàn dị thái, ba toàn dị thái điên cuồng chém giết, Ôn Tiêu bị xâm lấn, lúc sau không còn nhớ rõ việc gì.

    Ôn Tiêu cùng đi vào, muốn thử làm yên lòng anh họ cùng bạn thân, hi vọng họ cùng nàng rời đi Thanh Giang thị đi tới nhà cách ly niêm phong, tốt nhất là cách trấn Bạch Loan gần một chút, như vậy nàng có thể thường xuyên đi qua thăm bọn họ.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 209:

    Lần này do Ôn Tiêu kêu người, hiệu quả càng tốt hơn Trì Ánh, vừa hô một tiếng anh họ người phi trùng liền từ trong thang lầu bước nhanh đi tới.

    Trong long Quý Hủ khẽ động, ở phía trước Ôn Tiêu thả xuống mộ hộp hình chữ nhật phong bế, người phi trùng đi vào hình chữ nhật vừa vặn thành hình, đem hắn hoàn toàn phong tỏa ở bên trong.

    Ôn Tiêu kinh ngạc, việc này hoàn toàn khác hẳn với sự thương nghị của bọn họ trước đó, không phải nói cần thử khuyên bảo sao? Làm sao lại trực tiếp động thủ?

    Quý Hủ gật đầu:

    - Nếu thương nghị thất bại, còn muốn bắt giữ sẽ rất khó, trực tiếp vây khốn đi.

    Ôn Tiêu nhìn hình chữ nhật cao ngang người, quả thật dễ mang đi hơn, cũng miễn gây ra rủi ro, tạo thành phiền toái không cần thiết.

    Lần này Quý Hủ thả xuống hình chữ nhật ngay cửa thang lầu, ý bảo Ôn Tiêu lại kêu gọi, Khúc Huỳnh vừa đi ra thang lầu liền bị hình chữ nhật sắp thành hình phong bế ở bên trong.

    Hai hình chữ nhật bị công kích thảm thiết, hai toàn dị thái bị niêm phong bên trong không ngừng va chạm, làm cho hình chữ nhật quay cuồng đầy đất, minh xác nói cho mọi người toàn dị thái nguy hiểm cùng khó khống chế bao nhiêu.

    Lưu vài người ở bên cạnh coi chừng, Quý Hủ quay về trong xe phong hóa vách tường bên ngoài.

    Quý Hủ đã thay quần áo mới tìm được bên ngoài, làm cho tiểu đọa biến thú thật ghét bỏ. Vì thế không ngừng củng tới củng lui trong người hắn, vì làm yên lòng tiểu tử kia, Quý Hủ kéo khóa đem tiểu tử kia nhét vào trong long cho nó ngửi đủ.

    Quả nhiên tiểu đọa biến thú liền thành thật, an ổn bám vào áo Quý Hủ bất động.

    Xe tải kéo theo toa xe chạy tới, xe thương vụ gian nan theo sau, gây sức ép thật lâu mới khởi động được máy xe, khởi động rồi thì không thể tắt lửa, tránh bị phế bỏ trên đường.

    Vài người đem hai hình chữ nhật quay cuồng mang lên toa xe, Quý Hủ dẫn mọi người đi tới chỗ ẩn núp của Ông bà bà đón người, nếu không ai cứu trợ, những người bên trong cũng không sống được bao lâu.

    Quý Hủ gõ cửa hỏi thăm bọn họ có muốn cùng xe đi căn cứ hay không, mọi người liền không hề do dự, đợi nhiều ngày như vậy chờ chính là những lời này.

    Từ sau khi Trư Trư được đưa về, nhiều ngày không thấy Quý Hủ trở lại còn tưởng rằng hi vọng thất bại, không ngờ bọn họ thật sự chờ được tới khi đó.

    Ông bà bà lớn tuổi, gia sản cũng nhiều, một đám người giúp đỡ thu thập xong nửa ngày, mới toàn bộ dời lên xe, lão nhân gia không thể ngồi trong toa xe, được đưa lên ghế lái phụ.

    Quý Hủ định tiện đường khuân vác luôn kho hang giấu kín lương thực của Phạm Bảo chở về, nhưng vị trí không đủ nên đành tạm thời đặt tại chỗ, chờ có cơ hội lại đi lấy.

    Quý Hủ làm cho Trì Ánh cùng Trình Mạch dẫn người quay về căn cứ trước, đem người giao cho Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc an bài.

    Quý Hủ điểm danh muốn vài người, trong đó có gia đình Mạnh Trọng, Ông bà bà, Kiều Mộc Mộc cùng Thu Quân Văn, nhân phẩm cùng năng lực dị hóa của bọn họ cũng không tệ, có thể lưu lại.

    Đương nhiên đi vào căn cứ gieo trồng cũng cần thời kỳ quan sát, việc này quản uỷ của căn cứ sẽ biết nên làm như thế nào.

    Hai toàn dị thái bị nhốt nên không có uy hiếp, có thể tạm thời mang về căn cứ, chờ sau khi hắn về xây dựng một chỗ ở cho toàn dị thái, thống nhất đem toàn dị thái niêm phong bên trong là được.

    Hắn từng gặp qua không ít, gia đình của toàn dị thái cực kỳ bi thương, rõ ràng sống sót từ khi bắt đầu tai nạn, trải qua đủ loại nguy hiểm, cuối cùng lại chết trong thời kỳ toàn dị thái.

    Đều không ngoại lệ, toàn dị thái sẽ phiêu bạc xung quanh, không có nơi ở, đây là thiên tính, cũng có người bị bắt lưu lạc, một trụ sở không có khả năng làm cho toàn dị thái lưu lại, có khác gì lưu lại quái vật dị hóa đây?

    Cho nên toàn dị thái sẽ rời đi, chúng nó ở bên ngoài có thể trực tiếp biến thành quái vật dị hóa, cũng có thể bị giết chết bởi dị hóa vật hoặc là đọa biến vật, sau đó bị cắn nuốt.

    Niêm phong như vậy cũng có chút phiêu lưu, có chút toàn dị thái cần ăn cơm không thích hợp bị niêm phong, bằng không sẽ bị chết đói.

    Giống như toàn dị thái của tinh thần dị hóa, bình thường không cần ăn cơm, bị niêm phong cũng chỉ là tiêu hao tinh thần năng lượng, nếu lâu lắm không thể thoát ly toàn dị thái cũng có khả năng bị tiêu hao sạch sẽ tinh thần năng lượng.

    Toàn dị thái của hình thái dị hóa, không thích hợp bị niêm phong, chúng nó cơ bản đều cần ăn cơm, bị niêm phong sẽ bị đói chết.

    Có phiêu lưu, toàn dị thái bị niêm phong không có tự do là khẳng định, nhưng khi người nhà tưởng niệm bọn họ, ít nhất còn biết đi nơi nào thăm họ, cùng họ trò chuyện, cho dù chỉ gợi lên một tia ý thức của nhân loại, đều có thể gia tăng khả năng thoát khỏi toàn dị thái.

    Quý Hủ muốn đi xem căn cứ Đông thành, kiếm một đợt năng lượng tinh thạch, sau đó đem phòng xe lái trở về, đây mới là chuyện trọng yếu nhất.

    Quý Hủ không muốn đem phòng xe lái tới căn cứ Đông thành, hoặc là đi bộ qua, hoặc là thương lượng với tiểu đọa biến thú khiến cho nó mang theo bay qua, đương nhiên cần tiểu đọa biến thú nghe hiểu lời của hắn.

    - Lần trước chúng ta đi căn cứ Đông thành còn nhớ rõ sao? Anh có thể dẫn em qua đó không?

    Quý Hủ thương lượng với tiểu đọa biến thú.

    Khi Tần Nghiễn An còn là nhân loại, thích ôm hắn bay tới bay lui, sau khi biến thành đọa biến thú, Quý Hủ không xác định tiểu tử kia có nguyện ý hay không.

    Tiểu đọa biến thú nghiêng đầu nhìn hắn, như là không hiểu ý tứ.

    Quý Hủ kiên nhẫn lặp lại:

    - Em muốn đi căn cứ Đông thành nói chuyện làm ăn, kiếm rất nhiều năng lượng tinh thạch, sau này mua thịt cho anh ăn, được không?

