Đam Mỹ [Edit] Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C - Hoang Mộc Trạch Đại

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nina Duong, 21 Tháng một 2023.

  1. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  2. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    lehoaitamVõ Như thích bài này.
  3. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  4. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  5. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    lehoaitamVõ Như thích bài này.
  6. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 95: Cách nghĩ thực sự của anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạc Quân bị hỏi tới sửng sốt.

    Nhưng rất nhanh anh đã tiếp tục động tác trên tay mình: "Không phải, em nghĩ nhiều rồi."

    Sở Ưng Trừng chớp mắt: "Nhưng rõ ràng là anh đang tức giận mà."

    Mà cảm xúc nổi giận này là bắt đầu từ lúc Moreno đăng đoạn phim của mình lên, Sở Ưng Trừng cho rằng đây là nguyên nhân bản thân Nhạc Quân có lẽ là không thể thông qua tuyển chọn nên nổi giận.

    Sở Ưng Trừng vốn không muốn xát muối lên vết thương của anh nhưng Nhạc Quân thế này, Sở Ưng Trừng cũng không thể nào yên tâm thoải mái ra ngoài chơi.

    "Anh Quân, có thể là nhân vật của anh chỉ là tuyên bố muộn.." Sở Ưng Trừng thực ra rất biết ăn nói nhưng lúc này cậu cũng không biết nói gì mới đúng, có lẽ bản thân vẫn luôn lắc lư trước mặt Nhạc Quân là sai, "Có lẽ ngày mai đạo diễn sẽ nói cũng được chọn đó?"

    Nhạc Quân sắp xếp quần áo của mình, "Ừ" một tiếng

    Sở Ưng Trừng lại nói: "Cho dù.. cho dù lỡ như chuyện không thành vậy chẳng phải em đây vẫn còn một cái hố sao?" '

    Nhạc Quân nghe vậy nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cậu: "Em đang nói gì đó?"

    "Ơ, công ty chẳng phải đã có phương án dự bị sao? Lăng xê chút hẳn là được đi? Dù sao thì chúng ta cũng cùng một công ty, bản lĩnh của anh cũng rất thành thục." Sở Ưng Trừng nói, "Đạo diễn bên đó các anh có quan hệ như thế hẳn là không sao.."

    "Em đang nói bậy bạ gì đó?" Nhạc Quân quay cả người lại đứng trước mặt Sở Ưng Trừng, nhìn cậu từ trên cao xuống, "Em muốn đưa vai diễn của em cho anh?"

    Giọng điệu của Nhạc Quân khá lạnh lẽo, Sở Ưng Trừng bỗng ý thức được giọng điệu của bản thân có phải là như chỉ tay năm ngón rồi không?

    - Có phải là Nhạc Quân cảm thấy mình đang thương hại anh hay.. "

    " Ơ, em không có ý đó, anh đừng hiểu lầm! "Sở Ưng Trừng nói xong, lại cảm thấy cách biểu đạt này cũng rất dễ làm người ta hiểu lầm, thật sự là càng nói càng loạn," Em là nói em không có cách nào tốt hơn, chỉ là đang.. ờm, trần thuật sự thật! Em, em không cảm thấy bản thân mình đủ tài giỏi, em biết cơ hội lần này là anh và anh cả cho em, em chỉ là trùng hợp.. tóm lại, em nghe theo bất cứ sắp xếp nào, không bất cứ ý kiến nào! "

    Nhạc Quân tất nhiên nhìn ra ý nghĩ thực sự của Sở Ưng Trừng.

    Chỉ là anh vốn không bởi vì chuyện tuyển chọn mà nổi giận, Sở Ưng Trừng càng nói Nhạc Quân lại càng tức giận hơn.

    - Nếu công ty thật sự lấy tài nguyên của em ấy cho mình thì em ấy liền chắp tay dâng lên? Không chút phản kháng?

    - Em ấy đến cùng là có biết suy nghĩ cho bản thân chút nào không?

    Nhạc Quân bỗng có một nỗi căm tức rèn sắt không thành thép, trong cơn căm tức còn có thương tiếc không thể tránh khỏi lẫn vào.

    Anh không rõ Sở Ưng Trừng chỉ đối với mình như thế hay là với rất nhiều người, tất cả mọi người đều như thế. Anh chỉ biết rằng cách nghĩ này của Sở Ưng Trừng tuyệt đối không được.

