Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 457: Anh trai Ly Tiểu Tiểu

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Cộc cộc cộc.."

"Cửa không có khóa."

Đẩy cửa phòng ra.

Ly Tiểu Tiểu đang nằm ở trên giường đắp mặt nạ: "Chị Vi Vi, chuyện gì?"

"Em nói đi?"

"Hả?" Sóng mắt Ly Tiểu Tiểu vừa chuyển: "Chẳng lẽ là chuyện em và anh Nguyệt kết hôn sao?"

"Đúng!" Thần sắc Tuyết Vi căng thẳng, trở tay đóng cửa phòng. "Tiểu Tiểu, em thật muốn cùng Nguyệt kết hôn sao?"

"Đương nhiên rồi.." Cô đứng dậy, đi đến trước gương trang điểm, nhẹ nhàng chụp mặt mình.

Sắc mặt Tuyết Vi khó coi đi tới phía sau cô: "Em hiểu biết Nguyệt sao?"

"Hiểu biết."

"Vậy em nói, anh ta rốt cuộc là dạng người gì!"

"Anh ta, phương diện tính cách có chút phóng đãng không kềm chế được, bộ dáng điển hình ăn chơi trác táng. Nhưng mà.. Trong xương cốt, vẫn là một người rất đàn ông." Ly Tiểu Tiểu không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi Lục La khi dễ Miêu Miêu, khi đó Hoàng Phủ Nguyệt thật là làm cô mê muội.

"Chị không phủ nhận, Nguyệt người này còn xem như người đàn ông không tồi, mà em cùng anh ta, ở phương diện tính cách lại có rất nhiều chỗ hợp phách."

Ly Tiểu Tiểu bản tính ham chơi, làm việc không quan tâm, nhiều ít có chút bất hảo; Hoàng Phủ Nguyệt cũng như thế, mê chơi, sớm ba chiều bốn, cũng thói quen làm việc vô pháp vô thiên.

Nhưng hai người này, chơi còn xem như có giới hạn cuối, đặc biệt là Ly Tiểu Tiểu, vừa đạt đến cảnh giới cô liền sẽ thu tay lại đúng lúc, chính là..

"Tiểu Tiểu, khả năng em cũng không biết, mẹ Nguyệt qua đời sớm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mẹ của anh cũng chết vào tay Dạ Phi Nhã Lệ. Nguyệt nhìn như là một người đàn ông thập phần không thèm để ý tình yêu, chính là, trong lòng anh ta lại vô cùng khát vọng tình yêu. Em hiểu chưa?"

Nghe phía sau, lời nói Tuyết Vi thấm thía, Ly Tiểu Tiểu xé rớt mặt nạ trên mặt, hơi mang thương cảm quay đầu lại: "Chị Vi Vi, chị cho rằng.. em không phải là người như vậy sao?"

"Tiểu.."

Trầm mặc.

Tuyết Vi rũ xuống mi mắt, sau khi trầm tư một lát, chậm rãi nói: "Một khi đã như vậy, chị chỉ có thể hy vọng các người đều là người trong lòng khát vọng yêu người kia. Còn có một việc, Tiểu Tiểu."

"Chuyện gì?"

"Hôn sự của em và Nguyệt.. Tính toán nói cho anh của em biết sao?" Khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt liền lạnh xuống.

Ly Tiểu Tiểu lại không để bụng quay người lại: "Nói cho anh ta làm gì nha?"

"Tiểu Tiểu! Anh của em tính tình thô lỗ chị còn không hiểu biết sao? Nếu em không thông báo cho anh ta một tiếng chuyện hôn sự giữa em và Nguyệt, một khi anh ta biết được từ lỗ tai người thứ ba, sợ là còn không chỉ mang theo binh trực tiếp đánh lại đây hả?"

"Đánh đi. Anh rể lợi hại như vậy, nhất định sẽ đánh anh của em hoa rơi nước chảy!"

"Nha đầu này!" Tuyết Vi bất đắc dĩ chọc chọc cái ót Ly Tiểu Tiểu: "Anh của em coi em như tính mệnh mình, em làm sao có thể khuỷu tay quẹo ra ngoài đâu?"

"Nhưng người ta chính là thích anh rể. Chị Vi Vi!" Vẻ mặt Ly Tiểu Tiểu sùng bái đứng lên: "Dạ phi Quân Trường vẫn luôn nói anh rể mới có thể có năng lực quân sự siêu cường, hôm nay em xem như mở mang kiến thức. Em tin tưởng, nhất định là anh rể âm thầm chỉ huy tác chiến, mới có thể đánh Hoàng Phủ Sâm hoa rơi nước chảy, chị nói anh rể lợi hại hay không lợi hại hả?"

Hoàng Phủ Minh lợi hại hay không lợi hại, ba năm trước đây Tuyết Vi thật đúng là không biết.

Nhưng ở Ngự thành mấy năm nay, cô xem như mưa dầm thấm đất hiểu biết năng lực quân sự của Hoàng Phủ Minh có bao nhiêu cường đại rồi!

Nói trắng ra là, chỉ cần cho anh tài nguyên hùng hậu, anh có thể làm được trăm phần trăm đánh thắng trận.

Nhớ trước đây, các tướng quân thế hệ trước, chỉ có ông nội Hoàng Phủ Minh mới có chiến công như vậy!

"Được rồi, đừng vuốt mông ngựa. Chị đi nghỉ ngơi trước."

"Ừ.. Chị Vi Vi ngủ ngon, moah moah." Ly Tiểu Tiểu ngọt nị đưa tiễn Tuyết Vi, trong khoảnh khắc đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cô nháy mắt tan thành mây khói.

"Một khi đã như vậy, chị chỉ có thể hy vọng các người đều là người trong lòng khát vọng yêu người kia."

"A, trong lòng khát vọng yêu người kia sao?" Dựa vào ở trên ván cửa lạnh băng, Ly Tiểu Tiểu tự giễu nở nụ cười.

Cô còn có thể không biết nguyên nhân Hoàng Phủ Nguyệt đột nhiên đưa ra quyết định cùng mình kết hôn sao?

Đơn giản chính là sợ có một ngày cảm tình đối với Tuyết Vi ức chế không được, do đó làm ra chuyện không nên làm, làm cho anh em tương tàn, vợ chồng chia lìa.

Hiện giờ, có cô làm lá chắn, mặc cho ai cũng sẽ không biết.. người trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt vẫn luôn là chị dâu của anh..

"Miêu Miêu ngủ chưa?"

Trở lại phòng ngủ chính, Hoàng Phủ Minh đã đổi áo ngủ đến nằm trên giường.

"Ừ." Anh mỉm cười vẫy vẫy tay với Tuyết Vi.

Tuyết Vi nhợt nhạt cười, thân thể mềm mại chậm rãi nằm vào trong lòng ngực anh.

"Bảo bối nhà ta nói, ngày mai trong trường học có đại hội thể thao, kêu chúng ta đi tham gia."

"Anh có thời gian đi sao?"

"Em nói đi?" Hoàng Phủ Minh rũ xuống mi mắt, ngược lại nhìn cô liếc mắt một cái: "Con gái nhà ta dự đại hội thể thao, cho dù là không có thời gian, anh cũng đi!"

"Minh, anh thật sự quá sủng Miêu Miêu." Hai ngày trước Tuyết Vi thừa dịp lúc Hoàng Phủ Minh tham gia diễn tập quân sự mới làm thủ tục cho Miêu Miêu đi nhà trẻ. Sở dĩ như vậy, cô sợ Hoàng Phủ Minh quá mức sủng ái Miêu Miêu, không bỏ được để cho Miêu Miêu đi nhà trẻ, mới đến một chiêu tiền trảm hậu tấu.

"Cái đồ ngu ngốc này, chẳng lẽ em không nhớ rõ sao, chúng ta còn có ba ngày là phải kết hôn. Cho nên, ta đã xin kết hôn, đương nhiên là có thời gian!"

Nga, Đúng!

Bọn họ lập tức liền phải kết hôn!

Nói lên cái này..

"Minh." Đầu Tuyết Vi hoàn toàn đi vào ngực Hoàng Phủ Minh: "Về hôn sự của chúng ta.."

Ngón tay, nhanh chóng chặn môi cô: "Không cần giải thích, anh hiểu. Tình yêu của em, chỉ cần anh hiểu là đủ rồi, chuyện khác, anh cũng không để ý."

Ha hả, xem ra mấy năm nay thật sự làm bọn anh trưởng thành không ít.

Hôn kỳ lúc này, thật là cân lượng Tuyết Vi dùng để đối phó Dạ Phi Nhã Lệ, nhưng cho dù là dứt bỏ hết thảy quan hệ ích lợi, cô cũng sẽ cùng anh kết hôn, cho nên, hôn nhân bọn họ căn bản là không tồn tại cái gì lợi dụng hay không lợi dụng.

"Mấy ngày nay anh ở căn cứ quân sự nhất định thực vất vả đi?"

"Ha hả.. ngược lại cũng không đến mức vất vả. Chính là.."

"Chính là cái gì?"

Đôi tay Hoàng Phủ Minh giao nhau lót ở sau đầu, cặp mắt sâu không thấy đáy chậm rãi nhìn phía nóc trần nhà: "Chính là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới những ngày Dạ ở Quân Khu Bạch Hổ."

Ngẫm lại, nếu lần này diễn tập quân sự có Bạch Dạ giúp đỡ, anh làm sao một mình đi chỉ huy hai đội quân chứ? Hoàn toàn có thể cùng Bạch Dạ phân công trái phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Thêm nữa, ở Quân Khu Bạch Hổ một mình Bạch Dạ ít nhất tương đương tướng quân ba cái binh đoàn, có thể thấy được năng lực quân sự của Bạch Dạ có bao nhiêu cường đại rồi.

"Trước đây em thử mời Dạ trở về, bất quá, anh ta cự tuyệt. Nếu anh thật sự yêu cầu Dạ hỗ trợ, vậy không bằng, ngày nào đó chúng ta cùng nhau đi mời anh ta thử xem?"

"Ha hả.." Hoàng Phủ Minh cười nhạt lắc lắc đầu: "Không cần thiết liên lụy Dạ đến nơi thị phi này, anh ta vốn không thuộc về thế giới này, không bằng để anh ta thuộc về nơi anh ta sinh hoạt, như vậy, anh ta mới có thể được đến vui vẻ chân chính."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 458: Lời âu yếm giữa vợ chồng

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

Cũng đúng.

Bạch Dạ vốn không dính khói lửa phàm tục, làm sao kéo anh ta vào phàm trần chứ?

Có lúc, Tuyết Vi thật hổ thẹn không bằng Hoàng Phủ Minh có phong độ đại tướng vì người khác suy xét.

"Mấy ngày nay.. em nhớ anh không?" Lời nói vừa chuyển, Hoàng Phủ Minh lấy tay lót ở sau đầu ra, hài hước nhéo nhéo Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi.

Cô xấu hổ cười, giảo hoạt nói: "Anh đoán!"

"Em không nói, anh làm sao có thể đoán được tâm tư của em?" Hoàng Phủ Minh cố ý bày ra bộ dáng giả ngu giả ngơ.

Tuyết Vi cũng y hồ lô họa gáo, hỏi ngược lại: "Vậy mấy ngày nay anh nhớ em không?"

"Đương nhiên nhớ!"

"Vậy anh nói nhớ nơi nào?"

"Đương nhiên là.." Ngón tay chỉ tới vị trí ngực, nhưng chỉ là hơi tạm dừng liền chậm rãi đi xuống phía dưới.. "Nơi này."

Tuyết Vi nhìn lên, khuôn mặt cười hì hì lập tức trầm xuống: "Cút! Đi ra ngoài!" Tức giận xoay người.

Hoàng Phủ Minh vội vàng ôm eo cô, ban cho lừa dối: "Làm sao tức giận?"

"Anh nói đi? Em hỏi anh nhớ em nơi nào, anh nói ' nơi đó ', anh rõ ràng chỉ là muốn cùng em làm loại chuyện này mà thôi, đúng hay không?"

"Nơi này không phải đậu em chơi sao."

"Đánh rắm, chỉ sợ đây mới là lời nói trong lòng anh đi?" Ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy sắc bén.

Hoàng Phủ Minh nhíu mày: "Sao lại thế này? Người phụ nữ này còn hống không được thế nào? Em mắng cái thử xem?"

"Em liền mắng anh, thế nào? Cút cho em!" Ngơ ngác ngồi dậy, Tuyết Vi phẫn nộ trợn tròn đôi mắt.

