Ngôn Tình [Edit] Thiết Lập Nhân Vật Của Hoàng Phi Cá Muối Hoàn Toàn Sụp Đổ - Lương Phi Nhi

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Snow2428, Jan 18, 2025.

  1. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 10: Tại sao cô gái trước mặt này lại hoàn toàn khác với những gì nàng muốn vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lúc sau, Hướng Nương quay lại cùng hai nam một nữ bưng mâm.

    Người phục vụ đặt tất cả thức ăn và rượu vào khay trên bàn rồi rời đi một cách bĩnh tình

    Ánh mắt Dư Dao rơi vào cô gái bên cạnh Hướng Nương liền không khỏi sửng sốt.

    Nàng tự hỏi phải chăng mình chưa miêu tả rõ ràng bản thân muốn tìm một mẫu người con gái như thế nào sao?

    Hoặc có lẽ Hướng Nương nghe không rõ ý tứ trong câu nói kia sao?

    Tại sao cô gái trước mặt này lại hoàn toàn khác với những gì nàng mong muốn?

    Nàng nhìn thấy cô gái phía sau Hướng Nương, cao hơn bà ấy một cái đầu, cao ráo, nước da ngăm đen và vẻ ngoài mạnh mẽ, nếu cô ấy không ăn mặc như phụ nữ và mặc trên người một chiếc váy màu hồng thì sẽ rất dễ bị hiểu lầm là đàn ông.

    "Tiểu Khả, chào công tử đi." Hướng Nương nói với cô gái phía sau.

    Tiểu Khả bước một bước dài về phía trước với tốc độ đều đặn, giơ nắm đấm lên chào Dư Dao: "Tiểu Khả ngưỡng mộ đã lâu, cuối cùng tôi đã gặp được công tử rồi."

    Ngay cả cách cô ấy chào cũng toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ.

    Dư Dao: "..."

    Phấn Đào cau mày nhìn Hướng Nương: "Bà làm gì vậy hả? Công tử của tôi có nói như vậy sao? Cậu ấy nói muốn một mỹ nhân có thân hình nóng bỏng và làn da trắng trẻo, sao lại tìm được một người hoàn toàn trái ngược như vậy chứ?"

    "Thật xin lỗi, vì ngài đến quá muộn. Ngoại trừ Tiểu Khả, tất cả cô gái trong tòa nhà chúng tôi đều có khách đi cùng. Nếu ngài không hài lòng với Tiểu Khả, tôi sẽ đưa cô ấy đi." Hướng Nương nói: "Ta chỉ có thể mong ngài không thất vọng khi tối nay không có cô gái nào đến đây phục vụ ngài."

    Dư Dao nheo đôi mắt đẹp lại, ẩn chứa vẻ sắc bén nhìn Hướng Nương.

    Hướng Nương nhìn chằm chằm vào đôi mắt gần như xuyên thấu nàng của Dư Dao, một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy ra trên trán.

    Ánh mắt của cô gái trẻ mang lại cho bà ấy một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, giống như ánh mắt của chủ nhân nhà mình.

    "Quên đi, cứ ở lại." Dư Dao đột nhiên lại nói.

    Tiểu Khả không ngờ Dư Dao lại nguyện ý giữ cô lại, trong mắt loé lên tia sáng vui mừng hiếm có.

    Hướng Nương sửng sốt một lát, sau đó lại cho rằng Dư Dao cũng là nữ nhân, có lẽ nàng không quan tâm tới dung mạo của đối phương vì thế nhẹ nhõm cười nói: "Tiểu Khả, ngươi nhất định phải phục vụ thật tốt cho công tử."

    Tiêu Khả hăng hái gật đầu đồng ý.

    "Công tử, ta không quấy rầy người nữa, xin đi trước." Hướng Nương chào Dư Dao một cái, sau đó xoay người rời đi.

    "Hai vị mời ngồi." Tiểu Khả nói với Phấn Đào và Dư Dao một câu.

    Phấn Đào lịch sự ngồi xuống bên cạnh Dư Dao.

    Tiêu Khả cuối cùng cũng xuống thở phào nhẹ nhõm.

    "Nghe nói có một cô gái tên Tuyết Tình vừa tới thanh lâu của các người, cô ấy trông rất xinh đẹp." Dư Dao vừa nói vừa mở miệng ra hiệu cho Phấn Đào bên cạnh.

    Phấn Đào ngồi một bên dùng đũa bạc gắp một miếng thịt mận tẩm mật ong đưa vào miệng Dư Dao.

    "Đúng! Cô Tuyết Tình đã bị bán cho tòa nhà Tú Nhan của chúng tôi nửa tháng trước. Cô ấy là con gái của một tội nhân, nhưng cô ấy thực sự rất xinh đẹp. Tất nhiên, cô ấy không đẹp bằng công tử đang ngồi đây. Ngoại trừ công tử, cô Tuyết Tình là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp." Tiểu Khả cười nói mà không hề sợ hãi.

