Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 110: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (2)​


[HIDE-THANKS]
Editor: Trmieh

Sư phụ cứu nàng thu làm đệ tử, dạy nàng tu luyện, ân trọng như núi đối với nàng.

Nhưng mà ở trước mặt thân nhân của sư phụ, nàng làm sao có thể so sánh được đây?

Nàng không có tư cách đi oán hận sư phụ, chỉ trách những người này quá đáng.

"Từ Thái, ngươi có cho hay không?" Sở Tiểu Nguyệt đề cao thanh âm, thấy trong hốc mắt Từ Thái chứa đầy nước mắt, lại bướng bỉnh nhướng cổ, không có ý tứ tránh ra, trong lòng giận dữ: "Thật sự là một tiện nha đầu, mỗi lần đều phải bị đánh mới nghe lời."

Sở Tiểu Nguyệt giương roi đánh lên người Từ Thái, Từ Thái tránh né không kịp, bị roi quất đến cánh tay, đau đến nàng kêu thảm một tiếng.

Những năm gần đây, Sở Tiểu Nguyệt từ chỗ sư phụ lấy được không ít thứ tốt, cho dù linh căn không tốt cũng được chồng chất đến xây dựng tu vi hậu kỳ.

Nàng mới Trúc Cơ trung kỳ, căn bản không phải là đối thủ của Sở Tiểu Nguyệt.

Hôm nay các sư huynh sư tỷ đều không có ở đây, nàng sợ là không giữ được một nhóm linh dược tỉ mỉ che chở này.

Từ Thái tránh né roi hùng hổ của Sở Tiểu Nguyệt, hốc mắt nước mắt không nhịn được, theo hai má chảy xuống.

Sở Tiểu Nguyệt liên tục rơi vào trên người vài roi, đau đến nỗi nàng kêu thảm thiết, nhưng nàng không muốn mở ra.

"Tiện nha đầu, ngươi có nhường không?" Sở Tiểu Nguyệt rất tức giận, thật sự là một tiện nha đầu không thức thời, chỉ là đến chỗ đại tỷ lấy chút đồ, nhất định phải canh giữ, nên đánh chết nàng ta.

Sở Tiểu Nguyệt một roi quất lên mặt Từ Thái, roi này nếu rơi xuống mặt, vậy cũng không phải một khoảng thời gian lâu không thể gặp người sao?

Sở Tiểu Nguyệt vẻ mặt thống khoái, tiện nha đầu này, cũng xứng với tư chất là Thủy Mộc Song Linh Căn?

Bộ dáng chua xót này của Sở Tiểu Nguyệt, tất nhiên là trung phẩm Thủy Mộc linh căn.

Sở Tiểu Nguyệt phẫn nộ, bản thân nàng ta không có linh căn, về sau phục dụng Tạo Linh Đan, mới có Thủy Mộc Song Linh Căn, cũng chỉ là hạ phẩm.

Từ Thái bản thân có trung phẩm Thủy Linh Căn còn không bằng tu vi của nàng ta, thật sự là lãng phí.

Sở Tiểu Nguyệt trong tay phát ác, thấy nàng ta nên đánh rơi răng của tiện nha đầu này.

Mắt thấy roi muốn rơi vào trên mặt Từ Thái, trong lòng Từ Thái sinh ra tuyệt vọng, nàng căn bản tránh không thoát. Đối phương cao hơn nàng một tiểu cảnh giới, trong tay bảo bối vô số, roi kia cũng rất lợi hại.

Từ Thái nhắm mắt lại, trong lòng bi thương.

Đau đớn trong tưởng tượng không có rơi xuống, ngược lại nàng nghe được một tiếng kêu thảm thiết, nghe thanh âm hình như là đến từ Sở Tiểu Nguyệt?

Làm sao lại thế?

Từ Thái quả thật cảm giác được nàng không bị công kích, mở mắt ra liền nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, ánh mắt nàng chua xót, là sư phụ.

Không, làm sao có thể là sư phụ.

Sư phụ đối mặt Sở Tiểu Nguyệt nhiều nhất nói hai câu, căn bản sẽ không như vậy chắn trước người nàng. Nếu đánh nàng là người khác, sư phụ nhất định sẽ giúp nàng báo thù.

Nhưng người này là Sở Tiểu Nguyệt, cùng liên lụy thân muội muội có huyết thống với sư phụ.

Nàng không cách nào trách cứ sư phụ, chỉ trách cứ vận mệnh an bài như vậy.

"A, đại tỷ! Đại tỷ ngươi đang làm cái gì, là muội." Thanh âm Sở Tiểu Nguyệt lại một lần nữa kéo tinh thần Từ Thái trở về, lúc này đây nàng cuối cùng thấy rõ hình ảnh trước mắt, chỉ thấy thân ảnh màu trắng kia đang vung roi hung hăng hướng trên người Sở Tiểu Nguyệt chào hỏi.

Nàng kinh ngạc, bất đắc dĩ cười, quả nhiên là một giấc mộng đẹp.

Sư phụ đánh Sở Tiểu Nguyệt, làm sao có thể.

Nước mắt nàng không kìm được nước mắt chảy xuống, giấc mộng này thật sự quá tốt đẹp, nàng không muốn tỉnh lại làm sao bây giờ, đây là cảnh nàng chờ mong vô số lần.

Thật không may, nó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng mà mộng một hồi, nàng cũng nên thỏa mãn, sư phụ của nàng ít nhất ở trong mộng giúp nàng giáo huấn Sở Tiếu Nguyệt.

Sở Tiểu Nguyệt một tiếng thê thảm hơn một tiếng, Từ Thái lại khóc theo ô ô, sư phụ trong mộng quá tốt, nàng thật sự không muốn tỉnh lại.

Trong lòng nàng càng không phải thống khoái, mà là cảm động được che lấp.

Nếu như có thể, để cho nàng ngủ say như vậy đi, mặc dù vứt bỏ viên linh dược nàng yêu nhất.

Trong mắt Thiên Nhạn không mang theo chút tình cảm nào, tùy ý Sở Tiểu Nguyệt lăn lộn cầu xin tha thứ trên mặt đất, vẫn quất một roi một roi lên người nàng ta.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 111: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (3)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Từ Thái, tiểu đệ tử của nguyên chủ, trong các đệ tử thiên phú kém nhất, bị khi dễ nhiều nhất.

Từ Thái quật cường duy nhất chính là, không muốn để cho linh dược nàng tỉ mỉ che chở bị Sở Tiểu Nguyệt lấy đi, không ít lần vì chuyện này mà bị đánh.

Phần lớn kỳ sinh trường của linh dược là một tháng, cho nên Từ Thái mỗi tháng đều bị đánh.

Hiện giờ Từ Thái mười lăm tuổi, nàng bảy tuổi lên núi, trồng linh dược bảy tám năm, nói cách khác nàng bị đánh bảy tám năm. Có mấy đệ tử khác còn tốt, nàng có thể ăn ít đau khổ một chút.

Nhưng mà Sở Tiểu Nguyệt đánh không thắng sẽ đi gọi đệ đệ ruột thịt của nguyên chủ Sở Bình Dụ, Sở Bình Dụ phân thần thực lực hậu kỳ, là phong chủ của Đăng Vân Phong. Những đệ tử của nguyên chủ đâu phải là đối thủ của hắn, toàn bộ đều sẽ bị đánh.