"Được. Tùy tiện em!" Hoàng Phủ Minh đơn giản cũng không lãng phí miệng lưỡi, xoay người đã đi xuống giường, mang vào giày liền phải rời đi.

Tuyết Vi lập tức vung gối đầu giường, dùng sức đánh về phía lưng anh: "Hoàng Phủ Minh, hôm nay nếu anh dám bước ra khỏi cái cửa này, đời này của anh cũng đừng tiến vào cho em!"

"Không phải em kêu anh cút sao?"

"Em kêu anh cút anh liền cút sao? Em đây kêu anh đi tìm chết, anh làm sao không chết cái cho em xem đi? Hả?"

Người phụ nữ thúi này!

Nhìn bộ dáng Tuyết Vi hung hãn, Hoàng Phủ Minh tức giận thở hổn hển: "Anh xem em thật là thiếu giáo huấn!"

"Làm gì? Muốn đánh em sao?"

"Đánh em? Đánh em là tiện nghi cho em!" Nói, Hoàng Phủ Minh xoay người một cái liền áp đảo Tuyết Vi ở trên giường: "Hôm nay anh làm cho em không xuống giường được!"

"Này, hỗn đản này!"

Mặc kệ Tuyết Vi dùng sức giãy giụa cỡ nào, trước sau đều không phải đối thủ của Hoàng Phủ Minh. Trong chốc lát đã bị người ta ' ăn ' không còn một mảnh.

"Ưm hừ, cho em.. Minh.. Cho em.." Vốn nữ vương lập tức liền biến thành nữ nô.

Hoàng Phủ Minh cao cao tại thượng nhìn người phụ nữ không ngừng đòi lấy với chính mình, ngược lại nói: "Nhớ anh không?"

"Ừm.. Suy nghĩ."

"Nhớ ai?"

"Nhớ anh."

"Anh là ai?"

"Anh là.. anh là.." Tuyết Vi ấp a ấp úng đỏ bừng khuôn mặt, hờn dỗi cắn khóe môi, nói: "Anh là ông xã của em."

"Hừ?" Lúc này, Hoàng Phủ Minh xem như hoàn toàn được thỏa mãn.

Động thân một cái, Tuyết Vi không khỏi thoải mái hít hà một hơi khí lạnh.

Lúc này anh xem như hoàn toàn hiểu biết người phụ nữ thúi này.

Tuyết Vi, chính là trời sinh ăn cứng mà không ăn mềm, nếu đối với cô quá ôn nhu, cô thế nào cũng phải cưỡi trên cổ anh ị phân đi tiểu!

Nhà họ Tuyết.

"Bốp" một tiếng đánh chói tai truyền đến.

Địch Mạn Lị lảo đảo té lăn quay trên mặt đất: "Lão gia?" Tay già nua phủ lên gương mặt, bà khó hiểu nhìn Tuyết Vĩ Quốc đứng ở trước mặt mình nổi giận đùng đùng.

"Hừ, bà nói, bà chọc ai không tốt, cố tình liền chọc Tuyết Vi thứ yêu nghiệt kia! Bây giờ tốt đi? Cô quấn lên cả nhà chúng ta, lúc này, Nhà họ Tuyết chúng ta xem như hoàn toàn xong rồi!"

"Lão gia, không có quan hệ, chúng ta còn có Sâm nhi không phải sao? Sâm nhi lập tức sẽ được hổ phù của Quân Khu Bạch Hổ, đến lúc đó dù Tuyết Vi có ba đầu sáu tay cũng không thể làm gì chúng ta." Địch Mạn Lị cố sức bò tới trước mặt Tuyết Vĩ Quốc.

Mày kiếm ông nhướng cao: "Trông cậy vào Sâm nhi sao? A, Khả Duy mới vừa gọi điện thoại tới nói, diễn tập quân sự lần này binh đoàn thứ nhất của Sâm nhi hoàn toàn thất bại. Bà cho rằng Hoàng Phủ Dương Vinh sẽ nhanh như vậy giao hổ phù Quân Khu Bạch Hổ cho nó sao? Hơn nữa, Dạ Phi Nhã Lệ lại mất lòng Hoàng Phủ Dương Vinh, bây giờ toàn bộ quyền hành của Nhà họ Hoàng Phủ đã chuyển giao tới trên tay Tuyết Vi rồi!"

"Cái gì?" Địch Mạn Lị không thể tưởng tượng trừng lớn hai mắt.

Lấy hiểu biết của bà đối với Dạ Phi Nhã Lệ, người phụ nữ kia sâu không lường được làm sao sẽ bại bởi Tuyết Vi chứ? "Không quan hệ, lão gia, cho dù bây giờ Sâm nhi không thể bắt được hổ phù, không phải cũng là chuyện sớm muộn gì sao, chúng ta có thể chờ."

"Đúng vậy, đích xác có thể chờ. Bất quá người có thể chờ chính là Dạ Phi Nhã Lệ cùng với Khả Duy. Tuyết thị chúng ta làm sao chờ? Bây giờ Hoàng Phủ Dương Vinh yêu cầu chúng ta lập tức giao tiền, nếu không liền phái người tới bắt chúng ta!"

"Lộp bộp"

Tim Địch Mạn Lị trầm đi xuống thật mạnh.

Hiện nay tình huống Tuyết thị, chỉ cần trả tiền Hoàng Phủ Dương Vinh liền lập tức tuyên bố phá sản, nếu không có, sợ là Tuyết Vĩ Quốc phải vào nhà tù.

"Mạn Lị." Đột nhiên, lời nói Tuyết Vĩ Quốc vừa chuyển, thái độ cực tốt kéo Địch Mạn Lị từ trên mặt đất lên: "Trong lòng của bà, tôi đều hiểu rõ, sở dĩ Tuyết Vi nhằm vào Nhà họ Tuyết chúng ta như vậy, đơn giản chính là bởi vì Vân Vân chết, không bằng.."

Nhìn con ngươi Tuyết Vĩ Quốc gian xảo, nháy mắt bà liền hiểu rõ cái gì. "Lão gia.. ông là muốn.. Hy sinh.. tôi sao?"

"Mạn Lị, cái này cũng không xem như hy sinh, bà coi như vì cái nhà này của chúng ta là được. Đi tìm Tuyết Vi nói chuyện, thế nào?"

"A, ha hả a.." Địch Mạn Lị không khỏi lắc đầu, đáy mắt, toàn là thất vọng: "Tuyết Vĩ Quốc!" Giận dữ ném ra hai tay của ông: "Ông nhớ rõ hay không nhớ rõ xuất thân của ông là cái gì?"

"Ông chẳng qua chính là một tiểu thương. Hiện giờ, ông có thể sáng lập Tuyết thị, cơm ngon rượu say toàn bộ đều bởi vì tôi, nhờ vào nhà họ Địch của tôi!"

"Nếu không có tôi nói, khả năng đời này của ông đều là thương nhân tầm thường vô vi!"

"Năm đó, chúng ta kết hôn, ông đáp ứng với tôi, sẽ một lòng với tôi đến già. Nhưng mà, chúng ta kết hôn mới mấy năm, ông liền sau lưng tôi cùng Tôn Vân Vân tiện nhân kia yêu đương vụng trộm. Tôi đã biết, cũng tha thứ cho ông, cũng đáp ứng ông đón Tôn Vân Vân trở về! Không ít người nhà mẹ đẻ của tôi đều đã biết chuyện này, ông biết bọn họ cười nhạo tôi làm sao không?"

Nghe Địch Mạn Lị nói từng câu trách cứ, Tuyết Vĩ Quốc xụ mặt, sau một lúc lâu đều không có hé răng. "Mạn Lị, tôi biết vài chục năm này bà đối với tôi thực tốt.

Nhưng.. bà cho rằng tôi không biết vì sao bà đáp ứng tôi tiếp Vân Vân trở về? Bà cẩn thận ngẫm lại, Vân Vân ở Nhà họ Tuyết chúng ta mấy năm nay đều là sinh hoạt gì?"

"Ha. Tuyết Vĩ Quốc! Ông quả nhiên đến bây giờ đều vẫn yêu Tôn Vân Vân đi? Nhưng ông đừng quên! Tôn Vân Vân cho ông mang nón xanh!"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 459: Đấu tranh nội bộ

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

Con ngươi nháy mắt mở lớn, Tuyết Vĩ Quốc mày kiếm nhếch cao, giơ tay lên ' bốp ' một tiếng, lại là một bàn tay, đánh thật mạnh vào trên mặt Địch Mạn Lị: "Im miệng cho tôi!"

"Ông không cho tôi nói? Tôi đây càng muốn nói! Tuyết Vĩ Quốc, cả đời Địch Mạn Lị tôi tự hỏi không phải người tốt gì. Nhưng đối với Tuyết Vĩ Quốc ông lại toàn tâm toàn ý."

"Lúc ông cưới tôi, người nhà mẹ đẻ của tôi đều nói, ông chỉ là ham tiền của nhà họ Địch chúng tôi, nhưng tôi không để ý đến."

"Tôi thương tổn Tôn Vân Vân, cũng bất quá là bởi vì tôi ghen ghét. Tôi ghen ghét cô ta có được tình yêu của ông, có được tim của ông. Nhưng tôi lại Vĩnh viễn không chiếm được!" Trong hốc mắt đen trắng rõ ràng dần dần tràn ngập tơ máu.

Tuyết Vĩ Quốc buồn bực cầm nắm tay: "Mạn Lị.. tôi vốn yêu bà."

"Đủ rồi! Yêu sao? Ông thật cho rằng tôi không biết ông ở bên ngoài nợ phong lưu ra sao? Trừ bỏ Tôn Vân Vân bên ngoài, ông ở bên ngoài bao dưỡng nhiều ít tình nhân tôi đều biết hết thảy! Cho dù bây giờ ông cùng nữ bí thư của ông làm những chuyện cẩu thả đó tôi cũng rõ như lòng bàn tay. Ông vậy mà còn có mặt mũi nói yêu tôi sao?"

Tuyết Vĩ Quốc thật không nghĩ tới mình hành động vậy mà thật sự bị Địch Mạn Lị biết rõ hết? Ông tự biết chính mình đuối lý, thái độ rõ ràng tốt lên rất nhiều.

"Phải, tôi thừa nhận, tôi đích xác làm rất nhiều chuyện thực xin lỗi bà. Như vậy đi Mạn Lị, tôi đáp ứng bà, nếu lần này Nhà họ Tuyết chúng ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn, tôi bảo đảm về sau toàn tâm toàn ý đối với bà."

"Ha hả.. Ha hả a.. ông cho rằng tôi sẽ tin tưởng sao?" Địch Mạn Lị đã là người nửa chân bước vào quan tài, bà làm sao không biết đám đàn ông đều là một đám cẩu ăn phân không đổi được? Đặc biệt là loại người đàn ông lão luyện phong lưu vài thập niên chứ?

"Mặc kệ bà tin hay không. Bà coi như là vì tương lai con của chúng ta suy nghĩ đi. Bà cẩn thận ngẫm lại, bây giờ Phỉ Nhi ở nước ngoài, hẳn là tạm thời an toàn. Trạm Nhi của chúng ta có thể trước không cần lo lắng. Nhưng Khả Duy thì sao? Khả Duy chính là người cùng Tuyết Vi chính diện giao phong, nếu bà không đi hóa giải oán khí của Tuyết Vi, tương lai Khả Duy của chúng ta khả năng liền.." Lời nói ngừng tại đây.

Con ngươi Địch Mạn Lị u oán dần dần mà trở nên mê man: "Đúng vậy, tôi còn có ba đứa con.. tôi còn có Trạm Nhi, Khả Duy còn có Phỉ Nhi, tôi còn có bọn họ.."

"Đúng vậy, đúng vậy, Mạn Lị, bà vì tương lai bọn họ suy xét, suy xét."

Ánh mắt hoảng hốt nâng lên, đối diện đôi mắt Tuyết Vĩ Quốc tràn đầy giảo hoạt: "Ông nhớ kỹ, Tuyết Vĩ Quốc. Kiếp này, duyên chúng ta tẫn tại đây. Từ giờ khắc này tôi làm đều là vì con của tôi. Cùng ông.. không có nửa điểm quan hệ!" Nói xong, bà tuyệt vọng xoay người, chậm rãi lên tới lầu hai rồi.

Nhưng so với Địch Mạn Lị thương cảm, thật ra vẻ mặt Tuyết Vĩ Quốc không ngại, dù sao chuyện này chỉ cần có thể hóa giải, ông tự nhiên sẽ không miệt mài suy nghĩ lời nói của Địch Mạn Lị rốt cuộc có ý gì..

