Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 120: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (12)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Đệ tử không bằng Tiểu Nguyệt sư thúc, chút tu vi này sợ là sẽ bị ngã chết." Chu Quần nằm sấp trên mặt đất khóc rống lên, bộ dáng vô cùng đáng thương. Miệng hắn đầy máu, bộ dáng thảm hề hề, không ai hoài nghi lời hắn nói.

Lúc trước Sở Tiểu Nguyệt mới bị Thiên Nhạn đánh ném ra khỏi Bão Nguyệt Phong, bởi vậy lời nói của Chu Quần tất cả mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ.

"Phản rồi!"

Sở Thành Hỉ nghe xong trong lòng bốc hỏa, Sở Tiểu Nguyệt bị đánh hắn cũng không tức giận như vậy, dù sao đó cũng là mâu thuẫn giữa hai đứa nhỏ, tùy tiện chỉnh một chút là được.

Nhưng mà Chu Quần bị đánh, quả thực chính là đem thể diện của hắn hung hăng tát.

Toàn bộ Huyền Nguyệt môn, ai mà không biết Chu Quần là người sai sử bên cạnh hắn? Đánh Chu Quần, đó chính là đánh vào mặt hắn.

Sắc mặt Dương Phượng Hương cũng không đẹp, bà ta nhìn về phía Sở Thành Hỉ, dù sao trong nhà này đều là hắn làm chủ.

"Lại an bài hai người đi mời." Sở Thành Hỉ trầm mặt nói: "Ta còn không tin Mang Nga lại dám đem người của ta đánh tiếp."

Dương Phượng Hương lúc này chen vào nói: "Lão đầu tử, nếu không chúng ta đi qua xem Đại Nha, hôm nay nàng có chút kỳ quái, nói không chừng là đã xảy ra chuyện gì, giận chó đánh mèo với người khác."

"Trên đời này làm sao có lão tử đi gặp con cái? Chỉ có con cái đến gặp lão tử, nàng làm sao có cái giá lớn như vậy? Tu vi cao hơn nữa, đỉnh đầu cũng phải đè một chữ 'Hiếu'." Sở Thành Hỉ cảm thấy mình là một người làm cha, bởi vì người mình bị đánh, việc tự mình đi qua tìm nữ nhi, đó chính là chuyện mất mặt, rớt giá.

Dương Phượng Hương không nói nhiều nữa, lão già nhà bà ta là một người cứng đầu, nói một không nói hai, bà takhông muốn gặp xui xẻo.

Sở Thành Hỉ lại an bài hai người đi qua, nhưng mà trong chốc lát, hai đệ tử này cũng là một thân bị thương trở về.

"Sở Phong chủ nghe chúng ta nói xong, liền đem chúng ta ném ra khỏi Bão Nguyệt Phong."

"Tốt, Mang Nga thật sự làm phản rồi." Sở Thành Hỉ rốt cuộc cũng ngồi không yên: "Đi, ta ngược lại muốn nhìn xem nàng đang phản cái gì? Còn không tin lão tử đi qua, nàng lại dám đem ta ném ra ngoài. Nếu nàng dám, chỉ cần một cái danh bất hiếu, là có thể làm cho nàng ở giới tu luyện không ngẩng đầu lên được."

"Lúc này đây nhất định phải dạy cho Đại Nha một giáo huấn, nàng làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, đem hai chúng ta đặt ở nơi nào?"

Dương Phượng Hương rất tức giận, đến giới tu luyện nhiều năm như vậy, Đại Nha vẫn luôn nghe theo bọn họ, làm sao có thể giống như hôm nay, năm lần bảy lượt làm ra chuyện ngỗ nghịch cha mẹ?

Sở Thành Hỉ hừ lạnh: "Hơn phân nửa là mấy người ngoài kia ở trước mặt nàng nhai lưỡi, ngươi cũng không phải không biết lỗ tai Mang Nga mềm nhũn, mềm lòng, không có chủ kiến, người ta nói cái gì nàng liền nghe cái đấy. Ngay cả muội muội ruột của mình cũng dám đánh, việc này nghiêm trọng rồi. Lần này lão tử đi qua, không chỉ muốn Mang Nga nhận ra sai lầm, còn phải đem mấy người ngoài kia đuổi ra khỏi Huyền Nguyệt môn, cho bọn họ một cái giáo huấn, xem bọn họ còn dám nhai lưỡi hay không."

