Ngôn Tình [Edit] Toàn Bộ Vị Diện Đều Quỳ Xuống Cầu Xin Nữ Chính Phản Diện Làm Người - Đỗ Liễu Liễu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi trmie, 21 Tháng sáu 2022.

  1. trmie

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên truyện: [EDIT]Toàn bộ vị diện đều quỳ xuống cầu xin nữ chính phản diện làm người

    Tác giả: Đỗ Liễu Liễu

    Editor: Trmieh

    Số chương: 2000

    Lịch edit: Ít nhất 15 chương/tuần

    Thể loại: Ngôn tình, Xuyên nhanh, Hệ thống, Nữ cường, Lãng mạn, 1v1, Ngọt sủng

    Văn án:

    Nàng vốn là nhân vật phản diện khiến các vị công lược nghe tin đều sợ mất mật, nàng trong cơn giận dữ xé nát tất cả hệ thống.

    Bởi vì bị nhốt ở thế giới nhỏ quá nhàm chán, Thiên Nhạn bắt một hệ thống cưỡng chế ràng buộc, mở ra nhiệm vụ mới.

    Vị diện thứ nhất: Hoàng hậu vất vả giúp hoàng đế đánh giang sơn, ngược lại bị hãm hại đánh vào lãnh cung bệnh chết.

    Nguyện vọng của nguyên chủ là con cái cả đời bình an, Thiên Nhạn trực tiếp ngược đãi cặn bã làm nữ đế!

    Vị diện thứ hai: Nguyên chủ nguyện vọng là che chở anh trai, tránh cho hắn tàn phế.

    Thiên Nhạn: Anh ta không hoàn hảo sao? Nguyên chủ, ngài có hài lòng không?

    Nguyên chủ: Rất.. tốt! (Thực sự không có một chút ép buộc)

    Vị diện thứ ba:..

    Thiên Nhạn phát hiện, hình như mỗi vị diện đều có một người quen đi theo nàng, động một chút liền muốn ở cùng một chỗ với nàng.

    Nhưng cô ấy muốn làm nhiệm vụ, làm việc, không muốn yêu!

    Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Thiên Nhạn, Nguyệt Hoài

    Thông tin cơ bản về bài viết:

    Loại bài viết: Ngôn tình - Xuyên nhanh - Hệ thống

    Góc nhìn tác phẩm: Nữ chủ

    Link góp ý cho dịch giả: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Được Edit Bởi Trmie

    Nếu các bạn đọc truyện thấy hay thì vote cho mình ở trên đầu nha!
     
    lllll32332, Hanho2525, Rencv8 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 1: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (1)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    "Hoàng hậu Vân thị ghen tuông, hạ độc Thục phi, Trần phi, Trương mỹ nhân, Lý tài nhân, hại quý phi sinh non, niệm tình cảm ngày xưa, bãi bỏ hậu vị, đánh vào lãnh cung." Hoàng đế Hạ Thanh Sơn thanh âm lạnh lùng.

    "Hạ Thanh Sơn, ngươi cũng cho rằng ta là người như vậy?"

    Không ai trả lời nàng.

    Cung nhân vui sướng khi người gặp họa ném hoàng hậu Vân đã bị phế truất vào lãnh cung lạnh lẽo, nghênh ngang rời đi.

    Đêm đó, hoàng hậu Vân qua đời vì bệnh nặng.

    * * *

    "Ta mười bốn tuổi buông tha tất cả vì hắn đánh hạ giang sơn, từ nay về sau một thân áo giáp. Nhớ rõ năm tiểu nữ nhi vừa mới sinh ra, để đẩy lùi quân địch đang tấn công, ta lập tức dẫn binh đánh trận suốt ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ. Thân thể hoàn toàn bệnh tật, ta mất mạng vì sinh bệnh hiểm nghèo. Cha ta, cũng là sau này vì bảo hộ hắn mà mất mạng. Vì hắn mà ta đã mất đi tất cả."

    Trong không gian tối tăm, không thấy ánh sáng mặt trời, có chút lạnh lẽo.

    Ở giữa có một cái giếng bốc lên ánh sáng trắng, người phụ nữ tóc tai bù xù đỡ bên cạnh giếng khóc nhẹ, đây là linh hồn của phế hậu Vân thị.

    Câu chuyện của nàng làm cho mọi người thông cảm, nhưng cô gái ngồi trên tảng đá trông có vẻ thờ ơ. Thiếu nữ dựa vào một thanh cự kiếm rỉ sét loang lổ, mặc một chiếc áo choàng đen, tóc đen nhánh, và một nửa chiếc mặt nạ màu bạc chỉ che đi khuôn mặt bên phải của cô ấy.

    Trời bỗng yên lặng, không có tiếng gió thổi. Hoàng hậu Vân e ngại, ngón tay nắm chặt, không dám nói nữa.

    "Ngươi tiếp tục đi, ta đang nghe đây." Thiên Nhạn mở miệng, trong thanh âm lạnh lẽo mang theo vẻ không thèm để ý.

    Phế hậu Vân thị càng ngày càng không xác định, ở chỗ này thật sự có thể thực hiện nguyện vọng của nàng sao?

    "Ngay từ đầu ta cho rằng Lăng Thi Nhi mê hoặc hắn, đêm đó Lăng Thi Nhi đến lãnh cung nói cho ta hiểu được chân tướng."

    "Ha ha ha. Hắn căn bản cái gì cũng rõ ràng! Ngay từ đầu đã muốn diệt trừ đại họa này là ta."

    Sau khi phế hậu Vân thị điên cuồng vò đầu ra, khuôn mặt trắng bệch: "Không nghĩ tới kết cục nửa đời chinh chiến của ta.."

    "Ngay từ đầu ngươi không nghĩ tới việc làm hoàng đế sao?" Thiên Nhạn lười biếng dựa vào cự kiếm, "Chết như vậy, có cam tâm không? Muốn chết ngươi cũng phải kéo hai cái đệm lưng. Giang sơn ngươi đánh hạ, hắn làm hoàng đế còn dám ngồi ôm mỹ nhân, làm ta muốn một đao chặt nát hắn."

    Cự kiếm vang một tiếng 'ong' đáp lại, phế hậu Vân thị bị dọa sợ.

    "Ta.. Ta tưởng.. Hơn nữa việc phụ nữ làm hoàng đế.."

    "Ồ, thành kiến."

    "Ta biết.. Ta sai rồi." Phế hậu Vân thị thần sắc suy sụp, "Nghe nói nơi này có thể thực hiện nguyện vọng, chỉ cần con cái của ta có thể cả đời bình an, ta phải trả bất cứ cái giá nào cũng được."

    Hệ thống 666: [Khụ khụ khụ.. chen vào một chữ, Vân hoàng hậu cần phải trả giá một nửa linh hồn của mình.]

    "Nguyện vọng của ta là con cái được bình an." Phế hậu Vân thị nhìn chăm chú vào quả cầu ánh sáng bên chân Thiên Nhạn.

    Hệ thống 666: [Điều này phụ thuộc vào túc chủ đại nhân, ta chỉ phụ trách giới thiệu nhiệm vụ, nếu ngươi không thể gây ấn tượng với nàng, nếu bị nàng từ chối, ta cũng không có cách nào.]

    Hệ thống bị ràng buộc, cuộc sống không dễ chịu.