    "Vậy hãy kể cho ta nghe về cô Tuyết Tình đó đi?" Dư Dao thật sự muốn biết Bạch Tuyết Tình ở đây có đúng như mô tả trong sách hay không.

    "Được!" Tiêu Khả gật đầu đồng ý, sau đó cứ như chạm đúng công tắc, bắt đầu nói không ngừng nghỉ.

    Mạc Bắc Triệt ngồi cách một tấm màn phòng lắng nghe cuộc trò chuyện của Tiểu Khả và Dư Dao bên cạnh với vẻ mặt nghiêm nghị.

    Người này vậy mà thật sự đến đây vì Bạch Tuyết Tình sao? Đúng lúc này Hướng Nương ở đằng sau cũng đi tới phòng riêng.

    "Chủ nhân, tôi đã làm như lời ngài nói, tôi đã tìm cô gái kém hấp dẫn nhất trong thanh lâu này đưa cho cô gái bên cạnh." Hướng Nương cung kính cúi đầu, hạ giọng nói với Mạc Bắc Triệt.
     
  2. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 11: Chẳng mấy chốc, đã tìm thấy mục tiêu của mình.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạc Bắc Triệt vẫn giữ trên mặt vẻ lạnh lùng vốn có, khẽ gật đầu với vẻ mặt có chút tiếc nuối.

    Hướng Nương thực sự không hiểu được suy nghĩ của Mạc Bắc Triệt, liền tránh sang một bên, không nói gì nữa.

    Bên cạnh, giọng nói của Tiêu Khả không ngừng vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng đáp lại của Du Dao.

    Sau khi nghe Tiêu Khả miêu tả Bạch Tuyết Tình, Dư Dao đặt tay lên má suy nghĩ một chút, trong lòng có chút trầm tư.

    Bạch Tuyết Tình trong miệng Tiểu Khả cũng không khác mấy với hình ảnh nữ chính trong ấn tượng của nàng.

    Trên đời dường như không có điều gì mà nàng ấy không thể học được, dù có khó khăn đến mấy thì với nữ chính này chuyện đó cũng đơn giản như trò trẻ con.

    Ví dụ như điệu múa Phượng Tiên đã thất truyền từ lâu và chỉ được ghi lại trong một quyển sách tranh cổ.

    Bạch Tuyết Tình đã học điệu Phượng Tiên chỉ trong một ngày dựa trên các bản ghi trong sách tranh và còn nắm vững bản chất của nó. Chính nhờ điệu Phượng Tiên này mà nàng ấy đã trở nên nổi tiếng ở kinh đô đêm nay.

    Nữ chính xuất sắc như vậy lại có mắt lựa chọn đàn ông tệ như thế.

    Dư Dao lại nghĩ đến nam chính của cuốn sách này.

    Nhân vật nam chính của cuốn sách này vốn là một hoàng tử sống lưu vong từ nước láng giềng, lớn lên trong dân chúng với mối thù huyết thống trên lưng. Với khí chất của nam chính, anh ta đương nhiên là một nhân vật mạnh mẽ, là điển hình của kiểu nhân vật nam lạnh lùng và nham hiểm. Nhưng nhân vật nam chính này nhìn thì có vẻ hoàn hảo nhưng thực ra trái tim anh đã bị hận thù bào mòn từ lâu, anh sẽ làm mọi cách để báo thù, thậm chí hy sinh tất cả.

    Kẻ thù lớn nhất của nhân vật nam chính chính là cha của anh ta.

    Để khiến cha buông lỏng cảnh giác, nam chính đã yêu cầu Bạch Tuyết Tình vào cung biểu diễn một điệu nhảy cho cha mình, sau đó chuẩn bị giết ông ta khi đối phương thả lỏng cảnh giác.

    Kết quả kế hoạch ám sát thật sự đã thành công, cha của anh hùng quả thực đã chết, còn Bạch Tuyết Tình lại suýt bị cha hắn làm ô uế.

    Vốn dĩ giữa Bạch Tuyết Tình và nam chính đã có rạn nứt vì sự việc này, tuy nhiên, khi nam chính lên ngôi vua, để củng cố quyền lực của mình, anh ta chỉ có thể tạm thời nhượng bộ để Bạch Tuyết Tình đi theo mình.

    Không có bất cứ người nào mang địa vị cao quý đi theo mình, hắn ta tạm thời không cho con gái duy nhất của đương kim thừa tướng trở thành Hoàng Quý Phi, trở thành một trong những phi tần cao quý nhất.

    Bạch Tuyết Tình tính tình kiêu ngạo, cho nên tất nhiên này không đồng ý với chuyện này, thế là nam chính đã dùng thủ đoạn tàn ác của mình để cướp nàng quay trở lại, dùng quyền lực trong tay mà cưỡng ép giữ nàng ở bên mình.

    Cuối cùng, hai người bọn họ dù đã trải qua đủ kiểu tra tấn dày vò đẫm máu nhưng họ vẫn ở bên nhau rất hòa hợp.

