Ngôn Tình [Edit] Nữ Vương Mommy Giá Lâm - Tề Thành Côn

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Thơ Thơ, 31 Tháng năm 2019.

  1. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 129: Buông tay, buông tôi ra..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Phòng hỗn độn, trong góc, Tuyết Vi dựa vào ở trên hộp giấy vứt đi, cuộn tròn ngồi một chỗ.

    Thấy Hoàng Phủ Minh đã đến, cô trầm mặc không nói rũ xuống mi mắt..

    Hoàng Phủ Minh cũng bất động thanh sắc không nói ngồi bên cạnh Tuyết Vi, cùng cô ngồi song song với nhau.

    Hai người cứ trầm mặc như vậy ngồi không nói gì, ai cũng không nói với ai một câu.

    Cũng không biết bao lâu..

    "Hầu gái của cô đâu? Không bồi cô sao?" Hoàng Phủ Minh dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc này.

    "Ba ba anh nói chỉ trừng phạt tôi, chưa nói trừng phạt cô ta, tôi để cô ta đi trước."

    Cứ việc được Tuyết Vi lạnh nhạt đáp lại, khóe miệng Hoàng Phủ Minh vẫn mơ hồ gợi lên một nụ cười. "Lạnh sao?" Mắt thâm thúy nhìn về phía gương mặt trái xoan xinh đẹp của cô.

    Tuyết Vi liếc mắt xem thường, cố ý xoay mặt qua đi.

    Hoàng Phủ Minh chỉ phải bất đắc dĩ thở dài, cởi ra quân trang trên người, khoác ở trên người Tuyết Vi.

    Cô trầm mặc không nói gì ngồi chống cự, chết sống chính là không cần quần áo của anh.

    "Mặc vào!" Tiếng mệnh lệnh mạnh mẽ mà hữu lực rơi xuống, lại mười phần biểu hiện ra một người đàn ông cường thế quan tâm đối với cô gái kia.

    Tuyết Vi hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.

    Có phải lưu manh này có chứng dễ quên hay không? Chẳng lẽ quên ngày hôm qua đã làm cái gì sao?

    Hôm nay liền muốn chuyện gì cũng chưa phát sinh qua sao?

    Anh nằm mơ!

    Tuyết Vi hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dùng sức ném quân trang khoác ở trên người ở trên mặt đất.

    "Cô!" Lửa giận của Hoàng Phủ Minh trong nháy mắt lên trên đỉnh đầu, nhưng giây tiếp theo..

    Anh hơi hơi thở dài, bất đắc dĩ nhặt lên quần áo trên mặt đất, trình tới trước mặt Tuyết Vi: "Mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh."

    Hả..

    Cô không nghe lầm chứ, lưu manh này vậy mà dùng ngữ khí cầu xin nói chuyện cùng cô hả?

    Tầm mắt lạnh băng đối diện mặt Hoàng Phủ Minh.

    Tuyết Vi cả kinh, mặt phải.. anh?

    "Trên mặt tôi có cái gì sao?" Hoàng Phủ Minh nghi hoặc sờ sờ nửa bên mặt mình.

    "Anh.. ba anh đánh anh hả?" Thử tính mở miệng.

    Phải biết rằng, làn da Hoàng Phủ Minh tương đối trắng, một dấu năm ngón tay ấn ở trên mặt anh miễn bàn chói mắt cỡ nào.

    Hoàng Phủ Minh trầm mặc lảng tránh đề tài này.

    "Ha, xem ra tôi thật là trách oan Hoàng Phủ bá phụ, không nghĩ tới ngược lại Hoàng Phủ bá phụ thật đúng là xử lý sự việc công bằng, đánh năm mươi đại bản, còn nhốt anh ở nơi này."

    Nghe tiếng Tuyết Vi phiền toái nhắc mãi, Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

    Cô nơi nào sẽ biết, nguyên nhân chân chính của một cái tát này?

    Lại làm sao sẽ biết, anh xuất hiện ở chỗ này chẳng qua là tới cứu cô thôi!

    "A, tư tưởng của cô thật đúng là rộng rãi, đánh năm mươi đại bản hả? Chuyện này mắc mớ gì đến cô?"

    "Anh cũng biết chuyện không liên quan với tôi sao?" Tuyết Vi tức giận cho anh một cái liếc mắt: "Cũng không biết là bị người nào làm hại, đang êm đẹp vậy mà làm ra chuyện cường *** gian, làm hại tôi bị bắt đến ngủ ở nơi này!"

    Đối với chuyện ngày hôm qua, Hoàng Phủ Minh cũng không biết mình làm sao vậy. "Tôi đền bù cho cô." Nói xong, anh kéo tay Tuyết Vi lại.

    Cô sợ tới mức không khỏi giật mình một cái: "Này, này, anh, anh đừng xằng bậy."

    "Ai." Hoàng Phủ Minh thở dài, sủng nịch đè ót Tuyết Vi: "Cái đầu nhỏ này rốt cuộc đều là chứa lung tung gì vậy?"

    Hả..

    Bên trong đầu óc cô đều là thứ lung tung rối loạn gì vậy?

    Thế giới này có phải muốn điên rồi hay không? Một tội phạm cường x cũng dám nói ra lời dõng dạc như vậy?

    "Tới, giúp tôi cùng nhau dọn sạch nơi này." Hoàng Phủ Minh chỉ chỉ tạp vật ở trong góc.

    "Làm gì?"

    "Kêu cô dọn sạch thì cô dọn sạch đi." Nói xong, Hoàng Phủ Minh liền dẫn đầu ra tay dọn đồ vật.

    Tuyết Vi chần chờ một lát, chỉ phải dẹp bỏ đầu óc nghi vấn đi theo.

    Mới chỉ chốc lát sau, tạp vật trong một góc bị dọn sạch sẽ.

    Tiếp theo, một cửa sắt nhỏ thần bí thoáng chốc xuất hiện ở trước mắt cô: "Cửa này là gì?"

    "Thông đạo bí mật." Hoàng Phủ Minh cười quỷ dị, mang theo Tuyết Vi tiến vào trong địa đạo..

    Địa đạo này rất là hẹp, ngay cả Tuyết Vi cũng không đứng thẳng lên được, huống chi Hoàng Phủ Minh.

    Hai người gian nan đi tới trước khoảng năm phút, đã bị một cánh cửa trong cùng chặn đường đi.

    Hoàng Phủ Minh mở cửa lớn trước mặt ra, một gian đại sảnh biệt thự hoa lệ thoáng chốc đứng sừng sững trước mắt.

    Tuyết Vi không thể tưởng tượng nhìn quanh phòng xa hoa trước mắt này, giống như đặt mình trong truyện cổ tích Alice lạc vào xứ thần tiên.

    "Làm sao anh biết nơi này sẽ có thông đạo bí mật?"

    "Tôi đào khi còn nhỏ."

    "Hả, khi còn nhỏ không có việc gì anh đào địa đạo làm gì?" Chẳng lẽ anh có kỹ xảo tốt nghiệp chui tường hay sao?

    Tuyết Vi thuận miệng vừa hỏi, lại đưa tới sắc mặt Hoàng Phủ Minh quay ngược trở lại.

    Anh trầm mặc rũ xuống mi mắt, thổ lộ một hơi, thấp giọng nói: "Bởi vì khi còn nhỏ tôi cũng thường xuyên bị nhốt ở nơi này."

    Hả?

    Thiệt hay giả?

    Tuyết Vi hoàn toàn không thể tin được, Hoàng Phủ Minh khi còn nhỏ thế mà lại thường xuyên! Bị nhốt ở cái nơi vừa tối, lại vừa ẩm ướt này hả?

    Hoàng Phủ Minh ở trong mắt cô, hẳn là từ nhỏ được nuông chiều, có hoàn cảnh xa hoa lãng phí mà đứa trẻ khác không cách nào tưởng tượng, cũng được mọi người mỗi ngày sủng ở lòng bàn tay mới đúng.

    Lại không nghĩ..

    Thật tò mò, anh sẽ có thời thơ ấu như thế nào?

    "Cô tạm thời trốn ở chỗ này trước đi."

    Suy nghĩ bị mạnh mẽ kéo về, Tuyết Vi nghi hoặc hỏi: "Nơi này rốt cuộc là nơi nào?"

    "Nơi này cũng là một bộ phận nhà tôi, tất cả thuộc em trai thứ ba của tôi, em trai thứ ba của tôi rất ít khi trở về, cô có thể yên tâm ở đây."

    "À.."

    Hoàng Phủ Minh mang theo Tuyết Vi đi phòng ngủ chính ở lầu hai. "Cô ngủ nơi này."

    Cô vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa, đôi tay vây quanh trước người, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Minh ở trước mắt.

    Anh giống như lập tức vừa đọc đã hiểu tâm tư Tuyết Vi, oán hận cắn răng, gầm nhẹ nói: "Yên tâm, tôi ngủ ở phòng người hầu!"

    "Rầm " một tiếng, cửa phòng đóng cửa.

    Tuyết Vi khinh thường liếc mắt: "Rõ ràng chính là có tật giật mình, nếu anh thiệt tình muốn ngủ phòng người hầu, theo ý tôi, anh cần gì phải tức giận như vậy? Thiết!"

    Xoay người một cái, ngã xuống trên giường lớn mềm như bông. Cô không khỏi lộ ra biểu tình hưởng thụ.

    Ngẫm lại, hôm nay nếu không phải được Hoàng Phủ Minh ' đổi vận ' đưa tới nơi này, ba ngày này cô phải ở trong phòng chịu tội không thấy ánh mặt trời.

    "Tuyết Vi. Kỳ thật, Minh ở trong mắt cô, có lẽ là cao cao tại thượng. Nhưng là.. trên lưng Minh đeo rất nhiều thứ chúng ta không hiểu; cũng không cảm giác được áp lực, mà Minh đã trải qua.. Cũng không phải chúng ta tưởng tượng như vậy."

    Bên tai, đột nhiên quanh quẩn lời Mộ Thần Hiên nói, con ngươi Tuyết Vi dần dần trầm xuống. "A, Hoàng Phủ Minh, tôi thật tò mò, thời thơ ấu của anh.. so với thời thơ ấu của tôi còn hắc ám hơn sao?"
     
  2. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 130: Xuân tâm nhộn nhạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Thời gian rạng sáng.

    Trong phòng ngủ tối tăm mà xa hoa, Tuyết Vi nặng nề ngủ.

    Đột nhiên, cửa phòng đóng chặt chậm rãi bị người từ ngoài đẩy vào. Một bóng người lảo đảo lắc lư đi thẳng đến bên giường.

    Anh nhấc chăn lên, ngã đầu liền nằm ở bên cạnh Tuyết Vi..

    "Hả?" Người đàn ông mơ hồ đã nhận ra không thích hợp, thử sờ sờ thân thể Tuyết Vi. Nối gót tới, vậy mà anh đem toàn bộ cánh tay vòng ở trên eo Tuyết Vi.

    "Ưm.." Trong mơ màng, cảm giác có người ôm mình, Tuyết Vi khó chịu nhíu mày, theo bản năng giãy giụa hai cái, muốn mở cánh tay đè nặng kia ra.

    Nhưng..

    Cô lập tức phản ứng không thích hợp.

    Hai tròng mắt nhanh chóng mở ra.

    Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở bức màn chiết xạ tiến vào, cô mơ hồ nhìn đến một người đàn ông ngủ ở bên cạnh mình, tay người đàn ông kia còn gắt gao ôm trên eo cô.

    Đáng chết, Hoàng Phủ Minh tên lưu manh này, hơn nửa đêm đánh lén đúng không?

    "Này, anh đừng quá phận!"

    "Cô gái, cô thật phiền đâu!"

    Anh?

    Lưu manh này, hơn nửa đêm sờ lên người tôi, còn ngại tôi phiền hả? Anh có biết xấu hổ hay không? "Buông tay, buông tôi ra!"

    "Tôi đã biết. Cô lại muốn rồi đúng không?" Nói xong, người đàn ông không kiên nhẫn chống thân thể, nặng nề đè ở trên thân mình Tuyết Vi.

    "Anh có bệnh hả? Ai muốn? Lập tức cút xuống dưới cho tôi!" Thân mình nhỏ nhắn không an phận giãy giụa lên.

    Người đàn ông hơi sửng sốt lên, giây tiếp theo, anh nhếch môi cười nói: "Bảo bối, hôm nay em làm sao vậy, lại có dã tính như vậy?"

    "Là tôi nên hỏi anh.."

    Không đúng.

    Nghe lời nói giống như không phải ngữ khí của Hoàng Phủ Minh, giọng nói cũng khác với Hoàng Phủ Minh.

