Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 90: Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ. Rồng lớn hư hỏng
[HIDE-THANKS]
"Thật nặng." Đây là lần đầu tiên, Mục Loan Loan hoàn toàn bế Long tiên sinh lên, cảm giác con rồng trong lòng thực sự giống như áp lực cuộc sống nặng nề sắp đè chết nàng, nhưng nàng lại không thể chạy đi.

Chờ đến khi Mục Loan Loan cuối cùng cũng chật vật đem con rồng nào đó bỏ vào thùng gỗ, thì quần áo trên người nàng cũng đã ướt một nửa.

Long tiên sinh ngoan ngoãn ngồi đỏ mặt với cái đuôi cuộn lại ở trong thùng gỗ. Cái thùng gỗ hoàn toàn vừa với Mục Loan Loan lại chỉ có thể chứa được hơn nửa người hắn.

Mặc dù đuôi của Long tiên sinh không nhọn, nhưng khi co lại thì vô cùng ấn tượng, nửa lồng ngực của hắn đều lộ ra bên ngoài, mái tóc đen dài phủ kín và chìm trong nước.

Nước nóng bốc hơi, hun đến mức cả con rồng đều hồng hồng.

Mục Loan Loan cảm thấy eo mình sắp không chịu nổi, thở hổn hển, tắm rửa cho Long tiên sinh quả thực rất mệt eo mà.

Nàng thở dài một hơi rồi xắn tay áo lên để lộ hai cánh tay trắng nõn.

Làn da của nàng thật sự rất đẹp...

Mục Loan Loan không nhịn được mà sờ vào cánh tay trơn mượt của bản thân. Kể từ lần hôn trộm Long tiên sinh và sau khi nuốt máu rồng khiến cho sức mạnh được tăng cấp, nàng cảm thấy làn da của bản thân càng ngày càng tốt.

Cánh tay trắng nõn ấn bả vai của Long tiên sinh, điều chỉnh tư thế giúp con rồng nào đó một chút, Mục Loan Loan chuẩn bị lấy gáo múc nước để tắm rửa cho hắn.

Lần này dứt khoát phải gội cả đầu, Mục Loan Loan chạm vào mái tóc dài của Long tiên sinh, múc một gáo nước, xuôi theo mái tóc dài của hắn chạy một mạch xuống xương quai xanh rồi ẩn vào trong nước. Mục Loan Loan duỗi tay vén một nhúm tóc của hắn lên, nhìn thấy bả vai của hắn không biết đã đỏ thẫm từ khi nào.

Mặt của nàng liền đỏ lên một chút.

Trên thực tế, đây không phải là lần đầu nàng thực hiện kiểu tắm rửa này, với lại hiện tại hắn còn chưa tỉnh... Vì vậy cảm giác của nàng đầu tiên là có bối rối, sau là "vò mẻ chẳng sợ nứt" (Bất chấp tất cả), không phải chỉ là tắm cho rồng thôi sao? Lại còn là một con rồng thực vật, nàng cũng chẳng muốn làm gì với hắn cả, cho nên nàng không cần có gánh nặng tâm lý!!!

Mục Loan Loan nỗ lực thuyết phục bản thân, cố gắng tắm rửa cho hắn mà không cần nhìn tới. Nàng cầm lấy một loại thực vật mà bản thân đã mua trước đó để tắm rửa, vắt nước từ lá đầy đặn, chà xát lòng bàn tay, lúc chuẩn bị chạm vào lông trên lỗ tai của Long tiên sinh thì thoáng nhìn thấy vệt nước trên hàng mi của hắn, môi hồng nhuận, rồi nhìn một chút vào thứ chất lỏng màu trắng hư hỏng trong tay mình...

Mục Loan Loan: "..."

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Nàng rất ngây thơ, nàng hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, có trách thì trách bản thân nàng hồi trước không hề cảm thấy cái chất lỏng tiết ra của loại thực vật làm sạch này có vấn đề gì khác...

Hai gò má nóng lên, Mục Loan Loan nhanh chóng thấm nước bọt biển rồi xoa xoa, tranh thủ thời gian tắm rửa cho Long tiên sinh.

Chính nàng còn cảm thấy có chút ái muội mập mờ thì phía Long tiên sinh đã sắp nhịn không được nữa.

Sức chịu đựng sắp đến giới hạn.

Hắn biết phu nhân rất ôn nhu, nhưng không nghĩ tới nàng sẽ ôn nhu như vậy.

Tuy rằng chỉ là tắm rửa đơn thuần không xen lẫn bất kì suy nghĩ gì khác, nhưng hắn cũng khó kìm lòng nổi rồi.

Đầu ngón tay ấm áp mang theo hơi nóng từ nước ấm, theo đó áp vào lỗ tai mẫn cảm cả độ ấm lẫn độ ẩm của hắn, một đường hướng xuống phía dưới...

Nguyền rủa vẫn chưa hoàn toàn biến mất, kinh mạch vẫn có chút đau nhức, nhưng Long tiên sinh đã cảm thấy máu chảy ngược, cả người sôi trào.

....

"Ừm..."

Lúc Mục Loan Loan đang xoa lỗ tai của hắn, đột nhiên nghe được một âm thanh nhẫn nại trầm thấp, nàng liền cứng đờ, không thể tin mà nhìn mặt Long tiên sinh.

Hai gò má tuy rằng rất đỏ, nhưng lông mày vẫn nhăn như cũ, môi mím chặt, trên mặt lộ vẻ đau đớn, dáng vẻ không giống như đã tỉnh.

Chẳng lẽ nàng nghe lầm?

Mục Loan Loan lại xoa lỗ tai của hắn vài lần, tính lặp đi lặp lại để thăm dò, xác nhận không nghe thấy âm thanh khác, nàng mới dần dần yên tâm.

Cũng đúng, nàng mới đến đây không được bao lâu, Long tiên sinh sao có khả năng tỉnh lại nhanh như vậy được?

Long tiên sinh nhịn đến vất vả, cảm thấy mỗi một giây đều vô cùng dày vò, nhưng lại muốn thời gian trôi qua chậm một chút, chậm thêm một chút nữa.

Hắn không phát ra âm thanh, Mục Loan Loan thuận lợi tắm gội lỗ tai và tóc cho hắn, sau khi đã kỳ cọ sạch sẽ, Long tiên sinh lại biến thành một con rồng lớn ưa sĩ diện.

"Có muốn rửa vảy chút hay không?" Giọng nói nhẹ nhàng của Mục Loan Loan truyền đến màng nhĩ của Long tiên sinh, một đường biến thành pháo hoa nổ bùm bùm.

Rửa, rửa vảy?

Như vậy chẳng phải là sẽ...

Sẽ chạm tới một vài nơi không nên chạm vào sao?

Có phải quá nhanh rồi không?

Long tiên sinh nghĩ, hắn chưa chuẩn bị nhanh như vậy.

Nhưng mà nếu phu nhân, nếu phu nhân muốn thì.

Hắn, hắn cũng có thể.

Suy nghĩ của Long tiên sinh đang dần dần vượt qua biên giới nguy hiểm, Mục Loan Loan lại hoàn toàn không biết suy nghĩ hư hỏng trong đầu của con rồng nào đó, nàng đang suy xét xem có nên rửa chỗ vảy này hay không.

Dù gì cũng đã hơn một tháng chưa rửa qua, mà rồng hẳn là rất thích sạch sẽ?

Nàng cầm bàn chải, còn chưa bắt đầu thì thanh âm thanh thúy của cục lông Pi đã truyền đến bên tai.

"Pi!!"

Vẫn luôn bị ngó lơ ở trong góc hẻo lánh, Manh Manh ngửi được mùi thơm ngát của thực vật làm sạch bị nước rửa trôi, cũng chẳng còn tâm tư kêu "Pi Pi" an ủi ba con gà con chết bầm bị uy áp của Long tiên sinh dọa choáng váng, nâng cánh nhỏ lên ngửi ngửi lông thúi trên người mình. A, tiểu Pi yêu sạch sẽ không chịu nổi!