    Đừng nhìn túc chủ đại nhân lớn lên mảnh mai, trên thực tế trời sinh thần lực, hắn đều tận mắt nhìn thấy nàng xé nát rất nhiều hệ thống. Những hệ thống phế vật kia, còn đang để ở trong khố phòng.

    Thôi nào, mạnh mẽ lên, hắn ta chắc chắn sẽ sống sót!

    "Không báo thù sao?" Trong đôi mắt đẹp của Thiên Nhạn đều đầy sự khó hiểu, "Ngươi muốn chặt hắn ở đâu trước? Ta có thể giúp ngươi."

    Phế hậu Vân thị điên cuồng lắc đầu: "Không được, làm người không thể quá tham lam."

    Nguyện vọng nhiều hơn, nàng sợ sẽ bị giảm tỷ lệ thành công.

    "Nguyện vọng của ngươi ta đáp ứng." Thiên Nhạn rút cự kiếm lên, không gian đều bởi vậy mà run rẩy, thân hình nhỏ gầy kéo cự kiếm, rất không phối hợp.

    Phế hậu Vân thị nhìn ánh mắt Thiên Nhạn hưng phấn nhảy xuống giếng, có chút lo lắng.

    [Túc chủ đại nhân, chờ ta nữa!]

    Aiz, trong lòng hắn có chút dự cảm không tốt, hy vọng nhiệm vụ đầu tiên thuận lợi đi, thật sự sợ túc chủ đại nhân mất hứng đem hắn xé nát.

    * * *

    Tạnh mưa.

    Đại chiến ba ngày ba đêm cuối cùng cũng chấm dứt, Vân tướng quân -- phu nhân Ninh Sơn Vương đại thắng.

    "Tướng quân, trong doanh trại giam giữ đều là nô lệ, phải xử trí như thế nào?" Tiểu tướng bên cạnh hỏi, "Bên trong đa số là một ít nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp."

    Giam giữ ở đây để làm gì, không cần phải nói.

    Thanh âm cầu xin tha thứ ầm ĩ khiến Thiên Nhạn nhíu mày, thân thể nàng rất khó chịu, nhất là bụng dưới truyền đến đau nhức nóng bỏng.

    Viên Cầu đã đem tất cả ký ức thấm nhuần cho nàng, hiện tại chính là lúc nguyên chủ sinh hạ con gái nhỏ, sau chiến thắng của trận đại chiến ba ngày ba đêm.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    THG Nguyen, aimeepi, Cocaine4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  4. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 2: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (2)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Thiên Nhạn chưa từng trải qua việc sinh con, cơ thể mệt mỏi rã rời làm cho nàng rất không thích ứng, đau đớn trong bụng tê tâm liệt phế làm cho người ta muốn ngất đi.

    Ba ngày đại chiến, nàng không biết nguyên chủ kiên trì như thế nào.

    "Hỏi ra thân phận, đuổi về nguyên quán. Người vô gia cư, giải quyết theo quy trình."

    Thiên Nhạn liếc nhìn nam nữ đang run rẩy ở góc, đây chính là chiến tranh, rất tàn khốc. Cảnh tượng như vậy, nàng đã từng gặp qua quá nhiều, nội tâm hầu như không có dao động.

    "Tướng quân, sắc mặt của người không tốt lắm, cần tĩnh dưỡng." Qua ánh đèn, người bên cạnh phát hiện Thiên Nhạn mặt trắng như tờ giấy, đi đường rõ ràng không lưu loát như lúc trước, nhớ tới mấy ngày trước nàng mới trải qua sinh nở, nhất thời trong lòng chua xót, "Đại chiến thắng rồi, tướng quân về nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại có chúng ta xử lý."

    "Ừm."

    Thiên Nhạn xoay người muốn đi ra khỏi doanh trại, thanh âm xích sắt kéo lê trên mặt đất vang lên, tiếp theo nàng cảm giác góc áo bị kéo lại. Nàng theo bản năng muốn đá văng ra, không ngờ đối phương trốn rất nhanh, lúc này nàng mới quay đầu lại nhìn qua.

    "Tỷ tỷ đừng hung dữ như vậy, ta không phải người xấu."

    "Thân thể ta yếu, dễ bị đá hỏng."

    Thiên Nhạn: "..."

    Thiếu niên trước mắt, mặc một thân quần áo trắng, đáng tiếc thân quần áo trắng này có chút bẩn.

    Khuôn mặt thiếu niên coi như sạch sẽ, ánh mắt sáng ngời trong suốt, loáng thoáng lóe ra nước mắt. Đôi mắt Thiên Nhạn rũ xuống, phát hiện bàn tay hắn nắm lấy góc áo mình có chút bụi bặm.

    Cả người bẩn thỉu, nhưng có thể khiến người ta nhìn ra hắn là một người rất yêu sạch sẽ.

    "Bọn họ vẫn khóa nhốt ta, ta không có biện pháp rửa, có chút bẩn." Thiếu niên giải thích, biểu tình vô tội, "Tỷ tỷ thả ta ra, cho ta chút nước, trong chốc lát sẽ sạch ngay. Trên người tỷ tỷ cũng bẩn, cần rửa sạch."

    Cuối cùng câu nói này ý tứ rất rõ ràng, tất cả mọi người đều bẩn, ai cũng đừng ghét bỏ ai.

    "Không cần sửng sốt, thân thể ngươi tổn thất nghiêm trọng, cần lập tức nằm trên giường nghỉ ngơi." Thiếu niên thấy Thiên Nhạn không có phản ứng, tiếp tục nói, "Bằng không vài năm sau thân thể của ngươi sẽ hư hại nghiêm trọng, đừng nói cầm đao, cho dù là đi đường cũng vất vả."

    Thiên Nhạn cuối cùng có chút hứng thú, nàng nhìn thiếu niên cao hơn nàng: "Ngươi biết y thuật?"

    "Ta không chỉ biết y thuật, tất cả mọi người đều gọi ta là thần y." Thiếu niên đắc ý khoe khoang bản lĩnh, "Ta có thể ở chỗ này an an ổn ổn, không có gặp chuyện khác, cũng là dựa vào một tay y thuật."

    Thiên Nhạn trào phúng: "Lợi hại như vậy, còn có thể bị người ta nhốt lại? Sao không hạ hai viên thuốc đem bọn họ giết chết đi?"

    Thiếu niên có chút mơ hồ, đúng vậy, hắn làm sao lại không nghĩ tới đây?

    Sư phụ không có chuyên môn dạy hắn phối chế độc dược, không có nghĩa là hắn không thể tự mình cân nhắc. Nếu như hắn sớm một chút lấy chút độc dược đặt ở trên người, những người này còn không được đối phó được sao, làm sao có thể đem hắn nhốt lại?

    A, nó thực sự làm cho mọi người tức giận.

    Thiên Nhạn thấy bộ dáng ảo não của thiếu niên, cầm cự kiếm nhẹ nhàng chạm vào vị trí xích trên chân thiếu niên, xích sắt ngay lập tức đứt đoạn.

    Thiếu niên thấy thế, thuận tiện leo lên trên, vội vàng vươn hai tay ra, tỏ vẻ nơi này còn có xích nữa.

    Thiên Nhạn làm theo.

    Thiếu niên khôi phục tự do đối với nàng lộ ra nụ cười sáng lạn, nhưng nàng lại không bị ảnh hưởng bởi nụ cười ấy.