    Nghĩ đến đây, Dư Dao không khỏi giật giật khóe môi.

    Gặp phải một tên cặn bã như nam chính, Bạch Tuyết Tình không xứng đáng với thế giới này.

    Ngay lúc Dư Dao đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên một tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ đại sảnh phía dưới.

    Dư Dao nghiêng người, dựa vào lan can nhìn xuống dưới.

    Mấy thiếu nữ mặc trên người chiếc váy đỏ mỏng manh đi chân trần từ từ bước lên sân khấu, mấy nhạc công ngồi bên cạnh cũng bắt đầu sử dụng tài năng của mình một cách điêu luyện.

    "Thưa ngài, buổi biểu diễn của cô Tuyết Tình sắp bắt đầu rồi." Tiểu Khả hào hứng nói với Dư Dao với vẻ mặt phấn khích.

    Dư Dao nhẹ nhàng hừ một tiếng, đôi mắt đen đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào sân khấu.

    Khi tiếng nhạc du dương cổ xưa và huyền bí vang lên, nhóm phụ nữ mặc váy mỏng đỏ bắt đầu nhảy múa.

    Khung cảnh lập tức trở nên sôi động, hầu như tất cả mọi người có mặt đều tập trung sự chú ý lên sân khấu.

    Hướng Nương cũng nhìn lên sân khấu, thấy động tác của các cô gái trên sân khấu rất chuẩn mực, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, sau đó bà bắt đầu tìm kiếm trong hội trường.

    Rất nhanh, bà đã tìm thấy mục tiêu của mình.

    Một thiếu niên mặc quần áo đơn giản đang ngồi trong góc, bộ quần áo thô màu xanh lam không thể che giấu khí chất cao quý tự nhiên của anh ta phát ra từ trên người anh ta, làn da nhợt nhạt trông có vẻ hơi ốm yếu, nhưng đôi mắt lại vô cùng mạnh mẽ và quyết liệt. Đôi mắt đen sâu thẳm đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào chúng.

    Ánh mắt của Hướng Nương chỉ dừng lại ở người đàn ông trong chốc lát, nhưng người đàn ông lại rất cảnh giác, lập tức ngước mắt nhìn về phía Hướng Nương.
     
  3. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 12: Không cần đôi mắt nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hướng Nương giật mình, vậy nhưng ánh mắt sắc bén của đối phương đã nhìn về hướng này, vì vậy cô quyết định từ bỏ ý định trốn tránh mà nhìn thẳng về phía anh ta, trên môi lộ ra một nụ cười quyến rũ vô cùng uyển chuyển.

    Người đàn ông kia cau mày tỏ vẻ chán ghét và ngay lập tức nhìn đi chỗ khác.

    Hướng Nương chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông vừa rồi giống như một bàn tay to lớn vô hình bóp cổ bà, khiến hô hấp có chút khó chịu, ngoài chủ nhân của mình ra, bà ấy chưa bao giờ nhìn thấy một người đáng sợ như vậy.

    Hướng Nương thầm thở dài nhẹ nhõm một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Mặc Bắc Triệt đang ngồi ở bàn ăn.

    Như thể sự náo nhiệt xung quanh không liên quan gì đến mình, anh ấy vẫn ngồi đó với vẻ mặt lạnh lùng, không bao giờ nhìn vào vũ công đang nhảy múa đặc biệt mê hoặc trên sân khấu phía dưới.

    "Chủ nhân, người đó đã tới, ta nhìn thấy hắn." Hướng Nương nhẹ giọng nói với Mạc Bắc Triệt.

    Mạc Bắc Triệt nhẹ nhàng gật đầu: "Đi sắp xếp người phía dưới đi."

    "Vâng." Hướng Nương cúi người gật đầu cung kính, vừa định rời đi lại nghe được giọng nói lạnh lùng của Mặc Bắc Triệt: "Hãy để mắt tới người đó. Ta sẽ để mắt tới ngươi, đừng rời mắt."

    Hướng Nương rùng mình, liên tục nói: "Nô đã nhớ kỹ, sẽ không bao giờ để mất dấu đối phương."

    Nói xong bà ấy nhanh chóng quay người rời đi.

    Mạc Bắc Triệt liếc nhìn người đàn ông bên dưới mình, nhếch môi khinh thường.

    Đúng lúc này, từ phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng húyt sáo.

    Cùng lúc đó, tầng dưới đột nhiên trở nên sôi động, âm nhạc vốn nhẹ nhàng bỗng trở nên khẩn trương và mạnh mẽ, không khí trong toàn bộ hội trường được nâng lên đến đỉnh điểm.

    Nàng nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy lông vũ màu đỏ, chân trần, nhẹ nhàng nhảy múa, giống như một yêu tinh lửa xông vào thế giới, nhảy về phía sân khấu.

    Hầu như ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người phụ nữ phía dưới.