    Anh..

    Là ai?

    "Hừ, quả nhiên vẫn là đồ chơi mới mẻ có thể treo lên miệng tôi ăn đây." Nói xong, môi người đàn ông liền đè ép xuống phía dưới.

    Lòng Tuyết Vi căng thẳng, theo bản năng xoay đầu sang một bên.

    Môi người đàn ông chậm rãi dừng ở trên má cô, một mùi rượu gay mũi truyền đến. Dọa tim Tuyết Vi đều nhắc tới cổ họng: "Này, ngừng.. Dừng lại, đừng chạm vào tôi!"

    "Cô chơi trò chơi lạt mềm buộc chặt, chơi nghiện rồi đúng không? Không muốn nói chia tay, hiểu được một vừa hai phải!" Người đàn ông lập tức giống như không có nhẫn nại.

    Tuyết Vi thật muốn biết, người đàn ông này kém cỏi tới trình độ nào? Uống say, ngay cả ai là bạn gái anh đều phân không rõ ràng được sao?

    Bất quá..

    Cô cũng không có tư cách nói đến ai khác, nhớ trước đây, không phải cô cũng uống say, sai lầm đem người xa lạ trở thành Diệp Triết Hạo sao?

    Hãn..

    Rượu cồn thật hại người!

    "Xin anh thanh tỉnh trước một chút, tôi không phải.."

    "Về sau đừng xuất hiện ở trước mắt tôi!" Người đàn ông hoàn toàn không cho Tuyết Vi cơ hội nói chuyện, đứng dậy liền phải rời đi.

    Tuyết Vi thấy vậy, đột nhiên túm chặt cánh tay người đàn ông: "Anh muốn đi nơi nào?"

    "Hừ? Bây giờ biết sợ sao? Trễ rồi! Tôi muốn đi tìm Tiểu Nặc!"

    Trời ơi..

    Tiểu Nặc lại là ai? Người đàn ông này rốt cuộc có mấy cô bạn gái vậy?

    "Không phải tôi sợ, ít nhất, trước khi rời đi, anh cũng cho tôi cái công đạo đi!"

    "A, buồn cười, cô tính thứ gì, tôi phải cho cô công đạo hả? À.. Tôi đã biết, quả nhiên cô vẫn là không rời khỏi tôi đi?" Nói xong, người đàn ông áp đảo Tuyết Vi ở trên giường lần thứ hai. "Bảo bối, hôm nay chỉ cần cô hầu hạ tôi tốt, tôi có thể miễn cưỡng lưu lại bồi cô."

    Mẹ nó!

    Anh cho rằng anh là ai chứ?

    Hoàng đế tọa ủng tam cung lục viện sao?

    Cô thật sự là không cách nào nói rõ cùng một người đàn ông say rượu. "Buông tay, buông ra! Lại không buông ra, tôi liền kêu người!"

    "Hả? Kêu đi, bảo bối, nếu cô kêu người đàn ông khác lại đây, tôi liền cùng anh ta cùng nhau thượng cô; nếu kêu một cô gái lại đây, tôi liền thượng hai người các người." Ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi.

    Lúc này, cô xem như hoàn toàn chịu phục. "Cứu.."

    "Rầm "

    Còn không đợi Tuyết Vi kêu lên, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài một chân đá văng.

    Ánh đèn trong phòng sáng lên.

    Dẫn đầu ánh vào mi mắt Tuyết Vi chính là người đè ở trên người cô, mặt người đàn ông kia anh tuấn tà mị..

    "Cô là ai?" Người đàn ông giống như tỉnh hơn phân nửa, một đôi mắt mị hoặc nhìn mặt Tuyết Vi từ trên xuống dưới.

    "Là.. Là.. Là anh hả?" Con ngươi, trong nháy mắt mở lớn vô số lần, Tuyết Vi khẽ nhếch cái miệng nhỏ, ngây ngốc nhìn người đàn ông này một đầu tóc đỏ.

    "Em còn muốn đè nặng cô ta, áp tới khi nào?" Đúng lúc này, giọng nói Hoàng Phủ Minh lạnh lùng từ cửa truyền đến.

    "Giọng nói này?" Người đàn ông hơi hơi nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía cửa.. "làm sao anh ở đây?"

    Khuôn mặt Hoàng Phủ Minh xanh mét, chậm rãi móc ra một khẩu súng từ trong quần áo, chỉ đầu người đàn ông: "Anh đếm tới ba, lập tức từ trên giường lăn xuống cho anh. 3.. 2.."

    Còn không đợi lúc anh đếm tới '1, người đàn ông nhanh nhạy xoay người một cái, giơ đôi tay lên đứng ở bên giường, cười tà nói: "Ai nha nha, Hoàng Phủ Quân Trường, sao anh lại tới đây? Thật đúng là khéo."

    "Em nhìn rõ ràng cho tôi, nơi này là chỗ nào!"

    "Hả?" Mắt người đàn ông nhìn chung quanh phòng, mới phát hiện.. "Đáng chết, làm sao tôi chạy về tới nơi này?"

    "Tiểu tử thúi, vậy mà say đến đi nơi nào cũng không biết sao?" Hoàng Phủ Minh thu hồi súng, phẫn nộ nắm cổ áo người đàn ông. "Còn có, em đối với cô ta! Đã làm cái gì?" Ánh mắt nguy hiểm quét mắt Tuyết Vi nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích.

    Người đàn ông trầm tư một lát, vừa muốn mở miệng..

    Ai ngờ, Tuyết Vi giống như là xác chết vùng dậy, giật mình một cái liền ngồi ngay ngắn: "Không có, không có, cái gì anh ta cũng chưa làm." Nói đến đây, mắt cô trộm ngắm mặt người đàn ông, ngượng ngập nói: "Hết thảy, đều là tôi tự nguyện.."

    "Hừ, nghe được chưa? Hoàng Phủ Quân Trường!" Người đàn ông ngạo mạn mở tay Hoàng Phủ Minh nắm cổ áo mình ra, nghiêng người, cười tà nâng lên cằm Tuyết Vi: "Bảo bối, em cũng thật ngoan đó."

    "Cảm.. Cảm ơn Tà Nguyệt đại nhân khoa trương.."

    Tà Nguyệt..

    Đại nhân?

    Quả thực Hoàng Phủ Minh không thể tin được giờ phút này chính mình chứng kiến hết thảy.

    Tuyết Vi giống như một cái hoa si nhìn chằm chằm Tà Nguyệt, trong ánh mắt cơ hồ bắn ra đào hoa. Còn ghê tởm kêu Tà Nguyệt là Tà Nguyệt đại nhân?

    Shit.

    Thiếu chút nữa anh quên mất, cô gái đáng chết này là fan não tàn của Tà Nguyệt!

    "Ưm hừ, Hoàng Phủ Quân Trường, em thật không nghĩ tới bây giờ anh lại tri kỷ như vậy, biết em muốn lại đây, còn chuẩn bị riêng cho em cô gái xinh đẹp như vậy?" Nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Tà Nguyệt chậm rãi đến gần mặt Tuyết Vi: "Bảo bối, đêm nay nguyện ý lưu lại bồi tôi sao?"

    Oa!

    Thật soái!

    Tuyết Vi đã bị anh tươi cười mê đảo không thể tự kềm chế, căn bản cũng không nghe thấy anh nói cái gì, gật đầu một cái: "Ừm ừm, ừm ừm ừm."
     
  3. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 131: Hai người đối mặt thái độ bất đồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Cô 'ừm ' cái rắm, đi theo tôi!" Hoàng Phủ Minh thật sự nhịn không nổi nữa, giống như lôi kéo một búp bê vải, cứng rắn kéo Tuyết Vi ra khỏi phòng..

    Phòng khách an tĩnh.

    Ánh trăng dần dần bị ánh mặt trời bao phủ.

    Hoàng Phủ Minh cứ như vậy trợn tròn mắt ngồi ở trên sô pha trừng mắt nhìn Tuyết Vi lúc nữa đêm.

    Tuyết Vi cũng giống như không biết mỏi mệt, tròng mắt không mệt nhìn phòng ngủ Tà Nguyệt ở lầu hai, nhìn suốt nữa đêm.

    "Còn xem chưa đủ sao? Có tin bây giờ tôi liền móc đôi mắt của cô ra hay không?" Hoàng Phủ Minh thật sự không thể nhịn được nữa, đã nổi giận mở miệng.

    Ai ngờ Tuyết Vi giống như là biểu diễn trò chơi biến sắc mặt, hung hăng liếc mắt anh một cái: "Ai cần anh lo?" Tiếp tục si mê nhìn về phía phòng ngủ lầu hai..

    "Đáng chết!"

    Giờ phút này, anh chỉ có hai loại ý tưởng.

    Một là, lên lầu giết Tà Nguyệt; hai là, lập tức giết chết cô gái não tàn này!

    "Oa!"

    Đúng lúc này, đột nhiên Tuyết Vi phát ra một tiếng thét chói tai.

    "Kêu cái.." Hoàng Phủ Minh vừa muốn phát hỏa, liền nhìn đến vị trí lầu hai, trên người Tà Nguyệt mặc một bộ áo ngủ, chậm rãi từ trong phòng đi ra..

    "Hi, chào buổi sáng, bảo bối." Thân thể anh chống đỡ ở tay vịn lầu hai, cười mê người.

    Trong nháy mắt Tuyết Vi đã bị mê muội: "Sớm, sớm, Tà Nguyệt đại nhân.."

    "..."

    Khóe môi gợi cảm giơ lên một nụ cười tà tứ, con ngươi anh mị hoặc dần dần nhìn về phía Hoàng Phủ Minh ngồi ở trên sô pha.

    Chậm rãi đi tới đại sảnh, đôi tay anh cắm túi tiền, cười tà nói: "Hoàng Phủ Quân Trường, em đói bụng."

    "Em có ý tứ gì?" Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nâng lên mi mắt.

    "Hừ, đã lâu em cũng chưa ăn đến bữa sáng tình yêu do Hoàng Phủ Quân Trường làm, thực sự có chút hoài niệm."

    "Cơ tình, có cơ tình, quả thực là tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía!" Tuyết Vi ngồi ở một bên, máu sôi trào cắn một góc khăn tay, thiếu chút nữa lấy di động ra ghi âm.

    "Cô gái đáng chết!" Hoàng Phủ Minh âm thầm nghiến răng, lạnh lùng nói: "Hôm nay anh không có tâm tình làm bữa sáng."

    "Ai nha nha, làm sao bây giờ? Bụng em thật đói.." vẻ mặt Tà Nguyệt thất vọng ngồi ở bên cạnh Hoàng Phủ Minh, một đôi mắt đào hoa mị hoặc hiện pheromone nam tính.

    Hoàng Phủ Minh liền cành cũng chưa để ý tới, mặt xoay tới một bên: "Em đừng làm bộ với anh, chỉ có ngu ngốc mới có thể trúng kế!"

    Ai ngờ, anh mới vừa nói xong lời này, Tuyết Vi giống như là một con chó Nhật nhảy tới bên cạnh Tà Nguyệt: "Tà, Tà Nguyệt đại nhân, nếu anh không có ngại, tôi có thể làm bữa sáng cho anh ăn."

    "Hả? Bảo bối, em vậy mà sẽ làm bữa sáng, tôi đây cũng chỉ có thể làm phiền em."

    "Không phiền, không phiền, đây là vinh hạnh của tôi." Nói xong, cô nhảy nhót, vui vẻ chạy tới phòng bếp bận rộn lên.

    "Hừ? Thấy được chưa, Hoàng Phủ Quân Trường, chính là có người thích tôi làm bộ." Tà Nguyệt khiêu khích nhìn mắt Hoàng Phủ Minh.

    Bây giờ anh chỉ cảm thấy, tất cả mặt mũi của mình đều bị Tuyết Vi lấy mất hết!

    Anh thật trăm triệu không nghĩ tới, cô gái này ngày thường cao ngạo, ở trước mặt Tà Nguyệt sẽ là dáng vẻ này?

    Thái độ của cô đối với anh làm sao không thể cũng như vậy?

    "Tà Nguyệt đại nhân, có thể ăn." Một bữa sáng làm xong thực mau, Tuyết Vi đem một phần bữa sáng mới vừa làm xong đặt ở trước mặt Tà Nguyệt.

    "Bảo bối, thật là vất vả cho em."

    "Ha hả, hẳn là, cần phải vậy."

    "Cô gái, bữa sáng tôi đâu?" Hoàng Phủ Minh ngồi ở một bên bất mãn đã mở miệng.