    Thiếu niên này vừa nhìn đã không phải là người đơn giản, biết nói chuyện như vậy, khẳng định đang có tính toán.

    "Tỷ tỷ tên gì, ta là Tuân Tử Hoài." Thiếu niên tự giới thiệu mình, tiến đến bên cạnh Thiên Nhạn, cũng không kéo góc áo nàng nữa, tự mình nói, "Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là người của tỷ. Ta không có cách nào báo đáp ân tình cứu mạng của tỷ, chỉ có thể lấy thân báo đáp."

    Thiên Nhạn liếc hắn một cái: "Được, nhớ kỹ lời ngươi nói, tương lai tùy thời phải chắn đao cho ta."

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  5. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 3: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (3)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Tuân Tử Hoài nụ cười cứng ngắc, không cười nữa nói: "Chỉ cần tỷ nguyện ý."

    "Cũng không phải ta đau, luyến tiếc cái gì chứ? Ngươi không phải nói muốn báo đáp ta sao?"

    Tuân Tử Hoài: "Tỷ tỷ, ta có rất nhiều bản lĩnh, không nhất định là biết chắn đao, tỷ có thể khai thác hết tài năng của ta."

    "Ồ.. Chúng ta cùng chờ xem." Thiên Nhạn lãnh đạm rời đi.

    Hệ thống 666 biểu thị, đây là thao tác thông thường của đại nhân, thiếu niên, chịu đựng đi, còn muốn khoe khoang, xem đại nhân xé ngươi như thế nào.

    Ngày hôm sau, Thiên Nhạn tỉnh lại, đầu tiên ngửi được mùi thức ăn mang theo mùi thuốc, mở mắt liền nhìn thấy thiếu niên ngồi ở bên giường.

    Tuân Tử Hoài vẫn là một thân quần áo trắng như trước, cũng không biết là lấy ở đâu, so với tối hôm qua nhìn sảng khoái hơn rất nhiều. Đôi mắt kia vẫn rất lớn, ngập nước, cùng ngày hôm qua không khác nhau, bên trong có vẻ giảo hoạt kia cũng vẫn còn.

    "Ăn chút gì đi, ta vốn muốn châm cứu cho tỷ, nhưng những người khác không đồng ý, còn tìm người nhìn ta." Tuân Tử Hoài liếc mắt nhìn người đứng ở cửa không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, biểu tình rất ủy khuất.

    Thiên Nhạn không động đến cháo trong chén.

    Tuân Tử Hoài hỏi: "Tỷ tỷ không thích?"

    "Ngươi nếm thử một ngụm trước."

    Tuân Tử Hoài trong nháy mắt hiểu được nguyên nhân, ánh mắt bi thương, Thiên Nhạn bất vi sở động.

    Hệ thống 666 âm thầm chửi bới, nhân loại hời hợt khi nào mới hiểu được, đại nhân sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, không biết bao nhiêu mỹ sắc mê hoặc nàng đã bị nàng dùng tay xé rách.

    Tuân Tử Hoài bĩu môi, nhận mệnh nếm cháo, hắn có thể có tâm tư xấu gì đây? Nàng thế mà còn phòng bị hắn, không tín nhiệm hắn. Tuân Tử Hoài hắn muốn hạ dược, cần hạ rõ ràng như vậy?

    Nhìn thấy Thiên Nhạn đang dùng cháo, Tuân Tử Hoài thật sự là nhịn không được nói: "Những người bên ngoài đến chỗ ta cầu dược, dập đầu một năm ta cũng không nhất định đáp ứng, tỷ thế mà lại hoài nghi ta."

    Thật vô lương tâm.

    "Tuân công tử, ngươi nói quá nhiều, không nên quấy rầy tướng quân, nàng cần an tĩnh." Tiểu tướng canh giữ ở cửa có chút nhìn không nổi, nếu không phải tướng quân đã dặn dò qua, hắn thật muốn một quyền đánh hỏng tên gia hỏa yếu đuối không chịu nổi chút gió này.

    "Ngươi có thể điều dưỡng tốt thân thể của ta?" Thiên Nhạn không quản sự tương tác của hai người, thiếu niên này không có võ công, nếu thật sự làm gì, nàng liền tát hắn đến chết.

    Nếu như có thể đem thân thể này điều dưỡng tốt, thì sẽ không thể tốt hơn, mặc dù không phải của mình nhưng nàng cũng không muốn kéo thân thể đầy vết thương làm việc.

    Nụ cười tự tin hiện lên trên khuôn mặt của Tuân Tử Hoài: "Có thể."

    "Được."

    "Tỷ tỷ là thân con gái, không biết bận tâm đến thân thể mình? Điều gì sẽ xảy ra với con tỷ nếu có xảy ra tai nạn? Phu quân của tỷ đâu? Hắn cũng không đau lòng, xem ra hắn một chút cũng không thèm để ý tỷ tỷ."

    Thiên Nhạn cảm thấy lời này có chút kỳ lạ, rất giống lời phi tử nói với lão hoàng đế đã chết, nghĩ như vậy, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên.

    "Ngươi có thể xem bói?"

    "Làm sao tỷ biết?" Tuân Tử Hoài kinh ngạc, "Tỷ thế mà lại biết bản lĩnh trông nhà của ta, ta quả thật biết nhìn tướng mạo."

    Thiên Nhạn bừng tỉnh đại ngộ, tên này có phải tính đến tương lai nàng muốn làm nữ đế hay không?

    Vì vậy, đầu tiên dỗ dành nàng, sau đó lên ngôi?

    Không biết là muốn mưu đồ làm hoàng phu, hay là muốn làm phi quân.

    Tuân Tử Hoài trong lòng mê mang, tỷ tỷ xinh đẹp này tướng mặt kỳ lạ, rõ ràng đoản mệnh, như thế nào lại nối đường sinh mệnh lại được? Nhưng nơi kết nối có vẻ là lạ, như thể nó có thể bị gián đoạn bất cứ lúc nào.

    Trên đời này còn có loại diện mạo này? Hắn ta phải quan sát nàng gần hơn nữa.

    "Trong khoảng thời gian này ngươi ở lại bên người giúp ta điều trị thân thể."

    Ngày hôm sau, Thiên Nhạn dẫn đại quân trở về thành, dưới yêu cầu mãnh liệt của Tuân Tử Hoài, nàng nằm trong xe ngựa.

    "Báo -- tướng quân dẫn đại quân hồi thành."

    "Ồ! Ôi, ôi! Ôi, ôi! Tướng quân đã trở lại với chiến thắng."

    "Tướng quân mang theo chiến lợi phẩm trở về."

    Tiếng hô to của các tướng sĩ trong thành chấn động đến lỗ tai Lăng Thi Nhi ong ong, nàng ta hiện tại đang nằm ở trong ngực Hạ Thanh Sơn. Theo ba tiếng hô này hạ xuống, nàng ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hạ Thanh Sơn đẩy sang một bên.

    Nếu không phải nàng ta đã sớm quen với người đàn ông này, thật đúng là sẽ ngã xuống đất.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  6. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 4: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (4)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Lăng Thi Nhi sửa sang lại xiêm y theo quy củ, sau đó đứng ở một bên, phảng phất chỉ là một thị nữ bình thường bên cạnh Hạ Thanh Sơn.