Lúc nãy, sau khi cởi bỏ dây thừng cho nó, Mục Loan Loan cũng không trói Manh Manh lại nữa, nên Manh Manh có thể tự do hoạt động.

"Pi!" Manh Manh cũng muốn tắm rửa thơm tho!

Vậy là, hắn còn đắm chìm trong xúc cảm ôn nhu của phu nhân, tay Mục Loan Loan vẫn cầm bàn chải tắm rửa kỳ cọ mệt muốn chết, thì một giây sau liền bị Manh Manh béo tròn hất nước đầy cả người.

Bị ép phải tỉnh lại từ trong tưởng tượng kiều diễm, Long tiên sinh: "..."

Tác giả có lời muốn nói:
Long tiên sinh (nghiến răng nghiến lợi): "Sớm hay muộn sẽ có một ngày, ta xử chết con pi này."

___________o0o___________

Cập nhật ngày 3/3/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: Tiểu Âu Nhi

Beta: kimnana
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 91: Làm nàng đau
[HIDE-THANKS]
Cuối cùng, Mục Loan Loan tắm rửa cho cả Manh Manh và Long tiên sinh. Cũng không biết Manh Manh là chủng sơn tước gì, trông dáng vẻ hình như rất thích nước, vừa kêu "Pi Pi", vừa vỗ vỗ đôi cánh nhỏ quạt nước trong thùng gỗ rất vui vẻ.

Bởi vì đang chú ý đến nó, Mục Loan Loan quên mất ý định rửa vảy cho Long tiên sinh, sau khi xong xuôi việc tắm rửa sơ qua thì để Long tiên sinh tự ngâm trong thùng một mình, quay sang lau khô Manh Manh bằng khăn trước rồi nhét nó vào cái giường nhỏ.

Vì để phòng trường hợp Manh Manh chạy loạn, lần này Mục Loan Loan trói chân của nó lại.

"Pi!" Manh Manh thích thú kêu lên, rất thoải mái ghé nằm lên trên cái đệm nhỏ, nó đã trở lại một bé tiểu Pi thơm ngào ngạt rồi, thật đáng mừng.

Mục Loan Loan khẽ xoa bả vai nhức mỏi, thở dài, đi đến bên cạnh thùng gỗ, chuẩn bị bế Long tiên sinh lên.

Nàng cầm một cái khăn to, lau qua đầu tóc cho Long tiên sinh trước, khi lau được một nửa rồi, thì nhận ra nước trong thùng gỗ cũng đã hơi lạnh, Mục Loan Loan thu lại cái đệm trên giường, rồi trải một tấm khăn lông lớn đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.

Mang rồng thực vật ra thật sự còn khó khăn hơn nhiều so với đem lúc bế vào, dưới sự trợ giúp của Long tiên sinh "hôn mê", Mục Loan Loan mới có thể thuận lợi ôm nhấc hắn ra.

Nàng ôm eo hắn, chật vật di chuyển đến bên giường, bởi vì quá cao nên cái đuôi của hắn vẫn không tránh khỏi mà bị kéo lê trên mặt đất.

Nhưng Long tiên sinh không có bất kì cảm giác gì cả, lúc này đây hắn cảm thấy toàn thân trên dưới chỉ có phía sau lưng dựa vào phu nhân cùng với cái eo được nàng ôm còn có cảm giác.

Vẫn là cái loại cảm giác tê tê dại dại thật mê hoặc này.

"Thật nặng..." Mục Loan Loan ôm Long tiên sinh, cảm thấy eo của mình sắp bị gãy đôi luôn rồi, nàng bước từng bước nhỏ di chuyển hướng về phía giường, trên người nàng vì con rồng nào đó mà giờ toàn là nước.

Long tiên sinh nghe tiếng nàng thở dốc rất nhỏ ở bên tai, cả người của hắn dâng lên thứ cảm giác sắp không chịu nổi nữa.

Nhưng hình như hắn thật sự quá nặng, trông phu nhân có vẻ rất vất vả.

Long tiên sinh có chút không nỡ, vì thế lặng lẽ làm phép cho bản thân.

Mục Loan Loan làm sao đoán được Long tiên sinh đang ở trong lòng đột nhiên nhẹ đến như vậy, trong khi bản thân nàng vẫn đang duy trì sức lực như cũ, lại thêm cả mặt đất toăn là nước, khiến nàng bất ngờ không kịp thích ứng khiến cả mình Long tiên sinh ngã nhào lên giường.

Lưng của Long tiên sinh đập mạnh vào giường ngọc phát ra một tiếng "ùynh".

Nhưng hắn da dày thịt béo không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của nàng xuyên thấu qua quần áo bị ướt một nửa, mềm mại, lập tức đè lên trên người của hắn.

Cả người Mục Loan Loan tựa trên ngực Long tiên sinh, gò má lập tức chạm vào làn da của hắn, bởi vì lúc nãy đang ôm eo của hắn nên giờ cả người cùng với hắn dán chặt vào nhau.

Những gì nên hay không nên cảm nhận thì Long tiên sinh đều cảm nhận được cả.

Mặt Long tiên sinh lập tức đỏ bừng.

Cả cơ thể hắn căn bản không dám động đậy, sợ bản thân sẽ làm ra chuyện gì đó chẳng lành.

Long tiên sinh sắp chín mất rồi, cảm giác của Mục Loan Loan cũng không ổn lắm.

Tay của nàng bị đè mạnh nên có chút đau, đùi chống lên cái đuôi của hắn, vảy của hắn rất cứng, vừa đột ngột trượt chân đã khiến nàng cảm thấy chân mình lập tức bị mài đến mất đi cảm giác.

Nàng vội vàng bò dậy từ trên người Long tiên sinh, tay chống lên cơ bụng của hắn, cũng chẳng rảnh quan tâm tới cái gì mà cô long quả nữ thụ thụ bất thân, bò sang một bên mà hít mạnh vì quá đau.

Long tiên sinh nghe thấy tiếng nàng đau đớn hít mấy hơi ngắt quãng nhưng vẫn chưa hồi thần sau cảm giác khó tả ấy, liền thả thần thức ra ngoài, thấy nàng cúi thấp đầu, tay bị va mạnh đỏ ửng run rẩy sờ quần áo vừa bị làm rách, hắn lập tức thấy áy náy.

Tuy không phải là hắn cố ý nhưng làm đau nàng là sự thật.

Lông mi Long tiên sinh run rẩy, vô cùng tự trách...

Hắn lẽ ra phải cẩn thận hơn một chút.

Thực ra Mục Loan Loan cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau một lúc, cảm giác đau nhức từng chút biến mất, nàng lau người cho Long tiên sinh rồi bắt đầu thu dẹp quét dọn vệ sinh, mất một lúc lâu mới xử lý xong mọi chuyện.

___________o0o___________

Cập nhật ngày 4/3/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: Tiểu Âu Nhi

Beta: kimnana
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 92: Kết cục của Phất Liễu
[HIDE-THANKS]
Thời tiết hai ngày tiếp theo cũng không tồi, tuy nhiệt độ không khí hạ xuống thấp nhưng cũng may là không có tuyết rơi, Mục Loan Loan nhẩm tính ngày rồi mang theo linh thực đã tích trữ mười mấy ngày nay và đồ thêu thùa ra cửa.

Lúc nàng ra ngoài vẫn còn rất sớm, sắc trời xám xịt, ở bên ngoài cung điện cũng không thấy người canh gác.

Mục Loan Loan rảo bước tìm đến thiên điện, nơi người hầu ở, mới thấy Hồng Diệp.

Nàng ta có chút khác so với lần trước đi theo Phất Liễu, phía dưới hốc mắt có thêm chút xanh đen nhưng người lại càng có vẻ tươi tỉnh.

Nhìn thấy Mục Loan Loan lại gần, Hồng Diệp muốn nói lại thôi, nhìn về phía nàng chớp chớp mắt rồi dắt xe bò chầm chậm tiến đến.