Nhà trẻ quốc tế Hoàng gia. Là bên trong trường học chất lượng tốt nhất hoàng thành, cũng là nơi không ít gia trưởng mộng tưởng đưa đứa trẻ tới. Người bạn nhỏ có thể đi học ở chỗ này, không phải siêu cấp phú nhị đại, liền nhất định là siêu cấp quân nhị đại, chỉ có cực ít mấy người bạn nhỏ mới xuất thân từ gia đình bình thường.

Ngày đại hội thể thao, trong nhà trẻ to như vậy có vẻ phá lệ náo nhiệt.

Một đám các bạn nhỏ người mặc y phục thể thao đang ở hậu viện chờ đợi đại hội thể thao chính thức khai mạc.

"Này, Mộ Phàm, hôm nay daddy, mommy của cậu sẽ qua tới sao?" Một tiểu mập mạp mang theo vài người tiến đến đứng ở bên cạnh một bé trai bốn tuổi trong một góc.

Bé trai này làn da trơn bóng như tuyết, một khuôn mặt trái xoan miễn bàn nhiều tú lệ, chỉ là trong mắt lại mang theo một tia ưu thương.

Cậu im lặng không lên tiếng xoay người.

Tiểu mập mạp kia gương mặt ngấn thịt lập tức tràn ngập không muốn: "Tôi đang hỏi cậu đó, Mộ Phàm!"

"Đừng hỏi, A Hùng, tôi nghe người khác nói, daddy, mommy của Mộ Phàm ly hôn, bọn họ không có khả năng cùng nhau tới."

"Hả? Hóa ra Mộ Phàm là đứa trẻ không ai muốn nha? Ha ha ha.."

Từng đợt tiếng trào phúng truyền vào trong tai Mộ Phàm, cậu cũng không cách nào im lặng nữa: "Daddy, mommy không có không cần tôi, bọn họ mới không có ly hôn!"

"Phải không? Vì sao trước nay chúng ta đều không có gặp qua daddy, mommy của cậu cùng nhau xuất hiện hả?"

Vì sao?

Mộ Phàm đột nhiên trở nên á khẩu không trả lời được.

Cậu ghét nhất chính là trường học tổ chức loại đại hội thể thao này, ngày họp phụ huynh, bởi vì người bạn nhỏ khác Vĩnh viễn có cha mẹ cùng nhau xuất hiện, chỉ có cậu..

Hoặc là mommy lại đây, hoặc là chính daddy lại đây, chưa bao giờ có lúc cùng nhau tới.

"Hoho, Mộ Phàm là đứa trẻ không ai muốn!"

"Hoho, Mộ Phàm là đứa trẻ không ai muốn!"

Tiếng các bạn học ồn ào bức đôi mắt Mộ Phàm vốn có chút ưu thương lần thứ hai phủ lên một tầng băng sương, cậu nắm chặt nắm tay: "Đều nói, tôi không phải đứa trẻ không ai muốn!" Dùng sức đẩy tiểu mập mạp trước mặt một phen.

"Mộ Phàm, cậu dám đánh tôi sao?" Tiểu mập mạp kia phẫn nộ trợn tròn đôi mắt, giơ lên nắm tay làm bộ liền phải đánh mặt Mộ Phàm..

"Các người không cần khi dễ Phàm Phàm!" Đột nhiên, một tiếng thanh thúy kéo lấy động tác mọi người.

Mấy tiểu tử kia từ nơi phát ra tiếng nhìn lại, đôi mắt tức khắc sáng lên: "Miêu Miêu!"

"Ha, là Miêu Miêu, là Miêu Miêu." Có thể cảm giác được mấy bé trai hư này thập phần thích Miêu Miêu, Miêu Miêu từ một đường chạy tới, ánh mắt bọn họ liền không rời khỏi mặt cô bé.

"Phàm Phàm, cậu không sao chứ?" Nâng lên tay nhỏ, cô quan tâm vỗ vỗ bả vai Mộ Phàm.

Tuy rằng mới nhập học ba ngày, nhưng Miêu Miêu và Phàm Phàm ngồi cùng bàn, hai người bạn nhỏ này thực mau liền thành lập tình bạn thân thiết.

"Không.." Mộ Phàm lạnh nhạt lắc lắc đầu, chậm rãi rũ xuống mi mắt che kín ưu thương.

Miêu Miêu xem tim nổi lên từng đợt đau: "Hừ, nếu các người còn dám khi dễ Phàm Phàm, tôi liền đi nói cho thầy!" Khuôn mặt nhỏ hơi mang bất mãn trừng về phía mấy người tiểu mập mạp.

"Miêu Miêu, chúng tớ không có khi dễ Mộ Phàm nha. Cậu đừng nóng giận, đừng nóng giận. Tới, tôi mời cậu ăn kẹo được không?" Tiểu mập mạp ân cần móc ra một cái kẹo từ trong túi, đưa đến trước mặt Miêu Miêu.

"Không cần!" Cô bé lạnh lùng quay đầu đi.

Tiểu mập mạp mơ hồ cảm thấy chính mình mất mặt mũi ở trước mặt bạn học, lại như cũ cố nén tính tình, gương mặt nổi lên nụ cười: "Miêu Miêu, tôi thật sự không có khi dễ Mộ Phàm, cậu cùng tôi đi chơi thang trượt được không nha?"

"Không đi. Phàm Phàm, chúng ta đi chơi thang trượt." Không để ý đến tiểu mập mạp mời, Miêu Miêu lôi kéo cánh tay Mộ Phàm liền phải rời đi.

Lúc này, tiểu mập mạp thật không thể nhịn. "Này, Miêu Miêu, cậu có ý tứ gì? Tôi đối với cậu tốt như vậy, vì sao cậu không chơi với tôi?"

"Đó là bởi vì tôi thích chơi cùng Phàm Phàm, không thích chơi với cậu!"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 460: Đứa trẻ khắc khẩu

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"A Hùng.." đồng bọn xung quanh xấu hổ nhìn về phía tiểu mập mạp nổi giận đùng đùng.

Khuôn mặt tiểu mập mạp cố chấp: "Tôi càng muốn cùng cậu chơi!" Mạnh mẽ kéo lại cánh tay Miêu Miêu.

"Buông tay, cậu buông tay, nếu không buông tay tôi liền nói cho thầy biết!"

"Tôi không buông tay, cậu có bản lĩnh liền mét thầy đi." Tiểu mập mạp vô lại bắt lấy cô.

Thấy thế, Mộ Phàm vẫn luôn trầm mặc tức khắc mở to hai mắt nhìn, ưu thương trong mắt cũng bị lạnh băng thủ tiêu, đợi lúc cậu vừa muốn động thủ..

"Người ta không thích chơi với cậu, cậu còn mặt dày mày dạn quấn lấy người ta, a, thật đúng là da mặt dày!" Một giọng khinh thường truyền đến.

Mọi người sôi nổi nhìn qua..

Chỉ thấy, một tay Tiểu Cửu cắm túi tiền, không chút để ý đã đi tới bọn họ.

"Oa, Cửu thiếu gia.."

"Cửu thiếu gia.." Tức khắc, mấy nữ sinh quanh mình lộ ra vẻ mặt sùng bái khó nén.

Mấy nam sinh gây sự sợ tới mức thân thể phát run.

"Anh, anh.. Anh chính là cửu gia?" Tiểu mập mạp khẩn trương hỏi người bên cạnh.

Mấy tiểu tử kia lập tức gật gật đầu: "Đúng vậy, A Hùng, chúng ta không cần chọc anh. Chạy nhanh đi thôi!"

"Hừ, Mộ Phàm, Miêu Miêu, các người chờ tôi, chuyện này chúng tôi không để yên." Nói, tiểu mập mạp mang theo đồng bọn của mình liền chạy đi rồi.

Tuy nói, Tiểu Cửu mới nhập học hơn nửa tháng, nhưng tên của cậu cũng đã kinh động toàn bộ nhà trẻ. Trên cơ bản, ở nhà trẻ liền không có ai không sợ cậu.

Các nam sinh đều tôn xưng cậu là cửu gia; các nữ sinh ngưỡng mộ cậu là Cửu thiếu gia. Tiểu Cửu ở nhà trẻ mười phần bộ dáng lão đại, miễn bàn nhiều phong cách.

"Tiểu Cửu!" Miêu Miêu vừa thấy em trai xuất hiện, không khỏi lộ ra nụ cười vui sướng.

Tiểu Cửu khốc khốc liếc mắt Mộ Phàm trầm mặc không nói, lạnh lùng nói: "Miêu Miêu, nếu lại có người khi dễ chị nhớ rõ tìm em. Đi trước."

"Ừ.." Nhìn theo Tiểu Cửu rời đi, Miêu Miêu mỉm cười kéo lại cánh tay Mộ Phàm: "Chúng ta đi chơi thang trượt đi."

"Ừ.." Mộ Phàm rầu rĩ không vui bồi Miêu Miêu đi chơi khu trò chơi.

Bất luận Miêu Miêu chơi rất vui vẻ, nhưng trên mặt Mộ Phàm trước sau đều không có nụ cười, chỉ như vậy yên lặng nhìn chăm chú vào Miêu Miêu chơi vô cùng vui vẻ.

"Phàm Phàm, cậu có phải bởi vì chuyện A Hùng không vui hay không?" Nhận thấy được Mộ Phàm có chút không thích hợp, Miêu Miêu cũng vô tâm chơi tiếp.

Cậu im lặng lắc lắc đầu: "Tôi chỉ là cảm thấy.. Nếu tôi cũng có thể giống Tiểu Cửu như vậy thì tốt rồi. Như vậy, sẽ không có người khi dễ tôi, mà tôi, cũng có thể bảo hộ cậu."

"Không có quan hệ Phàm Phàm, cậu là bạn của Miêu Miêu, như vậy Tiểu Cửu cũng sẽ bảo hộ cậu!"

"Đó không giống nhau!" Mộ Phàm phủ quyết nhíu mày: "Tiểu Cửu bảo hộ cậu, là chuyện của Tiểu Cửu. Tôi bảo hộ cậu, là chuyện của tôi."

"Hả?" Miêu Miêu đơn thuần nghi hoặc lắc đầu, tựa hồ cũng không thể lĩnh hội hàm nghĩa chân chính trong lời nói của Mộ Phàm.

Có lẽ..

Mười mấy năm sau cô bé có thể lý giải đi.

"Phàm Phàm." Đột nhiên, tiếng Mộ Thần Hiên từ nơi không xa truyền đến.

Hai tiểu gia hỏa sôi nổi nhìn qua.

"Ba ba." Trên mặt Mộ Phàm lộ ra nụ cười vui sướng khó có thể thấy.

Mộ Thần Hiên nhanh chóng chạy tới trước mặt con trai: "Bảo bối, nhớ ba ba sao?"

"Dạ dạ.." Tiểu gia hỏa đầu gật như cái trống bỏi.

Anh ôn nhu xoa xoa đầu con trai, đôi mắt đào hoa theo bản năng chuyển về phía Miêu Miêu: "Phàm Phàm, cô bé là bạn của con sao?"

"Dạ, ba ba, cô ta kêu là Miêu Miêu, là bạn ngồi cùng bàn với Phàm Phàm."

"À, hóa ra cô bé chính là Miêu Miêu mới tới chuyển tới trường.." Mộ Thần Hiên chậm rãi ngồi xổm trước người Miêu Miêu, mỉm cười vươn tay: "Cô bé được nha, người bạn nhỏ, mấy ngày nay Phàm Phàm thường xuyên nói với chú về cháu. Không nghĩ tới cháu lại là như vậy, đáng yêu như vậy."

"Chú, chào chú." Miêu Miêu y hồ lô họa gáo cầm tay Mộ Thần Hiên.

Anh càng xem càng cảm thấy Miêu Miêu làm cho người ta thích: "Miêu Miêu nha, trưởng thành tới làm con dâu của chú được không?"

"Con dâu hả?" Miêu Miêu đơn thuần chớp mắt to.

Nhưng thật ra Mộ Phàm ở một bên đỏ bừng khuôn mặt: "Ba ba!"

"Tiểu tử thúi, con là con trai thẹn thùng cái gì? Liền định như vậy rồi! Miêu Miêu, chúng ta ngoéo tay, trưởng thành, con nhất định phải làm con dâu của chú!" Nói, Mộ Thần Hiên vươn ngón út.

Miêu Miêu khó xử lại không biết làm sao lui một bước về phía sau.

Đúng lúc này..

"Thần Hiên, anh đang làm gì?" Một tiếng gần như âm lạnh truyền đến.

