Welcome! You have been invited by nheo nhu nhi to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 337: Ảnh chụp Cô và Bạch Dạ

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

Binh đoàn thứ ba.

Buổi sáng, Tuyết Vi vừa đến quân khu liền cảm thấy ánh mắt mỗi người đối với mình đều quái quái. Cười như không cười, có bộ phận nam binh trên mặt còn có chút mất mát; trên mặt nữ binh lại tràn đầy địch ý.

Là thần kinh cô mẫn cảm sao? Hay là.. Đã xảy ra chuyện gì cô không biết sao?

"Tiểu Tuyết, cô bí mật thi thố. Ai nha nha!" Tiết thiếu tướng tiến vào office building có chút oán trách chỉ cô.

"Ách.. Tiết.. Tiết thiếu tướng, ngài là.. Có ý tứ gì?"

"Hừ, còn giả ngu với tôi, chính là tình cảm của cô lên men!"

Ách..

Bất quá buổi chiều mới là thời gian ba quân chỉnh hợp, không phải buổi chiều Hoàng Phủ Minh mới có thể công bố tin bọn họ kết hôn sao? Làm sao buổi sáng liền để lộ tin tức?

Mẹ nó! Tám phần là do cái miệng rộng của Mộ Thần Hiên đi?

"Ha hả, Tiết thiếu tướng, ngài đã biết sao?" Tuyết Vi thẹn thùng nở nụ cười.

"Đã biết, đã biết, tám phần là tất cả mọi người của ba cái binh đoàn đã biết. Xem ra, mấy ngày gần nhất có không ít nam binh muốn đi uống rượu giải sầu, lại có không ít nữ binh muốn khóc thầm."

"Tiết thiếu tướng, nhìn ngài Nói, nào có nghiêm trọng như vậy?"

"Làm sao không có? Ai không biết Bạch tướng quân của binh đoàn thứ nhất là nam thần của binh đoàn chúng ta? Trừ bỏ anh chính là Hoàng Phủ Quân Trường. Bây giờ anh là hoa đã có chủ, chỉ còn lại có một mình Hoàng Phủ Quân Trường, cô Nói xem, những nữ binh đó có muốn khóc thầm hay không?"

"..."

Nụ cười ở trên mặt biến mất trong nháy mắt, Tuyết Vi mờ mịt chớp chớp mắt.

Tiết thiếu tướng nói sai rồi đi?

Cái này cùng Bạch Dạ có quan hệ gì?

Làm gì xả đến trên người Bạch Dạ?

"Tiết, Tiết thiếu tướng, tôi tưởng ngài.. Ngài lầm.. Kỳ thật tôi.."

"Còn muốn phủ nhận sao? A, ảnh chụp đều bị người ta tuôn ra tới, lúc này cô muốn phủ nhận với tôi, không kịp rồi." Vẻ mặt Tiết thiếu tướng mỉm cười cắt đứt lời Tuyết Vi nói.

Như thế kêu Tuyết Vi càng thêm mờ mịt.

"Tuyết Vi! Tuyết Vi!" Đúng lúc này, Mạc Nhã Như và An Tĩnh thần sắc hoảng loạn từ lầu hai chạy xuống dưới: "Tiết, Tiết thiếu tướng.. Sớm.. Buổi sáng tốt lành."

"Hừ, hai tiểu nha đầu, đừng hoảng loạn, còn thể thống gì. Các người nói chuyện đi, tôi đi rồi."

"Hắc hắc, Tiết thiếu tướng, Gặp lại." Mạc Nhã Như và An Tĩnh cười nịnh nọt, sau khi cung tiễn Tiết thiếu tướng rời đi. Hai người các cô một trái một phải liền túm Tuyết Vi tới nơi không có ai rồi: "Cô làm cái gì vậy, Tuyết Vi?"

"Làm sao vậy?" Nhận thấy được vẻ mặt hai người kia thập phần hoảng loạn, Tim Tuyết Vi cũng vô tình có loại ý niệm không tốt.

"Cô nhìn xem! Ảnh chụp cô và Bạch tướng quân hôn môi đều bị người đăng ở trên mạng bên trong Quân Khu Bạch Hổ chúng ta!" Nói xong, An Tĩnh lấy ra di động liền đem ảnh chụp ra tới.

Tuyết Vi một phen đoạt lấy di động của An Tĩnh.

Bên trong bài, cái gì đều không có nói, chính là một ảnh chụp hôm qua Bạch Dạ đang xem tài liệu trong văn phòng hôn cái trán cô..

Phía dưới, đã có mấy ngàn lời bình.

Không phải Nói, tỏ vẻ tiếc nuối, chất vấn vì sao Bạch tướng quân lại lựa chọn cô; chính là tỏ vẻ tiếc nuối, chất vấn vì sao Tuyết Vi sẽ lựa chọn Bạch tướng quân.

Càng sâu, có rất nhiều lời chúc phúc.

"Là ai.. Làm?" Tuyết Vi khép lại di động, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bạch..

"Chậc, tại sao lại như vậy. Cũng không biết Hoàng Phủ Quân Trường có xem qua cái bài này. Chậc, ai, rõ ràng vừa mới cầu hôn, đã xảy ra chuyện như vậy, Tuyết Vi, cô cũng thật là, sao cô lại có thể.." nửa câu sau Mạc Nhã Như chuẩn bị nói nuốt đi xuống, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy u oán.

Có thể cảm giác đến, các cô đã cảm thấy chuyện Tuyết Vi làm thực có lỗi với Hoàng Phủ Minh.

Đối mặt chuyện này, ngược lại thái độ Tuyết Vi lại thập phần bình tĩnh. "Các người là bằng hữu của tôi, tôi mới nói cùng các người. Giữa tôi cùng với Bạch tướng quân, thanh thanh bạch bạch; mà cảm tình tôi cùng với anh, không phải dăm ba câu là có thể miêu tả ra tới!"

"Tuyết Vi, tôi nhớ rõ lần trước thời điểm chúng ta uống rượu cô đã nói mối tình đầu của cô. Nếu tôi không đoán sai.. Bạch tướng quân chính là mối tình đầu của cô hả?" An Tĩnh phản ứng cực kỳ nhanh chóng, lập tức liền liên tưởng đến chuyện ngày đó.

Tuyết Vi trầm mặc không Nói, nhưng cũng không có phủ nhận.

"Nhã Như, tôi tin tưởng giữa Tuyết Vi và Bạch tướng quân nhất định là trong sạch. Bởi vì.. Từ ngày cùng Tuyết Vi miêu tả, Bạch tướng quân là một người cực kỳ vô tư, anh ta nhất định sẽ không làm ra hành vi vượt rào; mà, Tuyết Vi là bằng hữu của chúng ta, chúng ta càng phải tin tưởng cô!"

A.

Có thể.

Đã có thể. Có những lời này của An Tĩnh, Tuyết Vi liền cảm thấy bằng hữu này mình không kết giao vô ích, cũng không uổng công cô mở miệng giải thích.

"Tôi đương nhiên nguyện ý tin tưởng Tuyết Vi và Bạch tướng quân là trong sạch, chính là.. Những người khác thì sao?" Mạc Nhã Như lo lắng nhìn về phía mặt Tuyết Vi: "Không bằng, cô đăng tin làm sáng tỏ một chút đi?"

"Không cần." Ba chữ lạnh lùng phun ra từ giữa môi, Tuyết Vi âm thầm nheo nheo mắt: "Giải thích, tôi ngại đám người thế tục kia làm bẩn tình cảm giữa tôi và Bạch tướng quân, Tuyết Vi tôi đi ngay đứng thẳng, không sợ người khác đơm đặt!"

Có chút tình.

Có thể vượt qua tình yêu nam nữ; có thể vượt qua giới hạn thế tục.

Cô từng yêu Bạch Dạ, nhưng trong khoảnh khắc được Hoàng Phủ Minh tuyển chọn, cô đã phong ấn tình yêu cùng Bạch Dạ vì không thể đụng vào, tình cảm là một loại thần thánh không thể xâm phạm nhất.

Không có bất luận giao lưu thân thể gì, cũng không tính ở bên trong nam nữ ****. Có chút thiên hướng tri kỷ, lại có chút thiên hướng anh em rồi lại hỗn loạn oanh oanh liệt liệt trở về ký ức.

Tình như vậy khó có thể định luận, không phải Nói, ai đều có thể hiểu, ai đều có thể có được!

"An Tĩnh.. Đến lúc này Tuyết Vi còn cứng như vậy, có thể không tốt lắm hay không?" Nhìn bóng dáng Tuyết Vi tiêu sái, Mạc Nhã Như bất đắc dĩ nhìn về phía An Tĩnh bên cạnh.

"Cô không phải cứng, mà là.. Cô chính là phong cách làm việc như vậy. Chuyện đối mặt, không đi giải thích, người hiểu mình tự nhiên sẽ hiểu. Người không hiểu mình, cô cũng không muốn vô nghĩa. Ngược lại, cô có loại trầm mặc này, sẽ có vẻ cô càng thanh cao. Cô cho rằng.. Cô thật sự đăng tin giải thích, người khác sẽ hiểu sao? A.. Chỉ sợ, những người thế tục đó sẽ càng thêm vặn vẹo đoạn tình thánh khiết của cô và Bạch tướng quân đi?"

Nói đến đây, mắt An Tĩnh nhìn bóng dáng Tuyết Vi nháy mắt tràn ngập hâm mộ..

Nếu cô cũng có thể làm được tiêu sái như Tuyết Vi vậy thật là tốt biết bao?

Toàn bộ buổi sáng. Tình yêu của Bạch Dạ và Tuyết Vi nháo oanh oanh liệt liệt, người ba cái binh đoàn, mọi người đều biết.

Bên kia, Hoàng Phủ Minh cũng sớm ban bố buổi chiều có tin tức muốn tuyên bố. Làm cho mỗi người binh đoàn đều rơi vào bên trong hưng phấn.

Một phương diện bát quái nói Tuyết Vi cùng Bạch Dạ; một mặt khác lại phỏng đoán Hoàng Phủ Quân Trường sẽ tuyên bố cái dạng tin tức trọng yếu gì..

Nhìn thời gian, còn có hai tiếng đồng hồ liền đến thời gian ba quân tập hợp. Tuyết Vi chậm rãi móc di động ra..

Thời gian này Hoàng Phủ Minh sớm đã biết bức ảnh kia tồn tại đi?

Anh, sẽ có phản ứng gì đây?

Vì sao cũng không đánh tới một cú điện thoại?

"Tuyết Vi, văn phòng tướng quân, Mộ tướng quân tìm cô."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 338: Em yêu anh

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Vâng, đã biết, cảm ơn."

Thu di động trở về, Tuyết Vi mặt vô cảm đi về phía văn phòng tướng quân ở tầng cao nhất.

"Chúc mừng, Tuyết Vi.."

"Tiểu Tuyết, chúc mừng, tìm được bạn trai tốt như vậy."

Các binh lính đi ngang qua, phàm là quen biết Tuyết Vi đều tự chúc phúc cho cô.

Dù cho Tuyết Vi biết, chúc phúc này là chúc phúc cô và Bạch Dạ, bất quá, cô liền coi thành là bọn họ chúc phúc mình và Hoàng Phủ Minh, toàn bộ tiếp thu.

"Cộc cộc cộc.." "Báo cáo! Mộ tướng quân, tôi là Tuyết Vi!"

"Vào đi!"

Được đáp ứng, Tuyết Vi chậm rãi đẩy cửa văn phòng ra. Ánh mắt đầu tiên liền nhìn đến Hoàng Phủ Minh ngồi ở ghế tướng quân làm công..

"Hai người các người nói chuyện, tôi đi ra ngoài." Mộ Thần Hiên mỉm cười gật gật đầu với cô, liền đóng cửa rời đi.

"Anh.." Tuyết Vi khẩn trương nắm chặt nắm tay, mi mắt cố ý tránh cùng Hoàng Phủ Minh đan xen tầm mắt: "Anh làm sao tới đây?"

"Tới tìm em."

Rũ đầu, không cách nào nhìn đến vẻ mặt Hoàng Phủ Minh, nhưng từ trong giọng Nói, cô nghe được một tia u lạnh. "Nội cái.. anh.. Ảnh chụp thấy được đi?" Đôi mắt đảo quanh.

"Thấy được." Anh mặt vô cảm gật gật đầu.

Tuyết Vi nắm chặt nắm tay, tim thắt lại, nhanh chóng ngẩng đầu đối diện đôi mắt anh: "Em sẽ không giải thích với anh!"

"Anh cũng không cần em giải thích với anh."

"Vì sao?"