    " Anh không cần vai diễn này của em, anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Từ lúc công ty bắt đầu nói với anh chuyện này thì anh đã biểu thị ý từ chối rất rõ ràng. "Nhạc Quân nhìn chăm chú vào mắt của Sở Ưng Trừng," Em đừng có nghĩ tới chuyện đưa cho anh, sau này cũng đừng có nghĩ rằng công ty cảm thấy đồ của em có thể đưa cho ai liền đưa cho người đó. Là của em thì là của em, đừng tùy tiện tặng ra ngoài.

    "Em cũng không phải là tùy ý tặng đi." Sở Ưng Trừng nhủ thầm em cũng không hèn nhát, đây quả thực là hiểu lầm lớn, "Công ty sắp xếp là một chuyện, đối tượng được đổi là ai, sau khi đổi sẽ có hiệu quả thế nào, chẳng lẽ em không biết phân biệt sao?"

    Ánh mắt Nhạc Quân nặng nề: "Em nói lời này là không biết phân biệt rồi."

    "Đánh rắm!" Sở Ưng Trừng cũng nói tới gấp gáp, "Đổi cho Tô Vu Mân, ít nhất em còn phải nói một câu 'Tôi cảm thấy tôi có thể làm được' đó.. Ối?"

    Nhạc Quân túm lấy cổ áo của cậu, cứ thế ấn cậu ngã xuống giường!

    "Làm gì?" Sở Ưng Trừng thoáng chốc đã giữ chặt bàn tay đang túm lấy cổ áo của mình, ánh mắt bắt đầu sắc bén, "Muốn đánh nhau sao?"

    "Mặc kệ sau khi đổi xong có hậu quả gì, tất cả mọi người đều không nên, không thể dễ dàng tùy ý lấy đồ của em đi." Nhạc Quân một tay chống bên đầu Sở Ưng Trừng, ấn chặt cậu ở dưới, ".. Bao gồm cả anh."

    "Anh nói đạo lý thì cứ nói đạo lý động tay động chân gì chứ?" Sở Ưng Trừng nghe được lời nói của anh có sự quan tâm nên cũng từ bỏ ý muốn phản kháng, "Em đây chẳng phải là thấy anh không vui nên muốn để anh vui vẻ chút sao? Cũng không nói là anh không diễn vai này thì em sẽ chết mà! Làm như em đang quỳ xuống cầu xin muốn hối lộ anh vậy, ngược lại anh lại giống một người liêm khiết vậy, ở đây cũng không có người thứ ba, anh ra oai gì chứ?"

    "Là em cứ cảm thấy anh bởi vì chuyện vai diễn mà không vui, lải nhải với anh." Nhạc Quân nói, "Anh phủ định rồi em còn không nghe, em nói xem tại sao anh phải ra tay?"

    "Vậy đến cùng là tại sao anh lại không vui mà!" Sở Ưng Trừng dứt khoát nói rõ luôn, "Anh vừa nhìn thấy đoạn phim kia đã không vui, anh bảo em sao lại không hiểu lầm?"

    "..."

    Nhạc Quân không thể nào nói thẳng suy nghĩ của bản thân.

    Không phải anh muốn giúp Moreno giữ bí mật mà là sau này Sở Ưng Trừng chưa chắc sẽ gặp Moreno thường xuyên, ngay cả cảnh diễn kia cũng có khả năng lớn không phải Moreno đích thân tới quay. Bây giờ xé rách nói thẳng với em ấy tính hướng, sở thích của Moreno đây chẳng phải là càng để lại ấn tượng trong lòng Sở Ưng Trừng hay sao?

    Mà..

    Mà Sở Ưng Trừng có suy nghĩ gì với tính hướng này của Moreno, Nhạc Quân căn bản không thể nào xác định được.

    Lỡ như.. vậy thì càng phải trông kỹ!

    "Anh nhìn thấy Moreno nên không vui nhưng không phải là do tuyển chọn." Nhạc Quân trầm giọng nói, "Con người anh ta.. phóng đãng cực kỳ, tự do, tự do tới mức sẽ làm bậy. Lần trước anh ta không nói em tiếng nào đã đăng đoạn phim của em, công ty xử lý thế nào thì nói sau, còn làm em bị hiểu lầm. Lần này lại nữa, chờ kết quả tuyển chọn của em được đăng lên chắc chắn lại một đống tài khoản tiếp thị vô nói xấu!"

    Sở Ưng Trừng nghe xong chần chừ hai giây: "Ơ, chỉ có thế?"

    Chút chuyện này đáng để Nhạc Quân nổi giận từ sáng tới giờ? Mà có những bất mãn này sao lúc nãy khi gặp đạo diễn lại không nói?