Mộ Thần Hiên theo bản năng quay đầu lại: "Ách, Minh? Cậu làm sao tới đây?"

"Daddy! Daddy!" Miêu Miêu giống như là nhìn thấy bảo bối, liền nhào vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh.

Lúc này, Mộ Thần Hiên thật có chút trợn tròn mắt.

Anh vẫn luôn nghe nói Hoàng Phủ Minh đích xác thu dưỡng một đứa trẻ làm con gái nuôi, lại không nghĩ con gái nuôi này vậy mà là Miêu Miêu?

"Chú Minh." Mộ Phàm lễ phép cúi chào với Hoàng Phủ Minh.

Anh xụ mặt, lạnh lùng gật gật đầu: "Ừ, Phàm Phàm ngoan. Miêu Miêu, con cùng Phàm Phàm đi trước chơi một lát, ba cùng chú Mộ có chuyện nói."

"Dạ.." Hai tiểu gia hỏa tiếp tục chơi thang trượt.

Hoàng Phủ Minh túm Mộ Thần Hiên tới một bên nói chuyện.

"Minh, tiểu gia hỏa đáng yêu kia chính là con gái cậu thu dưỡng sao? Cậu biết không, cô bé là bạn ngồi cùng bàn với con trai tôi." Còn không rõ nguyên do Mộ Thần Hiên hưng phấn trình bày chuyện này.

Khuôn mặt Hoàng Phủ Minh lại từ đầu đến cuối đều gục xuống.

"Minh, cậu vẫn ổn chứ? Làm sao sắc mặt.. khó coi như vậy?"

Anh mày căng thẳng, hạ giọng nói: "Tôi nói cho anh, Thần Hiên! Anh đừng nghĩ đánh chủ ý với con gái của tôi."

"Ách.. cậu, cậu lời này là có ý tứ gì?"

"Anh cho rằng vừa rồi tôi không nghe thấy anh nói gì đó cùng con gái của tôi sao? Tôi nói cho anh biết, muốn gọi nó là con dâu của anh, cũng không có cửa. Con gái của tôi đời này sẽ không gả chồng, anh vẫn là chết tâm này đi!"

Thảo!

Nhìn trước mắt vẻ mặt Hoàng Phủ Minh hung ác, Mộ Thần Hiên hỗn độn. "Cậu không sao chứ, Minh? Tôi bất quá chính là kêu con gái của cậu làm con dâu tương lai của tôi, lại không phải đoạt bà xã của cậu, cậu đến nỗi phát lửa lớn như vậy sao?"

"Vậy cũng không được! Dù sao, tôi không phản đối Phàm Phàm cùng Miêu Miêu làm bạn bình thường, nhưng mà phát triển tiến thêm một bước, cũng đừng nghĩ."

"..."

Bẻ ra đầu ngón tay tính tính, hai đứa nhỏ này cũng không đến bốn tuổi, nghe khẩu khí này của Hoàng Phủ Minh, làm như hai đứa trẻ này đã hơn hai mươi tuổi muốn gặp phụ huynh.

"Bệnh tâm thần!" Mộ Thần Hiên bất đắc dĩ liếc mắt, thật hoài nghi Hoàng Phủ Minh hôm nay dậy sớm có phải uống lộn thuốc hay không?

"Chính là các người khi dễ con trai của tôi đúng không?" Từ xa, A Hùng mang theo cha mình bưu hãn tìm được Miêu Miêu và Mộ Phàm rồi.

Hai tiểu gia hỏa trên dưới đánh giá quái vật khổng lồ này, run rẩy lui lại mấy bước về phía sau.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 461: Các người lớn tranh đấu

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Có việc gì thế?" Hai người Hoàng Phủ Minh ở cách đó không xa nói chuyện phiếm thấy thế bay nhanh chạy tới.

Người đàn ông nheo nheo mắt: "Các người là? Phụ huynh hai đứa trẻ này sao?"

"Đúng!"

"Thực tốt. Vừa mới rồi, con trai anh và con gái anh liên hợp lại khi dễ con trai tôi."

"Không có!" Miêu Miêu thấy mình bị oan uổng, lập tức ủy khuất lắc lắc đầu: "Daddy, là A Hùng khi dễ Phàm Phàm trước, mắng Phàm Phàm là đứa trẻ không ai muốn."

"Cái gì?" Mộ Thần Hiên không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.

Tuy nói, tính cách anh luôn cà lơ phất phơ, nhưng vẫn luôn coi Phàm Phàm như bảo bối, làm sao có thể cho phép người khác nói con trai mình như vậy? "Tiểu tử thúi, cháu dám nói con trai chú như vậy, tìm chết sao?"

"Làm sao? Con trai tôi nói với con trai anh, thế nào? Muốn đánh nhau sao?" Người đàn ông hung hãn xắn lên tay áo.

Mắt thấy hai người lớn sắp giao thủ, Hoàng Phủ Minh theo bản năng nhìn Miêu Miêu tránh ở phía sau mình, vội vàng lôi kéo góc áo Mộ Thần Hiên, ý bảo anh bình tĩnh trước một chút.

"Vị tiên sinh này, mâu thuẫn giữa hai đứa nhỏ, cho dù liên lụy đến người lớn chúng ta, chúng ta cũng không nên giải quyết ở trước mặt đứa trẻ. Nếu anh có bất luận oán khí gì, chúng ta có thể giải quyết trong lén lút, anh xem thế nào?"

Mắt người đàn ông đánh giá trên dưới Hoàng Phủ Minh nho nhã, lại nghĩ nghĩ anh nói đích xác có đạo lý. "Được. Vậy trong chốc lát chúng ta lại tính. Đại hội thể thao kết thúc, anh đừng có đi!"

"A, tôi chỉ sợ anh đi!" Mộ Thần Hiên khinh thường cười, một tay ôm Mộ Phàm ở trong lòng ngực: "Con trai, cha nói cho con, lần sau, nếu tiểu tử thúi kia khi dễ con, con đừng khách khí, trực tiếp động thủ liền đánh cho cha. Đánh không lại, liền gọi điện thoại nói cho cha, cha dẫn người tới đánh nó!"

"Vâng.." ánh mắt Mộ Phàm ảm đạm gật gật đầu, rõ ràng không có nghe lọt Mộ Thần Hiên nói..

Đại hội thể thao sắp khai mạc, các bạn nhỏ của nhà trẻ đều chạy tới hội trường.

Sau khi dàn xếp được Mộ Phàm và Miêu Miêu, Mộ Thần Hiên càng nhớ chuyện vừa mới rồi càng tức: "Minh, cậu mới vừa làm gì ngăn cản tôi? Người đàn ông kia quả thực là không biết trời cao đất dày."

"Tôi đã nói, có trẻ con ở đây đừng động thủ. Chờ trẻ con đi khỏi, tôi cùng anh đánh anh ta."

"Gia? Khi nào thì cậu trở nên cẩn thận như vậy? Này không giống cậu a. Quả nhiên, có con gái chính là không giống."

Ngẫm lại tính tình Hoàng Phủ Minh trước kia, nơi nào là một người có tâm tư cùng người khác vô nghĩa? Không tới phiên đối phương nói câu thứ hai, anh đã sớm đấu võ.

Nhưng bây giờ trở nên hoàn toàn bất đồng.

"Ai, Phàm Phàm tiểu tử kia cũng là. Làm sao sẽ thành thật như vậy, vậy mà bị người khác mắng, còn có thể nén giận, cũng không tới nói với tôi." Mộ Thần Hiên vừa đi vừa oán giận.

Hoàng Phủ Minh lại đột nhiên dừng bước chân, nghiêm túc nói: "Thần Hiên, tôi không cho rằng Phàm Phàm thành thật. Tôi hoài nghi nó là.. Tự ti.."

Mộ Thần Hiên sinh ra ở trong một gia đình hạnh phúc, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được cái loại đau do khuyết thiếu tình thương của mẹ hoặc là tình thương của cha.

Nhưng Hoàng Phủ Minh bất đồng.

Anh sinh ra không lâu đã bị đưa đến đại viện quân khu sinh hoạt, cũng thường xuyên bị người mắng là đứa trẻ không người quản giáo; thật vất vả mới về tới bên cạnh cha, mẹ lại qua đời. Tóm lại, anh chưa bao giờ được đến một ngày thỏa mãn được kết hợp tình thương của cha cùng tình thương của mẹ.

Người chưa từng chịu qua cảm giác thiếu hụt tình thương, vĩnh viễn sẽ không hiểu được, chỗ sâu tận đáy lòng đứa trẻ từ thơ ấu bị tự ti cùng chênh lệch..

"Phía dưới, do phụ huynh học sinh tiến hành trận bóng rổ 3V3." Đại hội thể thao đã tiến hành tới lúc kết thúc rồi, phụ huynh học sinh sôi nổi tới tham dự rồi.

Không biết là trùng hợp hay là chú định, đối thủ của Hoàng Phủ Minh và Mộ Thần Hiên thi đấu đúng là cha của A Hùng.

"Minh, vận khí người nọ thật kém, vậy mà gặp chúng ta ở trong thi đấu."

"Nếu như vậy.. Chúng ta đây liền phải ' công bằng công chính ', giáo huấn anh một chút!" Dứt lời, khóe miệng Hoàng Phủ Minh và Mộ Thần Hiên không hẹn mà cùng giơ lên một nụ cười ác ma.

"Phía dưới, tổ bóng rổ phụ huynh 3V3 thi đấu chính thức bắt đầu!" Theo một tiếng huýt bắt đầu, khí thế thi đấu bóng rổ hừng hực chính thức mở màn..

"Chị Vi Vi, anh rể thật soái nha." Ly Tiểu Tiểu ngồi ở hàng thứ nhất khu khán đài nhìn đăm đăm vị trí sân bóng rổ.

Không chỉ có cô, ánh mắt của không ít người phụ nữ xem giữa sân đều phóng ở trên người Hoàng Phủ Minh và Mộ Thần Hiên.

Bên ngoài hai người đàn ông ưu tú dưới ánh nắng có vẻ phá lệ mê người, đặc biệt là Hoàng Phủ Minh giơ tay nhấc chân dường như mang ra một vị thành thục lại thành công, người đàn ông kia không muốn người biết một mặt sáng ngời.

"Phiền toái, xin cô nhường chỗ một chút!" Một chỗ cách Tuyết Vi không xa, mấy hắc y nhân không chút khách khí xua đuổi vài người lớn đi rồi. Đem toàn bộ mấy vị trí quanh hàng thứ nhất trống không.

Tùy theo, một phu nhân mặc váy hoa chậm rãi ngồi ở vị trí chỗ trống do mấy tên thủ hạ dọn sạch.

Có người phụ trách mát xa cho cô; có người phụ trách bung dù cho cô; cũng có người phụ trách bưng nước cho cô. Mười phần cảm giác coi chỗ ngồi liền nhau làm thành một phòng VIP.

"A, phô trương thật lớn." Ly Tiểu Tiểu hơi châm chọc cười, chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi bên cạnh: "Em nói, Chị Vi Vi, nếu chị so cùng người ta, chị là đệ nhất phu nhân hoàng thành kém cỏi hơn rất nhiều nha."

"Hư, Tiểu Tiểu, em xem thi đấu đi."

Đều nói, người khoe ra gì đó, chỉ do còn thiếu thứ gì.

Tuyết Vi xem ra, người chân chính có tiền sẽ không treo tiền ở bên miệng;

Người chân chính có quyền càng thêm sẽ không mọi thời khắc đều hận không thể kêu tất cả mọi người biết anh rất có quyền.

Thường thường chính là những người tự ti sợ bị xem thường, mới có thể không ngừng khoe ra chính mình với phía ngoài, nói cho bọn họ, anh ta lợi hại như vậy.

Mắt phượng bất đắc dĩ liếc mắt phu nhân không xa, Tuyết Vi không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười..

"Đội lam dẫn đầu đội đỏ 26 điểm! Vào, đội lam lại vào một quả!" Quảng bá viên không ngừng đọc điểm số chênh lệch.

Phu nhân ngồi ở hàng thứ nhất rõ ràng có chút không bình tĩnh: "Đội đỏ, cố lên! Cố lên a!"

"Đội lam lại vào một quả, trong sân điểm số 45 so 73 điểm!"

"YES, anh rể thật là lợi hại. Đội lam cố lên! Đội lam cố lên!" Ly Tiểu Tiểu đứng lên hoan hô.

Phu nhân kia cũng đứng lên, đôi tay xoa eo phẫn nộ nhìn về phía Ly Tiểu Tiểu: "Này, ông xã tôi ở đội đỏ. Cô hô đội lam cố lên, là cố ý đối nghịch với tôi sao?"