Cùng dĩ vãng bất đồng, nguyên chủ là một tu sĩ, ở bên trong thân thể nàng còn lưu lại vô hạn phẫn nộ cùng tuyệt vọng.

Thiên Nhạn không có diệt trừ, để những phẫn nộ này phát tiết.

"A -- đại tỷ, ta sai rồi, đại tỷ đừng đánh.."

Sở Tiểu Nguyệt cầu xin tha thứ, nhưng nàng ta thật sự biết sai sao?

Không, nàng ta chỉ muốn thoát khỏi kiếp nạn này trở về gọi cứu binh trước.

"Đại tỷ, tỷ lại đánh ta, ngươi có dám nói chuyện với cha mẹ còn có tiểu đệ không?" Sở Tiểu Nguyệt nhìn Thiên Nhạn đánh không ngơi tay, dứt khoát uy hiếp.

Sở Thiên Nhạn hôm nay không biết trúng gió gì, thấy nàng ta liền đánh, phần khuất nhục này không đòi lại được, nàng ta cũng không phải Sở Tiểu Nguyệt.

Trả lời Sở Tiểu Nguyệt là một roi quất vào miệng nàng ta, miệng trong nháy mắt sưng lên cao, răng đều rơi xuống vài cái.

Nàng ta kêu thảm thiết thê lương, lo tránh né, không có thời gian uy hiếp Thiên Nhạn.

Sở Tiểu Nguyệt nằm trên mặt đất, khí lực giãy dụa cũng không còn.

Thiên Nhạn cuối cùng dừng tay, vận chuyển linh lực chấn động, đem roi trong tay chấn nát bấy, đồng thời Sở Tiểu Nguyệt một ngụm máu tươi phun ra, đây là pháp bảo bổn mạng của Sở Tiểu Nguyệt.

Cô tùy ý nhìn lướt qua Sở Tiểu Nguyệt tràn ngập hận ý, cũng không thèm để ý.

"Ngươi cướp đoạt đồ đạc của Bão Nguyệt Phong ta, không đem ngươi bãi bỏ tu vi ném ra ngoài đã là nể tình đồng môn. Người đâu, ném tên trộm ra khỏi đây."

Sở Tiểu Nguyệt mở to mắt, lại phối hợp với cái miệng sưng cao kia, bộ dáng rất khó nhìn.

Không ai nhúc nhích, Thiên Nhạn nhìn lướt qua các đệ tử tạp sự xung quanh còn đang ngây ngốc.

Các đệ tử tạp sự ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một chút, vội vàng quỳ xuống, Thiên Nhạn thấy rõ ràng biểu tình sợ hãi trên mặt họ.

Cô không trách cứ, chỉ bởi vì nguyên chủ không làm, khiến cho người Sở gia ở Đăng Vân Phong tới đây khi dễ đệ tử Bão Nguyệt Phong các loại.

Những đệ tử tạp sự này hẳn là lo lắng chuyện hôm nay đem Sở Tiểu Nguyệt ném ra ngoài, chỉ là cô nhất thời phẫn nộ. Đến lúc đó Sở Tiểu Nguyệt trả thù, không cách nào cam đoan cô sẽ thật sự giúp bọn họ những đệ tử tạp sự này.

"Thôi."

Thiên Nhạn không làm khó các đệ tử tạp sự đang quỳ run rẩy trên mặt đất, nguyên chủ lưu lại ấn tượng cho bọn họ quá không tốt.

Bản thân Bão Nguyệt Phong coi như là một ngọn núi không tồi của Huyền Nguyệt môn, cũng bởi vì nguyên chủ vẫn nhẫn nại hành vi của người Sở gia Đăng Vân Phong, phàm là đệ tử có chút cơ hội, đều đã bái vào dưới đỉnh khác.

Hiện giờ toàn bộ Bão Nguyệt Phong cũng chỉ có nguyên chủ cùng sáu đệ tử thân truyền của nàng, cùng với những đệ tử tạp sự này. Sau đó người mới nhập môn, mặc kệ thiên phú tốt hay là không tốt, cũng sẽ không lựa chọn bái nhập môn hạ nguyên chủ.

Kẻ ngốc mới có thể bái nhập loại địa phương này để bị khi nhục.

Thiên Nhạn đi về phía vị trí Sở Tiểu Nguyệt, Sở Tiểu Nguyệt sợ hãi muốn giãy dụa.

Nàng ta thật sự sợ hãi, Sở Thiên Nhạn hôm nay quá đáng sợ.

"Ngươi.. Ngươi muốn làm gì? Sở Thiên Nhạn, hôm nay ngươi thật quá đáng, ta chính là muội muội của ngươi." Sở Tiểu Nguyệt bởi vì miệng bị thương, nhịn xuống đau đớn, đứt quãng nói xong câu đó.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 112: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (4)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Thiên Nhạn xách vạt áo Sở Tiểu Nguyệt lên, dưới ánh mắt không thể tin của đối phương, đem nàng ta ném ra ngoài Bão Nguyệt Phong.

"A a a!"

Thanh âm Sở Tiểu Nguyệt cùng bóng dáng của nàng ta biến mất trước mắt.

Các đệ tử tạp sự vây xem nuốt nước bọt, dùng sức xoa xoa mắt.

Phong chủ hôm nay có phải có chút không thích hợp hay không?

Tất nhiên họ không nói rằng điều này là xấu, thực sự là tuyệt vời là đằng khác.

Chỉ là lấy tình ý của Phong chủ đối với người Sở gia Đăng Vân Phong, bọn họ thật sự không dám tin tưởng việc này là thật.

Chờ hai lão già Sở gia tìm tới, không biết Phong chủ có thể giống trước kia lại thỏa hiệp hay không.

Các đệ tử tạp sự trong lòng có chút vui vẻ chuyện hôm nay, lại lo lắng sẽ nghênh đón trả thù thảm thiết hơn, tâm tình rất phức tạp.

"Tiểu Lục."

Từ Thái còn đắm chìm trong giấc mộng tốt đẹp, trong đầu đều là giấc mộng này thật sự thật sự không thực tế, nhưng lại tốt đẹp như vậy.

Sư phụ nàng ấy sùng bái nhất đánh Sở Tiểu Nguyệt khi dễ nàng ấy nhiều năm, còn rất không lưu tình đem Sở Tiểu Nguyệt ném ra ngoài.

Nàng ấy không khống chế được cảm xúc, hốc mắt phảng phất thành dòng suối, nước mắt không ngừng chảy ra bên ngoài.

Nghe sư phụ gọi nàng ấy, vội vàng giơ tay lên dùng ống tay áo lau nước mắt, nhìn thân ảnh màu trắng đang đi tới kia.

Sư phụ thoạt nhìn vẫn là bộ dáng lãnh đạm như vậy, nhưng hôm nay là lần nàng ấy vui vẻ nhất từ khi vào đỉnh tới nay.

Khuôn mặt sư phụ trong mộng không có biến hóa, nàng ấy lại cảm giác được bảo vệ.

