Chương 70: Ai nợ ai 18 năm.
Chiếc hộp đã bị hư hỏng nhưng trông rất quen thuộc. Đó là lễ vật mà Nguyên Thái phi đã tặng cho Thái hậu.
Khi Triệu Định Xương lấy được nó, chiếc hộp đã không còn nhận dạng được nữa, nó bị bao phủ bởi dưa muối và các loại rau củ hư thối khác. Hắn đã phải xử lý sạch sẽ mới dám dâng nó lên trước mặt Hoàng thượng.
Mộ Dung Ngạo Thiên không lập tức cầm lấy mà chỉ dùng ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.
Một lúc lâu sau, hắn mới đưa tay ra cầm lấy, đem nó đặt lên bàn
Mặc dù đã được Triệu Định Xương xử lý sạch sẽ, nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Hắn đưa tay mở chiếc hộp ra, bên trong có là một mảnh giấy rách nát với dòng chữ "mừng thọ". Chữ viết đã bị nhòe đi, Triệu Định Xương có xử lý thế nào cũng không thể xóa được dấu vết trên đó.
"Là ai vứt?" Giọng nói lạnh lùng của hoàng đế vang lên, mang theo một tia vẻ nghiêm trọng.
"Đinh mama bên cạnh Thái hậu." Triệu Định Xương nghiêm túc nói.
"Chữ trên này cũng là bà ta làm rách?" Mộ Dung Ngạo Thiên trên mặt không có biểu tình gì.
Triệu Định Xương gật đầu: "Vâng. Có điều, nô tài đoán đây hẳn là chủ ý của Thái hậu."
Nghe vậy, Mộ Dung Ngạo Thiên trầm mặc, chỉ trân trân nhìn dòng chữ trên giấy, toàn thân toát ra một tia u ám.
Một lúc lâu sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cắt đi."
"Vâng! Nô tài lập tức an bài." Triệu Định Xương đáp lại, sau đó chuẩn bị quay người rời đi.
"Mộ Dung Vũ có tin tức gì không không?" Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Ngạo Thiên vang lên.
Triệu Định Xương dừng lại, cung kính nhìn hoàng đế, lắc đầu, "Không có tin tức gì truyền ra, nô tài nghĩ Tấn vương có thể không bị thương. Dù sao ngài ấy không phải Thái y, cũng không cho gọi bất kỳ một vị đại phu nào. Đến cả các lang băm cũng nói chưa từng thăm khám cho Tần vương gia."
Nghe vậy, Mộ Dung Ngạo Thiên trong mắt trầm mặc một lát, "Nhìn hắn như thế, trẫm cũng không tin hắn bị trọng thương."
"Vâng!" Triệu Định Thường quay người lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì, vẻ mặt do dự nhìn hoàng đế.
"Có gì muốn nói thì nói đi!" Mộ Dung Ngạo Thiên trầm giọng nói, không nhìn Triệu Định Xương mà nhìn thẳng vào dòng chữ trên bàn.
Triệu Định Xương hít sâu một hơi, trên mặt vẻ mặt ngưng trọng, lại có chút sợ hãi, thận trọng nói: "Bệ hạ, người cho rằng hôm nay Thái hậu muốn làm gì? Tại sao lại muốn ban hôn Giang tiểu thư cho Tần vương? Giang tiểu thư này là cháu gái của Giang phi nương nương."
"Nô tài nghe nói mấy ngày trước Thái hậu đã truyền Giang tiểu thư vào cung. Ngày hôm đó, Tần vương cũng tới Nhất Khôn cung, Thẩm tiểu thư cũng đi. Ngay cả Nhị tiểu thư Thẩm gia cũng đến, còn có đại tiểu thư và đại thiếu gia của Tiên An hầu phủ, nhưng không vào Nhất Khôn cung, chỉ đứng bên ngoài cùng Tần vương gia và Thẩm đại tiểu thư nói chuyện."
"Sau đó Tần vương còn đá Bách Lý đại thiếu gia."
"Hái hoa giẫm cỏ, lúc nào cũng chỉ biết làm mấy chuyện mất mặt!" Mộ Dung Ngạo Thiên lạnh lùng nói: "Giống y như nàng ấy!"