"Em có bệnh đi? Phương diện này nói sẽ không giải thích với anh, về phương diện khác, lại hỏi anh vì sao không cần em giải thích. Em.. Nghĩ làm sao đâu? Ha hả.." Hoàng Phủ Minh buồn cười cười, đôi chân thảnh thơi, thảnh thơi đáp ở trên bàn công tác, bộ dáng kia miễn bàn nhiều nhẹ nhàng.

Nha.

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ngược lại là Tuyết Vi rối loạn đầu trận tuyến.

Cô tình nguyện vừa tiến vào Hoàng Phủ Minh rống to đối với mình, nhưng bây giờ anh như vậy?

"Anh.. Liền không hỏi em xem bức ảnh kia rốt cuộc là chuyện gì sao?"

"Sách, nói tới cái này.. nhưng anh thật ra có chuyện muốn hỏi em.." vẻ mặt Hoàng Phủ Minh do dự nhíu mày.

"Hỏi cái gì?"

"Lại đây." Anh mặt vô cảm ngoắc ngón tay.

Tuyết Vi hơi mang vài phần khẩn trương đi tới trước mặt anh.

"Đứng xa như vậy làm gì? Sợ anh đánh em sao? Tới, đến bên người anh." Hoàng Phủ Minh bắt lấy hai chân đáp ở trên bàn công tác, vỗ nhẹ nhẹ lưng ghế xoay.

Tuyết Vi quan sát kỹ lưỡng mỗi một vẻ biến hóa của anh.

Tê..

Anh không phải là trước mềm, lúc chờ mình đi qua, thì mạnh bạo phát sao?

"Bùm, bùm.." trái tim khẩn trương nhảy lên, Tuyết Vi niếp tay khẽ bước đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh.

Chỉ thấy, hai tròng mắt anh chợt lóe, bàn tay to, túm chặt tay nhỏ của Tuyết Vi, ngay sau đó đột nhiên lôi kéo..

Cô ' bùm ' một tiếng, an vị ở trên hai chân Hoàng Phủ Minh. "Này, anh!"

"Đừng lộn xộn." Hoàng Phủ Minh ra vẻ tức giận ở trên mặt.

Tuyết Vi chỉ phải ngoan ngoãn ngồi ở trên hai chân anh, không cử động.

"Tới, ông xã hỏi em.." Anh vừa nói vừa móc di động ra tìm kiếm bức ảnh Tuyết Vi và Bạch Dạ kia: "Lúc ấy làm sao em không pose xinh đẹp chút? Xem, chụp thật xấu."

Ách..

Hoàng Phủ Minh muốn hỏi cô..

Muốn hỏi cô chính là? Vì sao cô không có trang điểm đẹp!

"Hoàng! Phủ! Minh!"

Lửa giận, ' đằng ' trong nháy mắt bậc lửa trong ngực Tuyết Vi, nhìn bộ dáng anh đối chiếu bình phẩm từ đầu đến chân, chọc cô ' tăng ' một cổ não từ trên hai chân anh lên.

"Được, được, ông xã nói sai lời, chính là vợ của anh xấu, anh đều yêu, được rồi hả?" Nói xong, Hoàng Phủ Minh ưu nhã cười, lần thứ hai kéo Tuyết Vi vào trong lòng ngực.

"Minh.. anh?" Thân thể đối diện với Hoàng Phủ Minh, hai chân cưỡi ở trên hai chân anh, Tuyết Vi cắn môi dưới, lẩm bẩm cúi thấp đầu xuống.

Nhìn không thấu!

Thật sự một chút đều nhìn không thấu người đàn ông này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Tuyết Vi thật sự sốt ruột.

Có lẽ là nhìn ra cô lo âu, Hoàng Phủ Minh sủng nịch cười, mềm nhẹ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: "Anh, tin tưởng em."

Tiếng trầm thấp mà mê người nháy mắt truyền vào lỗ tai Tuyết Vi.

Cô muốn, chính là những lời này của anh!

Đối với người hiểu mình, thật sự không cần nói quá nhiều, anh tự nhiên sẽ hiểu; đối với người không hiểu mình, chính là giải thích nhiều cũng chỉ uổng phí.

Hiển nhiên, Hoàng Phủ Minh là người trước.

Tâm, chảy qua từng đợt dòng nước ấm, Tuyết Vi bẹp một bên miệng: "Xấu lắm! Anh xấu lắm!" Không ngừng vung nắm tay nhỏ đấm ngực anh.

"Được, anh hư, anh hư." Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ cười, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy nắm tay nhỏ của cô đánh lại đây.

"Này, nói thật, rốt cuộc anh tới binh đoàn thứ ba chúng tôi làm gì?" Tuyết Vi ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn mặt anh.

"Không phải anh nói sao, tới tìm em."

"Nói thật ra, Hoàng Phủ Minh! Rốt cuộc anh tới làm gì?" Nói đến tìm cô hả? Cô mới không tin đâu. Nếu là hưng sư vấn tội, nói đến tìm cô còn kém nhiều lắm, nếu anh tín nhiệm cô, hà tất lại đây?

"Anh thật là tới tìm em." Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh dần dần nghiêm túc lên, vung tay, sủng nịch nhéo nhéo cằm cô: "Sau khi bức ảnh này ra tới, anh liền nghĩ đến tìm em, chính là tổng căn cứ có chút việc, anh không thể phân thân, cho nên đến bây giờ mới lại đây."

"Anh không phải tín nhiệm em sao? Làm gì còn muốn lại đây? Thiết, anh tín nhiệm chỉ là nói trên miệng thôi sao?" Tuyết Vi trêu chọc chọc nhẹ môi anh.

"Em thật đúng là coi hảo tâm của anh trở thành lòng lang dạ thú. Anh là sợ em thương tâm, mới có thể lại đây. Bất quá.. Xem bộ dáng bây giờ của em, nhất định không cần anh an ủi, em so với anh tưởng tượng còn cường đại hơn rất nhiều."

Thân thể nhỏ đong đưa lung tung như là bị điểm huyệt đạo cứng lại rồi.

Đôi mắt Tuyết Vi không nháy mắt, không dám thở mạnh nhìn mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Minh một chút.

"Làm sao vậy? Ngẩn người làm gì?" Hoàng Phủ Minh khó hiểu quơ quơ tay ở trước mặt cô.

Tuyết Vi một phen cầm tay anh: "Minh, em.." Môi, nhanh chóng in lên môi anh..

Ta, hai chữ sau đã không cần nói ra.

Hết thảy đều bên trong không cần nói.

Dù cho Tuyết Vi biểu hiện không sao cả, kiên cường, cô không có khả năng không ngại bức ảnh kia.

Hoàng Phủ Minh hiểu cô, biết cô. Biết cô cần chính là cái gì, anh xuất hiện, anh không có trách cứ cô, ngược lại anh còn làm cho cô vui vẻ.

Trời xui đất khiến gả cho ông xã này, chính là cảm tình lại không có một tia lệch lạc.

Cô yêu anh, đã là từ thích biến thành yêu.

Trầm luân..

Có lẽ bởi vậy mà bắt đầu.

Bởi vì yêu càng là mãnh liệt, như vậy liền sẽ càng là ỷ lại, thương tổn cũng sẽ bởi vậy mà sinh ra.

Nhưng, Tuyết Vi không oán không hối hận, cho dù có một ngày bị người đàn ông này làm mình đầy thương tích, cô cũng tuyệt không hối hận yêu anh! Tuyệt không!

Tình cảm mãnh liệt dần dần kết thành, Tuyết Vi ưu thương cười, tay nhỏ khẽ vuốt trên khuôn mặt tuấn tú người đàn ông kia: "Hôm nay không cần tuyên bố hôn sự của chúng ta được chứ?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 339: Ba quân chỉnh hợp

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"A, mục đích người chụp ảnh chính là vì ngăn cản anh tuyên bố chuyện hôm nay, anh làm sao có thể để bọn họ được như ý chứ?" Đồng thời nói chuyện, đáy mắt Hoàng Phủ Minh nhanh chóng hiện lên một tia sáng.

Tia sáng này làm người run rẩy như vậy, Tuyết Vi biết, người đàn ông này thực sự không phải một người nhu tình rõ đầu rõ đuôi! Nhưng cô thực vui vẻ, Hoàng Phủ Minh lại đem toàn bộ nhu tình của anh đều cho mình.

"Minh. Đừng tuyên bố, anh biết hậu quả anh tuyên bố xong." Tay nhỏ, si mê vỗ về khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cô cười chính là bất đắc dĩ như vậy.

"Nói cho anh, em không để ý ngại người khác nhàn ngôn toái ngữ sao?"

"Em không ngại. Chính là Minh, một khi anh tuyên bố xong, chuyện này người bị hại lớn nhất chính là.."

Ngón tay, chặn môi Tuyết Vi. "Em đều không ngại, anh lại phải băn khoăn cái gì?" Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh uy nghiêm như vậy.

Cô vẫn luôn biết người đàn ông này là người đàn ông chân chính, là nam tử hán đỉnh thiên lập địa.

Chính là..

Chuyện này người bị hại lớn nhất, nhất định sẽ là anh!

Anh là Quân Trường, người cầm quyền cao cao tại thượng.

Dù cho ảnh chụp chỉ bắt gió bắt bóng, cũng cản không được miệng lưỡi thiên hạ. Chỉ cần Hoàng Phủ Minh tuyên bố xong, hết thảy đồn đại vớ vẩn sẽ dời non lấp biển đánh úp về phía anh.

Uy nghiêm Quân Trường của anh cũng sẽ quét rác, trở thành trò cười của mọi người..

Cô đau lòng cho anh! Đau lòng cho anh!

"Anh liền nghe em một câu được chứ? Chúng ta không vội nhất thời." Tuyết Vi chậm rãi lấy ra tay anh chặn ở chính giữa môi mình.

"Anh gấp!" Hai chữ lạnh lùng rơi xuống, Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm nói: "Bụng em mỗi ngày một lớn, anh không nghĩ vợ, con của Hoàng Phủ Minh anh, trở thành đề tài cho người khác nói! Chuyện này anh đã quyết định, em không cần quản."

"Minh.."

"Câm miệng!" Trong phút chốc, trên mặt Hoàng Phủ Minh nổi lên một mạt âm trầm.

Tuyết Vi cắn cắn khóe môi, đầu, gắt gao rúc vào trong lòng ngực anh, không nói một lời. Nhưng trong lòng cô thật sự cảm động, lại khổ sở.

Cảm động chính là, Hoàng Phủ Minh vạn sự đều sẽ vì cô trước, lấy cô xuất phát, vì cô suy nghĩ.

Khổ sở chính là, ngay lúc này, cô lại một chút đều không thể giúp người đàn ông này vội, chỉ có thể, ngồi chờ chết, thờ ơ lạnh nhạt..

"Nội cái, Hoàng Phủ Quân Trường.." Cửa văn phòng đột nhiên bị người từ ngoài đẩy ra.

Tuyết Vi sợ tới mức vội vàng từ trên người Hoàng Phủ Minh đứng dậy, khẩn trương cúi thấp đầu xuống.

"Mộ Thần Hiên, anh không biết lúc tiến vào phải gõ cái cửa trước sao? Nếu làm cho vợ tôi sợ hãi, mẹ nó tôi giết chết anh!" Hoàng Phủ Minh bực bội nắm chặt nắm tay.

Mộ Thần Hiên đứng ở cửa vô tội bĩu môi: "Anh cả, đây là văn phòng của tôi được không? Cậu nha không lầm đi?"

"Khụ khụ.." Một câu, thiếu chút nữa làm Hoàng Phủ Minh sặc chết.

Tuyết Vi đứng ở một bên ' phụt ' một tiếng, liền nở nụ cười.

"Ách.. Tuyết Vi, tôi cùng ông xã cô có việc muốn nói, cô?"

"Các người nói chuyện, tôi chuẩn bị tập hợp." Tuyết Vi hơi hơi mỉm cười, bước nhanh liền đi ra văn phòng.

Mộ Thần Hiên khép lại cửa văn phòng.

"Tra thế nào?" Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh nháy mắt liền lạnh xuống dưới.

"Máy theo dõi trông giữ trước cửa văn phòng bị hư. Cho nên, cũng không có quay được người chụp ảnh là ai." Trong khoảnh khắc ảnh chụp bùng nổ, Hoàng Phủ Minh cũng đã an bài Mộ Thần Hiên đi xem video giám sát.

"Lấy năng lực Dạ thấy rõ, nếu ở cửa có người, kỳ thật anh ta có thể cảm giác được." Hoàng Phủ Minh âm trầm nheo nheo mắt.