    "Phu nhân đã trở lại, đại vương nhanh chóng đi nghênh đón đi, đừng để phu nhân chờ lâu." Lăng Thi Nhi đỏ mắt nói.

    Hạ Thanh Sơn phản ứng lại, đi tới lau nước mắt cho nàng ta: "Lúc này ủy khuất nàng rồi, nàng ta có thể không để ý có người ở bên cạnh ta, nhưng trong mắt nàng ta luôn có chướng ngại vật, dù thế nào cũng phải cho nàng ta vài phần thể diện, chúng ta không thể làm quá mức. Chờ tất cả ổn định, ta sẽ cho nàng một thân phận, nàng ta phải biết điều chứ."

    "Đại vương yên tâm, Thi Nhi cái gì cũng hiểu, sẽ không gây thêm phiền toái cho phu nhân cùng Đại vương. Ta không đòi hỏi tương lai có thân phận gì, chỉ cần có thể ở lại bên người Đại vương, vẫn được làm thị nữ, Thi Nhi cũng cam tâm tình nguyện. Thi Nhi quan tâm đến Đại vương, nguyện ý làm tất cả mọi thứ cho Đại vương. Đáng tiếc Thi Nhi chỉ là một người yếu đuối, không làm được chuyện lợi hại như phu nhân, chỉ có thể làm cho Đại vương vui vẻ."

    Hạ Thanh Sơn trong lòng cảm động.

    Nhạn Nhi tuy tốt, đã từng rất xinh đẹp. Nhưng mấy năm chinh chiến làm làn da nàng trở nên thô ráp ngăm đen, dung mạo không còn như trước. Lại sinh ra hai đứa nhỏ, dấu vết trên bụng không cách nào nhìn thẳng, khiến hắn buồn nôn.

    Hắn thích Nhạn Nhi anh dũng vô địch, lại thích vẻ ngoài xinh đẹp của Thi Nhi, thiếu một cái cũng không được.

    Hạ Thanh Sơn mang theo người đi ra ngoài thành, làm ra một bộ dáng thâm tình trìu mến nhìn về phương xa. Hắn chính là dùng bộ dáng này lừa gạt tất cả mọi người.

    Đợi một hồi lâu, Hạ Thanh Sơn bị ánh mặt trời phơi nắng đến có chút choáng váng, nhưng hắn vẫn kiên trì.

    Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng nhìn thấy đại quân trở về, chẳng qua không cách nào nhìn thấy người phụ nữ oai hùng cưỡi trên ngựa như trước kia, trong lòng đầy sững sờ. Thực lòng mà nói, trong nháy mắt này trong lòng hắn có chút bối rối.

    Nhưng lại nghĩ đến tin tức chiến thắng lúc trước, nàng ấy hẳn là sẽ không có việc gì.

    Một chiếc xe ngựa ở phía trước của đại quân, hắn hiểu rằng nàng ấy có thể bị thương, thời điểm này chắc đang nằm trong xe ngựa.

    Xe ngựa chậm rãi tiến vào, Hạ Thanh Sơn vội vàng nghênh đón, trên mặt mang nụ cười, lại có chút lo lắng.

    Vừa định vén màn xe ngựa lên, thì tấm màn đã bị một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nâng lên, thiếu niên dung mạo tuyệt đẹp nhảy từ trên xuống.

    Thiếu niên sau khi đi xuống xoay người, trong lúc vô tình đẩy hắn ra, thay thế vị trí của hắn đem rèm xe ngựa vén lên một lần nữa, ôn nhuận như ngọc lại mang theo một chút thanh âm sữa truyền đến: "Tỷ tỷ, xuống xe ngựa đi."

    Nghe thiếu niên xưng hô, Hạ Thanh Sơn nhướng mày, hắn ngược lại không nghĩ nhiều, Vân Thiên Nhạn thích hắn bao nhiêu, hắn rất rõ ràng. Thiếu niên này lại gọi nàng là tỷ tỷ, chắc là không có việc gì.

    Thiên Nhạn từ xe ngựa chui ra, bàn tay tự nhiên đặt trên cánh tay Tuân Tử Hoài.

    "Chậm một chút, thân thể tỷ hiện tại còn chưa có tốt đâu." Tuân Tử Hoài dặn dò, nhìn xuống đất, thanh âm trở nên lạnh lẽo, âm thanh sữa không còn, lộ ra ý tứ uy hiếp: "Sao không có ai cầm một cái ghế đến?"

    Hạ Thanh Sơn phản ứng lại, quay đầu lại: "Nhạn Nhi bị thương, mau cầm ghế đến."

    Trong lúc hắn tới, đều thấy Thiên Nhạn ngồi trong xe ngựa, khẳng định là bị thương. Trong trí nhớ, nàng hình như luôn không ngồi xe ngựa trở về, luôn cưỡi trên lưng ngựa.

    Thiên Nhạn không trực tiếp nhảy xuống, ánh mắt nhìn trên mặt Hạ Thanh Sơn.

    Hạ Thanh Sơn vội vàng nghênh đón: "Nhạn nhi, cuối cùng nàng cũng đã trở về, mấy ngày nay ta rất lo lắng cho nàng, nàng vừa trở về, trái tim này của ta mới ổn định lại."

    "Ta đau đầu quá."

    Thiên Nhạn thật sự là không muốn cùng người này nói chuyện, nhìn hắn, nàng liền muốn rút đao chém chết, trường kiếm của nàng đều rung lên, rõ ràng cũng có chung ý nghĩ với nàng.

    Sự việc chưa được giải quyết ổn thỏa, thế nhân không dễ dàng tiếp nhận chuyện một nữ nhân làm hoàng đế, đến lúc đó khắp nơi tìm được cơ hội sẽ liên hợp lại đánh nàng.

    Người này, tạm thời giữ lại ổn định thế cục đi.

    Thiên Nhạn nhớ tới nguyện vọng của nguyên chủ, muốn nàng giúp đỡ chăm sóc hai đứa nhỏ: "Hai đứa nhỏ đâu? Đưa ta đi xem."

    Hệ thống 666 rất vui mừng, túc chủ đại nhân cuối cùng cũng còn nhớ rõ nhiệm vụ.

    "Nhạn Nhi, vị công tử này là?"

    "Một thần y."

    Hạ Thanh Sơn hoàn toàn yên tâm, còn cúi chào Tuân Tử Hoài, vẻ mặt cảm kích: "Đa tạ công tử đã giúp Nhạn Nhi điều trị thân thể."

    "Ừm."

    Tuân Tử Hoài biểu hiện rất lãnh đạm, cũng không liếc mắt nhìn Hạ Thanh Sơn một cái, không phải ai cũng có thể được hắn đối xử công bằng. Tên mặt chuột này, vừa nhìn đã rất không vừa mắt, không xứng với sự chú ý của hắn.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  7. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 5: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (5)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Hạ Thanh Sơn trong lòng không thoải mái, bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời của thiếu niên kia là có ý gì? Nhớ tới một ít cao nhân quả thật có chút quái dị, hắn chỉ có thể nhịn xuống.

    Ánh mắt Thiên Nhạn hơi híp lại, hắn có thể nhịn được cơ à? Khó trách Hạ Thanh Sơn này chuyện gì cũng làm được, cuối cùng còn có thể được thiên hạ ủng hộ. Nàng sờ sờ cự kiếm, nàng cũng biết chơi tâm kế, chờ tên này vô dụng, một đao chém là được.