"Ách.." Cô khó hiểu chớp chớp mắt: "Cô không lầm đi? Anh rể tôi ở đội lam, tôi hô đội lam cố lên, có sai sao?"

"Anh rể của cô sao?" Anh mắt phu nhân chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi.

Từ đầu đến cuối cô đều không có nhìn qua phu nhân kia một cái, vẫn luôn bình thản ung dung nhìn sân bóng rổ.

"Tôi mặc kệ! Các người đều phải cổ vũ cho ông xã tôi cố lên. Đều phải hô đội đỏ cố lên!" Phu nhân ngang ngược vô lý xắn lên tay áo.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 462: Tuyết Vi phô triển mị lực phu nhân đệ nhất

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

Thủ hạ phía sau cô lập tức vâng mệnh hô to nói: "Lão đại cố lên! Đội đỏ cố lên!"

Ly Tiểu Tiểu thấy vậy, cũng không cam lòng yếu thế xắn lên tay áo: "Anh rể cố lên! Đội lam cố lên!" Sứ mệnh muốn bao phủ tiếng của người bên phu nhân kia.

Nhưng mà, cô chỉ có một mình, nơi nào là đối thủ nhiều người như vậy? "Chị Vi Vi, chị cũng cùng em kêu đi!"

"A, không cần thiết. Đều đã điểm số này, cho dù bọn họ kêu rách cổ họng cũng vô lực nghịch thiên, em vẫn là bình tĩnh ngồi xuống xem thi đấu đi."

"Nga.."

Trong nháy mắt, thi đấu sắp kết thúc, điểm càng kéo càng lớn.

Lúc Hoàng Phủ Minh muốn ném một cái cực nhanh vào rổ, cha A Hùng đột nhiên xông lên trước ngăn trở.

Nhưng Hoàng Phủ Minh trời sinh thuộc về loại người mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt, lập tức liền đâm cha A Hùng bay đi ra ngoài..

"Phạm quy! Phạm quy! Tiểu bạch kiểm kia phạm quy, cố ý đâm ông xã của tôi!" Phu nhân trên khán đài đưa ra kháng nghị.

Nhưng trọng tài lại lấy 'phạm quy ngăn cản ' cho cha A Hùng một thẻ vàng.

"Đáng chết, rõ ràng là tiểu bạch kiểm kia phạm quy, vậy mà trọng tài cho ông xã tôi thẻ vàng, lập tức gọi hiệu trưởng bọn họ qua tới cho tôi!"

"Vâng! Chị dâu.." Mấy tên thủ hạ thu được mệnh lệnh, vội vã chạy tới phòng khách quý.

Chỉ chốc lát sau liền gọi hiệu trưởng nhà trẻ hoàng gia này lại đây.

"Lưu phu nhân, xin hỏi ngài có phân phó gì?" Có thể cảm giác đến, thái độ hiệu trưởng này đối với phu nhân cực kỳ khách khí.

"Vừa mới thi đấu ông hẳn là thấy được đi? Rõ ràng chính là người kia đâm ông xã của tôi, các người lại cho ông xã của tôi thẻ vàng, là có ý tứ gì?" Phu nhân tức muốn hộc máu, đôi tay vây quanh trước người.

Hiệu trưởng bất đắc dĩ cười cười: "Lưu phu nhân, đó là phán quyết bình thường, thật là Lưu tiên sinh phạm quy trước đây."

"Tôi mặc kệ, tôi muốn các người lập tức phạt tiểu bạch kiểm kia lên sân khấu! Phán quyết đội lam bọn họ thua!"

"Này.."

"Này cái gì này? Ông đừng quên, nhà trẻ hoàng gia các người đều là ông xã của tôi đầu tư, tôi cũng coi như cổ đông lớn nhất nơi này đi? Chẳng lẽ muốn phạt phụ huynh học sinh đều không thể sao?"

"Lưu.. Lưu phu nhân.." phó hiệu trưởng khó xử xoa xoa mồ hôi thái dương, ánh mắt trong lúc vô tình chú ý tới Tuyết Vi ngồi cách phu nhân này không xa.

Trái tim ông run rẩy, sắc mặt nháy mắt đại biến.

Tuyết Vi lại ưu nhã gật gật đầu với hiệu trưởng này, thể hiện tư thái cô là đệ nhất phu nhân ung dung tôn quý.

Nhưng cô càng như thế, trong lòng hiệu trưởng này càng phát mao.

Phu nhân kia hiển nhiên không biết thân phận thật sự của vợ chồng Hoàng Phủ Minh, nhưng hiệu trưởng này biết được.

Dù cho trường học này được xây dựng đích xác có phu nhân kia tham dự. Nhưng chỉ cần Hoàng Phủ Minh nói một câu, trường học này nói dỡ bỏ cũng lập tức dỡ bỏ. Ai nặng ai nhẹ, ông rất rõ ràng.

"Lưu, Lưu phu nhân, thực xin lỗi, tôi không cách nào thỏa mãn tâm nguyện của ngài."

"Cái gì? Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, tôi cho ông là được, bây giờ tôi muốn người đàn ông kia lăn xuống."

"Thực xin lỗi, Lưu phu nhân." Lời Hiệu trưởng nói dịu dàng xin miễn phu nhân thỉnh cầu vô lý, lúc gần đi, lễ phép gật gật đầu với Tuyết Vi.

"Mẹ nó, thật là không biết điều!" Hiệu trưởng đã đi xa, phu nhân này hùng hùng hổ hổ như cũ.

"Chị dâu, làm sao bây giờ?"

"Hừ, không phải ông ta không nghe mệnh lệnh của tôi sao? Các người lập tức phái người kéo hiệu trưởng kia đến nơi không có ai đánh một trận cho tôi, cho ông ta biết, biết lợi hại của phi hổ bang chúng ta!"

"Vâng.."

"Phi hổ bang?" Mắt Ly Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn Tuyết Vi.

"A, một tổ chức hắc đạo trong hoàng thành. Đi thôi, Tiểu Tiểu.." Nói, Tuyết Vi mặt vô cảm đứng lên.

"Đi đâu? Chị Vi Vi? Chúng ta không xem thi đấu sao?"

Mắt phượng nhìn con số biểu hiện trên màn hình lớn, Tuyết Vi khinh thường cười nói: "Có cái gì để xem, loại người này cũng xứng cùng Minh giao thủ sao? A.."

"Này, các người làm gì?" Phía sau khu dạy học, mười mấy hắc y nhân mạnh mẽ lôi kéo hiệu trưởng nhà trẻ lại đây.

"Làm gì? Lão già thúi, ông không phải không cần mặt sao, chúng tôi cho ông biết, biết, lợi hại của chúng tôi." Nói, những hắc y nhân đó liền vây quanh hiệu trưởng này.

"Các người đây là phạm pháp có biết hay không? Tin hay không tôi lập tức báo nguy bắt các người?"

"Hừ, ông cũng còn mệnh báo mới được!" Dứt lời, một hắc y nhân vung lên nắm tay liền đánh về phía mặt hiệu trưởng.

Đúng lúc này..

"Bá bá bá" lại có hai mươi mấy hắc y nhân bao vây quanh những người đó.

"Các người.. Các người là ai?"

Hai trận thế mũi tên lên nỏ, đám người mới tới kia, ngay cả lời nói đều không có nói, trực tiếp liền động tay.

Sấn loạn, hiệu trưởng kia cất bước liền phải chạy.

Nhưng..

"Tôn hiệu trưởng sao?" Một hắc y nhân nho nhã mỉm cười chặn lại ở trước mặt hiệu trưởng.

"Cậu.. cậu là?"

"Ha hả, ngài đừng khẩn trương, ông chủ của chúng tôi đặc biệt lệnh chúng tôi tới bảo hộ ngài. Thỉnh mượn một bước nói chuyện.."

"Chủ tử?" Hiệu trưởng này nửa tin nửa ngờ đi theo hắc y nhân mới vừa đi ra phía sau khu dạy học liền nhìn đến Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa: "Nhị thiếu phu nhân?"

"Ha hả, tôn hiệu trưởng, ngài không có việc gì đi?"

"Hóa ra, đám người kia bảo hộ tôi là, là người của ngài sao?"

"Ha hả.." Tuyết Vi trầm mặc không nói cười.

Hiệu trưởng kia lập tức cảm kích cầm tay cô: "Nhị thiếu phu nhân thật là bình dị gần gũi, đa tạ ân cứu mạng của cô. Nếu về sau có yêu cầu, cô cứ việc phân phó tôi đi làm."

"Khách khí, tôn hiệu trưởng, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

"Với cô mà nói có lẽ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng mà đối với tôi mà nói, xem như chứng kiến muôn hình muôn vẻ của phụ huynh. Với cô có tố chất có nội hàm phụ huynh như vậy, tôi tin tưởng tương lai Miêu Miêu nhất định sẽ không sai."

"Đa tạ ngài khen ngợi."

Cùng tên hiệu trưởng này hàn huyên một hồi lâu, Tuyết Vi liền phái thủ hạ hộ tống ông ta rời đi.

"Tiểu Tiểu, em đi phòng nghỉ đại hội thể thao đón Miêu Miêu tan học đi."

"Ừ, tốt." Theo Ly Tiểu Tiểu rời đi.

Cặp mắt phượng Tuyết Vi sâu không thấy đáy thoáng chốc hiện lên một tia kém sáng: "Ai?"

"Mommy.. Mommy vừa ra khỏi cửa liền gây họa, daddy biết chưa?" Chỉ thấy, đôi tay Tiểu Cửu cắm túi tiền, không chút để ý từ sau bụi hoa đi ra.

"Tên tiểu tử thúi này, Mommy nơi nào có gây họa?"

"Hừ, Mommy đừng cho là con không phát hiện Mommy mới vừa phái môn đồ đi đánh nhau." Một màn kia mới vừa ở phía sau khu dạy học toàn bộ bị Tiểu Cửu thu hết vào mắt, cậu cũng mừng rỡ tự tại, coi như là xem tuồng, mới từ tốn không có hiện thân.

"Đó là mommy cứu tôn hiệu trưởng!"

"Hừ? Chỉ sợ mommy là muốn kêu tôn hiệu trưởng ở nhà trẻ chiếu cố Miêu Miêu đi?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 463: Thực lực của Hoàng Phủ Minh

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

Một lời ở giữa hồng tâm.

Bất luận Tuyết Vi có mục đích gì, sẽ bị tiểu gia hỏa này liếc mắt một cái nhìn thấu. "Tiểu tử này!" Cô bất đắc dĩ cắn răng, bước nhanh đi tới trước mặt cậu: "Nói, trong khoảng thời gian này nhớ mommy không?"

"Không nhớ."

"Hả?" Nhìn ánh mắt con trai dao động, Tuyết Vi giảo hoạt cười nói: "Thật sự không nhớ sao?"

"Không nhớ!"

"Kia, mommy nghe Miêu Miêu nói, con ở trong trường học hỏi chị, về chuyện của mommy nha."

"Cái miệng rộng kia!" Thấy bại lộ, bộ dáng Tiểu Cửu như cũ thành khốc khốc: "Thật là có nhớ một chút.."

"Thật sự chỉ có nhớ một chút?"

Trầm mặc.

Tiểu Cửu lãnh khốc lập tức liền tan thành mây khói, tội nghiệp gục đầu xuống, tay nhỏ, kéo kéo góc áo của Tuyết Vi.

"Ha hả, con trai này tật xấu khẩu thị tâm phi rốt cuộc là giống ai chứ?" Nói, cô một phen liền gắt gao ôm con trai vào trong lòng ngực.

Đều nói, con gái là tình nhân kiếp trước của cha, điểm này tựa hồ đã từ trên người Hoàng Phủ Minh chứng kiến qua.

Như vậy con trai chính là tình nhân kiếp trước của mẹ rồi.

Tuy Tuyết Vi một lòng thương Miêu Miêu, chủ yếu bởi vì Miêu Miêu là con gái, lại cần bảo hộ. Mà đứa con trai này, lại là tiểu tình nhân cô toàn tâm toàn ý sủng ái ở trong lòng.

"Tiểu Cửu, mommy biết, mấy ngày nay sơ sót con. Bất quá.."

"Mommy, Tiểu Cửu hiểu. Mommy đây là bảo hộ Miêu Miêu và Tiểu Cửu." Tiểu gia hỏa khó có thể vừa thấy toát ra bộ dáng ngoan ngoãn.