"Minh, không phải anh hoài nghi Dạ chứ?"

Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm lắc lắc đầu. "Nếu Dạ không có cảm giác được, như vậy liền chứng minh.."

"Ngược lại người kia năng lực điều tra nhất định rất mạnh. Chú định, là người quân đội chúng ta!"

Anh im lặng không lên tiếng nắm chặt nắm tay: "Mặc kệ, lập tức đến thời gian ba quân tập hợp, đi thôi."

"Vậy anh còn tuyên bố?"

"Cần thiết tuyên bố!" Nói xong, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng đứng lên, mang theo Mộ Thần Hiên rời đi văn phòng tướng quân..

Mỗi tháng, Quân Khu Bạch Hổ đều sẽ có thời gian ba quân chỉnh hợp.

Ba binh đoàn cộng thêm binh lính căn cứ tổng quân khu tổng cộng hơn năm vạn người sẽ tề tụ ở tổng quân khu Bạch Hổ.

Căn cứ to như vậy, phóng tầm mắt nhìn lại là một màu đen, mỗi binh lính đều đứng đĩnh bạt quân tư, đội ngũ miễn bàn nhiều chỉnh tề.

Trên đài thao luyện.

Ở giữa sở trạm chính là Hoàng Phủ Minh, vị trí phía bên phải còn lại là thuộc về tướng quân binh đoàn thứ nhất Bạch Dạ.

Mà nguyên bản vị trí bên trái hẳn là thuộc về tướng quân binh đoàn thứ hai Tuyết Trạm, nhưng mà trước mắt anh không ở quân khu, thêm nữa tướng quân Địch Uy lại bị Hoàng Phủ Minh xử trí, cho nên, phía bên phải sở trạm chính là tướng quân binh đoàn thứ ba Mộ Thần Hiên.

Toàn bộ quân khu không có người nào không biết tình nghĩa ngầm của ba người này; hiện nay, ba người bọn họ liền đứng thành một loạt, bức họa này miễn bàn nhiều đẹp mắt.

Nhóm nữ binh phía trước cơ hồ bị mê sắp mất hồn.

Chỉ tiếc, người đứng ở mặt sau chỉ có thể nhìn đến ba bóng người, lại thấy không rõ tướng mạo bọn họ..

"Ai. Đây là cơ hội duy nhất mỗi tháng có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Quân Trường, mỗi lần đều chỉ thấy được bóng, thấy không rõ mặt.." nữ binh xếp sau nhỏ giọng oán giận lên.

"Cô có thể cầm kính viễn vọng xem."

"A, tôi cũng muốn. Chỉ sợ, tôi mới vừa lấy ra kính viễn vọng, liền lập tức bị phạt chạy vòng đi?" Nữ binh liếc mắt, bất đắc dĩ bĩu môi.

"Các người đừng oán giận, Quân Trường của chúng ta là hoa đã có chủ." Mạc Nhã Như lặng lẽ quay đầu lại, với nữ binh phía sau nỗ nỗ cái mũi.

"Mẹ nó, sáng nay tôi vừa lấy được tin tức Bạch tướng quân là hoa đã có chủ, làm sao Hoàng Phủ Quân Trường cũng có chủ?"

"Khụ." Tuyết Vi nháy với Mạc Nhã Như mất cái ánh mắt, ý bảo cô câm miệng.

Mạc Nhã Như chỉ phải nói với mấy người thần bí phía sau: "Các người trong chốc lát.. Sẽ biết!" Dứt lời..

"Toàn viên nghỉ!" Trên đài thao luyện, tổng tham mưu uy nghiêm đã mở miệng nói với microphone.

Khi phương trận động tác hơn năm vạn người nhất trí làm ra cùng động tác, tiếng vang rung trời.

"Nghiêm!"

"Bá" lại là một tiếng vang động tác nhất trí lên.

"Phía dưới, tới Hoàng Phủ Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ dạy bảo!" Tham mưu trưởng cúi người, nhường ra vị trí lên tiếng.

Sắc mặt Hoàng Phủ Minh uy nghiêm đi lên trước, cầm lấy microphone phát ngôn..

Mọi người trừng lớn đôi mắt lắng nghe anh dạy bảo, chỉ tiếc, mỗi lần anh lên tiếng Vĩnh viễn là không vượt qua ba phút liền sẽ kết thúc, hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Sách, kỳ thật, nhìn không tới mặt, nghe tiếng Hoàng Phủ Quân Trường nói chuyện một chút cũng không tồi. Thật là dễ nghe." Không ít nữ binh bị tiếng Hoàng Phủ Minh trầm thấp mê hoặc rồi.

Kỳ thật ngay cả Tuyết Vi cũng không ngoại lệ.

Tuy Nói, cô cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe được Hoàng Phủ Minh nói chuyện, chính là.. tiếng của anh thật sự đặc biệt gợi cảm, đặc biệt dễ nghe.

Đợi Hoàng Phủ Minh dạy bảo xong.

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Nối gót tới chính là Bạch Dạ lên tiếng, không thể nghi ngờ, lấy tính cách Bạch Dạ, anh lên tiếng liền không đến một phút đồng hồ thì kết thúc.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 340: Bạch Dạ bảo hộ; tuyên bố kết hôn

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Ừ.. Từ tiếng phán đoán, Bạch tướng quân nhất định là người phi thường lạnh lùng. Có phải hay không, Tuyết Vi?" Mấy nữ binh tò mò hỏi Tuyết Vi.

Cô chỉ nhàn nhạt cười, liền làm lơ vấn đề này.

Cuối cùng Mộ Thần Hiên lên tiếng.

Nếu Nói, hai người trước là tính cách gây ra, không thích nói quá nhiều lời vô nghĩa, như vậy Mộ Thần Hiên lên tiếng ngắn gọn bởi vì anh thật sự lười lên tiếng, cho nên mỗi lần lên tiếng đều kêu quan tham mưu định ra một phần bản thảo không vượt qua 2000 chữ. Trên cơ bản lên tiếng không tới hai phút liền xong.

"Các vị. Trong một tháng này, toàn quân biểu hiện tốt đẹp. Đây không thể nghi ngờ tượng trưng quân ta tiến bộ..'đi lạp.. Đi lạp..'" cứ việc ba vị Thống soái lên tiếng ngắn gọn, chính là phụ trách làm ' kết án trần từ ' quan tham mưu vừa nói chính là nửa giờ.

Nửa giờ sau..

"Nguyên bản, ở ngay lúc này tôi muốn tuyên bố giải tán. Nhưng, mọi người đều biết, hôm nay Hoàng Phủ Quân Trường có việc muốn tuyên bố, tôi tin tưởng tất cả mọi người đang chờ mong, Hoàng Phủ Quân Trường tuyên bố chuyện này. Phía dưới.. Cho mời Hoàng Phủ Quân Trường.." Quan tham mưu chậm rãi nhường ra chủ giảng lễ đài.

Đợi Hoàng Phủ Minh vừa muốn tiến lên, hai tròng mắt Bạch Dạ chợt lóe, theo bản năng kéo anh đến phía sau, thay thế đi đến vị trí chủ giảng lễ đài..

"Dạ?" Mộ Thần Hiên không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn, trái tim khẩn trương nhảy lên. "Minh, làm sao bây giờ?"

Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói lắc đầu, ý bảo Mộ Thần Hiên trầm tĩnh xem diễn biến.

"Các vị, trước khi Hoàng Phủ Quân Trường tuyên bố chuyện này, tôi muốn chiếm dụng anh vài phút thời gian, cũng tuyên bố một sự kiện!" Bạch Dạ mặt vô cảm đã mở miệng, con ngươi lấp lánh một mạt tinh quang khó nén.

"Bạch tướng quân muốn tuyên bố chuyện gì?"

"Nên không phải là?" Tới gần Tuyết Vi, bọn lính đó sôi nổi đem ánh mắt với đi qua đầu cô.

"Bùm.. Bùm.." trái tim Tuyết Vi càng nhảy càng nhanh, càng nhảy càng nhanh. Bạch Dạ.. Rốt cuộc, muốn làm sao? Một đôi tay run rẩy chậm rãi nắm thành cái nắm tay.

"Mời, nữ binh binh đoàn thứ ba Tuyết Vi lại đây!"

"Bá" trong nháy mắt, mọi ánh mắt động tác nhất trí nhìn về phía binh đoàn thứ ba.

Tuyết Vi cấp tốc thở hổn hển, sững sờ ở tại chỗ, không biết nên làm sao cho phải.

"Tuyết Vi, Bạch tướng quân kêu cô, mau qua đi." Những người đó xem náo nhiệt nôn nóng thúc giục lên.

Cô chỉ phải căng da đầu, chậm rãi từ đội ngũ chạy ra tới, lấy quân tư nện bước một bước, một bước tiếp cận về đài thao luyện..

"Nữ binh này thật xinh đẹp, khó trách Bạch tướng quân sẽ cùng cô kết giao."

"Đúng vậy, lúc ấy thời điểm xem ảnh chụp chỉ là một bên sườn mặt, cũng không cảm thấy thật xinh đẹp. Bây giờ vừa thấy.. ừm, cùng Bạch tướng quân thực xứng đôi."

Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng khe khẽ nói nhỏ.

Nắm tay Tuyết Vi run càng thêm lợi hại.

Không quan hệ..

Tin tưởng Bạch Dạ! Tin tưởng Bạch Dạ!

Bạch Dạ! Tuyệt sẽ không hại cô!

Đến đài thao luyện, Tuyết Vi cất bước một cái, đi lên trước, có bài bản hẳn hoi kính một cái chào Bạch Dạ theo nghi thức quân đội. Dư quang, theo bản năng ngắm mắt Hoàng Phủ Minh.

Hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe, âm thầm gật gật đầu với Tuyết Vi.

"Tới." Bạch Dạ cười nhạt gọi Tuyết Vi một tiếng.

Cô hít sâu một hơi, bước nhanh đi tới bên cạnh Bạch Dạ.

"Các vị, có lẽ mọi người cũng không biết quan hệ giữa tôi và Tuyết Vi." Mặt Bạch Dạ hướng phương trận, đã lạnh lùng mở miệng: "Bây giờ, tôi muốn trịnh trọng nói cho mọi người, Tuyết Vi là Học sinh.. tôi yêu thích nhất!"

"Học sinh?"

"Học sinh? Không phải.. Tình lữ sao?" Trong nháy mắt, dưới đài truyền đến tiếng ồn ào.

Tim Tuyết Vi treo lên nháy mắt rơi xuống, cùng lúc đó, Hoàng Phủ Minh đứng ở mặt sau cũng âm thầm nở nụ cười..

"Tôi cùng với Tuyết Vi làm thầy trò đến bây giờ mới thôi, tổng cộng thời gian bốn năm, tổng cộng vì quân đội Quân Khu Bạch Hổ cung cấp mười hai loại thuốc quân dụng. Mọi người quen thuộc nhất hẳn là không gì hơn thuốc gây mê quân dụng vô sắc vô vị; cùng với yv chờ.. dược vật khác quân khu dùng đến lại là cả đời bọn họ nghiên cứu chế tạo! Đều xuất từ tay học sinh Tuyết Vi của tôi."

"Các người lén đánh giá tôi, tôi không phải không biết. Nhưng, tôi là yêu mến người tài, loại cao thủ nghiên cứu thuốc giống như Tuyết Vi trăm năm khó gặp, tôi vẫn luôn coi như trân bảo, cho nên đối với cô ta sẽ có thái độ khác."

"Đương nhiên, tôi nghĩ các người cũng biết quan hệ ngầm của tôi cùng với Hoàng Phủ Quân Trường. Trong công việc, anh là quân, tôi là thần; về việc tư, tôi là huynh trưởng, anh là em trai."

"Chính cái gọi là lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Hôm qua, tôi nhận được một cái tin tức kinh hãi nhân tâm. Sau khi nghe được, tôi vô cùng vui vẻ. Đó chính là.. học sinh tôi yêu mến nhất muốn cùng anh em tốt nhất của tôi kết hôn!"

"Xôn xao.." trong nháy mắt, mọi người dưới đài tức khắc há to miệng, mở to hai mắt nhìn, tựa hồ còn không có hoãn lại.

"Tôi tin tưởng chắc chắn, bọn họ ở bên nhau nhất định sẽ nở rộ ánh lửa càng mãnh liệt! Trở thành huyền thoại của Quân Khu Bạch Hổ!" Nói xong, Bạch Dạ lạnh lùng nghiêng người đi, đối mặt với Tuyết Vi.

Tuyết Vi nắm chặt nắm tay, cắn khóe môi, chậm rãi đối mặt với Bạch Dạ.