Nàng ấy dùng sức lau nước mắt, nhưng thế nào cũng không lau sạch sẽ. Nàng ấy không thích khóc trước mặt sư phụ, không muốn sư phụ khó xử.

Nàng ấy lại không thể kiểm soát, thậm chí cuối cùng cố gắng thì thầm khóc.

"Sau này sẽ không có ai khi dễ ngươi nữa." Thiên Nhạn đi tới trước mặt nàng ấy nói.

Từ Thái vẫn duy trì kiên cường trong nháy mắt sụp đổ.

"Đây là một giấc mơ, trên thực tế, ta không cần phải kiểm soát như vậy. Sư phụ trong mộng tốt như vậy, nhất định sẽ không trách cứ ta thất lễ." Từ Thái lẩm bẩm một câu, nhìn Thiên Nhạn đã đến trước mặt nàng ấy, thoáng cái nhào vào trong ngực Thiên Nhạn khóc nấc lên, khóc rất lớn tiếng, rất thê thảm.

Thiên Nhạn không phải là người giàu tình cảm, nhưng mà cái gọi là người ngoài cuộc thanh tỉnh, cô vẫn có thể phỏng đoán được tâm lý của Từ Thái lúc này.

Cô có thể nghe ra từ trong tiếng khóc của Từ Thái là đem tất cả ủy khuất phát tiết ra, cho nên không đẩy ra.

Người phụ nữ áo trắng canh giữ bên giếng nhìn hết thảy, cũng theo đó rơi lệ, khóc không tiếng động, so với Từ Thái còn thương tâm hơn.

"Ta nợ Tiểu Lục quá nhiều." Cô gái áo trắng nghẹn ngào.

Vận mệnh Từ Thái rất thảm, đầu tiên là bị Sở Tiểu Nguyệt khi dễ, mỗi tháng đều nhất định bị đánh.

Hôm nay Thiên Nhạn không xuất hiện, Từ Thái sẽ bị một roi quất lên mặt.

Sở Tiểu Nguyệt chính là một chủ nhân tâm ngoan thủ lạt, nếu là một roi bình thường, khôi phục cũng chỉ mất mười ngày nửa tháng.

Nhưng mà roi kia nàng ta có bôi thuốc, khiến cho mặt của Từ Thái sau khi bị một roi kia, mười ngày nửa tháng cũng không thấy khôi phục.

Nguyên chủ vừa vặn bế quan, Từ Thái mỗi ngày đều chỉ có thể mang mặt bị thương gặp người, mấy tháng cũng không thấy tốt.

Sở Bình Dụ đến bên này lấy chút đồ đạc, vừa lúc nhìn thấy Từ Thái. Bản thân hắn đối với Từ Thái liền có chút ý nghĩ, lúc ấy trong lòng khẽ động, cho Từ Thái thuốc trị mặt.

Mặc dù biết Sở Bình Dụ không phải người tốt, nhưng Từ Thái đã chịu đủ tra tấn, đối mặt với ý tốt không ngừng của Sở Bình Dụ, trong lòng vẫn có chút xúc động.

Không có sư phụ bảo vệ, nàng ấy sống rất khổ sở, có chút kiên trì không chịu nổi.

Mặc dù như vậy, nàng ấy cũng không trực tiếp đáp ứng đi theo Sở Bình Dụ.

Sư phụ đối với nàng ấy có ân cứu mạng, nàng ấy không có khả năng làm như vậy, nội tâm thủy chung vẫn ôm vài phần chờ mong, hy vọng nguyên chủ có thể ngăn trở một chút.

Nàng ấy biết Sở Bình Dụ không phải người tốt, đối phương cũng không có khả năng thật sự cưới nàng ấy làm thê tử, hơn phân nửa là đặt ở bên người làm đồ chơi.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 113: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (5)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Quá khứ, cũng không nhất thiết phải có một ngày tốt lành. Nhưng nàng ấy cho rằng, ít nhất sẽ không bị Sở Tiểu Nguyệt đánh nữa.

Sư phụ không đáp ứng nàng ấy cùng Sở Bình Dụ, nàng ấy liền an tâm ở Bão Nguyệt Phong, cho dù mỗi tháng đều sẽ bị đánh.

Nguyên chủ xuất quan, nghe Sở Bình Dụ nhắc tới chuyện này, chỉ hỏi ý tứ của Từ Thái. Bộ dáng kia rõ ràng chính là, nếu Từ Thái nguyện ý, nàng sẽ không ngăn cản.

Từ Thái rốt cuộc là lạnh lòng, dập đầu vài cái với nguyên chủ, đi theo Sở Bình Dụ.

Đi theo Sở Bình Dụ, Từ Thái vẫn thường xuyên bị Sở Tiểu Nguyệt đánh, hai lão nhân muốn nàng ấy hầu hạ, thậm chí còn không cho nàng ấy tài nguyên tu luyện.

Từ Thái thế nào cũng không có mặt mũi quay về Bão Nguyệt Phong xin giúp đỡ, thậm chí cự tuyệt gặp các sư huynh sư tỷ, cuối cùng bị Sở Tiểu Nguyệt hại chết. Không cho nàng ấy tài nguyên tu luyện, bản thân nàng ấy thiên phú bình thường, tu vi không được tăng lên, thường xuyên bị đánh, không phải là sẽ chết sớm sao?

"Các ngươi đều đi xuống làm việc đi."

Thiên Nhạn thấy các đệ tử tạp sự còn quỳ trên mặt đất, lên tiếng.

Cô không nói nhiều, nói những đệ tử tạp sự này chưa chắc sẽ tin, ai bảo nguyên chủ dung túng khiến cho người Sở gia Đăng Vân Phong càng ngày càng khi dễ Bão Nguyệt Phong.

Những đệ tử tạp sự này bình thường không trêu chọc đến bên kia, cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

"Giấc mộng này sao còn chưa tỉnh?"

Từ Thái khóc hồi lâu từ trong ngực Thiên Nhạn chui ra, rất kỳ quái nhìn chung quanh, lá gan còn rất lớn đánh giá Thiên Nhạn.

"Nếu sư phụ thật sự đối xử tốt với ta như vậy.. Thật là tốt." Từ Thái vốn là sưng đỏ hốc mắt, lại không khống chế được tích đầy nước mắt: "Nhất định là ông trời nhìn ta quá đáng thương, để cho ta mơ mộng một hồi."

"Tiểu Lục."

"Sư phụ." Từ Thái sẽ không tin đây là hiện thực, nàng ấy chỉ cho rằng đây là một giấc mộng rất dài rất dài, nhất thời nửa chốc cũng sẽ không tỉnh lại, lá gan của nàng ấy liền lớn hơn rất nhiều.

"Trên người ngươi có vết thương, chữa trị trước."

Thiên Nhạn bắt lấy cánh tay Từ Thái, trong nháy mắt di chuyển đến trong phòng.

Thiên Nhạn lật xem nạp giới của nguyên chủ, từ bên trong tìm ra một ít thuốc chữa thương, lại phân phó đệ tử tạp sự đi chuẩn bị nước nóng.

"Đi thanh lý một chút."

Từ Thái rất nghe lời cầm thuốc cùng quần áo sạch sẽ đi vào phòng.

Giấc mơ này thật tốt, nàng ấy nhất định phải quý trọng, chờ tỉnh lại cái gì cũng không còn.

Từ Thái rửa sạch thân thể, dùng thuốc bôi vết thương. Cảm giác được vị trí miệng vết thương truyền đến mát mẻ, chỉ cảm thấy giấc mộng này quá chân thật.

Thay quần áo xong, nà nàng ấy ng vội vàng đẩy cửa ra ngoài, sợ người bên ngoài đã không thấy đâu. Đã thấy Thiên Nhạn ngồi ở một bên uống trà, chạy tới trước mặt nàng.

"Sư phụ."

Thiên Nhạn lấy ra một khối ngọc bội cho Từ Thái: "Luyện hóa cái này đi, sau này nếu ai khi dễ ngươi, ngươi cầm ngọc bội truyền âm, vi sư liền đến giúp ngươi."

"Cám ơn sư phụ." Từ Thái không cự tuyệt, ánh mắt chua xót, muốn tất cả là thật thì tốt biết bao.

Nàng ấy nắm chặt ngọc bội, xúc cảm thật sự như vậy. Sư phụ trong mộng thật tốt quá, tất cả đều thật, nàng ấy thiếu chút nữa đều cho rằng đây là sự thật.

"Ngân Long Tiên này cho ngươi." Lúc Thiên Nhạn lấy ngân long tiên ra sắc mặt không quá khoái trá.

Người Sở gia thường xuyên tới cướp đoạt đồ đạc, đồ trong tay cô thật không nhiều lắm.

Ai cũng không tưởng tượng được, đường đường là một cường giả Tụ Thần trung kỳ, bảo bối trong tay thế mà lại không có bao nhiêu.

Đương nhiên cô muốn đạt được thứ tốt cũng rất dễ dàng, đi ra ngoài dạo một vòng là được. Nguyên chủ còn có bản lĩnh luyện đan, chỉ một điểm này là có thể đạt được vô số linh thạch.

Từ Thái ngây ngốc ngơ ngác tiếp nhận Ngân Long Tiên, liền nghe Thiên Nhạn nói: "Chất liệu bình thường, qua một thời gian làm cái mới cho ngươi, sau này Sở Tiểu Nguyệt lại đến, ngươi liền dùng roi này quất nàng ta."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 114: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (6)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Đánh chết đánh hỏng cũng không cần sợ, vi sư cho ngươi một công đạo."

Từ Thái nghẹn ngào: "Cám ơn sư phụ."

Nghe này, đây chỉ là giấc mơ thôi.

Sư phụ làm sao có thể nói ra những lời như vậy, Sở Tiểu Nguyệt chính là muội muội ruột của sư phụ.

Thiên Nhạn cảm thấy Từ Thái có chút ngốc nghếch, nhưng mà không sao cả, chim ngốc bay trước, sau này cô đốc thúc nhiều hơn là tốt rồi.

Thiên Nhạn lại ở trong nạp giới lục lọi đồ đạc, muốn nhìn xem còn có cái gì mà Từ Thái có thể dùng được.

Ngoại trừ Từ Thái, cô còn có năm đệ tử khác. Muốn nuôi nhiều đệ tử như vậy, sư phụ như cô phải cố gắng làm sự nghiệp mới được.

Người Sở gia bám nguyên chủ hút máu, dẫn đến thứ tốt trong tay cô không nhiều lắm.

Ra ngoài tìm thứ tốt là một chuyện, lúc trước những thứ bị lấy đi cô cũng phải nghĩ biện pháp lấy trở về mới được. Nhiều thứ tốt như vậy, cho người Sở gia dùng cả người cô đều không thoải mái.

Người Sở gia chỉ xứng đáng ăn đất.

Thiên Nhạn nhớ tới một chuyện rất trọng yếu, đại đệ tử của nguyên chủ, hiện tại cũng rất cần sự chú ý của cô.

"Tiểu Lục, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."

Thiên Nhạn muốn đi ra ngoài một chuyến, bằng không đại đệ tử của cô sẽ tìm không được.

Từ Thái nhìn thấy Thiên Nhạn muốn ra ngoài, vội vàng nắm lấy ống tay áo cô, đáng thương hề hề nói: "Sư phụ, người có thể mang theo ta không?"

Bởi vì đây là một giấc mơ, nàng ấy có một lá gan rất lớn. Nếu thật sự đối mặt với sư phụ, nàng ấy hẳn là không dám đưa ra yêu cầu vô lý như vậy.

Sư phụ muốn đi làm chính sự, chỗ nào có thể địa phương nào cũng mang theo bình xăng này là nàng ấy.

"Được." Thiên Nhạn đáp ứng, dù sao hiện tại Từ Thái là đệ tử của cô, cô không phải đi đánh nhau, mang theo nàng ấy cũng không có việc gì.

Thiên Nhạn bắt lấy cánh tay Từ Thái, Từ Thái chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, đã ra khỏi Huyền Nguyệt môn. Lúc này nàng ấy đang ở trên không trung cao cao, giẫm lên phi kiếm của sư phụ, bên người còn có mây mù bay qua. Nàng ấy hiện tại mới Trúc Cơ hậu kỳ, căn bản không cách nào ngự kiếm phi hành.

Ngoại trừ lần bị sư phụ mang về, nàng ấy cũng không có cảm giác như vậy nữa.

Thiên Nhạn dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cùng với sự thao tác thuần thục của thân thể đối với ngự kiếm phi hành.

Đây cũng là lần đầu tiên cô bay, cảm giác cũng được, tốc độ rất nhanh.

Cô đối với thế giới này rất có hứng thú, ngoại trừ chiếu cố sáu đồ đệ, cô dự định ở thế giới này học thêm chút gì đó. Hiện vật cô không mang đi được, những thứ ghi chép trong đầu mang đi thì không có vấn đề gì.

Thiên Nhạn thông qua trí nhớ của nguyên chủ, chạy tới nơi đại đệ tử gặp chuyện không may.

Đại đệ tử Diệp Hoài Phong, là đệ tử nguyên chủ có thiên phú tốt nhất. Nguyên bản là cực phẩm Băng Linh Căn, đây cũng là nguyên chủ ở bên ngoài lịch lãm cứu được một hài tử.

Bản thân thiên phú như vậy, ở trong đại môn phái hẳn là thuận buồm xuôi gió, đáng tiếc lại có một sư phụ mềm lòng. Diệp Hoài Phong từ nhỏ đã được nguyên chủ nuôi lớn, cho nên trong lòng hắn rất tôn trọng nguyên chủ sư phụ này.

Mặc dù nguyên chủ không hành động, hắn cũng không có nhiều oán giận.

Nhưng Diệp Hoài Phong là một người nhịn không được, người Sở gia Đăng Vân Phong làm ra một ít chuyện quá phận, hắn sẽ bằng vào thực lực của mình, đem người bên kia đánh trở về. Cho dù là Sở Bình Dụ rất phẫn nộ, muốn ra tay với hắn, cũng không dám xuống tay đánh chết.

Sở Bình Dụ nếu thật sự dám đem Diệp Hoài Phong thế nào, tông môn nhất định là sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nhưng bên ngoài không dám thế nào, sau lưng thì không nhất định.

