Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 100: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (47)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Ta không có ý định kết hôn, ta là phái không kết hôn." Thiên Nhạn trực tiếp trả lời: "Ngươi từ bây giờ có thể bắt đầu chậm rãi phai nhạt phần thích này."

Cô ấy không thích ai, nhưng cô ấy không thể ngăn cản mọi người thích cô ấy. Nếu đã biết rồi, thì nhất định là phải sớm nói rõ ràng, nhất là loại nhân tài này.

Cô ấy không thích đùa giỡn với trái tim người khác, cũng không thích đùa giỡn với cảm xúc của người khác.

Trái tim Lâm Thượng Hoài chìm xuống đáy cốc, hắn đã sớm có dự đoán, vẫn có chút thất vọng.

"Chuyện tình cảm không phải nói là nhạt đi liền phai nhạt." Lâm Thượng Hoài rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật: "Anh muốn luôn thích em, phải làm sao bây giờ?"

Thiên Nhạn suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: "Ngươi nên suy nghĩ hậu quả thật tốt, không có kết quả đâu."

"Không có quan hệ." Lâm Thượng Hoài đột nhiên bật cười, ánh mắt cười đẹp như băng sương hóa ra: "Nếu em là phái không kết hôn, vậy anh cũng không kết hôn, không có ai quy định anh thích em, em nhất định phải đáp lại, có phải hay không?"

Khuôn mặt Thiên Nhạn thản nhiên: "Đây là quyền lợi của ngươi."

Tâm trạng sa sút của Lâm Thượng Hoài tiêu tán, cô gái hắn thích mỗi một điểm đều mọc lên trong lòng hắn.

Làm sao để hắn không thích cô ấy nữa?

Vừa lúc, cô không kết hôn, hắn cũng không kết hôn, coi như là gián tiếp có thể ở cùng một chỗ cả đời đi. Lâm Thượng Hoài vui vẻ, có thêm vài phần chờ mong cho tương lai.

Ánh mắt Thiên Nhạn kỳ quái, đầu óc những nhân tài này không biết là thứ gì, lúc thì khổ sở một hồi cao hứng.

Nửa ngày sau, mấy người Thiên Nhạn đi lên một chiếc du thuyền vô cùng khổng lồ, nơi này là nơi tam quan.

"Cố tổng đích thân đến, thật quyết đoán, Đao Tử nói Cố tổng muốn chơi hai cái?"

Lão đại sòng bạc đen Trương Cảnh, người ta gọi hắn là Anh Sẹo, chỉ vì vị trí lông mày phải của hắn có một vết sẹo.

"Đến trường hợp như vậy đương nhiên phải chơi mấy lần, có thể thắng một tỷ, không phải là tiết kiệm một khoản lớn sao?" Vóc người Thiên Nhạn ở chỗ này thấp nhất, nhưng khí tràng cũng không thua chút nào.

"Ha ha ha. Vậy chúc Cố tổng may mắn." Đây là địa bàn của hắn, Trương Cảnh không sợ đối phương đùa giỡn.

"Ngươi có nắm chắc thắng không?" Lâm Thượng Hoài ngồi bên cạnh Thiên Nhạn lo lắng hỏi: "Ta không biết thứ này lắm."

Hắn là học sinh giỏi từ nhỏ đến lớn!

Thiên Nhạn thấp giọng: "Suốt đêm nhìn quy tắc chơi, xem vận khí đi."

Trương Cảnh đều nhịn không được cười, rốt cuộc cũng là một tiểu cô nương.

Trái tim Cố Kinh Khuê đều được nhắc tới.

Trương Cảnh nháy mắt với người bên cạnh, trước tiên để Cố Thiên Nhạn thắng vài phen, bao nhiêu con bạc đều nhập sáo như vậy.

Bắt đầu ngay cả mười thanh Thiên Nhạn cũng thắng, nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua lợi thế trên bàn: "Anh Sẹo, xem ra hôm nay ta có thể thắng một tỷ rồi."

Trương Cảnh không hoảng hốt, cười nói: "Vận khí của Cố tổng không tệ, có muốn đến lớn hơn một chút hay không? Chip quá nhỏ, một tỷ không biết khi nào mới đến được."

Cố Kinh Khuê muốn ngăn cản, con bạc có cách làm sâu sắc: "Nhạn Nhạn, đừng đánh cược nữa, em chơi không lại bọn họ đâu."

"Cố tiên sinh, nếu ngươi muốn nhiễu loạn sòng bạc, chỉ có thể mời anh ra ngoài." Đao Tử nói.

"Chơi lớn một chút không phải là không thể, Anh Sẹo đến chút thành ý, đem Lam Nhã Chân buông tha, đây là địa bàn của ngươi, cũng không sợ chúng ta chạy đi."

Trương Cảnh vỗ vỗ tay: "Đi, mang Lam tiểu thư tới đây, hình ảnh đặc sắc như vậy, Lam tiểu thư cũng là khách nhân, nên tới đây xem."

Lam Nhã Chân bị đẩy ra, không có chịu khổ, chính là người tiều tụy rất nhiều.

Cô ta thoáng cái vọt tới trong lòng Cố Kinh Khuê khóc lên, Cố Kinh Khuê không giống như trước kia an ủi đau lòng, ngược lại không ngừng nhìn Thiên Nhạn.

"Nhã Chân, em có thể im lặng một chút được không?"

Lam Nhã Chân ngừng khóc, cũng phát hiện thái độ của Cố Kinh Khuê không đúng, trong lòng rất ủy khuất.

"Cố đại ca, có phải ghét bỏ em phiền hay không, em biết để cho anh xuất ra nhiều tiền như vậy, anh đau lòng. Em thực sự không muốn liên lụy đến anh, anh đi đi, không cần quan tâm đến em."

"Anh Sẹo, phiền ngươi đánh cô ta ngất xỉu đi, rất ồn ào." Thiên Nhạn nói.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 101: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (48)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

Trương Cảnh sửng sốt một chút, cười ha ha: "Ta cũng cảm thấy rất ồn ào."

Hắn biết Cố Thiên Nhạn nguyện ý đến là bởi vì anh trai nương tựa lẫn nhau, cũng không phải Lam Nhã Chân.

Đôi khi quá nặng tình nghĩa không phải là quá tốt.

"Đao Tử, đi đánh ngất xỉu người phụ nữ ầm ĩ đến chết kia."

Lam Nhã Chân trợn tròn mắt, vội vàng tránh né trong ngực Cố Kinh Khuê, Cố Kinh Khuê muốn nói cái gì lại rốt cuộc không nói, Đao Tử một tay chém Lam Nhã Chân ngất xỉu.

Lần thứ mười một, chip tăng gấp đôi.

Thiên Nhạn thoáng cái thua ba mươi triệu, sắc mặt cô không vui ngồi, tạm thời không có ý mở ván tiếp theo.

Trương Cảnh an ủi: "Trên sòng bạc chính là như thế, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chơi thêm vài lần là trở về."

"Ta nghỉ ngơi." Thiên Nhạn từ trong túi lấy ra một hạt đậu sô cô la, bóc ra một viên để miệng, thuận tiện đưa cho Lâm Thượng Hoài: "Nếm thử đi."