    Viền váy lông vũ màu đỏ được làm hoàn toàn bằng lông vũ màu đỏ thật, đính trên đó những viên đá quý nhỏ, khi người phụ nữ di chuyển những chiếc lông vũ đung đưa và những viên đá quý lấp lánh lại càng khiến làn da của người phụ nữ trắng như tuyết.

    Mái tóc đen dài được tết thành bím nhỏ, giữa trán dát vàng có đính một viên đá quý màu đỏ. Khuôn mặt quyến rũ của thiếu nữ chỉ trang điểm rất nhẹ, nhưng vì có vẻ ngoài vô cùng lộng lẫy nên rất khó để kiềm chế được nỗi xúc động khi chứng kiến một màn trình diễn kiều diễm này.

    Vậy nhưng trên khuôn mặt không hề có biểu cảm gì, người phụ nữ nhảy múa trên cơ thể một cách vô cảm, nhưng mỗi động tác cô ấy thực hiện lại giống như một con dao quyến rũ tâm hồn con người. Nhưng khi nó phản chiếu trong mắt đối phương, có thể lấy mạng người trước mặt vào bất cứ lúc nào.

    Toàn cảnh tràn ngập âm nhạc và vũ điệu của phụ nữ, tiếng chuông ngọc vang lên lanh lảnh phát ra từ trên người họ, ngoài ra không có âm thanh nào khác.

    Bởi vì những người trong đại sảnh đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ và đều bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô ấy, hoàn toàn đắm chìm trong đó, bọn họ hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào mới phải, cả đám người ngơ ngác không thể thốt lên lời nào nữa.

    Dư Dao có chút tán thưởng điệu nhảy của Bạch Tuyết Tình, nhẹ nhàng vỗ tay mấy cái để ca ngợi người phía dưới.

    Buổi khiêu vũ nhanh chóng kết thúc.

    Sau khi Bạch Tuyết Tình rời khỏi sân khấu, Hướng Nương lại xuất hiện ở đây.

    Theo quy định của lầu Tú Nhan, sau khi kỹ nữ mới được thăng chức lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu, cô ấy sẽ bắt đầu chính thức phục vụ khách, chỉ là cô ấy sẽ chỉ dùng cơ thể mình để phụ vụ việc ca múa và biểu diễn các tác phẩm nghệ thuật mà thôi. Nhưng điều này cũng không ngăn cản cô ấy có thể kiếm được một mức giá tốt cho lần phục vụ đầu tiên của mình vào tối nay.

    Cho nên khi Hướng Nương bắt đầu tuyên bố đấu giá, giá cả rất nhanh đã tăng lên năm ngàn lượng.

    Dư Dao tuy rằng cũng muốn ở một mình cùng Bạch Tuyết Tình ngắm nhìn mỹ nhân, nhưng nàng cảm thấy mình nên tránh nam chính nữ chính càng xa càng tốt, vậy nên chỉ có thể nhìn người khác ra giá từ xa.
     
  4. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 13: Chạm vào da thịt sẽ có cảm giác dễ chịu hơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng mấy chốc, cuộc đấu giá đã lên đến đỉnh điểm.

    "Một trăm ngàn lượng!"

    Đột nhiên, một giọng nói trầm đột nhiên vang lên từ khu vực chỗ ngồi ở tầng hai, lấn át mọi tiếng ồn hiện tại.

    Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, vô số ánh mắt nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.

    Đáng tiếc từ tầng một không thể nhìn thấy tình hình trong phòng khách.

    Nhưng Dư Dao biết người này là ai, có thể từ miệng hắn kiếm được trăm ngàn lượng nhất định không phải là nhân vật nhỏ.

    Mà người đó không ai khác chính là Chiến Vương điện hạ của triều đại hiện tại, Mạc Nhan Huy.

    Mạc Nhan Huy là hoàng thúc của Mạc Bắc Triệt, người nắm giữ mọi quyền lực và cũng là một trong những nhân vật phản diện mạnh mẽ trong cuốn sách.

    Anh ta cũng là người lớn tuổi nhất trong số những người ngưỡng mộ Bạch Tuyết Tình, năm nay đã ngoài bốn mươi.

    Hình ảnh Mạc Nhan Huy hiện lên trong đầu, trong mắt Dư Dao tràn đầy chán ghét.

    Bò già ăn cỏ non mà không biết xấu hổ.

    Theo diễn biến cốt truyện trong sách, đêm nay Bạch Tuyết Tình quả thực sẽ đi cùng Mạc Nhan Huy. Đây cũng là một phần trong kế hoạch của Bạch Tuyết Tình. Cô ta vốn muốn tiếp cận đến gần anh ta và từ đó lấy được một số tin tức.

    Mạc Nhan Huy vừa bước ra, không ai dám đấu giá với anh ta nữa.

    Những người đến đây biết rằng Mạc Nhan Huy là khách thường xuyên lui tới. Mỗi lần có phiên đấu giá, anh ta đều thích là người ra tay cuối cùng và mức giá được đưa ra là cực kỳ cao.