Ba năm trước có một bí cảnh chi hành mở ra, Sở Bình Dụ thiết kế làm cho Diệp Hoài Phong tu vi mất hết, thời điểm bị tìm được, linh căn của hắn bị người nghiền nát, cơ hồ là chặt đứt đường tu luyện.

Giới tu luyện là tồn tại Tạo Linh Đan, nhưng Tạo Linh Đan đối với chữa trị linh căn vô dụng, nó xem như là một loại thuốc kích phát tiềm năng, dù sao đối với Diệp Hoài Phong loại tình huống này không được.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 115: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (7)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Diệp Hoài Phong bị Sở Bình Dụ tính kế chuyện này, bất luận kẻ nào cũng không biết, đây là nguyên chủ sau khi chết lấy linh hồn nhìn thấy.

Diệp Hoài Phong mất đi tu vi không còn là người bị sư đệ sư muội của nguyên chủ khi dễ nữa, liền có thể dùng tu vi của mình đi bảo hộ bọn họ.

Muốn nói Diệp Hoài Phong này cũng là một người tính cách cứng cỏi, bằng vào linh căn nghiền nát một lần nữa tu luyện đến Trúc Cơ kỳ. Nhưng mà không có linh căn hoàn chỉnh, cơ bản là rất khó đến Kim Đan kỳ.

Diệp Hoài Phong thường xuyên xuống núi, bằng vào bản lĩnh vẽ phù đi bán phù dưới chân núi.

Chính là hôm nay, Diệp Hoài Phong trở về sẽ gặp được đại đệ tử của Sở Bình Dụ Dư Tinh.

Trước kia Diệp Hoài Phong chính là tồn tại mà Dư Tinh chỉ có thể nhìn lên, nhưng hôm nay hắn chỉ là một kẻ rơi xuống phàm trần.

Diệp Hoài Phong cơ bản đã được xác nhận là phế nhân, tông môn sẽ không bảo vệ hắn nữa, Dư Tinh cảm thấy có thể tùy ý khi dễ, tông môn cũng không có nhiều thời gian đi xem đệ tử nào bị khi dễ.

Hắn cũng không sợ nguyên chủ là Bão Nguyệt Phong phong chủ, Sở Thiên Nhạn cùng sư phụ hắn mới là người một nhà, Diệp Hoài Phong chỉ là một phế đệ tử, bị khi dễ thì khi dễ đi.

Hôm nay, Diệp Hoài Phong bình thường sẽ đi đi về về tông môn, gặp phải Dư Tinh chờ ở nửa đường chuẩn bị khi dễ hắn.

Dư Tinh cùng mấy đệ tử Đăng Vân Phong hung hăng đánh Diệp Hoài Phong một trận, không nghĩ tới Diệp Hoài Phong thế mà đã đang xây dựng đến Kim Đan trung kỳ.

Dư Tinh có chút sợ hãi.

Ba năm, chỉ ba năm đã khôi phục lại mức độ này!

Vạn nhất Diệp Hoài Phong thật có thể kết đan, đối phương lại sẽ trở thành thiên tài được tông môn bảo hộ, nói không chừng tông môn sẽ không tiếc bất cứ giá nào giúp hắn khôi phục linh căn bị hư hại.

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, trong lòng phát ác, dùng sát chiêu với Diệp Hoài Phong.

Cuối cùng linh căn bị tổn hại của Diệp Hoài Phong bị hắn đào sạch sẽ, hắn lại đem Diệp Hoài Phong đánh xuống Sát Hồn Thâm Uyên.

Sát Hồn Thâm Uyên, tu sĩ đều không muốn đi địa phương này, phía dưới có sát khí ăn mòn thân thể cùng linh hồn. Dư Tinh cũng sẽ không đi xuống xem xét, theo hắn thấy Diệp Hoài Phong khẳng định đã chết chắc.

Diệp Hoài Phong không có trở về, sau khi xuất quan nguyên chủ cũng có chú ý tới, nhưng hồn bài đối phương không có vỡ, nàng cho rằng Diệp Hoài Phong chỉ là ra ngoài. Về sau hồi lâu cũng không có trở về, nàng cũng đi tìm qua, vẫn là không tìm được.

Nàng biết một số hành vi của mình không tốt, cho rằng Diệp Hoài Phong thất vọng với nàng, tức giận rời đi.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Diệp Hoài Phong ở dưới Sát Hồn Thâm Uyên nhập ma, dùng mấy trăm năm đem sát khí của Sát Hồn Thâm Uyên toàn bộ cắn nuốt, thành một đại ma đầu.

Lúc này hắn vẫn có vài phần thanh minh, hắn hấp thu sát khí, một là không muốn chết, muốn trở về gặp sư phụ. Thứ hai này, đương nhiên là báo thù.

Nhưng Huyền Nguyệt môn nhiều thị phi, sư đệ sư muội của hắn đều đã chết.

Sư phụ của hắn cũng đã chết, là độ kiếp thất bại. Không thể vượt qua tâm ma, bị thiên lôi bổ chết.

Hắn biết rõ chân tướng sư muội sư đệ chết, điểm thanh minh trong lòng cuối cùng không còn, không bao giờ bị khống chế nữa.

Hắn trước tiên diệt cả Huyền Nguyệt môn, lại đối với toàn bộ giới tu luyện khai sát, đem giới tu luyện giết sạch sẽ, một con chuột cũng không buông tha, cuối cùng nhận hết thiên phạt mà chết.

Tàn hồn của nguyên chủ một mực nhìn, lại không biết vì cái gì không cách nào xuất hiện đi ngăn cản.

* * *

Diệp Hoài Phong cảm thấy cả người đều rất đau, nhìn Dư Tinh đi tới chỗ hắn, trong lòng hắn dâng lên cảm giác vô lực. Là hắn không nên không nhịn xuống, sớm bại lộ thực lực, khiến cho Dư Tinh đối với hắn nổi lên sát tâm.

Hắn nên nhẫn nhịn nữa.

Linh căn của hắn đúng là bị nghiền nát, có thể tu luyện đến bây giờ, toàn bộ bằng vào nghị lực của hắn. Kỳ thật Dư Tinh cũng không cần lo lắng, hắn không nhất định có thể kết đan.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 116: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (8)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Nhưng mà loại tiểu nhân như Dư Tinh, hơn phân nửa là sợ hắn có thể xoay người, hôm nay tính toán hạ tử thủ.

Mặt Diệp Hoài Phong âm trầm, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lại không nghĩ ra bất luận biện pháp nào chạy thoát, mấy người Dư Tinh đã phong bế tất cả đường lui của hắn đều. Phía sau hắn là Sát Hồn Thâm Uyên, địa phương tất cả tu sĩ đều rời xa.

Vì vậy, hôm nay hắn chỉ còn một con đường chết.

"Vốn muốn giữ ngươi một cái mạng chó, muốn trách thì trách ngươi nhất định phải tu luyện, ta cũng không còn biện pháp." Dư Tinh nói: "Nếu ngươi ngoan ngoãn làm người bình thường, ta cũng sẽ không làm như vậy."

"Nói nhảm nhiều như thế làm gì."