Khi nhắc đến từ "nàng ấy", trong mắt hắn hiện lên một tia hận ý.
Triệu Định Xương biết "nàng" trong miệng hoàng thượng là ai nên im lặng đứng đó, không dám nói một lời, chờ đợi hoàng thượng hạ lệnh.
"Nói Khâm Thiên Giám chọn một ngày đẹp gần nhất để Mộ Dung Vũ và nữ nhi của Lan Dung thành thân." Mộ Dung Ngạo Thiên lạnh lùng nói.
Triệu Định Xương gật đầu: "Nô tài lập tức truyền lệnh." Nói xong, xoay người rời đi.
Mộ Dung Ngạo Thiên ngồi thẳng, mắt vẫn nhìn thẳng vào chiếc hộp, ánh mắt dần dần hạ xuống, rất âm trầm.
Một mình hắn ngồi trong Cung điện Càn Thanh rộng lớn, yên tĩnh đến mức hắn gần như có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Một lúc sau, hắn đứng dậy, cầm lấy chiếc hộp đi về phía tẩm ốc. Hắn đứng trước một chiếc tủ có mười bảy chiếc hộp trên đó.
Đặt chiếc hộp lên trên, vậy là có mười tám chiếc hộp gọn gàng.
Mười tám năm!
* * *
Nhất Khôn cung.
Thái hậu nhìn Bách Lí Tử Loan cùng Bách Lí Văn Dương quỳ ở trước mặt, tức giận đến suýt chút nữa ném bọn họ ra ngoài.
Chu Quân Nguyệt cũng không khá hơn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt như nhìn chằm chằm vào Bách Lý Tử Loan.
Bách Lý Tử Loan cùng Bách Lý Văn Dương đều đã ăn mặc chỉnh tề, không một ai dám ho he một lời nào.
Vốn dĩ Bách Lí Văn Dương là chuẩn bị cho Thẩm Nhược Kiều, nhưng không ai ngờ rằng khi hắn bị phát hiện, người đang ở cùng hắn là Bách Lý Tử Loan, mà người phát hiện lại là Giang Như Uyển.
Cũng không phải Giang Như Uyển trực tiếp phát hiện ra, mà là có lòng tốt nhắc nhở Chu Quân Nguyệt. Trên đường đến tạ tội với Thái hậu, cô dường như đã nhìn thấy Bách Lý Tử Loan đang lén lén lút lút đi vào Linh phù cung của Linh Phi.
Chu Quân Nguyệt nghe xong, cả người đều cảm thấy không ổn.
Bởi vì hôm nay Hoàng tử Mộ Dung Trạch không tham dự tiệc sinh nhật thọ yến của Thái hậu. Nghe nói cách đây vài ngày, bệnh cũ lại tái phát.
Con trai duy nhất của hoàng thượng, Mộ Dung Trạch, từ nhỏ đã gầy yếu bệnh tật, tuy rằng bây giờ đã hơn mười tám tuổi, nhưng vẫn bình lặng, bình thường hoàng tử lớn lớn một chút đã có cung điện riêng, không cần phải sống chung với hậu phi nữa.
Nhưng, do sức khỏe của Mộ Dung Trạch nên hoàng thượng đã ân xá cho hắn, hắn vẫn sống ở Linh Phù cung của Linh Phi. Hắn cũng được ân xá nghỉ ngơi, không cần tham dự thọ lễ của Thái hậu.
Ngay cả Linh phi, hoàng thượng và Thái hậu cũng đã ân xá cho nàng hôm nay ở lại cung chăm sóc cho Mộ Dung Trạch.
Vậy mà, Bách Lý Tử Loan lại đang hướng về phía Linh Phù Cung..
Trong đầu Chu Quân Nguyệt lóe lên một ý gì đó. Sau đó bà ta nghiến răng giận dữ, không suy nghĩ mà đi về hướng đó như thể mẹ con tâm linh tương thông.
Kết quả, sau một tảng hòn non bộ giả, bà ta phát hiện ra.. nàng cùng Bách Lý Văn Dương đang làm chuyện bại hoại gia tộc.