    "Bằng không?" Nhạc Quân nhìn chằm chằm cậu, lạnh lùng nói, "Lúc nãy em với anh ta ở bàn ăn nói vui quá ha, lúc đều là người nhà thì thôi nhưng bình thường tránh xa anh ta chút. Bản thân anh ta không để ý tới thanh danh, em cẩn thận bị anh ta kéo xuống nước."

    Sở Ưng Trừng rất bất đắc dĩ: "Bình thường em vốn không thể gặp được anh ta, anh đang lo lắng gì đây chứ!"

    Cậu đoán không ra suy nghĩ của Nhạc Quân. Nhưng nhà họ Nhạc và có quan hệ không cạn với Moreno, có lẽ giữa Nhạc Quân và Moreno còn có chuyện gì không tiện nói, Sở Ưng Trừng cũng không tiện hỏi kỹ. Cậu vỗ vỗ tay của Nhạc Quân: "Đứng dậy, em còn tưởng anh muốn đánh em, dọa em giật cả mình."

    "Không làm như thế em còn đang đọc bài luận thông thiên cho anh." Nhạc Quân buông cổ áo cậu ra nhưng không tránh ra mà tựa như đùa giỡn tiện tay vỗ vỗ mặt của cậu, ".. Trả lời một câu hỏi của anh trước."

    "Hả?" Sở Ưng Trừng hơi mờ mịt, nhưng vẫn nói, "Anh hỏi, biết đều nói hết."

    Nhạc Quân nhìn vào mắt cậu cuối cùng nhịn không được hỏi ra một vấn đề mơ hồ ẩn hiện trong lòng: "Em cảm thấy thế nào nếu.. em và một người đồng tính bị người khác nói là.. có quan hệ quá mức thân thiết?

    Sở Ưng Trừng suy nghĩ mấy giây còn liên kết đoạn trước và sau rồi hỏi ngược lại:" Anh là hỏi, em thấy chuyện *'Nam Phong' thế nào hay là có cái nhìn ra sao với chuyện người khác cho rằng em có quan hệ với người đồng tính? "

    *Nam Phong: Nam sắc, đồng tính

    ".. Đều có. "Nhạc Quân miệng thì trả lời, trong lòng đã chắc chắn có một chuyện không phải là ảo giác của bản thân.

    Trước đó Sở Ưng Trừng bị gán là" Có mối quan hệ không đứng đắn "với Moreno, xem ra cũng không quá phản cảm với chuyện này. Hôm nay lúc Moreno và em ấy nói chuyện, thái độ theo thói quen ngả ngớn nhưng Sở Ưng Trừng tựa như không phản ứng gì.

    Còn có lúc nãy Nhạc Quân cảnh cáo Sở Ưng Trừng không được tới quá gần Moreno bằng không sẽ bị kéo xuống nước. Thái độ của Sở Ưng Trừng cũng chỉ là thờ ơ có thái độ lơ đễnh với cảnh cáo của Nhạc Quân.

    - Cho nên có phải là Sở Ưng Trừng, thực ra?

    " Chuyện này, em có thể có suy nghĩ gì chứ. "Sở Ưng Trừng nói," Em đối với chuyện người khác thích nam sắc không ý kiến gì, dù sao cũng không liên quan tới em. Còn về chuyện người ta gán ghép em là thế, thậm chí là nói em bị người khác bao nuôi, em ngay thẳng không sợ bị nói xấu, thanh giả tự thanh. Mà chẳng phải anh nói là đừng xem quá nhiều dư luận trên mạng sao? Vậy em cứ mặc kệ bọn họ thôi! "

    Nhạc Quân truy hỏi:" Em không có suy nghĩ gì về phương diện này sao? "

    ".. Anh, anh đang hỏi vấn đề gì thế? "Sở Ưng Trừng thắc mắc," Anh muốn ban hôn cho em hay gì mà hỏi rõ như thế? "

    ".. Xác nhận chút cách nghĩ của em mà thôi. "Nhạc Quân dừng một lúc lại nói," Sao, anh không thể hỏi? "

    " Có thể có thể có thể. "Sở Ưng Trừng nói," Còn muốn hỏi gì tiếp tục đi. "

    Nhạc Quân nói:" Lúc nãy anh mới hỏi đó, em không có suy nghĩ gì về "Phương diện kia" sao? "

    " 'Phương diện kia'? Đối với ai? Đạo diễn hả? "Sở Ưng Trừng khoa trương cảm thán một câu," Anh, anh đều đang nghĩ chuyện gì vậy, nếu anh nói em thích anh ta còn không bằng nói em thích anh đi á! "

    ".. Hửm? "Nhạc Quân tựa như bị một chữ nào đó đâm thẳng vào tim, trái tim hơi co lại, híp híp mắt," Thật sao? "

    " Tất nhiên. "Sở Ưng Trừng trả lời rất tự nhiên," Đạo diễn tuy rất là giỏi nhưng còn không bằng một ngón út của anh Quân! "

    Rắm cầu vồng không chút trình độ này thế mà thật sự làm cho Nhạc Quân phải qua mấy giây mới hoàn hồn.