Làm sao Lâm Thượng Hoài có thể cự tuyệt?

Cầm một viên bỏ vào miệng, trong lòng hắn cả kinh, đây không phải là đậu sô cô la phải không? Mùi thuốc rất nặng.

Trương Cảnh vẫn mỉm cười chờ Thiên Nhạn, rốt cuộc là một tiểu cô nương.

Thiên Nhạn tiện tay đưa đậu sô cô la cho mấy vệ sĩ bên cạnh: "Mấy người các ngươi chia, trời nóng không ăn thì phí."

"Vâng, bà chủ."

Mấy vệ sĩ khi ăn đậu sô cô la, trong lòng phản ứng không sai biệt lắm với Lâm Thượng Hoài, nhưng bọn họ quanh năm thói quen che giấu biểu tình.

"Anh Sẹo, ta muốn hút một điếu thuốc, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục." Thiên Nhạn hỏi.

Trương Cảnh làm thủ thế mời: "Cố tổng tùy ý."

Hắn biết, Cố Thiên Nhạn hoảng hốt, hiện tại cô là cưỡi hổ khó hạ.

Hoặc là đem một tỷ cùng với thua ba mươi triệu cho hắn, hoặc là tiếp tục chơi, cô hẳn là đang cân nhắc áp dụng biện pháp nào.

Thiên Nhạn từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, Cố Kinh Khuê nhịn không được: "Nhạn Nhạn, khi nào em dưỡng thành thói quen xấu này? Em còn nhỏ, không thể hút thuốc, đối với thân thể không tốt.."

"Đánh hắn ngất xỉu, làm nhiễu loạn suy nghĩ của ta."

Thiên Nhạn rút ra một điếu thuốc, người bên cạnh vội vàng giúp cô châm lửa, Đao Tử rất thức thời đi tới, thoáng cái đánh Cố Kinh Khuê ngất xỉu.

Thiên Nhạn đứng lên, khói đã bốc lên, cô hít một hơi phun ra.

Mùi thơm rất đặc biệt phiêu đãng trong khoang thuyền, Trương Cảnh rất tò mò là hàng cao cấp gì, dễ ngửi như vậy. Hắn say mê nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Nếu anh Sẹo thích, thử xem." Thiên Nhạn ném hộp thuốc lá qua, Trương Cảnh hoàn toàn không hoài nghi, đối phương không phải đều hút sao?

Thiên Nhạn nhìn Trương Cảnh đang hưởng thụ mùi thuốc lá, rời khỏi chỗ ngồi: "Ta tùy tiện đi một chút, nửa tiếng sau tiếp tục."

Lâm Thượng Hoài lập tức đứng lên đi theo bên cạnh Thiên Nhạn, Trương Cảnh thấy thế trong nháy mắt hiểu được: "Cố tổng tùy ý, Đao Tử, dẫn Cố tổng đi dạo."

Đao Tử dẫn đường, đưa Thiên Nhạn đến các nơi trong khoang thuyền đi dạo, chỉ có buồng lái không đi, nhưng mà cô dừng lại bên ngoài buồng lái.

Đao Tử: "Cố tổng, chỗ đó tạm thời không thể đi."

"Ta biết, ở chỗ này ngốc một chút."

Đao Tử đột nhiên kỳ quái nhìn thuốc lá trong tay Thiên Nhạn, hắn nhớ rõ đối phương chỉ hút một ngụm, sau đó đều là kẹp điếu thuốc này đi khắp nơi.

Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại cảm giác được ánh mắt Thiên Nhạn.

"Ngược lại cũng là một người thông minh, phản ứng lại, đáng tiếc không có cơ hội." Thiên Nhạn không kịp để Đao Tử hôn mê, một cái tát đánh người choáng váng, cô cất chân dài vượt qua Đao Tử, thanh âm lạnh lùng hạ xuống: "Đều nói, không thể chọc Cố thị, hiện tại Cố thị là của ta."

Lâm Thượng Hoài: "..."

Thật sự là một tiểu cô nương thô lỗ, loại chuyện này sao không cho hắn đến?

Thiên Nhạn một cước đá văng cửa buồng lái, thuyền trưởng và phó thuyền trưởng đều không kịp phản ứng, đã bị cô đấm ngất xỉu.

Lâm Thượng Hoài không nói gì, hắn còn chưa có phản ứng? Cô ấy ra tay quá nhanh.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 102: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (49)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Thiên Nhạn xé rách quần áo trên người hai người, Lâm Thượng Hoài cuối cùng hỏi: "Muốn làm gì?"

"Buộc dây thừng."

Lâm Thượng Hoài: "Ta đến đây."

Hắn cuối cùng cũng có đất dụng võ.

"Được, ngươi ở chỗ này làm, đem hai người bọn họ trói lại." Thiên Nhạn đưa thuốc lá chưa cháy hết cho người của hai người, để cho bọn họ hút đủ thuốc, mới dập tắt nó: "Ta đi bên kia xem một chút."

Lâm Thượng Hoài khiếp sợ Thiên Nhạn có thể có loại thuốc này, cũng biết bên kia hẳn là không thành vấn đề, lúc trước hắn ăn đậu sô cô la, hẳn là thuốc giải.

Thì ra tiểu cô nương hắn thích, toàn thân đều là bí ẩn.

Thiên Nhạn một đường trở về, quả nhiên người đi qua địa phương lúc trước toàn bộ ngã xuống.

Trở lại vị trí sòng bạc, người có thể đang yên đang lành cũng chỉ có mấy vệ sĩ của cô. Đương nhiên, trong này có hai người không phải vệ sĩ, là cô mời tới lái thuyền.

"Hai người các ngươi đi buồng lái đi, bên kia đã giải quyết xong, đem thuyền lái vào nội hải, có người tiếp ứng."

Phải, cô ấy đã làm việc với chính phủ trên thế giới này.

Bản thân cô là một người cai trị, tất nhiên biết tốt nhất là không vi phạm các quy tắc của một quốc gia, huống chi là một quốc gia hòa bình như vậy.

Trương Cảnh không chỉ là một người mở sòng bạc đen, còn giết người buôn lậu mại dâm, vẫn luôn là nhóm truy nã nghiêm trọng ở quốc gia này. Không, các đối tượng mà cảnh sát truy đuổi. Nếu đối phương không chọc đến chỗ cô, vô cũng không có cơ hội tới đem bọn họ một nồi bưng đi.

Tàu du lịch khởi động, nửa ngày sau xuất hiện ở vùng biển quốc gia, trong nháy mắt bị rất nhiều thuyền bao vây.

"Mục tiêu đã bị bao vây."

Khổng Giang nhìn chiếc thuyền du lịch sang trọng, tim đập thình thịch: "Hô to lên, để cho người của bọn họ đi ra."

"Lão đại, người đi ra rồi."

Khổng Giang mỉm cười khi nhìn thấy cô gái trẻ mặc một bộ đồ giản dị xuất hiện, nhưng có một người bên cạnh cô gái trẻ, làm sao hắn lại cảm thấy quen thuộc nhỉ?

Tiểu Hoài?

Tại sao hắn lại ở đây?

Lâm Thượng Hoài kinh ngạc, thì ra nhiệm vụ của chú Hai là cái này? Lần này mợ Hai sẽ không phải lo lắng.

