[Thế giới 1] Chương 60: Nam thần quá phúc hắc
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Tô Yên nhắm mắt, cong môi không tiếng động.
Thật bá đạo~
Nhưng mà, cô thích --
* * *
Ánh mặt trời chói chang, Tô Yên bị ánh sáng xuyên qua khe hở rèm cửa làm cho đôi mắt không thoải mái, cô híp mắt rụt vào trong chăn.
Kỷ Vô Trần cực kỳ thích dáng vẻ này của cô, cúi đầu hôn lên mặt cô.
Ngoan ngoãn nhận sai, "Được rồi, đều là anh sai, anh xin lỗi. Về sau anh dùng cả đời để nhận lỗi với em như vậy có được không?"
Tô Yên cong môi, "Đây là anh nói, không ai ép anh."
"Ừ, là anh nói, cả cuộc đời này không thay đổi."
Kỷ Vô Trần nhẹ giọng hứa hẹn.
Trong lúc Kỷ Vô Trần ôn nhu mát xa, Tô Yên lại lần nữa nặng nề đi vào giấc ngủ.
Lúc này, cô không chú ý tới, 04 nghi hoặc trong đầu.
"Hử? Sao có thể!"
04 nhìn giá trị hảo cảm không ngừng bay lên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Vì sao ngay từ đầu, hảo cảm của Kỷ Vô Trần với Tô Yên, vẫn luôn dừng ở mức 0, lại bỗng lên tận tới 99, sau đó bất động.
Tình cảm của con người, thật sự là một thứ tồn tại vừa kỳ lạ vừa kỳ diệu.
Một ý niệm có thể quyết định sự sống hay cái chết, là yêu hay là hận.
Kỳ thật, nếu như bề ngoài 04 giống như nhân loại, nhưng bên trong, nó cũng chỉ là một cỗ máy với vô số bộ phận.
Máy móc, sao có thể phân tích chính xác được thứ tình cảm phức tạp của nhân loại cơ chứ?
Ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn, là không thể.
* * *
Kỷ Vô Trần mơ một giấc mơ rất dài, anh mơ thấy cuộc đời của anh, sẽ không ngừng xuất hiện những người phụ nữ xa lạ, ý đồ đạt được hảo cảm của anh.
Một người, hai người, ba người --
Nhiều đến mức Kỷ Vô Trần thậm chí cảm giác được sự chán ghét, cự tuyệt mọi người.
Mãi cho đến khi một cô gái ra bài không lẽ thường, lấy tư thái bá đạo cường thế, xâm nhập vào thế giới khép kín của anh.
Cô giống như tiểu hồ ly, không xa không gần, trêu chọc anh hết lần này đến lần khác.
Đến khi anh ý thức được nội tâm của mình, cô gái kia, lại bỗng nhiên biến mất không thấy --
Trái tim Kỷ Vô Trần lập tức trống rỗng, thân thể rơi vào vực sâu vô tận, cảm giác không trọng lực truyền đến, anh bỗng mở mắt.
Con ngươi không có một tia buồn ngủ.
"Ưm, làm sao vậy?"
Ngực bỗng bị một cái cái gì đó xù xù cọ vào, Kỷ Vô Trần rũ mắt, thân thể thiếu nữ nhỏ xinh cuộn mình trong ngực anh, ngủ say sưa.
Thật bá đạo~
Nhưng mà, cô thích --
* * *
Ánh mặt trời chói chang, Tô Yên bị ánh sáng xuyên qua khe hở rèm cửa làm cho đôi mắt không thoải mái, cô híp mắt rụt vào trong chăn.
Kỷ Vô Trần cực kỳ thích dáng vẻ này của cô, cúi đầu hôn lên mặt cô.
Ngoan ngoãn nhận sai, "Được rồi, đều là anh sai, anh xin lỗi. Về sau anh dùng cả đời để nhận lỗi với em như vậy có được không?"
Tô Yên cong môi, "Đây là anh nói, không ai ép anh."
"Ừ, là anh nói, cả cuộc đời này không thay đổi."
Kỷ Vô Trần nhẹ giọng hứa hẹn.
Trong lúc Kỷ Vô Trần ôn nhu mát xa, Tô Yên lại lần nữa nặng nề đi vào giấc ngủ.
Lúc này, cô không chú ý tới, 04 nghi hoặc trong đầu.
"Hử? Sao có thể!"
04 nhìn giá trị hảo cảm không ngừng bay lên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Vì sao ngay từ đầu, hảo cảm của Kỷ Vô Trần với Tô Yên, vẫn luôn dừng ở mức 0, lại bỗng lên tận tới 99, sau đó bất động.
Tình cảm của con người, thật sự là một thứ tồn tại vừa kỳ lạ vừa kỳ diệu.
Một ý niệm có thể quyết định sự sống hay cái chết, là yêu hay là hận.
Kỳ thật, nếu như bề ngoài 04 giống như nhân loại, nhưng bên trong, nó cũng chỉ là một cỗ máy với vô số bộ phận.
Máy móc, sao có thể phân tích chính xác được thứ tình cảm phức tạp của nhân loại cơ chứ?
Ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn, là không thể.
* * *
Kỷ Vô Trần mơ một giấc mơ rất dài, anh mơ thấy cuộc đời của anh, sẽ không ngừng xuất hiện những người phụ nữ xa lạ, ý đồ đạt được hảo cảm của anh.
Một người, hai người, ba người --
Nhiều đến mức Kỷ Vô Trần thậm chí cảm giác được sự chán ghét, cự tuyệt mọi người.
Mãi cho đến khi một cô gái ra bài không lẽ thường, lấy tư thái bá đạo cường thế, xâm nhập vào thế giới khép kín của anh.
Cô giống như tiểu hồ ly, không xa không gần, trêu chọc anh hết lần này đến lần khác.
Đến khi anh ý thức được nội tâm của mình, cô gái kia, lại bỗng nhiên biến mất không thấy --
Trái tim Kỷ Vô Trần lập tức trống rỗng, thân thể rơi vào vực sâu vô tận, cảm giác không trọng lực truyền đến, anh bỗng mở mắt.
Con ngươi không có một tia buồn ngủ.
"Ưm, làm sao vậy?"
Ngực bỗng bị một cái cái gì đó xù xù cọ vào, Kỷ Vô Trần rũ mắt, thân thể thiếu nữ nhỏ xinh cuộn mình trong ngực anh, ngủ say sưa.
Chỉnh sửa cuối: