Welcome! You have been invited by Na2000 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 403 Tìm chủ đề
[Thế giới 2] Chương 130: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh

Tạ Phỉ sờ mũi, đuối lý tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ này. Anh dựa lên thành giường, thân dưới còn đắp một tấm chăn đơn hơi mỏng.

"Xin lỗi!"

Anh nhìn khóe môi bị cắn thành vết nứt của Tô Yên, thầm ảo não.

"Không sao đâu."

Tô Yên lắc đầu, đang tính ngồi dậy, Vương Mẫn ngay lập tức cầm một chiếc áo khoác dài, bọc lấy Tô Yên thật vững chắc, kín không chút kẽ hở ở bên trong.

Bảo đảm không lộ ra chút làn da nào.

Đồng thời, ánh mắt hung tợn mà trừng những người đàn ông ở xung quanh không muốn rời đi kia.

Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa là giết luôn!

Mọi người bị ánh mắt muốn ăn thịt người của Vương Mẫn dọa sợ, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn tiếp.

"Đạo diễn, chút nữa còn quay không? Nếu không quay thì tôi đi ra ngoài trước."

Nghe được Vương Sùng đáp lại, Tô Yên và Vương Mẫn cùng nhau ra khỏi phòng ngủ dùng để quay phim.

Hơi nóng ở bên ngoài lập tức thổi về hướng của cô.

Tô Yên híp mắt, từ cổ tay áo lộ ra một đoạn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn.

Trời chạng vạng, hoàng hôn hơi say, màu đỏ ùn ùn kéo đến nhuộm thấu cả nửa bầu trời.

* * *

Vương Sùng đuổi những người khác đi.

Cười như không cười nhìn chằm chằm Tạ Phỉ, trêu chọc nói: "Thế nào, người đã đi rồi, cậu còn không chịu đứng dậy?"

Ông như suy tư gì mà liếc thân dưới của Tạ Phỉ.

Tô Yên không ở đây, sắc mặt Tạ Phỉ đã khôi phục vẻ thản nhiên lạnh nhạt trong một giây.

Anh ung dung xốc chăn lên, đi chân trần xuống giường. Vị trí nào đó, nhô lên giống như một khối to.

Không chút ngại ngần bộ dáng chật vật của mình bị người khác nhìn thấy.

Vương Sùng cười, trong lòng chậc một tiếng: "Sao nào? Thật sự động lòng?"

Lại nói tiếp, còn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Ông và Tạ Phỉ quan hệ không tồi, cho nên khi quay bộ phim này, người đầu tiên nghĩ đến là Tạ Phỉ.

Quan hệ của hai người cũng coi như là bạn bè thân thiết quen biết nhiều năm, hỏi những chuyện tư mật này cũng không xấu hổ lắm.

"Ừm."

Tạ Phỉ rũ mắt, nhặt áo sơmi từ trên thảm lên mặc vào.

Ngón tay thon dài sạch sẽ cài từng chiếc cúc áo lại, mãi cho đến chiếc cúc gần yết hầu.

Vương Sùng đốt điếu thuốc, im lặng nhìn người đàn ông với vẻ ngoài xuất sắc, năng lực phi phàm trước mặt.

Anh thong thả ung dung sửa sang lại nếp uốn trên áo sơmi, tư thái kiêu căng, dưới ánh đèn mờ nhạt, mặt mày càng trong sáng bắt mắt.

"Cậu có thể suy nghĩ cho tốt."

Vương Sùng thở dài: "Nhưng cô ấy vô tội, bị hãm hại, cũng không phải muốn ở bên ai là có thể ở bên người đó."

Đặc biệt người này còn là tình nhân trong mộng của tất cả phụ nữ.

Nam thần đỉnh cấp sừng sững không ngã ở trong giới giải trí.

Tạ Phỉ ngừng một lát, anh từ từ ngước mắt.

Lông mi dài thưa thớt, dưới ánh đèn tạo thành một cái bóng hình cánh quạt, hiện trước mắt anh.

Nhìn không ra cảm xúc.

Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng, âm thanh nhàn nhạt nói: "Cô ấy không phải là người sẽ để ý những thứ bên ngoài này."

"Ồ, việc này cậu cũng biết?" Ngữ khí của Vương Sùng rõ ràng là đùa cợt.

Tô Yên thật vất vả mới rửa sạch oan khuất ở trên người, ai lại không muốn sống cho tốt chứ?

Những ngày bị cả cộng đồng mạng mắng có ổn không?

Tạ Phỉ không để ý đến ông, ánh mắt đen như mực, lập tức lướt qua bên cạnh Vương Sùng.

Áo sơmi màu trắng cùng quần tây đậm màu, cắt may khéo léo, phác họa ra dáng người hoàn mỹ của anh.

"Chẹp!"

Vương Sùng xoa đỉnh đầu càng ngày càng thưa thớt, nhỏ giọng mắng một câu.

"Mặt người dạ thú."

* * *

"Chị Tô!"

Tô Yên vừa mới thay quần áo xong, sửa sang cho ổn thỏa, ra khỏi phòng hóa trang.

Nghênh đón một cái ôm bất ngờ.

Một thanh niên chừng 1 mét 88, cao hơn rất nhiều so với cô. Lúc này lại giống một bé chó con bị vứt bỏ, vô cùng tủi thân mà cọ cọ cô.

"Em cũng muốn xem mọi người quay phim! Mà thầy Tạ lại tìm hai gã bảo vệ trông chừng em, ngay cả em đi WC cũng phải đi theo!"
 
Bài viết: 403 Tìm chủ đề
[Thế giới 2] Chương 131: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh

"Xì!"

Tô Yên mỉm cười, vươn tay ra xoa đầu thiếu niên đang làm nũng không ngừng cọ cọ vào bả vai cô.

"Giờ cậu đang cáo trạng sao?"

"Hừ!" Hà Nguyên Tịch mím môi, "Chị Tô, chẳng lẽ chị không thấy anh Tạ rất quá đáng sao? Em đã trưởng thành rồi!"

Bản thân anh chỉ tò mò với mấy cảnh diễn này, đặc biệt còn là chị Tô diễn.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì người quay chung cảnh thân mật với cô lại không phải là mình. Hà Nguyên Tịch lập tức có cảm giác xúc động muốn khóc, cậu ôm Tô Yên không buông tay.

Không ngừng khóc lóc lên án, "Em không phải là tội phạm, chị Tô, chị nói coi có phải anh Tạ rất quá đáng không?"

Bước chân Tạ Phỉ chợt dừng lại.

Mắt phượng lạnh lùng của anh híp thành một độ cong đầy nguy hiểm.

Sau đó anh nghe thấy tiếng cười của Tô Yên, cô buồn cười gật đầu, "Đúng vậy, thật quá đáng."

Giọng điệu cô mềm mại mà lười biếng, khiến người ta không khỏi liên tưởng hình ảnh một chú mèo con đang ngủ gật dưới ánh mặt trời.

"Không! Là thật sự rất quá đáng! Cực kỳ, cực kỳ quá đáng!"

Hà Nguyên Tịch siết chặt tay.

Cậu hạ quyết tâm nhất định phải phá hỏng hình tượng tốt đẹp của Tạ Phỉ trong lòng Tô Yên. Hừm, tốt nhất để cậu có cơ hội tiến vào thế chỗ luôn là được.

Hì hì..

Nhưng không nghĩ tới, trong lòng Tô Yên chỉ coi cậu như một đứa trẻ không bao giờ lớn mà thôi.

Chỉ dựa vào điều này thôi cậu cũng đã không còn cơ hội rồi.

Tô Yên bật cười, qua chuyện này thì có thể thấy, Hà Nguyên Tịch thật sự có oán hận rất sâu đối với Tạ Phỉ.

"Ồ? Tôi quá đáng?"

Thân thể Hà Nguyên Tịch cứng đờ.

Lúc này Vương Mẫn cũng đi tới, vừa thấy Hà Nguyên Tịch đứng bên cạnh lắc tay Tô Yên.

Lập tức giống như gà mái che chở con mình, xông lên kéo Hà Nguyên Tịch cách xa ra.

Lời lẽ chỉ trích chính đáng, "Hà Nguyên Tịch, hiểu cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân không?"

Hà Nguyên Tịch oan ức đứng thẳng người.