"Cố tổng." Khổng Giang đi tới trước mặt Thiên Nhạn, cũng tạm thời không quản Lâm Thượng Hoài đứng bên cạnh cô, vươn tay: "Đa tạ."

"Không khách khí, việc nên làm. Dưới tổ, an bài xong chưa? Là một công dân, tất nhiên, ta hy vọng rằng tổ này sẽ trở nên mạnh mẽ hơn." Thiên Nhạn ngữ khí nhàn nhạt, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, bộ dáng không thèm để ý bày mưu tính kế, Khổng Giang đã quen.

Khổng Giang phải bận rộn thu thập chứng cứ, con tàu du lịch sang trọng này chính là hang ổ của Trương Cảnh, bên trong nhất định có thể tìm được rất nhiều chứng cứ. Đối phương vẫn là đối tượng bị truy nã, đáng tiếc thích ở địa phương ba lần, chính là không mạo hiểm.

"Cố tổng, không bồi được." Khổng Giang vội vàng nhìn lướt qua Lâm Thượng Hoài, dẫn người xông vào. Chờ trở về, hắn muốn hỏi thằng nhóc kia.

Khổng Giang cũng thật không ngờ, rõ ràng Cố Thiên Nhạn đáp ứng là dẫn Trương Cảnh vào nội hải, kết quả hắn vừa đi vào, phát hiện những người Trương Cảnh này ngủ như heo chết.

"Lão đại, không phải ngươi nói nhiệm vụ lần này rất hung hiểm sao?"

Khổng Giang tức giận vỗ đầu người thanh niên: "Lần này là có Cố tổng giúp đỡ, cô bé trẻ tuổi này không đơn giản. Các ngươi đừng vì vậy mà buông lỏng, mỗi một nhiệm vụ, đều phải mười hai phần cảnh giác."

"Biết rồi lão đại."

Trở về đất liền, Thiên Nhạn và Lâm Thượng Hoài đi song song với nhau.

Mấy vệ sĩ đem Cố Kinh Khuê cùng Lam Nhã Chân chống đỡ, Thiên Nhạn thản nhiên quét qua hai người còn đang hôn mê: "Đưa bọn họ đến Lam gia, nói cho Cố Kinh Khuê biết, về sau Cố thị cùng hắn nửa hào quan hệ cũng không có."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 103: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (50)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Tiền trong thẻ của Cố Kinh Khuê lúc trước không nhiều, Thiên Nhạn không yêu cầu chuyển cho cô. Như vậy hiện tại, Cố Kinh Khuê có thể mang theo một khoản tiền kia lăn qua lăn lại.

"Vâng, bà chủ." Vệ sĩ trả lời.

Lâm Thượng Hoài ngồi bên cạnh Thiên Nhạn, nhìn cô gái tựa lưng vào ghế tiến hành hội nghị truyền hình, lòng hắn mềm nhũn thành một mảnh. Mặc kệ cô làm cái gì, đều làm cho hắn không cách nào dời đi ánh mắt.

Kể từ khi cô ấy nói không kết hôn, sau đó hắn quyết định không kết hôn nữa.

Sau khi Thiên Nhạn kết thúc cuộc họp, liền phát hiện ra ánh mắt Lâm Thượng Hoài: "Có gì không đúng sao?"

"Không có gì không đúng." Lâm Thượng Hoài bây giờ có chút không thể khống chế tâm tư của mình: "Nhìn người mình thích trong lòng cao hứng, liền muốn nhìn thêm vài lần."

"A, ngươi tùy ý." Thiên Nhạn vùi đầu xuống, lại bắt đầu xem tư liệu quét qua.

Lâm Thượng Hoài: "..."

Được rồi, hắn là người bình thường.

Đọc xong tư liệu, Thiên Nhạn trầm tư, cô có thể cảm giác được Cố Kinh Khuê hối hận, thậm chí đối với Lam Nhã Chân không giống như trước. Chắc là khoảng thời gian không cho Lam Nhã Chân tiêu tiền, khiến Cố Kinh Khuê hiểu được một chút.

Tuy nhiên, nó có ích lợi gì?

Nguyên chủ đã luân hồi, không có ý tha thứ cho anh trai tệ hại này, cô càng không có khả năng tha thứ.

Hắn vì Lam Nhã Chân không cần em gái ruột, không cần công ty, từ bước lựa chọn này bắt đầu, hắn sẽ không có tư cách trở lại Cố thị.

Cố Kinh Khuê tỉnh lại vào buổi tối, hiện tại nhà họ Lam ở nhà cho thuê, căn nhà trước đó đã sớm mang đi trả nợ.

Hiện tại Trương Cảnh sa lưới, số tiền còn lại không cần trả nữa, nhưng cuộc sống Lam gia không dễ chịu.

Cố Kinh Khuê đi ra khỏi phòng, đèn bên ngoài sáng lên, ba người Lam gia ngồi trên sô pha. Ông Lam không ngừng cam đoan với bà Lam sẽ không đánh cuộc nữa, Lam Nhã Chân tựa vào sô pha không dám xen vào.

Ba người phát hiện Cố Kinh Khuê im lặng, bà Lam cùng ông Lam đối với hắn rất khách khí.

"Nhã Chân, còn không mau đi rót cho Cố tiên sinh một ly nước."

Lam Nhã Chân nhớ tới thái độ trước kia của Cố Kinh Khuê đối với cô ta, vẻ mặt ủy khuất.

"Không cần." Cố Kinh Khuê chỉ muốn về nhà, ánh mắt hắn dừng lại trên người ông Lam: "Chú Lam, hy vọng từ nay về sau ngươi bỏ cờ bạc, đây là lần duy nhất ta có thể giúp ngươi."

"Nhất định, ta sẽ không đánh cuộc nữa." Ông Lam vội vàng cười, tươi cười ôn hòa nhìn Cố Kinh Khuê, hắn không nghĩ tới Cố Kinh Khuê thật sự có thể cứu Nhã Chân trở về.

Quay đầu hắn phải khuyên Nhã Chân, một người đàn ông có tiền đối xử tốt với cô ntahư vậy đi đâu tìm? Sao cứ nhất định phải thích tiểu tử nghèo Hạng Tranh kia.

"Vậy ta đi trước, chú Lam, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ." Cố Kinh Khuê cảnh cáo: "Lần sau ta thật sự không giúp được ngươi."

Cố Kinh Khuê cười khổ, không chỉ không giúp được, hắn sợ không có biện pháp để em gái tha thứ.

Khi thích một người, luôn dễ bị mê hoặc bởi đôi mắt của mình, cảm thấy cô ấy rất tốt.

Ấn tượng tốt đẹp cũng cần tiền để duy trì.

Thái độ của Lam Nhã Chân biến hóa, hắn làm sao có thể không cảm giác được?

"Cố đại ca, anh không có cái gì muốn nói với em sao?" Lam Nhã Chân cắn môi, ánh mắt tố cáo.

"Ta có chút mệt mỏi, muốn về nhà thăm Nhạn Nhạn."

Hắn không biết chuyện gì xảy ra, xem Lam gia phản ứng hơn phân nửa là không có việc gì.