"Đúng, mấy người kia bình thường dám đối phó cùng Đăng Vân Phong, thường xuyên đánh nhau, nếu không phải có Bình Dụ ở đây, đệ tử Đăng Vân Phong sợ là chỉ có phần bị khi dễ." Dương Phượng Hương tiếp lời: "Lại nói tiếp vẫn là Bình Dụ mới đáng tin cậy, nữ nhi này, lớn tâm tư liền bất đồng."

"Còn không phải vậy sao."

Sở Tiểu Nguyệt đi theo bên cạnh hai người, không có lên tiếng, kỳ thật nàng ta nghe những lời này cả người đều muốn nổ tung. Thế nhưng nàng ta còn phải dựa vào hai người, thiên phú yếu như thế này, chỉ có thể làm người rụt đầu.

Để tránh bị chê cười, nàng ta cũng lấy ra một tấm màn che và đeo.

Hôm nay không nhìn thấy Sở Thiên Nhạn bị giáo huấn, nàng ta sẽ không cam lòng.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 121: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (13)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

"Sư phụ, ta nghe nói Đăng Vân Phong bên kia an bài người tới mời người, hai lần đều bị người đuổi về?"

Diệp Hoài Phong vẫn có chút không thể tin được hỏi, nói là đuổi về, trên thực tế lần đầu tiên là lăn lộn chạy đi, lần thứ hai là trực tiếp bị sư phụ hắn rất thô bạo ném ra ngoài, nói là mất nửa cái mạng cũng không sai biệt lắm.

Sư phụ quả nhiên là bởi vì thấy thiên cơ nên mới thay đổi sap?

Vậy hắn có phải có thể chờ mong một chút hay không, sư phụ khi đối mặt với người Sở gia, cũng có thể cứng rắn tâm địa, không bị thân tình cùng huyết mạch chèn ép?

"Đúng thì như thế nào?" Thiên Nhạn ngước mắt lên, tầm mắt dừng trên người Diệp Hoài Phong, thấy sắc mặt hắn tái nhợt: "Sao không dưỡng thương thật tốt?"

"Chỉ là một ít vết thương nhỏ, qua một thời gian là tốt rồi, sư phụ cho ta thuốc tốt, khôi phục nhanh hơn." Diệp Hoài Phong mím môi, lại nói: "Trước kia chúng ta thường xuyên bị đánh, đều đã quen, vết thương không trí mạng đều khỏi rất nhanh."

Thiên Nhạn lại từ trong giọng nói bình thản này nghe ra vài phần ủy khuất, đứa nhỏ này làm nũng đều mờ ẩn như vậy, nguyên chủ thật sự không nhất định có thể nghe ra được.

"Có cái gì ủy khuất trực tiếp nói, sau này ngoại trừ vi sư, ai cũng không khi dễ được các ngươi."

Mặt Diệp Hoài Phong vốn nặng nề rất không được đương nhiên, hai má còn có đỏ ửng, hắn vội vàng trộm nhìn Thiên Nhạn, thấy cô không nhìn chằm chằm hắn nữa, trong lòng hơi buông lỏng.

"Sư phụ, người đuổi người ra ngoài như vậy, người Đăng Vân Phong sẽ không bỏ qua, bọn họ phỏng chừng trong chốc lát sẽ tới tìm người gây phiền toái." Diệp Hoài Phong thấy Thiên Nhạn không có bao nhiêu phản ứng, trong lòng càng ngày càng an ổn: "Tiểu sư muội còn tưởng rằng đây là ở trong mộng, lúc trước nàng quá mức mệt mỏi, đã đi nghỉ ngơi. Các sư đệ sư muội khác tạm thời không có ở đây, đệ tử vẫn nên ở tại chỗ này, thời điểm mấu chốt nói không chừng có thể nhắc nhở sư phụ, miễn cho ngươi bị người Sở gia mê hoặc."

Thiên Nhạn lại ngước mắt lên, Diệp Hoài Phong liền trực tiếp nói: "Sư phụ không phải nói thấy được thiên cơ, biết kết cục của chúng ta sao? Nếu trong chốc lát người Sở gia muốn mê hoặc người, đệ tử vừa lên tiếng, liền có thể nhắc nhở kết cục của các sư đệ sư muội, sư phụ sẽ không dễ dàng bị người Sở gia mê hoặc nữa."

"Được rồi, ngươi muốn lưu lại thì lưu lại, vừa lúc ngươi cũng có thể nhìn xem vi sư giáo huấn người Sở gia như thế nào."

Côđang lo không có cơ hội lấy lại đồ đưa ra ngoài, người Sở gia tìm tới cửa, xem như như đúng ý của cô.

Diệp Hoài Phong là đại đệ tử lại hoài nghi cô, cũng chỉ là theo lẽ thường, côkhông để ý lắm.

Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, tương lai những đệ tử như hắn, mọi người của Huyền Nguyệt môn, cùng với toàn bộ giới tu luyện sẽ chậm rãi hiểu được thái độ của nàng.

Một chữ "hiếu" đối với nguyên chủ mà nói nặng nề như núi, đối với cô mà nói chỉ là mưa bụi.

Mặt mũi đối với nguyên chủ mà nói có thể có chút trọng yếu, đối với cômà nói có đôi khi không cần thể diện.

Người Sở gia làm như thế, không chừng có bao nhiêu người sau lưng đang nghị luận chê cười nguyên chủ.

Người Sở gia từ đầu đến cuối chỉ có thể khi dễ nguyên chủ, những người khác trong lòng biết rõ ràng, sẽ không đi quản chuyện gia đình người ta, cũng là miễn cho chọc một thân tanh hôi.

Nếu có một ngày Sở Thiên Nhạn không che chở cho người Sở gia nữa, không để ý đến tình cảm của bọn họ, xem bọn họ còn có thể kiêu ngạo không.

Mặc dù có Sở Bình Dụ, nhưng cuộc sống cũng sẽ không dễ chịu như trước.

Hơn nữa Sở Bình Dụ kia căn bản là giẫm lên nguyên chủ thượng vị, đồ đạc cômuốn lấy về, Sở Bình Dụ cũng sẽ bị đả kích. Đương nhiên phải từng bước từng bước, để cho bọn họ trơ mắt nhìn một ít việc phát sinh, nhưng lại bất lực, hình ảnh kia chắc hẳn là rất đặc sắc.

Diệp Hoài Phong nhíu mày, sư phụ cười đến có chút dọa người.

Ánh mắt mơ hồ mỉm cười, biểu tình vẫn là biểu tình kia, đây là cái gọi là da cười thịt không cười không?

"Mang Nga! Ngươi dáng vẻ thật đúng là lớn, lão tử như ta cũng không có biện pháp mời ngươi."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 122: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (14)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Các đệ tử tạp sự của Bão Nguyệt Phong căn bản cũng không dám ngăn cản người Đăng Vân Phong, bọn họ đương nhiên là muốn tới đây thì tới, nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều đã quen rồi.

Thiên Nhạn cũng không đi trách cứ các đệ tử tạp sự, chỉ bằng vào chuyện hôm nay, còn chưa có cách nào cho các đệ tử tạp sự một cái sức mạnh.

Chờ cô cho các đệ tử Bão Nguyệt Phong đủ sức mạnh, người Sở gia muốn lần thứ hai xông vào Bão Nguyệt Phong cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Sở Thành Hỉ, Dương Phượng Hương cùng Sở Tiểu Nguyệt ba người đồng thời xuất hiện ở cửa.

Trong đó Sở Thành Hỉ thấy Thiên Nhạn còn thảnh thơi ngồi ở chỗ đó, không giống như trong tưởng tượng nghênh đón hắn, càng tức giận.

"Mang Nga, hôm nay ngươi không cho taaa một lời giải thích, chuyện này chưa xong đâu, vì sao ngươi vô duyên vô cớ đánh Chiêu Nga?" Sở Thành Hỉ đi vào, cũng không đi tới trước mặt Thiên Nhạn, chỉ đứng ở giữa phòng chất vấn: "Ngươi có phải cảm thấy tu vi cao hay không, liền có thể trong mắt không có ai, tùy ý khi dễ tỷ muội ruột thịt?"

Nắm đấm Diệp Hoài Phong đã nắm đến vang lên răng rắc, người Sở gia am hiểu nhất chính là đánh ngược một cào.

Hắn lo lắng nhìn về phía vị trí Thiên Nhạn, lại thấy khuôn mặt cô rất lạnh nhạt, không có loại áy náy như trước.

Nắm đấm của hắn nhẹ nhàng buông ra, sư phụ không giống ngày trước nữa, lúc này có lẽ sẽ không chịu thiệt.

"Nàng ta đến cướp linh dược của Bão Nguyệt Phong ta, đã là phá hỏng quy củ tông môn. Nếu là đổi người khác, ta sớm đem tu vi nàng ta phế bỏ ném ra ngoài Huyền Nguyệt môn, cũng không phải chỉ là dễ dàng đánh một trận rồi ném ra ngoài đâu." Thiên Nhạn không nhanh không chậm nói.

"Vậy ta an bài đệ tử tới mời của ngươi, ngươi sao lại đả thương bọn họ?"