"Còn cứng miệng." Dư Tinh tươi cười càn rỡ đi tới trước mặt Diệp Hoài Phong ngồi xổm xuống, vươn tay hướng vị trí linh căn của hắn dịch đi: "Lát nữa ta đem linh căn của ngươi đào sạch sẽ, ném ngươi xuống, đỡ hậu hoạn vô cùng. Phía sau ngươi chính là Sát Hồn Thâm Uyên, ngươi chết ở chỗ này, không ai sẽ đi xuống xem xét đâu, cho dù sư phụ ngươi cũng không có phần dũng khí này."

Diệp Hoài Phong trong lòng vô hạn tuyệt vọng, lần này hắn thật sự không có một chút hy vọng gì sao?

"Ngươi nói đúng." Một đạo thanh âm lãnh đạm từ xa bay tới: "Chết ở Sát Hồn Thâm Uyên, sẽ không có ai truy cứu chân tướng, sư phụ ngươi cũng không có phần dũng khí này."

"Ai đấy?"

Dư Tinh sợ tới mức run rẩy, muốn chạy trốn, kết quả phát hiện hoàn toàn không thể nhúc nhích. Mấy người khác cũng vẻ mặt hoảng sợ đứng im tại chỗ, không phải bọn họ không muốn động, là cường giả đem bọn họ đóng băng, không động đậy được.

"Là ta."

Thiên Nhạn mang theo Từ Thái rơi xuống bên cạnh Diệp Hoài Phong, Từ Thái vội vàng đi đỡ Diệp Hoài Phong dậy, nàng ấy càng ngày càng cảm thấy giấc mộng này chân thật.

Đại sư huynh bị thương, coi như là trong mộng, nàng ấy cũng phải đi nâng đỡ.

"Đại sư huynh, huynh không sao chứ?"

Diệp Hoài Phong trầm mặc đánh giá chung quanh, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Thiên Nhạn: "Sư phụ sao lại tới đây?"

"Sư phụ thấy huynh còn chưa trở về, tới tìm huynh đấy."

Diệp Hoài Phong nhấp một cái, thật kỳ lạ. Tất nhiên còn tới tìm hắn, mặt trời mọc đằng tây sao.

Sư phụ nghĩ hắn là một đứa trẻ không thể tìm thấy đường về nhà sao?

Thiên Nhạn tạm thời không để ý Diệp Hoài Phong đang suy nghĩ cái gì, đi tới trước mặt Dư Tinh.

Mấy người Dư Tinh đều bị dọa tiểu ra quần, trên mặt đất bọn họ đứng xuất hiện từng bãi nước, mùi hôi thối khó ngửi bay trong không khí khiến Thiên Nhạn nhíu mày.

"Các ngươi bẩn chết rồi."

"Sở sư bá tha mạng, ta chỉ là cùng Diệp sư đệ đùa giỡn, dọa hắn.." Dư Tinh sắc mặt hoảng sợ: "Sư phụ cùng Sở sư bá là tỷ đệ ruột thịt, ta làm sao có thể thương tổn đệ tử Sở sư bá đây?"

Thanh âm âm trầm của Diệp Hoài Phong vang lên: "Vết thương trên người ta không phải do ngươi đánh sao? Muốn đem tu vi của ta triệt để phế bỏ, ném ta đi Sát Hồn Thâm Uyên không phải là ngươi sao?"

Dư Tinh hung hăng trừng mắt Diệp Hoài Phong, ý bảo hắn đừng nhiều lời, bằng không sẽ cho hắn đẹp mắt.

Diệp Hoài Phong hoàn toàn không thèm để ý, hắn không trông cậy vào vị sư phụ dễ mềm lòng này, sư phụ bị thân tình bắt cóc sẽ làm gì Dư Tinh.

Đối với người Sở gia, sư phụ thủy chung không có biện pháp làm gì.

Thiên Nhạn đi tới trước mặt Dư Tinh, lúc tất cả mọi người không phản ứng kịp, đưa tay liền đem linh căn của Dư Tinh móc ra.

"A a a!"

Diệp Hoài Phong giật mình, không thể nào, sư phụ chơi lớn như vậy?

Từ Thái thấp giọng: "Quả nhiên là một giấc mộng, sư phụ thế mà lại tự tay đào linh căn của Dư Tinh."

Giấc mộng?

Diệp Hoài Phong chú ý tới Từ Thái vẻ mặt hưng phấn lại sùng bái, lúc trước hắn chỉ cảm thấy tiểu sư muội có chút không thích hợp, chẳng lẽ nàng ấy cảm thấy đây là trong mơ?

Nói như vậy, hắn cũng cảm thấy đây là một giấc mộng.

Nhưng có gì đó nói với hắn rằng đây không phải là một giấc mơ.

Thế nhưng sư phụ thật sự đem linh căn của Dư Tinh móc ra.

Hắn vùi đầu suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự là nằm mơ?

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 117: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (9)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Sở Thiên Nhạn, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Dư Tinh thống khổ quát, chờ đợi hắn là Thiên Nhạn một cước đá hắn xuống Sát Hồn Thâm Uyên, nương theo tiếng Dư Tinh hoảng sợ hô to: "Không cần.."

Diệp Hoài Phong cảm thấy, sư phụ hắn điên rồi.

"Sư phụ như vậy ta rất thích, giấc mộng này nếu có thể dài thêm một chút thì càng tốt." Thanh âm ngây thơ của tiểu sư muội truyền đến bên tai, khiến Diệp Hoài Phong siêu cấp hoài nghi nhân sinh.

Ngón tay hắn vươn tới vị trí miệng vết thương của mình, dùng sức ấn một cái, đau đến nỗi hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ót đều là mồ hôi.

Nhìn vết thương bị dính đầy máu tươi, hắn khẳng định đây không phải là mộng.

"Đại sư huynh trong mộng có chút ngốc." Từ Thái vội vàng ngăn cản: "Sư huynh, huynh làm cái gì thế?" Nàng ấy thấy Diệp Hoài Phong vẻ mặt không tin, đột nhiên nói: "Sư huynh, chúng ta sẽ không ở cùng một giấc mộng chứ?"

Diệp Hoài Phong cũng không để ý đến chuyện miệng vết thương, trầm mặt đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì, không để ý tới Từ Thái.

Không phải giấc mơ, đó là sự thật!

Tại sao sư phụ lại đột nhiên làm như vậy?

"Sở sư bá tha mạng, Sở sư bá tha mạng, chúng ta đều là nghe Dư Tinh phân phó, không phải cố tình.."

Mấy người này nếu không nói lời nào, Thiên Nhạn tạm thời cũng không có ý đi qua trêu ghẹo bọn họ.

Bởi vì cô phát hiện đại đệ tử này của nguyên chủ có chút ngốc, đem miệng vết thương kéo đến máu tươi bốc lên.

Bị mấy người này nhắc nhở, cô đi tới, rất dứt khoát đem linh căn của bọn họ toàn bộ móc ra, nương theo từng tiếng kêu thảm thiết như giết heo.

"Dư Tinh nói không sai, nơi này giết người dễ ném xác."

Rõ ràng một câu nói bình thản, lại khiến mấy người thống khổ kêu thảm thiết cả người phát lạnh. Thiên Nhạn nhấc chân vài cái, đem bọn họ toàn bộ đá xuống Sát Hồn Thâm Uyên.