Mục Loan Loan đoán chắc nàng ta có lời muốn nói, nên vẫn luôn chờ đến khi xe bò rời khỏi kết giới của phủ, tới một đoạn trên đường ít người qua lại, Hồng Diệp mới thần thần bí bí mở miệng.

"Phu nhân, có phải là người động tay hay không?"

Mục Loan Loan sửng sốt một chút, giật mình, suy đoán chuyện mà nàng ta chần chờ muốn nói nhất định là có liên quan tới việc lần trước Phất Liễu thất thố, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ, chỉ nói, "Cái gì?"

Hồng Diệp nói, "Không phải lần trước bọn ta tới đưa tiền tiêu hàng tháng cho người sao, sau khi trở về Phất Liễu liền có chút bất thường."

"Ả ta lại dám chạy tới bên cạnh cấm địa, chờ Ngao Tuyết đại nhân tu luyện trở về rồi tuyên bố Ngao Tuyết đại nhân là tiểu bạch kiểm (*) của Thanh Long tộc, không có thực lực, chẳng qua do có chút quan hệ với Ngao Khâm đại nhân nên mới chiếm được một vị trí ở cấm địa để tu luyện."

(*) Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột...

"Ngao Tuyết đại nhân tính tình nóng nảy, ngay lập tức biến thành hình rồng nuốt luôn ả ta."

Hồng Diệp rùng mình một cái rồi nói, "Quá độc ác, chuyện mới xảy ra ngày hôm qua."

Mục Loan Loan chỉ nghe thôi mà tim đã đập nhanh, nàng còn buồn bực thời tiết ngày hôm qua vốn dĩ cũng không tệ lắm, cớ sao vào lúc chạng vạng đột nhiên liền tối sầm, lại có mưa trong chốc lát, thì ra không phải mưa rào mà là có người hóa rồng.

Trong lòng thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, Mục Loan Loan vừa nghĩ vừa sợ hãi mà nói, "Trực tiếp nuốt luôn hả? Cũng quá tàn nhẫn. Phất Liễu có phải đã đắc tội với người nào hay không, nên bị diệt khẩu."

Hồng Diệp nghe giọng điệu của nàng, cũng tin không phải do Mục Loan Loan làm. Dù sao thì nàng ta cũng có thể cảm nhận được, vị phu nhân này thật sự là phế vật, nếu nàng thật sự có khả năng điều khiển người khác thì lúc trước đã không bị Bạch Thủy Dao ức hiếp, cũng sẽ không bị Phất Liễu khi dễ trong một thời gian dài như vậy.

Chỉ sợ...

Phất Liễu thật sự bị người khác hại.

"Có lẽ." Hồng Diệp lại nói cho Mục Loan Loan biết một chút chuyện liên quan tới Phất Liễu, hai người nói chuyện suốt quãng đường nên rất nhanh đã đến chợ.

Vẫn như thường lệ, Hồng Diệp tạm biệt rồi đi cho bò ăn, Mục Loan Loan giao nộp phí vào thành, rồi lập tức tới cửa hàng của Tông thúc.

Cửa chính của cửa hàng mở ra một nửa, Tông thúc đang đứng chờ ở đó, thậm chí ngay cả Vân Nhi cũng mặc quần áo thật dày, đang nghỉ ngơi ở sau quầy.

"Nha đầu, tới." Khóe mắt Tông thúc mang theo ý cười, đẩy đẩy phu nhân đang ở bên cạnh, "Vân Nhi, nha đầu tới."

Nghe được giọng của ông, Vân thẩm cũng mở mắt ra, cùng nhìn Mục Loan Loan rồi mỉm cười chào hỏi, Tông thúc từ sau quầy đứng lên, đóng cửa hàng lại.

"Tông thúc, Vân thẩm." Mục Loan Loan đoán chừng bọn họ chắc hẳn đang đợi nàng, liền đặt sọt xuống, cũng không dây dưa, lấy từ trong ra Bích Tinh Thảo cấp hai và Bách Trân Quả đã chuẩn bị sẵn.

"Tốt, tốt!"

Vẻ mặt của Tông thúc có chút kích động, nói liền mấy câu tốt, trong mắt tràn ngập sự cảm kích.

Mục Loan Loan giơ mấy cây lên, "Tông thúc, người xem..."

Tông thúc cười ha ha, "Tất nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt."

"Chẳng qua, nha đầu, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Sắc mặt Tông thúc nghiêm túc, "Lần trước ta có nói với ngươi rằng sẽ tham gia buổi đấu giá, nhớ không?"

___________o0o___________

Cập nhật ngày 4/3/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: -Jenny-

Beta: kimnana

[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 93: Bạo quân
[HIDE-THANKS]
Mục Loan Loan gật gật đầu, nhìn thấy sắc mặt Tông thúc lập tức trở nên nghiêm túc, nên có chút băn khoăn, "Không mua được Tấn Giang thảo với Ngưng Tuyết Đan sao?"

Tông thúc thở dài, duỗi tay xoa mặt, "Đúng vậy."

Mục Loan Loan có hơi thất vọng, nhưng cố không thể hiện ra ngoài, "Tông thúc, không sao đâu, chúng ta còn có thể bồi dưỡng linh thực mà."

Nhìn thấy phản ứng đầu tiên của nàng không phải là chất vấn mà là trấn an, vẻ mặt của Tông thúc cũng nhu hòa thêm vài phần, "Kỳ thật dựa theo giá thị trường trước đó, nếu như không mua được Tấn Giang thảo, thì ta cũng có thể mua được hạt giống."

Ông đang nói thì cau mày lại, "Nhưng lần này, có rất nhiều thị vệ của Long tộc tới buổi đấu giá cố tình nâng giá cho nhau, trong khi đó số linh thạch ta mang theo lại không đủ."

Mục Loan Loan lên tiếng: "Thị vệ Long tộc?"

Tông thúc trả lời: "Là thị vệ của Kim Long tộc và và Bạch Long tộc, ta đoán là trưởng lão trong tộc của bọn họ muốn mua."

"Ta cũng không rõ." Tông thúc thở dài một hơi, "Từ khi Ngao Khâm đại nhân lên tiếp quản lãnh địa tới nay, mọi thứ càng ngày càng trở nên đắt đỏ."

Mục Loan Loan giật mình, "Tông thúc, vậy... Hóa ra quân thượng lúc đầu... là một người rất tốt sao?"

Tông thúc nghe được lời nàng nói, chớp mắt một cái sau đó lại bật cười, "Thật ra ta chưa từng thấy qua hắn, tuy nhiên ta có nghe nói, quân thượng trước kia là người rất tàn bạo"

"Thật ra ta có biết vài điều." Vân Nhi hiếm khi nào chen vào trò chuyện, lần này Tông thúc cũng có chút kinh ngạc, "Vân Nhi, nàng biết sao?"

"Ừm." Vân Nhi cười cười, "Chàng đã quên rằng ngay từ đầu muội không phải là người của tộc Sư Tử sao? Bởi vì lúc đó cha của muội muốn làm một thú nhân được tự do ngao du cùng với mẹ muội. Muội nhớ rõ lúc ấy khi vừa đến lãnh địa ở phía Bắc, trùng hợp gặp cảnh Nhân Ngư đang chiêu thân. Lúc đó vốn chỉ tính qua xem náo nhiệt, kết quả lại tình cờ thấy được quân thượng."

"Hắn mang theo không ít người, đứng bên cạnh công chúa Nhân Ngư xinh đẹp đó..." Vân Nhi nói xong liền dừng một chút, giống như đang nhớ lại.

Mục Loan Loan nghe bà nói đến vị công chúa Nhân Ngư kia, trong lòng giống như bị thứ gì đột nhiên đâm mạnh một nhát, có chút hối hận bản thân sao lại đi hỏi về việc trước đây của con rồng cặn bã kia.

"Đúng vậy, quân thượng đứng ở bên cạnh công chúa Nhân Ngư, lúc đầu còn nói chuyện, sau đó không biết tại sao lại trực tiếp xốc bay người ấy lên, tiếp đó liền cùng tộc Nhân Ngư đánh nhau một trận."