Thiên Nhạn lãnh đạm nói: "Mấy đệ tử tạp sự kia Trúc Cơ kỳ cũng không tới, lại dám ở trước mặt bổn tọa diễu võ dương oai, xúc phạm uy nghiêm của bổn tọa, không nên đánh?"

Sở Thành Hỉ trừng mắt: "Đây chính là người của ta, Mang Nga, ngươi thật sự là bị người ngoài mê hoặc ánh mắt."

"Thì ra là người của cha, vậy càng nên đánh. Người này ở trước mặt các ngươi, cõng các ngươi một bộ, tồn tại hiềm nghi khiêu khích tình cảm cha con chúng ta." Thiên Nhạn cãi lại: "Xem ra đánh một trận còn nhẹ, nên trực tiếp bãi bỏ tu vi ném ra khỏi Huyền Nguyệt môn, lưu lại sợ là hủy hoại thanh danh."

"Đại Nha, ngươi và Chiêu Nga là tỷ muội ruột thịt, nàng chỉ là tới lấy chút đồ, giữa hai tỷ muội cần phải đem quy củ nghiêm khắc như vậy không?" Dương Phượng Hương thấy Sở Thành Hỉ bị tức đến trên đầu đều muốn bốc khói, vội vàng mở miệng: "Ngươi thiên phú tốt, năm tuổi đã bị tiên trưởng nhìn trúng mang đến giới tu luyện. Còn Chiêu Nga thì sao? Nàng không có linh căn, đương nhiên không có phúc khí kia."

"Năm đó ngươi đi tu luyện giới hưởng phúc, mà Chiêu Nga chỉ có thể đi theo chúng ta chịu khổ, lại nói tiếp ngươi thật sự là nợ nàng rất nhiều.."

Thiên Nhạn ngắt lời Dương Phượng Hương: "Để cho nàng ta chịu khổ, đó cũng là các ngươi không có bản lĩnh cho nàng ta một cuộc sống tốt. Các ngươi sinh nàng ta, cũng là các ngươi muốn sinh nàng ta, nên nuôi nàng ta đến lớn, làm gì có chuyện nàng ta chịu khổ còn có quan hệ với ta?"

"Đại Nha, sao ngươi có thể nói như vậy? Nếu không phải ngươi đi rồi, Chiêu Nga sẽ chịu nhiều khổ như vậy? Nàng bắt đầu làm việc với ta từ năm ba tuổi, tất cả các loại công việc nặng nhọc mệt mỏi.. Nếu như ngươi ở đây.."

Thiên Nhạn: "Đều nói là các ngươi không có bản lĩnh, ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng phải dùng để làm việc, có thể thấy được là không có bản lĩnh lại tâm ngoan, làm sao có thể dựa vào trên người một đứa nhỏ năm tuổi như ta? Thật không biết xấu hổ."

Dương Phượng Hương tức đến mức cả người phát run, chỉ vào Thiên Nhạn thật sự không dám nói những lời lúc trước nữa, bà ta phát hiện bộ kia vô dụng.

"Mặc kệ nói như thế nào, hai các ngươi là tỷ muội, đến chỗ ngươi lấy chút đồ đạc thì làm sao, đều là tỷ muội ruột thịt, ngươi thế mà lại còn đem nàng đánh thành bộ dáng kia, thật sự làm cho ta quá thất vọng.."

Thiên Nhạn lúc này đứng lên: "Giữa tỷ muội ruột lấy chút đồ không tính là cái gì? Ý của ngươi là, thân nhân có thể lấy đồ của nhau?"

Dương Phượng Hương vội vàng gật đầu: "Đó là đương nhiên."

"Được." Thiên Nhạn dứt lời, thân ảnh rơi xuống bên cạnh Diệp Hoài Phong, nắm lấy bả vai hắn liền biến mất tại chỗ, thanh âm truyền trở về: "Đã như vậy, ta cũng không khách khí, gần đây ta thiếu một vài thứ. Cha mẹ các ngươi lúc trước cầm của ta không ít đồ, hiện tại ta cần, trước tiên đi lấy chút. Mọi thứ nằm trong tay đệ đệ, phải không? Nghe nói hắn đang bế quan, nhưng mà không sao, ta sẽ không quấy rầy đến hắn bế quan, cầm được đồ sẽ rời đi."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 123: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (15)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Diệp Hoài Phong không thể tin được, sư phụ muốn dẫn hắn đi Đăng Vân Phong lấy đồ?

Hắn nghi ngờ rằng đây không phải là sự thật.