    Ai ngờ Tuyết Vi lần thứ hai trình diễn một phen đại biến mặt, gầm nhẹ nói: "Muốn ăn tự anh không biết đi làm sao?" Xoay mặt, ngượng ngùng nhìn về phía Tà Nguyệt: "Tà Nguyệt đại nhân, ngài đã vừa lòng chưa?"

    "Đương nhiên, ăn ngon vô cùng." Tà Nguyệt cười mị hoặc, đầu lưỡi khẽ liếm khóe miệng dính tương salad, như vậy miễn bàn gợi cảm cỡ nào.

    Xem xong cả người Tuyết Vi đều phải hòa tan rồi.

    Dư quang trong lúc vô tình chú ý tới mặt Hoàng Phủ Minh đã tức giận đến xanh mét, Tà Nguyệt cười mờ ám, không nhanh không chậm nói: "Bảo bối, em chính là người đầu tiên tôi nhìn thấy dám nói chuyện như vậy với anh hai tôi."

    Lời này, cũng không phải là anh nói bậy.

    Anh từ nhỏ đi theo bên người Hoàng Phủ Minh, vẫn luôn trưởng thành ở trong hào quang của Hoàng Phủ Minh.

    Mọi người vĩnh viễn là ' Minh, Minh, Minh ' không rời miệng, vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người sẽ làm lơ anh hai anh ưu tú như vậy!

    "Bảo bối." Chậm rãi kéo tay nhỏ của Tuyết Vi: "Tôi thực vừa ý em, không bằng tới làm người phụ nữ của tôi đi."

    Trong phút chốc, phảng phất có vạn pháo hoa châm ngòi ở trong lòng Tuyết Vi.

    Cô quả thực không thể tin được chính lỗ tai mình, Tà Nguyệt vậy mà cùng cô đưa ra.. Đưa ra..

    Hả?

    Không đúng?

    Đầu nóng lên dần dần làm lạnh xuống, Tuyết Vi cảm thấy giống như không đúng chỗ nào?

    "Rầm " một tiếng.

    Hoàng Phủ Minh ngồi ở một bên không thể nhịn được nữa vỗ lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Hai người các người một vừa hai phải cho tôi. Nguyệt, cô ta là chị dâu tương lai của cậu!"

    "Chị dâu hả?" Sắc mặt Tà Nguyệt căng thẳng, không thể tưởng tượng nhìn Tuyết Vi ở trước mắt.

    Rốt cuộc Tuyết Vi cũng biết không đúng chỗ nào: "Hoàng Phủ Minh là.. Là anh hai của anh hả?"

    Tay hai người buông ra trong nháy mắt, không khí trong phòng tức khắc trở nên vô cùng lắng đọng..

    "A, Anh hai, anh cũng thật buồn cười, hơn nửa đêm anh ném chị dâu tương lai trên giường của em, là có ý tứ gì?" Trong phòng khách, đôi tay Tà Nguyệt vây quanh trước người, bước chân đi dạo qua lại.

    "Mấy tháng em không trở về nhà một lần, ai sẽ nghĩ đến không biết sao xui xẻo em cố tình về nhà vào lúc này?"

    "Anh cho rằng em không uống say sẽ không thể hiểu được chạy về tới sao?"

    "Mỗi ngày em uống liền chính mình đi đâu cũng không biết, là muốn anh lập tức hạ lệnh cấm túc cho em sao?"

    Vừa nghe lời này, Tà Nguyệt lập tức đầu hàng: "Ok, lần sau, em bảo đảm không uống rượu. Nội cái.. Anh hai, giúp một chút." Anh cười mị hoặc, trong mắt lại là pheromone gọi người khó có thể chống cự.

    Nhưng Hoàng Phủ Minh nơi nào sẽ ăn anh một bộ này?

    "Em cảm thấy, nếu anh có thể cấm em ra cửa, còn lưu cô gái này ở phòng em sao?"

    Lập tức bị xem thấu tâm tư, Tà Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai: "Chị dâu, chị phạm vào lỗi gì, mới có thể bị cha tôi nhốt trong phòng tối?"

    Hả?

    Làm sao Tà Nguyệt lập tức liền biết cô là bị phạt nhốt trong nhà kho chứ?

    Hơn nữa, tiếng xưng hô chị dâu này?

    A..

    "Hỏi Anh hai của anh đi!" Cô lạnh lùng xoay người.

    "Anh hai?"

    "Có một số việc, em vẫn là đừng hỏi thăm tốt hơn!" Hoàng Phủ Minh lạnh lùng đứng lên: "Anh về quân đội trước, thay anh chiếu cố chị dâu em."

    "Yên tâm đi." Tà Nguyệt cười mị hoặc, nghiền ngẫm nói: "Em bảo đảm không làm chị dâu mang thai."

    "Tiểu tử thúi!"

    "Này!" Đợi Hoàng Phủ Minh vừa muốn rời đi, Tuyết Vi bước nhanh đuổi theo qua: "Vì sao anh có thể đi?"

    !
     
  4. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 132: Bầu không khí ái muội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Vậy ý tứ của cô là, tôi không cần đi làm, lưu lại bồi cô sao?"

    "Ai yêu cầu anh bồi! Ý tứ của tôi là, không phải anh và tôi cùng nhau bị phạt nhốt trong nhà kho sao? Sao anh có thể đi làm? Tôi đây cũng phải đi làm."

    Vừa nghe lời này, Tà Nguyệt cách đó không xa cười cười khinh thường, chậm rãi nằm ngã xuống trên sô pha: "Chị dâu, ai nói với chị Anh hai tôi bị phạt nhốt trong nhà kho? Từ khi anh hai tôi lên làm Quân Trường về sau, lão già cũng chưa phạt qua anh ta."

    Hả?

    Tuyết Vi mờ mịt nhìn Tà Nguyệt cách đó không xa, khi quay đầu lại, Hoàng Phủ Minh đã rời đi.

    Gia hỏa này!

    Khuôn mặt nhỏ trắng nõn không hiểu sao nổi một tầng rặng mây đỏ, cô chậm rãi về tới phòng khách chăm chú xem TV..

    Phòng khách to như vậy, chỉ truyền đến từng trận thanh âm TV, hai người hoàn toàn ' linh ' giao thoa.

    Tà Nguyệt nằm ở trên sô pha nhàm chán cuốn thân mình, trong lúc vô tình dư quang nhìn về phía Tuyết Vi đang xem TV, đôi mắt anh vừa chuyển: "Chị dâu." Xoay người một cái ngồi ở bên cạnh cô: "Anh hai tôi biến thái như vậy, chị chịu được anh ta sao?"

    Hả?

    Em trai nói anh mình biến thái?

    Tuyết Vi khinh thường đánh giá mắt Tà Nguyệt, phản ứng nhanh nhạy tách ra đề tài: "Vậy anh có thể nói trước cho tôi hay không, anh có mấy bạn gái? Truyền thông vẫn luôn không chụp được sinh hoạt cá nhân của anh, chúng tôi vẫn luôn cho rằng anh không có bạn gái đâu, không nghĩ tới.."

    "Bảo bối." Tà Nguyệt cười mị hoặc dùng ngón tay che miệng Tuyết Vi: "Chị cũng biết, ngày hôm qua tôi uống nhiều quá, những cái đó.. Bất quá là lời lúc say thôi, không cần tin tưởng."

    Hãn, Tuyết Vi cô lại không ngốc, anh nhận sai một lần là người say, ' tiểu nặc ' kia lại là thế này đâu?

    Bất động thanh sắc lấy tay Tà Nguyệt ra: "Kia, Tà Nguyệt là nghệ danh của anh sao?"

    "Đương nhiên, nếu không tôi làm sao sẽ là em trai của kẻ biến thái kia."

    "Vậy nguyên danh anh gọi là gì?"

    "Hoàng Phủ Nguyệt!"

    Hoàng Phủ Nguyệt?

    Ha, lại đào tới một tin tức nổ mạnh rồi, hóa ra tên thật Tà Nguyệt là Hoàng Phủ Nguyệt, thật muốn đem Mộ tướng quân cùng nhau tìm tới, như vậy bọn họ liền có thể cùng nhau hưởng thụ tiếp xúc gần bên Tà Nguyệt.

    "Tà Nguyệt đại nhân, vậy anh.."

    "Bảo bối, tôi không thích người ta đưa ra quá nhiều vấn đề với tôi!" Trong phút chốc, trong đôi mắt mị hoặc của Hoàng Phủ Nguyệt hiện lên một tia sáng nguy hiểm.

    Tuyết Vi hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác ở cùng thần tượng, còn chưa phát giác. "Kia, Tà Nguyệt đại nhân, tôi cũng chỉ có một yêu cầu, anh có thể giúp tôi hay không?"

    "Nói."

    "Bây giờ anh có thể hát ca khúc chủ đề trong album mới của anh hay không?"

    "Hả?" Tà Nguyệt trầm tư một lát, đôi mắt vừa chuyển, tà tứ nói: "Nếu cô hôn tôi một chút, thật ra tôi có thể suy xét, suy xét."

    "Này thôi." Tuyết Vi thất vọng bĩu môi, chậm rãi móc ra di động từ túi áo.

    "Này, không phải cô cáo trạng với anh hai tôi đi, cẩn thận, tôi giết cô!"

    Cắt, coi cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Còn cáo trạng? "Anh yên tâm đi, tôi chỉ muốn dùng di động nghe anh ca mà thôi."

    "Hừ, dùng di động nghe hả? Rõ ràng người thật tôi ở trước mắt cô, cô chỉ cần cầu xin tôi, nói không chừng, một khi tôi cao hứng, liền hát bản trực tiếp cho cô nghe thì sao.." Tà Nguyệt bày ra vẻ mặt cao ngạo, đùa nghịch móng tay mình, kiên nhẫn chờ đợi Tuyết Vi tới năn nỉ mình.

    Ai biết, sau một lúc lâu đều không thấy Tuyết Vi có bất luận động tĩnh gì. Anh quay đầu, mới phát hiện..

    Tuyết Vi đang mang tai nghe nghe ca.

    "Hừ, thật là cô gái không thức thời! Không thú vị!" Dứt lời, sắc mặt anh âm trầm liền đi lên phòng ngủ lầu hai..

    *

    Mặt trời dần dần rơi vào phía tây.

    Trong tầng lầu hai biệt thự yên tĩnh, mơ hồ truyền đến tiếng cô gái than nhẹ.

    "Ưm.. a.."

    "Chị dâu, thoải mái sao?"

    "Ưm, tốt, thật thoải mái. Anh, anh đâu?"

    "Tôi, tôi cũng thật thoải mái, chị dâu, phương diện này.. Thật ấm."

    Hoàng Phủ Minh mới vừa về đến nhà, vừa nghe đến đối thoại ái muội như vậy, sắc mặt đều tái rồi.

    Này nếu là thật làm ra tiết mục em chồng và chị dâu yêu đương vụng trộm, Quân Trường này cũng lập tức không còn mặt mũi đi!

    "Đông " một chân, Hoàng Phủ Minh dùng sức đá văng cửa lớn biệt thự.

    Một tầm mắt sắc bén nhanh chóng nhìn về phía ngọn nguồn giọng nói.

    Chỉ thấy, hai người Tà Nguyệt và Tuyết Vi ngồi song song ở trên hai cái ghế mát xa, mặt đầy hưởng thụ.

    Thái dương Hoàng Phủ Minh thoáng chốc liền chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh..

    "Hoàng Phủ Quân Trường, anh đã trở lại? Làm sao thở gấp lợi hại như vậy?" Tuyết Vi phát hiện Hoàng Phủ Minh đứng ở cửa liền tò mò mở miệng.

    Đôi mắt Tà Nguyệt vừa chuyển, hài hước nói: "Anh hai, anh sẽ không cho rằng em và chị dâu yêu đương vụng trộm chứ?"

    Ở giữa hồng tâm!

    Hoàng Phủ Minh mặt không biến sắc, tim không đập mạnh lôi kéo cổ áo: "Bất quá là lúc anh trở về có chút sốt ruột, chạy hai bước."

    "Hả? Hóa ra.. Là như thế này!" Tà Nguyệt nơi nào sẽ tin lý do thoái thác của Hoàng Phủ Minh. "Anh hai, giữa trưa em và chị dâu cũng chưa ăn cơm, hẳn là anh mang theo bữa tối cho chúng tôi chứ?"

    "Mang theo." Hoàng Phủ Minh tức giận lên tiếng, cầm trong tay một cái túi plastic đặt ở trên bàn cơm.

    Anh làm sao cảm thấy bây giờ chính mình giống như là bảo mẫu chứ?