    Dù sao cũng không có ai muốn xúc phạm vị thần độc ác này.

    Thấy không còn ai dám ra giá nữa, Hướng Nương đưa ra quyết định cuối cùng: "Một trăm ngàn lượng, giao dịch xong."

    Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, bầu không khí xung quanh anh ta trở nên lạnh lẽo hơn rõ rệt.

    Dư Dao cũng đã xem đủ trò hay rồi, sau khi đuổi Tiểu Khả đang đợi ở đây đi, nàng hài lòng ăn đồ ăn nhẹ ngon miệng.

    "Công tử, khi nào chúng ta trở về? Nếu phu nhân phát hiện, nô tỳ sẽ bị phạt."

    Dư Dao gắp một miếng thịt rồng đưa vào miệng Phấn Đào: "Em ăn thử đi, rất ngon."

    Phấn Đào cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn ngon, cô nắm lấy tay Dư Dao và ăn miếng thịt rồng giòn.

    "Chúng ta no bụng rồi quay lại nhé." Dư Dao mỉm cười nói với Phấn Đào.

    Phấn Đào nếm thử hương vị thơm ngon của thịt rồng giòn, nỗi lo lắng trong lòng tiêu tan đi rất nhiều, vậy nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

    Dư Dao thích đồ ăn ngon, khi ăn đồ ăn ngon phải nhai chậm rãi và nếm thử cẩn thận, cho nên bữa ăn này phải mất gần nửa tiếng mới xong.

    Nhìn thấy Dư Dao đặt đũa xuống, Phấn Đào vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay sạch đưa cho cô.

    Dư Dao nhận lấy lau miệng từ tốn hỏi: "Ăn no chưa?"

    Phấn Đào gật đầu, trong mắt tràn đầy tội lỗi: "Công tử, chúng ta vừa mới ăn cơm tối ở nhà, ở đây ăn nhiều như vậy, có bị tăng cân không?"

    Phụ nữ rất quan tâm đến vóc dáng của mình và cô nàng cũng không ngoại lệ.

    Nhưng Dư Dao không đồng tình với suy nghĩ này, nàng chưa bao giờ đối xử quá khắc nghiệt với cơ thể của bản thân: "Không sao đâu, dù em có mập đi chăng nữa, ta vẫn sẽ thương em. Sờ vào da thịt sẽ dễ chịu hơn."

    Phấn Đào lại bị Dư Dao chọc ghẹo, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng.

    Dư Dao mỉm cười nhạt, đứng dậy và bước ra ngoài.

    Phấn Đào nhanh chóng đứng dậy và đi theo.

    Không ngờ ngay sau khi hai người bọn họ rời khỏi khu vực chỗ ngồi, một bóng người đột nhiên lao thẳng về phía Phấn Đào.

    Là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ thô kệch, khuôn mặt đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu.

    Phấn Đào có chút giật mình, nhưng nghĩ rằng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể để người đàn ông này chạm vào cơ thể tiểu thư của tiểu thư nhà mình nên liền dùng cơ thể đứng chắn trước người cô.

    Nhưng Dư Dao phản ứng nhanh hơn. Ngay lúc Phấn Đào bước tới trước mặt cô, cô nhanh chóng vòng tay qua vai cô ấy,

    Xoay người một cái và đã thành công tránh được người đàn ông say rượu.
     
  5. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 14: Vậy mà nàng lại nhìn thấy Mạc Bắc Triệt ở chỗ này?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông say rượu kia nhìn thấy hai người bọn họ dễ dàng trốn thoát khỏi mình như thế, anh ta tức giận xoay người muốn chạm vào họ một lần nữa.

    Vậy nhưng lần này Dư Dao cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ý đồ của tên này.

    "Công tử" Phấn Đào ở phía sau trong lòng đầy hoảng sợ nắm lấy cánh tay của Dư Dao trước mặt.

    Mà Dư Dao vẫn đứng ở đó không hề động đậy, đôi mắt phượng thờ ơ nhìn người đàn ông trước mặt một cách khinh thường.

    Khi anh ta tiến lên muốn đánh nàng thì bất ngờ đã bị một cú đánh thẳng vào phía chân giữa của mình.

    Người đàn ông say rượu kia kêu lên một tiếng la thảm thiết, cúi người xuống ôm lấy chỗ bị thương đầy đau đớn nhìn Dư Dao, sau đó ngay lập tức tức giận hét lên: "Thằng khốn, sao mày dám làm vậy, tao nhất định sẽ khiến mày trả giá?"

    Dư Dao không hề sợ hãi ngược lại trên môi còn nở một nụ cười lạnh lùng "Đối phó với những kẻ biến thái, nhất định phải dùng biện pháp này. Đặc biệt còn là kẻ biến thái như ngươi, miệng chó mà muốn mọc ngà voi sao?"

    Phấn Đào không ngờ Dư Dao dám khiêu chiến gã say rượu này, liền ôm chặt cánh tay nàng nhỏ giọng nói: "Công tử, chúng ta nhanh chóng rời đi."