    Tần Nghiễn An từ khi biến thành đọa biến thú đến bây giờ cũng chưa ăn cái gì, Quý Hủ ăn mì tôm hay bánh bích quy cùng bánh mì đút cho nó, nó ngửi cũng không ngửi.

    Quý Hủ nghĩ nó muốn ăn thịt, mở thịt vò nhưng chỉ ngửi hương vị nó liền ghét bỏ, cũng không thèm liếc mắt nhìn một chút.

    Quý Hủ thật lo lắng nếu nó không ăn gì sẽ đói chết, cũng lo lắng nó chỉ ăn thịt người bị cảm xúc sợ hãi thấm vào người, Quý Hủ không thể nhận, cũng không thể để cho nó ăn thịt người, nhất định phải nhanh chóng tìm được thực vật cho đọa biến thú mới được.

    Tiểu đọa biến thú lộ vẻ suy tư, đứng lên trong lòng Quý Hủ, vỗ cánh bay lên, trên không trung biến thành lớn.

    Quý Hủ còn chưa kịp vui sướng thì thấy đọa biến thú cũng không quay đầu lại bay mất.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 210:

    Quý Hủ:

    * * *

    -!

    Quý Hủ vội vàng đuổi theo:

    - Tần Nghiễn An! Trở về!

    Đọa biến thú không trở về, Quý Hủ vạn phần lo lắng, khập khiễng truy theo, rất nhanh đọa biến thú đã bay mất không thấy.

    Quý Hủ muốn lập tức dùng thời gian hồi tưởng, nghĩ nghĩ lại nhịn được, hắn nhìn chằm chằm thời gian, nếu trong năm phút đọa biến thú còn chưa trở về, hắn liền sử dụng thời gian hồi tưởng làm cho hết thảy lặp lại.

    Từ nay về sau hắn càng cần cẩn thận sử dụng năng lực hồi tưởng, không thể làm cho tinh thần năng lượng của mình hao tổn không còn, để tránh phát sinh tình huống không thể đoán trước, hơn phân nửa tinh thần năng lượng của hắn đều phải lưu cho Tần Nghiễn An.

    Hơn một phút sau không trung xuất hiện một bóng đen, cơ hồ chỉ nháy mắt liền đến trước mắt, hình thể đột nhiên thu nhỏ lại, tiểu đọa biến thú lao vào trong lòng Quý Hủ, một đại gia hỏa từ trên không trung hạ xuống, oanh một tiếng nện ngay trước mặt Quý Hủ.

    Quý Hủ trừng to mắt nhìn đầu heo xuất hiện trước mặt, trên người nó còn mặc áo cỏ, trên cổ còn bọc một khăn quàng cổ tươi đẹp, có thể nói là vô cùng biết giữ ấm.

    Quý Hủ càng xem càng thấy quen mắt, thử thăm dò quát lên:

    - Giới ca?

    Heo dị hóa rầm rì hai tiếng, thân thể run run không ngừng, bốn móng heo liều mạng giẫm, bị hù tới chân mềm, căn bản không đứng dậy được.

    - Cứu.. cứu mạng.. không cần ăn tôi, thịt heo không thể ăn, sách dạy nấu ăn của ngài không nên có heo, nhân loại ăn ngon, ngài đi ăn thịt nhân loại.. a a a cứu mạng! Cứu mạng! Không cần ăn tôi!

    Quý Hủ:

    * * *

    Quý Hủ mặt đen, lập tức che lỗ tai tiểu đọa biến thú, đạp một cước lên mông heo:

    - Câm miệng!

    Giới ca ngừng bặt, cứng ngắc quay đầu nhìn qua, chứng kiến người quen nháy mắt kêu:

    - Cứu..

    - Câm miệng!

    Quý Hủ lạnh giọng trách mắng.

    Hắn ôm tiểu đọa biến thú đi qua một bên tẩy não:

    - Ngoan bảo, đừng nghe một con heo nói bậy nói bạ, nhân loại không thể ăn, mình không ăn người, biết không?

    Tiểu đọa biến thú nhìn con heo phía sau, non nớt ngao ô một tiếng.

    Quý Hủ nghiêng người che ánh mắt tiểu đọa biến thú:

    - Ngoan bảo nghe lời, mình không ăn người, tuyệt đối không thể, nhớ kỹ sao?

