Đam Mỹ [Edit] Toàn Cầu Xâm Nhập - Thương Hải Do Lam

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, May 31, 2023.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 192:

    Ở trong một lần căn cứ bị tập kích hắn muốn thừa dịp hỗn loạn giết Liêu Võ, tự mình lên làm thủ lĩnh, kết quả bị Liêu Võ giết ngược lại, từ đó về sau căn cứ Đông thành hoàn toàn nằm trong tay Liêu Võ.

    Đây là đại biểu điển hình có dã tâm không có thực lực, tự thân không mạnh, mời chào càng nhiều dị hóa nhân cũng chỉ có thể tuỳ thời xảy ra ngoài ý muốn.

    Sắc mặt Liêu Võ trầm xuống:

    - Anh lại có việc gấp gì?

    Lý Xương Quảng âm trầm nói:

    - Hỏi rất hay! Đội trưởng dị hóa nhân Triệu Đại Cương của tôi bị người giết, người giết hắn từng là ba người bỏ trốn khỏi căn cứ, bọn hắn giết đội trưởng của tôi rồi bỏ chạy, thành viên trong tiểu đội căn bản đuổi không kịp, bởi vì bọn họ lái xe tải! Căn cứ Minh Nhật có xe, những trụ sở khác cũng có xe, căn cứ chúng ta cho tới nay chỉ có một chiếc xe hơi nước rách rưới!

    Thanh âm Lý Xương Quảng không nhỏ, còn kém chỉ vào mũi Liêu Võ mắng hắn vô năng.

    Thanh âm giễu cợt truyền tới, một thanh âm vang lên:

    - Nếu Lý phó thủ lĩnh không nhìn trúng xe hơi nước này, tôi sẽ đem xe lái đi rồi, Liêu thủ lĩnh, anh cảm thấy thế nào?

    Mọi người:

    * * *

    Sắc mặt Liêu Võ phi thường khó xem:

    - Xe hơi nước là tôi tư nhân mua xuống, không có quan hệ gì với căn cứ, ghét bỏ thì đừng mượn.

    Lý Xương Quảng:

    * * *

    Lúc này Lý Xương Quảng mới đem tầm mắt chuyển qua hai người bên cạnh Liêu Võ.

    - Hai vị này là..

    Lý Xương Quảng không hiểu rõ nội tình của hai người, muốn cứu vãn nhưng Quý Hủ không cho hắn cơ hội, cũng không muốn lãng phí thời gian ở trong này.

    Lúc này Quý Hủ đã xác định người né tránh mình khi nãy chính là Khúc Huỳnh.

    Lá gan của bọn họ cũng thật lớn, lại dám trắng trợn đi vào căn cứ Đông thành dẫn dụ một đội trưởng dị hóa nhân, còn thành công báo thù.

    Quý Hủ nói:

    - Nếu xe hơi nước dùng không tốt, trong tay của tôi còn có xe khác, tỷ như xe tải, chỉ cần Liêu thủ lĩnh trả thù lao, lần sau chúng ta có thể nói chuyện mua bán xe tải.

    Bỗng nhiên hắn như nhớ ra gì đó, lại nói:

    - Đúng rồi, ba người bỏ trốn mà bọn hắn nói hiện tại là người của tôi, đứa con trai ngốc của Triệu Đại Cương ngược đánh nữ hài, thủ hạ còn đánh chết mẹ của nàng, bị người trả thù xem như trừng phạt đúng tội, nếu cảm thấy được không phục, cứ việc tìm tới báo thù.

    Cánh dơi thật lớn mở ra, mọi người chỉ cảm thấy hắc ám chụp xuống, hai người sớm rời đi mặt đất bay lên trời cao.

    Quý Hủ lại bổ sung một câu:

    - Liêu thủ lĩnh, tôi chỉ thu năng lượng tinh thạch.

    Trơ mắt nhìn thấy hai người bay đi, mọi người vẫn còn khiếp sợ.

    Bọn họ nơi nơi tìm kiếm xe tải lại là của hai người này, còn chịu bán cho căn cứ của bọn họ!

    Ba người bỏ trốn lại là người của bọn họ, còn đem nguyên nhân Triệu Đại Cương bị giết rõ ràng nói ra, ai cũng không phải người ngu, Triệu Đại Cương hãm hại người khác trước, giết mẹ ruột của người ta, không có đạo lý không cho người ta báo thù.

    Có kỹ năng thì giết ngược lại, vô dụng bị người giết cũng là xứng đáng.

    Hiện tại Dư Đông Niên lại mừng như điên, xem thái độ của Quý tiên sinh, rõ ràng là đứng phía bọn họ.

    - Thủ lĩnh!

    Giờ phút này Dư Đông Niên chỉ hận không thể lập tức đi giết cuồng thi tiến giai tích góp tinh thạch.

    - Anh nên ước thúc thủ hạ!

    Liêu Võ nói một câu, xoay người rời đi.

    Xe tải của Quý Hủ tuy trọng yếu, nhưng quan trọng là năng lực dị hóa của hắn, đây là năng lực bảo hộ một trụ sở an bình.

    Đầu óc Lý Xương Quảng kêu ong ong, ù tai nghiêm trọng, hắn chỉ cảm thấy xui xẻo cực điểm, cẩn thận mưu đồ cho tới nay vốn tưởng rằng sắp thành công, ai ngờ lại bị hai người đột nhiên xuất hiện quấy rầy kế hoạch?

    Hắn tâm niệm muốn cướp xe tải, đừng mong đường hoàng lấy được, thiết kế chém giết.. được rồi, chỉ cần Liêu Võ mất, cả căn cứ Đông thành đều do hắn định đoạt, cơ sở lớn như vậy cướp mấy chiếc xe tải còn không dễ dàng?

    Chỉ cần Liêu Võ chết, vậy không còn ai trở ngại được hắn!

    - Phó thủ lĩnh, bây giờ chúng ta nên làm gì?

    Thủ hạ nơm nớp lo sợ hỏi, bọn hắn cũng cảm thấy tình thế đang phát triển không tốt lắm.

    Lý Xương Quảng đã hạ quyết tâm cầm thu dọn Liêu Võ.

    - Đi về trước.

    Bên kia Dư Đông Niên cũng nói:

    - Thủ lĩnh, không thể tiếp tục để lại Lý Xương Quảng, gần đây hắn làm việc ngày càng càn rỡ, sớm muộn sẽ đưa tới tai họa cho căn cứ.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 193:

    Hai người kia tuyệt đối không thể trêu chọc, nếu đem người chọc giận, đến căn cứ của bọn hắn đại khai sát giới, bọn hắn phỏng chừng còn dễ giết hơn cuồng thi tiến giai cùng dị quái thể.

    Trong lòng Liêu Võ hiểu rõ, hắn cũng không phải không phòng bị Lý Xương Quảng chút nào.

    * * *

    Một chiếc xe tải nhẹ màu đỏ còn đang chạy trên đường.

    Trong xe mềm mại ấm áp, Khúc Huỳnh dùng mền bao trùm Ôn Tiêu, nói:

    - Tôi ở căn cứ Đông thành nhìn thấy Quý tiên sinh cùng Tần tiên sinh.

    Tuy rằng hai người bao vây thật kín, nhưng Khúc Huỳnh liếc mắt liền nhận ra.

    Mạc Lâm Tự ngẩng đầu:

    - Bọn họ nhận ra cô sao?

    Chuyện bọn họ một mình đi ra báo thù cũng không muốn cho hai người Quý Hủ hay biết, bọn họ thầm nghĩ tự mình giải quyết.

    Khúc Huỳnh chần chờ:

    - Không biết, chúng tôi liếc nhau một cái tôi liền dời tầm mắt.

    Mạc Lâm Tự trầm mặc, bọn họ có vướng mắc với căn cứ Đông thành, thầm nghĩ tự mình giải quyết, không muốn liên luỵ những người khác, lại càng không muốn liên luỵ căn cứ, nếu không phải cần Trì Ánh hỗ trợ mượn xe, hắn thậm chí cũng không nói với Trì Ánh, cũng sẽ không khiến hắn cùng đi ra mạo hiểm.

    Làm cho hắn không nghĩ tới chính là không chỉ là Trì Ánh, còn thêm Trình Mạch.

    Chuyện báo thù không thể kéo dài, thân thể Ôn Tiêu ngày càng sa sút, tâm bệnh của nàng quá nghiêm trọng, đã bị kích thích quá lớn, phòng khám trong căn cứ cũng không cách nào trị liệu.

    Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh không thể trơ mắt nhìn Ôn Tiêu chết vì tâm bệnh, dù nói thế nào cũng phải tháo bỏ cái kết này, cho dù nguy hiểm bọn họ cũng cam tâm mạo hiểm.

    Đáng tiếc chỉ giết được Triệu Đại Cương, nhưng không tìm được Quý Dục, bọn họ không thể đi khắp Thanh Giang thị tìm người, duy nhất có thể làm vẫn là canh giữ ở xung quanh căn cứ Đông thành, chờ bắt người tra hỏi.

    Xe cải trang tân tài liệu xuất hiện, không qua bao lâu tin tức liền truyền ra, Quý Hủ muốn nhân cơ hội trước khi tin tức truyền ra thu gặt một đợt năng lượng tinh thạch, đợi có xe cải trang năng lượng tinh thạch sẽ thật hút hàng, cũng rất ít xuất hiện trong giao dịch.

    Chỉ cần Liêu Võ trả thù lao, Quý Hủ không ngại bán một hai chiếc xe cho hắn.

    Trong tay hắn không thiếu xe, đều đặt trong hầm ngầm, lúc trước mua nhiều xe như vậy chính là vì tiết kiệm vật tư mua xe cải trang tân tài liệu.

    Quý Hủ cũng không nghĩ tới vì sao mình cùng Tần Nghiễn An sẽ đi tới gần một bước này, càng không nghĩ tới căn cứ Vinh thị chế tạo xe cải trang lại là của Tần Nghiễn An.

    Căn cứ Vinh thị muốn chế tạo loại xe nào đều được, hắn cũng không cần tiếp tục lưu lại xe dùng xăng dầu, chỉ cần cấp đủ năng lượng tinh thạch, hắn sẽ xem xét bán đi mấy chiếc xe.

    Thanh âm Tần Nghiễn An truyền tới:

    - Phát hiện xe tải nhẹ của căn cứ, cần đi qua sao?

    - Đi qua.

    Tần Nghiễn An ôm Quý Hủ nhanh chóng rớt xuống, đứng ngay giữa đường.

    Trì Ánh sợ tới mức vội vàng phanh lại, xe tải trượt dài một đoạn mới dừng lại, Trì Ánh bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

    Trình Mạch nhìn thấy Quý Hủ xuất hiện, phi thường kích động hạ cửa kính xe:

    - Quý Thính Thính, tôi rốt cục tìm được cậu!

    Ba người trong xe vừa bị xe phanh lại nằm vật xuống, hiện tại nghe được tiếng hô của Trình Mạch, trong lòng lộp bộp một tiếng, hiểu được Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đã tìm được bọn họ.

    - Không ở yên trong căn cứ, tìm tôi làm gì?

    Trình Mạch vô tội nháy mắt:

    - Có phải cậu đã quên hay không, cậu nói chờ sau khi tôi trở nên mạnh mẽ, ra ngoài đều cũng mang theo tôi?

    - Tôi chưa nói qua.

    Trình Mạch:

    - Cậu đã nói, đừng không thừa nhận.

    Bị Quý Hủ nhìn thấy, Trình Mạch có chút chột dạ.

    - Có phải cậu cảm thấy năng lực dị hóa của mình rất mạnh hay không? Tới bây giờ tôi còn không cảm giác là mình rất mạnh, mỗi lần ra ngoài đều vô cùng cẩn thận, đồ vật phòng thân có thể mang theo đều cẩn thận mang theo, cậu ở chỗ nào tới lòng tự tin nói mình trở nên mạnh mẽ? Có tin hay không tuỳ tiện đi ra một con cuồng thi tiến giai đều có thể miểu sát cậu?

    Trình Mạch:

    * * *

    Trong lòng hắn hoảng hoảng, hắn cũng không phải thật sự ngu ngốc, cho dù có chút phiêu cũng chưa tới nỗi mất đi lý trí.

    Hắn hạ giọng nói:

    - Thân thể Ôn Tiêu xảy ra vấn đề, Mạc Lâm Tự muốn một mình mang nàng đi Thanh Giang thị báo thù, mượn xe của tôi dùng, bọn hắn nếu đi ra xác suất mất mạng rất lớn, nhiều người thêm một phần lực, tôi mặt dày mày dạn theo tới, thuận tiện tìm cậu mà thôi.

    Quý Hủ đi qua gõ cửa khoang xe.

    Cửa mở ra, nhìn thấy bộ dáng của Ôn Tiêu, Quý Hủ không khỏi nhíu mày.

    - Triệu Đại Cương đã chết, mọi người còn chưa chịu quay về, còn lưu lại đây làm gì? Lại sắp tuyết rơi, trận tuyết này không biết khi nào mới ngừng, các anh ở trong xe là muốn chết cóng chính mình sao?

    Đúng là người không biết không sợ, bọn họ còn sống được tới bây giờ đúng là mạng lớn.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 194:

    Mạc Lâm Tự nhảy xuống xe, sau đó đóng cửa lại, mang theo Quý Hủ đi qua một bên.

    - Chúng tôi đang tìm Quý Dục, nghe tin tức nói hắn không còn ở căn cứ Đông thành, nói là bạn của hắn xây căn cứ, mời hắn đi qua, chúng tôi không biết trụ sở kia ở nơi nào, còn muốn đi tìm người căn cứ Đông thành hỏi một câu.

    Dừng một chút, Mạc Lâm Tự cố gắng làm cho thanh âm của mình bảo trì vững vàng:

    - Quý Dục là tâm bệnh của Tiêu Tiêu, không giải quyết hắn chúng tôi không có cách nào khác trở về, thân thể Tiêu Tiêu chỉ sợ không chống đỡ nổi về tới trấn Bạch Loan.

    Nói tới đây thanh âm đã biến thành khàn khàn.

    Bọn họ đều không còn thân nhân nào khác, Mạc Lâm Tự không thể trơ mắt nhìn Ôn Tiêu chết đi mà cái gì cũng không làm, chỉ cần có một chút hi vọng, cho dù mạo hiểm hắn đều đi làm không chút do dự.

    Quý Hủ lặng im chốc lát, mới nói:

    - Chúng tôi đang muốn đi căn cứ Minh Nhật, hắn có thể ở bên kia.

    Tần Nghiễn An không tiếp tục bay qua, đổi lại hắn lái xe, Quý Hủ ngồi ghế bên cạnh, Trình Mạch cùng Trì Ánh đi ra sau toa xe, đoàn người tiếp tục đi hướng thành tây.

    Một đường đi qua, không nhìn thấy một con cuồng thi tiến giai, chỉ ở trong một ít kiến trúc nhìn thấy cuồng thi trốn bên trong, nghe thanh âm động cơ liền chạy ra, nhưng rất nhanh tứ chi cứng ngắc ngã vào trong gió tuyết.

    Trong Thanh Giang thị tuyết đọng thật dày, không biết vùi lấp bao nhiêu cuồng thi, khi xe tải đi qua thường xuyên sẽ có xóc nảy.

    - Chu Toại Hành cùng Từ Thầm là ai?

    Tần Nghiễn An luôn luôn nhớ tới chuyện này.

    Khi Quý Hủ nghe được hai cái tên này liền có phản ứng, làm cho Tần Nghiễn An thật để ý, người có thể làm cho Quý Hủ có cảm xúc dao động lớn như vậy thật không nhiều, nhưng lần này lại có tới hai người.

    Quý Hủ nhìn ra cửa sổ, ngữ khí thản nhiên:

    - Người râu ria.

    Nhưng Tần Nghiễn An lại kiên trì truy vấn:

    - Râu ria? Sao anh cảm thấy không phải râu ria như vậy đây?

    Quý Hủ nghe ra ngữ khí của nam nhân không đúng, nghiêng đầu nhìn hắn, thấy thần sắc hắn buộc chặt, rõ ràng là đang mất hứng.

    - Vì sao lại cảm thấy như vậy?

    - Ngay lúc đó cảm xúc của em không đúng.

    Quý Hủ dựa ra sau ghế:

    - Năng lực này của anh dùng tốt thật đó chứ.

    - Em còn đang cố gắng giấu diếm.

    Quý Hủ bật cười:

    - Không phải cố ý giấu diếm, chỉ là không biết nên nói như thế nào.