    Lòng bàn chân Hạ Thanh Sơn dâng lên một tia khí lạnh xông lên đỉnh đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái, không có gió mà.

    Hệ thống 666 cực kỳ sợ hãi, không ngừng cầu nguyện trong lòng, chém ai cũng được, chỉ cần không chém hắn là được.

    Tất cả đều rất yếu ớt, không chịu nổi một đao.

    "Phu nhân, đây là đại vương cố ý phân phó đầu bếp nấu canh cho người." Lăng Thi Nhi bưng một bát canh đi tới trước mặt Thiên Nhạn, mặt mày trang điểm giống như một thị nữ bình thường. Ai có thể nghĩ được trong tương lai nàng ta có thể lên làm quý phi?

    Canh rất ngon, bên trong có thêm chút nguyên liệu, cũng không có gì, vài ngụm nước bọt mà thôi.

    Chỉ cần Thiên Nhạn ở đây, Lăng Thi Nhi chỉ có thể nén giận như vậy, trong lòng nàng ta thật sự là nghẹn đến khó chịu. Hiện tại cơ bản là thiên hạ vẫn chia làm hai phần, đại vương còn cần đối phương, nàng ta không thể làm động tác nhỏ khác, chỉ có thể thưởng cho đối phương vài ngụm nước bọt.

    "Phu nhân, người vừa mới sinh không lâu, nếu không bổ sung thật tốt, thân thể sẽ tổn thất nghiêm trọng, như vậy không tốt đâu." Lăng Thi Nhi nhỏ giọng khuyên Thiên Nhạn đang đứng ở bên giường đứa bé, suy đoán Thiên Nhạn hẳn là vừa sinh hạ con gái liền xuất chinh luôn, trong lòng nhớ nhung, muốn nhìn nhiều hơn.

    Thiên Nhạn nhìn bé gái đang ngủ say, trong đầu nghĩ, khi còn bé nàng có phải cũng đáng yêu như vậy hay không?

    Thật không may, nàng chỉ đáng yêu trong ba ngày.

    Nàng theo bản năng sờ vị trí mặt phải, đột nhiên nhớ tới đây là thân thể người khác, trên mặt không có vết sẹo bỏng.

    Nguyên chủ có thể trả giá bất cứ cái giá nào để cho nàng đến bảo vệ con gái, mẫu thân ruột thịt của nàng vì cái gì có thể nhẫn tâm, ở trong phòng nàng phóng một ngọn lửa lớn, chỉ vì tranh sủng giá họa cho phi tần khác đây?

    Mạng nàng lớn không chết, nhưng bị hủy đi nửa khuôn mặt, từ nhỏ đã bị các huynh đệ tỷ muội khác mắng xấu xí.

    "Phu nhân, tiểu thư đang ngủ say, phu nhân mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tiểu thư, không cần nóng vội nhất thời, người uống canh trước đi, lạnh sẽ không dễ uống." Lăng Thi Nhi lại thúc giục, "Đây là đại vương phân phó, Thi Nhi làm không được, sẽ bị đại vương trách cứ."

    Thiên Nhạn cuối cùng cũng đem ánh mắt dừng ở trên người Lăng Thi Nhi, đối phương hơi cúi đầu, mặc dù như vậy, nàng vẫn liếc mắt nhìn thấy khóe miệng Lăng Thi Nhi cong cong một chút. Không chỉ có thế, ngón tay đối phương thắt chặt không bình thường, thân thể còn có chút căng thẳng, rõ ràng là đang làm chuyện xấu.

    "Thi Nhi, ngươi giúp ta nếm thử nước canh nhiệt độ như thế nào." Không đợi Lăng Thi Nhi phản ứng, Thiên Nhạn liếc mắt nhìn Tuân Tử Hoài, "Tuân Tử Hoài nói gần đây ta không thể ăn đồ quá nóng."

    Tuân Tử Hoài đứng ở một bên khó hiểu, nhưng rất nhanh phản ứng lại. Hắn bĩu môi, nhưng vẫn phối hợp: "Đúng vậy, gần đây tỷ tỷ không thể ăn đồ quá nóng, phải thử hương vị trước, tránh đồ ăn có thể quá mặn."

    Lăng Thi Nhi mặt cứng ngắc, trong canh nàng ta phun vài ngụm nước miếng.

    Mặc dù là của chính nàng ta, nhưng nôn ra, lại ăn vào, vừa nghĩ đến nàng ta liền thấy buồn nôn, thật sự rất ghê tởm. Nhưng thân là thị nữ, không có tư cách cự tuyệt yêu cầu của chủ nhân.

    "Vâng, phu nhân."

    Lăng Thi Nhi buồn nôn, dùng muôi múc một chút canh, nếu như không phải Thiên Nhạn vẫn nhìn chằm chằm nàng ta, nàng ta định tùy tiện lừa gạt là được.

    Hiện tại nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn, mắt nhắm lại, há miệng đem canh uống vào miệng.

    Nhịn xuống cảm giác cực kỳ ghê tởm, nàng ta cố sức nuốt canh xuống, thiếu chút nữa nôn ra, quá buồn nôn rồi!

    "Thế nào?" Thiên Nhạn hỏi.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  8. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 6: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (6)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Lăng Thi Nhi nhịn xuống cảm giác ghê tởm mãnh liệt, còn lộ ra biểu tình vinh hạnh: "Phu nhân, canh thật sự rất ngon, không lạnh không nóng, không mặn không nhạt."

    "Xem ra ngươi rất thích." Thiên Nhạn rút ra một kết luận như vậy, gọi thị nữ khác: "Đi lấy một cái chén, Thi Nhi bình thường nghe lời nhu thuận, có nàng ở bên cạnh Đại vương chiếu cố đồ ăn sinh hoạt ta mới có thể an tâm chinh chiến. Nàng thích canh này như vậy, thưởng cho nàng một chén đi."

    [Túc chủ đại nhân, vì sao không thưởng hết? ]

    "Lưu lại một chút cho Hạ Thanh Sơn."

    "Cái này gọi là nhất oản thủy đoan bình." (là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là giải quyết mọi việc một cách công bằng và không thiên vị bên nào)

    Hệ thống 666 rất muốn lên tiếng nhắc nhở, thành ngữ dùng ở nơi này là sai, ngữ cảnh không đúng, lại sợ bị xé, chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng.

    Lăng Thi Nhi theo bản năng muốn phản bác, lại bị Thiên Nhạn cướp lời: "Không cần ngượng ngùng, ta khó có thể thấy ngươi thích một thứ. Bình thường cho ngươi cái này cũng không cần cái kia cũng không cần, nha đầu ngươi quá thành thật. Chỉ một chén canh mà thôi, ngươi còn muốn cự tuyệt?"

    Tuân Tử Hoài sắc mặt hơi cổ quái nhìn bát canh kia, lại nhìn nhìn trên mặt Thiên Nhạn không có bao nhiêu biểu tình, giống như nàng trước kia có chút lạnh lùng.

    Khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại nói ra những lời săn sóc nhất, từng câu từng chữ đều như đao đâm?

    "Thi Nhi tạ phu nhân ban thưởng."