Lam Nhã Chân đi ngăn cản Cố Kinh Khuê, lần này hắn không dừng lại.

Mở cửa Lam gia ra, bên ngoài tất nhiên có hai vệ sĩ đứng đấy, thấy Cố Kinh Khuê đi ra, bọn họ đem lời nói chuyển cho Cố Kinh Khuê, nói xong, nhưng không có ý đi.

"Chúng ta là vệ sĩ do bà chủ sắp xếp cho ngươi, chỉ đảm bảo an toàn cá nhân cho ngươi. Bà chủ nói, phần thuộc về ngươi đã vì Lam Nhã Chân trả giá. Cố thị, không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi."

"Ta muốn trở về tìm Nhạn Nhạn."

Vệ sĩ không ngăn cản, Cố Kinh Khuê cuối cùng ngay cả cửa cũng không thể đi vào, trừ phi là đi thu dọn đồ đạc.

Cố Kinh Khuê đợi đến sáng sớm mới nhìn thấy Thiên Nhạn.

Còn không đợi hắn cùng Thiên Nhạn nói chuyện, liền bị hai tên bảo tiêu đứng lên, trơ mắt nhìn Thiên Nhạn đi ngang qua bên cạnh hắn.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 104: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (51)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Nhạn Nhạn!"

"Chúng ta nói chuyện được không, Cố thị anh không cần, đều là của em. Anh biết trước kia đối với em rất tệ, anh không để ý tới Lam Nhã Chân nữa, được không?"

Thiên Nhạn trở về, đứng trước mặt Cố Kinh Khuê: "Cố thị vốn là của ta, phần kia của ngươi đã vì Lam Nhã Chân vứt bỏ. Ngươi để ý tới Lam Nhã Chân, cùng ta không có bất kỳ quan hệ gì. Ngươi được tự do và làm bất cứ điều gì. Nếu ngươi muốn thu thập mọi thứ, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn."

"Nhạn Nhạn, em không thể tha thứ cho anh trai một lần sao?"

"Đã từng có rất nhiều cơ hội, ngươi không nắm được."

Cố Kinh Khuê giật mình tại chỗ, nhìn bóng lưng Thiên Nhạn biến mất.

Sau đó Cố Kinh Khuê đến nhiều lần, không được tha thứ, hắn lựa chọn thuê một chỗ ở. Hắn không có đi thu thập đồ đạc của Cố gia, mỗi ngày đều đến chờ Thiên Nhạn, ngoại trừ ngày đầu tiên, về sau cũng không có cơ hội nói chuyện với cô.

Hắn lại nhận được điện thoại của Lam Nhã Chân, cô ta khóc rất thương tâm. Vẫn là ông Lam đánh bạc nợ tiền, cô ta chỉ nói một câu này liền khóc, không mở miệng bảo hắn lấy tiền, hắn biết cô ta chờ mong hạ văn của hắn.

Hắn khuyên Lam Nhã Chân và ông Lam cắt đứt quan hệ, cúp điện thoại.

Nhưng không bao lâu sau, hắn nhận được điện thoại của ông Lam, nói những người đó bắt Lam Nhã Chân đi.

Hắn vẫn không để ý tới, không bao lâu trong điện thoại xuất hiện video Lam Nhã Chân, cô ta bị trói, đối phương dùng dao nhẹ nhàng xẹt qua hai má Lam Nhã Chân, xuất hiện một vết máu nho nhỏ.

Đối phương ở trong video uy hiếp hắn, nếu như không lấy tiền, không ngại cho hắn livestream những thứ khác.

Hắn rốt cuộc không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp, đem tiền đưa qua.

"Nhã Chân, tốt nhất em nên rời khỏi ba em, lần sau anh thật sự không cứu được em." Cố Kinh Khuê nói: "Cố thị không hề liên quan gì đến anh, anh cũng không có tiền. Thời gian tới, anh thực sự không thể giúp em nữa."

Lam Nhã Chân trong lòng không tin, Cố Kinh Khuê cho dù không chưởng quản Cố thị, nhưng rốt cuộc vẫn là là anh trai của Cố Thiên Nhạn. Hắn thay lòng đổi dạ, không muốn đối xử tốt với cô ta.

Cố Kinh Khuê tìm được một công việc sinh tồn, rảnh rỗi liền đến Cố gia, hy vọng có thể được tha thứ.

Nửa năm sau, Lam Nhã Chân lại xảy ra chuyện, lại là ông Lam nợ tiền, người nghiện cờ bạc rất khó quay đầu lại.

"Ta quả thật không có tiền." Cố Kinh Khuê nói với ông Lam trong điện thoại: "Báo cảnh sát đi."

"Không thể báo cảnh sát, như vậy sẽ hại chết Nhã Chân." Ông Lam sốt ruột nói.

Cố Kinh Khuê: "Vậy ta cũng không còn cách nào khác."

"Cố tiên sinh, anh và Cố tiểu thư xin giúp đỡ đi, nói như thế nào các nươi đều là hai anh em.."

Ông Lam còn chưa dứt lời, liền bị Cố Kinh Khuê cắt ngang, hắn phẫn nộ nói: "Ta đã thoát ly Cố thị, không phải ta muốn thoát ly, mà là em gái của ta không cần ta. Ta cái gì cũng không có, hai cha con các ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào?"

"Nhã Thật con bé rất đáng thương, gần đây con bé vẫn luôn nhắc tới ngươi, không nghĩ tới ngươi có thể nhẫn tâm nhìn con bé đi chết, xem như ta nhìn lầm ngươi."

Cố Kinh Khuê nghe được thanh âm đô đô trong điện thoại, trong lòng có một cỗ tức giận như thế nào cũng không thể phát tiết ra.

Cố Kinh Khuê vẫn hỗ trợ báo cảnh sát, không bao lâu Lam Nhã Chân đã được cứu trở về, nhưng mà bị đánh một trận, mặt mũi bầm dập.

Thì ra lúc này đây không phải là chân chính bị trói, mà là ông Lam cùng người thông đồng, người đánh Lam Nhã Chân chính là ông Lam.

Ông Lam bị bắt và kết án, hai trong số những người khác đã trốn thoát.

Lam Nhã Chân đem Cố Kinh Khuê mắng một trận, tỏ vẻ vạn sự có thể thương lượng, vì sao phải để ông Lam bị bắt.

Cố Kinh Khuê sớm đã hiểu được là hắn sai, ngay từ đầu đã là sai lầm, sai lầm lớn.

Một ngày đi làm về, Cố Kinh Khuê bị đánh.

Đối phương xông lên cầm gậy bóng chày chào hỏi trên người hắn, hai vệ sĩ đi theo hắn từ xa, là hắn phân phó, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ bọn họ xông lên chế phục người khác, Cố Kinh Khuê nằm trên mặt đất đau đến ót đổ mồ hôi.

Hai người này chính là con bạc trước đó đã thông đồng với ông Lam để lừa tiền thất bại.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 105: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (52)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Lâm Thượng Hoài kiểm tra thân thể cho Cố Kinh Khuê, giọng nói lạnh lẽo: "Ngươi nên tự hỏi tại sao luôn nhìn thấy ta, chân lại gãy, ngươi thật sự gây thêm không ít phiền toái cho Thiên Nhạn."