Chọc Tuyết Vi yêu một cái. "Nếu Tiểu Cửu lý hiểu mommy thì tốt rồi. Hẳn là thực mau, thực mau mommy sẽ có thể mang theo Tiểu Cửu đi nhận lại daddy. Về sau, Tiểu Cửu liền cũng không cô đơn."

"Vâng.."

Đại hội thể thao ở nhà trẻ Hoàng gia rốt cuộc kết thúc.

Bọn nhỏ cùng các phụ huynh sôi nổi rút lui khỏi nhà trẻ.

Tuyết Vi đứng ở trước cửa trường học trái chờ cũng không có chờ được Hoàng Phủ Minh, phải chờ cũng không có chờ được anh, miễn bàn thêm nóng nảy. "Tê, Hoàng Phủ Minh chạy tới nơi nào hả? Gọi điện thoại cũng không tiếp."

"Mommy! Mommy, có phải daddy không cần chúng ta hay không?" Miêu Miêu tội nghiệp ngẩng đầu.

Đôi mắt Tuyết Vi vừa chuyển, cười xấu xa nói: "Nếu daddy không cần chúng ta, mommy liền tìm cho con một daddy càng soái, càng có tiền, được không?"

"Miêu Miêu không cần daddy càng soái càng có tiền, Miêu Miêu chỉ cần daddy này thì tốt rồi."

Ai!

Con gái nhà cô thật là một chút tế bào hài hước đều không có, nếu có Tiểu Cửu ở đây, chỉ sợ lập tức triển khai lôi đài luận võ cầu thân!

"Vi! Chị Vi Vi.." Đột nhiên, Ly Tiểu Tiểu vội vàng chạy tới Trước mặt Tuyết Vi.

"Tìm được Minh chưa?"

"Hô.. Hô.. Tìm được rồi. Anh rể.. anh rể ở chỗ ngoặt trường học cùng người ta đánh nhau rồi."

"..."

Tuyết Vi vừa nghe, trực tiếp phó thác Miêu Miêu cho Ly Tiểu Tiểu liền chạy đi tìm Hoàng Phủ Minh..

Một chỗ đất trống cách nhà trẻ không xa, vô số tay đấm nằm tứ tung ngang dọc.

Cha A Hùng bị Hoàng Phủ Minh lạnh lùng đạp dưới chân, không thể tin tưởng hỏi: "Các người.. Các người là người nào?"

"A. Người nào?" Một bên Mộ Thần Hiên đấm đổ một người cuối cùng, vỗ vỗ tay, chậm rãi đi tới: "Không phải anh nháo muốn cùng chúng tôi tính sổ sao? Chúng tôi chỉ là thành toàn cho anh mà thôi!"

"Các người có biết hay không, tôi là lão đại của phi hổ bang?"

"Phi hổ bang?" Mộ Thần Hiên ngay cả nghe đều không có nghe qua bang phái như vậy, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mắt Hoàng Phủ Minh.

Hoàng Phủ Minh hơi nhíu mày, dùng sức dẫm người đàn ông dưới chân: "Tôi mặc kệ anh là bang phái gì, chỉ cần anh nhớ rõ, đừng nói con gái của tôi không khi dễ con trai của anh, cho dù thật sự khi dễ, cũng là vinh hạnh của con trai anh!" Dứt lời, anh buông lỏng chân ra.

Lúc này người đàn ông mới có thể thở dốc, lảo đảo bò lên từ trên mặt đất: "Được! Anh chờ đó cho tôi!" Anh cố sức móc điện thoại ra.

Mộ Thần Hiên cùng Hoàng Phủ Minh theo bản năng trao đổi ánh mắt: "Anh ta muốn làm gì?"

"Ai biết được." Hoàng Phủ Minh khinh thường.

Nếu không phải chuyện này là bởi vì từ chuyện trẻ con, anh đã sớm trực tiếp kêu người lại đây giải quyết, cũng miễn tự mình động thủ.

Ước chừng hai ba phút sau.

"Vương sở truởng, rốt cuộc ngài đã tới!" Mấy người đàn ông mặc cảnh phục bước nhanh đi tới, cha A Hùng khom lưng uốn gối nghênh đón.

"***, chơi bẩn không được, vậy mà còn có mặt mũi báo nguy sao?" Mộ Thần Hiên quả thực không thể tin được hai mắt của mình, một người đàn ông luôn miệng nói mình trong hắc đạo vậy mà cuối cùng kêu cảnh sát tới giải quyết chuyện này?

"Lưu tiên sinh, phát sinh chuyện gì?"

"Bọn họ! Bắt bọn họ lại, bọn họ tụ tập ẩu đả."

"Được, giao cho tôi đi." Vương sở truởng bước nhanh đi tới trước mặt Mộ Thần Hiên và Hoàng Phủ Minh, kính với bọn họ một cái lễ: "Hai vị tiên sinh, xin đi theo tôi một chuyến đi."

Hoàng Phủ Minh liền cành cũng không để ý đến vỗ vỗ Mộ Thần Hiên bên cạnh, ý bảo anh tới giải quyết.

"Đi theo anh hả? Tại đây dưới chân hoàng thành anh vậy mà nghe theo một lưu manh hắc đạo ra lệnh, chán sống sao?"

"..."

Vương sở truởng lập tức liền ngây người. "Anh, anh là?"

"Tôi là? Anh xứng biết tôi là ai sao?"

"Vị tiên sinh này, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng.."

"Tôn trọng anh hả, nếu anh không bắt anh ta lại, chỉ trong một giây tôi đã kêu anh cút trở về nhà trồng trọt đi, tin hay không?"

"..."

Vương sở truởng ngây người.

Hoàng Phủ Minh cũng ngây người, anh liền nghĩ không rõ, Mộ Thần Hiên có bao nhiêu nhàn, không có việc gì nói nhiều cùng một kẻ dưới? Trực tiếp móc ra chứng nhận sĩ quan không hơn sao!

Nghĩ, anh nhanh nhẹn móc ra chứng nhận sĩ quan từ trong túi nhoáng lên trước mặt sở truởng kia.

Khoảnh khắc, sắc mặt sở truởng kia đều trắng: "Hoàng.. Hoàng Phủ.. Hoàng Phủ Quân Trường, buổi chiều khỏe!"

Hoàng Phủ Minh không kiên nhẫn đưa một ánh mắt với anh.

"Vâng!" Sở truởng kia lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó, lễ phép kính chào một cái với anh theo nghi thức quân đội, bước nhanh liền đi tới trước mặt cha A Hùng: "Lưu tiên sinh xin theo tôi đi một chuyến!"

"Này, tình huống này là sao? Hoàng Phủ Quân Trường?" Người đàn ông không thể tưởng tượng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh, ngay sau đó chớp đôi mắt: "Hoàng Phủ Quân Trường? Hoàng Phủ.. Quân Trường? Anh là?"

"Anh mới vừa phản ứng lại đây a? Cùng tôi đi cục cảnh sát thôi." Nói, vài tên cảnh sát liền dùng còng tay còng người đàn ông.

"Ông xã!" Phu nhân kia vội vàng tới vừa vặn nhìn thấy chồng mình bị mang lên xe cảnh sát.

"Lưu phu nhân, cũng phiền bà đi theo chúng tôi một chuyến đi." Còn không đợi phu nhân phản ứng lại đây đã bị kéo lên xe.

Lúc này, Tuyết Vi từ bên kia tới chỉ thấy được cảnh tượng phu nhân bị mang lên xe cảnh sát. "Sao lại thế này, làm sao kinh động đến cả cảnh sát?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 464: Ghen tị sao

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Cũng không phải là chúng tôi báo cảnh sát, là người nọ ngu ngốc tự mình báo cảnh sát." Mộ Thần Hiên đơn giản giải thích.

Tuyết Vi cũng lười hỏi nhiều như vậy: "Đi thôi, con gái nhà mình mới vừa rồi còn hỏi em có phải anh không cần chúng tôi nữa hay không."

"Hả?" Hoàng Phủ Minh vừa nghe, cũng bất chấp cái gì hình tượng, cất bước liền chạy đi rồi, ngay cả vợ cũng không cần.

"Tôi dựa, Minh?" Mộ Thần Hiên hoàn toàn xem mà mắt choáng váng.

Tuyết Vi chỉ phải bất đắc dĩ nhún vai: "Không có biện pháp, điển hình luyến nữ phích (mê con gái). "

"..."

Hóa ra Hoàng Phủ Minh là luyến nữ phích sao? Mộ Thần Hiên liền kỳ quái, vì sao khi mình kêu Miêu Miêu làm con dâu tương lai, Hoàng Phủ Minh giống như nổi điên!

"Là cô?" Thời điểm xe cảnh sát và Tuyết Vi gặp thoáng qua, phu nhân trên xe vừa vặn đụng mặt với Tuyết Vi.

Cô ung dung cười, chỉ chỉ Hoàng Phủ Minh chạy vội ở phía trước: "Quên nói cho cô biết, đó là ông xã của tôi.."

Phu nhân tựa hồ nháy mắt hiểu ra hết thảy..

"Daddy.." Thấy ba ba trở về, Miêu Miêu cao hứng chạy qua anh.

Anh một phen ôm bảo bối ở trong lòng ngực, bộ dáng sủng nịch quả thực không cần nói cũng biết.

"Hoàng Phủ Quân Trường, hóa ra em gái nhỏ đáng yêu này là con gái của ngài sao?"

Vừa nghe tiếng, Hoàng Phủ Minh theo bản năng ngẩng đầu lên: "Tiểu Tra?"

"Ha hả, Hoàng Phủ Quân Trường, tôi thật không nghĩ tới ngài sẽ có con gái đáng yêu như vậy. Tôi vẫn luôn nghe người trên bộ đội nói, ngài còn chưa có kết hôn đâu."

"Anh rể của tôi lập tức liền phải kết hôn." Ly Tiểu Tiểu chậm rãi đi tới, trong ánh mắt có nhiều ít địch ý đối với Tiểu Tra.

"Anh rể của cô?" Tiểu Tra nghĩ nghĩ, lễ phép vươn tay: "Hoàng Phủ Quân Trường, chúc mừng ngài lập tức sẽ phải làm chú rể."

"Ha hả, đa tạ."

"Chị, chị, em đói bụng.." Đột nhiên, một bé gái đứng ở một bên lôi kéo chân Tiểu Tra.

"Chờ một lát, Điềm Điềm, trong chốc lát chị liền cho em ăn cái gì." Trấn an được cảm xúc em gái, Tiểu Tra mỉm cười nói: "Hoàng Phủ Quân Trường, kỳ thật con gái của ngài cùng em gái tôi là bạn học cùng lớp."

"Hả? Tình cờ như vậy sao?" Hoàng Phủ Minh mặt mỉm cười nhìn về phía con gái bảo bối trong lòng ngực.

Miêu Miêu lập tức gật gật đầu.

"Đúng vậy, thật tình cờ. Hoàng Phủ Quân Trường, nếu ngài không chê, tôi ở nhà làm cơm, ngài cùng chúng tôi về nhà ăn cơm chiều đi. Cũng để Miêu Miêu cùng em gái tôi cùng nhau chơi một lát."

"Thiết, rất quen thuộc với cô sao, trực tiếp liền mời đi tới nhà hả?" Một bên Ly Tiểu Tiểu lầm bầm lầu bầu.

Nhưng dù vậy, Hoàng Phủ Minh vẫn nghe tới cô đang nói cái gì rồi. Anh bất đắc dĩ nhìn Ly Tiểu Tiểu liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Cảm ơn cô mời Tiểu Tra, tôi và vợ của tôi đã hẹn cùng nhau ăn cơm."

"Ưm, như vậy. Kia.."

"Chị, chị, Điềm Điềm muốn cùng Miêu Miêu cùng nhau chơi."

"Ách.. Hoàng Phủ Quân Trường?" Nhưng vẻ mặt Tiểu Tra khó xử nhìn về phía Hoàng Phủ Minh, kỳ vọng anh có thể cho ra cái gì đáp lại.

Nhưng mà, Ly Tiểu Tiểu lại hung tợn liếc mắt, âm thầm lẩm bẩm: "Lớn tấn công không tới, lại phái nhỏ tấn công tới sao?"

"Tiểu Tiểu.." Hoàng Phủ Minh âm thầm thở dài, mỉm cười ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: "Điềm Điềm đúng không? Nếu cháu thích cùng Miêu Miêu chơi, các cháu có thể chơi ở nhà trẻ. Nhưng mà bây giờ, cháu cùng chị của cháu về nhà ăn cơm, chú cũng muốn mang Miêu Miêu về nhà ăn cơm."

"Ừ.. vậy gặp Miêu Miêu trong trường học."