Khi đối diện tầm mắt anh một cái chớp mắt, vành mắt cô lần thứ hai dâng một tầng hơi nước..

"Đừng khóc, người xấu sẽ cười!" Tiếng nỉ non mềm nhẹ rơi xuống, Bạch Dạ vươn đôi tay, phủng gương mặt Tuyết Vi, môi, nhẹ nhàng khắc ở trên cái trán của cô..

Một nụ hôn thầy trò, làm người cảm động như vậy. Qua lời đồn, ở bên trong vô hình tự sụp đổ.

"Đi thôi. Đến bên người anh ta đi thôi." Chậm rãi buông gương mặt Tuyết Vi ra, Bạch Dạ nghẹn ngào nỉ non xong, xoay người liền thối lui đến phía sau.

"Đừng khóc, người xấu sẽ cười.."

Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rớt!

Tuyết Vi thương cảm liếc mắt nhìn Bạch Dạ một cái, ở thời khắc tầm mắt chuyển hướng Hoàng Phủ Minh, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nuốt xuống nước mắt trong lòng.

Cái trán và cằm vẫn duy trì góc 45°, môi cô hơi hơi giơ lên hướng về phía trước..

Hoàng Phủ Minh cười mê người, chậm rãi đi đến trước mặt cô, gắt gao cầm tay cô.

"Toàn thể thành viên các vị Quân Khu Bạch Hổ, tôi, Hoàng Phủ Minh hôm nay chính thức tuyên bố với mọi người, ít ngày nữa tôi cưới Tuyết Vi làm vợ! Kiếp này chỉ cho phép cô một người, đầu bạc không xa nhau!"

Tuyên ngôn khí phách huy hoàng tràn ngập trong căn cứ to như vậy.

"Bốp bốp bốp.." Pháo Trùng Thiên đinh tai nhức óc vang lên lại không cách nào che dấu tiếng vỗ tay cùng âm thanh ủng hộ nhiệt liệt dưới đài kia..

Nhưng.

Mộ Thần Hiên đứng ở phía sau sắc mặt khó coi nắm chặc nắm tay, tầm mắt, chậm rãi chuyển về phía bên cạnh, Bạch Dạ vẫn luôn cúi đầu không nói..

Vô tư, chính là vô tư.

Mặc dù tại đây, anh vì bảo vệ tôn nghiêm của Tuyết Vi, tôn nghiêm của Hoàng Phủ Minh, vậy mà làm được cố nén đau trong lòng, đem người phụ nữ yêu nhất làm trò trước mặt mọi người giao cho người đàn ông khác.

Mộ Thần Hiên biết rõ, trong khoảnh khắc Bạch Dạ giao Tuyết Vi vào trong tay Hoàng Phủ Minh, nhất định vô cùng thống khổ đi?[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 341: Tôi thiếu anh dùng mệnh trả

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Dạ.." Thừa dịp mọi người đều sa vào trong khoảnh khắc vui sướng, Hoàng Phủ Minh quay đầu lại, trong ánh mắt có cảm kích, có áy náy là phức tạp như vậy.

Bạch Dạ chậm rãi ngẩng đầu, nhợt nhạt cười với anh, môi mỏng khải: ' thay tôi, yêu cô..'

Dù cho chỉ là môi ngữ, Hoàng Phủ Minh sáng tỏ, cũng kiên định gật đầu.

Lời hứa quân tử giữa hai người đàn ông, Tuyết Vi cũng không có nhìn đến, nhưng mà.. Cô biết rõ, là trong lòng Bạch Dạ bảo vệ cô ' thuần tịnh niết bàn ', mới khiến cho tình cảm giữa cô và Bạch Dạ không có bị người thế tục làm ô nhiễm, không có bị bọn họ làm bẩn..

"Tôi.. Tuyết Vi kia cũng quá.. Cũng quá kín tiếng đi? Cô ta vậy mà là.. Là Quân Trường phu nhân, vậy mà, vậy mà một chút cũng không có biểu lộ ra?"

"Đây mới là người được chọn làm Quân Trường phu nhân tốt nhất, miệng nghiêm, lại khiêm tốn. Chủ yếu chính là, lớn lên xinh đẹp, sức mạnh trên người kia một chút cũng chưa bị uy nghiêm của Hoàng Phủ Quân Trường áp đảo. Các người không thấy được thời điểm Bạch tướng quân đẩy cô tới Hoàng Phủ Quân Trường, khí thế trên người cô có bao nhiêu cường đại?"

"Ừ. Cảm giác được, chân nhân bất lộ tướng chính là chân nhân bất lộ tướng, tôi vẫn luôn cho rằng cô ta chính là một nữ binh bình thường, nào đâu biết rằng cô ta đã là học sinh của Bạch tướng quân, lại cùng Bạch tướng quân nghiên cứu chế tạo ra nhiều đồ vật ngưu bức như vậy, quá bội phục."

"A. Cần thiết, Quân Trường phu nhân nhà chúng ta tự nhiên không thể là thứ phế vật."

Sau khi ba quân chỉnh hợp kết thúc, cơ hồ đề tài mỗi binh lính đàm luận đều quay chung quanh Tuyết Vi. Xuất kỳ bất ý, đại bộ phận người vậy mà không có nói bậy về Tuyết Vi, cũng không có cảm thấy cô không xứng với Hoàng Phủ Minh.

Đương nhiên, nguyên nhân đại bộ phận này vẫn là đến từ chính Bạch Dạ trau chuốt, mới có thể khiến cho trên người Tuyết Vi mạ rất nhiều lớp vàng.

"Đêm nay có thời gian không?" Hoàng Phủ Minh kéo Bạch Dạ đến một bên.

"A, muốn cảm tạ tôi sao?"

Hoàng Phủ Minh lắc đầu. "Tôi thiếu anh, không phải một bữa cơm là có thể giải quyết. Chỉ là đơn thuần muốn hẹn anh mà thôi."

"Hôm nào đi." Bây giờ anh.. Chỉ lẳng lặng nghĩ một người.

"Thôi đi."

Bạch Dạ xoay người vừa muốn rời đi..

"Dạ." Hoàng Phủ Minh hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi thiếu anh, tương lai dùng mệnh trả!"

"A, mệnh cậu lưu lại bồi Vi Nhi qua cả đời đi, nhưng nếu cậu đối với Vi Nhi không tốt.." Bạch Dạ cười nhạt quay đầu lại, trong con ngươi u lạnh nháy mắt xẹt qua một tia thụy quang.

Hết thảy đều ở bên trong không nói.

Anh hiểu Bạch Dạ rộng lượng; dù cho chuyện này Hoàng Phủ Minh trở thành tiểu nhân, chính là đối mặt, ai có thể nói anh làm sai cái gì?

Hay là câu nói kia..

Đối mặt với tình yêu, chiếm hữu không phải sai lầm; vô tư cũng không phải sai lầm. Chỉ là.. Vô tư chú định bị tổn thương cả đời..

"Minh, trong chốc lát anh về nhà trước đi, em có chút việc phải về Nhà họ Tuyết một chuyến." Tổng căn cứ quân khu, dòng người dần dần tan đi. Nhưng không ít cấp dưới của Hoàng Phủ Minh lưu lại tại chỗ như cũ, Tuyết Vi chỉ phải kéo anh đến một bên.

"Anh đưa em đi." Hoàng Phủ Minh nhanh nhẹn móc chìa khóa xe ra.

"Không, em tự mình đi.." ánh sáng ở trong mắt là kiên định như vậy. Lúc này đây, cô cần thiết tự mình trở về, đặc biệt.. Là không thể mang Hoàng Phủ Minh trở về!

"Được." Tựa hồ là đã đọc hiểu tâm tư Tuyết Vi, Hoàng Phủ Minh nhanh chóng gật đầu: "Nếu gặp phải phiền toái liền gọi điện thoại cho anh."

"Ừ. Em đi trước đây." Tuyết Vi nhàn nhạt cười. Cô thật sự thực cảm kích người đàn ông này cho chính mình 'không gian riêng tư'. Mặc dù biết cô có điều dấu diếm, lại không hỏi qua, cũng không khoét sâu vấn đề. Có lẽ, đây là nội hàm người đàn ông này đi.

"Quân Trường phu nhân, đi thong thả.."

"Quân Trường phu nhân, đi thong thả." Đợi Tuyết Vi rời đi tổng căn cứ quân khu, nhìn thấy cô binh lính sôi nổi nổi lên chào theo nghi thức quân đội.

Dù cho nhiều ít có chút không có thói quen bị người xưng hô như vậy, Tuyết Vi lại phi thường hào phóng bày ra cho mình tư thái Quân Trường phu nhân.

Không có biện pháp, đây là cần thiết; cũng là tất yếu. Nếu cô ngượng ngùng xoắn xít, chỉ làm cho ông xã cô mất mặt thôi!

Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, chắc chắn khổ tâm chí..

Tính lên..

Mơ hồ nhớ rõ Quân Trường phu nhân giống như cũng có quân hàm. Chẳng qua là quan tướng trên danh nghĩa thôi.

"A, cái này đến cũng không tồi, sau khi gả cho Hoàng Phủ Minh, tôi cũng có thể vinh thăng lên hai huyền bốn sao." Tuy rằng.. Chỉ là trên danh nghĩa.

Tuyết Vi quay đầu mỉm cười, mắt nhìn cửa lớn tổng căn cứ quân khu liền kêu taxi đi về phía Nhà họ Tuyết..

Tin tức Tuyết Vi trở thành đệ nhất phu nhân hoàng thành nổi lên thực mau. Còn không đến nửa giờ cũng đã truyền khắp toàn bộ Nhà họ Tuyết.

"Tam tiểu thư đã trở lại.."

Chỉ từ rất xa thấy Tuyết Vi từ trên xe đi xuống, mọi hạ nhân trong nhà liền toàn bộ xuất động, chỉnh tề ra nghênh đón: "Tam tiểu thư, hoan nghênh trở về.."

Nhìn hai hàng hạ nhân chỉnh tề xếp ở cửa. Tuyết Vi nhếch môi cười.

Này *** chính là sắc mặt người nào đó.

Cô địa vị thấp, liền dẫm cô; cô địa vị cao, kéo phao phân đều là hương.

Đáng xấu hổ!

"Chị cả của tôi có ở nhà không?" Tuyết Vi lạnh lùng đi tới trước mặt một hầu gái.

"Ở, ở, tam tiểu thư, tôi lập tức đi kêu cho ngài." Hầu gái kia nhiệt tình cười, quay người, liền nhảy nhót chạy lên lầu hai.

Chỉ chốc lát sau, Tuyết Khả Duy liền từ lầu hai đi xuống.

Ngẩng đầu nhìn qua, mặc dù ở trong nhà, Tuyết Khả Duy như cũ mang một bộ kính râm. Tuyết Vi hơi hơi cau mày, kỳ quái, vì sao Tuyết Khả Duy vẫn luôn mang kính râm hả?

"Chuyện gì?" Lạnh lùng hai chữ. Thời khắc đó Tuyết Khả Duy đến Trước mặt Tuyết Vi, hai người đều là thân cao gần một mét bảy, hơn nữa khí thế lạnh diễm cao quý, chợt vừa thấy, thật đúng là phân không ra ai xuất sắc hơn, ai yếu hơn.

"Chị cả, ra tới tâm sự đi." Tuyết Vi xoay đầu, đôi tay ôm ở trước người bước nhanh liền đi tới hậu hoa viên.

Tuyết Khả Duy cũng đi theo sát.

Hai người mặt đối mặt ngồi ở ghế ngoài trời của hoa viên.

Vừa ngồi xuống, Tuyết Vi cười lạnh cong cong khóe môi, nhanh chóng móc di động ra, đặt ở trên bàn: "Bức ảnh này, là chị chụp sao?"

Mắt Tuyết Khả Duy ngắm ảnh chụp trên di động, đôi tay lạnh lùng vây quanh ở trước người, không nói lời nào.

"Biết vì sao em có thể lập tức đoán được là chị không?"

"Bởi vì, thứ nhất, lấy năng lực thấy rõ của Bạch Dạ, nếu có người đứng ở cửa, anh lập tức có thể cảm giác được. Nhưng mà, trừ phi đối phương cũng là người của quân đội, lấy năng lực chị cả xuất thân tình báo viên, tuyệt đối có thể tránh né năng lực thấy rõ của Bạch Dạ."

"Thứ hai, Minh ý đồ tuyên bố hôn sự của em cùng anh ta trước ba quân, chỉ có hai người biết, một là Bác Hoàng Phủ, một người khác chính là mẹ chồng của chị Dạ Phi Nhã Lệ. Nếu nói Dạ Phi Nhã Lệ nói chuyện này cho chị, cũng không hiếm lạ đi?"