    Hốc mắt Lăng Thi Nhi đỏ bừng, bên trong tất cả đều là nước mắt, mọi người không biết đều cảm thấy nàng ta cảm động, ai có thể nghĩ được nàng ta bị ghê tởm đến khóc đây?

    "Uống đi, nếu ngươi không uống, ta thật sự lo lắng, nghe nói ngươi thường xuyên đem đồ đạc của mình phân cho người khác, cũng không chừa cho mình một chút? Nếu ngươi không uống xong, lát nữa nhất định sẽ chia cho những người khác, có phải hay không?" Khóe môi Thiên Nhạn nhấc lên một nụ cười yếu ớt, đáng tiếc khuôn mặt kia vẫn nhạt như trước, không ai hoài nghi. Bởi vì vài năm chinh chiến không cho phép nguyên chủ lộ ra bộ dáng nhu nhược như một phụ nữ bình thường.

    Lăng Thi Nhi thường xuyên phân đồ cho người khác, cũng không phải là ngốc, mà là cho một ít đồ chơi nhỏ lung lạc lòng người.

    Nàng ta bưng chén, rưng rưng nhìn Thiên Nhạn: "Ân điển hôm nay của phu nhân, Thi Nhi vĩnh viễn cũng sẽ không quên."

    Lăng Thi Nhi ngửa đầu, từng ngụm từng ngụm uống canh.

    Nàng ta đè xuống cảm giác ghê tởm mãnh liệt, đem chén đặt ở khay, sau đó lau khóe miệng: "Tạ phu nhân ban thưởng, Thi Nhi liền cáo lui trước."

    Ở lại, nàng ta sẽ phun ra trước mặt mọi người mất, đến lúc đó sẽ không dễ giải thích. Cũng không có hứng thú nhìn Thiên Nhạn uống nữa, theo nàng ta thấy, nàng ta đã liều mạng như vậy, Thiên Nhạn như thế nào cũng phải uống chứ?

    Thiên Nhạn nhìn chén canh kia, trên lông mày lộ ra vẻ suy tư: "Ta đi xem đại vương một chút, không biết hắn có dùng canh này hay không."

    Tuân Tử Hoài suy đoán, trong canh có đồ vật không tốt, trong lòng rất ngứa ngáy.

    Nếu không phải bên cạnh còn có người, hắn thật muốn tiến lại gần hỏi một chút, trong canh đến tột cùng chứa cái gì. Sắc mặt thị nữ vừa rồi cũng không dễ nhìn. Hắn là thần y, đương nhiên có thể nhìn ra một người khó chịu hay là vui vẻ.

    Tuân Tử Hoài nhanh chóng đi theo bên cạnh Thiên Nhạn, bộ dáng xem náo nhiệt.

    Lúc Thiên Nhạn nghiêng đầu đánh giá y, y liền mím môi, làm ra bộ dáng rất nhu thuận. Thiên Nhạn dời ánh mắt, hắn liền thu hồi nụ cười, bộ dáng cao lãnh, biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

    "Nhạn nhi sao lại tới đây?"

    Hạ Thanh Sơn quả thật đang bận, vội vàng kiểm kê chiến lợi phẩm, xem vào sổ sách kho. Hắn không có võ công, không lên được chiến trường. Ở phương diện mưu lược lung lạc lòng người quả thật cũng được, nhất là có thể co có thể duỗi, nhẫn tâm cùng tính kế, thật đúng là không có mấy người có thể so sánh được.

    "Canh hôm nay không tệ." Thiên Nhạn gọi người đưa canh đến trước mặt Hạ Thanh Sơn: "Nghe nói Đại vương còn chưa dùng cơm."

    Hạ Thanh Sơn lúc này trong lòng buông lỏng, lúc trước hắn cảm giác Thiên Nhạn đối với hắn có chút lãnh đạm, còn tưởng rằng đối phương chỗ nào không hài lòng đây. Xem ra đối phương vẫn như vậy, chỉ là quanh năm chinh chiến, làm cho tính cách của nàng có chút biến hóa.

    Toàn bộ trái tim nàng vẫn là của hắn, bằng không nàng làm sao có thể cam tâm tình nguyện chinh chiến sa trường chứ.

    "Mau uống đi, ta nhìn ngươi uống." Thiên Nhạn thúc giục, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên chờ mong.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    aimeepi, Cocaine, Heoheocon95523 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  9. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 7: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (7)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Mặc dù bộ dáng Thiên Nhạn lãnh đạm, Hạ Thanh Sơn lại tự động bổ não nội tâm Thiên Nhạn thích hắn cỡ nào, cực kỳ quan tâm hắn.

    Y không chút do dự, cầm lấy bát canh bắt đầu uống.

    "Đại vương ngươi bận trước đi, ta có chút mệt mỏi." Thiên Nhạn xoay người rời đi, Hạ Thanh Sơn một chút cũng không để ý, còn vui vẻ uống canh, cảm thấy canh này thật sự là rất ngon.

    Đúng lúc này Lăng Thi Nhi nôn mửa nhiều lần, thiếu chút nữa đem dạ dày nôn ra trở về, đáng thương hề hề đến bên cạnh Hạ Thanh Sơn.

    "Thi Nhi, sắc mặt nàng thoạt nhìn không tốt lắm, làm sao vậy?"

    Lăng Thi Nhi cũng không dám tùy tiện ở trước mặt Hạ Thanh Sơn nói xấu Thiên Nhạn, nam nhân này thông minh đấy. Trừ phi chính hắn nguyện ý, nếu không đừng nghĩ đến chuyện khiêu khích ly gián, nàng ta chỉ cần giả bộ thiện lương, giả ngu là được.

    "Thân thể nô tỳ có chút không thoải mái, có thể là tối hôm qua bị cảm lạnh."

    Nửa điểm cũng không đề cập đến chuyện Thiên Nhạn thưởng canh cho nàng ta, vừa nghĩ đến chuyện kia, trong lòng nàng ta liền thấy buồn nôn, đáng tiếc nàng ta nôn không ra cái gì.

    Hạ Thanh Sơn vốn định ôm Lăng Thi Nhi, nhớ tới Thiên Nhạn đã trở về, bàn tay vươn ra rơi xuống bả vai nàng ta, vỗ vỗ: "Lát nữa gọi đại phu đến xem, hôm nay nàng đi nghỉ đi, không có gì bận rộn cả."

    "Nô tỳ đã tốt hơn nhiều rồi, không có gì đáng ngại, đa tạ Đại vương quan tâm."

    "Nào, uống chút canh bổ sung đi, canh này rất ngon."

    Lăng Thi Nhi không nhìn kỹ, không kịp đề phòng bị Hạ Thanh Sơn dùng thìa đút cho ăn một ngụm vào miệng, nếm thấy hương vị quen thuộc, nàng ta mới nhìn vào bát. Đầu óc trong nháy mắt nổ tung, cảm giác ghê tởm vốn bị áp chế lại dâng lên, phun ra một ngụm, còn trực tiếp phun lên mặt Hạ Thanh Sơn.

    Hạ Thanh Sơn cũng bị nôn đến có chút choáng váng, loại cảm giác này hắn cũng có chút ghê tởm, theo bản năng đẩy Lăng Thi Nhi ra, còn nhảy rất xa.

    Lăng Thi Nhi trong lòng rất khó chịu, nhưng nàng ta đã quen với nam nhân này, sống đến hiện tại, tương lai nàng ta chính là quý nhân. Chỉ cần nghe lời nam nhân này, tương lai nàng ta chính là người trên người.