    Xung đột với người khác ở những nơi như thế này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

    Khi đó, nếu có người từng gặp tiểu thư của cô mà nhận ra thân phận của nàng thì sẽ phiền phức.

    Lúc này, có người quả thực chú ý tới nơi đây động tĩnh, bắt đầu tò mò hướng về đây ánh mắt.

    Dư Dao không thèm tranh cãi với một người đàn ông say rượu, nàng vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Dư Dao như muốn trấn an và định đưa cô đi. Tuy nhiên, người đàn ông say rượu đột nhiên gầm lên và rút ra một con dao găm từ thắt lưng rồi lao về phía Dư Dao với con dao găm trong tay.

    Cảnh tượng này khiến những người xung quanh không khỏi thốt lên kinh ngạc.

    Mạc Bắc Triệt cũng nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài sau khi ra khỏi phòng khách, anh nhìn thấy gã say rượu cầm dao lao về phía Dư Dao bên này.

    Nhưng Dư Dao lại đứng quay lưng về phía anh, trông như đang sợ hãi mà không thể phản ứng được, không hề cử động.

    Mạc Bắc Triệt đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng này vừa định ra tay, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Dư Dao ở đằng kia đột nhiên di chuyển.

    Khi con dao găm trong tay người say rượu kia cách cơ thể cô chưa đầy nửa thước, Dư Dao đột nhiên tiến lên một bước nhanh chóng nhé sang một bên, sau đó vươn tay nắm lấy cổ tay của tên đàn ông đó rồi dùng sức bẻ cong nó để điều chỉnh phương hướng.

    Hành động này diễn ra rất mượt mà và suôn sẻ, cứ như thể là một người vô cùng điêu luyện với chiêu thức này.

    Người đàn ông say rượu chưa kịp phục hồi, bên tai đã vang lên tiếng xương bị trật khớp, sau đó anh ta phát ra một tiếng hét khác còn chói tai hơn trước.

    Ngay khi bàn tay cầm dao găm lỏng ra, con dao găm rơi xuống đất.

    Dư Dao rất nhanh cúi xuống, chộp lấy con dao găm và cầm trong tay.

    Khoảnh khắc tiếp theo, một con dao găm sáng loáng được đặt trên cổ người đàn ông say rượu.

    Đối phương cảm nhận được chuyện này bỗng nhiên cứng đờ, không dám cử động, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    Phấn Đào nhìn thấy hành động Trước mắt của tiểu thư nhà mình hoàn toàn ngơ ngác, đôi mắt trống rỗng, đến cả cơ thể cũng như bị hóa đá không thể phục hồi lại được.

    Những gì cô vừa nhìn thấy đều là ảo giác phải không?

    Tiểu thư nhà cô học võ từ khi nào vậy chứ?

    Mạc Bắc Triệt đứng ở phía sau ánh mắt lạnh lùng nhìn Dư Dao, vậy nhưng cũng có thể nhìn ra chút hứng thú sâu bên trong đôi mắt đó.

    Có lẽ ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, Dư Dao cảm nhận được không khỏi quay đầu nhìn về phía sau.

    Vậy mà lại chạm mắt với Mạc Bắc Triệt đang đứng phía sau.

    Nhìn thấy đôi mắt hổ phách mạnh mẽ kia, Dư Dao sững sờ đứng ngay tại chỗ.

    Hắn ta đang làm gì ở chỗ này vậy chứ?

    Vậy mà nàng thật sự đã nhìn thấy Mạc Bắc Triệt ở đây sao?
     
  6. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 15: Đầu óc choáng váng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc nhất thời, Dư Dao cảm giác như mình sắp bị ánh mắt của Mạc Bắc Triệt nhìn thấu.

    Tuy nhiên ở bên ngoài nàng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

    Dù sao nàng cũng là một người có tinh thần mạnh mẽ, đủ xử lý trí để giải quyết mọi vấn đề mà không hoảng sợ.

    Vậy nên lần này khi gặp Mạc Bắc Triệt ở đây cô vẫn có thể cố gắng bình tĩnh.

    Giả vờ như không nhìn thấy Mạc Bắc Triệt đứng ở đó, Dư Dao đưa mắt nhìn về phía người đang say rượu không khách khí nói: "Ta vừa uống hai ly rượu mạnh, không biết làm như vậy có quá đáng không, vị huynh đài này chẳng lẽ vì uống rượu mà phát điên sao? Nếu còn làm ra hành động đó một lần nữa, ta nhất định sẽ cho huynh thưởng thức một niềm vui thật sự."

    Nói xong Dư Dao mạnh mẽ đá và bắp chân người kia một cái.

    Người đàn ông đau đớn quỳ thẳng xuống đất ôm chầm lấy chân mình.

    Ngay sau đó nàng lại dùng tay tát thẳng vào mặt hắn ta một cái đau điếng.