    "Hôm nay hai người các người ở chung cũng không tệ lắm hả?" Trước bàn ăn, Hoàng Phủ Minh nho nhã gắp một miếng đồ ăn phóng tới trong mâm.

    "Anh yên tâm đi, Anh hai, hôm nay em và chị dâu ở chung vô cùng vui sướng, anh xem.. Chúng tôi đều sắp mệt ' suy yếu ' đâu. Đúng không, chị dâu?" Nói xong, Tà Nguyệt cười xấu xa ôm bả vai Tuyết Vi, thị uy nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.

    "..."

    Tuyết Vi lạnh lùng cười, tiếp tục ăn xong đồ rồi.

    Cô không có hứng thú can thiệp bên trong ' bầu không khí ' giữa huynh đệ hai người này.

    "Hôm nay 8 giờ tối, cha sẽ xem tin tức, cho nên.." Hoàng Phủ Minh nói đến đây, từ từ đặt chiếc đũa trong tay xuống.

    Tà Nguyệt ngầm hiểu gật đầu: "Đa tạ anh, Anh hai. Nhưng.. anh rất ít khi giúp em chạy trốn. Hôm nay làm sao vậy? Anh là sợ hãi mị lực của em quá lớn, đoạt chị dâu đi rồi sao? Cho nên, cứ thế đem em oanh đi?" Ngôn ngữ không nhanh không chậm rơi xuống.

    Hoàng Phủ Minh lạnh lùng đứng lên: "Nguyệt, đêm nay nếu em dám chạy trốn, anh liền đánh gãy chân của em!"

    "Này! Này!" Tự biết mình vui đùa chọc giận Hoàng Phủ Minh, Tà Nguyệt vội vàng nổi lên bồi thường: "Anh hai, em biết sai rồi.."

    Đúng giờ, đến 8 giờ tối.

    Tà Nguyệt thân khoác chiến giáp, lén lút nhảy cửa sổ mà chạy.

    Ai ngờ, cũng chính là khoảng năm phút sau..

    "Cốc cốc cốc "

    Tiếng đập cửa biệt thự vang lên, Tuyết Vi đang xem TV lập tức liền hoảng sợ tới rồi: "Là ai?"

    "Yên tâm, hoặc là nguyệt tiểu tử kia bị ' trục xuất ' đã trở lại; hoặc là chạy trốn thất bại." Nói xong, Hoàng Phủ Minh chậm rãi đi đến cổng lớn, mở cửa biệt thự ra.
     
  5. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 133: Tiếng tim đập

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "***, một đám gia đinh đáng chết vậy mà ở phía sau cửa trộm nướng BBQ. Anh hai, anh nhất định phải giúp em hung hăng trừng phạt cẩu nô tài này!"

    Quả nhiên, khuôn mặt Tà Nguyệt đều đen, vừa mắng vừa vào cửa.

    "Em một hai phải chạy trốn từ cửa sau sao? Theo đường nhỏ, vòng qua biệt thự anh cả, đi biệt viện, không phải chạy được rồi sao?"

    "Hả.." Tà Nguyệt tưởng tượng Hoàng Phủ Minh nói sơ đồ lộ tuyến, tựa hồ so với sơ đồ lộ tuyến anh chạy trốn còn muốn an toàn hơn.

    Sợ chính mình ném mặt mũi ở trước mặt Tuyết Vi, anh khí định thần nhàn lắc lắc đầu: "Thôi, em cảm thấy.. em còn luyến tiếc chị dâu, cho nên.. Ngày mai nói đi."

    Chậm rãi đi tới trước mặt Tuyết Vi, anh nghiêng người: "Chị dâu, ngày mai thấy." Môi, thình lình dừng ở trên trán Tuyết Vi.

    "Tiểu tử thúi!" Hoàng Phủ Minh lập tức liền phát hỏa, một cái phi đá liền đá tới mông Tà Nguyệt.

    May mắn anh trốn tránh đúng lúc, mới may mắn thoát khỏi nạn.

    "Bảo bối, chị nhìn đến anh hai tôi ngày thường đối xử làm sao với tôi đi? Ai.."

    Tà Nguyệt một lời khó nói hết thở dài.

    Thấy một màn như vậy, Hoàng Phủ Minh càng thêm có loại xúc động muốn giết chết anh: "Còn nói đúng không? Anh xem là em chán sống!" Nói xong, sắc mặt anh trầm xuống, nhanh chóng vươn tay..

    Đúng lúc này!

    "Đủ rồi!" Tuyết Vi vẫn luôn trầm mặc thật sự xem không chịu được, bước xa một cái, đứng ở trước mặt anh: "Hoàng Phủ Minh, Tà Nguyệt đại nhân là vì anh mới vào giới nghệ sĩ, anh cũng không sai biệt lắm một vừa hai phải đi, đừng khi dễ Tà Nguyệt đại nhân, được chưa?"

    "A, nó vì tôi đi vào giới nghệ sĩ hả?" Mắt Hoàng Phủ Minh ngắm Tà Nguyệt cách đó không xa lộ ra nụ cười xấu xa, lạnh lùng nói: "Tên tiểu tử thúi này hôm nay rốt cuộc đều theo cô nói cái gì?"

    "Tà Nguyệt, vì sao không lo làm tam thiếu gia, đi làm thần tượng minh tinh hả?"

    "Ai.. Một lời khó nói hết.."

    "Nói sao."

    "Từ nhỏ, anh hai tôi vô cùng yêu thương tôi, so với mỗi người trong nhà đều quan tâm tôi, yêu quý tôi; chính là, tôi dần dần lớn lên, cơ bản mỗi cô gái nhìn thấy tôi và anh hai tôi, đều sẽ thích thượng tôi. Từ trước đến nay tính cách anh hai hiếu thắng, tuy rằng trên miệng anh không nói, nhưng tôi biết, trong lòng anh nhất định không dễ chịu. Cho nên.. Tôi chỉ có thể rời xa Nhà họ Hoàng Phủ, rời xa quân đội, chạy tới phát triển trong giới nghệ sĩ. Như vậy, anh hai tôi liền sẽ không sống ở trong ánh hào quang của tôi.."

    Tuyết Vi đau lòng theo như lời nói của Tà Nguyệt trần thuật xong, lạnh lùng trừng mắt trước Hoàng Phủ Minh: "Anh xem, Tà Nguyệt đại nhân vì anh suy nghĩ nhiều chứ?"

    "A, ha hả.." Hoàng Phủ Minh quả thực không thể tin được, nói dối thái quá như vậy Tuyết Vi cũng sẽ tin tưởng sao? Ngày thường không phải cô thực thông minh sao?

    "Thôi, chị dâu. Tôi đã có thói quen bị anh hai tôi khi dễ, chị không cần vì tôi nói chuyện. Tôi lên lầu nghỉ ngơi đi." Tà Nguyệt bi thương cười, xoay người, cô đơn đi lên phòng ngủ lầu hai.

    Tuyết Vi xem đó là một cái đau nội tâm triệt để, ước chừng đứng ở phòng khách nhìn chằm chằm lầu hai 20 phút cũng chưa bỏ qua.

    "Nếu không bỏ được, cô liền cùng nó ngủ chung đi." Hoàng Phủ Minh mặt vô biểu tình ngồi ở trên sô pha, dù sao, bây giờ anh đã chịu đủ rồi.

    "Anh nói gì vậy? Tuyết Vi tôi là cái loại con gái tùy tiện này sao?" Đương nhiên, cô tùy tiện lên, cũng có thể không phải người, hắc..

    "A, vừa rồi tiểu tử thúi kia hôn cô, vì sao cô không né?"

    "Anh không lầm đi?" Vẻ mặt Tuyết Vi khó chịu, đôi tay chống nạnh đứng ở trước mặt Hoàng Phủ Minh: "Tôi nào biết anh ta sẽ đột nhiên hôn tôi? Anh không có việc gì đối tôi phát tính tình gì?"

    "Cô!" Hoàng Phủ Minh vừa nhấc mắt, vừa vặn thấy được băng gạc dán ở trên trán Tuyết Vi, một đôi mắt nghiêm khắc nháy mắt hòa tan: "Vết thương, tốt chút sao?"

    "Không cần anh quản." Tuyết Vi tức giận ngồi ở một chỗ khác trên sô pha.

    "Để tôi xem."

    Cô không ngừng không để ý tới, ngược lại quay đầu về phía bên kia.

    Hoàng Phủ Minh chỉ phải bất đắc dĩ tới bên cạnh cô, cường ngạnh quay lại thân thể của cô.

    "Này, anh.."

    "Xin lỗi."

    Vừa muốn phát hỏa, lại bởi vì một câu này của Hoàng Phủ Minh, làm đại não Tuyết Vi tức khắc lâm vào chỗ trống..

    Vẫn luôn cho rằng, người đàn ông cao cao tại thượng này vĩnh viễn sẽ không để ý tới cảm thụ người khác;

    Còn tưởng rằng, anh bá đạo đến nổi cho dù đã làm sai chuyện, cũng sẽ không cúi đầu xin lỗi người khác.

    Ở trong trí nhớ Tuyết Vi, tất cả mọi người xuất thân từ thiếu gia, các tiểu thư đều có bản tính ích kỷ và không coi ai ra gì. Huống chi là Nhà họ Hoàng Phủ, danh tiếng nhà giàu chân chính như vậy?

    Nhưng mà, Hoàng Phủ Minh tựa hồ cùng những người đó.. Bất đồng..

    "Hẳn là sẽ không lưu sẹo đi?" Hoàng Phủ Minh thật cẩn thận xé rách băng dính, thương tiếc nhìn vết thương trên trán Tuyết Vi.

    Cô gục đầu xuống, nửa cười nửa nghiêm túc nói: "Ai biết được."

    "Yên tâm. Nếu lưu lại vết sẹo, tôi liền phụ trách đến cùng đối với cô." Hoàng Phủ Minh cười xấu xa nói.

    Tuyết Vi khinh thường cho anh một cái liếc mắt: "Anh chớ đắc ý, cho dù tôi bị hủy dung, người theo đuổi tôi cũng sẽ không giảm bớt, còn đến lược anh tới phụ trách hả?"

    "Cô!" Hoàng Phủ Minh ra vẻ nghiêm túc trầm khuôn mặt, vươn tay liền chọc Tuyết Vi nổi lên ngứa.

    "Này, này, anh làm gì, làm gì. Ha ha ha, không cần, không cần." Cô khó chịu vặn vẹo đứng lên.

    "Miệng cô kêu như vậy. Hừ, lần này, tôi nhất định phải cho cô nhìn xem chút giáo huấn!" Nói xong, Hoàng Phủ Minh tăng lớn thế công lần thứ hai.

    Bức Tuyết Vi đều cười ra nước mắt: "Không cần, cầu, cầu anh, tôi sai rồi, cầu anh." Vặn vẹo thân thể một oai..

    "Cẩn thận!" Hoàng Phủ Minh mau tay nhanh mắt vớt Tuyết Vi sắp té ngã ở sô pha trở về, gắt gao ôm vào trong lòng ngực. "Đụng đến rồi sao?" Khẩn trương nhìn từ trên xuống dưới thân thể của cô.

    Tuyết Vi hơi lắc lắc đầu, hơi mang vài phần ngượng ngùng mà rũ mi mắt xuống.

    Chủ yếu, Hoàng Phủ Minh vẫn luôn ôm cô, hơn nữa tiếng anh ôn nhu nói xong, chọc cô trong lúc nhất thời thực sự có chút tâm loạn như ma, không biết phải làm gì cho đúng.

    Nhìn bộ dáng Tuyết Vi lúc này lại thẹn thùng không biết làm sao, bàn tay Hoàng Phủ Minh cầm lòng không đậu xoa khuôn mặt nhỏ của cô..

    Trong lòng căng thẳng, cô theo bản năng ngẩng đầu lên.

    Khi đối diện đáy mắt đen sâu không thấy này, tim Tuyết Vi 'thình thịch' khẩn trương gia tốc nhảy lên..

    Dần dần mà..

    Dần dần mà..

    Tầm mắt Hoàng Phủ Minh dời về phía môi cô, ngón tay thon dài mềm nhẹ vuốt ve phiến môi đỏ mềm mại của cô, khuôn mặt anh tuấn tú chậm rãi, chậm rãi lại gần.

    Trong nháy mắt này, tim Tuyết Vi cơ hồ nhắc tới cổ họng.

    Anh.. Anh muốn, muốn làm gì?

    "Thình thịch, thình thịch.." tiếng tim đập kịch liệt quanh quẩn trong biệt thự tĩnh mịch, trong lúc nhất thời Tuyết Vi giống như là bị điểm huyệt đạo, ngốc ở nơi đó cũng không nhúc nhích, chỉ có thể nghe được tiếng tim mình khẩn trương mà đập mạnh..
     