"Vậy cháu không làm đàn ông nữa, làm phụ nữ là được rồi chứ?"

Chọc cho Vương Sùng tức tới xém chút nữa trợn trắng mắt, đi tới: "Tên hư hỏng nhà cháu, mau cút qua đây!"

Tô Yên nhịn không được mà bật cười, đôi mắt hơi cong lên, hàm răng trắng sáng, khuôn mặt nhỏ của cô ửng hồng giống như hoàng hôn, hiện ra vẻ phong tình quyến rũ động lòng người.

"Làm phụ nữ cũng không được."

Vương Mẫn trợn trắng mắt, nói thầm phía sau cô.

Giờ tình trạng của Vương Mẫn không khác gì chim sợ cành cong cả, trong mắt chị thì tất cả đàn ông đều chẳng khác gì sóng thần hay thú dữ.

Tốt nhất là ngăn chặn hết tất cả!

A Yên nhà chị giờ cũng khá tốt, không cần những tên đàn ông thúi đó đến dệt hoa trên gấm cho con bé.

Hà Nguyên Tịch vốn rất không tình nguyện, bị Vương Sùng xách lỗ tai nhe răng trợn mắt mang đi.

Tạ Phỉ cong môi, tâm tình lập tức thoải mái hơn nhiều.

Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Yên, thấp giọng hỏi, "Buổi tốt cùng đi ăn chứ?"

Tô Yên giật môi, còn chưa kịp trả lời.

Vương Mẫn đã đứng ra quyết định giùm cô, "Không cần đâu anh Tạ, hôm nay đóng phim xong rất mệt, Tô Yên phải quay về khách sạn nghỉ ngơi."

Lời lẽ từ chối một cách chính đáng, căn bản chị đã sớm nghĩ sẵn lý do rồi.

Tạ Phỉ thở dài một tiếng, dịu dàng nói: "Tất cả nhân viên làm việc trong đoàn phim đều sẽ đi, cho nên chị có thể an tâm, tôi sẽ không làm gì Tô Yên."

Nghe được lời nói của anh, Vương Mẫn không khỏi trầm tư, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, còn muốn tiếp tục từ chối.

Một giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng vang lên, xuất hiện một cô gái không ngừng nhảy nhót.

"Anh trai! Yên Yên!"

Ba người theo tiếng nói mà nhìn lại.

Tạ Anh lưng đeo cặp sách, đang nhảy chân sáo đi đến. Cô ấy trông gầy đi nhiều, nhưng mà bởi vì tuổi nhỏ cho nên gương mặt mang theo đường nét trẻ con.

Giống như một quả tên lửa đâm sầm vào lồng ngực Tô Yên.
 
Bài viết: 403 Tìm chủ đề
[Thế giới 2] Chương 132: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh

"Yên Yên~em rất nhớ chị~"

Giọng nói thuộc về thiếu nữ, mềm mại như bông, ngọt ngào như mật đường, lúc nhõng nhẽo âm cuối cũng được kéo dài.

Có thể ngọt đến mức trái tim tan chảy.

"Chị cũng rất nhớ em."

Tô Yên cười tủm tỉm ôm Tạ Anh, vươn tay sờ phần tóc mái ướt đẫm mồ hôi của cô, hỏi, "Sao em lại đến đây? Kết quả thi có tốt không?"

"Nội dung thi lần này làm sao làm khó em được~em chính là thiên tài nha!" Đôi mắt to lóng lánh của Tạ Anh chuyển động nhanh như chớp, dựa trên người Tô Yên không muốn đứng lên.

Ưm, trên người Yên Yên thật mềm mại thơm ngát~

Tạ Phỉ không nhịn được mà nhíu mày lại, nhìn em gái ruột của mình đang dính chặt trên người Tô Yên không muốn buông ra.

Anh tiến lại giơ tay ra kéo Tạ Anh còn đang dính trong ngực của Tô Yên.

Giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Không thấy nóng sao?"

Tạ Anh hồn nhiên không cảm nhận được tâm tư nhỏ của anh ruột nhà mình, thè lưỡi nghịch ngợm, "Nóng muốn chết~cho nên em muốn Yên Yên mời em đi ăn kem!"

Tô Yên cưng chiều gật đầu: "Được, em muốn ăn gì chị đều mua cho em."

Vương Mẫn vẫn còn ngây ngốc với tình huống bỗng nhiên xảy ra hiện tại.

Từ khi nào A Yên lại có mối quan hệ thân thiết với em gái Tạ Phỉ như vậy? Chị thật sự không hiểu gì cả.

Tạ Phỉ bất đắc dĩ đỡ trán.

Nhìn bộ dáng mất mặt của em gái nhà mình, nhà anh đối xử tệ bạc với nó lắm sao?

Sao mà người nào cũng thích bám dính vào cô gái nhỏ này như vậy chứ?

Hà Nguyên Tịch là một, Tạ Anh là hai.

Cố tình tính cách Tô Yên lại dịu dàng, cơ bản là người đối xử tốt với cô thì cô đều sẽ dịu dàng đối tốt lại với người đó --

Tạ Phỉ thở dài một hơi, ánh mắt ủ dột.

"Em đừng chiều con bé như vậy." Anh thấp giọng bất đắc dĩ nói với Tô Yên.

Nghe được lời anh, Tô Yên cùng Tạ Anh nhìn nhau, hai người đồng thời cong mắt cười rộ lên, "Không sao, A Anh giống như em gái của tôi vậy, tôi thích cưng chiều cô ấy."

"Hì hì~anh nghe thấy chưa!" Tạ Anh trừng mắt nhìn anh trai nhà mình, kéo cánh tay Tô Yên.

Đầu lưỡi của Tạ Phỉ cạ cạ hàm trên, nở nụ cười sâu xa.

Em gái sao?

* * *

Cuối cùng, dưới sự năn nỉ của Tạ Anh, rốt cuộc Vương Mẫn cũng cho phép Tô Yên đi ăn cơm với bọn Tạ Phỉ.

Tóm lại --

Có đứa nhỏ ở đây, hẳn là Tạ Phỉ sẽ không làm gì A Yên nhà chị đâu nhỉ?

Đáng tiếc nếu như Vương Mẫn có khả năng dự đoán tương lai thì cho dù nói gì cũng tuyệt đối không đồng ý.

Cái gì mà không làm gì?

Làm sao mà được!

Tạ Phỉ thực sự cũng không nói dối, tất cả nhân viên của đoàn phim đều tới.

Cả chỗ ăn cơm đều trở nên đông đúc, thân làm diễn viên chính thì bọn họ được ăn cơm riêng ở một phòng.

Vương Sùng đã uống ba đợt rượu.

Tạ Phỉ cũng nhấp môi, gương mặt thanh lãnh cứ như đã rửa qua một lớp nước, càng thêm lạnh lùng xa cách. Trên vành môi mỏng vương một ít nước nhàn nhạt, khiến cho người ta không tự chủ được muốn hôn lên.

Bộ phim <> tiến hành rất nhanh, giờ chỉ còn một vài cảnh nữa là có thể kết thúc đóng máy rồi.

Vốn dĩ đã định thời gian đóng máy là một tháng, nhưng bởi vì Tô Yên và Tạ Phỉ phối hợp diễn quá tốt, đa số cảnh quay đều có thể quay xong trong một lần, dẫn đến hiệu suất của đoàn phim được nâng cao không ít.

Cảnh diễn của Hà Nguyên Tịch cũng đã kết thúc, đêm nay cũng coi như là để tạm biệt cậu.

Cậu ôm cánh tay Tô Yên, đôi mắt ủy khuất ửng hồng.

"Chị Tô à, về sau em có thể diễn chung với chị một bộ phim không? Bộ phim chỉ có hai chúng ta mà thôi?"

Khóe môi Tô Yên vừa cong lên, bất đắc dĩ mà nhấc mí mắt.

Bộ phim chỉ có hai người?

Tạ Phỉ lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe thấy vậy liền nhẹ nhàng nâng mắt lên, không tiếng động nhìn chằm chằm Hà Nguyên Tịch.

Vương Sùng uống rượu đến mơ mơ màng màng, nghe được câu nói như thế liền quăng một cái tát vào sau ót Hà Nguyên Tịch.

"Huhu, chú à, sao chú đánh con!"

Hà Nguyên Tịch đã uống rượu đến choáng váng.