    Theo tình huống bây giờ, hắn cùng Chu Toại Hành, Từ Thầm còn là người xa lạ, nhưng ở ba năm cuối thời kiếp trước, bọn hắn thật sự từng thương tổn hắn, bố trí cạm bẫy giết chết từng người thân cận bên cạnh hắn, thù này hắn quên không được, cũng không thể quên.

    - Muốn nói như thế nào đều được, anh muốn biết.

    - Đây là lần thứ hai em trải qua cuối thời.

    Xe tải kịch liệt xóc nảy lên, nam nhân thiếu chút nữa lạc tay lái. Chờ xe lại vững vàng, hắn mới mở miệng:

    - Có ý tứ gì?

    - Em từng trải qua một lần cuối thời, khi đó em dùng thân phận người thường trải qua vật chất hắc ám xâm nhập, em bị xâm lấn, đạt được năng lực dị hóa, chính là năng lực kiến tạo hiện tại. Em cũng giống như mọi người, dưới tình huống không hề chuẩn bị nghênh đón cuối thời, vì thực vật phải đi ra ngoài tìm kiếm vật tư..

    Quý Hủ đơn giản thuật lại một lần, có một số việc hắn không còn nhớ rõ, rõ ràng chỉ ba năm nhưng hắn giống như vượt qua ba mươi năm, hắn cảm giác mình bị giam trong ác mộng lâu lắm, trên thực tế bên ngoài chỉ mới qua hơn một tháng mà thôi.

    - Trì Ánh phục chế năng lực dệt mộng của Từ Thầm, chế tạo một giấc mộng trong mộng, đem em cứu ra, lúc chúng tôi lẩn trốn vừa rời khỏi thành luỹ có thể ngăn cách cảm xúc, em lại bị lần thứ hai xâm lấn, về tới ba năm trước đây.. Em nghĩ đây là sống lại, thẳng tới năng lực thứ hai xuất hiện, em mới biết được đây không phải là sống lại.

    Bàn tay cầm tay lái nổi gân xanh, đồng tử nam nhân biến thành dựng thẳng, hắn nhìn chằm chằm con đường phía trước, không nhìn người bên cạnh.

    Thanh âm hắn áp lực như mưa gió nổi lên:

    - Cho nên Dương Chỉ căn bản không phải bạn của em, mà là đồng đội em nhận thức trong ba năm kia? Em chuẩn bị vật tư cùng xe, cũng không phải vì mở công ty mà là vì ứng đối cuối thời? Còn có hiểu biết về trạm xăng dầu, thạch anh, năng lượng tinh thạch, thị huyết nhân, cuồng thi, quái vật dị hóa cùng đọa biến vật, đều đến từ ba năm kia?

    - Phải!

    Toàn bộ nghi vấn lúc này đều chiếm được giải thích.

    Tần Nghiễn An không hỏi ba năm kia mình ở đâu, không cần hỏi, mình biết được bà nội qua đời, mình nhất định đi Vân Hải thị, không diệt toàn bộ Hạ gia mình sẽ không bỏ qua, cuối cùng mình sẽ chân chính biến thành một con đọa biến thú.

    Đối với một người không còn lưu luyến mà trong lòng lại tràn đầy cừu hận mà nói, lạc đi bản thân cùng giết chóc mới là cõi đi về chân chính.

    Lặp lại một lần, Quý Hủ cải biến chính mình, cũng cứu hắn.

    Nhưng khi hắn nghĩ tới mình cố gắng bảo hộ Thính Thính, nhưng ở một nơi cuối thời ba năm Thính Thính trải qua phản bội cùng thương tổn, hắn không còn cách nào bình tĩnh.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 195:

    Xe tải dừng lại, nam nhân cực lực khắc chế, lửa giận cùng đau lòng hóa thành sát ý bạo ngược, hắn không muốn bản thân không thể bị khống chế, nhưng lớp vảy vẫn không thể ngăn chặn xuất hiện, từ cổ lan tràn lên khuôn mặt.

    Khuôn mặt anh tuấn của nam nhân bị lớp vảy màu đen bao trùm hơn phân nửa, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn cũng sắp hoàn toàn đọa biến.

    Đọa biến như vậy là không ngăn cản được, từng dị hóa nhân cùng đọa biến vật đều sẽ lao về hướng vực sâu, bọn hắn có thể làm chính là tận khả năng lùi lại bước chân rơi vào vực sâu.

    Quý Hủ cảm nhận được nam nhân khắc chế cùng thống khổ, vội vàng cởi dây an toàn nghiêng người qua ôm lấy hắn.

    - Anh làm sao vậy? Đừng tức giận đừng tức giận, em không sao, em bây giờ không phải vẫn tốt sao?

    Móng vuốt sắc bén cẩn thận ôm lấy người trong lòng, đem mặt chôn vùi trong cổ của đối phương, hấp thu hương vị cùng độ ấm.

    Cảm xúc luống cuống cùng thị huyết bị hương vị quen thuộc làm yên lòng, thanh âm trầm thấp áp lực truyền tới:

    - Thính Thính, em suy nghĩ thế nào? Thời gian của anh không nhiều lắm, anh muốn làm bạn trai em.

    Quý Hủ ôm lấy sau gáy nam nhân, đụng tới lớp vảy băng sương, trái tim hung hăng run rẩy, cảm xúc khủng hoảng vừa dâng lên liền bị hắn ngăn chặn chặt chẽ.

    - Đừng nói nhảm, anh sẽ không thay đổi thành đọa biến thú không có ý thức, em sẽ cùng anh.

    Nam nhân không có nói lời thật với Quý Hủ, hắn biểu hiện bộ dạng bên ngoài chính là bộ dạng mà Quý Hủ có thể thừa nhận.

    Đọa biến vẫn luôn tiếp tục, đoạn thời gian hắn rời khỏi trấn Bạch Loan càng hoàn toàn phóng túng buông tha cho chính mình, trình độ đọa biến mỗi ngày đều tăng trưởng.

    Hắn không dám nói với Quý Hủ, hắn sợ Quý Hủ sợ hãi, hắn phải dùng hết toàn lực mới có thể duy trì biểu tượng hiện tại.

    Nam nhân cố chấp lặp lại:

    - Anh muốn làm bạn trai em.

    Vừa nghĩ tới những gì Chu Toại Hành cùng Từ Thầm đã làm với Quý Hủ, hắn chỉ muốn thúc đẩy cảm xúc sợ hãi của bọn hắn, làm cho toàn thân huyết nhục của bọn hắn đều tràn ngập hương vị sợ hãi, tiếp tục từng miếng từng miếng làm thịt bọn hắn.. Không được, mình là nhân loại, không phải là quái vật, không thể ăn người..

    Thân thể nam nhân run rẩy, hai tay ôm chặt người trong lòng, chặt tới mức Quý Hủ cảm giác xương cốt của mình đều bị cắt đứt.

    Quý Hủ vỗ nhẹ sau lưng nam nhân, hết sức làm yên lòng:

    - Được, anh là bạn trai của em, anh đã theo đuổi được em.

    Cảm xúc bạo ngược điên cuồng phát sinh giống như bị bấm nút tạm dừng, nam nhân ngây người ngẩng đầu, có chút không kịp hiểu rõ.

    Lòng bàn tay ấm áp của Quý Hủ ôm lên khuôn mặt đầy vảy của nam nhân:

    - Em cảm thấy chúng ta thật thích hợp, có thể thử kết giao.

    Những lời này Quý Hủ đã sớm muốn nói, là do nam nhân muốn theo lưu trình theo đuổi, vậy mình chiều ý hắn mà thôi đi.

    Nam nhân nở nụ cười, đồng tử dựng thẳng màu vàng biến thành bầu dục.

    Móng vuốt nhẹ ôm sau gáy Quý Hủ, hai người kề cận sát nhau, chóp mũi kề nhau, thở dây dưa:

    - Anh có thể hôn em sao?

    Thân thể gắt gao kề nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim kịch liệt lẫn nhau, Quý Hủ vừa bực mình vừa buồn cười:

    - Loại chuyện này còn cần hỏi sao?

    Quý Hủ chủ động hôn lên môi đối phương, hai tay nam nhân buộc chặt, muốn làm sâu sắc nụ hôn này, thần sắc chợt biến đổi, nghiêng phắt đầu dùng móng vuốt che mũi miệng của mình.

    Quý Hủ thò đầu ra nhìn:

    - Làm sao vậy?

    Nam nhân nghiêng người không cho Quý Hủ nhìn xem, tay buông ra:

    - Không có việc gì, em ngồi trở lại đi, đừng nhìn anh.

    Quý Hủ:

    * * *

    - Mới vừa thành bạn trai lại không cho em nhìn sao?

    Tần Nghiễn An:

    - Không phải..

    Quý Hủ ôm vai hắn xoay người hắn trở lại:

    - Cho em xem làm sao vậy?

    Móng vuốt che khuất miệng mũi, thanh âm rầu rĩ truyền tới:

    - Đừng nhìn, em sẽ sợ..

    - Ngay cả đọa biến thú chân chính em còn từng thấy qua, em sẽ sợ anh sao?

    Quý Hủ kéo ra móng vuốt, mũi của nam nhân không có chút dị thường nào, chỉ có..

    - Sợ hãi sao?

    Nam nhân mở miệng, lộ ra răng nanh bén nhọn dày đặc, có thể thoải mái xé nát huyết nhục cắn đứt khung xương, răng nanh sắc bén của đọa biến thú!

    Quý Hủ lắc đầu, thần sắc ngơ ngẩn nhìn miệng nam nhân.

    Quý Hủ ý thức được mình xem nhẹ một vấn đề thật nghiêm trọng, hắn không biết Tần Nghiễn An chân chính đọa biến tới trình độ nào, toàn thân che kín vảy, móng vuốt cùng những bộ phận lộ ra cho hắn xem, vậy những chỗ không muốn cho hắn nhìn thấy đây?

    Quý Hủ ngồi lại tại chỗ, thanh âm nặng trĩu.

    - Từ giờ trở đi, không được tiếp tục dùng năng lực đọa biến.

    Tần Nghiễn An:

    * * *

    Đây là bị hù sợ đi?

    - Không phải không sử dụng năng lực thì sẽ không đọa biến.

    Quý Hủ hít sâu một hơi ôm chầm lấy nam nhân.

    - Tần Nghiễn An, hoàn toàn đọa biến không thể tránh né, nếu quả thật khống chế không nổi, anh phải đáp ứng em, nhất định phải bảo vệ ý thức của mình. Em không có kinh nghiệm đọa biến, nhưng em biết toàn dị thái, em trải qua, bất kỳ tình huống nào cũng không được buông tha cho chính mình, anh phải nhớ kỹ mình là một con người, vô luận biến thành cái dạng gì, anh cuối cùng đều có thể biến trở về nhân loại.

    - Đừng quên em đang đợi anh, em sẽ luôn luôn chờ anh, đáp ứng em.

    Nam nhân hôn lên mặt hắn, thanh âm trầm lặng:

    - Anh đáp ứng em, anh chắc chắn sẽ không quên em.

    Chờ trạng thái đọa biến của Tần Nghiễn An biến mất, xe lại khởi hành.

    Hiện tại bọn họ đang ở thành tây, nhưng còn chưa tìm được vị trí của Minh Nhật căn cứ.

    Tần Nghiễn An hạ cửa kính xe lái xe theo cảm xúc, tìm tới căn cứ Minh Nhật.

    So sánh ra tường vây căn cứ Minh Nhật là tốt nhất trong mấy căn cứ bọn họ nhìn thấy, độ dày cùng độ cao đều tốt lắm, dùng bùn đất gỗ nhưng lại có vẻ không quá rắn chắc.

    Xe đi vòng quanh tường quấn tới trước cửa chính, nơi đó có người thủ vệ, nhìn thấy có xe đi qua liền kinh ngạc, theo sau có người đi tới hỏi tình huống.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 196:

    Thủ vệ cửa gõ cửa xe, Tần Nghiễn An không để ý, Quý Hủ hạ cửa kính vẫy thủ vệ lại gần hỏi thăm.

    Thủ vệ ăn mặc che kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt, đứng trong đống tuyết không ngừng giậm chân:

    - Các anh từ đâu mà đến? Đến Minh Nhật căn cứ làm gì?

    Bên ngoài quả thật rất lạnh, Quý Hủ mặc áo lông, nói:

    - Tôi tới tìm người, Mạnh Trọng có ở nhà hay không?

    Thủ vệ dừng một chút, ánh mắt biến thành cảnh giác:

    - Anh là ai? Tìm Mạnh Trọng làm gì?

    - Tôi là cháu của hắn, nghe nói hắn ở trong này, vì vậy tiến đến cậy nhờ.

    Ánh mắt thủ vệ dao động, ghé sát một bước:

    - Xe này là của các anh?

    Quý Hủ gật đầu:

    - Là xe của tôi, trong tay chú tôi cũng có một chiếc xe nhưng không phải xe vận tải, là một xe thương vụ.

    Ánh mắt thủ vệ chớp động, nhìn hướng cửa căn cứ, thủ vệ khác cũng đang nhìn bên này.

    Quý Hủ thấy thủ vệ chần chờ bèn lấy ra bình rượu đế, thuốc lá cùng rượu ở cuối thời là xa xỉ phẩm, mà thuốc lá cùng rượu không bị ăn mòn càng là ngàn vàng khó được.

    Quý Hủ đưa bình rượu đế ra ngoài:

    - Thời tiết lạnh, lưu trữ khu hàn.

    Ánh mắt thủ vệ lập tức sáng ngời, nhanh chóng nhận lấy, thuận thế nhét vào trong tay áo, bên trong xe ấm nên bình rượu cũng ấm áp.

    Thủ vệ nhìn quanh hạ giọng nói:

    - Anh đã là cháu của Mạnh thủ lĩnh, nghe một câu khuyên của tôi, đừng tới nơi này, Mạnh thủ lĩnh cũng không ở trong này, cả nhà bọn họ đều đi hết rồi.

    Quý Hủ kinh ngạc:

    - Làm sao có thể? Tôi nghe được tin tức chú của tôi xây căn cứ trong này, vì vậy mới tới cậy nhờ hắn.

    Thủ vệ lại nhìn hướng cửa.

    - Anh đã tới chậm, căn cứ Hồng Hà đã đổi chủ, hiện tại nơi này là Minh Nhật căn cứ, thủ lĩnh cũng thay người, các anh đi nhanh lên đi, chậm sẽ đi không được nữa.

    Quý Hủ lại lấy ra bao bánh bích quy đưa cho hắn.

    - Tôi chỉ có người chú này, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chú tôi đi đâu vậy? Còn sống không?

    Thủ vệ nhét bánh bích quy vào tay áo.

    - Cụ thể xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết, tôi xem như là lão nhân của căn cứ Hồng Hà lưu lại, lúc ấy căn cứ một mảnh hỗn loạn, nói là có quái vật chui vào, tôi không phát hiện quái vật chỉ nhìn thấy hai phe người chém giết, gia đình Mạnh thủ lĩnh được người che chở trốn ra căn cứ, hiện tại còn sống hay không tôi cũng không biết.

    - Là hai phe người nào chém giết?

    Có thủ vệ khác đi tới, người này thúc giục nói:

    - Mạnh thủ lĩnh cùng người của Chu thủ lĩnh hiên tại.. đi nhanh lên đi nhanh lên.

    Căn cứ Minh Nhật tọa lạc ở nơi này, không chạy được, hiện tại trọng yếu cần tìm gia đình Mạnh Trọng.

    Quý Hủ uói:

    - Rời đi trước.

    Xe vẫn không tắt máy, Tần Nghiễn An trực tiếp quay đầu rời đi.

    Thủ vệ đang đi tới thấy xe tải rời đi, liền đuổi theo vài bước thấy xe đi xa, trở lại hỏi người kia:

    - Trên xe là ai? Tới nơi này làm gì? Thanh Giang thị chúng ta không có xe vận tải đi?

    Thủ vệ đầu tiên không dám giấu diếm, hắn biết rõ thủ lĩnh hiện tại là một kẻ tàn độc, nếu dám nói dối đừng mong được chết yên thân.

    - Nói là Mạnh thủ lĩnh.. là cháu của Mạnh Trọng, tới nơi này tìm người, hắn còn biết Mạnh Trọng có cỗ xe thương vụ, hẳn là thật sự.

    Ánh mắt thủ vệ kia không tốt:

    - Nếu là tới tìm người tại sao lại đột nhiên đi rồi? Có phải anh nói lời không nên nói đi?

    Người kia vội nói:

    - Hắn hỏi tôi Mạnh Trọng có ở trong căn cứ hay không, tôi nói đi vắng, bọn hắn đã rời đi, sau đó xe tải liền chạy, tôi thật sự không có nói lời dư thừa.