"Thứ ba, ở thời gian kia Chị hai đang xuất hiện xem quản sở, Chị hai liền không nói cái gì. Mà chị!"

"Chỉ bằng này đó sao?" Nghe Tuyết Vi đạo lý rõ ràng, lại suy luận đâu vào đấy, Tuyết Khả Duy vẫn luôn trầm mặc gợi lên khóe môi.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 342: Đối thủ lớn mạnh nhất trong đời người

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

Tuyết Vi lắc đầu. "A, có một số việc, em không muốn miệt mài theo đuổi, cũng không muốn đi tra. Nhưng, cũng không đại biểu em một chút đều không hiểu rõ." Chậm rãi thu di động trở về, mi mắt cô rũ xuống: "Chị kêu em đừng nói cùng ông xã em chuyện chị trở về, yên tâm. Em nhất định sẽ không Nói, bởi vì em tin tưởng, chị.. Tự nhiên sẽ đi tìm ông xã của em!"

Tuyết Vi cố ý nhấn mạnh thêm ba chữ 'ông xã của em'!

Tuyết Khả Duy cũng không phải nghe không ra cô có ý tứ gì. "Tuyết Vi, đi theo bên người Minh, chẳng lẽ Minh không nói cho em, có một số việc, không có chứng cứ, im lặng là vàng sao?"

"Chị cả thân ái, em cho rằng, nếu em có chứng cứ sẽ vô nghĩa tại đây với chị sao? Thật tiếc nuối, cameras trông giữ cửa văn phòng bị hư rớt. Không có ghi lại rốt cuộc là ai chụp. Nhưng.." Tuyết Vi lạnh lùng nheo nheo mắt, một khuôn mặt nhỏ cười tà chậm rãi nhìn về phía Tuyết Khả Duy: "Nếu, Minh hiểu tính cách của chị mà nói; nếu, em nói cho Minh, thời gian kia chị xuất hiện ở sở giám thị, chị đoán, lấy sức phán đoán của Minh, anh có thể đoán ra rốt cuộc là ai chụp bức ảnh này hay không?"

"Ha hả a, chuyện giữa chị và Minh em hiểu biết nhiều ít?" Trong tiếng cười Tuyết Khả Duy tràn ngập châm chọc.

"No! No! No!" Tuyết Vi kiêu ngạo xua đầu ngón tay: "Không cần hiểu, bởi vì.. Hoàn toàn không cần thiết!"

"Em thật là tự tin!"

"Này không phải tự tin, mà là.. em tín nhiệm ông xã của em. Đương nhiên.. em càng thêm tín nhiệm em đủ mị lực đá đi người phụ nữ bên cạnh anh."

Người phụ nữ đẹp nhất, không phải có được một khuôn mặt hơn người. Mà là, tự tin thắng qua vạn vật.

Vô luận khi nào chỗ nào, chỉ cần Tuyết Vi nguyện ý, có thể vĩnh viễn bày ra phong thái cô tự tin!

Giống như giờ phút này!

"Chị cũng không tin tưởng, trên đời này sẽ có một người phụ nữ có thể xua đuổi đi hết ong bướm bên cạnh người đàn ông của mình, nhưng thật ra chị thấy không ít, bởi vì người phụ nữ quá mức tự tin, ngược lại kết cục sẽ mất đi người đàn ông của mình." Một tay Tuyết Khả Duy đặt ở trên mặt bàn, chống đỡ cằm, âm trầm nở nụ cười.

"Nói thật cho chị biết, chị cả. Em cũng không tin, một mặt người phụ nữ trói buộc người đàn ông có thể trói buộc. Nhưng.. em lại tin tưởng, người đàn ông nguyện ý bị em trói buộc, nhất định đáng giá để em yêu; người đàn ông không muốn bị em trói buộc, em cần gì phải cùng anh ta lãng phí thời gian? Cho nên.." Cười lạnh đứng lên, Tuyết Vi coi rẻ Tuyết Khả Duy trước mắt: "Em vĩnh viễn sẽ không thua!" Nói xong, cô khẽ ngẩng đầu lên, bước nhanh biến mất ở trước mắt Tuyết Khả Duy.

"A. Thật đúng là người phụ nữ các phương diện ' khứu giác ' đều dị thường nhạy bén, khó trách Phỉ Nhi vẫn luôn thua." Tuyết Khả Duy cười nhạt lắc lắc đầu, đứng dậy, trong khoảnh khắc vừa muốn vào nhà..

"Bức ảnh kia là con chụp hả?" Địch Mạn Lị mặt vô cảm xuất hiện ở trước mắt cô.

"Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?"

"A. Mẹ nhìn con và Phỉ Nhi lớn lên. Cũng nhìn Phỉ Nhi làm sao từng bước một hận Tuyết Vi, nếu không có con ở bên trong xúi giục, nương tay Phỉ Nhi đi tìm Tuyết Vi phiền toái, Phỉ Nhi sẽ không cùng Tuyết Vi kết oán lớn như vậy."

Không tồi!

Lúc trước, thời điểm Tuyết Vi tới Nhà họ Tuyết, tuy rằng Tuyết Phỉ Nhi không có thói quen không thể hiểu vì sao mình được thêm một em gái, nhưng cũng hoàn toàn không phản cảm.

Nhưng mà, Tuyết Khả Duy ở bên vẫn luôn lặng im lại thường thường sẽ ở bên người Tuyết Phỉ Nhi nói chút ' không thể hiểu được ', làm cho Tuyết Phỉ Nhi dần dần cảm thấy Tuyết Vi là cố ý cùng mình đối đầu, cô tự nhiên không thể thua.

Dần dà xuống dưới, Tuyết Phỉ Nhi vẫn luôn thua, vẫn luôn thua, vẫn luôn thua, tâm lý ghen ghét cùng tức giận dần dần gia tăng. Lúc này mới làm cho hai chị em này sống mái càng kết càng sâu!

Địch Mạn Lị nói đến đây, đôi mắt vừa chuyển, lạnh lùng nói: "Kỳ thật, ở trong nhà này, người hận Tuyết Vi nhất.. Hẳn là con đi?"

"Từ trước đến nay con chán ghét rác rưởi mạ vàng. Rõ ràng chính là một thứ dã loại, lại muốn biến thành phượng hoàng, thật sự.. Chướng mắt!" Tuyết Khả Duy phong khinh vân đạm cười, chậm rãi liền biến mất ở trước mắt Địch Mạn Lị..

*

Đi ra Nhà họ Tuyết.

Trong nháy mắt vẻ mặt Tuyết Vi tràn đầy tự tin liền bụng đầy nôn nóng..

"Tuyết Khả Duy.. thật mạnh!"

Kỳ thật bức ảnh này rốt cuộc có phải Tuyết Khả Duy chụp hay không, Tuyết Vi căn bản cũng không quan tâm. Cô chỉ là muốn lợi dụng bức ảnh này thử ra càng nhiều thứ mà thôi..

Nhưng mà, toàn bộ hành trình Tuyết Khả Duy phản ứng đều bình tĩnh như vậy, làm người đoán không ra rốt cuộc cô chụp hay không chụp bức ảnh này? Cũng đoán không ra cô là địch hay là bạn? Càng thêm đoán không ra giữa cô và Hoàng Phủ Minh rốt cuộc có chuyện xưa thế nào..

Trực giác nói cho Tuyết Vi, nếu bức ảnh này chính là Tuyết Khả Duy chụp, như vậy Tuyết Khả Duy sẽ là đối thủ lớn mạnh nhất trong cuộc đời cô! Một đối thủ khó giải quyết nhất.

"Đáng chết!" Thật sự Tuyết Vi chưa bao giờ thử qua mặt xám mày tro như thế, dù cho bày ra bộ dáng cao cao tại thượng nắm chắc thắng lợi, lại chỉ là bề ngoài. Kỳ thật nội tâm cô, sớm đã rối loạn đầu trận tuyến.

"Linh linh linh.."

Tiếng chuông điện thoại lôi suy nghĩ Tuyết Vi trở lại, cô định thần, bình phục nội tâm nôn nóng, chậm rãi tiếp điện thoại: "Alo?"

"Tuyết Vi, nhanh lên tới, nhanh lên tới, chúng tôi ở 304 chờ cô."

"A? Có chuyện gì.." Còn không đợi Tuyết Vi lên tiếng xong, bên kia Mộ Thần Hiên đã cắt đứt điện thoại. Không cần hỏi, sợ là Mộ Thần Hiên.. Uống nhiều quá đi?

Rơi vào đường cùng, Tuyết Vi đánh xe đi tới chỗ theo như lời Mộ Thần Hiên.

304 là tên một quán bar, sau khi cô đến, mắt nhìn chung quanh quán bar chướng khí mù mịt. Liếc mắt một cái liền thấy được đoàn người Mộ Thần Hiên. Tinh tế một số ít nhất có hơn chục người, trận này thật đúng là lớn!

"Quân.." Tuyết Vi nhìn thấy dẫn đầu đi tới chính là một người cấp dưới của Hoàng Phủ Minh.

"Suỵt.." cô giảo hoạt cười, ý bảo người nọ đừng lộ ra, liền chậm rãi đi về bên người Hoàng Phủ Minh đang ở cùng người khác uống rượu.

"Tới, các người thua, uống." Đoàn người chơi vô cùng vui vẻ, tựa hồ ai cũng không có nhận thấy được thêm ra một Tuyết Vi.

Cô nhấp nhấp môi, cười xấu xa đem mặt chậm rãi tiến đến bên tai Hoàng Phủ Minh, hạ giọng nói: "Soái ca, đêm nay có thời gian không?"

"Có!" Nói xong, Hoàng Phủ Minh mỉm cười quay đầu lại.

"Quân Trường phu nhân." Lúc này, mọi người mới phát hiện ra Tuyết Vi.

Cô ý bảo mọi người không cần khẩn trương như vậy.

Lúc này mọi người mới lại tiếp tục chơi tiếp.

"Hừ? Nhưng thật ra ai đến cũng không cự tuyệt?" Tuyết Vi ôm ở cánh tay Hoàng Phủ Minh, gối cằm lên trên vai anh, trong đôi mắt phượng lại điểm xuyết một tia ánh sáng nguy hiểm.

"Người khác anh cự tuyệt, em, anh vì sao muốn cự tuyệt."

"Ách.." tay Tuyết Vi bán tín bán nghi buông lỏng cánh tay Hoàng Phủ Minh ra: "Nhưng anh đừng Nói với em, anh đã biết em tới."

Nơi này, ầm ĩ như vậy; dòng người lại nhiều như vậy, nếu cô ngồi ở bên người Hoàng Phủ Minh, dù cho Hoàng Phủ Minh có năng lực thấy rõ mạnh cũng không thể phát hiện là cô.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 343: Giữa Tuyết Khả Duy và Hoàng Phủ Minh

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Lời anh vừa nói xong, không phải lộ tẩy chứ?" Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nhéo nhéo cái mũi Tuyết Vi: "Em cho rằng hạ giọng anh liền không nghe ra là em sao?"

Mẹ nó!

Không thú vị! Không chơi vui!

"Em làm sao tới đây?"

Tuyết Vi sửng sốt: "Không phải anh đã kêu em tới sao?"

"Nơi này chướng khí mù mịt, em lại hoài thai đứa bé. Anh sao có thể kêu em tới nơi này?"

"Này, các người đừng hàn huyên, tân nương tử tương lai rốt cuộc đã tới. Tới tới tới, trước khi các người cử hành hôn lễ, tân lang, tân nương uống rượu giao bôi trước đi." Ngoạn ý chính Mộ Thần Hiên đột nhiên kêu lên.

Lúc này, không cần hỏi, Hoàng Phủ Minh cũng biết là Mộ Thần Hiên kêu Tuyết Vi tới.

"Uống rượu gì? Anh không biết cô.." Nhanh chóng đưa Thần Hiên một ánh mắt.

Lúc này anh mới nhớ tới, Tuyết Vi còn hoài thai đứa bé. "Thôi, coi như tôi chưa nói."

"Tới, anh đưa em về nhà." Hoàng Phủ Minh một phen kéo tay Tuyết Vi.

Cô nhợt nhạt cười, nhẹ lắc đầu.

"Muốn ở lại sao?"

Tuyết Vi lại lắc đầu, bám vào người, ở bên tai Hoàng Phủ Minh nhẹ giọng nói: "Anh chơi, em đi. Nếu em vừa tới, liền đem anh đi, người khác sẽ nghĩ làm sao? Nhưng em không muốn làm mọi người mất hứng."