    Động tác nhanh chóng và vô cùng sắc bén, hàng chục cái tát liên tiếp được tung ra làm cho mặt của gã say rượu sưng tấy như đầu lợn.

    Cuối cùng người đàn ông kia bị đánh đến bất tỉnh.

    Hướng Nương nhìn thấy nơi này có động tĩnh cũng nhanh chóng bước tới, nhưng bởi vì Mạc Bắc Triệt đứng ở đây không nói gì nên bà ấy cũng không tiện hành động đứng ra ngăn cản Dư Dao. Dù sao đây cũng là lầu Tú Nhan, hơn nữa chủ nhân vẫn đang ở đây, tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ.

    Dư Dao lấy từ trong áo chiếc khăn tay chậm rãi lao chùi đôi bàn tay trắng nõn, ngay sau đó cầm lấy tay của Phấn Đào bên cạnh rời đi.

    Sau khi bước ra khỏi lầu Tú Nhan, Dư Dao hít thở không khí trong lành bên ngoài sau đó nhẹ nhàng thở phào ra một tiếng.

    Vừa rồi khi nàng dậy cho người say rượu một bài học, bản thân vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn sắc bén từ phía sau của Mạc Bắc Triệt.

    Đôi mắt đó chứa đầy sự dò xét và áp bức khiến nàng có cảm giác như mọc gai ở sau lưng.

    Bây giờ cuối cùng cũng có thể cách xa Mạc Bắc Triệt, nàng cuối cùng mới cảm thấy bản thân mình cũng đã được thả lỏng.

    Phấn Đào ở bên cạnh vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, đầu óc mông lung hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

    Cảnh tượng Dư Dao lúc nãy đánh bại một tên say rượu như vậy đúng là làm cho cô nàng không thể tin nổi.

    Trong lòng Phấn Đào, tiểu thư của cô là một người hoàn hảo nhất, mỗi cử chỉ, mỗi một hành động đều là hình mẫu cho những tiểu thư quý phái trong thành.

    Mọi chuyện xảy ra vừa rồi giống như một giấc mơ, mà Phấn Đào có cảm giác không biết mình đang mơ hay thật.

    Nhìn thấy Phấn Đào ở bên cạnh nãy giờ đôi mắt vẫn trống rỗng vô hồn, Dư Dao lo lắng lên tiếng hỏi: "Phấn Đào, em không sao chứ?"

    Nghe được giọng nói lo lắng của Dư Dao, Phấn Đào lúc này mới từ từ tỉnh táo trở lại, ngơ ngác nhìn về phía người bên cạnh lên tiếng hỏi: "Tiểu Thư, lúc nãy cô đã đánh tên say rượu đó sao?"

    Dư Dao cũng gật đầu.

    Người say rượu đó rõ ràng là đang muốn đi tìm đường chết cơ mà.

    Một trong những hành vi năng ghét nhất là khi ai đó uống rượu và có mấy hành động kỳ lạ hướng về phía mình.

    "Tiểu thư, cô học võ từ khi nào vậy?" Phấn Đào nhìn về phía nàng với mắt khó hiểu lên tiếng hỏi.

    Cô ấy ở cùng với Tiểu Thư ngày đêm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu thư học võ cơ mà.

    Dư Dao vô cùng bình tĩnh mà trả lời: "Ta học được nó ở trong sách."

    Dù sao chủ nhân trước đây của cơ thể này đặc biệt rất thích đọc sách, cũng có thể có rất nhiều sở thích khác nhau, ngoại trừ một số sách cấm nàng vẫn còn có thể đọc một số loại sách khác, bên trong đó có một số hình ảnh được vẽ vô cùng kỹ lưỡng.

    Vậy nên nàng cảm thấy lý do này là vô cùng hợp lý.

    "Thì ra là vậy." Phấn Đào nghe vậy cũng gật đầu trả lời, Dù sao cô cũng biết Tiểu Thư nhà mình rất thường xuyên đọc sách, mà hình như cũng có một số sách viết về nghệ thuật chiến đấu và võ thuật.

    Nhìn thấy Phấn Đào đơn giản tin tưởng mình như vậy, Dư Dao không nhịn được đưa tay vuốt ve mặt cô: "Đã muộn rồi, chúng ta trở về đi, nếu không mẹ ta sẽ thật sự phát hiện ra."

    Nếu không phải tự mình trải qua, nàng sẽ không bao giờ tin rằng dù đã lớn như vậy nhưng mẫu thân nửa đêm vẫn đến thư phòng để đắp chăn cho nàng.
     
  7. Snow2428

    Messages:
    0
    Chương 16: Sữa dâu ngon quá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó bọn họ thành công quay trở về hầu phủ một cách thuận lợi, Dư Đào cũng đã đưa Phấn Đào về một cách an toàn.

    Sau khi tắm nước nóng thoải mái, Dư Dao liền lên giường nghỉ ngơi.

    Nằm trong chiếc chăn êm ái và mềm mại, nàng trong giây lát đã ngủ thiếp đi, hơi thở cũng dần đều đặn hơn.