Cậu che lại ót phía sau, oan ức dựa vào người Tô Yên, ăn vạ nói: "Chị Tô, chị xem đi, bọn họ đều ăn hiếp em!"

Tô Yên tức giận gõ đầu cậu ta, "Em uống say rồi, để chị gọi người đưa em về nghỉ ngơi."

"Không cần!"

Cậu thiếu niên đã uống say, đôi mắt lấp lánh ánh nước, gương mặt ửng hồng lên.

Cậu mê man nhìn chăm chú vào Tô Yên, không chờ mọi người phản ứng kịp thì nháy mắt đã nhào tới hôn lên gò má trắng hồng của Tô Yên.

Cái hôn nhanh chóng tựa như chuồn chuồn lướt nước, cực kỳ mau lẹ.

Tô Yên: "..."

Tạ Anh: "Oa!"

Hà Nguyên Tịch rõ ràng cũng biết mình đã làm chuyện xấu, cậu hôn xong lại cúi đầu ngượng ngùng.

Lẩm bẩm nói: "Chị Tô à, em rất thích chị.."

Sau đó cậu 'bịch' tự ngã đầu xuống bàn, ngủ như chết.

Đối với chuyện vừa xảy ra, Tô Yên giật mình ngẩn ra một lát lại nhoẻn miệng cười.

Hình như cô mới vừa bị ăn đậu hũ thì phải?

Tạ Phỉ hoảng hốt một chút.

Anh nhìn lúm đồng tiền như hoa trên khuôn mặt nhỏ kia, đôi mắt lấp lánh nước đang cong thành hình trăng non, đáy mắt cứ như chất chứa hàng vạn vì sao lấp lánh.

Vốn dĩ thân thể vẫn lười biếng thả lỏng, trong phút chốc đột nhiên căng thẳng.

Không thể phủ nhận, anh đang ghen --

* * *

Qua ba lượt mời rượu thì không ít người sôi nổi đứng dậy rời đi.

Tô Yên rửa tay trong toilet, hứng một ít nước nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt như đang phát nóng của mình.

Thở ra một hơi, đi ra khỏi toilet.

"..."

Trước mắt tối loạn, vòng eo bị một bàn tay to kiềm chế, một người đàn ông ép cô vào vách tường ngoài hành lang.

Cô có một vũ khí trí mạng đó là sự xinh đẹp diễm lệ, khi cười rộ lên thì là vẻ đẹp dịu dàng, cứ như ánh sáng đều tập trung hết lên người cô, làm cho ánh mắt người khác không tự chủ được mà dán vào, không tự giác mà ngừng thở.

Nhưng mà cố tình cô lại không biết mình rất xinh đẹp.

Hấp dẫn một người lại một người.

Cầm mỹ hành hung --

Trong mắt giống như có tia u ám không thể xua tan được, có thứ gì đó nóng bỏng, đáy lòng không ngừng lên men.

Tạ Phỉ nghe thấy giọng nói của mình khàn đi.

"Tô Yên."

Cô gái nhỏ nhấc mí mắt, theo bản năng ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh.

Ánh mắt Tạ Phỉ đen tối, lông mi hạ nhẹ xuống.

"Nơi này của tôi rất khó chịu, em có thể cho tôi biết tại sao lại như thế không?"

Ngón tay thon dài sạch sẽ của anh ấn nhẹ lên vị trí trái tim mình.

Giọng nói nặng nề nguy hiểm.

"Hà Nguyên Tịch hôn em."

Anh cứ một câu lại tiếp nối một câu khác, giọng nói thật nhẹ nhàng nhưng chất chứa trong đó là muôn vàn sóng ngầm kích động.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi ghen ghét một người."

"Nếu em không thích thì có thể đẩy tôi ra."

Khoảng cách của hai người trong nháy mắt thu ngắn lại dần.
 
Bài viết: 403 Tìm chủ đề
[Thế giới 2] Chương 133: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh

Tô Yên yên lặng, hoảng hốt nhận ra tình cảm của Tạ Phỉ dành cho mình.

Cô mờ mịt trong chốc lát, lông mi run rẩy như cánh bướm chậm rãi nâng lên.

Đối mắt với người đàn ông mang dáng vẻ ghen ghét khác hẳn với hình tượng thong dong cấm dục thường ngày, cứ như là hai người hoàn toàn xa lạ vậy!

Cánh môi của Tô Yên khẽ mím, có chút khó hiểu mà nhìn Tạ Phỉ, "Anh.."

"Em nghe tôi nói hết đã."

Tạ Phỉ lắc đầu rũ mắt.

"Từ giờ trở đi, không được gần gũi quá mức với Hà Nguyên Tịch."

Nghe được lời anh nói, cánh môi xinh đẹp như hoa của Tô Yên khẽ mím lại.

"Không được đối xử dịu dàng với cậu ta."

Cô cúi đầu, mái tóc đen nhánh của cô uốn lượn, mềm mại rũ xuống hai bên mặt, hơi rối loạn.

Ánh mắt Tạ Phỉ vẫn trước sau như một tập trung lên người Tô Yên, sống lưng anh khẽ cong, vây cô gái nhỏ chặt chẽ ở giữa khe hở hai tay của mình.

Giọng điệu lười biếng nhưng lại chứa đừng vài phần bá đạo.

"Càng không được cười với cậu ta!"

Dường như chính em cũng không biết khi em cười lên sẽ giống độc dược được bọc một lớp đường, khiến người ta vui vẻ tình nguyện ăn vào.

Tô Yên bỗng ngẩng đầu, bất mãn nói: "Anh là bá vương điều lệ đấy à!"

Anh nắm lấy tay Tô Yên, "Vừa rồi đã cho em cơ hội, nếu em không từ chối thì từ giờ trở đi, thậm chí là đời này kiếp này em cũng đừng nghĩ sẽ dứt bỏ tôi."

"Đúng vậy, em có thể đưa ra bất kỳ ý kiến gì."

Tạ Phỉ nhìn cô, ôn nhu nói.

Nghe vậy Tô Yên mở miệng muốn nói gì đó.

"Ngoài chuyện rời khỏi tôi!" Tạ Phỉ thong thả ung dung bổ sung thêm một câu.

Tô Yên: "..."

Trên đường về khách sạn, lần đầu tiên Tô Yên quang minh chính đại đi sóng vai bên cạnh Tạ Phỉ.

Nguyên nhân là vì Tạ Phỉ vẫn luôn nắm tay Tô Yên, không chịu buông ra.

Tô Yên nhịn suốt cả quãng đường, hạ thấp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao anh lại.."

"Vì sao lại nói với em như thế?" Tạ Phỉ thừa biết cô đang nghĩ gì, "Em vẫn luôn muốn biết rốt cuộc vì sao tôi lại làm như vậy?"

Tô Yên gật đầu.

"Thật ra thì tôi không biết", Giọng nói Tạ Phỉ được đè nén trầm thấp, anh cười khẽ, "Chắc đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhỉ? Cũng không biết tại sao, từ khi nhìn thấy em lần đầu, tôi đã nhớ kỹ em."

Khi đó cũng không có cảm tình sâu như vậy.

Nhưng mà từ ánh mắt đầu tiên đó, cái tên 'Tô Yên' này đã khắc sâu trong lòng anh.

"Chuyện này.." Giọng nói của Tô Yên mềm mại pha lẫn kinh ngạc, "Chuyện này không khoa học.."

Trên thế giới này làm gì có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ?

Đặc biệt là người như Tạ Phỉ, phương diện nào cũng đều ưu tú vô cùng.

Tạ Phỉ rũ mắt, nhìn dáng vẻ mờ mịt hoảng hốt của cô gái nhỏ, giọng nói nhẹ như bông, nhu nhược nhẹ nhàng.

Trong lòng anh bỗng ngứa ngáy.

Giây tiếp theo anh thấp giọng bật cười.

"Thích là thích thôi, sao cần nhiều lý do như vậy?"

"Nhưng anh không thấy như thế sẽ khiến cho mình gặp rắc rối sao?"

Khuôn mặt nhỏ của Tô Yên ngước lên nghiêm túc hỏi Tạ Phỉ.

Cô chỉ được coi là một minh tinh tuyến 18 không được coi là diễn viên nhỏ, tuy cũng có lúc được hot lên, nhưng cũng không sánh được bằng Tạ Phỉ.