Chu Quân Nguyệt tức giận đến mức tát vào mặt cô.
Sau đó bà ta nhờ mama tâm phúc của mình tới báo cáo với Thái hậu, còn mình thì đích thân hộ tống hai người đến cáo tội với Thái hậu.
Thái hậu cũng không bao giờ ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra như thế này.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nhược Kiều thực sự.. đã khiến bà ta mở rộng tầm mắt!
Nếu là một lần, có thể cho là nàng may mắn trốn thoát.
Vậy còn lần thứ hai ở Bách Lý Phủ thì sao? Cũng là nàng may mắn?
Nàng đã may mắn hai lần, nhưng lần thứ ba thì sao?
Thẩm Nhược Kiều có thể may mắn như vậy hết lần này đến lần khác? Là nàng có đối sách ứng phó? Hay có người đang bí mật giúp đỡ Thẩm Nhược Kiều?
Lỡ như có ai đó đang bí mật giúp đỡ thì sao? Người này có thể là ai? Hoàng thượng? Mộ Dung Vũ? Hay có người khác?
Trong lúc nhất thời, Thái hậu cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được nguyên nhân.
"Thái hậu, ta.. ta.." Bách Lí Văn Dương run rẩy nhìn Thái hậu, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Bản thân hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng khi tỉnh lại, nhìn thấy đó là Bách Lý Tử Loan, trong lòng hắn hưng phấn vô cùng.
Cuối cùng hắn đã có được Loan Nhi.
"Tiên An hầu phu nhân!" Giọng nói lãnh đạm của Thái hậu vang lên, "Đây là chuyện gia đình của Tiên An hầu phủ ngươi, ai gia không nên can thiệp, ngươi nên đưa người về nhà, tự mình giải quyết. Ai gia không muốn làm người xấu như vậy, Khang Bảo Lai, tiễn khách!"
Chu Quân Nguyệt còn muốn nói thêm gì nữa, lại thấy Trương mama vội vàng chạy tới với vẻ mặt hoảng sợ, thì thầm vào tai Thái hậu: "Thái hậu, Đinh mama đã xảy ra chuyện rồi."
Khi Triệu Định Xương lấy được nó, chiếc hộp đã không còn nhận dạng được nữa, nó bị bao phủ bởi dưa muối và các loại rau củ hư thối khác. Hắn đã phải xử lý sạch sẽ mới dám dâng nó lên trước mặt Hoàng thượng.
Mộ Dung Ngạo Thiên không lập tức cầm lấy mà chỉ dùng ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.
Một lúc lâu sau, hắn mới đưa tay ra cầm lấy, đem nó đặt lên bàn
Mặc dù đã được Triệu Định Xương xử lý sạch sẽ, nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Hắn đưa tay mở chiếc hộp ra, bên trong có là một mảnh giấy rách nát với dòng chữ "mừng thọ". Chữ viết đã bị nhòe đi, Triệu Định Xương có xử lý thế nào cũng không thể xóa được dấu vết trên đó.
"Là ai vứt?" Giọng nói lạnh lùng của hoàng đế vang lên, mang theo một tia vẻ nghiêm trọng.
"Đinh mama bên cạnh Thái hậu." Triệu Định Xương nghiêm túc nói.
"Chữ trên này cũng là bà ta làm rách?" Mộ Dung Ngạo Thiên trên mặt không có biểu tình gì.
Triệu Định Xương gật đầu: "Vâng. Có điều, nô tài đoán đây hẳn là chủ ý của Thái hậu."
Nghe vậy, Mộ Dung Ngạo Thiên trầm mặc, chỉ trân trân nhìn dòng chữ trên giấy, toàn thân toát ra một tia u ám.
Một lúc lâu sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cắt đi."
"Vâng! Nô tài lập tức an bài." Triệu Định Xương đáp lại, sau đó chuẩn bị quay người rời đi.
"Mộ Dung Vũ có tin tức gì không không?" Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Ngạo Thiên vang lên.