Cố Kinh Khuê không lên tiếng, người rất chán chường. Chỉ nghe đến thời điểm Thiên Nhạn, ánh mắt sáng lên trong chớp mắt.

Nhớ lại những ngày trước hai anh em bọn họ nương tựa lẫn nhau, hắn ô ô khóc lên, đầu tiên là thấp giọng khóc, sau dần dần lớn tiếng.

Y tá đều nhịn không được thấp giọng trao đổi, vẫn là lần đầu tiên thấy đại nam nhân khóc bi thảm như vậy.

Lâm Thượng Hoài biết chuyện cũng không đồng tình, đáng đời.

Thiên Nhạn lần này tới gặp Cố Kinh Khuê, chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng bệnh.

Cô ngắt lời Cố Kinh Khuê nhận sai: "Người muốn nghe ngươi sám hối, muốn nghe ngươi xin lỗi đã chết."

Cố Kinh Khuê sửng sốt, cho rằng Thiên Nhạn đang nói trái tim cô đã chết, ánh mắt trở nên u ám.

"Lần nàng rơi xuống nước đã chết." Thiên Nhạn bổ sung: "Ta không phải nàng."

"Nàng dùng linh hồn đổi lấy ta thay nàng hoàn thành tâm nguyện, hy vọng ngươi có thể lành lặn sống cả đời." Thiên Nhạn tiếp tục: "Nàng rất thất vọng, không muốn đối mặt với ngươi, đi dứt khoát giòn tan."

Về việc chỉ dùng một nửa linh hồn, Thiên Nhạn cũng không có ý muốn nói rõ ràng.

Cả đời này, cô chỉ cần cam đoan Cố Kinh Khuê không tàn tật, về phần hắn có khổ sở hay không, cũng không thể đảm bảo.

"Em nói dối! Nhạn Nhạn, em đang dọa anh trai! Ngay cả khi anh làm điều gì đó sai trái, em cũng không thể nguyền rủa chính mình như vậy. Em rất tức giận anh trai làm chuyện trước kia, đúng không?" Cố Kinh Khuê giãy dụa đứng lên, Thiên Nhạn đi qua liền điểm huyệt đạo của hắn, trong nháy mắt hắn không thể nhúc nhích.

"Ngươi cảm thấy Cố tiểu thư sẽ làm thế không?"

"Không -- không -- Nhạn Nhạn, em đang lừa anh! Em đang nói dối anh! Anh không tin.. Anh không tin!" Cố Kinh Khuê muốn giãy dụa, nhưng hắn bị điểm huyệt.

Nhạn Nhạn không biết điểm huyệt!

Nhạn Nhạn sẽ không dùng loại thủ đoạn này!

Đúng vậy, Anh Sẹo lợi hại như vậy, sao lại đột nhiên sa lưới?

Nhạn Nhạn rất thông minh, nhưng không có loại thủ đoạn này.

Cho nên Nhạn Nhạn không còn, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không có, chính là để cam đoan hắn cả đời sống khỏe mạnh \.

Cố Kinh Khuê không thể giãy dụa, lớn tiếng khóc rống lên, ngay cả phòng bệnh bên cạnh cũng nghe thấy. Chỉ vì thanh âm này quá mức thê thảm, cho nên không có ai khiếu nại, cũng không có đến ngăn cản.

Cố Kinh Khuê khóc rất lâu, thẳng đến khi mắt sưng đau, thanh âm trở nên khàn khàn, không có khí lực giãy dụa nữa, Thiên Nhạn mới cởi bỏ huyệt đạo của hắn.

Cố Kinh Khuê đã không giãy dụa, chỉ ngơ ngác nằm trên giường bệnh.

"Nguyện vọng của Cố tiểu thư là ngươi có thể khỏe mạnh sống khỏe mạnh cả đời, ngươi cũng đừng chết, cô ấy hao phí cái giá lớn như vậy, hy sinh linh hồn, nếu ngươi chết, cũng không phải lại cô phụ cô ấy không?"

Cố Kinh Khuê lại nhịn không được khóc.

Hắn thà tin rằng hắn không có em gái.

Vì Lam Nhã Chân, hắn vĩnh viễn mất đi em gái. Cái này lại không thể hoàn toàn trách trên người Lam Nhã Chân, phần nhiều là trách chính hắn.

Từ đầu đến cuối, người làm tổn thương em gái chỉ có hắn.

Cẩn thận nghĩ lại, Nhạn Nhạn trước mắt cùng trước kia thật sự có sự khác biệt rất lớn. Tại sao hắn không nhìn ra?

Bởi vì hắn không chú ý chút nào trước đây.

Là hắn hại chết Nhạn Nhạn, còn làm cho linh hồn Nhạn Nhạn cũng không còn.

Hắn muốn chết, cũng không thể, còn phải khỏe mạnh sống.

Sau khi Thiên Nhạn đi, Lam Nhã Chân đến thăm Cố Kinh Khuê, có thể ở bệnh viện tốt như vậy, nhất định là Cố Thiên Nhạn ra tay.

"Các ngươi đem cô ta đưa ra ngoài, nhanh lên, ta không cần gặp cô ta."

Lam Nhã Chân một câu cũng không nói, đã bị đuổi ra ngoài.

Sau đó tới một lần, phát hiện Cố Kinh Khuê thật sự không để ý tới cô ta nữa.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 106: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (53)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Lam Nhã Chân chuẩn bị đi tìm Hạng Tranh khóc lóc kể lể, phát hiện Hạng Tranh không liên lạc được, tựa hồ thật lâu cô cũng không chú ý đến đối phương.

Lam Nhã Chân sống ở đại học vẫn là bộ dáng trước kia, bề ngoài là một cô gái sạch sẽ không yêu tiền.

Sau đó một phú nhị đại theo đuổi cô ta thật lâu, cuối cùng cũng đáp ứng.

Cuối cùng phát hiện đối phương chẳng qua là đùa giỡn cô ta, chơi chán liền chia tay, cô ta còn mang thai. Cô ta cho rằng có thể mẫu bằng tử quý, kết quả đối phương không quan tâm, nói cô ta muốn sinh liền sinh, dù sao một sợi lông cũng không vớt được. Hắn không đáp ứng giám định quan hệ cha con, ai cũng không có biện pháp.

Lam Nhã Chân không có biện pháp, chỉ có thể lựa chọn đánh sạch.

Lúc này, cô ta nhớ tới Cố Kinh Khuê, nhịn không được gọi điện thoại cho hắn.

Cố Kinh Khuê nghe thấy Lam Nhã Chân mắng cặn bã nam, chỉ cảm thấy buồn cười, nghe đối phương nói xong, hắn liền cúp điện thoại, kéo đen.

Ông Lam ra tù biết Lam Nhã Chân mang thai, trực tiếp đến tìm Cố Kinh Khuê để hắn phụ trách. Theo hắn thấy ngoại trừ Cố Kinh Khuê không có ai khác, Lam Nhã Chân lại không nói là ai, song phương đánh nhau.

Lúc này đây, Cố Kinh Khuê ngược lại không bị gãy xương, hắn báo cảnh sát, bảo ông Lam lại một lần nữa ngồi xổm vào tù.