Nhưng hiện tại hắn đã bị sư phụ bắt được trên phi kiếm, hướng Đăng Vân Phong lướt tới.

Hai ngọn núi cách nhau không xa, cơ hồ là trong nháy mắt đã đến.

Hắn quay đầu lại nhìn, ba người Sở gia kia chưa đến Kim Đan kỳ, sẽ không biết ngự kiếm phi hành, cũng không biết bọn họ hiện tại có phản ứng kịp hay không.

Thiên Nhạn đến vị trí Đăng Vân Phong dừng lại một chút, liền dùng thần thức đảo qua, nắm lấy bả vai Diệp Hoài Phong biến mất tại chỗ, xuất hiện ở cửa phòng bế quan của Sở Bình Dụ.

Cửa có hai đệ tử canh giữ, còn không đợi bọn họ phản ứng, đã bị Thiên Nhạn đánh ngất xỉu.

Bản thân Diệp Hoài Phong là một người có tâm tình không lộ ra ngoài, lúc này trong mắt thế nào cũng không thu được cảm xúc.

Sư phụ thật sự là càng ngày càng thô bạo!

Hắn suy đoán là những chuyện đã phát sinh trong lúc sư phụ rình mò đến thiên cơ, đả kích sư phụ nghiêm trọng!

Sư phụ lúc trước chỉ đơn giản nói một chút, không có nói cụ thể, tình huống tuyệt đối so với hắn nghĩ còn thảm thiết hơn một chút.

Người Sở gia đến tột cùng đã làm cái gì, thế mà lại có thể làm cho sư phụ tính tình đại biến.

Quả nhiên người Sở gia cũng không phải thứ tốt, sư phụ ôn hòa như thế mà cũng có thể bị bức thành như vậy.

Thiên Nhạn đang phá trận, không thể không nói thiên phú tu luyện nguyên chủ thật sự là vô cùng tốt. Nếu không phải như vậy, người Sở gia về sau cũng không cách nào đặt chan ở Huyền Nguyệt môn bởi vì cô.

Người Sở gia chính là một đám sói mắt trắng nuôi không quen, đều là những thứ không có lương tâm.

Giẫm lên nguyên chủ thượng vị, cầm đồ của nguyên chủ, lại còn muốn đi chà đạp nàng, xem thường nàng, thật sự là một nhà rất buồn cười.

Nhất là hai lão già kia, thật sự là ghê tởm!

Muốn nói cô ghét nhất cái gì, không gì khác hơn là loại cha mẹ rác rưởi này.

Nếu không phải có rác rưởi này liên lụy, nói không chừng lấy thiên phú của nguyên chủ đã sớm phi thăng thành tiên. Tu tiên, ngoại trừ tu luyện lực lượng cường đại, còn có chính là tu tâm.

Sự tồn tại của người Sở gia, nhất định là trở ngại nghiêm trọng mà nguyên chủ trên con đường tu tiên sẽ gặp phải, thậm chí rất có thể không thành tiên.

Nàng ấy có quá nhiều tâm ma.

Người Sở gia chính là đỉa, bám người hút máu.

Trong suy nghĩ, Thiên Nhạn đã đem trận pháp nghiền nát. Thực lực của Sở Bình Dụ cùng cô chênh lệch quá xa, ở trên trận pháp nguyên chủ cũng nghiên cứu không sai.

Thiên Nhạn có chút vì nguyên chủ mà cảm thấy tiếc hận, người có kỳ tài như thế, thế mà lại thất bại trong tay người Sở gia, đáng tiếc.

Diệp Hoài Phong không nghĩ tới sư phụ thật sự sẽ trực tiếp phá trận xông vào phòng bế quan của Sở Bình Dụ, hắn nhìn Sở Bình Dụ ngồi ở chỗ đó đắm chìm trong tu luyện, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

"Hoài Phong, đi cửa canh giữ, người Sở gia nếu đến, bảo bọn họ đừng náo loạn. Bằng không quấy rầy đến Sở Bình Dụ bế quan, hắn nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì tu vi bị thương nặng, xem bọn họ có dám nháo hay không."

Diệp Hoài Phong ngoan ngoãn lui ra cửa, vẫn bình tĩnh như trước, trong ánh mắt lại có nhiều cảm xúc, ngẫu nhiên sẽ len lén liếc mắt nhìn vào bên trong.

Nhìn bóng dáng trắng bệch kia thế nhưng lại ngồi xổm bên cạnh Sở Bình Dụ, ở trên người hắn sờ khắp nơi, hai má Diệp Hoài Phong đều co rút.

Đây có thực sự là sư phụ của hắn không?