Nếu như thật sự muốn so sánh thì.

Tạ Phỉ chính thần tượng đứng trên đỉnh vinh quang, còn cô là chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh.

"Không, tôi lại cảm thấy tôi được rất nhiều."

Hầu kết Tạ Phỉ khẽ nhúc nhích, thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên má Tô Yên một cái.

Ừm, thật đáng yêu.

"Sao anh!"

Tô Yên kinh ngạc trợn to mắt, thực sự không tìm được từ nào để hình dung người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

"Cho nên, cơ hội trốn thoát cuối cùng của em cũng đã không còn nữa rồi. Đời này cũng đừng mong rời xa tôi, hiểu không?"

Điều nên nói thì Tạ Phỉ đã nói hết trong một lần.

Tô Yên bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Bá đạo!"

Tạ Phỉ làm như không thấy biểu tình của Tô Yên, tâm tình sung sướng, hận không thể nói cho bàn dân thiên hạ biết hết.

* * *

Trở lại khách sạn, Vương Mẫn còn đang ở trong phòng chờ Tô Yên.
 
Bài viết: 403 Tìm chủ đề
[Thế giới 2] Chương 134: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh

[HIDE-THANKS]
Vương Mẫn liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi tay của hai người nắm chặt lấy nhau, thân mật đi đến.

"Hai, hai người?"

Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Vẻ mặt của Vương Mẫn nhìn Tạ Phỉ đầy bất thiện, trước khi đi đã đảm bảo với chị thế nào?

Đây là bảo đảm không làm gì sao?

Quả nhiên nam nhân đều là đại móng heo!

"Ấy.. Chị Vương.."

Tô Yên chớp mắt, một người luôn bình tĩnh như cô, khi đối mặt với tình cảm mãnh liệt như lửa của Tạ Phỉ, lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm sao.

Đặc biệt, còn bị Vương Mẫn - người cô luôn coi như trưởng bối bắt gặp.

"A Yên, em không có gì muốn giải thích với chị sao? Vương Mẫn híp mắt, giọng điệu rất là không tốt.

Tô Yên ho khan hai tiếng, giải thích:" Chị Vương, để em giới thiệu một chút, anh ấy -- "

" Tôi là bạn trai của cô ấy. "

Tạ Phỉ nghe tiếng biết ý mà tiếp lời, trên khuôn mặt thanh thoát hiện lên ý cười ôn hòa.

Vương Mẫn hít sâu một hơi.

" Hẹn hò dựa trên tiền đề phải kết hôn. "Anh lại bổ sung một câu.

Lúc này, ngay cả Tô Yên cũng kinh ngạc.

Vậy mà anh lại nghĩ xa tới vậy?

Vương Mẫn hít sâu lặp lại mấy lần, bật hơi, lạnh giọng nói với Tạ Phỉ:" Thầy Tạ, anh ra ngoài cùng tôi một chút. "

Chị đi ra cửa trước tiên, thấy Tô Yên muốn đi ra theo, mệnh lệnh nói:" Em ngoan ngoãn ở yên trong phòng đi! "

" Không sao, em phải tin tưởng mị lực của bạn trai em chứ, đúng không? "

Tạ Phỉ cười khẽ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô.

Tô Yên nhìn nụ cười của anh, lát sau, mới nhẹ nhàng gật đầu.

" Vâng."

* * *

Không biết Tạ Phỉ đã nói gì với Vương Mẫn, tóm lại đến cuối cùng, Tô Yên vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Vương Mẫn mắng một trận.

Kết quả Vương Mẫn chỉ tiến vào, vỗ vai cô, bảo cô chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi rời đi.

Weibo.

Buổi tối 11 giờ.

Một chiếc video xuất hiện trên Weibo khiến vô số thiếu nam thiếu nữ khóc như bão táp mưa sa.

Người quản lý Weibo vừa nhìn thấy hai chữ 'Tạ Phỉ' thì đồng tử co chặt, lập tức triển khai cuộc họp khẩn cấp, triệu tập tất cả lập trình viên trong công ty, chuẩn bị sẵn sàng!

Weibo hot search.

1. Tạ Phỉ Tô Yên

2. Chứng thực tình yêu Tạ Phỉ

3. Tạ Phỉ Tô Yên hôn môi trên đường

Trong video, chính là hình ảnh Tạ Phỉ cúi đầu hôn môi Tô Yên đã bị paparazzi chụp lén được.

Cảm giác ôn nhu này không biết đã khiến cho biết bao nhiêu fans ghen ghét tới đỏ mắt.

Trong lúc nhất thời, tất cả những lời mắng chửi khó nghe nhất đều hướng về phía Tô Yên.

【Cho nên đây mới là mục đích của cô đúng không? Câu dẫn anh trai nhà tôi, trở về giới giải trí? @Tô Yên】

【@ Tô Yên, loại đàn bà ghê tởm như cô, vì sao còn sống trên thế giới này? 】

【Nói cái gì mà hình tượng cấm dục, haha, không phải là nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp cũng không thể đứng yên sao? 】

【Fan mười năm, lúc nhìn thấy hình ảnh này, tôi thật sự không tiếp nhận được. Anh ấy có thể tìm người yêu, nhưng vì sao cứ phải là Tô Yên? 】

Có người không tiếp nhận được, cũng có người lý trí bênh vực kẻ yếu cho Tô Yên.

【Mấy người tự nhận là fans bạn gái đó còn chưa xong sao? Idol nhà mấy người tài giỏi, nhưng Tô Yên người ta đã làm gì? Hai năm trước cũng từng nổi tiếng một thời. Hơn nữa cũng đã chứng minh cô ấy là người bị hãm hại rồi, người ta không làm những chuyện đó! Lệnh triệu tập của tòa án đã gửi rồi, vài ngày nữa phải thưa kiện, mấy người còn ở đây đào lại nước bẩn? Mấy người có biết, bịa đặt là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không? 】

【Cười xỉu, fans bạn gái hy vọng Tạ Phỉ cả đời không có bạn gái, cô độc sống quãng đời còn lại mới chịu. Như vậy mới có thể thỏa mãn tâm tư nhỏ không muốn ai biết của các người chứ gì~】

【Tôi cũng là fan Tạ Phỉ, nói thực lúc biết người kia là Tô Yên, lòng tôi thật sự không có một chút dao động, ngược lại có chút mừng thầm. Trước kia cũng từng ảo tưởng, trên đời này làm gì có ai xứng đôi với anh trai nhà mình chứ? Giờ nếu đổi đối tượng thành mặt Tô Yên, tôi phát hiện vậy mà bản thân lại thích cặp đôi này? 】
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 403 Tìm chủ đề
[Thế giới 2] Chương 135: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh

[HIDE-THANKS]
Xin chép hoặc gõ văn bản vào đâyThậm chí còn có fans không tin, không ngừng liên hệ công ty Tạ Phỉ, yêu cầu họ bác bỏ tin đồn.

Trong lòng còn chờ mong, tất cả chuyện này chỉ là giả.

Video tá vị, là phía Tô Yên đang lăng xê, vì muốn bản thân nổi tiếng lại một lần nữa.

Nhưng --

Bọn họ không chờ được công ty Tạ Phỉ bác bỏ tin đồn, mà là chờ chính chủ Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ V: Video là sự thật, là tôi chủ động theo đuổi cô ấy. Mặt khác, mong mọi người lên mạng văn minh, những người có ngôn ngữ ác liệt, tôi không ngại gửi thư luật sư cho từng người. Cô ấy rất tốt, có bất mãn gì cứ nhắm vào tôi, đừng làm tổn thương cô ấy. @Tô Yên

【Em không tin! Chắc chắn là anh bị trộm tài khoản! 】

【Thật đàn ông! Với thái độ này, em cũng sẽ không anti anh. 】

【Trời ạ.. Tô Yên có tài đức gì? Tôi thật ghen tị. 】

【Em lặp lại lần nữa, em không thích Tô Yên, anh trai, anh tốt như vậy, loại nữ nhân như Tô Yên không xứng với anh! Nếu anh không chia tay cô ấy, em sẽ tự sát! 】

【Chủ comment phía trên mau đi chết đi, tự sát là chuyện của một mình mày, đừng mơ bắt cóc đạo đức (*). 】

(*) Bắt cóc đạo đức: Uy hiếp ai đó làm việc gì đó nếu người đó không làm là người không có đạo đức.