Triệu Định Xương dừng lại, cung kính nhìn hoàng đế, lắc đầu, "Không có tin tức gì truyền ra, nô tài nghĩ Tấn vương có thể không bị thương. Dù sao ngài ấy không phải Thái y, cũng không cho gọi bất kỳ một vị đại phu nào. Đến cả các lang băm cũng nói chưa từng thăm khám cho Tần vương gia."
Nghe vậy, Mộ Dung Ngạo Thiên trong mắt trầm mặc một lát, "Nhìn hắn như thế, trẫm cũng không tin hắn bị trọng thương."
"Vâng!" Triệu Định Thường quay người lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì, vẻ mặt do dự nhìn hoàng đế.
"Có gì muốn nói thì nói đi!" Mộ Dung Ngạo Thiên trầm giọng nói, không nhìn Triệu Định Xương mà nhìn thẳng vào dòng chữ trên bàn.
Triệu Định Xương hít sâu một hơi, trên mặt vẻ mặt ngưng trọng, lại có chút sợ hãi, thận trọng nói: "Bệ hạ, người cho rằng hôm nay Thái hậu muốn làm gì? Tại sao lại muốn ban hôn Giang tiểu thư cho Tần vương? Giang tiểu thư này là cháu gái của Giang phi nương nương."
"Nô tài nghe nói mấy ngày trước Thái hậu đã truyền Giang tiểu thư vào cung. Ngày hôm đó, Tần vương cũng tới Nhất Khôn cung, Thẩm tiểu thư cũng đi. Ngay cả Nhị tiểu thư Thẩm gia cũng đến, còn có đại tiểu thư và đại thiếu gia của Tiên An hầu phủ, nhưng không vào Nhất Khôn cung, chỉ đứng bên ngoài cùng Tần vương gia và Thẩm đại tiểu thư nói chuyện."
"Sau đó Tần vương còn đá Bách Lý đại thiếu gia."
"Hái hoa giẫm cỏ, lúc nào cũng chỉ biết làm mấy chuyện mất mặt!" Mộ Dung Ngạo Thiên lạnh lùng nói: "Giống y như nàng ấy!"
Khi nhắc đến từ "nàng ấy", trong mắt hắn hiện lên một tia hận ý.
Triệu Định Xương biết "nàng" trong miệng hoàng thượng là ai nên im lặng đứng đó, không dám nói một lời, chờ đợi hoàng thượng hạ lệnh.
"Nói Khâm Thiên Giám chọn một ngày đẹp gần nhất để Mộ Dung Vũ và nữ nhi của Lan Dung thành thân." Mộ Dung Ngạo Thiên lạnh lùng nói.
Triệu Định Xương gật đầu: "Nô tài lập tức truyền lệnh." Nói xong, xoay người rời đi.
Mộ Dung Ngạo Thiên ngồi thẳng, mắt vẫn nhìn thẳng vào chiếc hộp, ánh mắt dần dần hạ xuống, rất âm trầm.
Một mình hắn ngồi trong Cung điện Càn Thanh rộng lớn, yên tĩnh đến mức hắn gần như có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Một lúc sau, hắn đứng dậy, cầm lấy chiếc hộp đi về phía tẩm ốc. Hắn đứng trước một chiếc tủ có mười bảy chiếc hộp trên đó.
Đặt chiếc hộp lên trên, vậy là có mười tám chiếc hộp gọn gàng.
Mười tám năm!
* * *
Nhất Khôn cung.
Thái hậu nhìn Bách Lí Tử Loan cùng Bách Lí Văn Dương quỳ ở trước mặt, tức giận đến suýt chút nữa ném bọn họ ra ngoài.
Chu Quân Nguyệt cũng không khá hơn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt như nhìn chằm chằm vào Bách Lý Tử Loan.
Bách Lý Tử Loan cùng Bách Lý Văn Dương đều đã ăn mặc chỉnh tề, không một ai dám ho he một lời nào.
Vốn dĩ Bách Lí Văn Dương là chuẩn bị cho Thẩm Nhược Kiều, nhưng không ai ngờ rằng khi hắn bị phát hiện, người đang ở cùng hắn là Bách Lý Tử Loan, mà người phát hiện lại là Giang Như Uyển.