Lại nói tiếp đều trách người Sở gia, nếu không phải người Sở gia, sư phụ hắn sẽ biến thành như vậy sao?

Người Sở gia!

Đáng tiếc, bọn họ rốt cuộc cùng sư phụ có huyết mạch liên lụy, hắn không muốn bị sư phụ chán ghét, không dám làm nhiều.

Hy vọng sư phụ có thể giống như hôm nay, không bị người Sở gia bày bố.

Đều do người Sở gia, bằng không sư phụ sẽ không như vậy.

Diệp Hoài Phong đang mâu thuẫn bị tiếng bước chân chạy bộ đánh thức, sắc mặt thoáng cái nghiêm túc hẳn lên, lúc nhìn thấy ba người Sở gia tới, hắn ngăn cản cửa.

"Tiểu tử, ngươi nhường.." Sở Thành Hỉ phẫn nộ đã tràn ra chân trời, hắn từ cửa nhìn Thiên Nhạn đang sờ đồ Sở Bình Dụ, trợn to mắt, muốn nổi giận gầm lên một tiếng, lại bị Diệp Hoài Phong ngăn cản.

"Nếu ngươi muốn Sở Bình Dụ tẩu hỏa nhập ma, thì cứ việc lớn tiếng hô."

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 124: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (16)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Diệp Hoài Phong trong mắt mang theo trào phúng, thấy Sở Thành Hỉ vội vàng thu lại thanh âm, đem miệng che lại, nhìn Dương Phượng Hương đang trừng mắt cùng Sở Tiểu Nguyệt muốn lên tiếng, càng cảm thấy buồn cười.

Sở Bình Dụ chỉ là dùng tiên phẩm Tạo Linh Đan mà sư phụ tìm được trong bí cảnh, mới đạt được thượng phẩm Hỏa Linh Căn.

Mà sư phụ hắn chính là cực phẩm Lôi Linh Căn, được xưng là thiên tài tuyệt thế cũng không quá đáng.

Người Sở gia này cho tới bây giờ đều không muốn nhìn thấy sư phụ tốt, chỉ biết nâng Sở Bình Dụ cái dưa hấu thối này làm bảo bối, ức hiếp sư phụ các loại.

Quả nhiên, người Sở gia chính là đồ ghê tởm.

"Nàng lại dám!" Sở Thành Hỉ hung tợn nhìn chằm chằm Thiên Nhạn trong bế quan thất, thấy cô nhanh chóng sờ đồ vật trên người Sở Bình Dụ, còn không buông tha những thứ còn lại trong bế quan thất.

Sở Bình Dụ đã đắm chìm trong tu luyện, xem như bế tử quan. Ai cũng sẽ không nghĩ tới sẽ có người xâm nhập như vậy, chưa từng làm qua phòng bị khác, bởi vậy căn bản không phát hiện được tình huống bên ngoài.

Dương Phượng Hương chỉ vào Thiên Nhạn muốn nói cái gì, nhưng thật sự sợ quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến Sở Bình Dụ đang chìm vào tu luyện, chỉ có thể giống như Sở Thành Hỉ, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm Thiên Nhạn.

Sở Tiểu Nguyệt thì không giống, nàng ta rất giật mình Thiên Nhạn hôm nay lại điên cuồng như vậy, nhưng nhìn thấy Sở Bình Dụ cũng bị Thiên Nhạn đối đãi như vậy, trong lòng loáng thoáng sinh ra một chút khoái cảm.

Kỳ thật nàng ta ghét nhất không phải Sở Thiên Nhạn, mà là Sở Bình Dụ, Sở Bình Dụ mới là người ghê tởm nhất, nhưng nàng ta không dám khi dễ Sở Bình Dụ.

Bản thân hai vợ chồng Sở gia trọng nam khinh nữ, cuộc sống của nàng ta từ nhỏ đã không dễ chịu, Sở Bình Dụ sau khi đi vào thế giới này, cuộc sống của nàng ta càng không dễ chịu.

Hôm nay Thiên Nhạn tới cướp đồ của Sở Bình Dụ, bộ dáng hai lão già này tức giận đến cả người phát run, thật sự là đại khoái nhân tâm.

Đương nhiên, nàng ta cũng chán ghét Sở Thiên Nhạn.

Đồng dạng là người Sở gia, đối phương thế mà lại là cực phẩm Lôi Linh Căn, mà nàng ta nguyên bản linh căn cũng không hiện ra, nếu không phải sau này phục dụng Tạo Linh Đan, căn bản cũng không có cơ hội tu luyện.