  6. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 134: Cầm lòng không đậu hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Khi môi bọn họ còn có mấy cm liền phải chạm vào cùng nhau..

    Một thân ảnh từ trước sô pha thoảng qua, bầu không khí ái muội cứ như vậy bị đánh vỡ. Mắt Hoàng Phủ Minh nghiêm khắc chợt lóe, đột nhiên nhìn về phía thân ảnh kia..

    Chỉ thấy, tay trái Tà Nguyệt cầm một lọ nước khoáng, mẹ nó nửa người ở trước TV, nghiền ngẫm cười nói: "Xin lỗi, em khát nước, lại đây lấy nước. Hai người các người.. Tiếp tục."

    "Bá " lập tức, Tuyết Vi như ở trong mộng mới tỉnh, quả thực khuôn mặt nhỏ hồng từ cổ tới lỗ tai rồi, thần kinh phản xạ cách Hoàng Phủ Minh rất xa..

    Mới vừa, mới vừa phát sinh chuyện gì?

    "Thình thịch " trái tim kịch liệt phập phồng, sợ đối diện ánh mắt Tà Nguyệt kia tràn ngập hư ý, cô vội vàng cúi thấp đầu.

    Mà Hoàng Phủ Minh liền như vậy không nói một lời trừng mắt Tà Nguyệt.

    "Làm gì? Anh sẽ không cho rằng là em cố ý đi? Sao có thể chứ?" Tà Nguyệt bày ra vẻ mặt vô tội.

    Nhưng rốt cuộc anh có phải cố ý hay không, Hoàng Phủ Minh có thể nhìn không ra sao?

    Phòng khách này lớn như vậy, anh hoàn toàn có thể từ nơi khác đi nhà ăn, ai biết, anh liền cố tình đi qua trước mặt hai người, ngốc tử đều hiểu được sao lại thế này.

    "Nguyệt, lần sau em ra khỏi phòng có thể mặc quần áo vào trước hay không?"

    "A, Anh hai, chẳng lẽ em cởi truồng hay sao?" Nói xong, Tà Nguyệt đúng lý hợp tình xoay một vòng tròn ở trước mắt Hoàng Phủ Minh.

    Chọc Hoàng Phủ Minh dứt khoát: "Anh nói chính là áo trên!"

    Hả..

    Tuyết Vi vẫn luôn trầm mặc không nói lúc này mới phát hiện, Hoàng Phủ Nguyệt vậy mà để trần nửa thân mình ra tới. Dáng người hoàn mỹ bại lộ không thể nghi ngờ, hai khối cơ ngực, bốn khối cơ bụng mười phần gợi cảm đáng chú ý.

    "Được rồi. Sorry, Anh hai, em nơi nào sẽ biết chị dâu vậy mà đam mê thân thể em như vậy. Về phòng trước." Ném xuống những lời này, Hoàng Phủ Nguyệt đắc ý dào dạt liền rời đi.

    Hoàng Phủ Minh vừa thấy đôi mắt Tuyết Vi, lại đuổi theo phía sau người Hoàng Phủ Nguyệt.

    "Xem đủ rồi chưa?"

    "A? Hả.." Bị vạch trần không lưu tình chút nào như vậy, Tuyết Vi ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

    "Thật cho tôi mất mặt!"

    "Này!" Hoàng Phủ Minh nói như vậy cô cũng có thể không muốn. "Cái gì kêu tôi làm cho anh mất mặt?"

    "Cô nói đi?"

    "Hừ, anh sợ cái gì, dù sao tương lai tôi chỉ là nhị phòng của anh mà thôi, muốn sĩ diện, tìm vợ anh tranh đi!" Tuyết Vi châm chọc Hoàng Phủ Minh.

    Làm anh không khỏi nhớ tới đêm qua đã phát sinh những cái đó, thái độ lập tức liền trở nên nhu hòa xuống dưới: "Còn tức giận hả?"

    "Ai cần anh lo!" Khó chịu liếc mắt một cái.

    Hoàng Phủ Minh chỉ phải nổi lên khuôn mặt tươi cười: "Những cái đó đều là lời nói lúc giận dỗi mà thôi."

    "Đó là chuyện của anh, dù sao anh tưởng thật rồi!"

    Nhìn bộ dáng Tuyết Vi không buông tha, anh cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nếu đổi lại cô gái khác, anh đều sẽ không vô nghĩa tới hai câu, xoay người liền chạy lấy người, nhưng đối mặt Tuyết Vi thì sao?

    A, anh là thật không có biện pháp với cô gái này!

    Con ngươi sâu không thấy đáy vừa chuyển, Hoàng Phủ Minh chậm rãi tiến đến bên cạnh cô: "Cô, không phải là đang ghen chứ?"

    "Lộp bộp!"

    Lòng Tuyết Vi nặng nề mà trầm xuống, khuôn mặt nhỏ lúc hồng lúc trắng. "Ai, ai, ai ghen tị?" Khẩn trương nhìn về phía anh: "Tuyết Vi tôi sẽ ăn dấm của anh sao? Hừ, sao có thể!"

    Đúng, cô căn bản là không có ghen.

    Cô chỉ là chán ghét hết thảy người cùng Tuyết Phỉ Nhi và Nhà họ Tuyết có dính liếu thôi! Đúng, chính là như vậy!

    Nhưng, nghe Hoàng Phủ Minh nói thế, trong mắt không khỏi xẹt qua một ánh sáng mất mát, giây lát lướt qua..

    "Bây giờ tôi ghen tị!" Một khuôn mặt tuấn tú ra vẻ âm trầm kéo xuống dưới.

    Tuyết Vi nghi hoặc quay đầu: "Anh ăn dấm cái gì?"

    "Cô nhìn thân thể em trai tôi như vậy, chẳng lẽ.. Tôi không có sao?" Nói xong, anh kéo tay nhỏ Tuyết Vi ấn ở trên ngực mình.

    Xuyên thấu qua áo sơmi hơi mỏng, Tuyết Vi cảm giác được rõ ràng độ ấm trên người anh truyền tới lòng bàn tay có bao nhiêu nóng cháy.

    Hai khối cơ ngực phập phồng quyến rũ rắn chắc mà giàu có co dãn như vậy.

    Ở bàn tay to của anh lôi kéo, tay nhỏ của cô một đường kéo dài tới cơ bụng sáu khối.

    Mỗi một góc cạnh đều rõ ràng như vậy; mỗi một khối cơ bụng đều no đủ như vậy, chọc Tuyết Vi lập tức liền sa vào trong đó, không cách nào tự kềm chế, phảng phất như say..

    Ai nha nha, quá có xúc cảm, thật sự là quá có xúc cảm!

    Cô rốt cuộc có thể quang minh chính đại sờ sờ cơ bắp anh. Nếu.. Nếu.. Nếu anh có thể cởi quần áo vậy càng hoàn mỹ!

    Đang nghĩ ngợi tới.

    "Muốn tôi cởi quần áo cho cô sờ sao?" Hoàng Phủ Minh một lời nói toạc ra huyền cơ.

    Cô nôn nóng cơ khát gật gật đầu: "Phải, phải, hả.." Mà khi đối diện mặt anh cười xấu xa, Tuyết Vi nháy mắt thanh tỉnh lại.

    Đáng chết!

    Thật.. Thật tm mất mặt!

    "Cắt, ai, ai muốn sờ anh?" Cô ra vẻ khinh thường, khuôn mặt rời khỏi, rút tay mình về, giọng nói lạnh lùng: "Hừ, thân thể của anh, tôi đã sớm chơi ngán rồi!"

    Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Minh ôm Tuyết Vi một phen, ôm cô, để cô ngồi ở trên hai chân mình: "Cô gái này, chiếm tiện nghi còn giả ngu đúng không?"

    "Ai, ai chiếm tiện nghi của anh? Rõ ràng là anh, là chính anh lôi kéo tay của tôi, buộc tôi sờ anh." Lời nói đúng lý hợp tình rơi xuống, nhận thấy được tư thế ngồi xuống này rất là ái muội, cô hoảng loạn lắc lư hạ thân: "Này, thả tôi xuống dưới."

    "Ý tứ cô chính là muốn nói tôi chiếm tiện nghi của cô sao?" Đôi tay Hoàng Phủ Minh ôm eo cô, làm lơ Tuyết Vi kháng nghị.

    "Căn bản là anh chiếm tiện nghi của tôi." Thân mình lần thứ hai trước sau lay động.

    "Hừ, cô gái này chính là miệng lợi hại!"

    Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nở nụ cười. Tất cả đề tài trong nháy mắt này đột nhiên im bặt, hoàn toàn phát sinh chính là bầu không khí kia vô hình ái muội.

    Tuyết Vi ngồi ở trên hai chân Hoàng Phủ Minh quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than: "Này, anh, rốt cuộc khi nào anh mới bằng lòng thả tôi xuống dưới?" Eo nhỏ mảnh khảnh không an phận vặn vẹo lên.

    Anh khó nhịn nhíu mày: "Đừng nhúc nhích!"

    "Mẹ nó dựa vào cái gì tôi phải nghe anh? Thả tôi xuống dưới, thả tôi xuống dưới nhanh lên!" Kháng nghị trước sau lay động đứng lên.

    Chọc cho Hoàng Phủ Minh buồn bực. "Cô gái, là cô cố ý đi?"

    "Cái gì cố ý? Hả.." Mơ hồ cảm thấy được giống như có thứ gì đỉnh thân mình mình, khuôn mặt nhỏ của cô nháy mắt trở nên đỏ rực: "Anh, anh lưu manh, vậy mà.. vậy mà? Nhanh lên thả tôi xuống dưới!" Lại là một phen không thành thật lay động.

    Thân thể và thân thể không ngừng phát sinh ma xát, Hoàng Phủ Minh chỉ cảm thấy bụng dưới càng thêm căng chặt lên. Rơi vào đường cùng, anh chỉ phải đè lại bả vai cô: "Nếu cô còn náo loạn, tôi thật không xác định, bước tiếp theo tôi sẽ làm chuyện gì?"
     
  7. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 135: Em chồng đùa giỡn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Vừa nghe lời này, Tuyết Vi lập tức thành thật xuống, vừa động cũng không dám động.

    Trong biệt thự đột nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn đỏ bừng rất là đáng yêu, giống như là một cô gái động lòng người, thẹn thùng rũ đầu, cắn khóe môi.

    Bộ dáng của cô phản chiếu thật sâu ở trong đáy mắt sâu không thấy của Hoàng Phủ Minh, dẫn tới anh hận không thể lập tức đem cô gái mê người này chiếm cho riêng mình, hôn cái miệng nhỏ của cô, âu yếm thân mình của cô.

    Con ngươi đen nhánh như có như không bị dục ** vọng bao trùm, một đôi bàn tay to cầm lòng không đậu nâng gương mặt cô lên, chậm rãi để sát vào..

    Trong nháy mắt, bầu không khí vừa mới rồi không biết làm sao lại làm người không cách nào cự tuyệt lần thứ hai đánh úp lại, Tuyết Vi vừa kinh vừa sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú dần dần tới gần mình, khẩn trương hô hấp.

    Khoảng cách giữa môi và môi chỉ có mấy millimet, cô có thể cảm giác được rõ ràng giữa môi anh phun ra hơi thở ấm áp.

    Giờ khắc này, đại não Tuyết Vi lâm vào bên trong chỗ trống vô tận, hoàn toàn quên bước tiếp theo nên làm sao.

    Đúng lúc này..

    "Khụ. Khụ khụ.." Một tiếng ho nhẹ không hài hòa truyền đến.

    Bốn phiến môi ăn ý sắp dán sát vào nhau ngừng tại chỗ. Cả khuôn mặt Hoàng Phủ Minh thoáng chốc trở nên đen nhánh, đen nhánh.

    Tuyết Vi giống như một con thỏ con bị chấn kinh, chật vật từ trên người anh lăn đến trên sô pha.

    Tầm mắt lạnh lẽo chậm rãi nhìn về phía phát ra giọng nói, gân xanh trên thái dương Hoàng Phủ Minh ' thình thịch ' nhảy lên.

    Cách đó không xa, Tà Nguyệt áy náy nhún vai: "Xin lỗi, em còn có chút khát, cho nên.. Lại đây lấy nước, các người không cần phải chú ý đến em, tiếp tục, tiếp tục ha.." Nói xong, liền phải rời đi.

    Nhưng tiếp tục?