Cũng không phải Giang Như Uyển trực tiếp phát hiện ra, mà là có lòng tốt nhắc nhở Chu Quân Nguyệt. Trên đường đến tạ tội với Thái hậu, cô dường như đã nhìn thấy Bách Lý Tử Loan đang lén lén lút lút đi vào Linh phù cung của Linh Phi.
Chu Quân Nguyệt nghe xong, cả người đều cảm thấy không ổn.
Bởi vì hôm nay Hoàng tử Mộ Dung Trạch không tham dự tiệc sinh nhật thọ yến của Thái hậu. Nghe nói cách đây vài ngày, bệnh cũ lại tái phát.
Con trai duy nhất của hoàng thượng, Mộ Dung Trạch, từ nhỏ đã gầy yếu bệnh tật, tuy rằng bây giờ đã hơn mười tám tuổi, nhưng vẫn bình lặng, bình thường hoàng tử lớn lớn một chút đã có cung điện riêng, không cần phải sống chung với hậu phi nữa.
Nhưng, do sức khỏe của Mộ Dung Trạch nên hoàng thượng đã ân xá cho hắn, hắn vẫn sống ở Linh Phù cung của Linh Phi. Hắn cũng được ân xá nghỉ ngơi, không cần tham dự thọ lễ của Thái hậu.
Ngay cả Linh phi, hoàng thượng và Thái hậu cũng đã ân xá cho nàng hôm nay ở lại cung chăm sóc cho Mộ Dung Trạch.
Vậy mà, Bách Lý Tử Loan lại đang hướng về phía Linh Phù Cung..
Trong đầu Chu Quân Nguyệt lóe lên một ý gì đó. Sau đó bà ta nghiến răng giận dữ, không suy nghĩ mà đi về hướng đó như thể mẹ con tâm linh tương thông.
Kết quả, sau một tảng hòn non bộ giả, bà ta phát hiện ra.. nàng cùng Bách Lý Văn Dương đang làm chuyện bại hoại gia tộc.
Chu Quân Nguyệt tức giận đến mức tát vào mặt cô.
Sau đó bà ta nhờ mama tâm phúc của mình tới báo cáo với Thái hậu, còn mình thì đích thân hộ tống hai người đến cáo tội với Thái hậu.
Thái hậu cũng không bao giờ ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra như thế này.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nhược Kiều thực sự.. đã khiến bà ta mở rộng tầm mắt!
Nếu là một lần, có thể cho là nàng may mắn trốn thoát.
Vậy còn lần thứ hai ở Bách Lý Phủ thì sao? Cũng là nàng may mắn?
Nàng đã may mắn hai lần, nhưng lần thứ ba thì sao?
Thẩm Nhược Kiều có thể may mắn như vậy hết lần này đến lần khác? Là nàng có đối sách ứng phó? Hay có người đang bí mật giúp đỡ Thẩm Nhược Kiều?
Lỡ như có ai đó đang bí mật giúp đỡ thì sao? Người này có thể là ai? Hoàng thượng? Mộ Dung Vũ? Hay có người khác?
Trong lúc nhất thời, Thái hậu cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được nguyên nhân.
"Thái hậu, ta.. ta.." Bách Lí Văn Dương run rẩy nhìn Thái hậu, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Bản thân hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng khi tỉnh lại, nhìn thấy đó là Bách Lý Tử Loan, trong lòng hắn hưng phấn vô cùng.
Cuối cùng hắn đã có được Loan Nhi.
"Tiên An hầu phu nhân!" Giọng nói lãnh đạm của Thái hậu vang lên, "Đây là chuyện gia đình của Tiên An hầu phủ ngươi, ai gia không nên can thiệp, ngươi nên đưa người về nhà, tự mình giải quyết. Ai gia không muốn làm người xấu như vậy, Khang Bảo Lai, tiễn khách!"
Chu Quân Nguyệt còn muốn nói thêm gì nữa, lại thấy Trương mama vội vàng chạy tới với vẻ mặt hoảng sợ, thì thầm vào tai Thái hậu: "Thái hậu, Đinh mama đã xảy ra chuyện rồi."