    Người kia cũng không biết tin hay không, chỉ nói:

    - Anh đi giải thích với thủ lĩnh đi, xe vận tải đưa tới trước mặt bị anh nới lỏng.

    * * *

    Ở trong trời tuyết tìm người quả thật là không dễ, lúc chạy trốn còn không thể mang theo xe, bọn họ hẳn đi không được xa, rất có thể còn ở thành tây.

    Muốn tìm người chỉ có thể dựa theo cảm xúc sợ hãi mà đi tìm.

    Bên ngoài gió tuyết càng lúc càng lớn, Quý Hủ không định quay về phòng xe, ở lại trong xe tải chống đỡ một đêm.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 197:

    Nam nhân nằm xuống, đem người đang lăn qua lộn lại ôm vào trong lòng.

    - Được rồi, nằm úp sấp trên người anh ngủ sẽ không cảm thấy cứng ngắc.

    Quý Hủ:

    * * *

    Quý Hủ nâng mắt, nhìn đường nét vùng cằm của nam nhân, đưa tay vuốt ve.

    Đầu ngón tay bị hôn hôn, mềm mại ôn nhuyễn giống như hôn lên trái tim Quý Hủ, trong lòng đều tê dại co rút lại.

    Quý Hủ ngẩng đầu hôn lên cằm của nam nhân, nhẹ nhàng ôn nhu.

    Nam nhân mở to mắt, trong con mắt như toát ra hỏa diễm, thần kinh buộc chặt bị kéo xuống cực hạn.

    Quý Hủ khẽ cười:

    - Ngủ.

    Nam nhân nhắm mắt hòa hoãn lại.. căn bản không thể bình tĩnh, tiểu bại hoại rõ ràng chính là cố ý, vì thế nắm bắt cằm thon nâng lên, nụ hôn cực nóng đè xuống.

    Cho tới khi nam nhân chủ động chấm dứt nụ hôn này, hai tay dùng sức bế Quý Hủ nằm lên người mình, ôm chặt:

    - Ngủ, đừng náo loạn nữa.

    Nếu còn tiếp tục làm, đêm nay đừng ngủ.

    Quý Hủ oán hận cắn lên vai hắn.

    Nam nhân đè gáy hắn:

    - Đừng cắn, cẩn thận đau răng.

    Vạn nhất lớp vảy xuất hiện hàm răng sẽ băng rớt.

    Trong đại tuyết gió lạnh, thân ảnh cao lớn bao vây trong áo bông hai mắt vô thần, nhìn như là rối gỗ từng bước một đi hướng đại lầu trung tâm thành phố.

    Trong bóng đêm, xuất hiện từng đôi mắt đỏ như máu, mùi hôi thối xông vào mũi.

    Thân ảnh cao lớn lôi kéo áo bông trên người, lộ ra thân hình gầy gò, nam nhân mở ra hai tay phát âm cổ quái:

    - Đến đây đi, tao đem một thân huyết nhục này tặng cho tụi mày, đến ăn tao.

    Bóng đen xẹt qua, bả vai hắn nháy mắt biến mất, máu tươi phun tung toé, một cánh tay rơi xuống đất, thân thể đau đớn không ngừng run rẩy, biểu tình nam nhân lại rất hưởng thụ, hắn lảo đảo đứng vững.

    - Chỉ dám dùng cái đầu ăn cơm sao? Phế vật!

    Ánh mắt màu đỏ như là bị chọc giận, ánh mắt màu đỏ lớn nhất cao nhất đột nhiên lao tới cắn rụng đầu nam nhân, lúc miệng vừa há to thì một xúc quản màu đỏ mạnh mẽ xông vào cổ họng quái vật, xúc quản phân ra vô số sợi dây, gắt gao bám chặt cổ họng quái vật, sợi dây như cây châm tinh tế dày đặc thật sâu chui vào huyết nhục, nhanh chóng mấp máy hướng trung tâm đại não của quái vật..

    Quý Hủ tìm khắp cả thành tây một lần, chỉ cần địa phương có cảm xúc dao động đều không bỏ qua, đáng tiếc không phải gia đình Mạnh Trọng.

    Tìm mãi cho tới thành bắc, tâm tư Quý Hủ vừa động, hắn hỏi Tần Nghiễn An:

    - Lúc cuối thời mới bắt đầu, chúng ta đi qua trạm xăng dầu thành bắc còn nhớ không? Bên kia có cảm xúc dao động hay không?

    Trạm xăng dầu cùng cửa hàng tiện lợi bên kia đều bị Quý Hủ niêm phong, vị trí nằm ở ngoại ô bắc thành, có khả năng.. Mạnh Trọng bỏ chạy về địa bàn của mình hay không?

    Tần Nghiễn An hạ cửa kính xe, cẩn thận cảm giác một chút, thần sắc cổ quái nhìn Quý Hủ.

    - Thế nào? Bên kia có người hay không?

    Quý Hủ vội vàng truy hỏi.

    Nam nhân lái xe về hướng thành bắc.

    - Hôn một cái, anh sẽ nói cho em biết.

    Quý Hủ bật cười, nhưng vẫn nghiêng người hôn lên khuôn mặt nam nhân hai cái.

    Nam nhân hài lòng, nhưng cũng không lái tới chỗ trạm xăng dầu mà đi tới một khu dân cư nằm gần trạm xăng dầu.

    Xa xa nhìn thấy tường vây quen thuộc, tính chất cũng giống như tường vây căn cứ Minh Nhật, rõ ràng là thủ bút của gia đình Mạnh Trọng.

    Xe tải dừng trước cửa, cửa lớn đóng kín, Quý Hủ ăn mặc chỉnh tề đeo ba lô cầm dù bước xuống, đi nhanh qua gõ cửa.

    Tần Nghiễn An đi theo sau.

    Không ai mở cửa.

    - Mạnh thúc, Mạnh thúc có ở đây không?

    Người bên trong đều cầm vũ khí, chen chúc bên cửa sổ nhìn chằm chằm cửa.

    Nam nhân thân hình gầy yếu, thần tình râu ria, chính là Mạnh Trọng.

    Bên cạnh hắn còn có một thanh niên, cũng gầy yếu, là con của hắn, Mạch Bắc Trạch. Hắn nhẹ giọng hỏi:

    - Là người quen sao?
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 198:

    Mạnh Trọng chỉ cảm thấy thanh âm quen tai, nhất thời nghĩ không ra là ai, cuối thời nửa năm, còn dài lâu hơn mười năm của quá khứ.

    Niên đại này cho dù là bạn tốt cũng không thể tin, càng không nói chỉ là người quen biết.

    Quý Hủ kéo khăn quàng cổ cùng khẩu trang, thanh âm càng thêm rõ ràng:

    - Mạnh thúc, tôi là Quý Hủ, còn nhớ được tôi không?

    Thần sắc Mạnh Trọng vừa động, liền nhớ được là ai.

    Sau cuối thời hắn cũng muốn đi tìm Quý Hủ, không kỳ quái, chỉ vì nhớ tới trước cuối thời Quý Hủ độn xăng dầu, còn có lòng nghi hoặc vì bên ngoài vứt đầy xe, chỉ có xe thương vụ của nhà bọn họ còn có thể sử dụng.

    Hắn hoài nghi là Quý Hủ đã làm gì đó, chờ khi họ chạy trốn tới bắc thành nguyên bản muốn đi tiệm tiện lợi trong trạm xăng dầu nhà mình tìm thực vật, kết quả phát hiện trạm xăng dầu cùng cửa hàng tiện lợi đều bị niêm phong, chất liệu vách tường thật giống xi măng nhưng cẩn thận quan sát thì không phải, đây rõ ràng là một loại năng lực dị hóa.

    Loại trạm xăng dầu như vậy trong thành tây cũng có, mà trạm xăng dầu niêm phong thì không thể dùng, không bị niêm phong thì tuy xăng rắn còn dùng được, nhưng xe cộ thì không chạy được.

    Xăng dầu còn dùng bình thường trong trạm xăng cũng giống như xe thương vụ nhà họ, đều trái ngược với cuối thời, rõ ràng hết thảy đều bị huỷ, nhưng chỉ có đồ vật trong nhà họ còn hoàn hảo không tổn hao gì, điều này làm cho Mạnh Trọng không muốn nghĩ ngợi nhiều đều không được.

    Trong lòng tràn đầy nghi vấn không chiếm được giải đáp, không ngờ Quý Hủ lại chủ động đi tìm hắn.