    Phấn Đào đứng bên giường thấy Dư Dao đã ngủ say liền giúp cô kéo chăn lên, nhẹ nhàng gấp lại góc chăn, sau đó nhón chân ngủ trên chiếc giường mềm mại bên cạnh.

    Đêm dần sâu hơn và mọi thứ đều im lặng.

    Một cơn gió lạ nhẹ nhàng luồn vào trong mở cửa sổ, sau đó một mùi thơm thoang thoảng tràn vào phòng.

    Dư Dao nghe thấy tiếng động, vừa muốn mở mắt ra nhưng lại mùi thơm thoang thoảng xộc vào hơi thở, nàng lại lập tức lại chìm vào giấc ngủ.

    Thân hình mảnh khảnh như một con báo nhanh nhẹn nhảy vào từ cửa sổ đang mở.

    Bóng hình ấy gần như hòa vào trong bóng tối chậm rãi di chuyển đến gần giường của Dư Dao.

    Bên cạnh giường có một chiếc chân đèn, ngọn nến vẫn còn sáng, ánh sáng mờ ảo xuyên qua màn đêm tối tăm chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Dao.

    Khuôn mặt đang ngủ của cô gái trông rất ngây thơ và thuần khiết, nhưng Mạc Bắc Triệt biết rất rõ đôi mắt phượng đó khi mở mắt ra nhìn mọi người sẽ quyến rũ đến mức nào.

    Trong đầu hắn không nhịn nhớ lại đêm đầu tiên mình và Dư Dao ở cùng nhau vào kiếp trước.

    Đêm đó, đôi mắt Dư Dao đẫm lệ, giống như một con cáo nhỏ bị thương cầu xin hắn hãy nhẹ nhàng.

    Lúc đó trên khuôn mặt của nàng ấy chỉ toàn là sự vô tội và đáng thương vô bờ bến.

    Cho đến tận bây giờ, khi nhớ lại đêm đó, miệng Mạc Bắc Triệt vẫn có chút khô khốc, tim đập càng lúc càng nhanh không thể khống chế.

    Kiếp trước hắn chỉ có một người phụ nữ duy nhất là Dư Dao.

    Khi đó, nàng ta giống như một loại độc dược mà hắn không thể giải trừ được, hắn sẵn sàng dành những điều tốt đẹp nhất trên đời dâng lên cho nàng.

    Bây giờ mặc dù cơ thể hắn đang ở trạng thái bất thường nhưng đầu óc lại vẫn luôn tỉnh táo.

    Làm sao hắn có thể có tình cảm với người phụ nữ hai mặt này?

    Khóe môi hiện lên một nụ cười mỉa mai. Mạc Bắc Triệt rất không thích cảm giác không thể điều khiển được cơ thể thế này, đôi bàn tay từ từ đưa về phía Dư Dao.

    Đôi bàn tay to với những xương ngón tay rõ ràng nắm lấy chiếc cổ gầy gò của Dư Dao.

    Cứ như chỉ cần dùng một chút lực đã có thể bẻ gãy cái cổ trắng nõn này.

    Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu hắn, trong lòng Mạc Bắc Triệt cảm giác khó chịu như bị mèo cào.

    Bản thân cố gắng lờ đi sự khó chịu và phản kháng sâu thẳm trong lòng, đôi bàn tay Mạc Bắc Triệt khẽ siết chặt.

    Nhưng trước khi hắn kịp dùng thêm lực nữa, Dư Dao đang ngủ say bỗng động đậy, đột nhiên vươn tay ra khỏi chăn, ôm lấy tay hắn.

    Đời này, Mạc Bắc Triệt chưa từng cùng nữ nhân tiếp xúc thân thể, hơn nữa người phụ nữ này chính là Dư Dao, hắn rõ ràng cảm giác được Dư Dao đang ôm cánh tay mình đè lên thân thể của nàng.

    Cảm giác kỳ lạ làm cho đôi mắt của Mạc Bắc Triệt tối sầm lại trong giây lát.

    Nhưng sau đó, Dư Dao lại di chuyển.

    Cô nắm lấy tay hắn và đưa lên miệng.

    Sau đó, cái miệng nhỏ nhắn của cô lại nghịch ngợm cắn ngón tay người trước mặt.

    Thân thể Mạc Bắc Triệt đột nhiên cứng đờ, hô hấp trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.

    Mạc Bắc Triệt đưa đôi mắt nguy hiểm nhìn xuống Dư Dao nằm phía dưới.

    "Sữa dâu, ngon quá!" Dư Dao vừa ngủ vừa nói mớ.

    Mà lúc này, cô đang mơ thấy mình đang nằm trong phòng máy lạnh, xem phim truyền hình Hàn Quốc và uống sữa chua dâu qua ống hút vô cùng thoải mái.

    Cảm giác ngứa ran giữa các ngón tay xuyên qua toàn thân người đàn ông cứ như một dòng điện.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...