    ".. Không cần phải nói lời dễ nghe với anh lúc này. "Giọng điệu của Nhạc Quân vẫn thản nhiên nhưng cơn tức tích tụ lúc trước đã tiêu tan.

    Anh bỗng cảm thấy cứ tiếp tục đối thoại thế này có thể sẽ" Mất khống chế ".

    Tựa như có một chuyện chưa biết, mãnh liệt, lật đổ nhận thức của anh, đang ở trước mắt.

    Nhạc Quân mưu đồ chạy trốn thế là cố gắng đổi chủ đề:" Nếu như em thực sự cảm thấy anh giỏi, còn cho rằng anh bởi vì em thông qua buổi tuyển chọn nhưng bản thân không qua mà không vui, hửm? Anh ở trong lòng em là người không khoan dung sao? "

    Sở Ưng Trừng không thể lo được chuyện Nhạc Quân cố gượng đổi chủ đề, tim lộp độp giật nảy lên:" Không phải, không phải là em ngu dốt. "

    Nhạc Quân híp mắt:" Anh còn cần vai diễn này của em sao? "

    " Không có không có. "Sở Ưng Trừng vội nói," Anh Quân nào có hiếm lạ vai diễn này của em, là em nghĩ nhiều rồi, vội vàng muốn đưa.. "

    Nhạc Quân bóp miệng của cậu như bóp mỏ một con vịt vậy, ép cậu ngậm miệng:" Sau này giữ chặt đồ của em, đừng có tùy ý nghe theo sắp xếp. Nếu em không thể phản kháng lại công ty thì để anh nói, dù sao hai người cũng có tác dụng hơn một người. Nghe rõ chưa? "

    Sở Ưng Trừng nói không ra lời, gật đầu.

    Nhạc Quân liền buông cậu ra, kết qua vừa buông lỏng Sở Ưng Trừng bla bla nói:" Vậy một mình anh Quân có tác dụng hơn ba người như em, em chắc chắn sẽ nghe lời anh! "

    Nhạc Quân vỗ trán cậu:" Là để em đừng có nói mấy chuyện hoang đường này nữa! Suốt ngày nói mò, lỡ như anh theo như lời em nói muốn lấy đồ của em vậy thì em có cho hay không? "

    Sở Ưng Trừng lấy lòng anh cười nói:" Vậy chắc chắn phải cho rồi. "

    Nhạc Quân:" Anh vừa nói gì hả? "

    Sở Ưng Trừng:" Người ta là người ta, anh Quân là anh Quân. Anh Quân sẽ không hại em! "

    Nhạc Quân:"... "

    Lời này tuy là nói đùa nhưng từ cư xử bình thường của Sở Ưng Trừng cũng có thể nhìn ra, cậu đối với Nhạc Quân và đối với người khác là không giống nhau. Nói đúng ra là có sự tín nhiệm không giống nhau.

    Nhạc Quân không hiểu sao cảm thấy hình như anh sắp quá mức nhạy cảm với kiểu" Lấy lòng "tự nhiên lại đòi mạng này.

    Chỗ nào đó trên người đang râm ran nhưng không gãi được, ngứa tới mức tim cũng run rẩy.

    Nhạc Quân nhìn Sở Ưng Trừng đang nằm trên giường, ánh mắt nặng trịch:" Cứ tin tưởng anh như vậy? "

    Sở Ưng Trừng không chút do dự:" Tất nhiên. "

    ".. Anh biết rồi. "Nhạc Quân cuối cùng cũng đứng dậy tránh ra," Em cũng nhớ kỹ lời nói của mình, đừng nghi ngờ anh muốn lấy đồ của em mãi. "

    " Vâng vâng vâng, em khắc lên lưng được không? "Sở Ưng Trừng cười với anh, còn vươn tay về phía anh.

    Nhạc Quân lườm cậu:" Làm gì? "

    " Kéo em lên đi. "Sở Ưng Trừng nói," Chỉ lo đẩy không lo kéo hả?"

    Lúc này Nhạc Quân mới nắm tay của cậu, nắm rất chặt kéo cậu dậy.
     
    lehoaitamVõ Như thích bài này.
  7. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  8. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    lehoaitamVõ Như thích bài này.
  9. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    lehoaitamVõ Như thích bài này.
  10. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    lehoaitamVõ Như thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...