    Hoàng Phủ Minh nơi nào còn có tâm tư tiếp tục, liên tục bị quấy rầy hai lần, tất cả hứng thú của anh sớm đã không còn sót lại chút gì. "Nguyệt! Anh cảm thấy em bây giờ! Tuyệt đối là tìm chết!" Một cái bước xa, nhanh chóng lấy thế không kịp che tai vọt tới trước mặt Tà Nguyệt.

    Anh sợ tới mức tức khắc hồn phi phách tán, quay đầu liền chạy tới lầu hai: "Em thật, em thật không phải cố ý!"

    "Tiểu tử thúi, em đứng lại đó cho anh!" Hoàng Phủ Minh không thuận theo không buông tha từng bước ép sát.

    Trong nháy mắt, kịch ái muội này bị bỏ thêm vào biệt thự liền biến thành một hồi kịch hài hước.

    Tuyết Vi đứng xa xa nhìn hai anh em ầm ĩ không khỏi hâm mộ nở nụ cười.

    Tuy rằng, Hoàng Phủ Nguyệt luôn chọc người Anh hai này, nhưng cô có thể cảm giác được, Hoàng Phủ Nguyệt kỳ thật thực thích Hoàng Phủ Minh;

    Tuy rằng, Hoàng Phủ Minh luôn trách cứ em trai này, cô cũng cảm giác ra, kỳ thật Hoàng Phủ Minh rất yêu thương Hoàng Phủ Nguyệt.

    Cảm tình giữa anh em nên là thế này, cãi nhau ầm ĩ, tiếng nói tiếng cười, lại trong lòng lẫn nhau đều có đối phương.

    Cô hy vọng cỡ nào..

    Chính mình cũng có thể có anh chị em vui cười tức giận mắng nhau như vậy?

    Chỉ tiếc..

    A.

    *

    Buổi trưa, một tia nắng mặt trời bắn thẳng đến đầu giường.

    Tuyết Vi nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, đắc ý đắm chìm ở trong mộng đẹp không thể tự kềm chế.

    "Hừ hừ." Trong mũi, mơ hồ có chút ngứa. Cô giống như là heo con củng củng cái mũi. Tựa hồ cảm thấy không đủ, vươn tay, tàn nhẫn gãi gãi mũi. Nhưng cái loại ngứa này vẫn không có ngừng lại.

    "Phụt." Đột nhiên, một tiếng trêu đùa truyền đến.

    Tuyết Vi theo bản năng mở mắt buồn ngủ.

    Chỉ thấy, một tay Hoàng Phủ Nguyệt chống đỡ đầu, nghiêng người nằm ở bên cạnh cô, một tay kia, cầm một cọng lông vũ trêu đùa lỗ mũi cô.

    "Anh.. anh!" Tuyết Vi bị dọa đã không biết nên nói cái gì cho phải.

    Ngược lại là Hoàng Phủ Nguyệt giống như là chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, cười tà nói: "Bảo bối, cô ngủ bộ dáng thật đáng yêu, giống như là một con heo con."

    Heo con? Hãn.. đây không phải là vấn đề mấu chốt đi? "Anh, anh làm sao vào phòng tôi được?"

    "Phòng của cô hả? Bảo bối, đây chính là nhà của tôi, tôi đương nhiên sẽ có chìa khóa mỗi cái phòng."

    Cũng đúng, nhớ rõ lúc trước Hoàng Phủ Minh nói qua gian biệt thự này thuộc về em trai anh. Nhưng vấn đề.. "Hoàng Phủ Minh đâu?" Làm sao anh ta mặc kệ không quản em trai của anh ta.

    "Đều vài giờ, anh hai tôi đã sớm hồi quân đội. Cô là mèo lười." Nói xong, Hoàng Phủ Nguyệt ái muội điểm chóp mũi Tuyết Vi: "Bây giờ, rốt cuộc đến thời gian thế giới hai người chúng ta."

    Thế giới hai người?

    Dưới tình huống bình thường, em chồng không nên nói ra lời nói như vậy đi? Làm thật giống như hai người bọn họ muốn yêu đương vụng trộm.

    Tuyết Vi nhíu nhíu mày, vừa muốn ngồi dậy.

    Ai ngờ, một tay Hoàng Phủ Nguyệt chặt chẽ đè lại thân thể của cô: "Bảo bối, vừa mở mắt liền nhìn thấy tôi cảm giác thế nào?"

    Phỏng chừng 80 phần trăm fan vừa mở mắt liền nhìn thấy thần tượng mình nằm trên đầu giường đều sẽ vô cùng kinh hỉ, đương nhiên Tuyết Vi cũng không ngoại lệ. Chính là..

    Giới hạn trong ảo tưởng thôi!

    Nếu là thật sự phát sinh chuyện như vậy, cô.. Hoàn toàn không tiếp thu được, tựa như bây giờ!

    "Chẳng ra gì, tôi muốn rời giường." Tuyết Vi thử muốn ngồi dậy.

    Nhưng Hoàng Phủ Nguyệt hoàn toàn không có ý tứ muốn buông tay: "Bảo bối, cô lớn lên cũng thật xinh đẹp." Ngón tay thon dài xẹt qua gương mặt cô, con ngươi hẹp dài của anh lại dần dần trầm xuống: "Đáng tiếc, mỹ nữ như vậy tôi thấy cũng nhiều, huống chi tên Minh kia. Tôi thật sự rất hiếu kì đây, cô rốt cuộc nơi nào hấp dẫn anh hai tôi?"

    Cảm thụ được ngón tay anh vuốt ve hình dáng mặt mình, biểu tình Tuyết Vi trong nháy mắt liền lạnh xuống dưới.

    Ánh mắt Tà Nguyệt.. Có địch ý!

    "Chưa nói tới hấp dẫn, tôi chỉ là theo lý thường hẳn là vị hôn thê dự khuyết mà thôi."

    "Hừ? Theo lý thường hẳn là? Tôi đây cũng thật tò mò, anh hai tôi không thể lây dính bất luận nước bọt của người khác phái nào, vì sao.. Liền cố tình có thể hôn cô?"

    Cái gì?

    Hoàng Phủ Minh.. Hoàng Phủ Minh có thói ở sạch với khác phái?

    Tuyết Vi hiểu loại bệnh trạng này, nhẹ thì không cách nào lây dính nước bọt của khác phái; nặng thì, không thể cùng khác phái có bất luận tiếp xúc thân thể gì.

    Khó trách một lần khi Hoàng Phủ bá phụ bày ra gia yến, Tuyết Phỉ Nhi gắp đồ ăn cho anh, anh sẽ lộ ra thần sắc khó coi như vậy.

    Một khi đã nói như vậy..

    Ha!

    Một lần ở quảng trường thịnh vượng kia, Hoàng Phủ Minh căn bản là không có hôn Tuyết Phỉ Nhi, bọn họ bất quá là mượn cớ thôi.

    Đáng chết!

    Lại bị Tuyết Phỉ Nhi lừa!

    "Ha, ha ha ha.." Đột nhiên, Tuyết Vi lộ ra tiếng cười khó nén.

    "Cô cười cái gì?" Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt trầm xuống, lạnh lùng dò hỏi.

    "Không có gì, tôi muốn rời giường, anh rời đi trước đi." Nói xong, Tuyết Vi lấy ra Tay Hoàng Phủ Nguyệt, vừa muốn ngồi dậy..

    Ai ngờ, hai tròng mắt anh trầm xuống, lần thứ hai liền kéo cô đến ở trên giường một phen, nhanh nhạy xoay người một cái đè ép đi lên.

    "Tà Nguyệt?" Đối với tình huống bất thình lình, con ngươi Tuyết Vi khẩn trương mở lớn.

    "Bảo bối đừng sợ." Hoàng Phủ Nguyệt tà tứ cười, đôi mắt phượng lạnh lùng mị hoặc: "Tôi chỉ muốn thử xem cô rốt cuộc.. Có bản lĩnh gì có thể hấp dẫn Hoàng Phủ Minh tên kia." Khuôn mặt tuấn tú tà mị mà kiêu ngạo chậm rãi đến gần khuôn mặt nhỏ của cô.
     
  8. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 136: Bị bắt?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Tuyết Vi đột nhiên nhíu mày, Tà Nguyệt.. thật sự tới?

    "Này, anh! Ưm!" Vừa muốn kêu to lại bị tay Hoàng Phủ Nguyệt đột nhiên bưng kín miệng, cô khẩn trương lắc đầu: "Ưm, ưm ưm.."

    "Hư, ầm ĩ!" Chỉ thấy, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt trầm xuống, giống như là một con liệp báo nhanh nhạy, vẫn không nhúc nhích dựng lên lỗ tai lắng nghe ở ngoài truyền tới động tĩnh..

    "Cậu xác định nó ở chỗ này hả?"

    "Hồi, hồi lão gia, tôi.. Tôi cũng là trong lúc vô tình quét tước, lúc nhìn đến bên trong biệt thự đèn sáng, lại nghe được tiếng nói chuyện, cho nên.."

    "Hừ, thực tốt!" ở ngoài nhà, như ẩn như hiện truyền đến giọng Hoàng Phủ Dương Vinh đối thoại cùng một gia đinh.

    Hoàng Phủ Nguyệt phản ứng nhanh nhạy lẻn đến chỗ cửa, lén lút kéo ra một kẻ nhỏ..

    Tuyết Vi nằm ở trên giường tức khắc hoa dung thất sắc lên.'xong rồi, xong rồi, Hoàng Phủ bá phụ nhất định là phát hiện tôi không có ở trong nhà kho quy quy củ củ úp mặt vào tường sám hối, cho nên, chạy tới bắt tôi. Lúc này không xong! Tôi nhất định không thể bị bắt được!'

    Nghĩ xong, cô bất an nhìn nơi có thể ẩn thân chung quanh phòng, phiền não nhấc chăn lên che khuất đầu.

    Cùng lúc đó..

    "Xong rồi, nếu như bị lão già bắt được tôi ở nhà, nhất định phải chết!" Hoàng Phủ Nguyệt cũng giống như một con kiến bò trên chảo nóng, vừa định chạy trốn lại phát hiện đã không còn kịp rồi, chỉ phải lần thứ hai tránh né trở về trong phòng.

    Quay đầu lại, nhìn giường lớn trống rỗng, anh cũng bất chấp tìm kiếm Tuyết Vi đi nơi nào, nhấc chăn lên liền chui vào..

    Hai người trong chăn, hai người xấu hổ bốn mắt nhìn nhau. Nếu không phải tình huống gây ra, hai người này thế nào cũng phải nắm tay nhau, lại đến một câu thăm hỏi ' ở chỗ này cũng có thể gặp được, thật đúng là khéo'..

    "Anh, anh làm gì muốn trốn?" Tuyết Vi dở khóc dở cười nhìn Hoàng Phủ Nguyệt bên cạnh.

    "Vậy vì sao cô lại muốn trốn?"

    "Tôi đương nhiên là sợ bị Hoàng Phủ bá phụ bắt được tôi không ở trong nhà kho!"

    "Ừm, hai ta.. Giống nhau.."

    "Hả.." Tuyết Vi dừng một chút, khó xử cắn cắn khóe môi, khó hiểu nói: "Vậy anh, vậy anh làm gì một hai phải cùng tôi tránh cùng một chỗ? Sao anh không trốn bên trong tủ đứng đi?"

    "Tôi làm sao biết được cô cũng tránh ở trong chăn chứ?"

    "Vậy bây giờ anh mau đổi chỗ mà.."

    "Ken két " tiếng động truyền đến theo cửa phòng mở ra. Hai người lập tức kết thúc đoạn đối thoại không đâu vào đâu, bây giờ Hoàng Phủ Nguyệt muốn đổi nơi trốn cũng không còn kịp rồi..

    "Cốp cốp " tiếng bước chân xen lẫn quải trượng chậm rãi tới gần hai người.

    Hai người ngừng thở, khẩn trương nắm nắm tay.

    Tiếng bước chân càng ngày càng gần..

    Càng ngày càng gần..

    Tim Tuyết Vi cơ hồ muốn nhảy tới cổ họng. Xong đời, nếu lúc này bị Hoàng Phủ bá phụ bắt được tại đây, cô không chỉ có một cái tội danh rời khỏi nhà kho!

    Hai tròng mắt chậm rãi nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt bên cạnh..

    Thực xin lỗi..

    Thần tượng..

    Lúc này..

    Tôi chỉ có thể hy sinh anh.

    Đang lúc Hoàng Phủ Nguyệt tò mò vì sao Tuyết Vi dùng ánh mắt bi tráng như vậy nhìn mình, ai ngờ, một chân Tuyết Vi liền đá anh xuống dưới giường rồi..