    Mạnh Trọng cầm một cây trường mâu bằng gỗ đứng lên:

    - Đi, đi ra xem.

    - Lão Mạnh.

    Bên cạnh truyền ra thanh âm khàn khàn.

    Bên cạnh sô pha có một chậu than, một nữ nhân dáng vẻ khô héo đang nằm, hốc mắt hãm sâu, vừa mở miệng liền ho khan kịch liệt, phảng phất muốn ho ra toàn bộ nội tạng của mình.

    Mạnh Bắc Trạch ngồi xổm xuống vuốt lưng cho nàng:

    - Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ bảo hộ ba ba.

    Nữ nhân nắm chặt tay đứa con:

    - Nếu.. nếu là những người đó đuổi tới, không cần để ý mẹ, mọi người trốn..

    Mạnh Bắc Trạch nắm trường mâu trong tay:

    - Mẹ nghỉ ngơi thật tốt, không cần nghĩ nhiều, con cùng ba sẽ nhanh chóng trở lại.

    Mạnh Trọng mang theo đám người đi ra ngoài, đi về hướng cửa lớn.

    Mở ra một cửa nhỏ hình vuông, xuyên qua cửa nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy hai người đứng bên ngoài cửa, còn có một chiếc xe tải nhẹ màu đỏ.

    Một đám người nhẹ nhàng thở ra, không phải người của Chu Toại Hành, trong tay bọn hắn không có xe tải như vậy, chỉ cần không phải bọn họ cũng không cần phải khẩn trương.

    Mạnh Trọng mở cửa, nhìn hai người, thân hình của hắn gầy gò rất nhiều, nhưng Quý Hủ liếc mắt liền nhận ra hắn.

    - Mạnh thúc, còn nhớ được tôi sao?

    Mạnh Trọng gật đầu:

    - Nhớ rõ, cậu là con trai của Quý Hướng Du, Quý Hủ.

    Quý Hủ liên tục gật đầu.

    - Sau cuối thời tôi từng đi qua trạm xăng dầu tìm Mạnh thúc, khi đó trạm xăng dầu cùng cửa hàng tiện lợi bị một đám ác nhân chiếm lấy, còn bắt không ít người sống sót nhốt bên trong. Trong cơn tức giận tôi đã đem trạm xăng dầu cùng cửa hàng tiện lợi phong tỏa, muốn đợi khi nào tìm được Mạnh thúc thì giải phong.

    Mạnh Trọng giật mình sững sờ, hắn không ngờ ở trong cuối thời Quý Hủ vẫn từng đi tìm hắn.

    Quý Hủ nói:

    - Mấy ngày trước tôi lấy được một chiếc xe hơi nước từ bên ngoài tới, bán cho căn cứ Đông thành Liêu Võ. Nghe Liêu thủ lĩnh nói căn cứ Minh Nhật cũng có xe, vì thế tôi hoài nghi là xe của Mạnh thúc, vì vậy mới tìm đi qua.

    - Đi tới nơi đó mới biết được Mạnh thúc không còn ở trong căn cứ, chúng tôi dọc theo thành tây tìm tới thành bắc, nghĩ tới trạm xăng dầu cùng cửa hàng tiện lợi cho nên mới tới đây thử thời vận, không ngờ phát hiện tường vây nơi này cũng giống như ở Minh Nhật căn cứ, vì vậy mới qua đây gõ cửa.

    Mạnh Trọng im lặng nghe, chờ Quý Hủ nói xong mới nói:

    - Cậu.. tìm tôi có việc?

    Quý Hủ nhìn tường vây bùn đất:

    - Vốn là lo lắng Mạnh thúc gặp nguy hiểm, muốn đón chú đi trụ sở của tôi, hiện tại xem ra là tôi quá lo lắng, Mạnh thúc có thực lực tự xây dựng căn cứ cho mình.

    Biết Quý Hủ không phải người của Chu Toại Hành, vì thế Mạnh Trọng mời bọn họ vào trong nói chuyện.

    Quý Hủ hỏi thăm chuyện gia đình Mạnh Trọng, nhà của Mạnh gia không được gia cố qua nhưng bốn người trong nhà đều sống sót, điều này làm Quý Hủ có chút ngoài ý muốn.

    Cuối thời buông xuống, nửa đêm nhà họ nhận được điện thoại dưới quê, lão gia tử bị đột quỵ, đưa vào bệnh viện, cả nhà đều bị kinh động nên vội vàng lái xe chạy về dưới quê.

    Lúc cuối thời chân chính bùng nổ, bọn họ còn đang lái xe trên đường, trơ mắt nhìn thấy xe mới tinh chớp mắt biến thành rách nát mục rữa, xe va chạm lẫn nhau, trên đường không có xe nào còn chạy được bình thường.

    Người Mạnh gia sợ hãi, đành phải đi theo dừng xe.

    Mạnh Bắc Trạch xuống xe xem xét, rất nhanh chợt ôm đầu gầm rú, thống khổ đánh lên một chiếc xe bị vứt đi, trong xe leo ra một người toàn thân đầy chấm đen, nhào đi lên muốn cắn người.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 199:

    Mạnh Trọng không kịp nghĩ nhiều, lao xuống xe đi cứu đứa con, kết quả đầu cũng đau muốn nứt, cố nén thống khổ thật sự ôm đứa con kéo trở về.

    Trên xe vợ cùng con gái hắn vội vàng xuống xe hỗ trợ, đem hai người nhét vào trong xe, người có chấm đen truy tới càng ngày càng nhiều, một đám người điên cuồng công kích xe của bọn họ.

    Trong xe ngoài xe đều nguy cấp, mất đi lý trí Mạnh Trọng cùng Mạnh Bắc Trạch công kích lẫn nhau, khí lực hai người thật lớn nên hai nữ nhân không cách nào kéo mở.

    Sau đó con gái hắn tháo dây an toàn đem hai người trói cùng một chỗ không thể tách ra, cũng không thể thương tổn lẫn nhau.

    Lúc sau họ lái xe vào một khu phục vụ, không ai dám xuống xe, mãi tới khi Mạnh Trọng cùng Mạnh Bắc Trạch tỉnh táo lại, một nhà bốn người thương lượng làm sao sinh tồn.

    Bọn họ vừa rời khỏi Thanh Giang thị không xa, mà còn cách dưới quê khá xa, càng hỏng bét chính là trạm xăng dầu khu phục vụ không dùng được.

    Nếu bọn họ còn khăng khăng về dưới quê, rất có thể chạy được nửa đường sẽ hết xăng, đến lúc đó tiến lui khó khăn, không đói khát chết cũng bị người đầy chấm đen giết chết.

    Mạnh Trọng quyết định trở vào Thanh Giang thị, hắn không dám nghĩ cha mẹ dưới quê như thế nào, hắn chỉ có thể tận hết toàn lực mang theo vợ con sống sót.

    Khi quay vào Thanh Giang thị thì đã hết xăng, đành phải lưu lại thành tây, trên đường gặp được những người sống sót khác, một đám người cùng nhau hành động giết chết quái vật chấm đen.

    Bọn họ ở thành tây tìm được trạm xăng dầu dùng được, cho nên xe thương vụ mới có thể sử dụng, người đi theo họ ngày càng nhiều, đợi cho năng lực của Mạnh Trọng ngày càng mạnh, Mạnh Trọng liền nổi lên ý nghĩ xây dựng căn cứ trong đầu.

    Căn cứ Hồng Hà là của gia đình Mạnh Trọng xây dựng, không ngờ lại bị người tính kế cùng gặp họa sát thân.

    Lúc ban đầu đi theo gia đình họ xây dựng căn cứ đã chết hơn phân nửa, chỉ còn lại bấy nhiêu người.

    Lúc lẩn trốn ra căn cứ, con gái của hắn là Mạnh Tinh Mạn vì chặn công kích cho mẹ mình nên bản thân bị trọng thương.

    Không ai biết nàng bị thương, luôn chạy trốn tới địa phương an toàn nàng mới không chịu nổi ngã xuống, khi đó máu của nàng cơ hồ chảy khô, ở trong cuối thời thiếu thuốc thiếu bác sĩ căn bản không thể sống sót.

    Mạnh Tinh Mạn có hai nguyện vọng, một là cha mẹ cùng anh trai sống sót thật tốt, hai là thiêu huỷ thi thể của nàng, nàng không muốn mình đã chết rồi còn bị biến thành đồ ăn của quái vật.