Xốc bay lên?

Nói gì đi nữa thì người ta cũng là công chúa Nhân Ngư đó, sao Long tiên sinh lại có thể không thương hoa tiếc ngọc như vậy? Chả trách nhiều năm như vậy vẫn là một con rồng già độc thân.

Mục Loan Loan không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, nhưng bản thân lại thoải mái thở phào nhẹ nhõm một hơi!

Trong lời nói của Vân Nhi lại có chút sợ hãi, "May mà lúc ấy chúng ta đứng cách đó khá xa, cha mẹ của ta cũng phản ứng rất nhanh, bằng không chưa biết chừng đã chẳng thể ngồi đây."

Tông thúc xoa xoa đầu nàng, "Vậy lúc đó nhất định nàng rất sợ hãi."

"Không sao, có điều cũng vì chuyện này, mà cha mẹ và muội mới có thể tùy tiện tìm đại một tộc để sống ." Vân Nhi cong cong đôi mắt, "Muội mới có thể gặp được chàng."

"Vân Nhi." Hai tay Tông thúc đặt lên vai nàng, hai người đều thâm tình nhìn đối phương.

Mục Loan Loan bị cho ăn một miệng đầy cẩu lương: "..."

Nàng không có mặt mũi để nhắc nhở hai người rằng mình vẫn còn ở đây, nhìn tình cảm của bọn họ nhiều năm như vậy vẫn rất tốt, tâm tình của nàng cũng thoải mái hơn ít nhiều.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, mới nhớ tới Mục Loan Loan vẫn còn đang ở đây, Tông thúc có chút ngượng ngùng.

"Đừng nói cái này nữa." Tông thúc nhìn nàng rồi cười, từ trong túi móc ra mấy trang giấy có chút ố vàng đưa cho nàng, "Đến đây, cầm lấy nó."

"Phương thức luyện đan dược?!" Cái này không khỏi làm Mục Loan Loan kinh ngạc, mà còn chấn kinh.

"Ha ha, trước tiên ngươi nhìn thử một chút là cái gì." Tông thúc cười nói.

Mục Loan Loan mở ra, "Ngưng Tuyết Đan cấp một, Hồi Linh Đan cấp một?"

"Mấy cái này là phương thức luyện đan dược." Tông thúc sờ sờ cằm, "Cũng chính là chuyện quan trọng mà hôm nay ta muốn nói với ngươi."

___________o0o___________

Cập nhật ngày 5/3/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: -Jenny-

Beta: kimnana
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 94: Thuyết phục
[HIDE-THANKS]
Tông thúc quay sang nhìn Mục Loan Loan một chút, "Nha đầu, tuy rằng ngươi vẫn chỉ âm thầm lộ diện, cũng không nói cho bọn ta biết thân phận thật sự của ngươi, nhưng bọn ta tin tưởng không phải là người xấu, hơn nữa ngươi còn có thiên phú đặc biệt, vậy nên bọn ta cũng nguyện ý đánh cược thử một phen."

"Trong buổi đấu giá khi ta không mua được đan dược và linh thảo, ta cũng đã suy nghĩ thử, nếu như ngươi đã có thể bồi dưỡng ra được linh thực giảm bớt nguyền rủa, thì nói không chừng cũng sẽ có thiên phú luyện đan?" Tông thúc nói, "Cho nên ta đã đi tìm một người bằng hữu, mua ở chỗ hắn một ít thứ dùng để luyện đan cùng với hai cái phương thức này."

"Còn có nguyên liệu về hạt giống và lò luyện đan, ta cũng chuẩn bị cả rồi." Tông thúc nói xong, sau đó lấy ra mấy bao hạt giống, còn có một cái lò luyện đan không quá lớn, trên đầu có màu xanh lá, quan sát thử liền thấy không được tiện nghi cho lắm.

Ông cũng nói đến đây rồi, nói Mục Loan Loan không biết Tông thúc muốn mình thử luyên đan, thì nàng chính là kẻ nói dối.

Nàng vừa kinh ngạc vừa cảm động, "Tông thúc, làm sao ta dám nhận những thứ này chứ?"

Thực tế thời gian quen biết giữa nàng và Tông thúc không tính là dài, nhưng Tông thúc không chỉ cho nàng linh thổ rồi túi Càn Khôn, mà trước nay vẫn luôn đối với nàng rất tốt. Mặc dù biết được phần tốt bụng này là bởi vì nàng có thiên phú, nhưng Mục Loan Loan vẫn không thể yên tâm mà thoải mái tiếp nhận.

Đặc biệt là lúc này, trong trí nhớ của nguyên chủ, luyện đan sư không chỉ là một công việc cao quý, đó còn là một nghề làm tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, có điều người mới mà muốn học thì phải lãng phí linh thảo và linh thạch, những điều này cũng đủ khiến cho nhiều gia tộc có tài lực hùng mạnh đều chùn bước.

Hơn nữa trên lãnh địa này, kẻ luyện đan thành công phần lớn người tu luyện cần có hỏa linh căn, hoặc vài kẻ của Yêu tộc, một số ít người trời sinh có năng lực đặc biệt khống chế được lửa, nhưng nàng lại là một tu sĩ hệ mộc, chủ yếu chỉ đi theo con đường tạo ra các loại nguyên liệu mà thôi!

"Tông thúc, những thứ này quá quý giá, ta không thể nhận được."

Mục Loan Loan nhận thức được mình là ai, lúc trước vì Long tiên sinh mà đã xin Tông thúc giảm giá đan dược, cuối cùng thì bọn họ cũng thiếu tiền Tông thúc, trước giờ nàng lại chưa từng tiếp xúc qua quá trình luyện đan này, lỡ như trong lúc luyện lãng phí quá nhiều nguyên liệu, đối với Tông thúc cũng là một sự đả kích.

"Ha ha, cũng chẳng phải là ta cho không ngươi." Tông thúc biết nàng sẽ không dễ dàng nhận ngay lập tức như vậy, "Nha đầu, là ta muốn làm ăn cùng với ngươi"

Mục Loan Loan có chút chưa hiểu.

"Ta và Vân Nhi chuẩn bị chuyển cửa hàng đến Nhân tộc, ở đó ta có một bằng hữu, định sẽ cùng nhau mở một cửa hàng đan dược." Ánh mắt Tông thúc sáng rực lên, "Ta nghĩ ngươi có thể tạo ra linh thực có tác dụng xua tan nguyền rủa, nếu như thật sự có thể tạo ra đan dược có tác dụng tương tự, như vậy chúng ta nhất định sẽ phát tài."

Vân Nhi ở bên cạnh cũng gật gật đầu, nàng nói chuyện rất chậm, nhưng so với Tông thúc thì lại có tính thuyết phục hơn nhiều, "Nha đầu, ngươi có biết giá hiện tại của đan dược là bao nhiêu không?"

"Hồi Linh Đan cấp một, một lọ mười viên, có giá là một khối linh thạch trung phẩm. Ngưng Tuyết Đan luyện chế ra rất khó, nó được bán theo từng viên, một viên giá ba khối linh thạch hạ phẩm."

Vân Nhi mỉm cười, "Hiện tại đi ra ngoài, có ai lại không muốn sở hữu một chút Hồi Linh Đan cơ chứ?"

"Ta còn nhớ, lần trước ngươi nói ngươi còn có người thân đang bị bệnh." Tông thúc nói, "Nếu như chỉ ăn linh quả giống như người thân của ngươi thì việc hồi phục sẽ rất chậm."

Đôi phu thê này kẻ xướng người hoạ, Mục Loan Loan thật sự bị bọn họ làm cho động tâm, "Nhưng mà, ta lại không phải tu sĩ hệ hỏa."

Tông thúc thấy nàng đã có chút động lòng, trừng mắt nhìn, "Ai nói với ngươi, luyện đan nhất định phải là hệ hỏa?"