Lam Nhã Chân tìm được hắn mắng chửi, mặc kệ mắng như thế nào, mới phát hiện bộ dáng Cố Kinh Khuê tử khí nặng nề, liền ngồi ở chỗ đó tùy ý cô ta mắng. Nhìn cách ăn mặc của Cố Kinh Khuê, cô ta giật mình nhận ra đối phương thật sự không còn là Cố Kinh Khuê trước kia.

Lần này rời đi, cô ta đã lâu không xuất hiện.

Lam Nhã Chân phát hiện bộ dáng trước kia của mình không được, dứt khoát không ngụy trang, triệt để lộ ra bộ mặt thật, nhìn điều kiện tìm đối tượng.

Có điều kiện như Cố Kinh Khuê ở phía trước, cô ta mắt cao thủ thấp, gặp phải không phải là đùa bỡn cô ta, chướng mắt cô ta, thì chính là cô ta chướng mắt.

Thẳng đến khi Hạng Tranh xuất hiện, hiện tại hắn là người thừa kế Hạng gia, bởi vì đính hôn mà tìm kiếm, vị hôn thê là thiên kim hào môn.

Lam Nhã Chân cho rằng Hạng Tranh bị ép thông gia, hào môn làm sao có thể có tình cảm chân chính, sau khi kết hôn đều là mỗi người chơi.

Lam Nhã Chân ăn mặc một phen đi tìm Hạng Tranh, cô ta muốn cứu Hạng Tranh, Hạng Tranh không phải vẫn rất chán ghét thiên kim hào môn sao?

Chắc hắn có nỗi khổ.

"Lúc đó còn nhỏ, không hiểu." Hạng Tranh đối mặt với Lam Nhã Chân ngược lại rất thản nhiên: "Làm cái gì cũng rất xúc động, vẫn là quen biết vị hôn thê của ta, mới dần dần đem tâm tính tìm về."

Hắn từng có chú ý đến Cố Thiên Nhạn, sau đó phát hiện chỉ vì giá trị vũ lực của đối phương hấp dẫn, cũng không phải thích. Sau khi gặp được người thật sự thích, hắn cuối cùng có thể thản nhiên tiếp nhận hết thảy trước kia mình chán ghét. Trái tim tự ti cũng không còn nhờ việc khai sáng của đối phương.

"Nhã Chân, ngươi về đi, tìm người thích ngươi."

Hạng Tranh cảm thấy hắn nói rất rõ ràng, không nghĩ tới Lam Nhã Chân gắt gao quấn lấy hắn không nói đạo lý, khăng khăng nói hắn bị ép thông gia. Sau đó hai người cãi nhau, Lam Nhã Chân còn hô một câu: Hắn sẽ hối hận.

Lam Nhã Chân y thượng phú nhị đại, xướng cao phú nhị đại tìm phiền toái cho hắn. Đối phương muốn cướp đoạt một hạng mục hắn phụ trách, bên A là Cố thị.

Hắn biết Cố Thiên Nhạn là một người cuồng công việc, làm một động tác nhỏ trong dự án của cô là không nên. Nghiêm túc thực sự làm kế hoạch, mỗi chi tiết đều không bỏ qua.

Quả nhiên, mặc kệ phú nhị đại kia vấp ngã như thế nào, Cố thị vẫn lựa chọn cùng hắn hợp tác.

Lại nhìn thấy Cố Thiên Nhạn, cô vẫn như cũ, nói chuyện làm việc vẫn dứt khoát như trước, không dây dưa.

Năm đó bị đánh một lần kia, hắn cảm thấy thuần túy là tự tìm, hiện tại ngẫm lại còn nhịn không được cười. Việc này hắn còn nói cho vị hôn thê nghe xong, nàng cũng nhịn không được buồn cười, nói hắn ngây thơ trung nhị.

Lam Nhã Chân sau đó sử dụng rất nhiều thủ đoạn, đều bị Hạng Tranh chèn ép trở về. Phàm là ai giúp cô ta, cuối cùng tài sản đều sẽ co rút, cuối cùng không ai dám trêu chọc nữ nhân này.

Năm tháng không chịu nổi liều lĩnh, chờ Lam Nhã Chân muốn ổn định lại, mới phát hiện cô ta đã ba mươi bảy ba mươi tám.

Già rồi.

Ông Lam vẫn đang đánh bạc, không bỏ được.

Thậm chí trở về không lấy được tiền, còn muốn đánh Lam Nhã Chân cùng bà Lam, Lam Nhã Chân sẽ phản kháng, cùng ông Lam đánh nhau.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 2 – Chương 107: Chứng kiến cái chết của anh trai não tàn trong tình yêu (54 – Kết thúc)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

Ông Lam muốn gả cô ta cho lão già, cô ta liền cùng ông Lam đánh nhau, đánh đến đầu chảy máu, ông Lam còn bị đánh gãy một chân.

Bà Lam ngược lại muốn Lam Nhã Chân lập gia đình, nhưng người có chút tốt hơn, nghe nói tình huống trong nhà đều sẽ cự tuyệt, lam nhà kém hơn Lam Nhã Chân lại không muốn.

"Nhã Chân, nếu không ngươi đi tìm Cố Kinh Khuê đi, không có tiền thì không có tiền, nhưng ít nhất có thể sống qua ngày, hắn còn có một nơi để ở." Bà Lam nói.

Lam Nhã Chân cho rằng có thể, góp hợp cả đời có thể sống qua.

Cố Kinh Khuê nghe xong lớn tiếng quát: "Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Lam Nhã Chân, ngươi thật sự cho rằng mình là cái gì?"

Cô ta chưa từng thấy Qua Kinh Khuê hung dữ như vậy, nhất thời bị dọa sợ.

"Em gái của ta không cần ta, ta vĩnh viễn mất đi cô ấy, ngươi có mặt mũi gì trở về để ta cùng ngươi kết hôn? Ngươi nghĩ ta là gì? Nhặt rác sao?"

"Cố Kinh Khuê, ngươi nói chuyện sạch sẽ một chút."

Lam Nhã Chân không còn là Tiểu Bạch Hoa vừa khóc đã sở sở đáng thương kia nữa, ngược lại diện mạo càng thêm chua xót cay nghiệt.

Cô ta chống thắt lưng, miệng mắng ra đủ loại từ ngữ khó nghe, mắng Cố Kinh Khuê cũng không biết nên tiếp như thế nào.

"Ta sai rồi." Cố Kinh Khuê suy sụp.

"Ngươi vốn đã sai rồi!" Lam Nhã Chân không khách khí mắng: "Ngươi chính là uất ức, một công ty lớn như vậy đều thủ không tốt, khó trách lúc ta còn trẻ chướng mắt ngươi. Đừng nói, lúc này cũng chướng mắt ngươi, nếu không phải là không có biện pháp, ngươi cho rằng ta sẽ lựa chọn ngươi?"

"Ha ha, nếu ngươi không phải không có người muốn, sẽ tới tìm ta? Nghe nói thanh danh của ngươi ở bên ngoài đã sớm thối rữa, ngươi cho rằng ta sẽ đem rác rưởi này như ngươi nhặt về? Nằm mơ."

"Cố Kinh Khuê.." Lam Nhã Chân phẫn nộ, xông tới đánh nhau với Cố Kinh Khuê.