    Tiểu đọa biến thú ngẩng lên đầu nhỏ, nhìn chằm chằm Quý Hủ, đầu nhỏ dán lên mặt hắn, cọ tới cọ lui.

    Nó vỗ cánh bay lên, Quý Hủ vội vươn tay ôm lấy không cho nó một mình bay đi.

    Tiểu đọa biến thú ngao ô ngao ô, giãy dụa muốn tới gần heo dị hóa, Quý Hủ bất đắc dĩ ôm nó đi qua, tiểu đọa biến thú tiếp tục giãy dụa muốn đi xuống, Quý Hủ đem nó đặt bên người heo dị hóa.

    Giới ca sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn kêu rên cầu cứu, lại bị ánh mắt Quý Hủ tiêu diệt.

    Tiểu đọa biến thú gào khóc hai tiếng, nhắc nhở Quý Hủ nhìn thấy, há to mồm một ngụm cắn lên mông heo, lưu lại dấu răng tinh mịn của mình.

    Giới ca ngao một tiếng, sắp dọa điên rồi.

    Tiểu đọa biến thú vội vàng bay lên rơi vào trong lòng Quý Hủ, một tiểu móng vuốt sờ miệng của hắn, lại chỉ chỉ con heo dưới đất.

    Quý Hủ đột nhiên hiểu ra:

    - Anh muốn em ăn heo?

    Tiểu đọa biến thú chỉ chỉ xa xa, lại chỉ chỉ con heo dưới đất, vẻ mặt chờ mong cầu khen ngợi.

    Quý Hủ nhất thời dở khóc dở cười, tiểu tử kia nghe hiểu căn cứ Đông thành, cũng nghe hiểu cần ăn thịt, vì thế nó đi đem "thịt" bắt về cho Quý Hủ ăn.

    Quý Hủ tâm tình mềm nhũn, liên tục hôn lên đầu tiểu đọa biến thú:

    - Ngoan bảo rất tuyệt, nhân loại không thể ăn, thịt heo thì có thể, thịt bò thịt dê cũng có thể ăn, trở về em cắt thịt bò cho anh ăn.

    Tiểu tử kia cao hứng lăn lộn trong lòng Quý Hủ, cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm vui mừng.

    Quý Hủ hung hăng nhẹ nhàng thở ra, nếu tiểu đọa biến thú có thể ăn gia cầm dị hóa, súc vật thay cơm, hắn cũng yên tâm một ít.

    Chờ dỗ dành xong tiểu đọa biến thú, Quý Hủ đi hướng Giới ca, trên người nó cũng bị móng vuốt đâm trúng chảy máu.

    Giới ca run rẩy mở miệng:

    - Heo heo heo.. heo cũng không thể ăn.. tôi tôi tôi có chủ..

    Quý Hủ đá đá nó:

    - Được rồi, dẫn tôi đi gặp Liêu Võ.

    Giới ca không dám động.

    Tiểu đọa biến thú nghiêng đầu nhìn Quý Hủ.

    Quý Hủ hôn nó, dỗ dành:

    - Con heo này không thể ăn, vừa bẩn lại vừa thối, chúng ta mang nó đi đổi những vật khác.

    Giới ca:

    * * *

    Nó lập tức lăn hai vòng trong đống tuyết, vì mạng sống, nó không sợ dơ bẩn.

    Tiểu đọa biến thú ngao một tiếng, Giới ca lập tức đứng lên, tuy rằng còn run nhưng vẫn kiên cường đứng vững.

    Quý Hủ đem tiểu đọa biến thú nhét vào trong lòng, cưỡi heo đi căn cứ Đông thành.

    Lúc này căn cứ Đông thành đã tiến vào báo động nhất cấp, mọi người sợ hãi tìm công sự che chắn, không dám quang minh chính đại bại lộ bên ngoài.

    Bọn hắn tận mắt nhìn thấy một bóng đen khổng lồ hạ xuống đem heo dị hóa của thủ lĩnh bắt đi.