    "Rầm " một tiếng, Hoàng Phủ Nguyệt ngã thật mạnh ở trên mặt đất.

    Anh không thể tưởng tượng trợn tròn mắt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần: "Mẹ nó!" Anh nhất định phải giết tiện nhân ác độc này!

    Nhất định phải!

    "Nguyệt."

    Giọng Hoàng Phủ Dương Vinh âm lạnh nghênh diện đánh úp lại, Hoàng Phủ Nguyệt không khỏi giật mình, mỉm cười đứng lên: "Hi, cha."

    "Bốp "

    Nghênh diện, một cái tát thật mạnh dừng ở trên mặt, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt nháy mắt liền trầm xuống, gắt gao cắn môi dưới, không nói lời nào.

    Tránh ở trong chăn Tuyết Vi cơ hồ bị dọa choáng váng, cô cho rằng Hoàng Phủ Nguyệt là con trai của Hoàng Phủ Dương Vinh, hẳn là sẽ không xảy ra đại sự gì, không nghĩ tới.. đi lên chính là một cái tát?

    "Hừ, tiểu tử ba tháng không trở về nhà một lần, tới một hồi cũng không lên tiếng chào hả? Hả?"

    "Xin lỗi, cha.." Hoàng Phủ Nguyệt sửa tính cách tà mị, lạnh lùng rũ xuống mi mắt.

    "Xin lỗi? Con nhìn con một cái, màu tóc kia, hôm nay lục, ngày mai hồng, con cho rằng con là chim anh vũ sao? Quả thực mất hết mặt mũi Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta!"

    "Cha, đây là công tác của con yêu cầu. Huống hồ, con cũng chưa từng dùng qua thân phận Hoàng Phủ Nguyệt." Hoàng Phủ Nguyệt xụ mặt, hai tròng mắt âm trầm ngẩng đầu lên.

    "Còn tranh luận hả?" Nói xong, Hoàng Phủ Dương Vinh lại cho anh một cái tát tàn nhẫn kế tiếp. "Công tác? Con tính là công cụ cái rắm gì? Cả ngày trước mặt người khác khoe khoang khuôn mặt, tùy tiện tìm người qua đường đều có thể giỏi hơn con!"

    Không phải như thế..

    Cũng không phải như vậy, sở dĩ Tuyết Vi sùng bái Tà Nguyệt, là bởi vì tiếng hát Tà Nguyệt đích xác có mị lực hơn người.

    Cô nhớ rõ ràng, ở nơi u ám tuyệt vọng nửa năm, là tiếng hát Tà Nguyệt làm bạn với cô đi qua từng giọt từng giọt, cũng từ tiếng hát Tà Nguyệt làm cô ngộ ra rất nhiều chân lý tình yêu.

    Căn bản là không giống như lời Hoàng Phủ bá phụ như vậy, tùy tiện một người qua đường đều có thể. Giọng của Tà Nguyệt căn bản là không cách nào phục chế, cũng không người nào có thực lực siêu việt như anh!

    "Nguyệt, từ nhỏ con liền biết Nhà họ Hoàng Phủ đời đời nhập ngũ, quan chức nhỏ nhất cũng là chức vị tướng quân, nhưng cha không nghĩ ra, Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta làm sao có con một thứ mất mặt xấu hổ như vậy?"

    Nắm tay nắm toàn bộ nổi lên gân xanh, Hoàng Phủ Nguyệt dùng sức cắn răng, cười tà nói: "Cha, nếu ngài không hài lòng đối với con, có thể lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với con, để tránh.. con làm cho ngài mất mặt!"

    "Con đây là nói bậy cái gì? Hả? Cho dù cha và con đoạn tuyệt quan hệ cha con, con mang dòng máu Nhà họ Hoàng Phủ như cũ, đại biểu Nhà họ Hoàng Phủ như cũ. Con cho rằng đoạn tuyệt quan hệ, con liền có thể hoàn toàn giải thoát rồi sao? Hả?" Hoàng Phủ Dương Vinh vừa tức giận nói xong, vừa giơ lên quải trượng dùng sức đánh vào bả vai Hoàng Phủ Nguyệt.

    "Cha, vậy ngài muốn con thế nào?" Anh liền như vậy tùy ý cha đánh mình, trong mắt nổi lên một ánh sáng sắc bén.

    "Hoặc là, lập tức rời khỏi giới nghệ sĩ cho cha; hoặc là, con liền tự sát tạ tổ tiên!"

    Tránh ở trong chăn Tuyết Vi rõ ràng cảm giác được trong lời nói Hoàng Phủ Dương Vinh không có mang theo bất luận tức giận gì, giống như Tà Nguyệt thật sự tự sát, ngược lại ông vẫn thanh tĩnh.

    Tại sao lại như vậy? Tà Nguyệt không phải con ông sao?

    Tà Nguyệt mà chết, ông sẽ không khổ sở sao?

    "Cha, con đã nói một lần, ca hát, là mộng tưởng từ nhỏ của con!" Hoàng Phủ Nguyệt không có một chút ý tứ chịu thua.

    Càng thêm đưa tới Hoàng Phủ Dương Vinh đánh chửi: "Mộng tưởng? Mộng tưởng của con hẳn là theo anh cả, Anh hai con, thành thật ở bộ đội cho cha, đi quản lý đất Nhà họ Hoàng Phủ, đi chưởng quản toàn bộ hoàng thành!"
     
  9. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 137: Bị bắt sau động đất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Huy động quải trượng bằng gỗ ' đông, đông, đông ' quất ở trên người Hoàng Phủ Nguyệt. Theo một tiếng ' răng rắc ' vang truyền đến. Chỉ thấy, quải trượng rắn chắc kia vậy mà đánh ở trên người Hoàng Phủ Nguyệt bị gãy thành hai cái, có thể thấy được Hoàng Phủ Dương Vinh xuống tay có bao nhiêu tàn nhẫn!

    "Đáng chết!" Tựa hồ cảm thấy còn chưa hết giận, Hoàng Phủ Dương Vinh vứt bỏ một nửa quải trượng gãy trong tay, xoay lại, liền muốn tìm kiếm cái gì khác tiếp tục giáo huấn con trai.

    Đúng lúc này..

    "Ưm.." sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt trắng nhợt, thống khổ bưng kín vị trí ngực.

    Gia đinh ở bên cạnh thấy một màn như vậy vội vàng chạy tới trước: "Lão gia, lão gia, bệnh tim tam thiếu gia giống như phát tác."

    Nhận thấy được không thích hợp, lúc này Hoàng Phủ Dương Vinh mới ngừng tìm kiếm đồ vật, lạnh lùng trừng mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Hoàng Phủ Nguyệt một cái, quay đầu liền phải rời đi.

    "Lão gia, mặc kệ tam thiếu gia sao?"

    "Để nó tự sinh tự diệt đi thôi!" Nói xong, Hoàng Phủ Dương Vinh cũng không quay đầu lại rời đi.

    Giờ khắc này..

    Tim Tuyết Vi.. Nát..

    Ở bên trong ký ức mông lung, lập tức cảm thấy một màn này giống như ở nơi nào đã từng phát sinh qua..

    "Lão gia, lão gia, tam tiểu thư giống như không được."

    "Hừ, để nó tự sinh tự diệt đi thôi!"

    Đó là lúc cô mới vừa bị trường quân đội hoàng bộ cho thôi học không lâu, Tuyết Vĩ Quốc một đòn hiểm thiếu chút nữa muốn mệnh cô.

    Nếu không phải mẹ cô Tôn Vân Vân lén kêu bác sĩ tới, chỉ sợ hai năm trước Tuyết Vi cũng đã rời đi nhân thế..

    Nhưng mà, giữa một đường sinh tử cô nghe được chính là câu này..

    Để nó tự sinh tự diệt đi thôi!

    Tim, giống như là bị thứ gì bóp nghẹn, đau như vậy, trong xoang mũi cũng khống chế không được nổi lên chua chát.

    Cô hoàn toàn không thể tin được, trên thế giới này còn có người giống cô, bị cha ruột đối đãi như thế. Cho dù chết, máu huyết tương liên, mí mắt cha đều có thể không nháy mắt một chút.

    Khi xác nhận bước chân Hoàng Phủ Dương Vinh dần dần đi xa, Tuyết Vi không chút do dự nhấc chăn lên: "Tà Nguyệt! Tà Nguyệt!" Khẩn trương nâng thân thể anh lung lay sắp đổ, chậm rãi đưa anh về nằm ở trên giường.

    "Ưm!"

    Nhìn vẻ mặt Tà Nguyệt thống khổ, Tuyết Vi hoảng loạn hỏi: "Thuốc, thuốc ở nơi nào, tôi lập tức lấy cho anh?"

    Thấy anh không có trả lời, cô không dám chậm trễ lục soát trên người Tà Nguyệt.

    Người bệnh tim nhất định sẽ mang theo thuốc ở trên người.

    Nhưng..

    Vì sao không có?

    Tuyết Vi tìm đã lâu cũng tìm không thấy thuốc cứu trị. "Tôi lập tức kêu bác sĩ lại đây!" Nói xong, cô quay đầu liền phải rời đi..

    Đúng lúc này..

    "Ưm!" Tà Nguyệt phát ra một tiếng thống khổ, theo sau liền chậm rãi nhắm mắt lại..

    "Tà.. Nguyệt?"

    "Ong " trong nháy mắt, đại não Tuyết Vi lâm vào trống rỗng, không cách nào khống chế nước mắt theo khóe mắt cô chậm rãi nhỏ giọt.

    "Anh không thể có việc, anh không thể có việc, Tà Nguyệt!" Giống như là điên rồi, Tuyết Vi nhanh chóng ngồi dậy hồi phục tâm mạch cho anh. "Tỉnh lại, mau tỉnh lại. Tôi nhất định sẽ không để anh có việc! Tà Nguyệt!"

    Một lần lại một lần.

    Nhưng sắc mặt Tà Nguyệt cứ tái nhợt như vậy, nằm ở nơi đó cũng không cử động.

    Tuyết Vi thống khổ nức nở, đột nhiên cúi đầu, miệng trực tiếp đối miệng anh làm hô hấp nhân tạo.

    Nhất định sẽ không có việc gì..

    Nhất định sẽ..

    Nước mắt, không ngừng xẹt qua gương mặt, ánh mắt Tuyết Vi kiên định như vậy, cô nhất định! Nhất định phải cứu Tà Nguyệt trở về!

    Nhưng mà..

    Đúng lúc này..

    Đột nhiên Hoàng Phủ Nguyệt mở to hai mắt, khóe môi chậm rãi khơi mào một nụ cười tà tứ.

    Còn không đợi Tuyết Vi phản ứng lại đây, anh cường ngạnh đè lại cái gáy cô, đầu lưỡi, thuận thế vào trong miệng cô..

    "Ưm.."

    Bị.. Lừa..

    Đầu lưỡi bá đạo cường thế quấy lấy cái lưỡi đinh hương của cô, Tuyết Vi ra sức giãy giụa lên.

    Xoay người một cái, Hoàng Phủ Nguyệt đè cô ở dưới thân.

    Khi môi anh chậm rãi rời đi môi cô, chậm rãi kéo ra một chỉ bạc ái muội..

    "Cô yêu tôi hả?"

    "Anh thật quá đáng, Tà Nguyệt!" Không rảnh bận tâm vấn đề của anh, Tuyết Vi phẫn nộ gào thét, ở trong đôi mắt phượng lạnh băng khó có thể tiếp cận.

    Hoàng Phủ Nguyệt ngưng thần nhìn mặt cô xinh đẹp, ôn nhu nói: "Tôi yêu cô." Đôi môi gợi cảm lần thứ hai áp trên môi cô.

    "Ưm!" Con ngươi Tuyết Vi không ngừng mở lớn, đôi tay nhỏ ra sức muốn đẩy anh ra..

    Đúng lúc này..

    "Các người.. Đang làm gì!" Tiếng Hoàng Phủ Dương Vinh bén nhọn từ sau lưng hai người đánh úp lại.

    Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trong nháy mắt trở nên trắng bệch, trắng bệch, cô rõ ràng biết, tương lai.. Chờ đợi mình.. Sẽ là.. Cái gì..

    *

    Biệt thự to như vậy, cửa lớn đóng chặt, trước cửa đứng vô số gia đinh, hầu gái.

    Tuyết Phỉ Nhi nghe tin tới rồi, tò mò dò hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"

    "Tuyết nhị tiểu thư, chào cô. Chúng tôi cũng không biết phát sinh chuyện gì."

    "Vậy vì sao tất cả mọi người tụ tập ở chỗ này?"