Vệ sĩ cảm thấy Lam Nhã Chân là nữ nhân, hẳn là không có vấn đề, sẽ không quản.

Nhìn hai người vừa bắt vừa đánh, bọn họ cũng rất ngạc nhiên.

Hai người mệt mỏi và nằm trên mặt đất.

Lam Nhã Chân rất hối hận, nếu lúc trước cô ta trực tiếp đáp ứng Cố Kinh Khuê. Cố thị hơn phân nửa vẫn là của Cố Kinh Khuê, mà cô ta chính là Cố thái thái.

Thật không may, không có nếu như.

Buổi sáng, Thiên Nhạn không thể chạy bộ, Lâm Thượng Hoài luôn ở bên ngoài chờ đợi.

"Thượng Hoài, đi thôi."

"Được."

Hai người cùng nhau chạy bộ, liền chạy cả đời.

Quả nhiên là một người không kết hôn, người kia cũng không kết hôn.

Có lẽ vì làm bác sĩ quá vất vả, Lâm Thượng Hoài đi trước một bước.

Trước khi chết, hắn nhìn Thiên Nhạn bên giường bệnh: "Có thể ôm ta một chút không?"

Thiên Nhạn cho một cái ôm, xem như tạm biệt đi, yêu cầu của nhân tài cô bình thường không cự tuyệt.

"Cũng coi như cả đời, thỏa mãn rồi." Lâm Thượng Hoài mang theo nụ cười rời đi.

Ai có thể chạy với hắn suốt đời?

Chỉ có cô ấy của hắn.

Thiên Nhạn lại tự hỏi, vì sao Tuân Tử Hoài muốn chết muốn sống, Lâm Thượng Hoài thỏa mãn mà đi? Có sự khác biệt gì không?

Quả nhiên tình cảm phức tạp, nam nhân cũng phức tạp, tâm tư đoán không ra.

Hoặc làm một sự nghiệp tốt!

Về phần Lam gia, không có một ngày an bình, ông Lam vẫn đánh cuộc, sau đó bị làm thịt ngón tay, vẫn không bỏ được.

Lam Nhã Chân muốn ổn định cuộc sống tốt đẹp, nhưng có một người đánh cược nát như vậy, yêu cầu nho nhỏ đã thành hy vọng xa vời. Lần lượt bị ông Lam nháo đến đổi công việc, mặc dù nàng có thể đem Ông Lam đánh một trận trút giận, chung quy cũng không cách nào thoát khỏi hết thảy tồi tệ này.

Mỗi đêm khuya, cô ta khóc và hối hận.

Nếu như, ngay từ đầu cô ta đã đáp ứng Cố Kinh Khuê, ở cùng một chỗ với hắn..

Thiên Nhạn chờ Cố Kinh Khuê chết đi rồi mới rời khỏi thế giới này.

Đời này, Cố Kinh Khuê không biến thành tàn phế, lại cả đời sống trong hối hận.

Trước khi chết hắn cầu Thiên Nhạn, hỏi cô có thể dùng linh hồn của hắn đổi em gái trở về hay không.

Thiên Nhạn nói: "Không thể, linh hồn của ngươi quá rác rưởi!"

Cố Kinh Khuê chết không nhắm mắt.

"Ngươi có ý kiến gì không?"

[Không có, túc chủ đại nhân.] Hệ thống 666 thì thầm trả lời.

Thật hung dữ!

"Bên ngoài đang là lúc nào?"

[Sắp sáng rồi.]

"Lên triều trước, buổi tối lại tiếp tục."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện hiện thực – Chương 108: Nổi dậy​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

Thế giới thực.

Cung điện Đại Vinh Quốc.

Thiên Nhạn do cung nhân hầu hạ, đôi mắt đẹp nhìn tấm gương to lớn lại rõ ràng trước người.

Điều này là trong mắt công lược giả, cô vì lửa làm cho vết sẹo trên khuôn mặt, nhưng không sợ nhìn vào gương. Trọng sinh vô số lần, đối với tất cả những điều này đã sớm thản nhiên đối mặt.

Người trong gương đeo vương miện tóc tinh mỹ cao quý, mặc đế phục màu vàng hoa văn cùng vương miện tóc rất xứng đôi, mặt nạ màu bạc trên mặt càng làm cho cô tăng thêm vẻ thần bí.

Bộ dáng mười ba mười bốn tuổi của cô, nếu như không có ngoài ý muốn, cả đời này hẳn là bộ dáng như vậy, không già đi chút nào.

Cô thu nạp tâm tình, đi về phía điện Kim Loan.

Điện Kim Loan.

Thiên Nhạn nhẹ nhàng tựa vào ghế, ánh mắt lãnh đạm đảo qua triều thần phía dưới: "Có việc mau nói, không có việc gì thì bãi triều."

Nhận được lời của Thiên Nhạn, các triều thần ai nấy đều đứng ra.

"Bệ hạ, năm nay phương bắc tháng tư liên tục khô hạn, dân chúng thu hoạch giảm hơn phân nửa, khẩn cầu bệ hạ có thể miễn một năm thuế cho dân chúng bị hạn hán ảnh hưởng."

"Chuẩn, miễn hai năm."

"Tạ bệ hạ, bệ hạ anh minh, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Thần tử nước mắt tung hoành, cảm động đến trùng trùng điệp điệp dập đầu mới lui sang một bên.

"Bệ hạ, thần vốn định tấu." Lại đứng ra một thần tử, hắn bưng một bộ dáng nghiêm túc: "Bệ hạ, Thừa tướng lại đến trễ, thần cho rằng phải phạt. Thân là thừa tướng của một quốc gia, công khai khinh thường bệ hạ.."

"Ngươi có biết tại sao hắn đến trễ không?" Thiên Nhạn ngắt lời.

Thần tử bị hỏi đến sửng sốt: "Không biết, nhưng đến trễ thì về.."

"Không biết còn tấu, thích đánh báo cáo nhỏ như vậy, trở về vách tường, ngẫm lại mình sai chỗ nào, khi nào nghĩ rõ khi nào lại lên triều."

Thừa tướng là nhân tài cô mời chào, đây chỉ là một khuyết điểm nhỏ mà thôi.

"Bệ hạ.." Thần tử kia còn muốn nói cái gì, liền bị thị vệ vô tình chống đỡ ném ra ngoài.

"Các ngươi nếu có bản lĩnh giống thừa tướng, cũng cho phép đến trễ."

Chúng thần không dám tiếp lời, bọn họ làm sao có thể so sánh với quái vật kia nha, tên gia hỏa mới nhậm chức lúc trước nên bị ma sát một chút.

"Bệ hạ, lúc trước phương bắc bị hạn hán, thần cho rằng có thể xây dựng miếu thờ cầu phúc cho dân chúng." Vị thần tử này cảm giác được ánh mắt Thiên Nhạn, vụng trộm liếc mắt, thấy cô cười như không cười, trong lòng lộp bộp một chút.

Các lão làng chúng thần: Được, người mới nhậm chức này cũng muốn bị bệ hạ ma sát.

"Chu khanh lại ngẫm lại nên làm như thế nào." Lời nói lãnh đạm của Thiên Nhạn hạ xuống.