A.

Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nở nụ cười, người phụ nữ nhà anh chính là có đạo lý!

"Em đi rồi, anh chơi đi."

"Từ từ." Hoàng Phủ Minh nhanh chóng từ trong túi móc ra một chìa khóa xe, ngay sau đó ném cho một nam binh bên cạnh: "Tiểu khúc, đưa vợ của tôi về nhà."

"Vâng, Hoàng Phủ Quân Trường." Nam binh này cung kính cúi đầu, liền mang theo Tuyết Vi đi bãi đỗ xe ngầm: "Quân Trường phu nhân, mời.."

"Đa tạ."

Vừa lên xe, nam binh nhanh chóng khởi động xe.

Có lẽ lái xe cảm thấy trầm mặc có chút xấu hổ, nam binh kia thật thà chất phác cười nói: "Quân Trường phu nhân, tôi kêu là Khúc Lăng, là vệ binh của Hoàng Phủ Quân Trường."

Xuyên qua kính phản quang, mắt Tuyết Vi đánh giá tiểu nam binh này, lớn lên không xem như đẹp trai, nhưng thanh tú, cũng chính là bộ dáng mười tám, mười chín tuổi, thoạt nhìn thập phần thành thật.

"Chào cậu, tiểu Khúc."

"Quân Trường phu nhân, nếu ngài tới, làm gì phải đi chứ?"

"Ha hả, nơi đó có chút ồn ào, cho nên.."

"A, tôi hiểu được. Nhưng Quân Trường phu nhân sẽ không sợ Hoàng Phủ Quân Trường ở đó quen biết người phụ nữ khác sao? Đặc biệt chị Lam Tương cũng ở kia."

Ha hả, bất đắc dĩ.

Tuyết Vi cười mà không nói.

Tiểu nam binh này thật đúng là cái gì đều dám Nói, sợ là nếu Hoàng Phủ Minh ở tại đây, thế nào cũng phải đập anh một trận. Tuổi nhỏ chính là tuổi nhỏ, không sợ trời không sợ đất.

"Quân Trường phu nhân, có phải tôi nói sai lời hay không?" Lúc này, Khúc Lăng mới nhận thấy được chính mình tựa hồ nói lời không nên nói, vội vàng đền bù nói: "Tôi chính là nói giỡn với cô mà thôi."

"Tôi biết. Ha hả.."

Một đường này, Tuyết Vi cùng Khúc Lăng trò chuyện câu được câu không, có vẻ có ý tứ rất nhiều.

Cứ việc, Khúc Lăng thường nói sai rất nhiều lời. Nhưng ngược lại cô cảm thấy thiếu niên kêu Khúc Lăng này là người chân thật nhất cô nhìn thấy ở Quân Khu Bạch Hổ.

"Tới rồi. Chị Tuyết Vi, Gặp lại." Khúc Lăng mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng đều đặn.

Tuyết Vi là thật bị anh hồn nhiên, nụ cười sang sảng cảm nhiễm tới rồi.

Ngẫm lại, tuổi cô bất quá cũng chỉ 20 tuổi, cũng lớn hơn Khúc Lăng hai tuổi, chính là hồn nhiên cười như vậy chỉ biết cách cô càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.

Rốt cuộc, hiện nay cô là Quân Trường phu nhân, rất nhiều ngôn hành cử chỉ đều phải cẩn thận trăm ngàn lần hơn so với trước kia mới được, nếu không nhỏ sẽ ảnh hưởng đến địa vị Hoàng Phủ Minh ở trong quân; lớn nói không chừng còn sẽ đưa tới họa sát thân.

"Ai.." Nghĩ vậy, Tuyết Vi không khỏi nặng nề thở dài, chậm rãi tiến vào trong biệt thự..

Không sai biệt lắm buổi tối khoảng mười giờ, thấy Hoàng Phủ Minh còn không có về nhà, Tuyết Vi đơn giản cũng không đợi.

Chậm rãi tới lầu hai rồi, khi cô vừa muốn đẩy cửa phòng ngủ ra..

Ánh mắt, chậm rãi, chậm rãi nhìn về phía cuối hành lang, phòng kia làm Hoàng Phủ Nguyệt đặc biệt khẩn trương..

"Này, đừng nhìn, làm Anh hai tôi biết sẽ phát hỏa."

"Anh làm gì khẩn trương như vậy? Nên sẽ không trong gian phòng này cất chứa chính là đồ vật trước kia của người phụ nữ Hoàng Phủ Minh có tình cảm chân thành hả?"

"Không sai biệt lắm đi."

Hãy còn nhớ rõ, khi đó cô còn chưa có yêu Hoàng Phủ Minh, cũng đối với gian phòng này có vẻ không sao cả rất nhiều.

Nhưng bây giờ..

Chậm rãi đẩy ra gian phòng bí mật kia.

Tuyết Vi thuận tay mở ra đèn treo..

Hấp dẫn lực chú ý của cô nhất như cũ là bức họa treo trên vách tường kia.

Cô chậm rãi đi đến trước bức họa, nhìn người phụ nữ trong bức họa kia như tiên tử không khỏi mê.. "thật xinh đẹp. Ngài hẳn là.. mẹ của Minh đi?"

Tay nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve mặt người phụ nữ trong bức họa.

Bộ dáng siêu phàm thoát tục như thế, vừa thấy tính cách bà chính là vẻ không tranh với đời, nhưng mà người thường thường có tính cách như vậy trên cơ bản đều sẽ không có kết cục tốt, đặc biệt đối mặt độc phụ ác độc giống Dạ Phi Nhã Lệ như vậy!

"Cùng ngài đứng chung một chỗ, đột nhiên, tôi cảm thấy chính mình tựa như ác ma. Nhưng.." Nếu cô cũng giống mẹ Hoàng Phủ Minh như vậy, chỉ sợ, kết cục cũng sẽ cùng mẹ Hoàng Phủ Minh không có sai biệt. Đây cũng là không có biện pháp.

Tuyết Vi chua xót cười, quay người, chậm rãi, chậm rãi đi đến cái khung ảnh bày biện ở trên bàn sách kia..

Đợi khi cô vừa muốn vươn tay cầm lấy bức ảnh kia, tay nhỏ vươn ở giữa không trung.

Có lẽ..

Công bố đáp án, đối với cô, sẽ không có bất luận chỗ tốt gì!

Tay nhỏ, dần dần nắm thành quyền. Tuyết Vi quay người, liền đi về cửa.

Nhưng mới vừa đi không được hai bước, hai tròng mắt cô chợt lóe..

Một bước vọt tới khung ảnh trước mặt, cầm lấy, vừa thấy..

"Tuyết.. Khả Duy!"

*

Bên kia..

Không sai biệt lắm chơi tới mười hai giờ tối rồi, lúc này Mộ Thần Hiên mới tuyên bố giải tán.

Nói thật, trường hợp Hoàng Phủ Minh đánh tâm nhãn phiền chán như vậy, nếu không phải Mộ Thần Hiên nháo chúc mừng cho anh, anh đã sớm đi rồi.

"Minh, Lam Tương uống nhiều quá, làm sao bây giờ?" Mộ Thần Hiên nâng mặt Lam Tương say men.

Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nhìn cô một cái, lại chậm rãi nhìn về phía Mộ Thần Hiên: "Anh hỏi tôi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, muốn tôi đưa cô ta về nhà?"

"Ách.. Này cũng là." Mộ Thần Hiên còn không ngốc đến nổi kêu một người đàn ông mới vừa tuyên bố kết hôn đã đưa một người phụ nữ độc thân về nhà, kia không chỉ chờ người ta ly hôn sao. "Thôi, tôi đưa cô ta trở về đi."

"Ừ."

An bài tốt hết thảy, Hoàng Phủ Minh bước nhanh rời đi quán bar.

Bởi vì Khúc Lăng sớm đã về nhà, anh lại vừa uống rượu xong, cho nên chỉ có thể đón xe đi trở về.

Đứng ở vị trí giao lộ, Hoàng Phủ Minh vừa muốn duỗi tay đi đón xe..

Một chiếc xe thể thao Lamborghini màu cam liền chậm rãi tới trước mặt anh rồi.

"Có thời gian sao?" Cửa xe mở ra, chỉ thấy, một thân ảnh nữ tính bước nhanh đi tới trước mặt anh.

Cho dù người phụ nữ mang kính râm, nhưng Hoàng Phủ Minh liếc mắt một cái liền nhận ra cô là ai!

Khoảnh khắc, khuôn mặt anh lạnh lùng liền trầm xuống..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 344: Anh làm sao tuyệt tình như thế?

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

*

"Vì sao tất cả mọi người đều đi rồi?" Bãi đỗ xe ngầm, vẻ mặt Lam Tương mờ mịt nhìn về phía Mộ Thần Hiên đang nâng mình.

"Đã mười hai giờ, tất cả mọi người đều về nhà."

"Chính là.. tôi còn muốn uống làm sao bây giờ?"

"Tôi bồi cô!" Nói xong, Mộ Thần Hiên phiền não liền đặt Lam Tương say khướt ở vị trí ghế phụ, anh bước nhanh ngồi trên vị trí điều khiển: "Nhà cô ở đâu?"

"Không phải anh bồi tôi uống rượu sao?"

"Trở về nhà cô uống."

"Được." Lam Tương hơi mỉm cười, nhanh nhẹn nói ra địa chỉ nhà mình.

Chỉ chốc lát sau, Mộ Thần Hiên liền chạy xe đến dưới lầu một chung cư độc thân.

Anh đỡ Lam Tương lên lầu, thấy cô đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, liền từ trong túi xách của cô tìm được chìa khóa, mở cửa phòng ra.

"Ưm? Đây là nơi nào?" Lam Tương mơ mơ màng màng chỉ vào chính nhà mình.

"Nhà cô." Mộ Thần Hiên thật cẩn thận thả cô ngã xuống giường. "Tôi đi trước."

"Từ từ.." Lam Tương kéo tay anh lại một phen, cố sức ngồi dậy từ trên giường: "Mộ tướng quân, không phải anh nói bồi tôi uống rượu sao?"

"Lam Tương, không xong rồi. Cho dù cô uống chết, Minh kết hôn, như cũ là kết hôn, không thay đổi được gì."

"Cái này cùng Hoàng Phủ Quân Trường kết hôn có quan hệ gì sao?" Vẻ mặt Lam Tương trong nháy mắt liền lạnh xuống.

Dù cho, cô thề thốt phủ nhận. Nhưng Mộ Thần Hiên không phải ngốc tử, từ sớm liền nhìn ra Lam Tương yêu thầm Hoàng Phủ Minh.

Lúc ở quán bar, Lam Tương rót rượu cho mình. Phải biết rằng, ngày thường Lam Tương chính là một người không dính khói lửa phàm tục, trường hợp này căn bản cũng sẽ không xuất hiện, càng miễn bàn uống say. Đây hiển nhiên chính là vì mượn rượu tiêu sầu.

"Thôi, cô nguyện ý thế nào, liền thế đó. Tôi đi trước." Mộ Thần Hiên một phen ném tay cô ra.

"Mộ tướng quân, theo tôi được biết, không phải anh là vua vũ trường sao? Lúc này mới mấy giờ? Bồi tôi uống, không được sao?"

Mộ Thần Hiên nắm thật chặt nắm tay, quay đầu, nhìn về phía Lam Tương vẻ mặt u oán, lạnh lùng nói: "Cô giữ tôi lại, là ám chỉ với tôi cái gì sao? Nếu không phải, tôi không có hứng thú lãng phí thời gian với cô."

"Anh muốn theo đuổi tôi không?"

"Là người phụ nữ, chỉ cần lớn lên xinh đẹp, tôi đều sẽ theo đuổi."

"Tôi hẳn là lớn lên không tính là xấu đi?" Lam Tương cười mị hoặc, hất tóc đen qua hai vai.

Mộ Thần Hiên đã là người trưởng thành rồi, lại là một cao thủ tình trường. Hơn nữa anh đích xác từ rất sớm liền vừa ý Lam Tương.

Chẳng qua, anh có điểm mấu chốt của mình. Đối với chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, anh khinh thường đi làm, cũng không muốn đi làm.

Mà đối với Lam Tương người phụ nữ này, anh vẫn luôn nhìn với con mắt khác. Bởi vì, Lam Tương cùng những người phụ nữ ngày thường anh thượng giường bất đồng.

Nhưng..

Bây giờ Lam Tương chủ động đưa tới cửa, mà ở từ điển của Mộ Thần Hiên vẫn luôn cảm thấy, nếu một người phụ nữ chịu ' ngoại tình ', như vậy người đàn ông cũng không cần thiết tôn trọng cô cái gì.