"Luyện đan còn có thể dùng đan hỏa." Tông thúc nói, "Ta chuẩn bị cho ngươi cái lò luyện đan này, tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng bên trong có tồn hỏa đan, dùng nó để luyện cả trăm lần cũng chẳng vấn đề gì. Nếu như dùng hết đan hỏa, thì bổ sung thêm linh thạch là được rồi."

"Đến lúc đó đan dược do ngươi luyện chế ra, ta đặt bán ở cửa hàng, ta với ngươi sẽ chia năm năm, cứ thế này mà làm đi." Tông thúc nói.

Mục Loan Loan thật sự bị những lời này thuyết phục, nhưng lại lo lắng mình làm không tốt.


___________o0o___________

Cập nhật ngày 6/3/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: -Jenny-

Beta: kimnana, yuri318
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 95: Bạch Thủy Dao!
[HIDE-THANKS]
Cuối cùng vẫn là Vân thẩm nhìn ra chỗ khó xử của nàng, nói: "Như vậy đi, nha đầu, lần này ngươi trở về làm thử xem, nếu thành công, thì giữ lại đan lộ và hạt giống, còn nếu không thành, lần sau đem trả lại cho bọn ta là được"

Nghe vậy, cuối cùng nàng quyết định hẹn Tông thúc lần sau sẽ gặp nhau ở chợ của Nhân tộc, Mục Loan Loan cẩn thận cất phương thức luyện đan, hạt giống, linh thạch cùng lò luyện đan rồi rời khỏi.

Hôm nay trước khi ra ngoài, nàng cũng đoán được lần này có khả năng sẽ không lấy được đan dược, nhưng không thể ngờ tới Tông thúc lại để cho nàng luyện đan.

Nhưng mà, Mục Loan Loan nhéo nhéo tiền trong tay, tâm tình lại tốt đến mức xưa nay chưa từng có...

Nàng lo lắng mình không phải tu sĩ hệ hoả thì việc sử dụng lửa sẽ khó khăn, nhưng nói chung chẳng phải ai cũng có thể luyện tốt ngay từ đầu, có lẽ Tông thúc nói đúng, nàng không nhất thiết phải có thiên phú hệ hoả đó.

Hơn nữa, Tông thúc đã nguyện ý đầu tư, nàng việc gì phải thiếu tự tin vào bản thân thế chứ, thử một lần cũng chẳng thiệt thòi gì.

Nếu nàng thật sự trở thành luyện đan sư, dựa theo địa vị của luyện đan sư trên lãnh địa này, nói không chừng nàng còn có thể dùng đan dược mướn người, đưa Long tiên sinh rời khỏi cái phủ tù túng kia.

Nghĩ đến đó, Mục Loan Loan liền cười một cái, nàng suy nghĩ quá xa rồi, hiện tại đan dược còn chưa luyện ra thành công.

Nàng không tiếp tục nghĩ về việc luyện đan nữa, dựa theo tính toán từ tối hôm qua, liền bắt đầu đi mua những vật dụng còn thiếu trong nhà.

Lúc đi ngang qua một tiệm bán thuốc, Mục Loan Loan vào nhìn thử, chỉ vào một gốc cây cùng có cái lá màu tím mà Manh Manh đã mổ từ trên cổ nàng dạo nọ, hỏi chủ quán xem đó là cái gì.

"Cỏ gây ảo ảnh, giúp đi vào giấc mộng." Ông chủ tùy ý trả lời, "Cấp hai một khối linh thạch trung phẩm, cấp ba ba khối, muốn mua sao?"

Mục Loan Loan làm bộ tỏ vẻ bình tĩnh, đầu ngón tay đã có chút run, "Ta chỉ nhìn thấy nó rất đẹp."

"Hừ." Ông chủ kia tỏ vẻ khinh thường, chẳng thèm để ý tới nàng nữa.

Mục Loan Loan chậm rãi bước ra khỏi cửa hàng.

Manh Manh lấy ra chính là cỏ gây ảo ảnh.

Nói cách khác, việc nàng nằm mơ trước đó, đều là thật.

Tiểu Long tiên sinh là thật, bộ dáng trước kia của Long tiên sinh cũng là thật.

Trong lòng đau giống như là bị kim đâm, Mục Loan Loan sửng sốt trong chốc lát, mới hồi phục lại tinh thần.

Long tiên sinh, Long tiên sinh.

Nàng có suy nghĩ muốn chạy về thật nhanh.

Mục Loan Loan vội rảo bước thật nhanh, đang chuẩn bị đến nơi đã hẹn với Hồng Diệp, đúng lúc lại đi ngang một tửu lầu, ở ngoài cửa thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Bạch Thủy Dao!

Theo bên cạnh vô ta là một nam nhân có thân hình cao lớn, người mặc tơ lụa, cười rất vui vẻ.

Chuyện này là sao, không phải Bạch Thủy Dao nên ở cấm địa bên lãnh cung làm khổ sai sao?

Mục Loan Loan thầm nghĩ thấy điều không ổn, chân đang rời đi bỗng dừng lại, rồi theo sau bọn họ vào một tửu lâu xa hoa nhất trong phiên chợ, trơ mắt nhìn Bạch Thủy Dao cùng gã nam nhân to xác kia đi lên lầu.

"Khách quan, mời vào bên trong." Tiểu nhị tửu lâu rất khách khí, Mục Loan Loan xua xua tay, mặt không đổi sắc chọn một chỗ hẻo lánh, uống một ngụm trà, móc ra hai đồng bạc, nhìn tên tiểu nhị kia vẫy tay.

Ánh mắt tên tiểu nhị hiểu ý, nhận đồng bạc, rồi ghé bên tai nàng, "Khách quan muốn hỏi gì sao?"

"Người khách mang theo nữ nhân bên cạnh mới nãy là ai?" Mục Loan Loan cân nhắc từ ngữ.

"À, ngài muốn nói tới cô nương bên cạnh Ngao Tuyết đại nhân kia sao?" Đôi mắt tiểu nhị xoay chuyển, đoán rằng Mục Loan Loan tám phần lại là tiểu thiếp do cái tính phong lưu của Ngao Tuyết đại nhân, dù sao loại sự tình này cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp, hắn biết rõ bản thân không thể bị cuốn vào, liền hàm hồ cho qua chuyện, "Cái này ta cũng không biết."

Chỉ là tiểu nhị không nghĩ tới, Mục Loan Loan muốn hỏi căn bản cũng không phải là Bạch Thủy Dao, nàng chỉ muốn biết dưới tác dụng của hào quang nữ chính thì nam nhân mà Bạch Thủy Dao trèo lên rốt cuộc là ai mà thôi.

Không ngờ lại là Ngao Tuyết...

Buổi sáng hôm nay nàng mới nghe Hồng Diệp nói Ngao Tuyết hóa rồng nuốt sống Phất Liễu, hiện tại lại biết được tin dữ Ngao Tuyết và Bạch Thủy Dao ở bên nhau.

Mục Loan Loan thật sự đứng ngồi không yên, nàng cố giữ bình tĩnh, "Ngao Tuyết đại nhân sao có thể coi trọng cô ta thế chứ, bọn họ chẳng lẽ thường xuyên tới đây?"

Tròng mắt tiểu nhị xoay chuyển, không nói chuyện.

Mục Loan Loan tức giận, hừ lạnh một tiếng, lại rút ra hai đồng bạc rồi dùng sức đập mạnh lên mặt bàn.

"Hôm nay là lần đầu tiên thấy, trước kia chưa từng thấy qua" Tiểu nhị cười hì hì, "Khách quan đừng tức giận."

Mục Loan Loan cảm thấy phiền vô cùng, xua xua tay cho tiểu nhị kia đi xuống, trong lòng thoáng qua rất nhiều suy nghĩ...

Mấy ngày gần đây mới đến, hay nói cách khác chính là, Bạch Thủy Dao chỉ vừa mới trèo lên Ngao Tuyết, có lẽ không thể nhanh như vậy liền tới gây phiền phức cho nàng và Long tiên sinh. Lần trước nàng và Bạch Thủy Dao trở mặt, vốn tưởng Bạch Thủy Dao đã ở trong lãnh cung, hẳn sẽ không thể nhanh như vậy mà trèo lên nam nhân nào, hiện tại xem ra, nàng vẫn còn quá ngây thơ.

Hào quang của nữ chính thật không dễ dàng biến mất mà.

Trong lòng Mục Loan Loan rất loạn, dựa theo tính cách có thù tất báo của Bạch Thủy Dao, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

___________o0o___________

Cập nhật ngày 6/3/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: -Jenny-

Beta: kimnana, yuri318
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 96: Phế Long
[HIDE-THANKS]Khi Mục Loan Loan đang ở chợ phát hiện tung tích của Bạch Thủy Dao, thì phía Long tiên sinh cũng vừa tỉnh lại.

Hắn mở mắt, nửa ngồi dậy, cục lông Pi liền nhận ra.

Mặt Long tiên sinh sắc lạnh, tầm mắt đảo qua thân thể nhỏ nhỏ của Manh Manh, nhíu mày lại, vẻ ác ý khiến một trận áp lực dồn tới, nhìn bộ dạng Manh Manh bị dọa đến run bần bật, khóe môi hắn hơi cong lên.

Phu nhân không có ở nhà, hắn có nên giết chết con Pi đáng ghét này không đây?

Long tiên sinh ác độc suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại không động thủ.

Hôm nay hắn có việc khác phải làm...

Hắn nghĩ, trước khi nàng trở về, nên luyện tập đi lại một chút.

Long tiên sinh sửa sang lại mái tóc dài và y phục của mình, rồi xốc lên chăn, đuôi rồng hóa thành hai chân.

Chân dài thẳng tắp so với trước đây cũng không có gì khác biệt, chẳng qua đi lại không tiện lắm.

Mặt Long tiên sinh đanh lại, thử cử động đùi phải, cứng đờ như bị thứ gì đó trói chặt.

Ngón tay hắn siết mạnh, thử cử động chân trái.

Cảm giác cứng ngắt truyền tới, so với đùi phải còn nghiêm trọng hơn, như đang nhắc nhở hắn, bản thân là một phế long.

Trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, Long tiên sinh không sử dụng linh lực, cố gắng đứng dậy rời khỏi giường.

Trên trán hắn đầy mồ hôi lạnh, bởi vì bị nguyền rủa, nên mỗi lần cử động một chút đều cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như có người dùng dây gai trói chặt hai chân hắn lại.

Long tiên sinh mím môi thật chặt, trong đôi mắt đen như đầm nước nhìn không ra tâm tình của hắn, chỉ là thử một lần lại một lần, ước chừng khoảng vài phút, hắn mới thích ứng được với sự đau đớn, chậm rãi đặt chân trên mặt đất.

Hắn muốn đứng lên, lại lập tức ngã xuống nền đất, mặt đất lạnh băng giống như đang cười nhạo hắn...

Ngươi chỉ là một con rồng tàn tật.

Nhưng đáng buồn chính là, hắn muốn bò dậy cũng không làm được.

Hắn gần như đã chẳng thể khống chế được thăng bằng của cơ thể, tất cả quá khó khăn.

Ánh mắt Long tiên sinh trở nên u ám, điều động linh lực trong cơ thể, chật vật lắm mới có thể đứng lên.

Cảm giác đau đớn không hề giảm bớt, chỉ là dưới sự trợ giúp của linh lực, hắn may mắn lấy lại được chút thể diện.

Sống lưng Long tiên sinh ưỡn thẳng, chậm rãi đi đến ngăn tủ bên cạnh, tầm mắt chạm đến trung y và quần áo mà phu nhân đã mua cho hắn, trong chớp mắt đáy lòng liền dịu lại.

Hóa ra, nàng không chỉ mua trung y cho hắn mà còn mua cả y phục cho hắn nữa.

Màu lam nhạt, rất đẹp.

Long tiên sinh vươn cánh tay dài ra, cầm lấy quần áo, mặc thử rất vừa, vốn định đóng cửa tủ lại, ma xui quỷ khiến lại đụng phải trung y của nàng.

Lòng bàn tay chạm đến vải dệt mềm mại, mặt hắn lập tức như bị thiêu cháy.

Đến khi hắn lấy lại tinh thần, thì tay đã cầm quần áo của nàng từ lúc nào.

Nàng, quần áo của nàng.

Nàng không có ở nhà.

Long tiên sinh lộ ra vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm quần áo trong tay, đứng đắn giống như đang nghiên cứu tháng này muốn cùng Nhân tộc Tu Chân giới khai chiến hay không.

Tầm mắt của Manh Manh run lên bần bật...

Đây thực sự là một con rồng đáng sợ, đột nhiên như xác chết từ trên giường bò dậy, còn dùng ánh mắt lạnh lùng uy hiếp nó, sau đó lại bất ngờ ngã trên mặt đất, lại bò dậy rồi sờ tới sờ lui đồ của chủ nhân đáng yêu của nó, quả thực quá xấu rồi.

"Pi Pi Pi..."

Nhưng Manh Manh lại không dám nói, chỉ có thể kêu mấy tiếng nho nhỏ lên án hành vi của Long tiên sinh.

Long tiên sinh thẹn thùng cọ cọ vào quần áo của phu nhân, sau đó dùng vẻ mặt đứng đắn đem quần áo cất trở lại, khống chế thân thể có chút cứng ngắt đi tới nhìn linh gà con đã được mang tới trong viện bên cạnh, hai ngày này đã lớn hơn rất nhiều.

Hắn chỉ đứng ở trước mặt chúng nó, lẳng lặng nhìn trong chốc lát.

Đau đớn trong cơ thể tích tụ càng nhiều, Long tiên sinh đã có phần chịu không nổi, hắn định quay trở về, lại đột ngột phát hiện được vài tia thần thức.

Đó là,

Ba bốn tên thị vệ.

___________o0o___________

Cập nhật ngày 9/3/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: -Jenny-

Beta: kimnana, yuri318
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 97: Muốn chạm vào phu nhân của hắn
[HIDE-THANKS]
"Ha ha, không ngờ cũng có một ngày ta có thể quang minh chính đại đi lại ở đây." Một tên thị vệ cười nói, thoạt nhìn tuổi tác hắn không lớn, làn da màu xanh lá cây đậm, lúc hắn nói chuyện thỉnh thoảng còn thè đầu lưỡi dài khác người của mình ra, "Trước kia ta đâu dám, nếu như có người dám đi đến nơi này, ngay tuyến đường này, tám phần đều bị hộ vệ của Long tộc trực tiếp giết chết."

Hắn là một thú nhân thiềm thừ (*) cấp hai.

(*) Thiềm thừ: Con cóc.

"Đúng vậy", một tên thị vệ khác cũng mỉm cười đáp lại, "Ha hả, hiện tại ngươi xem, có chỗ nào giống với tẩm cung của quân thượng, đã vậy nơi này còn đầy cỏ dại, nói không chừng cả tháng nay chưa có người quét dọn qua."

Làn da hắn trơn ướt, có thể thấy vảy đất ẩn hiện ở trên, đây là một thú nhân cá trắm cỏ cấp hai.

"Đừng nói lời vô ích, lo làm chính sự đi." Một tên thị vệ khác có vẻ là thủ lĩnh trong ba người, hai mắt hắn dựng thẳng, là một tên thú nhân Xà tộc, vẻ mặt của hắn vừa nghiêm túc vừa âm lãnh, "Ta nghe nói cái giường noãn ngọc kia giá trị liên thành, hôm nay ta vất vả lắm mới thăm dò được Ngao Khâm đại nhân và đám thị vệ tinh anh của Long tộc đều không có ở đây. Toàn bộ long phủ không hề có kẻ nào tuần tra, hơn nữa lại là ngày phu nhân xung hỉ kia đi ra ngoài, trong điện lúc này cũng chỉ có tên rồng tàn phế kia, đừng có lân la ở đây nữa."