Hai má thần tử họ Chu run rẩy, ót đầy mồ hôi: "Là thần suy nghĩ không chu toàn, thần trở về ngẫm lại."

"Ta nơi này có một biện pháp, ngươi đem tiền bạc xây dựng miếu hội quyên góp, cứu trợ thiên tai cho dân chúng bị ảnh hưởng, so với xây dựng miếu cầu tiên bái thần đến nhanh hơn. Trên mặt đất một năm, trời một ngày, nhân gian dân chúng cũng không thể chờ được. Chu khanh, chuyện này giao cho ngươi."

Thần tử họ Chu quỳ lạy trên mặt đất, hận không thể tát hai cái miệng mình, hắn có thể nói không được không?

"Ta nơi này có vài thứ, người của công bộ cầm đi cân nhắc." Thiên Nhạn đem một ít bản vẽ truyền xuống, bản vẽ nội y nữ nhân lúc trước đã giao cho cục Thượng Y.

Thẳng đến khi bãi triều thừa tướng cũng không xuất hiện, Thiên Nhạn gọi cung nhân đi hỏi thăm hắn làm sao vậy.

Không bao lâu, cung nhân thở hồng hộc chạy tới: "Bệ hạ, thừa tướng tâm tình không tốt, không có hứng thú lên triều."

"Biết rồi, đi khố phòng chọn cho hắn chút đồ chơi thú vị đưa đi, khiến người ta dỗ dành nhiều."

"Vâng." Cung nhân không ngoài ý muốn kết quả này, ai bảo thừa tướng mới có thể tuyệt thế vô song đây? Bệ hạ lại là một người tiếc tài, còn nói người có tài tính tình cổ quái là chuyện rất bình thường.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 109: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (1)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Một người phụ nữ áo trắng tóc đen chán chường tựa vào bên giếng ngẩn người, Thiên Nhạn cầm cự kiếm đánh giá, giữa lông mày đối phương có giãy dụa, phẫn nộ, khổ sở, thống khổ, thất vọng cùng tuyệt vọng.

Không biết là nghĩ đến cái gì, người phụ nữ quần áo trắng khóc không thành tiếng. Nước mắt chảy xuôi như dòng suối nhỏ, thế nào cũng không kìm được, rắc rắc rơi xuống bùn đất, bùn đất bị thấm ướt.

Hồi lâu, người phụ nữ quần áo trắng vội vàng đứng lên hướng Thiên Nhạn bái lạy: "Gặp qua tiền bối."

"Nói ra nguyện vọng của ngươi đi."

Người phụ nữ quần áo trắng: "Hy vọng tiền bối có thể giúp ta bảo vệ tốt sáu đệ tử, không để cho bọn họ rơi vào kết quả ban đầu. Là ta vô năng, yếu đuối, đối với thân tình quá coi trọng, mới làm cho bọn họ một đám gặp phải kết cục bi thảm. Bọn họ không phải ngã xuống, chính là trở thành phế nhân, hoặc là nhập ma tạo ra sát nghiệt vô tận, cuối cùng bị thiên phạt mà hồn phi phách tán. Là ta có lỗi với bọn họ, là sư phụ ta vô năng, thu nhận bọn họ nhưng không có che chở bọn họ."

"Là ta ngu xuẩn, bị huyết thống cùng thân tình khống chế." Nói đến những chuyện này, người phụ nữ quần áo trắng khóc không thành tiếng: "Ta hy vọng bọn họ thiên phú tốt có thể có cơ hội phi thăng, thiên phú không tốt cũng có thể an an ổn ổn ở giới tu luyện qua một đời. Vốn vận mệnh bọn họ không nên như thế, đều là sư phụ như ta không tốt.."

Thiên Nhạn hao phí một canh giờ nghe xong chuyện xưa của người phụ nữ áo trắng, đối phương gặp phải vừa đáng thương vừa đáng hận, mấy đệ tử kia cũng đủ xui xẻo.

"Trước khi đáp ứng nguyện vọng của ngươi, ta phải hỏi một chút đối với những người có quan hệ huyết thống của ngươi, ngươi là nghĩ như thế nào? Nếu ngươi vẫn còn quan tâm đến họ, ta sẽ không giúp ngươi hoàn thành mong muốn của mình. Giữ họ trước mắt sẽ làm cho ta khó chịu."

Người phụ nữ quần áo trắng cười thảm đạm: "Tiền bối đương nhiên cứ làm, ta không nợ bọn họ, thiếu hụt chỉ có sáu đệ tử của ta."

"Ừm, coi như có chút giác ngộ, vậy nguyện vọng của ngươi ta đáp ứng."

Người phụ nữ quần áo trắng nhìn người được nàng xưng hô là tiền bối, lại là một tiểu cô nương thân hình kéo theo một thanh cự kiếm rỉ sét loang lổ nhảy vào cái giếng bốc lên bạch quang kia, trong lòng có chút chờ mong.

Nàng không phải là một sư phụ tốt, may mắn nàng trong lúc vô tình đi tới nơi này có thể ước nguyện.

Hệ thống 666: [Sở tiên tử, chờ bên kia có hình ảnh tuyệt vời, ta sẽ giúp ngươi phát sóng lại đây.]

"Đa tạ hệ thống tiền bối."

[Ngươi gọi ta là Hệ Thống đại nhân đi, tiền bối nghe thật kỳ quái.]

"Được, hệ thống đại nhân."

* * *

"Sở Tiểu Nguyệt, đây là linh dược đệ tử Bão Nguyệt Phong chúng ta vất vả trồng, hôm nay nói cái gì ta cũng sẽ không cho ngươi đem linh dược toàn bộ hái đi." Từ Thái vóc dáng nho nhỏ ngăn ở trước mặt Sở Tiểu Nguyệt: "Ngươi cũng là Thủy Mộc Song Linh Căn, ngươi muốn linh dược, ngươi tự mình trồng đi."

"Từ Thái, thức thời nhanh chóng tránh ra, hoặc là ngoan ngoãn đem linh dược hiến lên. Cái gì Đệ tử Bão Nguyệt Phong các ngươi trồng linh dược, Bão Nguyệt Phong phong chủ là ai?"

"Đó là đại tỷ của ta!"

"Ta đến chỗ đại tỷ lấy chút đồ không phải rất bình thường sao?"

"Nhanh lên, bằng không ta sẽ không lịch sự nữa." Sở Tiểu Nguyệt vung roi trong tay, khinh miệt nói: "Ta đúng là Thủy Mộc Song Linh Căn, nhưng phải an tâm tu luyện, tương lai muốn phi thăng thành tiên. Đại tỷ nơi này có linh dược, cần gì phải lãng phí thời gian tự mình trồng, ngươi cầm cho ta hay là nâng cất đi."

"Không, những thứ này đều là linh dược ta tỉ mỉ che chở, còn chưa đến kỳ thành thục chân chính, ta không cho." Từ Thái nhớ tới đệ tử Bão Nguyệt Phong gặp được người Đăng Vân Phong chỉ có thể chịu thiệt, chính mình cũng không biết bị cướp đoạt bao nhiêu linh dược, mặc dù sư phụ sẽ có bồi thường, nàng vẫn là rất khó chịu.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back