Thuần thục dùng một thuật làm sạch, đem hơi thở chung quanh lau sạch sẽ.

"Trở về."

Thiên Nhạn một tay nắm lấy Diệp Hoài Phong, một tay nắm lấy Từ Thái, mang theo bọn họ bước lên phi kiếm, chỉ chốc lát sau liền rơi xuống Bão Nguyệt Phong.

Thiên Nhạn từ trong nạp giới lấy ra thuốc chữa thương cho Diệp Hoài Phong: "Xuống dọn dẹp."

Diệp Hoài Phong cầm thuốc, sắc mặt vẫn âm trầm, nhưng mà rốt cuộc không nói gì, tất cả tâm tình phức tạp đều che dấu.

Thiên Nhạn tiếp tục lật nạp giới, đồ vật bên trong ít đến đáng thương, đưa cho đệ tử đều cảm thấy có chút không dám ra tay.

Diệp Hoài Phong đi ra, liền cảm giác sắc mặt sư phụ hắn rất không thoải mái.

Hắn đi qua, kêu một tiếng: "Sư phụ."

"Cái này ngươi trước đem đi luyện hóa, nếu có nguy hiểm gì trực tiếp truyền âm cho ta." Thiên Nhạn đưa cho Diệp Hoài Phong một miếng ngọc bội.

Diệp Hoài Phong cầm ngọc bội trong tay, trong lòng xúc động.

Sư phụ rất kỳ quái, nhưng hắn cùng tiểu sư muội giống nhau, sư phụ kỳ quái như vậy thật sự rất tốt, nếu như có thể tiếp tục kỳ quái thì tốt biết bao?

"Sư phụ, ngươi giết bọn Dư Tinh, không sợ Sở Bình Dụ tìm người gây phiền toái sao?" Diệp Hoài Phong hỏi: "Ta không cần đồ của sư phụ, được sư phụ hứa hẹn, ngày mai Sở Bình Dụ vừa tới, sư phụ lại bắt đầu che chở bọn họ."

Thiên Nhạn sờ đầu Diệp Hoài Phong: "Trước kia xin lỗi các ngươi, sau này sẽ không."

Diệp Hoài Phong che đầu, tâm tư thâm trầm hơn nữa cũng có chút phá hỏng. Hốc mắt đỏ lên, hắn vặn vẹo mặt sang một bên, không nói gì nữa.

"Lần này bế quan, ta nhìn thấy một vài thứ." Đây là giới tu luyện, Thiên Nhạn phải bịa ra một câu chuyện cho các đệ tử nghe.

Diệp Hoài Phong trong lòng khẽ động, chẳng lẽ sư phụ là nhìn thấy thứ không biết tên, mới khiến cho tính tình cô đại biến sao?

"Sư phụ, người thấy gì?"

Từ Thái tương đối dễ lừa gạt, đã sớm bị Thiên Nhạn lừa ra ngoài. Diệp Hoài Phong thông minh nhất, trước tiên phải lừa gạt hắn.

"Trong lúc vô tình nhìn thấy một tia thiên cơ."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 118: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (10)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Thiên Nhạn nghiêm trang, Diệp Hoài Phong không hoài nghi, tu sĩ thấy được thiên cơ là một chuyện rất bình thường, chính là cơ hội khó có được.

"Ngươi có biết vì sao vi sư lại chuẩn xác chạy tới cứu ngươi không?"

Diệp Hoài Phong vẫn duy trì bộ dáng thiếu niên bình tĩnh, lúc này cũng không tỉnh táo được: "Sư phụ, có phải sư phụ thấy được con sẽ như thế nào không?"

"Đúng, ta nhìn thấy ngươi sẽ bị Dư Tinh đánh ngã xuống Sát Hồn Thâm Uyên, đem sát khí toàn bộ hấp thu thành ma, đem toàn bộ người trong giới tu luyện giết sạch."

Diệp Hoài Phong da đầu tê dại, hắn hung tàn như vậy sao?

"Sau đó thì sao?"

"Ngươi bị thiên phạt mà chết."

"Sư phụ, có phải sư đệ sư muội khác sau này cũng thế không?" Diệp Hoài Phong đuổi theo hỏi.

Hắn tin tưởng, nếu là như vậy, tính tình của sư phụ đại biến giải thích được rồi.

"Sau đó bọn họ đều đã chết."

Diệp Hoài Phong mím chặt môi, đã chết? Ai đã làm chuyện này?

Chẳng lẽ là người Sở gia?

Diệp Hoài Phong sắc mặt âm trầm nắm tay, cả người tràn ngập sát khí, cho dù không phải, chuyện này khẳng định không thoát khỏi liên quan cùng với người Sở gia.

Bởi vì như vậy, sư phụ mới tỉnh ngộ phải không?

"Ngươi đi xuống chữa thương đi, về sau vi sư sẽ không để cho các ngươi bị khi dễ nữa." Thiên Nhạn thấy thần sắc Diệp Hoài Phong, liền biết lừa gạt được rồi, liền không muốn nói nhiều.

Tiểu thiếu niên, rốt cuộc là vẫn dễ lừa gạt.

Diệp Hoài Phong kỳ thật không còn nhỏ tuổi, chỉ là hắn thiên phú tốt, đã sớm tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, khiến cho ngoại hình vẫn bảo trì bộ dáng mười tám, mười chín tuổi, thoạt nhìn chính là một thiếu niên.

Nhưng mà đối với nguyên chủ, hắn vẫn là một tiểu hài tử, dù sao hắn cũng được nàng ấy nhặt về nuôi lớn.

"Sư phụ, sau này người thật sự không để ý đến người Sở gia nữa sao?" Diệp Hoài Phong vẫn tràn ngập hoài nghi, hắn là người đến bên cạnh sư phụ sớm nhất. Biết người Sở gia quen dùng những thủ đoạn kia, dùng trên người sư phụ thật sự là trăm thứ khó chịu.

Mặc dù trong lòng sư phụ rõ ràng, nhưng rốt cuộc vẫn không có biện pháp thoát khỏi người Sở gia.

Người Sở gia luôn miệng nói sư phụ nợ bọn họ, sư phụ chính là không qua được khúc cua này, cũng cảm thấy nàng nợ người Sở gia. Một cường giả Tụ Thần trung kỳ lại bị một nhà đến từ phàm trần bức bách thành như vậy.

Nhưng hắn có thể làm gì?

Người Sở gia ở đây trước, hắn sau này, ở trong lòng sư phụ sợ vẫn là bị người Sở gia chiếm cứ nhiều hơn một chút.

"Sau này ta cũng sẽ không để ý tới bọn họ nữa." Thiên Nhạn không kỳ quái về ánh mắt hoài nghi của Diệp Hoài Phong: "Ngươi nếu đã dựa vào nghiền nát linh căn tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ, ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp, cho ngươi Trọng Tố linh căn."

Hốc mắt Diệp Hoài Phong có chút nóng lên, mặt quay sang một bên: "Cái này không cần sư phụ phí tâm, chỉ cần người đối với người Sở gia không giống như trước kia là được. Mấy năm nay sư đệ sư muội bởi vì người Sở gia chịu hết khổ sở, người đối tốt với bọn họ một chút là được."