    "Là như vậy, lão gia vừa mới mang theo tuyết tam tiểu thư và tam thiếu gia nhà chúng tôi trở lại, lúc sau liền đuổi tất cả hạ nhân đi, hơn nữa không cho chúng tôi tùy ý xâm nhập. Tôi nghe nói là, lão gia còn vội vàng triệu hồi nhị thiếu gia."

    Nghe bọn hạ nhân hồi báo, Tuyết Phỉ Nhi nghi hoặc chuyển động tròng mắt.

    Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà làm lớn như vậy? Hơn nữa.. Tuyết Vi tiện nhân kia cũng ở đây?

    Tưởng tượng đến đây, Tuyết Phỉ Nhi liền mười phần không cam lòng..

    Trong biệt thự.

    Chỉ có bốn người.

    Hoàng Phủ Dương Vinh và Dạ Phi Nhã Lệ ngồi song song ở trên sô pha; Hoàng Phủ Nguyệt và Tuyết Vi mặt vô biểu tình quỳ gối trước mặt bọn họ.

    Vừa mới rồi, sau khi Hoàng Phủ Dương Vinh xâm nhập phòng Hoàng Phủ Nguyệt cũng đã phát hiện bên mép giường bày một đôi giày nữ. Chỉ là ngại có hạ nhân ở đây, ông cũng không có vạch trần cái gì.

    Đợi khi đem hạ nhân rời khỏi, Hoàng Phủ Dương Vinh liền quay trở về, kết quả vừa lúc nhìn đến hình ảnh con trai thứ ba của mình và con dâu tương lai thứ hai hôn nhau!

    "Lão gia, nhị thiếu gia đã trở lại." Lạc quản gia khẩn trương đẩy cửa biệt thự ra.

    Theo sau, Hoàng Phủ Minh bước nhanh đi đến.

    Nghe tiếng bước chân anh dần dần tới gần, mi mắt Tuyết Vi rủ xuống, đôi con ngươi thoạt nhìn không có một tia ánh sáng.

    Ngược lại là Hoàng Phủ Nguyệt thật giống như chờ cứu tinh tới nhìn Anh hai mình.

    "Cha."

    "Minh Nhi, vừa rồi Lạc quản gia đều nói cho con sao?" Hoàng Phủ Dương Vinh mặt vô biểu tình đã mở miệng.

    Hoàng Phủ Minh trầm mặc gật gật đầu, một đôi mắt nghiêm khắc ngắm Tuyết Vi quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt nổi lên ánh sáng nói không nên lời, là sắc bén hay là ưu thương.

    "Chuyện này, con muốn xử lý làm sao?"

    "Cha, là con mang Tuyết Vi đi biệt thự của Nguyệt ở, con tin tưởng, phương diện này.. Nhất định có cái gì hiểu lầm."
     
  10. Thơ Thơ

    Bài viết:
    1,500
    Chương 138: Nhân duyên đan xen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Hiểu lầm? Minh Nhi, con là nghi ngờ cha già cả mắt mờ, hay là cố ý bao che tiện nhân này lả lơi ong bướm?" Hoàng Phủ Dương Vinh lạnh giọng chất vấn.

    Từ lúc vừa mới bắt đầu, lúc Lạc quản gia gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Minh, cũng đã nói qua, là chính mắt lão gia bắt được Tuyết Vi và Hoàng Phủ Nguyệt yêu đương vụng trộm, lúc ấy, anh cũng đã biết phương diện này.. Tuyệt đối không phải là hiểu lầm cái gì!

    Chỉ là..

    "Nguyệt, em là đương sự, anh muốn nghe.. em giải thích!" một đôi mắt nghiêm khắc của Hoàng Phủ Minh nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt, anh hy vọng Em trai thứ ba thích càn quấy này có thể lập tức thấy rõ ràng nguy cơ trước mắt, cũng nhanh chóng hóa giải!

    Nhưng ai biết..

    "Anh hai, em và Tuyết Vi là thiệt tình yêu nhau!" Hoàng Phủ Nguyệt trả lời đúng lý hợp tình, leng keng hữu lực, giống như bọn họ thật sự yêu nhau đã lâu, thật lâu.

    Xong rồi.. Hết thảy đều xong rồi..

    Một bên Tuyết Vi hít sâu một hơi, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

    Cô làm sao nhìn không ra dụng ý Hoàng Phủ Minh muốn Hoàng Phủ Nguyệt giải thích? Đồng dạng, cô cũng đem tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người Hoàng Phủ Nguyệt, nhưng ai sẽ nghĩ đến..

    Vậy mà Hoàng Phủ Nguyệt cấp ra đáp án như vậy?

    "Nguyệt! Em mới cùng Tuyết Vi quen biết mấy ngày liền nói ra lời nói như vậy, hả?" Hoàng Phủ Minh một cái bước xa, vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Nguyệt, âm ngoan nắm anh từ trên mặt đất lên.

    "Anh hai, em thật sự thực thích Tuyết Vi." Giờ phút này, biểu tình trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt nghiêm túc như vậy.

    Kêu Hoàng Phủ Minh hoàn toàn không lường trước, chỉ là mất công hết nửa ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyển biến thế nào, chính Em trai thứ ba vậy mà động tình đối với Tuyết Vi hả?

    "Nguyệt, anh cảnh cáo em, lúc này! Tốt nhất em nghiêm túc một chút cho anh!" Trong khẩu khí Hoàng Phủ Minh tràn ngập ý nhắc nhở, đôi mắt nghiêm khắc không ngừng ngắm Dạ Phi Nhã Lệ cách đó không xa.

    Hoàng Phủ Nguyệt đã xem thấu hết thảy, nhưng.. "Anh hai, em nói cho anh một lần cuối cùng, em là thật sự thích Tuyết Vi!"

    "Em!"

    "Hồ nháo!" Không đợi Hoàng Phủ Minh nói cho hết lời, Hoàng Phủ Dương Vinh phẫn nộ đứng lên.

    Giờ khắc này, Hoàng Phủ Minh biết rõ đại thế đã mất, bây giờ, cho dù anh có bản lĩnh nghịch thiên cũng không cách nào thay đổi cục diện giờ phút này.

    Rốt cuộc, y theo tính tình Hoàng Phủ Dương Vinh là tuyệt đối sẽ không nghe bất luận Tuyết Vi giải thích cái gì. Điểm này, Tuyết Vi cũng có tự mình hiểu lấy, cho nên, từ đầu đến cuối cô đều chưa từng nói qua một câu.

    "Nguyệt, Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta làm sao sinh ra súc sinh như con vậy? Tuyết Vi chính là vị hôn thê của Anh hai con! Vậy mà con chẳng biết xấu hổ dõng dạc nói ra như vậy?"

    "Cha.." đôi mắt đào hoa dần dần nhìn về phía Hoàng Phủ Dương Vinh: "Anh hai, không phải có hai vị hôn thê sao? Tuyết Vi bất quá là vị hôn thê dự khuyết của Anh hai mà thôi, trước khi Anh hai chưa có tuyển chọn, Tuyết Vi như cũ không xem như chị dâu chân chính của con!"

    "Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Hôm nay cha muốn đánh chết con!" Hoàng Phủ Dương Vinh bị tức toàn thân phát run, tùy tay nắm một cái bình hoa liền ném về phía đầu Hoàng Phủ Nguyệt.

    Thấy vậy, mắt Hoàng Phủ Minh chợt lóe, cất bước một cái, vững vàng chắn trước người em trai.

    "Minh! Lúc này con còn muốn bảo vệ thứ súc sinh này sao?" Hoàng Phủ Dương Vinh không thể tưởng tượng nhìn Hoàng Phủ Minh trước mắt.

    Cho dù trong lòng anh cũng thực bực bội, nhưng nhiều năm bảo hộ Hoàng Phủ Nguyệt sớm đã dưỡng thành thói quen.

    "Hừ, nguyệt nhi từ nhỏ liền thích gặp rắc rối, mỗi lần đều là con Anh hai này thế nó giải quyết tốt hậu quả, con cho rằng cha không biết sao?"

    "Nguyệt nhi không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày chỉ biết dính hoa nhặt thảo, trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng là con bảo vệ cho nó, nó mới có thể thuận buồm xuôi gió xuôi dòng."

    "Nguyệt nhi có thể có địa vị ngày này, là con giúp nó sáng lập công ty SE, một tay nâng nó lên. Này đó, các người thật sự cho rằng hết thảy cha cũng không biết sao?"

    "Cha chỉ là mở một mắt nhắm một mắt mà thôi. Bởi vì cha đem hy vọng đều ký thác ở trên người con. Nhưng con! Minh Nhi, con thật sự là quá nhân từ nương tay!"

    "Xoảng " một tiếng, Hoàng Phủ Dương Vinh cầm bình hoa trong tay ném thật mạnh trên mặt đất. Bình hoa rơi trên mặt đất vỡ nát, mảnh thủy tinh rơi xuống khắp nơi.

    Lúc này Tuyết Vi quỳ trên mặt đất mới mới biết, ông chủ phía sau màn của tập đoàn giải trí SE của Tà Nguyệt vậy mà là Hoàng Phủ Minh?

    Không thể nghi ngờ, ngày hôm qua theo như những lời này đó của Tà Nguyệt.. Toàn bộ đều là giả! Hoàng Phủ Minh thật dùng sinh mệnh yêu thương em trai này.

    "Cha, y theo ý ngài, là muốn con tự tay giết Nguyệt ngài mới vừa ý sao? Con đây là một quân trường.. Cũng thật sự không xứng đi!" Giọng nói Hoàng Phủ Minh bình tĩnh như vậy, lại phảng phất mang theo vô tận uy nghiêm.

    Cách đó không xa Tuyết Vi âm thầm cười, có lẽ, cái này kêu là không giận tự uy đi.

    Không cần khàn cả giọng có thể bày ra tác phong vương giả, Hoàng Phủ Minh chính là có mị lực như vậy.

    Đến nỗi nhân từ nương tay?

    A, không sai, người đích xác không thể nhân từ nương tay, nhưng nếu là vì một chút chuyện hạt mè rắm lớn liền làm ra chuyện sát phụ thí huynh (giết cha giết anh em) vậy thật sự ngay cả heo chó súc sinh đều không bằng.

    Hoàng Phủ Minh tuyệt đối có tính cách làm đại sự cũng có máu chân hán tử, chỉ có như vậy, mới có thể xem như người có máu có thịt, mà không phải một cái xác chỉ biết công việc.

    Điểm này, làm Tuyết Vi bội phục anh nhất, ít nhất, ở trên người anh cô thấy được linh hồn một người đàn ông..

    "Minh Nhi, bây giờ ngay cả con cũng muốn chống đối cha sao? Cha vì con như thế, vậy mà con quay đầu lại chống đối cha? Hả?" Hoàng Phủ Dương Vinh phẫn nộ vung tay lên.

    Nhưng một khắc kia sắp rơi xuống..

    Hoàng Phủ Nguyệt tiến lên một bước.

    "Bốp" một tiếng, bàn tay hung hăng dừng ở trên mặt anh.

    Hoàng Phủ Nguyệt liền như vậy nhẹ nhàng bâng quơ xoa xoa gương mặt, cười tà nói: "Cha, nói thật, nếu không phải anh hai ở trong nhà này, khả năng ba tháng con đều không muốn trở về một lần."

    "Con đây là có ý tứ gì?"

    "Có ý tứ gì? A, ý tứ chính là.. Ở trong lòng con.. Sớm đã không coi cha là cha ruột rồi! Ngài còn không hiểu sao?"

    "Con!"

    "Nguyệt nhi, sao con lại có thể nói chuyện với cha con như vậy?" Dạ Phi Nhã Lệ vẫn luôn trầm mặc đã vội mở miệng, vội vàng vỗ về ngực Hoàng Phủ Dương Vinh: "Lão gia, lão gia, ngài đừng nóng giận. Tôi tưởng theo như lời Nguyệt nhi, bất quá là nói cho đã nư. Ngài xem, chuyện bây giờ nếu đã nháo thành như vậy, không bằng.."

    Dạ Phi Nhã Lệ nói đến đây, con ngươi Hoàng Phủ Minh thoáng chốc hiện lên một tia ánh sáng sắc bén.

    "Cẩn thận ngẫm lại, dù sao Nhà họ Tuyết đưa hai cô con gái cùng nhau vào Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta, đến bây giờ Minh Nhi đích xác chưa có cho ra hồi đáp, nếu bây giờ nguyệt nhi thích cô con gái thứ ba của Nhà họ Tuyết như vậy, không bằng kêu Minh Nhi và Phỉ Nhi kết hôn; Nguyệt nhi và Tuyết Vi kết hôn đi."
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...