【Không thấy chính chủ đã nói sao? Mấy người anti Tô Yên thì có ích lợi gì, cũng đâu phải do cô ấy chủ động. Là nam thần của mấy người theo đuổi người ta trước mà! 】

* * *

"Quả nhiên!"

Trước mắt Ôn Ngọc là quầng thâm xanh đậm, cô ta đã không được ngủ ngon rất lâu rồi.

Nhìn thấy Tô Yên càng ngày càng tốt, cô ta lại bất lực.

Tất cả công việc đã bị đình chỉ, dường như công ty có ý định phong sát cô ta. Những nghệ sĩ khác dưới trướng Triệu Chân cũng bị những người đại diện khác tiếp nhận.

Ôn Ngọc có cảm giác, nếu một khi xảy ra chuyện, công ty chắc chắn sẽ đẩy hai người họ ra làm lá chắn.

Cho dù như thế nào, cũng không nguy hiểm gì cho công ty.

"Khó trách Mạnh Thanh Vũ nguyện ý giúp mày, khó trách Tạ Phỉ tình nguyện đền tiền, tình nguyện mất fan, cũng muốn cho mày làm nữ chính! Tô Yên, bản lĩnh của mày cũng thật lớn!"

Ôn Ngọc nghiến răng nghiến lợi cười, cô ta siết lòng bàn tay, cầm lấy một túi giống như bột phấn trắng từ trên bàn, dùng ống nhỏ hung hăng hít một hơi.

Trên mặt lộ ra biểu tình điên cuồng dữ tợn, rất nhanh, ánh mắt cô ta mê man, dần dần bình tĩnh trở lại.

Ôn Ngọc V: Tô Yên chính là con đ* thích câu dẫn đàn ông! Chắc chắn là cô ta đã ngủ với Tạ Phỉ, còn có Mạnh Thanh Vũ nữa! Nếu không tại sao bọn họ lại đồng ý giúp cô ta? Hahaha tiện nhân cô sẽ không được chết tử tế đâu!

Công ty vốn cũng đã mặc kệ Ôn Ngọc, cho nên đêm hôm khuya khoắt cô ta đăng tin này mà không một ai trong bộ phận truyền thông chú ý tới.

Đến khi cư dân mạng nhìn đến, tất cả đã chụp hình chia sẻ xong rồi, muốn đè xuống cũng đã muộn.

【Ôi mẹ ơi, Ôn Ngọc bị điên rồi sao? 】

【Lời trước lời sau không hợp nhau, toàn lời thô tục, rốt cuộc cô ta muốn làm gì vậy? 】

【Đoán mò một chút, chẳng lẽ cô ta hút.. sao? 】

【Ha.. Có khả năng lắm! 】

【Đây không phải Ngọc Ngọc nhà chúng tôi, chắc chắn đã có người trộm tài khoản! Ngọc Ngọc nhà chúng tôi thiện lương như vậy sao có thế thốt ra những lời như thế này được? 】

【Cười xỉu, bây giờ còn có fan não tàn tin tưởng hình tượng bạch liên hoa nữa sao? Làm ơn, thay vì tin Ôn Ngọc, tôi thà tin người như Tô Yên, ít nhất người ta bị bắt nạt, dám dũng cảm đánh trả trước mặt! Mà không phải giả bộ đáng thương, làm bộ tội nghiệp! 】

【Đúng vậy, idol của các người vô tội lắm~đóa sen trắng đơn thuần thiện lương, cái gì cũng không hiểu. Chỉ là không cẩn thận hủy hoại cả đời người ta, lại không cẩn thận, mua paparazzi ngồi canh người ta mỗi ngày, ý đồ bức chết người ta thôi~~】

* * *

Nửa đêm, Tô Yên vốn đã ngủ rồi.

Sau đó cô bị điện thoại của Vương Mẫn đánh thức, trong giọng nói của chị tràn đầy hưng phấn, chị kể lại những chuyện đã xảy ra cho Tô Yên nghe.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 403 Tìm chủ đề
[Thế giới 2] Chương 136: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh

[HIDE-THANKS]
"Oáp!"

Tô Yên lười biếng dựa lưng vào giường, cả người như không xương.

Cô buồn ngủ ngáp một cái, lông mi rũ nhẹ.

【04, xảy ra chuyện gì? 】

Tô Yên tiện tay bật đèn tường, ánh sáng vàng ấm nhu hòa chiếu lên người cô, mái tóc đen nhánh cùng gương mặt nhỏ trắng nõn tú lệ đều nhuộm một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Cô giơ tay dụi khóe mắt, mái tóc xoăn dài hơi lộn xộn rối tung ở sau đầu, giống như yêu tinh biển sa đọa.

【04: Ôn Ngọc hút thứ có thể gây ảo giác. 】

04 trả lời đúng sự thật.

Khóe mắt Tô Yên ửng đỏ, tựa như hoa xuân.

Cô nhướng mày, cười hết sức kiều mị, "Ồ? Chuyện này thật đúng là --"

Tự làm bậy, không thể sống.

Vốn cô còn tính cho Ôn Ngọc một chút 'chăm sóc' đặc biệt, kết quả cô ta tự mình tìm đường chết trước.

Hừ, tính ra cũng coi như cô bớt được một chuyện.

"Chuyện này ngươi không cần chú ý, cô ta không dấy lên bọt sóng gì đâu, chuyện còn lại, để ta làm."

Tưởng rằng chỉ dựa vào cái này là có thể lấy một mạng của nguyên thân sao?

Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!

Đặc biệt, Ôn Ngọc còn nhiều lần động vào cô, nếu Tô Yên không mang thù thì cô không phải người Tô gia rồi.

Đêm khuya.

Tô Yên thay sim điện thoại, gửi tin nhắn tới một dãy số.

【Có thể bắt đầu rồi. 】

Lúc sau, cô lười biếng xuống giường, lắc lư đến toilet.

Tùy tiện rút sim điện thoại ra, ném vào bồn cầu.

Cùng với tiếng nước, tất cả tan thành mây khói.

* * *

Những ngày sau đó, Ôn Ngọc như sống trong nước sôi lửa bỏng, còn Tô Yên lại trải qua vô cùng bình yên.

Mỗi ngày quay phim, tán tỉnh cùng Tạ Phỉ.

Cô phát hiện, sau khi người đàn ông thông suốt, đặc biệt là người đàn ông cấm dục.

Một khi động tình, đó là tình cảm phi thường --

Vương Sùng quay phim mỗi ngày đều bị tra tấn sắp đui mù. Hà Nguyên Tịch sau khi biết được Tạ Phỉ và Tô Yên ở bên nhau, còn chạy tới đoàn phim khóc lóc kể lể.

Hỏi Tô Yên: "Chị Tô, chị bị ép buộc có đúng không? Nếu phải thì chị chớp mắt! Đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị!"

Lông mi Tô Yên sững lại.

Tạ Phỉ cầm hộp đồ ăn đi vào, nghe vậy đen mặt. Môi mỏng khẽ cong, ý cười không đến đáy mắt.

Trực tiếp thản nhiên nói: "Người đâu, quăng Hà Nguyên Tịch ra ngoài cho tôi, coi chừng cẩn thận, không được để cậu ta tiến vào."

Hà Nguyên Tịch bỗng quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Phỉ, có chút chột dạ.

Ngay sau đó có hai gã đàn ông thân hình cường tráng cao lớn, một trái một phải nắm lấy cánh tay cậu, nâng cậu ra ngoài.

"A! Tạ Phỉ tên ngụy quân tử nhà anh! Chị Tô cứu em! Em không muốn đi đâu!"

Tạ Phỉ bình tĩnh nhìn Tô Yên, ánh sáng trong mắt chớp động, mơ hồ mang theo một ít ủy khuất.

"..."

Hai chân Hà Nguyên Tịch treo trên không, loạt soạt quơ qua quơ lại trong không khí.

Tô Yên nhéo nhéo giữa mày, khẽ cười nói: "Nguyên Tịch, chị và thầy Tạ của em thật tình ở bên nhau. Cho nên em đừng lo lắng anh ấy sẽ ép buộc chị, an tâm trở về làm việc, được không?"