"Điềm Điềm, gặp trong trường học." Hai người bạn nhỏ cáo biệt nhau.

Tiểu Tra cũng có chút thất vọng nói lời từ biệt cùng Hoàng Phủ Minh. "Hoàng Phủ Quân Trường, tôi đây không quấy rầy, đi trước."

"Ừ."

"Anh rể, cô gái kia đối với anh có ý tứ nha." Mắt nhìn bóng dáng Tiểu Tra rời đi, Ly Tiểu Tiểu sâu kín nói.

Tuổi tác cô cùng cô gái kia không sai biệt lắm, tự nhiên biết loại hình cô gái này thích là dạng người đàn ông gì.

"Đừng nói bừa! Tê, kỳ quái, Tuyết Vi làm sao?" Mắt Hoàng Phủ Minh nhìn chung quanh, mới phát hiện Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa: "Em đứng ở kia làm gì? Làm sao không tới?"

"Không phải em sợ quấy rầy đến anh sao?"

Vừa nghe Tuyết Vi nói chuyện chua lòm, Hoàng Phủ Minh tức khắc cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Tiểu Tiểu vừa mới ở bên cạnh anh, cô ta có thể làm chứng cho anh, anh chính là nhiều lần cự tuyệt cô gái kia."

"Thực xin lỗi, anh rể, cái gì em cũng không biết!"

"Cô!" Hoàng Phủ Minh bị hai chị em này chọc tức lên.

Tuyết Vi cong môi cười, lại ra vẻ bộ dáng không vui, chậm rãi đi tới: "Tiểu Tiểu, chúng ta đi."

"Này, không phải em thật sự tức giận chứ?" Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh không thể tưởng tượng túm chặt tay Tuyết Vi.

Cô khó chịu xem thường, lạnh lùng nói: "Anh nói đi?"

"Chật, anh cùng cô gái kia thật sự không có chuyện gì!"

"Không có chuyện gì, người ta hơn phân nửa đêm đưa canh sâm cho anh? Không có chuyện gì, người ta mời anh đi tới nhà ăn cơm sao?"

"!" Hoàng Phủ Minh bị nghẹn không có lời nói, mày kiếm nhướng cao: "Người phụ nữ này rốt cuộc sao lại thế này? Lại bới móc đánh nhau đúng không?"

"Daddy, mommy, không cần cãi nhau được không?" Miêu Miêu thấy thế, khẩn trương lôi kéo Tuyết Vi lại túm túm Hoàng Phủ Minh.

"Miêu Miêu, mommy không có cãi nhau với daddy." Tuyết Vi bất đắc dĩ cười, con gái đều đã như vậy, cô nơi nào còn nhẫn tâm tiếp tục trêu chọc Hoàng Phủ Minh?

"Anh trước mang theo Miêu Miêu về nhà đi."

"Em có ý tứ gì?"

"Anh ngốc a, chẳng lẽ anh quên mất ngày mốt chúng ta kết hôn, ngày mai không thể gặp mặt sao? Đương nhiên là tách ra trước!"

Tuyết Vi vừa nói như vậy, Hoàng Phủ Minh mới phản ứng lại đây: "Người phụ nữ đáng chết này!" Anh tức khắc không nhịn được mà bật cười ôm Miêu Miêu dẫn đầu rời đi..

"Chị Vi Vi, em dám đánh đố, cô gái kia khẳng định là yêu thầm anh rể." Bên trong xe, Ly Tiểu Tiểu càng nghĩ càng cảm thấy ánh mắt cô gái kia đối với Hoàng Phủ Minh không thích hợp.

"Ha hả, thực bình thường. Cô gái mới biết yêu, đều thích người đàn ông thành thục." Cô cũng từng ấu trĩ qua, cô cũng từng tuổi trẻ qua, nếu không năm đó lại làm sao sẽ điên cuồng mê luyến Bạch Dạ như vậy chứ?

"Không nghĩ biện pháp giải quyết một chút sao?"

Tuyết Vi lắc đầu, mắt phượng chậm rãi chuyển về phía ngoài cửa sổ xe, sâu kín nói: "Loại chuyện này, trách nhiệm chủ yếu là ở chỗ người đàn ông, nếu người đàn ông có lòng trăng hoa, cho dù em nỗ lực cũng không làm nên chuyện gì. Nếu trong lòng người đàn ông không muốn phản bội, em căn bản không cần để ý tới mặt khác. Như vậy, ngược lại sẽ có vẻ không tự tin."

"Điều này cũng đúng. Toàn bộ hành trình anh rể cũng chưa cùng cô gái kia cười qua. Hơn nữa đích xác nhiều lần cự tuyệt cô gái kia mời. Em tin tưởng, chị và anh rể đã trải qua nhiều như vậy, anh rể nhất định sẽ vô cùng quý trọng chị."

Đây là đương nhiên.

Nếu không có ly biệt, cũng chưa nói tới quý trọng hay không;

Một khi chia lìa, liền sẽ thấy rõ ràng địa vị ở trong lòng lẫn nhau có bao nhiêu cân nặng..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 465: Kẻ địch đàm phán lần cuối cùng

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Tuyết tiểu thư, hoan nghênh cô lần sau quang lâm.." trong cửa hàng bách hóa, người hướng dẫn mặt mỉm cười nhìn theo Tuyết Vi rời đi.

Từ lúc sáng, cô liền mang theo hơn mười người thuộc hạ chạy tới mua sắm. Mắt thấy ngày mai chính là ngày kết hôn, cô gấp giống như điên rồi, thiếu chút nữa đã bao hết công ty bách hóa này.

"Phiền toái cô, tiểu thư, đưa kiểu vòng cổ này cho tôi một chút." Đẩy ra cửa một cửa hàng trang sức.

Người hướng dẫn vừa thấy Tuyết Vi trận này hoa lệ miễn bàn nhiều nhiệt tình. "Chờ một lát." lấy ra cái vòng cổ kim cương mang ở trên cổ cô. "Thật là đẹp mắt, thật sự thực thích hợp với cô, yên lặng tỏa sáng."

Tuyết Vi nhìn qua gương trang điểm vòng kim cương giữa cổ lóe sáng, đặc biệt ưa thích: "Ừm. Thật sự rất đẹp, phiền cô, gói cho tôi.."

Trong góc kính đột nhiên thoảng qua một hình bóng quen thuộc, Tuyết Vi mắt phượng chợt lóe, sắc mặt tức khắc liền trầm xuống!

"Vòng cổ này tính ở hóa đơn của tôi." Địch Mạn Lị bước nhanh đi tới bên cạnh cô.

Tuyết Vi lạnh lùng nheo lại con ngươi, nghiêng đầu, cười tà nói: "Địch phu nhân, ngài đây là có ý tứ gì?"

"Không có ý tứ gì, coi như là tặng lễ vật ngày mai kết hôn cho cô! Yên tâm, chỉ mấy chục vạn, bây giờ tôi vẫn chi trả được." Nói xong, Địch Mạn Lị mặt vô cảm móc ra một thẻ bạc trình tới trên tay người hướng dẫn mua sắm.

Chỉ chốc lát sau, người hướng dẫn mua liền đưa vòng cổ được bao lại: "Tiểu thư, đây là vòng cổ của cô."

Tuyết Vi ngay cả do dự đều không có do dự tiếp qua đi: "Vậy đa tạ lễ vật của địch phu nhân. Thu trở về!" Lạnh lùng ra lệnh thuộc hạ phía sau.

Tính lên, cái này xem như đại lễ đầu tiên của Địch Mạn Lị đưa cho mình từ sau khi cô tiến vào Nhà họ Tuyết.

Cô có thể nào không nhận?

"Có thời gian không?"

"Làm sao? Địch phu nhân tìm tôi có việc hả?"

"Cũng không tính có việc gì, chính là muốn tìm cô tâm sự. Tôi tin tưởng.." Lời nói vừa chuyển, Địch Mạn Lị ngoài cười nhưng trong không cười nheo nheo mắt: "Cô chờ đợi ngày này, cũng chờ đợi thật lâu, không phải sao?"

Không phủ nhận, cô chờ ' ngày này ' đích xác đợi thật lâu.

Chỉ tiếc..

Này còn chưa đủ!

Tuyết Vi trầm mặc không nói suy tư một lát, xoay người, mệnh lệnh nói: "Các người giúp tôi đem đồ vật vào trong xe trước, trong chốc lát, tôi sẽ đi tìm các người."

"Vâng." Hơn mười người thuộc hạ mang bọc lớn, bọc nhỏ dẫn theo đồ vật rời khỏi cửa hàng.

Chỉ chốc lát sau, liền cùng kẻ thù đấu mười mấy năm lên thang máy đi tới sân thượng cửa hàng bách hóa.

"Địch phu nhân, bà muốn nói cái gì liền nói đi." Chậm rãi đi tới cạnh vòng bảo hộ, đôi tay Tuyết Vi chống đỡ ở trên vòng bảo hộ, mặt vô cảm nhìn chăm chú từng tòa cao ốc phương xa kia.

"Tuyết Vi, từ khi cô tiến vào Nhà họ Tuyết cũng khoảng mười hai năm, thời gian cô đến bao lâu, liền cùng người Nhà họ Tuyết chúng tôi đấu bấy lâu."

"Mới đầu, là cô đấu cùng Phỉ Nhi. Tôi biết.. Lấy tư chất Phỉ Nhi, cô vẫn luôn đều nhường nó mà thôi." Địch Mạn Lị đi đến bên cạnh Tuyết Vi, hai tròng mắt vô thần nhìn một bên mặt cô: "Sau đó, liền biến thành tôi ở trong tối, cô đấu ở trong sáng. Tuy nói, có chút thời điểm không cách nào phân ra thắng bại. Nhưng, lúc này đây, cô xem như thắng chân chính, thắng đến nổi ngay cả đường sống đánh trả tôi đều không còn!"

"A, thắng?" Con ngươi lạnh băng đối diện đôi mắt Địch Mạn Lị: "Kia thì thế nào?"

"Chẳng lẽ cô cảm thấy đây còn chưa đủ sao? Cô còn muốn thế nào, Tuyết Vi?" Tiếng Địch Mạn Lị hơi khàn khàn, nghe tới không khỏi làm người cảm thấy bà đây là khát vọng Tuyết Vi có thể thu tay lại.

Nhưng..

"Đương nhiên không đủ! Bây giờ tôi tình nguyện tôi là kẻ thua, chỉ cần! Các người trả mạng mẹ tôi lại cho tôi!"

Từ 12 tuổi đấu đến 20 tuổi.

Tuyết Vi tự nhận mình ở Nhà họ Tuyết tuy rằng đều là ẩn nhẫn, lại cũng không có chân chính ăn qua thiệt gì. Vẫn luôn nghĩ, khát vọng, chờ đợi, có thể có một ngày mang theo mẹ hoàn toàn đánh sập Địch Mạn Lị.

Chính là, trong khoảnh khắc mẹ qua đời, cô mới phát hiện, chỉ cần mẹ có thể tồn tại, thắng thua kỳ thật đã.. Không quan trọng..

"Đem mạng mẹ cô trả cho cô? Ha ha ha ha.. bây giờ tôi cũng hy vọng mẹ cô có thể sống lại, như vậy, tôi có thể kêu mẹ cô trả ông xã của tôi lại cho tôi!"

Tức khắc, trong con ngươi Địch Mạn Lị nổi lên tơ máu, một tay bà gắt gao nắm vòng bảo hộ, gầm nhẹ nói: "Tôi biết, cô vẫn luôn căm hận tôi, căm hận tôi khi dễ mẹ cô, lại khi dễ cô. Nhưng mà! Là mẹ cô đoạt ông xã của tôi trước!"

"Bà sai rồi! Là mẹ tôi và cha tôi yêu nhau trước!"

"Thì tính sao?" Nhìn bộ dáng Tuyết Vi kích động, Địch Mạn Lị khinh thường nở nụ cười: "Cho dù bọn họ yêu nhau, nhưng Tuyết Vĩ Quốc lựa chọn chính là kết hôn với tôi, chúng tôi mới là vợ chồng hợp pháp, cho dù mẹ cô cùng Tuyết Vĩ Quốc yêu nhau trước, cũng là một kẻ tiểu tam mà thôi! Cô hiểu hay không?"

Trầm mặc.

Đối với gút mắt cảm tình của thế hệ trước, Tuyết Vi thật sự không muốn bình luận quá nhiều.

Ai đúng ai sai, chính bọn họ rõ ràng!

"Như vậy, đây là nguyên nhân bà vẫn luôn khi dễ mẹ tôi lại khi dễ tôi sao?"