    Kết cục của Vân Thiên Nhạn chưa chắc đã tốt bằng nàng.

    Đừng nhìn đối phương chinh chiến sa trường, trái tim Hạ Thanh Sơn đã sớm không còn ở trên người đối phương.

    Không có người đàn ông nào sẽ thích một cơ thể đầy vết bầm tím.

    Một đế vương, có thể dễ dàng tha thứ cho một người phụ nữ mạnh hơn hắn không? Một người còn biết đánh giặc thống binh.

    "Đại vương thứ tội." Lăng Thi Nhi vội vàng quỳ xuống: "Thân thể Thi Nhi thật sự quá không thoải mái, không phải nô tỳ cố ý, Đại vương ngàn vạn lần không nên ghét bỏ Thi Nhi."

    Về điểm này, nàng ta thật sự có chút sợ hãi.

    Hạ Thanh Sơn trong lòng rất ghét bỏ, nhưng lại không biểu lộ ra, khó có được một nữ nhân phù hợp với tâm ý như vậy.

    "Đi xuống rửa sạch đi, ta biết ngươi không phải cố ý."

    "Tạ Đại vương." Lăng Thi Nhi không dám lưu lại nhiều, miễn cho lưu lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương, chạy đi ra ngoài.

    "Tỷ tỷ, canh kia đến tột cùng có cái gì?"

    Thiên Nhạn đuổi những người khác ra ngoài, đang nhìn tiểu nữ nhi của nguyên chủ, Hạ Văn Toàn ngủ rất say.

    "Ta không biết." Thiên Nhạn trả lời, nàng thật sự không biết, chỉ cảm thấy bên trong hẳn là có chút thứ không tốt.

    Tuân Tử Hoài: "Thật sao?"

    "Ngươi muốn biết có thể đi hỏi Lăng Thi Nhi, nàng ta biết rõ ràng nhất."

    Tuân Tử Hoài có chút ủy khuất: "Tỷ chê ta phiền."

    "Không có."

    Nàng chỉ là đối với người khác thân cận không nổi mà thôi, vẫn luôn như vậy.

    Tuân Tử Hoài thật sự là không rõ, tại sao cô lại thích nhìn mặt đứa bé như vậy, rất đẹp sao?

    Hệ thống 666: [Ở một số thế giới nhỏ sẽ có thuốc linh đan, túc chủ đại nhân đến lúc đó tìm được những loại thuốc này, có thể chữa khỏi mặt người, không cần quá hâm mộ cô gái nhỏ này.]

    "Ngươi cảm thấy ta đang hâm mộ cô bé?"

    Phải không?

    "Ta một chút cũng không hâm mộ nàng."

    Hệ thống 666 không thể nói nhiều hơn nữa, để tránh bị xé.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  10. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 8: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (8)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Thiên Nhạn ở trong phòng một lát, chợt nghe thấy bên ngoài tiếng bước chân truyền đến, một đứa trẻ chừng sáu tuổi nhanh chóng chạy vào phòng.

    Đứa bé nhìn thấy ánh mắt nàng liền đỏ lên, làm ra động tác đưa tay muốn ôm đến trước mặt nàng, nhào tới ôm lấy trên người nàng, giọng trẻ con mang theo nức nở: "Nương."

    Thiên Nhạn bị một cái ôm mãnh liệt, có chút không được tự nhiên.

    Mặc dù không quen có người tiếp xúc gần gũi như vậy, nhưng nàng cũng không đẩy ra, nàng không muốn vô duyên vô cớ thương tổn đứa trẻ nhỏ, cũng không quên nhiệm vụ lần này.

    Trong đầu nàng nhớ lại thái độ của nguyên chủ đối với đứa nhỏ này, nguyên chủ rất ít khi ôm đứa nhỏ này.

    Nguyên chủ căn bản không có thời gian, nếu biểu lộ tình cảm với đứa nhỏ, sẽ làm cho đứa nhỏ luyến tiếc nàng ấy, nàng ấy sẽ không thể an tâm đi chinh chiến. Trong lòng nguyên chủ đối với hai đứa con này có rất nhiều thiếu nợ.

    Nguyên chủ cho rằng đem hai đứa nhỏ giao cho Hạ Thanh Sơn, hắn nhất định sẽ bồi dưỡng thật tốt, nhưng nàng ấy thật không ngờ Hạ Thanh Sơn ngay từ đầu đã không có tính toán như vậy. Trong lòng Hạ Thanh Sơn, Hạ Văn Khiên tuyệt đối không thể kế thừa đất nước. Hắn ta không dạy Hạ Văn Khiên bao nhiêu, tùy ý Hạ Văn Khiên chơi đùa, để tiên sinh dạy chút kiến thức tương đối dễ biết. Na tiên sinh là người Hạ Thanh Sơn an bài.

    Thiên Nhạn vỗ đầu Hạ Văn Khiên, Hạ Văn Khiên vụng trộm nhìn nàng một cái, phát hiện hôm nay không bị nương đẩy ra, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, nó muốn ôm nương lâu một chút, lâu như vậy một chút là được.

    "Ta tìm cho ngươi một lão sư."

    "Nương, người đang nói với con sao?"

    "Ừm." Thiên Nhạn nhàn nhạt đáp lại, lúc này nàng phát hiện Tuân Tử Hoài không biết chạy đi đâu rồi: "Ngoại trừ võ học, hắn hẳn là cái gì cũng dạy ngươi, người này ngươi tùy tiện dùng, mạng của hắn đều là của ta, hắn tên là Tuân Tử Hoài."

    Tuân Tử Hoài đi vào liền nghe được một câu như vậy, không biết nên khóc hay nên cười.

    "Nương, người nói là người ấy sao?" Hạ Văn Khiên nhìn Tuân Tử Hoài, ánh mắt hoài nghi: "Hắn có thể dạy hài nhi? Không phải tất cả các vị tiên sinh đều có một bộ râu dài? Hắn lại không đẹp như vậy."

    Tuân Tử Hoài không vui: "Đó là tiên sinh bình thường, ta không bình thường, tài năng của ta tốt hơn bọn họ. Nhưng mà ngươi cảm thấy ta đẹp mắt, xem như rất có ánh mắt."

    "Ngươi đi làm gì vậy?" Thiên Nhạn hỏi.

    Tuân Tử Hoài kề sát vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Ta đi hỏi Lăng Thi Nhi đặt cái gì trong nồi canh, tỷ đoán là cái gì?"

    Thiên Nhạn kinh ngạc, hắn ta thật sự đi hỏi à?

    "Sao nàng ta có thể nói với ngươi?"

    "Người trên núi đương nhiên tự có diệu kế." Tuân Tử Hoài vẻ mặt thần bí: "Ta có thể làm cho nàng ta thoáng qua thất hồn, hỏi cái gì liền trả lời cái đấy."

    Hệ thống 666: [Hẳn là thôi miên, có thể mê hoặc người này, hơn nữa còn có thể quên đi chuyện xảy ra ở giữa. Túc chủ đại nhân, người này thật không đơn giản.]

    Về phần dặn dò túc chủ đại nhân cẩn thận, hành động này, hắn cảm thấy người nên cẩn thận chính là Tuân Tử Hoài.