Vốn có ý đồ la lối khóc lóc chơi xấu để Tô Yên mềm lòng, nghe vậy Hà Nguyên Tịch lập tức yên tĩnh lại.

Cậu đỏ mắt, ủy khuất quay đầu: "Nhưng em cũng thật tình!"

Vương Sùng lắc đầu, đi tới ý bảo bảo vệ buông tay.

Tạ Phỉ đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Yên, đặt từng món từng món đồ ăn mua cho Tô Yên lên bàn, lại rút khăn giấy ướt, cầm lấy tay cô, nghiêm túc chà lau sạch sẽ cho cô..

Tô Yên nghiêng đầu, ý cười nhẹ nhàng.

"Nguyên Tịch, có một số việc không thể cưỡng cầu."

"Thật xin lỗi, nhưng em.." Hà Nguyên Tịch há miệng thở dốc, nhéo quần không biết nên nói cái gì mới phải.

Vương Sùng xua tay, lôi cậu đi.

Tạ Phỉ rũ mắt, tiếng nói trầm thấp.

"Cậu ta thích em."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 403 Tìm chủ đề
[Thế giới 2] Chương 137: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh

[HIDE-THANKS]
Giọng điệu chua lòm, cũng không biết anh nên cao hứng vì nhìn trúng người phụ nữ rất có mị lực này, hay nên phiền não vì cô hấp dẫn người như vậy!

Tô Yên chống cằm, chăm chú nhìn Hà Nguyên Tịch bị Vương Sùng xách đi.

Ngón tay ngọc ngà nhỏ dài ngoéo Tạ Phỉ một cái.

Cánh môi như hoa nở một nụ cười, gương mặt quyến rũ.

Ánh mắt Tạ Phỉ tối sầm lại, chậm rãi cúi người qua.

Trong phút chốc, cổ áo đã bị cô gái nhỏ trước mặt nhẹ nhàng nắm lấy, tràn ngập hơi thở mềm mại mang theo vị ngọt.

Trong lúc hoảng hốt, Tạ Phỉ nghe thấy người phụ nữ ở bên tai anh nhẹ giọng nỉ non.

Âm điệu lười biếng mềm mại: "Nhưng mà, em chỉ thích anh --"

Oanh --

Trong đầu Tạ Phỉ trống rỗng, trái tim vừa tê dại vừa nóng bỏng, quả thực có thể khiến cả người anh đều run rẩy.

Yết hầu gợi cảm của anh bị kích thích, mắt phượng hẹp dài thâm thúy đen như mực.

Cô nói, cô chỉ thích anh.

Tạ Phỉ cảm thấy, có thể nghe được lời này của cô, cuộc đời không còn tiếc nuối gì!

Cho dù bảo anh chết ngay lập tức, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Thật lâu sau, anh bình tĩnh chăm chú nhìn cô gái trong ngực, trong mắt phảng phất có vạn thiên nhu tình.

"Anh cũng thế."

* * *

Một tuần sau, 《 Phong vân 》thuận lợi đóng máy.

Tiếp theo, Tô Yên đi cùng đoàn phim bắt đầu các loại tuyên truyền.

Lại qua một tuần, cuối cùng cũng tới thời gian mở phiên tòa vụ án bôi nhọ danh dự.

Tô Yên thắng kiện là điều chắc chắn.

Chứng cứ vô cùng xác thực, cảnh sát sớm đã nắm giữ toàn bộ chứng cứ. Hơn nữa còn có Mạnh Thanh Vũ - vị luật sư tinh anh trong giới làm luật sư cho cô.

Cho nên thắng.

Quả thực không quá dễ dàng.

"Tô Yên cô đứng lại đó cho tôi!"

Ôn Ngọc đỏ mắt, vội vàng đuổi theo Tô Yên ra ngoài.

Cô ta dẫm trên giày cao gót, hiếm khi hôm nay ăn diện lộng lẫy, cùng bộ dáng suy sụp trên mạng khi chuyện bị phanh phui như hai người khác nhau.

Có lẽ vì không muốn mất mặt trước Tô Yên.

"Đừng để ý đến cô ta."

Ôn Ngọc không cơ hội tới gần Tô Yên, người đàn ông cao lớn vẫn đi bên cạnh Tô Yên lập tức bảo vệ cô ở trong ngực.

Nhàn nhạt mà nhìn lướt qua vệ sĩ phía sau.

Ôn Ngọc lập tức bị ngăn lại.

"Tô Yên! Cô đứng lại đó cho tôi! Cô không được đi, cô nói rõ ràng cho tôi, nói rõ ràng!"

Ôn Ngọc lôi kéo khàn giọng gào rống, trong ánh mắt là hận ý nồng đậm và tuyệt vọng.

Cô ta xong rồi, cô ta hoàn toàn xong rồi!

Tô Yên dựa vào ngực Tạ Phỉ, môi đỏ gợi lên cười như không cười, sâu kín ngoái đầu nhìn lại một cái.

Vừa vặn chạm tầm mắt của Ôn Ngọc.

Sống lưng Ôn Ngọc đột nhiên cứng đờ, con ngươi đen trắng mờ mịt sương mù của người phụ nữ, ý cười không chạm đáy mắt, bốn phía tà khí!

Giống như yêu nghiệt!

"Ngoan, đừng nhìn cô ta, lại làm ô uế đôi mắt của em."

Chỉ đối diện vài giây, một bàn tay to chậm rãi chuyển qua đầu Tô Yên, cưng chiều vỗ nhẹ đỉnh đầu cô.

Giọng nói ôn nhu nhắc nhở.

Tô Yên cong môi, ngoan ngoãn đồng ý.

"Vâng."

* * *

Vụ kiện tụng này gây ra oanh động rất lớn trên Internet.

Ôn Ngọc bồi thường cho Tô Yên một số tiền lớn, cư dân mạng sôi nổi kêu oan cho Tô Yên.

【Loại người này chắc có ý định mưu sát? Sao không cho cô ta ngồi tù nhỉ! Bồi thường tiền, chẳng lẽ có thể đền bù tổn thương mà Tô Yên đã phải chịu chắc? 】

【Thứ cho tôi nói thẳng, mấy ngàn vạn có ích lợi gì? Nếu không phải năm đó xảy ra chuyện, Tô Yên lại thiếu chút tiền này chắc? 】

【Chúng ta nợ Tô Yên một lời xin lỗi! 】

Ôn Ngọc cho rằng bồi thường tiền là xong việc.

Nhưng mà đến nửa đêm, một nhóm cảnh sát ập vào căn hộ của cô ta, bắt cô ta đi.

Lúc paparazzi tung ra ảnh chụp, có thể thấy Ôn Ngọc bị còng tay đưa đi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 403 Tìm chủ đề
[Thế giới 2] Chương 138: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh

[HIDE-THANKS]
Nói cách khác, cô ta phạm tội là chuyện chắc chắn.

Sau mấy ngày, cư dân mạng đều chờ đợi tin tức nóng mỗi ngày.

Ôn Ngọc cũng coi như cá chết rách lưới.

Cô ta bị bắt đúng lúc đang hút thuốc phiện, dĩ nhiên không ai bảo vệ cô ta, bộ dạng cô ta bây giờ là tự sinh tự diệt.

Dứt khoát mở miệng, tất cả người biết đều khai ra.

Lần này, không ít con trai của công ty giải trí lớn cũng nhao nhao trúng chiêu.

Nhưng lúc này vẫn còn có fan não tàn của Ôn Ngọc không cam lòng, ý đồ muốn bôi đen Tô Yên, tẩy trắng cho Ôn Ngọc.

【Tô Yên có thể thông đồng Tạ Phỉ, bản thân cô ta cũng không phải người đơn giản. Tôi không tin trong này không có ẩn tình, tôi tin bảo bối trong sạch! 】

【Haha, hút thuốc phiện đáng chết! Hại người hại mình, còn muốn trả lại trong sạch? 】

【Tôi cũng cảm thấy tất cả tới quá đột ngột, khó để không nghĩ đến đây là do Tô Yên trả đũa. 】

【Trả đũa? Chẳng lẽ không được? Ai cũng phải là thánh mẫu chắc? Lấy ơn báo oán? Tô Yên thiếu chút nữa đã bị cô ta bức chết! 】

【Hy vọng tra rõ! Nếu Ôn Ngọc thật sự làm trái pháp luật, cần trị thật nghiêm, thân là minh tinh, Weibo có hơn một ngàn vạn fans, hơn nữa người thích cô ta có rất nhiều trẻ vị thành niên. Cô ta như vậy, không phải là dạy hư đời sau à? 】

【Tất cả còn chưa tra ra manh mối, có thể đừng áp đặt hay không! Phiền! 】

* * *

Lúc đó, Tô Yên lười biếng dựa vào ngực Tạ Phỉ, xem di động.