"Còn có sừng của tên rồng tàn phế nữa." Đi ở cuối cùng là tên thú nhân cao lớn nhất, cũng là kẻ có thực lực mạnh nhất trong số đám người này, thực lực hắn sắp đạt đến cấp bốn, cũng có lá gan lớn nhất, "Tuy rằng có nghe nói sừng đã gãy, nhưng độ cứng rắn chắc vẫn không tồi, lấy cả cái sừng cũng có thể bán được mấy đồng tiền."

"Hắc hắc, đại ca nói rất đúng." Thú nhân thiềm thừ thè lưỡi một cái, hưng phấn chà xát tay, "Ông đây ở tại Long phủ lăn lộn nhiều năm như vậy, đến bây giờ cũng chỉ là thị vệ cấp thấp nhất, làm xong vụ này ta sẽ lập tức trốn đi, ai còn thèm bán mạng ở cái trốn này nữa chứ."

Thú nhân cá trắm cỏ cũng hung hăng mắng một tiếng, "Chết tiệt, nhanh đi, ông đây bị cái tên đầu lĩnh lòng tham không đáy kia lừa đi uống rượu, đã phải tốn rất nhiều tiền vàng đó."

Bọn họ nói chuyện không lớn, nhưng lại thoát không khỏi thần thức của Long tiên sinh.

Bốn tên, không khó giải quyết.

Hắn hơi nheo mắt, từ sau khi hắn bị trọng thương, vật dụng phía trước tẩm cung phần lớn đã bị dọn đi rồi, chỉ để lại một cái giường noãn ngọc cho hắn.

Bởi vì bọn nha hoàn không nhìn ra giá trị của chiếc giường này, lại thêm ghê tởm máu đen của hắn nên mới để lại nó ở đây.

Hiện tại, phu nhân vất vả lắm mới thu dọn sân và gian phòng này sạch sẽ, đám thị vệ đó không biết từ đâu có được tin tức, muốn đoạt sừng của hắn thì tạm thời không nói đến, nhưng lại muốn trộm cả giường tân hôn của hắn với nàng.

...

Nếu là hơn một tháng trước, chỉ sợ hắn chẳng có sức phản kháng, nhưng hiện tại...

Long tiên sinh thong thả, ung dung cầm lấy lồng sắt nhốt linh gà con lên, đi về phía gian phòng, hắn lại cầm thêm ba khối linh thạch trung phẩm mà Mục Loan Loan đặt ở trong nhà...

Có người đưa linh thạch đến tận cửa còn không tốt quá sao?

Hắn vốn định chờ bọn họ tới cửa thì mới ra tay, nhưng lại đột ngột nghe thấy tên thú nhân cá trắm cỏ sớm đã đi đến trước cửa sân nói:

"Đại ca, đợi lát chúng ta có thể mai phục ở trong sân, chờ lúc phu nhân kia trở về..."

Thú nhân thiềm thừ cùng với hắn trao đổi một ánh mắt kiểu như "Ngươi thật là hiểu ý", rồi cười đáng khinh, "Dù sao cũng phải rời đi, không bằng cứ thoải mái một lần, lúc trước đại hôn của quân thượng, ta đã thấy phu nhân của hắn từ xa."

"Mặc dù bên cạnh nàng không có cô nương tuyệt thế kia nữa, nhưng dù sao nàng cũng là mỹ nhân hiếm có, còn là Nhân tộc, làn da lại non nớt như vậy, không biết khi chạm vào..."

Hai chữ "Cảm giác" còn chưa kịp nói ra miệng, thú nhân thiềm thừ bỗng nhiên dừng lại, hai mắt hắn trừng to tròn xoe, sắc mặt đỏ lên, giống như vừa tiếp nhận áp lực cực lớn. Hắn trừng mắt nhìn thân thể của mình từ từ bị sương đen bất ngờ xuất hiện nuốt chửng, bản thân còn chưa kịp kêu lên một tiếng thê thảm.

___________o0o___________

Cập nhật ngày 9/3/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: Lam Nhạn

Beta: kimnana, yuri318

[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 98: Một lũ đáng chết
[HIDE-THANKS]
"Ai!"

Hai tên thị vệ Xà tộc lập tức trở nên khẩn trương, cả hai còn chưa kịp bày ra tư thế phòng ngự, đã thấy tên thị vệ cá trắm cỏ tránh né không kịp rồi nhanh chóng bị sương đen bao phủ, hóa thành hư vô.

Cửa sân từ từ mở ra, Long tiên sinh trên mặt đầy những hoa văn đỏ thẫm dữ tợn, đôi mắt phượng của hắn lóe lên lửa giận.

"Đáng chết."

Giọng nói lạnh nhạt phẫn nộ vang lên.

Hai tên thị vệ Xà tộc chỉ vừa kịp nghe được câu nói sau cùng trong đời mình, thì toàn bộ thân thể đã bị sương đen bao vây lấy, họ khó khăn chống cự, cuối cùng chỉ có thể kêu lên thảm thiết một tiếng, rồi cũng từ từ tan biến.

Sương đen dần mờ đi rồi biến mất, ngõ nhỏ ở sân trước đã trở lại trạng thái bình thường, mấy cái túi Càn Khôn rơi rớt trên mặt đất trống trơn, thậm chí chẳng để lại vết tàn tro của đám thị vệ vừa nãy.

Hoa văn nguyền rủa trên mặt Long tiên sinh chuyển động nhè nhẹ, tựa như máu tươi đang chảy xuôi, sau khi sử dụng năng lực hắn đã bị phản phệ (*) lại, làm cho kinh mạch đứt gãy, máu tươi tràn ra khoé môi.

*Phản phệ: Khi dùng năng lực quá giới hạn cho phép sẽ bị phản ngược lên người mình.

Trong tay hắn là ba khối linh thạch trung phẩm đã vỡ thành bụi phấn, đáy mắt Long tiên sinh không hề biến đổi, hắn tức giận, nhìn vô cùng đáng sợ.

Nếu như phu nhân không có thiên phú đặc thù, nhờ đó mà trong khoảng thời gian này bồi dưỡng cho hắn không tồi, nói không chừng, nói không chừng...

Bọn chúng thế mà lại muốn ra tay với nàng, làm sao chúng dám chứ?

Cả người Long tiên sinh đau đớn đến phát run, tay hắn dùng hết sức bám xuống dưới sân khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Thậm chí khuôn mặt vốn dĩ tà dị của hắn lúc này càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Cảm nhận được hơi thở không ổn từ trong phòng vọng đến, thì ra là Manh Manh vốn định giúp đỡ hắn giờ đây cũng trở nên sợ hãi. Thân thể bé nhỏ run rẩy, nó đứng xa xa nhìn Long tiên sinh đang vịn vào cửa, đến cánh cũng chẳng dám vỗ bừa bãi.

Một lát sau, Long tiên sinh mới cảm thấy dễ chịu hơn, hắn từ từ đứng thẳng, bước lên phía trước nhặt chiến lợi phẩm lên.

Bốn cái túi Càn Khôn, ba cái hạ phẩm, một cái trung phẩm.

Long tiên sinh cầm ba cái túi Càn Khôn cấp thấp, bàn tay hóa thành vuốt rồng, vốn định trực tiếp bóp nát chúng, nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Mục Loan Loan vất vả tích cóp linh thạch.

Ba cái túi Càn Khôn này tuy rằng không đáng giá, nhưng hắn hiện tại cũng không phải quân thượng của trước đây.

Bàn tay Long tiên sinh từ từ trở lại bình thường, hắn đưa tay lau đi vết máu trên môi, mở một cái túi Càn Khôn trong số đó ra, lập tức hấp thu hết mấy chục khối linh thạch hạ phẩm.

Một lát sau, sắc mặt của hắn hơi tốt lên chút.

Long tiên sinh đóng cửa sân lại, hắn đem linh gà con từ trong phòng ra ngoài, lại thô bạo mang Manh Manh vào trong phòng, xong rồi mới có tâm tư mở ra ba cái túi Càn Khôn còn lại.