    Liêu Võ quả thật cho là mình đang nằm mơ, mấy ngày nay hắn giải quyết phó thủ lĩnh Lý Xương Quảng, tường vây bị ác ý phá huỷ một đoạn, hắn đang dẫn người sửa chữa căn cứ, Giới ca đi bên cạnh hắn, nháy mắt lại bị bắt đi.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 211:

    Hắn chỉ nhìn thấy một bóng đen khổng lồ, bắt lấy heo bay mất, đừng nói là phản kích, ngay cả là vật gì bắt lấy Giới ca hắn cũng không thấy rõ.

    Khi kịp phản ứng, Liêu Võ lập tức tổ chức nhân công khởi động xe hơi nước, chuẩn bị dẫn người đi tìm heo, nếu tốc độ nhanh cố gắng một chút còn có thể cứu Giới ca.

    Vì thế xe hơi nước cùng Giới ca gặp nhau trên đường, chứng kiến Giới ca vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, trên lưng còn chở Quý Hủ, Liêu Võ đều chấn kinh rồi.

    - Giới ca không phải là bị bắt đi rồi sao? Như thế nào lại ở chỗ của anh?

    Liêu Võ hoàn toàn mơ hồ.

    - Anh của tôi lo lắng một mình tôi đi căn cứ Đông thành quá chậm, đem Giới ca mượn tới dùng một chút.

    Quý Hủ đương nhiên sẽ không đem hành vi của tiểu đọa biến thú nói cho người khác biết.

    - Anh của anh?

    Vẻ mặt Liêu Võ nghi hoặc.

    Không nhìn thấy Tần tiên sinh đi bên cạnh Quý Hủ, trong lòng Liêu Võ giật mình, mồ hôi lạnh chợt ướt áo, nếu bóng đen kia là anh của Quý Hủ..

    Liêu Võ theo bản năng nhìn lên trời, trái tim phanh phanh đập mạnh, bóng đen khổng lồ kia, cảm giác áp bách thật sự là quá mạnh mẽ, thực lực lại không dám tưởng tượng.

    Quý Hủ được Liêu Võ mời lên xe hơi nước cùng nhau quay về căn cứ.

    Quý Hủ đeo ba lô, vòng qua trước ngực, vừa lúc ngăn lại không làm cho tiểu đọa biến thú ngã xuống.

    Tiểu đọa biến thú uốn trong lòng Quý Hủ, bị ấm áp cùng hương vị dễ ngửi bao vây, thoải mái buồn ngủ.

    Thời tiết rét lạnh ai cũng mặc dày, cho nên không ai biết trong ngực Quý Hủ còn có vật gì tồn tại.

    Giới ca biết, nhưng nó không dám nói, nơm nớp lo sợ chạy theo xe hơi nước.

    Ở trên đường trở về, Liêu Võ liền nhắc tới việc mua xe tải cùng xây tường vây căn cứ, mục đích của Quý Hủ cũng là vì chuyện này, nhưng hắn không định chỉ bán cho căn cứ Đông thành, hắn còn muốn làm cuộc trao đổi này với chỗ tránh nạn số 17.

    Quý Hủ không có xe, tiểu đọa biến thú lại tỉnh tỉnh mê mê không quá hiểu tiếng người, Quý Hủ không muốn lãng phí thời gian đi chỗ tránh nạn số 17 nói thêm một lần, vì thế để Liêu Võ phái người đi mời Kiêu Thập Thất tới cùng nhau trao đổi.

    Liêu Võ:

    * * *

    Dư Đông Niên:

    * * *

    Bọn họ đều không nghĩ tới Quý Hủ sẽ đưa ra yêu cầu như thế, theo lý mà nói chuyện như vậy không nên do bọn họ ra mặt, hàng bán hai nhà, trong chuyện này có những điều thật chú ý, xem bộ dạng của Quý Hủ tựa hồ cũng không them để ý chút chuyện vặt vãnh này.

    Quý Hủ quả thật không muốn dây dưa với bọn họ, tiểu đọa biến thú đã hai ba ngày không ăn cái gì, hắn phải nhanh chóng trở về tìm thực vật cho ca ca.

    - Tôi bán xe cùng xây tường vây căn cứ giá cố định, các anh trả thù lao hợp lý, sinh ý coi như thành, đối với căn cứ Đông thành hay chỗ tránh nạn số 17 đều giống nhau, hiện giờ Thanh Giang thị chỉ có hai đại căn cứ các anh, ngày sau dân cư sẽ càng nhiều, có cần hay không thì tranh thủ quyết định, tôi không nhiều thời gian.