"Phản, phản rồi.."

"Đại Nha sao lại như vậy?"

"Còn không phải là không có từ nhỏ ở bên người dạy dỗ sao, mới để cho nàng dưỡng thành loại thói quen khi dễ huynh đệ ruột thịt này." Sở Thành Hỉ hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ở lại bên cạnh quản giáo nhiều hơn, hoặc là lúc trước khi nàng bị mang đi, chúng ta đi theo, sẽ không phát sinh chuyện này."

Dương Phượng Hương biểu tình thay đổi, cuối cùng đi theo Sở Thành Hỉ nói: "Cũng đúng, ở giữa chia lìa vài năm, khẳng định là mấy năm nay mới làm cho Đại Nha thay đổi. Nữ nhi này, vẫn phải từ nhỏ nhìn lớn lên mới tốt."

Nguyên chủ năm tuổi được dẫn đi tu luyện giới, cùng người Sở gia thời gian tách ra không được mấy năm.

Từ nhỏ nàng đã là người tính cách ôn hòa thành thật, lại thêm khi còn bé Sở Thành Hỉ cùng Dương Phượng Hương tẩy não bên tai, khiến cho nàng cảm thấy mình cứ như vậy rời đi rất thẹn với ân dưỡng dục của cha mẹ.

Bởi vậy dù cho đi tu luyện giới, cũng chưa bao giờ buông người Sở gia.

Nàng có thiên phú tốt, khó có thể gặp được thiên tài tu luyện, nhưng tuổi còn nhỏ gánh nặng tư tưởng vô cùng nặng nề.

Tu tiên giả mang đi nàng, cũng chính là sư phụ thiên tôn chân nhân của nàng kỳ thật đã sớm nhìn ra, đồ nhi như hắn cùng người nhà ràng buộc rất sâu. Nếu là hắn mạnh mẽ đoạn đi trần duyên của nàng, nàng không thành đại đạo, còn có thể bởi vậy sớm sinh ra tâm ma.

Tu luyện chú ý chính là tùy tâm sở dục, bởi vậy Thiên Tôn chân nhân vẫn chưa ngăn cản người nhà của nguyên chủ đến thăm, và đồ tiếp tế người nhà, thậm chí cuối cùng dưới các loại ngôn ngữ tẩy não của người Sở gia, đem bọn họ toàn bộ thu vào giới tu luyện, hơn nữa cho bọn họ cơ hội tu tiên.

Thiên Tôn chân nhân cho rằng, nếu thân duyên chém không hết, vậy thì đi đối mặt với bản tâm.

Hắn biết coi như là như vậy, kết cục cũng sẽ không quá tốt, nhưng vẫn luyến tiếc nguyên chủ một thiên tài như vậy.

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Vị diện 3 – Chương 125: Các đồ đệ đừng sợ sư phụ bị đánh bay (17)​


[HIDE-THANKS]Editor: Trmieh

Vị sư phụ Thiên Tôn chân nhân này, đơn giản chính là dạy nguyên chủ tu luyện, cho tài nguyên và cơ hội, nói chuyện với nàng ấy, làm một ít khai đạo.

Nhưng có thể từ trong bóng tối người Sở gia đi ra hay không, vẫn phải xem bản thân nguyên chủ.

Trên thế giới này có trăm ngàn loại người, trăm ngàn tính cách, không phải tất cả mọi người đối mặt với các loại tình cảm đều có thể tùy ý quyết đoán chặt đứt.

Dùng lời của Thiên Tôn chân nhân mà nói, kỳ thật tính cách nguyên chủ không thích hợp với tu tiên. Thế nhưng thiên phú của nàng quá tốt, hắn không muốn bỏ qua, dù sao cũng phải thử xem, nói không chừng có thể có một đường sinh cơ.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn thất bại.

Thất bại, nguyên chủ ngược lại tỉnh ngộ, nhưng cái giá phải trả rất nặng nề.

Thiên Nhạn thông qua việc xem lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện tính cách của nàng từ nhỏ đã có khuyết điểm, khuyết điểm này là do người Sở gia tạo thành. Lại thêm người Sở gia vẫn bám nàng không buông, cùng với tính cách nguyên chủ ôn thuận, lại bị dạy lễ nghĩa liêm sỉ, các loại tẩy não từ nhỏ.

Nói trắng ra chính là, thế giới này, cùng với người Sở gia đặt cho nguyên chủ rất nhiều lồng giam, giam giữ nàng lại.

Mặc dù thiên phú của nàng có cao hơn nữa, không phá tan giam cầm, vẫn không tu thành tiên được.