"Đương nhiên không xấu. Hơn nữa.. Phi thường xinh đẹp." Nói xong, Mộ Thần Hiên chọn môi cười, nhanh nhẹn kéo xuống cà vạt giữa cổ, một phen liền áp đảo Lam Tương ở trên giường..

*

Bên đường phố yên tĩnh, đậu một chiếc Lamborghini màu cam.

Từ thời khắc Hoàng Phủ Minh lên xe đã qua đi năm phút, anh chưa từng nói qua một câu, trước sau đều vẫn duy trì thái độ cực kỳ lạnh băng.

Tuyết Khả Duy nghiêng đầu, nhìn anh liếc mắt một cái, nắm chặt nắm tay, nhàn nhạt nói: "Tôi trở về từ mấy ngày trước."

"Ừ."

"Anh cả anh trước mắt tính toán trở về như cũ, chỉ là.. Không có cơ hội."

Hoàng Phủ Minh hơi nhíu mày, một đôi con ngươi sâu không thấy đáy chậm rãi nhìn Tuyết Khả Duy liếc mắt một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Những lời này, không nên xuất từ miệng chị đi, đại tẩu!"

"Đại tẩu? A.. Cái xưng hô này nghe tới thật đúng là làm tôi ghê tởm." Tay Tuyết Khả Duy nắm chặt nắm tay hơi hơi phát run, khuôn mặt nhỏ tràn ngập tức giận lại có chút bi thương chậm rãi dời về phía ngoài cửa sổ xe: "Anh, còn hận tôi sao?"

"Tôi chưa bao giờ hận qua chị."

"Vậy vì sao anh! Cố tình muốn cưới em gái tôi?" Tiếng lạnh lùng đột nhiên trở nên bén nhọn, trong khoảnh khắc Tuyết Khả Duy quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Minh, trên mặt tràn ngập u oán.

Hoàng Phủ Minh thật giống như không có nhìn đến vẻ mặt cô dường như thống khổ, lạnh lùng nói: "Bởi vì tôi yêu cô ấy."

"Yêu? Minh, bây giờ anh thật thẳng thắn thành khẩn hơn trước kia rất nhiều, vậy mà có thể từ miệng của anh nghe được từ yêu này? Vậy anh nói cho tôi, anh yêu cô ta cái gì?"

Tuyết Khả Duy một phen quay lại trước người Hoàng Phủ Minh, mặt đối diện với chính mình.

Anh âm trầm nhíu nhíu mày: "Đại tẩu?" Mắt nghiêm khắc, chậm rãi nhìn về phía tay cô nắm chặt cánh tay mình.

Tuyết Khả Duy không cam lòng buông ra.

Lúc này Hoàng Phủ Minh đã mở miệng: "Đây là chuyện giữa tôi và Tuyết Vi, không cần phải báo cáo với chị."

"Anh trả thù tôi sao, Minh?"

"Đại tẩu, lúc vừa mới bắt đầu tôi cũng đã nói thực rõ với chị, tôi chưa bao giờ hận qua chị."

"Nhưng mà.. bây giờ tôi hận anh!" Nói xong, Tuyết Khả Duy một phen trích rớt kính râm trên mặt.

Sóng mắt phượng long lanh độc đáo như vậy, làm người nhìn liền nhịn không được sẽ bị người phụ nữ này hấp dẫn.

Chỉ tiếc..

Một con mắt của cô có chút hơi sưng, trên mặt còn có vết ứ màu xanh lá, vừa thấy liền biết..

"Hoàng Phủ Sâm đánh hả?" Khi nhìn đến vết thương trên mặt Tuyết Khả Duy, miệng lưỡi Hoàng Phủ Minh lạnh băng rốt cuộc có một tia hòa hoãn.

"Bởi vì chuyện Phỉ Nhi, tôi tính toán trở về, chính là anh ta không chịu cho tôi trở về, vì thế.." Nói đến đây, Tuyết Khả Duy bi thương cắn răng.

Đây là nguyên nhân cô lùi lại về nước.

"Minh, anh vẫn luôn biết vì sao tôi gả cho Hoàng Phủ Sâm, từ thời khắc tôi cùng với anh ta kết hôn, tôi không có trải qua một ngày sinh hoạt hạnh phúc, cơ hồ mỗi ngày đều sống ở trong địa ngục. Mà Hoàng Phủ Sâm, vì sao sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy cưới tôi, lại đối đãi tôi như thế, anh cũng nên rõ ràng!"

Tiếng bén nhọn hỗn loạn nồng đậm bi phẫn, Tuyết Khả Duy thống khổ rũ xuống đôi mắt, tay nắm chặc nắm tay dần dần nổi một tia gân xanh: "Tôi biết, bây giờ tôi đã kết hôn, hơn nữa vẫn là chị dâu của anh, giữa chúng ta đã không có khả năng. Nhưng.. vì sao nhiều phụ nữ như vậy anh không cưới, cố tình liền.. Cưới em gái tôi? Vì sao?" Ngẩng đầu..

Nhìn cặp mắt cô mang theo vết thương lại tràn đầy nước mắt khó hiểu, Hoàng Phủ Minh thổ lộ một hơi, tầm mắt dần dần nhìn về phía trước.

Đối với Tuyết Khả Duy, anh đích xác có lỗi.

Nhưng..

"Khả Duy, nếu tôi cưới vi, là thương tổn chị. Như vậy, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Tôi yêu cô ta, không thể không cưới cô ta!"

Hoàng Phủ Minh trả lời đơn giản rõ ràng tóm tắt, một trận thấy huyết.

Bởi vì yêu, cho nên mới cưới, cùng bất luận chuyện gì khác không quan hệ.

Anh hy vọng Tuyết Khả Duy có thể hiểu![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 345: Tay cầm tay chỉ cho ông xã đi vụng trộm

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Đi trước." Ba chữ nhàn nhạt rơi xuống, thời điểm đợi Hoàng Phủ Minh vừa muốn mở cửa xuống xe..

"Minh!" Tuyết Khả Duy từ phía sau một phen ôm eo anh: "Mới bất quá hai năm không gặp, anh liền thật sự có thể làm được tuyệt tình như thế?"

"Chúng ta còn không có bắt đầu, cũng đã kết thúc, hẳn là chưa nói tới tình. Buông tay đi, đại tẩu.." Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm vỗ vỗ tay Tuyết Khả Duy.

Cô thống khổ cắn khóe môi, chậm rãi, chậm rãi buông ra tay ôm vào trên eo anh..

"Bang.." nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Minh đi xa, Tuyết Khả Duy không cam lòng chụp đánh phía dưới bàn.

"Minh, là tôi đánh giá mình quá cao? Hay là anh không chịu đối mặt hiện thực?" Tiếng nỉ non thanh lạnh từ giữa môi phát ra.

Tuyết Khả Duy thương cảm gục đầu xuống, đôi mắt lạnh băng dần dần tràn ra một giọt lệ.

Mặc kệ, ngày đó cùng Tuyết Vi nói chuyện, cô biểu hiện làm sao thong dong bình tĩnh.

Nhưng..

Không cách nào phủ nhận. Hết thảy đều bị Tuyết Vi tiên đoán được rồi!

Ảnh chụp, là cô chụp, chính là cô không muốn Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi kết hôn;

Cho dù cô kêu Tuyết Vi đừng nói cho Hoàng Phủ Minh biết cô đã trở lại, theo như lời của Tuyết Vi, cô nhất định sẽ đơn độc tới tìm Hoàng Phủ Minh.

Đương nhiên..

Câu kia trong miệng Tuyết Vi ' a, có một số việc, em không muốn miệt mài theo đuổi, cũng không muốn đi tra. Nhưng, cũng không đại biểu em một chút đều không hiểu rõ.'

Cũng cho thấy rõ ràng cô đã dự cảm tới quan hệ giữa Hoàng Phủ Minh và Tuyết Khả Duy không tầm thường.

Chính là..

"Không phải năng lực thấy rõ của em rất mạnh sao? Không phải em thực nhạy bén sao? Không phải từng chuyện em đều đã nhìn thấu sao? Được.. Vậy cho chị thấy, em thật sự có thể trói buộc Minh hay không!" Dứt lời, trong mắt Tuyết Khả Duy thoáng chốc xẹt qua một tia lệ quang..

*

"Ken két.."

Thời điểm Hoàng Phủ Minh về tới nhà đã hơn một giờ sáng. Anh cố ý nhẹ mở cửa, tay chân nhẹ nhàng đi tới phòng khách.

Mở ra cửa phòng khách, trong phòng đèn sáng như cũ, anh liếc mắt một cái liền thấy được Tuyết Vi ngồi ở phòng khách đang xem TV: "Làm sao đã trễ thế này còn chưa ngủ?"

"Dù sao ngày mai cũng không cần đi làm."

"Vậy em không ngủ được, đứa bé cũng muốn ngủ đi?" Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quát lớn nói: "Mau, ngủ đi!"

"Làm ơn. Đứa bé ở trong bụng em đã ngủ. Em có ngủ hay không, cùng anh không quan hệ được chứ?" Tuyết Vi oán trách cho anh một cái xem thường, tiếp tục xem TV.

Hoàng Phủ Minh nặng nề thở dài. "Kia, em bồi ông xã tới ngủ, được rồi chứ?"

"Gia hỏa này.. Nên sẽ không.. Lại muốn làm 'chuyện khác ' đi?"

"Ừ, vợ nhà anh chính là đặc biệt thông Minh." Nói xong, Hoàng Phủ Minh cười xấu xa, chặn ngang bế Tuyết Vi lên liền chạy lên lầu hai.

"Này, gia hỏa này mỗi ngày đều làm, liền không cảm thấy mệt sao?" Bị thả tới trên giường, Tuyết Vi oán trách nhíu mày.

"Đây mới là tượng trưng anh khỏe mạnh, nếu mỗi ngày anh không làm, em liền chờ khóc đi thôi." Môi hơi mang vài phần lạnh lẽo cường thế đè ở trên môi Tuyết Vi.

"Ưm, ưm.. Minh!" Cô dùng sức lực mạnh mẽ đẩy anh ra: "Chúng ta mỗi ngày như vậy, sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo."

"Không phải em nói không quan hệ sao?"

"Em nói không quan hệ, nhưng mà, túng dục phải điều độ. Như vậy quá nhiều, thật là sẽ làm cho sinh non." Tuyết Vi khó chịu liếc mắt.

Liền không rõ ông xã nhà cô làm sao phương diện kia tràn đầy như vậy.

* * *, nếu cô không mang thai thật đúng là có thể bồi anh, bây giờ cô mang thai, muốn điên cuồng đều không được.

"Đi, tắm ngủ." Tuyết Vi đẩy đẩy Hoàng Phủ Minh vẻ mặt hơi mang vài phần u oán.

Rơi vào đường cùng, anh đành phải đánh mất ý niệm này, chạy tới rửa mặt.

Ước chừng nửa giờ sau, Hoàng Phủ Minh chậm rãi nằm ở bên cạnh Tuyết Vi, cánh tay, vòng qua cô chậm rãi, ôm cô vào trong lòng ngực.

"Vi, anh có chuyện muốn nói với em."

"Hả?" Tuyết Vi ngẩng đầu lên, chớp mắt to: "Chuyện gì? Nghiêm túc như vậy? Gia hỏa này, nên sẽ không em đi rồi, ở quán bar phao nữu đi?" Tay nhỏ, nhẹ nhéo nhéo mặt anh.

Hoàng Phủ Minh ra vẻ bất mãn mở tay cô ra: "Ông xã em là loại người thừa dịp vợ không có, liền vụng trộm sao?"

"Nhưng nói không chừng nha. Thường thường, nhìn đồ vật như chân thật, chưa chắc là chân thật."

"Em đây là lý luận chó má gì?" Hoàng Phủ Minh nảy sinh ác độc nhéo nhéo cái mũi Tuyết Vi.

"Ai da, gia hỏa này, làm sao xuống tay tàn nhẫn như vậy?"

"Nên trừng phạt em, không tín nhiệm anh."

"Em nơi nào không tín nhiệm anh? Cùng anh đùa giỡn mà thôi. Thiết.. Lần sau không chơi với anh." Tuyết Vi tức giận xoay người.

"Được, Được, ông xã nhận sai với em." Hoàng Phủ Minh chỉ phải tước vũ khí đầu hàng, cười nịnh nọt, quay lại thân thể Tuyết Vi.

"Được rồi, không náo loạn. Rốt cuộc anh có chuyện gì muốn nói với em?" Tuyết Vi thu trở về vẻ mặt vui cười.