Đám thị vệ này quả thật rất nghèo, toàn bộ linh thạch cộng lại nhiều lắm cũng chỉ là hai trăm khối linh thạch hạ phẩm và hơn ba mươi khối linh thạch trung phẩm, trừ những gì hắn đã hấp thu thì chỉ còn lại khoảng một trăm cái hạ phẩm.

Đan dược cũng chỉ có loại bình thường là Hồi Linh Đan cấp một, ngoài ra cũng có không ít những đồ vật thượng vàng hạ cám (*) khác.

(*) Thượng vàng hạ cám: Trên thì là vàng, dưới thì là cám, ý nói có đủ loại đồ vật từ giá trị cao đến giá trị thấp.

Thủ lĩnh thị vệ Xà tộc chính là kẻ giàu nhất trong cả bọn, túi Càn Khôn trung phẩm của hắn có đến hai mươi ba khối linh thạch trung phẩm, bên trong còn có Hồi Linh Đan cấp ba và một ít đồ vật khác, hơn nữa lại có thêm hai thanh phi kiếm cấp hai.

Thật ra cho phu nhân dùng có vẻ rất thích hợp.

___________o0o___________

Cập nhật ngày 9/3/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: Lam Nhạn

Beta: kimnana, yuri318
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 99: Trận pháp
[HIDE-THANKS]
Nghĩ đến Mục Loan Loan, ánh mắt Long tiên sinh chớp nhè nhẹ một cái, cuối cùng hắn mở một cái túi Càn Khôn ra, thần thức quét qua, mắt liền sáng rực lên...

Không ngờ lại có một bảo bối nhỏ.

Khoé môi Long tiên sinh hơi cong lên, cảm thấy lệ khí (*) trong ngực cũng dần biến mất.

(*) Lệ khí: gần giống như Dịch khí, nghĩa là khí độc

Là một vòng tay thanh ngọc dùng để bảo mệnh.

Thanh ngọc tuy điêu khắc chẳng phải quá đẹp, nhưng bên trong lại có khắc trận pháp tinh diệu, có thể dùng toàn lực chống cự cường giả cấp bốn một lần.

Nhớ tới trước đây hắn còn là con rồng giàu có, vòng tay thanh ngọc giống như loại này, hắn đều tỏ ra khinh thường khi đeo trên người, hiện tại, hắn lại xem như có được bảo bối ở trên tay.

Hắn cuối cùng cũng có gì đó tặng cho nàng.

Nàng gả cho hắn đã lâu, vẫn luôn phải chịu khổ, chưa từng có được một món trang sức nào, mỗi ngày đều chỉ ăn mặc tố y, thật sự rất tiết kiệm.

Long tiên sinh lấy vòng tay thanh ngọc ra, đem ba cái túi Càn Khôn phẩm cấp thấp nhét vào túi trung phẩm kia, tay lại vuốt ve linh thạch.

Trước kia, lúc nhàm chán hắn đã dựng lên một trận pháp bên trong tẩm cung, tuy chưa thể xem là hoàn chỉnh, nhưng ít nhất là không ai có thể phát hiện ra. Khi trận pháp được khởi động sẽ không đủ tác dụng để bảo vệ, nhưng vẫn đủ che được hành động thật sự của hắn.

Chỉ cần Ngao Khâm không tự mình tìm đến đây, thì dù dùng thần thức dò xét cũng chỉ có thể thấy dáng vẻ hắn chật vật nằm ở trên giường.

Long tiên sinh hơi cúi đầu, những linh thạch này vừa hay đủ để hắn khởi động trận pháp, dư lại một ít hắn có thể dùng kết nối mảnh vụn nguyên hạch thứ năm.

Đến lúc đó, chắc là hắn có thể khôi phục được năm phần thực lực.

"Manh Manh, lại đây." Long tiên sinh vẫy tay và nhìn về phía con chim tước nhỏ đang run bần bật trốn ở góc phòng.

"Thu..." Thú cưng khẽ kêu lên một tiếng.

Long tiên sinh nhướng mày, lần này Manh Manh không dám tiếp tục bất động.

"Aizzz." Long tiên sinh duỗi tay chọc chọc cái cổ đầy lông tựa như khăn choàng, lại nhéo cánh nhỏ của nó một cái, đơn giản dò xét sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ, "Quả nhiên không phải sơn tước bình thường."

"Nhưng ta chưa thể trực tiếp khai linh trí cho ngươi." Hắn nhẹ nhàng nói, đem túi Càn Khôn buộc ở trên cổ tước nhỏ.

"Để cho nàng..."

"Tưởng là ngươi làm đi."

Hiện tại tình cảnh của hắn nguy hiểm, cho dù kết nối được toàn bộ các nguyên hạch, cũng chẳng thể đánh lại đông đảo những kẻ trong Long tộc ủng hộ Ngao Khâm.

Huống chi, hắn không có nhiều thời gian như vậy.

Hơn một tháng, thời gian như vậy có lẽ chưa đủ để Ngao Khâm và Yêu tộc đạt thành hiệp nghị, nhưng ba tháng, rồi nửa năm, hắn không có khả năng nhẫn nhịn lâu như vậy.

Hắn rất hối hận lúc trước bản thân đã quá tin người, hiện tại mới liên lụy đến nàng.

Chỉ là...

Chờ sau khi hắn kết nối mảnh nguyên hạch thứ năm, sẽ tiến vào đoạt lấy nơi thí luyện trước kia của Ngao Khâm, chắc có thể đột phá, tìm được một con đường sống.

Long tiên sinh chịu đựng nguyền rủa đau đớn trong cơ thể, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, hắn đi vào trong thiên điện, bắt đầu khởi động trận pháp.

Trước khi liên kết mảnh nguyên hạch thứ năm, hắn còn muốn an tĩnh làm "Rồng thực vật" ở trong miệng của phu nhân mấy ngày nữa.

Hắn sẽ không tỉnh lại, không nói lời nào, giả vờ không thể tự sinh hoạt để hưởng thụ cảm giác được chăm sóc mà nhiều năm qua chưa từng cảm nhận được.

Long tiên sinh có hơi buồn cười, nhưng khóe môi lại chẳng thể cong lên được, ngược lại trở nên cứng đờ.

Thật ra hắn có thể cảm nhận được, Mục Loan Loan ít nhiều cũng có tình cảm với hắn. Nhưng chính vì như vậy, hắn càng không thể trở thành "Long tiên sinh" hoàn mỹ trong lòng nàng.

Trước đây hắn hoàn toàn muốn giữ nàng ở cạnh, thậm chí có ý nghĩ tàn nhẫn muốn cột nàng vào bên người, nhưng Long tiên sinh biết, hắn sẽ không nhẫn tâm.

Sau này khi khôi phục năm phần thực lực, đi đến nơi thí luyện trước đây, hắn cần phải "tỉnh lại"

Hắn phải tàn nhẫn với nàng, khiến nàng rời đi, khiến nàng hận hắn, khiến nàng cảm thấy hắn là con quái vật đáng giận cao ngạo tự đại, xoá đi toàn bộ hình bóng của hắn trong lòng nàng.

Sau đó, ném nàng tới một nơi không có Long tộc để nàng tự sinh tự diệt.

Hắn sẽ đến những nơi đó trước, đem bảo bối trước kia mình cất giấu đưa toàn bộ cho nàng, mong nàng có thể sống thật tốt.

Nếu hắn thất bại rồi chết đi, nàng cũng không cần cảm thấy thương tâm. Nàng có thể dựa vào Manh Manh và những thứ hắn để lại.

Nếu hắn thành công, dù nàng có không muốn, hắn vẫn sẽ không để nàng đi, hắn sẽ đem nàng trói lại, để nàng sinh cho hắn một trăm trứng rồng.

Trận pháp dần dần thành hình, khuôn mặt dữ tợn của Long tiên sinh lại càng đáng sợ, dưới ánh sáng yếu ớt nhìn hắn tựa như ác quỷ đang khóc.

___________o0o___________

Cập nhật ngày 9/3/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: Lam Nhạn

Beta: kimnana, yuri318

[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back