Nhìn thuyết âm mưu của đám fan não tàn, cô không tiếng động nhướng mày.

Trả đũa?

Nếu cô làm, không chỉ có như vậy đâu~

Một cái đồ giả mà thôi, thật sự cho rằng có thể bò lên đầu cô?

"Di động đẹp lắm à?"

Tô Yên nhìn di động xuất thần, bỗng nhiên phần eo bị hai cánh tay dài ôm lấy, giọng nói trầm thấp từ sau tai truyền đến.

"..."

"Anh không đẹp?"

Tạ Phỉ gác cằm lên vai Tô Yên, rũ mắt khẽ ngửi mùi hương hoa lan tỏa ra từ trên người Tô Yên.

Tươi mát, thanh lịch.

"Xì!"

Tô Yên quay đầu, nắm cằm anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô không khỏi mỉm cười.

"Em thấy anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất."

Đối mặt với người yêu, Tô Yên không chút keo kiệt ca ngợi.

Cô xích lại gần, khẽ hôn nhẹ lên cằm Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ nâng mắt, vui sướng mím môi mỏng, khàn khàn cười nhẹ từ yết hầu anh gian tràn ra.

Đáy mắt xẹt qua tia dục vọng.

Hầu kết chịu kích thích, ngay sau đó bỗng dưng bị người nào đó cắn lên.

Đó là vị trí trí mạng của anh, thắt lưng Tạ Phỉ hơi căng ra, nương với đó là dòng diện chạy khắp người, anh như chật vật sa vào vũng bùn.

Tô Yên nửa quỳ trong lồng ngực anh, ngón tay nhỏ chậm rãi phác họa đường cong ngũ quan hoàn mỹ của anh.

Cô nâng khuôn mặt nhỏ, bình tĩnh đánh giá người đàn ông nào giống với trong lời đồn.

Người đàn ông thích mặc áo sơmi, cởi hai cúc áo. Lộ ra cổ thon dài, dưới lớp vải hơi mỏng, đường cong cơ bắp như ẩn như hiện.

"Thật sao?" Tạ Phỉ nhướng mày.

"Em chưa bao giờ nói dối." Tô Yên nhéo vành tai anh, nghiêm túc trả lời.

Người đàn ông này, cũng đáng để cô dụng tâm đối đãi.

Hô hấp Tạ Phỉ cứng lại.

Trái tim được lấp đầy, anh chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia, bản thân sẽ thích một người như vậy.

Hận không thể cột mình vào với cô, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.

Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào, một vầng sáng lóa mắt, bụi bặm bay lên.

Tạ Phỉ rũ mắt, thưởng thức tay cô: "Yên Yên, em có nghĩ tới về sau muốn làm gì hay không?"

Tô Yên nghe vậy sửng sốt, phản ứng lại không khỏi mỉm cười.

"Có lẽ là nỗ lực trở thành người có thể sóng vai đứng chung một chỗ cùng anh?"

Thuận tiện, cũng hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân.

"Vậy em biết, tương lai anh muốn làm gì không?"

Con ngươi đen kịt nhìn về phía cô, ánh mắt đều hóa thành một mảnh ôn nhu.

"Ồ.. Cái gì?" Tô Yên chớp chớp mắt.

Trong lúc hoảng hốt, nghe được người đàn ông cười nhẹ: "Anh muốn tham dự vào quãng đời còn lại của em."

Tô Yên: Tức giận nha~

Cô giống như hồ ly với mắt đào hoa xinh đẹp rực rỡ, gương mặt có chút tà mị, bỗng mở miệng, hàm răng cắn xuống.

Hung hăng cắn một cái trên xương quai xanh của anh.

Tê dại từng trận.

Tạ Phỉ hoàn toàn bị đánh gục.

Đáy mắt như mực đậm không thể hòa tan cùng với dục niệm.

"A -- Yên Yên --"

Tô Yên thích nhìn cả người anh từ trên xuống dưới, từng sợi li ti đều mang khí chất cấm dục. Từ trong ra ngoài, đều bị cô xâm lấn từng chút, sau đó nhiễm lấy mùi hương của cô.

"Thích không?"

Tô Yên nghịch ngợm nhéo tai anh, đáy mắt có chút hưng phấn.

"Yên Yên, dừng tay!"

Tạ Phỉ mãnh liệt thở hổn hển, nhưng trong chớp mắt, ngay lúc Tô Yên còn có ý định tiến thêm nữa, người đàn ông đột nhiên ôm lấy eo cô, trở mình đè cô xuống.

Phía dưới mềm mại, để hai người lún sâu xuống.

Tô Yên cho rằng Tạ Phỉ bị cô khiêu khích không thể chịu đựng được nữa, chuẩn bị làm gì đó với cô.

Vậy nên cô lẳng lặng nằm yên chờ đợi hồi lâu.

Cảm nhận được hô hấp nóng hổi của người đàn ông phun bên tai cô, anh chôn đầu ở cổ cô, yên tĩnh giống như anh đã ngủ thiếp đi.

Nếu không phải có tiếng tim đập như trống của anh, biểu hiện ra trong lòng anh đang không bình tĩnh.

Tô Yên còn phải hoài nghi mị lực của mình có phải đã mất hiệu lực rồi không?

"Tạ Phỉ!" Tô Yên mở miệng.

"Yên Yên lại nghịch ngợm rồi." Tạ Phỉ đứng lên khỏi người cô, mang vẻ tươi cười cưng chiều lại bất lực, vuốt ve môi cô.

"Vẫn không đợi được đến khi chúng ta kết hôn hả?"

Tô Yên đạp đạp hai cái, lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lại dễ dàng.

Cô rầu rĩ: "Tạ Phỉ, có phải anh không được không --"

Giọng điệu của cô gái nhỏ đầy kiều mị, mang theo chút khiêu khích.

Đôi mắt Tạ Phỉ tối sầm lại, đầu lưỡi anh đặt ở hàm trên, hơi thở quanh thân trở nên nguy hiểm.

"Bảo bối, đừng nóng vội."

Giọng nói của anh được đè nén trầm thấp gợi cảm, khàn khàn lại tràn ngập vui vẻ.

"Chờ ngày chúng ta kết hôn, anh sẽ cho em biết, đến cùng là chồng em có được hay không!"

Trong nháy mắt, yêu khí tràn ngập.

Lưng Tô Yên cứng đờ, lặng lẽ ngẩng đầu, đối diện với đồng tử của người đàn ông, đen kịt như vực sâu.

"..."

Tô Yên có chút bất an rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 403 Tìm chủ đề
[Thế giới 2] Chương 139: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh

[HIDE-THANKS]
Trong trại giam.

Ôn Ngọc đã ở đây được 24 tiếng, bên ngoài cục cảnh sát là vô số phóng viên ngồi chồm hỗm chờ đợi, nếu không phải không được tùy ý xông vào cục cảnh sát, e là có phòng viên đã cầm lấy micro dí thẳng vào miệng Ôn Ngọc rồi.

"Cha! Cha mau tìm người cứu con đi, con không muốn ở trong này nữa!"

Ôn Ngọc khóc đến đỏ mắt, bả vai run rẩy.

Hai tay cô ta còn đeo còng tay, hơi động một chút đã vang lên tiếng kim loại.

"Con đứa nhỏ này!"

Sau mọi chuyện, cha Ôn lo lắng cả đêm không chợp mắt.

Chờ đến khi trại giam cho phép vào thăm, ông ta lập tức chạy tới. Nhìn đứa con mình nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, làm sao ông ta có thể không đau lòng?

Chỉ là, việc này gây ra chấn động quá lớn!

Ông ta không đành lòng: "Cha đã nhắc nhở con vô số lần, con muốn trở thành minh tinh, cha trải đường giúp con! Con muốn quay phim, cha tìm quan hệ cho con! Thế nhưng cha đã dặn đi dặn lại, nói bao nhiêu câu, phải giữ mình trong sạch, không được đụng vào mấy thứ này! Một khi đã đụng vào thì đời con xong rồi!"