"Đúng! Nếu có một ngày, Hoàng Phủ Minh mang theo một người phụ nữ cùng với một đứa trẻ mà anh cùng người khác sinh ra đi tới trước mặt cô, cô sẽ có cảm thụ gì! Cô sẽ làm sao, hả?" Địch Mạn Lị đối chọi gay gắt chất vấn Tuyết Vi.

Cô âm thầm cắn răng, lạnh lùng nói: "Nếu bà một hai phải nói so sánh như vậy, tôi nói cho bà biết, nếu Hoàng Phủ Minh cùng người phụ nữ khác yêu nhau trước tôi, tôi liền thành toàn cho bọn họ!"

"Nếu người phụ nữ kia là sau khi tôi cùng Hoàng Phủ Minh quen biết, tôi cũng sẽ thành toàn bọn họ. Hơn nữa, sẽ kêu bọn họ sống càng tốt, để người đàn ông của tôi hối hận đã từng đối đãi với tôi như vậy. Mặc kệ làm sao, tôi đều sẽ không đem hận của chúng ta trúc vào trên người đứa trẻ vô tội kia!"

"Ha ha ha, cô nói đường hoàng cỡ nào. Đáng tiếc.. cô không phải tôi, tôi cũng không phải cô. Tôi làm không được tiêu sái giống cô như vậy! Tôi có thể làm được cũng chỉ có đem hận của tôi trúc thêm ở trên người cô còn có mẹ cô!"

Này xem như một loại bi ai của bà chủ gia đình sao?

Tuyết Vi không phải không biết Địch Mạn Lị lúc tuổi trẻ cũng coi như là nữ cường nhân, bất luận ở thương trường hay là quan trường đều có một bàn tay sắt.

Cho đến khi cùng cha kết hôn, chậm rãi trải qua ngày tháng của bà chủ gia đình nhàn nhã, làm cho bà đánh mất hết thảy năng lực ' tự gánh vác '.

Chỉ có thể giống oán phụ chỉ biết căm hận người khác, lại vĩnh viễn không cách nào làm được tiêu sái ném rớt người đàn ông phản bội mình, sống cho bản thân, sống cho đáng sống!

"Cho nên, bà liền giết mẹ tôi?" Khoảnh khắc, ánh sáng trong mắt Tuyết Vi trở nên vô cùng u lạnh.

Địch Mạn Lị chua xót cười, chậm rãi nói: "Tôi không có giết mẹ cô."

"A. Địch Mạn Lị, đều đến lúc này, bà còn muốn phủ nhận sao?"

Lời editor: Mình thật phục tác giả này, viết tâm lý phụ nữ rất chắc tay. Tuyết Vi khi nói chuyện thì mạnh miệng, mà sau này khi đụng chuyện thì vẫn ghen tuông mất lý trí như thường.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1500 Tìm chủ đề
Chương 466: Chân tướng chôn dấu ba năm

[HIDE-THANKS]Editor: Thơ Thơ

"Ha ha ha ha, đã đến lúc cùng đường bí lối, tôi phủ nhận còn có ý nghĩa sao? Chính là.. tôi thật sự không có giết mẹ cô!"

Nhìn mặt Địch Mạn Lị vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt Tuyết Vi căng thẳng, một phen túm chặt cổ tay bà: "Vậy giết mẹ tôi chính là ai?"

"Là.. Tuyết.. Vĩ.. Quốc!" Từng câu từng chữ tiếng nỉ non dường như đến từ chính vực sâu địa ngục.

Trên mặt xinh đẹp của Tuyết Vi nháy mắt liền nổi lên trắng, tay chộp vào cổ tay Địch Mạn Lị cũng lạnh run..

"Bốn năm trước, mẹ cô trong lúc vô tình nghe trộm được chuyện cha cô cùng thương nhân Ngự thành buôn lậu súng ống đạn thuốc. Tôi chính mắt thấy, cha cô làm sao một chút! Một chút! Một chút bóp chết mẹ cô ở trong thư phòng!"

Hô.. Hút..

Hô.. Hút..

Không biết vì sao, Tuyết Vi cảm thấy mình bây giờ hít thở không thông, ngực như là bị thứ gì phá hỏng, dường như là khó chịu như vậy.

Cô không thể tin được..

Không thể tin được.

Cho dù giữa Tuyết Vĩ Quốc và mẹ đã không có cảm tình, nhưng dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm như vậy, làm sao.. Làm sao sẽ hạ độc thủ này?

Địch Mạn Lị nói dối!

Nhất định là Địch Mạn Lị muốn mượn cơ hội trốn tránh trách nhiệm mới nói dối!

Nuốt xuống nước mắt chua xót trong xoang mũi, đôi tay Tuyết Vi gắt gao nắm thành quyền: "Tôi đây hỏi bà, hoa tai bà lưu tại thi thể mẹ tôi làm sao giải thích?"

"Ha hả, có lẽ cái này kêu lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt đi. Sau khi mẹ cô chết, tôi và Tuyết Vĩ Quốc sợ cảnh sát sẽ tìm tới cửa, cả đêm vận chuyển thi thể mẹ cô đi bờ biển, chế tạo hiện trường giả bị giết. Có thể là trong lúc ấy, hoa tai của tôi rơi ở trên người mẹ cô đi."

Nhìn lại lúc trước, Địch Mạn Lị đã sớm phát hiện hoa tai của mình không thấy, nhưng thật ra bà cũng không để bụng, cảm thấy một cái hoa tai có thể lộ ra cái gì?

Lại không nghĩ..

Chính một cái hoa tai nhỏ nhoi này lại biến thành manh mối cho Tuyết Vi báo thù, diễn biến ra một màn hôm nay!

"Vì sao bà lựa chọn ở ngay lúc này bán đứng cha tôi?" Có thể cảm giác được, Tuyết Vi tựa hồ vẫn không cách nào tiếp thu hiện thực này.

"Nguyên nhân?" Ánh mắt già nua dần dần trở nên không ánh sáng: "Có lẽ là tôi đã hoàn toàn hết hy vọng với Tuyết Vĩ Quốc đi.."

Hãy còn nhớ rõ.

Ba mươi mấy năm trước, nhà họ Địch chính là nhà giàu số một, số hai bên trong hoàng thành. Địch Mạn Lị càng là con một đơn truyền, là bảo bối trong lòng bàn tay mỗi người, nhưng bà cố tình coi trọng Tuyết Vĩ Quốc là tiểu tử nghèo không bối cảnh, không thân phận.

Mới đầu, bà còn xem như hạnh phúc. Tuyết Vĩ Quốc coi trọng bà như châu bảo, mỗi ngày dưỡng ở nhà, mà ông ta thì dốc sức làm ở bên ngoài.

Nhưng chậm rãi..

Chậm rãi..

Theo Tuyết Vĩ Quốc nắm giữ tài sản càng thêm hùng hậu, bản tính ông ta cũng bại lộ càng ngày càng nhiều.

Tính tình táo bạo bất kham, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, làm người tham mộ hư vinh, thấy lợi quên nghĩa.

Địch Mạn Lị không phải không muốn ly hôn, cũng không phải không nghĩ tới sống càng thêm xuất sắc. Nhưng bà biết rõ, chính mình đã bị dưỡng thành đánh mất năng lực lao động, chỉ có thể bám vào bên người người đàn ông này sinh hoạt.

Lâu dần, lâu dần, bà cũng thành thói quen này.

Nào biết đâu rằng, Tuyết Vĩ Quốc càng làm trầm trọng thêm đón mẹ con Tôn Vân Vân trở về nhà. Bà thương tâm, khóc mắt sắp bị mù, chỉ là, bà đem toàn bộ hận này trúc ở trên người mẹ con Tôn Vân Vân.

Bất quá Tuyết Vĩ Quốc làm cũng không tồi, ít nhất cho bà vài phần mặt mũi, cho dù nhìn thấy bà độc hại Tôn Vân Vân cũng mắt nhắm mắt mở, đây là mười mấy năm này làm cho bà cảm thấy an ủi nhất.

Chỉ tiếc..

Lúc này đây!

Ở trong lúc nguy cấp, Tuyết Vĩ Quốc vậy mà nhẫn tâm muốn đẩy bà đi ra ' chắn thương (súng) '. Lúc này bà mới xem như triệt để thấy rõ ràng bộ mặt chân thật của Tuyết Vĩ Quốc, cũng hiểu rõ cái gì kêu tai vạ chẳng chừa một ai!

"Cả đời này của tôi, khả năng đem tất cả thiện lương đều để lại cho Tuyết Vĩ Quốc, lại đổi lấy giờ này ngày này, tôi cũng coi như là sống uổng phí. Nhưng.." con ngươi vô thần dần dần chuyển tới mặt Tuyết Vi, bà thỏa mãn cười cười: "Làm tôi tương đối vui mừng chính là, tôi còn có ba con."

"Tuyết Vi.." Địch Mạn Lị mặt vô cảm tới gần cô: "Bây giờ tôi đã hai bàn tay trắng. Duy nhất có chính là ba đứa con này, tôi tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn con của tôi. Ai cũng không được! Ai cũng.. Không thể!"

Mặt đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, bà gắt gao bắt được cánh tay Tuyết Vi: "Tôi vẫn luôn biết cô tiện nhân này có bản lĩnh thông thiên. Có lẽ có một ngày Khả Duy cũng sẽ giống như tôi bị thua ở trên tay cô. Cho nên, tôi không thể chờ ngày này đến, không thể!"

"Buông tay! Địch Mạn Lị, buông tay cho tôi, nếu không tôi liền không khách khí với bà!" Tuyết Vi hung hăng muốn ném tay bà ra.

Nhưng mà tay Địch Mạn Lị giống như là cái kìm, gắt gao bắt lấy cổ tay cô không chịu buông ra: "Thực nhanh, thực mau, Sâm nhi liền sẽ được đến hổ phù của Quân Khu Bạch Hổ, đến lúc đó, cô sẽ không làm gì được Khả Duy. Bất quá trước đó.." Hai tròng mắt chợt lóe: "Cứu mạng! Cứu mạng a!"

Địch Mạn Lị một bên liều mạng túm tay Tuyết Vi, một bên thân thể nghiêng về phía ngoài vòng bảo hộ.

"Địch Mạn Lị, bà làm gì?"

"Tuyết Vi, cô thật sự cho rằng cô thắng sao? Yên tâm, tôi sẽ ở một địa ngục khác chờ cô.." nụ cười dữ tợn xẹt qua khóe miệng, Địch Mạn Lị âm trầm nheo nheo mắt, hô to nói: "Không, đừng giết tôi!" Tay buông ra, toàn bộ thân thể nhảy ra ngoài vòng bảo hộ.

Tuyết Vi đứng ở trong vòng bảo hộ tức khắc trừng lớn hai mắt: "Địch!" Thời khắc vừa muốn duỗi tay đi bắt lại bà, tay cứng lại ở giữa không trung: "Ha hả a.. Địch Mạn Lị ơi, Địch Mạn Lị, không nghĩ tới bà sắp chết, trước khi chết còn hại tôi một phen, quả thực là không biết ăn năn! Một khi đã nói như vậy.."

Mắt phượng trầm xuống: "Tôi tới nói cho bà một bí mật. Kỳ thật.. Năm đó con của tôi và Minh cũng chưa chết, bọn họ đang chờ đợi Một! Ngày! Chuyển giao hổ phù của Quân Khu Bạch Hổ kia!" Khóe môi gợi cảm giơ lên một nụ cười giống như Tử Thần.

Địch Mạn Lị ngã ra ngoài vòng bảo hộ tức khắc lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Giây tiếp theo..

Chỉ nghe ' rầm ' một tiếng vang lớn. Cả người bà tức khắc ở trên cao ốc ngã xuống trên đường phố cách mấy trăm mét!

"A ---------- người tới a, có người giết người!"

Tiếng kinh hô từ sau lưng truyền đến, Tuyết Vi giống như là không nghe được, mặt vô cảm dựa vào vòng bảo hộ nhìn chằm chằm đường phố dưới lầu kia.

Mẹ..

Địch Mạn Lị khi dễ mẹ mười mấy năm bây giờ rốt cuộc đã chết.

Bất quá đáng tiếc..

Con mới biết được giết hại mẹ vậy mà sẽ là.. Cha con!

Tiếng nỉ non trong lòng rơi xuống, Tuyết Vi sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn không trung xanh thẳm, trong mắt không khỏi hiện lên lệ quang.

Cô rõ ràng biết, kế tiếp chờ đợi mình sẽ làm sao tuyên án, chỉ là..

Thứ trong lòng kia cũng vĩnh viễn không cách nào hóa giải..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back