Tu tiên là tùy tâm, mà nàng ở giữa đường tu tiên nhiều lần vi phạm bản tâm.

Chính sự do dự của nàng đã không dứt bỏ được, tạo thành bi kịch này.

Lúc trước Thiên Nhạn nghe nguyên chủ sám hối hồi lâu, hiểu được đối phương thật sự đã tỉnh ngộ lại. Hiện tại tiếc nuối duy nhất chính là sáu đệ tử của nàng.

Thiên Nhạn không để ý đến ánh mắt ăn thịt người của nhị lão Sở gia ở cửa phòng bế quan, đem toàn bộ đồ vật trong phòng bế quan có thể cướp đoạt được vào trong nạp giới của mình, lúc này mới từ bên trong đi ra.

Đi tới cửa phòng bế quan, cô còn rất tốt bụng hỗ trợ bọn họ bố trí trận pháp.

Sở Thành Hỉ hừ lạnh một tiếng: "Mang Nga, ngươi đến tột cùng có ý gì?"

"Đừng ầm ĩ, trận pháp còn chưa hoàn thành đâu." Thiên Nhạn lãnh đạm nói: "Chờ lát nữa ầm ĩ tiểu đệ đến tẩu hỏa nhập ma, hậu quả chính ngươi phụ trách."

Dương Phượng Hương thấy Sở Thành Hỉ tức giận muốn mắng to, vội vàng che miệng hắn lại: "Lão đầu tử, lát nữa rồi nói, trước hết ngươi bớt giận, chúng ta đi ra ngoài nói, đừng ầm ĩ Bình Dụ."

Sở Thành Hỉ hung hăng hít sâu một chút, mới nhịn xuống.

Nhưng Thiên Nhạn một mực bày trận, khoảng nửa canh giờ trôi qua, vẫn không có ý dừng lại.

"Rốt cuộc còn bao lâu nữa?" Sở Thành Hỉ đã nhịn không được, thấp giọng hỏi.

Thiên Nhạn: "Sốt ruột cái gì? Trận pháp của tiểu đệ quá rác rưởi, hôm nay ta thoáng cái liền đi vào, cái này có thể phòng cái gì? Ta bố trí cho hắn một trận pháp ổn thỏa không được sao?"

Chứng kiến hành vi của Thiên Nhạn như thổ phỉ, Diệp Hoài Phong rất hoài nghi dụng ý của cô.

Lấy tạo giới trận pháp của sư phụ, có cần lâu như vậy không?

Diệp Hoài Phong liếc qua, hắn am hiểu chính là họa phù, cũng học một phần trận pháp tạo giới. Nhưng mà tu vi sư phụ quá cao thâm, rất nhiều thứ hắn tạm thời còn nhìn không hiểu.

Nhưng có thể xác định, trận pháp mà sư phụ trước mắt bố trí vô cùng trâu bò.

Có lẽ.. Sở Bình Dụ đến lúc đó sẽ không ra được.

Diệp Hoài Phong ánh mắt sáng lên, thì ra là như vậy.

Một canh giờ trôi qua, Thiên Nhạn cuối cùng cũng dừng lại đấu pháp quyết. Người Sở gia nhìn về phía cửa phòng bế quan, nơi đó có một bức tường giống như màng nước, nhìn về phía bên trong đều mơ hồ.

Bọn họ thử dùng thần thức đi kiểm tra, phát hiện hoàn toàn xuyên không thấu.

Sở Thành Hỉ trong lòng hừ lạnh, cầm của Bình Dụ nhiều đồ như vậy, cho rằng bố trí một trận pháp là có thể cứu vãn à?

Không đời nào!

Nằm mơ.

"Hoài Phong, đi thôi."

Thiên Nhạn kêu Diệp Hoài Phong một tiếng, hắn khẽ 'vâng' một tiếng, đi theo bên cạnh cô.

Sư phụ hôm nay rất thô bạo, rất mạnh bạo, nhưng hắn rất thích sư phụ như vậy, Diệp Hoài Phong vụng trộm liếc mắt nhìn Thiên Nhạn vẻ mặt vô sự phát sinh.

Chẳng bao lâu hắb phát hiện bọn họ đang đi sai đường, đây không phải là đường xuống đồi.

Không đợi hắn hỏi, Sở Thành Hỉ đi ra khỏi phạm vi phòng bế quan liền nhịn không được hét lớn một tiếng: "Mang Nga, ngươi làm phản sao? Lại dám cướp đồ của Bình Dụ? Ngươi tu luyện đều tu đến trong bụng chó phải không?"

Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back