    Từ đó về sau thân thể của vợ Mạnh Trọng liền suy sụp, ngao tới bây giờ đã như dầu hết đèn tắt.

    Quý Hủ nói:

    - Chu Toại Hành cùng Từ Thầm là sao vậy, bọn hắn làm sao tiến vào căn cứ?

    Có người căm hận mở miệng:

    - Bọn hắn chủ động tới cửa nói sẵn sàng góp sức, lúc gia nhập căn cứ Chu Toại Hành chỉ là người thường, còn bị thương, Từ Thầm là dị hóa nhân, năng lực dị hóa chỉ có thể làm cho người ta nằm mơ, không có lực công kích. Thủ lĩnh thu lưu bọn hắn, không nghĩ tới.. không nghĩ tới bọn hắn lòng lang dạ sói, không hề nhân tính, dám hãm hại thủ lĩnh!

    Đây là nguyên nhân chủ yếu Chu Toại Hành có thực lực có ý nghĩ nhưng lại không cách nào tự quyết xây dựng căn cứ, năng lực dị hóa của hắn không phải có từ lúc ban đầu, mà là về sau mới bị xâm lấn.

    Chờ hắn có năng lực dị hóa thì đại căn cứ Thanh Giang thị đã đứng vững gót chân, người sống sót đông đảo, hắn muốn phát triển tới khi nào mới có thể đuổi kịp người ta? Vì thế hắn lựa chọn giành quyền.

    Từng là Quý Hủ, hiện tại biến thành Mạnh thúc.

    - Làm sao hãm hại?

    - Đoạn thời gian kia trong căn cứ luôn có người vô cớ mất tích, rõ ràng không có rời khỏi căn cứ nhưng người lại biến mất. Từ Thầm chủ động đưa ra điều tra chuyện này, sau đó tìm được vài cỗ xương người, kết quả điều tra là căn cứ có quái vật.

    - Nhất thời lòng người bàng hoàng, mỗi người đều thật sợ hãi, đồn đãi quái vật chính là thủ lĩnh truyền lưu trong căn cứ, mãi tới khi trời tối quái vật thật sự đi ra ăn người, bị người bắt được vừa vặn. Mà quái vật kia lại là người bên cạnh thủ lĩnh, lúc phản kích trốn đi nó nói mình cùng thủ lĩnh chính là đồng loại, căn cứ Hồng Hà là "nhà ăn" của chúng nó.

    - Thủ lĩnh cùng Chu Toại Hành, Từ Thầm đồng thời đuổi tới, Từ Thầm chắc chắn thủ lĩnh chính là thị huyết nhân, là quái vật! Sau đó chính là hỗn chiến, người sống sót bị hù dọa cùng dị hóa nhân đứng thành hàng toàn bộ đều ra tay với chúng tôi.

    - Chuyện quá đột nhiên hoàn toàn không cho chúng tôi thời gian phản ứng, cũng đã biến thành chém giết, hiện trường quá mức hỗn loạn, nơi nơi đều đòi đánh quái vật, làm cho chúng tôi phải chạy ra căn cứ. Mà người của Chu Toại Hành một mực truy sát chúng tôi, chúng tôi không ở lại thành tây được nữa mới trốn tới thành bắc.

    So sánh với kiếp trước bọn hắn thong thả làm mất quyền lực của Quý Hủ, kiếp này thủ đoạn của Chu Toại Hành cùng Từ Thầm càng thêm trực tiếp, đột nhiên làm khó dễ, đánh chính là làm Mạnh Trọng trở tay không kịp.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 200:

    - Thân thể của thím như thế nào?

    Mọi người giật mình, Mạnh Bắc Trạch nói:

    - Mẹ của tôi ở cách vách, tình huống không tốt lắm.

    Trên thực tế bà không còn khí lực đi lại, nếu người của Chu Toại Hành tiếp tục tìm tới, bà hẳn phải chết không nghi ngờ, căn bản không có khả năng chạy trốn.

    Quý Hủ đứng lên:

    - Mang tôi đi nhìn xem.

    Mọi người trầm mặc, trong lòng rất là thất vọng. Nếu hắn cũng có căn cứ trong tay, lại có vài chiếc xe tải, thực lực căn cứ hẳn là không sai, nếu.. nếu..

    Quý Hủ nói vài câu, nữ nhân mới mở miệng lại ho khan kịch liệt, thậm chí một câu cũng nói không nên lời.

    - Sau này Mạnh thúc có tính toán gì không?

    Mạnh Trọng lắc đầu:

    - Năng lực của tôi cùng Bắc Trạch cũng không phải công kích, trông cậy tự chúng tôi báo thù cơ hồ là không thể nào. Nếu như có thể sống tới đầu xuân, tôi nghĩ dùng việc xây tường vây trao đổi với người ta, thuê dị hóa nhân công kích hình đi giết Chu Toại Hành cùng Từ Thầm, nhưng mà..

    Nhưng hiện tại bọn họ còn đang bị đuổi giết, Chu Toại Hành cùng Từ Thầm là thủ lĩnh cùng phó thủ lĩnh đại căn cứ, ai lại dám đi giết bọn hắn, nói không chừng nơi này họ vừa giúp người xây xong căn cứ, lật mặt liền bị người trói lại đem giao cho Chu Toại Hành.

    - Nếu Mạnh thúc nguyện ý, có thể theo tôi quay về căn cứ, căn cứ chúng tôi có điều kiện chữa bệnh, nói không chừng có thể trị liệu cho thím.

    Trong mắt cha con Mạnh gia bùng nổ tinh quang, nhưng nháy mắt rất nhanh ảm đạm.

    Mạnh Trọng thở dài nói:

    - Cảm ơn, nhưng chúng tôi không thể liên luỵ cậu, đám người Chu Toại Hành sẽ không bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi không chết bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

    Quý Hủ thản nhiên nói:

    - Vậy giải quyết Chu Toại Hành cùng Từ Thầm.

    Mạnh Trọng:

    * * *

    Mạnh Bắc Trạch:

    * * *

    Tuỳ tùng:

    * * *

    Đó là thủ lĩnh cùng phó thủ lĩnh một đại căn cứ, sao có thể nhẹ nhàng bâng quơ giải quyết!

    Quý Hủ như nhớ ra gì đó:

    - Đương nhiên, sau khi giải quyết bọn hắn, nếu các vị còn muốn lưu ở trụ sở kia, đều có thể.

    Mọi người nhìn Mạnh Trọng, Mạnh Trọng phi thường giãy dụa, hắn rất muốn đáp ứng, nhưng Quý Hủ không làm gì có lỗi với hắn, còn giúp hắn bảo vệ trạm xăng dầu còn có xe thương vụ, không thể liên luỵ người ta.

    Mạnh Trọng nói:

    - Năng lực dị hóa của Chu Toại Hành rất mạnh, Từ Thầm cũng không yếu.

    Quý Hủ:

    - Tôi biết.

    Mạnh Trọng:

    * * *

    - Chúng tôi đánh không lại.

    Quý Hủ đảo qua:

    - Đánh không lại Chu Toại Hành cùng Từ Thầm, giải quyết thủ hạ của bọn hắn còn được đi?

    Có người do dự nói:

    - Có thể thì có thể, nhưng mà.. các vị muốn giúp chúng tôi giết Chu Toại Hành cùng Từ Thầm sao?

    Quý Hủ có một thoáng hốt hoảng:

    - Không tính là giúp các vị, tôi cũng có món nợ muốn tính với bọn hắn.

    Tuỳ tùng mừng rỡ, chờ mong nhìn cha con Mạnh gia.

    Mạnh Trọng lo lắng nói:

    - Có nắm chắc không? Năng lực dị hóa của Chu Toại Hành rất mạnh.

    Quý Hủ cười:

    - Cường thịnh bao nhiêu cũng phải giải quyết.

    Lấy tính khí của hai người kia, cho dù hiện tại không biết hắn, đợi khi tin tức hắn xây dựng tường vây trong Thanh Giang thị truyền ra, sớm muộn cũng sẽ bị bọn hắn theo dõi, đến lúc đó là mai phục hay hãm hại, nói cũng không chính xác.

    Bọn người kia, chuyện gì cũng đều làm được.

    Ánh mắt Mạnh Trọng dần dần kiên định, hắn đã có quyết định, trịnh trọng nói:

    - Chỉ cần có thể giết Chu Toại Hành cùng Từ Thầm, báo thù cho con gái cùng huynh đệ của tôi, mạng của Mạnh Trọng này từ nay về sau sẽ là của cậu!