    Liêu Võ cùng Dư Đông Niên cau mày, bọn họ còn không biết chuyện của căn cứ Minh Nhật.

    Khi hỏi thăm Quý Hủ mới nói cho bọn hắn biết Chu Toại Hành cùng Từ Thầm đã chết, xe thương vụ bị lái đi, bên trong căn cứ Minh Nhật mâu thuẫn nghiêm trọng, không qua được bao lâu sẽ tự mình giải tán.

    Quý Hủ lúc dưỡng thương cũng nhìn thấy không ít người sống sót bỏ chạy.

    Trong lòng Liêu Võ cùng Dư Đông Niên kinh hãi, bọn hắn nghe nói qua thực lực hai người này rất mạnh, đặc biệt là Chu Toại Hành, đoạn thời gian trước còn có lời đồn đãi nói hắn là dị hóa nhân cực mạnh nhất Thanh Giang thị, lại cứ như vậy đã chết.

    Mỗi một chuyện làm thái độ của Liêu Võ đối đãi Quý Hủ cực kỳ thận trọng, hắn làm cho Dư Đông Niên lái xe hơi nước đi chỗ tránh nạn số 17 nói rõ tình huống, nếu Kiêu Thập Thất có ý với cuộc trao đổi này, có thể đón hắn tới cùng nhau nói chuyện.

    Xe tải cùng tường vây căn cứ đều là nhu yếu phẩm của một căn cứ, Kiêu Thập Thất nằm mộng cũng muốn cần.

    Hắn đương nhiên sẽ không mù quáng tin tưởng Dư Đông Niên, hắn lăn lộn trong Thanh Giang thị lâu như vậy, chưa từng nghe nói qua về Quý Hủ, Kiêu Thập Thất tin tưởng có người có năng lực kiến tạo tường vây nhưng nếu nói có nhiều xe tải muốn bán thì thật khó tin tưởng.

    Vì phòng ngừa vạn nhất, Kiêu Thập Thất dẫn người tự mình đi một chuyến, tránh cho căn cứ Đông thành có xe có nhà, mình lại không có gì, không công bỏ qua một lần cơ hội.

    Chờ Kiêu Thập Thất chạy tới căn cứ Đông thành, ánh mắt đều thẳng.

    Cửa lớn cùng tường vây đều khác hẳn, từ thấp bé sơ sài biến thành định chế cấp cao, xa hoa không chỉ một chút.

    Nhìn cổng lớn rắn chắc xinh đẹp, lại nhìn tường vây cao lớn bóng loáng, trên tường còn có người canh gác, phi thường phương tiện làm nhiệm vụ cùng tác chiến!

    Ngay cả Dư Đông Niên cũng giật mình, hắn rời đi còn chưa thấy cảnh này, ở trong khoảng thời gian ngắn lại khác biệt như vậy, trong lòng càng thêm kính sợ Quý Hủ.

    Kiêu Thập Thất vô cùng kích động mang người đi vào căn cứ Đông thành, hắn có chút hiểu biết Liêu Võ, sẽ không làm chuyện ám toán, huống giữa hai căn cứ cũng không có đại thù gì.

    Sinh ý giữa Quý Hủ cùng Liêu Võ cũng đã bàn xong, cho nên mới xây tường vây cho hắn, hứa hẹn sẽ đem hai xe tải cấp cho căn cứ Đông thành, ngày mai cho người đưa tới.

    Liêu Võ cần trả toàn bộ thù lao, Quý Hủ không tiếp thụ chỉ trả một nửa, chờ mang xe tới cùng nhau trả hết.

    Ngày mai hắn sẽ không đi qua, nhiều năng lượng tinh thạch đặt trong xe dễ dàng bị người nhớ, vạn nhất có sơ suất mất đi là người, xe, còn có năng lượng tinh thạch.

    Nếu căn cứ Đông thành đã bàn xong, chỗ tránh nạn số 17 cũng không lý do gì từ chối, trước giao một bộ phận tinh thạch, sau khi trở về sẽ trả hết.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...