    "Tỷ tỷ, tỷ không muốn biết trong canh là cái gì sao?"

    "Cái gì?"

    Tuân Tử Hoài thanh âm hạ thấp: "Nước bọt của Lăng Thi Nhi, lần này nàng ta có thể chịu tội, ai bảo nàng gặp được tỷ tỷ ta chứ, gần đây nàng ta hẳn là nhìn thấy canh sẽ ghê tởm."

    "Tuân Tử Hoài, đứa nhỏ này ngươi nhận không?" Thiên Nhạn hỏi lại.

    Tuân Tử Hoài cúi đầu đánh giá đứa bé sáu tuổi tựa vào bên cạnh Thiên Nhạn, nhìn liền ngồi xổm xuống, mặt lộ ra vẻ mặt kỳ quái, trong miệng chậc chậc khen ngợi. Thật là kỳ diệu, số phận của đứa trẻ này dường như đã thay đổi rất nhiều.

    Rõ ràng hẳn là tướng mất sớm, sao đột nhiên biến thành tướng làm đế vương đây?

    Hắn lại ngẩng đầu nhìn Thiên Nhạn, thú vị, thú vị, hắn lựa chọn đi theo nàng thật chính xác.

    Hắn lại đưa mắt nhìn về phía cũi của Hạ Văn Toàn, đợi qua một thời gian dài nữa hắn lại đến thăm đứa bé này, không biết mệnh cách của nàng có phải cũng có biến hóa như vậy hay không.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    aimeepi, Cocaine, Heoheocon95522 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
  11. trmie

    Bài viết:
    0

    Chương 9: Không ai có thể lấy đi giang sơn của nàng (9)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Trmieh

    Đúng rồi, hắn làm sao lại quên nhìn tướng mạo Hạ Thanh Sơn chứ.

    Nếu không, lát nữa đi ra ngoài dạo một vòng, nhìn xem mệnh cách tên tên trộm mặt chuột kia có vấn đề gì?

    "Nhận chứ, đứa nhỏ này không tệ." Tuân Tử Hoài không cự tuyệt: "Nhưng mà có thể học được bao nhiêu, phải nhìn ngộ tính của hắn. Ta nói trước, hắn không thích hợp học bói toán quẻ nhìn tướng mạo, nhưng học thứ khác thì được." Tuân Tử Hoài hạ thấp thanh âm: "Ta có thể dạy hắn thuật đế vương."

    "Đều được."

    Chỉ cần Rắm Thối này có thể ngồi vững vị trí hoàng đế, nguyện vọng của nguyên chủ coi như là đạt thành.

    "Hạ Văn Khiên bái kiến tiên sinh." Hạ Văn Khiên chỉ mới sáu tuổi, nhưng cũng có thể hiểu được điều gì đó, lập tức hành lễ với Tuân Tử Hoài.

    Sau khi Hạ Văn Khiên rời đi, Tuân Tử Hoài nhỏ giọng mở miệng: "Lần trước Nam vương nhân cơ hội tập kích, bị tỷ tỷ đánh trở tay không kịp, trực tiếp lấy tính mạng của hắn, đem sào huyệt đều xốc lên. Hiện giờ một ít tay chân không tính toán thì tính là hai phần thiên hạ, theo lý thuyết tỷ tỷ bên này chiếm ưu thế hơn một chút." Tuân Tử Hoài ánh mắt chợt lóe lên: "Có phải tỷ chờ dưỡng tốt thân thể hay không liền chuẩn bị hành động?"

    Thiên Nhạn liếc mắt nhìn Tuân Tử Hoài: "Ngươi còn rất rõ ràng."

    "Chuyện liên quan đến thiên hạ thương sinh bách tính tồn vong, là chuyện mà mỗi một đệ tử Tuân thị phải quan tâm, nhiệm vụ của con cháu Tuân thị chính là xuống núi tìm minh quân phụ tá. Vốn tưởng rằng trong vòng trăm năm sẽ không có Minh Quân xuất hiện, không nghĩ tới gặp được tỷ tỷ." Giọng Tuân Tử Hoài hạ thấp.

    Trong nháy mắt đó, cổ hắn bị một thanh cự kiếm đè vào, hắn ngẩng đầu, sắc mặt lạnh nhạt không sợ đầu rớt.

    Kỳ thật hắn rất nghi hoặc, tại sao Thiên Nhạn lại lấy một thanh kiếm rỉ sét loang lổ so với cổ hắn, không biết loại kiếm chém người này kỳ thật rất đau sao?

    Một kiếm khẳng định không gọt được đầu, chém nhiều hơn vài cái, đau không chết, đều dọa chết người.

    "Tỷ tỷ, kiếm của tỷ rỉ sét, có phải nên mài một chút hay không?"

    Thiên Nhạn: "Ngươi quên mất lúc trước nó chém xích cho ngươi như thế nào sao?" Thiên Nhạn thu hồi cự kiếm, ở một bên nói: "Ngươi làm sao có thể đoán tâm tư ta, rất dễ chết."

    "Ngươi sẽ giết ta sao?" Tuân Tử Hoài ánh mắt bốc lên một chút ánh sáng: "Con cháu Tuân thị không sợ chết, chỉ cần thiên hạ này an ổn, phụ tá Minh quân, hy sinh một người trong đệ tử Tuân thị, vậy thì sợ gì?"

    Tuân Tử Hoài tâm trong lòng thiên hạ, ngược lại gọi là đối đãi với Thiên Nhạn giống nhau.

    "Ta sẽ không giết ngươi."

    Tuân Tử Hoài cao hứng cười ra tiếng, tiến lại gần Thiên Nhạn, thanh âm lại trở nên có chút sữa: "Ta biết tỷ tỷ luyến tiếc giết ta."

    "Giữ lại tương đối hữu dụng, ít nhất trước khi giết phải ép khô."

    "Không thể lãng phí."

    Tuân Tử Hoài: "..."

    Chuyện Tuân Tử Hoài dạy Hạ Văn Khiên không có ai biết, không biết có phải Tuân Tử Hoài đã dặn dò Hạ Văn Khiên hay không, Hạ Văn Khiên cũng không lên tiếng. Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ vậy mà rất tâm cơ, Thiên Nhạn rất hài lòng, làm hoàng đế, chính là phải có tâm cơ, tốt nhất còn có thể tâm ngoan một chút.

    Hệ thống 666 yếu đuối nhắc nhở: [Túc chủ đại nhân, nguyên chủ là muốn hai đứa nhỏ bình an, người có thể không cần làm nhiều chuyện như vậy.]

    "Bình an lớn nhất, chính là phải đem hết thảy nắm trong tay. Ta làm hoàng đế, tương lai hắn sẽ làm hoàng đế, không ai có thể uy hiếp."

    Hệ thống 666 không thể phản bác lời này, nghe có vẻ như không sai, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn muốn xem nếu nguyên chủ biết sẽ phản ứng như thế nào, nhưng mà phản ứng gì cũng đều không thể làm gì được túc chủ đại nhân.

    Than ôi, thở dài!

    Thân là một hệ thống, hắn cũng đang gian nan sinh tồn.

    Ba tháng sau, thân thể Thiên Nhạn đã được điều dưỡng không sai biệt lắm, nàng lại muốn xuất chinh.

    Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
     
    aimeepi, Cocaine, Heoheocon95522 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...