Nói xong, Diệp Hoài Phong nhanh chóng chạy đi.

Thiên Nhạn nhìn thân ảnh Diệp Hoài Phong nhanh chóng chuồn đi, cũng không quản.

Đang lúc cô trầm tư có nên luyện chế một ít đan dược xuống núi bán hay không, có đệ tử tạp sự đến thông báo, có người Đăng Vân Phong đến.

"Gọi ta qua?"

Người Đăng Vân Phong an bài tới là một đệ tử tạp sự, bộ dáng đối phương ngạo nghễ, rõ ràng là một đệ tử còn không tới Trúc Cơ kỳ, ở trước mặt nguyên chủ là cường giả Tụ Thần trung kỳ này, lại dám lộ ra ánh mắt khinh miệt.

Trong mắt Thiên Nhạn, đệ tử tạp sự này không thể nghi ngờ là muốn chết.

"Đúng vậy, ngươi nên nhanh chóng đi một chuyến đi, Sở lão gia cùng Sở lão phu nhân hiện tại rất tức giận. Nếu ngươi không nhanh chóng đi qua, đến lúc đó hai vị lão nhân gia tức giận, ngươi cũng không tiện giải thích." Đệ tử tạp sự không cảm thấy thái độ này có cái gì, trước kia hắn vẫn đều như vậy.

Vị này cường đại thì thế nào, chủ tử của hắn chính là nhị vị phụ huynh của nàng ta, ở trước mặt hai lão nhân, cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 119: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (11)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Ai cho ngươi dũng khí nói chuyện trước mặt ta như thế này?"

"Phốc!" Đệ tử tạp sự trong miệng máu tươi phun ra, cả người không khống chế được quỳ xuống đất, chút tu vi kia của hắn làm sao có thể chịu được Thiên Nhạn mang theo vài phần linh lực trấn áp.

Hắn lộ vẻ hoảng sợ, cuối cùng nhớ tới Thiên Nhạn là một vị cường giả tụ thần trung kỳ.

Vốn tưởng rằng Thiên Nhạn sẽ giống như trước kia, nhàn nhạt đáp một tiếng, tùy ý ném cho hắn một khối linh thạch làm phí chạy việc vặt, sẽ đi Đăng Vân Phong gặp hai vị lão nhân.

Hắn làm sao biết hôm nay không giống chứ?

"Ra khỏi đây."

Thiên Nhạn lại một lần nữa lên tiếng, khiến cho máu trong cơ thể đệ tử tạp sự quỳ rạp trên mặt đất cuồn cuộn không thể khống chế, phảng phất như muốn tùy thời nổ tung.

Thân thể hắn vô cùng khó chịu, đệ tử tạp sự một chút cũng không dám lưu lại lâu, liên tục lăn lộn chạy ra ngoài. Cuối cùng cũng chạy ra khỏi Bão Nguyệt Phong, trong mắt hắn đều là oán độc, quyết định đem chuyện này nói cho hai lão nhân kia.

* * *

Đỉnh Đăng Vân Phong.

"Đại Nha trong chốc lát sẽ tới, nương nhất định sẽ nói nàng thật tốt, đang yên đang lành đánh con thành như vậy, con chính là muội muội ruột của nàng. Đại Nha càng ngày càng không phân biệt được chủ thứ, một đệ tử môn hạ, có so với muội muội ruột như con không?" Dương Phượng Hương tức giận nói.

"Nương, con mặc kệ, lần này Sở Thiên Nhạn thật sự quá đáng, con không chỉ muốn nàng xin lỗi trước mặt mọi người, nàng còn phải đem Từ Thái hủy bỏ tu vi, đuổi ra khỏi Huyền Nguyệt môn. Từ Thái còn ở đây một ngày, con sẽ không được thoải mái. Nàng chính là tỷ tỷ ruột của con, thế mà lại vì một người ngoài mà hạ mặt mũi con như vậy, không chỉ không đem con để vào mắt, cũng không đem các ngươi, còn có tiểu đệ để vào mắt."

Nhắc tới nhi tử, Sở Thành Hỉ đều nhịn không được, hét lớn một tiếng: "Mang Nga một lát nữa sẽ tới, phụ thân sẽ trút giận cho ngươi. Nàng thật sự là giỏi rồi, có chút tu vi thì ngay cả muội muội ruột của mình cũng muốn đánh. Những đệ tử kia tất cả đều là người ngoài, vì người ngoài đánh muội muội ruột thịt, việc này ta mặc kệ cũng không được!"

"Chiêu Nga, ngươi an tâm đi dưỡng thương đi, chuyện này có ta và mẹ ngươi ở đây, Mang Nga nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích." Sở Thành Hỉ nói.

Làm cho hai người kia động khí là mục đích của Sở Tiểu Nguyệt, nhưng nghe được hai người gọi nàng ta là Chiêu Nga, biểu tình của nàng hiện lên một tia phẫn nộ.

Nàng ta ghét nhất cái tên này, lúc mới đến tu luyện giới, nàng ta đã đổi tên thành Sở Tiểu Nguyệt, giới thiệu tên mình cũng là Sở Tiểu Nguyệt.

Hai lão già này luôn không phân biệt trường hợp, thích xưng hô nàng ta là Chiêu Nga, hết lần này tới lần khác nàng ta còn không thể phản bác.

Vừa phản bác, bọn họ liền nói nàng tamột đống lớn.

Còn nói nàng ta hiện tại còn phải dựa vào tiểu đệ Sở Bình Dụ, không cần cái tên này, chính là quên công ơn.

Sở Tiểu Nguyệt trong lòng không thoải mái, cũng không dám phát tác, nàng ta quả thật dựa vào Sở Bình Dụ làm ra không ít đồ đạc. Chính là linh căn của nàng ta thật sự quá phế vật, nàng ta cũng không muốn là người ăn bám mà?

Nếu nàng ta cũng là người dẫn dắt, nhất định sẽ được hai lão già này sủng ái, nói không chừng lúc trước tiên phẩm Tạo Linh Đan chính là của nàng ta, không tới phiên Sở Bình Dụ.

Linh căn tốt chính là không giống, chỉ là mấy chục năm là có thể đem linh căn kém cỏi của bọn họ đến nỗi không thấy bóng lưng nhau.

Sở Tiểu Nguyệt chỉ cảm thấy cả người đau đớn, nhất là miệng sưng to, răng bị đánh rơi vài cái. Cứ như vậy bỏ qua, nàng ta mới không cam lòng.

"Phụ thân, mẫu thân, con muốn ở chỗ này chờ Sở Thiên Nhạn cho con một lời giải thích." Lời nói của Sở Tiểu Nguyệt vừa mới hạ xuống, bên ngoài liền chạy vào một người, quỳ xuống với Dương Phượng Hương cùng Sở Thành Hỉ.

"Sở lão thái gia, Sở lão phu nhân, Sở Phong chủ nàng không muốn đi ra, không chỉ như thế, còn đem đệ tử đả thương. Tóm lại, nàng không có ý muốn tới, đệ tử nếu không phải chạy nhanh, nói không chừng sẽ bị trực tiếp ném ra khỏi Bão Nguyệt Phong."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back