Hoàng Phủ Minh trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Buổi tối hôm nay, chị cả của em, tới tìm anh." Mắt đen sâu không thấy đáy nhanh chóng đối diện đôi mắt Tuyết Vi.

Thân mình cô cứng đờ, mi mắt dần dần rũ xuống..

"Em.. Biết."

"Em biết sao?"

"..."

Tuyết Vi cười lạnh một tiếng, ở thời khắc nâng lên mi mắt đó, một tay của cô nhẹ nhàng phất qua mặt Hoàng Phủ Minh: "Trước khi anh gặp qua chị cả em, em cũng đã gặp qua chị ấy. Mùi nước hoa độc đáo trên người chị hãy còn mới mẻ trong ký ức của em. Nhưng mà.. Từ khoảnh khắc anh về đến nhà, em đã nghe thấy hương vị lây dính trên người của anh cùng hương vị trên người chị cả em.. Là giống nhau."

Đáng chết!

Anh vậy mà quên mất cô vợ nhà anh có một cái mũi chó!

"A.." Hoàng Phủ Minh dở khóc dở cười lắc lắc đầu: "Xem ra về sau anh thật đúng là không thể vụng trộm rồi?"

"Đó là tự nhiên. Bất quá, lần sau anh có thể như vậy. Ngoại tình xong, đi tắm rửa một cái, thay quần áo về nhà, không phải em không biết sao?"

"Hả? Chủ ý này không tồi. Em quả thực là người vợ tốt nhất trên đời này, vậy mà tay cầm tay chỉ cho ông xã mình vụng trộm!" Hoàng Phủ Minh cố ý nghiêm túc cười, hung hăng hôn môi Tuyết Vi.

"Hắc hắc, vậy anh còn không chạy nhanh thưởng cho em ban phát người vợ ưu tú nhất?"

"Yên tâm, chờ anh vụng trộm thành công, nhất định thưởng cho em." Hoàng Phủ Minh ái muội chọc chọc ót Tuyết Vi. Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt anh lần thứ hai trở nên nghiêm túc lên: "Vi, anh còn có chuyện muốn nói với em."

"Hả?"

"Giữa anh và chị cả em.. Kỳ thật cũng không phải quan hệ đơn thuần chị dâu và em chồng."

Im lặng.

Đôi mắt Tuyết Vi sáng ngời dần dần trở nên tối sầm xuống. Cô chậm rãi rũ xuống mi mắt, tránh cùng Hoàng Phủ Minh đan xen tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Chuyện này.. em cũng biết."

Hoàng Phủ Minh nhíu mày, muốn Nói, Tuyết Vi biết hôm nay anh cùng Tuyết Khả Duy gặp mặt là nói chuyện quá khứ, quan hệ giữa anh và Tuyết Khả Duy?[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 346: Giữa vợ chồng cần thẳng thắn thành khẩn

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Minh, em đi qua gian phòng kia.." Tuyết Vi lạnh lùng ngẩng đầu lên, ánh sáng ở trong mắt thập phần phức tạp.

"Gian phòng kia?" Hoàng Phủ Minh cẩn thận suy tư lời cô Nói, sau một lúc lâu mới vang lên.. "em nói là có ảnh chụp mẹ anh trong gian phòng kia sao?"

A.

Năng lực cô thấy rõ quả nhiên là chuẩn xác, bức họa kia quả nhiên là mẹ Hoàng Phủ Minh. "Đúng. Em thấy được ảnh chụp mẹ anh, cũng thấy được anh đặt ở trên bàn kia ảnh chụp.. chị cả của em."

"Vi!" Hoàng Phủ Minh không thể tưởng tượng mở to hai mắt, còn không đợi anh nói, Tuyết Vi mỉm cười dùng ngón tay chặn môi anh: "Em biết anh muốn nói cái gì."

"Hả?" Này, Hoàng Phủ Minh đã cảm thấy kỳ quái: "Em đây muốn nói cái gì?" Anh mỉm cười nheo nheo mắt, chậm rãi lấy ngón tay Tuyết Vi ra.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh tám phần là quên bức ảnh kia tồn tại đi?"

"Em!" Hoàng Phủ Minh khiếp sợ, anh đúng là quên mất bức ảnh kia tồn tại, cho nên, thời khắc Tuyết Vi nhắc tới, anh sợ Tuyết Vi sẽ có khúc mắc.

"Kỳ thật, lúc em nhìn đến bức ảnh kia, trong lòng vô cùng không thoải mái. Bởi vì chúng ta đã kết hôn, nhưng trong phòng anh còn bày ảnh chụp người phụ nữ khác, hơn nữa còn bày biện bức ảnh kia ở trong phòng để bức họa của mẹ anh. Có thể thấy được, là anh coi trọng chị cả em. Cho nên.. em không ngủ, cũng không phải bởi vì em đang xem TV, mà là.. em buồn bực đến ngủ không được."

Lần này Tuyết Vi thật sự khó chịu.

Mặc cho ai nhìn đến trong phòng chồng mình để ảnh chụp người cũ đều sẽ khó chịu đi?

Nhưng mà..

"Em vừa xem TV, vừa rối rắm, rối rắm, kết quả.. Đột nhiên cảm thấy chính mình thật ngốc, thật ngốc. Vậy mà xem nhẹ một chi tiết quan trọng."

"Chi tiết gì?"

"Trên bàn bày biện bức ảnh kia đều là bụi, trên bức ảnh kia cũng đều là bụi, quan trọng chính là, bức ảnh kia không có một dấu vết động qua. Liền có thể thấy được, anh hẳn là thật lâu, thật lâu không có đi qua gian phòng kia. Đến nỗi có bao lâu, em tính không ra. Ít nhất, em biết.. sau khi chúng ta ở bên nhau, anh tuyệt đối không có đi qua! Đến nỗi lúc trước.. không quan hệ với em."

Nói đến đây, Tuyết Vi nhàn nhạt nở nụ cười, trong đôi con ngươi phản chiếu ánh sáng trong trẻo thấy đáy như vậy.

Hoàng Phủ Minh liền trầm mặc không nói nhìn cô.

Một giây, hai giây, ba giây..

Không biết qua bao lâu, anh một phen, gắt gao ôm Tuyết Vi vào trong lòng ngực. Nhưng như cũ không có bất luận ngôn ngữ gì.

Không có biện pháp.

Người đàn ông này trời sinh chính là tính cách như vậy.

Anh sẽ không nói quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, đối với anh mà Nói, một cái ôm gắt gao, một cái hôn, chính là phương thức anh biểu đạt yêu.

Giờ này khắc này, Hoàng Phủ Minh có thể cảm giác đến chính mình càng ngày càng yêu cô.

Tuyết Vi ở trước mặt anh biểu hiện không chỉ là thông minh đơn giản như vậy.

Cùng cô ở bên nhau, anh sẽ thoải mái cười to; cũng sẽ thao thao bất tuyệt nói chuyện; càng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng mà, ở phương diện tình cảm.

Người phụ nữ này rõ ràng ngửi ra mùi nước hoa trên người anh, lại cái gì đều không có nói, mà là chờ chính anh nói..

Người phụ nữ này rõ ràng đã biết giữa anh và Tuyết Khả Duy có một tầng quan hệ khác, cũng trầm mặc, chờ chính anh thẳng thắn..

Nếu cô giống người phụ nữ khác, há mồm chính là cãi nhau. Lấy tính cách anh nhất định sẽ phiền chán đến phủi tay bỏ chạy lấy người, do đó làm cho hiểu lầm càng ngày càng sâu, càng sâu, lấy ly hôn cho xong việc.

Cho nên, anh yêu cô. Bởi vì cô hiểu anh, biết anh thích cái gì; chán ghét cái gì!

"Anh hỏi em, nếu, anh không có nói với em đêm nay anh gặp qua chị cả của em, vậy em sẽ thế nào?" Chậm rãi buông lỏng khuỷu tay ôm Tuyết Vi ra, anh ôn nhu hỏi lên.

"Chẳng có gì. Anh nguyện ý nói, chứng minh anh để ý em; anh không muốn nói, cũng hoàn toàn không đại biểu anh không quan tâm em. Nhưng.. em sẽ thực để ý là được. Bởi vì lấy lý niệm hôn nhân, giữa vợ chồng chính là nên thẳng thắn! Nếu.."

"Chờ đến ' người thứ ba ' đem chuyện này chọc phá, như vậy thế tất sẽ có hiểu lầm phát sinh. Đợi hiểu lầm phát sinh, liền nhất định phải có giải thích. Anh biết đến.." Tầm mắt chậm rãi nhìn về phía Hoàng Phủ Minh: "Em là người thực chán ghét giải thích. Nhưng mà, em biết anh cũng là người thực chán ghét đi giải thích. Cho nên.. kết quả cuối cùng chúng ta nhất định sẽ lấy ly hôn cho xong việc."

Tính cách giữa bọn họ thật sự quá tương tự.

Tuyết Vi hiểu anh; anh cũng hiểu Tuyết Vi.

Nhưng thường thường tính cách vì tương tự cũng không thấy là chuyện tốt, giống như, bọn họ đều nguyện ý giải thích tật xấu này, liền chú định giữa bọn họ không thể có hiểu lầm phát sinh.

Cho nên, Tuyết Vi đem hôn nhân mình bày biện rõ ràng sáng tỏ, đó chính là không cho phép hiểu lầm sinh ra, tận lực đem hiểu lầm rơi chậm lại đến ' không '.

"A. Xem ra hôn nhân chúng ta xem như nhất trí, nhưng mà.." Hoàng Phủ Minh cười nhạt nheo nheo mắt: "Anh đặc biệt chán ghét người khác nói dối!"

"Hừ, anh nói thẳng là chán ghét em nói dối không phải xong rồi sao? Em đây cũng nói thật cho anh biết, em có thể cho phép người trong thiên hạ đều lừa gạt em, chính là không chấp nhận được một nửa của em đối với em có một chút không thật!"

Tuyên ngôn tượng trưng gia quy rơi xuống, Tuyết Vi mặt vô cảm nhìn thẳng Hoàng Phủ Minh trước mắt.

Anh giảo hoạt cười: "Nói dối thiện ý tính sao?"

"Đương nhiên không tính. Bởi vì, em cũng sẽ có chút nói dối thiện ý!"

"Em nha!" Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nhéo chóp mũi Tuyết Vi.

Cô không khỏi thoải mái nở nụ cười.

Nụ cười này, là thoải mái thanh tân như vậy, là tự tại như vậy.

Tuyết Vi thật sự không nghĩ tới, Hoàng Phủ Minh sẽ đem chuyện đã gặp mặt Tuyết Khả Duy trước tiên nói cho mình.

Trong nháy mắt khi anh nói lên, cho dù Tuyết Vi không có biểu lộ ra cái gì, nhưng lòng cô sớm bị hòa tan.

Người đàn ông như vậy, cô cần thiết phải quý trọng mới được.

Bởi vì không phải người đàn ông nào đều có thể thẳng thắn với vợ như anh vậy!

Nếu mỗi đôi vợ chồng đều có thể làm được thẳng thắn.. Liền sẽ không có chuyện ly hôn xảy ra!

Hôm sau.

Lúc Tuyết Vi rời giường đã là giữa trưa.

Đêm qua bọn họ cho tới bốn giờ sáng mới ngủ.

Cho dù Tuyết Vi không nghĩ truy vấn quá khứ của Hoàng Phủ Minh và Tuyết Khả Duy, còn là tránh không được lòng hiếu kỳ của người phụ nữ, hỏi ra miệng.

Hoàng Phủ Minh ngược lại cũng không có gạt, đứt quãng nói lên chuyện năm đó..

Lúc ấy, anh và Tuyết Khả Duy là bạn học đại học.

Khi đó tính cách Hoàng Phủ Minh cực kỳ bất hảo, lại thập phần kiêu ngạo; đến nỗi tính cách Tuyết Khả Duy, tuy là nội liễm lại cũng thập phần cao ngạo.

Hai người rõ ràng bị hấp dẫn lẫn nhau, ai cũng bất hòa ai thổ lộ, liền như vậy thật không hiểu rõ ở chung, ở chung..

Cho đến, Hoàng Phủ Sâm biết được tin tức này..

Khi đó, Hoàng Phủ Sâm là Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ liền phái Hoàng Phủ Minh đi Quân khu Huyền Vũ làm gián điệp.

Thừa dịp lúc này, Hoàng Phủ Sâm ép cưới Tuyết Khả Duy, chờ đến khi Hoàng Phủ Minh trở về, hai người kia đã đăng ký.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back