Nói xong những lời này, trong giọng nói của cha Ôn còn mang theo chút oán khí.

Ôn Ngọc không hăng hái tranh giành như thế, bây giờ suy nghĩ một chút, ông ta tìm đường đi cho Ôn Ngọc bất chấp thể diện. Nhưng sự thật ngày hôm nay giống như một cái tát vào mặt ông.

"Con cũng không muốn đâu, còn không phải vì con tiện nhân Tô Yên kia ép con ư? Tại tất cả mọi người ép con, thời gian kia con phải chịu áp lực rất lớn, thậm chí còn muốn chết!"

Ôn Ngọc bụm mặt, gào khóc.

Cảnh sát đứng bên cạnh nghe vậy, liếc mắt cười lạnh: "Cái này là lý do để cô hút thuốc phiện?"

Cha Ôn và Ôn Ngọc trầm mặc không nói.

Làm ra chuyện này, muốn nộp tiền bảo lãnh cũng khó, kết quả xét nghiệm đã có. Trong máu Ôn Ngọc quả thật có chứa thuốc.

Ngồi tù là chuyện chắc chắn, nhưng phải xem sẽ phán bao lâu.

Giờ cha Ôn hy vọng nhất là được xử nhẹ.

Đúng lúc này, mẹ Ôn ở nhà gọi một cuộc điện thoại tới.

Trong giọng nói tràn đầy bén nhọn và chán ghét.

"Ông đưa điện thoại cho Ôn Ngọc! Hỏi nó xem! Những ảnh chụp trên mạng kia là sao! Tôi nuôi nó lớn lên như vậy, để rồi nó không biết xấu hổ như thế sao?"

Vì cũng tính là phú nhị đại, từ khi Ôn Ngọc xuất đạo đã có rất nhiều tài nguyên. Nhiều đại minh tinh đều là bạn tốt của cha cô ta, nhìn mặt mũi của ông ta nên cũng sẽ để ý Ôn Ngọc một chút.

So sánh với những nữ minh tinh bị ép buộc bất đắc dĩ kia, Ôn Ngọc đã quá may mắn.

Lúc này đây, mẹ Ôn nhìn thấy ảnh chụp được treo trên hot search, chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên, tức giận đến sắp hôn mê!

"Cái, cái gì.."

Ôn Ngọc mờ mịt.

Rất nhanh, luật sư đứng bên cạnh cha Ôn, yên lặng đưa điện thoại tới trước mặt Ôn Ngọc.

Làn da trắng bóng, nơi mấu chốt đã được che mosaic (*), không thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng có thể nhìn thấy biểu cảm của Ôn Ngọc, cô ta rất hưng phấn.

(*) Che mosaic dùng để che những phần nhạy cảm, làm mờ đi.

Từng tấm hình như hợp thành cửu cung cách (**).

(**) Cửu cung cách: Là 9 ô vuông nhỏ tạo thành một hình vuông lớn, khi đăng trên weibo thì nó sẽ hiện như thế này.

"Là Tô Yên!"

Khuôn mặt Ôn Ngọc hao gầy vàng như nến, đã sớm không còn hình tượng tiểu tiên nữ như lúc trước. Cô ta chỉ vào di động thét chói tai, trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

"Nhất định là Tô Yên hại con! Cô ta tới trả thù con! Cô ta tới trả thù con!"

"Chát!"

Cha Ôn không thể nhịn được nữa, bàn tay hung hăng vung xuống.

Ôn Ngọc đã gầy chỉ còn da bọc xương, kêu thảm thiết một tiếng, chật vật ngã trên mặt đất.

Trước mắt cha Ôn như tối sầm, ông ta nhìn chằm chằm Ôn Ngọc, từng câu từng chữ hỏi: "Cha chỉ hỏi con một câu, người này có phải con hay không?"

"Không!" Những lời còn lại nghẹn trong cổ họng.

Ôn Ngọc chống trên mặt đất, đau đớn khóc thành tiếng.

Tuy luật sư được ông Ôn mời đến, lúc này nhìn bộ dạng phát điên của Ôn Ngọc, cũng không khỏi lộ ra ánh mắt khinh thường.

Chính mình làm ra chuyện xấu, chẳng lẽ người khác làm không được?

Cô ta luôn mồm nói Tô Yên làm, nhưng người trên ảnh lại chính xác là cô ta.

Chẳng lẽ Tô Yên còn thôi miên cô ta, lôi cô ta đi chụp ảnh?

Nực cười!

"Thật ngại quá Ôn tiên sinh, chuyện này tôi không giải quyết được, mong ngài mời nhân tài khác."

Nói xong, luật sư cầm cặp quay đầu đi.

Cha Ôn trầm mặc, không ngăn cản.

Bình tĩnh liếc mắt nhìn Ôn Ngọc một cái: "Ôn Ngọc, con làm cha quá thất vọng rồi."

Nói những lời này, ông ta phất tay áo rời đi.

* * *

Cuối cùng, vì Ôn Ngọc hút thuốc phiện, dụ dỗ người khác hút thuốc phiện, tội danh phỉ báng, bị phán ngồi tù ba năm.

Thời gian không dài, nhưng, chờ cô ta trở lại, còn có thể tiếp tục vinh quang như trước kia sao?

Vòng đi vòng lại, hãm hại Tô Yên, hoàn toàn báo ứng trên người Ôn Ngọc.

Ở trong ngục giam, Ôn Ngọc thật sự không quá tốt. Đặc biệt cô ta lớn lên không tồi, da thịt non mịn, giống như là một con thỏ trắng lạc vào ổ sói.

Lúc sau biết cô ta là đại minh tinh, rất nhiều phụ nữ có đam mê đặc thù, hoặc là ở trong ngục giam chịu hành hạ của đám phạm nhân, hoặc là thường xuyên có người mượn cơ hội quấy rầy xâm phạm cô ta.

Chỉ cần hơi phản kháng, lập tức ăn một đòn hiểm.

Đáng tiếc, lúc này hối hận cũng đã muộn --

* * *

Ba tháng sau.

Weibo.

Tô Yên V: Xin chào, Tạ tiên sinh.

【Hình ảnh】 Giấy hôn thú.

Tạ Phỉ V: Xin chào, Tạ phu nhân.

【Hình ảnh】 Giấy hôn thú.

Hai người ăn ý đăng Weibo cùng một lúc, vị trí trên Weibo là cục dân chính.

Từ khi quen biết đến yêu nhau, cũng mới chỉ có năm tháng.

Tô Yên và Tạ Phỉ đã vượt qua giai đoạn ngọt ngào, dứt khoát lựa chọn đối phương, quãng đời còn lại sau này đều sẽ ở bên nhau.

Đã tra ra tất cả manh mối.

Không hề ngoài ý muốn, hai người lại song song bước lên hot search.

Che trời lấp đất tất cả đều là lời chúc phúc, ở trong đó dĩ nhiên cũng không ít bình luận tiêu cực.

Thuyết âm mưu cho rằng, Ôn Ngọc có kết cục như hiện tại, đều là do Tô Yên trả thù.

Mãi đến khi --

Buổi tối một ngày nọ, một tài khoản cô nhi viện phía chính phủ, công khai một danh sách.

Trên danh sách, tên Tô Yên đứng đầu.

Từ khi cô xuất đạo đã bắt đầu giúp đỡ cho tới bây giờ.

Cho dù cô bị bôi nhọ hãm hại hai năm, bị mọi người đòi đánh, cô cũng chưa từng ngừng ủng hộ.

Sự thật nổi lên trên mặt nước, giờ khắc này, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Tô Yên tốt như vậy, vì sao muốn bôi đen cô?

Chỉ là đây là chuyện của sau này.

Thời gian trở lại hiện tại.

Tô Yên đóng cửa phòng lại, vừa mới xoay người, đã bị người nào đó đè trên cửa mạnh mẽ hôn xuống.

"Ưm!"

Gò má cô gái nhỏ đỏ bừng, trong đôi mắt đào hoa lóng lánh như làn nước dập dìu.

Cô khẽ thở gấp, nắm lấy áo sơmi Tạ Phỉ, duyên dáng gọi: "Anh làm gì --"
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back