    Nếu đã như vậy cũng không cần nhiều lời, hiện tại có thể đi báo thù.

    Đoàn người lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.

    Vợ của Mạnh Trọng là Vưu Bội, phi thường suy yếu, không thể tự đi đường.

    Quý Hủ nói:

    - Trong xe còn có vài người của căn cứ chúng tôi, trong đó cũng có người bệnh, có thể đem thím cùng đặt lên đi.

    Hai cha con Mạnh gia tự mình ôm Vưu Bội đưa lên xe.

    Trong xe chứa không hết nhiều người như vậy, bọn họ cần thêm toa xe, thuận tiện đi trạm xăng dầu một chuyến, đem đồ vật trong đó mang lên xe, vài thứ kia không bị ăn mòn qua, bỏ qua thật đáng tiếc.

    Xe tải đi phía trước, đoàn người Mạnh Trọng theo sau xe, vừa đi vừa tìm kiếm toa xe.

    Đi ra thật xa mới ở trong đống tuyết tìm thấy toa xe thích hợp, mọi người cùng nhau đào ra, Quý Hủ gia cố đem xe móc vào sau xe tải.

    Đoàn người Mạnh Trọng lên toa xe, lại đi trạm xăng dầu, đem đồ vật trong cửa hàng tiện lợi khuân vác lên xe.

    Làm xong hết thảy xe tải hướng Minh Nhật căn cứ xuất phát.

    Xe tải dừng ở một chỗ bí mật, trên xe có bệnh nhân, tốt nhất không cần tới gần khu chiến đấu.
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 201:

    Ý của Quý Hủ là để Ôn Tiêu cùng Vưu Bội đều lưu lại trong xe, Trì Ánh cùng Trình Mạch ở trên xe bảo hộ bọn họ, nếu phát hiện không đúng lập tức lái xe rời đi, chỉ cần bảo hộ người trong xe cùng xe là được.

    Nhưng Ôn Tiêu biết Quý Dục đang ở trong căn cứ Minh Nhật, nói cái gì cũng muốn đi theo, nàng muốn tận mắt nhìn thấy Quý Dục đi tìm chết, nếu như có thể nàng còn muốn tự tay giải quyết hắn.

    Quý Hủ thấy nàng khăng khăng muốn đi, như vậy tuỳ nàng, sống chết là do chính nàng lựa chọn.

    Đoàn người xuống xe đi bộ tới căn cứ Minh Nhật, bản thân Ôn Tiêu đi không nổi, để Mạc Lâm Tự cõng qua, làm cho đoàn người Mạnh Trọng không ngừng nhìn thấy, thân thể như vậy còn đòi đi hiện trường, không chỉ là không chịu trách nhiệm với chính mình, còn liên luỵ người khác.

    Nhưng anh của người ta cũng không nói gì, người ngoài như họ cũng không cần lắm miệng, nếu giúp được thì giúp một tay, nếu ốc còn không mang nổi mình ốc, bọn họ cũng không có cách nào.

    Một đám người đi qua rất nhanh làm thủ vệ căn cứ Minh Nhật chú ý.

    Còn chưa tới gần liền nghe thủ vệ kêu to:

    - Người tới là ai!

    Có người lớn giọng kêu trở về:

    - Mạnh thủ lĩnh đã trở lại! Làm cho Chu Toại Hành cùng Từ Thầm đi ra nhận lấy cái chết!

    Thủ vệ vừa nghe là "Mạnh thủ lĩnh" thì sắc mặt đại biến, lập tức có người chạy vào căn cứ bẩm báo.

    Quý Hủ tay cầm dù đen đứng cuối cùng trong đám người, liếc qua nam nhân bên cạnh, lúc đi tới hắn cầm theo trường đao của Trì Ánh, hiển nhiên là muốn đại khai sát giới.

    Quý Hủ để sát vào hắn, thấp giọng nói:

    - Thương lượng một chuyện, tận lực đừng dùng năng lực đọa biến, được chứ?

    Nam nhân thản nhiên:

    - Anh tận lực.

    Cơn giận của hắn đã dồn nén vài ngày, rốt cục đợi tới giờ khắc động thủ, hắn nhất định phải dùng đao chém hai kẻ từng thương tổn Thính Thính, nhất định làm cho bọn hắn dùng mạng bồi hoàn!

    Nam nhân dặn dò Quý Hủ:

    - Đợi lát nữa đánh nhau, em trốn vào trong tiểu thành luỹ đừng đi ra!

    Bọn họ cũng không ít người, Quý Hủ không thể dùng thạch anh, khẳng định còn cần ngay mặt chém giết, Quý Hủ không thuộc công kích hình, vẫn là trốn đi tốt nhất.

    Quý Hủ:

    * * *

    Chu Toại Hành nhận được thông báo, mang theo một đám thủ hạ vội vàng chạy ra cửa căn cứ.

    Ôn Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm đám người, liếc mắt liền nhìn thấy kẻ mà nàng nằm mộng cũng muốn giết chết.

    - Quý Dục!

    Ôn Tiêu căm hận kêu lên.

    Quý Dục đứng bên cạnh Chu Toại Hành, nghe vậy sửng sốt, thanh âm có chút quen thuộc, nhưng khàn khàn quá mức khó nghe.

    Ôn Tiêu tuột khỏi lưng Mạc Lâm Tự, được hắn cùng Khúc Huỳnh nâng đỡ chậm rãi đi ra đám người.

    Bề ngoài của Chu Toại Hành không sai, khí độ không tồi, người không biết nhìn thấy hắn lần đầu tiên tuyệt đối cho là trầm ổn đại khí.

    Nhờ bề ngoài như vậy nên Từ Thầm mới thương hắn thương tới điên.

    Là bạn của Quý Dục nên Chu Toại Hành cũng biết Ôn Tiêu.

    Lúc gặp Quý Dục, hắn có hỏi qua Ôn Tiêu, Quý Dục nói:

    - Cô ta tốt nhất đừng chết, bằng không ai tới hóa giải lòng căm hận của tôi!

    Nàng giết đứa con ngu ngốc của Triệu Đại Cương, trốn ra căn cứ, Triệu Đại Cương tìm không thấy Ôn Tiêu nên chỉ có thể lấy hai mẹ con hắn ra xì, Quý Dục thiếu chút nữa chết trong tay Triệu Đại Cương, hắn có thể trở thành dị hóa nhân cũng nhờ "công lao" của Triệu Đại Cương cùng Ôn Tiêu.

    Hai mắt Ôn Tiêu đỏ đậm, hận muốn nhỏ máu:

    - Quý Dục! Lại đây nhận lấy cái chết!

    Quý Dục xuy một tiếng, nhìn Chu Toại Hành:

    - Bên này mình anh có thể giải quyết đi?

    Chu Toại Hành nhìn đám người Mạnh Trọng:

    - Một đám chó nhà tang, anh đi làm việc của anh, bên này không cần anh quan tâm.

    Mạc Lâm Tự cõng Ôn Tiêu rất nhanh rời xa đám người, Khúc Huỳnh đi theo bên cạnh, Quý Dục cất bước liền truy.

    Chu Toại Hành:

    - Tốc chiến tốc thắng, không cho quái vật gọi về càng nhiều đồng loại!

    Dị hóa nhân đi theo hắn chen chúc muốn nhào lên.

    Quý Hủ cho tuỳ tùng kêu to:

    - Không muốn chết lập tức cút ngay!

    Không ai lui ra sau.

    Nhân số đối phương nhiều hơn gấp hai gấp ba, Quý Hủ quyết định trước rửa sạch một đợt.

    Quý Hủ ném ra một viên thạch anh bình thường, chờ người căn cứ Minh Nhật tới gần, lập tức hoạt hóa, tuyết đọng dựng lên, người đứng phía trước liền bị xốc bay ngược ra sau.

    Nhìn lại đã có một phần ba người nằm xuống.

    Người phía sau bị dọa, không biết là chuyện gì xảy ra lại có nhiều người bị gục như thế.

    Tần Nghiễn An cầm đao xông ra ngoài, mục tiêu của hắn chính là Chu Toại Hành, sau đó là Từ Thầm.

    Quý Hủ vội vàng truy theo:

    - Từ Thầm lưu cho em!

    Nam nhân mặc áo choàng đen chạy phía trước, thanh âm lạnh lẽo:

    - Ai mau về ai!
     
    Heoheocon9552 and LieuDuong like this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...